Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 150: Chương 150



Bà ngoại Diệp Hoan sờ áo lông vũ hài lòng nói: “Vẫn là con gái chu đáo, may mà con sinh một đứa con gái, nếu không lấy đâu ra áo bông nhỏ chu đáo. Mẹ nói con nghe, con trai không bằng con gái. Mẹ không thấy con trai nhà ai cả ngày lo lắng mua đồ cho ba mẹ cả, đều là con gái thường mang đồ về nhà mẹ…”

Lý Vệ Hoa bật cười: “Mẹ, mẹ nói như vậy, cũng bao gồm anh cả con trong đó rồi.”

“Anh cả con không phải người chu đáo, con xem nó lo liệu mua quần áo cho mẹ và ba con khi nào đâu, còn không phải đều là con mua?”

“Không phải anh con cho ba mẹ tiền dưỡng lão sao?”

“Đó là tiền nó nên đưa, nếu không chẳng phải uổng công nuôi lớn nó?”

Đợi khi Lý Vệ Hoa tặng áo lông vũ do Diệp Hoan mua cho ông bà nội, bà không nói thật với ba mẹ chồng, chỉ nói đây là quần áo do bà và Trường Vinh hiếu kính. Bởi vì nhà chồng quá nhiều người, Lý Vệ Hoa sợ bà nói chuyện của Hoan Hoan cho mẹ chồng biết, mẹ chồng lại nói với con cái của bà cụ, chẳng phải mọi người đều biết cả sao. Nếu có người trong đám họ hàng coi thường Hoan Hoan thì phải làm sao? Bà lại không thể tìm người đánh nhau.

Dù sao ở trong mắt rất nhiều người, xem bói xin bùa là mê tín dị đoan. Hoan Hoan chỉ là một đứa trẻ, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa không muốn để con chịu ánh mắt dị thường của họ hàng, liền giấu thay cô.

Nhưng cô út của Diệp Hoan lại nói vài câu chua ngoa: “Con thấy anh hai chẳng những thăng chức, còn phát tài rồi, năm nay lại còn chịu chi vài trăm tệ mua áo lông vũ cho ba mẹ…”

Không đợi bà ta nói hết, bà nội Diệp đã ngắt lời: “Đừng hàm hồ, anh hai con là người như thế sao? Con không hiếu thuận, còn không cho anh hai chị dâu con hiếu thuận sao? Chắc chắn chúng hưởng ké mệnh quý nhân của Hoan Hoan, cuộc sống ngày càng khá lên. Chứ không phải như con nói, là vì anh hai con thăng chức mới có tiền. Sao con có thể nói như vậy, nếu đồn ra, anh hai con còn có thể an ổn không? Mẹ nói trước với con, ra ngoài không được nói vậy, không phải là phá hỏng danh tiếng của anh hai con sao?”

Bà cụ quở trách con gái út một trận. Bây giờ bà nội Diệp khá xem trọng đứa con trai Diệp Trường Vinh này. Bởi vì ông làm sở trường ở đồn công an trấn, nghe có vẻ rất uy phong, bà con hàng xóm bây giờ rất khách sáo với bà cụ. Cho dù năm đó con trai út của bà thi đỗ đại học, người trong thôn cũng không cho bà cụ vinh quang như thế này…

Như vậy, bà nội Diệp nói đỡ cho Diệp Trường Vinh cũng không lạ. Trước đây bà cụ khá thương con trai út và con gái út.

Giữa anh chị em có chút hẹp hòi, không liên quan tới bọn trẻ. Diệp Hoan vẫn dắt em trai em gái họ đi chơi, còn mua đồ ăn vặt cho chúng, khiến mấy đứa nhỏ vô cùng thích cô, luôn gọi chị Hoan Hoan không ngừng.

Đối với Diệp Hoan trọng sinh mà nói, thực ra lễ tết chính là cả nhà tụ tập lại đón một cái tết đoàn viên, sau đó đi khắp nơi chúc tết, sau khi xong việc thì không còn gì nữa. Bởi vì bây giờ cô không giống kiếp trước, ở tuổi này còn theo phía sau đi cà kheo chơi, chỉ biết cười ngốc.

Lúc ăn tết, Diệp Hoan lén lút dùng điện thoại gọi điện thoại chúc tết sư phụ. Bây giờ cô dùng điện thoại đều là lén ba mẹ dùng, sợ ba mẹ sẽ nói cô. Cô chỉ dùng điện thoại thi thoảng liên lạc với sư phụ một hai lần, kỳ thực thật sự không dùng nhiều. Nếu không phải sư phụ mua cho cô, cô sẽ không mua điện thoại giống như cục gạch, ít nhất đợi vài năm nữa mới mua điện thoại.

Bài tập nghỉ đông của Diệp Hoan không ít, đợi tới mùng sáu, Diệp Hoan bảo hai em trai ở nhà làm bài tập, luôn canh chúng làm xong mới thôi, chuyện học tập đều không cần Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh bận lòng.

Kỳ nghỉ đông bất tri bất giác trôi qua, lại tới ngày khai giảng, lần này Diệp Hoan bọn họ ở nhà ăn xong tết nguyên tiêu, không để ba mẹ đưa đi, ba người quen đường quen lối vào thành phố.

Sau khi về lại thành phố, ba người lập tức đến viện gia thuộc dành cho lão cán bộ đón Chiến Thần về.

Kỷ Nguyên Trân oán than: “Hoan Hoan, biết anh chị về việc đầu tiên chính là tới đón Chiến Thần, anh em lại không nỡ.”

Diệp Hoan nói đùa: “Không, em nói sai rồi, việc đầu tiên sau khi bọn chị quay lại là ghé nhà em chơi, nhân tiện đón Chiến Thần đi. Hơn nữa anh Sâm có gì không nỡ, muốn gặp Chiến Thần lúc nào cũng có thể đến nhà chị gặp, nghỉ hè còn sẽ nhờ anh ấy chăm sóc Chiến Thần. Hơn nữa cho dù chị để Chiến Thần ở nhà em, anh em cũng sẽ không ngủ chung với Chiến Thần được.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 151: Chương 151



“Ai nói? Nói thầm với chị nghe, anh em đã làm một cái ổ chó trong phòng anh ấy cho Chiến Thần, để Chiến Thần ngủ trong phòng anh ấy.” Kỷ Nguyên Trân nói với Diệp Hoan xong, còn nhìn ngó trái phải, sợ bị anh cô ấy nghe thấy.

Kỷ Nguyên Trân dặn Diệp Hoan: “Chị đừng nói với anh em là em nói chị biết, nếu không anh sẽ rầy em.”

“Xùy, anh em còn dám rầy em? Chị thấy cùng lắm anh ấy chỉ dám nói em vài câu.”

Diệp Hoan thật sự không ngờ Kỷ Nguyên Sâm lại yêu thích Chiến Thần đến vậy, đã tới mức cho Chiến Thần vào phòng ngủ rồi. Diệp Hoan không thể hình dung tâm trạng lúc này của mình, hình tượng nam thần rơi rớt quá nhiều, hủy hình tượng rồi! Còn tưởng anh ấy[1] là kiểu cao cao tại thượng, không dính bụi trần, không ngờ lại chân chất như vậy.

[1] Kỷ Nguyên Sâm đã lớn, thay đổi ngôi ba.

Đợi khi Kỷ Nguyên Sâm tiễn Diệp Đông và Diệp Nam ra ngoài, nhạy bén cảm thấy ánh mắt Diệp Hoan nhìn mình hơi quỷ dị, giống như anh ấy đã làm ra chuyện xấu gì: “Sao vậy?”

Diệp Hoan vội vàng lắc đầu: “Không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp anh Sâm, thấy anh lại cao lên một khúc rồi.”

Kỷ Nguyên Trân không nhịn được ở một bên cười trộm, lộ tẩy rồi. Kỷ Nguyên Sâm đoán được chắc chắn vừa nãy hai cô gái đang bàn tán anh ấy, để khỏi ngại ngùng, bèn không hỏi tiếp nữa.

Lần này Chiến Thần vẫn giống như lần trước, không hề do dự đi cùng Diệp Hoan. Nhưng trước khi đi, nó ghé tới trước mặt Kỷ Nguyên Sâm, cọ cọ anh ấy coi như chào tạm biệt.

Chiến Thần cũng muốn chào tạm biệt Kỷ Nguyên Sâm, đáng tiếc Kỷ Nguyên Sâm không nghe hiểu ngôn ngữ của nó, chỉ có thể làm vậy.

Sau khi khai giảng, ban ngày Diệp Hoan bọn họ bắt đầu đi học, không có thời gian chơi cùng Chiến Thần, Chiến Thần liền tự ra ngoài dạo, phố lớn ngõ nhỏ chạy khắp nơi mở mang tầm nhìn, tới giờ cơm lại quay về ăn cơm.

Bởi vì Chiến Thần ra ngoài một mình chưa từng xảy ra vấn đề, Diệp Hoan cũng yên tâm để nó tự ra ngoài. Hơn nữa thể lực và năng lực hiện giờ của Chiến Thần siêu mạnh, người bình thường không làm gì được nó. Ngược lại, nếu người xấu nhắm trúng Chiến Thần, còn sẽ bị nó xử lý.

Dạo này Chiến Thần thường đi dạo, vô cùng quen thuộc với vùng lân cận, nhưng nó cũng bị người khác dòm ngó rồi.

Vốn dĩ người nhắm vào nó là một tên trộm chó trộm chó bắt chó khắp nơi.

Tên trộm chó cơ bản là làm kinh doanh không vốn, đi khắp nơi trộm chó của người khác. Sau đó bán chó đất bình thường cho quán thịt chó; bán thú cưng đáng yêu với giá cao; bán chó lớn uy mãnh cho trường đấu chó làm chó đấu.

Có thể nói là một vốn vạn lời, không tốn một xu cũng có thể kiếm được tiền.

*

Vốn dĩ dạo gần đây Chiến Thần một mình ra ngoài quá nhiều, vừa hay bị tên trộm chó nhìn thấy, chúng tưởng đây là một con ch.ó lớn vô chủ.

Bởi vì chó có chủ bình thường đều ở nhà trông nhà, đâu có con ch.ó nào chạy lung tung khắp nơi trên phố. Ai biết chúng gặp phải một con ch.ó tùy hứng thông nhân tính.

Kẻ trộm chó là một nhóm nhỏ, một lần có mấy người bắt chó, trong đó có một người nhìn thấy Chiến Thần, sau đó hô: “Mau lấy thuốc tê và dây thường tới, bắt con ch.ó lớn đó lại, lần này chúng ta không uổng công đi rồi.”

Bởi vì thể cách của Chiến Thần uy mãnh, nhìn phát là biết thuộc giống chó có thể làm chó đấu, nếu bắt được con ch.ó to lớn hung mãnh bán cho trường đấu chó, một lần có thể kiếm được nghìn tệ, kiếm tiền nhanh hơn bắt chó không đáng tiền đầy phố.

Mấy người muốn bắt Chiến Thần, có người cầm dây thừng; có người cầm kim tiêm thuốc tê không biết lấy ở đâu; có người sợ bị chó lớn tấn công, còn cầm gậy. Chúng phối hợp ăn ý bắt đầu rượt theo Chiến Thần, muốn ở cự ly gần hơn dùng thuốc tê khiến Chiến Thần hôn mê trước, rồi trói Chiến Thần lại, kéo đi bán.

Mới đầu Chiến Thần không biết mấy người này rượt theo nó làm gì, nhưng nó thông minh, lại hiểu tiếng người, rất nhanh biết mấy người này muốn làm nó ngất rồi bắt đi, trong tay còn có kim tiêm thuốc tê gì đó.

Chiến Thần quay đầu khinh bỏ nhìn đám người xấu xa đang rượt theo nó: Mấy tên ngu đần, dựa vào thuốc tê và dây thừng liền muốn bắt nó, nằm mơ còn nhanh hơn, xem ông chó có dạy dỗ các người không!

Thế là Chiến Thần khống chế tốc độ, giữ trạng thái có thể để người xấu nhìn thấy nó, nhưng không đuổi kịp nó, khiến mấy người chạy vòng vèo mãi.

Mấy người vốn nghĩ rất nhanh có thể tới gần Chiến Thần, dùng thuốc tê xử nó, không ngờ Chiến Thần luôn chạy ở trước nhất, chúng vốn không đuổi kịp.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 152: Chương 152



Có người tinh mắt phát hiện, gắt lên: “Mẹ kiếp! Con chó này rất thông minh, thế mà lại dẫn chúng ta chạy vòng vòng, đại ca, anh xem chúng ta lại chạy tới con hẻm này rồi.”

Lời này giống như ấn phím tạm dừng, mấy người đều dừng lại thở d.ốc.

Tên đầu sỏ trong đó thở hổn hển hỏi: “Đại Đầu, mày nhìn rõ chưa, vừa nãy chúng ta đã tới con hẻm này rồi?”

Đại Đầu gật đầu nói: “Nhớ rõ rồi, vừa nãy đã tới đây một lần.”

Chúng đều biết Đại Đầu là người nhớ đường nhất, bởi vì bình thường khi ra ngoài bắt chó, đều là do Đại Đầu dẫn đường.

Còn có người cười hi hi nói: “Lẽ nào con ch.ó này còn chơi chiến thuật với chúng ta? Dẫn chúng ta chạy vòng vòng, muốn chúng ta mệt chết?”

Lập tức bị người khác chửi: “Mày ngu à, chó biết trông nhà đã rất tốt, biết chiến thuật cái gì, còn dẫn chúng ta chạy vòng vòng, tao thấy là con ch.ó đang chuồn khỏi mày thì đúng hơn, đồ ngu!”

“Không phải mày luôn rượt theo chó sao, chó cũng đang trốn mày.”

Đại ca thiếu kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, đừng cãi nữa, tao thấy con ch.ó đó cũng dừng lại nghỉ ngơi, chắc chắn là chạy mệt rồi, chúng ta mau tới bắt nó đi.”

Chiến Thần còn buồn bực sao mấy người không rượt nữa, nghe ra mấy người này lại dừng lại cãi nhau, nó cũng rất cạn lời. Sau đó Chiến Thần dừng lại, đứng ở đó thở d.ốc, giả vờ cũng mệt rồi.

Đại ca đám trộm chó nghĩ, chúng đều tốn sức rượt theo cả buổi, không bắt con ch.ó đó lại, không phải là uổng công rượt theo sao?

Thế là mấy người này nghe lời của đại ca, lại bắt đầu rượt theo.

Trước đây mấy tên trộm chó này đều là du côn thành phố lẫn nông thôn, bình thường không làm chuyện gì ra hồn, cả ngày trộm gà bắt chó, đặc biệt khiến hàng xóm phố phường rất ghét. Sau đó chúng phát hiện có quán thịt chó bán thịt chó ở thành phố, chúng mới nghĩ tới làm việc này. Còn thuốc tê, là hàng lậu được chúng mua qua chủ nhân của phòng khám nào đó.

Những kẻ này đều là kẻ không đàng hoàng, đầu óc cũng không quá thông minh. Chiến Thần giở chút kế nhỏ, chúng đã bắt đầu cắm đầu rượt theo vòng hai.

Bọn trộm chó vừa rượt vừa nói: “Tao không tin một đám người lại không xử được một con chó!”

Lần này Chiến Thần dẫn chúng chạy vào trong hẻm gần nhà mình, sau đó dừng lại đợi đám trộm chó đó.

Đám trộm chó dần tới gần, còn có người kêu gào với Chiến Thần: “Con chó ngu, mày chạy đi, chạy không nổi nữa chứ gì? Xem tao có bắt mày hầm thịt ăn không.”

Bọn trộm chó cầm gậy, định bao vây lên, chúng muốn chế trụ Chiến Thần trước rồi làm tê nó. Bởi vì trong tay chúng chỉ có một mũi thuốc tê, không phải s.ú.n.g gây tê, không thể trực tiếp nhắm vào Chiến Thần gây tê.

Thực ra với thể chất thần của Chiến Thần, thuốc tê vốn vô hiệu với nó, còn không hữu hiệu bằng trực tiếp cho nó một gậy, còn có thể khiến Chiến Thần cảm thấy hơi đau.

Chiến Thần là con ch.ó bị động chịu đòn sao, hiển nhiên không phải. Nó dừng lại không phải vì để chúng bắt, mà là thời gian tan học buổi trưa sắp tới rồi, Chiến Thần định xử mấy người này, về nhà hỏi chủ nhân tiếp theo nên làm thế nào? Lần đầu tiên gặp phải trộm chó, nó không biết phải xử lý thế nào.

Chiến Thần không đợi chúng vây lên, trực tiếp vồ tới, vồ trúng một người trong đó, lại dùng một chân đánh ngất người ta; sau đó nó làm theo trình tự, nhanh chóng đánh ngất từng người dưới vẻ mặt sợ hãi của chúng.

Còn cách khiến người ta ngất đi là nó học từ Kỷ sư phụ, lúc đầu khi Kỷ sư phụ dạy cho Diệp Đông và Diệp Nam học võ, Chiến Thần đã nghe giảng không ít. Tuy nó không học được chiêu thức của con người, nhưng nó biết nhược điểm của con người ở đâu, một chiêu quả nhiên hữu dụng.

Chiến Thần thấy đã đánh ngã chúng, ném ở đâu cũng được, trực tiếp vòng về nhà, lúc này Diệp Hoan bọn họ cũng vừa tan học về.

Diệp Hoan thấy Chiến Thần hưng phấn chạy tới nói: “Chủ nhân, hôm nay em bắt được mấy người xấu.”

Diệp Hoan ngơ ngác: “Người xấu gì, ở đâu?”

Chiến Thần kể lại chuyện nó gặp hôm nay cho Diệp Hoan nghe.

Diệp Hoan nghe có người muốn bắt Chiến Thần đi, đúng là ghê gớm, gan rất to, không thể dễ dàng tha cho chúng được.

Diệp Hoan nói với Diệp Đông và Diệp Nam: “Chị đột nhiên nhớ ra có chút chuyện chưa làm, trưa nay hai đứa ra ngoài ăn.” Nói xong cô móc tiền đưa cho Diệp Đông.

“Hoan Hoan, chị đi đâu vậy?”

“Các em đừng quan tâm, mau đi ăn cơm đi, đợi lát nữa chị về.” Diệp Hoan theo Chiến Thần tới con hẻm đó.

“Không sao chứ?”

“Không sao, hai đứa đi ăn cơm đi.”

Thực ra Diệp Đông và Diệp Nam cũng muốn đi theo xem thử, đáng tiếc Hoan Hoan không gọi chúng, chúng không tiện đi theo. Mà hai đứa biết Hoan Hoan đã lớn, còn là con gái, có thể có vài chuyện không cần nói với chúng, nên không hỏi kỹ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 153: Chương 153



Thực ra nếu chúng suy nghĩ thêm, thấy Chiến Thần dẫn Diệp Hoan đi, chắc chắn chuyện gặp phải không chỉ liên quan tới con gái. Con trai thờ ơ, lơ lơ đểnh đểnh quen rồi, không nghĩ nhiều như thế, hai đứa quay đầu thương lượng trưa sẽ đi đâu ăn cơm.

Dưới sự dẫn dắt của Chiến Thần, Diệp Hoan tới con hẻm nhỏ vắng người đó, rất nhanh đã nhìn thấy mấy tên trộm chó nằm la liệt trên đất. Tuy ở đây khá ít người đi, cũng không biết nãy giờ có ai đi qua, nhìn thấy mấy tên trộm chó ngất ở đây không.

Chiến Thần cáo trạng: “Chủ nhân, chính là chúng muốn bắt em.”

Diệp Hoan nhìn rồi nói: “Em yên tâm, chị sẽ báo thù giúp em.”

Muốn bắt Chiến Thần, phải dạy dỗ chúng một trận nên thân. Diệp Hoan lấy đồ nghề tại chỗ, tìm một số đá và cây gỗ ở góc hẻm, bày một trận bát quái mê cung bản đơn giản, nhốt mấy người vào trong.

Người bên trong không ra được, người ngoài không vào được.

Bọn trộm chó bên trong muốn ra rất khó, trừ phi Diệp Hoan phá trận, thả chúng ra, chúng mới có thể ra được. Hơn nữa người ngoài không nhìn thấy bên trong có bọn trộm chó, cho dù người ngoài tới trước trận cũng không đi vào được. Đây chính là chỗ kỳ diệu của trận pháp.

Diệp Hoan học trận pháp rất tốt, dư sức đối phó với mấy tên trộm chó.

Diệp Hoan bố trí xong trận pháp, nói với Chiến Thần: “Đi, chúng ta về, đợi buổi chiều chị tan học lại tới xem thử tình hình của họ.”

Cô quyết định nhốt mấy người trong trận trừng phạt một buổi chiều, đợi buổi tối không có ai lại đưa chúng tới cục cảnh sát. Còn có bị xử phạt hay không thì phải xem chúng đã tạo bao nhiêu nghiệp.

Diệp Hoan dẫn Chiến Thần đi tìm chỗ giải quyết bữa trưa, một tên trộm chó trong đó day đầu mơ màng tỉnh lại.

Đợi gã phản ứng lại mới nhìn thấy đồng bọn bị chó đánh ngất. Người này chẳng buồn day đầu, vội vàng đẩy đồng bọn gọi chúng tỉnh lại: “Đại Đầu, Đại Đầu, mày mau tỉnh lại.”

Gã đẩy Đại Đầu, lại vội vàng chuyển sang gọi một tên khác: “Đại ca, anh mau tỉnh dậy.”

Mấy người lần lượt tỉnh lại, cùng thương lượng đã xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông dẫn đầu nói: “Bà nội nó, gặp quỷ rồi, không ngờ hôm nay lại gặp phải một con ch.ó thần có tâm nhãn, đánh ngã hết chúng ta, lần này coi như là xu rồi.”

Đại Đầu: “Đại ca, đó không phải là cảnh khuyển chứ, chúng ta mau đi thôi, lỡ như là cảnh khuyển, để cảnh sát tới bắt chúng ta thì phải làm sao?”

Đại ca sờ cái đầu đau đứng lên nói: “Vậy còn đợi gì nữa, đi mau, đừng để cảnh sát bắt chúng ta phạt tiền.”

Một bọn đứng lên muốn chuồn, kết quả rõ ràng nhìn thấy lối ra vào của con hẻm, nhưng sao lại không đi được, đúng là gặp quỷ giữa ban ngày!

Có một tên nhát gan hỏi: “Đại…đại…đại ca, có phải chúng ta gặp quỷ dẫn đường rồi không?”

Đại ca nóng giận, lại chột dạ: “Nói bậy, ban ngày ban mặt, lấy đâu ra quỷ? Đang là ban trưa, lúc dương khí thịnh, có quỷ đã sớm bị mặt trời thiêu c.h.ế.t rồi.”

“Đại ca, vậy sao em cảm thấy chúng ta đi kiểu gì cũng không đi xa được?”

“Đại ca, em nhớ hai bên con đường nhỏ này đều là tường, nhưng chúng ta đi về phía tường đó, vẫn luôn không chạm tới tường.”

Mấy người gặp phải chuyện không biết nghĩ cách, toàn tìm đại ca, khiến đại ca tức chết: “Được rồi, mau mau nghĩ là chuyện gì đi, chúng ta có thể đi ra hay không?”

Bởi vì họ chỉ là bị nhốt tạm thời, vẫn chưa tới mức cùng đường, mấy người còn có đầu óc biết nghĩ cách.

Mấy người đi qua đi lại dò đường, rõ ràng nhìn thấy ngõ vào hẻm, nhưng lại không đi tới ngõ được, khiến họ rất sợ.

“Đại ca, làm sao đây?”

“Đại ca, không phải chúng ta gặp trúng một con ch.ó thần đó chứ, giống như Hao Thiên Khuyển trong tivi, chúng ta chọc giận nó, nó liền dùng phép thuật nhốt chúng ta ở đây.”

“Đại ca, chó thần có thể thả chúng ta ra không?”

“Mày hỏi tao, tao hỏi ai?” Đại ca bị hỏi tới nổi quạo, mắng người tới tấp.

Mấy người thấy đại ca nóng giận, tạm thời không dám nói. Tâm trạng suy sụp tới mức sắp khóc, không biết nên làm sao.

Chỉ thấy tên nhát gan nhất quỳ phập xuống đất: “Thần khuyển tại thượng, tôi ở đây dập đầu với ngài, xin chó thần đại phát từ bi tha thứ cho tôi!” Nói xong liền dập đầu mấy cái.

Mấy người còn lại bị động tác này của gã làm cho ngơ người, nhưng lỡ như có hữu dụng thì sao? Sau đó người khác cũng học theo gã quỳ xuống dập đầu với chó thần, nhưng đợi chúng dập đầu xong đi tiếp, vẫn không đi ra được.

Cứ như vậy dày vò tới trời tối, mấy người vẫn không đi ra được. Tâm trạng của chúng ngày càng khủng hoảng, tên nhát gan đã sớm sợ phát khóc, thề quay về sẽ không bắt chó nữa.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 154: Chương 154



Đợi Diệp Hoan có thời gian đi xem mấy tên trộm chó đó, bọn họ ngồi trên đất lảm nhảm: “Không ra được phải làm sao đây, lẽ nào chúng ta sẽ đói c.h.ế.t ở đây?”

“Chó thần đại nhân, chúng tôi không dám bắt ngài nữa, ngài thả chúng tôi ra đi!”

Chiến Thần nghe thấy đám trộm chó gọi nó là chó thần đại nhân: “Hừ, coi như bọn họ có chút mắt nhìn, bây giờ mới biết em bất phàm. Nhưng muộn rồi, chủ nhân, chúng ta đưa chúng tới cục cảnh sát bằng cách nào?”

Diệp Hoan suy nghĩ một lúc nói: “Chị không muốn ra mặt, vẫn nên dùng bùa giải quyết đi.”

Diệp Hoan lấy ra một lá bùa, trực tiếp khiến họ ngất đi, sau đó nhét mấy người vào không gian, lại cùng Chiến Thần đưa họ tới cổng cục cảnh sát.

Diệp Hoan còn hạ bùa nói thật cho chúng, đợi cảnh sát phát hiện chúng tra hỏi, đảm bảo chúng sẽ nói ra hết chuyện xấu từ lớn tới nhỏ đã từng làm giống như đổ đậu.

Sáng sớm ngày hôm sau, là chú bảo vệ cổng phát hiện đám trộm chó trước tiên. Lúc này đám trộm chó vẫn đang ngất, không gọi chúng tỉnh, chúng sẽ mãi chìm trong mộng.

Chú bảo vệ không dám đảm bảo người nằm trên đất là người tốt hay người xấu, thế là ông ấy vội vàng chạy tới viện gia thuộc cảnh cục lân cận, gọi hai người trong cục tới.

Diệp Hoan ném người đến cục cảnh sát rồi không quan tâm nữa, các cảnh sát bận rộn tra án. Sau khi cảnh sát tới, lần lượt gọi người dậy, muốn đưa họ vào trong đồn tra hỏi.

Không ngờ tới vừa gọi mấy người tỉnh dậy, họ đã cảm kích ch** n**c mắt nói: “Anh cảnh sát, xin các anh cứu chúng tôi với, sau này chúng tôi không dám đi khắp nơi bắt chó nữa.”

Hóa ra là mấy tên trộm chó! Đáy lòng cảnh sát tạm thời thở phào. Chỉ cần không phải là tội phạm tội ác tày trời, mọi việc đều dễ xử lý.

Sau đó cảnh sát lại thẩm vấn, hỏi gì đám trộm chó trả lời đó, thậm chí còn chủ động khai chuyện xấu và chuyện ngu ngốc mà họ từng làm. Ví dụ mấy tuổi còn tè dầm, mấy tuổi còn vô liêm sỉ b.ú sữa, mấy tuổi trộm gà của người ta tụ tập nướng ăn…Không cần cảnh sát tra hỏi, chúng đều khai rất rõ ràng.

Lần này khiến phòng khám nhỏ bán thuốc tê cho chúng bại lộ, cảnh sát tìm tới bắt người phụ trách phòng khám tới thẩm vấn, điều tra chứng cứ, cuối cùng phán xử theo tội trạng của họ.

Thực ra các cảnh sát còn dẫn Đại Đầu đi điều tra con đường họ rượt chó, muốn biết ai lén lút đặt người ở cổng cục cảnh sát; hơn nữa họ vô cùng có hứng thú với Chiến Thần đã đánh ngất người, dù sao thì một con ch.ó có thể một lần đánh ngã mấy người cầm gậy, nghe có vẻ vô cùng khó tin, khiến cảnh sát không quá tin có con ch.ó như vậy.

Nhưng bọn trộm chó nói rất chắc chắn, nói là con ch.ó đánh ngất chúng; cảnh sát không thể không tin. Thế nhưng sau khi họ điều tra một vòng, không nghe nói lân cận có con ch.ó cực kỳ lợi hại, ngược lại có vài nhà nuôi chó lớn, nhưng đâu có lợi hại như bọn trộm chó nói.

Vì vậy, các cảnh sát suýt chút điều tra tới nhà Diệp Hoan. Nhưng sau đó họ nhận được án khác, gác lại chuyện không quan trọng này lại, Chiến Thần mới thoát khỏi “một kiếp”.

Sau khi xảy ra chuyện này, Diệp Hoan dặn Chiến Thần nhất định phải chú ý an toàn, sau đó lại kiểm tra bùa nó đeo một lần, sợ gặp phải chuyện không thể lường được, Diệp Hoan cũng tiện đi cứu Chiến Thần.

Nhưng Diệp Hoan không bắt Chiến Thần ở nhà. Cô cảm thấy Chiến Thần giống như đứa trẻ hấp thu tri thức, vô cùng tò mò đối với thế giới bên ngoài, việc cô cần làm là để Chiến Thần tìm hiểu thế giới này, và thích ứng với thế giới bên ngoài; chứ không phải là luôn nhốt nó trong không gian, hoặc nhốt ở nhà, khiến nó nhàm chán tới phát ngốc.

Thế là rất nhanh Chiến Thần lại mang tới phiền phức mới cho Diệp Hoan.

Sau lần đó, Diệp Hoan phổ cập cho Chiến Thần rất nhiều kiểu người xấu, ngoài bọn trộm chó, còn có trộm, buôn người, tội phạm g.i.ế.c người,…Nếu gặp phải kẻ xấu, quản được thì quản, không quản được thì quay về nói với cô.

Không phải Chiến Thần thường dạo các phố lớn ngõ nhỏ sao, nhìn thấy có hai người đàn ông ôm ba đứa trẻ đi vào một căn viện, ba đứa trẻ đó đều trong trạng thái say ngủ, nằm trên bả vai của người đàn ông. Chiến Thần thính tai nghe thấy trong viện còn có đứa trẻ khác đang khóc quấy. Hơn nữa tiếng khóc của đứa bé vô cùng yếu ớt, giống như là tiếng truyền ra từ dưới lòng đất, vốn không phải tiếng khóc truyền ra từ trong căn viện.

Nhà ai lại nhiều trẻ con khóc quấy như vậy, thế mà không có người lớn dỗ?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 155: Chương 155



Nếu người bình thường đi ngang qua căn viện, chắc chắn không nghe thấy tiếng khóc. Nhưng Chiến Thần không phải chó thường, nó lập tức nhận biết ra bên trong có vấn đề.

Chiến Thần nghĩ: có lẽ giống như chủ nhân nói, bên trong này là kẻ buôn người bắt bán trẻ nhỏ!

Thế là Chiến Thần bắt đầu canh me. May mà nó là một con chó, cho dù canh me cũng không ai chú ý nó. Ai bảo nó là chó chứ, bọn buôn người sẽ không cho rằng chó biết báo tin, nhưng Chiến Thần chính là con ch.ó biết báo tin.

Quả nhiên tới chiều, lại có đàn ông phụ nữ ôm trẻ con hôn mê vào viện.

Chiến Thần còn nghe thấy bọn chúng nói: “Hàng lần này đều rất tốt, đều có thể bán được giá tốt.”

Hàng gì, không phải là nói trẻ con sao?

Chiến Thần nhớ tới chủ nhân từng nói kết bè gây án, người xấu quá nhiều, một con ch.ó như nó đồng thời không thể chế phục quá nhiều người xấu, tốt nhất đừng đánh rắn động rừng, gọi cô tới trước, cùng xử lý người xấu.

Sau đó Chiến Thần nhân lúc người xấu mua cơm ăn cơm, vội vàng quay về báo tin cho chủ nhân. Trên đường về, nó sợ bọn buôn người bán trẻ em đi rồi chuồn mất, cho nên tốc độ chạy của Chiến Thần vô cùng nhanh, còn đi đường tắt về. Nó chạy lướt qua người khác, người ta còn tưởng là hoa mắt, nhìn thấy một bóng đen.

Chiến Thần chạy về, thế mà lại không thấy mệt, có thể thấy thể lực của nó mạnh cỡ nào: “Chủ nhân, chủ nhân, có chuyện rồi.”

Diệp Hoan vừa mới nấu cơm xong, còn chưa ăn cơm: “Chiến Thần, sao vậy, lại phát hiện bọn trộm chó?”

Chiến Thần: “Không phải, lần này không phải là trộm chó, em thấy bọn buôn người.”

“Cái gì, là buôn người, ở đâu?” Diệp Hoan vừa nghe là bọn buôn người, không còn bình tĩnh nữa, lập tức muốn ra ngoài.

“Diệp Đông, Diệp Nam, hai đứa ăn cơm xong rồi thu dọn bát đũa, chị có chút việc phải ra ngoài.”

Diệp Đông vội hỏi: “Hoan Hoan, chị đi đâu?”

Diệp Hoan dặn dò: “Ra ngoài có chút chuyện, các em không cần đợi chị. Có thể chị sẽ về muộn một chút, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.”

Đợi Diệp Đông và Diệp Nam đuổi ra đã không thấy bóng dáng của Chiến Thần và Diệp Hoan đâu.

Diệp Đông: “Không biết hai bọn họ đi đâu, cả ngày cũng không nói rõ.”

Diệp Nam: “Chắc chắn Hoan Hoan chê chúng ta là của nợ, không muốn dẫn chúng ta ra ngoài.”

Diệp Đông nghe vậy, không oán than nữa. Tuy cậu không biết Hoan Hoan ra ngoài có việc gì, nhưng chắc chắn không cần chúng giúp là thật.

Lần này Diệp Hoan ngay cả cơm cũng không màng ăn, trực tiếp theo Chiến Thần tới trước tiểu viện mà nó nói có bọn buôn người bên trong.

Diệp Hoan từ bên ngoài nhìn vào, một tiểu viện rất bình thường, cũ hơn căn viện nhà họ, nhưng cũng không phải là căn viện hoang vu. Nơi này đã gần kề ngoại ô, xung quanh thông thoáng, có mấy con hẻm thông tới các hướng. Diệp Hoan nghĩ: Lẽ nào bọn buôn người nhìn thấy ở đây tiện bề thoát thân, nên mới chọn gây án ở nơi này.

Diệp Hoan bảo Chiến Thần tạm thời đợi bên ngoài, cô đập lá bùa ẩn thân lên người mình, trực tiếp leo tường vào viện, sau khi đi vào, cô đi thẳng tới nhà chính phát ra tiếng nói.

Diệp Hoan đứng ở cửa nhìn, bên trong có mười mấy người, trong đó còn có hai người phụ nữ, họ vây lại nói chuyện ăn cơm, nhưng xung quanh không có một đứa bé nào. Tình huống này khiến Diệp Hoan thấy không đúng, bởi vì rõ ràng Chiến Thần nói có nghe thấy tiếng khóc trẻ nhỏ.

Diệp Hoan có thể nhìn thấy những người đó, những người đó không nhìn thấy Diệp Hoan, vây quanh bàn nói chuyện.

“Lần này bắt được hơn hai mươi đứa nhỏ, tối nay mau chóng đưa chúng đi, bán xong lại có thể vớt được một số tiền lớn. Xong chuyện chúng ta ai về nhà ấy tránh gió, đợi qua đợt này rồi tính.”

Mỗi lần sau khi phụ huynh vừa mất con, hoảng hốt báo án, sau đó cảnh sát sẽ điều tra khá nghiêm, lúc này bọn buôn người không dám tiếp tục làm chuyện bẩn dưới mí mắt của cảnh sát, đây là muốn lánh nạn.

Diệp Hoan vừa nghe vậy, lập tức xác nhận chính là bọn buôn người. Vậy còn khách sáo gì với chúng, trực tiếp khiến chúng ngất đi, tìm đám trẻ trước, xác nhận đám trẻ an toàn rồi tính.

Lần này Diệp Hoan trực tiếp dùng bùa ác mộng đỉnh cấp, khiến bọn buôn người chìm vào trong ác mộng. Nếu Diệp Hoan không làm gì, chúng sẽ luôn chìm trong ác mộng, cho tới chết.

Sau đó Diệp Hoan mặc kệ đám buôn người ngủ ngay và rất nhanh gặp phải ác mộng, sắc mặt ai nấy đều trở nên méo mó, cô vội vàng đến phòng khách tìm trẻ con.

Nhưng Diệp Hoan chỉ tìm được vài đứa bé sơ sinh nằm trên giường ở căn phòng bên cạnh. Đám trẻ còn lại đâu? Điệp Hoan nghĩ tới Chiến Thần từng nói, có thể bọn buôn người đã giấu trẻ ở nơi như hầm đất, Diệp Hoan trực tiếp đi tìm trong viện, quả nhiên nhanh chóng phát hiện tình hình.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 156: Chương 156



Diệp Hoan thuận theo bậc thang đi xuống hầm, nhìn thấy mười mấy đứa bé trong hầm, trai gái đều có, nhưng đều trong trạng thái hôn mê không tỉnh. Hóa ra chiều nay Chiến Thần nghe thấy động tĩnh, là lúc bọn buôn người cho đám trẻ dùng cơm, nhưng trong cơm đã bỏ ít thuốc ngủ, bọn trẻ ăn cơm xong đều ngủ. Diệp Hoan thính tai tinh mắt cũng không phát hiện được động tĩnh của lũ trẻ.

Diệp Hoan cho lũ trẻ vào trong không gian đưa lên, rồi đặt chúng ở trong phòng, sau đó cô phát hiện có hai đứa trẻ đang sốt, môi khô tới nứt da chảy máu, cũng không biết đã sốt bao lâu rồi, có sốt tới sinh tật không.

Bọn buôn người tạo nghiệp, thật sự muốn băm vằm chúng ra.

Diệp Hoan không mang theo thuốc trên người, cô nghĩ lũ trẻ còn nhỏ, lỡ như sốt nặng dẫn tới hậu quả xấu. Để đảm bảo an toàn, Diệp Hoan trực tiếp lấy hai viên Âm Dương Châu trong không gian đút cho hai đứa trẻ đang sốt uống, đảm bảo chúng không bị lưu lại di chứng gì. Đây là lần đầu tiên cô sử dụng Âm Dương Châu. Diệp Hoan không tiếc hai viên Âm Dương Châu đó, trực tiếp dùng.

Cho tới khi thấy hai đứa trẻ nhanh chóng hạ sốt, Diệp Hoan mới yên tâm, lần lượt bắt mạch cho lũ trẻ khác, xem chúng có bệnh gì không. Diệp Hoan từng học y trong sơn y mệnh tướng bốc, tuy không đến mức quá tinh thông, nhưng tuyệt đối có thể trị được bệnh vặt. Cô kiểm tra cho lũ trẻ xong, phát hiện đều không sao, chẳng qua đã uống thuốc ngủ nên ngủ, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Diệp Hoan bất thình lình nghĩ tới, cô bảo Chiến Thần đợi ở bên ngoài, không biết Chiến Thần có lo không? Diệp Hoan vội vàng mở cổng, bảo Chiến Thần vào viện.

“Chủ nhân, tình huống như thế nào?”

Diệp Hoan: “Chị chế trụ bọn buôn người rồi, lũ trẻ cũng tìm thấy rồi, em giúp chị xem nơi khác có đứa trẻ nào nữa không.”

Chiến Thần chạy vòng khắp nơi, không tìm thấy đứa trẻ nào khác: “Chủ nhân, em không tìm thấy đứa trẻ khác, có lẽ đều được chị cứu rồi.”

“Vậy thì tốt.” Diệp Hoan đang nghĩ làm sao trừng phạt đám buôn người này, còn có sắp xếp lũ trẻ kia thế nào.

Lũ trẻ đều là cốt nhục của ba mẹ, bọn buôn người lại khiến cốt nhục người ta ly cách, thậm chí cả đời vô duyên tương phùng, đúng là táng tận lương tâm, không có nhân tính. Diệp Hoan cho rằng, những kẻ buôn người này phải bị trừng phạt thỏa đáng, ngàn đao vạn c.h.é.m cũng không quá.

*

Dựa theo tâm tư của Diệp Hoan, cho dù đã bắt được tội phạm cũng chỉ trừng phạt nhỏ một phen, sau đó lặng lẽ giao cho đồng chí cảnh sát xử lý, đó mới là nguyên tắc làm việc của cô.

Nhưng đối mặt với bọn buôn người, Diệp Hoan không khoan dung được, cô nghe nói có kẻ thậm chí còn đánh trẻ con thành tàn tật, chỉ vì để chúng lên phố ăn xin. Loại súc sinh tàn hại trẻ em này vốn không xứng có con cái!

Ai bảo chúng bán trẻ em như hàng hóa, trực tiếp khiến chúng không cứng nổi, không làm đàn ông được, không sinh được con nữa. Đàn ông đã có con coi như hời cho gã, đàn ông chưa có con trực tiếp cô độc tới già. Diệp Hoan hạ bùa vào tất cả đám buôn người, trực tiếp khiến những cẩu nam nữ này không thể sinh con được nữa.

Diệp Hoan cảm thấy như vậy vẫn chưa giải hận, lại lấy ra vài loại bùa dày vò người ta, ví dụ bùa vận xui, bùa âm sát, trực tiếp dùng lên người bọn buôn người, cho chúng âm sát nhập thể, đau đớn cả đời, chịu khổ nhiều một chút, bác sĩ bình thường không trị được. Để từng tên từng tên đều bệnh tật, cho dù ra tù cũng không thể ra ngoài hại người được nữa.

Đợi Diệp Hoan xử lý xong bọn buôn người, Chiến Thần hỏi: “Chủ nhân, những người này xử lý thế nào, vẫn giống lần trước ném tới cổng cục cảnh sát sao?”

Diệp Hoan suy nghĩ rồi nói: “Không, lần này cho chúng gặp ác mộng ở đây, sáng mai chị xóa dấu vết của mình, rồi cung cấp manh mối cho cục cảnh sát, để cảnh sát tới bắt họ.”

Chiến Thần hỏi: “Lần này vì sao không trực tiếp đưa người xấu tới cục cảnh sát?”

“Còn có những đứa trẻ kia mà. Chúng ta đưa bọn buôn người đi, ai có thể chứng minh chúng là bọn buôn người, vẫn nên để cảnh sát trực tiếp bắt quả tang thì hơn.” Diệp Hoan nói: “Nhiệm vụ của chị tối nay là chăm sóc tốt lũ trẻ, sáng mai em phụ trách đưa tin. Lỡ như bọn buôn người còn đồng bọn, vừa hay bắt một lượt.”

Tối nay Diệp Hoan chưa ăn cơm đã tới đây, cô không muốn ăn cơm thừa của bọn buôn người, tạm thời chỉ có thể nhịn đói. May mà Diệp Hoan có không gian, tuy bên trong không có chuẩn bị cơm nhưng có đào ngon có thể ăn được quanh năm, lúc cô đói ăn vài quả đào lót dạ.

Quả nhiên tới khoảng chín giờ tối, còn có kẻ tiếp ứng, có hai người lại lái chiếc xe tải tới, định đưa đám trẻ này đi hết. Không còn nghi ngờ gì, gã lái xe tiếp ứng cũng bị Diệp Hoan bắt, chịu “đãi ngộ” giống với những tên kia.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 157: Chương 157



Diệp Hoan sợ hai em trai đợi sốt ruột, bảo Chiến Thần về nhà đưa thư cho các em trai nói buổi tối cô có việc, không về được. Diệp Đông và Diệp Nam nhận được thư do Chiến Thần mang về, đương nhiên vẫn vô cùng lo lắng cho Diệp Hoan. Nhưng hết cách, chúng không thể nói chuyện với Chiến Thần, cũng không đuổi kịp Chiến Thần, chỉ đành về nhà đợi Diệp Hoan, lần đợi này kéo dài cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Hoan lấy bình sữa và sữa bột mà bọn buôn người chuẩn bị cho mấy đứa trẻ sơ sinh không biết đi uống; còn những đứa trẻ lớn hơn, cô không quản quá nhiều, đợi cảnh sát tới, chắc chắn sẽ có người chăm sóc chúng. Diệp Hoan cho mấy đứa bé uống sữa xong, bảo Chiến Thần tới cục cảnh sát gần đó báo tin.

Diệp Hoan vội vàng dùng bùa xóa bỏ tất cả dấu vết của cô và Chiến Thần từng tới, giống như lần trước, Diệp Hoan làm chuyện tốt không lưu danh, cô định che giấu tới cùng, không tiết lộ dấu vết trước mặt người khác.

Lúc này trời vừa mới sáng, người đi đường ít, Chiến Thần chạy vèo tới cục cảnh sát gần nhất, nhét thư Diệp Hoan đã viết xong vào cổng lớn cục cảnh sát, đảm bảo vừa mở cửa là có thể nhìn thấy. Sau đó Chiến Thần liền chuồn đi. May mà bây giờ không phải thời đại khắp nơi đều là camera, nếu không Chiến Thần đã lộ tẩy rồi. Cũng may hôm nay đẹp trời không gió không mưa, nếu không thư có thể bị thổi loạn.

Nói tóm lại, sự việc tiến triển vô cùng thuận lợi, đợi sau khi cảnh sát đi làm, họ liền nhìn thấy tin tức do Chiến Thần đưa tới. Mặc kệ trên thư nói thật hay giả, nếu cảnh sát đã nhận được báo án, chắc chắn sẽ đi điều tra.

Cảnh sát nhanh chóng theo địa chỉ mà Diệp Hoan để lại, tới căn viện mà bọn buôn người ở.

“Sếp, kỳ lạ quá, đám buôn người này giống như đang gặp ác mộng, gọi cũng không tỉnh vậy.”

“Xem ra người báo tin đã xử lý bọn buôn người trước rồi.”

Bọn họ biết bên trên có bộ phận đặc biệt chuyên môn xử lý vụ án đặc biệt. Nhưng đợi sau khi sếp kiểm tra khắp nơi, cảm thấy có lẽ là người có năng lực đặc biệt nào đó không thể trơ mắt nhìn bọn buôn người làm chuyện bẩn thỉu, trực tiếp xử bọn buôn người. Sau đó lại âm thầm đưa tin cho họ, xử lý chuyện sau đó của việc này. Dù sao thì còn có mười mấy hai mươi đứa trẻ ở đây, đoán chừng người ta sợ phiền nên hất lại cho họ.

Các đồng chí cảnh sát vô cùng vui vì có người thấy chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp. Họ thành thật báo cáo chuyện này lên, phía trên cũng phái người tới điều tra. Nhưng bởi vì Diệp Hoan đã loại bỏ tất cả dấu vết của cô và Chiến Thần, cho nên người tới không tra ra được gì. Họ coi như là người tài giỏi nào đó nhất thời nổi thiện tâm, mới cứu những đứa trẻ vô tội kia, xử lý đám buôn người.

Bởi vì Diệp Hoan không lộ liễu làm gì đám buôn người, cho nên cho dù người phái tới không tra được kết quả, cũng không tiếp tục truy cứu tiếp. Nếu Diệp Hoan trực tiếp g.i.ế.c bọn buôn người thì phiền phức rồi, như thế sẽ thành án trong án, chắc chắn có người truy cứu tới cùng.

Cho nên nói cho dù Diệp Hoan đại biểu chính nghĩa cũng không thể muốn làm gì thì làm.

Diệp Hoan và Chiến Thần dùng bùa ẩn thân trốn đi, cho tới khi xác nhận cảnh sát bắt bọn buôn người, đón lũ trẻ đi, Diệp Hoan mới yên tâm đưa Chiến Thần rời khỏi.

Hôm nay còn phải đi học, Diệp Hoan phải mau về nhà ăn sáng rồi đi học. Cô là một học sinh ngoan, rất hiếm khi đi trễ.

Kết quả sau khi Diệp Hoan mua đồ ăn sáng về nhà mở cổng ra, rất nhanh nhìn thấy hai em trai mang theo quầng thâm mắt chạy ra hỏi: “Hoan Hoan, chị đi đâu vậy, sao cả đêm không về?”

“Các em luôn đợi chị à?”

Diệp Đông ấm ức nói: “Chị chỉ bảo Chiến Thần mang thư về, nói bọn em đừng đợi chị, nhưng có chuyện gì lại không chịu nói rõ, chắc chắn bọn em lo cho chị rồi.”

Diệp Hoan: Nếu nói các em biết, các em sẽ càng lo lắng.

Diệp Nam: “Đúng đó, chị là con gái, thế mà lại không về cả đêm, có thể không khiến bọn em lo lắng sao? Hoan Hoan, rốt cuộc chị đi đâu?”

Câu cuối cùng mới là trọng điểm.

Diệp Hoan thấy các cậu đợi cả đêm, nói cho các cậu một số chân tướng.

“Đi, vào nhà chị nói các em biết.” Diệp Hoan nói với các em trai là Chiến Thần phát hiện bọn buôn người, bảo cô phụ bắt bọn buôn người.

Diệp Đông và Diệp Nam vừa nghe Diệp Hoan dẫn Chiến Thần đi bắt người xấu, không nhịn được nói: “Chị nên dẫn bọn em theo, tốt xấu cũng có trợ thủ.”

Diệp Hoan bất đắc dĩ nói: “Nếu chị cần trợ thủ, chắc chắn sẽ gọi các em.” Ý là không cần chúng giúp.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 158: Chương 158



Nhưng Diệp Đông và Diệp Nam cũng muốn làm đại anh hùng bắt người xấu, giải cứu lũ trẻ, chúng nói với Diệp Hoan: “Đợi lần sau còn có chuyện này, chị gọi bọn em với.”

“Xem tình hình rồi tính, nhưng các em nhất định phải giữ bí mật chuyện chị nói với các em hôm nay, chị không muốn để người khác biết.”

Diệp Đông, Diệp Nam vội vàng đồng ý: “Được, chúng em giám sát lẫn nhau, đảm bảo không nói cho ai biết.”

Lúc này, trong lòng hai đứa gieo xuống hạt giống tấn công phần tử phạm tội, sau này Diệp Đông thế mà lại thi trường quân đội. Đương nhiên, đây là sau này, Diệp Hoan còn không biết cô đã ảnh hưởng tới các em trai.

Sau đó Diệp Hoan sợ dẫn hai em trai bắt phần tử phạm tội khiến chúng bị lộ sẽ mang tới nguy hiểm, không dẫn chúng đi bắt người xấu. Diệp Đông và Diệp Nam thấy Diệp Hoan từ chối nhiều lần, không còn đòi cô dẫn đi nữa.

Nhưng nếu trên đường hai đứa gặp phải trộm hoặc cướp giật, đều sẽ ra tay hỗ trợ, thi thoảng thậm chí sẽ giúp bắt trộm, giao cho đồng chí cảnh sát.

Chiến Thần thì sao, nó nổi hứng với việc bắt người xấu, ban ngày khi nó dạo khắp nơi, nếu phát hiện trộm gì đó thì sẽ canh me, buổi tối bảo chủ nhân dẫn nó đi tấn công phần tử phạm tội. Có một người một chó phối hợp ăn ý xuất mãm, ngoài phần tử phạm tội không có mặt ở hiện trường, hễ là người có mặt đều bị một lưới bắt gọn.

Sau đó Diệp Hoan bắt đầu cuộc sống thi thoảng không về cả đêm, may mà Diệp Đông và Diệp Nam biết cô đi làm gì, đều giữ bí mật giúp cô, nếu không đã bị Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa truy hỏi rồi.

Còn bùa mà Diệp Hoan để ở chợ đồ cổ bán, đường tiêu thụ dần đi vào trạng thái ổn định, phần lớn đều là người quen do ông chủ Đường giới thiệu mới mua. Đặc biệt là bùa bình an đắt nhất, người biết có hiệu quả, cơ bản đều mua về cho cả nhà đeo.

Lượng tiêu thụ của bùa rẻ khá tốt, giống như bùa tịnh tâm có thể chữa trị cơn nóng giận trong lòng, bệnh không ngủ được, có người mua về cảm thấy hữu dụng, sẽ mua mãi. Còn có bùa trừ bụi, quả thực là phúc âm của các phụ nữ trong gia đình, đặt một lá trong nhà, sẽ không rơi bụi rất lâu, không cần phải cầm vải lau này lau kia mỗi ngày.

Còn có bùa cầu con và bùa nhân duyên cũng có người mua dùng có hiệu quả. Người dùng bùa cầu con như ý nguyện sinh được con; người đeo bùa đào hoa nhân duyên tìm được hoa đào như ý nguyện, đã tới bước bàn hôn sự.

Cách một khoảng thời gian, thi thoảng Diệp Hoan sẽ tới chợ đồ cổ một chuyến, bổ sung bùa cho ông chủ Đường, nhân tiện lấy tiền bán được về.

Từng năm trôi qua, hoa tàn rồi lại nở, thời gian như con thoi, lại trôi qua vài năm, Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân trở thành thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp; Diệp Đông và Diệp Nam trở thành những chàng trai đẹp trai, chiều cao khoảng một mét tám, tướng mạo giống hệt nhau đứng ở đó, là những nhân tài, anh tư bừng bừng, cực kỳ thu hút nữ sinh.

Bởi vì ba người luôn xếp hạng top ở cấp hai, thành tích của Diệp Hoan luôn ổn định, lần nào cũng là hạng nhất toàn khối, Diệp Đông và Diệp Nam đột kích ở năm học cuối cùng, thành tích thi đại học vô cùng lý tưởng. Lần này chúng đều đỗ đại học lý tưởng. Diệp Hoan đăng ký đại học B, Diệp Đông đỗ đại học khoa học kỹ thuật quốc phòng, Diệp Nam lại đỗ đại học Q.

Ba người đều đỗ vào đại học danh tiếng ở thủ đô, nhưng không cùng một trường đại học. Bởi vì sau khi họ lớn lên, có giấc mơ riêng muốn theo đuổi, cho nên không thể không phân tách.

Diệp Hoan đăng ký khoa khảo cổ đại học B là vì mấy năm gần đây tiếp xúc với những người như ông chủ Đường, đã lăn lộn lâu trong giới đồ cổ, cảm thấy khá có hứng thú với đồ cổ. Hơn nữa có vài món đồ cổ mang theo sát khí, âm khí, điều này đủ khiến cô hứng thú.

Mà có lẽ Diệp Đông là người chịu ảnh hưởng của Diệp Trường Vinh khá nặng, bắt đầu muốn bắt được người xấu giống như ba, sau khi lớn lên lại muốn thi trường quân đội báo đáp tổ quốc, cho nên đã vào trường quân đội. Diệp Trường Vinh khá ủng hộ nguyện vọng của Diệp Đông.

Quả thực Diệp Nam thấy Diệp Hoan kiếm tiền nhiều, trước giờ chưa từng thiếu tiền, k.ích th.ích suy nghĩ muốn kiếm nhiều tiền hơn của cậu, cho nên cậu đăng ký chuyên ngành quản lý tài chính đại học Q.

Một nhà có ba sinh viên trường nổi tiếng, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nở mày nở mặt khắp trấn Phượng Hoàng, ngày nào cũng có người chúc mừng họ không nói, còn có rất nhiều đồng nghiệp và bạn bè thân thích mượn bài vở mà ba đứa con từng viết, và sách từng dùng, muốn ké chút hỉ khí của chúng, sau này cũng có thể đỗ một trường đại học tốt.

Bây giờ người ở trấn Phượng Hoàng không thiếu tiền, đều cho con học đại học, đều mong con mình đỗ đại học, cho nên mới ngắm tới sách mà Diệp Hoan bọn họ từng dùng.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 159: Chương 159



Sau khi Lý Vệ Hoa hỏi các con, biết có một số sách quả thực sau này không dùng tới nữa, liền cho bạn bè thân thích có quan hệ thân cận hơn mượn.

Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, Diệp Hoan, Diệp Đông và Diệp Nam đi tới đâu cũng được khen, khiến họ rất ngại, đều không muốn ra ngoài.

Có thể không tới nhà người khác nhưng phải tới nhà ông bà nội. Bởi vì phần lớn thời gian trong sáu năm nay họ đều đi học ở thành phố, thời gian tới nhà ông bà nội rất ít, ba luôn nói ông bà nội càm ràm họ, cho nên sau khi được nghỉ yêu cầu họ thường xuyên tới thăm ông bà nội.

Sau sáu năm, đi trên con đường nhỏ trong thôn, Diệp Hoan nhìn thấy rất nhiều mảnh đất dựng lều, trấn Phượng Hoàng đã sớm trở thành nơi bán sỉ rau nổi tiếng gần xa. Chính vì nơi đây phát triển mô hình lều sớm nhất, quy luật thị trường hình thành hướng tới lâu đời, nhà phân phối rau đều thích tới trấn Phượng Hoàng mua sỉ rau, đến thành phố khác bán lại.

Diệp Nam hỏi: “Hoan Hoan, trước đây cũng nhờ chú Kỷ, trấn Phượng Hoàng mới có thể phát triển tốt như vậy nhỉ?”

“Đúng vậy, cũng nhờ chú Kỷ tìm được con đường làm giàu sớm cho trấn Phượng Hoàng, trấn Phượng Hoàng mới giàu lên đầu tiên. Em nhìn xem các hương trấn lân cận, lại nhìn trấn Phượng Hoàng, chênh lệch lớn cỡ nào…”

Không nói cái khác, sự thành lập của thị trường bán sỉ rau quả thực đã kéo theo nền kinh tế của trấn Phượng Hoàng. Rau do nông dân vất vả trồng có thể thuận lợi bán đi không nói, trấn Phượng Hoàng còn mở rất nhiều quán cơm nhỏ, khách sạn, thậm chí trạm đổ xăng, mỗi ngày đều rất sầm uất. Nếu khách thương vùng ngoài tới sớm, có lẽ sẽ nghỉ một đêm ở trấn Phượng Hoàng, sáng sớm hôm sau mua sỉ rau đi. Nếu thấy xăng trong thùng xăng không còn nhiều, sẽ đổ đầy xăng ở trấn Phượng Hoàng rồi đi…

Ba chị em nói chuyện suốt dọc đường tới nhà bà nội. Chủ yếu là đoạn đường này không xa lắm, ba chị em ra ngoài sớm, dứt khoát đi bộ tập thể dục.

Nhà bà nội và nhà bác cả cách vách đã xây thành nhà ngói sáng sủa rộng rãi. Nhưng bởi vì trước đây đã nói sau này viện của ông bà nội do bác cả kế thừa, cho nên lúc đầu khi xây nhà, là tiền do nhà bác cả bỏ ra. Diệp Trường Vinh thầm lấy tiền cho anh cả, bác cả Diệp Hoan đều không nhận, bởi vì nhà bác cả không thiếu tiền, không có gì khó xử cả.

Bây giờ nhà bác cả cũng được coi là gia đình khá khá giả ở nông thôn. Bởi vì hầu như lều trong nhà đều giao cho bác gái Diệp Hoan lo liệu, bác cả Diệp Hoan và anh họ không buông bỏ sự nghiệp làm gia cụ, bình thường họ vẫn làm gia cụ cho người ta khá nhiều.

Không phải Diệp Hoan học ở thành phố sao, cô vẽ gia cụ kiểu mới từng thấy ở thành phố lại, quay về cho bác cả làm theo. Bởi vì kiểu dáng gia cụ do bác cả Diệp làm mới mẻ, chất lượng lại tốt, vì vậy rất nổi tiếng ở xung quanh, rất nhiều gia đình phải chuẩn bị gia cụ kết hôn tìm bác cả Diệp làm gia cụ. Như vậy gia đình có sẵn gỗ còn có thể tiết kiệm được một phần tiền gỗ, gia cụ làm ra đều là dùng gỗ bền chắc, khá yên tâm, không kém gì với mua ở thành phố.

Bây giờ nhà bác cả kiếm tiền nhiều hơn cả hai vợ chồng thằng ba đi làm ở phố, bây giờ thím ba của Diệp Hoan về nhà mẹ chồng không còn dáng vẻ khinh thường người khác, cao cao tại thượng nữa. Đừng thấy nhà họ sống ở huyện, chưa chắc ăn ngon hơn ở quê.

Ít nhất nhà bác cả Diệp không thiếu các loại rau quả ăn, đồ nhà mình trồng ăn thoải mái. Hơn nữa bây giờ trong nhà có tiền, trên bàn cơm không thiếu thịt nữa. Bác gái thường làm gà hầm thịt ăn, hoặc đi chợ mua sườn hầm ăn, thịt kho càng không thiếu, chất lượng sống đã vượt qua một số gia đình công chức.

Hai năm trước, Diệp Hoan còn đưa ra ý tưởng giúp nhà cô cả Diệp kiếm tiền; cô không thích cô út, ngoài gặp mặt chào hỏi, không nói chuyện nhiều với cô út, cho nên nhà cô út Diệp vẫn như thế.

Còn nhà chú ba thím ba, dù Diệp Hoan muốn giúp cũng không giúp được, cô không thể bảo chú ba thím ba nghỉ việc đi kinh doanh được, chưa chắc người ta chịu. May mà hai người đều là nhân viên chính thức, sau này bảo hiểm dưỡng lão gì đó có đảm bảo, sẽ không liên lụy ai trong nhà họ Diệp.

Nhà cô út Diệp và nhà chú ba không được Diệp Hoan chỉ điểm, sau này cũng chỉ sống bình thường, muốn làm giàu thì không thể nào, bởi vì không có nguồn tiền. Sau này họ muốn mua nhà lầu, đoán chừng đều phải tìm thân thích mượn tiền.

Nói tới chuyện mua nhà lầu ở thành phố hoặc huyện, không cần Diệp Hoan, Diệp Trường Vinh đã nhắc với mấy anh chị em trong nhà rồi. Nói cái gì mà giá nhà trong thành phố tăng nhanh, nghĩ cho các con, nên sớm mua nhà ở thành phố cho chúng. Diệp Trường Vinh còn khuyên anh cả mua nhà ở huyện, đợi nổi tiếng trong mảng làm gia cụ, có thể đến huyện mở tiệm, cho dù không mở tiệm ở huyện, còn có thể cho thuê mặt bằng.
 
Back
Top Bottom