Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 70: Chương 70



Diệp Hoan chấn kinh trong lòng, thế mà lại còn có mệnh cách thiên sát cô tinh, kiếp trước cô tưởng đây là phim truyền hình biên tập thôi, nhưng tiếp xúc với tướng học rồi cô mới biết, trên đời thật sự có mệnh cách vi diệu, nhưng trong ngàn vạn người chưa chắc tìm được một người mà thôi.

Nhưng, mệnh cách thiên sát cô tinh thật sự sẽ ảnh hưởng khiến người bên cạnh xui xẻo sao, Diệp Hoan nghĩ tới rồi thuận miệng hỏi.

“Sư huynh con nhập đạo sớm, đã học được khống chế sát khí, bây giờ nó chỉ cần đừng để sát khí lộ ra, sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn tới người bên cạnh. Nhưng người khác ở bên nó lâu, vẫn sẽ bị ảnh hưởng, sẽ có chút xui xẻo nhỏ.”

Có cách áp chế thì tốt. Diệp Hoan không muốn đại sư huynh tương lai là một đại sát khí hình người, đi tới đâu sẽ g.i.ế.c tới đó, thân là sư muội của anh ấy sẽ có áp lực, g.i.ế.c tới cô thì phải làm sao?

Lúc này Diệp Hoan nghe sư phụ nói: “Ta thấy mệnh cách của con bất phàm, thế mà lại không nhìn thấu được tướng mặt của con, có lẽ con ở bên cạnh sư huynh con sẽ không bị ảnh hưởng.”

Diệp Hoan: Hóa ra mình không cần sợ thiên sát cô tinh.

Cũng đúng, cô là người trọng sinh, chắc chắn khác người bình thường. Cho dù sư huynh ám tới cô, đợi cô học được truyền thừa lưu lại trong không gian, có lẽ cũng có cách tránh khỏi.

Vào lúc Diệp Hoan cúi đầu suy nghĩ, nghe sư phụ nói: “Tới rồi.”

Cái gì tới rồi? Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy một bà cụ năm sáu mươi tuổi đang đi về phía họ, chỉ là thấy bước chân của bà cụ do dự không dứt khoát, hình như chưa chắc chắn có nên tới hay không.

Bà cụ tới xem bói?

Đúng vậy, rất nhanh bà cụ đã tới trước mặt hai thầy trò, bà cụ do dự một lúc rồi hỏi: “Đại sư, xem bói sao? Ông xem chuẩn không?”

Diệp Hoan nghe bà cụ nói vậy, gần như muốn cười. Muốn xem bói, còn hỏi thầy bói bói chuẩn không, còn phải hỏi sao, chắc chắn chỉ có một đáp án. Ai sẽ nói mình bói không chuẩn chứ, vậy không phải là lừa đảo sao.

Kỷ đạo trưởng tỏ vẻ cao thâm nói: “Bà cụ, mệnh do trời sinh, vận do mình quyết. Bà là tới vì chuyện của con gái?”

Bà cụ kinh ngạc nói: “Đại sư, ông nhìn ra được?”

Kỷ đạo trưởng là thầy tướng chính cống, đã thông qua quan sát tướng mặt của bà cụ, đoán ra lý do bà cụ tới. Cung con cái của bà cụ yếu mỏng, có lẽ chỉ có một đứa con gái, bây giờ có lẽ đang âu lo vì chuyện của con gái.

Vốn dĩ bà cụ không biết tiên sinh bói toán này bói chuẩn không, đợi Kỷ đạo trưởng nói lời này, bà cụ lập tức cảm thấy đạo trưởng này có chút bản lĩnh.

Bà cụ yên tâm hỏi: “Đại sư, bói một quẻ bao nhiêu tiền?”

“Hai mươi, không mặc cả.”

Hai mươi tệ, ở huyện thành nhỏ này mà nói đã là một phần hai lương của công nhân bình thường, thật sự không ít.

Nhưng bà cụ thật sự muốn xem bói cho con gái, khó khăn lắm mới gặp được một người đáng tin, bà cụ cắn răng chấp nhận cái giá mà Kỷ đạo trưởng nói.

“Đạo trưởng, tôi muốn nhờ ông bói cho con gái tôi, nó đã kết hôn năm sáu năm rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa có con. Tôi muốn hỏi thử, sau này con gái tôi có thể có con không, nếu có thì con trai hay con gái?”

Vì chuyện không sinh được con, con gái và con rể từng tới bệnh viện tỉnh kiểm tra, bác sĩ nói bên nữ khó mang thai, nhưng không phải không thể. Mẹ chồng vốn còn đối xử tốt với con gái bắt đầu có ý kiến, bà cụ sợ cứ tiếp tục như vậy, con rể cũng sẽ có suy nghĩ khác.

Cho nên bà cụ vì nghĩ cho hôn nhân của con gái, muốn tìm đại sư bói cho con gái. Nếu có tin tốt, trong lòng người nhà có thể vững vàng hơn, có thể giúp con gái an tâm đợi mang thai là được; nếu con gái không thể mang thai, xem đại sư có cách phá giải hay không.

Bà cụ lo như vậy không chỉ vì bà cụ chỉ có một đứa con gái, mà là vẫn luôn tự trách trong lòng, cảm thấy con gái bà cụ là do di truyền thể chất khó mang thai của bà cụ, mới mãi không mang thai được. Cho nên bà cụ luôn hỏi thăm cách dễ mang thai cho con gái, chỉ là chưa từng có hiệu quả mà thôi.

Vừa nãy Kỷ đạo trưởng và Diệp Hoan dựng bảng hiệu xem bói ra, bà cụ đã nhìn thấy, chẳng qua trong lòng nghi ngờ đạo trưởng bói toán chuẩn hay không, do dự một lúc mới quyết tâm tới xem bói.

Kỷ đạo trưởng nghe yêu cầu của bà cụ, nói: “Nói bát tự sinh thần của con gái bà cho tôi.”

Bà cụ lập tức nói sinh thần của con gái cho Kỷ đạo trưởng nghe.

Kỷ đạo trưởng bấm ngón tay tính một lúc, nâng mắt nói với bà cụ: “Bây giờ con gái bà đã có thai rồi, nhưng thai tượng hơi yếu, cần tĩnh dưỡng bảo vệ thai.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 71: Chương 71



“Cái gì, đại sư, con gái tôi đã mang thai rồi?” Bà cụ nghe vậy vô cùng vui mừng, nhưng nghĩ tới đạo trưởng nói thai tượng yếu, cần bảo vệ thai, bà cụ lập tức căng thẳng hỏi: “Cái thai này của con gái tôi sẽ không có vấn đề chứ, đại sư, ông có cách gì bảo vệ thai không?”

Kỷ đạo trưởng lại nói: “Tôi thấy bà vầng trán đầy đặn, địa các vuông vức, có lẽ là người lương thiện, bình thường làm không ít việc thiện. Có lẽ con gái bà và bà có tính cách chức nghiệp tương tự. Vốn dĩ con gái bà khó mang thai, nhưng chính vì các người thường làm việc thiện, con gái bà mới có cơ hội mang thai lần này. Cho nên muốn bảo vệ thai, sau này cần phải làm nhiều việc thiện hơn; hơn nữa chỗ tôi có tấm bùa bảo vệ thai bà cầm về, bảo con gái bà mang theo bên mình, bình thường chú ý một chút, có lẽ có thể giữ được thai.”

Một mệnh hai vận ba phong thủy, đời người do mệnh định đoạt, nhưng không phải nói nhất thành bất biến. Làm nhiều việc thiện, vận khí xấu đều theo việc thiện mà sửa thành vận tốt, đây chính là “mệnh do mình sinh, phúc do tâm sinh. Người tích thiện ắt có may.”

Kỷ đạo trưởng móc ra một lá bùa, gấp thành hình tam giác, dặn dò bà cụ: “Bùa chống nước, tốt nhất may vào trong túi nhỏ bảo con gái bà mang theo bên mình. Đợi cô ấy sinh con xong, bùa này sẽ mất linh, mang tiếp cũng vô dụng.”

Bà cụ vừa nghe đạo trưởng có cách mới yên tâm. Bà cụ không nhịn được nói chuyện với đạo trưởng: “Đạo trưởng, ông bói chuẩn thật, tôi và con gái tôi đều là giáo viên, tôi dạy học cả đời, từng giúp không ít học sinh có gia cảnh khốn khó, con gái tôi cũng là giáo viên, theo tôi, cũng thường xuyên giúp đỡ học sinh…”

Sau khi nói xong, cuối cùng bà cụ hỏi: “Đạo trưởng, tiền bói và bùa tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Tổng cộng năm mươi.” Kỷ đạo trưởng thu không được coi là nhiều, cũng không hẳn là ít, tuy bà cụ xót tiền nhưng lấy ra rất hào phóng.

Bà cụ móc tiền đếm ra năm tờ đại đoàn kết, đưa cho Kỷ đạo trưởng. Vốn dĩ bà cụ định lấy tiền cho bốc cho con gái thuốc trung y điều dưỡng thân thể, bây giờ con gái đã mang thai, không cần uống thuốc nữa, chi bằng dùng tiền này cầu một lá bùa linh nghiệm, giữ đứa bé bình an, cầu an ủi.

Sau khi bà cụ về, đi thẳng tới nhà con gái, cẩn thận dắt cô ấy đến bệnh viện khám, kết quả con gái bà cụ thật sự mang thai rồi.

Quẻ bói linh nghiệm, bà cụ càng cảm thấy đạo trưởng bói chuẩn, có bản lĩnh thật.

Sau khi về nhà, bà cụ vội vàng may một cái túi nhỏ, bỏ bùa vào trong, đưa cho con gái bảo cô ấy mang theo bên mình.

Con gái bà cụ là giáo viên trung học, vốn không phải người tin mê tín phong kiến, không muốn mang. Bà cụ nói mãi mới khiến con gái đồng ý mang.

Thực ra con gái bà cụ không chịu đựng được mẹ đã có tuổi lại nhọc lòng vì cô ấy nên mới đồng ý mang bùa.

Nhưng sau khi mang bùa, tâm tư vốn phiền muộn bức bối của con gái cũng theo đó bình tĩnh lại, ban đêm đi ngủ cũng có thể ngủ ngon, khẩu vị vốn không được tốt lại tốt lên, tất cả đều phát triển theo hướng tốt.

Bà cụ nói với con gái: “Cũng may bùa mẹ xin cho con linh nghiệm, con mang thai mới có thể thuận lợi như vậy.”

Vốn dĩ con gái mang theo thái độ bán tín bán nghi, nhưng đợi sau khi cô ấy sinh con, xem chiếc túi đựng bùa lần nữa, bên trong chỉ còn một chút tro giấy, túi lại hoàn toàn lành lặn.

Loại hiện tượng bùa tự cháy này là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy, càng không hiểu được nguyên lý bên trong, chỉ có thể coi là sau khi bùa phát huy hiệu quả mới biến thành như vậy.

Chuyện này đã thành câu đố khó giải trong lòng cô giáo.

Đợi bà cụ vui vẻ mang bùa cầu được đi, mãi một lúc không có ai tới xem bói. Kỷ đạo trưởng giảng giải chi tiết quá trình vừa mới xem bói cho Diệp Hoan nghe, giúp Diệp Hoan hiểu bí quyết bên trong, rút ra kinh nghiệm.

Từ đầu tới cuối Diệp Hoan đều chăm chú quan sát hành vi của sư phụ, cô cảm thấy bói toán thật sự kiếm được nhiều tiền, chỉ một lúc mà sư phụ đã kiếm được tiền lương một tháng của người bình thường. Đương nhiên, sư phụ không phải là lừa đảo gạt người, tấm bùa mà ông ấy bỏ ra chắc chắn vượt hơn giá trị.

Chẳng mấy chốc, Diệp Hoan đã nhìn thấy có một người lấm la lấm lét đi tới. Vì sao nói ông ta lấm lét, bởi vì người đàn ông này đội mũ rơm to, còn cầm quạt che mặt, giống như sợ bị người quen nhìn thấy.

Đợi ông ta tới trước sạp xem bói, nhìn thấy chỉ có một bé gái và đạo sĩ, không có người quen nào, ông ta mới lấy quạt che mặt xuống.

Diệp Hoan nhìn người này cực kỳ quen mắt, hình như từng gặp ở đâu rồi. Từng gặp ở đâu rồi, hình như là họ hàng của nhà họ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 72: Chương 72



Diệp Hoan kiểm kê tất cả người nhà, lập tức nhớ ra. Đây đúng là người quen, là ba vợ từng làm giám đốc ngân hàng của chú ba, họ Hàn, tên Hàn gì đó Diệp Hoan không biết. Hình như cô từng nghe chú ba nói, nhà ba vợ ông ta ở lân cận Kính Hồ.

Diệp Hoan đoán ra, có thể ông Hàn này không muốn để người ta biết ông ta muốn xem bói, vừa nãy mới mang dáng vẻ lấm lét như vậy.

Vị cựu giám đốc Hàn này thấy Kỷ đạo trưởng, không hỏi ông ấy bói chuẩn không mà trực tiếp bảo Kỷ đạo trưởng bói.

“Đại sư, ông bói cho tôi vận trình của cháu gái tương lai của tôi.”

“Được, nói bát tự sinh thần của cháu gái ông ra.”

Giám đốc Hàn nói ra một bát tự sinh thần, thời gian chuẩn xác tới phút.

Kỷ đạo trưởng tùy ý bấm đốt ngón tay vài cái nói: “Bát tự này của ông không đúng, vốn không có người này.”

Đương nhiên không đúng, đây là một người do giám đốc Hàn bịa ra, bịa ra một bát tự, ông ta làm như vậy chính là để thăm dò sư phụ bói toán có bản lĩnh thật không.

Diệp Hoan ở một bên đã nhìn rõ vì sao giám đốc Hàn làm như vậy. Không hổ là người làm cán bộ, xem bói cũng giở thủ đoạn.

Kỷ đạo trưởng không phải người mặc cho người khác chơi đùa, ông ấy lập tức tỏ rõ sắc mặt: “Nếu ông đã không tin tôi, vậy chứng tỏ chúng ta vô duyên, tôi không nhận bói cho ông, mời ông đi cho.”

Giám đốc Hàn thấy đạo trưởng tức giận, lập tức xin lỗi. Nhưng mặc kệ ông ta xin lỗi nhiều lần, Kỷ đạo trưởng cũng không muốn bói cho ông ta nữa.

Bởi vì ở độ tuổi của Kỷ đạo trưởng, ở giới huyền học cũng là nhân vật vô cùng nổi tiếng, người bình thường muốn mời ông ấy xem bói cũng khó có cơ hội, người quen ông ấy nhìn thấy ông ấy đều chủ động nịnh bợ, chưa có ai cố ý đùa bỡn ông ấy, cách làm của giám đốc Hàn quả thực chính là xúc phạm nghiêm trọng. Nhưng ông ta chỉ là một người bình thường, Kỷ đạo trưởng cũng sẽ không làm khó ông ta, chỉ là sẽ không bói cho ông ta mà thôi.

Vốn dĩ cách làm của giám đốc Hàn chỉ là muốn thử đạo trưởng có bản lĩnh thật không thôi, không ngờ chữa lợn lành thành lợn què, chọc giận đạo trưởng, không bói toán cho ông ta nữa, ông ta chỉ đành cúi đầu ủ rũ rời đi.

Diệp Hoan nói thẳng: “Sư phụ, con biết ông ấy.”

“Ồ, vậy ông ấy là ai? Sớm biết con quen ông ấy, nói không chừng ta còn nể mặt.”

“Sư phụ, không cần, ông ấy là ba vợ của chú ba con, bình thường không thân thiết gì với nhà con. Ông ấy không tôn trọng sư phụ, con cũng không vui. So với ông ấy, chúng ta thân thiết hơn, đâu cần phải vì con mà nể mặt ông ấy.”

Giám đốc Hàn làm cán bộ, dĩ nhiên có khoảng cách rất lớn với thông gia nông thôn, ít nhiều có chút coi thường thông gia xuất thân thôn quê, cho nên hai nhà qua lại không nhiều. Chỉ có thằng ba Diệp Trường An là qua lại cần mẫn với nhà ba vợ ông ta.

Diệp Hoan khiến Kỷ đạo trưởng vô cùng vui, Kỷ đạo trưởng không nhịn được xoa mái tóc mềm mại của đồ đệ, hứa: “Đợi buổi trưa dọn sạp, ta dẫn con đi ăn ngon.”

Đợi giám đốc Hàn đi, sạp bói toán bắt đầu tụ tập nhân khí, rất nhiều người vây quanh. Có người tới thuần túy là xem náo nhiệt, có người thực sự là để xem bói. Có người bói tiền đồ cho con cái, có người bói tuổi thọ của mình, còn có gia đình xui xẻo muốn tìm đạo trưởng hóa giải…

Kỷ đạo trưởng dựa theo trật tự tới trước tới sau của họ, lần lượt xem bói giải đáp nghi hoặc cho họ. Bởi vì ông bói rất chuẩn, nói trúng mục đích của người ta, người tìm ông xem bói đều được kết quả hài lòng rời đi.

Đợi đến hơn mười một giờ, Kỷ đạo trưởng tuyên bố dọn sạp, ông ấy phải dẫn Diệp Hoan đến quán cơm ăn cơm.

Vào lúc này, có mấy cậu thanh niên trông chẳng ra sao đi tới, một đám người đều để tóc không tính là ngắn, mặc quần ống loe gần như có thể quét đất, người dẫn đầu còn đeo kính râm, họ đi tới chỗ Kỷ đạo trưởng và Diệp Hoan, vừa nhìn đã biết là không có ý tốt.

“Lão đạo sĩ, biết nơi này là địa bàn của ai không? Ở đây là địa bàn của anh Cường! Ông tới đây bày sạp, chắc chắn phải giao tiền bảo kê, biết không?” Một thằng nhóc trong đó ra uy với Kỷ đạo trưởng, định dùng ngữ khí cường thế dọa lão đạo và bé gái.

Kỷ đạo trưởng nhíu mày hỏi: “Các cậu muốn thu bao nhiêu tiền?”

Thanh niên dẫn đầu nói: “Tôi thấy ông làm ăn rất khá, thu ông một trăm tệ là được rồi.”

Vốn dĩ họ đã sớm nhìn trúng một già một trẻ này, chỉ đợi dọn sạp đòi tiền. Họ còn theo dõi, biết sáng nay lão đạo làm ăn khá khẩm, kiếm được gần hai trăm tệ.

Họ không ngờ lão đạo kiếm tiền giỏi như vậy, đủ khiến người ta ngưỡng mộ đố kỵ. Cho nên một già một trẻ dọn sạp, họ liền tìm tới. Bởi vì họ vô cùng tự tin có thể thu được tiền, một đám choai choai, kiểu gì cũng có thể xử lý được một lão đạo sĩ và một bé gái.

Ngữ khí rất lớn, mở miệng liền đòi một trăm tệ, ai cho họ lá gan lớn như thế?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 73: Chương 73



Đương nhiên Kỷ đạo trưởng không thể đưa tiền cho đám côn đồ.

Kỷ đạo trưởng cứng miệng nói: “Muốn tiền, không đưa, các cậu muốn thế nào?”

Giờ này không ít người đều về nhà nấu cơm hoặc tìm chỗ ăn cơm, người hóng náo nhiệt không nhiều. Có hai ông cụ lại muốn giúp, đáng tiếc họ có lòng nhưng vô lực, chỉ có thể chỉ trích đám côn đồ vài câu.

“Không đưa? Gan không nhỏ ha, các anh em lên, không để ông ta giữ lại một xu nào!” Người đeo kính vung tay, gọi đám anh em bắt lão đạo, muốn cuỗm tiền từ trên người ông ấy.

Đây là định cướp trắng trợn.

Người thường tung hoành giang hồ nói thế nào, không thể xem thường ba loại người, người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.

Kỷ đạo trưởng và Diệp Hoan vừa hay thuộc hai trong ba loại người này.

Họ xem thường Kỷ đạo trưởng, chỉ có hai tên lưu manh xông lên bắt đạo trưởng, bị đạo trưởng đá cho ngã nhào xuống đất.

Tên đeo kính thấy anh em chịu thiệt, tức giận quát to: “Được lắm, thế mà cũng có chút bản lĩnh, các anh em, cùng xông lên.”

Kỷ đạo trưởng thấy họ không đạt được mục đích sẽ không chịu dừng, thật sự tức giận, đặc biệt là ông ấy nhìn thấy một cậu thanh niên thế mà còn muốn bắt Diệp Hoan. Đương nhiên, Diệp Hoan cũng không phải người ăn chay, thôi động nguyên khí trong cơ thể dồn lực lên chân, một cước đá hai tên lưu mạnh cao hơn cô nửa mét ngã xuống đất.

Kỷ đạo trưởng tức giận tiện tay lấy ra một lá bùa định thân hất ra, mấy cậu thanh niên lập tức đứng sững bất động tại chỗ giống như người gỗ, chỉ có trong con ngươi kinh khủng lộ ra ánh mắt bị dọa sợ. Sau đó Kỷ đạo trưởng lại tung ra một lá bùa, mấy người đánh qua đánh lại tương tàn lẫn nhau, hành động vốn không chịu sự khống chế của họ.

Tình hình nghịch chuyển khiến hai ông cụ vây xem cười lên: “Đáng đời! Ai bảo các cậu không học hành tử tế!”

Vị đại sư này thật lợi hại, thật bản lĩnh, vừa nãy nên tìm ông ấy bói toán, không biết chiều ông ấy còn tới xem bói không?

Vốn dĩ mấy tên côn đồ này thường đòi tiền ở xung quanh, thi thoảng còn quản mấy đứa con nít đòi tiền của chúng, đợi người lớn trong nhà tìm ra, bọn côn đồ đã biến mất, cực kỳ khiến người ta bực tức.

Có người từng báo cảnh sát, nhưng họ lại không phạm phải án lớn, lại đều đòi số tiền nhỏ, bị cảnh sát gọi tới răn đe, lại dựa theo quy định giam một lúc, ra ngoài vẫn cứ như thế.

Hôm nay đã đá trúng thiết bản rồi.

Kỷ đạo trưởng cho chúng ẩu đả lẫn nhau, Diệp Hoan xem tới vô cùng thỏa mãn. Kiếp trước cô gặp loại côn đồ này chỉ biết nấp, không ngờ kiếp này có thể nhìn sư phụ không ra tay đã có thể đơn giản đánh ngã một đám người, ha ha…Trong lòng Diệp Hoan thực sự rất đắc ý!

Đợi những kẻ ẩu đả nhau đó mặt mày bầm dập, mũi còn chảy máu, Kỷ đạo trưởng mới định tha cho chúng. Đương nhiên trước khi tha cho chúng, ông ấy không quên cảnh cáo: “Sau này còn làm chuyện xấu nữa, các cậu sẽ gặp ác mộng, tự ăn trái ác.”

Nếu sau này những người này có thể thay đổi tốt lên, cũng coi như Kỷ đạo trưởng đã làm một chuyện tốt; nếu còn tiếp tục làm chuyện xấu, Kỷ đạo trưởng đánh cho chúng lá bùa ác mộng một tuần, ít nhất sẽ trừng trị chúng một tuần, khiến chúng lo ngại, không dám làm điều xấu nữa.

Nếu vẫn có người không thay đổi, vậy người này là kiểu người không thể cứu vãn được nữa, không đáng để phí tâm tư, sớm muộn sẽ bị nhốt vào nhà lao sám hối tội trạng của mình.

Sau khi đám côn đồ có thể tự chủ được hành động, lập tức biết lão đạo trước mắt không phải người bình thường, là họ mù mắt mới chạy tới chọc ông ấy. Mấy người nghe lời của đạo trưởng, lập tức quỳ xuống xin tha: “Đại sư, lão thần tiên, xin ông tha cho chúng tôi một con đường sống, sau này cũng không dám gây sự với ông nữa!”

“Không nghe thấy lời tôi nói sao, sau này không được làm điều xấu.”

“Vâng vâng vâng, chúng tôi không dám làm điều xấu nữa, nếu còn làm nữa thì chúng tôi không phải người!”

Không biết những người này là hèn hạ bẩm sinh hay là bị Kỷ đạo trưởng dọa sợ, dù sao thì Kỷ đạo trưởng không nói, không một ai dám đứng lên.

“Nhớ lời các cậu đã nói, cút đi!”

Lúc này đám côn đồ mới vội vàng bò dậy, trong chớp mắt đã biến mất dạng.

Dù sao thì từ sau hôm nay, đám côn đồ quay về đã nằm gặp ác mộng suốt cả tuần, kiểu trải nghiệm khủng bộ khác hẳn người thường này khiến họ nhận được bài học lớn, sau này cũng không dám ở bên ngoài tùy tiện ức h.i.ế.p người khác nữa, sợ bất cẩn chọc phải người không nên chọc.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 74: Chương 74



Xử lý xong bọn côn đồ, Kỷ đạo trưởng dẫn Diệp Hoan đến quán cơm ăn món xịn.

Trên đường, Diệp Hoan tò mò hỏi: “Sư phụ, lúc người đến công viên bói toán, có thể tính ra hôm nay sẽ gặp phiền phức không?”

Kỷ đạo trưởng bật cười, sau đó nói: “Diệp Hoan, làm nghề của chúng ta, cho dù có thể dự đoán được vận trình sau này, nhưng cũng sẽ không bốc quẻ cho mình mỗi ngày. Nếu tất cả mọi chuyện trong cuộc sống đều biết trước kết quả, con người sống còn có ý nghĩa gì nữa.”

Diệp Hoan nghĩ ngợi, cảm thấy lời của sư phụ rất có lý. Nếu cô học được xem bói, cũng sẽ không bói vận trình sau này của mình mỗi ngày, trừ phi cần thiết mới sẽ xủ quẻ. Huống hồ xem bói còn liên quan tới nhân quả, cũng không phải tùy tiện có thể bói ra được.

Kỷ đạo trưởng dẫn Diệp Hoan tới một quán cơm bình thường. Nói quán cơm bình thường, thực ra đây là quán cơm được cải tạo từ căn nhà gần đường, không phải là quán cơm lớn hào hoa lắm. Nếu Kỷ đạo trưởng có thể đưa Diệp Hoan tới đây ăn cơm, có lẽ đã từng tới hoặc hỏi thăm cơm ở đây ngon không trước rồi mới tới.

Diệp Hoan nhìn bảng hiệu của quán cơm cực kỳ đơn giản, chỉ có ba chữ lớn “Lư Nhục quán”.

Kỷ đạo trưởng dẫn Diệp Hoan vào ngồi rồi nói: “Lúc ta vừa mới tới huyện thành, đặc biệt tìm người hỏi thăm, bánh nướng thịt lừa của quán này vô cùng nổi tiếng. Trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa…”

Lúc trẻ, Kỷ đạo trưởng đi khắp nơi, tới một nơi mới, đầu tiên là hỏi thăm đồ ăn ngon bản địa. Có lẽ ông ấy đã hỏi thăm được là tiệm vằn thắn nhỏ, hoặc là rượu ngon ẩn mình trong con hẻm.

Kỷ đạo trưởng không vướng bận điều gì, ngoài đạo pháp, đồ ăn là sở thích thứ hai mà ông ấy theo đuổi. Ông ấy từng đi Đại Giang nam bắc, gần như thưởng thức qua đồ ăn ngon của các vùng. Cho nên ông ấy nằm lòng đồ ăn ngon các vùng.

Kiếp trước Diệp Hoan học cấp ba ở huyện, xem như quen thuộc với huyện. Nhưng khi đó cô chỉ là một học sinh, bình thường ăn cơm ở căn tin trường, căn bản không rõ đồ ăn nổi tiếng ở huyện. Cho nên tiệm này là lần đầu tiên cô tới ở cả kiếp trước lẫn kiếp này.

Nhưng Diệp Hoan từng ăn bánh nướng thịt lừa, rất ngon. Chỉ là thịt lừa đắt hơn thịt khác một chút, cô là sinh viên nghèo, cũng chỉ từng ăn qua vài lần mà thôi.

Quán này bán thịt lừa là chính, bánh nướng thịt lừa kết hợp với canh miến thịt lừa. Thịt lừa kho xong kẹp vào trong bánh nướng giòn thơm vừa mới ra lò, lại rưới lên chút sốt thịt, ăn vào rất ngon. Lại ăn kèm với một bát canh miến thịt lừa mặn thơm vừa miệng, ăn vào cực kỳ đã ghiền.

Diệp Hoan ăn một cái bánh nướng thịt lừa, lại uống một bát canh miến thịt lừa lớn, ăn tới căng da bụng, trông dáng người cũng tròn lên không ít. Kỷ đạo trưởng ăn nhiều hơn Diệp Hoan một cái bánh nướng thịt lừa. Một già một trẻ đều ăn cực kỳ thỏa mãn.

Để ăn bữa cơm này, hai thầy trò đã lãng phí hai tấm bùa hạ nhiệt, nếu không ăn xong bữa cơm này có thể đầm đìa mồ hôi.

Tuy quán thịt lừa có chút danh khí ở địa phương, nhưng bởi vì dạo gần đây trời nóng, người ăn cơm trong quán không nhiều. Có khách khác và chủ quán đã chú ý tới hai thầy trò kỳ quái này, đặc biệt là họ ăn bánh nướng nóng, uống canh nóng thế nhưng lại không đổ mồ hôi, cực kỳ khiến người ta bội phục.

Đợi sau khi hai người ăn no, Kỷ đạo trưởng không lập tức thanh toán mà nói với chủ quán: “Ông chủ, làm cho tôi hai mươi cái bánh nướng thịt lừa nữa, đóng gói mang đi.”

Chủ quán vốn muốn hỏi bí quyết ăn cơm không nóng của đạo trưởng, vừa nghe đạo trưởng muốn mua nhiều bánh nướng như vậy, lập tức cười không khép được miệng.

Chủ tiệm sảng khoái đồng ý: “Có ngay, làm cho ông ngay, ông đợi chút nhé.”

Ông ấy lưu loát nướng bánh nướng kẹp thịt, nhanh chóng đóng gói xong hai mươi cái bánh nướng. Bởi vì Kỷ đạo trưởng mua nhiều, ông chủ biết nhiều khó mang, trực tiếp dùng giấy gói bánh nướng lại, bỏ vào trong cái làn nhỏ, đưa cả làn cho Kỷ đạo trưởng.

Ông chủ cười ha ha nói: “Đạo trưởng, đây là bánh nướng thịt lừa của ông. Sợ ông khó cầm, tặng luôn cái làn này cho ông.”

Sau khi thanh toán xong, Kỷ đạo trưởng không khách sáo nhận làn. Trước khi đi, ông ấy tặng cho ông chủ một câu: “Ông có thể bày một cái chậu cây màu xanh ở hướng đông nam mặt tiền của tiệm, có thể tăng tài vận trong tiệm.”

Đợi ông chủ muốn hỏi rõ, Kỷ đạo trưởng đã dẫn Diệp Hoan ra ngoài. Ông ấy liền suy nghĩ ra, vừa nãy đạo trưởng nói vậy có ý gì, bày cây xanh ở hướng đông nam có thể tăng tài vận sao?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 75: Chương 75



Nghĩ tới cách ăn mặc của Kỷ đạo trưởng, chủ tiệm nghĩ mặc kệ linh hay không đều đáng để thử. Dù sao thì bày cây xanh cũng sẽ không tốn bao nhiêu tiền và chiếm chỗ mấy, ông ấy dời cây lô hội mình trồng trong viện tới là được.

Đợi ông ấy dời cây lô hội qua vài hôm, phát hiện quả thực việc làm ăn trong quán tốt hơn trước nhiều. Bởi vì mùa hè năm ngoái, việc làm ăn trong tiệm có thể nói là ế ẩm, nhưng từ sau khi ông ấy chuyển cây lô hội tới, thường có người mua bánh nướng thịt lừa từ trong quán về nhà ăn, mấy hôm nay chỉ số kinh doanh đã nhiều hơn mấy ngày trước.

Ông chủ vô cùng vui, tán gẫu với mấy vị khách rằng ông ấy đã gặp được cao nhân. May mà ông ấy đã tặng cái làn đó, đạo trưởng mới tặng cho ông ấy vài câu nói. Nếu có thể gặp được đạo trưởng lần nữa thì tốt rồi, ông ấy nhất định sẽ bỏ tiền mời đạo trưởng xem phong thủy cho quán.

Hai thầy trò đi trên đường, Kỷ đạo trưởng giảng vấn đề phong thủy vừa nãy cho Diệp Hoan: “Cây xanh thuộc mộc trong ngũ hành, bày ở hướng đông, đại biểu gia đình và sức khỏe; bày ở hướng đông nam, đại biểu có tài phú và thành công…Bởi vì thực vật màu xanh có thể tăng sức sống trong phòng, có thể vô hình trung điều chuyển nước.”

Sau đó Kỷ đạo trưởng tìm một nơi vắng người, bỏ bánh nướng thịt lừa vào trong túi trữ vật.

Diệp Hoan hỏi thêm một câu: “Sư phụ, sao người lại mua nhiều bánh nướng thịt lừa như vậy?” Hai mươi cái bánh nướng thịt lừa không rẻ, tận mấy chục tệ, gia đình bình thường không nỡ mua một lúc nhiều như vậy.

Sư phụ tiêu tiền hào phóng như vậy, có thể thấy thật sự không thiếu tiền, là một nhà giàu ngầm, ngưỡng mộ.

“Mang về chia cho mấy đứa nhỏ đó.”

“Vẫn là sư phụ tốt.” Diệp Hoan có lòng mua đồ ăn ngon cho các anh em, đáng tiếc cô không có tiền.

Lần này trải nghiệm tư vị không tiền trong tay, Diệp Hoan định trở về suy nghĩ, xem làm sao kiếm thêm. Diệp Hoan không muốn xin tiền của ba mẹ mua đồ lung tung, tự mình kiếm tiền tiêu mới càng tiện hơn.

Buổi chiều, hai thầy trò lại quay lại chỗ cũ bày sạp bói toán, cho tới hơn ba giờ chiều mới dọn sạp ngồi xe về nhà. Đi quá muộn, họ sợ không kịp chuyến xe về.

Đợi hai thầy trò tới nhà, đã sắp năm giờ, gần tới giờ tan làm rồi.

Kỷ đạo trưởng và Diệp Hoan đi bộ trên quốc lộ trăm mấy mét, rất nhanh đã tới nhà. Trước khi tới nhà, Kỷ đạo trưởng không quên lấy bánh nướng thịt lừa đã mua ra.

Ông ấy vươn tay đưa làn cho đồ đệ: “Đây, Diệp Hoan, con cầm đi đưa cho chúng ăn đi.”

“Cảm ơn sư phụ!” Diệp Hoan cảm ơn thay mọi người trước.

Cô xách làn đi vào bậc cửa, cao giọng gọi: “Đông Đông, Nam Nam, chị về rồi!”

Vẫn chưa có ai ra, Chiến Thần là người đầu tiên chạy tới lắc đuôi đón tiếp chủ nhân.

“Chủ nhân, cuối cùng chị cũng về! Chị cũng không dẫn em ra ngoài chơi.” Chiến Thần than vãn lúc nói chuyện với chủ nhân một chút.

“Hôm khác khi chị ra ngoài một mình sẽ dẫn em theo, hôm nay không phải có sư phụ sao, không tiện.”

Chiến Thần vô cùng thông minh hiểu nhân tính, Diệp Hoan tạm thời không muốn để người ta phát hiện quá nhiều, chỉ có thể bảo Chiến Thần tạm thời ngoan ngoãn ở nhà. Nó vẫn là con cún con, nếu biểu hiện quá thông minh, chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý. Chi bằng đợi Chiến Thần lớn lên chút nữa, cho dù bại lộ thông minh hơn chút, người khác chỉ sẽ nói chủ nhân dạy tốt, sẽ không nghĩ quá nhiều; sau khi nó có năng lực tự vệ, cũng không sợ người xấu tính kế.

Chiến Thần nhân cơ hội nêu ra yêu cầu: “Được thôi, đợi có cơ hội, chủ nhân nhất định phải dẫn em ra ngoài chơi.”

“Được, có cơ hội nhất định dẫn em ra ngoài chơi.”

Diệp Hoan nghe thấy Chiến Thần muốn đi chơi giống như đứa trẻ, cũng hơi bất đắc dĩ. Cô lại muốn ra ngoài một mình, nhưng ban ngày cô học với sư phụ, buổi tối luyện công đi ngủ, dạo gần đây thật sự không có thời gian rảnh.

Lúc này, Đông Đông Nam Nam bọn họ nghe thấy tiếng nói chuyện của Diệp Hoan, vui vẻ chạy ra đón tiếp sư phụ.

Diệp Hoan: “Sư phụ mua bánh nướng thịt lừa cho các em, mau rửa tay ăn.”

Diệp Hoan từng nghe sư phụ nói, đồ ăn ở bên ngoài đặt vào trong túi trữ vật, thời gian biến chất trở nên khá chậm chạp, mười ngày nửa tháng đều sẽ không hỏng, loại này có hiệu quả tốt hơn tủ lạnh, túi trữ vật quá hữu dụng, sau này cô có đồ ăn cũng phải bỏ vào trong túi trữ vật.

Diệp Đông bọn chúng không ngờ còn có kinh hỉ, thế mà sư phụ lại mua bánh nướng thịt lừa cho chúng.

“Sư phụ!” Mấy đứa thấy Kỷ đạo trưởng, gần như đồng thanh hét lên.

Kỷ đạo trưởng nghe tiếng bọn chúng gọi vang dội hơn lúc trước, xem ra bánh nướng thịt lừa gây ra tác dụng: “Được rồi, ăn trước đi!”

Mấy thằng nhóc ngoài Kỷ Nguyên Sâm ra đều vui vẻ nhảy tưng tưng, bánh nướng thịt lừa? ch** n**c miếng.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 76: Chương 76



Sau khi sư phụ nói, chúng vội vàng đi rửa tay ăn bánh nướng.

Trẻ con nhiều nên náo nhiệt, ăn cơm cũng giành ăn nên càng thêm có tư vị. Lý Á Quân lớn nhất ăn một hơi hết bốn cái bánh, Lý Á Binh ăn ba cái, Kỷ Nguyên Sâm ăn hai cái, Diệp Đông và Diệp Nam cũng mỗi đứa hai cái.

Thoắt cái đã ngốn hết mười ba cái bánh nướng, ăn giỏi thật.

Kỷ đạo trưởng nhìn bảy cái bánh nướng còn lại trong làn, nói: “Xem ra mua hơi ít, lần sau mua thêm một chút.”

Ông ấy đã lường sai sức ăn của mấy thằng nhóc, mấy cái còn lại này không đủ chia nữa.

Thực ra Kỷ đạo trưởng mua thật sự không ít, chủ yếu là bầy nhóc này nhìn thấy bánh nướng thịt lừa ngon, không nhịn được ăn hơi nhiều. Nếu buổi tối bảo chúng ăn thứ khác nữa, sợ là chúng không ăn nổi.

Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa vừa tan làm về liền nghe bọn trẻ nói chúng đã ăn bánh nướng thịt lừa do sư phụ mua cho chúng.

Hai vợ chồng vội vàng cảm ơn Kỷ đạo trưởng.

Kỷ đạo trưởng xua tay nói: “Tôi ở nhà anh ăn cơm hàng ngày, anh chị đều không lấy tiền, mua chút đồ cho bọn nhỏ ăn có là gì? Sau này tôi mua đồ, không cần anh chị cảm ơn tới lui.”

Lý Vệ Hoa vội vàng nấu cơm, Diệp Hoan giúp mẹ ngắt rau rửa rau gì đó, cực kỳ cần mẫn.

Lý Vệ Hoa suy nghĩ: Xem ra sau khi con gái bái sư đã hiểu chuyện, biết chủ động giúp bà làm việc nhà rồi.

Bà nào biết Diệp Hoan luôn muốn giúp ba mẹ làm chút việc, chỉ là đột nhiên trở nên vô cùng siêng năng, sợ ba mẹ nghĩ nhiều nên mới từ từ thay đổi hành vi của mình, khiến ba mẹ dần tiếp nhận cô của sau khi trọng sinh.

Sau khi ăn cơm xong, Kỷ đạo trưởng vẫy tay phong thái rời đi.

Đợi khi Kỷ trấn trưởng ăn cơm xong tới nhà họ Diệp, phát hiện ông chú đã đi mất. Được thôi, ông ấy biết ông chú đi sớm, xem ra nếu muốn tìm ông chú hỏi chuyện, phải tới sớm một chút.

Ông chú không có ở đây, anh bạn nhà họ Diệp có mặt cũng được. Kỷ Chấn Hoa muốn tìm người nói chuyện phát triển trấn trong tương lai.

Sau đó lần này Diệp Hoan may mắn nghe được, chú Kỷ và ba thảo luận tình huống phát triển của trấn Phượng Hoàng sau này.

“Trường Vinh, anh khá hiểu trấn Phượng Hoàng, có kiến nghị và ý kiến gì với sự phát triển của trấn Phượng Hoàng trong tương lai không?”

Diệp Trường Vinh thành thật, không khách sáo với Kỷ Chấn Hoa, nói thẳng: “Bây giờ, trấn Phượng Hoàng không có sản nghiệp cột trụ gì, nhiều nhất cũng chỉ là đất ruộng và đất rừng, tôi cảm thấy trấn Phượng Hoàng muốn phát triển tốt thì phải bắt tay từ mấy phương diện này, đầu tiên phải nâng cao mức độ cơ giới hóa nông nghiệp, nâng cao sản lượng lương thực, dù sao thì đất ruộng mới là gốc rễ của nhân dân…”

Kỷ Chấn Hoa quen biết nhà họ Diệp, từ sau khi biết Diệp Trường Vinh là lính giải ngũ, càng có hảo cảm với ông. Đợi hai người tiếp xúc nhiều, ông phát hiện Diệp Trường Vinh là một người chân chất, hỏi ông chuyện của trấn Phượng Hoàng, ông chắc chắn sẽ không che giấu. Ngược lại, ông sẽ cố hết sức hỗ trợ sự phát triển của trấn Phượng Hoàng.

Kết quả như Kỷ Chấn Hoa đoán, Diệp Trường Vinh nói trấn Phượng Hoàng nhiều núi nhiều đất, sau thu hoạch lương thực hàng năm, người dân đợi nộp xong lúa công, giữ lại một phần lúa ăn, lúa có thể bán kiếm tiền không còn nhiều nữa, nếu trong nhà có con cái đi học, lại chi ra một phần, cho nên cuộc sống của phần lớn thôn dân trong trấn không được sung túc.

Mấy ngày gần đây, Kỷ Chấn Hoa đang đau đầu vì sự phát triển của trấn Phượng Hoàng, ông ấy tới đây chính là muốn làm chút chuyện cho người dân trong trấn, nhưng muốn làm được lại cần khảo sát nhiều phương diện và phối hợp với nhân viên các cấp, nếu không chỉ dựa vào một mình ông ấy, không biết phải vất vả bao nhiêu.

Nhưng đừng thấy một bộ ngành của một hương trấn nhỏ bé, quan hệ bên trong rất phức tạp, chủ nhiệm trưởng khoa phía dưới cũng chia phe phái, cho nên cán bộ trấn mở họp thương lượng thảo luận chuyện trấn Phượng Hoàng phát triển sau này, ý kiến luôn không đồng nhất, Kỷ Chấn Hoa cũng bị những người dưới trướng làm cho phiền muộn, nên mới tới tìm Diệp Trường Vinh trưng cầu ý kiến.

Muốn sung túc lên, không thể chỉ tiết kiệm, phải mở rộng nguồn mới được. Nhưng nguồn dẫn tới giàu có không dễ tìm, bất luận làm gì đều cần phải bỏ tiền đầu tư trước, nhưng người dân vốn đã eo hẹp tiền nong, anh muốn bảo họ chủ động lấy tiền đầu tư làm sản xuất nuôi trồng, hoặc là làm cái khác. Đó vốn là điều không thể. Trừ phi cho người dân nhìn thấy quả ngọt trước, nhìn thấy có người dẫn đầu kiếm được tiền mới sẽ có người muốn kiếm tiền theo.

Kỷ Chấn Hoa cũng từng cân nhắc tìm người tới trấn Phượng Hoàng chiêu thương kéo đầu tư làm doanh nghiệp, nhưng trấn Phượng Hoàng chẳng qua chỉ là trấn mà thôi, không có gì có thể thu hút hạng mục ngoại thương. Trước mắt mà nói, ở đây giao thông bất tiện, xa tỉnh thành, các phương diện không phù hợp với điều kiện đầu tư mở xưởng của thương nhân.

Cho nên muốn tìm một con đường làm giàu phù hợp, vạn sự khởi đầu nan.

Tuy cuối cùng hai người không thảo luận ra kết quả nhưng Kỷ Chấn Hoa càng hiểu toàn diện hơn về trấn Phượng Hoàng, tính toán trong lòng, đưa ra kế hoạch, biết tiếp theo nên làm thế nào.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 77: Chương 77



Kỷ Chấn Hoa là trấn trưởng tốt, nhưng ông ấy vừa tới, không đủ uy tín, trấn không phải của một mình ông ấy, không phải chuyện lớn nhỏ nào cũng do ông ấy quyết định. Kỷ Chấn Hoa định xuống quê thâm nhập tìm hiểu tất cả về trấn Phượng Hoàng, từ từ tìm ra con đường có thể phát triển của trấn Phượng Hoàng.

Mà không phải mở họp lật mặt với cán bộ trên trấn, tới cuối cùng không thảo luận ra kết quả gì.

Mặc kệ thế nào, bây giờ đất đai và lương thực là thứ mà người dân coi trọng nhất, ông ấy bắt tay từ phương diện này trước. Thế là Kỷ Chấn Hoa bắt đầu thường xuyên xuống thôn nói chuyện với người dân, xem thử ở phương diện này có nơi nào cần cải tiến…

Mỗi ngày Kỷ Chấn Hoa ra ngoài tìm hiểu điều tra tình hình, ôm theo một trái tim chân thành làm việc vì nhân dân, tuy rất nhanh ông ấy bị sạm nắng không ít, nhưng trên mặt tràn đầy tinh thần, mỗi ngày đều treo nụ cười.

Diệp Hoan lại biết không cần cô phí tâm tư chỉ tay múa chân, chú Kỷ là một cán bộ có tầm nhìn xa, rất nhanh sẽ tìm được con đường làm giàu chính xác cho nhân dân.

Đợi khi hàng loạt đào được bán ra, Diệp Hoan lấy mấy quả đào to màu hồng từ trong không gian ra, tìm cái cớ cho người nhà ăn. Mùi vị của số đào này thật sự rất ngon, bình thường dùng suối Âm Dương tưới, ăn trường kỳ, có công hiệu cường thân tráng thể.

Diệp Trường Vinh cắn miếng đào lớn do con gái hiếu kính, hỏi: “Loại đào này ngon thật, to lại ngọt, ở đâu vậy con?”

Diệp Hoan chớp mắt nói: “Con dùng tiền tiêu vặt do sư phụ cho mua đó.”

Diệp Trường Vinh nói: “Sư phụ con đối xử với con thật tốt, sau này con cũng phải hiếu kính với Kỷ sư phụ.”

Diệp Đông và Diệp Nam chỉ lo vùi đầu gặm đào ngọt, không hỏi nhiều.

Lý Vệ Hoa lại buồn bực: “Hoan Hoan, đào con mua ở đâu vậy, sao mẹ không nhìn thấy chỗ bán? Đào này quá ngon, lần sau họp chợ nhìn thấy, mẹ cũng mua chút về ăn.”

Diệp Hoan chỉ đành trả lời: “Mẹ, một ông cụ bán, ông ấy nói nhà ông ấy trồng loại đào này không được nhiều, chỉ có một cây đào mọc ra đào to cỡ này, bán có hơi đát, con thấy đào đẹp, người ta nói ngon, con liền mua vài quả.”

“Bao nhiêu tiền một cân?”

“Một tệ một cân.”

Lý Vệ Hoa lập tức dừng động tác ăn đào, vô cùng hối hận nói: “Ôi mẹ ơi, đào này đắt như vậy, sớm biết mẹ đã không ăn, để lại cho các con ăn nhiều một chút.”

Người lớn ăn đào đắt như vậy là lãng phí, trẻ con ăn còn có thể nhanh lớn một tí.

Thịt mới một tệ hơn một cân, đào này sắp đắt bằng thịt khiến Lý Vệ Hoa xót, bà không nỡ mua đào đắt như vậy ăn, một tệ vài cân còn được, đào của người khác không phải đều rất rẻ sao.

Lý Vệ Hoa vội hỏi con gái: “Hoan Hoan, đắt như vậy cũng có người mua à?”

Diệp Hoan chỉ đành nói: “Đào đẹp, lại ngon như vậy, chắc chắn có người mua ạ.”

Lý Vệ Hoa bắt đầu tính: “Mẹ tính xem, hai quả đào hơn một cân, nếu tính hai quả một cân, một buổi sáng bán được bao nhiêu tiền đây, nếu có thể trồng ra loại đào này, không phải phát tài rồi ư!”

Diệp Trường Vinh ăn nhanh, rất nhanh đã gặm xong một quả đào, ông lau miệng nói: “Em nghĩ đẹp quá, đào này trông phát biết là không bình thường, chắc không dễ trồng ra đâu, nếu nhà ai trồng ra đào tốt như vậy, đã sớm nổi tiếng rồi. Có thể nhà ông cụ bán đào chỉ có một cây đào tốt như vậy, có thể kết ra trái, người ta không nỡ ăn mới lấy ra bán.”

Lý Vệ Hoa cảm thấy lời của chồng có lý, không khỏi gật đầu đồng ý: “Tôi chỉ cảm thấy đào này bán được, nếu đắt một chút, bán ở trong phố cũng có người mua, huống hồ đào này ngon ngọt mọng nước, mặc kệ là đóng hộp hay là bán lẻ, có lẽ đều bán rất chạy.”

Diệp Trường Vinh ghi nhớ lời vợ nói, định dành thời gian nói với Kỷ Chấn Hoa. Chỗ họ có không ít sườn núi thích hợp trồng cây ăn quả, nếu trồng được loại trái cây chất lượng, há không phải là một con đường làm giàu sao.

Sau khi tự học viết chữ thư pháp hòm hòm, Diệp Hoan lặng lẽ viết công pháp mà mình luyện cho sư phụ xem.

Như vậy Diệp Hoan lách chuyện cô không biết chữ đã học được công pháp, cho nên nói không thể nói dối, nói một lời nói dối, còn phải nghĩ cách lách lời nói dối này, quá phí sức.

Kỷ đạo trưởng xem công pháp xong, không nhịn được vỗ đùi nói: “Hay, quá hay! Diệp Hoan, công pháp này tuyệt đối là công pháp cổ xưa, không chỉ truyền thừa toàn diện, hơn nữa nếu luyện theo công pháp này, có thể nhập đạo nhanh hơn công pháp truyền lại hiện giờ, tu luyện thành quả nhanh hơn. Diệp Hoan, sư phụ có một thỉnh cầu, có thể cho sư bá con và ta cùng nghiên cứu công pháp này không?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 78: Chương 78



Thực ra ý của ông ấy rất rõ ràng, chính là muốn cho sư bá của Diệp Hoan học tập công pháp này một chút, có lẽ còn sẽ tu luyện theo công pháp này.

Kỷ đạo trưởng sống tới từng tuổi này, người thân thiết đã không còn, người ông ấy quan tâm nhất chính là sư môn và sư huynh, có chuyện tốt đương nhiên nghĩ tới sư huynh rồi.

Sư huynh Vân Hành đạo trưởng của Kỷ đạo trưởng tuổi tác đã cao, nếu có thể thẩm thấu công pháp này, nói không chừng còn có thể tăng chút tuổi thọ.

Công pháp mà họ tu luyện cũng là công pháp truyền thừa đã lâu trong môn phái. Nhưng chỉ vì thời gian truyền thừa quá lâu, truyền thừa môn phái bên trong suýt lũng đoạn, cho nên công pháp tại thế không quá toàn diện, so với công pháp của Diệp Hoan, công pháp của họ kém khá xa.

Nếu Diệp Hoan đã cung cấp công pháp cho sư phụ thì tất nhiên không đi giấu giếm, thế là hào sảng nói: “Sư phụ, người xem mà xử lý là được.”

Có thể tùy ý cho người khác xem, cô không quản.

Cho dù Diệp Hoan không quản, Kỷ đạo trưởng cũng không phải kẻ ngốc, có thể lấy công pháp toàn diện như vậy cho người ngoài xem sao, không thể nào, cùng lắm ông ấy chỉ muốn cho sư huynh học, cùng lắm là dạy cho sư điệt, người khác thì đừng hòng ké vào. Cũng tức là nói, công pháp này gần như là công pháp độc môn của Huyền Nhất Môn bọn họ, cấm truyền ra ngoài. Truyền công pháp ra ngoài đồng nghĩa với phản bội Huyền Nhất Môn, sẽ bị bản môn nghiêm khắc xử phạt.

Sau đó đợi Kỷ đạo trưởng thức đêm nghiên cứu công pháp xong, nói với đồ đệ: “Diệp Hoan, ta xem rồi, công pháp này vô cùng tuyệt diệu, công pháp truyền trong môn phái chúng ta không thể so với nó, sau này con cứ tu luyện theo công pháp này, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta.”

“Vâng, sư phụ.” Diệp Hoan cảm thấy Không Gian La Bàn là thứ kỳ diệu như vậy, công pháp truyền thừa bên trong tuyệt đối không phải là hàng ngoài chợ, chắc chắn sẽ không tệ.

Trong kỳ nghỉ hè, Diệp Hoan cũng theo sư phụ học không ít thủ đoạn xem mặt, xem chỉ tay, bói bát tự, xủ quẻ. Diệp Hoan học rất nhanh, kết hợp tri thức trong đầu với những thứ sư phụ dạy, khiến cô học càng thêm xuất sắc, khiến Kỷ đạo trưởng cực kỳ đắc ý vì đã nhận được một đồ đệ có thiên tư xuất chúng. Ông ấy cảm thấy Diệp Hoan không kém sư điệt bao nhiêu.

Mà Diệp Đông và Diệp Nam, còn có Kỷ Nguyên Sâm, Lý Á Quân và Lý Á Binh học võ cũng có tiến triển không nhỏ. Họ đã học được đánh được một bộ quyền pháp hoàn chỉnh, đứng tấn vững vàng. Tuy sắc mặt đen hơn một chút nhưng trông đều cao lớn thêm, trông có tinh thần hơn trước đây, đứng có tướng đứng, ngồi có tướng ngồi, tuyệt đối khác xa với trước kia.

Diệp Trường Vinh thấy các con nhà mình xảy ra thay đổi rất lớn, quả thực đã học được rất nhiều thứ từ Kỷ sư phụ, cực kỳ cảm kích ông ấy.

Nghỉ hè chơi đủ rồi, rất nhanh đã tới đêm trước khai giảng.

Lý Vệ Hoa dành thời gian mua vải, dùng máy may may cho ba đứa con một chiếc cặp sách màu lam.

“Đây là cặp sách mẹ chuẩn bị cho ba đứa các con, đợi khai giảng thì vào mẫu giáo.”

Diệp Hoan nghe vậy, vội vàng nêu ý kiến: “Mẹ, con và em trai biết được rất nhiều chữ, cũng biết đếm rồi, chúng con muốn học lớp một.”

Lúc nghỉ, cô thường theo hai em trai bắt chúng học thêm, chính là vì ngày hôm nay, muốn trực tiếp học lớp một.

Trường mẫu giáo thời này có thể học được gì, học thêm hai năm chẳng qua là học ghép vần, biết một số hán tự đơn giản, thêm chút nữa là học đếm số. Những thứ này ba đứa bọn họ đều học rồi, thật sự không cần lỡ thời gian ở lớp mẫu giáo, trẻ con lớp mẫu giáo hở tí là khóc, chi bằng trực tiếp vào lớp một.

Diệp Hoan đã sớm dỗ dành hai đứa em trai, nếu chúng trực tiếp học lớp một, cô sẽ thường mua đồ ăn ngon cho chúng. Hết cách, các em trai quá nhỏ, chỉ có thể dùng đồ ăn vặt dụ dỗ chúng.

Lý Vệ Hoa hỏi hai đứa con trai: “Hai đứa cũng muốn học lớp một?”

Diệp Đông và Diệp Nam đều gật đầu.

Lý Vệ Hoa thường dạy các con đếm số biết chữ, ngược lại biết con mình học giỏi. Bởi vì kỳ nghỉ hè theo Kỷ sư phụ luyện chữ, bây giờ chúng biết được càng nhiều chữ. Nếu trực tiếp vào lớp một, có lẽ không có vấn đề gì, còn có thể tiết kiệm chi phí học hai năm, rất tốt.

Chẳng qua Lý Vệ Hoa không ngờ các con sẽ chủ động nêu ra ý kiến. Bình thường có phụ huynh vì tiết kiệm tiền, cũng sẽ trực tiếp cho con mình học lớp một.

Lý Vệ Hoa nghĩ xong bèn nói: “Mẹ hỏi ba của các con thử, nếu ba cũng không có ý kiến thì khai giảng vào thẳng lớp một.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 79: Chương 79



Ba đứa nhỏ trải qua kiểm tra của giáo viên chủ nhiệm lớp 1, học lớp 1 như ý muốn, đồng thời Kỷ Nguyên Trân cũng học lớp 1 cùng họ, Kỷ Nguyên Trân và Diệp Hoan còn thành bạn cùng bàn.

Hai cô bé đều mặc váy đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh, cười lên lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, khiến người ta rất thích.

Bởi vì Diệp Hoan viết chữ tốt, lúc giáo viên chủ nhiệm thuận miệng đưa ra câu hỏi, Diệp Hoan trả lời nhanh, để lại một ấn tượng thông minh học giỏi trong lòng giáo viên chủ nhiệm. Cho nên giáo viên chủ nhiệm gửi gắm trọng trách cho cô, cho cô làm lớp phó học tập.

Mà Kỷ Nguyên Trân xinh xắn đáng yêu, biết hát biết múa, giáo viên chủ nhiệm cho cô ấy làm lớp phó văn thể mỹ.

Diệp Đông và Diệp Nam biểu hiện cũng rất tốt, đáng tiếc tuổi của chúng hơi nhỏ, dáng người hơi thấp, giáo viên chủ nhiệm không cho chúng làm cán bộ lớp.

Mà chọn một bé trai có dáng người cao, vững vàng hơn làm lớp trưởng, như vậy có thể quản được các bạn học cùng lớp, phó lớp trưởng là một bé gái vững vàng.

Diệp Hoan bày tỏ thái độ không quan tâm với việc làm cán bộ lớp. Diệp Đông và Diệp Nam cũng không hiểu cán bộ lớp có ý nghĩa gì, không cảm thấy gì.

Đợi ba đứa về nhà, nói chuyện trong trường cho ba mẹ nghe.

Diệp Trường Vinh: “Hoan Hoan, nếu giáo viên đã xem trọng con, con phải chăm chỉ học hành; Đông Đông và Nam Nam cũng phải cố gắng, giành được chức lớp trưởng trong tương lai.”

Thực ra ông cũng biết giáo viên lớp 1 chọn cán bộ lớp vốn không dựa vào thành tích mà xem học sinh nào có thể đảm đương được, mới cho chúng làm.

Lý Vệ Hoa cũng biết lẽ này, nói với các con: “Đi học đều phải chăm chỉ học hành, sau này mới có thể thi vào đại học tốt, tìm một công việc tốt.”

Lời lẽ tầm thường, nhưng đây là kỳ vọng tha thiết của ba mẹ đối với con cái.

Diệp Hoan gật đầu đầu tiên: “Mẹ, bọn con sẽ chăm chỉ học.”

Diệp Đông Diệp Nam cũng theo chị gái đưa ra lời hứa tương tự.

Lâm Nghi Song theo chồng điều chuyển công tác, được điều tới trường học ở đây. Nhưng bà ấy không dạy ở trường tiểu học mà dạy ngữ văn ở trường trung học trên trấn.

Trước khi khai giảng, Lâm Nghi Song đã nhờ Diệp Hoan chăm sóc Kỷ Nguyên Trân một chút, đừng để cô ấy bị bắt nạt. Lâm Nghi Song biết có rất nhiều thằng nhóc nghịch ngợm chỉ vì cảm thấy vui mà thích ức h.i.ế.p bé gái. Lâm Nghi Song là mẹ, không hi vọng con gái gặp phải loại bạn học nam như thế. Có Diệp Hoan ở bên cạnh trông chừng, nếu ai ức h.i.ế.p con gái sẽ có người báo cáo với bà ấy. Con gái luôn khiến người ta nhọc lòng hơn trong quá trình trưởng thành của mình.

Lâm Nghi Song lại không lo lắng cho con trai học lớp ba, con trai mà, khả năng bị bắt nạt ở trường rất ít.

Sau khi vào tiểu học, nhiều bạn bè, mọi người làm quen với nhau, kết được rất nhiều bạn tốt. Bởi vì Kỷ Nguyên Trân thân với Diệp Hoan, mà Diệp Hoan, Diệp Đông, Diệp Nam lại là ba chị em, giáo viên xếp họ thành bàn trước bàn sau, cho nên bốn người thành một nhóm nhỏ, sau khi hết tiết thường chụm lại chơi với nhau.

Khai giảng chưa đầy một tuần, Diệp Hoan đã bắt đầu cảm thấy giáo trình lớp một cũng quá nhàm chán, kiến thức của lớp một cô đã sớm thuộc nằm lòng, nếu không phải vì canh hai em trai, cô thật sự muốn lập tức vượt cấp. Diệp Hoan chỉ đành lợi dụng thời gian học ở lớp mà học kiến thức tướng học đốt thời gian.

Diệp Hoan sợ mình nhảy cấp, chắc chắn ba mẹ sẽ không đồng ý. Vốn dĩ cô vào tiểu học đã sớm, nếu còn nhảy cấp, càng nhỏ tuổi hơn trong lứa bạn học, bị ức h.i.ế.p thì phải làm sao?

Nếu cân nhắc nhảy cấp, phải để Diệp Đông và Diệp Nam cũng chủ động học tập theo mới được, chỉ có thành tích tốt, giáo viên mới có thể đồng ý học sinh nhảy cấp.

Diệp Hoan cảm thấy, nếu ba bốn người cùng nhảy cấp, mọi người sẽ không cảm thấy cô quá nổi bật, tốt nhất nên đưa theo Trân Trân học cùng, nhảy cấp cùng.

Sau khi tan học, Diệp Hoan đã có chủ ý hỏi em trai: “Đông Đông, Nam Nam, những gì giáo viên dạy các em đều biết chứ?”

Diệp Đông: “Biết, rất đơn giản, trước đây đều học qua rồi!”

Diệp Nam: “Đúng vậy, rất đơn giản, em không cần đếm ngón tay cũng biết làm phép cộng trừ trong phạm vi 10.”

Diệp Hoan biết trong lớp có rất nhiều bạn học mới học toán, đều tính bằng ngón tay, ngay cả cô lúc nhỏ trong kiếp trước cũng học như vậy. Đầu óc không hiểu được, giáo viên đều cho học sinh đếm ngón tay. Nếu trong phạm vi 20, ngón tay không đủ đếm, giáo viên còn cho bọn trẻ về nhà xâu một chuỗi que, cầm tới trường làm đề toán.

Đợi làm quen tới mức độ nhất định, dĩ nhiên không cần đếm ngón tay cũng biết phép cộng trừ trong vòng hai mươi. Thời đại này không có điều kiện tốt như sau này, ngay cả học sinh lớp một cũng có máy tính nhỏ đủ màu sắc dùng riêng.
 
Back
Top Bottom