Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 285: Không hỏi cô ấy có thể hỏi Thường Dược Tiến



Đột nhiên nghe thấy vợ ở trên lầu kêu ai da một tiếng, âm thanh còn rất to.

Chỉ mấy giây Lận Xuyên đã đi lên, nói: "Có chuyện gì thế?"

"Không, không có chuyện gì." Tô Tô đang lục ba lô của mình giấu đồ ở phía sau không nói với Lận Xuyên, đợi anh đi rồi mới lấy ra nhìn.

Một cái túi nhỏ màu trắng bán trong suốt, phía trên viết tiếng Anh.

Nhưng mà cho dù cô không biết nhãn hiệu này, cũng biết nó là loại siêu mỏng.

Còn là cỡ to, nếu không đoán nhầm chắc chắn là bạn học nữ nào của mình nhét vào.

Nhét vào còn chưa tính, vậy mà nhét cỡ to nhất, đây không phải là đang đùa cô sao.

Đồ để trong ngăn có mấy viên thuốc say xe của cô, cô chỉ muốn tìm trong túi một lát mà thôi, trước đây cô nghĩ sao không mang theo bao cao su và thuốc tránh thai, chán quá đi mất, không ngờ tới hôm nay lại có.

Xem ra cái nồi này chỉ có thể để Bạch Linh Linh gánh, dù sao cô nói Bạch Linh Linh tìm được thứ này Lận Xuyên cũng sẽ không đi hỏi cô ấy.

Không đúng, không hỏi cô ấy có thể hỏi Thường Dược Tiến.

Đợi ngày nào đó Thường Dược Tiến kết hôn, đến lúc đó chắc chắn sẽ nhắc tới đề tài này.

Tô Tô suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng vẫn dùng phương pháp đơn giản nhất, nhưng hôm nay thứ này không thể xuất hiện.

Cô thử lấy ra đặt ở một bên, xem lát nữa trong ba lô có xuất hiện không.

Trong lòng còn đang tính toán, nếu một ngày có một cái, như vậy đủ dùng.

Nhưng mà điên lên thì một ngày hai cái e rằng không đủ dùng, phải đợi tích cóp đần để ở một chỗ khác.

Phải biết rằng Lận Xuyên đang ở độ tuổi tuổi trẻ khí thịnh, thông thường anh một tuần một lần, nhưng lúc này chắc chắn lăn lộn cô không ít.

Mặt cô ửng đỏ, đang còn ở cữ nghĩ linh tỉnh gì thế.

Buổi tối khi hai người nằm xuống khó tránh khỏi ngọt ngấy một lát, Lận Xuyên thậm chí hỏi cô đã đỡ hơn chưa.

Dọa Tô Tô ôm chặt lấy người, nói: "Anh, anh muốn làm sao?"

"Anh chỉ hỏi chút thôi, em cảm thấy anh có thể làm gì?” "Anh không làm gì, chọc em làm gì, bình tĩnh một chút được không?"

"Không bình tĩnh được, chúng ta nói chuyện đi."

Trước đây Lận Xuyên là hồ lô cưa miệng, muốn anh nói chuyện khó như lên trời.

Không ngờ tới hôm nay anh còn chủ động cầu tán gẫu, hiếm có.

"Nói đi."

"Anh và các bạn góp 500 tệ, tháng sau chúng ta có thể trả tiền nhà không?"

"Ồ, vậy mà anh gom được nhiều tiền như thế." Vốn thiếu chút nữa, nhưng không ngờ tới Lận Xuyên góp lực như thế.

Như vậy đủ trả nốt rồi.

Còn Lận Xuyên mượn tiền, đợi khi nhà xưởng tính tiền mỗi tháng thì trả lại cho người ta.

Đương nhiên, cho dù không có tiền của nhà xưởng tới tháng thứ ba trong ba lô của cô có hơn một ngàn có thể lấy ra.

"Đủ chưa?"

"Như vậy đủ rồi, chúng ta trả nốt tiền sau đó sống ổn định ở chỗ này. Đúng rồi, anh có rảnh trả ký túc xá của em đi, dù sao chúng ta đừng chiếm chỗ đó. Tuy nói ở ba năm sẽ phân cho chúng ta, nhưng em cảm thấy sau này sẽ xây nhà. Đến lúc đó chúng ta lại mua nhà cũng không tệ." Nhưng tình hình hiện giờ cô cảm thấy dựa vào kinh nghiệm của mình lại qua ba năm nói không chừng có thể phân được, nhưng nếu là mấy năm này thì chưa chắc.

Tuy bằng cấp của cô cao, nhưng mà tới trường thời gian ngắn.

Hiện giờ bình thường đều lấy kinh nghiệm làm chuẩn.

Lận Xuyên nói: "Chuyện này nghe theo em là được."

Anh ăn đậu hủ một lát, sau đó nghe con trai khóc, không khỏi nhíu mày, tên nhóc này đúng là giỏi tìm thời điểm.

Không thể không quay người bật đèn, sau đó ngồi dậy nói: "Em ngủ đi, để anh thu thập thằng bé."

"Thu thập gì, anh xem có phải thằng bé tiểu ra hay không. Con trai anh thích sạch sẽ, tiểu ra sẽ lập tức khóc, ngủ nhiều tỉnh cũng gào hai cái." Tô Tô vừa trừng anh vừa oán trách.

"Giống em, thích sạch sẽ." Lận Xuyên không biết là học được miệng ngọt ở ngoài hay thế nào, dù sao Tô Tô thích nghe những lời này.

Lận Xuyên vừa sờ quả nhiên là đứa bé tiểu ra, lập tức thay cho đứa bé.

Đừng nhìn anh là đàn ông nhưng làm rất thành thạo, đổi tã cho đứa bé cũng không thành vấn đề.

Tô Tô đều sợ ngây người, bởi vì khi cô thay còn tay chân vụng vê. "Anh từng học à?”
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 286: Chỉ sợ đến lúc đó em lại luyến tiếc



"Khi đám Lận Sơn còn nhỏ anh từng chăm sóc, những chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề." Lận Xuyên giặt sạch đệm lót mới thay, rửa sạch tay xong vỗ lưng con trai mình để đứa bé tiếp tục ngủ.

Nhưng mà tên nhóc thối này không chịu, cho dù thế nào cũng phải ăn một chút mới ngủ tiếp.

Tô Tô không có cách nào ngồi dậy ôm đứa bé nói: "Sau này tên nhóc này không hiếu thuận em sẽ ấn thằng bé trên đất đánh."

"Chỉ sợ đến lúc đó em lại luyến tiếc." Lận Xuyên nhẹ nhàng s* s**ng gương mặt nhỏ của bà xã mình, gần đây chịu lăn lộn tiều tụy hơn không ít, còn béo hơn.

Chắc chắn là dạo này cô không soi gương, nếu thấy dáng vẻ này của mình chắc chắn sẽ khóc.

Nhiều người thích cái đẹp, có con thì hoàn toàn không thèm để ý chuyện này.

Bây giờ nghĩ lại cô vì cái nhà này mà hi sinh quá lớn, Lận Xuyên không biết nên báo đáp cô thế nào mới tốt.

"Anh nhìn em làm gì?" Tô Tô s* s**ng mặt mình.

"Anh cảm thấy, em chưa từng xinh đẹp như bây giờ." Lận Xuyên vô cùng nghiêm túc nói. "Sao em cảm thấy anh không phải đang khích lệ em xinh đẹp, mà đang châm chọc em nhi? Em biết, hiện giờ rất xấu."

"Không, thật sự không xấu." Lận Xuyên lập tức nhảy tới sau lưng cô ôm chặt cô, ở bên người phụ nữ như vậy cả đời anh hạnh phúc đến mức nào.

Nhưng anh không biết, mình ở trong sách xui xẻo cỡ nào.

Tô Tô không để ý tới anh, dù sao anh không chê mình thối vậy thì cố ý rúc vào trong lòng anh.

Hai người cứ dựa sát vào nhau ngủ như thế, sáng sớm hôm sau Lận Xuyên đưa đứa bé đã thay tã mới cho mẹ mình, sau đó dọn dẹp một chút thì về bộ đội.

Đợi Tô Tô tỉnh lại, ngoại trừ mẹ Lận ôm đứa bé ngồi trên đất vừa dỗ vừa hát làn điệu không biết có nguồn gốc từ đâu ra thì người khác đều đi rồi.

"Cháo của con để trong nồi nóng ấy."

"Vâng."

"Phía dưới có chút thịt gà, không bỏ nhiều muối, con ăn chút đi."

"Con cảm ơn mẹ."

Có mẹ thật tốt, ít nhất có thể có cơm ăn gì đó.

Đợi ăn cơm xong thì phát hiện khóe miệng mẹ Lận không biết mọc mụn từ lúc nào, cô không nhịn được hỏi một câu:

"Mẹ, mẹ nóng trong người sao?" Nghĩ thấy cũng phải, chỉ sợ từ trước tới nay bà ấy chưa từng rời khỏi thôn nhiều ngày như thế, cho nên hỏa vượng là chuyện bình thường.

"Cũng không có gì, mấy ngày là khỏi thôi." Mẹ Lận thật sự nhớ nhà, nhưng con dâu cần bà ấy giúp trông đứa bé, mua đồ ăn, sau đó còn phải làm cơm.

Tuy trong nhà cũng thật sự cần nhớ thương, dù sao còn có hai đứa bé đang đi học, nuôi gia súc cũng nhiều, nhưng dù sao đứa bé tương đối quan trọng, cho nên bà ấy không nói gì.

Đến lúc đó vợ lại soi mói thì sao, dù sao đã nói là có cháu nội thì mình tới đây chiếu cố, không thể mở miệng nói suông được.

Nhưng mà Tô Tô đã nhìn ra được mẹ Lận nhớ nhà, buổi tối khi Lận Hải trở về bảo cậu đến bệnh viện nói Bạch Linh Linh đưa cho thuốc bôi ở miệng trở về, nếu không cơm cũng không dám ăn.

Buổi tối Lận Hải cầm thuốc trở về, sau đó nhìn thoáng qua miệng mẹ mình nói thẳng: "Mẹ nhớ nhà đúng không?"

"Có gì mà phải nhớ?"

"Mấy đứa em trai con ở nhà đều không có người nấu cơm, cha con làm việc còn được, nấu cơm thì thật sự không được."

"Con có thể câm miệng được không?"

Mẹ Lận trừng mắt với Lận Hải một cái, sau đó Lận Hải mới nhìn về phía chị dâu mình. Cậu cười ha ha, nói: "Chị dâu chị đừng vội, mẹ hiếm lạ cháu nội của mình sẽ luyến tiếc trở vê. "

Tô Tô không thèm để ý nói:

"Mẹ, con biết mẹ không thể ở nơi này suốt được, thật ra con đã tìm được bảo mẫu rồi, dù sao khi đứa bé đầy tháng thì con phải đi dạy. Bên trường học để con nghỉ thời gian dài như thế chỉ sợ sắp lộn xộn, cũng may cách rất gần, giữa trưa con có thể trở về."

"Cái gì, con sắp phải đi làm rồi sao? Vậy đứa bé để người khác trông có được không?" Mẹ Lận thật sự không yên tâm, nói: "Nếu đứa bé cai sữa thì để mẹ ôm về nhà trông, bây giờ thì không được."
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 287: Không thành vấn đề



"Được mà mẹ, người là Bạch Linh Linh tìm, cô ấy là y tá, tìm người cũng là người cô ấy quen."

"Vậy có thể chăm sóc tốt cháu nội của mẹ được không."

"Được mà, không thành vấn đề, trước đây bà ấy còn làm y tá chiến địa."

Vừa nghe từng làm y tá mẹ Lận thoáng yên tâm, nhưng dù sao luyến tiếc cháu nội nhà mình.

Từ khi đứa bé sinh ra là mình ôm, bà ấy đâu nỡ tách ra.

Nhưng trong nhà cũng cần phải trở vê, nếu không ba người đàn ông kia có thể khiến nhà tan thành từng mảnh.

"Vậy thì thế này đi, ngày nào đó bảo người tới đây một lát, mẹ xem bà ấy chăm sóc tốt mới có thể an tâm về nhà." Dù sao mình không thể luôn chăm sóc đứa bé tới khi cai sữa, cho nên không yên tâm tới mấy cũng phải nhường cho người nọ chiếu cố.

Tô Tô đồng ý, nói: "Đợi chủ nhật Bạch Linh Linh tới đây con sẽ nói với cô ấy."

Có đứa bé cuộc sống trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới chủ nhật.

Mấy ngày nay Bạch Linh Linh thu dọn rất mệt, nhưng mà cô ấy thích đứa bé của Tô Tô, cho nên mệt tới mấy cũng sẽ tới thăm.

Sau đó hai người ở trong phòng nói chuyện, mẹ Lận ở bên ngoài giặt quần áo.

Quần áo của trẻ em vẫn luôn rất nhiều, mỗi ngày đều như giặt không hết.

Có đôi khi cả đêm đã có thể tích cóp rất nhiều, một ngày có thể giặt xong đã không tệ.

Tô Tô nhân cơ hội nói ý nghĩ của mẹ chồng, Bạch Linh Linh nói: "Được, lát nữa tôi bảo bà ấy tới đây."

"Vậy thì làm phiền cô, cô bận như thế còn bắt cô chạy tới chạy lui."

"Phiền phức gì, tôi cũng rất thích tới thăm đứa bé."

Đáng tiếc hôm nay đứa bé không cho cô ấy mặt mũi, vẫn luôn ngủ.

"Nhưng mà Thường Dược Tiến nói nhà bọn họ ở xa, đến lúc đó cha mẹ anh ấy chưa chắc đã tới được. Cô nói xem, anh ấy kết hôn sao không có một người tới." Bạch Linh Linh oán trách.

"Cô đừng trách nhà bọn họ, thật ra theo Lận Xuyên nói, hai năm trước cha anh ấy bị ngã cưa chân vẫn luôn nằm trên giường, mẹ anh ấy chiếu cố cha anh ấy cả ngày, cho nên mới không có người tới, điều kiện gia đình không được tốt."

Đều chữa trị chân cho cha anh ta.

Nhưng đàn ông có sĩ diện, có lế Thường Dược Tiến không nói với Bạch Linh Linh chuyện này.

Bạch Linh Linh nghe xong mở to mắt nhìn nói: "Anh ấy chưa từng nói với tôi, chỉ nói cha anh ấy có bệnh không thể tới."

"Anh ấy có thể tìm được cô xem như là người đàn ông có phúc khí."

"Không phải Lận Xuyên nhà cô cũng thế à, tôi thấy điều kiện nhà bọn họ không tốt. Hai chúng ta đều có mệnh không tốt, nhưng mà bọn họ thật sự rất nghe lời."

"Cô đừng cho rằng là cô bỏ ra nhiều người ta mới có thể nghe lời cô, thật ra đàn ông tham gia quân ngũ rất quật cường còn chết vì sĩ diện, sợ nhất người khác nói như thế. Hơn nữa, bọn họ cũng không yêu cầu chúng ta làm gì không phải sao."

"Đúng vậy, lời cô nói đều đúng, tôi nghe còn không được sao. Nhưng mà, thật sự rất quật cường."

Tô Tô nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Đau lòng cũng là đau thật lòng."

"Đau lòng cái beep, cô chưa từng thấy anh ấy ôm người ta đâu, quả thực có thể ôm chết người... Chuyện này cô đừng nói ra ngoài."

"Ôm, ôm cô à? Anh ấy ôm cô?"

"Đúng vậy, khi thu dọn nhà mới, anh ấy đột nhiên không biết trúng tà gì ôm lấy tôi từ phía sau, tôi cảm thấy eo mình suýt nữa bị anh ấy ôm đứt." Bạch Linh Linh đỏ mặt nói.

"Ồ, chỉ ôm thôi à. Tôi còn tưởng hai người đã làm rồi." Tô Tô mới nói xong đã bị Bạch Linh Linh đánh, cô ấy đỏ mặt nói: "Cô nói linh tỉnh gì thế, chúng tôi còn chưa kết hôn đâu."

"Ồ, chưa kết hôn cũng có thể mà."

"Cô tránh ra."

Tô Tô thấy cô ấy lúng túng thì nở nụ cười, người thời đại này đúng là đơn thuần, đều không nhịn được trêu chọc.

Dù sao hiện giờ cô không còn là cô gái gì đó, nói chút lời th* t*c hoàn toàn không có gì, chỉ sợ da mặt Bạch Linh Linh mỏng không chịu nổi.

Hai người nói chuyện một lát, sau đó Bạch Linh Linh đi hỏi xem bảo mẫu kia có muốn tới đây hay không.

Không ngờ tới trưa hôm đó dì Diệp kia đã tới, bà ấy thật sự không nhiều tuổi, chân đúng là hơi thọt.

Tướng mạo bình thường, nhưng mà toàn thân trên dưới lộ ra vẻ nghiêm túc.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 288: Không vấn đề gì



Sau khi tiến vào tự giới thiệu một lát xong, nói:

"Tôi từng chăm hai đứa bé, một đứa là của tôi, một đứa khác là nhà em trai tôi. Hiện giờ chúng nó đều vào đại học, sống ở trường. Chồng tôi đi làm ở bộ phận liên quan chủ nhật trở về, đến lúc đó các cô có thể tự mình chăm sóc đứa bé không? Trừ chuyện này ra tôi cũng không còn chuyện øì làm, cho nên có thể ở nơi này lâu dài cũng không có vấn đề. "

"Hai đứa nhỏ đều vào đại học, vậy bà đúng là lợi hại." Tô Tô rất bội phục người phụ nữ kiên cường như thế.

Mẹ Lận thích nhất người có văn hóa, nghe nói người ta chiếu cố hai đứa bé tới đại học thì vô cùng hài lòng, nhân lúc đối phương không chú ý thì gật đầu với Tô Tô.

Tô Tô lập tức nói:

"Được, chủ nhật mà nói tôi và chồng tôi có đôi khi đều rảnh có thể chăm sóc đứa bé. Hai ngày nữa mẹ chồng tôi sẽ phải trở về, đến lúc đó bà có thể tới. Chúng tôi có làm giường đất ở tầng một, sợ mùa đông lạnh đứa bé, đến lúc đó bà và đứa bé ở dưới lầu được không?"

"Được, không có vấn đề gì."

"Vậy không còn chuyện gì khác ngoài chuyện này, làm phiền bà tới đây thêm một chuyến."

Tô Tô là người dễ nói chuyện, cô biểu hiện lễ phép như thế khiến dì Diệp cũng rất hài lòng, bà ấy cũng là người thích có giáo dưỡng.

Cứ thế hai bên đạt thành nhận thức chung, mẹ Lận đi mua đồ ăn.

Trong khoảng thời gian này bà ấy đã quen thuộc với chợ bán thức ăn ở xung quanh, nhưng mà bà ấy rất cẩn thận, mỗi ngày đi mua đồ ăn đều là đồ ăn thừa người khác không cần.

Dù sao Tô Tô không ăn, buổi tối chỉ có bà ấy và Lận Hải ăn những thứ này.

Tô Tô nói mấy lần bà ấy không nghe cô cũng không có cách nào, cũng may đồ ăn nấu ra cũng như bình thường, Lận Hải không soi mói.

Ở trong cảm nhận của cậu đồ ăn đã không tệ, ít nhất ngon hơn đồ ăn ở nhà xưởng.

Cơm tập thể, chính là một cơm một món ăn, có đôi khi mọi người rất đói cũng không có mà ăn.

Nhưng mà, đây đã xem như đãi ngộ không tệ.

Cũng may Tô Tô còn có bánh mì, hiện giờ da mặt cậu cũng dày, nếu không còn thì xin Tô Tô.

Nhưng mà hôm nay cậu mang đến một thứ tốt.

Đó chính là đệm lót thấm nước làm từ nguyên liệu thừa của băng vệ sinh, làm tổng cộng mười mấy cái, hỏi Tô Tô có dùng được không.

Tô Tô thực sự sợ ngây người, không ngờ tới vậy mà cậu có thể làm ra được đệm lót nhỏ thấm nước, cách tã giấy kia còn xa sao?

Cô nhìn đệm lót nhỏ kia nói:

"Thật ra nhà xưởng chúng ta cũng có thể sản xuất thứ này, như vậy không cần luôn giặt đệm giường nhỏ, còn thấm nước."

Nhìn đã thấy thích, vội vàng lấy cho đứa bé dùng.

Sau đó cô nói:

"Em có thể nghĩ cách làm thứ này thành như q**n l*t được không, đó chính là tã giấy. Chỗ giữa không thể quá chật, như vậy thường ngày đứa bé mặc không cần quấn lấy."

"Chị dâu, sao chị có thể nghĩ ra được như vậy, phương pháp này thật sự quá tốt. Em nghiên cứu một lát, mau chóng làm thành một cái cho chị xem."

Lận Hải vô cùng vui sướng, cậu rất thích nghiên cứu thứ mới này, mỗi lần nghiên cứu ra đều cảm thấy rất có thành tựu.

"Nhưng mà không biết hiện giờ có thể bán được thứ này không, nhưng mà chị tin sau này có thể phát triển, chắc chắn sẽ có càng nhiều bà mẹ thích thứ này."

Cô cũng thích, chẳng qua còn chưa làm ra.

Lận Hải vừa nghe thấy thế thì không thể ở nhà nổi, buổi tối đều không ở đây chạy tới nhà xưởng làm. Me Lận nhìn cậu rời đi nói: "Tên nhóc này, hấp tấp."

"Mẹ, con cảm thấy sau này Lận Hải sẽ rất khó lường. Em ấy nghiên cứu ra thứ này xong thì phải xin độc quyền, đến lúc đó là lúc em ay tích cóp tiền."

Theo thời gian trôi qua, một nhà xưởng tã giấy có khả năng nuôi sống mấy ngàn đến mấy vạn công nhân, lợi hại.

Đáng tiếc hiện giờ cô đang ở cữ, nếu không đã nghiên cứu với cậu, đến lúc đó nhà xưởng có thể thêm một sản phẩm, dây chuyền sản xuất cũng có thể tăng thêm một bộ.

Mẹ Lận nghe Tô Tô nói như thế thì cao hứng, bà ấy cảm thấy tuy hiện giờ con trai thứ hai của bà ấy không đi học nhưng mà có công dụng, hơn nữa sau này còn có thể kiếm được tiền to.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 289: Lận Hải còn có thể trở về sao?



Bà ấy không lo lắng, vốn còn sầu chuyện tiền cưới vợ cho con trai, hiện giờ chỉ sợ người ta có thể cưới được rất nhiều nàng dâu ở trong thôn.

Lúc trước còn có người làm mai, bây giờ phải suy nghĩ xem nên tìm người thế nào cho cậu.

Nhưng mà tìm người ở nhà, Lận Hải còn có thể trở về sao?

Ngày nào đó phải hỏi chuyện này mới được.

Nếu bảo mẫu sắp tới, mẹ Lận muốn chủ nhật về nhà.

Bà ấy thật sự rất nhớ nhà, ngay cả Lận Hải giữ cũng không giữ được.

Chủ nhật Lận Xuyên trở vê mua vé buổi chiều cho bà ấy, mấy ngày trước Tô Tô còn bảo bà ấy tự mình đi mua chút đồ mang về nhà.

Nhưng mà mẹ Lận ngoại trừ mua gạo ra thì không mua gì khác, nhưng mà mua hơi nhiều, cần Lận Xuyên dùng xe đưa tới nhà ga.

Lúc gần đi thì vô cùng luyến tiếc cháu nội mình, lúc sắp đi còn khóc.

Vất vả lắm mới dỗ được, bảo Tô Tô đừng tiễn bà ấy tự mình lấy đồ rời đi. Nói thật Tô Tô rất cảm kích, chạy xa như thế tới đây chăm sóc đứa bé cũng không dễ dàng.

Dù sao mẹ Lận lớn tuổi như thế chưa từng rời khỏi công xã của bọn họ, đây cũng coi như là lần đi xa nhất.

Lận Xuyên đưa người đi xong thì gọi điện thoại cho Bạch Linh Linh, ý là ngày mai bảo dì Diệp tới đây, nếu không một mình Tô Tô sợ không chăm sóc được đứa bé.

Dù sao cô vẫn còn đang trong ở cữ, công việc như ôm củi từ ngoài vào cô không làm được, mình lại không ở nhà.

Hôm nay anh còn có thể giúp đỡ, vi cải thiện đồ ăn cho vợ mình, anh mua chút thịt gì đó về nấu, sau đó chỉ có thể chấm chút nước tương ăn.

Cho dù như thế, Tô Tô vẫn rất thỏa mãn.

Ăn cơm xong, hôm nay Lận Hải không tới, cho nên Tô Tô có chút buông thả, lấy bốn cái bao cao su lúc trước tích góp ra cho Lận Xuyên thử.

Đương nhiên là Lận Xuyên hỏi cô lấy từ đâu ra, Tô Tô nói là bạn học ở nước ngoài mang đến.

Lận Xuyên vẫn luôn không ở nhà nên không biết được cô lấy thứ này ở đâu ra, cũng không dám hỏi, chỉ cầm vật phẩm không rõ kia nhìn tới phát ngốc, cuối cùng nói:

“Phía trên viết gì thế?”

Tô Tô nhìn thoáng qua, nói: “Siêu mỏng, bạn đáng giá có được.”

“.” Vành tai của Lan Xuyên ng đỏ, nhưng mà anh không cầm đi, rất rối rắm nhìn Tô Tô.

Vẻ mặt Tô Tô mờ mịt, nói: “Làm sao vậy?”

“Vợ à, hay là...” Anh cúi đầu dán sát bên tai Tô Tô nói một câu, gương mặt Tô Tô lập tức đỏ bừng.

Nhưng cuối cùng, nhìn thấy biểu cảm tràn ngập chờ mong của Lận Xuyên và động tác không cho cô từ chối, cô đành phải tự mình ra tay...

Sự thật chứng minh, đồ vật trong ba lô mang tới cho dù là ngoài ý muốn hay gì đó đều áp dụng với thế giới này, giống như là chú định chuẩn bị cho Lận Xuyên, đeo rất vừa vặn.

Ngoài ra, cô cảm thấy bạn học nữ nói giỡn với cô sao lại biết chọn như thế, biết người ta dùng cỡ to?

Thử dùng loại siêu mỏng này xong tỉnh thần diện mạo của anh đều trở nên khác biệt, ôm củi thu don sân khỏi phải nói cần mẫn cỡ nào.

Đâu biết khi đang làm việc rất thuận tay có người gõ cửa, anh đi tới mở ra nhìn thì phát hiện là một đôi nam nữ trung niên không quen biết, bọn họ ăn mặc khá đẹp, nhìn qua có vẻ là người thành phố.

Không biết vì sao, nhìn bọn họ có chút quen mắt.

“Hai người là...” “Xuyên Tử có phải không, bọn chú là chú Tân và thím Tần của cháu, mấy năm trước chúng ta đã từng gặp mặt.” Người đàn ông kia cười nói.

Lận Xuyên lập tức nhíu mày, không có ý hoan nghênh bọn họ tiến vào nói: “Có chuyện gì?”

“Haizz, bọn chú là tới thăm cháu. Cháu nói xem, chuyện giữa cháu và Duyệt Duyệt đang tốt đẹp, vậy mà cuối cùng không ở bên nhau thật sự khiến người ta đáng tiếc. Ngày hôm qua bọn chú nghe Duyệt Duyệt nói cháu mua nhà to, cho nên tới đây nhìn một cái”

“Đạo bất đồng” Lận Xuyên nói: “Vợ của tôi còn đang ở cữ không tiện tiếp đón hai người”

“Ai da, thím tới thăm đứa bé.” Mẹ Tần nói.

“Không cần” Lận Xuyên chặn kín ở cửa, người ở cữ sợ nhất tức giận, cha mẹ Tần Duyệt Duyệt nhìn kiểu gì cũng không phải người tốt đẹp gì.

“Đứa nhỏ này, nhất định phải thăm đứa bé, dù sao hai nhà chúng ta cũng là thân thích...”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back