Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 160: Chương 160



Bởi vì Diệp Trường Vinh đã chứng kiến xu thế giá nhà tăng lên trong mấy năm qua, nó luôn tăng lên, tuyệt đối không có vụ hạ xuống. Huống hồ ông nghe Kỷ Chấn Hoa phân tích, kinh tế sẽ phát triển ngày càng cấp tốc, sau này người vào thành phố ngày càng nhiều, giá nhà sẽ luôn tăng cao.

Cho nên Diệp Trường Vinh khuyên anh chị em có tiền dư trong nhà mua nhà, cho dù không ở, cho thuê cũng có thể thu tiền thuê nhà. Nhưng không phải ai cũng có mắt nhìn xa như ông, cũng không phải ai cũng có thể hào phóng lấy tiền ra mua nhà.

Bác cả Diệp nghe khuyên, đã mua nhà lầu và nhà trệt ở huyện. Chủ yếu là anh họ Diệp Hoan vừa kết hôn, bác cả Diệp sắm nhà trong phố cho con trai, muốn sau này vợ chồng con trai phát triển ở huyện, kiểu gì cũng tốt hơn ở quê. Trong tay cô cả Diệp có tiền, lại khá tin em hai, cũng mua một căn nhà cho con ở tiểu khu mà anh cả Diệp mua. Bà ấy nghĩ cho dù bây giờ không ở được, nhà để cũng không hỏng, có thể đợi con lên cấp ba rồi ở.

Hai người tuyệt đối không ngờ sau này giá nhà ở huyện tăng điên cuồng, họ đều nói: “Cũng may lúc đầu nghe thằng hai (anh hai) mua nhà, nếu không bây giờ không mua nổi rồi.”

Không phải không mua nổi, mà là lấy ra phần lớn tiền tiết kiệm trong nhà ra mua nhà, đâu có sướng bằng việc theo thằng hai kiếm hời, nhưng những việc này đều là sau này.

Ba chị em tới nhà bà nội, bà nội Diệp vẫn như cũ mỉm cười rạng rỡ chào đón ba người: “Hoan Hoan, Đông Đông, Nam Nam tới rồi, ăn sáng chưa, nếu chưa ăn thì bà nội nấu chút gì cho các cháu nhé?”

Ba người vội từ chối: “Bà nội, không cần, bọn cháu đã ăn sáng rồi.”

Sau đó bà nội Diệp kéo tay Diệp Hoan khen ba chị em: “Ba đứa đều đỗ đại học, khiến nhà họ Diệp chúng ta nở mày nở mặt.” Sau đó bà cụ quay đầu nói với ông nội Diệp: “Lão đầu, không phải ông nói lấy tiền thưởng cho các cháu sao, mau lấy lì xì cho chúng.”

Ông nội Diệp thật sự đến bên giường lấy ba bao lì xì trong ngăn kéo tủ, mỗi người hai trăm tệ. Mấy năm qua ba người Diệp Hoan đều thi đạt thành tích rất tốt, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhận được bao lì xì khen thưởng từ ông bà nội.

Nhưng chúng cũng ngại lấy tiền của ông bà nội.

“Ông nội, chúng cháu không thể lấy tiền của ông, nếu không về sẽ bị ba mẹ rầy.”

Ông nội Diệp không cho từ chối, ông cụ nói: “Cầm đi, đây là phần thưởng cho các cháu đỗ đại học. Sau này đứa nào trong nhà đỗ đại học, ông nội cũng cho tiền, không phải cho riêng ba đứa.”

Tuy điều kiện sống ngày càng tốt nhưng mỗi năm số lượng học sinh thi đỗ đại học ở nông thôn vẫn còn ít. Lần này nhà họ Diệp một lúc có ba đứa đỗ đại học, khiến rất nhiều người ngưỡng mộ. Mỗi lần ông nội Diệp và bà nội Diệp ra ngoài được người ta khen không khép được miệng. Người ta đều nói nhà họ Diệp tổ tiên phù hộ, hiển linh phù hộ con cháu đời sau thành công.

Diệp Hoan nghĩ ngợi, vẫn nhận bao lì xì do ông nội cho, miễn khiến ông cụ không vui. Dù sao thì sau này cô có thể tìm lý do khác đưa lại tiền cho ông bà nội. Diệp Đông và Diệp Nam thấy Hoan Hoan nhận bao lì xì, chúng liền nhận.

“Cảm ơn ông nội, bà nội.”

Ba người lần lượt cảm ơn ông bà nội. Người ta đều nói trưởng thành biết tốt xấu, họ thật sự ngại nhận tiền của người già.

Lúc quay người không có ai, Diệp Hoan nói: “Đợi tết đến cho thêm ông bà nội tiền tiêu vặt.”

Trong lòng Diệp Đông và Diệp Nam thoải mái hơn một chút. Tuy không phải là chúng cho, nhưng luôn cảm thấy lớn rồi còn lấy tiền của ông bà nội rất ngại. Đợi sau này kiếm được tiền, cũng phải nhớ cho ông bà nội tiền tiêu vặt.

Ba người nói chuyện với ông bà một lúc, lại ở đây ăn cơm trưa, lại ở nhà ông bà một lúc mới đi.

Trước khi đi, bà nội Diệp dặn: “Ba đứa đỗ đại học là chuyện tốt, nên chúc mừng một chút, hôm khác gọi cả cô và chú ba các cháu về, làm bữa tiệc, cả nhà tụ tập rôm rả một bữa.”

Diệp Hoan: “Vâng, bà nội, quay về cháu sẽ nói với ba mẹ một tiếng.”

Sau đó lại qua hai tuần, nhân dịp cuối tuần, cả nhà tụ tập, chúc mừng ba chị em đỗ đại học có tiếng.

Bởi vì là chuyện vui, phần lớn mọi người trong nhà đều vui cho ba chị em.

Chú út Diệp uống say nói: “Ba đứa giỏi giang hơn chú, đều thi vào đại học nổi tiếng, sau này kiếm việc làm cũng có ưu thế hơn…”

Cô út Diệp: “Ba đứa có thể đỗ vào đại học tốt như vậy, có phải bởi vì bắt đầu học cấp hai ở thành phố không, cô thấy cũng nên đưa Tuấn Siêu nhà cô vào thành phố học. Căn nhà các cháu đang ở còn có thể cho Tuấn Siêu nhà cô ở không…”

Cô út Diệp vẫn mặt dày như xưa, cho rằng bà ta nhỏ nhất, anh chị nên chăm sóc bà ta.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 161: Chương 161



Diệp Trường Vinh: “Cho con vào thành phố học là chuyện tốt, nhưng em có thể bỏ công việc đi chăm sóc con không, ai lo nó ăn mặc, hay là em định cho con ở trường? Em có thể yên tâm để một mình nó ở bên ngoài đi học sao?”

Nếu có thể giải quyết được những vấn đề này, vì tương lai của các con, Diệp Trường Vinh có thể đi nhờ anh Kỷ làm thủ tục chuyển trường cho.

Không phải mọi đứa trẻ đều hiểu chuyện tự giác như chị em Diệp Hoan. Bây giờ khắp nơi trên phố đều là tiệm game, tiệm ca hát, thật sự thả con ra, ai biết nó có học thói xấu không.

Tuấn Siêu nghe thấy lời mẹ phản bác nói: “Con không muốn vào thành phố học, học ở huyện rất tốt.” Vào thành phố không quen biết ai hết, có gì tốt đâu.

Cô út Diệp nghe con phản đối, ngậm miệng không nói nữa.

Vốn dĩ thím ba cũng muốn đưa ra yêu cầu lại nghĩ ngợi, không dám ném một mình con vào thành phố học, chỉ đành từ bỏ ý định mở miệng.

Lần tụ họp này, bác cả, chú ba, cô của Diệp Hoan đều bỏ tiền, mỗi người bỏ một phần chúc mừng họ đỗ đại học. Nhà họ đông con nhất, theo lý mà nói đã hời rồi, nhưng Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa đều không phải người thích chiếm hời, nếu nhà anh chị em có chuyện, họ đều bỏ thêm tiền trả lại.

Đợi cả nhà làm xong tiệc chúc mừng, ba chị em Diệp Hoan không có việc gì làm, họ ở nhà nhàm chán, đều muốn vào thành phố dạo chơi. Diệp Đông và Diệp Nam còn đang nghĩ, có lẽ có thể tìm chút việc làm, làm việc hè kiếm chút tiền.

Vào lúc ba đứa nói muốn vào thành phố, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa gọi Diệp Hoan tới, cho cô xem thư và toàn bộ đồ vật mà mẹ ruột Hoan Hoan để lại, kể với cô thân thế của cô.

“Hoan Hoan, vốn dĩ không muốn cho con biết sớm như vậy, nhưng con cũng đã lớn, lỡ như sau này ra ngoài gặp được ba mẹ ruột của con, có thể nhận nhau cũng là chuyện tốt. Đọc ý trong thư, năm đó có thể mẹ ruột của con gặp phải nguy hiểm, không biết bà ấy có tránh khỏi được không…”

*

Thực ra dạo gần đây Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa luôn lén các con thương lượng vấn đề thân thế của Diệp Hoan. Họ thảo luận rốt cuộc có nên nói cho Diệp Hoan biết vào lúc này không.

Diệp Trường Vinh chủ trương nói cho Diệp Hoan biết, bởi vì từ khi ông biết Diệp Hoan theo Kỷ sư phụ học xem bói, lại bói chuẩn xác như thế, đã đoán được có thể Diệp Hoan đã sớm nhìn ra thân thế của mình có vấn đề từ trên tướng mặt.

Đương nhiên, Diệp Trường Vinh không biết cách nói xem bói không bói cho mình, ông chỉ biết Hoan Hoan bói chuẩn, có lẽ đã bói ra thân thế của mình có vấn đề.

Thực ra Diệp Hoan là nhìn ra thân thế của cô có vấn đề từ trên tướng mặt của ba mẹ.

Lý Vệ Hoa không muốn nói cho Diệp Hoan biết ngay lúc này. Con gái khó khăn lắm mới nuôi lớn, lại không ai chủ động tới nhận, có lẽ có thể làm con gái của bà cả đời. Hơn nữa nói ra chuyện này chắc chắn là đả kích với con. Tuy Lý Vệ Hoa ích kỷ nhưng quả thực là vì nghĩ cho Diệp Hoan. Đương nhiên, lòng ích kỷ của bà lớn hơn chồng, hi vọng con gái nuôi lớn có thể ở nhà mình mãi.

Diệp Trường Vinh nói: “Nếu Hoan Hoan là bị người ta vứt bỏ, chúng ta có nói cho nó biết thân thể hay không đều không sao, nuôi như con gái ruột là được; nhưng mẹ ruột của Hoan Hoan là vứt bỏ nó trong tình huống bất đắc dĩ, bất luận thế nào, chúng ta đều nên nói cho Hoan Hoan biết chân tướng, để con bé hiểu thân thế của mình. Có lẽ con bé có thể tìm được ba mẹ ruột của mình, có thêm một số người thân yêu thương con bé.”

Lý Vệ Hoa nghe chồng nói như vậy thì không vui: “Nhà chúng ta không đủ tốt với con bé sao? Em chưa từng bạc đãi nó, từ nhỏ không để nó thiếu thốn ăn uống, cũng cho nó đi học…”

Diệp Trường Vinh ngắt lời vợ, giảng lý cho bà: “Em xem, anh nói những chuyện này em gấp cái gì. Anh cũng không nói em đối xử không tốt với Hoan Hoan, chẳng qua là vì có thể người thân của Hoan Hoan vẫn đang tìm con bé. Nếu để con bé biết thân thế, chủ động tìm người thân, cơ hội tìm được ba mẹ ruột sau này sẽ nhiều hơn.”

Sau khi nghe xong, Lý Vệ Hoa từ bỏ tranh luận, bà nói: “Bỏ đi, dù sao thì chuyện của Hoan Hoan luôn do anh làm chủ, nếu anh đã muốn nói với con bé thì tìm cơ hội nói với nó đi. Có lẽ ngày nào đó nó có thể gặp được ba mẹ ruột.”

Diệp Trường Vinh do dự rất nhiều ngày, không biết nên nói với Diệp Hoan thế nào. Cho tới khi Diệp Hoan, Diệp Đông và Diệp Nam nói muốn vào thành phố.

Lý Vệ Hoa còn nói ba đứa con: “Ba đứa các con cũng thật là, khó khăn lắm mới được nghỉ, không ở nhà vài hôm, lại chạy vào thành phố.”

Vốn dĩ các con học ở thành phố, thời gian ở cùng ba mẹ ít, được nghỉ còn không ở nhà cùng ba mẹ, điều này khiến Lý Vệ Hoa không vui.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 162: Chương 162



Diệp Trường Vinh tiến bộ hơn, biết các con có suy nghĩ và dự định của mình, ông đồng ý thỉnh cầu của các con. Đợi tối nay ăn cơm tối xong, hai vợ chồng gọi riêng Diệp Hoan vào phòng, nói cho cô biết thân thế của mình.

Diệp Hoan bình tĩnh tiếp nhận thân thế của cô, dù sao cô cũng đã sớm nhìn ra manh mối. Chỉ là điều khiến cô không ngờ là cô không phải bị vứt bỏ, mà là mẹ ruột đặt con ở trước cửa nhà ba mẹ trong tình huống bất đắc dĩ.

Diệp Hoan đọc thư xong, im lặng một lúc rồi nói: “Ba, mẹ, mặc kệ sau này có thể tìm được ba mẹ ruột của con không, ba mẹ đều là ba mẹ của con, Đông Đông và Nam Nam đều là em trai ruột của con, cả đời không thay đổi.”

Cô không tiết lộ chuyện bùa tìm người thân có dị động lần trước cho ba mẹ biết. Bởi vì lần đó không có lưu lại chút manh mối nào có thể giúp cô tìm được người thân.

Diệp Trường Vinh nói: “Ba và mẹ con nói cho con biết không phải muốn con rời khỏi cái nhà này, mà là muốn con có cơ hội tìm được ba mẹ ruột của con, dù sao thì mẹ ruột của con cũng có nỗi khổ riêng, không có chút tin tức gì về ba ruột con, có lẽ trong này có uẩn trắc gì đó, cho nên mới không có ai tới tìm con, chứ không phải họ không cần con…”

“Hoan Hoan, cho dù con biết thân thế của mình, cũng đừng quá buồn, con vẫn là con của ba mẹ, trong nhà vĩnh viễn có chỗ của con.”

Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa vẫn không nói chuyện Diệp Hoan không phải con gái ruột cho hai đứa con trai biết, nghĩ đợi sau này rồi nói, bây giờ để chị em chúng bình yên sống cùng nhau đã.

Đợi Diệp Hoan cầm tất cả đồ đạc mẹ ruột để lại về phòng mình, cô luôn không ngừng suy nghĩ, đang suy nghĩ vấn đề thân thế của mình. Cô cầm thư mẹ ruột để lại ra đọc kỹ một lần, trong lòng nhói nhói đau, lo lắng có phải mẹ ruột đã gặp phải nguy hiểm tính mạng, cho nên mới luôn không tới đón cô.

Mẹ ruột không viết chút tin tức gì về ba ruột của cô trên thư, lẽ nào ba ruột là một tra nam, vứt bỏ mẹ ruột mang thai?

Không trách Diệp Hoan nghĩ như vậy, bởi vì thời đó, rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn rồi lại về thành phố, bỏ vợ (chồng) bỏ con hoặc tặng con ruột rất nhiều, suy đoán của Diệp Hoan không phải không có nguyên do.

Đương nhiên, Diệp Hoan còn nghĩ tới một khả năng, đó chính là lúc mẹ ruột lâm bồn, gặp phải kẻ thù, bà ấy không kịp nói với chồng, để trốn khỏi kẻ thù, mới chạy tới trấn Phượng Hoàng. Sau đó mẹ ruột sinh con ở bên ngoài, gửi gắm con cho nhà họ Diệp, lại mặc kệ cơ thể mới sinh dụ kẻ thù đi, bảo vệ con.

Nếu là như vậy, tình huống của mẹ ruột càng nguy hiểm, bởi vì nếu bà ấy không gặp nguy hiểm, chắc chắn sẽ quay lại tìm cô ngay, rồi lại tìm chồng.

Nếu ba mẹ ruột đều không tìm tới, vậy chứng tỏ vốn dĩ hai người không đoàn tụ. Điều Diệp Hoan lo lắng nhất là tình hình của mẹ ruột; còn ba ruột, ai biết những năm qua vợ con không có ở bên cạnh, ông ấy có tái hôn không, lập gia đình mới hay không?

Diệp Hoan nghĩ tới đây, làm rõ manh mối, cảm thấy cô đợi bùa tìm người thân có phản ứng lần nữa, nên tìm tới người thân trước, xem tình hình tìm người hỏi thăm chuyện mẹ ruột, tốt nhất có thể hỏi thăm tình hình của kẻ thù, xem rốt cuộc mẹ ruột như thế nào, liệu có còn sống không…

Diệp Hoan nghĩ tới mẹ ruột vì bảo vệ cô mới gửi gắm cô cho ba mẹ bây giờ, liền không còn suy nghĩ oán hận mẹ ruột nữa, cô muốn nhanh chóng tìm được mẹ ruột, xác nhận bà ấy có bình an hay không.

Nhưng Diệp Hoan muốn điều tra tình huống của mẹ ruột phải tìm tới người thân mới được, mặc kệ là ba ruột hay là người thân bên cạnh mẹ ruột đều được, như thế cô mới có cơ hội tìm kiếm manh mối của mẹ ruột và kẻ thù.

Diệp Hoan định đến chợ đồ cổ lần nữa, xem có thể đợi được bùa tìm người thân xuất hiện dị động không, như thế bất luận thế nào cô đều sẽ không bỏ lỡ cơ hội tìm người.

Nếu đã tính toán xong, ngày hôm sau Diệp Hoan tạm biệt ba mẹ, cùng Diệp Đông, Diệp Nam vào thành phố.

Sáng nay lúc cả nhà ăn sáng, hai vợ chồng nhìn Diệp Hoan muốn nói lại thôi, muốn an ủi cô, nhưng lại không muốn tiết lộ quá nhiều trước mặt con trai, liền không nói gì.

Diệp Đông và Diệp Nam cũng thấy dáng vẻ kỳ quái của ba mẹ, chúng hỏi: “Hoan Hoan, ba mẹ chúng ta nói gì với chị vậy, có phải tìm chị có việc không?”

Chúng còn tưởng trong nhà thiếu tiền, ba mẹ tìm Hoan Hoan mượn tiền. Mà ba mẹ biết hai anh em họ không có tiền, cho nên không nói chuyện trong nhà cho họ biết.

Diệp Hoan cũng không nhắc tới vấn đề thân thế của mình với hai em trai, chỉ nói: “Ba mẹ tìm chị nói chút chuyện về chị, sau này các em sẽ biết.”

“Ồ…em biết rồi.” Diệp Nam kéo dài giọng, tự cho rằng đã đoán được bí mật nhỏ.

Cậu cho rằng Hoan Hoan lớn lên, trở nên xinh đẹp, sắp phải vào đại học, ba mẹ lo lắng Hoan Hoan sẽ bị trai xấu gạt, mới gọi riêng cô vào, dặn dò cô đừng tùy tiện yêu đương.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 163: Chương 163



Đầu óc Diệp Đông không có nhiều nếp nhăn như thế, cậu tò mò hỏi: “Diệp Nam, em biết gì, mau nói cho anh với.”

Diệp Nam: “Không nói với anh đâu, không nói với anh đâu.”

Diệp Đông chìa hai tay ra: “Mau nói cho anh biết, nếu không xem cù lét vô địch của anh.”

Diệp Nam thấy vậy vội vàng trốn đi.

Diệp Hoan thấy hai em trai vui vẻ cười đùa, không khỏi lắc đầu, từ khi biết thân thế của mình, nghĩ tới mẹ ruột có nguy hiểm, trong lòng cô cảm thấy nặng trĩu, làm gì cũng không ra hồn.

Sau khi tới thành phố, bởi vì Diệp Đông và Diệp Nam định tìm chút việc làm, còn không cho Diệp Hoan giúp.

Diệp Hoan vẫn nêu ý kiến: “Có lẽ các em có thể thử làm gia sư, hoặc là đến quán cơm bưng bê rửa bát, chỉ có điều phải tìm nơi đáng tin, đừng có làm một quãng thời gian lại không lấy được tiền.”

“Hoan Hoan, chị đừng bận tâm lung tung. Chắc chắn bọn em sẽ không làm chuyện ngốc!”

“Được, chị mặc kệ hai đứa, tự chú ý an toàn.”

Diệp Hoan thấy các em trai không cần cô giúp, cô một mình đến chợ đồ cổ ngồi. Một là hi vọng bùa tìm người thân có thể có dị động, hai là nói chuyện bán bùa với ông chủ Đường.

Dù sao thì tiếp tới cô phải vào thủ đô học đại học, chắc chắn không có thời gian thường xuyên tới chợ đồ cổ. Rốt cuộc có bán bùa nữa hya không, Diệp Hoan thương lượng với ông chủ Đường rồi quyết định. Tạm thời cô không có ý định từ bỏ bán bùa, dù sao thì bán bùa kiếm tiền nhanh lại ổn định.

Nhưng nếu vào thủ đô, Diệp Hoan không thể thường xuyên cung cấp bùa cho ông chủ Đường, phải thương lượng cách giải quyết trước mới được.

Ông chủ Đường nghe chỗ khó xử của Diệp Hoan, cười ha ha nói: “Cô không cần lo lắng chuyện bán bùa, tôi đã sắp xếp xong rồi, nếu đợi cô vào thủ đô học đại học, tôi sẽ phái người đi lấy bùa từ chỗ cô, hoặc tôi đích thân đi. Còn tiền, tôi nhờ người trực tiếp để trong thẻ ngân hàng cho cô, cô ở thủ đô cũng có thể rút.”

Diệp Hoan hơi ngại: “Như vậy thì phiền chú quá.”

“Không có gì, tôi bán bùa trong tiệm, cũng kéo theo rất nhiều mối làm ăn, thực ra tôi không muốn từ bỏ bán bùa, rất muốn cùng làm cái này với cô. Chúng ta hợp tác đã mấy năm, cô không thể cắt hàng của tôi.”

Diệp Hoan: “Xem chú nói kìa, tôi là người như thế sao, nếu chú đã sắp xếp xong rồi, vậy thì dựa theo lời chú mà làm.”

Hai người hợp tác nhiều năm, đã vô cùng quen thuộc đối phương, đều là người thực tế, cũng không vờ vịt gì.

Mấy năm nay, chỉ dựa vào bán bùa, Diệp Hoan đã lấy đi một triệu một trăm nghìn tệ ở chỗ ông chủ Đường. Bình thường đều là người quen từng dùng mua bùa là nhiều, sau khi người quen dùng, cảm thấy hữu hiệu, sẽ nói cho bạn bè thân thích, kéo tới một số khách hàng; khách hàng mới sợ tiêu tiền uổng phí, mua ít bùa.

Diệp Hoan lấy ra một phần tiền để ba mẹ mua nhà ở thành phố, còn bỏ chút tiền mua chút trang sức vàng bỏ trong không gian, phần lớn còn lại đều để dành. Cô định sau khi tới thủ đô, mặc kệ lớn nhỏ, mau chóng sắm ba căn nhà, cho dù vay cũng phải mua, đỡ cho sau này mua nữa, đã tăng tới mức không mua nổi.

Ba chị em ở thành phố một quãng thời gian, cuối cùng Diệp Đông và Diệp Nam không đi bưng bê rửa bát mà đi làm gia sư cho học sinh tiểu học, kiếm được mấy trăm tệ. Tiền không nhiều, nhưng đây là số tiền đầu tiên họ kiếm được, ý nghĩa khác thường, hai người đều không nỡ tiêu.

Nhưng họ nhớ tới ơn dưỡng dục của ba mẹ nhiều năm qua, còn có sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của Hoan Hoan, hung hăng chia ra lấy một số tiền, mua cho ba người mỗi người một cây bút ngòi vàng Anh Hùng.

Diệp Hoan nhận được bút ngòi vàng rất vui, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa không khỏi cảm thán: “Các con đều lớn rồi, đều biết kiếm tiền, chúng ta cũng già rồi!”

Diệp Nam: “Ba, mẹ, ba mẹ đều chưa nghỉ hưu, già cái gì mà già?”

Diệp Đông: “Ba, mẹ, đợi sau này bọn con kiếm được nhiều tiền hơn, lại mua đồ tốt hơn cho mọi người.”

Diệp Hoan: Lời đều bị các em trai nói hết, cô còn có thể nói gì.

*

Lúc Diệp Hoan thi được thành tích tốt – hạng nhất toàn thành phố, cô đã sớm gọi điện thoại cho sư phụ, nói cho ông ấy biết tin tốt.

Kỷ sư phụ nghe xong vô cùng vui: “Con thi đại học thủ đô, vừa hay bây giờ sư huynh của con cũng ở đó, tới lúc đó các con chăm sóc lẫn nhau, ta và sư bá có thể yên tâm hơn.”

Diệp Hoan nghe sư phụ ném cô cho sư huynh chưa từng gặp mặt, không khỏi oán: “Sư phụ, con đã mấy năm chưa gặp người rồi, người còn cần đồ đệ là con không?”

Kỷ sư phụ bị ngữ khí con gái nhỏ của Diệp Hoan chọc cười: “Ha ha, ta chỉ nhận một đồ đệ là con, còn có thể mặc kệ con? Đợi con tới thủ đô học, tự nhiên sẽ gặp được ta. Tới lúc đó đợi con có thời gian, dẫn con đến đạo quán của chúng ta nhận môn. Sau này con có thể tới gặp ta và sư bá con bất kể lúc nào.”

Xem ra sư phụ định thường trú ở đạo quán, tuy Diệp Hoan nhớ sư phụ nhưng không phải người càn quấy, chỉ đành đồng ý: “Sư phụ, vậy cứ quyết như vậy đi, tới lúc đó con tới gặp người.”

Đợi Diệp Hoan lấy được giấy báo trúng tuyển của đại học B, lại nói với sư phụ một tiếng. Thế là sư phụ nhắc chuyện để sư huynh phụ trách tiếp đón cô, nhưng bị Diệp Hoan từ chối. Bởi vì cô và sư huynh chưa từng gặp mặt, ngại làm phiền anh ấy; hơn nữa lần này họ đã nói sẽ cùng người nhà họ Kỷ vào thủ đô, nếu để sư huynh tiếp đón, vậy thì càng phiền anh ấy hơn.

Hơn nữa không phải còn có Kỷ Nguyên Sâm sao, ba năm trước anh ấy đã đại học Q, bây giờ coi như là người già đời ở thủ đô rồi, để anh ấy dẫn đường là thích hợp nhất.

Mà Kỷ Nguyên Trân thi vào khoa trung văn đại học B, vẫn cùng một trường với Diệp Hoan, họ đã hẹn nhau sẽ cùng vào đại học.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 164: Chương 164



Kỳ nghỉ hè năm nay, Chiến Thần tiếp tục được Kỷ Nguyên Sâm đón tới nhà ở. Nghỉ hè và nghỉ đông hằng năm, nó đều ở nhà họ Kỷ, đã vô cùng quen thuộc với môi trường ở nhà họ Kỷ. Kỷ Nguyên Sâm lại chăm sóc nó cực kỳ tốt, nó không hề bài xích việc ở nhà họ Kỷ.

Diệp Hoan từng hỏi thăm, có thể ký gửi thú cưng trên xe lửa. Cô định đợi lúc khai giảng, thông qua phương thức ký gửi thú cưng dẫn Chiến Thần vào thủ đô.

Còn chuyện ba chị em Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân đi học, người lớn hai nhà đã thương lượng xong. Bởi vì Diệp Trường Vinh và Kỷ Chấn Hoa công việc bận rộn, cho nên không thể xin nghỉ đưa các con đi học, cho nên chỉ có thể để Lý Vệ Hoa và Lâm Nghi Song đưa đi.

Lúc gần khai giảng, năm người nhà Diệp Hoan mang theo hành lý tới nhà ở thành phố. Sau khi họ gặp mặt người nhà họ Kỷ, Kỷ Chấn Hoa nói: “Nguyên Sâm đã đặt xong vé tàu lửa tới thủ đô rồi, là tối mai, vừa hay sáng hôm sau tới thủ đô. Tối mai tôi và Trường Vinh tiễn mọi người lên xe, sau khi xuống xe thì Nguyên Sâm dẫn đường.”

Kỷ Nguyên Trân không phục nói: “Ba, cho dù anh không dẫn đường cho bọn con, bọn con cũng có thể tới trường.”

Bà nội Kỷ cười ha ha nói: “Nguyên Trân của chúng ta lớn rồi, không cần anh dẫn đường nữa.” Lúc nhỏ cô ấy luôn chạy sau m.ô.n.g anh trai chơi.

Diệp Trường Vinh hỏi giá vé tàu lửa, để lại tiền vé tàu lửa cho nhà họ Kỷ, còn có phí ký gửi Chiến Thần.

Tuy người nhà họ Kỷ từ chối không nhận, Diệp Trường Vinh không thể chiếm chút lợi ích này. Bởi vì vé mà Kỷ Nguyên Sâm mua là vé giường mềm, giá vé ba người một chó có hơn một nghìn tệ. Nếu không phải người nhà họ Diệp tự giác, nhà họ Kỷ không thể qua lại nhiều năm với họ như vậy.

Tối ngày hôm sau, Kỷ Chấn Hoa và Diệp Trường Vinh lần lượt lái xe đưa người và hành lý tới ga tàu. Trước khi đi, Kỷ Chấn Hoa đã mượn hai chiếc xe con, dùng xong sẽ trả.

Đợi Diệp Trường Vinh và Kỷ Chấn Hoa đưa Chiến Thần tới toa xe ký gửi, lại tiễn người lên tàu, căn dặn họ: “Tới nơi thì gọi điện thoại.”

Lâm Nghi Song nói: “Có em ở đây, không cần lo lắng, các anh mau về đi.”

Diệp Trường Vinh dặn dò ba đứa con: “Tới trường phải chăm chỉ học hành, tranh thủ sau này báo đáp quốc gia.” Ông là người có tư tưởng cũ, không chỉ hi vọng các con học đại học có tương lai xán lạn, còn hi vọng sau này chúng có thể cống hiến một phần sức lực của mình cho đất nước.

“Ba, tạm biệt!” Diệp Đông, Diệp Nam và Diệp Hoan cách một tấm cửa sổ vẫy tay tạm biệt.

Anh em nhà họ Kỷ cũng như vậy. Sau khi xe lửa xuất phát, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng của hai người ba.

Thời này, cho dù là tàu tốc hành, từ quê của họ tới thủ đô cũng phải mất bảy tám tiếng. Bởi vì Kỷ Nguyên Sâm đặt giường mềm, ở tương đối thoải mái, cho nên thời gian một đêm trôi qua rất nhanh. Họ vừa hay hai gia đình, mỗi nhà ở một phòng bao nhỏ.

Hình như người nhà họ Kỷ đều từng ngồi giường nằm xe lửa, không có gì tò mò. Chỉ có bốn mẹ con nhà họ Diệp thảo luận về phòng bao.

Lý Vệ Hoa quan sát xong nói: “Giường nằm thoải mái thật, nhưng giá vé quá đắt, gần như gấp ba lần giá tiền của ghế cứng.” Bà là phụ nữ của gia đình, trong cuộc sống đã quen tính toán. Nếu để bà mua vé xe lửa, đoán chừng bà sẽ mua vé ngồi qua loa cho qua một đêm.

Diệp Hoan khuyên bà nói: “Mẹ, bây giờ nhà chúng ta cũng không thiếu mấy nghìn tệ này, mẹ đừng xót nữa.”

Diệp Nam cũng nói: “Đúng vậy, mẹ, nếu để anh Sâm nghe thấy, còn tưởng mẹ không hài lòng với vé anh ấy mua.”

Lý Vệ Hoa chỉ đành nói: “Được, mẹ không nói nữa.”

Mặc kệ nói thế nào, người nhà họ Kỷ chủ động sắp xếp mua vé là có ý tốt, bà không thể trách người ta làm việc không ổn. Lý Vệ Hoa cũng không phải người không biết điều, dứt khoát im miệng không nói chuyện này nữa, thảo luận với các con chuyện hành lý.

“Cũng không biết đồ mẹ chuẩn bị cho các con có đủ không, không đủ chỉ có thể mua thêm.”

Diệp Nam: “Dù sao chăn đệm đều đủ cả, đồ thiếu đều là lặt vặt, mua cũng không tốn bao nhiêu tiền.”

“Mẹ con là người keo kiệt như thế sao, chỉ biết sợ tiêu tiền? Bình thường đồ dùng tới vẫn phải sắm sửa đầy đủ, giống như bình giữ nhiệt gì đó, không tiện mượn của người khác dùng.”

Diệp Nam vội vàng nói: “Mẹ không keo kiệt, mẹ là biết tiết kiệm.”

Lý Vệ Hoa bị con trai chọc cười.

Mấy mẹ con nói chuyện một lúc, đánh răng rửa mặt đi ngủ. Lần đầu tiên đi xa, họ ngủ khá an ổn, đánh một giấc tới sáng.

Mà bên Chiến Thần khá nhàm chán, lại không có ai chơi cùng nó, thú cưng ký gửi thậm chí không có mấy con, sau khi trải qua sự mới mẻ khi vừa mới lên tàu lửa, nó nằm xuống ngủ một giấc, tranh thủ sớm xuống xe gặp chủ nhân.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 165: Chương 165



Sau khi xe lửa tới ga, Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Sâm bọn họ không quên đi đón Chiến Thần. Hai mẹ canh hành lý, các con đi đón Chiến Thần.

Đợi họ ra khỏi ga, Diệp Hoan nhìn thấy có một người con trai dáng người cao lớn, anh tuấn bất phàm cầm bảng giấy, bên trên viết tên của cô – “Diệp Hoan”.

Mà chàng trai đó tựa hồ cũng nhìn thấy nhóm người bọn họ, giống như nhìn ra họ chính là người anh ấy muốn tìm, sải bước đi về phía họ.

Diệp Hoan: Lẽ nào đây là sư huynh chưa từng gặp? Có thể tới đón cô, tựa như chỉ có người này. Chắc chắn là sư phụ nói cho sư huynh biết – cũng không đúng, là cô trách oan sư phụ rồi, rõ ràng cô không nói sư phụ biết khi nào cô đi xe lửa, sao sư huynh biết?

Đương nhiên Nhiễm Hàn không biết thời gian chính xác sư muội tới thủ đô, chẳng qua anh ấy thông qua bốc quẻ biết hôm nay có khách sẽ tới, cho nên mới sáng đã tới trạm xe lửa đợi. Tuy anh ấy và sư muội chưa từng gặp mặt, nhưng lại biết không ít chuyện về sư muội qua lời sư thúc, còn học công pháp mà cô tặng cho sư môn.

Gián tiếp mà nói, Nhiễm Hàn nhận ân huệ của Diệp Hoan, lại không muốn nợ sư muội. Cho nên muốn chiếu cố sư muội lúc sư muội tới một chút để trả lại ân tình cô tặng công pháp.

Đương nhiên, loại ân tình được lợi cả đời này không thể trả xong trong nhất thời.

“Em là Diệp Hoan sư muội? Anh là Nhiễm Hàn, sư huynh của em.” Sau khi Nhiễm Hàn đi lên, chào Diệp Hoan trước.

Diệp Hoan cười đi lên hỏi: “Sư huynh, chào anh, không ngờ anh có thể tới đón chúng em.”

Lực phán đoán của Nhiễm Hàn khá chính xác, không nhận nhầm Kỷ Nguyên Trân thành Diệp Hoan. Đương nhiên, đây cũng là do anh ấy đã tu luyện công pháp với Diệp Hoan. Người bình thường và người tu luyện có khác biệt, từ trong hô hấp có thể cảm nhận được sự khác biệt của hai người, càng đừng nói Diệp Hoan còn có nguyên khí quanh người, đủ để chứng minh ai là sư muội của anh ấy.

Đây là lần đầu tiên Diệp Hoan nhìn thấy sư huynh. Cảm quan đầu tiên của cô với sư huynh chính là kiểu người mày kiếm mắt sao, tướng mạo anh tuấn, trông ổn trọng chín chắn, cực kỳ có uy nghiêm, nói một là một. Bởi vì anh ấy lên chào Diệp Hoan, không có chút tia cười nào, người không biết tình huống thật sự còn tưởng anh ấy không chào đón khách.

Dù sao thì không phải người giỏi nói chuyện, xoay trái chuyển phải, Nhiễm Hàn nghe Diệp Hoan nói xong, gật đầu, lại nói với mọi người đằng sau: “Chào mọi người, đi theo tôi đi, tới nhà ở trước.”

Lý Vệ Hoa lập tức kéo Diệp Hoan hỏi: “Hoan Hoan, đây là ai?”

Họ có thể tùy tiện đi theo một người vừa mới gặp mặt sao? Lý Vệ Hoa cảm thấy không thỏa đáng.

Diệp Hoan: “Mẹ, đây là đồ đệ của sư bá con, là sư huynh của con.”

Lý Vệ Hoa: “Chúng ta không thân với người ta, tới nhà người ta ở không hay lắm.”

Nhiễm Hàn nghe Lý Vệ Hoa nói bèn giải thích: “Mọi người không cần khách sáo, chỗ ở hiện giờ của tôi là nhà của sư thúc, sư thúc nói sau này để cho sư muội. Nói ra, là tôi ở nhờ nhà sư muội.”

Lý Vệ Hoa nghe xong không lập tức đồng ý đi theo Nhiễm Hàn, mà không biết làm sao hỏi Lâm Nghi Song: “Chúng ta đi phù hợp không?”

Lâm Nghi Song nói: “Nếu là nơi do sư phụ Hoan Hoan sắp xếp, chúng ta đến ở một hai ngày cũng được.”

Vốn dĩ nhà họ Kỷ có tộc thân ở thủ đô, nhưng Lâm Nghi Song không muốn làm phiền người ta, định tìm khách sạn ở hai ngày. Nhưng bây giờ Nhiễm Hàn tới đón, lại nhắc tới nhà của ông chú, đoán chừng trong nhà của ông chú ngoài sư huynh của Diệp Hoan không có ai khác, bà ấy cảm thấy ở cũng không phải không thể. Dù sao họ chỉ ở hai ngày mà thôi, tiễn các con xong liền về.

Lý Vệ Hoa nghe Lâm Nghi Song cũng đồng ý ở, bà mới do dự nói với con gái: “Hoan Hoan, hay là chúng ta đi theo sư huynh con trước đi?”

Thực ra Diệp Hoan không muốn làm phiền sư huynh, nhưng mẹ và dì Lâm đều đồng ý rồi, cô chỉ đành thuận thế nói: “Vậy thì làm phiền sư huynh rồi.”

Diệp Hoan giỏi quan sát biểu cảm phát giác được cô vừa đồng ý đi cùng sư huynh, vị sư huynh nghiêm túc này mới giãn chân mày. Xem ra là lo lắng họ không đi cùng anh ấy, với tính cách không giỏi nói chuyện của anh ấy, đoán chừng sợ họ không đồng ý đi cùng, còn phải tốn nhiều lời khuyên giải.

Thực ra dựa theo ý của Kỷ Nguyên Sâm, chi bằng trực tiếp tới khách sạn gần trường ở tiện hơn. Nhưng ở đây anh ấy không phải người lớn nhất, anh ấy không làm chủ được.

Ra bên ngoài, sư huynh Nhiễm Hàn nói: “Anh đã lái một chiếc xe tới, không ngồi đủ, các em lên xe anh ngồi trước, anh gọi thêm chiếc taxi nữa, những người còn lại ngồi chiếc đó.”

Nhiễm Hàn là người thuộc phái hành động, không đợi người khác đồng ý, đã vẫy tay gọi một chiếc taxi gần nhất tới. Anh mở cửa xe bảo nhóm người Diệp Hoan ngồi vào, còn mở cốp giúp họ cất hành lý.

Có hai chiếc xe chở người, nhóm người mới về tới tứ hợp viện mà Nhiễm Hàn sống. Không nói cái khác, nhà của Kỷ sư phụ thật không nhỏ, thế mà lại là tứ hợp viện tam tiến, phòng rất nhiều, họ ở cũng không ở hết.

Nhiễm Hàn giúp xách hành lý vào viện, sau đó nói: “Có rất nhiều phòng, hai gian bên này là nơi tôi ở, những gian khác mọi người tùy ý.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 166: Chương 166



Diệp Hoan vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn sư huynh tới đón bọn em ở lại.”

Sư huynh trông có vẻ là một người mặt lạnh, Diệp Hoan vừa gặp anh ấy, ngại nói quá nhiều, chỉ có thể khách sáo một chút.

Nhiễm Hàn: “Đây là nhà của sư thúc, cho anh ở tạm thời. Thúc ấy nói sau này muốn để nhà lại cho em, cho nên em không cần quá khách sáo, cứ coi như là nhà mình.” Anh ấy sợ sư muội quá khách sáo với mình nên mới giải thích thêm, nếu không sẽ không nói nhiều như vậy.

“Mọi người xem mà sắp xếp, tôi đi mua cơm cho mọi người.” Nhiễm Hàn nói xong, toan ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mọi người.

Kỷ Nguyên Sâm cười nói: “Như vậy quá phiền anh rồi, đợi lát nữa cất xong hành lý, chúng ta cùng ra ngoài ăn đi.”

Nhiễm Hàn vốn không nói nhiều, trực tiếp nói: “Mọi người đợi đấy.”

Không phải Nhiễm Hàn chuyên quyền độc đoán, chẳng qua anh ấy cảm thấy mọi người đi xe mệt rồi, mua cơm về ăn thỏa đáng hơn. Nhưng anh ấy ít nói, lười giải thích với mọi người.

Cho nên đợi Nhiễm Hàn ra ngoài mua cơm, mọi người bàn tán sư huynh vài câu.

Lý Vệ Hoa: “Hoan Hoan, sư huynh của con rốt cuộc là chào đón chúng ta hay là không chào đón chúng ta, sao cứ luôn lạnh mặt với người khác vậy.”

Nếu không chào đón, sao còn nằng nặc đi đón họ; nhưng nếu chào đón, biểu cảm trên mặt rất lạnh, nhìn thấy bà và chị Lâm cũng không cười mấy cái.

Sau khi Lý Vệ Hoa nói, mọi người đều nhìn Diệp Hoan, giống như hỏi: Sư huynh này hơi kỳ quái, vì sao vậy?

Diệp Hoan chỉ đành giải thích với mọi người: “Từ nhỏ sư huynh đã sống trong sư môn, tiếp xúc rất ít với người ở bên ngoài, cho nên ít nói, có thể là anh ấy đã quen như vậy, biểu cảm đối với ai cũng vậy. Nhưng sư phụ nói anh ấy rất tốt, nếu không anh ấy cũng sẽ không chủ động đón chúng ta tới nhà.”

Diệp Đông thực tế nói: “Em còn tưởng anh ấy không vui vì tiếp đãi chúng ta, là phụng lệnh của Kỷ sư phụ mới tiếp đãi chúng ta.”

Diệp Hoan vội lắc đầu phủ nhận: “Không phải, chị không nói với sư phụ đi tàu ngày nào, chắc chắn không phải sư phụ bảo anh ấy tới đón chúng ta.”

Kỷ Nguyên Trân tò mò hỏi: “Vậy sao anh ấy biết chúng ta sẽ tới, còn đi đón chúng ta từ sáng sớm?”

Diệp Hoan cười nói: “Mọi người quên sư môn của con làm gì rồi, có lẽ sư huynh bói ra có khách tới, lại biết dạo gần đây con khai giảng, đặc biệt xủ quẻ ra?”

Kỷ Nguyên Trân không nhịn được khen: “Nếu thật sự bói ra thì linh nghiệm quá!”

Diệp Hoan không khách sáo nói: “Đương nhiên, sư môn của chị có bản lĩnh thật, không phải phường giang hồ lừa gạt.”

Nếu đã thuộc người được chào đón, Lý Vệ Hoa mới yên tâm, định sắp xếp hành lý mang tới trước.

Đợi họ tới những gian phòng còn lại xem, phát hiện bên trong cái gì cũng có, giống như phòng dành cho khách đã chuẩn bị xong, có thể vào ở bất cứ lúc nào.

Lần này Lý Vệ Hoa càng chắc chắn sư huynh của Hoan Hoan chào đón họ vào ở, không phải giả vờ. Bởi vì nếu giả vờ, sẽ không chuẩn bị chu toàn như vậy.

Vốn dĩ lúc đầu khi Nhiễm Hàn được bộ phận an toàn đặc thù tuyển chọn, tới thủ đô làm việc, sư bá lấy căn nhà trống ở thủ đô cho anh ấy ở, nhưng nói trước đây là nhà để lại cho Diệp Hoan.

Nhiễm Hàn không nghĩ nhiều, lúc mới chuyển vào căn nhà trống này, anh ấy cử người tu sửa lại toàn bộ căn nhà, đặt bùa phòng bụi. Dạo gần đây nghe nói sư muội sẽ tới thủ đô ở, hơn nữa sư thúc từng nói căn nhà này là để lại cho sư muội, đương nhiên anh ấy phải sắp xếp chỗ ở cho sư muội, cho nên đặc biệt nhờ người sắm sửa lại các gian phòng, bố trí thêm các vật dụng mới, chính là để sau khi Diệp Hoan tới sống thoải mái hơn.

Diệp Hoan bọn họ không định ở lâu dài, cho nên Diệp Hoan và mẹ chọn ở một căn phòng, Lâm Nghi Song và Kỷ Nguyên Trân ở một phòng, Diệp Đông, Diệp Nam ở một phòng, còn lại Kỷ Nguyên Sâm ở riêng một phòng. Anh ấy còn nói để Chiến Thần ở cùng anh ấy.

Mấy người lựa chọn phòng đều ở trong viện nhất tiến phía trước, không đến phía sau quấy rầy. Họ cũng không định ở lâu dài, dày vò nhau làm gì.

Tuy nghe Nhiễm Hàn nói căn nhà này là để lại cho Diệp Hoan, nhưng họ đều có suy nghĩ ai vào ở trước là chủ, cảm thấy chủ nhân của căn nhà này là Nhiễm Hàn, cho nên vào ở vẫn không tự nhiên lắm, vẫn coi mình là khách ở đây, ở hai ngày rồi đi.

Nhiễm Hàn nhanh chóng mua đồ ăn sáng về, sữa đậu, bánh quẩy, bánh bao, bánh rán, cháo, hoành thánh, thậm chí còn có bánh kếp, cực kỳ thịnh soạn.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 167: Chương 167



Lý Vệ Hoa không nhịn được nói: “Cậu thành thật quá, sau lại mua nhiều đồ ăn sáng như vậy?”

Lần này Nhiễm Hàn không nói nhiều, đồ ăn nhiều người cũng đông, nếu không đâu ăn đủ. Hơn nữa còn có mấy cậu chàng kia mà.

Mọi người cùng phụ giúp, có người lấy bát đũa, có người bày ghế, rất nhanh đã sắp xếp xong bữa sáng, mọi người vây lại bên bàn lớn, cùng nhau ăn sáng.

Nhìn thấy hai người phụ nữ lớn tuổi, Nhiễm Hàn động cuống họng, cuối cùng khách sáo nói một câu: “Sáng nay ăn tạm trước, buổi trưa đón gió tẩy trần giúp mọi người, mời mọi người đến quán ăn cơm.”

Diệp Hoan vội vàng từ chối: “Sư huynh, không cần làm phiền anh quá đâu, bọn em tới đi học, chứ đâu phải tới thăm bà con, đâu cần phải đón gió tẩy trần?”

Lần này Lâm Nghi Song không chen vào, bởi vì đối với Nhiễm Hàn mà nói, ba người họ là khách thật, không có gì nên nói cả.

Lý Vệ Hoa cũng khách sáo từ chối: “Sư huynh của Hoan Hoan à, cậu có thể đón chúng tôi tới ở đã rất tốt rồi, buổi trưa chúng tôi tự ra ngoài ăn là được, không dám phiền cậu. Nếu làm lỡ thời gian cậu đi làm gì đó thì không tốt lắm.”

Nhiễm Hàn giải thích đơn giản: “Không cần khách sáo, công việc của cháu không bận, đây là việc cháu nên làm, nếu không sư thúc sẽ không vui.”

Ý của anh ấy là nếu anh ấy không tiếp đãi nhiệt tình với sư muội một chút, để sư thúc biết sẽ không vui.

Lý Vệ Hoa: …

Diệp Hoan nhìn mẹ nói chuyện với sư huynh, thoắt cái bị sư huynh nói đến bế tắc, không khỏi lo lắng cho EQ của sư huynh. Không biết sư huynh giao thiệp với đồng nghiệp và cấp trên thế nào, có một cấp dưới ít nói lại thẳng thắn như vậy, tin rằng cấp trên của sư huynh thi thoảng sẽ cảm thấy rất khó xử.

Sau khi ăn xong, Nhiễm Hàn bảo mọi người nghỉ ngơi, anh ấy chủ động đưa chìa khóa cổng cho Diệp Hoan: “Em cầm lấy, lúc nào cũng có thể tới ở, sau này đây là nhà em, anh là khách, không cần khách sáo với anh. Sư thúc nói rồi, một khoảng thời gian nữa thúc ấy sẽ tới tìm em, bảo em yên tâm ở thủ đô đợi thúc ấy là được.”

Diệp Hoan: “Sư huynh, em ở ký túc xá, chắc sẽ không ở đây, không cần lấy chìa khóa đâu nhỉ?”

“Lấy đi, muốn về thì về.”

Sư huynh vẫn cố nhét chìa khóa cho Diệp Hoan, Diệp Hoan chỉ đành nhận.

“Em cũng nghỉ ngơi đi, buổi trưa anh sẽ gọi mọi người ăn cơm.”

“Thực ra tối qua bọn em đã ngủ trên tàu rồi, không buồn ngủ lắm.”

“Ồ, vậy mọi người cứ tự nhiên.”

Ngoài sắp xếp họ đi ăn cơm, Nhiễm Hàn thật sự không sắp xếp hoạt động nào khác, ví dụ nói dẫn họ đến danh lam thắng cảnh tham quan, hoàn toàn không có. Bởi vì thể chất của Nhiễm Hàn, từ nhỏ không tiếp xúc nhiều với người ngoài, sau khi lớn lên luôn hình thành thói quen. Cho dù bây giờ anh ấy có thể khống chế được sát khí trong cơ thể, cũng không muốn đến nơi đông người.

Chiến Thần luôn tàng hình theo chủ nhân vào căn phòng cô chọn.

Kỷ Nguyên Sâm thấy Chiến Thần lại đi theo Diệp Hoan, bất giác nghĩ: Anh ấy đối xử tốt với Chiến Thần, Chiến Thần ở trước mặt anh ấy cũng nghe lời, nhưng một khi gặp Diệp Hoan, anh ấy liền trở nên vô dụng. Haiz! Nếu anh ấy gặp Chiến Thần sớm hơn thì tốt rồi!

Như thế anh có thể làm chủ nhân của Chiến Thần.

Nếu Diệp Hoan biết suy nghĩ của Kỷ Nguyên Sâm, chắc chắn sẽ cười. Anh ấy thích Chiến Thần, luôn kiên nhẫn muốn nắm bắt được trái tim của Chiến Thần.

Đáng tiếc Diệp Hoan và Chiến Thần không biết, một người một chó đang thương lượng vấn đề.

“Chủ nhân, sau này em ở đâu? Phải ở chỗ sư huynh chị sao?” Chiến Thần lo lắng cho việc ăn ở của mình. Sau này nó phải sống chung với sư huynh mặt lạnh sao, liệu sư huynh có không thích nó không?

Diệp Hoan: “Vốn dĩ muốn thuê một căn viện ở bên ngoài cho em ở trước, nhưng bây giờ xem ra em chỉ có thể ở đây rồi. Nhưng không sao, cho dù sư huynh không kiên nhẫn chăm sóc em, chị cũng sẽ ngày ngày trở về mang cơm cho em ăn.”

Tuy Chiến Thần là chó thần bất phàm, nhưng lại không phải chó thần hít gió uống sương, nó vẫn cần ăn uống. Chẳng qua nó kháng đói tốt hơn chó bình thường mà thôi. Diệp Hoan cảm thấy, có lẽ sư huynh biết Chiến Thần là chó do cô nuôi, căn viện lớn như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý cho Chiến Thần ở đây. Nhưng chưa chắc sư huynh sẽ thích chó.

Dù sao nếu thuê nhà thì cô cũng phải tốn tâm tư cho Chiến Thần ăn uống, bây giờ tiết kiệm được bước thuê nhà, Diệp Hoan không biết mình có được coi là may mắn hay không. Bởi vì nếu thuê nhà, chắc chắn cô sẽ thuê ở lân cận trường, tiện chăm sóc Chiến Thần. Không biết căn nhà này cách xa trường của cô không, đợi lát nữa sẽ hỏi thăm rõ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 168: Chương 168



Không nhắc những suy nghĩ của Diệp Hoan nữa, trưa nay, Nhiễm Hàn dẫn họ đi ăn vịt quay Đoàn Tụ Đức nổi tiếng nhất thủ đô. Sau đó anh ấy không muốn tiếp tục dạo khắp nơi cùng bọn họ, lại lén người khác lấy tiền cho Diệp Hoan: “Sư muội, chắc em biết anh không thích nơi đông người, cho nên tiếp theo không dẫn mọi người đi chơi nữa. Nếu mọi người muốn đi đâu chơi, có thể đi bằng taxi, tiền này em cầm lấy, coi như là giúp anh làm tròn bổn phận chủ nhà.”

Diệp Hoan cũng không phải không có tiền, đâu thể lấy tiền của sư huynh, cô vội vàng lắc đầu nói: “Sư huynh, em có tiền.”

“Em có tiền là tiền của em, đây là tiền tiêu vặt sư huynh cho em, cầm đi.” Sau khi nói xong, Nhiễm Hàn móc ra một xấp đại đoàn kết nhét cho Diệp Hoan: “Chiều nay anh có việc ra ngoài, mọi người tự nhiên.”

Thực ra dạo gần đây công việc của Nhiễm Hàn không bận, công việc của anh ấy khá đặc biệt, bận thì cực kỳ bận, nhưng rảnh ra lại không có việc gì làm, không cần đến đơn vị điểm danh gì. Anh ấy sợ người nhà sư muội không tự nhiên nên mới trốn đi.

Có thể nói, Nhiễm Hàn sư huynh là một người vô cùng chu đáo, cũng có thể thông cảm cho người khác, chẳng qua không giỏi biểu đạt mà thôi.

Nhiễm Hàn dặn dò Diệp Hoan xong, vẫy vẫy tay rời đi. Diệp Hoan đuổi theo muốn trả tiền lại cho sư huynh, sư huynh nói gì cũng không lấy. Diệp Hoan nhìn đại đoàn kết trăm tệ trong tay mà ngây người. Sư huynh hào phóng thật, vung tay đã mấy nghìn tệ, tiền này đủ cho cô nộp học phí rồi. Sau sư huynh lại giống như sư phụ vậy, luôn nhét tiền cho cô? Cô không còn là con nít nữa, có thể tự kiếm tiền tiêu.

Chung quy là ý tốt của sư huynh, Diệp Hoan chỉ có thể nhận.

Điều Diệp Hoan không biết là từ đây cô lại có thêm một sư huynh thích cho tiền tiêu vặt.

Chiều nay, nhóm người Diệp Hoan không ra ngoài, mọi người ở nhà nghỉ ngơi, sắp xếp đồ dùng cho đi học, chuẩn bị tới giờ sẽ tới trường báo danh.

Tối nay, quả thật sư huynh không về, mà tìm một nơi tự tu luyện. Anh ấy vắng mặt, quả thực Lý Vệ Hoa cảm thấy tự nhiên hơn. Có thể bà không quen sống chung với người mặt lạnh như Nhiễm Hàn.

Ngày hôm sau vẫn chưa phải là ngày báo danh, Kỷ Nguyên Sâm mới phát huy tác dụng, dẫn mọi người đến mấy điểm phong cảnh lân cận dạo chơi. Chủ yếu là Lý Vệ Hoa muốn đến những nơi khá nổi tiếng như Cố Cung, quảng trường Thiên An Môn nhìn ngắm một chút. Tốt xấu cũng tới Bắc Kinh một chuyến, không thể không biết gì được, quay về bạn bè thân thích hỏi, không nhìn thấy gì, người ta sẽ nói bà uổng công tới sao.

Bởi vì trong mấy người đỗ đại học, Diệp Đông báo danh đầu tiên. Đợi tới ngày Diệp Đông báo danh, Nhiễm Hàn mới đột nhiên xuất hiện, muốn đưa họ đến trường quân đội.

*

Lý Vệ Hoa nhìn thấy Nhiễm Hàn xuất quỷ nhập thần, không nhịn được quan tâm hỏi một câu: “Sư huynh của Hoan Hoan à, có phải chúng tôi tới làm phiền cậu không, sao mấy hôm nay không thấy cậu?”

Nhiễm Hàn ấp a ấp úng gọi một tiếng: “Dì.”

Anh ấy giải thích: “Cháu có việc ra ngoài, đã nói với sư muội rồi.”

Hai hôm nay Nhiễm Hàn ở một mình, thi thoảng nghĩ tới lúc anh ở cùng với người nhà sư muội, hình như có chỗ nào không đúng. Đợi anh ấy suy nghĩ kỹ lại mới phát hiện hình như anh ấy không xưng hô kính trọng với hai nữ trưởng bối.

Tuy như vậy khiến Nhiễm Hàn trở nên rất bất lịch sự, nhưng đây là có nguyên nhân. Bởi vì Hành Vân đạo trưởng độc thân cả đời, không có mấy kinh nghiệm tiếp xúc với nữ giới, cho nên lúc dạy dỗ đồ đệ, vốn chưa từng nhắc tới phương diện này. Hơn nữa từ nhỏ Nhiễm Hàn lớn lên trong đạo quán, nữ giới mà anh ấy tiếp xúc vô cùng ít. Cho dù mỗi năm anh ấy về nhà, ngoài ông nội tươi cười với anh ấy, những người khác đều trốn anh ấy, không ai dám tới gần.

Lúc Nhiễm Hàn nên học cách đối nhân xử thế, không ai dạy dỗ, anh ấy lại không thích nói chuyện, ít giao lưu với sư phụ, tạo thành khuyết điểm ở phương diện giao tiếp. Nhưng đối với người anh ấy quan tâm, anh ấy vẫn sẽ bỏ tâm tư nghĩ cho họ, ví dụ sư phụ và sư thúc, bây giờ lại có thêm một Diệp Hoan sư muội.

Lý Vệ Hoa nghe xong liền nói: “Cậu có việc thì cứ làm đi, không cần phải lo lắng cho chúng tôi. Chúng tôi nhiều người thế này mà, hơn nữa còn có Nguyên Sâm dẫn đường, tìm trường không thành vấn đề.”

Nếu đã gọi ra tiếng dì đầu tiên, gọi thêm đơn giản hơn nhiều. Nhiễm Hàn mặt không cảm xúc nói: “Dì, để cháu đưa mọi người đi thì hơn, có xe có thể tiện hơn.”

Bởi vì xe ô tô chỉ có thể chở bốn người, cho nên ba mẹ con Lâm Nghi Song và Chiến Thần ở nhà, Nhiễm Hàn chở bốn mẹ con Diệp Hoan đến trường quân đội mà Diệp Đông đăng ký.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 169: Chương 169



Nhiễm Hàn vô cùng thông thạo với đường xá ở Bắc Kinh, không cần phải hỏi đường, trực tiếp lái xe đưa người tới cổng trường quân đội.

Chắc chắn xe không thể vào trường, mấy người xuống xe rồi mang hành lý vào trường.

Hôm nay là thời gian báo danh, tuy thời này người lái xe đưa con tới trường ít nhưng cũng không phải không có, cho nên gia đình Diệp Hoan không nổi bật lắm. Nếu người ta chú ý quá nhiều tới họ, đoán chừng cũng là vì Diệp Đông và Diệp Nam là song sinh.

Lý Vệ Hoa luôn cùng con trai Diệp Đông báo danh, xem môi trường ký túc xá, mới yên tâm.

Sau khi xem xong, bà không nhịn được cảm thán: “Trường quân đội tốt! Chăn đệm gì đó đều không cần tự chuẩn bị, đi học cũng ít tốn tiền.”

Diệp Đông vô cùng mong chờ với cuộc sống đại học, nhưng sắp li biệt với người nhà, trong lòng cũng có hơi buồn: “Mẹ, khi nào mẹ về nhà?”

“Đợi mẹ đưa Hoan Hoan và Nam Nam đến trường rồi về.” Lý Vệ Hoa dặn dò Diệp Đông: “Con ở trường chăm chỉ học hành, đợi được nghỉ rồi cùng về nhà với họ.”

Sau khi sắp xếp xong Diệp Đông, mấy người tạm biệt cậu rồi về nhà. Ngoài Lý Vệ Hoa nghĩ tới đợi bà đi, sẽ rất lâu không gặp được con, trong lòng cực kỳ mất mác; Diệp Hoan và Diệp Nam vẫn ổn, bởi vì dù sao họ cũng học đại học cùng một thành phố với Diệp Đông, nhớ cậu có thể đợi cuối tuần đến thăm cậu.

Đợi người nhà đi khỏi, bạn cùng phòng của Diệp Đông mới vây quanh cậu hỏi: “Diệp Đông, cậu có anh em sinh đôi à?”

Diệp Đông tự hào nói: “Không phải anh em sinh đôi. Nhà bọn tớ là sinh ba, cô gái vừa nãy là chị gái tớ.”

“Đó là chị gái cậu? Tớ còn tưởng là em gái cậu, chị gái cậu xinh đẹp thật!”

Nếu không phải vừa quen biết với Diệp Đông, đoán chừng những chàng trai này sẽ xin Diệp đông giới thiệu chị gái cho họ làm quen. Nhưng sau đó bạn học Diệp Đông không ít lần nói với Diệp Đông, bảo cậu chọn một người trong số họ làm anh rể của cậu, đáng tiếc, Diệp Đông luôn không đồng ý.

Sang ngày tiếp theo, Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân đi báo danh. May mà hôm nay Nhiễm Hàn nhận được điện thoại ra ngoài làm nhiệm vụ, không yêu cầu đưa họ đi. Nói thật, chủ yếu là Lý Vệ Hoa cảm thấy thoải mái, tuy Nhiễm Hàn ít nói nhưng cảm giác tồn tại cực mạnh, là một người không thể khiến họ ngó lơ, cho nên nếu có anh ấy ở đây, Lý Vệ Hoa nói chuyện với các con đều cảm thấy mất tự nhiên.

Nhưng Lý Vệ Hoa không phải có ý từ chối ý tốt của Nhiễm Hàn, bây giờ tốt rồi, cuối cùng anh ấy cũng có việc ra ngoài, giúp Lý Vệ Hoa thở phào.

Hơn nữa hôm nay cho dù Nhiễm Hàn đưa họ đi, cũng phải tìm thêm một chiếc xe, bởi vì lần này cả hai gia đình đều đi tới trường, chiếc ô tô của anh không chở hết được.

May mà căn nhà Nhiễm Hàn đang sống không cách trường quá xa, ngồi xe bus chỉ cần qua hai trạm, nếu đi bộ khoảng mười mấy phút là tới. Kỷ Nguyên Sâm sợ phiền, dứt khoát gọi hai chiếc xe taxi, chở mấy người và hành lý tới trường.

Hôm nay Chiến Thần chỉ có thể ở nhà một mình. Vừa tới Bắc Kinh, đâu đâu cũng lạ lẫm, Diệp Hoan không cho Chiến Thần ra ngoài dạo lung tung, sợ nó bất cẩn gây họa. Nếu Chiến Thần gây họa ở Bắc Kinh, Diệp Hoan sợ cô không lo liệu được. Chiến Thần rất nghe lời, định đợi chủ nhân rảnh lại bảo chủ nhân dẫn nó ra ngoài.

Mà sáng nay, Lục Vân Triết thức dậy rất sớm, ông ấy dự cảm hình như hôm nay có chuyện gì sẽ xảy ra, tâm hoảng ý loạn, không bình tĩnh được, hỗn loạn không biết làm sao, khiến ông ấy bất an.

Từ khi vợ mất tích một khoảng thời gian, mẹ thường khuyên Lục Vân Triết tái hôn, Lục Vân Triết không thích nghe mẹ lảm nhảm ngày ngày, liền chuyển khỏi nhà tổ. Ông ấy chuyển tới ký túc xá trường sống, sau đó nghĩ nếu tìm được vợ và con, không ở được trong ký túc xá, mà khi đó ông ấy vẫn chưa đủ cấp được phân nhà, cho nên đã mua một tứ hợp viện nhị tiến ở gần trường đại học.

Lục Vân Triết nghĩ rất đẹp, định đợi sau khi tìm được vợ con sẽ chuyển vào ở, đáng tiếc nhiều năm qua ông ấy luôn không thể đạt được ý nguyện. Bây giờ chỉ có một mình ông ấy sống ở đây. Bình thường ông ấy không thích dẫn người vào căn nhà này gây lộn xộn, phần lớn thời gian đều là một mình ông ấy ở.

Lục Vân Triết định ăn sáng rồi tới trường xem sao. Thực ra ông ấy là giáo sư khoa khảo cổ, hôm nay báo danh không có việc gì liên quan tới ông ấy, nhưng ông ấy đột nhiên muốn tới trường dạo một vòng.

Vào lúc Lục Vân Triết muốn ra ngoài, tiếng chuông điện thoại trong nhà bỗng dưng vang lên, reng reng reng, reng reng reng…

Lục Vân Triết nhận điện thoại, hóa ra là em hai.

“Vân Thanh, mới sáng có chuyện gì vậy?”

Lục Vân Thanh ở đầu dây bên kia hơi ngại nói: “Anh cả, sáng nay ba của chúng ta nói đau đầu, không thoải mái lắm, em muốn nhờ anh đưa ông ấy tới bệnh viện kiểm tra thử. Không phải em còn phải đi làm sao, Thục Mẫn cũng bận, chỉ có thể phiền anh…”
 
Back
Top Bottom