Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân

Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 10: Chương 10



Sau khi tôi khâu xong bụng ông già, cả nhà mới ngượng ngập ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm.

Thấy không ai động đũa, tôi tự nhiên gắp một miếng “chân gà”.

Vừa đưa lên miệng, bốn con quỷ đồng loạt nhìn tôi chằm chằm đầy tà ác.

Hắc Lão Thái cười lạnh:

“Con dâu ngoan, đây là đồ tươi ngon mà ba con vừa mang lên từ tầng dưới, đều là ‘hàng mới’ c.h.ế.t đêm qua đấy.”

Tầng dưới?

Ngoài những người chơi xấu số, còn có thể có gì nữa?

Tôi lập tức ném đũa, giả vờ ôm bụng nôn khan, ngả vào người Boss Không Đầu, thều thào:

“Ọe… không ổn rồi, con không ăn nổi đồ mặn… Có lẽ do đêm qua quá nồng nhiệt, con… có thai rồi.”

Tư Tư lộ vẻ hóng hớt, còn Hắc Lão Thái và Trường Lão Đầu thì vui mừng khôn xiết, vội vã giục con trai bế tôi vào phòng nghỉ ngơi.

Boss Không Đầu mặt đỏ bừng, bế tôi lên, hoảng loạn bước đi, ghé sát tai tôi khẽ quát:

“Cô, cô nói linh tinh gì thế! Rõ ràng chúng ta chưa hề…!”

Quá thuần khiết rồi!

Ngay cả hai chữ “ngủ cùng” mà cũng không nói nổi!

Tôi ngả người vào lòng anh ta, tiện tay sờ bụng sáu múi, hạ giọng trêu chọc:

“Không sao, nếu anh muốn, bây giờ làm cũng kịp mà.”

Bình luận trong livestream lập tức bùng nổ:

【Ninh Niệm, đồ lưu manh!】

【Cái này mà tôi được xem miễn phí á???】

【Tôi thề, Boss Không Đầu và Ninh Niệm đúng là sinh ra dành cho nhau! Một người ngoài lạnh trong nóng, một người ngoài yếu đuối nhưng bên trong hoang dại! Tôi tuyên bố: Tôi chính thức đẩy thuyền CP này!】

Cuối cùng, tôi vẫn không ngủ được với Boss Không Đầu.

Vì vừa vào phòng, anh ta dù mặt đỏ như gấc, nhưng vẫn nghiêm túc đối mặt với tôi:

“Ninh Niệm, xin lỗi vì tình cảm của em dành cho tôi. Dù thời gian ngắn ngủi, nhưng tôi phải thừa nhận, tôi cũng có chút cảm giác đặc biệt với em.”

“Chỉ là… Tư Tư là con gái tôi. Dù biết đây chỉ là trò chơi trong mắt các em, tôi vẫn muốn có được sự đồng ý của con bé trước khi có thêm đứa thứ hai. Đây là trách nhiệm của một người làm cha.”

Tôi nhìn vết sẹo dữ tợn trên cổ anh ta—chỗ cái đầu được nối liền lại.

Khi nhìn gần hơn, tôi mới nhận ra—nó thậm chí còn không phải một vết cắt duy nhất, mà là vô số vết c.h.é.m bằng d.a.o cùn, từng nhát, từng nhát, mới khiến cái đầu rơi xuống.

Mấy ngày nay, anh ta luôn đeo cà vạt để che đi.

Tôi giật phăng cà vạt, không kiềm chế được mà hôn lên vết sẹo ấy.

“Đừng, xấu lắm.”

Người đàn ông hoảng hốt muốn đẩy tôi ra, nhưng lại sợ mình làm đau tôi, nhất thời lúng túng không biết làm sao.

“Không, không hề xấu chút nào.”

Tôi vừa hôn, vừa thì thầm, vừa rơi nước mắt:

“Đau lắm không?”

Chưa bao giờ, tôi thấy anh ta đẹp trai đến thế.

Tôi nghe thấy anh ta cười khẽ, như băng tuyết tan chảy:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Từng đau rồi… nhưng giờ không còn đau nữa.”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 11: Chương 11



Tôi giả vờ có thai, lừa được Lão Đầu Ruột và Hắc Lão Thái.

Tóm lại, hai ngày nay, đồ ăn đều do tôi tự nấu, nguyên liệu lấy từ tủ lạnh của Boss Không Đầu, tuyệt đối không đụng vào mấy cái “nguyên liệu” trong bao tải rắn của đám quỷ già.

Và để chuyện giả biến thành thật, bắt đầu từ đêm thứ hai, tôi ngủ chung giường với Boss Không Đầu.

Nửa đêm, tôi còn đang nghĩ xem làm sao để dụ dỗ anh ta, thì một gương mặt nhỏ nhắn tội nghiệp lại chui ra khỏi chăn đúng lúc:

“Mẹ không thương Tư Tư nữa sao? Ba có gì thơm chứ, Tư Tư mới là thơm nhất!”

Vừa nói, con bé vừa hung hăng trừng mắt nhìn Boss Không Đầu.

Tôi thấy váy trắng của con bé bắt đầu chuyển đỏ, mà vết sẹo trên cổ Boss Không Đầu cũng dần to ra—có vẻ một trận đại chiến sắp nổ ra.

Tôi lập tức nhảy khỏi giường, hét lớn:

“Dừng tay! Đừng đánh nữa mà! Đừng đánh nữa mà!”

“Chúng ta ngủ chung là được chứ gì?!”

Ba ngày đầu tiên, bình an vượt qua.

Vịt Bay Lạc Bầy

Theo hệ thống thông báo, đến giờ chỉ còn 12 người chơi sống sót.

Đêm ngày thứ ba, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn riêng từ Hồng Tỷ:

【Ninh Niệm, bắt đầu từ ngày mai, mọi người phải đi thăm hàng xóm rồi. Nghe nói chỉ khi nào ghé thăm hết toàn bộ quỷ quái ở tầng 30, ta mới mở khóa được các tầng còn lại, và có thể sẽ xuất hiện manh mối để vượt ải cuối cùng.】

【Em ở tầng khó nhất, nhất định phải giúp mọi người hoàn thành nhiệm vụ thăm hỏi quỷ tầng 30 nhé. Dĩ nhiên, trừ những người chơi đã chết, những người còn lại cũng sẽ giúp em thăm “gia đình” của họ.】

【Đáng tiếc, khi xưa Minh Thần c.h.ế.t vào ngày thứ sáu, bị Boss Không Đầu g.i.ế.c khi đến thăm anh ta, nên chúng tôi cũng không biết ngày thứ bảy sẽ xảy ra chuyện gì.】

Nhìn sự quan tâm và thông tin mà Hồng Tỷ cung cấp, tôi vươn vai, bình thản nhắn lại:

【Cảm ơn chị. Đương nhiên là em sẵn sàng hợp tác rồi!】

Nếu chưa ai biết ngày thứ bảy sẽ thế nào, vậy thì trước mắt cứ lo hoàn thành nhiệm vụ ba ngày tới đã!
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 12: Chương 12



Trước khi ra

Trước khi ra ngoài, Tư Tư cố ý chạy đến trước mặt Boss Không Đầu, ngẩng mặt nói:

“Ba chọc con đi! Con muốn biến thành váy đỏ! Váy trắng chẳng có khí thế gì cả, lát nữa làm sao dọa đám kia được?”

Boss Không Đầu gõ nhẹ lên đầu con bé, bình tĩnh đáp:

“Con chỉ cần vui vẻ là được rồi, có ba ở đây, ai dám động vào mẹ con?”

Lão Đầu Ruột vừa vuốt v3 cái bụng mới khâu của mình đầy yêu thích, vừa xen vào:

“Đúng đấy, lỡ mà nguy cấp, ta sẽ dùng tuyệt chiêu, kéo ruột ra quấn trước cửa nhà chúng, bắt chúng bồi thường!”

Hắc Lão Thái vừa đắp mặt nạ dưa leo, vừa thò cái đầu lâu ra dội gáo nước lạnh:

“Mấy ông bà không đọc ‘Quy chế Quản lý Cư dân Nhà Hạnh Phúc’ à? Là cư dân gốc ở đây, ba ngày này chúng ta không được xuống tầng theo con dâu, cô ấy phải tự lo liệu.”

Ba con quỷ lập tức câm nín.

Chỉ có Boss Không Đầu đôi mắt đen láy khẽ đảo, như chợt nghĩ ra gì đó.

Không nói không rằng, anh ta bỗng rút thẳng đầu mình xuống, đưa tay vào vết sẹo trên cổ mà móc…

Móc…

Rồi móc ra một chuôi dao!

Sau đó, anh ta nắm chặt chuôi dao, kéo mạnh, kéo ra một con d.a.o phay rỉ sét, thân d.a.o còn bốc lên luồng hắc khí đậm đặc.

Tất nhiên, tôi chẳng thấy rõ cái màn trình diễn cực ngầu này.

Chỉ mơ hồ nhận ra, hai già một trẻ vừa thấy con d.a.o liền kêu thét, lùi hẳn ba bước.

Boss Không Đầu bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng đưa con d.a.o ra:

“Niệm Niệm, cầm lấy nó, sẽ không ai dám động vào em.”

“Về sức mạnh, anh là kẻ mạnh nhất trong Nhà Hạnh Phúc. Nếu nó có thể c.h.ặ.t đ.ầ.u anh, thì chắc chắn cũng chặt được đầu tất cả quỷ quái dưới tầng.”

Ngay khoảnh khắc đó, một âm thanh máy móc vang lên bên tai tôi, đây là thông báo riêng, không phải phát công khai:

【Chúc mừng người chơi, nhận được đạo cụ cấp SSSSS: “Đồ Tể Tình Yêu”.】

Anh ấy…

Anh ấy vậy mà chịu làm đến mức này vì tôi.

Quỷ kiêng kỵ nhất chính là vật đã g.i.ế.c mình, nhưng anh ấy lại đào nó ra, trịnh trọng dâng cho tôi làm vũ khí.

Chỉ có đám bình luận là đang phát điên:

【“WTF! Con d.a.o g.i.ế.c Boss Không Đầu lại là đạo cụ cấp 5S?!”】

【“Vô lý hết sức! Một phụ bản cấp S mà lại có đồ 5S, còn bị một tân thủ nhặt được?!”】

【“Ghê ghê ghê! Các hội trưởng của mấy công hội lớn đã vào xem rồi! Định tranh người à? Với tình hình này, Ninh Niệm vừa ra game là có thể vào thẳng công hội top đầu đó!”】

Thấy ba mình giành hết phong độ, Tư Tư tức giận chui vào tủ quần áo, lục lọi điên cuồng.

Cuối cùng, con bé lôi ra một chiếc váy trắng thẳng thớm, phẳng phiu, rồi ôm váy lao thẳng về phía con d.a.o trong tay tôi.

Có lẽ vì sợ hãi, váy trắng trên người và trên tay con bé đều lập tức biến thành đỏ thẫm.

Tư Tư ném mạnh váy đỏ về phía tôi, chiếc váy tự động khoác lên người tôi, hơn nữa còn biến lớn vừa vặn với thân hình tôi.

Con bé ôm eo tôi, dụi đầu đầy lưu luyến:

“Mẹ ơi, đây là váy con mặc lúc bị g.i.ế.c đó, mẹ mặc nó, nó sẽ bảo vệ mẹ.”

Âm thanh máy móc một lần nữa vang lên:

【Chúc mừng người chơi, nhận được đạo cụ cấp SSSS: “Thiên Sứ Chi Y”.】

Còn chưa kịp cảm động, Lão Đầu Ruột đã xé toạc cái “áo len” mà tôi khâu cho ông ta, lại móc trong bụng ra một cuộn len, đưa cho tôi phòng thân.

Âm thanh máy móc lại vang lên lần nữa:

【Chúc mừng người chơi, nhận được đạo cụ cấp SSS: “Tể Tướng Độ Lượng”.】

Hắc Lão Thái không chịu thua kém, dứt khoát giật một cái cánh tay cháy đen xuống, nói rằng khi cần thiết có thể giúp tôi một tay.

Âm thanh máy móc tiếp tục vang lên:

【Chúc mừng người chơi, nhận được đạo cụ cấp SS: “Khô Mộc Phùng Xuân”.】

Bình luận:

【“Tôi cạn lời rồi.”】
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 13: Chương 13



Bốn đại Boss đồng loạt xuất động, luyến tiếc tiễn tôi đến… lối cầu thang từ tầng 30 xuống dưới.

Tôi ôm cả đống đạo cụ, nhìn chiếc váy đỏ trên người, cảm động đến mức suýt khóc.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ai nói đám này là quái vật trong game kinh dị?

Đây rõ ràng là những người thân yêu nhất của tôi mà!

Bình luận chua lè:

【“Nếu tôi cũng có đống đạo cụ này, tôi cũng thấy bọn họ đáng yêu.”】

【“Không thể không thừa nhận, Ninh Thần có bản lĩnh thật, ít nhất cô ấy sống được đến giờ trên tầng 30, còn giành được sự yêu thích của bốn đại Boss.”】

【“Cũng đúng, mấy người chơi trước đây còn chưa vào được cửa tầng 30, chỉ mới đến cửa đã bị L0li Huyết Y g.i.ế.c rồi.”】

【“Theo tôi thấy, có bốn đại Boss làm chỗ dựa, lại có đống đạo cụ siêu cấp này, lần này Ninh Thần chắc chắn sẽ hoàn thành lần vượt ải đầu tiên!”】

【“Tự nhiên thấy có cảm giác ‘con gái nhà ta đã trưởng thành’ quá, hu hu hu~”】

Vừa bước vào tầng 29, tôi lịch sự gõ cửa.

Chỉ mới gõ một tiếng, cửa đã tự động mở ra.

Tôi xem tin nhắn nhóm, biết rằng người chơi tầng này đã c.h.ế.t sạch từ lâu.

Từ trong cửa, hai khuôn mặt song sinh Long Phụng mỏng như tờ giấy ló ra.

Bọn họ trông như thiếu niên, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đạo cụ trên tay tôi, đặc biệt là con d.a.o phay cùn, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười lấy lòng:

“Là hàng xóm tầng 30 à? Đã là khách viếng thăm, sao còn mang theo vũ khí làm gì? Làm vậy xa cách quá, không phải sao?”

“Đây là thẻ viếng thăm tầng 29, xin hãy nhận lấy.”

Nếu bỏ qua cái đầu bị vỡ, ngũ quan không còn nguyên vẹn, cùng bộ quần áo bốc mùi hôi thối, thì chắc chắn bọn họ sẽ thân thiện hơn nhiều.

Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tấm thẻ giản dị, trên đó chỉ có vài nét mực đen, nhìn không rõ hình thù gì.

Tôi cảm ơn bọn họ, rồi lịch sự hỏi:

“Tôi có thể vào trong uống chén trà không? Tôi nghĩ… có lẽ chúng ta có thể nói chuyện về mẹ hai người, cũng như kết cục của kẻ thù của các người.”

Đúng vậy.

Thực ra, ngay khi vừa bước vào trò chơi kinh dị này, lúc còn đứng dưới tòa nhà, tôi không hề nhàn rỗi.

Khi mọi người đều chạy tán loạn tìm cách giành giật tầng lầu, tôi chán quá, bèn lượn quanh tòa nhà năm vòng.

Cuối cùng, giữa bãi rác đen kịt đầy hơi quỷ, trong một đống dịch nôn nhớp nháp không rõ nguồn gốc, tôi bới ra được một tờ báo cũ nát, bẩn thỉu.

May thay, đây chính là sở trường của tôi—một kẻ đến từ đáy xã hội.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, khi còn nhỏ việc tôi làm thường xuyên nhất chính là lục lọi bãi rác, xem có gì có thể ăn, có thể dùng.

Mà những chỗ như vậy, thường bị người chơi bỏ qua.

Hơn nữa, ai nấy đều sốt ruột cướp tầng, chẳng ai nghĩ rằng bên ngoài tòa nhà cũng có thứ để nhặt.

Tôi chẳng ngại bẩn, ghé sát vào tờ báo, đọc thật kỹ.

Trên đó, ghi chép rõ ràng về lý do 30 con quỷ của “Nhà Hạnh Phúc” xuất hiện, thậm chí còn đính kèm ảnh của bọn họ.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 14: Chương 14



Bình luận nổ tung, ai nấy gào thét phấn khích:

【Đậu má, tôi đã bỏ lỡ cái gì vậy? Trước đó thấy chị này bò dưới đất bới bãi rác, tôi cứ tưởng cô ấy đói quá!】

【Không trách cậu được, trách cái phòng phát sóng lúc đó cứ nhất quyết không quay cận cảnh, nên chẳng ai thấy tờ báo trong tay cô ấy, cứ tưởng cô ấy đang ăn rác.】

【Nghĩ lại đi, tại sao tờ báo đó, một người cận thị như Ninh Thần còn thấy rõ, mà chúng ta lại không thấy?】

【Bởi vì cô ấy chỉ bị cận mắt, còn chúng ta thì mù luôn cả tâm hồn.】

Cặp song sinh Long Phụng ở tầng 29 này, vào đêm trước sinh nhật mười tám tuổi, đã bị chính cha ruột lừa lên sân thượng, sau đó bị ông ta và tình nhân cùng nhau đẩy xuống từ tầng cao.

Vì cha bọn họ là kẻ ở rể, nên hắn luôn nuôi ý định chiếm đoạt tài sản của mẹ hai đứa trẻ.

Để ngăn không cho hai người con đủ tuổi thừa kế, tình nhân của hắn đã bày ra kế độc, và hắn thì gật đầu đồng ý không chút do dự.

Ba năm sau khi cặp song sinh qua đời, cha ruột và tình nhân của hắn bị kết án tử hình và xử quyết ngay lập tức.

Còn mẹ của họ, bà đã đóng cửa công ty, mang theo ảnh của hai đứa con và bắt đầu hành trình du lịch khắp thế giới.

Một chén trà cạn sạch, câu chuyện cũng đến hồi kết.

Cặp song sinh Long Phụng nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng, dõi theo từng bước tôi đứng dậy rời đi.

Khi ra đến cửa tầng 29, tôi bất chợt giơ tay phủi bụi trên quần áo của họ, nhẹ giọng nói: “Từ hôm nay, hãy sống thật tốt, dù là ở nơi này. Chỉ cần trong lòng luôn nhớ về nhau, một ngày nào đó, các em sẽ được gặp lại mẹ mình.”

Nhìn hai người họ gật đầu thật mạnh, tôi mỉm cười mãn nguyện, quay người tiếp tục đi xuống.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 15: Chương 15



Tôi bước đến tầng 28.

Tầng này, đám người chơi cũng đã sớm bỏ mạng.

Bị khuất phục trước sức mạnh của đạo cụ…

Ồ không, phải nói là bị chinh phục bởi nhan sắc của tôi mới đúng.

Vừa gõ cửa, cánh cửa liền mở ra.

Một cô gái trẻ mặc trang phục cosplay lòe loẹt, trang điểm đậm, thân thể trông có vẻ nguyên vẹn đứng trước mặt tôi, cung kính đưa ra một tấm thẻ thăm viếng.

Tôi chẳng hề ngạc nhiên.

Bởi vì cô ấy không c.h.ế.t do tai nạn, mà là tự sát bằng thuốc ngủ.

Năm đó, cô ấy 19 tuổi, lứa tuổi thanh xuân rực rỡ nhất.

Thế nhưng chỉ vì một sự cố liên quan đến quần áo, cô đã bị ép đến mức phải tự sát.

Khi ấy, cô vô tình nhìn thấy một bộ đồ đẹp trên mạng, liền dùng công cụ tìm kiếm hình ảnh để mua về một bộ giống hệt.

Cô hào hứng mặc thử, chụp ảnh rồi đăng lên mạng xã hội.

Và rồi, hàng vạn bình luận lăng mạ ập đến.

Người ta nói cô không đội tóc giả.

Người ta nói cô không trang điểm.

Người ta nói cô không tôn trọng văn hóa hai chiều.

Người ta nói cô làm ô uế giới cosplay, kéo tụt đẳng cấp của các coser.

Người ta nói cô không đáng được sống.

Họ đào bới thông tin cá nhân của cô, quấy rối bạn bè và người thân của cô điên cuồng.

Họ gửi cho cha mẹ cô những bức ảnh chỉnh sửa bậy bạ, ghép ảnh thờ của cô với hình ảnh đồi trụy.

Cô hoảng sợ.

Cô không hiểu cosplay là gì, không hiểu cái gọi là “văn hóa” và “cộng đồng” của họ.

Lúc ấy, cô chỉ đơn thuần cảm thấy bộ đồ đó đẹp, nên cô muốn mua về mặc thử.

Nhưng dần dần, cô lại cảm thấy mình có tội.

Cô nên dùng cái c.h.ế.t để chấm dứt tội lỗi này.

Thậm chí, trước khi uống thuốc ngủ, cô vẫn mặc bộ đồ ấy, trang điểm đầy đủ, đội lên bộ tóc giả.

Cô chỉ nghĩ rằng, nhỡ đâu xuống Âm phủ mà lại gặp những người trong “cộng đồng” kia, họ sẽ lại mắng chửi cô, thậm chí không cho cô đầu thai, thì thật tệ biết bao.

Tôi lấy bông tẩy trang trong phòng cô, dịu dàng lau đi lớp trang điểm dày trên khuôn mặt cô, nhẹ giọng an ủi.

“Bị nhốt lại chưa bao giờ là em, mà là bọn họ.”

“Em có biết không? Sau khi em mất, những kẻ đó vẫn tiếp tục sống. Người thì trưởng thành, người thì kết hôn, người thì sinh con. Nhưng cuối cùng, chẳng ai trong số họ có được hạnh phúc cả. Một số kẻ còn phải vào viện tâm thần vì quá cố chấp.”

“Nơi này không có cộng đồng nào cả, chỉ có sự sống và cái chết.

“Vậy nên ở đây, em muốn mặc gì thì mặc, muốn để mặt mộc hay trang điểm đậm đều được.

“Còn nếu sau này bọn họ thực sự c.h.ế.t đi và đến đây, em có thể hành hạ bọn họ thỏa thích.”

“Tất nhiên, theo chị thấy thì, bọn họ dù có c.h.ế.t đi cũng không đáng được hồi sinh thêm lần nữa.”

Nghe xong những lời tôi nói, cô gái nở nụ cười.

Từ sau lưng, cô chậm rãi rút ra một cặp song hoàn cửu tiết tiên, đôi mắt ánh lên tia sáng khát máu.

Đó chính là vũ khí của nhân vật anime mà cô từng cosplay.

“Được thôi, chị à, em sẽ sống đúng với bản thân.”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Nếu một ngày nào đó bọn họ thực sự đến đây, c.h.ế.t dưới chính thần khí mà mình từng tôn sùng, chẳng phải là vinh hạnh lớn lao của họ hay sao?”

Thế mới đúng.

Thế mới hợp với khí chất mà một Boss tầng 28 nên có.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 16: Chương 16



Tôi bước đến tầng 27.

Quái vật ở tầng này là một người phụ nữ mặc đồng phục công sở, trang điểm kỹ lưỡng, nhưng lại khoác thêm một chiếc tạp dề, trông có phần kỳ quái.

Trong tay cô ấy còn nắm chặt một cậu bé, toàn thân bị nghiền nát.

Dù không cần nhìn vào tờ báo, tôi cũng biết họ là ai.

Năm đó, cậu bé này gặp tai nạn xe hơi ngay tại trường học.

Người mẹ vì quá lo lắng nên vội vã chạy đến trường trong bộ đồng phục công việc, không kịp thay đồ.

Thế nhưng, lại có kẻ ác ý chụp ảnh, đăng lên mạng với những lời nhục mạ cay độc.

Chúng nói cô là gái đứng đường.

Chúng nói con trai cô c.h.ế.t mà cô vẫn còn tâm trí trang điểm.

Chúng hỏi cô có phải vừa bước xuống giường của gã đàn ông nào đó hay không.

Dưới áp lực của những lời sỉ nhục vô căn cứ, người mẹ đau đớn tột cùng, cuối cùng chọn cách nhảy lầu tự sát.

Hóa ra, ở thế giới này, cô đã được đoàn tụ với con trai mình.

Tôi vừa định mở lời an ủi người mẹ trẻ, thì cậu bé có gương mặt méo mó kinh dị lại lên tiếng trước, giọng nói non nớt vang lên.

“Dì ơi, con đã dỗ mẹ vui rồi đó~”

“Hehe, nếu sau này con gặp lại đám người xấu kia, con sẽ g.i.ế.c sạch bọn chúng luôn!”

Cậu bé cười hì hì, lại thấp giọng thì thầm.

“Bí mật cho dì biết nha, ba ngày trước có một người đến ở nhà con, đó chính là một trong những kẻ từng bắt nạt mẹ con đó.”

“Trước khi chết, hắn cầu xin thảm thiết, nói rằng hắn chỉ đơn giản chia sẻ một bài đăng trên mạng, hắn chưa từng mắng mẹ con.”

“Nhưng con vẫn g.i.ế.c hắn. Vì con thấy, hắn chính là đồng phạm.”

“Mẹ con là người như thế nào, con biết rõ nhất.”

“Mẹ trang điểm xinh đẹp là vì công việc.

“Thực ra, chỉ cần mẹ vui, thì cho dù mẹ mặc đồ đi làm để nấu cơm, con vẫn cảm thấy mẹ là một siêu nhân.”

Tôi nhìn bộ dạng hiện tại của người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, mỉm cười nói.

“Con cũng là một siêu nhân.”

“Năng lực siêu phàm của con, chính là làm cho mẹ con được hạnh phúc.”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 17: Chương 17



Ở nơi tôi không nhìn thấy, bình luận đã khóc rống cả lên.

【Tôi đã nói mà, Ninh Thần của chúng ta là người có trí tuệ lớn! Nữ thần của tôi!】

【Cảm động quá, Niệm Niệm thực sự là thiên sứ, một thiên sứ được gửi đến để cứu rỗi mọi người.】

Tôi tiếp tục đi xuống dưới, nhìn thấy rất nhiều quái vật quen thuộc mà xa lạ.

Có cậu bé c.h.ế.t thảm trên đường đi tìm người thân.

Có thiếu niên bị bạo lực học đường đến mức mất mạng.

Tôi chọn cách lần lượt an ủi họ, giúp họ vơi bớt đau buồn.

… Trong hai ngày qua, tôi làm nhiệm vụ theo đúng giờ hành chính từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.

Mỗi ngày khi quay lại tầng 30, Tư Tư lại như một chú mèo con, nhào đến, cọ cọ vào mặt tôi, làm nũng.

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá.”

Tôi suýt nữa tan chảy vì sự đáng yêu này.

Còn Boss đứt đầu thì chủ động chuẩn bị cơm nước, vẻ mặt đầy oán giận, nắm lấy tay tôi, không chịu thua kém, thì thầm.

“Thật ra anh cũng nhớ em.”

Cứu tôi với! Hai cha con tranh giành, tôi thì hưởng phúc.

Nhiều thêm một chút đi, tôi thích lắm.

Bình luận ghen tị:

【Con nhóc này số hưởng thật đấy, cho tôi diễn hai tập với!】

【Đừng mơ nữa, lên tầng 30, tôi xem cô sống được mấy tập nào.】

… Đùa giỡn như vậy, thời gian nhanh chóng trôi qua, đã đến ngày thứ sáu.

Tôi cũng đã xuống đến tầng 10.

Lúc này, trong tay tôi đã thu thập được một chồng thẻ bài thăm hỏi.

Thực ra, từ tầng 20 trở xuống, Boss đã không còn quá đáng sợ nữa.

Tôi còn phát hiện hai người chơi sống sót!

Tuy nhiên, bọn họ đều không dám đối đầu với tôi.

Dĩ nhiên rồi, cũng không đến lượt họ giúp tôi “công lược” hàng xóm.

Bởi vì những hàng xóm này đều rất nhiệt tình và dễ thương.

Vịt Bay Lạc Bầy

Họ chủ động mở cửa.

Chủ động đưa thẻ bài thăm hỏi vào tay tôi!

Sau đó, hai người chơi kia cũng đi theo tôi đến thăm các hàng xóm khác.

Cứ thế, ba chúng tôi cùng nhau đi xuống, đến tầng 10.

Bình luận:

【Bốn vị đại Phật tầng 30 đang trông chừng, ai dám không đưa thẻ chứ?】

Vừa bước xuống tầng 10, chúng tôi liền thấy một con quái vật mình người đầu chó cao đến hai mét đứng sừng sững giữa hành lang.

Cửa phòng mở toang, bên trong đầy những bộ xương trắng hếu của người chơi.

Quái vật mình người đầu chó đưa cho chúng tôi ba tấm thẻ bài thăm hỏi.

Tôi há miệng, định nói gì đó.

Nhưng nó đột nhiên quay sang tôi, hơi cúi người xuống.

Dù bị cận nặng, tôi vẫn nhìn thấy rõ những mẩu thịt vụn dính trong kẽ răng của nó.

Thậm chí, còn có cả ngón tay người mắc kẹt giữa những chiếc răng nanh sắc nhọn.

“Cô gái loài người.”

“Đừng tưởng rằng có bốn tên trên tầng 30 chống lưng cho ngươi, thì ta sẽ sợ ngươi.”

“Ít nhất, trong chuyện này, ta tuyệt đối không thỏa hiệp.”

“Tầng 10, chỉ cần có kẻ nào vào ở, thì kẻ đó vĩnh viễn không có cơ hội sống sót.”

“Nể mặt ngươi, ta có thể phát cho những kẻ vừa mắt một tấm thẻ bài thăm hỏi.”

“Đừng vọng tưởng có thêm.”

Tôi im lặng.

Cố gắng kiềm chế con d.a.o phay đang rục rịch trong tay, nhẹ giọng dỗ dành nó.

“Được rồi, không giận không giận, nam tử hán không chấp chó.”

Con d.a.o phay lúc này mới hậm hực bình tĩnh lại.

Mối hận giữa quái vật mình người đầu chó và loài người, có lẽ không chỉ truy ngược về lúc nó còn sống, mà còn liên quan đến hiện thực.

Một số người ra tay tàn sát mèo, chó và các loài động vật khác một cách dã man.

Vậy nên, thế giới này xuất hiện một con quái vật mình người đầu chó.

Nó chỉ ở tầng 10.

Chuyên hành hạ, g.i.ế.c chóc con người.

Nghe có vẻ như… đây là một chuyện rất công bằng nhỉ?

“Khi nào thì cuộc g.i.ế.c chóc này sẽ kết thúc?”

“Khi nào loài người mới ngừng hành hạ động vật?”

Quái vật mình người đầu chó hỏi lại tôi.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Đúng lúc này, từ tầng dưới vọng lên tiếng kêu cứu thê lương.

Quái vật mình người đầu chó nở một nụ cười hung ác.

“Thấy chưa?”

“Đám nhân loại thấp hèn của các ngươi.”

“Không chỉ g.i.ế.c hại loài khác.”

“Bây giờ, lại bắt đầu tàn sát lẫn nhau rồi kìa.”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 18: Chương 18



Đồng thời, tiếng la hét dưới lầu đột nhiên im bặt.

Âm thanh cơ giới vang lên thông báo:

【Người chơi ban đầu: 30 người; Người chơi còn sống: 5 người.】

Chỉ còn 5 người sao?

Tôi nhìn hai người chơi mới bên cạnh, cả ba đều ngỡ ngàng.

Một trong số đó chính là nữ sinh đã khóc lóc dưới tầng trệt hôm trước.

Chúng tôi đã chiếm 3 người.

Điều này có nghĩa là, từ tầng 9 đến tầng 1, chỉ còn lại 2 người sống sót.

Tôi có linh cảm không lành, liền mở điện thoại ra.

Nhóm chat của người chơi yên tĩnh đến đáng sợ.

Tôi dẫn đầu.

Nữ sinh theo sát phía sau.

Huấn luyện viên thể hình đi cuối cùng, phụ trách chặn hậu.

Ba chúng tôi cẩn thận bước xuống dưới.

Vừa đặt chân lên sàn tầng 9, một chiếc lồ|\|g trong suốt lập tức chụp xuống, giam chặt cả ba.

Cùng lúc đó, từ sau bức tường, một nam một nữ bước ra.

Trên tay họ là những khẩu s.ú.n.g rực rỡ, trên mặt nở nụ cười ngông cuồng.

“Giao nộp toàn bộ thẻ bài thăm hỏi của các người ra đây.”

“Nếu không, các người sẽ có kết cục giống đám ngu ngốc dưới lầu thôi, đều phải c.h.ế.t cả!”

Chính là Hồng tỷ và Tuấn ca.

Ngay từ đầu, họ đã đóng vai kẻ đ.ấ.m kẻ xoa, một người đóng vai thiện, một người đóng vai ác, cố gắng lấy lòng tin của các người chơi khác.

Tin nhắn riêng Hồng tỷ gửi cho tôi thực ra vẫn còn một nửa chưa nói.

Minh Thần khi ấy không phải c.h.ế.t oan.

Ít nhất, anh ta đã để lại một chiến lược giúp những người chơi đến sau có thể trụ đến ngày thứ sáu.

Để người chơi cố gắng sống sót đến ngày thứ tư, thực ra không nhất thiết phải dựa vào việc “công lược” hàng xóm để lấy đủ thẻ bài thăm hỏi.

Bởi vì, không phải ai cũng may mắn như tôi.

Không phải ai cũng sở hữu nhiều đạo cụ sát thương mạnh mẽ đến mức có thể trấn áp được đám quái vật.

Vịt Bay Lạc Bầy

Thậm chí, không phải ai cũng nhìn thấy tờ báo dưới tầng trệt, nên không thể dùng cách tác động vào tâm lý để thuyết phục quái vật.

Vậy nên, còn một cách khác.

Cướp đoạt và nuốt chửng.

Bắt đầu từ ngày thứ tư, chỉ cần người chơi A g.i.ế.c c.h.ế.t người chơi B, thì người chơi A sẽ nhận được toàn bộ thẻ bài thăm hỏi của tầng mà người chơi B sở hữu.

Hơn nữa, A còn kế thừa luôn những thẻ bài thăm hỏi mà B đã thu thập được trước đó.

Vậy nên, chuyện này chẳng khác nào nuôi heo.

Chỉ cần A nuôi con heo tên B béo tốt, đủ lớn nhưng vẫn yếu hơn A, thì cuối cùng, A có thể vớ bẫm.

Còn tất cả chúng tôi—

Đều là lũ heo mà Hồng tỷ và Tuấn ca đã dày công nuôi dưỡng.

Mà tôi—

Lại vô tình trở thành heo vương.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 19: Chương 19



Phì phì phì!

Nói trắng ra, trong luật chơi của trò chơi kinh dị này, việc tàn sát lẫn nhau là hoàn toàn được phép, thậm chí còn được khuyến khích.

Chỉ có điều, lần này, Hồng tỷ và Tuấn ca đã nhìn nhầm người.

Tôi cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc váy dài màu đỏ, từ dưới tà váy rút ra con d.a.o phay của Đoạn Đầu Boss, một đoạn ruột và bàn tay khô quắt.

“Tới đây, nói thử xem, hai người định g.i.ế.c tôi kiểu gì?”

Tôi tiện tay vung d.a.o một cái.

Chiếc lồ|\|g bảo hộ cấp S lập tức vỡ tan thành từng mảnh.

Trên mặt Hồng tỷ và Tuấn ca, từng đường nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện, dần dần lan rộng, cuối cùng cả hai hoàn toàn sụp đổ, mềm oặt ngã xuống đất.

“Ninh Niệm, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”

“Tôi chỉ là quá khao khát được hồi sinh thôi! Cầu xin cô đừng g.i.ế.c chúng tôi! Tha mạng cho chúng tôi đi!”

Tôi chẳng có chút thương hại, cũng chẳng bận t@m đến lời cầu xin của họ, chỉ thản nhiên hỏi:

“Những người chơi dưới lầu, họ cũng đã cầu xin các người như thế, đúng không?”

“Vậy các người có tha cho họ không?”

Cuối cùng, con d.a.o phay han gỉ như thể có ý thức riêng, tự động vung xuống.

Dao cùn cắt thịt, từng nhát từng nhát đều có thể khiến họ đau đớn đến chết.

Thế nhưng, còn chưa kịp chạm vào họ, chỉ vừa thấy món đạo cụ cấp SSSSS lao về phía mình, mức độ hoảng sợ của Hồng tỷ và Tuấn ca đã ngay lập tức đạt đến 100.

Cả hai nổ tung tại chỗ, hồn bay phách tán, thậm chí không để lại dù chỉ một giọt máu.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy con d.a.o phay vẫn đang hừng hực sát khí, dịu dàng dỗ dành:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Được rồi, đừng giận nữa, đừng giận nữa. Tôi không bị thương đâu.”
 
Back
Top Bottom