Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 530: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 216



Cửa thành Thương Châu đột nhiên mở ra, ba mươi chiếc xe bò, hai mươi

chở rơm rạ, mười chở phân dê, nước tiểu, ớt và các vật phẩm được mang ra. Sau

khi đi đến cách Thương Châu trấn ba dặm, Đường Đường chọn nơi có gió,

châm lửa đốt cỏ khô. Sau đó, cô cho người bỏ ớt cay vào trong, lập tức khói đặc

cuồn cuộn bay lên. Đợt vật tư thứ hai đến, Đường Đường lại sai người lấy rơm

ướt bọc bên ngoài, rồi thêm ớt cay...

Gió thổi nhẹ nhàng, nhanh chóng bao trùm cả Thương Châu trấn, trong nháy

mắt không chỉ riêng Thương Châu trấn mà ngay cả Pháo Thiên Minh và Vô

Song Ngư trên đỉnh núi cũng phải vừa hắt hơi vừa ch** n**c mắt. Cho dù hai

người dùng khăn thấm ướt che miệng mũi nhưng vẫn cay xè choáng váng.

Vô Song Ngư nhìn Pháo Thiên Minh khóc lóc nói: "Đại ca, ngài không nên

nghĩ ra âm mưu bẩn thỉu như thế chứ."

Pháo Thiên Minh an ủi: "Không sao cả, dù sao chúng ta cũng chỉ ở vùng

ngoại vi, cố gắng chịu đựng một chút là qua thôi."

"Nhưng ta nhớ rõ trong kế hoạch của ngài, hai ta phụ trách lợi dụng lúc hỗn

loạn để lẻn vào mà..."

"Ừm..." Pháo Thiên Minh vuốt mũi rồi tiếp tục an ủi: "Không riêng gì chúng

ta, mà là tất cả mọi người, A Tử, Vụ Lý Hoa và Phượng Hoàng... hai mươi mấy

cao thủ khác cũng phải chịu khổ sở như thế này."

"Bắt đầu hành động!" Đường Đường ra lệnh. Chân Hán Tử lấy cái mũ sắt

từng dùng hồi trước (tham khảo mấy chương Tiểu Long Nữ) đơn thương độc

mã lao vào trước tiên. Xa hạ quyết tâm, quấn bộ y phục của mình như nữ nhân

Ả Rập rồi cũng xông tới. Vụ Lý Hoa vừa khóc lóc nguyền rủa Pháo Thiên

Minh, vừa quấn ba lớp khăn che mặt lao vào chiến đấu.

"Thảm thương thay!" Vô Song Ngư quan sát qua ống nhòm, khen ngợi:

"Mắt Tiểu Hoa sưng phù lên như quả đào, ngay cả khăn che mặt cũng ướt

sũng..."

"Khoan đã, ngươi có thể nhìn thấy cả chuyện đó à?"

"Không, ta chỉ đoán thôi. Này, ngươi nghĩ chúng ta làm thế này có ổn

không?" Vô Song Ngư hơn nửa người chui trong hầm, chỉ lộ cái đầu ra ngoài

hố.

“Đừng nhìn nữa!” Pháo Thiên Minh kéo cành cây đã chuẩn bị xong đem che

cho hai người nói: "Cẩn thận bị người ta phát hiện chúng ta trốn việc. Chơi bài

đi!"

"Tối như vậy chơi thế nào?”

Điện thoại vang lên, Pháo Thiên Minh thấy Đường Đường gọi tới bèn nhấc

máy: "A lô! Xem kiếm, Đường Đường có chuyện gì thế? Tiểu Lý Phi Đao!"

Vô Song Ngư ở bên cạnh gầm lên: "Tọa Địa Cầu Toàn." Rồi cố hạ thấp

giọng hỏi: "Mẹ kiếp, sao mỗi lần đều có hai bộ vậy?"

Đường Đường hỏi: "Các ngươi đang ở đâu?"

"Đã vào gần trong hang động rồi. Đã tùy tiện giết được mấy trăm tên. Xem

kiếm, tình hình tổng thể thế nào rồi?" Pháo Thiên Minh che điện thoại nói nhỏ:

"Mười ván rồi đấy, trả tiền đi."

Đường Đường nói: "Rất thuận lợi, Lãnh Huyết đã bị trừ khử. Bây giờ Thiết

Thủ đang chiến đấu du kích với chúng ta, Vô Tình cố thủ trong hang động. Các

ngươi tới trợ giúp nhóm Thiết Thủ trước đã."

Pháo Thiên Minh nói: "Đã nhận lệnh!" rồi quăng máy xuống nói với Vô

Song Ngư: "Đi xem Thiết Thủ đang ở vị trí nào."

Vô Song Ngư hỏi: "Có gì hay ho mà nhìn?"

Pháo Thiên Minh nói: "Ngốc! Ví dụ như Thiết Thủ ở phía tây, ta sẽ nói bị

Vô Tình tập kích ở sườn đông, không giết Vô Tình thì tuyệt đối không quay

đầu... nhưng cuối cùng không cẩn thận để Vô Tình chạy thoát về hang động."

Vô Song Ngư lầm bầm hai câu rồi nói: "Không được gian lận." Nói xong lại

giơ nhánh cây lên, lấy kính viễn vọng ra nhìn, một cái đùi to tròn xuất hiện

trong kính viễn vọng. Vô Song Ngư giật mình một cái, chậm rãi đặt kính viễn

vọng xuống, quả nhiên là Đường Đường đang cười híp mắt đứng bên cạnh nhìn.

Pháo Thiên Minh cảm thấy có điều gì đó không đúng, ngẩng đầu lên ớ một

tiếng, sau đó đứng dậy giơ tay kéo Đường Đường cũng vào trong hố: "Ba người

đánh vui hơn."

Trong hố, Đường Đường ho khan một tiếng hỏi: "Hai người các ngươi ở đây

làm gì?"

Pháo Thiên Minh khẽ vươn tay nói: "Biết ngươi muốn nói gì rồi. Chỉ có

điều vừa rồi ta bói ra một quẻ, trên quẻ nói: Nếu như hai chúng ta cùng tham gia

hành động, tám chín phần mười lão Sở sẽ phải chết oan chết uổng..."

Đường Đường sờ trán Pháo Thiên Minh nói: "Mặt không đỏ, tim không đập,

nói dối còn không cần bản nháp. Ngươi phải biết rằng, ý tưởng hun khói rồi bỏ

thêm ớt này là do ngươi nghĩ ra, mà hiện giờ ngươi lại ngồi nhìn hai mươi mấy

người kia chịu tội, lương tâm các ngươi không cắn rứt à?"

Vô Song Ngư đưa tin Pháo Thiên Minh: "Không sai biệt lắm, chân giải

đấy!"

Pháo Thiên Minh xấu hổ đứng dậy nói: "Chúng ta sai rồi, chúng ta lập tức đi

đồng sinh cộng tử cùng các huynh đệ." Nói xong cùng Vô Song Ngư nhảy ra,

gào thét lao xuống núi.

Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh nín thở, không quan tâm chuyện gì khác

ngoài trực tiếp xông vào sơn động, do ở đó lắp đặt quạt thông gió tự nhiên (đầu

khác có gió ùa vào, hình thành đối lưu), không khí trong này tốt hơn nhiều.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 531: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 217



๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau khi hai người hít thở một hơi dài, phát hiện trên lối đi vào hang động có

một cỗ kiệu đang đứng đó im lìm...

Ám khí, trong mắt một số người là loại hèn hạ, đồ vô sĩ, vì ám khí khó lòng

phòng bị.

Pháo Thiên Minh cũng biết ám khí, hơn nữa còn là ám khí cao cấp. Trong

giang hồ Tiểu Lý Phi Đao đã là một tồn tại vô địch.

Y còn biết kẹp ám khí, cho dù có là thứ gì bay tới, trong ba phát ám khí tất

sẽ kẹp được một cái.

Nhưng Vô Tình không những có ám khí cao siêu, hơn nữa không ra tay thì

thôi, vừa ra tay đã là một trăm tám mươi viên, mỗi viên đều có thể khiến người

chết oan chết uổng.

Đối mặt với cao thủ như thế, Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư không tự

tin, không chỉ không tự tin mà còn không chút hy vọng. Bọn họ từng chứng

kiến Vô Tình ra tay, càng hiểu rõ sự lợi hại của cỗ kiệu này. Theo truyền thuyết,

cỗ kiệu này đầy ắp cơ quan, bất luận là thần thâu khinh công cao cường hay anh

hùng võ công siêu quần, không ai có thể lại gần cỗ kiệu trong vòng ba bước.

Trong nháy mắt nó có thể phóng ra chín mươi bảy viên ám khí, đánh bất kỳ sinh

vật nào thành cái sàng. Giang hồ còn đồn đại rằng, tài năng ám khí của Vô Tình

đã đạt cảnh giới xuất thần nhập hóa, ám khí không chỉ bắn thẳng mà còn có thể

quẹo ngoặt, thậm chí có thể lặn xuống đất rồi tấn công thẳng vào kẻ địch.

Có điều, Vô Tình vẫn là người, là người thì có nhược điểm. Điểm yếu lớn

nhất của Vô Tình là rất có tình cảm, thường bị nữ nhân lừ gạt lòng vòng. Những

nữ nhân này xuất hiện đều là để làm tổn thương trái tim của hắn, hắn cũng rất

sẵn lòng chịu thương tâm. Mặc dù chu kỳ gặp phải nữ nhân tiếp theo làm hắn

thương tâm hơi ngắn, nhưng không thể phủ nhận đây là điểm yếu lớn nhất của

hắn.

Nhưng... rất đáng tiếc, Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đều là nam nhân

tiêu chuẩn. Hơn nữa bọn họ hoàn toàn không tự tin có thể khiến Vô Tình yêu

mình...

Hai bên đều im lặng đối đầu, dường như sẽ cứ thế mãi mãi...

Pháo Thiên Minh không dám tiến lên, cũng không thể tiến lên, trong tứ đại

danh bổ y lo ngại nhất là Thiết Thủ. Nhưng hắn cho rằng nguy hiểm nhất vẫn là

Vô Tình.

Sống có gì vui thích, chết có gì đáng sợ?

Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu. Sau

đó, mỗi người rút ra một tấm kim bài, cùng hô lên: "Đừng bắn, chúng ta được

sư phụ Gia Cát của ngươi sai đến diệt trừ Diệt Tuyệt Vương Sở Tương Ngọc tội

ác chất chồng."

Người trong kiệu vẫn im lặng. Nhưng sau khi Pháo Thiên Minh rút kim bài

ra, sát khí ngập trời đột nhiên biến mất. Sau hai phút, cuối cùng trong kiệu cũng

vọng ra giọng nói của Vô Tình: "Đi về phía trước. Gian cuối cùng."

Lời này vừa dứt, bọn Pháo Thiên Minh bọn đã hành động. Cả hai bước từng

bước một, thận trọng tiến lại gần kiệu. Trong kiệu không có phản ứng gì, bọn họ

chậm rãi đi ngang qua kiệu. Từ đầu đến cuối, kiệu vẫn bất động, không hề nhúc

nhích...

Nhưng lúc này Vô Song Ngư lại động thủ. Hắn đột ngột mở mười thành nội

lực, kết hợp Lý Đại Đào Cương gia tăng công kích, quay đầu hướng về phía cỗ

kiệu cách xa 20cm, hét lên: "Giết!"

Từ khóa: Hang động, mười thành nội lực, Lý Đại Đào Cương.

Dù có chuẩn bị tâm lý, song sóng âm ấy vẫn khiến Pháo Thiên Minh choáng

váng, đầu óc trống rỗng trong giây lát, hơi chút xây xẩm mặt mày.

Pháo Thiên Minh vén màn kiệu. Cho dù tinh xảo đến đâu, kiệu cũng chỉ là

một công cụ, như quả bom hạt nhân. Dù nguy hiểm thế nào, nó cũng không có

lực sát thương. Chỉ có con người mới có thể giết người. Như đã đoán trước, Vô

Tình trong kiệu đã ngất đi...

"Huynh đệ, không có nội lực mà xông xáo giang hồ. Xem đó, chỉ hét một

tiếng là ngất ngay, thật sự chẳng có thử thách gì." Pháo Thiên Minh lục soát

khắp người Vô Tình, người thì không được giết, giết rồi về điểm hồi sinh không

rơi đồ. "Đừng tưởng nội lực vô dụng. Nhìn bên ngoài kìa, nội lực yếu ớt thiếu

điều bị khói làm ngất ngay tại chỗ. Phải học Thiết Thủ nhà mình, hai mươi cao

thủ cũng không hạ nổi hắn, trái lại chết mất không ít." Đòn của Pháo Thiên

Minh không phải vô dụng, đây là bài học xương máu từ Lệnh Hồ Xung. Năm

xưa nhiệm vụ tuyệt học trong ngục, Pháo Thiên Minh đã hỏi Lệnh Hồ Xung vào

đây như thế nào? Người ta đáp bị hôn mê bởi tiếng rống, rồi không biết gì nữa.

Tại sao lại bị rống tới choáng váng? Bởi không có nội lực.

Lục soát người sống thực sự hiệu quả hơn lục soát thi thể, theo thống kê,

tổng cộng có 18 thanh phi đao rác rưởi, 27 mũi tụ tiễn rác rưởi, khoảng 100 ám

khí rác rưởi khác. Chỉ riêng tay áo của Vô Tình, Pháo Thiên Minh đã moi ra

được 20 mũi phi châm.

Chậc... Cuối cùng! Trời không phụ lòng người, Pháo Thiên Minh lấy ra một

quyển sách, Vô Song Ngư nhòm lại, trên sách viết bốn chữ lớn: "Ám Khí Tinh

Yếu". Giới thiệu: Người học được bí tịch này có thể đồng thời sử dụng số lượng

ám khí gấp ba so với quy định ban đầu. Ý là Pháo Thiên Minh có thể phóng ra

cùng lúc hai thanh phi đao... Nhưng thật ra cũng chẳng mấy ích lợi! Pháo Thiên

Minh dám khẳng định phóng hai phi đao phải dùng đến hai mươi thành nội lực.

Người khác xài ám khí chỉ cần một thành nội lực là đủ. Còn ám khí của mình

phải nhờ hoàn toàn vào nội lực mới đảm bảo độ chính xác.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 532: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 218



๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Tính ra ít vẫn hơn không, Pháo Thiên Minh ném sách vào gói hành lý. Thứ

này thì Vô Song Ngư chẳng hề đỏ mắt, có điều hắn lại càng quan tâm đến một

việc khác: "Trà ca, có giết lão Sở này hay không?"

"... Xem thử trước đã!" Pháo Thiên Minh thuận tay lấy dây thừng ra, trói

chặt Vô Tình ném vào trong kiệu. y không giết Vô Tình, còn hy vọng Vô Tình

gánh tội thay.

Diệt Tuyệt Vương Sở Tương Ngọc xuất hiện trước mặt hai người. Tuy bị

giam cầm nhưng khí thế vương bát vẫn như xưa. Thấy hai người tiến lại, hắn

chỉ lười nhác liếc mắt nói một câu: "Đến." Rồi không để ý đến hai người nữa,

tập trung suy nghĩ về ván cờ mà Gia Cát Tiểu Hoa để lại.

"Mẹ kiếp! Ngươi có phải là Sở Tương Ngọc không?!" Pháo Thiên Minh rất

bất bình.

"Không phải các ngươi đến cứu ta à? Các ngươi cứu phần của các ngươi đi,

ta suy nghĩ ván cờ của ta, ván cờ như thiên thời, chẳng lẽ không thể phá được

sao?" Lão Sở không ngẩng đầu lên nói, hai người đều hiểu ra, hóa ra còn phải

phải khiêng lão ra ngoài.

Xoạt một tiếng, lão Sở kinh ngạc phát hiện một cánh tay của mình rơi xuống

đất. Pháo Thiên Minh thu kiếm nói: "Phách lối quá mức! Vào góc đó ngồi im

đi, chúng ta phải bàn chuyện sinh tử của ngươi." Đại trượng phu co được giãn

được, lão Sở chính là thủ lĩnh nông dân khởi nghĩa chống triều đình, tất nhiên

hiểu rất rõ đạo lý này, ngay lập tức thu liễm khí thế vương bát, ngoan ngoãn ra

góc phòng ngồi.

"Giết hay không giết?" Pháo Thiên Minh hỏi, đừng nhìn trên đỉnh núi đáp

ứng dễ dàng như vậy, thực ra y cũng rất do dự. Mặc dù bây giờ có người chịu

tội thay nhưng giết hay không giết không phải là vấn đề thực lực mà là một vấn

đề đạo đức.

Vô Song Ngư cũng rất lưỡng lự, sau một hồi lâu mới hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"

"Ta nghĩ vẫn nên hỏi người trong cuộc." Pháo Thiên Minh gửi tin nhắn cho

Lãnh Nhược Tuyết: "Hỏi nếu vi phạm đạo đức có thể lấy được đơn hàng ngàn

vạn, ngươi có làm hay không?"

"Sao lại hỏi vậy?"

"Ngươi đừng để ý, chuyện một huynh đệ của ta, ngươi giúp tham khảo ý

kiến thôi."

“Phạm pháp à? Nghiêm trọng đến đâu? Có khả năng bị phát giác không?

Ngoài ra, có thể bị tạm giam hay không? Không thể nộp tiền bảo lãnh cần phải

ngồi tù bao lâu? Liệu có đáng để hy sinh vài năm không? Có ảnh hưởng xấu tới

tập đoàn hay không?” Lãnh Nhược Tuyết đáp.

Pháo Thiên Minh không trả lời tin nhắn mà trực tiếp cúp máy: "Biết câu trả

lời rồi. Người trong cuộc sống vì lợi ích, chúng ta cũng không cần phải sống vì

lương tâm." Pháo Thiên Minh lấy ra một bọc ám khí lục soát được trên người

Vô Tình nói: "Lão Sở, đừng trách chúng ta. Thật ra là ngươi chọn sai người

giao nhiệm vụ. Tiểu Ngư , ngươi đến đây, ta đi xem Vô Tình một chút."

"Ta không biết ám khí." Vô Song Ngư nhận ám khí nói.

"Trực tiếp c*m v** người hắn, cuối cùng cho chưởng đánh chết. Thời gian

không nhiều lắm, chỉ năm phút đồng hồ sau là ám khí sẽ biến mất. Chúng ta

phải tranh thủ thời gian cắm đầy ám khí, sau đó lại cõng hắn ra trước cỗ kiệu,

còn phải tìm hai nhân chứng để chứng minh."

"Chuyện này rất đơn giản." Vô Song Ngư cười khà khà, nắm lấy ám khí đi

về phía Sở cừu non...

"Hang núi cần trợ giúp gấp." Mọi thứ thuận lợi, Pháo Thiên Minh phát tín

hiệu cầu cứu.

"Đến đây." Mọi người đã bàn bạc, trong hang núi có một Vô Tình đang chặn

cửa, vạn người không thể vượt ải, nhất định phải là cao thủ mới có thể vào

được, nếu nhiều người thì rất vướng víu. Lúc trước đã biết Pháo Thiên Minh

vào, lúc này nghe thấy tiếng gọi, nhiệm vụ then chốt, sao có thể không vội vã?

Người đầu tiên đến hiện trường là Chân Hán Tử và Xa, hai người vừa nhìn

đã mở to mắt. Chỉ thấy một NPC trung niên toàn thân ghim đầy ám khí nằm bên

ngoài cỗ kiệu cách đó ba mét. Những mũi ám khí này thực sự rất khoa trương,

còn hơn nhím gai. Hơn nữa bố trí còn rất đều đặn, cân bằng, nếu không có công

lực nhất định thì không thể làm được. Tay trái Pháo Thiên Minh treo hai lá phi

đao, bả vai Vô Song Ngư ghim một mũi chông sắt.

"Ta liều mạng với ngươi!" Pháo Thiên Minh hét lớn một tiếng, cả người lẫn

kiếm đâm vào trong kiệu. Sau một loạt âm thanh lộn xộn, ánh sáng trắng lóe lên

trong kiệu, rõ ràng có người đi hồi sinh.

Pháo Thiên Minh kéo rèm kiệu đi ra, nhìn NPC trung niên lạnh lùng nói:

"Đây là Sở Tương Ngọc. Vừa rồi Vô Tình không có mặt, ném lại một cỗ kiệu

trống ở đây. Sau khi chúng ta cứu người xong định đi ra, Vô Tình trở về từ lúc

nào không biết lúc, kết quả khi chúng ta sắp ra khỏi hang thì hắn tập kích bất

ngờ. Do đang cõng NPC này... nên khi thấy nhiều ám khí như vậy ta đành lấy

làm tấm chắn, nên mới như thế." Pháo Thiên Minh phát tin nhắn mắng Vô Song

Ngư: "Mẹ kiếp, sao ngươi cắm đầy cả người như vậy, cái quái gì đây?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 533: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 219



Vô Song Ngư mồ hôi nhễ nhại đáp lời: "Trà ca, sai lầm rồi, nhiệm vụ không

thất bại, hình như tên này còn thở."

"Sở ca." Pháo Thiên Minh ngã nhào trên người Sở Tương Ngọc, vô cùng

thương tiếc: "Chúng ta giao du với nhau một hồi. Mặc dù chỉ có mười mấy giây

ngắn ngủi, nhưng tình cảm của chúng ta còn sâu đậm hơn cả cái rãnh kia. Sao

ngươi lại nhẫn tâm bỏ ta mà đi thế?" Sở Tương Ngọc bị Pháo Thiên Minh đè

lên, ám khí tiếp xúc trực tiếp ghim vào thêm ba phần mười vào trong người.

Pháo Thiên Minh lại dựa vào lực đứng dậy, vận công võ công sơ cấp của Võ

Đang: Võ Đang trường quyền dồn hết mười thành nội lực ấn vào tim...

"Đã chết rồi, nhiệm vụ thất bại." Vô Song Ngư đi tới đỡ Pháo Thiên Minh,

còn rất vui mừng gửi tin nhắn, tiện thể lau nước mắt, bày tỏ nỗi tiếc thương đối

với người đã khuất và an ủi người còn sống.

"Thất bại?” Rõ ràng Lãnh Nhược Tuyết không thể chịu đựng được đả kích

như vậy, không hiểu sao lại thất bại? Ở bên ngoài hang động, bọn rùa sắt đen do

nội lực kém nên căn bản không thể chống cự, tứ đại danh bổ đã chết hai, Gia

Cát Tiểu Hoa bị điều đến kinh thành, trong hoàn cảnh thuận lợi như thế, làm sao

có thể nói thất bại là thất bại?

Trên đường trở về Thương Châu, toàn bộ Hoàng Gia Thiên Đường đều cúi

đầu ủ rũ, nếu ngay từ đầu bị giết như hoa rơi nước chảy thì coi như thôi. Nhưng

rõ ràng đã nhìn thấy ánh bình minh, kết quả chỉ là tia sáng của con đom đóm,

loại tổn thương này thật khiến lòng người nguội lạnh.

Xa đưa ánh mắt nghi ngờ quan sát Pháo Thiên Minh từ trên xuống dưới.

Người này xuất hiện tại hiện trường vụ án, không thể không nghi ngờ có âm

mưu gì đó. Nhưng sự thật hiện ra trước mắt: Thứ nhất, Vô Tình bị Pháo Thiên

Minh tiêu diệt tại chỗ, có thể loại trừ khả năng y cấu kết với NPC. Thứ hai, lão

Sở đã sắp rời khỏi hang động, chứng tỏ Pháo Thiên Minh thực sự đến cứu

người.

"Ngươi đang đếm lông à?" Pháo Thiên Minh không chịu nổi ánh mắt đó nên

hỏi.

Xa quay đầu nhìn thẳng phía trước hỏi: "Các ngươi định đi đâu?"

"Khai Phong..." Vô Song Ngư nói được một nửa thì vội vàng ngậm miệng

lại.

"Khai Phong? " Xa lại mở to đôi mắt tròn xoe.

"Đúng vậy, chúng ta định đi Khai Phong xem có thể gặp may mắn mò được

chút gì không. Dẫu sao hiện giờ Khai Phong chưa có tuyệt học xuất hiện, song

cũng đã đào được năm bộ võ công cao cấp. Hai chúng ta dự định đi xem có thể

có bánh rơi trúng đầu hay không." Pháo Thiên Minh vội trả lời.

Xa khinh khỉnh nói: "Nào có nhiều tuyệt học như vậy?"

Thiên Nhãn bên cạnh bèn nói: "Phượng Hoàng, cái này thì ngươi không biết

rồi. Trò chơi này có rất nhiều tuyệt học. Có thể nói đến bảy mươi hai tuyệt kỹ

Thiếu Lâm, phân nửa là tuyệt học. Đừng tưởng Cái Bang chỉ có Hàng Long và

Đả Cẩu, chẳng qua hai loại tuyệt học ấy nổi tiếng, uy lực mạnh mẽ. Theo ta

được biết đã có người đạt được những tuyệt học như Hỗn Thiên công, Càn

Khôn thập đả. Môn phái chính thống còn thế, tuyệt học dân gian càng nhiều vô

kể, không biết còn bao nhiêu chưa lộ diện. Ta cũng định đi Khai Phong xem

sao, dù gì Bắc Tống cũng là thời kỳ võ học hưng thịnh."

Xa nghi ngờ hỏi: "Dân gian? Thí dụ điển hình như thế nào?"

"Thí dụ như thế nào ư? Thí dụ nổi danh tiếng có Giá Y Thần Công, Cửu Âm

Chân Kinh, còn có sáu trong bảy loại vũ khí trứ danh. Phi đao của Chử Trà thực

ra xếp hạng ba trên bảng, còn có Thiên Cơ côn pháp, Tử Mẫu Long Phượng

Hoàn, kém một chút còn có thể kể những cái tên Tung Dương thiết kiếm, Xà

Tiên, Ôn Hầu ngân kích vân vân... Môn phái ẩn giấu có cả đống, đều có không

ít tuyệt học. Theo ta thống kê, chắc chắn không dưới ngàn loại tuyệt học vô

chủ."

"Nhiều đến thế cơ à?" Xa, Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh cùng kinh

ngạc hỏi.

"Đúng vậy."

Pháo Thiên Minh nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao tỷ lệ tìm ra lại thấp đến thế,

mọi người đều ra sức tìm kiếm mà?"

Thiên Nhãn cười nói: "Các ngươi tưởng ra sức tìm kiếm là có thể tìm ra à?

Cho dù ta hiểu biết phần nào, Thải Vân Phi cũng thông hiểu nguyên tác võ hiệp.

Nhưng trên người hai chúng ta đều không có tuyệt học. Ngươi có biết là vì sao

không?"

"Bởi vì sao?"

“Vì Edison từng nói: Thành công chính là 99% mồ hôi cộng với 1% linh

cảm. Các ngươi từng nghe câu này chưa?”

“Ai cũng biết.” Pháo Thiên Minh khinh bỉ: “Tất cả mọi người đều đang làm

99%.”

Thiên Nhãn vẫy tay nói: “Các ngươi đều bị lừa, câu nói này bị một số nhà

giáo dục hoặc người có ý đồ bẻ cong. Bởi vì câu nói này còn có nửa câu sau:

Nếu không có 1% linh cảm, cho dù trả giá 99% nỗ lực cũng không thể thành

công. Câu này bị người ta cắt bỏ nửa đầu, ý nghĩa hoàn toàn thay đổi. Trong trò

chơi linh cảm cũng có thể hiểu là vận may. Các ngươi xem, mọi người đều đang

làm nhiệm vụ, hằng ngày trên giang hồ sẽ có đến hàng ngàn nhiệm vụ lớn nhỏ,

nhưng tại sao chỉ có trăm người lấy được tuyệt học? Đừng tin vào bất cứ lời

danh nhân nào, bởi vì rất nhiều người bị bóp méo lời nói.”
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 534: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 220



Vô Song Ngư thở dài: “Ta không biết câu này vốn có nửa câu sau. Mê muội

hai mươi mấy năm, chán thật đấy. “

Khai Phong, ra khỏi dịch trạm, phát hiện Khai Phong còn náo nhiệt hơn

nông thôn trong dịp lễ hội. Khắp nơi đều là người. Phải biết Khai Phong được

bố trí theo quy mô thật, tuy không lớn bằng thành phố hiện đại sáu ngàn cây số

vuông, nhưng cũng lên tới trăm dặm vuông. Nhưng liếc mắt nhìn quanh, không

tìm thấy mảnh đất trống năm mét vuông nào.

Pháo Thiên Minh vừa xuất hiện, đám đông đột nhiên vang lên tiếng hò reo:

"Thanh Mai Chử Trà."

Lập tức tất cả ánh mắt mọi người xung quanh trạm dịch đều nhìn về Pháo

Thiên Minh, ào tới tập thể. Pháo Thiên Minh cười ha hả, không ngờ bản thân

còn có sức hấp dẫn lớn đến thế, vừa ra trận đã thành công rực rỡ.

"Thanh Mai Chử Trà, làm sao ngươi lấy được tuyệt học?"

"Lấy được ở đâu?"

"Lục soát thi thể nào?"

"Làm sao vào được hoàng cung?"

Pháo Thiên Minh còn chưa kịp biên soạn, phốc một tiếng quần áo bị xé

xuống một khối, hệ thống thông báo, trang phục bị tổn hại đến 50%. Còn chưa

khôi phục tinh thần lại phốc một tiếng, tổn hại 80%.

"Ta nói, ta nói, không cần nắm quần, mẹ nó chứ." Pháo Thiên Minh la hét

liên tục, mở mười thành nội lực đứng vững trước quần chúng nhiệt tình, vội

vàng quay đầu đem một tấm ngân phiếu vỗ lên trên xa phu, trước mắt tối sầm,

toàn thân rách nát xuất hiện ở Hàng Châu...

"Các ngươi ở đâu rồi?" Pháo Thiên Minh nhìn lại bộ dạng thê lương của

mình, hy vọng có thể thông qua điện thoại lại có thể được mấy tin tốt an ủi

mình.

Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, Vô Song Ngư trả lời: "Ở quán rượu của

ngươi, người khác vừa gọi tên ngươi chúng ta đã trốn mất. Chỉ có thằng ngốc

nhà ngươi đứng đấy thôi."

"Ài!" Trong một gian phòng ở Không Có quán rượu Pháo Thiên Minh thở

dài một hơi ưu tư nói: "Muốn tới Khai Phong chắc phải qua mấy tháng nữa.

Người hâm mộ quá điên cuồng, không chống đỡ nổi, tránh chậm một chút thôi

là bị xé nát."

Thiên Nhãn mỉm cười rót cho Pháo Thiên Minh một chén rượu: "Sao không

thay quần áo, hay là mặc ít vải mát mẻ hơn?"

"Đồ dự bị để trong bọc ở Thương Châu trấn, hơn nữa mọi người là huynh

đệ, các ngươi ngắm nghía thân thể chẳng lẽ ta còn đòi tiền?"

"... Miệng chó không mọc nổi ngà voi." Thiên Nhãn đỏ mặt mắng một tiếng.

Pháo Thiên Minh còn chưa trả lời, điện thoại đã vang lên. Là Phích Lịch:

"Chử Trà đâu?"

Bất luận trò chơi hay hiện thực, có việc tìm người thì cơ bản đều hỏi trước

một câu, ở đâu?

"Quán rượu đây. Đến làm hai chén?"

"Được!" Phích Lịch sảng khoái trả lời.

Đúng là trong trò chơi, thiên nam địa bắc chỉ trong khắc lát, Phích Lịch và

Kiếm Cầm đã cùng đến nơi này.

Phích Lịch cùng Kiếm Cầm ngồi xuống, sau khi mọi người hàn huyên vài

câu, Phích Lịch lăn bắt đầu bày tỏ ý định của mình. Dù sao hắn và Thiên Nhãn

cũng không quen biết, nên khách sáo nói: "Chử Trà này, ngươi còn nhớ lần

trước ta và Thương Tâm bị giam trong Đào Hoa trận không?"

"Nhớ chứ. Làm sao vậy? Chẳng lẽ đã tìm ra cách phá trận rồi à?"

"Ngươi xem cái này." Phích Lịch đưa ra một vật gì đó rồi nói: "Cái này gọi

là la bàn, tuy chủ yếu dùng để xem phong thủy, nhưng vẫn có thể chỉ hướng.

Bên ngươi quen biết nhiều người, ngươi xem có ai am hiểu bát quái ngũ hành

không, ta bỏ ra khoản tiền lớn mời người ấy đến đó một chuyến."

"Người biết cũng không ít." Phích Lịch nghe vậy mừng rỡ, Pháo Thiên

Minh nói tiếp: "Nhưng biết nó là gì thì không có."

"Ta biết một chút." Thiên Nhãn đột nhiên lên tiếng.

"Ngươi biết à?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc.

"Đúng vậy, thiết kế trò chơi đôi khi phải tìm hiểu các lĩnh vực này, thời gian

rảnh rỗi ta có đọc sách về lĩnh vực này."

Pháo Thiên Minh không yên tâm: "Thật à? Đừng để cả đoàn kẹt trong đó

mười ngày đấy nhé."

Thiên Nhãn không hài lòng nói: "Thật đấy. Ví dụ đây... Trước hết ta hỏi

ngươi ngũ hành là gì."

"Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.”

"Sai rồi! Cách đọc chính xác là Kim Mộc Thổ Thủy Hỏa, là cách sắp xếp

theo nguyên tắc tương khắc. Hậu nhân vì quen miệng nên đọc lung tung như

vậy, rất dễ gây nhầm lẫn. Còn có bát quái: Càn và Đoài là Kim; Chấn và Tốn là

Mộc; Khôn và Cấn là Thổ; Ly là Hỏa; Khảm là Thủy. Chẳng hạn như ta đi đến

một nơi đất trũng có nước, nước là Khảm, Khảm là Bắc, vậy ta phải đi về

hướng Bắc. Nghĩa là gặp thứ gì không phù hợp với cảnh tượng, thí dụ như nói

cây không có lá là Mộc, đống đất nhỏ là Thổ, có kim loại là Kim, có mặt trời

chiếu sáng là Hỏa. Càn ứng với Tây Bắc...”

"Thôi được rồi!” Pháo Thiên Minh nhức đầu nói: "Ngươi nói nhiều thế, độc

giả cũng chẳng thèm đọc. Dù sao ngươi chỉ cần nói ngươi có thể phá trận là

được rồi. Phích Lịch! Cần bao nhiêu người giúp?”

Phích Lịch cười hí hí đáp: "Chắc chắn là ngươi phải đi rồi, ta còn trông

mong ngươi đối phó với Chu Bá Thông nữa. Tiểu Ngư rảnh thì đi chơi, không

rảnh thì thôi. Còn những người khác... ta thấy thôi. Cô tên Thiên Nhãn phải

không? Không nói gì khác, tiền bạc với bằng hữu cũng không tiện dùng, sợ mất

lòng nhau. Sau này cô cần giúp đỡ gì cứ bảo ta một tiếng. Không dám nói có thế

lực gì lớn lao gì, nhưng cũng có thể kêu được chừng trăm huynh đệ.”
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 535: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 221



Thiên Nhãn vội nói: "Ta với Kiếm Cầm là tỷ muội tốt...” Thiên Nhãn nói

đến đó, nuốt nước mắt vào rồi nói tiếp: "Có thể giúp đỡ người ta, ta cũng rất vui

lòng.”

"Vậy ta sẽ không khách khí.” Phích Lịch nói: "Chúng ta bàn cụ thể nhiệm

vụ trước đã. Ta hỏi thăm được, gần đây Hoàng Dược Sư tham gia Hoa Sơn luận

kiếm, con gái và con rể đều đi theo. Đảo Đào Hoa chỉ còn mười mấy NPC câm

điếc không biết võ nghệ, chúng ta có thể trực tiếp lẻn vào. Mục tiêu ở trong

hang núi nhỏ trong Đào Hoa trận, nhiệm vụ của chúng ta là đưa ông ta ra khỏi

trận an toàn. Nhưng trước hết ông ta phải đồng ý đi với chúng ta. Đó là khó

khăn thứ hai của nhiệm vụ này. Giới thiệu nhiệm vụ nói phải có người đánh bại

ông ta, ông ta mới chịu đi...”

"Chuyện đó đơn giản thôi.” Pháo Thiên Minh đáp: "Ủ lò, đánh lén, bỏ thuốc

xổ, đánh ngất rồi trói lại, còn có thể s* s**ng trước.”

"......” Mọi người im lặng, tự nhủ không cần sửa lại, cũng không thấy có gì

sai trong lời nói vừa rồi.

Đảo Đào Hoa! Đúng là cái tên quá mỹ miều, nơi hoa đào nở rực rỡ, chắc

chắn là chỉ địa điểm này, không biết tới mùa đông sẽ ra sao. Cho dù là trong trò

chơi hay nguyên tác, chỉ cần có sự kiện xảy ra trên Đảo Đào Hoa, trên đảo ắt có

hoa đào nở. Kể cả trong phim truyền hình, tuyết rơi giữa trời mà hoa vẫn nở,

đáng tiếc làm thế nào cũng không thể trổ mọc đào. Nếu không, năm ấy Mã và

Phích Lịch đã chẳng bị chết đói.

Khổ sở ngước mặt nhìn lên bầu trời, đối diện với khu rừng hoa đào rực rỡ

này, Phích Lịch hỏi mọi người: "Mọi người đã mang theo đủ lương thực chưa?"

Mọi người cùng đồng thanh: "Đủ rồi!"

"Vậy thì làm phiền Thiên Nhãn muội muội đây!"

Thiên Nhãn cầm la bàn lên và nói: "Đừng khách sáo như vậy. Thật ra là ta

phải cảm ơn các vị, gần đây luôn có nhiều trải nghiệm thú vị như thế này."

"Tử, Kinh, Khai! Sinh môn là thổ, tiến về hướng Đông Bắc!" Sau khi quan

sát thêm một lúc nữa, Thiên Nhãn đã dẫn mọi người bước vào rừng hoa đào.

Đoàn người vừa đi được chừng mười mét, Thiên Nhãn bỗng kinh hãi: "Sao

lại như vậy được?"

Pháo Thiên Minh hỏi lại: "Có chuyện gì vậy?"

Thiên Nhãn đáp: "Rõ ràng chúng ta đang đi về hướng Đông Bắc, nhưng vị

trí trên la bàn lại chỉ hướng Tây Nam. Tây Nam cũng thuộc hành Thổ, nhưng lại

là tử môn... Chẳng lẽ ngũ hành điên đảo? Từ tương sinh thành tương khắc?"

Pháo Thiên Minh không nói hai lời, vội vàng nắm lấy cổ tay Thiên Nhãn.

Thiên Nhãn giật mình hỏi: "Ngươi định làm gì?" Từ mấu chốt: Rừng rậm,

người xấu, hoa đào, nữ nhân yếu ớt! Rất dễ khiến người ta có liên tưởng không

tốt.

Pháo Thiên Minh nói: "Đừng sợ! Cũng đừng quay đầu lại, mọi người đều

không thấy đâu." Pháo Thiên Minh cũng đổ mồ hôi lạnh. Y vừa quay đầu lại, thì

thấy Kiếm Cầm, Vô Song Ngư, Phích Lịch đều không cánh mà bay, đường đi

trước đây của mọi người cũng không còn dấu vết. Đúng là cảnh tượng kinh

hoàng như trong phim kinh dị, lũ thiết kế này không chơi chết người ta thì

không cam tâm đây mà. Pháo Thiên Minh oán hận mắng thầm trong lòng.

Pháo Thiên Minh hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây?"

"Ngươi... Ngươi đừng buông tay." Thiên Nhãn cũng rất sợ hãi, run rẩy nhìn

la bàn nói: "Nếu thật sự là điên đảo toàn bộ thì vẫn có thể suy tính ra. Ta chỉ lo

trong đại trận chứa tiểu trận. Tiểu trận lại chứa tiểu trận càng nhỏ hơn. Đại trận

tương sinh, tiểu trận tương khắc... Lũ thiết kế đúng là ác độc." Thiên Nhãn vaf

Pháo Thiên Minh đưa ra kết luận giống nhau.

"Vậy thì đánh ra một con đường máu." Pháo Thiên Minh rút kiếm ra, chỉ

trong chớp mắt đã đốn ngã hai cây đại thụ.

Thiên Nhãn vội vàng nói: "Đừng chém. Ngươi xem, ngươi chặt là cây la bàn

lại xoay như điên... Điều này cho thấy cây là có vận động... Ta hiểu rồi. Ngũ

hành vẫn là ngũ hành. Nhưng hắn theo nguyên lý ngược với bát môn. Đi theo

ta." Thiên Nhãn trầm tư một lúc lâu, cuối cùng vẻ tự tin cũng trở lại trên khuôn

mặt cô.

"Nữ nhân tự tin thật xinh đẹp!" Pháo Thiên Minh lẩm bẩm. Thiên Nhãn vốn

đã không tệ, nhưng nữ nhân trông không tệ thường biến thành bà mẹ vóc dáng

sai sai. Chỉ có nữ nhân tự tin, tự cường, tự tôn như cô dù tóc đã bạc, vẫn có một

thứ mị lực khác hẳn. Mặc dù loại nữ nhân này thật sự là hiếm. Dù sao lý tưởng

của đa số mọi người là gả cho chồng tốt...

"Giếng nước? Thuỷ khắc hỏa. Hỏa là Cảnh, Cảnh là Nam!"

"Có một thanh binh khí nát? Kim khắc Mộc, Đông Nam."

Thiên Nhãn dẫn Pháo Thiên Minh tiến ba bước lùi một bước. Vòng trái

phải. Rõ ràng cũng là một gốc cây, song vượt qua nửa vòng, cảnh vật xung

quanh đã có phần khác so với lúc đầu. Làm như thế khoảng một giờ, cuối cùng

cũng thoát khỏi rừng hoa đào, một hang núi hiện ra trước mắt hai người.

Một ông lão tóc bạc vốn ngồi dưới đất tay trái đánh tay phải, bỗng thấy có

người liền mừng rỡ, nhảy dựng lên hô: "Đến! Chơi hai chiêu."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 536: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 222



Pháo Thiên Minh rút ra một thanh phi đao đâm mặt lão già rồi chắp tay sau

ót, đầu ngẩng cao, ra vẻ như cán bộ nói: "Võ công của ngươi không được! Chơi

thêm hai chiêu? Ta sợ một chiêu đã đánh chết ngươi. Ta hỏi ngươi, có phải tên

Chu Bá Thông không?"

"Đúng!" Chu Bá Thông cười hí hí hỏi: "Phi đao này của ngươi có thể dạy ta

không?"

"Cái này...có quy định...không thể dạy được đâu."

"Ta gọi ngươi là sư phụ, ngươi dạy ta được chứ?" Nói xong, Chu Bá Thông

đang định quỳ lạy.

"Đừng! Đừng!" Pháo Thiên Minh vội vàng đỡ lấy: "Phi Đao môn chúng ta

không theo lễ nghi ấy. Muốn bái sư...phải tới Hàng Châu, xếp bàn thắp hương

mới được. Ngươi có muốn đi với ta không?"

Chu Bá Thông u uất nói: "Ta không thể ra khỏi đây, trừ phi ngươi có thể

đánh bại ta."

"Thế này...khiến ta khó xử đấy." Pháo Thiên Minh do dự nói: "Phi Đao môn

chúng ta có quy định, nhất định phải tới Hàng Châu thực hiện nghi thức kia.

Hơn nữa ta dùng là phi đao...Không cẩn thận sẽ lấy mạng ngươi, ngươi có đồng

ý không?"

Thiên Nhãn thấy Pháo Thiên Minh giả hổ ăn voi, ở bên cạnh che miệng cười

khúc khích. Đối với chuyện này, dù là miệng lưỡi hay võ công, cô đều không

giúp được gì.

"Mất mạng thì không tốt, rất không tốt." Rõ ràng Chu Bá Thông cũng hoang

mang, vừa xoay người vừa lẩm bẩm.

Pháo Thiên Minh thấy thời cơ đã đến, lặng lẽ rút ra một cây côn to bằng

nắm tay. Thừa dịp Chu Bá Thông xoay người, một gậy hung hăng nện xuống

đầu hắn...

Rắc một tiếng, sau khi trúng mục tiêu, gậy... gãy. Chu Bá Thông xoa đầu

hỏi: "Sư phụ... Tại sao ngươi lại đánh ta?" Hắn đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa

phải là người của Phi Đao môn, vội vàng đổi giọng.

Pháo Thiên Minh ném một nửa cây gậy đi, vỗ vỗ tay nói: "Ta đang thử xem

ngươi có khả năng trở thành đệ tử Phi Đao môn hay không."

"Có được không?"

"Ừm! Đầu rất cứng, được đấy."

Sau khi Chu Bá Thông hân hoan lộn nhào hai cái, lại bắt đầu buồn rầu: "Vậy

tìm ai đến đánh bại ta đây?"

"Vấn đề này thường là ngồi lặng yên suy nghĩ. Đạt Ma ngươi biết không?

Chính là vị Thiếu Lâm với bảy mươi hai tuyệt kỹ ấy, người ta quay mặt vào

vách tường suy nghĩ cả mười năm mới nghĩ ra. Ngươi có thể thử một chút... Tốt

nhất có thể nhắm mắt lại, lại duy trì bất động, trời sụp đất nứt cũng không động

đậy." Tay Pháo Thiên Minh lục lọi trong túi.

"Ta thử xem." Chu Bá Thông rất nghe lời bắt đầu nhắm mắt lại. Pháo Thiên

Minh cười khẽ, lôi ra một cái bao tải, đây không phải là loại bao da thường, tên

đầy đủ là Kim Ti Đại Ma Đại, dùng sợi kim loại chế tác từ hai đến bốn ngày,

cực kỳ cứng cáp và dẻo dai, giá cả cũng không đắt, 10 vàng một cái, các hiệu

tạp hóa lớn đều bán, nhiều hiệu còn tặng quà khuyến mại...

Pháo Thiên Minh lén lút đi đến sau lưng Chu Bá Thông, chụp thẳng xuống...

Không có phản kháng, không có vùng vẫy. Pháo Thiên Minh nhanh chóng

đem Chu Bá Thông trong bao lật ngược, kéo miệng bao ra. Sau đó rút ra một bộ

gậy gỗ, chuẩn bị đánh cho Chu Bá Thông bất tỉnh...

"Ta hiểu rồi." Ngay lúc gậy sắp đánh xuống, Chu Bá Thông bỗng hô lên một

tiếng, rồi xoạt một tiếng, xé bao nhảy ra nói với Pháo Thiên Minh đang cầm

gậy: "Ngươi có thể không dùng phi tiêu, mà dùng quyền cước hay kiếm đánh

bại ta."

Pháo Thiên Minh vẫn giữ nguyên tư thế ba giây, rồi lặng lẽ ném bỏ gậy,

khóc lóc: "Khó cho ngươi nghĩ ra biện pháp... hay như vậy. Ngươi cứ đứng đó,

ta suy nghĩ xem có cách nào tốt hơn không."

"Tên này luyện Đồng Tử công à?" Pháo Thiên Minh đi ra khỏi hang hỏi

Thiên Nhãn đang cười lăn lộn dưới đất.

Thiên Nhãn ôm bụng nói: "Cười chết ta rồi, đặc biệt là ngươi thấy hắn đột

nhiên từ túi vải xông ra, cái vẻ ngốc nghếch đó, thật sự là..."

"Có rắn!" Pháo Thiên Minh chỉ xuống đất, Thiên Nhãn phản xạ có điều kiện

của hét lên một tiếng... sau đó thế giới trở nên yên tĩnh.

Thiên Nhãn tức giận nhìn Pháo Thiên Minh mười giây, cuối cùng quyết định

tha thứ cho người này, vì người này không hề có ý định xin lỗi: "Khụ! Hắn

luyện được Cửu Âm Chân Kinh, một trong Ngũ Đại Tuyệt Học. Hơn nữa cảnh

giới của người ta, đừng nói gậy của ngươi vừa rồi không dùng hết toàn lực,

ngươi dùng toàn bộ nội lực, người ta cùng lắm chỉ bị thương nhẹ."

"Ý của ngươi là phải lấy côn sắt ra sao?" Pháo Thiên Minh hỏi, cầm theo

cây thiết thương.

"Đợi chút!" Thiên Nhãn vội vàng kéo Pháo Thiên Minh lại, người này bình

thường trông rất gian xảo, sao bây giờ đầu lại toàn cơ bắp, cứ muốn đánh ngất

đem đi. Cô không hề biết đây là di chứng sau khi đánh ngất Vô Tình, có thể lục

soát thoải mái; chứ đối người ta còn tỉnh táo, ngươi sờ mó sẽ khiến họ rất khó

chịu. "Ta cảm thấy hắn đang trêu đùa ngươi đấy. Ngươi có biết võ công của hắn

cao siêu đến mức nào không?
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 537: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 223



"Không biết!"

"Vậy võ công Ngũ Tuyệt ra sao?"

"Ừm... Âu Dương Phong hắn không chạy kịp ta, công phu ám khí của

Hoàng Dược Sư kém hơn ta, kiếm pháp của Hồng Thất Công có chênh lệch

nhất định với ta." Pháo Thiên Minh trả lời xong.

Thiên Nhãn không để ý tới da mặt người này, tiếp tục nói: "Ngũ Tuyệt,

ngoại trừ sư huynh của Chu Bá Thông, những người khác liên thủ cũng không

phải đối thủ của hắn. Ngươi nói xem võ công cỡ này khủng khiếp đến mức nào?

Ta cảm giác hắn đã vượt qua cấp bậc của Tổ sư gia. Võ công như vậy mà ngươi

dùng gậy gộc gõ hắn, hắn không có chút phản ứng nào hay áu? Hắn căn bản là

không để vào mắt. Ta cảm thấy hắn như một đứa trẻ con cô đơn, chúng ta chỉ là

đưa đồ chơi tới thôi."

"Đồ chơi?"

"Ngươi, ta!" Thiên Nhãn chỉ xuống Pháo Thiên Minh lại chỉ chính mình.

Pháo Thiên Minh lưỡng lự, vì mục tiêu chính của y là phải bắt sống người

ta. Nếu có thể giết, dùng Quỳ Hoa thêm mười hai lần Du Nhận Hữu Dư cộng

với đánh lén, y không tin Chu Bá Thông có thể đỡ được. Thảo nào năm xưa

Hoàng Dược Sư đã nói, nhiệm vụ này hiện giờ các ngươi không thể làm được.

Pháo Thiên Minh quay đầu lại gọi: "Chu Bá Thông."

"Ta đây, ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?"

"Ta hỏi trước ngươi, có phải cốt lõi là phải đánh bại trên võ công không?"

"Không hẳn vậy! Nhưng ngươi nhất định phải khiến ta nhận thua trên võ

công mới được."

Pháo Thiên Minh lấy phi đao ra: "Chúng ta so tài ám khí đi."

"Được!" Chu Bá Thông vào thế nói: "Ta chịu một đao của ngươi, ngươi ăn

một chưởng của ta, chúng ta xem ai sẽ thất bại trước."

"...Ám khí không có mắt, không nên so tài thì hơn, làm hại ngươi thì không

hay." Pháo Thiên Minh thu đao, Thiên Nhãn cào hờ lên da mặt mình. Pháo

Thiên Minh không thèm để ý mà tiếp tục nói: "Vậy chúng ta so nội lực đi."

"So nội lực? So thế nào đây?"

Pháo Thiên Minh nghiêm mặt nói: "Ta và ngươi mới gặp đã thân, nói thật ta

thật không có ý ra tay với ngươi..."

"Ồ?..." Thiên Nhãn nghe xong lời này bèn làm trò quỷ ở bên cạnh.

Pháo Thiên Minh không thèm nhìn đến, tiếp tục nói: "Nếu không thế này,

chúng ta tự đánh mình, ta dùng nội lực của ta công kích ta, nếu như ngươi bị

thương nhẹ hơn ta, coi như ta thua, thua thì phải đi theo ta, ngươi thấy như thế

có được không?"

"Được, được lắm." Chu Bá Thông vừa nghe nói còn có cách chơi như vậy,

rất hớn hở trả lời: "Ngươi trước đi."

"Được!" Pháo Thiên Minh vận ba thành nội lực vỗ lên trên ngực mình, cái

vỗ này trực tiếp phun máu tươi ra, Pháo Thiên Minh miễn cưỡng nói: "Ta bị

trọng thương..."

"Xem ta đây." Chu Bá Thông cũng vỗ một chưởng vào ngực mình rồi phun

ra hai ngụm máu tươi, ngã xuống giãy dụa nói: "Ngươi thua rồi, ta sắp chết

rồi..."

Pháo Thiên Minh lấy ra một bó dây thừng nói: "Trói hắn lại, trói thật chặt."

"Tại sao chính ngươi không tự trói?"

Pháo Thiên Minh khóc lớn: "Ta tự hại mình, đau đớn gấp đôi. Ôi mẹ ơi!"

Thiên Nhãn cầm dây thừng gân trâu Pháo Thiên Minh mà mang theo, trói

chặt Chu Bá Thông lại rồi hỏi: "Tiếp theo làm thế nào?"

"Sau đó thoa ít thuốc, chặn miệng hắn lại. Dùng thương của ta buộc hắn

vào, chúng ta ra ngoài bọn họ." Pháo Thiên Minh khom lưng ném thương sắt ra,

nỗi đau tự hành hạ mình này không phải để trưng cho đẹp, dùng kiếm đâm thì

chỉ đau một chỗ; nhưng chưởng này giáng xuống, xương cốt toàn thân như đang

nứt vỡ. Thiên Nhãn không chịu: "Ta là một thiếu nữ... Ta không làm."

"Thiếu nữ? Không ngươi bị sốt chứ! Ngươi không phải..." Thiên Nhãn

người đầy sát khí khiến Pháo Thiên Minh không nói tiếp được nữa.

"Được! Coi như ta số khổ quá!" Pháo Thiên Minh xoay người, vung thương

một cái móc Chu Bá vào mũi thương rồi vác lên. Chỉ mất nửa giờ đã ra khỏi

trận pháp, trước tiên Pháo Thiên Minh lại trói chặt Chu Bá Thông, sau đó lục lọi

khắp người tìm kiếm trong ngoài một lượt. Nhưng việc này khiến hắn rất thất

vọng. Toàn thân Chu Bá Thông không có bất cứ thứ gì có giá trị cả.

"Đừng sờ nữa, hắn biết Cửu Âm Chân Kinh. Nhưng trên người hắn không

có." Thiên Nhãn ngồi trên một tảng đá ven biển hóng gió nói: "Tuyệt học đều là

một bản duy nhất. Ta nghĩ có lẽ Cửu Âm Chân Kinh thật sự nằm trong Ỷ Thiên

kiếm."

"Đúng rồi! Còn việc Ỷ Thiên kiếm này, ngươi giúp ta dò thăm tình hình ra

sao rồi?"

"Khó lắm. Ta đã thử rồi, Tam Độ quá khó chơi. Bất kỳ nhân vật võ lâm nào,

thậm chí cả chưởng môn Thiếu Lâm cũng không thể đi qua. Trừ phi g**t ch*t

bọn họ."

Pháo Thiên Minh trợn tròn mắt: "Trước hết không nói tới pháp môn liên thủ

kinh người của Tam Độ, chẳng lẽ lại phải làm chuyện tàn g**t ch*t cao tăng

Thiếu Lâm ngay ở Thiếu Lâm? Nếu thế chắc chắn chúng ta còn chưa vào tù đã

bị người ta đánh chết tươi rồi... Xem ra chỉ có thể đợi Tổ sư gia của ta du ngoạn

trở về rồi nhận nhiệm vụ đi thử xem."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 538: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 224



"Vậy bây giờ chúng ta cứ chờ như thế này à?"

"Không còn cách nào khác, Bọn Phích Lịch vào trận sẽ không nhận được tin

tức. Chúng ta cũng không chắc đưa hắn rời khỏi đảo Đào Hoa là nhiệm vụ đã

thất bại hay không. Đành phải ở đây chờ đợi mười ngày... rõ là nhàm chán."

Pháo Thiên Minh đau khổ nói.

"Có cách nào khác không?" Thiên Nhãn cũng không muốn chờ đợi mười

ngày này.

"Có!"

"Cách gì.

“Ta về trước, ngươi ở lại trông

Thiên Nhãn nổi giận nói: "Sao ngươi không nói ta về, ngươi ở lại canh?

Ngươi còn mặt mũi đi chiếm lợi trước một thiếu nữ à?"

"...” Pháo Thiên Minh lặng thinh nhìn Thiên Nhãn.

Thiên Nhãn căm phẫn nói: "Còn nhìn ta móc nắt ngươi.!"

"... Sao ngươi lại thích Lãnh Nhược Tuyết?" Pháo Thiên Minh nhắc nhở

Thiên Nhãn phải chú ý thân phận của mình."

Thiên Nhãn suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Thích à? Thật ra nên gọi là tôn sùng.

Trong đồng lứa chúng ta, cô ấy trưởng thành sớm, là đại tỷ của đám người cùng

tuổi bọn ta. Trong lúc bọn ta còn bàn về mấy anh chàng đẹp trai, cô đã can dự

vào việc làm ăn của gia tộc rồi. Nhớ hồi lên 8, lúc nghỉ hè cô đã đảm nhiệm một

công ty nhỏ của gia đình, chỉ trong hai tháng lợi nhuận đã tăng gấp đôi. Cho dù

thành tích học tập bình thường, nhưng... cô ấy thật ra rất tài giỏi. Hồi lớp 8

ngươi làm được gì?"

Pháo Thiên Minh suy nghĩ rồi đáp: "Lớp 8 à? Có gần một nửa thời gian tan

học là uổng phí với thầy giáo tiếng Anh, nửa còn lại là cùng bọn Phượng Hoàng

với Thương Tâm luyện võ, còn gần một nửa khác là bị ông già nhà ta đánh

đòn."

"Sao lại đánh đòn? Dạy con như thế không tốt."

"Tại sao à? Hình như đại bộ phận đều là sau khi họp phụ huynh hoặc là ta

phá cửa kính trong trưởng. Đương nhiên ông già nhà ta cũng thử nói lý với ta,

nhưng nói chưa được hai câu, ta đã đau đớn bằng chết, ông ấy thì đau đớn muốn

chết. Cho nên vẫn là hành động cầm chổi lông gà đét mông dễ khiến cho hai

người chúng ta tiếp nhận hơn."

Thiên Nhãn cười nói: "Cha của ngươi chắc rất thú vị."

"Nói cái gì thế? Cha ngươi mới thú vị, cả nhà ngươi đều thú vị." Pháo Thiên

Minh nổi giận.

"Cả nhà ta không có gì thú vị. Cha thì cả tuần không gặp mặt được một lần.

Mỗi ngày mẹ đều nheo mắt đánh mạt chược với người ta... Vẻ mặt của ngươi là

sao?" Thiên Nhãn chỉ vào Pháo Thiên Minh giận dữ mắng mỏ.

Pháo Thiên Minh vội thu lại biểu cảm cổ quái kia, nói: "Xin lỗi... Ta vừa

nghe cách xưng hô hai vị trong nhà như vậy là có phần không thích ứng lắm.

Chúng ta giống như hai loại người..." Pháo Thiên Minh đứng lên duỗi lưng cảm

khái nói: "Không ngờ một trò chơi rách nát lại khiến cho chúng ta trở thành

người quen. Cái này nếu là trước kia, chính là truyện cổ tích Andersen."

"Sao lại nói như vậy?" Thiên Nhãn hỏi.

Pháo Thiên Minh ngẫm lại, lấy ra một lon Cocacola hỏi: "Biết vì sao ta

thích uống thứ này không?"

"Hả?"

"Hồi nhỏ mỗi lúc ăn Tết ta mới được uống Cocacola. Khi đó gọi là Laoshan

Cola, đóng gói như chai bia, một chai phải tám xu tiền. Uống ngon lắm, rất

thích xem Cocacola đổ hết vào cốc, sau đó toàn là bọt khí nổi lên. Khi đó cũng

không có thịt ăn, ba năm ngày mới được ăn một lần. Cho nên, bây giờ ta ăn bữa

nào cũng không rời thịt, ngày ngày uống Cocacola. Các ngươi thì sao? Các

ngươi gọi loại đồ uống này là rác, ngược lại còn thích uống nước lã; coi thịt lợn

như nhà máy chế tạo cholesterol, ăn rau cải tạo bị sâu bọ cắn."

"Này! Ngươi nói vậy rất vô nghĩa." Thiên Nhãn bất mãn nói.

"Vậy thì không nói..." Pháo Thiên Minh nói được một nửa bỗng dừng lại,

kinh ngạc nhìn Đào Hoa trận. Thiên Nhãn cũng quay đầu lại, sững sờ phát hiện

Kiếm Cầm mặc trang phục tân thủ xuất trận.

Kiếm Cầm đỏ mặt chạy tới bên cạnh hai người, trước tiên hung hăng đạp

cho Chu Bá Thông đang nằm dưới đất hai cước. Thiên Nhãn mỉm cười đưa một

bộ trang bị cho cô. Pháo Thiên Minh thì mặt lạnh như băng, hỏi: "A! Cái đó...

Sao, sao lại ra được thế? Khụ!"

"Muốn cười thì cười đi... Thiên Nhãn tỷ tỷ, hắn bắt nạt ta kìa." Kiếm Cầm

chỉ vào Pháo Thiên Minh, cực kỳ tức tối. Không biết người thì thôi, nhưng ai

biết y cũng đoán chắc, dưới vẻ mặt vô cảm, chắc chắn trong bụng thằng nhãi

này đang cười nghiêng ngả.

"Đừng để ý đến hắn. Bản tính cốn thế mà. Cô làm sao mà ra được đây?"

"Trước kia ta cùng đi với các ngươi. Nhưng đi được vài bước, ta phát hiện

gốc cây bên trái có một vũng nước nhỏ. Ta vòng qua bên phải thì không thấy

các ngươi nữa. Ba chúng ta quay đầu lại, đi chưa được bao xa đã lạc nhau. May

là ta có mang theo dây thừng. Nhớ lại xưa nay đi trong mê cung người ta

thường dùng dây thừng để dẫn lối, nên ta cũng làm thế. Sau khi kéo dây thừng

mà vẫn chưa ra được, ta cắt hết đồ trang bị buộc lên dây, khó khăn lắm mới đi ra

ngoài."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 539: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 225



Có thêm hai nữ nhân, cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng được giải thoát. Y

làm một cái bè đơn giản, bắt đầu đi săn quái vật gần bờ biển để luyện cấp. Nửa

ngày sau, Vô Song Ngư cũng chật vật chạy thoát khỏi trận, hắn vô tình nhìn

thấy sợi dây Kiếm Cầm để lại nên theo đó đi ra.

Bốn người bàn bạc, Thiên Nhãn lấy dây của Vô Song Ngư và Pháo Thiên

Minh đi vào trận, trải thẳng hai đường dây. Kiếm Cầm cũng dùng phương thức

vô lại để báo cho anh trai đi tìm dây. Chỉ cần Phích Lịch tìm được một sợi là có

thể dễ dàng thoát khỏi.

Nhưng số trời vốn khó lường, đến ngày thứ ba Phích Lịch vẫn không tìm

được dây, chỉ tìm được điểm hồi sinh. Nếu chuyện này chưa đủ chưa tồi tệ, thì

tệ hơn là trên biển lúc này có một chiếc thuyền chạy tới.

Đó không phải thuyền đánh cá mà là thuyền chuyên dụng của NPC.

Vô Song Ngư nhìn qua ống nhòm, lập tức hoảng hốt: "Hình như Hoàng

Dược Sư trở về rồi." Hắn từng gặp lão Hoàng một lần, khi giao chiến với Mai

Siêu Phong trong rừng. Mặc dù lúc đó lão đeo mặt nạ nhưng trang phục vẫn

không thay đổi, nên chỉ liếc mắt một cái là đoán ra ngay.

"Hoàng Dược Sư?" Pháo Thiên Minh hỏi lại. Trong Ngũ Tuyệt, Pháo Thiên

Minh chưa gặp Nam Đế, nhưng Hoàng Dược Sư lại khiến y sợ nhất. Tâm trí Âu

Dương Phong đã có vấn đề, Chu Bá Thông càng có vấn đề. Hồng Thất Công thì

không sao, nhưng là NPC chức năng nên không thể tùy tiện giết ngoài nhiệm

vụ, hơn nữa dù sao Cái Bang cũng là chính phái. Chỉ mình Hoàng Dược Sư

thực sự quá xấu bụng: một là võ công giỏi, hai là rất thông minh, ba là giết

người không cần lý do, bốn là sẽ không ngồi nhìn Chu Bá Thông chịu tội.

Võ công cao cũng chẳng đáng sợ, đáng sợ là võ công cao mà làm người lại

xảo quyệt. Muốn âm thầm qua mặt Hoàng Dược Sư, vốn là chuyện khó như lên

trời, bởi ngày trước người ta đã hiểu rõ đức hạnh của Pháo Thiên Minh. Muốn

mưu sát không có cửa, muốn lừa bịp lại không thể? Đường này không được

đường khác cũng chẳng xong, chẳng lẽ nói mọi người rảnh rỗi đi du lịch, vô

tình lại tới Đào Hoa đảo, rồi lại vô ý bắt được Chu Bá Thông?

Người thông minh ai cũng đáng ghét! Vô cùng đáng ghét! Bao gồm vị danh

nhân nào đó bị táo rơi vào đầu, tối thiểu cũng khiến thi vật lý thêm khó khăn.

Pháo Thiên Minh vừa chột dạ vừa phỉ báng.

"Bây giờ phải làm thế nào? Ca ca của ta nói, nếu Chu Bá Thông rời khỏi

đảo thì nhiệm vụ coi như thất bại." Kiếm Cầm lo lắng hỏi, tất nhiên là hỏi Pháo

Thiên Minh, người khác cô cũng không trông cậy cho lắm.

"Mục tiêu cách mười phút đi đường, chắc chắn không thể nhìn rõ chúng ta.

Mọi người giúp đào hố chôn Chu Bá Thông vào trong. Theo nội lực của ta, hẳn

có thể kiên trì mười phút không chết, dù thế nào đi nữa hắn cũng chỉ có thể sống

sót nửa giờ. Chỉ cần không có bằng chứng, ta tin Hoàng lão sẽ không có ý ác ý

gì với người tới Đào Hoa đảo thưởng thức phong cảnh."

Vốn dĩ những ý tưởng mà Pháo Thiên Minh đưa ra đều là xấu xa. Dĩ nhiên ý

tưởng xấu xa chẳng phải ai cũng nghĩ ra được, nó nhất định phải có vài đặc

điểm sau: Một là, thuộc loại không còn cách nào khác. Hai là, có trên năm thành

cơ may thành công. Ba là, lúc nào cũng có thể đẩy những người và vật xung

quanh vào tình thế bất trắc hoặc là tìm được đường sống trong chỗ chết, hoặc là

đâm đầu vào chỗ chết. Bốn là, người đưa ra ý tưởng nhất định phải rất tự tin, có

thể thuyết phục mọi người...ít nhất mọi người cũng không nghĩ ra ý tưởng tồi tệ

hơn.

Theo nguyên tắc được chăng hay chớ! Thiên Nhãn vẫn đang do dự, Vô

Song Ngư và Kiếm Cầm đã bị lôi cuốn vào việc, thần kinh của hai người bọn họ

đã cứng rắn hơn nhiều so với người bình thường. Giờ thả mà bảo họ đào mồ mả

trong hiện thực, chín phần mười cũng làm được.

"Tiểu Ngư, chỉ cần làm nhẹ thương, cho hắn thêm một chưởng nữa là được."

"Được lắm!" Vô Song Ngư đánh trọng thương Chu Bá Thông rồi ném

xuống hố cát, ba người bọn họ dùng cát lấp lên trên. Đồng thời Thiên Nhãn bắt

đầu đếm giờ, đây là điểm rất quan trọng, không thể làm chết người ta được.

Xong việc! Pháo Thiên Minh cười nói với Thiên Nhãn: "Có cảm thấy chúng

ta rất xấu xa không?"

Thiên Nhãn lắc đầu nói: "Theo ý kiến của ta, thực ra Chu Bá Thông rất

xấu... Không, hắn không biết hành vi của mình là xấu, chỉ vì ham vui của bản

thân mà gây phiền phức cho người khác. Nếu không phải tuân theo định luật

nhân vật chính bất tử thì..., Quách Tĩnh đã bị hắn hại chết mấy lần rồi. Ta tổng

kết hắn có mấy tội lớn sau: Thứ nhất, "khoe khoang" võ công, tranh cường háo

thắng. Thứ hai, quan niệm về quốc gia và môn phái thì mơ hồ không rõ ràng.

Tống sắp diệt vong, dù là Hoàng Dược Sư cũng mặc giáp trụ ra trận, nhưng hắn

thân có võ công lại không đi cứu giúp, ngược lại còn đi tìm cao thủ nhà Tống để

đánh nhau. Thấy Tứ vương gia và Dương Khang giao chiến, hắn cũng làm ngơ,

sư huynh của hắn đã giao phó Toàn Chân giáo cho hắn, nhưng hắn thì chỉ biết

vui chơi khắp nơi, hoàn toàn không quan tâm đến sinh tử của Toàn Chân giáo.

Cuối cùng là: cướp vợ người ta, tên này đã cướp vợ của Nam Đế. Kết quả khiến

một vị Hoàng đế phải xuất gia làm hòa thượng."
 
Back
Top Bottom