Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 140: Chương 140



Người khác gọi cô là đại sư, thật sự khiến người ta nghe thấy rất kỳ quái, rõ ràng bây giờ cô là thiếu nữ thanh xuân.

Nếu Diệp Hoan yêu cầu như vậy, ông mập và ông chủ Đường không có lý do không đồng ý.

Sau đó Diệp Hoan tạm biệt hai người, xách con giáp bạch ngọc còn lại về nhà. Trên đường tâm trạng của Diệp Hoan vô cùng tốt, bởi vì sau này cô có thể không cần chạy khắp nơi kiếm hời nữa mà có thể ung dung đợi kiếm tiền. Với năng lực vẽ bùa của cô, cùng với hiệu quả của bùa, tin rằng rất nhiều người mua bùa đều sẽ là khách quen, tới lúc đó cô có thể thu hoạch nguồn tiền không ngừng, ngồi đợi người ta đưa tiền tới cửa.

Còn có chuyện nào khiến Diệp Hoan vui hơn không?

Sau khi về nhà, Diệp Hoan cho hai em trai một trăm tệ tiền tiêu vặt, bảo chúng ra ngoài ăn cơm trưa. Cô cũng kiếm được tiền, tâm trạng tốt, mới hào phóng như vậy.

“Hoan Hoan, sao chị lại cho bọn em nhiều tiền như vậy?” Diệp Đông, Diệp Nam không dám tin.

Diệp Hoan cười khà khà nói: “Hôm nay kiếm được ít tiền, sau này tìm được đường kiếm tiền, tâm trạng chị tốt, mời các em ăn cơm.”

Diệp Đông và Diệp Nam tò mò hỏi: “Hoan Hoan, chị kiếm tiền bằng cách nào?”

“Còn không phải là dựa vào những bản lĩnh sư phụ dạy chị ư. Các em đều không biết, không cần nghĩ quá nhiều. Các em vẫn nên chăm chỉ học hành, sau này thi vào đại học tốt, tìm một công việc tốt.” Diệp Hoan lập tức đả kích lòng tự tôn của hai em trai.

Diệp Nam: “Hoan Hoan, sao chị cũng trở nên càm ràm rồi?”

Diệp Đông phụ họa: “Đúng đấy.”

Diệp Hoan: “Thế mà các em lại chê chị càm ràm, chị thấy hai đứa thiếu đòn rồi, còn muốn ra ngoài ăn cơm không?”

Diệp Hoan làm ra vẻ muốn lấy tiền lại, Diệp Đông và Diệp Nam giống như mọc chân bay, lau vút ra ngoài: “Hoan Hoan, bọn em ra ngoài ăn đồ ngon, có muốn mang về cho chị không?”

“Không cần, đợi lát nữa chị ra ngoài ăn chút đồ nóng.” Diệp Hoan định trước khi đưa đồ cho ông chủ Đường, cô sẽ đi ăn chút cơm trước.

“Cũng được, vậy bọn em đi ăn trước.”

Diệp Hoan dặn dò: “Các em mang theo chìa khóa, nói không chừng các em về chị đã đi rồi.”

“Em đang mang nè.”

Diệp Hoan nghe tiếng của các em trai xa dần, liền đóng cổng lại, đi vào không gian. Cô múc chút suối Âm vào trong chậu, ngâm con giáp bạch ngọc mang tới vào trong, đợi chúng dần mất đi âm khí, màu sắc trở nên trắng trẻo hơn.

Đợi con giáp bạch ngọc tốt lên, Diệp Hoan mang chúng ra ngoài, tìm quán bên đường ăn bát mì thịt bò, mới ngồi xe tới chợ đồ cổ, giao đồ cho ông chủ Đường.

Ông chủ Đường nhìn mười hai con giáp bạch ngọc sáng bóng, cuối cùng cũng thở phào: “Lần này trông mới thuận mắt, nếu màu sắc khác nhau, tôi có thể mất ngủ suốt mất.” Ông ta làm ngành này, thích ngành này, ngoài người nhà, đồ cổ là tình yêu lớn nhất của ông ta, nếu đồ cổ có tỳ vết, ông ta sẽ khó mà chợp mắt.

Diệp Hoan thấy không còn việc gì nữa, định quay về.

Ông chủ Đường vội vàng đứng lên nói: “Diệp Hoan, đây là nơi tôi cho người dọn ra, bày một tủ trưng bày ở đây, bày bùa của cô lên bán, được không?”

Vừa nãy Diệp Hoan đi vào đã nhìn thấy nơi gần tường được dọn trống ra. Nghĩ ông chủ Đường nói lời giữ lời, trong một buổi trưa đã dọn trống chỗ cho cô rồi.

“Được, chú xem mà làm.” Diệp Hoan không có ý nhúng tay vào.

Đây là cửa hàng của ông chủ Đường, tùy ý ông ta bày thế nào. Nếu cô chỉ tay múa chân, tỏ rõ có hơi không biết tốt xấu, dù sao thì người ta cũng đề ra giúp cô bán bùa.

Ông chủ Đường nói: “Nếu cô đã không có ý kiến thì tôi cho người làm tủ trưng bày rồi bày ở đây.”

Diệp Hoan: “Nếu cần chi tiêu gì, chú cứ trừ vào tiền bán bùa cũng được, bây giờ tôi đưa chú cũng được.”

“Xem cô nói kìa, một cái tủ có thể đáng bao nhiêu tiền? Tôi mong cô có thể tới chỗ tôi bán bùa thêm vài năm nữa, tôi cũng có thể hưởng ké.” Ông chủ Đường nói thật lòng thật dạ.

“Vậy thì phiền chú rồi.” Diệp Hoan không từ chối nữa, cùng lắm sau này lúc bán bùa bình an cho ông chủ Đường sẽ lấy giá rẻ hơn chút, luôn có thể trả lại nhân tình cho người ta.

Diệp Hoan không nán lại lâu, cầm ba mươi hai nghìn tiền mua bùa của ông mập, trực tiếp về nhà.

Hôm nay kiếm được hơn tám mươi nghìn, lại có thể mua thêm một hai căn nhà, Diệp Hoan vô cùng hài lòng với thu nhập hôm nay. Xem ra thật sự giống như sư phụ nói, làm ngành của họ, chỉ cần có bản lĩnh thật, sẽ không thiếu tiền tiêu.

Diệp Hoan nghĩ: Xem ra đợi thi cuối kỳ xong là lúc tìm chú Kỷ giúp tìm người xem nhà rồi.

Sở dĩ Diệp Hoan tìm chú Kỷ giúp là vì người xem nhà do chú Kỷ tìm đáng tin, tốt hơn tìm người ngoài. Hơn nữa cô cũng không quá thân với người khác, mua nhà là chuyện lớn, phải tìm người đáng tin mới được.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 141: Chương 141



Trước khi thi, chủ nhiệm lớp A, lớp B dặn dò học sinh lớp mình giống như dặn dò học sinh tiểu học vậy: “Lúc các em làm bài nhất định phải tra kỹ đề, làm đúng trong một lần. Thi xong đừng vội nộp bài, phải kiểm tra lại từ đầu tới cuối một lượt, có thể sửa được một điểm thì một điểm, nhất định không thể để mất điểm không đáng mất…Biết chưa?”

Giáo viên bla bla dặn dò một trận, sợ học sinh quên gì đó.

“Chúng em biết rồi.”

Giáo viên khích lệ các học sinh: “Nói to lên chút, cổ vũ sĩ khí của các em, ngày mai tranh thủ thi tốt!”

“Chúng em biết rồi.”

“Được, ngày mai đừng quên mang dụng cụ học tập và giấy nháp, tan học.”

Đợi khi các bạn học cùng về nhà, bạn học lớp A lớp B và lớp C quen nhau nói: “Chủ nhiệm lớp chúng tớ nói ngày mai nhất định phải thi tốt, lần này tranh thủ vượt qua bạn học Diệp Hoan ở lớp các cậu.”

Bạn học lớp C: “Ha ha, tớ thấy lớp cậu mơ đi, Diệp Hoan lớp bọn tớ học giỏi, gần như điểm tối đa tất cả các môn, đều không có học lệch môn nào, cậu ấy không hạng nhất, ai có thể thi hạng nhất chứ?”

Bạn học lớp A lớp B không phục: “Ai có thể thi hạng nhất, đợi thi xong mới biết được!”

Hôm thi, ba lớp bị đảo lộn số thứ tự thi, chưa chắc thí sinh được phân vào lớp mình.

Diệp Hoan không biết lần này người khác thi thế nào, dù sao thì cô đợi giáo viên phát đề xuống, bắt đầu làm bài soàn soạt, trừ làm văn tốn nhiều tâm tư một chút, thời gian khác đọc đề là giải, vốn không cần suy nghĩ quá lâu. Lúc Diệp Hoan làm bài thật sự giống như hạ bút có thần trợ, thi vô cùng thuận lợi.

Sau khi thi xong, vừa hay là cuối tuần, các giáo viên vất vả chấm bài, mà các học sinh thi xong thì có thể thư giãn, thậm chí suy nghĩ sau khi nghỉ có thể đi đâu chơi.

Diệp Hoan dẫn các em trai ra ngoài mua sắm, chuẩn bị mua đồ tết về nhà ăn tết. Cô dẫn hai em trai vào trung tâm thương mại mới mở trong thành phố: “Đông Đông, Nam Nam, các em thích quần áo gì, hôm nay tự chọn, chỉ cần thích, chị bỏ tiền mua cho các em.”

Diệp Đông kéo áo của Diệp Hoan nói: “Hoan Hoan, chúng ta đến chợ đồ sỉ mua quần áo là được, quần áo ở đây đắt lắm, mua ở đây lãng phí tiền.”

Sau khi Lý Vệ Hoa biết trong thành phố có chợ bán quần áo sỉ, từng dẫn các con đi mua quần áo.

Diệp Nam cũng nói: “Chị, chị kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Cứ mời bọn em tới trung tâm thương mại mua quần áo, nghe nói quần áo ở đây đắt lắm, một bộ mấy trăm tệ, cũng không sợ bọn em móc rỗng túi của chị.”

Diệp Hoan hào phóng kéo các em trai đi vào: “Chị từng nói với các em, năm nay chị kiếm tiền rồi, dù sao chị cũng đã chuẩn bị xong tiền mua quần áo, các em có mua hay không thì tùy. Hôm nay chị phải mua quần áo mới cho ba mẹ, cũng mua cho mình, nếu các em không mua thì xách túi giúp chị.”

Diệp Đông và Diệp Nam đã cao hơn Diệp Hoan một cái đầu nhìn nhau, nhỏ tiếng hỏi: “Hoan Hoan, chị thật sự chuẩn bị tiền rồi?”

“Đương nhiên, các em chỉ việc mua là được, chị trả tiền.”

Tiền mình kiếm tiêu rất sảng khoái, huống hồ Diệp Hoan biết sau này cô sẽ có kho vàng nhỏ cuồn cuộn không ngừng, đương nhiên tiêu tiền rất thoải mái.

Diệp Đông và Diệp Nam đồng thời liếc nhìn túi nhỏ trên lưng chị: “Hoan Hoan, chị phải giữ tiền cẩn thận, lỡ như rơi mất, chị sẽ hối hận c.h.ế.t đấy.”

“Hai đứa có tỉ mỉ bằng chị à, mau đi, nhìn trúng quần áo gì trực tiếp nói với chị là được.” Diệp Hoan sẽ không giao túi cho các em trai cầm, thực ra cô để phần lớn tiền trong không gian rồi, túi chỉ là vật che chắn thôi.

Diệp Đông và Diệp Nam biết sau khi chị gái bái sư phụ, trong tay luôn không thiếu tiền. Nếu chị gái đã muốn mua quần áo cho, chúng vẫn không kháng được dụ hoặc, cũng không khách sáo nữa, bảo Diệp Hoan dẫn chúng đến chỗ bán đồ thể thao trước, mỗi đứa chọn một bộ đồ thể thao. Hai đứa chọn mẫu giống nhau, chỉ là khác màu sắc, một mẫu màu lam đậm, một mẫu màu đen thuần.

Lúc ba người đi mua quần áo, nhân viên bán hàng nhìn thấy họ thì rất nhiệt tình, câu nói đầu tiên là hỏi: “Ây ya, hai đứa giống nhau thật, là sinh đôi nhỉ?”

Diệp Đông và Diệp Nam đồng thời lắc đầu, chỉ Diệp Hoan bên cạnh nói: “Không phải, bọn em sinh ba.”

“Ây ya, ba mẹ các em thật có phúc.”

Diệp Hoan mua đồ thể thao cho các em trai, cảm thấy đồ thể thao hơi mỏng, không chịu lạnh, kéo các em trai tới chỗ bán áo lông vũ, lại mua cho mỗi đứa một chiếc áo lông vũ hơi to. Bởi vì Diệp Đông và Diệp Nam đang tuổi lớn, nếu mua size vừa thì năm sau không mặc được nữa.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 142: Chương 142



Sau khi Diệp Hoan mua xong cho các em trai, lại chọn cho mình áo lông vũ kiểu dài tầm trung màu đỏ, mặc cho có không khí ăn tết, vừa thích hợp với độ tuổi của cô. Sau đó lại chọn áo lông vũ cho ba mẹ, ông bà nội, còn có ông bà ngoại. Diệp Đông và Diệp Nam giật mình vội vàng kéo Diệp Hoan sang một bên hỏi: “Hoan Hoan, chị mua nhiều như vậy, mang đủ tiền không?”

“Tuyệt đối đủ, các em yên tâm đi, đợi lát nữa chị đi trả tiền.”

Ba chị em ở một bên thì thầm, nhân viên bán hàng cũng tụm lại nói thì thầm: “Này, cô nhìn thấy ba đứa trẻ xinh đẹp bên kia không? Một chiếc áo lông vũ bán ba bốn trăm tệ, chúng chọn tổng cộng bảy chiếc, cũng không biết tiền mang theo có đủ không?”

Một nhân viên bán hàng khác kinh ngạc nói: “Thật sao? Ây yo, nếu chúng mua thật thì hôm nay cô hời rồi.”

Bởi vì lương của nhân viên bán hàng liên quan tới hoa hồng, ai bán nhiều quần áo, người đó lấy nhiều hoa hồng. Nếu Diệp Hoan mua, nhân viên bán hàng tiếp đãi họ sẽ kiếm được rất nhiều.

Diệp Hoan chọn áo lông vũ xong, bảo nhân viên bán hàng xuất hóa đơn một thể, muốn đi trả tiền. Diệp Đông và Diệp nam theo sát, chúng sợ Hoan Hoan không trả được tiền, sợ quay lại mất mặt, mặc kệ chúng. Nếu Hoan Hoan không quay lại, chúng ở đây sẽ ngượng biết mấy.

Đợi đến chỗ thanh toán, nhân viên thu ngân nhận đơn tính sổ, ngẩng đầu quỷ dị nhìn ba đứa trẻ: “Hai nghìn ba trăm hai mươi tám tệ, mang đủ tiền không?”

Diệp Hoan trực tiếp móc ra một xấp tờ một trăm, đếm ra hai nghìn bốn trăm từ trong đó đưa cho nhân viên thu ngân thanh toán, nhân viên thu ngân thối tiền, sau đó chúng cầm hóa đơn đi lấy áo lông vũ.

Hay lắm, lần này mua áo lông vũ xong, trong tay Diệp Đông và Diệp Nam xách đầy túi lớn, hai gương mặt giống y đúc tay xách túi mua sắm, chúng khiến rất nhiều người ngoái đầu nhìn. Mà Diệp Hoan cũng thỏa mãn cơn nghiện tiêu tiền mua quần áo, nhưng hành trình mua sắm lần này vẫn chưa kết thúc.

Diệp Hoan lại đi mua áo lông, áo lót giữ ấm, thậm chí ngay cả q**n l*t, vớ của người ta đều mua. Dù sao cũng là tết, cả nhà phải thay quần áo mới, năm nay để cô sắm sửa đồ mới cho ba mẹ mặc. Tới lúc đó cô bỏ tiền mua, mẹ sẽ đỡ phải mua. Nếu cô đưa cho mẹ mấy nghìn tệ, đoán chừng mẹ cũng không nỡ mua.

Diệp Hoan mua quần áo cho ba mẹ và các trưởng bối nhưng không hề mua bậy. Cô mua kiểu dáng phù hợp lại thoải mái, cũng sẽ không lỗi thời nhanh, chất lượng lại tốt, đảm bảo mặc được mấy năm cũng không lỗi thời, cô suy nghĩ rất chu đáo.

Diệp Đông và Diệp Nam xách túi lớn túi nhỏ, không chịu được hỏi: “Hoan Hoan, mua xong chưa, chúng ta đi nhé?”

“Hoan Hoan, mẹ biết chị tiêu nhiều tiền như vậy mua quần áo, chắc chắn sẽ mắng chị.”

Diệp Hoan dứt khoát đã làm thì làm cho tới: “Dù sao thì các em đều nói mẹ sẽ mắng chị, vậy chị phải mua một lần cho đủ, nếu không bị mắng uổng phí rồi!”

Ba chị em dạo một vòng lớn, lại mua giày mà mỗi đứa thích. Lần này Diệp Hoan không mua giày cho ba mẹ, tuy cô biết size giày của ba mẹ, nhưng cô sợ mua rồi vẫn mang không vừa. Bởi vì giày vừa chân hay không, chỉ có mang vào mới biết, Diệp Hoan định đợi ba mẹ tới rồi kéo hai người đến thẳng trung tâm thương mại mua giày.

Điều khiến Diệp Hoan khá đáng tiếc là sau khi cô gọi điện cho sư phụ, sư phụ không có ý quay lại ăn tết, định tiếp tục ở sư môn thảo luận đạo pháp với sư bá.

Nếu sư phụ ở đây, chắc chắn Diệp Hoan sẽ mua quần áo cho sư phụ, đáng tiếc ông ấy không tới, Diệp Hoan cảm thấy vô cùng tiếc nuối, chỉ có thể đợi sư phụ tới rồi tính.

Cuối cùng cũng mua đủ quần áo và giày mà Diệp Hoan nghĩ tới, cô mới đại phát từ bi nói: “Được rồi, hôm nay mua xong rồi, chúng ta về thôi.”

Hôm nay Diệp Đông và Diệp Nam mới biết, Hoan Hoan mua đồ không nhũn tay, dạo khắp trung tâm không chê mệt, nhưng khiến chúng đợi tới mệt mỏi. Hai đứa nói chuyện lúc Diệp Hoan xem giày: Sau này không theo Hoan Hoan đi mua quần áo nữa.

Sau khi ba đứa về tới nhà đều mệt tới mức không muốn nhúc nhích. Diệp Hoan cũng mệt không muốn nấu cơm, buổi trưa họ ăn mì kéo ở tiệm nhỏ gần đó.

Buổi chiều ba đứa ngồi ở nhà không đi đâu hết.

Hôm sau, lúc Kỷ Nguyên Sâm, Kỷ Nguyên Trân gọi họ đi học, kỷ Nguyên Trân bĩu môi không vui hỏi: “Hoan Hoan, hôm qua em và anh tới tìm anh chị, nhà khóa cửa, anh chị đi đâu chơi vậy, sao không gọi em?”

Diệp Hoan vội vàng giải thích: “Trân Trân, bọn chị đi mua quần áo mới ăn tết, bởi vì phải mua nhiều đồ, sợ em chê mệt nên không gọi em.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 143: Chương 143



Bởi vì chỗ Diệp Hoan không có người lớn, cho nên cuối tuần chúng đều thích chơi trong nhà Diệp Hoan.

Kỷ Nguyên Trân nghe vậy, càng không vui: “Em thích nhất là ngắm quần áo đẹp, chị đi mua quần áo lại không gọi em, em không vui.”

Đây là một hành vi nũng nịu cần người dỗ, Diệp Hoan chỉ đành chịu thua: “Được, lần sau đi dạo nhất định sẽ gọi em, nhưng em không được chê mệt.”

Kỷ Nguyên Trân vô cùng tự tin nói: “Dạo phố có gì chê mệt chứ, chắc chắn em sẽ không than mệt.”

Diệp Đông và Diệp Nam chen vào nói: “Hôm qua Hoan Hoan dẫn bọn anh dạo trung tâm thương mại rất lâu, bọn anh mệt muốn chết, mệt tới mức trưa cũng không nấu cơm…”

“Không phải anh chị từng luyện võ sao, thế mà dạo phố còn chê mệt, chắc chắn là không luyện đàng hoàng, lười biếng…”

Mấy người nói nói cười cười tới trường.

Trong văn phòng, sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm lớp A, lớp B không được tốt lắm, nhưng họ vẫn gượng cười chúc mừng Lâm Nghi Song: “Chúc mừng cô, cô giáo Lâm, lần này lại là Diệp Hoan của lớp các cô giành được hạng nhất toàn khối rồi.”

Lâm Nghi Song rất vui, cười ha ha nói: “Đây đều là kết quả do Diệp Hoan tự cố gắng học tập, thực ra các giáo viên đều không cần tốn quá nhiều tâm tư lên người em ấy, đứa trẻ này học rất giỏi, rất vững.” Xong chuyện, Lâm Nghi Song chúc mừng giáo viên chủ nhiệm lớp A lớp B: “Thành tích bình quân của hai lớp các cô cũng rất tốt, đã chiếm top 1 top 2 cả khối…”

Lúc đầu, học sinh được phân tới lớp A lớp B toàn là học sinh điểm cao, nếu điểm bình quân còn kém lớp bình thường, vậy giáo viên chủ nhiệm nên khóc to. Bây giờ lời của Lâm Nghi Song cũng khiến giáo viên chủ nhiệm lớp A lớp Ba nhói lòng.

Mặc kệ nói thế nào, họ đã cố gắng rất nhiều, vẫn không khiến học sinh trong lớp vượt qua được Diệp Hoan, theo hai giáo viên chủ nhiệm, đây là thất bại của họ.

Haiz, điều này cũng hết cách, ai bảo trong lớp họ không có học sinh kiểu toàn năng chứ?

Trước bảng đỏ thành tích toàn khối do trường học dán lên, chen đầy học sinh tới xem.

Có học sinh khâm phục nói: “Lần này, lớp 6 lại là Diệp Hoan của lớp C thi được hạng nhất, quá lợi hại!”

“Xem ra lớp A, lớp B cũng không ra sao nhỉ? Thế mà lại không qua được học sinh lớp C.” Đây chắc chắn là học sinh lớp thường, còn không cam lòng với lớp A lớp B.

Học sinh lớp A lớp Ba nghe xong cảm thấy hơi mất mặt, sĩ khí trước kỳ thi cũng rơi rớt hết trước bảng đỏ.

*

Lần này Diệp Hoan vẫn đứng nhất toàn khối, Diệp Đông và Diệp nam chiếm top 5, thành tích của hai đứa vẫn được coi là ổn định, điều này có thể khiến Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa khá yên tâm.

Kỷ Nguyên Trân bội phục nói: “Hoan Hoan, chị lợi hại thật, lần nào cũng có thể thi hạng nhất. Quan trọng là mất điểm ít, gần như đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, có cho người ta sống không?”

“Em cũng thi đâu kém, cô giáo Lâm cũng không càm ràm ép em phải thi đứng nhất, em sợ cái gì?”

Kỷ Nguyên Trân làm ra mặt quỷ đáng yêu nói: “Em ngưỡng mộ ghen tỵ với chị! Hừ!”

“Hay là em cố gắng một chút, lần sau cố gắng vượt qua chị?”

Kỷ Nguyên Trân xin tha: “Chị tha cho em đi, em không muốn dùng hết thời gian vào học tập.” Cô ấy không muốn biến thành mọt sách, cả ngày chỉ biết học, hơn nữa lần này cô ấy thi được hạng năm, thành tích rất tốt, ít nhất có thể nói chuyện ở chỗ ba mẹ được.

Kỷ Nguyên Trân ngoài giờ học còn muốn tập múa học đánh đàn gì đó, những thứ đó là sở thích của cô ấy, cô ấy sẽ không từ bỏ.

Thông qua lần thi này, giáo viên chủ nhiệm lớp A, lớp Ba có nhận thức sâu sắc đối với Diệp Hoan. Xem ra học sinh khác không thể dễ dàng chiếm lấy bảo tọa hạng nhất từ Diệp Hoan được. Việc này có độ khó nhất định đối với các bạn học lớp họ, dù sao thì học sinh lớp họ không có cái đầu nhìn qua là nhớ, hơn nữa còn không lệch môn. Cũng không biết đầu óc của Diệp Hoan phát triển kiểu gì, nghe nói cô chỉ học ở trường, về nhà không học hành mấy.

Lần này, sau khi bố trí xong bài tập nghỉ đông, chủ nhiệm lớp A lớp Ba không trách học sinh không vượt qua Diệp Hoan nữa, mà bảo họ kiểm tra thiếu sót rồi bổ sung, chắp vá những kiến thức thiếu hụt, tranh thủ đợt sau thi tốt hơn. Giáo viên chủ nhiệm cũng sợ nói nhiều, các học sinh bị Diệp Hoan đả kích tới mức mất hết tự tin.

Sau khi lấy được thành tích cuối kỳ, trường học chính thức nghỉ đông, Diệp Hoan gọi điện thoại cho ba trên đường tan học về nhà: “Ba, trường con được nghỉ rồi, ba dành thời gian tới đón bọn con nhé.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 144: Chương 144



Diệp Đông và Diệp Nam ở bên cạnh góp náo nhiệt hô: “Ba, Hoan Hoan mua rất nhiều quần áo cho ba và mẹ, nhớ cầm mấy túi vải tới đựng quần áo, nếu không không mang về được đâu.”

Diệp Trường Vinh nghe thấy tiếng ồn ào của các con trai, hỏi một câu: “Cái gì, mua quần áo, Hoan Hoan mua bao nhiêu quần áo vậy? Không phải đã nói với con rồi sao, tiền sư phụ con để lại cho con đừng tiêu bừa, góp lại dùng lúc cần thiết…”

Diệp Hoan nghe ba lại muốn càm ràm cô, trừng hai em trai một cái, vội vàng chuyển chủ đề: “Ba, khi nào ba có thể tới đón bọn con ạ?”

“Có lẽ là cuối tuần, đợi hai ngày nữa, ba nhất định tới đón các con.”

Diệp Hoan vội vàng nói: “Được, cứ quyết như vậy nhé. Ba, nhớ bảo mẹ đi cùng, con cúp trước!”

Diệp Hoan nói xong liền cúp điện thoại, sợ ba tiếp tục càm ràm cô trong điện thoại.

Tiền sư phụ cho cô lúc trước, quả thực cô không dám tiêu, dù sao cũng là tiền trưởng bối cho, tiêu bừa sẽ không được tự nhiên. Bây giờ thì sao, trong tay cô có mấy trăm nghìn tệ, tiêu mấy nghìn cũng sẽ không quá xót, cô không nhịn được tâm tư tiêu tiền của mình, còn muốn tiếp tục mua mua mua.

Dù sao cũng là sắm đồ cho gia đình, cô cũng không mua bừa. Diệp Hoan tìm lý do tiêu tiền hợp lý cho mình, sau khi về ăn cơm, tiếp tục mua sắm trước tết. Cô đến cửa hàng thủy sản mua cá hố, cá đù vàng, tôm to, hải sâm, rong biển, thời này người nông thôn không biết tôm lớn và hải sâm, trên trấn rất ít bán. Dù sao bây giờ trời cũng lạnh, mua về để ở ngoài cũng không hỏng, Diệp Hoan nhìn thấy liền trực tiếp mua đủ. Hơn nữa bây giờ vật giá thấp, Diệp Hoan cảm thấy hải sản đáng mua, càng không nhịn được muốn mua.

Diệp Hoan còn mua những món đồ ăn vặt như hạt dưa, đậu da hổ, kẹo sữa, sô cô la, chính là muốn hoàn thành giấc mơ lúc nhỏ, ăn tết có đồ ăn vặt ăn không hết.

Diệp Đông và Diệp Nam chỉ có thể nhẫn nhục chịu khó theo sau m.ô.n.g Diệp Hoan làm khổ sai, giúp xách đồ về nhà.

Hai hôm nay không biết hai đứa trẻ đã cảnh cáo Diệp Hoan bao nhiêu lần: “Hoan Hoan, chị còn mua tiếp, ba mẹ chúng ta quay lại chắc chắn sẽ nói chị.”

“Nói thì nói thôi, chị có thể như thế nào, cũng không thể trả đồ đã mua lại.”

Diệp Trường Vinh nhận điện thoại của các con xong, về nhà nói với vợ: “Vợ, hôm nay các con gọi điện thoại cho anh, nói là nghỉ rồi, bảo chúng ta đi đón chúng.”

“Sao anh không bảo chúng trực tiếp bắt xe về, còn phải đi đón, đi về dày vò cả chặng đường, phiền phức biết mấy!”

Diệp Trường Vinh không che giấu, nói thẳng: “Anh nghe Đông Đông và Nam Nam nói Hoan Hoan mua quần áo cho chúng ta, hình như không ít đâu, mới bảo chúng ta tới đón.”

Lý Vệ Hoa lo lắng nói: “Đứa nhỏ này đúng là không biết tiết kiệm, có tiền chỉ biết mua đồ ngon cho Đông Đông và Nam Nam, cũng không biết để dành tiền, đúng là khiến người ta lo!”

Diệp Trường Vinh không nhịn được nói đỡ cho con gái: “Con gái mềm lòng thế đấy, có đồ tốt sẽ nghĩ tới người nhà trước. Nó cũng không phải tiêu tiền bừa, không phải đều mua đồ cho gia đình sao?”

“Chính vì là con gái mới nên biết tính toán tiết kiệm, sau này nếu gả cho một người đàn ông giỏi tiêu tiền, hai vợ chồng còn sống được không?”

“Hoan Hoan mới mấy tuổi, còn lâu mới gả đi?”

“Các con lớn nhanh, đợi chúng trưởng thành, chúng ta đã già rồi.”

Tới cuối tuần, hai vợ chồng vẫn nghe lời của các con, mang theo vài cái túi to sạch sẽ tới thành phố.

Lý Vệ Hoa nhìn thấy đống áo lông vũ mà Diệp Hoan mua, không phải vui mà là ủ dột, bà không nhịn được đánh vào m.ô.n.g của Diệp Hoan: “Đứa nhỏ này, sao có thể phá của như vậy, con tiêu hết tiền của sư phụ con cho rồi à? Con đúng là không biết giữ lại chút tiền cho mình, sao lại ngốc nghếch như vậy?”

Diệp Hoan không ngờ cô lớn như vậy còn bị mẹ đánh mông, không nhịn được đỏ mặt, vội vàng cách xa mẹ một chút mới giải thích: “Mẹ, những thứ này không phải dùng tiền sư phụ cho con mua đâu, mà là dùng tiền con tự kiếm mua.”

“Tiền con tự kiếm? Kiếm tiền bằng cách nào? Mẹ nói với con trước, con đừng có đi theo con đường lệch lạc!”

Diệp Hoan thật sự cảm thấy oan uổng, cô đâu đi theo con đường lệch lạc chứ: “Mẹ, không phải sư phụ dạy con vẽ bùa sao, có người nguyện ý mua bùa của con, sau đó con kiếm được tiền, liền mua quần áo cho ba mẹ.”

Lý Vệ Hoa vẫn nói: “Cho dù là tiền con tự kiếm, vậy con cũng không thể tiêu bừa, mua một lúc nhiều quần áo như vậy, phải mặc tới năm nào?” Sau đó bà xót của nói: “Số quần áo này phải tốn bao nhiêu tiền chứ, có thể trả hàng không, hay là chúng ta trả lại đi?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 145: Chương 145



Diệp Hoan là mua cho ba mẹ, đâu thể để họ trả, vội nói: “Đã qua mấy ngày rồi, chắc chắn người ta không cho trả. Mẹ, mẹ xem áo lông vũ con mua cho mẹ có đẹp không, vừa người không, thích màu này không?”

Diệp Hoan lấy áo lông vũ cô mua cho mẹ ra, bảo Lý Vệ Hoa mặc thử, muốn dùng việc này chuyển lực chú ý của mẹ. Diệp Đông và Diệp Nam ở một bên nhìn Diệp Hoan bị rầy, đều cảm thấy cô tiêu tiền cũng khá hợp lý, cũng nói đỡ cho cô: “Mẹ, Hoan Hoan kiếm được tiền nên muốn mua quần áo cho mẹ, mẹ không nên vui sao? Dù sao chị ấy mua quần áo cho bọn con, bọn con đều rất vui!”

Lời này khiến Lý Vệ Hoa hoàn toàn cạn ngôn, đợi Diệp Hoan cố mặc áo lên cho bà, kéo bà tới trước gương, đợi bà nhìn thấy mình cũng mặc áo lông vũ vừa lưu hành, còn là áo lông vũ do con gái hiếu kính, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười.

Lý Vệ Hoa ra vẻ uy nghiêm nói: “Hoan Hoan, chỉ cho con lần này, sau này không được tiêu tiền lung tung. Con đã lớn rồi, phải biết để dành tiền mới được, không thể có chút tiền là tiêu sạch!”

Lý Vệ Hoa nói xong, xoay người trước gương: “Con cũng rành thật, chọn cho mẹ cái áo vừa khít, mặc vào rất vừa. Nếu không vừa, còn không thể trả hàng, vậy thì lỗ quá.”

Áo lông vũ không rẻ, bà mặc không vừa, bảo bà tặng cho người khác, bà không nỡ đâu.

Lý Vệ Hoa không nhịn được lẩm bẩm một câu trong lòng: Đứa phá của này, không hề giống bà chút nào.

Đợi Lý Vệ Hoa nhìn thấy áo lông vũ do Diệp Hoan mua cho các trưởng bối, còn có áo lông, quần, nội y, vớ phối bộ đủ kiểu đủ dạng cho cả nhà, đúng thật là muốn nhéo tai con gái dạy dỗ một trận, để sau này cô đừng tiêu tiền lung tung nữa.

Vẫn là Diệp Trường Vinh thông suốt, trực tiếp hỏi Diệp Hoan: “Hoan Hoan, con mua số quần áo này kiểu gì cũng phải tốn hơn nghìn tệ, rốt cuộc con đã kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”

Vừa nãy Diệp Trường Vinh vẫn đang suy nghĩ chuyện này: Nếu Hoan Hoan kiếm nhiều tiền, lại giỏi tiêu tiền, ông nên lấy tiền lại giữ giúp cô, hay là mặc cho cô tùy ý tiêu?

Chung quy cũng không phải con đẻ, khó trách nghĩ nhiều một chút. Nếu Diệp Đông và Diệp Nam có tiền, còn tiêu như vậy, Diệp Trường Vinh tuyệt đối sẽ lấy tiền lại giữ kỹ.

Diệp Hoan không trả lời ngay, mà nói: “Ba, lần này con kiếm được rất nhiều tiền, nếu ba nhờ chú Kỷ mua nhà giúp, con sẽ đưa tiền cho ba.”

Diệp Trường Vinh thấy con gái vẫn đang úp mở, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt hỏi: “Nếu ba không giúp con thì sao?”

Diệp Hoan nói: “Vậy con tự tìm chú Kỷ nhờ mua nhà giúp.”

Lý Vệ Hoa không nhịn được chen vào: “Con giỏi thật đấy, còn tự tìm chú Kỷ mua nhà, nói đi, rốt cuộc con có bao nhiêu tiền?”

Vốn dĩ Diệp Hoan muốn tìm chú Kỷ mua nhà xong, đợi sau này mới nói cho ba mẹ biết. Nhưng sau đó cô nghĩ, sau này cô kiếm được rất nhiều tiền, lẽ nào mua gì cũng phải lén ba mẹ sao? Diệp Hoan nghĩ ngợi, hay là giao chuyện mua nhà cho người lớn xử lý, cô chỉ việc bỏ tiền là được.

Vốn dĩ Diệp Hoan mua nhà là muốn chia cho hai em trai, cho nên cũng sẽ không cho rằng ba mẹ thiên vị, mua nhà để cho hai em trai hết. Dù sao thì lần trước ba mẹ đã mua ba căn, giữ cho cô một căn. Thiên vị cũng sẽ không đến mức không để lại cho cô chút gì.

Nếu ba mẹ thật sự quá thiên vị, cùng lắm sau này kiếm tiền cô tự quản cũng không được.

Dù sao Diệp Hoan từng nghĩ, lần này định lấy một khoản tiền ra giao cho ba mẹ, để họ hiểu cô có năng lực kiếm tiền, sau này trong nhà không thiếu tiền tiêu.

Diệp Hoan không nói con số cụ thể mà nói: “Ba mẹ, mọi người đợi chút, con đi lấy tiền cho ba mẹ, mọi người xem là biết.”

Diệp Hoan quay về phòng ngủ của mình, lấy ra một trăm nghìn tệ từ trong không gian ra, bỏ vào trong một cặp sách không dùng, xách ra cho ba mẹ: “Mọi người xem đi.”

Lý vệ Hoa mở túi ra nhìn trước, bên trong toàn là tờ trăm tệ mới toanh, không nhịn được thốt lên một câu: “Hoan Hoan, con đi cướp tiền à?”

Diệp Đông và Diệp Nam nhìn thấy cặp sách toàn là tiền, không nhịn được há hốc mồm, dùng ánh mắt kính phục nhìn Hoan Hoan, chúng giơ ngón cái ra nói ba chữ: “Chị lợi hại!”

Diệp Trường Vinh bình tĩnh nhất: “Con định lấy tiền ra mua nhà?” Bởi vì từ khi ông biết con gái theo Kỷ đạo trưởng học những gì liền tìm anh Kỷ nói chuyện kỹ một lần, ông biết người trong huyền học có bản lĩnh bình thường không thiếu tiền. Tuy con gái nhỏ tuổi nhưng cô có bản lĩnh thật, kiếm được tiền không lạ gì, có lẽ là tìm được con đường kiếm tiền phù hợp.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 146: Chương 146



“Đúng, con thấy ba mẹ mua nhà thu tiền thuê nhà rất tốt, mỗi tháng đợi thu tiền là được rồi, tiền tới dễ dàng biết bao.” Diệp Hoan giả vờ không hiểu gì, là vì thấy ba mẹ thu tiền thuê nhà mới muốn mua nhà.

Huống hồ Diệp Trường Vinh đã đồng ý yêu cầu của con gái: “Được, vừa hay chuyến này ba sẽ đi thăm chú Kỷ con, nhân tiện nhắc với anh ấy chuyện mua nhà.”

Lý Vệ Hoa nhìn thoáng qua rất nhiều tiền, trong đầu toàn là tiền chẵn hoa lá xanh xanh, không rảnh nghĩ tới chuyện khác. Bởi vì lần trước Diệp Trường Vinh tới ngân hàng đổi vàng bạc thành tiền, trực tiếp mua nhà, không có một túi tiền chẵn để nhìn như thế này.

“Hoan Hoan, con nói đứa trẻ như con thật hào phóng, để nhiều tiền trong nhà như vậy cũng yên tâm được, cũng không sợ người khác trộm.”

“Mẹ, ai biết con để tiền ở nhà chứ, không ai dám trộm tiền của con, nếu không con cho hắn có đi không có về.” Sau đó Diệp Hoan nhìn thấy ánh mắt rối rắm của ba, vội vàng bổ sung một câu: “Con bắt trộm trực tiếp đưa tới đồn công an.”

Diệp Trường Vinh không nhịn được dạy con gái: “Hoan Hoan, cho dù con biết thuật pháp huyền học, cũng phải làm một người tốt tuân kỷ thủ pháp, không thể ỷ có bản lĩnh thì muốn làm gì làm.”

Diệp Hoan vội gật đầu hứa: “Ba, con là do ba mẹ dạy lớn, sao có thể muốn làm gì làm? Con là một đứa bé ngoan!”

Lời này đã chọc cười Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa.

*

Đợi Lý Vệ Hoa nhìn thấy con gái còn mua một đống đồ tết, cũng không biết nên nói cô thế nào mới được, cuối cùng hóa thành một câu: “Hoan Hoan, sau này con đừng tiêu tiền lung tung nữa, có tiền thì để dành, lỡ như gặp phải chuyện gì, trong tay cũng có thể có tiền giải quyết kịp thời. Nếu không đợi sau này về nhà, mẹ dắt con đi làm sổ tiết kiệm, sau này con gửi tiền con kiếm được vào?”

Diệp Hoan biết mẹ là vì tốt cho cô, sảng khoái đồng ý: “Được, mẹ, đợi quay về mẹ dẫn con đi làm sổ tiết kiệm.”

Vốn dĩ buổi trưa Diệp Hoan muốn mời ba mẹ và các em trai đi ăn một bữa ngon, nhưng Lý Vệ Hoa cảm thấy Diệp Hoan tiêu tiền tới nghiện, nói gì cũng không chịu ra quán ăn cơm, nằng nặc ăn cơm ở nhà.

Diệp Đông và Diệp Nam tiết lộ: “Mẹ, lúc ba mẹ không có đây, Hoan Hoan thường mua đồ ăn ngon cho bọn con, đồ ăn ngon quanh đây cơ bản đều ăn hết rồi.”

Lý Vệ Hoa có thể nói gì, chỉ đành nói: “Hoan Hoan đối xử tốt với các con, các con phải nhớ, sau này cũng phải đối tốt với Hoan Hoan, không được để người ta bắt nạt chị. Bây giờ chăm chỉ học hành, sau này tìm một công việc tốt hãnh diện mới có thể khiến người ta tôn trọng…”

Đặc biệt là sau khi con gái gả đi, nhà mẹ là chỗ dựa. Lý Vệ Hoa hơi lo: Hoan Hoan có bản lĩnh lợi hại, lại có thể kiếm tiền từ sớm, chỉ là không biết sau này Hoan Hoan sẽ gả cho một chàng trai như thế nào?”

Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, nói thành tích học tập của mấy đứa trẻ và một số chuyện trong cuộc sống.

“Ba, mẹ, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ra ngoài, con dẫn ba mẹ dạo phố, xem còn thiếu đồ tết gì cần mua không, thiếu thì cứ mua đủ ở đây, con bỏ tiền!” Diệp Hoan lập tức lộ tài sản.

Lý Vệ Hoa hỏi: “Con vẫn còn tiền?”

Diệp Hoan cười ngốc ha ha hai tiếng: “Gì nhỉ, bình thường không phải cũng cần mua đồ sao, giữ lại chút tiền tiêu vặt.” Miệng quá nhanh, tự bóc trần mình rồi.

Hai vợ chồng vừa nghe là tiền tiêu vặt, nghĩ Hoan Hoan đã giao một trăm nghìn tệ rồi, đoán chừng không còn quá nhiều tiền, cũng chỉ còn tám trăm tới nghìn tệ, không truy hỏi tiếp. Còn hỏi nữa, hai vợ chồng họ thành người thế nào, còn có thể không cho con gái giữ chút tiền tiêu vặt? Đó là tiền Hoan Hoan tự kiếm.

Cứ như vậy, hai vợ chồng bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu số dư trong tay Diệp Hoan.

Lý Vệ Hoa: “Hoan Hoan, mẹ thấy con mua đầy đủ rồi, thiếu gì về nhà rồi sắm thêm, đủ ăn tết rồi.” Bà thấy đồ Hoan Hoan mua chỉ thiếu thịt lợn.

Diệp Hoan tiếp tục khuyên: “Mẹ, mẹ xem con đã mua cho mọi người nhiều quần áo như thế, còn có giày phối kèm, con mua thêm cho mẹ và ba mỗi người một đôi giày, quần áo mới năm nay mới coi là đầy đủ.”

Diệp Nam lanh miệng nói: “Mẹ, Hoan Hoan nói nếu không phải sợ mua giày cho ba mẹ không vừa, đã sớm mua cho ba mẹ rồi.”

Lý Vệ Hoa lắc đầu: “Đợi về nhà rồi mua giày cũng được, đồ bán trong thành phố đắt cỡ nào, quay về rồi mua thích hợp hơn.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 147: Chương 147



Diệp Hoan thấy không ổn, cô như vậy không thuyết phục được mẹ cô, thế là lấy ra đòn sát thủ: “Mẹ, con giữ lại chút tiền còn muốn mua cho mẹ chiếc dây chuyền vàng, đợi lúc ăn tết mẹ đeo vào, không cần ngưỡng mộ nhẫn vàng của thím ba nữa.”

Lý Vệ Hoa vội phủ nhận: “Nói bậy, ai ngưỡng mộ nhẫn vàng của thím ba con chứ?”

Vốn dĩ lúc thằng ba kết hôn không có gánh nặng, vì dỗ vợ vui, lấy lương mua cho vợ một chiếc nhẫn vàng.

Lý Vệ Hoa lại không có trang sức vàng. Bởi vì lúc họ kết hôn không thịnh hành mua trang sức vàng. Hơn nữa khi đó họ vì xây nhà mà kéo nợ phải trả, cuộc sống chật vật, cũng không có dư tiền mua trang sức vàng.

“Ba mẹ, ba mẹ yên tâm đi, bây giờ có người bán bùa giúp con, sau này con sẽ không thiếu tiền tiêu, ba mẹ thật sự không cần bảo con tiết kiệm tiền, cũng không cần tiết kiệm tiền cho con.” Diệp Hoan nhìn ba cô: “Ba, đi thôi, cứ coi như là báo hiếu sớm.”

Lý Vệ Hoa do dự, xem ra thật sự bị dây chuyền vàng đánh trúng tâm tư. Nhưng bà lại cảm thấy con gái còn nhỏ, bây giờ tiêu tiền của con gái không hay lắm.

Diệp Trường Vinh đứng dậy nói: “Nếu Hoan Hoan đã muốn báo hiếu, vậy chúng ta đi cùng con một chuyến đi.”

Diệp Trường Vinh đang nghĩ: Nếu Hoan Hoan đã học xem bói với Kỷ sư phụ, có phải đã nhìn ra cô không phải là con ruột từ tướng mặt của họ không? Nhưng chuyện này ông cũng chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra mặt. Ông sợ đ.â.m thủng tầng cửa sổ giấy đó, sẽ dẫn tới một trận sóng gió lớn trong nhà.

Diệp Trường Vinh suy nghĩ, nếu Hoan Hoan đã biết, có lẽ tạm thời không muốn nói toạc thân thế của cô, dù sao cô vẫn chưa thành niên, cho dù nói cũng vô dụng, không thể đi tìm ba mẹ ruột. Có lẽ chắc chắn trong lòng Hoan Hoan sẽ nghĩ: Ba mẹ nuôi dưỡng cô, cô nên nghĩ cách báo đáp.

Diệp Trường Vinh sợ Hoan Hoan nghĩ quá nhiều, dứt khoát thuận theo tâm tư của con đi mua đồ, cũng có thể giúp trong lòng con thoải mái hơn, ở trong cái nhà này cũng tự nhiên hơn.

Trước khi đi, Lý Vệ Hoa lại cản người lại: “Khoan đã, còn có một việc, cất tiền kỹ chưa, cứ bỏ ở nhà như vậy được sao?” Không giấu kỹ, ra ngoài bà ấy không an tâm.

Diệp Hoan: “Mẹ, mẹ còn không biết bản lĩnh của con sao, tiền con cất tuyệt đối sẽ không để ai tìm được, đúng chứ, Đông Đông, Nam Nam?”

Vừa nãy Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa xem tiền xong, lại giao cho Diệp Hoan cất, để Diệp Hoan giữ tiền trước, dù sao cô quen thuộc với căn nhà này nhất. Tối nay Diệp Trường Vinh định đi gặp Kỷ Chấn Hoa nói chuyện mua nhà, nếu không cần dùng tiền thì mang về quê trước.

Cả nhà đến trung tâm thương mại, Diệp Nam nói với Lý Vệ Hoa: “Mẹ, lần trước bọn con mua quần áo ở đây.”

Lý Vệ Hoa: “Đồ ở đây trông có vẻ đắt, hay là chúng ta về đi.” Bà muốn rút lui.

Diệp Hoan vội vàng kéo cánh tay của mẹ nói: “Mẹ, ở đây cũng chỉ đắt hơn chợ bán sỉ một chút, cũng không đắt tới đâu, sau này con kiếm tiền, đều mua quần áo ở đây cho mẹ, mẹ cứ đợi mặc quần áo mới đi.”

Diệp Đông cũng nhân cơ hội nói với mẹ cậu: “Mẹ, đợi sau này con kiếm tiền, cũng mua quần áo ở đây cho mẹ, bây giờ mẹ mặc đồ do Hoan Hoan mua trước, sau này mặc đồ do con và Nam Nam mua.”

Ba đứa con khiến Lý Vệ Hoa vui không khép được miệng: “Được, Đông Đông, Nam Nam, các con nhớ lời nói hôm nay, đừng đợi lúc kiếm được tiền rồi lại có vợ quên mẹ là được. Nếu nói ra, vẫn là con gái chu đáo.”

Diệp Hoan đắc ý nhìn hai em trai: “Mẹ nói quá đúng, con gái chu đáo hơn con trai. Mẹ, chúng ta đến quầy trang sức vàng bạc dạo trước.”

Trên đường, Diệp Hoan sợ mẹ cô chê đắt không mua, chốc nữa lại dày vò, thế là nói: “Mẹ, con nghe nói vàng tăng giá rồi, sau này mua trang sức vàng cũng ngày càng đắt, đợi lát nữa con mua cho mẹ, mẹ đừng xót của. Mẹ nghĩ đi, mua rồi sau này tăng giá đồng nghĩa với kiếm được tiền, mua trang sức vàng không lỗ, lời hơn mua quần áo nhiều!”

“Vậy con còn mua nhiều quần áo như thế?”

“Còn không phải là năm đầu tiên kiếm được tiền sao, muốn hiếu kính với ba mẹ một lần trước, sau này không mua nhiều như vậy nữa.” Diệp Hoan đã nghĩ ra một cách, sau này quần áo bốn mùa chia ra mua, một lần mua hai chiếc, như vậy cầm về sẽ không nhiều, sẽ không bị mẹ càm ràm.

Lý Vệ Hoa đứng trước quầy kính, nhìn thấy rất nhiều trang sức vàng lấp lánh, thực sự hoa mắt, không biết nên mua cái nào.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 148: Chương 148



Diệp Hoan hỏi giá, trang sức vàng mới hơn chín mươi tệ một gam, thật rẻ! Nghĩ xem qua mấy năm nữa, giá vàng nhân đôi, phải bán hai ba trăm tệ. Bây giờ không mua thì khi nào mua, cô phải mua nhiều một chút, không tặng cho ai mà giữ lại cũng rất đáng giá.

Diệp Hoan nói với nhân viên bán hàng: “Chị ơi, chị lấy cái này ra cho mẹ em đeo thử đi.” Cô đặc biệt chọn một chiếc kiểu hạt châu vàng, trông có vẻ phân lượng không ít.

“Hoan Hoan, cái đó to quá, đắt lắm, đeo lên đẹp không?” Ở trong lòng Lý Vệ Hoa, đẹp hay không là thứ yếu, dù sao cũng là vàng, có thể tệ tới đâu chứ, quan trọng là đừng quá đắt.

Diệp Hoan nhận dây chuyền do nhân viên đưa tới, trực tiếp đeo lên cổ của mẹ: “Đẹp hay không đeo lên mới biết.”

“Ba, mẹ con đeo vào đẹp không?”

Diệp Trường Vinh gật đầu: “Đẹp.” Ông không hiểu thẩm mỹ của hai mẹ con này, một viên châu vàng treo trên cổ có gì đẹp.

Diệp Đông và Diệp Nam cũng nói đẹp.

Diệp Hoan: “Mẹ, chiếc này trông sang trọng, mua nó đi.”

Lần đầu tiên Lý Vệ Hoa dạo trung tâm thương mại, không biết ở đâu niêm yết giá, bà hỏi: “Chiếc này bao nhiêu tiền? Nếu đắt thì đổi sang chiếc nhẹ hơn.”

Diệp Hoan: “Mẹ, kiểu này rất đẹp, mua xong tuyệt đối không hối hận, cứ lấy chiếc này đi.” Sau đó cô nói với nhân viên bán hàng: “Chị ơi, chị xuất phiếu đi, bọn em mua sợi này.”

Nhân viên bán hàng nhìn Diệp Hoan, lại nhìn Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh, cho tới khi nhìn thấy Diệp Trường Vinh gật đầu mới đi xuất phiếu. Trong lòng cô ấy đang lầm bầm: Người lớn của gia đình này thật kỳ lạ, mua dây chuyền vàng sao còn để con làm chủ?

Đợi khi trả tiền càng kỳ hơn, thế mà lại là cô bé đó cầm hóa đơn đi trả tiền, hai người lớn đều đứng bên quầy đợi. Nhân viên bán hàng không hiểu vì sao con nhà họ lại bỏ tiền mua đồ, lẽ nào đứa con quản lý tài chính?

Sau khi Diệp Hoan trả tiền quay lại, trực tiếp bảo mẹ đeo dây chuyền lên, hộp đựng dây chuyền thì bỏ vào trong túi.

Lý Vệ Hoa thường sờ dây chuyền đeo trên cổ nói: “Sao vừa đeo lên cảm thấy rất lạ, hình như cổ bị đè nặng.”

Diệp Trường Vinh: “Hơn một nghìn tệ đeo trên cổ, có thể không có cảm giác sao?”

Diệp Hoan nhân cơ hội nói với ba: “Ba, khó khăn lắm mới tới một chuyến, con cũng dẫn ba đi mua đồng hồ đi.”

Diệp Trường Vinh lắc đầu nói: “Ba cũng không cần loại tốt, đeo cái cũ là được, không cần con mua.”

Đồng hồ của Diệp Trường Vinh là đồng hồ hãng Thượng Hải kiểu cũ, lúc làm lính kéo chiến hữu mua ở Thượng Hải, đeo rất nhiều năm rồi. Nhưng có lần lúc ra ngoài làm nhiệm vụ khiến đồng hồ bị va đập mấy vết nứt, luôn dùng tạm bợ.

Diệp Hoan: “Mua đi ạ, một chiếc đồng hồ có mấy trăm tệ, rẻ hơn dây chuyền của mẹ nhiều, chút tiền này con trả nổi, ba mẹ quên rồi, con…”

Diệp Trường Vinh sợ con gái nói quá nhiều để người khác nghe thấy, vội ngắt lời cô: “Được, nghe con, chúng ta đến chỗ bán đồng hồ xem thử, có cái nào hợp thì mua một cái.” Ông cảm thấy không để con gái mua, chắc chắn cô sẽ khuyên mãi. Nếu đã muốn mua thì mua thôi, dù sao đồng hồ cũng đã rất nhiều năm mới đổi một cái.

Diệp Trường Vinh nghĩ, đợi dùng tiền của Hoan Hoan mua nhà, đều giữ cho cô, sau này để cô thu tiền thuê, đề phòng sau này cô không đủ tiền tiêu. Thấy dáng vẻ cô hào phóng tiêu tiền, chắc chắn là tính cách di truyền từ ba mẹ ruột.

Cả nhà tới quầy đồng hồ dạo một vòng, Diệp Hoan chọn cho Diệp Trường Vinh một chiếc đồng hồ nhập khẩu, đắt hơn đồng hồ nội địa ông đang dùng một chút, nhưng tính chống nước tốt hơn. Diệp Trường Vinh cũng để cô mua.

Sau đó Diệp Hoan lại dẫn ba mẹ đi mua cho mỗi người một đôi giày da mới coi như xong việc. Cả nhà mới quay về nhà.

Lý Vệ Hoa về nhà liền lẩm bẩm: “Ây ya mẹ ơi, Hoan Hoan tiêu tiền thật sảng khoái, hôm nay ra ngoài một chuyến, nó đã tiêu hơn hai nghìn tệ. Nếu là tôi, mới tiếc tiêu tiền mua những thứ đắt đỏ này.”

Diệp Hoan nói với ba mẹ: “Ba mẹ quên rồi, con bán một lá bùa bình an đã có mười nghìn tệ, cơ bản là vụ làm ăn không vốn, tuyệt đối kiếm được tiền, sau này càng sẽ không thiếu tiền tiêu. Ba, mẹ, sau này mọi người thiếu tiền cứ nói với con, con cho mọi người tiền tiêu.”

Không thể không ní, lời của Diệp Hoan khiến Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh vô cùng vui, cảm thấy không uổng công nuôi đứa con gái này.

*

Tối đó Diệp Trường Vinh mang vài tấm bùa bình an đi tìm Kỷ Chấn Hoa, nhờ ông ấy giúp hỏi thăm nhà lần nữa. Bởi vì nhiều lần làm phiền Kỷ Chấn Hoa, Diệp Trường Vinh ngại, cho nên lấy mấy lá bùa bình an từ chỗ Diệp Hoan, tặng cho Kỷ Chấn Hoa làm quà cảm ơn.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 149: Chương 149



Kỷ Chấn Hoa cười ha ha nhận, xem ra vô cùng thích “quà” mà Diệp Trường Vinh tặng: “Nếu Hoan Hoan đã theo ông chú tôi học bản lĩnh, tương lai chắc chắn sẽ không thiếu tiền tiêu. Cậu xem, bây giờ nó dựa vào bản lĩnh của mình tự kiếm tiền rồi.”

Diệp Trường Vinh mặt mày rạng rỡ nói: “Tôi cũng không ngờ sẽ như vậy, thực ra có thể mua nhà ở thành phố cũng nhờ con bé này. Hôm nay nó nằng nặc kéo tôi và Vệ Hoa đến trung tâm thương mại, mua đồng hồ cho tôi, mua dây chuyền cho vợ tôi…”

“Xùy, khoe khoang với tôi phải không, có đứa con gái hiểu chuyện như Hoan Hoan, đúng là phúc của hai vợ chồng cậu.”

“Đương nhiên là vậy rồi.”

Diệp Trường Vinh không nói Hoan Hoan không phải con ruột cho Kỷ Chấn Hoa biết, Kỷ đạo trưởng cũng không nói với ông ấy, cho nên bây giờ Kỷ Chấn Hoa không biết Diệp Hoan không phải con ruột. Ông còn cho rằng nhà họ Diệp có đứa trẻ như Diệp Hoan, sau này mặc kệ thế nào, gia đình đều sẽ ngày càng tốt lên, cho nên nể mặt ông chú, ông ấy vẫn luôn giữ mối quan hệ với nhà họ Diệp.

Đương nhiên, kết giao với nhân sĩ huyền học cũng có ích với ông ấy, người ta còn chủ động tặng bùa bình an tới cửa. Cho dù ông chú đều sẽ không cho mỗi một tiểu bối trong nhà bùa bình an. Họ muốn tìm ông chú xin bùa bình an cũng khó tìm người, bởi vì ông chú không thích liên lạc với người nhà họ Kỷ mấy.

Nếu Diệp Hoan đã là đồ đệ của ông chú, chắc chắn bùa bình an hữu dụng, trong lòng Kỷ Chấn Hoa rất vui.

Kỷ Chấn Hoa đồng ý tìm người tiếp tục mua nhà giúp Diệp Trường Vinh, nhưng bởi vì là cuối năm, nghĩ mua nhà trước tết quá gấp gáp, đoán chừng chỉ có thể tính vào sau tết.

Diệp Trường Vinh: “Không vội, cũng không phải vội ở, lúc nào cũng được.”

Sau khi nói xong chuyện mua nhà, ngày hôm sau, cả nhà mang theo tất cả đồ đạc ngồi xe về trấn Phượng Hoàng, Chiến Thần lại nhờ Kỷ Nguyên Sâm dẫn về ăn tết, đi hưởng thụ đời chó hạnh phúc tràn trề của nó.

Họ vừa đi chưa được mấy ngày, ba ruột Lục Vân Triết của Diệp Hoan được nghỉ, tiếp tục tới thành phố tìm người không có mục đích, ba con ruột tiếp tục lỡ nhau.

Bởi vì trước đây mẹ ruột của Diệp Hoan đã theo ba của bà ấy từ nơi khác chuyển tới thành phố này, sau đó ba mất vì bệnh, chỉ còn một mình bà ấy, ngay cả một người thân cũng không có. Cho nên Lục Vân Triết không có nơi nào để hỏi thăm tung tích vợ và con.

Không có chút manh mối, muốn tìm người trong biển người mênh mông, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Chỉ có thể xem ông trời có thể ban cho ông ấy một cơ hội, cho ông ấy tìm được người không.

Ông ấy tìm rất lâu không tìm được người, chỉ đành quay về nhà ăn tết.

Bởi vì người ở trấn Phượng Hoàng dần trở nên sung túc, khắp nơi đầy ắp tiếng cười đùa. Trước tết lại có một lễ hội đón tết, trên trấn rất náo nhiệt, người ở khắp các thôn đều tới trấn tham gia hội. Có rất nhiều người vùng ngoài tới diễn tạp kỹ, hát kịch, bán đồ ăn vặt, bán quần áo, náo nhiệt hơn họp chợ bình thường nhiều.

Diệp Hoan đã lâu không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, bị hai em trai kéo đi khắp nơi, chạy thẳng tới chỗ diễn tạp kỹ: “Hoan Hoan, chúng ta đi xem biểu diễn tạp kỹ đi.”

“Được thôi, vé vào cổng bao nhiêu tiền?”

“Mỗi người năm tệ.”

Giá vé khá rẻ, ba chị em mua ba tấm vé, chui vào xem tạp kỹ.

Diệp Trường Vinh là sở trường đồn công an, lúc trên trấn đông người, ông càng bận, phải phái người duy trì an ninh trật tự ở đây, đề phòng trộm trộm đồ, đề phòng xuất hiện tình huống giẫm đạp, cho nên ông ấy đang đi làm.

Ngược lại sau khi Lý Vệ Hoa tan làm dành ra thời gian, mang áo lông vũ mà Diệp Hoan mua cho ông bà cụ về nhà mẹ.

“Ba, mẹ, xem xem con mang tới cho ba mẹ cái gì?” Lý Vệ Hoa lấy áo lông vũ ra cho mẹ mặc thử.

Mới đầu bà ngoại Diệp Hoan không nghĩ quá nhiều, liền bị con gái hầu hạ mặc áo lông vũ. Bà cụ sờ áo nhẹ lại giữ ấm nói: “Chất áo rất tốt, mua ở đâu vậy, không rẻ nhỉ? Con nói con trong nhà có tận ba đứa con đang học ở thành phố, con không mau chóng góp tiền, mua quần áo cho mẹ làm gì?”

Chung quy mẹ ruột nghĩ nhiều cho con gái, phản ứng đầu tiên khi nhận đồ không phải vui mà là lo lắng con gái không có tiền.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con là người không đáng tin như thế sao, có thể không để lại tiền cho bọn trẻ đi học à.” Lý Vệ Hoa thầm nói với mẹ: “Đây là Hoan Hoan mua để hiếu kính mẹ và ba. Trước đây không phải nó theo Kỷ sư phụ học chút đồ sao, tự kiếm được tiền rồi, mua áo lông vũ cho mọi người.”
 
Back
Top Bottom