Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 300: Nhanh mở cửa



Có thể nói Tần Duyệt Duyệt là người thông minh, cô ta vừa nói như vậy lập tức đắp nặn ra hình tượng một cô gái ngoan hiền. Cái gì mà vì cha mẹ mình cúc cung tận tụy, đến cuối cùng còn bị cha mẹ hại.

Mọi người vừa nghe, đều bắt đầu có chút đồng tình cô ta.

Lận Xuyên vẫn đứng một bên hút thuốc, ánh mắt như mắt sói nhìn mẹ Tần, khiến mẹ Tần như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, nói:

"Con mau mở cửa ra, không nể mặt mẹ cũng phải nể mặt hai đứa em trai con chứ."

"Từ nhỏ con vẫn luôn nhường bọn họ, bởi vì bọn họ con không có biện pháp học hết cấp 3. Vất vả lắm mới dựa vào nỗ lực của mình thi đại học, mẹ còn nhớ rõ khi con về nhà ý nghĩ đầu tiên của hai người là gì không, là nhường suất học đại học của con cho em trai. Nếu không phải giới tính khác biệt, tuổi của nó còn nhỏ chỉ sợ hiện giờ con cũng không được học đại học." Tần Duyệt Duyệt vừa nói vừa khóc nhưng không mở cửa.

Mẹ Tần bị dọa đành phải chạy trốn, bởi vì không vào được nhà ở thành phố X bà ta lại không quen ai, nếu lại không vào được nhà thì bà ta chỉ có thể chạy trốn. Nhưng mà Lận Xuyên lại nói: "Nếu bà chạy trốn chính là chạy án, đến lúc đó tội nặng thêm một bậc."

Lần này mẹ Tần thật sự hối hận vì đi tìm Lận Xuyên giúp đỡ, bà ta đúng là có bệnh chữa loạn, hoàn toàn không ngờ tới bây giờ trốn cũng không phải ở lại cũng không xong, chỉ trong nháy mắt khóc ra.

Nhưng mà Lận Xuyên đứng một bên lạnh lùng nhìn, mãi đến khi người của cục công an tới mới nói chuyện của mẹ Tần ra.

Cũng không đến mức bắt người vào tù, chỉ mang đi hỏi chuyện sau đó cảnh cáo, nếu lại đến cổng lớn nhà người ta uy h**p thì thật sự bắt vào tù.

Mẹ Tần làm tới làm lui không tìm được biện pháp, chỉ có thể bảo Tần Duyệt Duyệt đòi tiền Lận Đông Hà nhiều hơn.

Muốn ly hôn thống khoái là không có khả năng, tiền phải đòi nhiều bọn họ mới có cuộc sống tốt.

Lận Đông Hà thật sự cho Tần Duyệt Duyệt 500 tệ, sau đó nhà ở cũng cho cô ta, số tiền này đủ học xong đại học.

Đồng thời phí sinh hoạt cũng tuyệt đối không ít, coi như là đã đủ quan tâm.

Mà Tần Duyệt Duyệt chỉ cho mẹ cô 100, hơn nữa cũng chặt đứt quan hệ mẹ con, sau này sẽ không về nhà nữa.

Mẹ Tần bị đuổi đi xong thì đứng ở cửa mắng, nhưng cuối cùng vẫn tức giận rời đi.

Mà mấy tháng sau cha Tần cũng bị định ra hình phạt, cố ý đả thương người phán 5 năm, đã không nhẹ.

Những chuyện này Tô Tô đều nghe Lận Hải nói, ngày đầy tháng có thể ra ngoài cô tắm rửa sảng khoái trước một cái, sau đó đi tới nhà xưởng nhìn một lát.

Dù sao Lận Đông Hà còn chưa xuất viện, không biết nhà xưởng thế nào.

Nhưng thật sự là không trâu bắt chó đi cày, Lận Hải chưa từng học quản lý, còn không có bằng cấp vậy mà chống đỡ được nhà xưởng.

Cậu cũng không lớn tuổi, sau này đúng là tiền đồ vô lượng.

Lận Hải vừa thấy chị dâu tới thì vô cùng nhiệt tình giới thiệu sự phát triển của nhà xưởng sau này, còn nói tháng này có chút tổn thất, cho nên hiệu quả và lợi ích không quá ổn định.

"Có thể duy trì là tốt, chị tin Lận Đông Hà sẽ nhanh chóng trở lại." Đang nói Lận Đông Hà ở bên ngoài đi vào, trên đầu anh ta còn quấn băng gạc, bên cạnh còn có Quan Chấn Đông.

Anh ta nhìn thấy Tô Tô thì cười nói với cô: "Ồ, cô Tô cô cũng ở đây à."

Béo hơn nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đáng yêu. Tô Tô gật đầu, sau đó nhíu mày nói: "Hiện giờ nhà xưởng có Lận Hải là được, anh nghỉ thêm mấy ngày cũng không có người đuổi anh tới đây."

"Không được, lúc trước Lận Hải nói muốn khai phá sản phẩm mới, tôi không thể lại nằm." Trong chuyện hôn nhân anh ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian xử lý, cuối cùng sau này có thể toàn tâm toàn ý xử lý chuyện nhà xưởng.

"Được, vậy anh tự mình cẩn thận, không thoải mái thì nghỉ ngơi một lát. Lận Hải, em làm nhiều một chút, đừng để anh hai em nhọc lòng."

"Vâng."
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 301: Đầy tháng 1



Sau đó chính là vấn đề khai phá sản phẩm mới, hiện giờ đã có nguồn tiêu thụ băng vệ sinh, cho nên Tô Tô cảm thấy tuy thành phố này ổn định nhưng không có quá nhiều phát triển, dù sao phải mở rộng đến nơi khác mới được.

Chỉ cần sản phẩm nở hoa kết quả ở các tỉnh khắp cả nước, như vậy nhà xưởng mới có thể làm to làm tốt.

Cô vừa nói như vậy Lận Đông Hà lập tức gật đầu đồng ý, nhưng mà nhíu mày nói: "Nhưng mà một mình tôi đi nơi khác sao được, hiện giờ toàn ma cũ bắt nạt ma mới."

Tô Tô lập tức nói:

"Vậy anh đi tìm nhân viên nghiệp vụ bản địa đi, cho anh ta chút tiền làm đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của chúng ta, đẩy ra một trăm bao thì cho 1 tệ."

"Đây là ý kiến hay, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?" Lận Đông Hà lập tức đứng dậy.

Lận Hải nói: "Em cũng có thể đẩy."

"Em nắm giữ kỹ thuật chính và quản lý, không thể đi." Tô Tô cảm thấy Lận Hải làm chút kỹ thuật này quá cửa, chỉ cần ở nhà máy làm nhân viên kỹ thuật cộng thêm quản lý sau này sẽ dễ làm. Lan Hải nghe Tô Tô nói thì gật đầu, nói:

"Chị dâu, tã giấy mà chị nói em sẽ nghiên cứu ra nhanh thôi, nhưng mà nhà xưởng chỉ có thể sản xuất giấy lót thấm nước tiểu trước."

"Được." Tô Tô cảm thấy sau này nếu nhà xưởng này có kỹ thuật còn sản xuất khăn giấy, cũng là hàng tiêu dùng vô cùng quan trọng, thực dụng của mọi nhà.

Ba người thương lượng chuyện này xong Tô Tô đi mua đồ ăn về nhà, đứa bé Lận Xuyên đang trông, đợi cơm nước xong thì phải đến nhà mới của Bạch Linh Linh.

Dù sao cô vẫn luôn ở cữ chưa tới xem, người ta đã giúp cô không ít việc.

Lận Xuyên buồn bực, nàng dâu mới ở cữ xong thì đủ loại chuyện, mình muốn thân thiết với cô một chút cũng không để ý tới anh ta.

Không phải đến nhà xưởng thì đến nhà bạn, ngựa không dừng vó.

"Em không thể để buổi tối đi được sao?"

"Dù sao nhà chúng ta cũng không làm tiệc đầy tháng gì, buổi tối em đến đó làm gì, hiện giờ đi nói không chừng còn có thể giúp được một chút."

Sau khi nói xong cô lập tức ăn cơm, sau đó dọn dẹp một ít đồ rồi đến nhà Bạch Linh Linh.

Không khéo chính là, nhà mới của Bạch Linh Linh đã thu dọn xong. Chữ hy trên cửa đều dán lên, nhưng mà hôn lễ làm ở chỗ cha mẹ Bạch Linh Linh, cho nên trong vòng một tuần bên này sẽ không có người tới.

Vậy đợi trước một ngày kết hôn đến bên cha mẹ Bạch Linh Linh nhìn xem, cũng may mấy tuần này Lận Xuyên đều rảnh tới đây giúp cô, nếu không ngày chủ nhật cũng không biết phải trải qua thế nào.

Hôm nay về đến nhà xong thì tương đối thất vọng nói: "Đám Bạch Linh Linh đều không ở đây, đi uổng phí một chuyến."

Sau khi nói xong thì ngồi đó nhìn thoáng qua Lận Xuyên, nhìn anh đang chỉnh lại quần, không khỏi cười nói:

"Tiểu lên người anh sao? Mau cởi ra giặt di lại thay quần khác."

"Được."

"Anh đi tắm rửa sạch sẽ đi, nếu không trên người sẽ có mùi khai."

"Ừm." Phòng tắm này thật sự rất to, còn có một cái bồn tắm, có thể nấu nước ấm đổ vào ngâm, thật sự rất thoải mái.

Dù sao hôm nay Tô Tô đã ngâm, buổi tối còn muốn lại tắm rửa.

Dù sao đã thời gian dài không tắm rửa, luôn cảm thấy mình rất bẩn thỉu.

Lận Xuyên tắm rửa xong lại giặt sạch quần của mình, đột nhiên nghĩ tới chỗ vợ mình lấy bao cao su lần trước, dường như ở trong ngăn kéo nhỏ nào đó ở phòng vệ sinh.

Anh vươn tay kéo, thấy bên trong có mười mấy vật nhỏ, đều đặt ở chỗ đó chờ dùng.

Trong lòng anh lập tức nóng bỏng, dù sao đã lâu rồi không ăn mặn hôm nay có thể khai trai.

Nghĩ tới đây trái tim đều đập nhanh hơn, vậy mà còn kích động hơn cả lần đầu tiên.

Nhưng mà sau khi ra ngoài nhìn thấy tên nhóc nhà mình thì có chút không bình tĩnh nổi, thật sự muốn ném văng đứa bé đi.

Cũng may chính là, một lát sau Tô Tô đã dỗ xong đứa bé ngủ, còn ngủ rất say.

Lận Xuyên nhìn thấy đứa bé ngủ vợ mình thì đang chỉnh lại quần áo thì đâu còn nhẫn nhịn được, trực tiếp đè lên người cô.

"A, không được, đứa bé còn đang ở đây mà."

"Vậy anh ôm đứa bé đến phòng kia?"
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 302: Đầy tháng 2



"Không được, nếu thằng bé khóc thì làm sao bây giờ, hơn nữa trời còn chưa tối đâu."

"Bây giờ anh không quan tâm trời tối hay chưa, dù sao cửa khóa lại sẽ không có người tới." Sau đó nàng dâu là của mình không có người quản.

Lận Xuyên đã sớm tính toán xong, cho nên Tô Tô không thể phản kháng được, trực tiếp bị áp đảo như thế.

Nhưng dù sao cũng có đứa bé ở đây, cho dù đứa bé ngủ rất say nhưng bọn họ không dám lớn tiếng.

Xong việc, Lận Xuyên vừa khen ngợi bao cao su dùng tốt, vừa nói với vợ suy yếu ngã vào một bên không để ý tới anh:

"Tuần sau anh sẽ làm giường em bé cho thằng bé, khi chúng ta làm việc sẽ đặt thằng bé ở trên giường."

"Tuần sau anh đừng trở về, cảm ơn."

Câu cảm ơn này của cô trực tiếp chọc cười Lận Xuyên.

Anh không nhịn được lại nói giỡn với cô: "Sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, hình như chúng ta có thể làm thêm một trận nữa."

"Anh cút sang một bên đi, tránh ra tránh ra, lại chạm vào em, em sẽ ngủ riêng với anh có tin không?”

"Ồ, vậy ngoan ngoãn ngủ đi." Đương nhiên là Lận Xuyên tin, trên mặt cô đều viết đủ loại không tình nguyện.

Nhưng mà lâu như thế cuối cùng cũng được ăn no, Lận Xuyên vẫn rất thoải mái, trực tiếp ôm vợ mình đi ngủ.

Đáng tiếc ngủ được nửa đứa bé ở bên cạnh khóc oa một tiếng, đôi vợ chồng trẻ không thể không dậy dỗ đứa bé, lại đút sữa, thay tã nước tiểu, cuối cùng là thu dọn xong lại ngủ, nhưng mà cảm thấy chỉ một lát là trời lại sáng.

Tối nay đúng là mệt, Tô Tô cũng dậy thu dọn một chút chuẩn bị đến trường học, không biết có thể đảm nhiệm nhiệm vụ nặng nề hay không, đều tại Lận Xuyên, nhưng mà tên kia đã vui sướng rời đi.

Đợi đến khi dì Diệp tới cô cũng đã thu dọn xong chuẩn bị đến trường học, hiện giờ tuy cô phải chú ý ẩm thực nhưng cơ bản là thứ gì cũng có thể ăn, cho nên tự mình chú ý một chút là được, giữa trưa không rảnh thì không cần trở về.

Đợi khi cô tới trường học thì phát hiện bầu không khí học tập rất căng thẳng, mà công việc của cô thì chất đống như núi.

Suy nghĩ trở về vào buổi trưa đều là vọng tưởng, thậm chí ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng không có. May mà có giáo viên gọi cơm tới văn phòng, cô vừa ăn vừa làm việc, mãi đến buổi tối về nhà cũng mang công việc về nhà.

Nhìn con trai đáng thương ở bên cạnh cô nói: "Mẹ thật sự rất bận, lát nữa mẹ chơi với con nhé."

"0a..." Đối phương không hiểu, liên tục khóc.

"Để dì ôm đứa bé đi ra ngoài đi dạo, cháu cứ làm việc đi. Hiện giờ thời tiết rất tốt, dẫn theo ra ngoài cũng không có vấn đề gì."

"Cảm ơn dì Diệp." Cô bắt đầu bận rộn, đợi bận xong thì tự mình làm cơm.

Rất muốn ăn xương sườn, cho nên cô hầm xương sườn khoai tây, sau đó nấu cơm.

Cũng may là có hai cái bếp, nhưng đun cháy có chút phiền phức.

Nếu có nồi cơm điện thì tốt rồi.

Lúc này hẳn là có thứ như nồi cơm điện, có rảnh thì tự mình đến trung tâm thương mại xem thử.

Dù sao đều đã là thập niên 80, có một số thứ hẳn là đã có, nhưng mà tương đối cổ xưa.

Đương nhiên, tháng sau cô phải nộp tiền nhà, cho nên chưa chắc còn tiền để mua.

Nhưng mà từ tháng sau nữa có thể tự do mua mua mua.

Dì Diệp cũng kinh ngạc cảm thán cuộc sống của nhà này rất tốt, chỉ có hai vợ chồng ở nhà to như vậy cũng không thua lỗ gì, đứa bé cũng dùng đồ tốt nhất, vậy mà hôm nay còn ăn xương sườn.

Nhưng bà ấy không phải là người lắm miệng, cũng biết Tô Tô là người có năng lực, không chỉ có công việc chính thức còn mở nhà xưởng ở bên ngoài.

Chỉ là không nghĩ tới, một nhà xưởng có thể tích góp được nhiều tiền như vậy mà thôi.

Ăn cơm xong, Tô Tô chơi với đứa bé một lát, đợi thằng bé ngủ dì Diệp đi giặt quần áo, cô lại bắt đầu bận việc.

Nhưng khi đang bận rộn Lận Hải tới, cầm một tã giấy thành phẩm nói với Tô Tô: "Chị dâu mau xem, em thành công rồi."

Tô Tô cầm lấy nhìn thoáng qua, kém xa với tã giấy hiện đại, nhưng cơ bản thành hình còn rất mềm mại.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 303: Đầy tháng 3



Cô trực tiếp đeo vào cho con trai, có chút to, vì thế nói:

"Thứ này nên làm kích cỡ nhỏ một chút, tốt nhất có thể buộc chặt phần eo, cái này hơi to, nếu có nước tiểu sẽ rơi xuống."

"Em biết rồi, vấn đề dây thun này thực sự khiến người ta sầu, em cảm thấy dùng da gân bên trong là được, nếu dùng toàn bộ dây thun thì sợ eo đứa bé không chịu nổi."

"Đúng vậy, Lận Hải em thật thông minh, cứ làm một lần theo như lời em nói đi, đè thấp thành phẩm, nhưng chất lượng tuyệt đối không thể thấp."

"Vâng, chị dâu, lát nữa nhìn xem hiệu quả thấm nước của thứ này.." Đang nói tới đây, cháu trai cả của cậu đi tiểu.

Sau đó, nước tiểu lập tức chảy từ hai bên ra.

Lận Hải: "Quả nhiên vẫn là cháu gái tốt hơn."

Quần của cậu ướt một mảng to, giống như cậu đi tiểu.

Tô Tô nói: "Quả nhiên là lỏng, chặt thêm chút nữa là được."

"Em biết nên sửa lại thế nào."

"Hay là em mặc quần của anh Xuyên em đi, dáng vẻ này thật khó coi."

"Vâng."

Lận Hải cũng cạn lời, chỉ ôm một lát như thế đã tiểu đầy ra quần, tim rất mệt.

Nhưng mà nước tiểu này cũng mở cánh cửa thế giới mới cho cậu, dù sao cũng biết cách sửa như thế nào.

Đợi cậu rời đi xong dì Diệp lập tức nói: "Sao đứa nhỏ này đi vội vã như thế, dường như rất bận."

"Đúng vậy, cậu ấy trở về thiết kế tã giấy cho cháu trai mình, đến lúc đó không cần luôn thay tã, rất tiện."

"Vậy sao, đứa nhỏ này thật thông minh."

"Đúng vậy, khoảng thời gian này đi học lớp ban đêm nữa. Nếu cậu ấy có thể học tốt, nhất định có thành tựu hơn hiện giờ." Dường như đầu óc của người nhà họ Lận đều không ngốc, ví dụ như Lận Xuyên việc gì cũng biết.

Cái gì mà xây nhà, làm giường, làm đủ loại thứ đêu không cần nhờ người khác.

Ngoại trừ eo quá tốt ra, thì không có tật xấu gì.

Dì Diệp gật đầu nói: "Có đối tượng chưa?"

"Chưa có ạ." Sao nghe có ý như muốn giới thiệu đối tượng cho nhỉ?

Quả nhiên dì Diệp nói:

"Chồng dì có đứa cháu gái năm nay hai mươi, đi làm ở xưởng đồ hộp là công nhân chính thức, tốt nghiệp cấp 3, diện mạo bình thường nhưng rất dễ nhìn.

Thân nhân của con bé.. Đều không còn, lúc trước khi chiến tranh bị kẻ địch giết. Sau đó chồng di và một số thân thích thay phiên chăm sóc nuôi lớn con bé, còn tìm công việc. Nhưng mà gần đây con bé cũng lớn, mọi người đều thu xếp tìm đối tượng cho con bé. Con bé kia rất độc lập, chính vì quá độc lập nên không nghe người lớn nói, cố chấp mình nhìn trúng mới được."

"Người ta có công việc chính thức có thể coi trọng Lận Hải sao?" Hiện giờ tìm đối tượng đều thích tìm người có công việc chính thức, Tô Tô cảm thấy cô gái này khá tốt.

Nhà cô gái này không cha không mẹ chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý với chồng mình, đến lúc đó cũng có thể thương Lận Hải nhiều một chút.

Dì Diệp nói:

"Con bé không thèm để ý chuyện này, tiền lương của con bé cao, một tháng hơn 40 tệ, có thể tự mình nuôi sống mình. Hi vọng tìm được người đàn ông yêu thương mình, cũng không cầu gì khác. Dì thấy chồng cháu đối xử tốt với cháu như vậy, tên nhóc Lận Hải này cũng là người hiền lành, cho nên lúc này mới có ý nghĩ đó."

"Chỉ cần cô gái ấy không thèm để ý là được, tính tình em chồng cháu tốt, chỉ thích suy nghĩ một số thứ, nhưng hiện giờ cũng coi như là nhân viên kỹ thuật của nhà xưởng. Con người rất tốt, quản lý nhà xưởng trên dưới mười mấy người. Tiền lương cũng cao, một tháng khoảng hai trăm tệ, còn có phần trăm hoa hồng."

"Cái gì, nhiều như thế à?"

"Vâng, tên nhóc thúi kia không biết, một tháng cậu ấy chỉ để lại mười tệ cho mình tiêu, tiền dư lại đều bảo nhà xưởng đưa thẳng cho cháu. Tích cóp tiền cưới vợ cho cậu ấy." Sau khi nói xong Tô Tô cười.

Dì Diệp cũng cảm thấy tên nhóc này có năng lực, hấp tấp như vậy đều là vì cần mẫn.

Hơn nữa thường ngày khi Lận Xuyên trở về việc gì cũng làm, thông thường củi dùng một tuần cơ bản đều chuẩn bị sẵn, không cần Tô Tô phải nhọc lòng.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 304: Đầy tháng 4



Quan trọng nhất chính là, rõ ràng ở trong thành phố, nhà này còn cung cấp sưởi ấm tập thể, nhưng anh vẫn chuẩn bị không ít củi, nghe nói là sợ khi mùa đông lạnh có thể đốt giường đất sưởi ấm còn dùng để nấu cơm.

Người đàn ông như vậy rất ít, bà ấy quyết định đợi chủ nhật về nhà thì đi nói chuyện với cô gái kia.

Tô Tô cũng hi vọng Lận Hải sớm thành gia lập nghiệp, như vậy hai nhà có thể chu cấp cho mấy người trong nhà.

Đợi hai đứa bé học ổn định, thì tìm nhà ở bên này sau đó đón bọn họ tới.

Đợi nhà xưởng mở rộng, lại mua một đống nhà ở cũng không phải vấn đề.

Đương nhiên, hiện giờ phải nhanh chóng trả nốt tiền nhà cho người ta mới là quan trọng nhất.

Cũng nhanh, dù sao cô đã trả hơn một ngàn.

Bởi vì hiện giờ ít đồ vật dùng phiếu, cho nên phiếu trong ví cô cũng giảm bớt, tiền thì tăng lên nhiều.

Cô cảm thấy, đợi phiếu biến mất toàn bộ có lẽ tiền của cô sẽ khôi phục trở về hai ngàn tệ, đến lúc đó cho dù không làm việc cũng đủ sống.

Đừng nói là thập niên 80 và thập niên 90, cho dù là hiện giờ hai ngàn tệ cũng là một con số không nhỏ, huống chỉ một tháng còn có một lần.

Chuyện này không khác gì một tháng phát tiền lương một lần, còn là hai ngàn.

Lúc này, tiền lương nhiều nhất là mấy trăm, tuyệt đối không vượt qua một ngàn, cho nên số tiền này của cô cũng tương đối lợi hại.

Đặt nền móng xong, sau này cô có thể sống giàu có hơn người khác một chút, còn có thể luôn tiền sinh tiền.

Dù sao hiện giờ cô còn có một nhà xưởng, nếu sau này có cơ hội còn tích cóp chút tiền lại đầu tư.

Chỉ cần đầu tư ba bốn xí nghiệp, như vậy cô chỉ cần ngồi đợi lấy tiền là được.

Loại chuyện như tự mình làm xưởng lao tâm lao lực cô lười làm, thật sự không được thì mua mấy bất động sản hay đất, đến lúc đó đứa bé nhà cô chính là quan nhị đại, đảm bảo không đói chết.

Dù sao cô cảm thấy mình vì đứa bé chuyện gì cũng không hiểu có thể nói là rầu thúi ruột, còn chưa thể đi đường đâu, đã nghĩ xem cưới nàng dâu øì cho đứa bé, thật sự là không thể vượt mức tiếp nữa.

Nhưng mà buổi tối có dì Diệp chiếu cố đứa bé cô ở trên lầu ngủ một giấc ngon lành.

Đợi buổi sáng trước khi đi đút sữa một lần thì có thể ra ngoài đi làm, giữa trưa cũng không cần trở về còn rất tự do. Vất va lắm mới đợi được bên Lận Đông Hà gửi tiền lợi nhuận và phần trăm tháng này tới, cô lập tức đưa cho Bạch Linh Linh.

Vì tiện đi lại còn mua một chiếc xe đạp second hang, bởi vì ở thành phố vẫn nên dùng phương tiện dễ đi lại chút, ngồi xe bus thật sự quá không dễ dàng.

Thập niên 80 gần như là xe đạp hải dương, mỗi nhà đi làm đều có một chiếc.

Đưa tiền cho Bạch Linh Linh xong cô cầm khoảng 300 tệ còn dư lại tới thị trường dạo một vòng, sau đó tìm được cửa hàng nhà người bạn mà Lận Hải nói lúc trước.

Anh ta hẳn là làm về hàng hóa xuất khẩu gì đó, trong tiệm có TV trắng đen.

Nhãn hiệu Toshiba, phải hơn 260 tệ, mới 14 tấc.

Thật nhỏ rất khó xem, còn có hai dây anten.

Thật ra Tô Hiểu không muốn mua, nhưng nghĩ tới sớm muộn gi cũng phải mua, TV này cũng có thể xem mấy năm cũng chỉ có thể mua.

Dù sao, cô có loại phiếu này.

Còn có phiếu máy may, nhưng mà cô không cần nên không mua.

Lận Xuyên đồng ý mua cho cô, sau này khi muốn mua bảo cô cầm tiền đi mua, nhưng mà không làm quần áo mua thứ này làm gì?

Hơn nữa bây giờ muốn mua quần áo gì bên ngoài đều có, mua một bộ là xong.

Tuy rất đắt, nhưng mà cô cảm thấy sau này người thành phố đều như vậy.

Hơn nữa mua quần áo gì đó đều không lưu hành như đám đồ cô xuyên tới, có thẻ đổi mặc là được.

Quần áo của Lận Xuyên người ta một năm bốn mùa chỉ mua hai ba bộ, còn lại đều là quan trang hoặc bộ đội phát, căn bản không cần mua nhiều.

Nói xa quá rồi, Tô Tô thông qua chém trả giá mua chiếc TV này, sau đó bảo chủ tiệm đưa TV bình an tới nhà, như vậy dì Diệp có thể vừa ở nhà xem TV vừa trông đứa bé.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back