Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 500: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 185



“Cái này ta không dám cam đoan, ta chỉ có thể cố hết sức.” Pháo Thiên

Minh suy nghĩ rồi hỏi: “Có nên thuận tiện thịt luôn tứ hộ pháp khác không?”

Huyết Ảnh mừng rỡ: “Có có, mỗi người năm ngàn, trả ngay khi giết. Chẳng

qua không thể lộ danh tính, tránh Tiểu Tuyết hiểu lầm. Ta thích nhất là kẻ phản

bội, đặc biệt là có thể quay xe làm cho cả nhà chủ thuê điêu đứng.”

“Được! Có điều Lam Sắc thực sự hơi khó xử lý, ta phải tìm cơ hội. Cách thì

có nhưng không dám cam đoan. Vậy thế này đi! Nếu khi đối đầu với bang hội

của ngươi mà ta vẫn không giết được hắn, thì năm vạn kia ta sẽ trả lại cho

ngươi.”

“Huynh đệ, ngươi làm vậy là...” Huyết Ảnh nhìn ánh mắt kiên quyết của

Pháo Thiên Minh, cuối cùng đành nhượng bộ nói: “Vậy thì tùy huynh đệ.”

“Ừm... bên ta còn chút việc, ta xin cáo lui trước! Chúng ta sẽ thêm bằng

hữu.” Pháo Thiên Minh thấy đã nói gần đủ, lặng lẽ đặt một tờ giấy đã ghi sẵn

dãy số lên bàn”

"Vậy ta không tiễn nữa, đi thong thả a!" Huyết Ảnh trở lại vị trí, cầm lấy

mảnh giấy mà Pháo Thiên Minh vừa lưu lại, cảm thán: cùng một loại người,

vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ. Mệt chết đi được.

Pháo Thiên Minh rời khỏi Lạc Dương, thở dài một hơi: Mệt chết đi được,

ghét nhất là qua lại với loại người vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ.

Huyết Ảnh không chỉ làm việc hiệu quả, mà còn rất coi trọng lời hứa. Chỉ

sau một giờ, tài khoản ngân hàng điện tử của Pháo Thiên Minh đã nhận được

năm vạn tiền thật.

Pháo Thiên Minh vừa định gọi điện cảm ơn Huyết Ảnh thì điện thoại đã reo

lên trước. Tiểu Nhị gọi tới hỏi: "Chử Trà huynh đệ, ngươi đang ở đâu?"

"Quán rượu."

"Chờ ta, tới ngay đây."

Trong phòng riêng của Không Có quán rượu, hai người đàn ông nhìn nhau

thâm tình. Cuối cùng, Tiểu Nhị không nhịn được hỏi: "Huynh đệ, lão đại tìm

ngươi có chuyện gì?"

Pháo Thiên Minh tựa cằm vào tay trả lời: "Bắt nội gian, nghe nói còn là

hàng nhập khẩu nữa. Ngươi có biết không?"

Tiểu Nhị lau mồ hôi lạnh: "Làm sao ngươi biết?"

"Thứ nhất, người nước ngoài phương dễ mua chuộc hơn người Trung Hoa,

người Trung Hoa ít nhiều còn phải giữ thể diện. Thứ hai, ngươi là người bên

cạnh Huyết Ảnh, muốn mua thì mua đồ tốt. Thứ ba, IQ của Lãnh Nhược Tuyết

tuyệt đối thể thấp. Thứ tư, ngươi đánh giá cao ta quá, lại hốt hoảng."

"Ha ha! Lợi ích chính là trên hết mà. Ngài cũng biết đấy, trò chơi chỉ là chỗ

cho kẻ có tiền so bì thủ đoạn, chó cắn chó đầy một miệng lông. Cho dù chúng ta

chỉ là quân cờ, cũng phải là quân cờ kiếm tiền. Ngài nói có đúng không?"

"Ngươi yên tâm, dù sao cũng là bằng hữu. Ta có thiếu đạo nghĩa, nhưng

cũng sẽ không giẫm đạp lên bằng hữu để kiếm tiền. Nội gian khác là ai?"

Tiểu nhị khinh khỉnh nói: "Đâu chỉ một, còn có đến ba lận. Đừng nói người

trong trò chơi không chịu nổi sức ép tiền tài. Ngay cả trong đời thực, bình dân

cũng dễ dàng nhượng bộ trước tiền bạc. Như cái phim của Châu Tinh Trì nói:

Ta ném một triệu lên người cô khiến cô cởi hết, rồi lại ném một triệu nữa lên

người khiến cô tự leo lên người ta."

"Đưa danh sách cho ta, ta chia ngươi năm ngàn."

"Được, là Long Thành và hai diễn viên quần chúng... Đây là tài khoản của

ta."

Pháo Thiên Minh nhận số tài khoản, bắt tay tiểu nhị nói: "Trung Quốc có

câu tục ngữ: Không tiền phi nghĩa người không giàu. Có tiền thì mọi người

cùng nhau phát tài. Cướp của người giàu chia cho người nghèo là nghĩa vụ của

mỗi công dân. Hợp tác vui vẻ nhé."

"Còn hạng mục khác đừng quên ta."

"Đương nhiên rồi."

Rất nhanh chóng, khoản thu nhập thứ hai đã vào tay. Nội gian cùng nội gian

hợp tác, cùng bán đứng nội gian. Thật cmn đơn giản.

Trước đêm chiến dịch bắt đầu...

Ngũ đại hộ pháp của Lãnh Nhược Tuyết: Lam Sắc, Tinh Ảnh, Thiên Nhãn,

Chân Hán Tử, còn có Nga Mi đệ nhất cao thủ Thiên Thiên.

"Tinh Ảnh, sau khi bang chiến bắt đầu tìm cơ hội tự sát, xong việc gửi cho

ngươi năm ngàn."

"Năm ngàn? Chử Trà có phải ngươi lại làm sát thủ không? Thế có vẻ không

tốt cho lắm?"

“Là tiền thật. Huyết Ảnh cho." Lúc trước Pháo Thiên Minh đã thương lượng

với Huyết Ảnh . Tinh Ảnh sẽ tự sát, Huyết Ảnh hoàn toàn đồng ý.

"Ta sẽ lập tức đi tìm chết."

Số lượng tối đa tham gia bang chiến là một ngàn người. Tuy nhiên các bang

lớn có thể xin tách thành mấy phân đà. Hơn nữa có thể đảm bảo trong tình

huống người khá chưa chết sạch, các phân đà sẽ không chạm mặt nhau. Khi thời

gian đến, các bang hội tham gia sẽ tập trung đầy đủ tại phó bản, sau đó có một

phút đếm ngược. Đây cũng chính là thời gian mọi người đặt cược.

Hoàng Gia Thiên Đường của Lãnh Nhược Tuyết có ba trăm người, nhưng

mỗi người đều là cao thủ. Lần này họ phải đối mặt với một bang hội nhỏ, bang

phái làm nền với bốn mươi thành viên.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 501: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 186



Một trấn nhỏ vô danh, hai bên đường là ghế khách danh dự nơi các bang chủ

quan sát. Trước khi ngũ hộ pháp xuất trận, họ không được xuất hiện trên chiến

trường. Phía đông đường là bang phái làm nền, phía tây là Hoàng Gia Thiên

Đường, giữa họ là hai con đường tên là đường số một và đường số hai. Cảnh

tượng như hai băng đảng tranh giành địa bàn.

"Giết!" Khi đếm ngược kết thúc, Tinh Ảnh lao ra như thể uống thuốc kích

dục, hét lớn một tiếng rồi ỷ vào khinh công cao siêu mà một mình xông lên. Ba

phút sau, đại quân đã điều chỉnh đội hình theo sự chỉ huy của Thiên Nhãn và

tiến đến điểm giao chiến. Trong số bốn mươi kẻ địch ban đầu, ba tên vẫn còn

vùng vẫy, trong đó có cả bang chủ của chúng.

Tinh Ảnh khóc lóc nhắn tin cho Pháo Thiên Minh: "Thân thủ vậythử, muốn

chết cũng khó."

Phương án tốt nhất là ít không địch lại nhiều, ra sức chiến đấu mà chết, nếu

không rất dễ lộ ra sơ hở trước mắt Lãnh Nhược Tuyết. Cầm lương lại còn nhận

hối lộ, dù thế nào cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, ít ra cũng phải làm sao cho

trên không có lỗi với người xem, dưới không thẹn với bách tính.

Thăng cấp!

"Giết!" Tinh Ảnh lại là người đầu tiên xông ra, năm ngàn tiền thật khiến

Tinh Ảnh như ác quỷ địa ngục. Lần này đối thủ của bọn họ hơi hơi hơi mạnh

hơn, có trăm người trở lên, lại bố trí mười mấy kỵ binh xung kích trận. Không

ngờ thế trận mới vừa thành, chưa kịp tấn công đã thấy một người tóc tai rối bù

xù lao thẳng tới, trong miệng còn hô hét: "Ai tới giết ta đi, ai tới giết ta đi."

Kẻ địch lập tức kinh ngạc đến ngây người, chờ khi lấy lại tinh thần, người ta

đã hạ gục năm đồng đội bên mình, thế trận kỵ binh trực tiếp bị phá vỡ. Đám

người sợ hãi, Tinh Ảnh thì giận dữ, đúng là quá đáng, ta giơ ngực ra đỡ thương,

ngươi sợ cái chiêm gì.

Thiên Nhãn có bài học lần đầu, lần này vừa thấy Tinh Ảnh quậy phá lao ra,

hắn trực tiếp vung tay lên, một nhóm đông binh mã yểm hộ tiến lên. Kết quả

Tinh Ảnh bị thương nhẹ, vẫn không chết nổi.

Trong trận chiến không hề kịch liệt, Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh quay

sang nhìn nhau, hai chỉ có thể nuốt cay đắng vào trong lòng.

Thời đại này kiếm tiền thật không dễ dàng, nếu cứ không gặp đối thủ, không

có tình thế giằng co, cho dù Pháo Thiên Minh có mạnh mẽ đến đâu cũng không

kiếm không được đồng nào.

Thăng cấp!

"Giết!" Tinh Ảnh như nuốt hai hộp Viagra, vạn tám thành nội lực lao thẳng

tới. Lần này hắn học khôn, không chỉ bỏ lại chiến hữu, đến lúc hết nội lực tự

nhiên sẽ bị giết. Sau đó giải thích: Mình dùng thân thể kích hoạt bẫy độc của kẻ

địch, mở ra con đường sáng lạn cho lực lượng chính nghĩa.

Nhưng từ xưa tới nay, tìm chết là khó nhất... Đến phố đông, Tinh Ảnh sững

người, một người đầu đội chữ bang hội đang nhìn mình với vẻ rầu rĩ tức tối.

Không chỉ không có tiểu đệ ở bên cạnh, vị bang chủ này đã gác đại đao lên cổ

mình.

"Ta sẽ không để lại cho các ngươi bất cứ trang bị nào." Bang chủ phe địch

hét lớn một câu bi tráng, rồi đao trong tay dồn sức...

"Đừng..." Tinh Ảnh lăn lộn bò đến trước ánh sáng trắng tử vong kia, quỳ

xuống đất, cúi đầu, khóc lóc...

Mặt trời dần lặn về phương Tây, Pháo Thiên Minh đồng tình ngồi bệt xuống

bên cạnh Tinh Ảnh, lấy ra một chai Cocacola rồi đưa cho hắn. Tâm trí y cũng

bắt đầu rối bời. Ông trời ơi, hai ngày qua ngài giở quẻ đủ chưa, chẳng lẽ lần này

ta lại lật thuyền?

Vận mệnh cuối cùng cũng sẽ thay đổi, con người cuối cùng cũng sẽ gặp khó

khăn. Lần này, nhân số phe đối thủ của hoàng gia không nhiều lắm, chỉ khoảng

bốn mươi người, nhưng mỗi người đều có võ công tốt, ý chí chiến đấu còn hết

sức mạnh mẽ. Lần này Tinh Ảnh không còn phải hô hào nữa mà trực tiếp xông

lên. Có điều, lần này hắn không dám vận tới tám thành thắng nữa. Lãnh Nhược

Tuyết đã tìm hắn để tâm sự. Cô rất khâm phục tinh thần dũng cảm của hắn, hơn

nữa còn dùng tiền thưởng để khuyến khích hắn tiếp tục cố gắng. Tuy vậy, cô hy

vọng hắn có thể chú ý đến trạng thái của bản thân, cẩn thận không để lật thuyền

trong ao tù. Có thể thấy Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng với việc bang hội không

có thương vong, quy phần lớn công lao lên đầu Tinh Ảnh.

Nhất định phải gặp ai đó có ý chí chiến đấu, Thượng Đế ơi, từ trước đến nay

ta chưa từng cầu xin ngài điều gì. Giờ đây xin ngài chiều theo điều ước nhỏ

nhoi này của ta. Tinh Ảnh cầu nguyện rồi lao vào phố đông...

Vừa bước vào phố đông, hắn đã há hốc mồm kinh ngạc, bởi trước mắt hắn

chắc chắn là một nhóm người có ý chí chiến đấu mãnh liệt. Nhưng... Tinh Ảnh

chậm rãi đeo bao tay Thiên Tằm rồi gửi tin nhắn: "Chử Trà, mau tới diệt trừ lũ

ranh con này đi."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 502: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 187



Pháo Thiên Minh nhận được tin nhắn, tới xem tình hình. Sau đó thì vui rồi,

bốn mươi người kia đều là Võ Đang phái. Đừng nói chỉ năm ngàn, dù cho sáu

ngàn, Tinh Ảnh cũng không muốn mất mặt trước Võ Đang phái. Dĩ nhiên, nếu

bảy ngàn thì có lẽ còn suy nghĩ lại...

Mặc dù Võ Đang phái là phái lưu manh, nhưng vừa thấy Tinh Ảnh và Pháo

Thiên Minh, cả đám lập tức run rẩy: Hai tên BOSS trấn phái, đạt hạng nhất và

hạng ba trong tại đại hội Minh chủ. Chuyện cũ của bọn họ người ngoài không

biết, nhưng trong Võ Đang lại là đề tài bàn tán sôi nổi, về cơ bản là tấm gương

cho mọi người học tập. Tâm địa thâm độc lắm ý tưởng xấu xa, võ công cao

cường kèm theo thần binh. Đừng nói có bốn mươi người, cho dù là bốn trăm

người, dũng khí của bọn họ cũng nguội mất một nửa.

Năm đệ tử Võ Đang bước ra, đầy bi thương nói: "Đại sư huynh, Chử Trà sư

huynh, xin hãy giữ lại đồ đạc cho chúng ta. Xin mời!" Năm người nói xong,

đồng loạt nhắm mắt chờ chết.

Pháo Thiên Minh thở dài giết người, sau đó giao dịch đồ đạc dồi dào cho đệ

tử Võ Đang bên cạnh. Tiếp theo ánh sáng trắng lóe lên, bang chủ xuất hiện, hiển

nhiên là Võ Đang E có tỷ lệ xuất hiện nhiều nhất.

Võ Đang E tiến lên vài bước: “Các vị có định quét hết bang chủ bình thường

một lượt không? Xem xem sẽ rơi rác rưởi gì, cho dù là rác cũng nhặt hết có

được không."

Pháo Thiên Minh quay đầu lại rồi nói: "Không kịp nữa rồi, đại quân sắp tới,

muốn chết thì phải tranh thủ lúc này."

"Được rồi!" Võ Đang E lại tiến lên vài bước dặn dò: "Tuyệt đối không được

tham ô đâu đấy."

"Biết rồi, dù có rơi ra lão Trương cũng giữ lại giúp ngươi." Pháo Thiên

Minh không kiên nhẫn nổi, giải quyết luôn Võ Đang E.

Thăng cấp, bang hội duy nhất hoàn toàn không tổn hại liên tục thăng cấp.

Hoàng Gia Thiên Đường gia đã trở thành tiêu điểm trong bang chiến.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nếu mấy trận trước võ công phe địch không ra sao, vậy thì lần này hơn hai

trăm kỵ binh đều là cao thủ. Hơn nữa bang chủ của bọn họ rất không đơn giản,

trong giang hồ cũng là người có máu mặt, tên của hắn là Ái Niếp Niếp.

"Ảnh ca." Tinh Ảnh chạy tới phố Đông, một thủ lĩnh kỵ binh phố Đông sau

khi nhận được lệnh lập tức xuống ngựa, rất khách khí chào hỏi Tinh Ảnh.

Tinh Ảnh gãi gãi đầu, cũng khách khí trả lời: "Huynh đệ là?"

"Chúng ta là Anh Hùng bang, không ngờ lần này gặp được Ảnh ca ngà. Đại

ca của chúng ta dặn dò, chắc chắn ngươi và Trà ca cũng không nghĩ tới chuyện

sẽ gặp được người mình, thay vì bối rối như vậy, không bằng chúng ngươi tạm

lui qua một bên, chúng ta đánh trước. Lát nữa nếu chúng ta thua tất nhiên không

còn lời gì để nói. Còn nếu chúng ta thắng, sẽ tuyệt đối không đả thương bang

chủ của các ngươi trước mà khiêu chiến các ngươi trước. Nếu các ngươi không

đồng ý, đại ca của chúng ta cũng nói rồi, để các ngươi giết được là, đang trước

mặt mọi người, huynh đệ lại đi trở mặt trước thì thật quá khó coi. Các ngươi

thấy đề nghị của chúng ta hợp lý chứ?"

Tinh Ảnh gấp gáp nhắn tin cho tên vô sỉ Ái Niếp Niếp, lại bị nhắc nhở người

ta không ở trong khu vực này, không cách nào nhận tin. Vô sỉ chỗ nào? Ái Niếp

Niếp dùng chiêu này là trực tiếp phế bỏ hai đại cao thủ trong Hoàng Gia Thiên

Đường.

Nhưng người ta đã nói đến mức này rồi, chẳng lẽ Tinh Ảnh lại không đáp

ứng? Nước mắt chảy ngược vào lòng thuật lại tình hình cho Lãnh Nhược Tuyết,

Lãnh Nhược Tuyết tỏ vẻ đồng ý, sau đó hắn và Pháo Thiên Minh kéo nhau ra

góc vẽ vòng tròn.

Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh đến một nhà quán trọ không người, đánh bài

nhàm chán không chịu nổi, bên ngoài thì chém giết động trời. Đối mặt kỵ binh

xung kích cường đại, Thiên Nhãn hạ lệnh tất cả mọi người đều lên nóc nhà, năm

người một tổ tùy thời tiến hành tập kích vây giết.

Ái Niếp Niếp cũng không phải ngu ngốc, trước kia đã gặp chiêu thức như

vậy, các kỵ binh tất cả đều là bảy người một tổ tiến hành tuần tra đường phố.

Bắt được một người lộ ra bên ngoài là xuất thương đâm qua, mặc kệ có chết hay

không, tuyệt đối không dừng lại.

Lúc này phó bản của Lãnh Nhược Tuyết- Lam Sắc lại hoàn toàn theo không

kịp tiết tấu. Các kỵ binh vừa thấy hắn chặn đường, là tự phân tán trái phải xông

qua, hoặc là có người cường hãn hơn trực tiếp nhảy qua đỉnh đầu hắn. Lúc nhảy

qua hoặc lướt qua, vẫn không quên giơ thương đâm loạn vào đầu hắn, khiến cho

hai tay Lam Sắc chỉ có thể bảo vệ mắt. Một khi thương bị nắm lấy, lập tức vứt

bỏ thương lao đi, dù sao cũng không phải loại hàng cao cấp gì, trong túi đồ toàn

tính theo đống.

Toàn bộ kỵ binh, tất cả đều là kỵ binh, cũng coi như là một phong cảnh

trong trò chơi. Hoàng Gia Thiên Đường vốn thuận buồm xuôi gió rốt cục đụng

phải đá ngầm, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện cái chết đầu tiên. Có người thứ

nhất thì thứ hai, thứ ba cũng không khó xuất hiện. Lãnh Nhược Tuyết và quân

sư Thiên Nhãn thấy tình huống này không khỏi có phần gấp gáp. Dưới tình

huống bó tay không có cách nào, bọn họ đồng thời nghĩ tới một người.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 503: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 188



Thiên Nhãn lập tức gửi tin nhắn: "Chử Trà, tình huống bên ngoài là như

vậy... Ngươi có biện pháp gì tốt không?"

"Đương nhiên là có biện pháp... Nhưng hắn là bằng hữu mà."

"Chẳng lẽ ta không phải bằng hữu của ngươi?" Hiển nhiên Thiên Nhãn hơi

mất hứng.

Pháo Thiên Minh thở dài, cuối cùng không doạ dẫm theo kế hoạch, nhanh

chóng trả lời tin tức: "Chui vào nhà dân, cầm đồ đạc đập bọn họ, thứ nhất là có

thể đả thương người, thứ hai chặn đường, chăn bông có lửa là tốt nhất."

Pháo Thiên Minh mỉm cười nói với Tinh Ảnh: "Biện pháp đơn giản như vậy,

vì sao bọn họ không nghĩ tới?"

Tinh Ảnh nhìn thấy tin tức trên nhóm bèn nói: "Ngươi nghĩ sao? Không phải

bọn họ không nghĩ ra, mà là tư tưởng của bọn họ không thay đổi. Ví dụ như hai

người đánh nhau, A đánh B đánh một quyền, lúc này B có thể lăn một vòng trực

tiếp đấm hạ bộ A. Nhưng người bình thường có làm như vậy không? Người

bình thường nhiều nhất là nghĩ cách tránh nắm đấm hoặc là chịu một quyền

phản kích. Nhưng nếu đổi lại là người có bản lĩnh thường xuyên đánh đấm thì

không giống vậy. Bọn họ cả ngày chỉ nghĩ làm cách nào phản kích hữu hiệu

nhất, vừa thấy A xuất quyềntất tự nhiên sẽ lựa chọn phương thức phản kích tốt

nhất. Thậm chí đã thành bản năng rồi."

"... sao ta lại cảm thấy mấy lời này của ngươi giống như đang mắng ta... cứ

như nói ta suốt ngày gài bẫy thiên hạ, cho nên gặp chuyện là chẳng hề suy nghĩ

đưa ra ý xấu. Có phải ý này không?"

Tinh Ảnh đau xót ném ra một đôi K: "Ngươi xem, ngươi lại lấy lòng tiểu

nhân đo dạ quân tử."

"Ngươi mà là quân tử, ta là xử nữ." Pháo Thiên Minh đánh tứ quý 3 kết thúc

ván bài.

Tinh Ảnh ném bài nổi giận: "Không đánh nữa, đồ chơi bẩn mà không biết

ngại."

"Chứng cớ!" Pháo Thiên Minh không nhanh không chậm nói.

"Còn cần chứng cớ, mở đầu ta đánh một đôi 3, ngươi lấy đâu ra tứ quý 3."

"... Ta quên mất... Rất xin lỗi. Nhưng Linh Tê Nhị Chỉ này dùng tốt thật."

Pháo Thiên Minh hồi tưởng lại, tự kiểm điểm sâu sắc.

Tinh Ảnh cảm thấy hứng thú hỏi: "Biểu diễn xem."

Pháo Thiên Minh tay không, chỉ vào lá Át trên đống bài nói: "Xem kỹ này!"

phát động... Không thành công, lại phát động. Cuối cùng cũng phát động. Tinh

Ảnh chỉ thấy Pháo Thiên Minh nhích tay một cái. Lá Át trên bàn lập tức biến

mất, đến tay Pháo Thiên Minh.

"Tốc độ thật nhanh." Tinh Ảnh sợ hãi thán phục.

"Chiêu này chuyên kẹp ám khí trong thiên hạ, không nhanh sao được? Ám

khí gì cũng có thể phá được. Ta coi lá Át khí bí mật đều có thể phá vỡ. Ta coi lá

Át đó như ám khí chậm rãi đánh tới, rồi kích hoạt Linh Tê nhị chỉ."

"Thế nếu đánh vào người khác thì sao?"

"Không được, chiêu thức này chỉ tập trung vào vật nhỏ, lại chỉ có thể trong

tầm tay, cùng lắm là kẹp được chùm nho, không có tác dụng thực tế gì. (Quan

trọng nhất là xác suất phát động của chiêu này chỉ có 33%)."

Tinh Ảnh tôn kính hỏi: "Ngài làm thế nào phát hiện ra có thể ăn trộm bài?"

"Vừa rồi chạm vào bài, ta đã nhận ra ngay."

Tinh Ảnh vỗ vai Pháo Thiên Minh nói: "Huynh đệ, ngươi xem, sự thật bày

ra trước mắt. Ngươi làm chuyện xấu của ngươi không chỉ là một thiên phú, mà

còn là bản năng. Mấy thủ đoạn này của ngươi không còn suy nghĩ đến lợi ích,

mà chỉ để thỏa mãn tâm địa xấu xa của ngươi."

"... " sắc mặt Pháo Thiên Minh tối sầm. Một tiếng bịch quấy nhiễu hai người

đang nhàm chán. Một đệ tử Anh Hùng môn không hiểu sao va vào cửa, ngã sấp

mặt trước mặt hai người.

Pháo Thiên Minh tốt bụng đỡ hắn ta dậy, đặt một cước lên mông hắn ta:

"Còn không mau ra ngoài chiến đấu!"

Anh chàng lập tức ngã nhào xuống một lần nữa, vật lộn mới nói được câu:

"Chết nhiều lắm rồi, hai vị lão đại đừng đùa nữa. Các huynh đệ chết thảm lắm

rồi." Thiên Nhãn đã thay đổi chiến thuật, buộc Anh Hùng môn bỏ thương dùng

đao công kích. Vốn dĩ lực lượng tổng hợp đã yếu hơn Hoàng Gia Thiên Đường,

giờ lại bỏ đi thế mạnh của mình, bị đánh cho tơi tả. Cho dù Ái Niếp Niếp cũng

không phải loại tầm thường, nhưng không địch nổi Thiên Nhãn chuyên nghiệp.

Luyện, lúc nào cũng có thể tính toán chính xác điểm nào nên tấn công, điểm

nào cần hỗ trợ. Chỉ một câu là tả hết: Binh bại như núi đổ.

"Huynh đệ, tên gì?" Pháo Thiên Minh nhét cho hắn ta một viên thuốc, đỡ

ngồi bên cạnh hỏi.

"Tam Gia." Người chơi này có vẻ mệt mỏi đáp.

"... Thật lòng mà nói, cái tên này có phần vô sỉ. Ngươi có muốn trả thù

không?" Pháo Thiên Minh thờ ơ hỏi.

"Muốn thì cứ muốn là được, nhưng mà..."

"Muốn cũng được, đây là mặt nạ, ngươi hóa thành bộ dạng ta đàng hoàng ở

lại đây nghỉ ngơi, ta ra ngoài giúp ngươi dẹp yên mấy tên đường nhà ta."

Tam Gia vừa nghe vậy, nước mắt lưng tròng, nắm tay Pháo Thiên Minh nói:

"Chử Trà huynh đệ, đại ca nhà chúng ta nói ngươi nghĩa bạc vân thiên, thật lòng

mà nói, chúng ta đánh chết cũng không tin nổi. Nhưng hôm nay... thôi không

nói nữa, từ giờ trở đi, Chử Trà đại ca bảo chúng ta hướng đông, chúng ta tuyệt

đối không đi hướng tây."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 504: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 189



Vậy đi hướng nam thì sao? Pháo Thiên Minh ôn hòa nói: "Yêu cầu duy

nhất, ngươi tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này. Bao gồm cả đại ca, cha mẹ,

và toàn dân."

"Tại sao lại như vậy?"

"Ài... Dù sao ta cũng là nhân viên của người. Mặc dù nghĩa khí giang hồ là

trên hết, nhưng quả thật hơi vi phạm quy củ."

"Ngài thật sự quá vĩ đại. Xin ngài an tâm, cho đến lúc chết ta cũng không

bán đứng ngài."

"Thế thì được, ta đi đây!" Pháo Thiên Minh cầm lấy loan đao của Tam Gia,

đội mặt nạ của Tam gia rồi đi ra ngoài.

Tinh Ảnh khẽ lật tay lấy ra một bộ bài tú lơ khơ hỏi Tam Gia: "Chơi chút

không?"

"Được."

"Biết võ công gì lạ không?"

"Không biết."

"Được, vậy chúng ta bắt đầu."

Pháo Thiên Minh ra khỏi quán trọ là thấy xung quanh PK khí thế ngất trời.

Trên mái nhà, phố chợ, nhà dân, thậm chí trên một cái bàn cũng là đao

quang kiếm ảnh. Tập trung vào mục tiêu: Một trong các hộ pháp Thiên Thiên,

cách 12 mét, đang 4 chọi 1.

Pháo Thiên Minh bước đi oai hùng cầm đao xông tới. Gã cao lớn đang bao

vây thấy vậy hốt hoảng hô: "Tam Gia đừng tới đây tự sát, mau đi tìm đại đội!"

Pháo Thiên Minh không để ý, vừa chạy gần thì Thiên Thiên lập tức phân ra

hai người ra nghênh đón. Pháo Thiên Minh vận mười thành nội, một chiêu đao

hoàn mỹ vô cùng, thiên địa tất sát, không gì địch nổi, ngăn trước chắn sau, mai

phục tứ phía... cuối cùng cũng phát ra đao quang rực rỡ. Đao quang lộng lẫy tới

mức khiến mọi người gần đó đều dừng tay.

Đao không nhanh, nhưng bao trùm hoàn hảo. Người xem như thấy một quả

cầu sáng lớn bao phủ hai bang chúng. Đao quang thăng hoa, sắp tới lúc bộc

phát, hào quang càng thêm chói mắt. Mọi người trong lòng đều rướm mồ hôi,

chờ đợi luồng sáng cuối cùng bộc phát.

Đột nhiên, tất cả ánh đao biến mất chỉ trong nháy mắt, kéo theo đó là sinh

mạng hai người kia. Không gian tĩnh lặng, mọi thứ trở lại yên bình, như chưa hề

có chuyện gì xảy ra.

"Lão Tam, hay lắm!" Các huynh đệ Anh Hùng môn lập tức reo hò, khí thế

dâng cao. Bọn họ nhìn thấy một ánh đao vô địch quét tới hộ pháp Thiên Thiên.

Tam Gia thật trong quán trọ đỏ mặt, Tinh Ảnh an ủi: "Vinh dự hoàn toàn

thuộc về ngươi, chỉ cần giữ bí mật là được."

"Ha ha." Tam Gia thật cười ngây ngô.

Lãnh Nhược Tuyết gọi điện báo Thiên Nhãn: "Phát hiện cao thủ số một phe

địch, đường số hai, cẩn thận đề phòng..." Lãnh Nhược Tuyết dừng lại, hoảng

hốt nói: "Thiên Thiên chết rồi, cao thủ kia dùng đao... đang đi về phía ngươi,

mau gọi Lam Sắc bảo vệ ngươi."

"Nhanh vậy sao?" Thiên Nhãn hơi hoài nghi, mình ở phố số 1, cách phố của

Thiên Thiên cả một con phố, ở giữa có hàng trăm người chơi phe mình, ngay cả

trên mái nhà cũng không ít. Nhưng vừa cúp máy, Thiên Nhãn đã thấy trên phố

số 2 đối diện xuất hiện một luồng đao quang cắt qua bức tường, lập tức xuất

hiện một lỗ động lớn trong bán kính 1,5 mét vuông. Một người đeo mặt nạ đang

lạnh lùng nhìn mình.

Đeo mặt nạ là cần thiết, nếu không Thiên Nhãn tinh tường như vậy, không

lý do gì không phát hiện sơ hở. Pháo Thiên Minh nghĩ đến việc ra tay với Thiên

Nhãn và Chân Hán Tử vẫn hơi ngại ngùng. Nếu thịt Lam Sắc thì không có gánh

nặng tâm lý như thế... Dĩ nhiên Lam Sắc thì chém không chết được. Có điều y

nhanh chóng tìm ra lý do cho mình: vì cứu vớt thiếu nữ lầm lỗi, để ngăn cản cô

yêu người không đáng yêu, với tư cách là bằng hữu tuyệt đối không thể từ chối.

Cho dù trong lòng day dứt, vì hạnh phúc tương lai của bằng hữu, mình vẫn phải

làm... Ta thật quá vĩ đại rồi. Pháo Thiên Minh nghĩ thế, tinh thần phấn chấn trở

lại, đao quang quét về phía Thiên Nhãn...

Đao quang rực rỡ, Thiên Nhãn tuyệt vọng...

Tục ngữ nói rất đúng, từ xưa anh hùng vốn bạc mệnh, từ xưa mỹ nữ có

người theo sau. Ngay trong thời khắc lạt thủ tồi hoa này, một giọng nũng nịu

vang lên bên trái Pháo Thiên Minh: "Thiên Sơn Lục Dương Chưởng".

Pháo Thiên Minh kinh hoàng, quả nhiên là Vụ Lý Hoa, cả người lẫn chưởng

lao vào màn đao, nhắm thẳng lên đầu y. Trong lòng Pháo Thiên Minh thét lớn:

Không được. Vội vã thu đao, chưa đao này hiện giờ có chém được Vụ Lý Hoa

không, cho dù có chém chết cũng không dám ra tay! Vì sao không dám ra tay?

Nhìn Lam Sắc là biết, nếu có thể không đắc tội với nữ nhân thì tốt nhất là đừng

đắc tội.

Mười thành nội lực hộ thể, bùm một tiếng, Vụ Lý Hoa Hoa xuất chưởng

đánh thẳng vào ngực Pháo Thiên Minh, hất bay hắn lên không trung. Vụ Lý

Hoa tranh thủ định đuổi cùng giết tuyệt, Thần Bò khởi động, theo sát Pháo

Thiên Minh đang lơ lửng giữa không trung. Bùm bùm, lại hai chưởng chính xác

nhắm vào mục tiêu.

Tiếp đó, hai người cùng rơi xuống trong nhà dân, Vụ Lý Hoa hét lên điên

cuồng: "Thiên Sơn..."

Pháo Thiên Minh không để ý tới thương tích, vội vàng ép nội lực nói: "Hoa

Hoa dừng tay."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 505: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 190



"Giọng nói thật quen tai, Chử Trà? Tên khốn kiếp kia, dám dùng thủ đoạn

này để mê hoặc ta, coi ta đánh đây!" Trong làn Vụ Lý Hoa, Hoa Hoa hơi ngớ ra

nhưng lập tức lại bắt đầu điều chỉnh trạng thái.

Pháo Thiên Minh nhìn Lục Dương Chưởng càng lúc càng đến gần đầu

mình, rơi vào suy nghĩ sâu sắc: Bản thân quá xem thường hành động của cao

thủ, đó là sai lầm... Bản thân nên xem thường đối thủ về mặt chiến lược, nhưng

lại coi trọng đối thủ trong chiến đấu. Y không nói thêm, vì y nghĩ đến một vấn

đề nghiêm trọng: Nếu mở miệng thì phải giải thích thế nào?

Nếu đổi thành Tinh Ảnh và Vô Song Ngư thì hai người sẽ lập tức hiểu ngay.

Hơn nữa, họ còn có thể tích cực tham gia hành động cao cả của phe quốc tế

cộng sản chống lại tư bản bóc lột.

Nhưng Vụ Lý Hoa thì khác, đầu óc của cô nàng hoàn toàn khác mình. Cô

nàng này hoàn toàn không hiểu được bản chất sự việc, cũng như sự vĩ đại của y.

Ngược lại, rất có thể Vụ Lý Hoa sẽ khuyên hắn từ bỏ cách mạng của mình để

quy phục bóng tối của chế độ tư bản. Nếu không chịu sẽ đánh tới chịu.

Ngay khi Pháo Thiên Minh chờ cái chết, Lục Dương Chưởng của Vụ Lý

Hoa đang đánh tới trước mặt y thì đột nhiên dừng lại. Trong ánh mắt kinh ngạc

của Vụ Lý Hoa, cô hóa thành ánh sáng trắng. Diễn viên quần chúng của Hoàng

Gia Thiên Đường cười khẩy nói: "Năm trăm tiền đã về tay. Huynh đệ à, xin lỗi

nhé, giờ phải giết ngươi rồi." Nói rồi rút kiếm đâm thẳng xuống...

Pháo Thiên Minh thở dài, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Tên này kia chính là

thuộc hạ của ai đó, rất có thể là gián điệp của Huyết Ảnh. Hắn đã ký kết hiệp

ước trả năm trăm tiền thật cho mỗi cao thủ bị giết. Gặp phải cao thủ lạc đàn như

thế này quả là hiếm có, nên hắn lập tức tận dụng thời cơ Vụ Lý Hoa không

phòng bị...

Mặc dù bị thương nặng, Pháo Thiên Minh vẫn là Pháo Thiên Minh. Đối thủ

là Vụ Lý Hoa là một chuyện, còn đối thủ là kẻ khác thì lại là chuyện khác. Một

chiêu Nhạn Phi tránh kiếm, sau đó vung đao đâm thẳng tên diễn viên quần

chúng kia.

Thế này là sao? Bản thân là nội gian, lại có nội gian muốn giết mình. Bản

thân khinh bỉ nội gian cùng thân phận với mình nên giết tên nội gian này đi...

Tại sao lại khinh bỉ? À, do hợp đồng của bản thân trả 5000, còn tên kia chỉ có

500. Làm nội gian vì 5000 và vì 500 là khác nhau về bản chất. Huống hồ, hành

vi của bản thân còn có mặt rất vĩ đại.

Pháo Thiên Minh chạy trốn, phía sau đuổi theo ráo riết. Huynh đệ trong Anh

Hùng bang đã tử trận 2/3, chỉ còn 70 người cầm cự ở ngã tư phố đông, hoàn

toàn không có khả năng yểm trợ hỏa lực cho Pháo Thiên Minh giả dạng làm

Tam Gia. Lúc này, Pháo Thiên Minh đang phải sử dụng cách chạy trốn vất vả

nhất: không thể dùng đến khinh công tuyệt đỉnh, chỉ có thể mở hai thành nội lực

để chạy. Khi quân địch đuổi sát thì tăng thêm nội lực, khi cách xa thì giảm bớt

nội lực...

Dựa vào thân pháp, chạy đến phố Đông cũng thật không dễ dàng, vừa nhìn

thấy Ái Niếp Niếp cưỡi ngựa qua lại phối hợp tác chiến, Ái Niếp Niếp thấy

Pháo Thiên Minh liền vội vàng hô to một tiếng: "Kỵ binh xông lên một, ứng

cứu Tam Gia."

Trong phạm vi này này, Anh Hùng bang vẫn có quyền lên tiếng, bốn kỵ binh

ứng tiếng nhảy lên ngựa, lao đến cứu viện...

Pháo Thiên Minh đến bên cạnh Ái Niếp Niếp, kéo tên này lại gần, sau đó

vội vàng nói bên tai hắn: "Đốt, đốt hết cả trấn."

Ái Niếp Niếp vừa nghe lời này, như âm thanh của trời cao vọng vào tai,

khiến hắn lập tức tỉnh ngộ. Bèn gấp gáp ra lệnh: "Mọi người châm lửa đốt tất cả

nhà cửa có thể đốt được. An toàn là trên hết. Tiểu kỵ binh bảo vệ an toàn cho

người đốt lửa. Lên!" Kế sách thật cao minh, đốt sạch nhà cửa là thành đất bằng,

kỵ binh trên đồng bằng mới là vương giả.

Cho dù đốt không phẳng, trong nhà dân cũng khó lẩn trốn được, quan trọng

nhất là, kỵ binh có thể nhanh chóng vượt qua đám cháy, còn người thì khó khăn

hơn nhiều. Ái Niếp Niếp hồi hộp nắm tay Pháo Thiên Minh, nhỏ giọng hỏi: "Trà

ca, ngài đang diễn cảnh gì vậy? Chẳng lẽ là Quan Vân Trường một mình năm

ải?"

"Ta với Quan Nhị ca vẫn còn chênh lệch một chút, dù sao ta còn trẻ hơn

hắn, thành tựu kém đi một chút cũng là bình thường." Pháo Thiên Minh hạ

giọng hỏi: "Sao ngươi biết là ta?"

"Che mặt, giọng nói, lại thêm ý xấu, không còn ai khác."

"Giữ bí mật, giữ bí mật."

"Đương nhiên, đương nhiên."

Trong trấn vô danh, ngoại trừ hai đầu phố, khắp nơi đều là kiến trúc, đây

cũng là do hệ thống bố trí, quá dễ ẩn nấp. Giờ phút này, ngọn lửa lớn bắt đầu lan

tràn từ phía đông, trước tiên ngăn chặn đội quân của Hoàng Gia Thiên Đường

tiếp tục tiến công. Anh Hùng bang phái ra năm người cảm tử, xông vào phố số

một và hai phóng hỏa khắp nơi. Cộng thêm kết cấu gỗ, ngọn lửa bùng cháy dữ

dội không thể dập tắt. Lãnh Nhược Tuyết vội vàng gọi mọi người rút lui tập hợp

ở phía đông...
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 506: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 191



Giữa biển lửa, Tinh Ảnh thản nhiên ném ra một loạt bài, nói với Tam Gia

đang hoảng loạn: "Sợ rồi à?"

"Không... không có." Tam Gia lau mồ hôi lạnh, vô cùng thán phục thái độ

bình tĩnh của Tinh Ảnh: "Nhưng nếu không xông ra ngoài, e rằng chúng ta sẽ bị

nướng chín mất thôi."

"Sinh ra ở đời ai mà chẳng chết?" Tinh Ảnh lạnh lùng ném thêm một loạt

bài nữa rồi nhắn tin cho Lãnh Nhược Tuyết: "Ta và Chử Trà đang trốn trong vại

nước, không sao đâu!"

"Lời ngươi nói cũng đúng, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn còn hy vọng

sống sót à? Nếu hy sinh một cách mù quáng như vậy, e rằng có lỗi với mọi

người."

"Ngươi có biết Phượng Hoàng Niết Bàn, dục hỏa hồi sinh không? Ngươi có

biết chiến sĩ vô sản sẽ bất tử trong ngọn lửa không? Ngươi có biết cao thủ rèn

luyện như thế nào không? Ví dụ Chử Trà vì sao có thể trở thành cao thủ? Bởi vì

hắn từng bị Hỏa Kỳ Lân thiêu đốt hai lần. Chân Hán Tử trở thành cao thủ là vì

đã chết đuối hai lần, Dương Quá đứt một tay thành đại hiệp. Hạ Hầu Đôn mù

một mắt trở thành danh tướng... Ông trời giao phó trọng trách cho người nào...

Ừm... Tóm lại là trước khi trở thành đại hiệp, ngươi phải thanh toán tiền bạc cái

đã. Tổng cộng đánh hai mươi ván, mỗi ván 10 vàng, hai mươi ván ngươi thua

sạch, hơn nữa mỗi lần đều bị nhân đôi, hai ván không bài thì miễn tính, tổng

cộng... Ngươi đưa 400 vàng là được."

"..." Chân Tam Gia lau mồ hôi lạnh. Chử Trà ngay thẳng và Tinh Ảnh tham

tài, tin đồn giang hồ quả nhiên không đáng tin cậy.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ái Niếp Niếp kéo Pháo Thiên Minh sang một bên hỏi: "Bây giờ phải làm

sao đây? Hiện tại ta chỉ còn năm mươi người, đường chủ đã chết sạch. Bọn

chúng vẫn còn hơn một trăm người, lực lượng chủ chốt vẫn đông đảo, cho dù

giao chiến chính diện e rằng cũng không chống đỡ nổi."

"Vậy thì tổ chức một đội cảm tử mười mấy người, thừa dịp ánh lửa và khói

đen bốc lên xông qua giết bớt. Sau đó lại chuẩn bị một đội cảm tử mai phục, đợi

khi chúng đuổi giết đội thứ nhất vào trong làn khói, thì lập tức xông ra tấn

công."

Ái Niếp Niếp lệ rơi đầy mặt: "Đây không phải bang hội của ngươi nên mới

coi đội cảm tử lại rẻ mạt hơn cả cải? Cứ giày vò qua lại như thế, e rằng vốn

liếng sẽ nhanh chóng cạn kiệt, đến lúc đó biết làm sao đây?"

Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Gì cơ? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn

thắng à?"

Ái Niếp Niếp kiên định gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Pháo Thiên Minh dứt khoát từ chối: "Quá vô lý rồi, căn bản là không thể

nào. Ngươi chỉ cần nói một điểm thôi, ngươi làm sao giết được tên Lam Sắc

kia?"

"Cái này không thành vấn đề." Ái Niếp Niếp thần bí chỉ xuống bên cạnh

nói: "Ở đây có cái hố sâu mười mét hố, bây giờ chúng ta đi lên không có việc

gì, nhưng mà chờ Lam Sắc tới gần, ta sẽ kéo dây thừng rút lá sắt ra. Sau đó mọi

người cùng nhau hỗ trợ lấp hố lại."

"Chôn sống à?" Pháo Thiên Minh kinh hoàng bổ sung: "Đầu tiên phải chọn

một tảng đá lớn, trước hết đập choáng rồi mới chôn xuống. Nếu không cho dù

khinh công của người ta không tốt vẫn có thể giẫm đất trèo lên. Tốt nhất có thể

bắt thêm vài con rắn."

"Ta sẽ sai người đi chuẩn bị,..."

"Đội cảm tử đầu tiên không thay đổi. Ta theo đội cảm tử thứ hai xuất phát,

lôi kéo Lam Sắc đến cái bẫy."

"... Chử Trà, ngươi tính toán với chủ thuê như thế, trong lòng có áy náy

không?"

Pháo Thiên Minh u ám đáp: "Đương nhiên rồi, nhưng vì bằng hữu, vì tình

hữu nghị, ta hy sinh một chút cũng không tính là gì. Dĩ nhiên không thể hy sinh

thì đừng hy sinh, cứ để nỗi day dứt nặng nề này bao trùm cả đời ta, coi như sự

trừng phạt với chính mình."

"Ta..." Ái Niếp Niếp bỗng thấy muốn cùng Chử Trà hợp tác với Lãnh

Nhược Tuyết.

Ngọn lửa cháy khắp trấn nhỏ, đội cảm tử mười người dùng áo quần bịt

miệng mũi, ánh mắt toát lên vẻ kiên nghị. Dục hỏa trùng sinh, sau trận chiến

này, bất luận thắng bại, từ nay về sau bọn họ không còn cô đơn...

Pháo Thiên Minh nhìn các dũng sĩ thở dài: Có thêm kiến thức cứu hỏa là rất

quan trọng. Nghe nói trong đám cháy càng cao thì nhiệt độ càng gay gắt, khói

bay lên trên, lửa quấn quanh giữa không trung. Chiều cao của người cộng với

ngựa... Thôi mình bò đi cho nó an toàn.

Ái Niếp Niếp vung tay hô hào: "Các huynh đệ! Có một số người đã chết

nhưng họ vẫn còn sống, có một số người tuy còn sống nhưng thực ra đã chết.

Các rất vinh quang, cũng rất dũng cảm. Bởi vì các vị chính là người chết nhưng

sẽ sống mãi kia, ta tuyên bố, đội cảm tử Hoạt Tử Nhân xuất phát, diệt sạch sinh

vật ở phố tây!"

Phố đông trống trải, Thiên Nhãn kiểm kê nhân số, để cho mọi người tranh

thủ ăn uống và chữa thương. Kết quả chiến đấu hơi kém, hai trong ngũ hộ pháp

đã hy sinh, Thiên Thiên chiến tử, Tinh Ảnh do nhiệt độ quá cao đun sôi vạc

nước mà chết. Còn Pháo Thiên Minh, vì sao không chết? Y trả lời là mình trốn

trong giếng.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 507: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 192



Lãnh Nhược Tuyết không còn để tâm đến sinh tử của hai người kia nữa, cô

chỉ bận tâm làm thế nào để tiêu diệt Anh Hùng bang ở phố tây. Nơi đó có

khoảng bốn trăm mét đất trống, tấn công trực diện đương nhiên không thành

vấn đề, nhưng trước sức tấn công của kỵ binh, thương vong sẽ rất thê thảm.

Trong tình thế bế tắc, cô quyết định cho Vô Song Ngư đi do thám trước, còn

Lam Sắc thì đợi lửa nhỏ đi xem tình hình phố tây. Dù có bản đồ toàn cảnh, góc

nhìn cũng bị hạn chế bởi kiến trúc, khiến hai bên không thể thấy nhau, chỉ có

thể quan sát khu vực xung quanh và hai con đường chính, huống hồ bây giờ chỉ

thấy khói lửa mù mịt.

Một trấn nhỏ có thể cháy bao lâu? Theo tiểu thuyết võ hiệp, thường là một

đêm hoặc một ngày một đêm. Chỉ có chờ đến sáng sớm lửa mới tự tắt. Chưa

thấy phim ảnh hay sách vở nào miêu tả đám cháy lớn nào có thể dập tắt vào

buổi trưa hay chiều tối.

Trong hoàn cảnh đó, đội ngũ mười người cảm tử quân của Anh Hùng bang

đột ngột xông ra từ biển lửa, xuất hiện ở phố đông nhưu thần tích. Đám kỵ binh

bị bỏng nặng, vừa thoát khỏi đám cháy, hít thở không khí mát lạnh mà như được

tiêm thuốc k*ch th*ch, hô vang “Đánh chết mẹ Tam Gia!” rồi xông vào đám

đông kinh ngạc.

Bọn họ không trách bang chủ bắt mình phải chịu lửa thiêu, mà càng thù hận

ý đồ xấu xa của Tam Gia. Dù lửa không thể làm đau, nhưng vẫn nóng. Cho dù

hệ thống giới hạn nhiệt độ ở năm mươi độ, năm mươi độ vẫn làm khổ người

ta...

Pháo Thiên Minh nói với Lãnh Nhược Tuyết là mình đang trốn trong giếng.

Thực tế không phải là nói dối, hiện giờ y đang tắm mát trong giếng nước ở ngã

tư phố đông. Đầu nóng hổi, chân mát lạnh. Băng hỏa lưỡng trọng thiên, đời

người hiếm khi được hưởng. Y không có ý định hạ độc thủ với Thiên Nhãn và

Chân Hán Tử, loại độc kế này với người lập chí thành đại hiệp như y vẫn có

chướng ngại tâm lý rất lớn. Mặc dù hiệp khách thường làm điều mà kẻ khác

không hiểu, thậm chí bị mọi người chửi rủa, nhưng việc này vẫn khó có thể biện

minh, nhất là Vụ Lý Hoa sớm muộn cũng sẽ tìm đến.

Chính vì vậy, nhất định phải hạ được Lam Sắc phải hành động, kẻ này đạo

đức suy đồi - theo lời nhận định của Vụ Lý Hoa lên án vụ việc của Phá Phá; võ

công vô sỉ - Tinh Ảnh chỉ trích thần công rùa đen của hắn! Rất đáng bị diệt...

Pháo Thiên Minh cũng đồng ý với phần thưởng ám sát! Không giết hắn thì

muôn dân phẫn nộ, trừ hại cho dân chính là bổn phận của mỗi người trong giang

hồ. Đương nhiên cũng có ý muốn lấy lòng Vụ Lý Hoa.

Đội cảm tử với thành quả chiến đấu 1 đổi 2. Ngoại trừ một người, tất cả đều

đã tử chiến. Người còn sống là do Ái Niếp Niếp dặn phải kéo kẻ địch vào trong

làn khói.

Lãnh Nhược Tuyết nổi giận... Phải, rất tức giận. Đối mặt với bang phái võ

công đơn điệu, chiến pháp đơn điệu, nhưng trước thì bị thiệt hại năm mươi

người kèm theo hai trong ngũ hộ pháp, sau đó lại mất thêm hai mươi người

trong đợt phục kích. Giờ còn phải tấn công phố tây, không biết sẽ chết thêm bao

nhiêu người. Cô tức giận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Ái Niếp Niếp.

Không thể phủ nhận, Lam Sắc rất ngoan ngoãn, đặc biệt là khi không nắm

được ngôi vị minh chủ võ lâm lại càng thêm ngoan ngoãn ít nói. Hắn đọc được

tâm trạng thiếu nữ từ trong lời nói Lãnh Nhược Tuyết. Có các nam nhi như ta ở

đây, há có thể để một cô nương chịu ủy khuất sao? Vì thế hắn nói một câu, sau

đó hơn mười thủ hạ của hắn học theo đội cảm tử phe địch, bao vây lấy mũi

miệng lần mò về phía phố tây...

Bộ binh đi qua hầm lửa, cũng không thấy hơn gì so với kỵ binh. Người ta ở

trên cao, nhưng tốc độ cưỡi ngựa của người ta cũng nhanh hơn chút ít so với

khinh công bình thường. Cho nên dù hơn mười đội viên kia cảm thấy bên cạnh

Lam Sắc rất an toàn, nhưng cũng không ngăn được trong lòng bọn họ ân cần

thăm hỏi toàn bộ nữ giới trong nhà của Lam Sắc.

Đội phản cảm tử đang ai oán, một luồng đao quang theo một người bịt mặt

từ b*n r* trong giếng cổ, hai người cách giếng cổ gần nhất đã tử trận.

Pháo Thiên Minh cười khà khà, chỉ đao về phía Lam Sắc nói: "Có gan thì

đấu tay đôi. Những người khác tìm chỗ nào mát mà chơi." Y nhét hai hạt đào

vào trong miệng, nói ra câu này, đừng nói người khác không biết y là ai, ước

tính ngay cả mẹ y cũng không nghe ra. Đương nhiên hạt đào là do Ái Niếp Niếp

tài trợ hữu nghị, không thu tiền.

Đội viên phản cảm tử vốn coi thường sinh tử của đồng đội, trong lòng vô

cùng tán thành đề nghị của Pháo Thiên Minh, không khỏi nảy sinh ý nghĩ tồi tệ

hóa ra kẻ địch cũng rất đáng yêu.

Đương nhiên, Lam Sắc cũng không để mình mất mặt: "Thúc ngựa tới đây!"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 508: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 193



"Ngựa chết rồi..." Pháo Thiên Minh bi thương.

"Ta... Ta bảo ngươi đến đây thịt ta đii." Lam Sắc nổi giận, còn có cả người

Trung Hoa nghe không hiểu tiếng Trung Quốc.

"Ngươi... còn có yêu cầu ti tiện như vậy à?" Pháo Thiên Minh trừng đôi mắt

nhỏ thuần khiết, vô cùng là kinh ngạc.

"Ta... Ta giết ngươi." Lam Sắc nổi giận đùng đùng, xông đánh một quyền.

Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng tránh né, một đao chém thẳng xuống.

Lam Sắc mỉm cười, quả nhiên đao Pháo Thiên Minh chém trên người hắn

chẳng khác nào chém vào kim cương. Pháo Thiên Minh thất kinh, vừa phân tâm

là bị quyền của Lam Sắc đánh trúng ngực, phun ra hai ngụm máu nhỏ, vội vàng

bỏ chạy bán sống bán chết.

"Đuổi theo!" Lam Sắc ra lệnh một tiếng, đội viên phản cảm tử bắt đầu hoạt

động đánh rắn dập đầu. Nhưng... vấn đề đã xuất hiện, đội viên đội phản cảm tử

truy đuổi chó rơi xuống nước như chó chết, kết quả vừa kéo dãn khoảng cách

với Lam Sắc, Pháo Thiên Minh bay ra cho một đao. Đao xuất ắt thấy máu,

người may mắn không chết cũng bị trọng thương, chỉ có thể gọi đồng bọn hỗ trợ

nâng mình rời xa chiến trường.

Cuối cùng tám đội viên phản cảm tử vây chặt lấy Lam Sắc tiến hành truy

đuổi. Tất nhiên vẫn có người phát hiện ra dấu hiệu bất thường, bên mình tăng

tốc thì người ta cũng tăng tốc theo. Cho nên bọn họ nghiêm túc cảnh cáo Lam

Sắc: "Hộ pháp, ngươi xem có bẫy gì không?”

Lam Sắc nổi giận, tự mãn đáp lại: "Cho dù có bẫy thì đã sao? Đứng trước

thực lực, mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là vớ vẩn. " Hắn không để bất kỳ mai

phục nào vào mắt, thậm chí cả kỵ binh xông trận cũng khinh thường, huống hồ

là mấy trò mưu mô xảo quyệt. Nếu không phải vì lúc trước tốc độ của mình quá

chậm, lại bị Pháo Thiên Minh quấy rối, rất có thể hắn đã chiếm được phố tây.

Đương nhiên hắn không biết người đi trước mình là ai, nếu biết đó là Pháo

Thiên Minh thì dù cho mười cái gan cũng không dám đuổi theo. Từ Đại Hội Võ

Lâm có thể thấy, ngoài trận đầu ra thì người này hoàn toàn không thể hiện võ

công gì cũng đánh bại đối thủ. Dùng từ thâm sâu khó lường để miêu tả còn thấy

chưa đủ, hèn hạ vô sỉ mới thực sự là cách mô tả chính xác mà giang hồ đưa ra.

Đuổi mãi không kịp là vì Lam Sắc quá chậm chạp. Bên chạy trốn cũng

không hăng hái vì kẻ truy đuổi quá chậm. Một đuổi một chạy như vậy cuối cùng

cũng thoát ra khỏi đám lửa, tới vùng đất trống rộng lớn, chính là phố tây nơi

Anh Hùng bang tụ tập.

Đám người phố Tây đang cầm đá, giống như đang thi đấu nội công, vừa

thấy kẻ địch xông tới là làm theo chỉ thị của bang chủ, giả vờ kinh hoàng, rồi

giả vờ lúng túng không biết làm gì, thậm chí còn không ném đá xuống. Lam Sắc

phá cười lên, vung tay ra lệnh: "Giết! Báo thù cho các huynh đệ chết thảm!”

Đội hình phản cảm tử tinh thần phán chấn, đặc biệt là chú ý tới người treo

mác bang chủ đang một mình gặm trái táo nhìn mình, máu nóng sôi sục. Xưa

kia Trương Dực Đức lấy đầu tướng địch giữa vạn quân, hôm nay có diễn viên

quần chúng nào đó xông qua đám cháy đoạt mạng bang chủ phe địch. Tám con

sói lao thẳng tới bang chủ phe địch.

Lúc này, người che mặt đã đến từ trước, lặng lẽ đứng trước mặt bang chủ

phe địch. Tám con sói lập tức biến thành tám chú cừu con, dừng bước nhường

đường. Lam Sắc rất hài lòng trước hành động của diễn viên quần chúng, cười

lạnh rồi tiến về phía Pháo Thiên Minh và Ái Niếp Niếp - vị trí lãnh đạo của

mình vĩnh viễn bất di bất dịch.

Một bước, hai bước, ba bước... Khi Lam Sắc bước tới bước thứ bảy, một

người cưỡi ngựa không cầm đá đột nhiên xông tới. Lam Sắc chỉ cảm thấy lòng

bàn chân ma sát, rồi thân mình chìm xuống, thầm hô không ổn, khinh công bị

suy giảm 20% khiến hắn rất oán giận loại bẫy này. Nhưng hắn không ngờ trong

chiến tranh bang hội lại có kẻ xảo trá đào hố như vậy.

Tất cả những chuyện này có 50% công lao thuộc về Pháo Thiên Minh và

Tinh Ảnh. Ái Niếp Niếp đã sớm nhìn thấy hai người chạy trên phố số 2, biết

Lam Sắc cũng ở Hoàng Gia Thiên Đường. nên gấp rút ra lệnh đào hố bẫy. Đợi

Pháo Thiên Minh tới, dùng kỵ binh che khuất tầm nhìn của hai người...

Lam Sắc vừa rơi xuống đáy hố, chỉ cần hai giây là hắn sẽ có hơn trăm cách

thoát thân, nhưng ngay lúc này Ái Niếp Niếp bất ngờ đổ một đống dây thừng

cắt sẵn xuống hầm, rồi ra vẻ hoảng sợ la hét: "Rắn!”.

Lam Sắc rất hợp tác kêu la theo: "Rắn!” Khi tỉnh táo lại đã hết ba giây. Ba

giây sau hắn đã không thể chạy thoát. Năm hòn đá lần lượt rơi xuống, ba bang

chúng gần nhất cầm xẻng xông tới. Lam Sắc chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy

bầu trời biến mất.

Khiến người xem bên ngoài càng thêm tức giận là một bang chúng thấy

đang lấp xong lại thúc ngựa lao ra, sau lưng chở một cái cối đá. Sau đó ba người

xẻng đất, một người kéo cối đá. Nhưng sức sống của Lam Sắc còn giống con

gián hơn bất cứ ai, tất cả mọi người dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cái

hố không ngừng nhô lên, cứ như sẽ đột nhiên phá đất chui ra.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 509: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 194



Lúc này Ái Niếp Niếp nghiến răng, đưa ra mệnh lệnh cực kỳ bi thảm thứ ba:

"Lên!".

Bốn gã cao to theo tiếng xuất hiện, mỗi người nắm một đoạn dây thừng,

điểm trung tâm của dây thừng là một đoạn xà nhà... Thứ này ở phương nam

hiếm thấy, nhưng phương bắc lại khá nhiều. Tên khoa học gọi là đóng cọc, chủ

yếu dùng cho xây nhà xây móng, cũng dùng để gia cố đê điều. Bốn người đồng

thời kéo dây thừng, khúc gỗ lớn ở giữa bị kéo lên cao, sau đó đập mạnh xuống

mặt đất. Thật ra, nền đất được đập như vậy rất chắc chắn,, ít nhất có thể phòng

ngự động đất cấp sáu.

Ba phút sau, một bộ quần áo Ma Giáo cấp 60 đột nhiên xuất hiện trên miệng

hố, cuối cùng Lam Sắc cũng ngỏm.

Lam Sắc chết, người khó chết nhất mà giang hồ đồn đại, gần đây chết khá

thường xuyên. Điều này có nghĩa là võ công cao thấp thực ra cũng không quan

trọng lắm, quan trọng nhất chính là trí tuệ con người. Ngài không thấy, lao động

trí óc và lao động chân tay có khác biệt à?

Bên phía Lam Sắc chết chưa đầy năm phút, ngân hàng điện tử của Pháo

Thiên Minh đã thông báo có mười một vạn tiền thật vào tài khoản. Huyết Ảnh

phái đã cử người chuyên theo dõi trận đấu này. Người hữu tâm và kẻ vô tâm

quả thực khác nhau, người ta dễ dàng đoán ra kẻ che mặt chính là Pháo Thiên

Minh. Hơn nữa, Huyết Ảnh vốn coi tiền bạc như rác rưởi, cho dù Pháo Thiên

Minh chỉ bỏ một chút xíu công sức thôi, hắn cũng sẽ không nuốt lời về mặt tiền

bạc, bởi hắn hiểu rõ nếu không thực hiện lời hứa kịp thời, người ta sẽ bán đứng

âm mưu của mình. Như vậy dù thắng, trong mắt Lãnh Nhược Tuyết cũng coi là

đã thua.

Xong việc, Pháo Thiên Minh lợi dụng lúc pháo hoa còn dữ dội, chạy đến

phố thứ hai gỡ bỏ mặt nạ và khăn che mặt, rồi thoải mái vận khinh công quay về

đường đông.

Pháo Thiên Minh vừa đến, tinh thần chiến đấu của đám đông lập tức được

khích lệ trở lại. Tuy rằng chủ lực đã đổ, nhưng vẫn còn một minh chủ võ lâm

sống sót. Một cao thủ mang đến không chỉ sức mạnh thực lực, mà còn có cảm

giác an toàn và sứ mệnh lãnh đạo.

Thiên Nhãn vội vàng kéo Pháo Thiên Minh sang một bên, hạ giọng hỏi: "Có

phải là ngươi làm không?"

"Không phải." Pháo Thiên Minh khẳng định.

"Ta chưa nói việc gì, sao ngươi đã biết không phải do ngươi làm?"

"Hừ! Nhà không phải ta đốt (chỉ đưa ý tưởng), Lam Sắc không phải ta giết

(Thuộc hạ của Ái Niếp Niếp làm). Dù sao thì việc gì đi nữa cũng không liên

quan tới ta."

Thiên Nhãn chăm chú nhìn Pháo Thiên Minh ba giây, cô không thấy chút áy

náy hay xấu hổ nào trên gương mặt y. Sau đó cô lại hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, việc

đó đã xong chưa?"

"...Cái này... Ờ... Cái đó..." Pháo Thiên Minh không thể trả lời câu hỏi như

vậy.

"Ngươi thật sự nhẫn tâm để Tiểu Tuyết theo gã con ông cháu cha kia sao?"

"Đều là con ông cháu cha mà...!" Câu hỏi của Thiên Nhãn rất sắc bén, khiến

đầu óc Pháo Thiên Minh nhức nhối.

"Tiểu Tuyết là cháu nhà giàu!" Thiên Nhãn lập tức chỉ ra khác biệt về bản

chất giữa hai người.

"..." Pháo Thiên Minh ngước mặt lên trời, hoàn toàn không thể trả lời.

Thiên Nhãn: "Ván này nếu ngươi không thuận tiện ra tay, thì nghĩ cách giúp

ta đi. Làm sao cho giành chiến thắng mà thiệt hại ít nhất."

Pháo Thiên Minh do dự: "Mình không thể vừa ăn nhà tây vừa ăn nhà đông,

giờ lại còn ăn luôn cả nhà nam được. Dạ dù sao mình cũng phải có khuôn phép

đạo đức."

"Ài! Thôi bỏ đi." Thiên Nhãn thở dài xoay người nói: "Đúng là khiến ngươi

khó xử rồi."

Pháo Thiên Minh nghe vậy, sắc mặt hơi đỏ lên, vội vàng giữ Thiên Nhãn lại:

"Được! Cô cứ làm như vậy... Cam đoan là không có thương vong."

Thiên Nhãn kinh ngạc hỏi: "Hắn dựa vào đâu mà tin tưởng ta?"

"Ta đảm bảo!"

Thế là một màn xấu xa nhất trong bang chiến bắt đầu...

Pháo Thiên Minh, Thiên Nhãn và Ái Niếp Niếp trải qua ba phút đàm phán,

Ái Niếp Niếp vung tay lên, toàn bộ bang chúng xuống ngựa chỉnh tề, Pháo

Thiên Minh cho từng kiếm một tiễn bọn họ tống về quê nhà. Sau đó Ái Niếp

Niếp giao dịch đống trang bị rơi ra với Pháo Thiên Minh, cuối cùng lưu lại một

câu: "Sau khi ta ra ngoài, sẽ gửi số tài khoản cho ngươi."

Thiên Nhãn nghi hoặc hỏi: "Ngươi không sợ ta không trả tiền sao?"

"Sợ cái gì, vốn không nghĩ sẽ là đối thủ của các ngươi. Chúng ta đã giết

được Lam Sắc, bang phái kiếm đủ danh dự. Lại nói không phải chỉ có một vạn

tiền thật thôi sao? Cho dù các ngươi không cho, Chử Trà cũng có thể trả thay

các ngươi. Ta giúp hắn xử lý một tên Lam Sắc, hắn đã kiếm mười lăm vạn. Còn

chưa tính hai đường chủ kia..."

Thiên Nhãn hít vào một hơi lạnh, chỉ tay vào Pháo Thiên Minh, không thốt

nổi thành lời.

Pháo Thiên Minh vỗ tay ngọc của Thiên Nhãn, cười hì hì nói: "Con người

mà, không ăn tiền phi nghĩa thì không giàu được. Chớ kinh hãi như thế."
 
Back
Top Bottom