Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 510: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 195



"Ngươi không biết xấu hổ sao?" Thiên Nhãn trách hỏi.

"Áy náy à? Không biết. Việc này trong công ty là rất rất bình thường. Bí mật

chèn ép đối thủ cạnh tranh, há chẳng phải chuyện thường tình à?"

"Chèn ép? Hay là ngươi cũng thích Tiểu Tuyết?" Thiên Nhãn ngạc nhiên

trợn tròn mắt.

Pháo Thiên Minh im lặng một lúc rồi nói: "Ta rất không ưa chuyện đùa của

nữ giới như cô. Hơn nữa ta nghiêm cảnh cáo, cô không được xúc phạm nhân

phẩm của ta như vậy."

"... Có chỗ nào xúc phạm ngươi?"

"Cô lại đi nói ta thích cô nương kia? Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ ta chưa

từng chịu sỉ nhục lớn như vậ, nếu không phải nể mặt thứ đó. Ta đã lập tức phản

bội rồi! Hừ!" Pháo Thiên Minh xuất kiếm đâm chết Ái Niếp Niếp.

... Thời gian nghỉ ngơi. Cho dù Hoàng Gia Thiên Đường đã vất vả rất lâu,

song đối thủ còn mất nhiều thời gian hơn, xem ra nhân phẩm của đa số người

còn kém hơn Lãnh Nhược Tuyết .

Lãnh Nhược Tuyết thân thiết thăm hỏi, thịt sát thương binh, xem xét tình

trạng tiếp tế thương binh. Thiên Nhãn vẫn đuổi theo Pháo Thiên Minh hỏi:

"Ngươi nói xem cô ấy có điểm gì không tốt?"

"Xin lỗi đại tỷ. Ta sai rồi." Pháo Thiên Minh thành thật nhận lỗi: "Trong con

mắt cóc ghẻ của chúng ta, loài sinh vật khác như thiên nga rất ghê tởm. Chúng

ta nhìn thịt thiên nga cũng giống như nhân loại nhìn thịt heo. Thịt ngon là đúng,

nhưng muốn người và heo cùng ngủ chung một chỗ, đó là điều tuyệt đối không

thể. Vậy nên đại tỷ đừng so đo với cóc ghẻ như ta."

"À!” Thiên Nhãn than thở.

Lại thế nữa rồi, lại tới nữa rồi! Trong lòng Pháo Thiên Minh gào thét, miệng

ngậm chặt, ta không phối hợp. Xem ngươi làm sao đây?

"Thật ra ngươi cũng thấy, ta có tình cảm khó hiểu đối với Tiểu Tuyết. Từ

nhỏ cô ấy đã rất mạnh mẽ, giống như nam nhi. Sau đó dần dần... thật ra không

phải là theo nghĩa truyền thống ấy, ta cũng không ghét nam giới. Cho nên ta

muốn tìm ra khuyết điểm của cô ấy, xem ta có thể không thích cô ấy nữa

không."

"Ta không lừa cô đâu. Khuyết điểm của cô ấy trong mắt người như cô không

phải khuyết điểm, nhưng trong mắt chúng ta thì có. Trước hết ta cũng thích nữ

nhân mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối không thể mạnh mẽ hơn ta quá nhiều, nếu

không sẽ rất mất mặt. Kế đến, ta hơi sợ cô ấy. Thật đấy! Cô khó mà cảm nhận

được. Nhưng cô ả này... À, vị tiểu thư này... vì lợi ích gia tộc mà có thể bán

đứng tất cả mọi người xung quanh, thậm chí bao gồm cả chính mình. Cô ấy là

loại người thích đánh cờ, phu quân, bằng hữu vân vân chỉ là quân cờ của cô ấy.

Tuy luôn che giấu, nhưng một khi cần... cô hiểu chứ?"

"Ý của ngươi là Tiểu Tuyết không có tình cảm riêng. Mọi việc đều làm theo

lý trí. Có phải như vậy không?"

"Đúng! Chính là ý này. Cũng giống như vệ tinh chuyển động theo quỹ đạo

của mình. Bằng hữu chỉ là phương tiện của cô ấy, nhưng nếu bằng hữu nào đó

cản trở đường đi của cô..."

"Ta xấu xa như vậy sao?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai hai

người. Pháo Thiên Minh và Thiên Nhãn giật mình quay đầu lại, Lãnh Nhược

Tuyết mỉm cười lạnh lùng nhìn cả hai.

Pháo Thiên Minh kéo Thiên Nhãn tức giận mắng quát: "Đã bảo cô đừng nói

xấu bạn gái của Tinh Ảnh rồi. Cô còn nói, còn bắt cả ta nói." Pháo Thiên Minh

quay đầu chỉ trích Lãnh Nhược Tuyết: "Cô cũng thế, nghe lén người khác nói

chuyện mà không thấy xấu hổ à, còn là bang chủ của một bang phái nữa đáy. Ta

cũng cảm thấy mất mặt thay. Hừ!" Nói xong quay đi.

Thiên Nhãn vội vàng giải thích với Lãnh Nhược Tuyết: "Chúng ta vừa nói

Tiểu Tuyết, chính là cô bé có khinh công rất tốt kia... Không phải cô đâu! Ta đi

xem tình hình mọi người trước đã!" Nói xong vội vã chạy trốn. Bị bắt quả tang

nói xấu sau lưng người ta thật sự quá mất mặt, Thiên Nhãn vô cùng khâm phục

Pháo Thiên Minh, trong tình huống đấy vẫn có thể giữ vững bình tĩnh trước

hiểm nguy, càng thêm khâm phục khả năng đánh tráo của y. Dĩ nhiên khâm

phục nhất vẫn là da mặt y, câu nói đó không phải ai cũng có thể thốt ra được.

"..." Lãnh Nhược Tuyết một mình ở lại, hoang mang bối rối.

Sau khoảng nửa giờ nghỉ ngơi, khoảng trăm người còn lại của Hoàng Gia

Thiên Đường bắt đầu hành trình mới. Lần này đối thủ của bọn họ chính là Tinh

Anh môn...Không biết Tinh Anh môn là cái môn gì? Thế thì rõ ràng là không

tập trung đọc đoạn trước rồi, chính là một phân đà của Huyết Ảnh. Đại ca dẫn

đầu cũng là nhân vật quen thuộc với Pháo Thiên Minh - Cocacola. Có Cocacola

đương nhiên cũng có Khoai Lang. Mọi người không biết bọn họ là ai? Mời coi

lại đoạn sa mạc.

Hai nhánh quân đối đầu trên đường số một và số hai. So với Hoàng Gia

Thiên Đường. trên nóc nhà lẫn dưới đất đều là người, Tinh Anh môn thê thảm

hơn quá nhiều. Tất cả tụ tập cũng chỉ chừng ba chục người, lại chỉ còn dư lại

một hộ pháp cuối cùng. Điều khiến lòng người đau xót là còn có một số thiếu

tay mất chân.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 511: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 196



"Chử Trà." Trong bầu không khí căngt hẳng này, Khoai Lang nhảy ra vẫy

tay chào hỏi. Thiên Nhãn mặt nhăn lại: Chẳng lẽ tiểu tử này lại định phản bội?

"Là cô à! Sao cô lại đến đây?" Pháo Thiên Minh cũng nhảy ra. Cocacola

bồn chồn ngồi trên hàng ghế khách quý: Sao lại thân mật với nam nhân khác

như vậy?

"Đúng vậy, gặp nhau thật may mắn. Ngươi cầm minh chủ võ lâm, ta còn

chưa chúc mừng ngươi đấy."

"Ai da, chức vị đó chỉ là hư danh mà thôi, không đáng treo bên miệng. Hơn

nữa trận đấu kia quá ít hồi hộp, ta cũng không có mặt mũi bày tiệc rượu ăn

mừng."

"Ha ha! Ngươi vẫn hài hước như thế." Khoai Lang cười tươi roi rói, nhưng

Cocacola rất bực tức, chỉ muốn một đao chém chết hộ pháp duy nhất còn lại kia,

xuống dưới mắng nhiếc tên vô lại dám câu dẫn người có chồng. Nhưng hình

như hộ pháp chính là Khoai Lang...

"Khụ!" Thiên Nhãn bước tới, hạ giọng nói bên tai Pháo Thiên Minh: "Ngươi

lại muốn làm gì đấy?"

"Bằng hữu gặp mặt tâm sự chuyện trò thôi mà!" Pháo Thiên Minh rất bất

mãn nói: "Khoai Lang. Chúng ta uống Cocacola. Các ngươi giao đấu trước đi."

"Lại lười biếng à?" Toàn thể Hoàng Gia Thiên Đường. cùng phát ra tiếng

gầm thét... trong lòng. Mà tiếng gầm thật sự là từ Chân Hán Tử và Vô Song

Ngư. Bọn họ tin chắc Pháo Thiên Minh sẽ không hạ độc thủ với mình, cho nên

la hét càng hăng hái.

"... Chúng ta vẫn nên đánh thôi. Người ta đang có ý kiến kìa." Khoai Lang

rút kiếm ra, gương mặt không mấy vui vẻ. Liên tục tác chiến ba trận không

được nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới gặp được một người quen tán gẫu vài câu,

vậy mà cứ bị quấy rầy liên tục.

"Động thủ đi. Khoai Lang là của ta, đừng chiến giành." Pháo Thiên Minh

quay người dặn dò, Cocacola trên ghế khách quý giơ chân: Là của ta cơ mà

"Giết!" Thiên Nhãn vung tay lên, toàn thể Hoàng Gia Thiên Đường đồng

loạt bùng nổ, xông thẳng về phía Tinh Anh môn.

Trận chiến diễn ra không có gì bất ngờ. Ý chí chiến đấu, quân số, võ công

của Hoàng Gia Thiên Đường đều chiếm ưu thế tuyệt đối, chưa đầy năm phút đã

chém sạch toàn bộ địch nhân. Nhưng lúc này họ đau buồn phát hiện, minh chủ

võ lâm, đệ nhất cao thủ lại vẫn chưa hạ gục nổi vị hộ pháp duy nhất của đối

phương. Hai người vừa đấu kiếm qua loa vài chiêu, vừa uống Cocacola để bên

cạnh, tán gẫu một hồi, rồi lại giao đấu tiếp. Chân Hán Tử liếc mắt ra hiệu với

Vô Song Ngư, hai người lén lút tiến lại gần, rồi đột ngột tung ra một đòn đánh

úp, liên thủ đánh Khoai Lang thành ánh sáng trắng. Pháo Thiên Minh tức giận

quát mắng: "Con mẹ nó. Giờ mới chịu ra tay. Tán dóc đến khô cả nước miếng

rồi."

"..." Chân Hán Tử, Vô Song Ngư ngơ ngác hỏi trời xanh.

Cocacola cuối cùng cũng lao ra. Không thèm vận công, gầm thét xông tới

định cắn chết tươi Pháo Thiên Minh. Nhưng... chưa được ba bước, đã bị một

đám bang chúng chém thành ánh sáng trắng. Quả không hổ là bang chủ, rơi ra

toàn là đồ tốt.

Trận chiến này kết thúc là tới thời gian nghỉ ngơi, hệ thống thông báo 16

bang hội mạnh nhất đã lộ diện, tất cả các bang hội có thêm 20 phút nghỉ ngơi,

điều này có nghĩa là nhiều nhất chỉ còn bốn trận nữa là có thể kết thúc trận bang

chiến khốn khổ này. Lãnh Nhược Tuyết và Thiên Nhãn bắt đầu phân tích đối

thủ, 16 bang hội lọt vào vòng trong đều có mấy đặc điểm sau: Tổn thất ít hơn

50%. Đặc biệt là Vô Địch Môn của Huyết Ảnh, trong tay còn sống sót một trăm

năm mươi đệ tử Tinh Anh đường sở hữu tuyệt học không trọn vẹn; còn có ba

trăm người có võ học cao cấp, quả thực là kẻ ỷ thế h**p người. Thứ hai, các

bang chủ đều là danh nhân trong giang hồ, ví dụ như Xa, Đường Đường, Mã là

lực lượng chủ chốt của Phượng Hoàng Môn tuy chỉ còn khoảng 50 người,

nhưng nguyên bản cũng chỉ hơn bảy mươi người, xông qua nhiều trận như vậy

mà chỉ tổn thất khoảng hai mươi người, điều này đã nói lên vấn đề...

Lãnh Nhược Tuyết xem xong, tự tin nói: "Xem ra ngôi vị đệ nhất bang hội

chỉ có thể thuộc về chúng ta mà thôi."

"Nhưng Huyết Ảnh..."

"Cái này là không cần lo lắng nhất. Ta sớm bỏ trốn hai chiêu sát thủ."

Giao đấu chọn bát chường: Hoàng Gia Thiên Đường vs Tứ Hải bang.

Đại ca của Tứ Hải bang, cũng là đại ca của Tứ Hải minh, tên là Trà Bôi. Đặc

điểm của bang hội này là đông người. Tới loại vô sỉ như Huyết Ảnh cũng chỉ

dẫn theo sáu trăm người tham gia, còn Trà Bôi thì đủ cả ngàn. Đến nay số lượng

vẫn còn hơn 700. Bọn chúng có một vũ khí bí mật: Hò hét, ngàn người cùng

gầm vang một tiếng, khiến bang hội đối phương khiếp sợ ba phần.

Thiên Nhãn tìm tới Pháo Thiên Minh, nghiêm trang nói: "Chử Trà! Kết quả

trận này tùy thuộc vào tốc độ giết người của ngươi và Chân Hán Tử. Nếu không

khiến bọn chúng khiếp đảm từ trước mà để chúng cùng xông lên, cho dù chúng

ta thắng cũng sẽ tổn thất rất nhiều nhân lực."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 512: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 198



Cao thủ không được bọn chúng để vào mắt. Nhưng cao thủ trong cao thủ lại

khác. Pháo Thiên Minh chính là cao thủ trong cao thủ như vậy, vốn được tôn là

thiên hạ đệ nhất, lại còn có Du Nhận Hữu Dư không có việc gì thì cứ mở hết

mười thành nội lực chơi. Tâm pháp Chân Võ cấp 10 vốn là thứ khiến mọi người

ngưỡng mộ mà không thể chạm tới, công lực mở hết, lại có Huyễn Ảnh Truy

Hồn kiếm sắc bén, khinh công tuyệt thế, thân pháp cao cấp, cuối cùng còn thêm

Vô Danh Kiếm pháp ra tay vô hình, này quả thực là một súng máy hạng nặng

không cần hộp đạn

Nếu nói kiếm pháp quỷ dị kia của Chân Hán Tử là buôn bán lẻ tẻ, thì Pháo

Thiên Minh là bán sỉ. Trong thời gian một chiêu Nhạn Phi xoay người là có thể

đâm ra mười mấy kiếm, xoay một vòng, cơ bản đối phương đổ nhào một vòng.

Tuy chính xác kém, tỷ lệ tử vong không cao lắm, nhưng khí thế áp đảo trực tiếp

chặn đứng bọn Tứ Tử. Sáu tên xông lên, chưa kịp ra chiêu đã chết hai bị thương

nặng bốn. Tứ Tử cảm giác như đang lao vào đống lửa...

Pháo Thiên Minh xoay tròn như vậy có hai khuyết điểm lớn: Một là đương

nhiên làm đầu óc choáng váng. Hai là: thực sự gặp một hai cao thủ, ắt phải chịu

thiệt thòi. Chỉ không biết là ông trời che chở hay là nhân phẩm của Lãnh Nhược

Tuyết quá tốt, Tứ Hải bang này hoàn toàn không có cao thủ nào sở hữu tuyệt

học, ngay cả những người có võ công cao cấp cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đây thật là chuyện bất đắc dĩ, trong trò chơi mạng thường thấy như vậy, cao

thủ gần như không phân bổ đều mà chỉ tụ tập trong mấy bang phái. Dĩ nhiên cao

thủ cũng không chịu ở trong một bang hội yếu ớt. Giả sử có người nào bị đánh,

kêu cứu bang hội tiếp ứng. Đây là chuyện thường thấy trong giang hồ. Nhưng

tại sao người ta gọi họ là cao thủ? Bởi vì bọn họ không lãng phí thời gian và

tinh lực chạy đi chạy lại trốn chết, không tham gia những trận chiến vô nghĩa

không ngừng nghỉ, đặc biệt là chiến đấu ở điểm hồi sinh, mà dành thời gian cho

nhiệm vụ hoặc luyện công. Thực sự có kẻ hi sinh đạo nghĩa vì bang hội như

vậy, không đầy nửa tháng nhất định sẽ trở thành loại bình thường.

Nhưng nếu ngươi không đi lại nói năng thì có khác gì kẻ câm điếc? Một lần,

hai lần, ba lần người ta gọi tên đòi ngươi ra mặt, ngươi còn mặt mũi nào không

đi? Cuối cùng hoặc phải trở thành loại bình thường van xin cứu mạng như

người khác, hoặc ngươi buộc lòng phải rời bỏ bang hội. Bởi vì ngươi phải hiểu

một điều, lúc bản thân bị đánh, người khác cũng không có sức giúp đỡ ngươi.

Vì vậy, chung một bang phái với cao thủ cùng trình, đó mới là biện pháp tốt

nhất.

Pháo Thiên Minh bắn phát súng liên thanh trong ba phút đồng hồ, bốn tên

đã không còn hò hét như ban đầu nữa, vì bọn hắn nhận ra Pháo Thiên Minh

khác xa với Chân Hán Tử. Y hoàn toàn miễn dịch với công kích miệng lưỡi,

thậm chí tay cũng không rung tới một cái. Đến phút thứ năm, bốn tên bắt đầu do

dự, không muốn xông lên bị đâm chết, Pháo Thiên Minh thấy người khác không

tới bèn quay ngược lại truy sát, bất cứ ai xông tới đều bị giết. Mười phút sau,

nhóm người này cuối cùng đã bị đánh tan tinh thần chiến đấu, chỉ cần thấy Pháo

Thiên Minh nhắm vào đâu là đám đông bên đó liền chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Nhưng cứ như vậy, Pháo Thiên Minh bắn súng cũng chỉ như bắn pháo hoa, hiệu

quả giết người thấp đến cùng cực...

Lúc này, cuối cùng Thiên Nhãn cũng hành động, hơn một trăm bang chúng

còn lại tổng lực tấn công năm trăm kẻ địch còn sót lạinổ súng. Cho dù như vậy,

bốn đám Tứ Hải bang 5 chọi 1 vẫn có phần thắng. Nhưng mười phút điên cuồng

của Pháo Thiên Minh đã hoàn toàn phá vỡ tinh thần chiến đấu của bọn chúng,

chà đạp lên tôn nghiêm của bọn chúng. Điều tệ hại nhất là bọn chúng lầm tưởng

rằng một trăm bang chúng kia kia dù không có đẳng cấp của Pháo Thiên Minh

thì cũng phải có đẳng cấp của Chân Hán Tử... Bang chúng Tứ Hải bang lập tức

tan rã, bắt đầu tháo chạy về phía phố tây...

Chuyện tồi tệ nhất cuối cùng cũng xảy ra, đám Tứ Tử chạy trốn, trong khi

thủ lĩnh của Tứ Tử là ngũ hộ pháp lại rất có trách nhiệm, tuân theo quyết định

của bang chủ: Kiên quyết không lùi bước.

Vì thế, ngũ hộ pháp bị hơn một trăm người bao vây xung quanh.

Trận chiến này không còn gì phải bàn cãi, Hoàng Gia Thiên Đường tiêu diệt

được ngũ hộ pháp, sau đó tiến hành xông pha nhắm vào bang chủ... Cứ thế ngạo

nghễ tiến vào bát cường.

Tứ kết: "Phượng Hoàng môn vs Hoàng Gia Thiên Đường.”

Mặc dù Phượng Hoàng môn kết thúc trận đấu trước, nhưng sau mỗi lần kết

thúc vòng đấu 16 đội luôn được cung cấp ít nhất 20 phút thời gian nghỉ ngơi. Vì

vậy, bang chúng Hoàng Gia Thiên Đường có thời gian nhàn rỗi để chữa trị vết

thương và tán gẫu
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 513: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 199



Lúc này Pháo Thiên Minh rất đau đầu, y không sợ Xa và Mã kêu hắn phản

bội. Y sợ Xa và Mã sẽ không kêu hắn phản bội. Trong trận chiến đánh chết

mình cũng không thể ra tay. Phải biết rằng nữ nhân đều hẹp hòi, đương nhiên

nam nhân cũng hẹp hòi, nhưng nam nhân sẽ thông cảm. Còn Xa... đừng nhìn

bình thường như huynh đệ, chẳng qua rất huynh đệ với nhau mà thôi. Vì vậy

không loại trừ chuyện sau này hạ độc thủ với huynh đệ, loại chuyện này thời

niên thiếu thường xuyên xảy ra. Năm này tháng nọ, Mã học hành tốt, trong kỳ

thi không tự giác đưa giấy nháp cho Xa, sau đó liên lụy Pháo và Xa cùng không

làm bài thi tốt, trên đường tan học bị hai người đánh đập tơi bời. Ngày hôm sau,

lại là thi, Xa cực kỳ nghiêm túc từ chối nhận tờ giấy nháp Mã đưa tới. Mã lại rất

nghiêm túc trao đổi bài thi, sau khi tan học ăn một bữa McDonald's .

Sự thật tàn nhẫn nói với Pháo Thiên Minh rằng: Xa chỉ là nữ nhân có chút

khí khái của nam nhân, nhưng từ xương tủy đến da thịt vẫn là nữ nhân. Ưu điểm

của nam nhân, ví dụ như bạo lực thì cô có. Ưu điểm của nữ nhân: ví dụ như

thận trọng, không nói lý lẽ thì cô cũng có. Ài! Pháo Thiên Minh thở dài: Việc

này phải xử lý thế nào đây?

Vẻ mặt ủ rũ của Pháo Thiên Minh lập tức thu hút chú ý của Lãnh Nhược

Tuyết, trong mắt cô, Pháo Thiên Minh chính là phần tử nguy hiểm không ổn

định nhất trong bang hội, cái gọi là thành cũng là Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà,

chính là ý này. Lãnh Nhược Tuyết đẩy Thiên Nhãn xuống nói: "Hãy đi hỏi xem

chuyện gì đã xảy ra?"

Thiên Nhãn từ chối: "Không đi."

Lãnh Nhược Tuyết hết sức ngạc nhiên. Yêu cầu như thế nào Thiên Nhãn

chưa từng bị từ chối, cô thắc mắc hỏi: "Sao vậy?"

"Người này... tuy tâm địa không tính là xấu..." Thiên Nhãn đáp.

"Dừng dừng! Tâm địa hắn còn không xấu à?" Lãnh Nhược Tuyết ngắt lời.

Thiên Nhãn suy nghĩ một hồi rồi sửa lại: "Người này không chỉ tâm địa xấu

xa, mà còn cực kỳ đáng ghét. Ta đã thề, sẽ tuyệt đối không nói thêm một lời nào

với hắn."

"A!" Lãnh Nhược Tuyết lại kinh ngạc: "Ta nhớ từ nhỏ đến lớn, hình như

ngươi chưa bao giờ tức giận. Nhưng sao lại sao lại tên này mà... nổi giận?"

Lãnh Nhược Tuyết thể hiện trọn phong thái của mình.

Thiên Nhãn nói: "Cô không biết thôi, tên này rất đáng ghét."

"Làm sao ta lại không biết?" Lãnh Nhược Tuyết hỏi lại.

"Cô có biết? Vậy mà cô còn đưa hắn vào?" Thiên Nhãn trách móc.

"Cô đang trách ta sao?"

Thiên Nhãn lặng thinh, ngầm biểu thì thừa nhận.

"Vậy thì chẳng còn gì để nói nữa." Lãnh Nhược Tuyết vung ống tay áo lên

rồi đi mất. Trong ký ức, đây là lần đầu Thiên Nhãn cãi lại mình. Nhưng mục

tiêu khiến hai cô gái giận dỗi nhau - Pháo Thiên Minh vẫn giữ vẻ mặt đau khổ

như ăn phải mướp đắng. Lãnh Nhược Tuyết đi thẳng mà không dành 20 phút

nói chuyện với những phần tử nguy hiểm này, trực tiếp ném bang hội tới rìa

xuống vực sâu hủy diệt...

Trận chiến bắt đầu...

Thời gian đếm ngược vừa kết thúc, đám bang chúng Hoàng Gia Thiên

Đường lập tức nghe thấy đám nữ nhân ở phố Tây đồng thanh hô lên: "Thanh

Mai Chử Trà, mau cút sang đây cho đại tỷ của chúng ta."

Chỉ trong nháy mắt, Thiên Nhãn và Lãnh Nhược Tuyết đổ mồ hôi lạnh. Cho

dù Lãnh Nhược Tuyết có đòn sát thủ nhưng đó là vũ khí dùng trong thời không

cuối cùng. Nhưng nếu Pháo Thiên Minh thay đổi thái độ, Hoàng Gia Thiên

Đường ít nhất cũng phải đánh đổi 30 sinh mạng. Vậy trong trận quyết đấu hay

chung kết sắp tới, mình còn lấy gì để đánh bại Huyết Ảnh?

Thiên Nhãn vội vàng giơ tay níu lại Pháo Thiên Minh nói: "Đừng đi! Ngoan

nào." Giống như một nữ sinh dịu dàng dỗ búp bê vải.

Pháo Thiên Minh cầu xin: "Đại tỷ à, không được đâu. Không đi sẽ nguy

hiểm đến tính mạng đấy, đây không phải trò đùa đâu."

"Bọn họ còn làm gì được ngươi?"

"Nói thế này nhé! Từng có lần ta chém hôn thê của người nào đó trong trò

chơi, người đó bèn mở xe máy tìm đến nhà ta. Nếu không phải ta thấy không ổn

chạy nhanh, chắc không nằm viện hai ngày không được. Cho dù thế, người ta

cũng tặng hết quần áo mùa đông của ta cho người khác, bắt ta giữa ngày lạnh

mà chỉ có áo ngắn tay mặc ra đường. Vì vậy không đi tuyệt đối không được."

Lãnh Nhược Tuyết vội vàng gửi tin nhắn, Thiên Nhãn đọc xong cắn răng

giậm chân nói: "Ta đi cùng ngươi."

Phượng Hoàng bang còn gần 40 thành viên, ngoại trừ rất ít người lót đường,

đa phần là các cô nương. Mọi người cũng biết lúc này tạm thời sẽ không đánh

nhau, ai nấy cầm hạt dưa cười nói rôm rả bên cạnh. Còn đám người nghênh đón

Pháo Thiên Minh bao gồm Mã, Đường Đường và Diệp Tử.

Pháo Thiên Minh vừa đến còn chưa nói, Mã đã đau đớn vô cùng chỉ trích:

"Ngươi... Ngươi còn có mặt mũi tới đây? Ngươi biết ngươi đã làm gì không?

Không ngờ ngươi đứng ở phía đối lập nhân dân. Vì một chút tiền tài, ngươi đã

không để ý tình bạn, tùy ý chà đạp tín nhiệm giữa bạn bè. Hành vi của ngươi

không chỉ ti tiện, hơn nữa vô cùng bỉ ổi. Thất vọng ư, đau khổ ư! Ta thật sự quá

thất vọng đau khổ. Từ nhỏ lớn lên cùng nhau học tập, cùng nhau đi học, cùng

nhau cưa gái... À! Ngươi không cưa được. Một bằng hữu ngủ trong chăn, lại

muốn dùng thi thể bằng hữu đi đổi lấy một chút tiền tài. Ngươi còn có lương tri

hay không? Ngươi còn có nhân tính hay không? Ngươi còn có... A! cái kia...

hay không? Giờ phút này, không chỉ không buông bỏ đồ đao, mà còn tiếp tục

trợ Trụ vi ngược. Ngươi vỗ ngực nghĩ xem, mùa hè là ai mời ngươi ăn kem?

Trước mặt cha mẹ ngươi là ai nói dối? Bình thường là ai so chiêu với ngươi? Là

chúng ta à! Ngươi hỏi lương tâm của ngươi, ngươi làm như vậy rốt cuộc có lỗi

với ai?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 514: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 200



Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, trong lời nói này bao hàm quá nhiều uy

h**p: Thứ nhất, lại ăn thêm một thùng kem. Thứ hai: Tới chỗ ông già tố cáo.

Thứ ba, hai đánh một, ngươi nghĩ sao?

"Lãng tử hồi đầu, là điều đáng quý." Mã nói năng thấm thía.

"Ý là...phản bội?" Pháo Thiên Minh rút kiếm ra: "Được! Để tổ chức nhìn

biểu hiện của ta. Giết tên hộ pháp trước để tỏ ý ăn năn nhé?"

"Dừng tay!" Thiên Nhãn lau mồ hôi lạnh, mũi kiếm cách cổ họng của mình

là 0,1 centimét. Tên này thật sự định phản bội, hơn nữa còn không thèm nói

năng gì trước. Thiên Nhãn thở dài, cúi đầu trầm ngâm một lúc: "Chử Trà, ta

không trách ngươi đứng chung với bằng hữu. Nhưng dù ngươi muốn giết ta,

cũng phải nói một tiếng chứ, bởi vì chúng ta từng yêu nhau một thời..."

"Cái gì?!" Pháo Thiên Minh, Đường Đường, Mã và Diệp Tử đồng thời bị tin

dữ làm cho kinh hãi, bốn người há hốc mồm, đứng bất động ba giây.

"Chàng không còn yêu ta nữa sao?" Thiên Nhãn hạ quyết tâm lau mắt một

cái, mắt vì bị trang điểm k*ch th*ch, lệ tuôn trào.

"Ừm..." Mã phản ứng lại trước tiên, hoài nghi nhìn về phía Pháo Thiên

Minh, Pháo Thiên Minh vẫn chưa khép miệng lại. "Trà?"

"Hả?" Pháo Thiên Minh lập tức phản ứng, ngón tay chỉ Thiên Nhãn rống

giận: "Con mẹ nó, ngươi nói linh tinh!"

Thiên Nhãn hai mắt đẫm lệ, nức nở hỏi: "Chàng... Chàng không phải là

người! Lúc nãy chàng còn hôn ta mà?!"

"Không có!" Pháo Thiên Minh kiên quyết phủ nhận.

"Ngươi thề đi?" Bên cạnh Đường Đường lên tiếng bồi thêm.

"Ta... ta chỉ hôn không gió thôi, lại còn cách xa nữa. Ta chẳng được lợi gì."

Toàn bộ đám bang chúng Phượng Hoàng vây quanh, đối mặt với hàng chục ánh

mắt sát khí, lời biện giải của Pháo Thiên Minh rất yếu ớt.

"Khụ!" Mã vỗ vai Pháo Thiên Minh: "Xa nhờ ta chuyển lời tới ngươi, thứ

nhất: Ngươi đã có vợ, chúng ta làm bằng hữu, có bất nhân thế nào cũng không

thể để ngươi lâm vào thế khó xử. Vậy nên phải làm thế nào thì cứ làm thế nấy.

Thứ hai: Yêu đương mà không báo trước với chúng ta, chuyện này chúng ta sẽ

nói với ông già nhà ngươi. Thứ ba: Cút đi.

Pháo Thiên Minh kéo tay Mã năn nỉ: "Ta thật sự không yêu đương gì cả."

Mã kéo tai Pháo Thiên Minh thì thầm: "Đương nhiên ta và Xa tin ngươi,

nhưng bên này còn hơn ba mươi cô nương không tin. Nhưng lát nữa ngươi

không những phải về, hơn nữ còn phải cùng với... cô gái này tên gì nhỉ?"

"Thiên Nhãn."

"Còn phải rất tình tứ quay lại với cô ấy nữa."

"Tại sao?"

"Bởi vì bây giờ tất cả các cô nương đều đưa thỉnh cầu thịt ngươi ngay tại

chỗ. Ai nấy đều nổi giận cả đó!"

Sắc mặt Pháo Thiên Minh lặng thinh suy tư hồi lâu. Sau đó hắn hung hăng

nắm lấy cánh tay Thiên Nhãn, nhìn Thiên Nhãn đầy âu yếm và thâm tình:

"Honey, ta sai rồi, xin tha thứ." Không đợi Thiên Nhãn kịp trả lời, y lập tức hôn

một cái. Hắc Bạch Song Sát lập tức từ trên trời giáng xuống. Pháo Thiên Minh

kêu thảm thiết: "Mau bắt ta đi, đừng bắt cô ấy.”

Thiên Nhãn kinh hãi nhìn xiềng xích trên người, gào lên oan ức: "Là hắn

xâm phạm ta, ta bị oan uổng! Mau tháo xiềng cho ta!".

Pháo Thiên Minh cười khì khì: "Chúng ta là người yêu, ngươi có thể hỏi

mọi người xem".

Bạch Sát không chút hoang mang quay đầu hỏi: "Bọn họ có phải là người

yêu không?".

"Đúng vậy!" Mọi người đồng thanh đáp lại.

Đường Đường nghiến răng ra lệnh: "Bày Phong Thỉ trận!".

Mã vội vàng nói: "Chúng ta ít người, có phải nên bố trí Yển Nguyệt trận

không?".

Đường Đường phất tay: "Vậy ngươi làm đi".

"Thôi thôi! Các cô nương, mau bày Phong Thỉ trận!".

Lãnh Nhược Tuyết phát điên, hệ thống thông báo quân sư số một và tay

chân số một của mình bị cầm tù bốn giờ. Cô biết tới Đường Đường, có Thiên

Nhãn ở đây, cho dù Đường Đường bày binh bố trận tốt hơn, nhưng ỷ vào thực

lực cường đại vẫn có thể dễ dàng chiến thắng. Nhưng giờ đây Thiên Nhãn bị

giam, như mất đi trụ cột, trên chiến trường chỉ còn đệ đệ của mình là Đường

chủ, muốn ra lệnh cũng chỉ có thể nhờ hắn, nhưng hắn lại là chủ lực chiến đấu...

Càng nghĩ Lãnh Nhược Tuyết càng phát điên.

Trong nhà lao, Thiên Nhãn tức giận chỉ vào Pháo Thiên Minh vẫn đang chơi

bài.

"Người yêu mà! Hôn một cái cũng có sao." Pháo Thiên Minh lật bài tú lơ

khơ hỏi: "Ngục tù đằng đẵng, đánh hai ván chứ?"

"Ngươi có biết không, như vậy có thể Tiểu Tuyết sẽ thất bại. Cô sẽ yêu

đương với tên con ông cháu cha kia."

"Ồ?" Pháo Thiên Minh thờ ơ hỏi: "Vậy ngươi nói xem Tiểu Tuyết của ngươi

yêu đương với ai thích hợp hơn? Ăn mày? Hay là một thanh niên ba không như

ta?"

"..." Thiên Nhãn bị những lời này làm nghẹn họng. Đúng thế, Lãnh Nhược

Tuyết sớm muộn gì cũng phải thành gia lập thất. Từ lợi ích gia tộc mà nói, kết

hôn với Huyết Ảnh không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện rất tốt. Cho dù

cô có yêu một thằng nhãi nghèo khó, liệu có thể chịu áp lực lớn như vậy mà bỏ

trốn? Huống hồ, Huyết Ảnh vẫn thật lòng với Lãnh Nhược Tuyết. Nghĩ tới nghĩ

lui, Thiên Nhãn nhận ra rằng, ngược lại Huyết Ảnh là lựa chọn thích hợp nhất

với Lãnh Nhược Tuyết.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 515: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 201



Mọi người đã từng trải nghiệm ngồi tù chưa? Chưa từng bị bắt thì ít nhất

cũng từng vào trại tạm giam chứ? Cũng chưa? Đồng chí à, thế thì không đúng

rồi, những tiện nghi này đều do người dân đóng thuế mà có, không vào ở vài

ngày thì sao xứng đáng với tiền của mình không? (Đùa thôi, cá nhân Hà Tả đề

nghị bãi bỏ hình phạt tù, những ai cần bị tù thì nên xử bắn cho xong, vừa tiết

kiệm được nhiều nguồn lực xã hội, vừa có thể đóng góp cho công cuộc kế

hoạch hóa gia đình.)

Chưa từng làm cai ngục, nhưng có lần Pháo Thiên Minh quả thực từng báo

cáo tạm giam một lần, tất nhiên là sau khi nhập ngũ, bằng không những ai có

tiền án tiền sự sẽ không được phép nhập ngũ. So trong trò chơi, đặc điểm lớn

nhất của việc ngồi tù là nhàm chán giống nhau. Đặc biệt, ngồi chung phòng

giam với một kẻ cứ ngồi bất động một chỗ là cực kỳ nhàm chán. Lần đầu còn có

đồng bọn, có thể tụ tập chơi mạt chược; lần thứ hai có Vụ Lý Hoa để chơi bài

và tán gẫu; đến lần thứ ba thì có Thiên Hậu làm bao cát, ngồi trong ngục giam

nhưng trải nghiệm phong phú. Nhưng hôm nay...

Một tiếng đồng hồ sau, Pháo Thiên Minh cuối cùng không nhịn được nữa

hỏi: "Đại tỷ à, có phải cô đang suy ngẫm những vấn đề triết học về ý nghĩa cuộc

sống của nhân loại hay không?"

Thiên Nhãn vẫn lơ đãng vuốt tóc, nghe Pháo Thiên Minh nói xong bèn quay

đầu hỏi lại: "Ngươi nói gì cơ?"

"Ta nói, ngươi cũng không lo lắng tình hình chiến sự bên Tiểu Tuyết à?"

Thiên Nhãn ừ một tiếng, lại chìm đắm trong trầm mặc mười phút. Đột

nhiên, lên tiếng: "Ta muốn rời bỏ nơi này một thời gian."

Pháo Thiên Minh lười biếng đáp lại: "Ừ."

"Theo ngươi, ta nên đến đâu?" Thiên Nhãn hỏi.

"Ta đề nghị cô ra ngoài vũ trụ," Pháo Thiên Minh đáp.

"Ta đang hỏi ngươi về trò chơi. Ta chẳng có bằng hữu nào khác."

Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Đi đâu à? Đây chỉ là trò chơi thôi, thích đi

đâu thì cứ đi."

"Ví dụ?" Thiên Nhãn hỏi.

"Còn phải ví dụ làm gì nữa," Pháo Thiên Minh nói. "Mọi người chơi trò này

cả ngày vất vả như chó, phải luyện cấp, làm nhiệm vụ, phải đánh nhau, phải

mua đồ, phải yêu đương. Ai mà chẳng mong có thể kéo dài một phút thành hai

phút chứ?"

Thiên Nhãn nghi ngờ hỏi: "Nghe ngươi nói thế, có vẻ như đang bàn về thời

gian làm việc đấy."

Pháo Thiên Minh đáp: "Thời gian làm việc à? Thà rằng có thể rút ngắn hai

phút thành một phút còn hơn. Thôi được rồi! Ngươi thật sự không biết đi đâu, ta

sẽ giới thiệu vài nơi cho ngươi."

"Ừ, ngươi nói thử xem." Thiên Nhãn nổi hứng thú.

"Ngươi muốn hưởng thụ hàng ngàn nam nhân theo đuổi thì đến Anh Hùng

bang, nếu ngươi ưa ngồi quây quần tốp năm tụm ba tán gẫu với nhau thì đến

Phượng Hoàng môn. Nếu muốn không bị trói buộc thì một thân một mình đi

giang hồ."

"Ta đi cùng ngươi nhé?"

"Không được ." Pháo Thiên Minh từ chối ngay.

"Tại sao?"

"... Ta sẽ tự ti!"

"Vậy ta nên đi đâu bây giờ?"

Pháo Thiên Minh gãi đầu. Thật đúng là không dễ bố trí. Cô nàng này bao

năm qua chỉ sống vì Lãnh Nhược Tuyết, rời đi quả thật có phần mờ mịt. Đề cử

cô ấy đi theo Hoa Hoa? Không được. Cô nàng này có tiền lệ rồi, cẩn thận thịt

luôn cả Hoa Hoa. Bây giờ lưu manh nhiều như vậy, vạn nhất có chuyện gì xảy

ra thì sao, chẳng phải thành ra mình có lỗi với tổ quốc và nhân dân. Đi cùng

Tinh Ảnh? Sẽ thành người thứ ba, khơi mào chiến tranh gia đình... Pháo Thiên

Minh lấy giấy bút ra vừa địa chỉ nói: "Cô đến nơi này tìm một nha đầu tên là

Kiếm Cầm, chơi với cô ấy, sẽ rất k*ch th*ch đấy."

Thiên Nhãn nhận lấy tờ giấy, nghi hoặc hỏi: "Hoa Sơn?"

"Cô tới Hoa Sơn nhắn tin cho ta, ta sẽ đưa tin cho cô ấy đi đón cô. Cô phải

biết rằng cao thủ bình thường mở kết bạn."

"Cảm ơn nha!"

"Đừng khách khí, chơi hai ván không?" Pháo Thiên Minh bị lừa gạt cho qua

chuyện xong lại muốn lừa tiền.

"Được, bài brit."

"Bài brit?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi: "cá nhân ta đề nghị chơi bài tiến

lên hoặc ù?"

"Ngươi không biết?" Thiên Nhãn cẩn thận hỏi.

"Ai bảo... Từ Barracat, 21 tới bài nói dối ta không gì không làm được. có

điều ta chỉ chơi qua bài brit cấp thành phố, còn liên hệ tới quốc tế. Cô phải nói

qua cách chơi trước đã,d phải chi tiết và nghiêm túc."

Thiên Nhãn cũng không vạch trần, nhịn cười nói: "Được."

Trong ngục, hai người vô ưu vô lo mà chơi bài brit, nước mắt Lãnh Nhược

Tuyết chảy xuống. Đường Đường gia này đúng là lợi hại ... Ít ra là cô nhìn ra

bọn họ bị hại. Ba mươi mấy người bên Phượng Hoàng bang phần lớn là võ công

cao cấp, nhưng trăm người trong Hoàng Gia Thiên Đường đều là võ công cao

cấp, tuyệt học không trọn vẹn cũng không ít, huống hồ còn có cao thủ như Chân

Hán Tử và Vô Song Ngư... Nhưng mà... nhưng mà... những từ ấy thật chướng

tai gai mắt nhưng vẫn phải nói, ngay từ đầu Đường Đường đã lợi dụng ưu

khuyết điểm của các phái, mà tiến hành tàn sát phe của Lãnh Nhược Tuyết.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 516: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 202



Thí dụ, hai bang chúng Phượng Hoàng bang không vũ khí đối đầu bốn bang

chúng Hoàng Gia Thiên Đường có trường kiếm. Hai bang chúng bên Phượng

tránh sáng hai bên, một kỵ binh trực tiếp lao về phía bốn bang chúng bên

Hoàng, không quan tâm có giẫm chết ai hay không, bốn bang chúng bên Hoàng

đương nhiên phải lẩn tránh. Lúc này hai bang chúng bên Phượng đã giết tới,

hợp cùng nhau công kích bốn bang chúng phe Hoàng. Lúc này bốn bang chúng

phe Hoảng đang hoảng hốt lúng túng. Đường Đường gia âm hiểm còn ẩn giấu

đệ tử Nga Mi, chậc, Thiên Địa Đồng Thọ, kiếm xuất người đi.

Bang chủ chỉ ra lệnh được cho hộ pháp. hộ pháp lại phải ra lệnh cho toàn bộ

bang chúng. Hộ pháp duy nhất Chân Hán Tử vùi đầu vào so chiêu với Mã, căn

bản là không thể cân đối nhịp độ tấn công. Trong khi Đường Đường gia lại lợi

dụng ưu thế tập trung lực lượng, ba đánh một, năm đánh một, thậm chí bảy

đánh một, hợp lực tiêu diệt đối thủ chỉ trong giây lát. Sau khi tiêu diệt, người

trước trận không chữa thương, người sau trận người khỏe mạnh đột ngột xông

lên, tạo thành ba làn sóng.

Chiến đấu ở đầu phố số 1 thì bùng nổ. Nhìn thì như bang chúng phe Hoàng

vây xung quanh phe Phượng, nhưng bang chúng phe Hoàng nhiều người lại

không dùng được. Tiền quân bị ngăn trở, vậy thì lên nóc nhà nhảy từ trái phải,

nhưng tất nhiên việc này cũng bị Đường Đường tính toán trong đó, bốn bang

chúngAnh Hùng môn phe Phượng không có việc gì dựng thẳng cây thương lên

trên, nếu người nhảy không cẩn thận, rất có thể sẽ biến thành mứt quả. Ai cũng

biết, năng lực phòng không của Anh Hùng môn là đứng đầu trong Thập Đại

Môn Phái.

Trước không được, trái phải không dám, vậy thì vòng ra sau nóc nhà, công

kích thương binh của kẻ địch. Nhưng các bang chúng phe Hoàng vòng quanh

đằng sau bang chúng phe Phượng, đều sợ hãi phát hiện, tất cả thương binh đều

là muội muội Nga Mi, hai người một tổ cầm kiếm canh gác. Đối phó với một

Thiên Địa Đồng Thọ thì thân thủ hiện tại vẫn có thể tự tin tránh được, nhưng

nếu hai người cùng dùng, không chết chính là tổ tiên phù hộ.

Có thể thấy biểu hiện của cao thủ sẽ ảnh hưởng tới chiến cuộc...

Chân Hán Tử khổ chiến với Mã, hai người chiến lực tương đương. Mà Vô

Song Ngư ở phụ cận chơi đùa với Diệp Tử, Vô Song Ngư cũng không dám đẩy

Diệp Tử vào chỗ chết, chỉ có thể ra từng chiêu chập chạp lề mề. Hắn không có

cảnh giới cao như Pháo Thiên Minh, coi chuyện phản bội còn đơn giản hơn ăn

điểm tâm. Nhưng hắn càng không dám làm thịt vợ của bằng hữu... tuy hắn và

Mã không quá quen thuộc..., nhưng Xe, Pháo Thiên Minh còn có Đường Đường

thì rất quen thuộc. Vì hạnh phúc tương lai mà hiện tại chỉ có thể kiên định với

đường lối cách mạng ta không liều mạng ta cũng không phản bội, ta lười biếng

có được không?

Nhưng cục diện như vậy chỉ duy trì vẻn vẹn mười mấy phút, dù sao đệ tử

Nga Mi không phải máy móc, trọng thương cũng cần thời gian khôi phục. Mà

các bang chúng phe Hoàng bị đấu pháp này làm cho nổi nóng, lấy hai đổi một

lao vào chỗ chết.

Đường Đường dùng hết biện pháp, tổ hợp Yển Nguyệt trận bên ngoài. Địch

nhân đến gần, bên ngoài co rụt lại, tầng bên trong tập kích. nhân viên tầng thứ

hai hỗ trợ... Nhưng không bột khó gột nên hồ, nửa giờ sau, bang chúng phe

Phượng trên chiến trường còn lại: Đường Đường, Diệp Tử. Sau Về phần Mã

sau khi trận địa bị phá đã đồng quy vu tận với Chân Hán Tử.

Sắp thắng rồi, Lãnh Nhược Tuyết lại không cười ra được. Ngược lại, cô

muốn khóc. Võ công, khí chất nhân số đều áp đảo, xuất hiện thương vong gần

ba đổi một, bang chúng phe Phượng tử trận ba mươi người, bang chúng phe

Hoàng chết trận tám mươi người, chỉ còn thừa hai mươi lăm người, hơn nữa

người ta còn có một bang chủ cấp BOSS, còn không biết mang đi mấy mạng

người.

Đường Đường vẻ vang mang theo một người cùng chết, Xa xuất hiện, khá

hài lòng với kết quả này. Cô không định ra tay, cười nói với một bang chúng

phe Hoàng gần đây: "Chuyển lời cho đại tỷ của các ngươi, bất kể là nhìn người

hay là năng lực điều khiển bộ hạ, cô ta đều kém ta không phải chỉ chút xíu." Nói

xong ngửa mặt lên trời cười dài, giơ chưởng tự sát...

Một chưởng này như cho Lãnh Nhược Tuyết một cái bạt tai, cục diện chỉnh

thể thì cô đã thắng, nhưng trong trận giao chiến giữa người nối nghiệp hai gia

tộc cô lại bại trận. Bản thân đầu tư gần trăm vạn vào trong trò chơi này, lại đào

góc tường, sắp xếp là nội gian. Thế nhưng người ta không tiêu pha một đồng đã

đánh mình tơi bời hoa lá. Mặc dù Thiên Nhãn thất thủ là ngoài ý muốn, nhưng

người ta có đồng đảng là đệ nhất cao thủ Pháo Thiên Minh, chẳng phải cũng

không đứng về phe cô ta hay sao?

Lãnh Nhược Tuyết uể oải quan sát chiến trường, hai mươi mấy tên thương

binh sĩ khí giảm sút... Sau 20 phút, cuối cùng đối thủ tiếp theo của Hoàng Gia

Thiên Đường cũng xuất hiện. Bang hội là phân đà số một của Tinh Ảnh đường,

bang chủ tên là Trùng Tựu, cũng là nhân vật cùng Long Thành đứng hàng số ba

ở Thiếu Lâm.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 517: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 203



Lúc này Lãnh Nhược Tuyết mới cười phá lên: Trời cao đã phù hộ ta, ta vẫn

là con cưng của ông trời. Cô viết một bức thư, rồi giao thư cho một bang chúng

thân tín...

Bốn giờ đồng hồ cuối cùng cũng hết, Pháo Thiên Minh cười hí hửng hỏi:

"Không muốn đến quán rượu của ta uống vài chén sao?"

"Ta chỉ uống nước thôi." Thiên Nhãn cười đáp lại, cũng không từ chối lời

mời của Pháo Thiên Minh.

Hai người bước vào truyền tống trận, ánh sáng trắng lóe lên, cùng nhau

sững sờ, hai người lại xuất hiện ở Vô Danh trấn, trong khi cách đó không xa,

Lãnh Nhược Tuyết vẫn đang trò chuyện thân mật với một nam nhân.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi. Bốn giờ đồng hồ, món ăn

cũng nguội lạnh, thế nào mà bang chiến vẫn chưa kết thúc.

Thiên Nhãn suy nghĩ một lát rồi nói: "Trùng Tựu kia chính là người của

Tiểu Tuyết. Ta nghĩ Tiểu Tuyết phái người đi báo tin cho hộ pháp đã mua chuộc

sẵn, sau đó hộ pháp báo cho Trùng Tựu. Trùng Tựu đuổi tất cả thành viên trong

bang ra ngoài bang hội. Rồi cứ thế trò chuyện bốn canh giờ để chờ chúng ta."

Ba giây sau khi Thiên Nhãn xuất hiện, Lãnh Nhược Tuyết quay lại ghế

khách quý. Pháo Thiên Minh thầm mắng: Mẹ nó. Sau đó đi qua đâm kiếm đánh

chết Trùng Tựu.

Trận quyết chiến cuối cùng cũng sắp bắt đầu, Hoàng Gia Thiên Đường còn

hơn 20 người vs Vô Địch môn còn lại hơn 300 người...

"Một mình ngươi có thể đánh được bao nhiêu người?" Trong thời gian nghỉ

ngơi Lãnh Nhược Tuyết rất nghiêm túc hỏi Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Khó mà nói, ngươi phải biết

rằng cao thủ có rất nhiều thủ đoạn, trừ phi là đánh nhau với những môn phái

cứng nhắc, nếu không đừng nói đến đấu ẩu đả, một đánh hai cũng không phải là

không có nguy cơ nhận tiền an ủi."

"Vậy à." Lãnh Nhược Tuyết cau mày rời đi.

"Sao lại là cô? Chẳng lẽ còn thấy có thể thắng?" Pháo Thiên Minh hỏi Thiên

Nhãn.

Thiên Nhãn đáp: "Cô vốn có hai chiêu sát thủ, chiêu thứ nhất cô ấy cố ý dặn

không thể nói cho ngươi biết, bảo ngươi có thể bán đứng cô ấy. Thứ hai là trên

người cô ấy có một vũ khí bí mật. Nhưng nhân số bên ta thực sự quá ít, cô ấy

không chắc chắn."

"Ngươi nói vũ khí bí mật có phải là sau khi sử dụng sẽ xuất hiện một con

Khổng Tước, là vật phát nổ giống như bom hạt nhân đúng không?"

Thiên Nhãn vô cùng kinh ngạc: "Làm sao ngươi biết?"

"Ngươi nói cho ta biết, đó là cái gì trước đã."

Thiên Nhãn thở dài: "Có phải chuyện gì ngươi cũng muốn chiếm lợi không?

Vũ khí đó tên là Khổng Tước linh, do Tiểu Tuyết mua với giá rất cao. Hiệu quả

rất khủng khiếp, tất cả mọi người trong phạm vi 50 mét đều phải chết, trong

phạm vi 100 mét có 80% cơ hội đâm mù. Nhưng điều kiện sử dụng cũng rất hà

khắc. Trước tiên thời gian hồi chiêu là 12 tiếng. Thứ đến... Ví dụ người chơi cấp

50 sử dụng, mục tiêu dưới cấp 60 đều trong phạm vi tấn công, cấp trên 60 thì

không bị thương tổn. Mỗi lần sử dụng giảm 3 cấp. Lúc ở tuyết nguyên Tiểu

Tuyết đã dùng 2 lần, kết quả cấp độ rớt xuống 44. Gần đây luyện lại được 2 cấp,

nay là 46. Vì thế chỉ có thể đánh được người chơi cấp 56 trở xuống."

"Còn không bằng đưa người chơi cấp cao hơn một chút cầm đi giết BOSS?"

"Đi đâu mà tìm được người chơi cấp cao lại đáng tin cậy? Trước đây, sát thủ

nổi lên khắp nơi, cộng thêm tuyết nguyên mất cấp, bây giờ lên được 60 cũng

không nhiều. Hơn nữa BOSS nhà người ta đều là nhân vật cấp 90 trở lên, đừng

mơ mộng nữa. Này! Nói xem làm sao mà ngươi biết được?"

"Chúng ta thân thiết lắm sao? Đừng có này, xin hãy gọi ta là Thanh Mai tiên

sinh."

"Đừng có đổi chủ đề." Thiên Nhãn không phải người tầm thường, không

chịu nói theo y.

"Ừm... Chuyện là thế này... ngày đó ở tuyết nguyên không phải cảnh đẹp

lắm sao? Ta leo lên cao ngắm cảnh, kết quả vô tình nhìn thấy cô ấy, rồi lại vô

tình nhìn thấy cô ấysử dụng vũ khí kia..."

"Vậy có phải ngươi lại vô tình, mượn luôn Kim La Hán của người ta

không?" Thiên Nhãn mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh.

"Ừm... hình như đã từng xảy ra chuyện đó."

Thiên Nhãn nghiến răng: "Ngươi cũng phải biết xấu hổ chứ? Nói thế nào thì

người ta cũng là sếp của ngươi cơ mà? Người ta mất 6 cấp vì hưởng thụ niềm

vui thành công, mắt thấy sắp rời khỏi tuyết nguyên, ngươi lại ra tay như vậy?

Ngươi có biết ngày đó cô nổi giận thế nào không?"

"Nổi giận? Rất bình thường. Ta vừa thấy cô đã có cảm giác bất cứ lúc nào

cô ấy cũng có thể nổi nóng." Chỉ cần không nhắc đến Kim La Hán, các việc

khác đều nói được.

"Ài... Ta cảm thấy mọi chuyện xấu trên đời này đều do ngươi một mình

chiếm hết."

"Cái này ta không đồng ý. Ít ra thì AIDS cũng không phải do ta gây ra."

Pháo Thiên Minh nghiêm túc trả lời, thể hiện thái độ vô vi.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 518: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 204



"Ta..." Thiên Nhãn vừa tức vừa buồn cười, thực sự không biết nên nói gì.

Đối phó loại người này, thần tiên đến cũng bó tay.

Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi: "Ngươi có thể giữ bí mật giúp ta không?"

"Che giấu tội lỗi cũng là một tội lỗi."

"Vừa rồi không phải chúng ta cùng phạm tội rồi ư?" Pháo Thiên Minh cười

đểu.

"Ta... không muốn nói chuyện với ngươi nữa." Thiên Nhãn mặt đỏ bừng,

vung tay bỏ đi.

Cuối cùng, trận bang chiến mà toàn vũ trụ chú ý đã bắt đầu, mặc dù không

phải đối thủ cùng đẳng cấp và kết cục đã định trước, nhưng dù sao đây cũng là

trận chiến lớn. Mọi người chen chúc trước màn hình lớn, cùng chờ đợi một dấu

chấm hết trọn vẹn cho Đại Hội Võ Lâm lần này.

Khung cảnh vẫn là ngôi làng vô danh, nhưng lần này có khác biệt, Huyết

Ảnh ra lệnh một tiếng, phía đường số 2 bị đám bang chúng phe Vô san phẳng,

mở thông đường số 1 và số 2, tạo thành một khoảng đất trống rộng lớn. Sắp xếp

như vậy là có lí do, để mỗi bang chúng trong Vô Địch môn mang theo chín

bông hồng. Huyết Ảnh định tỏ tình công khai, nhưng có vẻ như đã quên mất,

chỉ cần có người nào đó tham dự, việc vui thường trở thành tang sự...

Hai phe cách nhau hai mươi mét. Vô Địch môn do Tiểu Nhị dẫn đầu, còn

Hoàng Gia Thiên Đường do Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh bảo vệ Thiên

Nhãn muội muội.

Tiểu Nhị tiến lên, cúi chào nói: "Lady, gentlemen..."

"Nói tiếng Trung đi." Pháo Thiên Minh rút kiếm đe dọa, mặc dù mình biết

hơn trăm từ nhưng thật sự nhớ được chắc chỉ có mấy từ kiểu “shit”.

Tiểu Nhị rất bất mãn, nhưng Huyết Ảnh đã dặn dò kỹ lưỡng. Vì thế, Tiểu

Nhị tiếp tục nói: "Các vị quý ông, quý bà..."

"Thiên Nhãn, cô kết hôn chưa?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Chưa!"

"Vậy phải gọi là tiểu thư thì mới đúng, xem ra người ta thật sự không coi

bạn thân nơi khuê phòng như cô ra gì."

Xoạt! Một tràng tiếng binh khí vang lên, đám bang chúng phe Vô môn quát:

"Ngươi nói bậy nói bạ gì đấy?" Xong việc mọi người chia tiền thưởng, việc

không xong thì...

Huyết Ảnh thấy tình cảnh đó bèn gấp gáp phát tin xuống dưới. Các hộ pháp

lại bảo thuộc hạ: tuyệt đối không được nổi giận.

Tiểu Nhị ho khan một tiếng rồi nói tiếp: "Các quý ông, các quý bà, các tiểu

thư, hôm nay chúng ta tề tựu nơi đây là để cùng chứng giám một đôi tân lang

tân nương chào đời..."

Tiểu Nhị nói bậy bạ xong, Thiên Nhãn lên tiếng: "Làm sao các ngươi chắc

chắn có thể thắng được bọn ta?"

Câu nói này khiến mọi người bật cười không chút ác ý, Thiên Nhãn nói: "Có

gan thì đơn đấu một phen?" Thế là im phăng phắc. Đừng nói Pháo Thiên Minh,

ngay cả Vô Song Ngư cũng chẳng ai tự tin có thể hạ được. Có hộ pháp chuyên

trách, lập tức chuyển đoạn đối thoại của mọi người cho Huyết Ảnh...

Tiểu Nhị vội vàng nói: "Đại ca của chúng ta đã dặn, chém chém giết giết

phá hoạihòa bình, cũng phá hỏng không khí hôm nay. Thay vì thế, không bằng

tỷ thí văn chương một phen?"

"Văn chương?" Thiên Nhãn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại.

“Đúng vậy, những lúc vui mừng ở Trung Quốc đều thích náo nhiệt phải

không?”

Thiên Nhãn vừa nhắn tin cho Lãnh Nhược Tuyết vừa hỏi: "Đấu ra sao đây?"

"Đại ca chúng ta dặn, các ngươi tự chọn cách tỷ thí. Chỉ cần không đổ máu

là được."

Thiên Nhãn chưa kịp mở miệng, Pháo Thiên Minh đã nói trước: "Hay là ta

đánh cược với các ngươi một keo, mỗi người các ngươi lần lên đánh cược, chỉ

cần ta thua một ván, tân nương sẽ là của các ngươi. Nếu không, mỗi người thua

500 vàng. Các ngươi thấy thế nào?"

Tiểu Nhị và Thiên Nhãn đồng thanh từ chối: "Không được!". Tiểu Nhị biết

trò cờ bạc của Pháo Thiên Minh chắc chắn là gian lận. Còn lúc trong ngục,

Thiên Nhãn chơi bài brit với Pháo Thiên Minh gần như chưa từng thua.

Pháo Thiên Minh rút kiếm, vung tay nói: "Không được thì đánh, chết sớm

đầu thai sớm!"

Thiên Nhãn cũng nói: "Bây giờ chúng ta đều là người trong giang hồ, dẫu

sao phải phân thắng bại mới được."

Tiểu Nhị quay đầu nói với đám người: "Bọn họ muốn đánh!"

Ba trăm người đồng thanh hô: "Vậy thì đánh!"

Một bên hung hăng, một bên quyết tử. Không khí căng thẳng dâng cao.

Pháo Thiên Minh vội nói với Thiên Nhãn bên cạnh: "Ra tuyệt chiêu đi!"

Thiên Nhãn thấy thời cơ chín muồi, gật đầu, lấy từ trong túi ra một cây cờ

màu đỏ cao năm mét, vẫy cờ...

Nhưng đám bang chúng phe Vô đều không nhúc nhích. Rất nhiều người

kinh ngạc nhìn lá cờ đỏ lôi thôi này.

Thiên Nhãn ồ một tiếng, lại vẫy lá cờ đỏ hai cái, mọi người càng không hiểu

nổi, đột nhiên có một người phát ra tiếng cười, tiếp theo mọi người đều cười

phá lên, kể cả các bang chúng phe Hoàng. Thiên Nhãn hung hăng véo Pháo

Thiên Minh phát ra tiếng cười đầu tiên, lại vẫy cờ đỏ...

"Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?" Pháo Thiên Minh đột nhiên cảm thấy

mình ở vị trí này thì không nên cười. Nhưng hình như đứng gần lá cờ đỏ có

phần mất mặt, thế là lui về phía sau.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 519: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 205



Thiên Nhãn đỏ mặt lui một bước theo Pháo Thiên Minh rồi nhỏ giọng giải

thích: "Đây là tín hiệu cho hai mươi nội ứng của Tiểu Tuyết trong Vô Địch

môn, báo hiệu có thể động thủ, dùng tốc độ nhanh nhất g**t ch*t cao thủ của đối

phương."

"Nội ứng à?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh.

"Đúng vậy!" Thiên Nhãn trả lời xong, đột nhiên cảm thấy biểu cảm của

Pháo Thiên Minh có gì đó không đúng, cẩn thận hỏi: "Có phải ngươi từng làm

những gì đó không?"

Pháo Thiên Minh lại lau mồ hôi lạnh trả lời: "Không có gì."

"Nói mau!" Thiên Nhãn tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Ừm... Kỳ thật nửa đoạn trước ta là nội ứng của Huyết Ảnh, nhiệm vụ là

giết ngũ hộ pháp. Chuyện này ngươi biết chưa?"

"Biết! Ta không hề nói chuyện này với Tiểu Tuyết."

"Thực ra ta còn nhận một sứ mệnh thần thánh khác... tìm nội gian."

Thiên Nhãn sững sờ. Cô lập tức nghiến răng nghiến lợi, nhìn Pháo Thiên

Minh đầy căm phẫn. Nếu như có thể, cô nguyện hi sinh danh dự để ăn tươi nuốt

sống y ngay tại đây.

Pháo Thiên Minh vội vàng giải thích: "Thật ra ta mới chỉ đào được hai

người thôi!"

Thiên Nhãn khóc lóc nói: "Tiểu Tuyết dùng phương thức bán hàng đa cấp để

phát triển nội gian, chỉ cần đào được một người là Huyết Ảnh có thể dùng tiền

mua chuộc đào thêm một loạt người khác."

Pháo Thiên Minh thận trọng nói: "Bán hàng đa cấp là phạm pháp, sẽ bị

trừng trị đấy."

Thiên Nhãn gầm lên: "Ngươi còn dám nói!"

“...” Pháo Thiên Minh lập tức ngậm miệng lại, nhìn Thiên Nhãn ngây ngốc

tại chỗ, cuối cùng không đành lòng lên tiếng nhắc nhở: "Có phải ngài nên rút cờ

lại trước không? Cứ che khuất ánh mặt trời như vậy sẽ có hại cỏ dại sinh trưởng

đấy."

Lúc này Thiên Nhãn mới giật mình tỉnh ngộ, cuống quít thu lá cờ đỏ lại, hỏi:

"Bây giờ phải làm thế nào?"

Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi lại: "Ngài còn dám hỏi ta nên làm gì à?”

Một cô nương tốt đẹp biết bao, mình đã lừa dối cô đến nhiều lần như vậy,

nhưng cô ấy vẫn tin tưởng mình như xưa. Mình thật hổ thẹn, thật đau lòng!"

"Ta..." Thiên Nhãn hoàn toàn bị đánh bại, hoàn toàn không biết nói gì với

nam nhân này.

"Nhưng nếu có thể giao toàn quyền cho ta xử lý, hơn nữa hậu quả do các

ngươi gánh chịu, ta có thể thử xem." Trong tình cảnh lương tâm không yên,

Pháo Thiên Minh ném ra một câu như thế.

"Được!" Thiên Nhãn nước mắt tuôn trào, tự mình thề ba lần, không đoái

hoài tới y nữa.

Pháo Thiên Minh nhảy lên nóc nhà hô to: "Các huynh đệ Vô Địch môn, hiện

tại chỉ cần rời bang đã có thể nhận được 1000 tiền thật. Giờ lập tức phản bội, cứ

giết một người có thể nhận được 2000 tiền thật. Đường chủ chấp nhận tự sát, có

thể nhận 5000 tiền thật. Cho dù thắng bại ra sao, ngày mai có thể đến trụ sở của

Hoàng Gia Thiên Đường báo số tài khoản, nhận tiền cùng ngày luôn. Có tập

đoàn Lãnh gia làm hậu thuẫn, tiền của dư dả. Xin mời mọi người lưu ảnh chụp

làm bằng chứng, cảm ơn các vị hợp tác... Mẹ nó, không ai ra tay à, tất cả tiền

thưởng tăng gấp bội." Tiền không phải của mình, y không hề tiếc rẻ. Y không

sợ người khác không động tay, cùng lắm là tăng gấp đôi lần nữa, rồi gấp đôi lần

nữa... Y còn cảm thấy đáng tiếc vì mình không phải là thành viên của Vô Địch

môn.

Một bên Pháo Thiên Minh reo hò sung sướng, một bên Huyết Ảnh lại ra

máu cam, bởi vì hắn vừa nhận được tin nhắn của Tiểu Nhị ;à vội vàng gửi liên

tiếp ba tin nhắn: "Giết!". Nhưng ngoại trừ Tiểu Nhị là nội gian có phản ứng, bốn

hộ pháp khác đều không hề trả lời tin nhắn.

Chẳng có nghề nào trung thành kém hơn người chơi, thường ngày còn phải

giữ thể diện, nhưng đổi lại trong trò chơi thì khác. Trong đời thực, nội gian là kẻ

đáng ghét nhất. Nhưng trong trò chơi lại trở thành một kỹ năng: Mẹ, hôm nay

lại có vài thằng phá của cho nhà mình một vạn đồng.

Mẹ già nhẹ nhàng vuốt đầu đứa trẻ: Đừng lừa người tốt.

Con trai gật đầu nói: Mẹ cứ yên tâm, toàn là những người giàu có tiền

không biết tiêu đâu.

Bà già: Làm tốt lắm, làm thêm vài tháng nữa, gom đủ tiền, mẹ con mình làm

chút buôn bán nhỏ.

Đứa trẻ: Vâng. Nhưng gần đây danh tiếng của con trong trò chơi đã đi

xuống.

Bà già: Chơi trò chơi thì sợ gì? Đám người lấy tiền mồ hôi nước mắt của

cha mẹ để đổi lấy vinh hoa trong trò chơi cũng chỉ là mồi ngon thôi. Hồi đó, mẹ

của con từng chơi trò chơi, đã từng dùng ngựa gỗ để cướp trang bị, mỗi lần đều

chuẩn. Đúng là người rảnh rỗi giải trí, lấy đâu ra lắm vinh hoa như thế.

Tiểu Nhị thể hiện sự thủ đoạn của mình, cũng không phải là một mình lao ra

hy sinh. Hắn nhảy lên nóc nhà hô to: "Đại ca nói, sau khi xong việc, tiền thưởng

của mọi người sẽ được nhân lên gấp ba lần." Đám bang chúng phe Võ nghe vậy

liền im bặt, chú ý nghe Pháo Thiên Minh trên nóc nhà bên kia.
 
Back
Top Bottom