Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 490: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 175



Đầu tiên đây thừng kéo căng, trọng lượng của tảng đá cộng thêm thế rơi kéo

lấy eo Lam Sắc, nhanh chóng lôi hắn ra khỏi một làn sương màu vàng, lao như

bay về phía vách núi.

Trong khi đó Tinh Ảnh đang ở trên đường đi của Lam Sắc, xoay người thở

hổn hển nuốt nước bọt. Kết quả là, lưng Lam Sắc hung hăng đập mạnh vào lưng

của hắn. Tinh Ảnh dưới lực va chạm mãnh liệt, Lam Sắc dưới lực kéo cực lớn

của hòn đá, cả hai cùng bay ra khỏi vách núi...

"Không được!" Giây phút đó, tiếng kêu đau đớn vang trời. Đồng quy vu tận

sẽ bị phán là cùng thua, bọn họ... bọn họ sẽ bị tịch thu toàn bộ tiền cược cả hai

bên...

Hai người tuy cùng bay ra khỏi vách đá, nhưng khác biệt như trời với vực.

Lam Sắc không kịp thốt một tiếng đã bị kéo xuống. Còn Tinh Ảnh thì bị đập

vào giữa không trung, do tác dụng phụ thay đổi nguyên lý vật lý huyền bí, xuất

hiện một động tác đình trệ kỳ lạ giữa không trung.

Hóa ra là phim hoạt hình... Đám đông thốt lên từ tận đáy lòng, Tinh Ảnh đột

ngột biến mất trong làn sáng trắng. Chết rồi? Mọi người đều đặt dấu hỏi trên

đầu, không có quá trình, thế này là vô đạo đức. Thua nhiều tiền như vậy mà

không được xem cảnh rơi tự do à?

Nhưng khán giả nhanh chóng nhận ra mình đang xem Harry Potter phiên

bản võ hiệp. Một mảnh đá nhô ra bên vách đá, gió thổi qua, Tinh Ảnh gương

mặt trắng bệch đứng trên hồn đá nhô ra. Trái tim khán giả cũng rung động theo:

Tiền à, ngươi đừng rơi xuống. Sau khi lăn lộn hai vòng, Tinh Ảnh không làm

mọi người thất vọng, mượn lực một chút, nhảy về phía trước một bước. Khán

giả reo hò: Cuối cùng cũng kiếm được ít tiền, thật không dễ dàng! Nhưng sau

đó, họ bắt đầu suy ngẫm: Cùng là cao thủ Võ Đang, sao nhân phẩm có thể

chênh lệch lớn đến thế?

Pháo Thiên Minh nhìn cảnh tượng trước mắt cũng chìm vào trầm tư, một

hồi sâu sau mới nhíu mày lẩm bẩm nói: "Ngươi nói xem, sao chiêu thức của tiểu

tử cứ quen quen."

Võ Đang E hưng phấn reo hò vẫn tranh thủ quay đầu trả lời: "Sao lại không

quen? Càn Khôn Đại Na Di đó, kiếm được trên Quang Minh đỉnh đó."

Pháo Thiên Minh như bị cảnh tỉnh, nghiến răng nói từng chữ một: "Càn

Khôn Đại Na Di, không trách tiểu tử này lại nói thế..."

Lúc này, Tinh Ảnh từ trận truyền tống bước ra, cảm nhận được sát khí ngùn

ngụt trong không khí, lại thấy Pháo Thiên Minh đỏ mắt nhìn mình, ngọn lửa

hừng hực trong lòng lập tức hạ nhiệt xuống 0 độ. Hắn xoay người vội vã giẫm

lên truyền tống trận, nhưng...không khởi động. Tinh Ảnh thấy Pháo Thiên Minh

nắm tay xông tới quyết tử, đau khổ v**t v* trận truyền tống: "Cho ta ra ngoài

đi."

Cái ghế, chai bia, đậu hũ lạnh... Pháo Thiên Minh hung ác đưa một tờ ngân

phiếu cho máy bán hàng tự động, đồ vật ầm ầm rơi xuống đầu Tinh Ảnh: "Chơi

ngươi này, ngươi chơi ta này!" Hệ thống lập tức chuyển ống kính sang khán đài

Võ Đang, tất cả khán giả đều kinh hoàng nhìn anh hùng Tinh Ảnh bị hành hạ,

trong lòng đầy nghi vấn: Tại sao Thanh Mai Chử Trà lại xin Tinh Ảnh chơi

mình?

Rất lâu sau, cuối cùng dùng hết một tờ ngân phiếu 500 vàng, Pháo Thiên

Minh phát hiện tiền trên người chỉ còn 100 vàng cuối cùng nên cũng ngừng tay.

Tinh Ảnh thảm thiết đưa ra nửa khúc xúc xích nói: "Trà ca, còn cái chưa đạp

nát. Đã bỏ tiền ra sao có thể lãng phí như vậy được?"

Pháo Thiên Minh trợn mắt, quay về vị trí của mình, Tinh Ảnh bám theo đưa

ra nửa lon Cocacola rồi nói: "Trà ca, mệt rồi, uống chút nước trước đã. Hay là ta

xoa bóp giúp ngươi nhé?"

"Thôi được rồi." Pháo Thiên Minh phất tay, lửa giận cũng đã nguôi, đồ vật

cũng không lấy lại được, còn biết làm sao?

"Trà ca rộng lượng quá." Nói xong, Tinh Ảnh vẫy tay với Võ Đang E, hai

người lập tức xuất hiện trước khi đồ ăn rơi xuống đất, bắt đầu nhặt những thứ

còn ăn được.

Pháo Thiên Minh nghi ngờ hỏi: "Tiền của ngươi đâu?"

Tinh Ảnh quay đầu lại, vung tay nói: "Ván đầu tiên đã cá cược thua rồi..."

"Ván đầu? Con mẹ nó..."

Tinh Ảnh cầm đống đồ rơi dưới đất, nước mắt lưng tròng quay đầu lại. Một

chân của Pháo Thiên Minh còn giơ đứng nguyên tại chỗ. Hắn như thấy lại cảnh

đại sư huynh Võ Đang thuở xưa chui vào chuồng chó, do dự một lát rồi lấy tờ

ngân phiếu cuối cùng ra: "Cầm lấy đi, chừa chút cho ta."

Danh sách tứ kết: Pháo Thiên Minh, Tinh Ảnh, Kiếm Cầm, Long A.

Rút thăm, trận thứ nhất "Pháo Thiên Minh vs Long A", trận thứ hai "Tinh

Ảnh vs Kiếm Cầm".

Đừng cho rằng đây là đối kháng đơn giản, bên trong cũng có chút mưu lược.

Nếu Pháo Thiên Minh có thể thắng, trận Tinh Ảnh thắng thua không quan trọng,

chỉ cần cầm cự đến một lúc nhất định, ba hạng đầu đều sẽ vào túi. Dù sao vị trí

nhì, ba phần thưởng cũng tương đương, không cần phải đánh nhau tới chết mới

thôi.

Pháo Thiên Minh có thể thắng không? Rất rõ ràng, trừ một người ra, mọi

người đều cho rằng Pháo Thiên Minh có thể thắng, còn giành được chiến thắng

rất đơn giản, bởi vì tốc độ hai người chênh lệch một cấp bậc. Chỉ có một người

cho rằng Long A có thể thắng, người đó chính là Long A.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 491: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 176



Trận thứ nhất "Pháo Thiên Minh vs Long Giáp".

Địa điểm quyết đấu: Núi tuyết.

Long A không rút kiếm, tay trái cầm một túi vải nhỏ nhìn Pháo Thiên Minh,

tay phải vẫn luôn đút trong túi...

Bỗng nhiên Pháo Thiên Minh có một dự cảm không lành...

Trong lòng Pháo Thiên Minh có dự cảm chẳng lành, đồng thời người xem

trong thiên hạ lại có dự cảm tốt lành. Cách đó mười mét, trên khuôn mặt Long

A đang giằng co với Pháo Thiên Minh vẫn mỉm cười, đó là nụ cười của kẻ

chiến thắng. Mọi người đều biết Long A vứt bỏ khoái kiếm mà lấy ra túi vải

nhỏ chắc chắn không đơn giản. Kẻ mạnh thường có thói xem khinh kẻ yếu và

trực tiếp tiêu diệt. Còn kẻ yếu ư? Hắn sẽ phân tích điểm yếu của địch thủ, rồi

tìm cách đối phó.

Long A đã giao đấu với Tiểu Nhị trong vài khắc mà chẳng lấy ra túi vải nhỏ,

vấn đề chắc chắn nằm ở đó. Trong giang hồ có rất nhiều vũ khí quý hiếm dùng

một lần, chẳng hạn như Bạo Vũ châm của Pháo Thiên Minh, kim châm của

Thiên Hậu, Khổng Tước linh của Lãnh Nhược Tuyết... Có thể nói trong giang

hồ tồn tại các loại vũ khí cho phép thư sinh hạ gục cao thủ. Còn chiếc túi vải

nhỏ này, mọi người đều cho rằng cũng thuộc loại vũ khí bí truyền như vậy.

Túi vải: Một túi nhỏ bằng vải dệt thô, chứa được một cân rưỡi gạo...

Một nam nhân: "Vợ ơi, Long A có tỷ lệ cược gấp ba lần, chúng ta có nên đặt

cược không?"

Nữ nhân nào đó: "Thôi, Thanh Mai Chử Trà lừa lọc lắm."

"Vậy đặt cho Thanh Mai Chử Trà?"

"Thôi, tỷ lệ cược quá thấp, vợ thấy lần này hắn chín phần mười hắn sẽ thất

bại."

"Vậy đặt cho Long A?"

"Không được, không thể xem thường nhân phẩm của tên gian ác kia."

Trận đấu số tiền cược thấp kỷ lục trong lịch sử, Pháo Thiên Minh và Long A

vẫn đang giằng co với nhau. Pháo Thiên Minh nhìn vào mắt đối phương, cố

gắng thắng mà không cần chiến đấu, ánh mắt sắc bén đến thế... Nếu ánh mắt

cũng có thể giết người, chắc chắn Long A kia sẽ yêu Pháo Thiên Minh mất.

Nhưng sự thật chứng minh hắn không hề yêu Pháo Thiên Minh, nên chuyện ánh

mắt có thể giết người hoàn toàn là bịa đặt. Lúc này Long A đang chờ đợi, chờ

Pháo Thiên Minh ra tay trước, khoảng cách mười mấy mét chỉ cần rút ngắn còn

mười mét là hắn sẽ thắng nửa ván cược.

Hai người ta nhìn nhau đắm đuối hơn mười phút. Tinh thần của cả hai vẫn ở

trạng thái cao độ như trước. Đột nhiên, Pháo Thiên Minh giả bộ hoảng sợ, chỉ

tay về phía sau Long A: "A..."

"A!" Long A do đang căng thẳng đối đầu nên mức đồ đề phòng với mẹo lừa

gạt đơn giản nhất đã giảm xuống mức thấp nhất, theo thói quen phát ra tiếng hô

theo Pháo Thiên Minh rồi quay đầu nhìn lại.

Khi Long A quay đầu lại, khán giả nhìn thấy Pháo Thiên Minh đã biến

thành một bóng mờ đê tiện. Long A mất không quá một giây để tỉnh táo trở lại,

nhưng trong nháy mắt ấy... Pháo Thiên Minh đã bung hết nội lực lao tới trước

mặt Long A, Huyễn Ảnh kiếm xuyên thủng trái tim hắn. Long A chết mà mắt

vẫn mở trừng trừng, ngón tay chỉ vào Pháo Thiên Minh đang cười khúc khích

mà rủa: "Con mẹ nó, đối đầu với một diễn viên quần chúng như ta mà ngươi giở

trò lừa gạt?"

Từ xưa tới nay, những nhân vật lịch sử có thực lực mạnh mẽ chưa bao giờ đi

lừa đảo phe yếu... Ví dụ như chỉ có câu dối ỷ mạnh h**p yếu, chứ không bao giờ

thấy ỷ mạnh lừa yếu. Không ai ngờ nổi người chơi thân thủ đệ nhất võ lâm, lại

dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đối với một kẻ không thể trụ trong tay mình quá

năm chiêu. Quả thực là thắng mà nhục nhã, thua mà oanh liệt.

Rõ ràng, khán giả cũng rất bất bình, ai cũng hy vọng sẽ có một hiệp sĩ diệt

ma, nhưng hiệp sĩ lại chết một cách oan uổng, thậm chí chưa kịp lôi vũ khí bí

mật ra đã ngủm củ tỏi. Mọi người bàn tán sôi nổi, đoán xem rốt cuộc trong túi

vải của Long A ẩn giấu bí mật gì?

Tiểu Thiên Sứ kéo Pháo Thiên Minh lại bắt đầu phỏng vấn: "Thanh Mai

Chử Trà, ngươi dùng thủ đoạn như vậy để đánh bại một người võ công cỏi hơn

ngươi nhiều, có cảm thấy hổ thẹn không?"

Pháo Thiên Minh đáp: "Hổ thẹn? Không! Ta rất tự hào. Bởi vì..." rồi chỉ vào

đầu mình nói: "... ta thông minh."

Tiểu Thiên Sứ hỏi tiếp: "Nhưng ta nghe nói có tới chín phần mười khán giả

lên án hành động của ngươi, ngươi nghĩ sao về việc này?"

Pháo Thiên Minh nói: "Chân lý chỉ nằm trong tay số ít người. Năm xưa có

ai đó bị giáo hội thiêu chết, nhưng ai biết được hắn đang kiên trì với chân lý?"

Tiểu Thiên Sứ hỏi: "Ý ngươi là ngươi cho rằng hành động của mình là chính

nghĩa?"

“Đương nhiên! Ta biết đại bộ phận nhân dân hiện thời chưa hiểu được tâm

tư của ta. Nhưng một ngàn năm sau, khi mọi người hồi tưởng lại đều sẽ cảm

nhận: Anh hùng! Nên có hành động như ta!”
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 492: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 177



๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiểu Thiên Sứ xoay đầu về phía ống kính nói: "Chân lý đã chỉ rõ: Người

không biết xấu hổ là vô địch. Bây giờ chúng ta mời nhóm tuyển thủ tiếp theo:

đại sư huynh phái Võ Đang - Tinh Ảnh, cùng đệ nhất cao thủ Hoa Sơn - Kiếm

Cầm, xin các vị bày tỏ ý kiến về vấn đề nêu trên."

Tinh Ảnh xuất hiện trên đỉnh núi, quay mặt về phía ống kính ho một tiếng

rồi nói: "Cá nhân ta cho rằng, nếu đơn thuần là quan điểm cá nhân, không đại

diện cho Võ Đang. Vậy chỉ có một chữ là: Tốt!” Vỗ tay.

"Vậy nếu đại diện cho Võ Đang thì sao?"

Tinh Ảnh im lặng một lúc rồi gầm lên: "Ngươi thèm đòn à? Cứ ép ta vào

đường cùng!"

Kiếm Cầm đối diện với ống kính nhăn nhó nói: "Ta cảm thấy được! Người

thắng vĩnh viễn đại diện cho chính nghĩa."

"Ý của ngươi là hoàn toàn tán thành hành động của Thanh Mai Chử Trà?"

"Ta còn chưa nói hết lời. Phía thất bại cũng đáng được cảm thông."

"Ngươi đang nói nhảm!"

"Chính ngươi hỏi nhảm trước!"

“Kiếm Cầm vs Tinh Ảnh.” Tiểu Thiên Sứ hô bắt đầu, Kiếm Cầm lôi bao hạt

dưa ra ăn, Tinh Ảnh thì dạo bước quan sát thời gian. Đám khán giả hiểu rõ hành

động của hai người, chỉ trừ Long A tức giận gào lên: "Các ngươi đều ám hại

ta!" Mười vị trí đầu được thưởng quà tặng thần bí cao cấp, nhưng ba vị trí đầu là

quà tặng thần bí thần cấp. Thí dụ, huy chương đồng của người tham gia

Olympic là giấy chứng nhận danh dự. Còn vị trí thứ tư, ngoài người mẹ còn nhớ

vinh quang của con, cơ bản là không ai biết đến.

"Đã đến giờ!" Tinh Ảnh nhắc nhở một tiếng. Hắn với Kiếm Cầm coi như

khá quen thuộc, nên hỏi thẳng: "Bắt đầu chưa?"

Kiếm Cầm ném vỏ hạt dưa sang một bên, quyết đoán nói: "Bắt đầu đi!"

Hai người giao chiến sôi nổi, Cửu Kiếm coi trọng quan sát đối thủ, dự đoán

trước động tác. Thái Cực chú trọng phòng thủ chờ đợi, rồi phản công sau. Kiếm

Cầm chờ Tinh Ảnh lộ sơ hở, Tinh Ảnh cũng chờ Kiếm Cầm ra chiêu.

Pháo Thiên Minh xem rồi cảm thán: "Võ công của hai người, nếu tách riêng

ra đều là tinh hoa. Kết hợp lại con mẹ nó nhàm chán!"

"Ngươi ra tay trước đi, bất kể thế nào cũng được." Kiếm Cầm rất bất mãn

với Tinh Ảnh. yếu quyết Cửu Kiếm chú trọng quan sát đối thủ, một chút động

tĩnh là biết ngay chiêu thức tấn công. Nhưng Tinh Ảnh không hề nhúc nhích,

chỉ có thể dùng Tổng Quyết thức mới có thể xuất chiêu, tuy nhiên đó là chiêu

thức tự tổn hại bản thân.

"Ngươi động thủ trước đã, ta sẽ lập tức đáp trả." Thái Cực chú trọng quan

sát sơ hở của đối phương, rồi tấn công vào điểm yếu nhất.

Cuối cùng, Kiếm Cầm vẫn là người có cách. Kiếm vung lên, viên đá nhỏ

dưới đất bắn tới Tinh Ảnh. Tinh Ảnh xoay tròn viên đá, tăng thêm nội lực đẩy

ngược trở lại. Kiếm Cầm lại dùng chiêu Phá Tiễn đánh bay viên đá. Thấy có sơ

hở, Tinh Ảnh áp sát vào, Kiếm Cầm lui dần, vừa phòng thủ vừa sử dụng Phá

Chưởng thức.

Tinh Ảnh liên tục thay đổi tư thế, luôn sẵn sàng ứng chiến. Tay phải như lơ

đãng quấn quanh mũi kiếm của Kiếm Cầm, trong khi mũi kiếm luôn chĩa thẳng

vào lòng bàn tay của Tinh Ảnh. Tinh Ảnh tiến lên, Kiếm Cầm lùi lại, nhưng lùi

theo vòng tròn chứ không thẳng tắp, phòng hờ xảy ra tình huống nguy hiểm.

Tinh Ảnh thắng ở nội lực, Kiếm Cầm thắng ở Bích Huyết Đan Thanh. Hai

người nhìn trước ngó sau, võ công lại biến ảo vô tận, kết hợp với dáng vẻ bên

thì tiêu sái bên thì mỹ miều, tạo nên một cuộc chiến vô cùng đẹp mắt. Đám

khán giả cảm thấy bỏ tiền ra xem cuối cùng cũng đáng, được thưởng thức một

trận đấu công bằng và hấp dẫn.

Võ công của hai người đều là thành tựu cao nhất trong môn phái của mình.

Hơn nữa, cảnh giới giống nhau, khi động thủ cũng giống như Độc Cô Cầu Bại

giao đấu với Trương Tam Phong.

"Tổ sư gia, ngài thấy sẽ ra sao?” Pháo Thiên Minh tiến lại gần Trương Tam

Phong hỏi. Nếu không chơi trò ám hại đối thủ, y không thể nhìn ra thắng bại.

"Khó nói.” Không ngờ Trương Tam Phong cũng không thể nhìn ra: "Hai

người dường không ai làm gì được đối phương, nhưng trong tình thế bế tắc này,

chỉ cần ai lộ ra sơ hở, cái mạng của người đó khó giữ được. Nếu thực sự phải

đưa ra nhận định, ta cảm thấy tiểu cô nương kia sẽ thắng, bởi vì đặc điểm của

nữ tính quyết định cô nàng này kiên nhẫn và bền bỉ hơn đại sư huynh của

ngươi.”

Quả nhiên sau nửa giờ giao đấu, rõ ràng Tinh Ảnh có phần mệt mỏi, giống

như một cỗ máy, chỉ theo đúng chiêu thức của mình. Trái lại, Kiếm Cầm lại

mừng thầm, bất thình lình mũi kiếm rung động, cả mười thành nội lực dồn hết

vào đó, nhờ vào lưỡi kiếm sắc bén, xuyên thấu qua tầng tầng vòng tròn Âm

Dương, nhắm thẳng đến cổ họng Tinh Ảnh. Tinh Ảnh kinh hoàng, hơi luống

cuống, vội cúi đầu xuống tránh né, động tác hoàn toàn biến dạng.

"Tổng Quyết thức.” Kiếm Cầm hét lớn một tiếng, Bích Huyết Đan Thanh

đột ngột đâm xuống một mét, nhắm thẳng vào ngực Tinh Ảnh.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 493: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 178



Tinh Ảnh biến thành ánh sáng trắng, Kiếm Cầm cười hí hửng làm động tác

chiến thắng về phía hướng về phía Võ Đang.

Tiểu Thiên Sứ lập tức tuyên bố Kiếm Cầm giành chiến thắng, rồi lợi dụng

cơ hội phỏng vấn Kiếm Cầm để lừa tiền phát sóng.

"Ngươi tự tin được mấy phần?” Cho dù thua cuộc nhưng Tinh Ảnh không

hề buồn bã. Bây giờ hắn chỉ quan tâm đến đại diện của Võ Đang - Pháo Thiên

Minh.

"Mười phần!” Pháo Thiên Minh đáp.

"Mười phần? Có phải nhiều quá không?” Tinh Ảnh rất lo lắng về tư tưởng

coi thường đối thủ của Pháo Thiên Minh, chắc chắn Kiếm Cầm sẽ dùng mưu kế

gì đó với Pháo Thiên Minh. Mà trên người Pháo Thiên Minh không còn đạo cụ

vật dư thừa nào. "Có thể cô ấy sẽ bẫy ngươi đấy!”

"Không phải có thể, mà là chắc chắn.” Pháo Thiên Minh cười khà khà:

"Nhưng không sao, cô ấy không bẫy được ta đâu.”

"Sao lại khẳng định như vậy?"

"Tất nhiên rồi, muốn giở trò tất phải có vài yếu tố then chốt: Thứ nhất, trên

người có vật gì đó kỳ lạ, không hợp với lẽ thường. Ta tin rằng Kiếm Cầm chỉ

mang theo một gói bột vôi, dù sao cũng phải có thuốc men. Đừng nhìn bao bột

vôi này, thực ra rất quan trọng. Ta và cô ấy đều là người dùng kiếm, nếu dùng

thủ đoạn ấy, ta không phòng bị, cơ bản đã coi như thua cuộc. Nhưng cô lại dùng

nó để giao chiến với Ly Biệt câu, điều này chứng tỏ cô ấy thực sự không còn

thủ đoạn nào khác. Điểm thứ hai: Đó là lợi dụng tâm lý con người, như phản xạ

có điều kiện, như van xin che nhưng giấu đao, hoặc nói gì đó khiến người ta

phân tâm vân vân. Đối phó với chuyện này..." Pháo Thiên Minh xé một mảnh

áo nói: "Ta có thể miễn dịch."

"Trận tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm mà mọi người chờ đợi từ lâu sắp

diễn ra, cuối cùng ai mới là đệ nhất thiên hạ? Hiện giờ chúng ta mời hai vị ứng

cử viên cạnh tranh vòng nguyệt quế ra sân. Đầu tiên là đồ đệ mà kiếm thần Độc

Cô Cầu Bại đích thân lựa chọn, mỹ nhân số một võ lâm... Kiếm Cầm. Xin mời.”

Tiểu Thiên Sứ hét lên một tiếng, Kiếm Cầm xuất hiện trên đỉnh núi, vẫy tay

nhìn xung quanh, khuôn mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Tiểu Thiên Sứ đưa micro áp sát vào: "Kiếm Cầm nữ hiệp, trước mặt khán

giả cả nước, có thể nói cho biết tâm trạng của cô lúc này không?"

Kiếm Cầm cầm lấy micro phấn khởi nói: "Trước tiên cảm ơn đài truyền

hình, rất nhiều đài, nếu không có các ngài... Kế đến, cảm ơn cha mẹ của ta, nếu

không nhờ các ngài... Lại cảm ơn thầy cô của ta... bạn học của ta... Bằng hữu

của ta... Hàng xóm của ta... Chó của ta..."

Tinh Ảnh thở dài nói: "Đời người thật bất đắc dĩ, rõ ràng chỉ muốn cảm ơn

chính mình, nhưng hết lần này đến lần khác không nói, chỉ nói những lời rườm

rà thừa thãi."

"..." Pháo Thiên Minh.

"Nhanh như vậy đã chặn được rồi à?"

Tinh Ảnh hít một hơi lạnh, bây giờ Pháo Thiên Minh đã dùng vải bịt lỗ tai

lại, không chỉ để phòng thủ, mà còn để tấn công. Thật sự là... quá bất lương.

"Dưới đây mời đến từ Võ Đang phái, truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao,

giang hồ đệ nhất bại hoại... Xin lỗi, nói nhầm rồi, giang hồ đệ nhất soái ca

Thanh Mai Chử Trà đại hiệp. Mời lên sân khấu."

Pháo Thiên Minh vẻ mặt vô cảm xuất hiện trên đỉnh núi. Tiểu Thiên Sứ theo

lệ phỏng vấn: "Thanh Mai đại hiệp, trước mặt quần chúng thiên hạ, có thể tâm

sự với chúng ta về tâm trạng của ngài lúc này không?"

"..." Pháo Thiên Minh nhìn trân trân vào Tiểu Thiên Sứ.

Kiếm Cầm là ai? Chính là người chu đáo tỉ mỉ. Lập tức nghi ngờ: Không lẽ

hắn... rất có thể đấy. Nhìn thấy y phục Pháo Thiên Minh dường như bị xé rách

một góc, Kiếm Cầm âm thầm cười khẩy hai tiếng, chạy lại gần vài bước, ngọt

ngào mang chút e ấp nói: "Trà, ta thích chàng." Câu nói vừa thốt ra, cả thiên hạ

chấn động. Chẳng lẽ nữ tử này muốn bắt chước cầu hôn tiết mục nước ngoài,

cầu hôn trên truyền hình trực tiếp?

"..." Pháo Thiên Minh.

"Trà. Ta nói ta thích chàng." Kiếm Cầm nhìn say đắm nhìn Pháo Thiên

Minh, vẻ đẹp trước mặt hoàn toàn không làm Pháo Thiên Minh rung động.

"Đồ súc sinh!" Mọi người phẫn nộ mắng, đâu có ai như thế, một thiếu nữ

đứng trước đám đông thổ lộ tình cảm của mình, cho dù không thích cũng phải

có chút biểu hiện. Như thế này là ý gì? Đám đông thất vọng vì không được xem

trò hay, lại một lần nữa lên án đạo đức của Pháo Thiên Minh.

Xa úp mặt thở dài khổ sở. lẩm bẩm: "Lại định diễn trò gì đây?"

Thiên Hậu cũng lẩm bẩm: "Muội muội, đạo hạnh của nương còn quá non,

thế này lọt vào bẫy rồi."

Vụ Lý Hoa lắc đầu: "Thế gian này người xấu quá nhiều, ta muốn về nhà."

Tiểu Thiên Sứ chỉ vào Kiếm Cầm nói: "Xin hãy lui ra xa mười lăm mét,

cuộc thi sắp bắt đầu."

Kiếm Cầm cười nói: "Hắn cũng không có ý kiến, ngươi đừng để ý tới chúng

ta."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 494: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 179



Tiểu Thiên Sứ chỉ Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi không có ý kiến gì chứ?"

"..." Pháo Thiên Minh đáp

"Thế thì tốt rồi! Nhưng ta còn phải nhắc nhở là: hai người đứng tách nhau

vỏn vẹn một mét, đã tiếp cận khoảng cách lĩnh lữ... một kiếm đâm ra là chiến

đấu đã kết thúc."

Kiếm Cầm gian xảo nói: "Không cần ngươi lo, Trà Trà nhỉ."

"Vậy thì cứ thế đi!" Tiểu Thiên Sứ lại nhìn Pháo Thiên Minh, thấy y không

phản đối, bèn bay ra xa vài mét, hô lên: "Ai vào chỗ nấy, chuẩn bị, bắt đầu!"

Bắt đầu có nghĩa là tân sinh, cũng có nghĩa là đã kết thúc.

Hai chữ vừa dứt, Kiếm Cầm hoảng sợ phát hiện tim mình bị nam nhân nào

đó không hề thương hoa tiếc ngọc xuất kiếm đâm thủng. Giờ khắc đó, cô bàng

hoàng không thể tin nổi, nhưng toàn thân vô lực khiến cô nhận ra: mình đã chết.

Lập tức, trái tim thủy tinh của cô tan nát, hòa với ánh sáng trắng tử vong, mang

theo một thắc mắc: Làm sao hắn có thể nghe thấy tiếng trọng tài hô bắt đầu?

Tinh Ảnh đau xót đấm ngực: "Quả nhiên người hèm mọn chúng ta không

thể hiểu được thế giới của kẻ hèn hạ!"

Xa hoài nghi: "Sao lại như vậy?"

Thiên Hậu thở dài: "Ta biết ngay mà."

Vụ Lý Hoa nghi vấn: "Chẳng lẽ Kiếm Cầm cố ý hiến thân?"

Chỉ có một số vô cùng ít ỏi đồng chí hiểu được, người xem mà chẳng hiểu

gì cả chiếm đại đa số. Đủ loại suy đoán đều có cả. Nhưng có một điểm xác định,

tiếng chửi rủa tính theo ngàn vạn, một trận thi đấu trang nghiêm tranh bá minh

chủ võ lâm tụt dốc không phanh, chỉ cần gặp Pháo Thiên Minh, toàn thua chẳng

hiểu gì cả.

Trong sân đấu, tất nhiên Pháo Thiên Minh không hay biết những điều đó,

chờ Kiếm Cầm hóa ánh sáng xong mới nhẹ nhàng gảy kiếm âm trầm nói: "Đơn

giản là đẹp."

Ngay lúc y quay đầu bước đi, Tiểu Thiên Sứ vội vã kéo lại: "Đợi đã, rốt

cuộc đã xem ra chuyện gì?" Cô tỏ vẻ bối rối.

Pháo Thiên Minh thở dài: "Chuyện đơn giản như vậy còn phải giải thích hay

sao? Ta dùng chút thủ đoạn lừa gạt cô, khiến cô ấy tưởng rằng ta đã bịt kín tai.

Sau đó cô ấy có ý đồ xấu muốn đâm chết ta ngay khi trọng tài hô bắt đầu, bởi vì

cô ấy nghĩ rằng ta không nghe thấy lệnh bắt đầu. Kết quả... ta vốn luyện khoái

kiếm. Khoái kiếm đứng đầu thất đại khoái kiếm. Ài! Đời này không đối thủ,

đúng là một cuộc đời thất bại."

Kiếm Cầm nghe xong la hét trên khán đài: "Cắn chết ngươi, ta cắn chết

ngươi."

Đường Đường thở dài rồi suy nghĩ: Đối xử với loại trụ cột quốc gia này, nên

khuyến khích y di dân đi gây họa cho người ngoài hành tinh, hay là tống cổ

sang Siberia?

Tấm bình phong màu lam cuối cùng cũng biến mất, Tiểu Thiên Sứ cầm loa

hô to: "Sau mấy ngày tranh tài minh chủ võ lâm, cuối cùng đã đến phần kích

động nhất, lễ trao thưởng! Trước tiên, mỗi vị đang ngồi trên khán đài đều tăng

thêm hai cấp bậc." Nói xong, trên khán đài ánh sáng trắng lóa lên loạn xạ.

"Tiếp theo, top 100 người thi đấu, những người ngoài top 10 sẽ được nhận

quà tặng, có thể nhận tại môn phái.

“Tiếp nữa, top 10 không bao gồm top 3, có thể sẽ đến Hoàng cung tại kinh

thành nhận phần thưởng."

Pháo Thiên Minh đẩy đẩy Tinh Ảnh nói: "Nghe ra có gì khác biệt không?"

"Có gì khác biệt?"

"Gọi top 100 là quà tặng. Còn top 10 gọi là phần thưởng. Chênh lệch rất

lớn."

Tiểu Thiên Sứ hào hứng hô: "Bây giờ mời hạng ba thi đấu tranh bá minh

chủ võ lâm. Đại sư huynh phái Võ Đang, Tinh Ảnh ra sân. Mọi người chào

đón."

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tinh Ảnh xuất hiện trên đỉnh núi. Tiểu Thiên

Sứ hỏi: "Tinh Ảnh tiên sinh, trước khi nhận thưởng, có điều gì muốn nói với

mọi người không?"

Tinh Ảnh nhận lấy loa, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta không rõ từ Đại Hội

Võ Lâm lần này mọi người có thể nhận ra được vấn đề sâu xa không? Thứ nhất:

Tại sao Võ Đang mạnh như vậy, giành được vị trí thứ nhất và thứ ba? Thứ hai:

Tại sao Võ Đang mạnh đến thế nhưng số đệ tử lại ít ỏi nhất? Hôm nay ta nói

cho mọi người biết: Quần chúng mắt sáng như sao nhưng chân lý vẫn nằm trong

tay một số ít. Nếu muốn vào top 3 đại hội tới, muốn một mình tung hoành giang

hồ, muốn phong lưu phóng túng, ta nói cho ngươi biết! Võ Đang chính là sự lựa

chọn duy nhất của ngươi. Bây giờ gia nhập Võ Đang không chỉ được miễn phí

trao tặng phần quà cực lớn siêu giá trị (trang bị môn phái, đạo bào cho tân binh),

còn có vô số tuyệt học võ công chờ ngươi đến học (không học được thì kệ nhà

ngươi). Ngươi còn chờ gì nữa? Mau mau gọi đường dây nóng miễn phí dưới

màn hình. Nếu báo bận, xin chờ một chút rồi gọi lại sau... Lady, Gentlemen...”

Tiểu Thiên Sứ vội vàng cướp lại loa, mẹ nó, còn biết lừa gạt hơn cả mình.

Tiểu Thiên Sứ lôi từ trong túi áo ra 3 cái hộp lơ lửng giữa không trung, giải

thích: "Ngươi có thể tùy ý chọn một phần thưởng."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 495: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 180



Một hộp cao hơn máy giặt, một hộp dài, cái cuối cùng nhỏ như gói mì.

Tinh Ảnh đau khổ hỏi: "Nhất định phải chọn sao?"

"Không nhất định, ngươi có thể từ bỏ phần thưởng."

"Có gợi ý gì không?"

"Có đấy! Cái lớn nhất chứa trang bị, cái dài chứa vũ khí, cái nhỏ nhất là

quyển sách. Về nội dung sách thì còn phải xem vận may, nhưng chắc chắn sẽ

liên quan tới võ công hay môn phái của ngươi. Tất nhiên, nếu nắm đấm, đương

nhiên vũ khí cũng là găng tay sắt, nhẫn hay các vật tương tự."

"Các ngươi sẽ không đặt Kinh Thi hay Đạo Đức Kinh vào đó chứ?" Tinh

Ảnh thắc mắc hỏi lại một câu.

"..." Tiểu Thiên Sứ im lặng.

"Ta chọn vũ khí." Tinh Ảnh trả lời khẳng định, trang bị không có ích lợi,

chắc chắn là loại bộ trang phục. Bí tịch hay chân giải cũng không có tác dụng

lớn với mình lúc này.

"Có chắc không?"

"Chắc chắn!" Vừa dứt lời, cái rương dài biến mất, một đôi găng tay trong

suốt hiện ra trước mặt Tinh Ảnh.

Tiểu Thiên Sứ thì thầm: "Thiên Tằm thủ sáo, chế tác từ tơ tằm thượng đẳng,

trải qua chín mươi chín ngày tám mươi mốt đêm rèn luyện. Thủy hỏa bất xâm,

đao thương bất nhập, có thể bắt lấy mọi thần binh lợi khí. Tính chất: cực phẩm.

Công kích: cao cấp."

Lần này hệ thống không lừa bịp, dù sao cũng đang phát sóng trực tiếp,

không thể để lòng người giá lạnh, mặc dù phần lớn vẫn cầu nguyện phần

thưởng chỉ được rác rưởi.

Cặp găng tay này quả thực là cực phẩm. Vũ khí thì chú trọng sắc bén, tay

không thì quý tính chất. Găng tay đối đầu với môn phái tay không có thể kém

hiệu quả, nhưng nếu chống lại các loại binh khí ngoại môn như kiếm, đao,

thương thì tuyệt đối là khắc tinh.

Tinh Ảnh nhận phần thưởng rồi đứng một bên, trong lòng hân hoan phấn

khởi.

Tiểu Thiên Sứ lại cầm ống loa hô to: "Bây giờ mời hạng nhì trong đại hội,

Hoa Sơn phái Kiếm Cầm nữ hiệp lên đài."

"Kiếm Cầm nữ hiệp, có lời nào muốn nói với bằng hữu người xem không?"

Kiếm Cầm nhận lấy loa, lặng thinh giây lát rồi nói: "Lần này ta chưa thể

giành được hạng nhất, quả thật là vì bản thân cố gắng chưa đủ. Đứng trước ống

kính, ta thề: Kiếm Cầm nhất định sẽ tiếp tục nỗ lực, tranh thủ ở đại hội võ lâm

lần sau giành được ngôi đầu! Cuối cùng, ta còn có một yêu cầu: Có thể mời

Thanh Mai Chử Trà ra đây cho ta cắn một cái được không?"

Tiểu Thiên Sứ nhận lại loa nói: "Chúng ta không ủng hộ bạo lực." Nói xong,

lại lấy ra ba cái hộp kia: "Khỏi cần ta nói nhiều, trang bị, vũ khí và sách."

"Sách!" Kiếm Cầm khẳng định, cô thực sự cần nội công và khinh công.

"Có chắc không?"

"Chắc chắn."

Hộp nhỏ biến mất, một quyển sách hiện lên giữa không trung. Tiểu Thiên

Sứ đọc lên: "Hữu Tự Thiên Thư, ngẫu nhiên nâng cao một môn võ lên một cảnh

giới. Chú ý: Phải học tập tại chỗ."

Kiếm Cầm nghe xong rùng mình, cảnh giới tất nhiên là tốt. Nhưng vạn nhất

nâng nội công hay khinh công yếu kém của mình thì cảnh giới cao cũng vô

dụng. Chỉ mong nâng Độc Cô Cửu Kiếm lên, như vậy mình dù không phải vô

địch thiên hạ nhưng ít nhất cũng hiếm có đối thủ. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán

Kiếm Cầm...

Võ công mà Kiếm Cầm nắm giữ lần lượt là: Cửu Kiếm, nội công rác rưởi,

khinh công rác rưởi, còn có một chiêu Thiên La Địa Võng. Còn võ công sơ cấp,

theo thông lệ, hệ thống sẽ không đến mức vô lương mà nhét cảnh giới vào đó.

Còn điều kiện học ngay tại chỗ cũng có thể hiểu được, hệ thống là để đề phòng

người chơi gom hết các tuyệt học rồi mới sử dụng.

Bốn chọn một: nhân phẩm Kiếm Cầm có vững chắc không? Đáp án khẳng

định là có, ít nhất khi Pháo Thiên Minh không ở bên cạnh, vận may cũng coi

như không tồi. Lần này cũng không ngoại lệ, theo một tiếng keng vang lên,

Kiếm Cầm kêu gào gọi tư liệu võ công của bản thân, lén lút nhìn xuống nội

công rác rưởi, không có biến hóa, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lại nhìn sang

khinh công rác rưởi, cũng không có biến hóa. Sau đó cẩn thận nhìn về phía Cửu

Kiếm... vẫn là không có biến hóa. Chiêu thức duy nhất biến hóa chính là Thiên

La Địa Võng. Kiếm Cầm gãi đầu nhìn Thiên La Địa Võng biến dị rồi suy nghĩ

một hồi lâu.

"Thế nào rồi?" Bên cạnh Tinh Ảnh hỏi han.

"Cũng không tệ lắm." Phần thưởng tuy không rơi vào Cửu Kiếm, nhưng

Kiếm Cầm vẫn tương đối hài lòng. Sau khi biến dị, Thiên La Địa Võng ngoài

việc tăng cường độ công kích và tầm bắn, còn có một công năng khác, có thể

tập trung 361 quân cờ thành một đường thẳng đánh ra ngoài 30 mét. Lúc này

Thiên La Địa Võng không còn là đồ chơi trẻ con nữa, mà là súng trường liên

thanh giết người trong nháy mắt. Điểm đáng tiếc duy nhất là không tăng tốc độ

đánh, công kích tầm xa cũng khó đối phó với một số kẻ thân pháp cao minh.

"Bây giờ xin mời vị minh chủ võ lâm đầu tiên, Võ Đang - Thanh Mai Chử

đến từ bước lên sân khấu. Mọi người hoan nghênh." Pháo Thiên Minh xuất hiện

trên đỉnh núi, cướp luôn cái loa của Tiểu Thiên Sứ nói: "Trước tiên phải cảm ơn

những tràng pháo tay thưa thớt này. Tiểu đệ bất tài, làm bừa cho có mà lấy được

minh chủ, ha ha ha! Thật ra, các ngươi bảo chức vị minh chủ này ta không

nhận, còn ai thích hợp hơn? Xét về võ công, nhân phẩm, trí tuệ, đạo đức, ta

chính là học sinh khá giải phát triển toàn diện đức trí thể mỹ. Quả thực là danh

chính ngôn thuận! Những thứ khác ta không dám nói nhiều, hy vọng năm sau

mọi người tiếp tục cổ vũ... Phải biết rằng không có lá cây xanh tươi, hoa hồng

trông sẽ rất cô đơn. Ta nói xong rồi, cảm ơn mọi người. Phát thưởng đi!"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 496: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 181



Trăm vạn người phát ra ánh mắt sắc như dao, tên này thật quá phách lối, quá

không khiêm nhường, mặc dù mỗi người sau khi lĩnh thưởng cũng đều nghĩ như

thế. Theo lẽ thường, mỗi người trúng thưởng ít nhất phải đẩy công lao cho

người khác đến 90%, chỉ giữ lại 10% vinh dự cho bản thân. Hoặc giống như

Kiếm Cầm, cảm tạ hết điều nọ đến điều kia, trực tiếp thu gọn vầng sáng vinh

quang đến chỉ còn một chút trên người mình, đúng là mức quá vô sỉ, cho dù có

là dù nói thật. Cám ơn cha mẹ? Cha mẹ biết thành tích chơi trò chơi của ngươi,

một bạt tai chết tươi? Cảm tạ nhân dân? Rõ ràng nha đầu nhà ngươi giẫm lên

xác chết của nhân dân mà leo lên vị trí minh chủ. Vì vậy người có lý trí nghĩ lại,

thật ra không thể cảm tạ ai được...

Tiểu Thiên Sứ lấy ra một tấm bảng lớn ba mét, viết lên đó chữ Minh Chủ

Võ Lâm, nhét vào tay Pháo Thiên Minh và nói: "Thứ này thuộc loại không thể

thiếu. Năm sau trước Đại Hội Võ Lâm sẽ bị tịch thu. Công dụng của tấm biển

này là: Có thể gửi tin nhắn bắt buộc phải đọc cho người chơi. Mỗi ngày chỉ

được dùng một lần." Nói xong, Tiểu Thiên Sứ lại ném ra ba chiếc rương trôi nổi

giữa không trung.

"Vũ khí, trang bị, sách!"

"Này!" Pháo Thiên Minh bất mãn nói: "Không phải phần thưởng bí ẩn thần

cấp à? Tại sao không khác gì hạng hai, ba?"

Tiểu Thiên Sứ quay đầu lại nhìn rồi bừng tỉnh, nói: "Xin lỗi, là ta nhầm lẫn

rồi."

"Thế còn được."

Tiểu Thiên Sứ lấy ra từ trong ngực ba huy hiệu, dán bốp bốp bốp lên cái

rương rồi nói: "Ừ! Bây giờ là phần thưởng bí ẩn thần cấp rồi đấy. Ngươi xem,

trên đó còn có biểu tượng bí ẩn nữa kìa.”

Một người đã trải qua gió sương như Pháo Thiên Minh, nghe xong lời này

cũng phun ra một ngụm máu tươi. Xoạt! Y rút ra một thanh phi đao nói: "Ta

thấy mông ngươi muốn bị đâm rồi nhỉ?"

Tiểu Thiên Sứ hạ giọng nói: "Đừng mà! Ta đã nói với ngươi rồi, mười vị Tổ

sư gia rất bất bình với quá trình ngươi lên làm Minh chủ. Cho nên phần thưởng

cũng bị bọn họ câu kết lừa mất. Cá nhân ta khuyên ngươi đừng chọn sách, cẩn

thận dính âm mưu..."

"Ồ?" Pháo Thiên Minh cười gian nói: "Ta nhất định sẽ chọn sách, ngươi lấy

ra một quyển Đạo Đức Kinh cho ta xem nào. Ngươi dám lấy ra, ta bảo đảm đại

hội minh chủ năm sau sẽ rất thú vị." Đây là lời đe dọa trắng trợn, ngươi dám

đưa rác rưởi cho hạng nhất, người khác dù có ghét mình đến đâu cũng thấy

trong lòng nguội lạnh vài phần, ít nhất về sau tranh đoạt Minh chủ sẽ phải nhún

nhường. Lúc quyết chiến, hai người chẳng làm gì khác, chỉ tr*n tr**ng trạm tài

tự sát, chết chậm sẽ kêu cha gọi mẹ, chỉ sợ nhận hàng nhất.

"Chắc chưa?"

"Chắc chắn."

"Xen như ngươi lợi hại." Tiểu Thiên Sứ thầm mắng một câu rồi cái rương

biến mất. Một quyển sách xuất hiện trên không trung: "Vô Tự Thiên Thư! Có

thể chỉ định nâng cao cảnh giới võ học, ngoài ra có thể ngẫu nhiên nâng cao một

cảnh giới võ học khác. Đã được chưa?"

"Cũng không tệ lắm." Sắc mặt Pháo Thiên Minh vẫn bình tĩnh như nước,

nhưng trong nở hoa. Người khác không biết cảnh giới võ học có ích lợi gì,

nhưng y thì hiểu rõ. Trước kia Thái Cực kiếm không kết hợp với nội công,

nguyên bộ kỹ năng phối hợp vẫn chỉ là gân gà, sau đó tăng cường cảnh giới là

đẩy bản thân lên vị trí đệ nhất cao thủ trong số người chơi. Thậm chí còn có thể

giao thủ mấy chiêu với BOSS. Còn bây giờ mình có khoái kiếm phối hợp với

tăng cường tốc độ ra tay, nếu nâng cảnh giới...

"Cá nhân ta đề nghị ngươi không nên nâng cảnh giới cho Vô Danh Thu

Kiếm. Bởi vì sẽ sinh ra hậu quả hiện giờ ngươi không thể lường trước được."

Tiểu Thiên Sứ lại áp sát lại gần, bắt đầu lừa bịp.

“...” Pháo Thiên Minh tự hỏi: "Cũng đúng! Kiếm pháp này của ta đã đạt đến

cực hạn mà ta có thể khống chế, nếu còn tiến hành tăng cường thì quả thật

không dễ xử lý, ví dụ như trong hiện thực muốn sử dụng võ công trong trò chơi

cũng không phải không được, có điều nhẹ thì thân thể bị thương, nặng thì có

khả năng trực tiếp vặn vẹo cánh tay. Khoái kiếm quá nhanh, cho dù là cánh tay

trong trò chơi, tần suất vận động vẫn không theo kịp..." Pháo Thiên Minh thì

thầm tự nói, vừa đưa dùng khóe mắt liếc về phía Tiểu Thiên Sứ. Thấy Tiểu

Thiên Sứ vừa nghe y nói nói ngón tay vừa không tự chủ được chuyển động,

trong lòng đã có tính toán.

"Chỉ định Du Nhận Hữu Dư ha ha!" Pháo Thiên Minh lóe lên ánh sáng

trắng, cuốn sách biến mất một nửa.

Tiểu Thiên Sứ không nói hai lời đạp tới một cước, gầm lên: "Lúc nên nghe

lời thì không nghe lời, lúc không nên nghe lời thì lại nghe lời. Giận!"

Pháo Thiên Minh xoa xoa đầu Tiểu Thiên Sứ nói: "Ta đã trưởng thành." Nói

xong lại điểm một cái lên nửa quyển Thiên Thư, sau khi ánh sáng trắng lóe lên,

Pháo Thiên Minh thờ ơ xem xét, ta không đoán sai, quả nhiên hệ thống trả thù

mình gia tăng cảnh giới võ công rác rưởi.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 497: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 182



Linh Tê Lưỡng Chỉ: Bỏ qua nội công cao thấp, thêm vào 33,33% cơ hội kẹp

được binh khí và ám khí đánh tới.

Du Nhận Hữu Dư: Giới hạn mỗi ngày sử dụng 12 lần, không có thời gian

chờ.

Pháo Thiên Minh ném Tiểu Thiên Sứ ra năm mét, xoạt xoạt... tám thanh phi

đao cắm lên mông Tiểu Thiên Sứ với tốc độ ánh sáng. Thấy vậy Pháo Thiên

Minh cũng cảm thán muôn vàn nói: "Vì sao cứ nhất quyết đẩy ta lên vô địch

đây? Hoan ca, ta rất nhớ ngươi."

Kiếm Cầm và Tinh Ảnh không hẹn mà cùng nhích sang phía khác, biểu thị

mình không quen không biết người này.

Xem lại phần thương của ba người, phần thưởng của Kiếm Cầm coi như rác

rưởi nhất. Có điều cũng coi như là tất cả đều vui vẻ. Tiếp đó là nghi thức bế

mạc, túi đồ của tất cả mọi mở ra, hơn nữa có thêm máy bán pháo hoa tự động.

Sau đó chính là dạ hội giải trí lúc ban đêm, NPC biểu diễn lên đài. Hơn nữa

trong yến hội còn tổ chức diễn rút thưởng trên sân khấu. Đương nhiên mục tiêu

rút thưởng đều là người xem tại nơi đây. Lần này hệ thống bỏ ra rất nhiều vốn

liếng, khán giả may mắn trúng thưởng đều có quà giá trị không thấp, hoặc là bộ

trang phục toàn thân cấp 60 của môn phái, hoặc là chân giải nội công, hoặc là

gói quà 24 giờ gấp đôi kinh nghiệm, chỉ cần không phá hoại cân bằng trong trò

chơi, hệ thống sẽ dốc vốn liếng. Bữa tiệc tối kéo dài chừng sáu giờ, trao tặng

chừng ba mươi phần quà. Pháo Thiên Minh rất tức giận là, chính mình không

được cái nào. Đừng nói là hắn, mười người đứng đầu không ai rút được.

Trải qua một buổi tiệc lớn như vậy, năm tới, trận thi đấu tranh bá minh chủ

võ lâm sẽ khuấy động tất cả mọi người chiến đấu hết mình. Dù sao cũng có rất

nhiều người bỏ cuộc giữa đường, hoặc không tham gia là vì không có lòng tin

vào bản thân.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nếu nói rằng trận chiến tranh bá minh chủ trong Đại Hội Võ Lâm là

Olympics mùa hè, thế thì trận chiến tranh bá bang hội chính là mùa Olympics

mùa đông. Vấn đề này chỉ có thể trách người xem, bóng đá nữ dù đá hay đến

đâu cũng chỉ gọi là hay chứ không bán được vé, đội trưởng đội tuyển quốc gia

mới được hơn hai ngàn đồng. Còn bóng đá nam cho dù rác rưởi cỡ nào cũng là

một đống tiền thưởng lớn, một thủ môn dự bị kiếm được hơn triệu mỗi năm.

Trong trận tranh bá bang hội, đừng nói những người không tham gia, cho dù

là những người tham gia cũng không có tinh thần gì.

Đâu có giống thi đấu minh chủ, mọi người tham gia, phần thưởng là của

chính mình. Còn phần thưởng của trận tranh bá bang hội là của người khác.

Được vinh dự cũng chẳng có gì to tát, một bang hội lớn có đến cả vạn người,

ngươi chỉ là một trong số đó. Trong tình huống như vậy, hệ thống cũng nhanh

chóng quyết định: Trong tình huống chết không mất mát gì, g**t ch*t đối thủ có

khả năng rơi ra tiền hoặc trang bị, tỷ lệ rơi đồ cao thấp tùy theo chức vị trong

bang, tương ứng với khả năng rơi đồ của các BOSS. Nói ngắn gọn là đừng coi

người chơi là người chơi, hãy coi họ như quái vật. Tiêu diệt bang chủ không chỉ

chiến thắng mà còn có thể nhận được trang bị tốt, vật phẩm tốt và rất nhiều tiền

tiền. Một quyết định khác là mở màn hình lớn ở thành trấn, phát sóng trực tiếp

miễn phí tại hiện trường. Đồng thời cũng cho phép đặt cược, chia thành đặt

cược từng trận, đặt cược quán quân, cược số người tử vong, vân vân.

Sau đại hội minh chủ ba ngày là đại chiến bang hội, lựa chọn ngẫu nhiên

giao đấu, áp dụng chiến thuật tiêu diệt từng đội một. Thí dụ bốn bang hội A, B,

C, D. A và B đấu A thắng, C và D vẫn tiếp tục đấu. Khi đó A có thể nghỉ ngơi

và bổ sung thuốc men. C và D đấu xong C thắng thì không được nghỉ mà phải

đấu ngay với A, nghĩa là thắng càng nhanh thì càng có nhiều thời gian nghỉ ngơi

chữa trị.

Phần thưởng cho đội thắng đều là tăng cường cấp bậc bang hội, bổ sung cơ

sở vật chất... Tuy nhiên, phần thưởng cho đội vô địch thì vô cùng lớn, bang hội

vô địch có thể được chia một phần lãnh thổ của ba đại bang phái, có được địa

bàn phát triển. Ba đại bang phái sẽ không bao giờ chủ động tấn công họ.

Người khác thì không biết, chứ sao Pháo Thiên Minh chẳng không có tinh

thần gì, cầm điện thoại gọi: "Bà chủ Lãnh, Chử Trà đây."

"Chuyện gì?" Giọng Lãnh Nhược Tuyết rất bình tĩnh: Không phải thằng

nhóc này định nhảy việc đúng lúc quan trọng đấy chứ?

"Ta nói thế này, dù sao thi đấu cá nhân ta đã thắng rồi. Ngươi và Huyết Ảnh

và Lam Sắc gần như kết thúc rồi, ta thấy không cần tham gia chiến đấu bang

phái nữa."

"Không được... Nghe ta nói đây, Huyết Ảnh rất bất mãn, hắn nói chúng ta so

tài khả năng tổ chức chứ không phải năng lực cá nhân. Vì vậy trận cuộc bang

hội mới là lúc quyết định phẩm chất toàn diện của một người."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 498: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 183



"Ngươi đồng ý rồi à?" Pháo Thiên Minh vội vàng hỏi.

"Đều là con cháu thế gia... Hơn nữa, ta đã xem trận tranh tài minh chủ rồi,

sau đó cảm thấy những lời hắn nói rất có lý... Dẫu sao ngươi cũng không cần lo

lắng, có Lam Sắc ở đây rồi, muốn thua cũng khó, huống hồ còn có ngươi, Vô

Song Ngư, Vụ Lý Hoa, còn có cả Tinh Ảnh trợ giúp, chắc chắn có thể giành

ngôi đệ nhất."

Pháo Thiên Minh hậm hực cúp máy, đành phải đi giải quyết thủ tục rời bang

của Thiên Hạ bang, sau đó tới Hoàng Gia Thiên Đường của Quyền Lợi bang

tìm Lãnh Nhược Tuyết giải quyết thủ tục gia nhập bang, rồi chờ tới ngày mai

tham chiến.

Ngày hôm sau, hệ thống công bố chi tiết về trận chiến giữa các bang phái.

Điều này khiến các bang chủ phải liều mạng.

Bang chủ tử trận là thua.

Mỗi bang được bổ nhiệm năm Hộ pháp, sau khi tất cả Hộ pháp tử trận, Bang

chủ mới xuất hiện trên chiến trường.

Cuộc chiến giữa các bang phái áp dụng hình thức tiêu hao, tất cả người chết

sẽ bị rời khỏi phó bản, không được hồi sinh trong trận sau.

Khung cảnh đều là tiểu trấn, khoảng 5 km vuông, ra khỏi trấn sẽ bị coi là tử

trận, nằm yên tại chỗ 3 phút không di chuyển sẽ bị đánh dấu và chịu sát thương

từ hệ thống. (Tham khảo CS chống nấp hố).

Nếu có thuốc chữa thương, tốc độ hồi phục tính như người chơi, không có

thuốc thì tùy vào thương tích mà chậm rãi hồi phục hay nặng dần thêm.

Người trong cuộc không thể liên lạc với bên ngoài.

Khi chi tiết này vừa được công bố, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Đặc biệt là điều thứ ba, không được hưởng quyền sống lại, sẽ khiến chiến

trường của các bang hội thêm hấp dẫn. Số người quan tâm tất nhiên tăng lên.

Pháo Thiên Minh thì chỉ lướt qua, không có hứng thú lắm, tiếp tục uống

Cocacola ở quán rượu của mình cũng được. Lãnh Nhược Tuyết không có y làm

hộ pháp, nên hắn đang suy nghĩ có nên xông lên đi chịu chết ngay trận đầu hay

không? Sau đó rút ngân phiếu ra, hò hét một tiếng: Các đồng chí, đây là tiền

bang phí của hạ, xin hãy gửi lên đại ca.

Điện thoại vang lên, Pháo Thiên Minh nhấc máy lên nhìn, là tiểu nhị: "A

lô!"

"Huynh đệ, đang bận gì đó?"

"Có việc cứ nói thẳng, chớ vòng vo." Trong mối quan hệ với Tiểu Nhị, Pháo

Thiên Minh vẫn giữ khoảng cách. Tức là chỉ giúp đỡ khi có việc, không thì

không gọi điện.

"Đại ca của chúng ta tìm ngươi đấy."

"Huyết Ảnh?"

"Đúng vậy, ngươi có rảnh dùng cơm không?"

"Không... à có!" Pháo Thiên Minh vừa nói quanh co vừa đoán đoán Huyết

Ảnh mời mình có mục đích gì. Không lẽ định thu mua mình làm gián điệp, vạn

nhất hai bang gặp nhau thì sai mình dò la tin tức? "Hay là mời lão đại ngươi đến

quán rượu của hạ. Tất nhiên... ta sẽ chiêu đãi."

Tiểu nhị trả lời: "Như vậy e ngươi không tiện lắm, bên ta đã sắp xếp tiệc

rượu ở phòng 208 Lạc Dương Tùng Hạc lâu, đang chờ ngươi đến đây."

"Vậy thì được, ta thay quần áo rồi liền sang đó ngay."

"Thay quần áo?" Tiểu Nhị buông điện thoại xuống hỏi: "Lão đại, cái gì gọi

là thay quần áo?"

"A! Câu hỏi của ngươi rất cổ rồi. Ta đoán chẳng mấy ai người Trung Quốc

hiểu nổi, thay quần áo chính là đi nhà xí đấy." Huyết Ảnh đáp xong lại hỏi:

"Ngươi thật sự tin chỉ một mình hắn là đủ sao?"

"Được hay không được, lúc thi đấu minh chủ tỷ ngươi cũng đã chứng kiến

rồi đấy. Nếu hắn không được thì chẳng ai làm được."

... Lạc Dương

Pháo Thiên Minh vừa bước vào phòng, Huyết Ảnh đã nhanh chóng tiến lại

nắm tay y rất nồng nhiệt: "Chử Trà huynh đệ, huynh đệ đến rồi sao. Đã lâu

không gặp, chẳng lẽ bận rộn đến nỗi quên cả bằng hữu cũ à? Nếu không nhờ

tiểu nhị mời, chắc ngươi cũng không chịu nể mặt ta."

Pháo Thiên Minh lập tức tỏ ra khách khí: "Ảnh ca, huynh nói gì thế, huynh

đệ chúng ta sao lại khách sáo như vậy? Tuy gần đây quả thật có hơi bận rộn,

huynh cũng biết ta vừa mới vang danh mà, bọn đại lý quảng cáo đại diện

thương hiệu như con ruồi ngửi thấy mùi phân, xúm xít chạy tới hết. Xin lỗi, rất

xin lỗi."

"Ta thấy đây là chuyện tốt mà. Ngồi đã, ngồi đã! Tiểu Nhị, báo tiểu nhị có

thể đem món lên rồi." Huyết Ảnh thân mật giúp Pháo Thiên Minh kéo ghế, Tiểu

Nhị thì chạy đi gọi tiểu nhị... Xem cách đặt tên đi.

Thức ăn nhanh chóng được bưng lên. Tiểu Nhị cũng không quay lại. Trong

phòng chỉ có Huyết Ảnh với Pháo Thiên Minh. Huyết Ảnh rót rượu vào chén

cho Pháo Thiên Minh rồi thở dài một tiếng: "Ài..."

Mẹ nó! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, còn diễn trò này làm gì? Pháo Thiên

Minh lập tức hùa theo: "Ảnh ca có tâm sự gì không, cứ nói ra xem huynh đệ có

chỗ nào giúp được không."

"Còn không phải vì nữ nhân ư!”

"Hả?” Pháo Thiên Minh phối hợp tỏ vẻ nghi hoặc.

Huyết Ảnh tiếp tục thở dài cười khổ: "Không muốn lừa gạt huynh đệ ngươi!

Từ nhỏ ta đã là con ông cháu cha mà các ngươi vẫn nói đến. Cho nên, đối với

nữ nhân, dù họ có trong sáng hay mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần ta muốn, không

mấy ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta được. Nhưng... như tục ngữ đã nói,

quả đúng là báo ứng, lão ca của ngươi lại đem lòng yêu một nữ nhân rất mạnh

mẽ. Không sợ huynh đệ ngươi chê cười, ca có tình, muội vô ý, khiến cho ta phải

ngày mong đêm nhớ, ngủ không yên giấc.”
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 499: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 184



Pháo Thiên Minh xắn tay áo lên quát: "Thịt ả, là nữ nhân nào không có mắt

như vậy, mà còn dám không nể mặt. Để huynh đệ đây thay ngươi chém chết cô

ta!” Vừa nói vừa ra vẻ trẻ trâu.

"Đừng, đừng mà!” Huyết Ảnh liền vội vàng an ủi Pháo Thiên Minh đang

nóng giận, nói tiếp: "Tình cảm là không thể cưỡng ép được. Ngươi cũng biết nữ

nhân này, chính là đại tỷ trong bang phái hiện tại của ngươi, Lãnh Nhược

Tuyết.” Cả thiên hạ đều biết, chỉ mỗi ngươi là không hay!

"Ớ!” Pháo Thiên Minh bừng tỉnh: "Ra là cô ấy! Ảnh ca, chẳng lẽ huynh

định nhờ huynh đệ ta nói giúp vài lời hay à? Nhưng thật sự không được đâu, ta

còn hiếm khi được thấy mặt cô ấy.”

"Không cần nói lời hay làm gì, lần này ta mời ngươi đến... Lão ca ta ăn ngay

nói thật đây! Ta biết rõ, thực ra Tiểu Tuyết cũng rất có cảm tình với ta. Nhưng

ngươi biết đấy, loại nữ nhân như vậy đều thích nam nhân mạnh mẽ. Cho nên cô

ấy liền đưa ra một điều kiện khó khăn cho ta, nói ta phải dẫn dắt bang hội dành

đệ nhất trong bang chiến, cô ấy mới chịu xem xét tạo quan hệ với ta.”

"Cái này...,” Pháo Thiên Minh do dự nói: "Cái này hình như ta không giúp

gì được đâu. Hơn nữa người ta còn là bà chủ của ta...” Nói đi, nhanh nói tới

chuyện tiền bạc đi! Ta có thể nhảy việc.

Huyết Ảnh lập tức nghiêm mặt: "Cái này là tất nhiên rồi, bà chủ chính là cha

mẹ nuôi dưỡng, dù thế nào cũng không thể động vào người ta. Ý ta là... có lẽ

ngươi cũng biết, Lam Sắc là bạn thân của ta, nhưng bây giờ lại bị một nữ nhân

quyến rũ, chưa nói tới chuyện khiến cho huynh đệ bất hòa, cha mẹ hắn còn cứ

hai ngày lại tìm đến ta, bảo ta khuyên Lam Sắc đừng mê muội vào trò chơi nữa.

Ngươi nói xem, hắn có thể bát nhân, nhưng làm sao ta lại bất nghĩa được?

Người cần giúp vẫn phải giúp. Ai bảo ta hơn hắn vài tuổi!”

"Vậy ngươi định giúp cách nào?”

"Kỳ thực ta nói như vậy đã khiến huynh đệ khó xử rồi. Chỉ cần lần này bang

hội của Tiểu Tuyết thất bại, chắc chắn nữ nhân của hắn sẽ không đoái hoài tới

hắn nữa. Như vậy có lẽ ta có thể khiến hắn tỉnh táo trở lại."

Pháo Thiên Minh khó xử nói: "Theo ta được biết, Lam Sắc không đơn giản

như thế."

"Chính vì như vậy mới khó. Nói thật, phe ta thật sự không có ai có thể hạ

được hắn. Chắc chắn hắn là một trong Ngũ hộ pháp, nếu như..." Nói đến đây,

Huyết Ảnh nhìn Pháo Thiên Minh bằng ánh mắt khó xử.

Pháo Thiên Minh vội vàng phối hợp: "Ảnh ca có gì phân phó xin cứ lên

tiếng, không nói gì khác, chỉ riêng vì chuyện Ảnh ca trượng nghĩa với huynh đệ

nhà mình như vậy, có bảo tiểu đệ leo lên núi đao, xuống biển lửa cũng tuyệt đối

không thành vấn đề."

"Huynh đệ đã trượng nghĩa như vậy, ta còn giấu diếm nữa thì thật khó coi.

Thật ra ta muốn mời huynh đệ, trong hoàn cảnh không lộ thân phận, hãy trừ khử

hắn." Huyết Ảnh rất lo lắng nhìn Pháo Thiên Minh. Hắn biết có thể Pháo Thiên

Minh có cách, nhưng nếu không muốn lộ thân phận thì yêu cầu sẽ cao hơn một

chút. Cho dù có mặt nạ hay che mặt, nhưng khinh công, kiếm pháp, phi đao đều

có thể dễ dàng bị nhận ra.

Pháo Thiên Minh hơi khó xử: "Cách à?..."

Có cửa rồi! Huyết Ảnh mừng rỡ, chỉ cần ngươi có cách là được rồi. Còn

việc ngươi có làm hay không, đó không phải vấn đề.

"Chỉ cần huynh đệ có thể giúp ta hoàn thành việc này, chuyện hậu cần

không cần bận tâm." Huyết Ảnh vỗ ngực nói: "Ta cũng không biết rốt cuộc

huynh đệ phải tốn bao nhiêu tiền của, thế này đi, lão ca ta cũng không có tiền

trò chơi gì, trước mắt đưa năm vạn tiền thật coi như đầu tư, cho dù thành công

hay thất bại cũng coi như tiền công của huynh đệ. Nếu mọi việc thành công, lập

tức lại đưa thêm 10 vạn, coi như ta cảm tạ huynh đệ." Huyết Ảnh biết lúc này

không thể nói cám ơn xuông, cám ơn được bao nhiêu đồng, cứ dùng tiền nện

thẳng vào mặt là tốt nhất.

Pháo Thiên Minh cởi mở cười nói: "Nghe những lời huynh nói, chúng ta

nhắc đến tiền nhiều quá sẽ làm tổn thương tình cảm. Dù sao nếu Ảnh ac kiên

quyết... việc này cứ giao cho tiểu đệ."

Huyết Ảnh lại gần thêm chút nữa, Pháo Thiên Minh vừa rủa thầm vừa

nghiêng tai lại. Huyết Ảnh hạ giọng: "Nếu huynh đệ có thể giúp ta tìm ra nội

gian trong Tinh Anh đường, mỗi người ta sẽ tạ ơn năm ngàn."

“Nội gian ư?” Pháo Thiên Minh choáng váng, dùng nội gian đào bới nội

gian, chơi vô gian đạo à!

“Ít nhất có hai người, nội dung công việc của hai người ấy giống như ngươi,

mục tiêu là hạ sát Ngũ hộ pháp bên ta và báo tin tức của bang hội ta.”

“Làm sao ngài biết?”

“Ta có nội ứng ở chỗ Tiểu Tuyết.”

Hóa ra hai bang hội này đều có kẻ phản bội, chẳng trách biết tin ta gia nhập

bang vào nhanh như thế. Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, hồng nhan hoạ thủy.

Có điều hắn biết, đây cũng chỉ là trò chơi của kẻ có tiền, giống như năm đó Xa

bị theo đuổi. Những người này để ý đến mặt mũi, chú trọng tu dưỡng, thứ duy

nhất không coi trọng chính là tiền. Tiền với bọn họ chỉ là con số mà thôi.
 
Back
Top Bottom