Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 130: Chương 130



Lần này, Lục Vân Triết tới tham gia hội giao lưu học thuật khảo cổ, thuận tiện dò la tin tức của vợ từ các bạn học cũ, nhưng vẫn không có tin gì. Hôm qua hội giao lưu kết thúc, sáng nay ông ấy đến chợ đồ cổ giải khuây, lại nhận được điện thoại của em hai gọi tới, nói ba phát bệnh nhập viện, muốn ông ấy về nhà ngay, thế là ông ấy không dạo chợ đồ cổ nữa mà về luôn.

Mà tài xế là người do bạn học cũ đã bỏ nghề đi làm kinh doanh sắp xếp cho, để mấy ngày ông ấy ở tỉnh tiện hơn.

Nếu Lục Vân Triết biết ông ấy vừa đi chưa xa, con gái ruột đã đuổi tới, không biết sẽ hối hận đập đầu không.

Lục Vân Triết mang theo tiếc nuối ngồi máy bay về thủ đô.

Ông ấy đi không thoải mái, tâm trạng của Diệp Hoan cũng không tốt, đứng ở một lối ra khác của chợ bất động rất lâu.

Cuối cùng ông mập cũng thở phì phò đuổi tới: “Đại sư, sao cô lại đột nhiên chạy đi vậy?”

Đại sư và con ch.ó cô nuôi thật sự không bình thường, chạy nhanh thật, ông ta đuổi cũng không đuổi kịp.

Diệp Hoan mới xoay người quay lại: “Không có gì, hình như nhìn thấy người quen, nhìn lầm rồi, đi thôi, chúng ta tới Tụ Bảo Các mà chú nói.”

Lúc này, cô đã xử lý xong tâm trạng, định mau chóng bán con giáp bạch ngọc đi, kiếm nhiều tiền hơn, cho mình sống tốt hơn. Còn người thân, có duyên gặp lại, vô duyên thì tan.

Hai người tới Tụ Bảo Các, ông mập trực tiếp tìm tới ông chủ Đường.

“Ông chủ Đường, hôm nay tôi dẫn một vị khách tới cho ông, vị này là…” Ông mập vừa muốn nói ra chuyện Diệp Hoan là đại sư, bị ánh mắt của cô liếc qua, lập tức sửa miệng: “Vị này là bạn tôi quen, ông không thể không nể mặt.”

Ông chủ Đường là một người trung niên có nụ cười hòa khí, mặc một bộ quần áo thời Đường, vô cùng hợp với Tụ Bảo Các được trang trí cổ xưa, khiến người ta đi vào liền ngộ tưởng xuyên tới thời kỳ dân quốc.

Ông chủ Đường cười vạch trần ông mập: “Xem tên mập anh nói kìa, trên chợ ai không biết tôi làm ăn trung thực hơn anh nhiều.”

Ông mập xin tha: “Ông chủ Đường, hôm nay ông cho tôi chút mặt mũi đi.”

Trong lúc nói chuyện với ông mập, ông chủ Đường đã đánh giá Diệp Hoan một phen. Ông cũng chú ý tới Chiến Thần ngoan ngoãn theo cô gái nhỏ, trông màu lông sáng óng của nó, không nhịn được khen: “Cô bé, con ch.ó này của cháu nuôi rất tốt.”

Diệp Hoan mỉm cười gật đầu; Chiến Thần thì ngẩng đầu, bày ra dáng vẻ ông có mắt nhìn, trông cực kỳ thông nhân tính.

Điều này khiến ông chủ Đường nhìn thấy không khỏi cảm thấy buồn cười, xem ra có lẽ con ch.ó này đã theo chủ nhân rất nhiều năm mới thông nhân tính như vậy.

Một cô bé trông rất xinh đẹp hiểu chuyện, sao lại đi chung với ông mập?

Nhưng ông chủ Đường cũng chỉ nghĩ trong lòng, trên mặt không hề lộ ra chút thần sắc nghi hoặc nào, ông ta cười ha ha hỏi: “Cô bé, cháu tới Tụ Bảo Các của chú là muốn mua gì, hay là có đồ gì muốn bán?”

Người ta là một cô bé, lần đầu tới, ông chủ Đường cũng không tán gẫu nhiều, trực tiếp đi vào chủ đề chính.

Diệp Hoan bình tĩnh đáp: “Ông chủ Đường, trong tay cháu có năm con giáp bạch ngọc, đại khái có chút niên đại, muốn cho chú xem thử đáng bao nhiêu tiền. Nếu được, muốn hỏi chú chỗ này thu mua không?”

“Vậy sao, chi bằng các cháu theo chú lên lầu ngồi, chú phải xem đồ rồi tính.”

Ông chủ Đường mời ông mập và Diệp Hoan lên lầu ngồi, Chiến Thần cũng theo lên lầu.

Tiệm đồ cổ vốn chính là nơi giao dịch “mấy ngày không khai trương, khai trương ăn ba năm”. Cho nên trong tiệm ngoài có nhân viên tiệm trông tiệm, không có ai khác.

Lên lầu, Diệp Hoan lần lượt đặt năm con giáp bạch ngọc trong cặp lên bàn.

Ông chủ Đường thấy Diệp Hoan bày ra xong mới ra tay cầm lên xem.

Diệp Hoan chú ý tới động tác của ông chủ Đường. Cô nghe sư phụ từng nói, lúc giao dịch đồ cổ, một bên an toàn đặt đồ cổ lên bàn, bên con lại mới có thể ra tay xem; chứ không phải trực tiếp nhận từ trong tay đối phương. Làm như vậy đề phòng lúc đồ cổ hư hỏng, hai bên chối đẩy trách nhiệm cho nhau.

*

Sau khi ông chủ Đường sờ qua con giáp bạch ngọc, từ cảm giác tay, độ sáng, có tỳ vết không phân biệt tính thật giả của cổ ngọc, ông ta nói: “Tuy con giáp bạch ngọc này của cháu trông chất ngọc bình thường, nhưng đường nét đao công bề mặt ngọc khí gọn gàng trau chuốt, cho dù thủ công hơi thô, trông cũng rất đáng yêu, cho nên từ mấy điểm này mà nói, có thể phán đoán chúng là cổ ngọc.”

“Nhìn từ hoa văn điêu khắc, đây có lẽ là ngọc khí thuộc triều Minh, bởi vì đường nét điêu khắc ngọc khí đời nhà Minh thoải mái, phong cách hào phóng, không chú trọng tiểu tiết. Nhưng con giáp bạch ngọc này của cháu có lẽ là đi theo bộ, nhưng bây giờ chỉ có năm con, e là giá cả…” Ý của ông chủ Đường vô cùng rõ ràng, con giáp bạch ngọc đời Minh đi theo bộ giá sẽ cao, năm con giá thấp.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 131: Chương 131



Không đợi Diệp Hoan nói gì, ông mập gấp gáp nói: “Ông chủ Đường, đây là cô bé tôi giới thiệu tới, ông nhất định phải chiếu cố chút, không thể ra giá thấp quá…”

Ông mập còn muốn nói gì, bị Diệp Hoan xen ngang, Diệp Hoan dùng ánh mắt trong sáng nhìn ông chủ Đường hỏi: “Ông chủ Đường, chú ra giá đi, nếu cháu cảm thấy phù hợp sẽ bán, nếu không phù hợp thì chúng ta có thể giao dịch lần sau.”

Ông chủ Đường cảm nhận rõ ràng ông mập đối xử với bé gái bình tĩnh này rất khác, chỗ nào khác, hình như à khá cung kính bé gái, ngay cả lúc ngồi, đều nhường bé gái ngồi trước, ông ta mới ngồi. Xem ra bé gái này không phải nhân vật bình thường trong mắt ông mập.

Nghĩ tới đây, ông chủ Đường xoay chuyển tâm tư, mở miệng nói: “Nếu là loại con giáp bạch ngọc đời nhà Minh đi theo bộ, giá thị trường đại khái khoảng mười lăm vạn. Cô bé có năm con giáp, chú ra giá sáu vạn, mọi người xem giá có thích hợp không?”

Ông chủ Đường ra giá rất công đạo, vốn dĩ ông ta định thu mua giá năm vạn, nhưng nghĩ tới thái độ của ông mập với bé gái khác thường, lại ra thêm một vạn, định kết thiện duyên, sau này dễ gặp mặt.

Ông mập cảm thấy cái giá này vô cùng hợp lý, có thể nói lần này ông chủ Đường rất nể mặt ông ta, vừa muốn khuyên Diệp Hoan đồng ý, Diệp Hoan đã mỉm cười đáp: “Ông chủ Đường là một người sảng khoái, làm ăn quả thực công đạo, chẳng trách có thể kinh doanh lớn như vậy, vậy thì giao dịch với cái giá này đi.”

Một bé gái mười một mười hai tuổi, lời nói thốt lên lại chín chắn như vậy, nếu để người ngoài nghe thấy sẽ cảm thấy hơi kỳ quái. Nhưng Diệp Hoan biểu hiện quá bình tĩnh, cộng thêm thái độ của ông mập khiến ông chủ Đường không dám xem nhẹ.

Ông chủ Đường cười ha ha nói: “Cô gái cũng rất sảng khoái, chú đi lấy tiền cho cháu.”

Nói xong, ông chủ Đường xoay người đến một gian phòng khác, lấy ra sáu vạn tiền mặt trong tủ bảo hiểm nhà mình.

“Đây là sáu vạn, cô bé đếm đi.”

Diệp Hoan: “Cháu tin cách làm người của ông chủ Đường.” Sau khi nói xong, cô bỏ sáu vạn tiền mặt vào trong cặp mang bên người.

Thực ra, vừa nãy Diệp Hoan đã mở Mắt Âm Dương quan sát tướng mặt của ông chủ Đường: vầng trán cao rộng, đại biểu sự nghiệp của ông ta suôn sẻ; chân mày đều đều có hình, chứng tỏ ông ta có quan hệ rộng rãi, con người vô cùng thành thật; tròng đen mắt nhiều, biểu thị người này thông minh thấu tỏ, có thể phân biệt rõ thị phi; mũi to có thịt, đại biểu tài nguyên của ông ta phong phú; khóe miệng giương lên, thân hòa lực cường; hai bên cằm đầy đặn, biểu thị ông ta vừa giỏi kiếm tiền, vừa giỏi giữ tiền.

Đây là tướng mặt của ông chủ lớn trời sinh, sẽ không dễ dàng thất tín, bẫy cô một vố.

Sau khi lấy được tiền, Diệp Hoan đứng dậy nói: “Ông chủ Đường, chúng ta có duyên gặp lại.”

Ông chủ Đường bị phong cách và ngữ khí nói chuyện của cô bé Diệp Hoan chọc cười, ông ta nhếch môi nói: “Được, chúng ta có duyên gặp lại.”

Diệp Hoan chào ông chủ Đường rồi đi, ông mập thấy vậy cũng chào ông chủ Đường một tiếng, theo sau Diệp Hoan ra ngoài.

Ông chủ Đường thấy tình cảnh này, nghĩ khi gặp lại ông mập, hỏi thử cô bé có lai lịch gì, ông ta thật sự không đoán ra lai lịch của Diệp Hoan.

Nhìn cách ăn mặc, cô bé không mặc đồ hiệu; nhìn dung mạo, lại rất xinh đẹp, là một tiểu mỹ nhân; nhìn cách ăn nói đi đứng, không phù hợp với độ tuổi, nói chuyện lão đạo, hành sự ổn trọng có chừng mực; nghĩ chắc đã tiếp nhận sự giáo dục không bình thường…

Rốt cuộc là gia đình như thế nào mới dạy ra một cô bé như thế này chứ? Diệp Hoan hoàn toàn khiến ông chủ Đường tò mò.

Sau đó, khi ông chủ Đường nhìn thấy ông mập bày sạp, đặc biệt tới hỏi: “Hôm đó bé gái đi cùng anh vào tiệm tôi là ai vậy? Thấy anh có thái độ khác thường với con bé.”

Ông mập giấu giấu giếm giếm nói: “Quả thực khác thường, nhưng tôi không dám nói lung tung, dù sao thì anh biết cô bé không phải người bình thường là được rồi.”

Lời này khiến ông chủ Đường càng thêm tò mò, nhưng mấy tuần tiếp theo, ông ta không gặp lại bé gái đó nữa.

Mà sau khi cõng tiền ra khỏi cửa hàng Tụ Bảo Các, Diệp Hoan định về nhà. Cô quay đầu nhìn xem ông mập phụ giúp phía sau, vốn muốn nói cảm ơn, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, trực tiếp rút ra sáu tờ trăm tệ từ trong cặp, đưa cho ông mập.

“Hôm nay nhờ chú dẫn đường, đây là tiền công của chú.” Diệp Hoan đã quên chợ đồ cổ có phí lợi ích hay không, nhưng cô vẫn cho ông mập sáu trăm tệ.

Chuyện nào ra chuyện đó, Diệp Hoan không vì ông mập nhất thời chọc giận cô mà trực tiếp phủ định người này; hơn nữa quả thực hôm nay ông mập đã giúp cô. Nếu cô dùng Mắt Âm Dương lựa từng tiệm một, không biết sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian và tinh lực.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 132: Chương 132



Ông mập nhìn thấy Diệp Hoan muốn đưa tiền, có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nhưng ông ta đâu dám lấy tiền của đại sư, vội vàng xua tay từ chối: “Đại sư, tôi cũng không làm gì, không dám lấy tiền của cô.”

Diệp Hoan trực tiếp nhét vào trong tay ông mập: “Tôi còn có việc đi trước, hôm khác gặp.”

Lúc ông mập ngây người, Diệp Hoan bước đi nhẹ tuênh đã đi xa.

Ông mập nhìn sáu trăm tệ trong tay cực kỳ cảm động. Đại sư đúng là người tốt, còn cho ông ta phí lợi ích, sau này bám theo đại sư là đúng chính xác rồi. Vẫn là ba ông ta dạy hay, nếu không bị dạy dỗ một trận, sẽ không có cơ hội hôm nay.

Ông mập nghĩ tới Diệp Hoan từng nói hôm khác gặp, tự dưng mong đợi cơ hội gặp được đại sư lần tới, ông ta nhất định sẽ chạy theo, ra sức phục vụ.

Diệp Hoan trở tay kiếm được hơn năm vạn, tâm trạng vô cùng vui vẻ, đã sớm quên mất sự nuối tiếc bỏ lỡ người thân. Cô bước đi nhẹ nhàng, đến cổng chợ lấy xe đạp, dẫn Chiến Thần về nhà.

Trên đường, Diệp Hoan đã dự tính xong, quay về tìm chú Kỷ giúp, đổi tiền thành hai căn nhà có kích thước ngang nhau, sau này chia đều cho hai em trai. Chỉ là không biết chú Kỷ có thể giữ bí mật giúp cô không, giấu ba mẹ chuyện mua nhà trước, đợi sau khi cô lớn rồi nói cho họ biết.

Ba đứa trẻ nhớ ba mẹ, ba mẹ cũng nhớ chúng, sáng sớm cuối tuần lại bắt xe, xách túi lớn túi nhỏ tới thăm các con.

Lý Vệ Hoa mang cho các con quần áo dày mặc mùa đông, là áo quần bông ấm áp do bà ngoại đích thân may cho chúng; còn có táo, hạt dẻ, đào sơn hạch, gạo, đậu xanh, những thứ ăn được.

Diệp Nam không hay để ý vật giá hỏi: “Mẹ, sao mẹ mang nhiều đồ tới như vậy?”

“Không phải mua ở nhà chúng ta rẻ hơn sao, mẹ thấy thành phố cái gì cũng đắt, chi bằng mua ở nhà rồi mang tới.”

Mà Diệp Hoan và Diệp Đông từng để ý đồ trong thành phố đắt, không hỏi câu này.

Đại khái đã một tháng chưa gặp ba mẹ, Diệp Hoan không nhịn được mở Mắt Âm Dương, xem ba mẹ có gặp phải khó khăn gì không, tiện giúp họ giải quyết.

Không ngờ nhìn xong, Diệp Hoan phát hiện dung quang trên mặt ba sáng lên, ấn đường ửng đỏ, đây là điềm tốt có chuyện vui. Cô quan sát kỹ tướng mặt của ba, phát hiện hai bên gò má của ba đầy đặn sáng sủa, đây là điềm báo sắp thăng chức.

Diệp Hoan cười hỏi: “Ba, dạo gần đây có phải ba sắp thăng chức không?”

Diệp Trường Vinh bị suy đoán chuẩn xác của con gái làm cho kinh ngạc: “Sao con biết?”

Diệp Hoan hiển nhiên nói: “Tất nhiên là nhìn ra từ tướng mặt của ba rồi.”

Từ sau khi Diệp Hoan tiết lộ với ba mẹ cô theo sư phụ học xem bói, cô không còn che giấu nữa, bây giờ có thể quang minh chính đại thảo luận với ba.

“Con tính chuẩn thật đó, lần nào cũng có thể để con tính được, thần kỳ như vậy? Nếu dùng bói toán vào trong xử án, có lẽ có thể tăng nhanh tốc độ phá án, đáng tiếc…” Diệp Trường Vinh nói xong, vội vàng móc ra mười tệ từ trong túi đưa cho con gái: “Không phải nói xem bói phải trả tiền sao, nếu không sẽ gây ảnh hưởng tới người bói, tiền này con lấy đi, giữ làm tiền tiêu vặt.”

“Ba, không sao, ba là chuyện tốt, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn tới con.”

“Vậy cũng không được, nếu Kỷ sư phụ đã nói như thế với con, chắc chắn có đạo lý. Tiền này con phải nhận.” Diệp Trường Vinh cưỡng ép nhét tiền cho con gái.

Diệp Hoan trực tiếp cầm tiền nói: “Vâng, vậy con giữ tiền mua rau.”

Diệp Hoan tiêu tiền thế nào, Diệp Trường Vinh không quản nhiều. Bởi vì từ khi ba đứa con vào thành phố học cấp hai, tiền sinh hoạt mỗi tháng Diệp Trường Vinh cho các con đều là để Diệp Hoan nhận.”

Bởi vì Diệp Hoan là đứa biết quản tiền nhất, con gái khá tỉ mỉ, để Diệp Hoan quản tiền là thích hợp nhất. Lúc ra ngoài mua đồ, thi thoảng Diệp Hoan cũng sẽ gọi các em theo, sau đó cô trả tiền, các em xách rau, mỗi người đều có việc, luôn không khiến Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa lo lắng.

Bây giờ Diệp Đông và Diệp Nam cũng không ngưỡng mộ tiền ba mẹ cho Hoan Hoan khá nhiều nữa, bởi vì chúng biết phần lớn số tiền đó đều là sinh hoạt phí. Hơn nữa Hoan Hoan không thiếu tiền, thường lén ba mẹ cho chúng tiền tiêu vặt, hào phóng hơn ba mẹ nhiều.

Quả thực Diệp Trường Vinh không chủ trương cho con trai quá nhiều tiền, sợ chúng có tiền sẽ không quản được bản thân, học thói hư tật xấu ở thành phố. Hơn nữa nhà họ cũng không phải gia đình dư dả mấy, lương của hai vợ chồng họ, cung cấp cho ba đứa con cùng học cấp hai đã tốn không ít, không cho các con quá nhiều tiền tiêu vặt.

Diệp Trường Vinh tò mò con gái nhìn ra ông sắp thăng chức bằng cách nào, Diệp Hoan giải thích với ông tướng mặt mà cô nhìn thấy.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 133: Chương 133



Diệp Trường Vinh nói với con gái: “Công an trưởng của bọn ba tới tuổi sắp nghỉ hưu, cho nên đánh tiếng với bên trên trước, nói là cho ba thay thế vị trí của ông ấy. Công an trưởng đã tìm ba nói chuyện, nói bởi vì ba liên tiếp phá mấy vụ án, lãnh đạo ở huyện cũng treo danh rồi, ông ấy còn muốn đề cử ba lên trên, chắc chắn không thành vấn đề.”

“Ba, ba yên tâm đi, chắc chắn là chuyện chắc chắn, tuyệt đối sẽ không có ngoài ý muốn.”

Diệp Trường Vinh nghe con gái nói vậy, không nhịn được xoa đầu của con gái: “Tin con rồi, tiểu tiên sinh.”

Diệp Hoan lại thể hiện năng lực của cô trước mặt ba mẹ, khiến ba mẹ không thể không thay đổi cách nhìn chủ nghĩa duy vật trước đây, bây giờ tin chắc một số thứ do người xưa để lại vẫn có môn đạo. Nhưng phần lớn người bình thường không hiểu mà thôi.

Lý Vệ Hoa thấy hai ba con nói chuyện xong, hỏi: “Mẹ thấy trong viện có chiếc xe đạp mới, các con mượn của ai, sao không trả cho người ta?”

Lý Vệ Hoa vừa vào viện đã chú ý tới chiếc xe đạp mới toanh, bà còn tưởng đó là bọn trẻ mượn.

“Mẹ, đó là chị mua.”

Diệp Hoan vội vàng giải thích: “Con dùng tiền sư phụ để lại mua xe đạp, con cảm thấy ra ngoài tiện hơn, ba đứa con ai có việc thì người đó cưỡi, cho dù ra ngoài mua đồ cũng có thể nhanh hơn, khá tiết kiệm thời gian.”

“Tiền sư phụ để lại cho con, con đừng tiêu lung tung, góp lại, sau này giữ lại dùng.”

*

Đợi Diệp Trường Vinh trở về đi làm chưa được mấy ngày, công an trưởng chính thức nghỉ hưu, ông nhận lệnh làm công an trưởng của đồn công an trấn Phượng Hoàng.

Thân thích nhà họ Diệp biết đều vô cùng vui mừng, nhìn thấy ông nội Diệp và bà nội Diệp đều nói chúc mừng họ.

Ngay cả thôn dân của thôn Ngọc Tuyền cũng vui theo, thái độ nói chuyện với hai ông bà cụ cũng càng hòa khí hơn, còn hơi có ý nịnh nọt, chủ yếu là muốn sau này nếu thật sự có việc gì, có thể tìm Diệp Trường Vinh nhờ giúp đỡ. Người chung một thôn, Diệp Trường Vinh kiểu gì cũng phải nể chút mặt mũi, có thể giúp sẽ giúp, không phải cũng vui vì Diệp Trường Vinh thăng chức sao.

Bác cả Diệp và cô cả của Diệp Hoan vui vì Trường Vinh thăng chức, đặc biệt mua đồ ăn về nhà thêm món, để cả gia đình chúc mừng.

Nhưng Diệp Trường Tĩnh lại lầm bầm: “Nếu anh hai làm công an trưởng ở đồn công an huyện mới tốt hơn, chúng ta có việc gì đều có thể tìm anh ấy nhờ quan hệ giúp đỡ. Ở hương trấn, làm cán bộ lớn mấy cũng có ích gì đâu, không giúp được gì cho chúng ta.”

“Chúng ta” trong miệng Diệp Trường Vinh là chỉ bà ta và anh ba. Trong anh chị em nhà họ Diệp, hai người họ nhỏ nhất, năm xưa cũng nhờ anh chị ở trên lớn đều có thể kiếm tiền, họ mới có cơ hội thi cấp ba, thi đại học. Chẳng qua Diệp Trường An đỗ đại học, mà Diệp Trường Tĩnh không đỗ đại học, lại gả vào huyện.

Ở trong lòng một số người, chỉ cần có thể thoát khỏi cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời chính là cuộc sống tốt. Ví dụ Diệp Trường Tĩnh, gả vào trong huyện, bà ta liền cảm thấy mọi thứ ở nông thôn đều không bằng huyện, nhưng trong huyện chỉ có một mình anh ba, nhưng anh ba chỉ là một nhân viên văn phòng, không có nhiều quyền lực giúp bà ta. Bà ta không có bất cứ sự hỗ trợ nào ở huyện, cho nên mong anh hai có thể làm công an trưởng ở đồn công an huyện, tiện bề phục vụ cho bà ta.

Ông nội Diệp là một người thành thật, lúc cả nhà vui vẻ chúc mừng, không ưa bà ta ở đây làm mất hứng, không khỏi quở trách bà ta: “Trường Tĩnh, nói chuyện kiểu gì vậy, đừng quên đây là anh hai con thăng chức, cả nhà nên vui cho nó. Hơn nữa, anh hai con cho dù làm công an trưởng của đồn công an, đó cũng là vì dân phục vụ, còn có thể đặc biệt phục vụ cho con, cả ngày giúp con? Năm xưa con và Trường An có thể đi học cũng là nhờ anh cả và anh hai con gửi tiền về nhà…”

Diệp Trường Tĩnh nghe tới phiền những lời cũ rích thế này, thiếu kiên nhẫn ngắt lời ba bà ta: “Con biết rồi, ba, không phải con chỉ là nói một câu kêu ca thôi sao, ba nói nhiều lời mất hứng như vậy làm gì? Ba quên rồi, hôm nay là đặc biệt chúc mừng anh hai con.”

Ông nội Diệp bị con gái út chọc tức, nhưng nghĩ tới chung quy hôm nay là chúc mừng cho Trường Vinh, cả nhà mới tụ tập lại, đè xuống lửa giận trong lòng, để lại một câu: “Con biết chúc mừng cho anh hai con là được, đừng nói lung tung khiến mọi người mất hứng.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 134: Chương 134



Diệp Trường Tĩnh cảm thấy mất mặt trước mặt anh chị, sầm mặt ngồi sang một bên. Bà ta cho rằng mình về nhà mẹ là làm khách, nên ngồi đợi lên món, chứ không phải đi giúp các chị dâu, so với một con người lười biếng như chị dâu ba, không được vợ anh cả và vợ anh hai thích. Ngược lại em gái Diệp Trường Tĩnh thực tế, mỗi lần về nhà mẹ đều sẽ chủ động làm việc giúp chị dâu, các chị dâu cũng nguyện ý để cô em chồng như vậy về nhà mẹ.

Anh ba Diệp Trường An tuyệt đối là kiểu người đi làm nhìn sắc mặt cấp trên ở đơn vị, ông ta thấy ông cụ muốn nổi đóa, cũng không dám nói gì, cúi đầu ở đó lầm bầm: Tuy anh hai chỉ là lính giải ngũ, nhưng lại tốt hơn một sinh viên chính quy như ông ta, thăng làm trưởng khoa sớm hơn ông ta, bây giờ ông ta còn chưa thực hiện được mộng trưởng khoa, anh hai lại thành công an trưởng.

Diệp Trường An nghĩ: Ài, xem ra thời vận của ông ta không tốt, không gặp được người cao thượng vô tư như cựu công an trưởng đề cử ông ta, nếu không ông ta cũng có thể làm trưởng khoa rồi.

Lúc này Diệp Trường An lại nhớ tới mẹ ông ta nói cháu gái Hoan Hoan là “mệnh quý nhân”, có thể mang tới vận khí tốt cho người yêu thương cô. Lẽ nào anh hai vì vậy mà hưởng lợi, cho nên mới thuận lợi được đề bạt làm công an trưởng?

Diệp Trường An mang một bụng suy tư, đợi tan tiệc lặng lẽ đi tìm mẹ ông ta.

Ông ta hỏi nhỏ: “Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện, lúc đầu khi mẹ xem bói cho Hoan Hoan, tiên sinh bói toán mà mẹ gặp có chuẩn không?”

Bà nội Diệp đầy lý lẽ nói: “Đương nhiên chuẩn rồi! Nếu không chuẩn, anh cả con có thể xây lều lớn làm giàu trước sao? Nếu không chuẩn, anh hai con có thể thăng chức nữa sao? Nếu không chuẩn, Đông Đông và Nam Nam có thể cùng Hoan Hoan vào thành phố học sao?”

Diệp Trường An: “Anh cả con phát tài liên quan gì tới việc Hoan Hoan là mệnh quý nhân?”

“Nếu không phải Hoan Hoan là mệnh quý nhân, vận khí tốt, Kỷ trấn trưởng lúc đầu có thể làm hàng xóm với anh hai con sao? Họ thành hàng xóm, quan hệ mới tốt lên, người ta có chuyện tốt mới nghĩ tới chúng ta trước…cho nên, đây là quý nhân mà Hoan Hoan dẫn tới giúp.”

“Con xem ba anh em các con, thằng cả và thằng hai đều được hưởng ké, Trường An con thì sao? Mẹ thấy con đi học học nhiều quá nên ngốc luôn rồi, đã sớm nói với con đối xử tốt với Hoan Hoan một chút, hưởng ké chút quý khí, nếu không con cũng sớm thăng chức trưởng khoa rồi? Không nghe lời người già, thiệt ngay trước mắt…”

Còn có thể hiểu như vậy? Diệp Trường An bị tư duy của bà cụ dẫn lệch, lập tức cảm thấy bà cụ nói rất có lý.

Nhưng bây giờ Hoan Hoan đi học ở thành phố, ông ta lại không thể ngày nào cũng lên thành phố lấy lòng cháu gái, phải làm sao đây?

Diệp Trường An mặt dày hỏi mẹ chỉ dạy: “Mẹ, mẹ xem con với cháu gái cách quá xa, muốn đối xử tốt với nó lại không thể gặp mặt mỗi ngày, muốn mượn sức cũng không mượn được?”

Bà nội Diệp luôn tốt với thằng ba, nếu không cũng không thể cho ông ta học đại học. Thằng ba vừa hỏi, bà cụ đã nghĩ cách giúp: “Con ngốc à, con không biết mua chút đồ cháu gái con thích hợp dùng, cho chị dâu con mang đi, bảo nó mang theo lúc vào thành phố thăm Hoan Hoan, nói là chú ba mua cho con bé. Đừng có tiếc chút tiền này, mua nhiều đồ tốt cho Hoan Hoan một chút, đợi nó hiểu được cái tốt của con chính là lúc con thu được vận khí tốt.”

Hơn nữa chú thương cháu gái không có vấn đề gì, bà nội Diệp nghĩ, trước đây khi bà đối xử không tốt với Hoan Hoan, quả thực không hưởng ké gì từ cháu gái được. Bà cụ vừa đối tốt với cô, Hoan Hoan lên thành phố học cũng nhớ ông bà nội, thường nhờ thằng hai và vợ mang ít đồ ngon về cho hai ông bà cụ ăn. Khỏi phải nói, thịt mang từ thành phố về rất thơm, trái cây mua về cũng ngọt hơn, ngon hơn.

Xem ra sau này bà cụ còn phải tiếp tục thương đứa cháu gái này, mới có thể tiếp tục hưởng hậu phúc.

Từ khi Diệp Hoan đến thành phố học, không thường xuyên về nhà bà nội, bà nội Diệp cứ dăm ba hôm lại bảo thằng hai mang chút đồ cho cháu gái, bây giờ lại kéo theo thằng ba.

Sau này Diệp Trường Vinh thấy em ba cũng nằng nặc gửi đồ cho con gái, lại hỏi ra đây là mẹ ở sau lưng chỉ bảo, ông dở khóc dở cười với lý do họ tặng đồ. Đây rốt cuộc là thương con hay chỉ thuần túy là muốn ké lợi ích? Không cần hỏi, chắc chắn muốn ké lợi ích là nhiều.

Diệp Trường Vinh hận không thể hất đồ cho em ba mặc kệ ông ta, nhưng nhìn thấy em trai mong mỏi nhìn ông, ông lại không nhẫn tâm, chỉ đành để lần sau đi sẽ mang cho con gái, nhân tiện nói thật với con gái.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 135: Chương 135



Sau khi biết, Diệp Hoan không đau lòng, mà nói: “Ba yên tâm đi, chú ba rất nhanh sẽ như ý nguyện.”

Nhưng sau khi chú ba làm trưởng khoa, cho tới khi cô c.h.ế.t ngoài ý muốn ông ta cũng không thăng chức nữa. Điểm này không cần nói cho ba cô biết, bớt cho ông nhọc lòng.

Sau khi mùa đông phương bắc tới, khắp nơi đều là khí lạnh, lạnh tới tận xương tủy. Căn nhà mà Diệp Hoan ở đã lắp nước ấm, nhưng phải tự nhóm lò đốt than mới có thể cung cấp được.

Diệp Hoan tự bỏ tiền mua một lô than chất trong nhà kho, đủ để đốt một trận. Đợi khi Lý Vệ Hoa tới đưa phí sinh hoạt, thấy Diệp Hoan đã sắp xếp xong hết, không nhịn được khen: “Vẫn là Hoan Hoan giỏi giang, đã chuẩn bị xong than rồi. Số than này đã tốn bao nhiêu tiền, mẹ đưa tiền cho con.”

Diệp Hoan nói thẳng: “Mẹ, chỗ con còn tiền, mẹ không cần đưa tiền cho con nữa.”

“Không được, đó là tiền tiêu vặt do sư phụ con cho con mà, để con mua than mà được à? Mẹ thấy số than này cũng tầm hai trăm tệ, đây là hai trăm tệ ba mẹ chuẩn bị mua than, con cầm đi.” Lý Vệ Hoa muốn nhét tiền cho con gái.

Diệp Hoan tránh không lấy: “Mẹ, con thật sự còn tiền, mẹ không cần cho con tiền mua than nữa, con không lấy. Nhà chúng ta góp chút tiền, mua thêm hai căn nhà ở thành phố, sau này nói không chừng đáng giá hơn.”

Lý Vệ Hoa cười nói: “Ha ha, ba con đã nhờ chú Kỷ con nhờ người tìm nhà rồi, đã mua xong, không cần các con lo lắng chuyện mua nhà.”

Cuối cùng Diệp Hoan vẫn nhận tiền than ba mẹ đưa.

Sở dĩ Lý Vệ Hoa hào phóng cũng là vì Diệp Trường Vinh vừa mới mua xong nhà cho ba đứa con. Bây giờ ba căn nhà đã mua đều cho thuê, sau này mỗi tháng trong nhà có thể thu được một khoản tiền thuê nhà. Thu nhập nhà thuê dư ra, còn có thể dùng làm phí sinh hoạt cho các con. Nếu như vậy, ngoài chi tiêu của bản thân, phần lớn thu nhập của Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh có thể để dành, quả thực đã giảm nhẹ gánh nặng rất lớn cho gia đình.

Mua nhà rất đáng!

Lý Vệ Hoa còn nói với chồng: “Sớm biết sau khi mua nhà có thể cho thuê thu tiền nhà, em đã sớm đổi vàng bạc mua nhà rồi, đây là vụ mua bán tiền sinh tiền, thật sự quá thích hợp.”

Diệp Trường Vinh nói: “Nếu em đã nghĩ như vậy thì đợi chúng ta góp đủ tiền, sau này mua nhà ở thành phố nữa.”

Lý Vệ Hoa nghe vậy, cân nhắc xong vẫn nói: “Thôi đi, vẫn nên góp chút tiền để cho các con đi học, sau này vào đại học chắc chắn tốn nhiều tiền hơn, trong tay không có tiền sao mà được?”

“Cũng đúng, nói không chừng đợi ba đứa vào đại học tốt, còn không cần chúng ta tốn quá nhiều tiền, nghe nói thi đại học đứng hạng cao trong thành phố, tiền thưởng lên tới mấy nghìn tệ…”

“Thật sao?”

Diệp Trường Vinh: “Anh nghe anh Kỷ nói.”

“Tiền thưởng nhiều như vậy à! Vậy phải bảo Đông Đông, Nam Nam và Hoan Hoan chăm chỉ học, tranh thủ thi top ba thành phố, ôm hết tiền thưởng top ba về…” Lý Vệ Hoa không khỏi nghĩ tới tương lai.

Một tháng trước kỳ thi cuối kỳ, chủ nhiệm lớp trọng điểm lớp 6 nổi đóa rồi, mỗi ngày ở lớp của mình lảm nhảm với đám học sinh như hòa thượng niệm kinh: “Biết Diệp Hoan của lớp C chứ, thi giữa kỳ đứng nhất cả khối, em nói các em đều là học sinh từ tiểu học thành phố lên, sao còn không thi tốt bằng một học sinh chuyển trường chứ?”

“Điều này chứng tỏ các em học hành chưa tới nơi tới chốn, chưa nắm vững cách học…Tuy thi giữa kỳ lần trước lớp chúng ta không có bạn thi hạng nhất, nhưng một lần thất bại không có nghĩa là vĩnh viễn thất bại, lần thi cuối kỳ này, các em có tự tin vượt qua bạn học Diệp Hoan ưu tú không?”

“Có!” Tiếng hô lác đác.

“Không đủ sĩ khí, là không có tự tin sao? Nói lại lần nữa, có tự tin không?”

“Có!” Lần này âm thanh tập thể vang vọng hơn.

Sau đó, Diệp Hoan thành mục tiêu vượt qua của tất cả bạn học lớp trọng điểm lớp 6.

Có bạn học vì lần trước lúc Diệp Hoan phát biểu đứng quá xa, không nhận rõ Diệp Hoan có dáng vẻ gì, còn đặc biệt chạy tới lớp 6C xem tướng mạo của Diệp Hoan.

Đợi khi họ nhìn rõ tướng mạo xinh đẹp của Diệp Hoan, có người không khỏi ghen tỵ vận may của cô. Vẻ ngoài xinh, học giỏi, còn cho người ta đường sống không?

*

Thời gian ôn tập căng thẳng của lớp trọng điểm đã đến, nhưng Diệp Hoan vẫn dựa theo tiết tấu của cô ôn tập, không ngày ngày cắm mặt vào biển đề. Bởi vì đối với Diệp Hoan học lại chương trình lớp 6 mà nói, bình thường học tập rất nhẹ nhàng, không cần tốn quá nhiều tâm tư đã có thể nắm vững phần lớn kiến thức đã học qua.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 136: Chương 136



Tới cuối tuần, Diệp Hoan nhớ tới dạo gần đây cô không đến chợ đồ cổ dạo, có lẽ có thể dành thời gian đi kiếm mánh hời, kiếm chút tiền ăn tết?

Lần này Diệp Hoan không dẫn Chiến Thần đi, cho dù Diệp Hoan không sợ lạnh, nhưng đạp xe ra ngoài không phải một lựa chọn tốt. Bởi vì mấy hôm trước tuyết rơi, bây giờ bên đường còn có tuyết tích dư lại và vụn băng, mặt đường không dễ đi lắm.

Diệp Hoan dặn dò các em trai và Chiến Thần một tiếng rồi ra ngoài. Ra khỏi cửa nhà, gió lạnh ào ào chui vào trong xương, may mà bây giờ Diệp Hoan tu luyện đạt thành tựu, chịu lạnh tốt hơn kiếp trước, không cảm thấy quá lạnh. Diệp Hoan đến trạm xe bus gần đó ngồi xe, rất nhanh đã tới chợ đồ cổ.

Bởi vì tới chợ đồ cổ Hoa Điểu dạo còn có vài nam nữ thanh niên, cho nên Diệp Hoan đi trên đường không quá nổi bật.

Diệp Hoan là tới vì kiếm mánh hời, sau khi vào chợ bắt đầu để ý xung quanh, xem các quầy hàng có mánh nào kiếm được không. Cô dạo tới mấy quầy liền, nhưng không nhìn thấy cổ vật mang theo âm khí hay sát khí, chỉ đành tiếp tục đi về trước.

Diệp Hoan dạo quanh, lại tới trước quầy hàng của chủ quầy mập, thấy ông mập mặc một chiếc áo quân nhân màu xanh cỏ, ngồi trên ghế xếp, khiến ông ta càng thêm to bự, ông ta đang quay đầu nói chuyện với chủ quầy bên cạnh.

Ông mập tinh mắt, còn tưởng là có khách, quay đầu nhìn, đây không phải là đại sư sao, cuối cùng cô cũng tới!

Ông mập vội vàng đứng dậy, cười ha ha chào: “Đại sư, lâu rồi không gặp cô, sao dạo gần đây không tới?”

Diệp Hoan: “Tôi vẫn là một học sinh, không có thời gian thường xuyên ra ngoài dạo, thi thoảng rảnh mới tới.”

Ông mập nghĩ cũng phải, tuy đại sư vô cùng tài giỏi, nhưng đang tuổi đi học, cô đi học ở trường cũng là nên. Đương nhiên, trước đây ông ta cho rằng đại sư không cần đi học, chỉ cần có sư phụ dạy là được.

“Đại sư, quãng thời gian cô không tới, tôi rất nhớ cô, còn tưởng cô không còn ở thành phố này nữa. Phải rồi, ông chủ Đường của Tụ Bảo Các cũng muốn tìm cô, ông ấy còn hỏi thăm cô từ chỗ tôi, tôi không nói gì với ông ấy cả.” Ông mập vội vàng giải thích, sợ tiết lộ tin tức của đại sư sẽ bị trừng phạt.

Diệp Hoan tò mò hỏi: “Vậy chú ấy tìm tôi có việc gì, chú biết không?”

“Không biết, ông chủ Đường cũng không nói với tôi có việc gì tìm cô, chỉ nói với tôi sau khi gặp lại cô, dẫn cô tới tiệm của ông ấy. Ông ấy còn dùng ngữ khí nhờ vả nói với tôi, giống như thật sự có việc tìm cô.”

“Cảm ơn chú đã nói với tôi những chuyện này, tôi sẽ đến tiệm của chú ấy xem thử.”

“Đại sư, cô đợi tôi với, tôi cũng đi với cô.” Ông mập vội vàng nhờ chủ quầy bên cạnh xem quầy giúp ông ta một lúc, có việc gì đợi ông ta quay lại rồi nói, bây giờ theo đại sư đi mở mang kiến thức quan trọng hơn.

Diệp Hoan nể tình ông mập chỉ đường cho cô lần trước nên dẫn ông ta theo.

Hai người tới Tụ Bảo Các, nhận được chào đón nhiệt liệt của ông chủ Đường, đương nhiên, ông ta không nhiệt tình với ông mập mà nhiệt tình với Diệp Hoan đã lâu không xuất hiện.

“Cô bé, cháu tới rồi, chú thật sự tìm cháu có chút việc.” Ông chủ Đường cười híp mắt mời hai người lên lầu: “Lần trước chỉ lo bàn chuyện làm ăn, vẫn chưa biết tên của cháu, cô bé cháu tên gì?”

“Diệp Hoan.”

Ông chủ Đường: “Chú hỏi ông mập chuyện liên quan tới cháu, ông ta sống c.h.ế.t không nói cho chú biết, đúng là chặt miệng thật, chú chưa từng thấy ông ta như vậy.”

Ông mập cãi lại: “Ông chủ Đường, tôi là người như thế sao? Tôi là người có nguyên tắc, chuyện người khác không cho tôi nói, tôi sẽ không tùy tiện tiết lộ.” Chuyện liên quan tới đại sư, ông ta không dám tùy tiện nói, sợ bất cẩn đắc tội đại sư.

Ông chủ Đường cười ha ha nói: “Ông mập, trên chợ chúng ta không có ai có nguyên tắc hơn anh đâu, nguyên tắc của anh chính là kiếm nhiều tiền hơn.”

“Ai không muốn kiếm tiền chứ, người không muốn kiếm tiền là đồ ngốc, ông chủ Đường mở tiệm lớn như thế, không phải cũng vì kiếm tiền ư.”

“Vẫn là anh nhìn thấu.”

Ba người nói chuyện, sau khi lên lầu hai, mới bắt đầu nói chuyện chính. Ông chủ Đường đứng lên lấy ra một bộ con giáp bạch ngọc, bày lên bàn, bảo hai người đối diện xem.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 137: Chương 137



Ông chủ Đường nói với Diệp Hoan: “Lần trước, sau khi chú thu mua năm con giáp bạch ngọc của cháu, chú nói với mấy người bạn cũ thu mua đồ cổ ở quê, nếu nhìn thấy con giáp còn lại, thu mua giúp chú. Cho nên mất một quãng thời gian, cuối cùng cũng may mắn gom đủ mười hai con giáp. Nhưng sau khi bạn gửi con giáp bạch ngọc tới, nhìn kiểu gì cũng khác với con giáp cháu đưa chú? Nhưng chú tra kỹ lại, có lẽ chúng là một bộ.”

Đây mới là chỗ buồn bực của ông chủ Đường.

Diệp Hoan lại hỏi câu không phù hợp vào lúc này: “Ông chủ Đường, có phải dạo gần đây chú cảm thấy cơ thể hơi không thoải mái không? Ví dụ nói cơ thể thiếu sức, buổi tối thường nằm mơ, thi thoảng còn gặp ác mộng…”

Ông chủ Đường kinh ngạc hỏi: “Sao cháu biết?”

Quả thực dạo gần đây cơ thể của ông ta không thoải mái lắm, vợ còn bảo ông ta đến bệnh viện khám. Ông ta đi khám, bác sĩ nói cơ thể của ông ta rất khỏe mạnh, không có bệnh tật gì, có thể dạo gần đây nằm mơ quá nhiều, không ngủ ngon, cơ thể mới thiếu sức.

Hơn nữa chuyện này có liên quan gì tới con giáp bạch ngọc mà ông ta nhắc tới, cô bé Diệp Hoan sao lại biết? Ông chủ Đường cảm thấy không đúng, nhưng không đúng ở đâu, nhất thời ông ta không phản ứng kịp.

Ông chủ Đường nhíu mày suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nhảy số: Là ông ta nhắc tới con giáp bạch ngọc còn lại, Diệp Hoan mới nhắc tới chuyện cơ thể ông ta không khỏe, lẽ nào cơ thể ông ta không khỏe có liên quan tới con giáp bạch ngọc còn lại?

Diệp Hoan cười, không ấp úng nữa, mà đưa ra lý do nhìn như hợp lý, lại vượt khỏi nhận thức của người thường: “Đương nhiên cháu biết, bởi vì cháu vừa nhìn thấy chú đã nhìn ra trên người chú mang theo âm khí nhàn nhạt, có lẽ là dạo gần đây thường tiếp xúc với đồ vật mang theo âm khí. Mà con giáp bạch ngọc cháu bán khi trước, lúc cháu mua đã mang theo âm khí, nhưng cháu đã loại bỏ âm khí trước, mới bán chúng cho chú.”

Ông chủ Đường đoán được Diệp Hoan sẽ nói gì tiếp theo: “Ý của cháu là con giáp bạch ngọc còn lại mà chú mua được chưa loại bỏ âm khí, cho nên dạo gần đây cơ thể của chú mới không thoải mái.”

Diệp Hoan giải thích: “Giống như chú nghĩ, may mà con giáp bạch ngọc không mang quá nhiều âm khí, mà chú là đàn ông, dương khí trên người nặng, cho nên mấy ngày tiếp xúc với âm khí, cơ thể không có phản ứng quá lớn, chẳng qua chỉ hơi không thoải mái mà thôi; nếu người yếu ớt tiếp xúc, đã sớm tự dưng sinh bệnh rồi.”

Diệp Hoan có thể nhìn ra từ độ nồng của âm khí trên người ông chủ Đường, dạo gần đây có lẽ ông ta thường xuyên tiếp xúc với con giáp bạch ngọc còn lại.

Ông chủ Đường biết nhiều hiểu rộng, từng gặp người trong huyền môn, tuy chưa từng tiếp xúc nhưng lại nghe một số chuyện ly kỳ, không biết là thật hay giả. Nhưng ông ta là người làm ăn, chắc chắn có hơi mê tín, ít nhất ông ta tin thờ thần tài. Trong tiệm của ông ta còn thờ cúng tượng của thần tài gia, mỗi khi tới mùng một, rằm đều cúng, cầu thần phù hộ phát tài.

“Cô bé Diệp Hoan, nói như vậy cháu hiểu những thứ này, cháu là người trong huyền môn ư?” Ông chủ Đường nghe tình huống của ông ta không nghiêm trọng nên không để tâm, hỏi chuyện ông ta muốn biết trước.

Diệp Hoan gật đầu: “Đúng vậy.”

“Không ngờ cháu còn nhỏ như vậy lại là người trong huyền môn, thực sự khiến người ta bái phục.” Sau khi biết thân phận của Diệp Hoan, lại nhìn cô bé đối diện, ông chủ Đường bỗng cảm thấy cô luôn biểu hiện bình tĩnh thản nhiên, so với cô bé bình thường rõ ràng không giống.

Chẳng trách ông mập giữ kín như bưng, không dám nói nhiều về cô bé, xem ra ông ta sợ đắc tội Diệp Hoan. So sánh thái độ làm việc của ông mập lúc trước và bây giờ, có thể thấy ông ta đã từng đắc tội cô bé không biết chừng. Nếu không sao ông ta lại mang dáng vẻ hầu hạ với Diệp Hoan, có thể đã chứng kiến bản lĩnh thật của Diệp Hoan, bị cô giáng phục.

Nghĩ tới đây, ông chủ Đường bỏ “bé” đi, nói chuyện mang theo ngữ khí khá tôn kính: “Cô Diệp Hoan, cô xem chuyện này của tôi nên giải quyết thế nào, cô có thể loại bỏ âm khí trên người giúp tôi không? Còn có số con giáp bạch ngọc còn lại kia, là vì mang theo âm khí, cho nên mới khác so với con giáp cô bán cho tôi sao? Đương nhiên, tôi sẽ không nhờ cô giúp không công, nên thu bao nhiêu tiền, cô nói là được.”

Lúc này ông mập mới chen vào một câu: “Ông chủ Đường, đại sư lợi hại lắm, đảm bảo có thể giải quyết vấn đề của anh.”

Diệp Hoan không cần ra tay, mở Mắt Âm Dương nhìn liền biết là chuyện gì.

“Được thì được, nhưng bởi vì con giáp bạch ngọc trước đó tôi dùng phương pháp đặc biệt xử lý, phải mang về xử lý mới được, bây giờ không thể xử lý giúp chú. Âm khí trên người chú lại dễ giải quyết, một lá bùa là có thể giải quyết.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 138: Chương 138



Diệp Hoan nói xong, từ trong túi ( thực ra là không gian) lấy ra một lá bùa trừ âm, dùng nguyên khí của mình dẫn động, lá bùa lập tức bay lên, vây trên đỉnh đầu ông chủ Đường xoay một vòng, sau đó bùa trừ âm tự động quay lại trước mặt Diệp Hoan, rất nhanh tự cháy thành tro, rơi lên mặt bàn màu nâu đen trước mặt ba người, cực kỳ nổi bật.

Cảnh tượng thần kỳ này hoàn toàn khiến ông chủ Đường và ông mập kinh ngạc đơ người.

Ông mập lắp bắp nói: “Ông…ông chủ Đường, vừa nãy anh nhìn thấy không? Giấy bùa lại biết bay, còn bay l*n đ*nh đầu anh dạo một vòng, bây giờ biến thành tro rồi.”

Ông chủ Đường trực tiếp nói ra cảm giác của ông ta: “Vừa nãy tôi cảm thấy cơ thể ấm lên, hình như lập tức thoải mái nhẹ nhõm hơn nhiều, bây giờ không có chút cảm giác nặng trịch nào nữa.”

Ông chủ Đường đứng dậy, tùy tiện quơ tay chân, cảm thấy rất thần kỳ, vừa nãy rõ ràng ông ta còn cảm thấy hơi khó chịu, một lá bùa đã giải quyết vấn đề của ông ta rồi.

Ông chủ Đường cảm thấy bùa siêu cấp thần kỳ, bây giờ ông ta càng muốn tạo quan hệ tốt với Diệp Hoan, liền hỏi: “Cô Diệp Hoan, nếu bùa của cô đã hữu dụng như vậy, không biết có từng nghĩ sẽ bán không?”

“Chú có ý gì?” Diệp Hoan từng nghĩ qua, nhưng cô không có thời gian tự đi bày sạp bán bùa, huống hồ chưa chắc người ta tin gương mặt con nít như cô. Cô muốn dựa vào bán bùa phát tài, phải có danh tiếng trước mới được. Nhưng bây giờ cô là học sinh, vốn không có thời gian chính thức bói toán xem phong thủy cho người ta, nhân tiện chào hàng bùa của cô, nâng cao danh khí của cô, cho nên cô mới đổi thành kiếm mánh hời.

“Ý của tôi là nếu cô có bùa có hiệu quả tốt, có thể để trong tiệm của tôi để bán, tiệm của tôi sẽ làm riêng cho cô một nơi bán bùa, có khách tới cũng có thể chào hàng giúp cô. Cô cảm thấy được không?”

Đương nhiên được rồi, vậy sau này cô có thể dựa vào vẽ bùa kiếm tiền. Không cần chạy khắp nơi kiếm mánh hời nữa. Diệp Hoan cũng không ngờ cô chỉ dùng một lá bùa đã có người chủ động bán bùa giúp cô, bây giờ không còn gì khiến cô d.a.o động hơn việc này nữa.

Diệp Hoan cố hết sức duy trì biểu cảm vốn có: “Ông chủ Đường, như vậy được không, sẽ không chiếm dụng chỗ của chú chứ?”

Ông chủ Đường sảng khoái nói: “Không đâu, không đâu, tiệm của tôi rất lớn, tùy tiện dọn ra chút chỗ trống cũng đủ cho cô dùng.”

*

Diệp Hoan không từ chối: “Vậy cảm ơn ông chủ Đường trước, tôi mang theo ít bùa bên người, hay là mọi người xem thử, xem nên bán giá bao nhiêu thì phù hợp.”

Diệp Hoan nói xong liền móc một số bùa vẽ thành công khi cô luyện tập ra, ví dụ một số bùa có thể dùng trong cuộc sống thường ngày như bùa trừ bụi, bùa mát mẻ, bùa tịnh tâm; còn có bùa trừ tà, bùa trừ sát, bùa đào hoa nhân duyên, bùa cầu con, bùa bình an,…Còn bùa ngũ lôi, bùa thủy tiễn, bùa hỏa cầu, còn có bùa vận xui dùng trong chiến đấu, Diệp Hoan lại không lấy ra, sợ bị người trong huyền học mua đi hại người.

Diệp Hoan giảng giải lần lượt tác dụng của bùa cho họ: “Bùa trừ bụi ý nghĩa như tên là dùng để loại bỏ bụi…”

Ông chủ Đường và ông mập nghe xong rất kinh hỉ, lập tức muốn mua vài lá bùa thử xem có hữu dụng không.

Sở dĩ ông chủ Đường dọn chỗ cho Diệp Hoan bán bùa, chủ yếu là đã trải nghiệm bản lĩnh thần kỳ của Diệp Hoan, muốn làm quen một kỳ nhân như vậy, lỡ như sau này gặp phải chuyện gì, cũng tiện nhờ Diệp Hoan giúp. Ông ta không ngờ cô gái này thật sự có bản lĩnh, vừa ra tay đã có mấy chục lá bùa, đúng là khiến người ta kinh hỉ!

Đặc biệt là loại bùa bình an cuối cùng, mặc kệ đắt cỡ nào, ông chủ Đường đều muốn bỏ tiền mua một lá. Bùa có thể cứu mạng ba lần, trước đây muốn mua cũng không có chỗ mua.

Ông mập nghĩ tới một vấn đề vô cùng thực tế: “Đại sư, số bùa này dùng thế nào? Nếu cách dùng như cô vừa nãy, người bình thường mua về cũng không biết dùng.”

Diệp Hoan nói: “Phần lớn bùa chỉ cần người mua bùa đeo là được, giống như tôi vừa nãy, chẳng qua là nhanh có tác dụng hơn thôi; thực ra nếu ông chủ Đường đeo một lá bùa trừ âm, chỉ cần mấy ngày là có thể loại bỏ âm khí, như thế tốn thời gian hơn một chút…” Cô giải thích cho hai người vì sao cách dùng bùa khác nhau.

“Ồ, hóa ra là vậy.”

Sau khi ba người thương lượng, loại bùa đơn giản như bùa trừ bụi, bùa mát mẻ, một tấm bán hai mươi; bùa tịnh tâm bán năm mươi; giá của những lá bùa trừ tà, bùa trừ sát, bùa đào hoa nhân duyên, bùa cầu con đại khái một trăm tới năm trăm; bùa bình an đắt nhất, một tấm tốn mười nghìn tệ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 139: Chương 139



Thực ra giá niêm yết của ba người không tính là cao, bởi vì khách tới tiệm của ông chủ Đường đều là người không thiếu tiền, lấy giá quá thấp không thể hiện được cái tốt của bùa. Bây giờ Diệp Hoan cũng chỉ muốn thử xem, cô từng nghĩ, cũng chỉ bán bùa với mức giá này trong mấy năm này, đợi sau này lạm phát, người giàu nhiều, giá bùa cũng sẽ tăng lên. Cô vẽ bùa cũng cần nguyên khí, mà nguyên khí của cô là dựa vào nhật nguyệt tích lũy tu luyện ra, cũng không phải khi không mà có, nên tăng giá thì phải tăng giá.

Ông chủ Đường và ông mập bày tỏ muốn mua bùa bình an tại chỗ, xem ra họ đều là người không thiếu tiền. Cho dù cảm thấy đắt nhưng so với an nguy của bản thân, mười nghìn tệ cỏn con có là gì. Nếu thật sự xảy ra ngoài ý muốn, mười nghìn tệ lại không mua được cái mạng nhỏ của họ.

Diệp Hoan thấy họ nóng lòng muốn mua, nghĩ ngợi nói: “Như vậy đi, chúng ta đều là người quen, tôi giảm giá 20% cho các chú, sau này mua thêm không có cái giá này nữa đâu.”

Diệp Hoan vốn muốn giảm 40% 50%, nhưng nghĩ lại, hình như trong này cô là người nghèo nhất, thật sự không cần thương chủ quầy mập và ông chủ lớn người ta, họ đều kiếm tiền nhiều hơn cô. Cho nên Diệp Hoan chỉ giảm 20%.

Nhưng bởi vì ông chủ Đường bỏ ra nơi giúp Diệp Hoan bán bùa, Diệp Hoan quyết định lấy 1% tiền bán bùa ra chia cho ông chủ Đường coi như chi phí thuê mặt bằng. Cô không thể dùng không địa bàn của người ta được.

Sau khi nghe ý của Diệp Hoan, ông chủ Đường lại không muốn lấy 1% của Diệp Hoan mà nói: “Cô Diệp Hoan, chỉ cần sau này cô luôn bán bùa cho tôi, cửa hàng của tôi có thể phục vụ cô vĩnh viễn.”

Ông ta thật sự chịu chơi. Nếu Diệp Hoan luôn bán bùa ở chỗ ông ta, vậy ông ta mua bùa cũng tiện. Nếu không ông ta không có giao tình gì với cô, sau này cô không tới, ông ta tới đâu mua bùa?

Diệp Hoan không hứa luôn bán bùa ở chỗ ông chủ Đường mà nói: “Mấy năm gần đây đại khái tôi đều học ở thành phố, có lẽ sẽ luôn làm phiền ông chủ Đường, nếu sau này đến thành phố khác thì chưa chắc tiện.”

Ông chủ Đường hiểu ý của Diệp Hoan, sau này có biến động thì nói sau, dù sao thì ông ta không muốn cắt đứt liên hệ với Diệp Hoan: “Cô Diệp Hoan, vậy sau này cô thường tới đây, tiền bán được tôi đều giữ cho cô, cô có thể lấy đi bất cứ lúc nào, bất luận khi nào đều có thể.”

Ông chủ Đường dốc sức như vậy, Diệp Hoan không thu tiền tấm bùa đã dùng của ông ta. Sau khi hai người nói xong, ông chủ Đường trực tiếp đến tủ bảo hiểm lấy năm chục nghìn tệ tiền mặt đưa cho Diệp Hoan. Diệp Hoan vẫn đựng tiền vào trong cặp mang theo bên người.

Nhưng phải lấy tiền ông chủ Đường và ông mập mua bùa bình an. Ông chủ Đường hào phóng mua sáu tấm bùa bình an, có lẽ là bốn mươi tám nghìn tệ, sau đó Diệp Hoan xua đuổi âm khí của những con giáp bạch ngọc đó cho ông chủ Đường, lấy hai nghìn tệ, tổng cộng năm mươi nghìn tệ.

Mà ông mập không có tiền mặt, Diệp Hoan cũng không sợ ông ta cầm bùa bỏ chạy, trực tiếp đưa cho ông ta bốn lá bùa bình an, bảo ông ta dành thời gian để tiền ở chỗ ông chủ Đường là được, đợi lúc cô tới lấy.

Ông mập tưởng Diệp Hoan tin tưởng ông ta mới đưa bùa trước thu tiền sau, trong lòng rất cảm động, ông ta vội vàng bày tỏ: “Đợi lát nữa tôi sẽ về nhà lấy sổ tiết kiệm rút tiền, rút tiền xong sẽ đưa cho ông chủ Đường. Đại sư, nếu cô ở thêm lát nữa, tôi sẽ đi rút tiền ngay.”

Diệp Hoan: “Không cần đâu, sau này chú để tiền ở đây là được, dù sao tôi cũng sẽ tới.”

Diệp Hoan lại nói với ông chủ Đường: “Tôi lấy con giáp bạch ngọc còn lại đi, về nhà loại bỏ âm khí xong sẽ mang lại cho chú.”

Ông chủ Đường nói: “Không vội, cô có thời gian rồi mang tới cho tôi là được.” Ông ta sợ mạo phạm Diệp Hoan, không hỏi xin cô địa chủ nhà, có thể trực tiếp tới lấy.

Tuy Diệp Hoan không che giấu bản lĩnh của mình trước mặt người ngoài, nhưng lại không muốn quá nhiều người tới nhà, đảo loạn cuộc sống bình yên của cô. Cho nên không muốn nói địa chỉ nhà cho người khác biết.

Diệp Hoan: “Hôm nay tôi rảnh, ngày mai lại phải bận đi học rồi, cộng thêm kỳ thi cuối kỳ tới, đoán chừng cơ hội tới đây không nhiều nữa.”

Ông chủ Đường chỉ đành nói: “Vậy được, vậy thì phiền cô Diệp Hoan đi một chuyến nữa.”

Diệp Hoan vội vàng nói ra chuyện cô luôn muốn nói: “Sau này qua lại nhiều, các chú không cần quá khách sáo, trực tiếp gọi tên tôi là được. Ở bên ngoài gọi tôi là đại sư sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.”
 
Back
Top Bottom