Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 290: Có nghe thấy không



"Không phải, hai nhà chúng ta không có thân thích gì. Hiện giờ không có, sau này cũng không có, cứ thế đi, tạm biệt." Sau khi nói xong Lận Xuyên đóng sầm cửa lại, còn thuận tay khóa trái cửa.

Sau khi trở lại trong phòng Tô Tô hỏi anh là ai, Lận Xuyên nói:

"Là cha mẹ Tần Duyệt Duyệt, sau này dì Diệp tới em bảo dì ấy đừng để hai người kia vào, bọn họ không có lợi thì không dậy sớm."

Anh nói mấy câu nói rõ ràng hết mọi chuyện, đừng để đến lúc đó cho người vào chọc giận không đâu.

Đâu biết Tô Tô còn biết nhiều hơn anh một chút, dù sao trong sách đoạn hậu kỳ đã nói rất rõ ràng về đôi vợ chồng này.

Bọn họ thực sự coi Tần Duyệt Duyệt thành cây rụng tiền, chỉ cần chiếm được tiện nghỉ thì tuyệt đối không buông tha.

Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt được bọn họ tẩy não từ khi còn nhỏ, nếu rời xa nhà mẹ đẻ phụ nữ căn bản không có khả năng dừng chân ở xã hội này, không có người thì cô ta vĩnh viễn không có chỗ dựa, chỉ có nhà mẹ đẻ mới được.

Sau đó đời này Tần Duyệt Duyệt vẫn luôn bị người nhà mẹ đẻ lợi dụng, mãi đến khi cô ta suýt phá nát sự nghiệp của Lận Đông Hà, bị nhà chồng tập thể đuổi ra ngoài mới biết được nhà mẹ đẻ căn bản không để ý tới sống chết của cô ta, bọn họ chỉ cần tiền mà thôi.

Nhưng hiện giờ cô ta còn chưa phá hủy sự nghiệp của Lận Đông Hà, bởi vì Tô Tô bảo Lận Hải trông chừng, chỉ cần cô ta muốn đến công ty sai khiến gì đó thì đuổi người đi.

Hơn nữa Lận Đông Hà cũng rất cẩn thận, lần trước suýt chút nữa tan vỡ, nam chính cánh còn chưa chứng không có khả năng buông tay nhường nhà xưởng kia cho người khác.

"Em biết rồi, dì Diệp tới sẽ nói với dì ấy." Tô Tô gật đầu, hôm nay ba bọn họ ngủ trên giường đất ở tầng một, Lận Xuyên đốt củi còn rất ấm áp.

Sau đó ngồi trên giường đất, anh còn ngồi khoanh chân chơi đùa với con trai mình một lát.

Đừng nhìn Chiến Chiến còn chưa đầy tháng, nhưng mà giỏi cười, hơn nữa là nụ cười tươi vô cùng xán lạn, kèm theo âm thanh khanh khách.

Sau đó thả lỏng tay chân đá loạn, không thành thật một giây nào.

Lận Xuyên càng trở nên ấu trĩ, còn nói:

"Tên nhóc thối mỗi ngày chỉ biết bắt nạt mẹ con, đợi con lớn thêm chút nữa cha sẽ đánh con, có nghe thấy không."

Đối phương nghe thấy, nhưng rõ ràng không hiểu, còn không ngừng cười. "Tên nhóc ngốc, sao ngốc như thế." Lận Xuyên cười nói.

Tô Tô nhìn bọn họ đùa giỡn với nhau thì vươn tay sờ đầu Lận Xuyên, sau đó sờ đầu con trai, phát hiện bọn họ đều nhìn mình thì mới nói:

"Một đôi ngốc nghếch."

Kết quả bị Lận Xuyên giơ tay búng trán, cô đau tới mức kêu thành tiếng, vừa xoa vừa trừng chồng mình.

Nhưng mà không ngờ tới Chiến Chiến nằm ở một bên, đột nhiên oa một tiếng khóc ra.

Trong đầu Tô Tô suy nghĩ, đây là con trai nhìn thấy mình bị bắt nạt cho nên không vui sao, không khỏi ôm con trai nói:

"Vẫn là con trai đứng về phía mẹ, nào, đừng khóc, không phải là cha con muốn đánh mẹ, chỉ đang đùa giỡn với mẹ mà thôi."

Đứa bé không hiểu chuyện, nhưng mà biết nhìn sắc mặt, thấy Tô Tô cười rộ lên cậu bé cũng không khóc nữa.

Sau đó Tô Tô khoe khoang với Lận Xuyên như ra oai, nói: "Anh nhìn xem, con trai của em đứng về phía em, anh đứng sang một bên đi."

"Vâng vâng, nhưng mà hai người đều là của Lận Xuyên anh." Anh kiêu ngạo nói.

"Nghĩ hay quá nhỉ." Tô Tô trừng anh một cái, nhưng vẫn cảm thấy trước mắt rất hạnh phúc. Nhưng mà bọn họ không biết, sau khi vợ chồng nhà họ Tần trở về thì mắng Lận Xuyên một trận, nói anh chưa làm quan đã bất nghĩa, không tôn kính trưởng bối.

Thậm chí còn mắng cả nhà họ Lận, khiến Lận Đông Hà ngồi bên cạnh sắc mặt đã bắt đầu âm trầm.

Anh ta đã không còn là thanh niên nông thôn tới cửa cầu hôn như lúc trước, đã là một lãnh đạo quản lý một nhà xưởng.

Cho nên vô cùng chướng mắt tính cách không phóng khoáng của cha Tần mẹ Tần, nói: "Cha mẹ, mong hai người đừng kéo nhà họ Lận vào, nhà họ Lận không nợ hai người cái gì."
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 291: Khuyên nhủ



Tần Duyệt Duyệt cũng nói: "Đừng nói những chuyện không vui này nữa, chúng ta ăn cơm, ăn cơm đi."

Sau khi nói xong thì bưng đồ ăn lên.

"Mẹ nói này Đông Hà, không phải bọn mẹ nói không dễ nghe. Con nhìn xem các con cùng mở nhà xưởng, vì sao bọn họ mua được nhà to như thế, còn là nhà tầng, nhưng mà nhà các con mẹ thấy chỉ ở được mấy năm, nếu không thì xây lại đi, làm to một chút. Đợi mẹ và cha con già rồi còn có thể hưởng phúc mấy ngày." Tuy nhà mẹ Tần cũng ở thành phố, nhưng chỉ có chồng bà ta có công việc, cho nên điều kiện trong nhà không được tốt lắm.

Nhà bọn họ ngay cả nhà đều là nhà thuê, hiện giờ lại chạy tới nhà con gái vung tay múa chân.

Nói thật Lận Đông Hà không vừa mắt điểm ấy, nhưng chỉ nói:

"Hiện giờ chúng con không có tiền dư, nếu có tiền đều cho hết vào nhà xưởng, đến lúc đó mới có thể sử dụng máy móc càng ngày càng tốt hơn."

"Vậy cũng được, vậy cũng được. Nhưng mà con nhìn xem, các con đều ở nhà của mình, nhưng mà nhà cha mẹ còn chưa có đâu. Hay là con bỏ ra chút tiền mua một ngôi nhà cho hai em trai con, đến lúc đó bọn họ dùng để kết hôn." Cha Tần từ nhỏ đã chỉ điểm cho con gái không cảm thấy thẹn với lòng, trực tiếp nói điều kiện.

Tần Duyệt Duyệt lập tức nhìn thoáng qua Lận Đông Hà, nhìn thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, không khỏi nói:

"Hiện giờ Đông Hà còn đang phát triển sự nghiệp, con cảm thấy thêm hai năm nữa cũng được. Dù sao mấy em trai còn nhỏ. "

Cha Tần trừng mắt nói:

"Như vậy sao được, có tiền phải chuẩn bị trước, nhỡ đâu hai năm sau giá nhà tăng lên thì làm sao? Con có nhà sao không quan tâm tới cha mẹ, phí công nuôi dưỡng con nhiều năm như thế."

"Con về nhà xưởng." Lận Đông Hà không nghe nổi nữa, đứng dậy muốn về nhà xưởng.

"Đông Hà à, con cũng đừng có ý kiến, dù sao mấy đứa em trai cũng cần con chiếu cố." Mẹ Tần nói.

"Ngay cả em trai con còn chưa có nhà ở con lại phải mua nhà cho em vợ, chuyện này có thể nói được sao?" Lận Đồng Hà cười mỉa nói.

"Em trai nhà con cần mua nhà sao, người ta có tiền như thế. Nói không chừng, còn chướng mắt nhà con mua ấy chứ." Cha Tần bĩu môi nói.

"Con nói không phải nhà họ Quan mà là nhà họ Lận." Lận Đông Hà nói.

"Nhà họ Lận? Con còn liên lạc với nhà bên đó ư. Không phải chứ mẹ nói này, người ở nơi nhỏ bé đó có gì phải để ý, cũng đừng khiến trái tim người nhà họ Quan rét lạnh, sau này con ít tiếp xúc với bọn họ đi, tốt nhất là cắt đứt quan hệ." Mẹ Tần nói.

Bọn họ tự thấy lời nói của mình có đạo lý, người không có tác dụng để ý làm gì.

Đôi mắt của Lận Đông Hà lập tức đỏ lên, anh ta đứng ở cửa lớn tiếng nói:

"Mẹ bảo Tần Duyệt Duyệt nhớ ơn nuôi lớn cô ấy của cha mẹ, như vậy con cũng được người ta nuôi lớn, nuôi hơn hai mươi năm còn cưới vợ cho. Hơn nữa khi còn nhỏ cha mẹ đút sữa cho cô ấy, mẹ con thì ôm con đi ra ngoài trộm sữa dê, đi khắp nơi dùng lương thực đổi lấy sữa. Phần ân tình này, con mà quên con mẹ nó con không phải là người."

Sau khi nói xong anh ta trực tiếp đẩy mạnh cửa đi ra ngoài.

"Con nhìn nó kìa, còn không cho mẹ nói. Con nói xem một sinh viên như con tìm đàn ông kiểu gì chẳng được, lại tìm kiểu như nó, đúng là mắt bị mù. Nếu tin mẹ gả cho..."

"Mẹ, em trai con một đứa mới mười lăm, một đứa mới mười tuổi mẹ đòi người ta nhà anh ấy có thể nguyện ý sao? Hơn nữa cũng không thể nói nhà họ Lận như vậy, đến bây giờ anh ấy còn chưa sửa họ, đi khắp nơi giới thiệu mình là Lận Đồng Hà mà không phải Quan Đông Hà."

Cho nên chuyện này là vảy ngược của anh ta, tốt nhất là đừng chạm vào.

Trước đây cô ta cũng ghét bỏ nhà họ Lận, nhưng gần đây không dám biểu lộ quá rõ ràng, nếu không rất dễ bị Lận Đông Hà lạnh nhạt.

Anh ta thậm chí có thể mấy tháng không trở về, sớm đã không còn là tên ngốc ánh mắt luôn nhìn chằm chằm cô ta như trước, ngay cả khi làm việc cũng phải nhìn chằm chằm cô ta.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 292: Vì sao chia cho cô ta nhiều tiền như vậy



"Con đúng là ngốc, nếu mặc kệ nó sau này mọi thứ đều cho nhà họ Lận thì làm sao bây giờ." Mẹ Tần nói.

"Nhà họ Lận có thể lấy được bao nhiêu tiền, vợ Lận Xuyên mới lấy được nhiều nhất, mỗi tháng chia cho cô ta năm sáu trăm tệ, nếu không bọn họ có thể mua được nhà sao?" Tần Duyệt Duyệt nói.

"Cái gì? Vì sao chia cho cô ta nhiều tiền như vậy?"

"Lúc trước khi làm nhà xưởng cô ta bỏ tiền gốc, như vậy có thể chia tiền hoa hồng, cô ta tính toán đúng là tốt." Tân Duyệt Duyệt tức giận.

Vì thế tối nay không ai để ý tới Lận Đông Hà đi đâu, chỉ bắt đầu mắng Tô Tô được rất nhiều tiền.

Buổi tối cha Tần và mẹ Tần vô cùng tức giận, cảm thấy nhiều tiền như vậy nhà mình lấy về có thể mua được nhà bao nhiêu phòng cho hai đứa con trai.

Vì thế bọn họ không bàn bạc với Tần Duyệt Duyệt, đợi cô ta đến trường học thì tới nhà Tô Tô gõ cửa đòi tiền.

Buổi sáng Lận Xuyên đi sớm, dì Diệp còn chưa tới, Tô Tô không thể ra khỏi nhà nên không tới mở cửa.

Bởi vì Lận Xuyên đã khóa cửa từ bên ngoài, ngày hôm qua cũng đã nói cho dì Diệp chìa khóa để ở đâu.

Bọn họ gõ cửa một lúc lâu cũng không có người mở, vì thế muốn đến nhà xưởng, nghe nói bên đó có em trai của Lận Xuyên, chỉ cần tính toán rõ ràng với cậu là được.

Đợi bọn họ vừa đi dì Diệp lập tức lấy chìa khóa từ sau thân cây ra mở cửa, sau đó cài chốt bên trong.

Vào nhà thay giày xong, nhìn thoáng qua Tô Tô ôm đứa bé nói: "Tiểu Tô à, hình như hai người vừa rồi tới cãi nhau, dì đứng từ xa nhìn không dám mở cửa."

"Một nam một nữ, nhìn lớn tuổi sao?" Thật ra nghe tiếng đập cửa cũng biết người tới không có ý tốt, cho nên cho dù có thể mặc thêm áo khoác đi ra ngoài kiên trì mở cửa cũng không động.

"Đúng vậy, dì thấy gương mặt bọn họ âm trầm nên không mở cửa cho bọn họ tiến vào, hai người kia đi rồi di mới tới đây."

"Dì Diệp, cảm ơn dì." Không hổ là người từng ra chiến trường, tính cảnh giác đúng là vô địch.

"Không có gì, giao đứa bé cho dì đi, để dì làm quen với đứa bé trước." Dì Diệp là người rất thích trẻ con, bà ấy tiến lên ôm Chiến Chiến, không ngờ tới lần đầu tiên bị từ chối.

Nhưng mà bà ấy không từ bỏ, liên tục mấy lần cuối cùng khi mẹ mình đi vệ sinh không để ý tới cậu bé xong đã biết là không tránh được, đứa bé khóc một lát sau đó thuận theo.

Cứ thế, dì Diệp bắt đầu chăm sóc Chiến Chiến.

Đừng nhìn bà ấy là người nghiêm túc, nhưng khi chăm sóc đứa bé vẫn rất dịu dàng.

Hơn nữa trong nhà không có người ngoài cho nên cuộc sống cũng rất dễ dàng, chỉ can chiếu cố đứa bé, thu dọn nhà cửa cùng với nấu cơm ở cữ cho Tô Tô, chính là nấu cháo cộng thêm đồ ăn thanh đạm.

Bà ấy cũng muốn ăn cùng, nhưng Tô Tô không để bà ấy luôn ăn cháo, có đôi khi sẽ đưa tiền bảo bà ấy đi mua mấy cái màn thầu, ngày hôm nay thì tạm chấp nhận như thế.

Nhưng mà bên bọn họ yên tĩnh chỗ nhà xưởng của Lận Đông Hà thì cãi nhau ngất trời, thiếu chút nữa đánh nhau với Lận Hải cùng với đám công nhân.

Không, đã đánh nhau rồi, chỉ không đánh vỡ đầu chảy máu mà thôi.

Cha Tần và mẹ Tần cảm thấy con rể nhà mình là xưởng trưởng của nhà xưởng này, cho nên tới đây diễu võ dương oai.

Nhưng mà Lận Hải không quen biết, sau khi đi ra thì đuổi bọn họ đi, nói mấy lời không dễ nghe. Chuyện này khiến hai vị thân thích của xưởng trưởng cho rằng là chịu si nhục, vì thế cãi nhau với Lận Hải, nói cậu tới lấy tiền mà không làm gì, giống y như chị dâu cậu.

Vừa nói tới chị dâu Lận Hải không vui, nhà xưởng băng vệ sinh này vốn là chị dâu người ta và y tá Bạch nghĩ ra.

Sau đó Lận Đông Hà mới bỏ tiền ra góp vốn.

Cho dù anh ta làm nhiều, nhưng là người góp vốn ít nhất.

Hiện giờ ba người chia đều, sao chị dâu mình không có cống hiến.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 293: Chuyên hút máu người



"Nhà xưởng này vốn là chị dâu tôi và bạn chị ấy muốn mở, nhưng hai người không có thời gian. Hai người tới đây gây sự như vậy là có ý øì, người nhà họ Tần các người không làm gì cũng muốn lấy tiền, nghĩ hay quá nhỉ. Phi, da mặt đều dày như nhau." Lận Hải vừa nói vợ chồng Tần Thị không làm gì, còn muốn tới đập phá máy móc trong nhà xưởng, chuyện này khiến nhà xưởng dừng lại không có cách nào sản xuất.

Không thể hủy hoại luôn cả nguyên vật liệu được, cho nên mọi người không thể không ngừng tay.

Đám công nhân cũng không vui, đặc biệt là đôi vợ chồng này còn tới quấy rối, vì thế mọi người cãi nhau ầm lên.

Cha Tần y vào mình lớn tuổi, còn cầm gậy đuổi Lận Hải chạy, thậm chí còn đánh cậu hai cái.

Lận Hải khó thở, mắng:

"Đám chuột nước nhà các người, chuyên hút máu người. Anh cả tôi may mắn không cưới con gái nhà các người, quả thực coi tiền như rác hố người ta. Con gái nhà các người do vàng đốt thành à, cưới cô ta còn phải nuôi đám chuột nhà các người, con mẹ nó đúng là xui xẻo mới cưới về nhà."

"Mày nói linh tinh gì đấy, tên nhóc thối xem tao đánh chết mày không. Cả nhà mày không làm gì chỉ lấy tiền sao không nói, tao nói cho mày biết, bắt đầu từ ngày mai mày cút khỏi nơi này, nếu không tao đập cửa nhà anh cả mày, sau này đừng nghĩ chiếm tiện nghi nhà con rể bọn tao. Nếu mày không nghe, tao sẽ đi tìm thông gia, nhốt chúng mày tám năm mười năm..."

"Đủ rồi." Lận Đông Hà đi từ ngoài tới, những lời này anh ta đều nghe thấy được rõ ràng, cũng hiểu rõ một chuyện, đó chính là Lận Hải nói không sai.

Sau này cho dù sự nghiệp của mình làm lớn cỡ nào, cũng không thắng nổi nhà họ Tần muốn moi tiền, bọn họ chính là uống máu của anh ta, cho dù là lúc nào cũng không từ bỏ.

Nếu sau này anh ta thật sự công thành danh toại, chỉ sợ đến lúc đó hai cậu em vợ cũng sẽ đi theo thăng chức rất nhanh, còn là loại không làm gì cũng được hưởng.

Thật ra anh ta không để bụng nuôi thêm mấy người, nhưng mà anh ta thật sự không muốn nuôi đám người lòng tham không đáy, tìm mệt.

Vì thế anh ta bước mấy bước đoạt lấy gậy trong tay cha Tần, nói: "Đây là nhà xưởng của tôi mời hai người rời đi."

"Con nói gì thế Đông Hà, cha mẹ là cha mẹ vợ của con mà. Bọn họ bắt nạt con thành thật nhưng cha mẹ không thể nhìn nổi, ít nhất không thể để họ Tô kia vô duyên vô cớ lấy đi của con hơn 500 tệ được." Mẹ Tô xoa eo nói. "Không hề đúng."

"Cái gì?"

"Hai người không phải cha mẹ vợ của tôi, Lận Hải bây giờ em đi báo cảnh sát đi, nói chỗ chúng ta có người tới quấy rối. Ngoài ra, từ hôm nay trở đi em tới quản lý nhà xưởng, anh về quê lấy chứng nhận ly hôn."

Lần này Lận Đông Hà thật sự không do dự nữa, anh ta không chút nghĩ ngợi xoay người rời đi, dù sao sau khi công an tới sẽ xử lý tốt, mà chuyện sản xuất Lận Hải cũng có thể làm được.

Sao lúc này lại ly hôn?

Cha Tần và mẹ Tần đều ngẩn ra, đặc biệt là Lận Hải người ta thật sự chạy tới chỗ cửa bảo vệ nhà máy gọi điện thoại báo cảnh sát.

Bọn họ đều vô cùng sợ hãi, sau đó xám xịt rời đÌ.

Đương nhiên bọn họ đuổi theo Lận Đông Hà, nhưng không ngờ tới người ta thật sự hạ quyết tâm, trực tiếp ngồi xe bus đến ga tàu hỏa, mua vé rời đi.

Cha Tần mẹ Tần ngây ngốc, bọn họ chỉ có thể tới trường học tìm Tần Duyệt Duyệt, còn ở cửa mắng to cô ta không có năng lực, ngay cả trái tim đàn ông đều không giữ được, nói muốn ly hôn với cô ta là ly hôn ngay.

Lúc này, gần như cả trường học đều biết Tần Duyệt Duyệt sắp ly hôn. Tần Duyệt Duyệt cũng điên mất, lần trước Lan Đông Hà nói một câu muốn ly hôn cô ta cảm thấy đây là cho cô ta cơ hội xuống bậc thang, đâu biết lần này thật sự muốn ly hồn.

Như vậy sao được, nếu ly hôn cô ta sẽ không còn gì nữa.

Cho nên cô ta mặc kệ cha mẹ mình chạy vội về nhà, nghĩ cho dù về thôn cũng phải cầm theo quần áo.

Đâu biết Lận Đông Hà người ta đã hạ quyết tâm, sẽ không mang thứ gì cứ trở về như vậy.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 294: Nháo ly hôn 1



Cô ta ngồi một mình trong sân nhà, sau đó lúc này mới nghĩ tới vì sao đang yên đang lành Lận Đông Hà đột nhiên muốn ly hôn, chuyện này có quan hệ gì với cha mẹ mình.

Đợi cha Tần và mẹ Tần trở về xong cô ta hỏi một câu, sau đó mẹ Tần nói không nhìn được con gái chịu ấm ức nên đến đòi tiền người nhà họ Lận.

Chẳng trách sẽ như thế, Tần Duyệt Duyệt bắt đầu hối hận mình nhất thời lanh mồm lanh miệng nói những lời này.

Phải biết rằng cô ta cảm thấy trong lòng có ấm ức nên muốn tìm người nói hết, cha mẹ mình không phải là người thân nhất của mình sao, vì thế mới nói với bọn họ.

Đâu biết, vậy mà bọn họ đến nhà xưởng náo loạn.

Đối với Lận Đông Hà mà nói nhà xưởng kia vô cùng quan trọng, nhưng bọn họ lại tới phá nhà xưởng.

"Cha mẹ, sao hai người có thể như vậy, làm như thế có khác gì người đàn bà đanh đá trong thôn. Nhà xưởng kia lúc đầu là Tô Tô và Lận Đông Hà xây, cho nên đương nhiên anh ấy sẽ không đột nhiên tách ra với đám Tô Tô, đến lúc đó tiền còn phải trả bọn họ, tiền hàng cũng không còn." "Vậy thì vay, nhà xưởng to như thế sao có thể không mượn được tiền, thật sự không được thì về nhà họ Quan lấy." Mẹ Tần không để trong lòng, nói: "Dù sao không thể để cậu ta ly hôn được, đến lúc đó kết hôn lần hai có thể tìm được người có tiền như thế ư?"

Lúc trước còn nói cô ta là một sinh viên tìm loại người nào chẳng có, vì sao phải tìm Lận Đông Hà, lúc này lại không tìm được.

Thật ra Tần Duyệt Duyệt tự mình biết rõ, cho dù cô ta là sinh viên nhưng có một số người trong xã hội vẫn coi thường cô ta.

Mọi người đều chú ý môn đăng hộ đối, cho dù biểu hiện của cô ta ở đại học rất khá, nhưng cô ta vẫn chỉ là người nghèo.

Đám đàn ông kia tự nhận là có nhiệt huyết đủ rồi, nhưng mà chuyện này căn bản không cho cô ta cảm giác an toàn gì.

Trải qua chuyện phá thai xong cô ta mới biết được cái gọi là nhất thời xúc động sẽ thương tổn phụ nữ lớn cỡ nào, cho nên đợi Lận Đông Hà thành công xong cô ta mới dần có cảm giác an toàn.

Thậm chí cô ta muốn có con và sống hạnh phúc với anh ta, nhưng không ngờ tới hiện giờ mọi chuyện đều trở thành bọt nước.

"Vâng, con tuyệt tốt không ly hôn với anh ấy. Nhưng mà người nhà họ Quan đều không thích con, chỉ sợ đi náo loạn cũng không có ai để ý." Tần Duyệt Duyệt nói.

Mà mẹ Tần nói:

"Chuyện này con không biết đâu, những người này sợ nhất là người khác náo loạn. Bọn họ sợ bị người ta biết phá hỏng thanh danh, chỉ cần nắm lấy điểm này, chúng ta không sợ gì."

Tần Duyệt Duyệt không ngây thơ như mẹ mình, nói:

"Mẹ, nếu không cần thiết tốt nhất là chúng ta đừng đi nháo, nói không chừng sẽ bị kiện, người nhà đó không dễ bắt nạt như vậy."

Chỉ có thể ra tay từ chỗ Lận Đông Hà, chỉ cần anh ta còn chút tình cảm đối với mình sẽ không dễ dàng ly hôn như thế.

Nhưng mà, đầu tiên phải bảo cha mẹ trở vê.

Chuyện lần này hơn phân nửa là do cha mẹ quá nóng lòng, đương nhiên chuyện này cũng là vì tốt cho cô ta.

Nhưng mà cô ta vừa mở miệng cha Tan mẹ Tần nóng nảy, nói:

"Hai đứa đều sắp ly hôn cha mẹ có thể đi sao? Đợi đến khi tên nhóc Lận Đông Hà kia muốn ly hôn cha mẹ sẽ đứng bên phía con, chắc chắn không thể để cậu ta sống tốt."

Tần Duyệt Duyệt vừa nghe thấy vậy trong lòng thoải mái hơn một chút, dù sao cũng là cha mẹ mình cho nên đứng về phía cô ta. Chỉ có điều cô ta vẫn nhân lúc mọi người không chú ý gọi điện cho công xã, ý đại khái là bảo Lận Đông Hà đừng nổi nóng mau trở về, cô ta sẽ giải quyết những chuyện này.

Nhưng mà Lận Đông Hà căn bản không trả lời điện thoại, chuyện này khiến Tần Duyệt Duyệt có chút lo lắng, luôn cảm thấy lúc này Lận Đông Hà làm thật.

Nhưng mà người bình thường đều không có biện pháp khuyên nổi anh ta, có lẽ vợ chồng Tô Tô và Lận Xuyên nói anh ta sẽ nghe.

Hay là tìm bọn họ nhờ nói giúp mình chuyện này?

Chỉ cần thuyết phục được Lận Đông Hà, sau này mình bảo cha mẹ ít tới đòi tiền, đến lúc đó mình tích cóp gửi cho bọn họ không phải là xong sao.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back