Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 240: Chương 240



Khương Nhã thương lượng với chồng: “Nếu chúng ta đã nhận Hoan Hoan, nên cảm ơn anh chị nhà họ Diệp đàng hoàng, nếu không có họ phí tâm, Hoan Hoan của chúng ta cũng không thể sống như người bình thường.”

“Ừm, anh đã sớm muốn cảm ơn ba mẹ nuôi của Hoan Hoan đàng hoàng rồi, chỉ là cách xa, anh mới không tới ngay được, bây giờ vừa hay có thời gian, chi bằng chúng ta đi cảm ơn họ.”

Diệp Hoan: “Bình thường ba mẹ đều bận đi làm, cũng không biết có ở nhà không. Nhưng ngày mai vừa hay là cuối tuần, có lẽ họ đều sẽ ở nhà, con có thể gọi điện thoại trước cho họ hỏi thử.”

Diệp Hoan vẫn gọi ba mẹ Diệp nuôi lớn cô là ba mẹ, cũng gọi ba mẹ ruột là ba mẹ. Dù sao thì xưng hô hơi loạn nhưng tình huống đặc biệt, chỉ có thể gọi như vậy đã.

Lục Vân Triết nói: “Được, con gọi điện thoại liên lạc với họ trước, xem họ có thời gian không.”

Diệp Hoan gọi điện thoại cho Diệp Trường Vinh, rất nhanh đã được bắt máy.

“Là Hoan Hoan à, con gọi điện thoại có chuyện gì sao? Bên ba ruột con như thế nào, đã gặp mặt người thân khác chưa, họ đối xử tốt với con không?” Diệp Trường Vinh cũng lo lắng cho Diệp Hoan, lo cô sống chung với người thân vừa nhận có vui vẻ hay không, người ta có thích cô không.

Diệp Trường Vinh suy nghĩ: Hoan Hoan đã nhận ba ruột rồi, nói không chừng bây giờ đã nhận ông bà nội, cô chú. Mà Hoan Hoan không phải người lớn lên ở nhà họ Lục, bây giờ nhận nhau với người nhà họ Lục, hai bên không có bao nhiêu tình cảm làm nền tảng, nói không chừng Hoan Hoan còn chịu ấm ức.

Nhưng Hoan Hoan tốt xấu cũng là cô gái do hai vợ chồng họ nuôi lớn, tới nhà người khác chịu ấm ức, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa cũng không vui. Nhưng họ sợ nói nhiều với Hoan Hoan khiến cô nghĩ nhiều. Thực ra họ rất muốn nói với Hoan Hoan: Nếu ở bên chỗ ba ruột con chịu ấm ức thì đừng tới nữa, dù sao con cũng đã lớn, có họ hay không đều như nhau…

Loại lời này hai vợ chồng họ cũng chỉ nghĩ mà thôi, không tiện nói ra. Nếu ngày nào đó Diệp Hoan thật sự chịu ấm ức nặng nề ở nhà họ Lục, chắc chắn Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa sẽ không cố kỵ quá nhiều, cho dù người khác nghĩ nhiều, họ cũng sẽ nói những lời nên nói.

Diệp Hoan cười chào ba, sau đó nói cho ba nguyên nhân cô gọi điện.

Diệp Trường Vinh nghe đã tìm được mẹ ruột của Hoan Hoan, còn muốn tới nhà, chắc chắn ông ấy muốn gặp người phụ nữ mà mình đã tò mò mười mấy năm: “Ngày mai mọi người tới nhà đi, ba và mẹ con nấu cơm đợi mọi người.”

“Vâng, vậy ngày mai bọn con tới.”

“Hoan Hoan, nếu đã tìm được mẹ ruột con, vẫn nên sớm quay về đi học. Không thể ảnh hưởng việc học, ảnh hưởng tương lai của mình…” Diệp Trường Vinh bỗng nhớ tới con gái là xin nghỉ trở về, thế là vội vàng dặn dò hai câu.

“Vâng, đều nghe lời ba, ngày mai bọn con quay về gặp mặt ba mẹ rồi về Bắc Kinh.”

“Được, ba và mẹ ở nhà đợi mọi người.”

Sau khi hai ba con hẹn xong, Diệp Hoan nói với ba mẹ ruột, ngày mai có thể về trấn Phượng Hoàng gặp mặt.

Lục Vân Triết: “Vậy chúng ta phải mua chút quà đến, cảm ơn anh Diệp và chị dâu.”

Khương Nhã không tiện ra ngoài, huống hồ cũng rất lâu chưa ra ngoài, bèn hỏi: “Nên tặng nhiều một chút, không biết bây giờ lưu hành tặng quà gì?”

Diệp Hoan: “Ba, mẹ, ơn dưỡng dục của ba mẹ nuôi con sẽ tự báo đáp.”

Lục Vân Triết nói: “Con báo đáp ơn dưỡng dục của con, ba mẹ báo đáp ân tình họ nuôi con gái giúp ba mẹ. Không giống nhau.”

Ông ấy không hề phản đối Diệp Hoan hiếu thuận với hai vợ chồng nhà họ Diệp. Tuy người ta là ba mẹ nuôi nhưng quả thực có ơn dưỡng dục con gái, hiếu thuận họ là điều nên làm. Lục Vân Triết mong đợi: Nếu kể từ bây giờ ông ấy và vợ bù đắp cho con gái, sau này họ già rồi, con gái cũng có thể hiếu thuận với ông ấy và vợ, vậy thì càng tốt.

Diệp Hoan ở nhà chăm sóc mẹ, Lục Vân Triết tới trung tâm thương mại mua quà, kết quả ông ấy đã mua thuốc rượu kẹo trà và sữa bột về. Đương nhiên ông ấy chọn mua thứ đắt nhất tốt nhất ở trung tâm thương mại.

Diệp Hoan cạn lời nhìn sữa bột ba mua, dở khóc dở cười hỏi: “Ba, ba mua sữa bột làm gì? Trong nhà cũng không có con nít.”

Lục Vân Triết: “Không phải sữa bột có dinh dưỡng sao, ba mua sữa bột cho người lớn tuổi uống, cầm về cho ba mẹ con tặng người già cũng được.”

Được thôi, coi như cô không hỏi. Diệp Hoan lẩm bẩm một câu: Không biết ông bà nội và ông bà ngoại có thích uống sữa bột không.

Diệp Hoan nhìn sữa bột, rượu Mao Đài, trà Ô Long ba mua, đều không phải đồ rẻ, linh ta linh tinh cộng lại cũng hơn một nghìn tệ. Đồ thật sự không ít, chỉ là không thực dụng lắm.

Nếu để Diệp Hoan chọn, cô sẽ tiêu tiền mua quần áo và mua trang sức vàng tặng ba mẹ, thực tế, ít nhất họ dùng được. Những thứ do ba ruột cô mua về, đoán chừng ba Diệp không nỡ dùng một mình, chắc chắn sẽ chia cho người thân trong nhà.

Mặc kệ như thế nào, đây là chút tâm ý của ba mẹ ruột. Diệp Hoan chỉ đành nhìn là được.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 241: Chương 241



Tối nay, Diệp Hoan tiếp tục vào không gian học khăccs họa bùa dưỡng hồn. Cô dựa theo truyền thừa trong đầu học khắc loại bùa này. Bởi vì loại bùa dưỡng hồn này có hiệu quả hơn loại bùa lưu truyền ở giới huyền học hiện giờ. Diệp Hoan định sau khi học được sẽ khắc cho mẹ ruột một cái, để bà ấy mang theo bên mình. Thứ này có ích với việc khôi phục bình thường của bà ấy.

Khắc bùa chú phải tận tay dùng dao, việc này khó hơn dùng bút vẽ bùa nhiều. Tỉ lệ thành công cũng thấp. Nhưng để mẹ ruột có thể sớm ngày đeo bùa an hồn do cô khắc, Diệp Hoan cầm gỗ đào, kiên nhẫn điêu khắc từng miếng từng miếng, dụng công hơn khi trước nhiều. Cho tới sau nửa đêm, điêu khắc tới mỏi mắt, cô mới tu luyện một lúc, ngủ một giấc.

Ngày hôm sau, khi ba mẹ và Diệp Hoan tới trấn Phượng Hoàng, có nói gì bà bà cũng không đi theo. Diệp Hoan sợ bà ấy không biết dùng bếp ga, để lại một ít tiền cho bà ấy, bảo buổi trưa bà ấy mua đồ ăn ở gần đây.

Bà bà lẩm bẩm: “Ở thành phố mua gì cũng tốn tiền, sống ở nông thôn tiết kiệm hơn.”

Diệp Hoan cười, biết bà cụ ở trong thôn tiết kiệm quen rồi, vừa tới thành phố sống không quen lắm. Rõ ràng cô đã đích thân mua quần áo cho bà bà và mẹ, mẹ mặc quần áo mới, nhưng bà bà lại không nỡ mặc, cứ mặc đồ cũ. Diệp Hoan cũng hết cách với bà ấy.

Lần này, Lục Vân Triết vẫn tìm bạn cũ Chu Văn Bác mượn xe, lái xe tới trấn Phượng Hoàng. Ông ấy không biết đường, Diệp Hoan chỉ đường. May mà Diệp Hoan đã dùng bùa an hồn cho mẹ trước, Khương Nhã bình tĩnh suốt dọc đường, không xuất hiện chuyện nói nhảm.

Thực ra ngoài triệu chứng thi thoảng bị hỗn loạn trí nhớ, phần lớn thời gian Khương Nhã giống như người bình thường, không nhìn ra khác biệt gì. Bản thân Khương Nhã cũng biết, bà ấy từng nói, trước khi hoàn toàn khỏe lại, bà ấy sẽ không tùy tiện ra ngoài.

Khi gần tới trấn Phượng Hoàng, điện thoại của Lục Vân Triết đột nhiên vang lên. Ông ấy vội vàng tấp xe vào lề, lấy điện thoại ra xem ai gọi cho ông ấy.

Thế mà lại từ trong nhà gọi tới, tìm ông ấy có chuyện gì sao? Lục Vân Triết nghĩ, nhanh chóng nhận điện thoại.

“Mẹ, mẹ tìm con?”

Mẹ Lục hỏi: “Sáng nay mẹ bảo dì hầm canh sườn củ sen, bảo bà ấy mang tới cho con, sao con không có nhà, đi đâu rồi?” Bởi vì con trai cả một mình ăn cơm ở bên ngoài, trong nhà nấu đồ ngon, thi thoảng sẽ bảo dì đưa tới.

Bởi vì mẹ Lục biết con trai cả không phải ngày nào cũng có tiết, để tiện tìm người, bà cụ biết thời gian nghỉ đại khái của Lục Vân Triết, biết hôm nay có lẽ ông ấy không có tiết nên ở nhà.

Lúc Lục Vân Triết ra ngoài, đã hơn chín giờ, lái xe tới gần trấn Phượng Hoàng, đại khái gần một tiếng, bây giờ hơn mười giờ, thêm một tiếng nữa là tới giờ ăn trưa.

Nhưng bây giờ Lục Vân Triết không ở Bắc Kinh, tâm ý của mẹ Lục lãng phí rồi.

Lục Vân Triết: “Mẹ, con có việc xin nghỉ, bây giờ không ở Bắc Kinh.”

“Sao, con lại công tác rồi, không phải vừa khai giảng sao, bận như thế ư?” Mẹ Lục hỏi: “Năm nay không phải con dạy sinh viên năm nhất sao, sao lại bận như vậy?”

Lục Vân Triết nghĩ ngợi, vẫn tiết lộ một số tin tức với mẹ Lục: “Mẹ, lần này con ra ngoài không phải công tác, mà là ra ngoài tìm Tiểu Nhã.”

Mẹ Lục nghe con trai lại xin nghỉ ra ngoài tìm người, cũng không biết nên tức giận hay không. Bao nhiêu lần rồi, bà ấy nói cũng vô dụng, còn có thể như thế nào?

Mẹ Lục chậm rãi hỏi một câu: “Như thế nào? Có tin tức không?”

“Có tin rồi, con tìm được Tiểu Nhã rồi.” Trong lời của Lục Vân Triết mang theo nhẹ nhõm và vui vẻ, khiến người ta nghe xong biết ngay tâm trạng của ông ấy rất tốt.

Bên phía mẹ Lục kinh ngạc suýt chút rớt ống nghe xuống sàn. Bà cụ vỗ n.g.ự.c nói: “Cái gì? Con nói con tìm được Khương Nhã rồi! Nó như thế nào, không sao chứ?”

Giọng nói của mẹ Lục bởi vì quá kinh ngạc mà nâng cao lên.

Ba Lục ngồi một bên vội vàng hỏi: “Như thế nào, Vân Triết tìm được vợ của nó rồi sao?”

Mẹ Lục không màng tới chồng, vội vàng nghe con trai giải thích.

“Tiểu Nhã không sao, ngày kia con sẽ dẫn cô ấy về.” Lục Vân Triết cho rằng nói vấn đề ký ức hỗn loạn của vợ cho mẹ cũng vô dụng, khiến người ta lo lắng, chi bằng không nói.

Có thể giấu được bao lâu thì hay bấy lâu, không giấu được nữa thì tính sau.

Mẹ Lục sốt ruột: “Con chỉ tìm được vợ con thì không được, con của con thì sao? Con mau hỏi nó, năm đó vứt con ở đâu rồi, bây giờ đứa nhỏ có ở bên cạnh nó không?”

Đối với mẹ Lục mà nói, đương nhiên con dâu không quan trọng bằng cháu trai cháu gái, huống hồ nói không chừng đứa bé đó là đứa con duy nhất của thằng cả.

“Mẹ, mẹ đừng lo, con cũng ở đây, là một bé gái, tên Diệp Hoan. Con bé thi vào đại học B, bây giờ học ở đại học B.”

“Rốt cuộc là sao?” Mẹ Lục buồn bực, sao tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm được, bây giờ lại thoắt cái tìm được cả vợ lẫn con.

“Mẹ, đợi bọn con về rồi nói rõ với mẹ. Hôm nay con còn có việc, cúp trước ạ!” Lục Vân Triết sợ mẹ càng hỏi càng nhiều, ông ấy không nói rõ trong điện thoại, liền vội vàng cúp máy.

“Ài, con đừng cúp, nói rõ cho mẹ rồi cúp!” Mẹ Lục nghe vậy, đầu dây bên kia đã truyền tới âm thanh tích tích.

Mẹ Lục oán trách: “Thằng này, sao lại không đáng tin như vậy, cũng không nói rõ với tôi đã cúp điện thoại rồi, tức c.h.ế.t tôi mất!”

Ba Lục hỏi: “Thật sự tìm được rồi?”

“Ừm, con trai ông nói tìm được rồi, tôi hỏi sự tình, nó cũng không nói rõ đã cúp, ông nói nó có đáng giận không?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 242: Chương 242



Lục Vân Triết nói tin tìm được Khương Nhã cho người nhà biết, không khác gì ném một viên đá vào trong nước, b.ắ.n lên vô số bọt nước.

Tuy ba mẹ Lục tò mò nhưng nghe Lục Vân Triết nói có chuyện, nhịn lòng tò mò không gọi điện thoại tiếp cho ông ấy. Nhưng đợi mẹ Lục gọi điện thoại nói chuyện này với gia đình thằng hai, còn có con gái Lục Vân Phỉ đã gả đi, khiến hai người họ kinh ngạc.

Lục Vân Thanh và Lục Vân Phỉ đều quan tâm tới vấn đề an toàn của Khương Nhã trước, ví dụ nói chị dâu đã không xuất hiện nhiều năm như vậy, có phải bị thương gì không? Tiếp đó là hỏi chuyện đứa bé.

Khi họ nghe mẹ nói đứa bé cũng tìm được, hơn nữa còn học đại học B, hai người không khỏi nghĩ nhiều, lẽ nào anh cả đã sớm tìm được con gái ruột?

Dù sao thì thời gian đại học B khai giảng khá sớm, thời gian tìm được chị dâu muộn hơn. Có lẽ anh cả bởi vì tìm được con gái ruột trước mới thuận theo manh mối tìm được chị dâu. Chỉ là không biết chỗ chị dâu tình hình như thế nào, vì sao lại biến mất nhiều năm như vậy, rốt cuộc có ẩn tình gì?

Có suy đoán nhiều mấy cũng không bằng hỏi rõ, thế là hai anh em không hẹn mà cùng gọi điện thoại cho anh cả. Nhưng Lục Vân Triết thấy là em hai và em út gọi điện thoại tới, sau khi nghe máy chỉ nói với họ một câu: “Có gì về rồi nói.”

Lục Vân Phỉ kiên trì gọi điện thoại cho anh cả tiếp, sau đó Lục Vân Triết sợ người nhà gọi điện thoại cho ông ấy mãi, thế là dứt khoát cúp nguồn. Dù sao thì sự việc không thể nói rõ trong nhất thời, quay về rồi nói không vấn đề gì cả.

Chỉ là người nhà lại buồn bực, vì chuyện này, Lục Vân Phỉ đặc biệt chạy về nhà mẹ hỏi rõ tình hình. Nhưng ngoài Lục Vân Triết, những người khác đều không biết rốt cuộc là chuyện gì.

Lục Vân Phỉ ai oán: “Anh cả thật là, nói không rõ ràng gì hết, lấp lửng cái gì chứ?”

Mặc kệ người nhà hậm hực thế nào, dù sao thì Lục Vân Triết sẽ không tùy tiện nghe điện thoại. Ông ấy trực tiếp lái xe đưa vợ con tới nhà họ Diệp.

Đợi họ tới cổng nhà, có người nhìn thấy Diệp Hoan hỏi: “Diệp Hoan, không phải cháu đang học đại học ở Bắc Kinh sao, sao lại về?”

Diệp Hoan cười đáp: “Thím, về nhà xử lý chút việc, sẽ quay lại nhanh thôi ạ.”

“Ồ, vậy cháu mau về nhà đi. Hôm nay ba mẹ cháu không đi làm, có lẽ đều ở nhà.” Thím hàng xóm nhìn thấy có một người phụ nữ rất giống Diệp Hoan, tò mò người phụ nữ này là ai. Nếu là thân thích của nhà họ Diệp, sao trước đây chưa từng thấy?

Diệp Hoan và Khương Nhã đồng thời xuất hiện, chắc chắn người nhà cho rằng hai người có quan hệ thân thích, không phải chị em thì là mẹ con, hoặc là cô và cháu gái…

Lục Vân Triết đỗ xe ở cổng, ba người xách rất nhiều đồ vào nhà.

Đại khái biết hôm nay có khách tới, Lý Vệ Hoa đã quét dọn nhà cửa vô cùng sạch sẽ. Tuy vẫn là nhà ngói gạch trước đây, nhưng trông gọn gàng ngăn nắp, biết ngay nữ chủ nhân không phải người lười.

Lý Vệ Hoa sợ ba mẹ ruột của Diệp Hoan chê nhà họ bẩn, cho rằng con gái của họ lớn lên trong môi trường đó. Thực ra bởi vì nhà họ không làm nông, trong viện không có nông cụ gì, trông không lộn xộn mấy.

Tuy Diệp Hoan không phải con ruột nhưng cô có tình cảm không thể từ bỏ đối với ngôi nhà này. Cô xách đồ vừa vào nhà đã gọi: “Ba, mẹ, con về rồi!”

“Hoan Hoan về rồi, mẹ đã nấu cá chua ngọt mà con thích ăn.” Lý Vệ Hoa từ trong bếp đi ra nói, bà lập tức chú ý tới hai vợ chồng phía sau con gái, vội hỏi Diệp Hoan: “Đây chính là ba mẹ của con?”

Không đợi Diệp Hoan trả lời, Lý Vệ Hoa cười nói: “Hoan Hoan và em gái giống nhau thật, nhìn một cái biết là mẹ con ruột.”

Sau khi biết Hoan Hoan đã nhận ba mẹ ruột, Lý Vệ Hoa đã có chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy Lục Vân Triết và Khương Nhã, bà tươi cười, vô cùng nhiệt tình nói với họ: “Em gái, mọi người mau vào nhà ngồi, tôi bảo ba nó ra ngoài mua đồ rồi.”

Gần nhà họ có một xưởng bán tương và dưa muối, trước đây là xưởng quốc doanh, nhưng đã đóng cửa, bây giờ trở thành xưởng tư nhân. Bởi vì gần, tương cũng ngon, nhà họ đều mua tương, mua dưa muối ở đây ăn.

“Mọi người nói tới thì tới thôi, sao còn mang nhiều đồ như thế? Cũng không phải người ngoài, khách sáo như thế làm gì?” Lý Vệ Hoa quay đầu nói với Hoan Hoan: “Con cũng không khuyên ba mẹ con, còn để họ mua nhiều đồ như vậy.”

Lục Vân Triết vội nói: “Nên mà, vốn dĩ tôi nên sớm tới cảm ơn anh chị, nhưng bởi vì công việc, cộng thêm khoảng cách địa lý xa xôi, tôi mới không tới được.”

Khương Nhã cũng nói: “Hoan Hoan được anh chị nuôi tốt như vậy, nói gì chúng tôi cũng phải cảm ơn anh chị…”

Dù sao thì Lục Vân Triết và Khương Nhã nói rất khách sáo, đều là lời nói cảm ơn. Ngàn lời vạn chữ không đủ để bày tỏ sự biết ơn của họ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 243: Chương 243



Lý Vệ Hoa nói: “Mọi người đừng khách sáo! Cũng là bản thân Hoan Hoan giỏi giang, từ nhỏ không khiến chúng tôi bận tâm gì, học cũng giỏi, còn biết chăm sóc Đông Đông và Nam Nam…”

Ba người ngồi xuống nói chuyện của Diệp Hoan, Diệp Trường Vinh xách thùng tương về, lại nói chuyện khách sáo một phen.

Lý Vệ Hoa bắt đầu bận rộn bưng món lên, mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa nói. Diệp Hoan vội giúp đỡ, Khương Nhã cũng muốn giúp, Diệp Hoan không cho, sợ cơ thể bà ấy dễ mệt.

Trước đây phần lớn thời gian Khương Nhã đều bị nhốt trong nhà, thời gian nằm trên giường khá dài, chắc chắn thể lực không được tốt. Nếu không phải mỗi lần Diệp Hoan lén lút dùng một viên Thái Cực Châu khởi tử hồi sinh cho mẹ ruột, chắc chắn Khương Nhã không thể đi lại nhanh như vậy, còn có thể đi đường xa.

Dù sao thì Diệp Hoan có đồ tốt, hận không thể dùng hết cho mẹ ruột, mong bà ấy sớm ngày khỏe lại. Lúc đầu cô nhìn thấy hồn phách của mẹ ruột bị giam lỏng trong bình thủy tinh, luôn lặp lại không biết tung tích của bảo bối, cảnh đó khiến Diệp Hoan sợ hãi.

Diệp Hoan cho rằng tuy bà ấy không nuôi dưỡng cô nhưng lại vì cô mà hi sinh rất nhiều. Điều này khiến tình cảm của Diệp Hoan đối với mẹ ruột nhiệt liệt lại nhanh chóng, thậm chí vượt trên cả người ba đã tiếp xúc nhiều ngày. Cho nên Diệp Hoan có thứ gì ngon, đều lén lút cho mẹ dùng.

Đương nhiên Diệp Hoan không quên ba. Nhưng Diệp Hoan không cho ba dùng Thái Cực Châu, bởi vì hiện giờ Lục Vân Triết vốn không cần.

Đối với người bình thường mà nói, tác dụng của Thái Cực Châu quá lớn, có lẽ có thể khiến người ta tóc bạc hóa đen, tinh thần hăng hái trong một đêm…Diệp Hoan sợ người khác nhìn ra khác lạ, định từ từ bồi bổ sức khỏe giúp ba ruột.

Diệp Hoan cũng không quên ba mẹ nuôi lớn cô, còn có sư phụ dạy dỗ cô, dù sao thì chỉ cần có cơ hội, Diệp Hoan luôn nghĩ cách báo đáp họ.

Bây giờ Diệp Hoan cảm thấy cô vô cùng may mắn, chẳng những có một cặp ba mẹ nuôi coi cô như con ruột, còn có hai em trai hiểu chuyện nghe lời; cô còn tìm được ba mẹ ruột vô cùng yêu thương cô; còn có sư phụ, sư bá, sư huynh, thậm chí là Chiến Thần…

Diệp Hoan nghĩ tới tất cả những người đối tốt với cô, cô may mắn nghĩ nếu có cơ hội sẽ hồi báo họ, hi vọng họ đều có thể hạnh phúc.

Hai cặp ba mẹ ngồi xuống đối mặt nhau nói chuyện, hầu như là nhắc tới Diệp Hoan, còn có Diệp Đông và Diệp Nam. Nhắc tới các con, ba mẹ luôn có chủ đề không nói hết.

Mấy người đang nói chuyện, chuông điện thoại trong nhà vang lên, Diệp Hoan vội vàng đi nghe điện thoại, hóa ra là cậu Lý Vệ Quốc gọi tới.

“Cậu, có việc gì ạ?”

“Là Hoan Hoan à, sao cháu lại ở nhà?” Lý Vệ Quốc cảm thấy lạ, tuy hôm nay là thứ bảy nhưng Hoan Hoan không nên ở nhà. Bắc Kinh cách quê nhà xa như vậy, chỉ với hai ngày cuối tuần không thấm vào đâu, sao Hoan Hoan lại về nhà?

“Có chút chuyện nên cháu về. Cậu, cậu tìm ai ạ?”

“Cậu tìm ba cháu.”

Đợi Diệp Trường Vinh nghe điện thoại của anh mới biết anh hỏi ông ấy chút việc giúp người khác, đợi hai người nói xong. Lý Vệ Quốc hỏi: “Trường Vinh, sao Hoan Hoan lại về?”

Diệp Trường Vinh không trả lời, ông nghĩ nói trong điện thoại không rõ ràng, dứt khoát nói với anh: “Trong nhà có khách, anh tới tiếp khách giúp em, anh tới là biết ngay.”

Điều này khơi dậy lòng tò mò của Lý Vệ Quốc, ông ấy lập tức đồng ý: “Được, anh tới ngay.”

Diệp Trường Vinh vẫn chưa giải thích với họ hàng trong nhà rằng Diệp Hoan không phải con ruột, chủ yếu là ông thật sự không tiện đột nhiên mở miệng giải thích. Nhưng chuyện tới hôm nay, giấu cũng không giấu được nữa. Ông chủ động gọi anh vợ tới, đồng nghĩa với chọc thủng cửa sổ giấy, tới lúc đó không cần ông nói, họ hàng sẽ biết.

Hai nhà cách nhau không xa, cộng thêm Lý Vệ Quốc cưỡi xe đạp tới, chưa được mấy phút đã tới cổng nhà. Ài, thế mà lại lái xe tới, xem ra khách hôm nay rất không bình thường.

Đương nhiên không bình thường, đợi Lý Vệ Quốc nhìn thấy Khương Nhã, thấy dung mạo của bà ấy và cháu gái cực kỳ giống, tựa như hiểu ra gì đó, lại tựa như không hiểu.

Lý Vệ Quốc khách sáo gật đầu với Lục Vân Triết và Khương Nhã, kéo em rể ra ngoài cửa hỏi: “Chuyện gì vậy, hai vợ chồng này là ai, sao người phụ nữ đó lại giống Hoan Hoan như thế?”

Diệp Trường Vinh đưa cho anh vợ một điếu thuốc, còn móc diêm từ trong túi ra châm thuốc cho ông ấy, Lý Vệ Quốc sốt ruột tới sắp bốc khói: “Đừng lề mề nữa, mau nói anh nghe là chuyện gì?”

Diệp Trường Vinh hút một hơi thuốc, mới nói với anh vợ: “Thực ra Hoan Hoan không phải con ruột của em và Vệ Hoa, con bé được em nhặt về, ở ngay đây.”

Diệp Trường Vinh chỉ trước bậc cửa, lại nói: “Hôm Vệ Hoa sinh con, em vừa đẩy cửa đã nghe thấy tiếng khóc của con nít, sau đó nhặt được Hoan Hoan…Sau này em sợ ồn ào ra, khiến kẻ thù mà mẹ ruột Diệp Hoan nói tìm tới, em và Vệ Hoa liền báo rằng con bé là con ruột của chúng em.”

Lý Vệ Quốc: Chẳng trách sau khi Hoan Hoan lớn lên, không giống em rể, cũng không giống em gái. Hóa ra là như vậy.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 244: Chương 244



Lý Vệ Quốc biết Hoan Hoan không phải con ruột của em gái và em rể, bội phục hai người từ tận đáy lòng, bởi vì họ giấu rất kỹ. Ngoài hai vợ chồng này, đoán chừng tất cả họ hàng đều không biết. Quan trọng là họ đối xử vô cùng tốt với Hoan Hoan, không khác gì con ruột, cho nên cho dù Hoan Hoan không giống hai vợ chồng họ, căn bản không ai nghi ngờ Hoan Hoan không phải con ruột.

Mọi người còn cho rằng là sinh ba, chắc chắn khác với sinh một. Hoan Hoan xinh đẹp, đoán chừng là giống bà cô nào đó đời trước.

Cách nhìn của Lý Vệ Quốc đối với Lục Vân Triết và Khương Nhã càng đơn giản, biết họ không phải cố ý bỏ con, bây giờ mới tìm tới là vì bất đắc dĩ, trong lòng chỉ đồng cảm với họ, không có suy nghĩ oán trách.

Ông ấy sợ em rể mất mát, còn an ủi em rể: “Cho dù Hoan Hoan nhận ba mẹ ruột, em cũng đừng quá buồn, coi như sau này có thêm thân thích.”

Hai người nói xong, đang định quay lại tiếp khách, Diệp Trường Vinh nhìn thấy anh cả đạp xe đạp, thồ một số đồ tới: “Anh cả, sao anh lại tới đây?”

Bác cả Diệp chào em trai và anh trai thông gia, xong rồi nói: “Chị dâu em hái được ít sơn trà, đào trên núi, bảo anh mang tới cho các em.”

Diệp Trường Vinh cạn lời, hôm nay thật quá trùng hợp, anh cả tới, vừa hay thấu tỏ chuyện của Hoan Hoan, để anh cả quay về nói với người nhà.

Lần này, nhà họ Lý, nhà họ Diệp sắp bùng nổ rồi!

*

Để không khiến anh cả vào nhà rồi lại kéo ông ra nói chuyện, Diệp Trường Vinh lại phí nước bọt giải thích một lượt với anh cả.

Bác cả Diệp là người thành thật, sau khi nghe xong im lặng rất lâu, đợi khi vào nhà ông ấy mới nói: “Đoán chừng mẹ chúng ta biết Hoan Hoan không phải cháu ruột, có lẽ sẽ đau lòng.”

Diệp Trường Vinh nghe vậy, suýt chút vấp bậc cửa.

Nhà họ ai không biết mấy năm nay bà cụ đối xử tốt với Hoan Hoan, toàn là vì thầy bói nói Hoan Hoan là quý nhân.

Bây giờ Hoan Hoan tìm được ba mẹ ruột, sau này có thể ở nhà họ Diệp hay không còn khó nói, bà cụ biết chắc chắn sẽ đau lòng. Chỉ là không biết đau lòng vì những năm qua bà cụ tặng đồ cho Diệp Hoan, hay là đau lòng sau này bà cụ không còn được hưởng ké nữa.

Sau đó Lục Vân Triết và Khương Nhã nhìn thấy thân thích nhà họ Khương, thế là họ nói cảm ơn, nói trước đây Hoan Hoan khiến mọi người bận lòng rồi. Lý Vệ Quốc và bác cả Diệp vội vàng xua tay, bày tỏ họ không làm gì nhiều.

Nhưng hai người đều nhắc tới Trường Vinh và Vệ Hoa rất tốt với Hoan Hoan, những năm qua họ đều không nhìn ra Hoan Hoan không phải là con ruột của hai vợ chồng.

Đợi uống hết rượu, ăn no cơm, Lục Vân Triết đã xưng anh gọi em với Diệp Trường Vinh, Lý Vệ Quốc và anh cả, còn nói sau này họ tới Bắc Kinh chơi, ông ấy phụ trách chiêu đãi suốt quá trình.

Ăn cơm xong, Lý Vệ Hoa lại pha một ấm trà cho họ, bảo họ uống cho tỉnh rượu. Sau khi tỉnh rượu, Lý Vệ Quốc và bác cả Diệp lấy cớ trong nhà có việc, tạm biệt Diệp Trường Vinh và Lục Vân Triết về nhà trước.

Trước khi đi, Lý Vệ Quốc tìm cơ hội thì thầm với em vợ: “Trường Vinh, về nhà anh nói chuyện của Hoan Hoan với ba mẹ?”

Diệp Trường Vinh thở dài: “Nói đi, tới nước này rồi, giấu cũng không giấu được.”

Lý Vệ Quốc vỗ ông một cái, nói: “Thật tình, em còn muốn giấu, còn muốn giấu tới khi nào?”

“Không phải em sợ người ngoài biết rồi nói ra nói vào sao?” Diệp Trường Vinh biết bây giờ không giấu được nữa, người nhà biết, thân thích sớm muộn cũng sẽ biết, sau đó không biết chừng ai lớn miệng nói ra ngoài, tới lúc đó người quen biết với gia đình họ đều biết. Có người thích bàn tán, chắc chắn sẽ không thể không nói gì được.

Diệp Trường Vinh không làm chuyện trái lương tâm, ngược lại không sợ bị nói. Chỉ là sống dưới ánh mắt dị thường của người khác, cảm thấy có hơi khó chịu mà thôi.

Tất nhiên, Diệp Hoan không phải ruột rà nhà họ Diệp, nếu truyền ra, đoán chừng các hương thân còn cảm thấy mới lạ hơn so với việc nhà họ sinh ba năm đó. Sinh ba, người ta biết cùng lắm là khen vài câu khéo sinh; nhưng nếu Diệp Hoan không phải con ruột, chắc chắn có người sẽ nói: Rốt cuộc là sao, nuôi nhiều năm như vậy, sao không phải là con ruột? Có người hóng hớt, nói không chừng còn sẽ chạy tới hỏi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa.

Đợi Lý Vệ Quốc và anh cả Diệp về nhà nói với người nhà, mới đầu họ đều không tin lời hai người nói là thật.

“Cái gì, Hoan Hoan không phải con ruột của Trường Vinh và Vệ Hoa? Đừng nói bậy!”

Người nhà hỏi rõ sự tình, vẫn không tin. Không phải nói ba mẹ ruột Hoan Hoan tới sao, đi xem thử là biết có phải thật không.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 245: Chương 245



Nhà họ Lý gần, nhấc chân chạy tới nhà Diệp Trường Vinh. Ông bà ngoại Lý vừa thấy Khương Nhã liền biết con trai không nói bậy, nhìn dáng vẻ giống hệt đó, nói Hoan Hoan không có quan hệ gì với người phụ nữ này, không ai tin. Bà ngoại thầm nghĩ: Ôi mẹ ơi, đây chắc chắn là mẹ ruột của Hoan Hoan, hai mẹ con giống nhau biết bao!

Lý Vệ Hoa vội vàng giới thiệu cho ba mẹ bà: “Hai vị này là ba và mẹ của Hoan Hoan, tên Lục Vân Triết và Khương Nhã.”

Lục Vân Triết và Khương Nhã vội vàng chào ba mẹ của Lý Vệ Hoa, sau đó cùng nhau nói chuyện. Mấy người đang nói chuyện, bà nội Diệp bảo con trai cả chở bà cụ tới nhà thằng hai.

Bà cụ vừa vào liền ào ào: “Hoan Hoan lớn lên ở nhà họ Diệp chúng tôi, không thể cho người khác!”

Hai vợ chồng thằng hai khó khăn lắm mới nuôi Hoan Hoan lớn, không thể tặng con gái cho ba mẹ ruột cô như vậy, nếu như thế, không phải là nuôi phí sao? Nuôi con cho người ta, chắc chắn không được. Hơn nữa Hoan Hoan là mệnh quý nhân, bà cụ còn trông mong mệnh quý nhân của Hoan Hoan có thể vượng gia, sao có thể dễ dàng để Hoan Hoan đi?

Diệp Trường Vinh nghe thấy giọng của mẹ ông, vội vàng ra ngoài đón. Lời của mẹ ông khiến người ta khó xử, để Hoan Hoan và vợ chồng Lục Vân Triết nghe được chắc chắn sẽ không thoải mái. Ông bà ngoại Lý nghe thông gia nói vậy, trong lòng lẩm bẩm hai câu, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện với ba mẹ ruột của Diệp Hoan. Vốn dĩ Lục Vân Triết và Khương Nhã định ra ngoài đón bà nội Diệp, bị hai người họ ngăn lại.

Nếu sự việc có thể được giải quyết hòa bình, đâu cần phải cáu giận? Diệp Trường Vinh vội vàng kéo mẹ ông lại, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ nói chuyện đàng hoàng. Người ta tới nhà là khách, đó là ba mẹ ruột của Hoan Hoan, sau này không thể không qua lại, mẹ không thể nói khó nghe quá, đắc tội người ta.”

Con trai nhắc nhở như vậy, bà nội Diệp bỗng nhiên nhớ ra gì đó, bà ghé sát con trai hỏi nhỏ: “Ba mẹ ruột của Hoan Hoan làm gì?”

Anh cả Diệp đứng một bên làm phông, nghe em hai giải thích với mẹ. Vừa tới nhà em hai, mẹ ông ấy đã vứt ông ấy sang một bên.

Diệp Trường Vinh: “Ba con bé là giáo sư đại học B, con bé vừa mới nhận mẹ, con không biết người ta làm gì.” Mẹ ông hỏi cái này làm gì?

Bà nội Diệp tiếp tục truy hỏi: “Vậy họ là người ở đâu?”

“Ba ruột Hoan Hoan là người Bắc Kinh. Mẹ, mẹ hỏi làm gì?” Diệp Trường Vinh buồn bực.

Bà nội Diệp thực tế lại sắc bén nói: “Còn có thể làm gì, nếu điều kiện của ba mẹ ruột Hoan Hoan tốt, chúng ta để họ nhận nhau, sau này trong nhà có thêm thân thích; nếu điều kiện của ba mẹ ruột Hoan Hoan không tốt, không thể để Hoan Hoan nhận họ. Các con phí tâm phí sức nuôi Hoan Hoan lớn, còn cho nó vào đại học, lẽ nào muốn nó về chỗ ba mẹ ruột, bán sức kiếm tiền cho họ?”

Thêm thân thích ở Bắc Kinh, dĩ nhiên bà nội Diệp không phản đối. Chỉ cần Hoan Hoan không cắt đứt qua lại với nhà họ Diệp là được. Nếu ba mẹ ruột Hoan Hoan nghèo khó, khổ sở, năm đó là vì Hoan Hoan là con gái mà vứt bỏ cô, bà nội Diệp sẽ không để Hoan Hoan nhận họ.

Vừa nãy anh cả Diệp quay về nhà nói, bà nội Diệp nghe xong liền sốt ruột, không nghe hết đã bảo anh cả dẫn bà cụ tới nhà thằng hai. Vốn dĩ anh cả Diệp không giỏi ăn nói, không giải thích chu toàn với mẹ, khiến bà nội Diệp hiểu lầm, cho rằng ba mẹ ruột Diệp Hoan tới là giành con với nhà họ.

Diệp Trường Vinh nghe xong vội nói: “Năm đó ba mẹ ruột của Hoan Hoan không phải cố ý bỏ con ở cổng nhà chúng ta, là có nguyên nhân. Khó khăn lắm cả nhà mới đoàn tụ, mẹ không thể nói lời đ.â.m chọt trái tim người ta, nếu Hoan Hoan nghe được không vui thì phải làm sao?”

Bà nội Diệp lo lắng hỏi: “Hoan Hoan không nói đi theo ba mẹ ruột nó, nói sau này không về nữa chứ?”

“Mẹ, Hoan Hoan là đứa trẻ không có tình người sao? Chắc chắn không thể đi không về nữa. Hoan Hoan học đại học ở Bắc Kinh, cách xa nhà chúng ta như vậy, đi theo ba mẹ con bé có gì khác biệt, mẹ đừng bận lòng nữa. Ba mẹ Hoan Hoan đều là người thấu tình đạt lý, sẽ không bảo Hoan Hoan cắt đứt quan hệ với chúng ta. Lát nữa mẹ nói chuyện tử tế với họ…” Diệp Trường Vinh giải thích chung chung một lượt, tốt xấu cũng thuyết phục mẹ ông, dẫn người vào nhà.

Lục Vân Triết và Khương Nhã vội vàng đứng dậy chào bà nội Diệp. May mà vừa nãy bà nội Diệp nghe con trai giải thích, an ủi, trong lòng vững vàng hơn mới nói chuyện tử tế với hai người.

Bà nội Diệp nói: “Hoan Hoan là do vợ chồng thằng hai phí tâm nuôi lớn. Cho dù anh chị nhận con, cũng không thể bắt Hoan Hoan cắt đứt quan hệ với nhà chúng tôi…”

Lục Vân Triết vội vàng hứa: “Không thể, không thể, Hoan Hoan muốn về khi nào thì về khi ấy!”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 246: Chương 246



Bà nội Diệp nghe xong mới yên tâm hơn, sau đó bà cụ lại lẩm bẩm với Diệp Hoan: “Hoan Hoan, ba mẹ cháu nuôi cháu lớn không dễ, sau này cháu phải hiếu thuận với họ…”

“Bà nội, chắc chắn cháu sẽ hiếu thuận với ba mẹ cháu, sau này cũng hiếu thuận với bà và ông nội, còn có ông bà ngoại.”

Lời của Diệp Hoan khiến bà nội Diệp và ông bà cụ Lý vui, nhoẻn miệng khen Hoan Hoan là đứa trẻ ngoan!

Bà nội Diệp nhìn Lục Vân Triết và Khương Nhã, cảm thấy khí chất người ta không bình thường, trông có vẻ xuất thân từ gia đình giàu có, không giống kiểu nghèo khổ, nếu không sao lại trắng trẻo nõn nà, trông còn trẻ hơn con trai và con dâu.

Chỉ là ba ruột của Hoan Hoan có tóc bạc, có hơi đáng tiếc, đoán chừng là không tìm được vợ và con mà ưu sầu, cũng không biết gia đình mẹ ruột Hoan Hoan làm gì, thế mà lại có kẻ thù truy sát. May mà nghe con trai nói đã giải quyết xong kẻ thù, nếu không bà cụ không dám cho hai người ở nhà con trai.

Bà nội Diệp hỏi Lục Vân Triết và Khương Nhã một số vấn đề, lại tìm hiểu kỹ chuyện năm đó, mới nảy sinh đồng cảm với hai vợ chồng này. Vốn dĩ là một gia đình hạnh phúc, thế mà bị kẻ thù chia cắt nhiều năm, bà cụ còn hung hăng mắng chửi kẻ thù một trận. Điều này khiến Lục Vân Triết có chút bóng ma tâm lý với bà cụ thay đổi cách nhìn về bà cụ không ít, cảm thấy tuy bà cụ Diệp vừa mới tới nói lời khó nghe, nhưng thi thoảng cũng rất đáng yêu.

Đợi ông bà ngoại Lý, còn có bà nội Diệp tìm hiểu rõ vợ chồng Lục Vân Triết, lúc họ sắp về, Lục Vân Triết nói với con gái: “Hoan Hoan, không phải ba đã mua sữa bột cho mọi người sao, để họ mang về uống luôn.”

Bà nội Diệp xua tay bày tỏ không lấy: “Người nông thôn chúng tôi không xa xỉ như thế, còn uống sữa bột, đó không phải thứ cho con nít uống sao?”

Ông bà ngoại Lý cũng nói không lấy.

Lục Vân Triết nói: “Cháu biết trong nhà có người già, đặc biệt mua sữa bột cho người già uống, mọi người mang về uống thử, nếu ngon thì sau này cháu lại mua biếu mọi người.”

“Nghe nói sữa bột đắt lắm, đâu cần phải phí tiền đó, chi bằng mua thêm chút thịt ăn có vẻ thực tế hơn!”

Lục Vân Triết lại cảm thấy bà cụ đáng yêu, cười nói: “Chỉ cần bác muốn uống, cứ gọi điện thoại cho Hoan Hoan, cháu mua cho bác uống.”

Bà nội Diệp không mong Lục Vân Triết hiếu kính bà cụ, bèn nói: “Sau này hai nhà chúng ta chính là thân thích, nên qua lại nhiều hơn.”

Lục Vân Triết: “Vâng, bác, sau này bác có thời gian thì tới Bắc Kinh chơi, ở nhà chúng cháu, cháu tiếp đãi bác. Còn có bác Lý, mọi người có thời gian cũng đến chơi.”

“Đợi sau này Hoan Hoan, Đông Đông, Nam Nam ổn định nhà cửa ở Bắc Kinh, chúng tôi sẽ đi.”

Diệp Hoan thương lượng với Lý Vệ Hoa về quà do ba ruột mang tới, trực tiếp đưa những thứ có thể mang đi cho ông bà cụ mang đi.

Tiễn ba người đi, lúc này đã tới ba bốn giờ chiều, Lục Vân Triết sợ về muộn quá không an toàn, nói lời tạm biệt. Hơn nữa ông ấy cũng lo sức khỏe của vợ, sợ bà ấy không gắng gượng được.

Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa muốn giữ họ ở lại một đêm, Diệp Hoan giải vây nói còn phải về Bắc Kinh sớm để đi học, hai vợ chồng sợ ảnh hưởng việc học của Diệp Hoan nên không níu kéo nữa.

Nhưng Diệp Hoan nói đợi được nghỉ sẽ cùng về với hai em trai, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa yên tâm.

Đợi Diệp Hoan và ba mẹ ruột đi, Lý Vệ Hoa nói: “May mà Hoan Hoan hiểu chuyện, nhận ba mẹ ruột không vứt bỏ chúng ta, sau này coi như có thêm thân thích.”

Diệp Trường Vinh nói: “Hoan Hoan lớn lên bên cạnh chúng ta, có thể là đứa trẻ vô lương tâm sao? Hơn nữa sau này các con lớn khôn, có công việc có gia đình, sẽ không ở bên cạnh chúng ta quanh năm, trừ phi đợi chúng ta nghỉ hưu, tới trông con giúp chúng…”

Đợi bà nội Diệp và hai ông bà cụ nhà họ Lý về tới nhà, bị người nhà vây lại, xúm nhau hỏi chuyện thân thế của Hoan Hoan. Họ đều vô cùng tò mò ba mẹ ruột của Hoan Hoan trông như thế nào, nhưng không thể kéo chùm tới nhà Diệp Trường Vinh được. Ở trước mặt khách, cũng không tiện hỏi quá nhiều. Hơn nữa người ta cũng không phải là kính chiếu ảnh, chạy hết tới xem, thể hiện quá bất lịch sự.

Ba người vừa tới nhà, bị con dâu vây lại hỏi, moi móc tin tức họ vừa biết. Bên nhà họ Lý không cần nói nhiều, bà nội Diệp giống như kể chuyện, nói nguyên văn những gì bà cụ nghe được cho người nhà, để ông nội Diệp và gia đình thằng cả biết thân thế của Diệp Hoan rốt cuộc là sao. Dù sao cũng đủ khiến họ kinh ngạc.

Sau đó đợi họ gặp được Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, kéo hai người hỏi chuyện mới thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Nhưng dù sao Diệp Hoan cũng do Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nuôi lớn, bà con thân thích nghe rồi thôi, không bận tâm nhiều. Có việc cũng là vợ chồng Diệp Trường Vinh bận tâm.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 247: Chương 247



Sau khi gia đình Diệp Hoan về tới thành phố S, Lục Vân Triết để vợ và con gái ở nhà, mới đưa xe cho Chu Văn Bác. Ông ấy còn nói với Chu Văn Bác, có thể ngày mai hoặc ngày kia phải về Bắc Kinh, tạm thời sẽ không tới đây nữa.

Chu Văn Bác: “Vốn dĩ còn muốn mời gia đình cậu ăn bữa cơm, nếu các cậu đi rồi, cơm này không ăn được nữa.”

Lục Vân Triết cười nói: “Khương Nhã vẫn chưa khỏi hẳn, đợi cô ấy khỏi, có cơ hội sẽ để cậu mời.”

“Được thôi, sau khi tìm được vợ con, cậu cũng có tâm tình đùa với tôi rồi.”

Lục Vân Triết cong môi thừa nhận: “Bây giờ không phải tâm trạng của tôi tốt sao, đương nhiên biết đùa rồi.”

Sau khi Lục Vân Triết tạm biệt bạn tốt về nhà, nhắc chuyện về Bắc Kinh.

“Ba, chúng ta phải mua vé tàu trước chứ?”

Lục Vân Triết sợ ngồi máy bay ảnh hưởng tới vợ, cân nhắc chu toàn: “Đặt vé giường mềm đi, ba sợ bây giờ mẹ con ngồi máy bay không tiện.”

Diệp Hoan nói: “Vậy thì mua vé giường mềm, đợi lát nữa con đi mua, chúng ta thu dọn một chút, về Bắc Kinh sớm.”

Diệp Hoan nói sắp về Bắc Kinh với bà bà, bà bà không có chút ý kiến nào.

Bà bà cười nói: “Không ngờ cuộc đời bà còn có ngày đến Bắc Kinh, đây đều là nhờ phúc của mọi người!”

Bởi vì trong hai ngày bà bà tới đây, ăn ngon mặc đẹp, còn có người nói chuyện với bà ấy, tốt hơn sống ở quê, bà ấy mãn nguyện, không ngờ về già còn có thể hưởng phúc. Ngoài ăn uống ở nhà Diệp Hoan, bà bà khá tự giác, không gây phiền phức cho họ. Bà bà nói với Diệp Hoan rồi, đợi sau này khi bà ấy già không thể làm gì được nữa, bà ấy sẽ về quê. Bởi vì người già coi trọng lá rụng về cội, bà bà cũng mang tâm lý này. Nhân lúc bà ấy còn có thể hoạt động, cùng gia đình Diệp Hoan dạo quanh khắp nơi, hưởng phúc vài năm, đời này coi như không uổng phí!

Lục Vân Triết bảo con gái ở nhà trông vợ, ông ấy đến ga tàu đặt vé, đặt vé tàu hơn mười một giờ tối nay. Trên đường về, ông ấy mua chút trái cây, chuẩn bị mang ăn trên đường. Thực ra đợi lên xe vừa hay đến nửa đêm, cũng không ăn được bao nhiêu trái cây, mang theo cho có vậy thôi.

Diệp Hoan thấy ba mua vé tàu tối nay, lập tức thu xếp đồ với bà bà. Đồ họ cần mang không nhiều, cũng chỉ có vài bộ quần áo và một số trái cây điểm tâm mà thôi. Còn chăn đệm mới mua gì đó, Diệp Hoan định cất, rồi dùng bùa, có thể bảo quản được một khoảng thời gian. Dù sao thì tết cô vẫn về, Lục Vân Triết giao một chiếc chìa khóa cho con gái, cô có thể về mọi lúc.

Diệp Hoan biết sư phụ, sư bá đã sớm về đạo quán, sư huynh cũng về Bắc Kinh sớm. Lần này họ vì cô chạy trước chạy sau, cô đều không tiễn họ được. Diệp Hoan nghĩ đợi được nghỉ có thời gian, cô nhất định sẽ đi thăm sư phụ và sư bá.

Hơn mười một giờ đêm, bốn người ngồi lên taxi tới ga tàu. Ngoài bà bà lần đầu tiên ngồi tàu lửa mang theo lòng tò mò, Khương Nhã cũng cảm thấy mới lạ.

“Ga tàu bây giờ xây dựng tốt thật, tốt hơn trước đây nhiều.” Khương Nhã nói là so với mười bảy, mười tám năm trước.

Diệp Hoan: “Mẹ, bây giờ tốc độ tàu lửa cũng được nâng cao, sáng mai chúng ta có thể tới Bắc Kinh rồi.”

Khương Nhã cười nói với con gái: “Cũng may các con đuổi kịp thời đại tốt, tốt hơn khi ba mẹ còn trẻ.”

Sau một đêm, họ đã tới Bắc Kinh. Sau khi tới nơi, Lục Vân Triết mới mở nguồn điện thoại, có thể vì là sáng sớm, không có ai lập tức gọi điện thoại cho ông ấy.

Lục Vân Triết đưa vợ tới căn nhà ở Bắc Kinh của họ: “Nhìn xem, đây là nhà mới anh bố trí cho em và Hoan Hoan, thực ra anh cũng không tốn sức mấy, chỉ dựa theo gia cụ thịnh hành lúc trước thiết kế bố trí, nếu em không thích thì hôm khác chúng ta đổi.”

Khương Nhã cười nói: “Thế này rất tốt, không khác mấy với căn nhà ở thành phố S của chúng ta.”

Diệp Hoan sắp xếp một gian phòng cho bà bà, mẹ ruột thì không cần cô lo, bởi vì chắc chắn ba sẽ đích thân phụ trách chăm sóc vợ.

Khương Nhã sợ chậm trễ con gái đi học, đợi Diệp Hoan làm xong, bà ấy nói: “Thực ra bây giờ mẹ không sao, Hoan Hoan, đợi chiều con đi học đi.”

Diệp Hoan: “Mẹ, con sợ mẹ lại không khỏe.”

“Không sao, mẹ cũng không phải có vấn đề lớn gì, chỉ cần ba con trông mẹ không cho mẹ ra ngoài là được, con không cần lo lắng. Ngoan, con còn phải đi học, không thể vì mẹ lỡ dở việc học của con. Hơn nữa bây giờ tình trạng của mẹ không còn nghiêm trọng như thế nữa.” Khương Nhã vì trấn an con gái, lấy ra mấy lý do.

Quả thật Khương Nhã khỏe nhanh, đại khái là vì Diệp Hoan đã lén lút cho bà ấy dùng Thái Cực Châu.

Diệp Hoan nhanh trí nói: “Mẹ, chi bằng con giao công pháp cho mẹ tu luyện, nếu mẹ tu luyện công pháp của con, nói không chừng sẽ khỏe nhanh hơn.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 248: Chương 248



Trước kia Khương Nhã cũng từng tu luyện, nhưng bởi vì tư chất của bà ấy bình thường, công pháp bình thường, năm đó chỉ đạt được chút thành tựu mà thôi. Bây giờ nhiều năm không tu luyện, không biết còn được không.

Khương Nhã ngại phản đối tâm ý của con gái, không chắc chắn nói: “Mẹ còn có thể tu luyện sao?”

“Thử trước ạ, lỡ như có thể thì sao?” Diệp Hoan hăng hái dạy mẹ tu luyện công pháp tầng thứ nhất.

Sau khi Khương Nhã nhớ công pháp, nằm trên giường thử tu luyện. Diệp Hoan nói cô tu luyện như vậy, nằng nặc đòi mẹ cũng tu luyện như vậy, bởi vì tư thế này khá thoải mái.

Diệp Hoan sắp xếp xong mẹ ruột rồi đến phía sau tìm Chiến Thần.

“Chủ nhân, cuối cùng chị cũng về!” Chiến Thần ấm ức cọ chân của Diệp Hoan: “Chị không ở nhà, cũng không cho em ra ngoài, rất nhàm chán.”

Diệp Hoan biết lần này đi gấp, không sắp xếp tốt cho Chiến Thần, vội vàng xin lỗi: “Đợi lát nữa dẫn em ra ngoài dạo, lần này đều tại chị, không sắp xếp em trước, sau này chị không làm như vậy nữa.”

Thực ra trước khi đi, Diệp Hoan đã chuẩn bị một số thứ cho Chiến Thần, nhưng đều là đồ ăn. Ngoài một chậu lớn thức ăn, có một số là thức ăn cô lén lút để lại trong không gian cho Chiến Thần, ví dụ trái cây rau củ ăn được như đào, dưa,…

Diệp Hoan biết Chiến Thần không ăn mấy ngày cũng không sao, nhưng cô không thể bỏ đói nó. Nhưng trước khi đi không tìm được người chăm sóc Chiến Thần, cô chỉ đành để Chiến Thần ở nhà. Dù sao Diệp Hoan cũng biết, cho dù trong nhà không có đồ ăn, Chiến Thần cũng sẽ không c.h.ế.t đói. Bởi vì nó sẽ tự kiếm ăn.

“Được, chủ nhân, chúng ta mau ra ngoài dạo đi.” Chiến Thần vui vẻ vẫy đuôi.

Thực ra Chiến Thần ở nhà một mình rất tốt, bởi vì nó thông nhân tính, biết làm sao đốt thời gian, vẫn luôn ở nhà xem tivi. Bởi vì Chiến Thần là một con ch.ó biết dùng thiết bị điều khiển từ xa. Đương nhiên, để chủ nhân ra ngoài dạo cùng nó, nó kiên quyết không tiết lộ chuyện mình xem tivi mỗi ngày.

Diệp Hoan quay vào nhà nhìn mẹ tu luyện trên giường, bèn nói với ba một tiếng, muốn tới chỗ sư huynh.

Lục Vân Triết: “Lần này sư phụ và sư huynh của con đều phí tâm rồi, hôm khác mời họ tới nhà ăn cơm.”

Diệp Hoan: “Vâng, con biết rồi, ba, buổi trưa con về ăn cơm.”

Diệp Hoan dẫn Chiến Thần ra ngoài, rất nhanh đã đi bộ tới nhà sư huynh. Thế nhưng nhà sư huynh đã khóa trái, không có ai. Diệp Hoan chỉ đành dẫn Chiến Thần về.

Lục Vân Triết hỏi: “Sao lại về nhanh như vậy?”

“Sư huynh không có nhà, con ăn trưa rồi đi xem sao.”

Vốn dĩ có thể gọi điện thoại liên lạc với sư huynh, nhưng Diệp Hoan sợ quấy rầy sư huynh làm việc, vẫn đợi tới trưa rồi sang lần nữa.

Diệp Hoan vừa về chưa bao lâu, trong nhà đã có người tới. Người tới không phải ai khác, chính là ông bà nội của Diệp Hoan – ba mẹ của Lục Vân Triết. Hóa ra trong lúc Diệp Hoan vừa ra ngoài, mẹ Lục gọi điện thoại cho con trai cả, biết ông ấy đã về, lập tức chạy tới. Một là muốn biết rốt cuộc Khương Nhã làm sao, hai là muốn xem thử cháu gái ruột như thế nào.

Vốn dĩ Lục Vân Triết nên đưa vợ con đi gặp trưởng bối, nhưng Lục Vân Triết lo vợ sẽ xảy ra chuyện giữa chừng nên không đồng ý qua đó. Hai ông bà cụ không chịu được, tự ngồi xe tới.

“Ba, mẹ, sao hai người lại tới đây?” Lục Vân Triết giải thích: “Vốn dĩ con muốn đợi Tiểu Nhã khá hơn rồi đưa cô ấy tới thăm hai người.”

Nói thật, tuy Khương Nhã là con dâu cả của nhà họ Lục nhưng số lần ba mẹ Lục gặp bà ấy thật sự không nhiều. Trước đây cũng chỉ là lúc Lục Vân Triết kết hôn với Khương Nhã, dẫn bà ấy về nhà gặp hai người, sống ở nhà họ Lục một khoảng thời gian. Sau đó Lục Vân Triết và Khương Nhã luôn sống ở thành phố S, cho nên Khương Nhã là con dâu cả, thời gian sống chung với ba mẹ chồng không nhiều.

Vì vậy đợi sau khi Khương Nhã mất tích mấy năm, mẹ Lục bắt con trai cả tái hôn. Bởi vì bà cụ là mẹ chồng không có bao nhiêu tình cảm với con dâu, dựa vào đâu nghĩ cho con dâu, nói chuyện cho bà ấy?

Ba Lục không lên tiếng, mẹ Lục trừng con trai cả nói: “Con không dẫn cháu gái của mẹ sang gặp ba mẹ, ba mẹ phải tới gặp các con chứ.”

Muốn gặp cháu gái, không có vấn đề gì cả. Bởi vì Lục Vân Triết chỉ có ba anh em, lại vừa hay rơi vào lúc kế hoạch hóa gia đình, cho nên họ đều chỉ có một đứa con. Tới đời Diệp Hoan, cô chỉ có một người anh họ Lục Cảnh Viễn, còn có một em họ tên Hạ Triều Dương. Sở dĩ Diệp Hoan nhỏ hơn Lục Cảnh Viễn là bởi vì năm xưa Lục Vân Triết xuống nông thôn, kết hôn muộn với Khương Nhã, cho nên con của họ nhỏ hơn con của nhà em hai. Hạ Triều Dương cũng chỉ nhỏ hơn Diệp Hoan một tuổi, năm nay đang học lớp 12.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 249: Chương 249



Lục Vân Triết cười trừ nói: “Ba, mẹ, hai người mau vào nhà ngồi, Hoan Hoan ở trong nhà đó.”

Diệp Hoan thính tai tinh mắt đã nghe thấy cuộc đối thoại của ông bà và ba. Cô vội vàng gọi mẹ dậy: “Mẹ, ông bà của con tới rồi, mẹ mau dậy đi!”

Hai người đều tới, nếu mẹ ruột còn nằm không gặp mặt, tuyệt đối là mẹ ruột không đúng. Thế là Diệp Hoan vội vàng gọi mẹ dậy.

Khương Nhã nghe vậy, mở mắt ngồi dậy, định sửa soạn một chút rồi đi gặp ba mẹ chồng đã không gặp nhiều năm.

Diệp Hoan nói: “Mẹ, mẹ từ từ sửa soạn, con đi gặp ông bà.”

Cô muốn xem xem ông bà có dễ sống chung không. Nếu dễ thì cô sẽ nói thêm vài câu tốt, để họ nhẹ nhàng tiếp nhận mẹ, nếu không dễ thì cô không cần phí sức vô ích, sau này bớt tới chỗ ông bà, đỡ phải gặp mặt lạnh.

“Con đi trước đi.” Khương Nhã lưu loát thay quần áo, lại đơn giản sửa soạn tóc một chút.

Mẹ Lục ở bên ngoài nhìn thấy bà bà, tò mò hỏi một câu: “Vị này là ai?”

Lục Vân Triết nói: “Vị này là bà bà đã chăm sóc Tiểu Nhã lúc trước, con đón bà ấy tới cùng, tiện cho bà ấy giúp đỡ chăm sóc Tiểu Nhã một quãng thời gian.”

Rốt cuộc con dâu cả bị sao, còn phải luôn có người chăm sóc? Những năm qua bà ấy không về, sẽ không phải là bại liệt trên giường, ngại về tìm Vân Triết chứ? Trong lòng mẹ Lục đưa ra suy đoán xấu nhất.

Mẹ Lục cho rằng bà bà là bảo mẫu thuê tới, gật đầu với bà ấy rồi đi vào nhà.

Lục Vân Triết nói với bà bà: “Bà bà, đợi lát nữa cháu nói chút chuyện với ba mẹ, bà ở trong phòng mình một lúc được không?”

Bà bà biết người ta muốn nói chuyện nhà, có thể có vài việc ngại để bà biết, bà ấy lập tức không để bụng nói: “Đương nhiên được, cậu đi đi, có việc gọi tôi là được. Phải rồi, Thu Vân vừa về, cậu không thể để nó bị ức h**p.”

Trước khi đi, bà bà căn dặn Lục Vân Triết một câu.

Lục Vân Triết nhìn bóng lưng xoay người của bà bà, thầm nghĩ: Khó khăn lắm mới tìm được vợ về, sao ông ấy lại để cho bà ấy chịu ấm ức được?

*

Diệp Hoan vừa hay đi ra cửa, đụng mặt ông bà nội. Cô là cháu gái, đương nhiên phải chủ động chào hỏi trưởng bối. Hơn nữa cô cũng không keo kiệt gọi một tiếng ông bà, thi thoảng đi trên đường, gặp phải người già xa lạ còn phải gọi ông bà mà.

Diệp Hoan không đợi ba giới thiệu, giòn giã gọi một tiếng ông bà, sau đó cười nói: “Lẽ ra cháu là tiểu bối nên đi gặp hai người, ông bà, mau vào nhà ngồi.”

Diệp Hoan tới gần bà nội, ân cần ôm cánh tay của bà nội đi vào nhà. Vào lúc này, Khương Nhã vội vàng sửa soạn xong, vội vã đi ra gặp ba mẹ chồng. Ba Lục, mẹ Lục quan sát con dâu không gặp nhiều năm, không nhìn ra thân thể của bà ấy có vấn đề gì.

Sau đó Lục Vân Triết cũng theo vào, ba thế hệ họp mặt đầy đủ.

Đối với hai vị trưởng bối mà nói, so với Khương Nhã, họ càng quan tâm cháu gái Diệp Hoan hơn.

Đặc biệt là mẹ Lục, thấy cháu gái lần đầu gặp mặt đã thân thiết với bà cụ như vậy khiến bà cụ rất có hảo cảm với Diệp Hoan. Không nhịn được cười tươi hỏi: “Cháu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đều tại ba cháu, hôm đó gọi điện thoại không nói rõ với bà. Bà cũng không biết cháu gái vừa tìm lại được tên gì.” Mẹ Lục nói rồi trừng con trai một cái.

“Bà, cháu tên Diệp Hoan.” Diệp Hoan phát giác tâm trạng của bà nội rất tốt, ít nhất không có vừa gặp mặt đã tỏ vẻ này nọ với mẹ ruột, như vậy cô yên tâm rồi.

Mẹ Lục nghe xong liền không vui, hỏi con trai cả: “Sao đứa nhỏ lại họ Diệp chứ?”

Lục Vân Triết nói với ba mẹ: “Nhiều năm trước Khương Nhã xảy ra chuyện, giao con cho người khác nuôi dưỡng.” Ông ấy lại nói: “Không phải là vừa quay lại sao? Còn chưa kịp đổi.” Nhưng đổi họ hay không còn phải hỏi ý của con.

Mẹ Lục nghĩ cũng phải, bây giờ vừa mới quay lại, chắc chắn không có thời gian đổi tên, bèn tha cho con trai. Bà kéo Diệp Hoan tới trước mặt, quan sát một lúc, mới tìm được một chút nét giống với người nhà họ Lục, bà quay đầu nói với chồng: “Tai của đứa nhỏ này giống cô nó. Tai kiểu nguyên bảo, vành tai lại to, sau này chắc chắn có phúc khí.”

Chỉ là gương mặt đó quá giống Khương Nhã, khiến mẹ Lục nhìn xong có hơi không thuận mắt.

Ba Lục nói với con trai: “Nếu đã tìm được con, hôm nào tổ chức tiệc gia đình, giới thiệu Hoan Hoan cho người nhà.”

“Được, đều nghe ba.” Đương nhiên Lục Vân Triết muốn chính thức giới thiệu con gái cho người nhà.

Mẹ Lục hỏi Diệp Hoan rất nhiều câu hỏi. Nhưng bà cụ biết Diệp Hoan học đại học B, không khỏi tự hào nói: “Không hổ là con cháu nhà họ Lục chúng ta, tới đâu cũng ưu tú. Bà nói cháu nghe, cháu còn có một anh họ, năm nay lại thi vào đại học Q. Phải rồi, cháu học đại học sớm như vậy, có phải vì đi học sớm không?”

“Vâng, sáu tuổi cháu học lớp một.”

“Chẳng trách cháu kém anh họ cháu một tuổi nhưng đều học năm nhất.” Mẹ Lục lại nói: “Ba mẹ nuôi của cháu bồi dưỡng cháu rất ưu tú.”

Mẹ Lục lại hỏi tình huống của ba mẹ ruột cô: “Thật sự nên cảm ơn hai người họ đàng hoàng. Nếu ở gần một chút, chúng ta nên tới nhà cảm ơn.”

Lục Vân Triết: “Mẹ, lần này con đến thành phố S, đã cảm ơn anh Diệp và chị dâu Diệp rồi.”
 
Back
Top Bottom