Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,572
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMrUZj8DhU1vsYJQJHc_JAtlk8OE6MNpHoe_4GnnMDOYO78qV9y0qYHt8XO9UiXD_r11IoSDuWAD9bG7lxJRJYHnr36GAP-hJUvU3w5JiOfyrnbGuLqaacH1ZkrrheLJR0JgAgOouEokjiJvW61Ywan=w215-h322-s-no-gm

Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Tác giả: Thẩm Nam Nhân
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Thẩm Nam Nhân

Thể loại: Kinh Dị, Linh Dị, HE, Hiện Đại, Gia Đình, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngọt

Team dịch: Vịt Bay Lạc Bầy 🐣

Văn án: {Phần 1}

Sau khi bước vào trò chơi kinh dị, vì bị cận nặng nên tôi chẳng nhìn rõ gì cả.
Tôi coi con ma váy đỏ như con gái ruột mà cưng chiều, coi đại Boss như chồng, còn những hồn ma kỳ dị khác thì kính trọng như cha mẹ.

Lần đầu gặp mặt, tôi túm lấy cơ bụng của Boss, cảm thán: “Thân hình đẹp ghê, tiếc là hơi lùn.”

Boss tức đến bật cười, đặt lại cái đầu đứt lìa lên cổ, nghiến răng: “Tôi cao 1m86, bây giờ nhìn lại xem?”​
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 1: Chương 1



[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.]

[Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.]

[Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.]

[Chúc các bạn chơi game vui vẻ~]

Vịt Bay Lạc Bầy

Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị.

Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật.

Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người.

Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!”

Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!”

Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca.

Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết.

Nếu có thể vượt qua tất cả các phó bản và tích lũy đủ 9999 điểm truyền thuyết, thì có thể sống lại.

Nghe nói có thể hồi sinh, tôi lập tức háo hức hỏi: “Vậy vượt qua một phó bản thì được bao nhiêu điểm?”

Hồng tỷ có vẻ không mấy vui, hạ giọng đáp: “Điểm số liên quan đến chỉ số kinh dị khi cậu vượt ải. Nếu chỉ số kinh dị của cậu là 99 khi hoàn thành, thì cậu chỉ nhận được 1 điểm. Còn nếu là 100…”

Cô ấy ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thì c.h.ế.t ngay lập tức.”

Cái gọi là chỉ số kinh dị, hiểu đơn giản chính là mức độ sợ hãi.

Người chơi lâu năm sau khi quen thuộc với trò chơi thường có thể kiểm soát chỉ số này dưới 60.

Nhưng tân thủ thì… không may mắn như vậy.

Tôi xoa cằm, tò mò hỏi tiếp: “Vậy nếu hoàn thành với chỉ số kinh dị bằng 0 thì sao? Có phải sẽ nhận được 100 điểm không?”

Vừa dứt lời, ở nơi tôi không nhìn thấy, tất cả hành động của tôi đã bị phát trực tiếp ra ngoài.

Vô số bình luận tràn màn hình chế giễu:

【Tên tân thủ này đúng là cuồng vọng! “Ngôi Nhà Hạnh Phúc” chỉ là một phó bản cấp S, chưa phải cấp cao nhất, nhưng vì độ bi3n thái của nó, đến giờ vẫn chưa có ai vượt qua lần đầu!】

【Lần trước Minh Thần của công hội số một cũng c.h.ế.t ở đây đúng không? Cậu ta trụ được đến ngày thứ sáu, cuối cùng vẫn gục.】

【Xong rồi, lần này ngẫu nhiên ghép đội chỉ có Hồng tỷ và Tuấn ca là người chơi cũ, cả hai cộng lại còn chẳng bằng Minh Thần, có vẻ lại là một trận đoàn diệt nữa rồi.】
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 2: Chương 2



Rất nhanh, chúng tôi phải chọn phòng.

Hồng tỷ nói, dù trước giờ chưa ai vượt qua phó bản này, nhưng những người c.h.ế.t trước đó cũng đã để lại một chút kinh nghiệm.

Toàn bộ tòa nhà có 30 tầng, mỗi tầng chỉ có một căn hộ, mỗi căn chỉ chứa được một người chơi. Hơn nữa, “Ngôi Nhà Hạnh Phúc” thực chất là một phó bản kinh dị theo kiểu nhập vai.

Mỗi căn hộ đều có những sinh vật kỳ dị đã “định cư” sẵn, chúng sẽ đóng vai những người thân thiết của người chơi. Cùng ăn cùng ở suốt bảy ngày, chỉ số kinh dị làm sao có thể không d.a.o động dữ dội được chứ?

Tuấn ca vội cắt ngang lời Hồng tỷ, kéo cô ấy đi chọn phòng. Hai người nhanh chóng lấy tầng một và tầng hai.

Vịt Bay Lạc Bầy

Thấy người chơi cũ làm vậy, những ai tinh ý lập tức làm theo, đổ xô chọn các tầng thấp.

Vì bị cận, tôi không chạy nhanh bằng họ, đành chờ mọi người chọn xong.

Cuối cùng, chỉ còn lại… tầng 30 cho tôi.

Lợi dụng việc tôi không nhìn thấy, đám khán giả trong buổi phát trực tiếp lại bắt đầu nhốn nháo:

【Tân thủ này c.h.ế.t chắc rồi, ai cũng biết tầng càng cao, Boss càng mạnh.】

【Nhất là tầng 30, toàn đại Boss, còn được gọi là “Nhà Chết Chóc”.】

Tôi bước vào tầng 30, nhìn quanh một lượt, phát hiện nơi này cũng không khác hiện thực là mấy. Chỉ là… mùi m.á.u hơi nồng, tường hơi đỏ, nhiệt độ hơi thấp, ánh sáng hơi mờ thôi mà.

Quan trọng nhất—đây là một căn hộ rộng rãi!

Và còn có gia đình mà tôi hằng mong ước!

Phải biết rằng, ngoài đời tôi không chỉ là một kẻ cận nặng vô dụng, mà còn là một đứa trẻ mồ côi nghèo rớt mồng tơi!

Tôi bước đến cửa, không chút do dự giơ tay lên, mạnh mẽ đập cửa mấy cái, miệng hào hứng hét lớn:

“Mau mở cửa! Bé cưng về nhà rồi đây! Không mở cửa là tôi c.h.ế.t đói bây giờ!”

Cả đám khán giả sững sờ:

【Cô ta đúng là muốn c.h.ế.t mà?! Người chơi bình thường ít nhất cũng phải gõ cửa lịch sự, hoặc ngoan ngoãn đứng đợi đến khi đám quái có tâm trạng tốt mà mở cửa cho.】

【Không muốn xem con ngốc này tự tìm đường c.h.ế.t nữa, tôi đi xem livestream của Hồng tỷ đây.】

【Nhìn tiếp đi! Tôi muốn xem thử cô ta sẽ c.h.ế.t như thế nào!】
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 3: Chương 3



Thật ra là bọn họ không hiểu tư duy của tôi.

Đã là nhập vai, muốn cùng đám quái trở thành gia đình, thì đương nhiên phải cư xử sao cho tự nhiên nhất chứ.

Chẳng lẽ ngoài đời, về đến nhà mình còn phải lễ phép nói: “Xin chào, có ai ở nhà không? Làm ơn mở cửa giúp tôi với.” sao?

Tiếng gõ cửa vừa dứt, cánh cửa phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, rồi từ từ mở ra.

Luồng khí lạnh bên trong quét qua người tôi, mát lạnh đến tận xương.

Tôi thoải mái thở dài một hơi—chỗ này đúng là thiên đường tránh nóng, mùa hè chắc chẳng cần bật điều hòa luôn!

Tôi cúi xuống, trông thấy một cái bóng đỏ nhỏ nhắn.

Dù thị lực mờ mịt, nhưng hai b.í.m tóc cứ đong đưa qua lại, chắc hẳn là một đứa trẻ mặc váy đỏ.

Đứa bé nở nụ cười quái dị, đột nhiên lao đến, hai bàn tay lạnh buốt bóp lấy cổ tôi!

Tôi thuận thế ôm chặt con bé vào lòng, chạm tay lên váy nó, phát hiện quần áo ướt sũng, lập tức cau mày không hài lòng:

“Trẻ con sao lại mặc đồ ướt thế này? Cởi ra ngay! Để mẹ dắt con đi thay đồ sạch!”

Mũi tôi khẽ động, ngửi thấy một mùi m.á.u tanh nồng nặc, vội vàng hỏi tiếp:

“Con có bị thương ở đâu không? Hộp cứu thương đâu? Mẹ băng bó cho con!”

Khán giả trong livestream tức đến mức muốn đập màn hình:

【Chị gái ơi, mở to con mắt chó của chị ra mà nhìn đi! Đây là một trong những Boss của “Nhà Chết Chóc” đó! Váy của con bé không phải bị ướt, mà là nhuộm đỏ bởi m.á.u của những người chơi bị nó g.i.ế.c và chặt xác!】

【Không sao đâu, đợi “người kia” về nhà, cô ta chắc chắn chết.】

Đáng tiếc, tôi không nhìn thấy mấy bình luận này.

Tôi vừa bế đứa bé vào nhà, vừa cởi váy đỏ ra, rồi lục trong căn phòng công chúa xinh xắn của nó để tìm một chiếc váy trắng mới cho con bé thay.

Bàn tay nhỏ đang siết cổ tôi từ từ buông lỏng.

Cảm nhận được sự bối rối của con bé, tôi cầm khăn ấm, nhẹ nhàng lau sạch vết m.á.u trên mặt nó.

Lúc này, tôi mới thấy rõ—hóa ra là một bé gái đáng yêu!

Tôi cười tít mắt, chỉ vào mặt mình, nói:

“Là người một nhà thì giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, con có phải nên thơm mẹ một cái để cảm ơn không?”

Bé gái ngượng ngùng níu lấy váy trắng, rón rén ghé sát lại gần—

“Chụt!”

Rồi lập tức lùi ra xa, giọng nói mềm mại vang lên:

“Cảm ơn mẹ.”

…Hả? Mẹ?

TÔI VỪA MỚI LÊN CHỨC MẸ MÀ KHÔNG TỐN CHÚT CÔNG SỨC NÀO?!

Quá tuyệt vời rồi!!!

Phải biết rằng, ngoài đời tôi đã nghe quá nhiều câu chuyện sản phụ c.h.ế.t trên bàn sinh.

Tôi rất khao khát một gia đình, nhưng điều tôi sợ nhất chính là sinh con.

Vậy mà giờ đây, con gái đã tự động tìm đến tôi!

Sau khi dỗ dành Tiểu L0li ngoan ngoãn đi ngủ trưa, tôi bỗng nghe thấy giọng nói máy móc kỳ dị vang lên bên tai:

[Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 20.]

Không ngờ, mới chỉ chọn phòng thôi mà đã có 10 người chết.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi mở điện thoại, đưa sát lên mắt, cố gắng nhìn rõ chữ trên màn hình.

Thì ra mọi người đang trao đổi thông tin trong nhóm chat người chơi, chủ yếu là về cách mấy người kia chết.

Nghe nói, tên tóc vàng nóng tính cùng ba gã đàn ông khác tranh giành tầng 3, kết quả đánh nhau kịch liệt. Cuối cùng, tóc vàng giành chiến thắng, được vào ở tầng 3.

Thế nhưng, ngay khi hắn vừa gõ cửa—

Cánh cửa bật mở.

Một con quái vật mình người đầu chó bước ra, há cái miệng đầy máu, trực tiếp nuốt chửng tên tóc vàng.

Nó còn nhai rộp rộp mấy cái, rồi nhả ra vài khúc xương trắng dính thịt vụn.

Trong cánh cửa còn đang hé mở, những người đứng ngoài nhìn thấy một đống xương trắng chất chồng.

Bọn họ đoán, có lẽ đó đều là hài cốt của những người chơi trước.

Chứng kiến cảnh này, tuyến thượng thận của tất cả tân thủ bùng nổ, chỉ số kinh dị tăng vọt.

Ngoại trừ Hồng tỷ và Tuấn ca, ai nấy đều đã chạm mốc 50 kinh dị, mà đây mới chỉ là ngày đầu tiên!

Ngoài ra, còn có một ông chú trung niên—

Ngay khoảnh khắc bước vào tầng 10, chỉ số kinh dị của ông ta lập tức nhảy lên 100, rồi c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Những người khác thì c.h.ế.t đủ kiểu:

_ Bị dọa đến phát điên mà chết.

_ Bị hù đến mức tim ngừng đập.

Tóm lại, tôi chẳng quan tâm.

Tôi đứng dậy, nhân lúc Tiểu L0li còn đang ngủ, chăm chỉ vào phòng tắm lấy cây lau nhà, bắt đầu dọn dẹp cả căn hộ.

Sàn gạch đỏ thẫm bị tôi kỳ cọ sạch bong thành màu trắng—

Tôi đúng là siêu đảm đang!

Những vệt đỏ đông cứng trên tường khó mà lau sạch, tôi bèn lấy cái xẻng cạo hết chỗ màu đỏ đó đi.

Bận rộn cả buổi, đến khi xong xuôi, trời đã về chiều.

Tôi mệt đến mức đau cả lưng, bèn nằm vật ra ghế sofa cạnh Tiểu L0li rồi ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại—

Tôi phát hiện mình đang bị một luồng khí lạnh bao trùm.

Trong phòng tối mịt, trước mặt tôi là một cái bóng đen mơ hồ.

Dù không nhìn rõ, nhưng ngay câu đầu tiên hắn cất giọng—

Tôi lập tức bị giọng nói đó làm cho c.h.ế.t lặng.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 4: Chương 4



Hắn khẽ cười, giọng trầm thấp đầy quyến rũ:

“Hừm, thú vị đấy. Không ngờ cô lại có thể sống sót đến tận bây giờ trong tay Tư Tư.”

Ngay sau đó, giọng nói lành lạnh của Tiểu L0li Tư Tư vang lên:

“Tốt nhất anh đừng động vào mẹ tôi. Người mẹ này khá thú vị, tôi muốn giữ lại để chơi đùa.”

Người đàn ông không đáp, chỉ vung tay một cái—

“RẦM!”

Tiểu L0li bị hất bay khỏi ghế sofa, đập mạnh vào cửa kính ban công, tạo nên một tiếng vang chói tai.

Tiếp theo là âm thanh xương vỡ vụn.

Người đàn ông cười lạnh:

“Ai cho phép mày nói chuyện với tao như thế? Thật sự tưởng mình là con gái tao rồi sao?”

Tôi chịu hết nổi—

Bật dậy khỏi sofa, vừa lầm bầm vừa lao đến:

“Ai cho phép anh nói chuyện với con nít kiểu đó hả? Làm gì có người bố nào như anh chứ?!”

Tôi vốn định tát thẳng vào mặt hắn, nhưng không hiểu sao tay lại trượt một cái—

Tóm ngay vào cơ bụng săn chắc.

Chậc, cảm giác này…

Không nhịn được, tôi sờ thêm hai cái.

Thấy người đàn ông bắt đầu bốc hắc khí, sát khí xung quanh tăng vọt, tôi vội vàng chữa cháy:

“Tư Tư là bảo bối nhỏ của em, anh là bảo bối lớn của em. Chúng ta là một gia đình hòa thuận yêu thương nhau!”

Nghĩ một chút, tôi tiếp tục nịnh nọt:

“Thật ra, chồng à, dáng người anh không tệ đâu, có điều… sao trông hơi lùn nhỉ?”

Cảm giác sát khí càng mạnh, tôi vội vàng nói tiếp:

“Không sao cả! Giờ đã có em đây, từ nay mỗi ngày em sẽ nấu cơm cho hai bố con anh, đảm bảo cả nhà chúng ta sẽ cao lớn vượt trội!”

Khán giả trong livestream phát điên:

【Cứu với, cô ta đang nói cái gì vậy?! Cô ta dám nói mấy lời này trước mặt Đoạn Đầu Boss á?!】

【Cuối cùng cũng đợi được Boss mạnh nhất của phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”! Hồi trước Minh Thần cũng c.h.ế.t trong tay hắn!】

【Khoan đã, nhưng mà… tại sao mặt Boss lại hơi đỏ vậy?】

Vịt Bay Lạc Bầy

【Lầu trên, chắc chắn cậu bị đói rồi.】

Tất cả người xem trong livestream đều đang chờ người đàn ông vặn gãy cổ tôi—

Vì tất cả người chơi trước đều c.h.ế.t theo cách đó.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 5: Chương 5



Không ngờ, giây tiếp theo, người đàn ông giơ tay lên, bất ngờ gắn lại cái đầu đang cầm trong tay lên cổ mình.

Sau đó, hắn tiến sát lại gần tôi, hoàn toàn mất đi hình tượng lạnh lùng tà mị ban nãy.

Giọng nói trầm thấp lại phảng phất vẻ ấm ức khó hiểu:

“Tôi lùn? Tôi cao đàng hoàng 1m86 đấy, cô nhìn lại cho kỹ đi?”

Thời buổi này, dù là quỷ dị, chỉ cần là đàn ông thì đều quan tâm chiều cao à?!

Vịt Bay Lạc Bầy

Hắn đột nhiên gọi tên tôi:

“Ninh Niệm, tôi khuyên cô, nhìn cho thật kỹ.”

Giọng điệu hắn hay đến mức làm tim tôi đập thình thịch.

Tôi dứt khoát túm lấy cà vạt của hắn, kéo mạnh một cái, ép hắn đè hẳn lên người mình. Sau đó, tôi giả vờ yếu ớt thì thầm:

“Nhìn không rõ, lại gần chút nữa đi.”

Nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt được phóng đại rõ nét, tôi đắc ý thầm nghĩ:

May quá may quá! Cái trò chơi kinh dị c.h.ế.t tiệt này chỉ tính chỉ số kinh hãi, không tính nhịp tim.

Nếu không, tôi chắc chắn toi mạng.

Thấy hắn im lặng không nói, tôi sợ hắn nổi giận, vội làm mắt lấp lánh, gật đầu nịnh nọt:

“Oa! Anh cao 1m86, em 1m66, đúng chuẩn chiều cao dễ thương nhất nè! Chúng ta đúng là sinh ra để dành cho nhau!”

Người đàn ông mặc âu phục, mặt đỏ bừng. Hắn vừa định mở miệng—

“BỐP!!”

Chưa kịp nói câu nào, Tiểu L0li mặc váy đỏ vừa mới ráp xong bộ xương của mình đã xông tới.

Một cước đá bay hắn lên trần nhà, mắc kẹt ở đó, đào hoài cũng không rớt xuống được.

Sau đó, Tiểu L0li vô tội dán sát vào tôi, đôi mắt long lanh ướt át:

“Mẹ ơi, Tư Tư, đói đói, cơm cơm.”

Ai mà chịu nổi chứ?!

Tôi lập tức lăng xăng lục tủ lạnh, nheo mắt cười, vui vẻ chạy vào bếp nấu cơm cho Tiểu L0li… và cả chồng tôi.

Kỹ năng nấu ăn của tôi không phải dạng vừa đâu—

Hai cha con l.i.ế.m sạch cả chén đ ĩa.

Lúc tôi vào phòng tắm tắm rửa, hình như nghe thấy họ đang trò chuyện rất hòa thuận:

“Tư Tư, thực ra giữ lại cô ấy cũng được, nấu ăn ngon lắm.”

“Nhưng mà, ba ơi, mai hai người kia về, nếu biết chúng ta không ăn đồ họ nấu nữa thì chắc chắn sẽ tức nổ tung mất.”

“Cái đó mà gọi là đồ ăn à? Nếu họ dám có ý kiến, ba g.i.ế.c luôn.”

“Dạ! Con giúp ba canh chừng!”

Sau khi tắm xong, tôi thản nhiên chiếm luôn giường chính, lén lút thò đầu ra khỏi chăn, liếc mắt nhìn bóng đen vẫn ngồi yên trên sofa không nhúc nhích.

Thế là tôi mềm giọng, dịu dàng thể hiện sự đảm đang của mình:

“Chồng ơi, hay anh vào phòng tắm tắm rửa đi, còn em giúp anh gội đầu trong bếp nhé? Như vậy sẽ nhanh hơn đó.”

Bình luận phát cuồng:

【Đây là đề nghị quỷ quái gì vậy?!】
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 6: Chương 6



Điều hoang đường hơn là Boss Không Đầu không biết nghĩ gì, vậy mà lại đồng ý với đề nghị của tôi.

Thế là cuối cùng, chúng tôi chia nhau hành động—

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi thì đứng trong bếp vừa gội đầu cho hắn, vừa nghêu ngao hát.

Cảnh tượng này khiến bình luận phát hoảng, nổi cả da gà:

【Theo tôi thấy, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, Ninh Niệm này cũng là một kẻ bi3n thái c.h.ế.t tiệt.】

Nhưng bọn họ đâu biết rằng, với một đứa cận thị nặng như tôi, thứ tôi đang rửa thực ra chỉ là một quả dưa hấu vỏ đen có lông mà thôi.

Bỗng nhiên, quả dưa hấu vỏ đen trong tay tôi mở miệng nói chuyện:

“Tâm trạng cô tốt lắm à?”

Tôi thẳng thắn:

“Đương nhiên rồi! Tôi cảm thấy tôi và cha con anh rất hợp nhau, chắc chắn có thể thuận lợi vượt ải!”

Dưa hấu vỏ đen nhìn tôi chằm chằm, bất ngờ nở nụ cười, vừa quỷ dị vừa điển trai:

“Cô sẽ toại nguyện thôi, Ninh Niệm.”

Tôi dịu dàng nhìn hắn.

Mà cũng chả nhìn rõ, đừng quan tâm tiểu tiết.

“Tôi vẫn chưa biết tên anh đấy.”

Dưa hấu vỏ đen—à không, Boss Không Đầu bỗng nhiên cả cái đầu bay đi, khớp lại với cơ thể vừa mới bước ra từ phòng tắm, một lần nữa biến thành soái ca cao 1m86.

Hắn hơi trầm mặc, dường như nhớ đến chuyện gì đó không vui, giọng nói trở nên khàn khàn:

“Tôi không có tên. Nếu cô muốn, có thể đặt cho tôi một cái.”

Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi, giọng điệu ảm đạm nói rằng sẽ ngủ ở phòng khách.

Tch, cái ông chồng này đúng là keo kiệt! Không thể để tôi gối lên múi bụng ngủ à?!

Tôi gãi gãi đầu, nhất thời không nghĩ ra được cái tên nào hay, đành trở về phòng tiếp tục suy nghĩ.

Đang cân nhắc thì—

Bỗng chốc, một đôi mắt đen láy xuất hiện ngay trong chăn của tôi, cả gương mặt phát sáng lập lòe, trông chẳng khác gì hiện trường lời nguyền ma quái.

May mà tôi mắt kém, chỉ thấy một bóng trắng lờ mờ.

“Mẹ ơi, đừng để ý đến cái lão quái vật không đầu đó, tối nay, Tư Tư muốn ngủ với mẹ!”

Hóa ra là Tư Tư, không biết từ lúc nào đã chui vào chăn của tôi.

Tôi nhéo nhéo má cô bé, nhấc bổng lên ôm vào lòng, dịu dàng dạy dỗ:

“Không được gọi ba con là quái vật, ba sẽ buồn đấy.”

Tư Tư ngơ ngác nhìn tôi, rồi bất ngờ hé miệng cười toe toét—

Lộ ra một chiếc miệng trống hoác, m.á.u me be bét, không còn lấy một chiếc răng:

“Hí hí~ Nhưng con cũng là quái vật nhỏ mà! Trước kia, bọn họ còn gọi con là tiểu hồ ly tinh với con nhỏ đê tiện đó!”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 7: Chương 7



Tôi thở dài, cố gắng nắn lại suy nghĩ lệch lạc của cô bé quỷ nhỏ này:

“Bọn họ là ai? Những lời đó là do bọn họ sai. Nếu sau này mẹ gặp được bọn họ, dù thế nào đi nữa, mẹ nhất định sẽ chửi lại giúp con, đánh lại giúp con.”

“Nhưng mà Tư Tư, con không được tự nói mình như vậy. Mẹ cũng sẽ buồn lắm đấy.”

Sau đó, tôi thì thầm dông dài mãi, chẳng biết thế nào mà lại ngủ quên mất.

Điều tôi không biết là—

Sau khi tôi ngủ, Tư Tư bám sát bên cạnh, chăm chú nhìn gương mặt tôi, chiếc váy trên người cô bé đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ.

Sau đó, cô bé lẩm bẩm khe khẽ:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Mẹ sẽ buồn… Không thể để mẹ buồn được.”

Bình luận trong livestream cũng hết hồn, spam dày đặc:

【Lần đầu tiên thấy khí quỷ của Huyết Y L0lita d.a.o động dữ dội đến vậy! Cuối cùng, váy của con bé vậy mà vẫn giữ nguyên màu trắng, không hề đổi nữa.】

【Vãi chưởng! Người chơi mới này đã thay đổi thuộc tính của Huyết Y L0lita rồi kìa! Ghê thật!】

Sáng hôm sau, tôi bị giọng nói cơ giới làm tỉnh giấc:

【Số người chơi ban đầu: 30; Hiện còn sống: 15.】

Tôi mơ màng cầm lấy điện thoại, thấy trong nhóm người chơi đang bàn tán về chuyện tối qua lại có 5 người chết.

Ba người bị quỷ g.i.ế.c chết.

Hai người không rõ đã trải qua chuyện gì, nhưng giá trị kinh hãi lên đến 100, thế là toi.

Đột nhiên, tôi nhận được tin nhắn riêng từ Hồng Tỷ:

【Ninh Niệm, em vẫn ổn chứ? Hôm qua chị phải đấu với quỷ trên tầng 2, nên không kịp nói với em một chuyện quan trọng.

Ba ngày đầu tiên, nhất định em phải tận dụng thời gian thu phục “người nhà” của mình.

Chị đã xem livestream của Minh Thần trước đây, đây là thông tin mà chị biết được, xem như bù đắp cho em.

Là lỗi của chị khi không nói trước về quy tắc chọn phòng, khiến em bất đắc dĩ phải ở tận tầng 30.】

Ngoài ra, Hồng Tỷ còn đưa ra một số lời khuyên cho những người chơi mới trong nhóm.

Tuấn Ca thỉnh thoảng lại nhảy vào chửi:

【Nói cho tụi nó làm gì? Tôi thấy cô quá tốt bụng rồi đấy, giúp bọn nó chả có lợi lộc gì cho chúng ta cả!】

Hồng Tỷ nhẹ nhàng khuyên bảo:

【Cùng nhau trải qua chuyện này đâu dễ, đừng tính toán như thế.】

Thế là, những người chơi còn sống đều cảm kích Hồng Tỷ vô cùng.

Hai người chơi kỳ cựu này, có chút thú vị đấy.

Tôi khẽ mỉm cười, áp sát mặt vào màn hình, nhắn lại cho Hồng Tỷ:

【Em vẫn ổn lắm, cảm ơn chị đã quan tâm.】

Lúc này, Boss Không Đầu một tay xách cái đầu của chính mình, một tay xách Tư Tư đang mặc váy trắng, tập tạ như đang nâng hai quả tạ.

Nhìn thấy tôi ôm điện thoại, hắn dường như nhận ra điều gì đó, khẽ nhíu mày:

“Đừng quá thân cận với—”

Một câu còn chưa nói xong, hắn bỗng nhiên ôm lấy ngực, ngã gục xuống đất.

Tư Tư nhăn mặt, vẻ mặt lo lắng, vội vàng đỡ lấy hắn.

Tôi cũng lao nhanh tới, dùng thân mình đỡ lấy hắn.

Cơ chế của phó bản hạn chế NPC tiết lộ thông tin cụ thể về cách vượt ải cho người chơi.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 8: Chương 8



Bên ngoài vang lên tiếng “thình thịch thình thịch” của bước chân.

Mỗi nhịp bước như dẫm thẳng lên dây thần kinh của tôi, khiến màng nhĩ rung lên bần bật.

Tư Tư hoảng hốt nhào vào lòng tôi, cố gắng chen m.ô.n.g đẩy Boss Không Đầu đang nằm trong lòng tôi ra ngoài.

“Mẹ ơi, là ông bà nội từ quê trở về đấy, đừng sợ.”

Người đàn ông cũng không chịu thua, chẳng hề nhúc nhích, còn do dự trong chốc lát rồi lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, mặt đỏ lên, lặp lại lời Tư Tư:

“Đừng sợ.”

Trời ạ, đây đúng là một Boss thuần khiết mà!

Không sợ, không sợ đâu—

Dù sao thì tôi cũng cận nặng, không nhìn rõ nghĩa là đều là người bình thường cả.

Ngược lại, tôi còn rất mong chờ hai NPC mới lên sóng, có thể giúp tôi vượt ải nữa chứ.

Xem ra, đây là hai ông bà rất “khoẻ mạnh” đây!

Khi chiếc chìa khóa xoay tròn trong ổ, bình luận trong livestream cũng bắt đầu đối chọi gay gắt:

【Tự nhiên có hơi mong chờ Lão Đại Ruột và Hắc Lão Thái, tôi không tin không ai trị nổi Ninh Niệm này!】

【Người phía trên, ông có tâm lý gì vậy? Nếu người chơi mới có thể phá đảo lần đầu tiên, cũng sẽ cung cấp kinh nghiệm quý báu cho những người chơi sau mà?】

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.

Hai bóng dáng dị dạng bước vào.

Bọn họ khom lưng nhẹ, như thể đang cõng hai bao tải rắn khổng lồ trên lưng.

Thấy Boss Không Đầu nằm sõng soài trên đất, Lão Thái Bà lập tức hét lên, điên cuồng lao đến, mạnh tay đẩy tôi ra, miệng gào rống:

“Đồ đàn bà độc ác, tim đen phổi thối! Mày dám làm con tao bị thương sao? Tao phải bắt mày đền mạng!!!”

Lệ quỷ đòi mạng, hắc khí quấn chặt lấy tôi.

Tôi rướn người đến gần, cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của bà ta.

Lão Thái Bà cực kỳ gầy gò, chẳng khác nào một bộ xương đang cố chống lên bộ quần áo cũ nát trên người.

Bà ta trọc lóc không còn một sợi tóc, ngũ quan bị hòa thành một mảng mờ mịt, chỉ có thể thấy rõ cái miệng đang mở ra đóng lại liên tục.

Làn da lộ ra bên ngoài đen thui, nứt nẻ như than củi mới ra lò.

Nếu không dựa vào giọng nói, tôi cũng chẳng thể nhận ra đây là phụ nữ.

Tôi vội đưa tay còn lại ra, nắm lấy bàn tay cháy đen của bà ấy, đau lòng nói:

“Mẹ ơi, da mẹ sao mà khô đến thế này?”

“Tối qua con có tự làm một bộ mặt nạ dưa leo, mẹ có muốn thử không?”

Lão Thái Bà đang mắng chửi ầm ĩ bỗng khựng lại, rồi ấp úng đáp:

“A… Cũng… cũng được…”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 9: Chương 9



Quả nhiên, làm gì có người phụ nữ nào không thích làm đẹp chứ?

Thấy tôi thật sự bê ra một chậu dưa leo để đắp mặt nạ cho Hắc Lão Thái, ông già lập tức không vui.

“Con mụ già này! Không phải bà nói phải dọa dẫm con dâu mới một trận cho ra trò sao?”

Tôi nhìn chằm chằm Boss Không Đầu, bĩu môi:

“Hóa ra anh còn có vợ cũ à.”

Sắc mặt người đàn ông lập tức trầm xuống, hắc khí cuồn cuộn bốc lên, thuận tay vặn luôn cái đầu lâu của Hắc Lão Thái xuống.

Thật là một đại hiếu tử mà!

Anh ta khẽ nhếch môi cười gượng, lộ ra vẻ hơi tủi thân:

“Không có, bọn họ còn chưa vào cửa, đã bị Tư Tư g.i.ế.c rồi.”

Hắc Lão Thái ngượng ngùng nhặt đầu mình lên, gắn trở lại, vỗ vỗ mặt nạ dưa leo trên mặt, rồi trừng mắt lườm ông già đầy âm u:

“Đồ già c.h.ế.t tiệt, lắm mồm vừa thôi, cút vào bếp nấu cơm!”

Ông già tức khắc câm nín, lôi theo hai bao tải rắn, cùng đống ruột lòng thòng trên bụng, kéo thẳng vào bếp.

Ông ta đi đến đâu, mặt sàn liền nhuộm đỏ đến đó.

Tư Tư từ dưới đất bò dậy, rất có lễ phép, kiên quyết từ chối:

“Bà nội, con xin lỗi, nhưng con thấy đồ ăn của ông nội thực sự khó nuốt, tốt nhất là—”

Lời còn chưa dứt, ông già thò tay vào bụng, rút ra một đoạn ruột, quất mạnh một cái, lập tức cuốn chặt lấy Tư Tư lôi vào trong bếp.

Ông ta cười quái dị:

“Cháu gái ngoan, lại đây phụ ông nấu cơm nào.”

Tôi nhìn đống ruột vương vãi khắp sàn, quay vào phòng lục lọi tìm kim chỉ:

“Haizz, ba ơi, áo len của ba xổ sợi sao không chịu vá lại vậy?”

Đến lúc ông già nấu xong cơm, tôi cũng tìm thấy kim chỉ.

Tôi niềm nở giúp ông ấy bày biện đồ ăn, sau đó một phát tóm lấy ông già, nhiệt tình nói:

“Ba ơi, để con vá lại quần áo cho ba nhé?”

“Ba xem, ba kéo lê sợi len đầy đất thế này, bất tiện lắm, mà len còn phai màu nữa!”

“Sàn nhà con mới lau hôm qua đấy!”

Bốn con quỷ đồng loạt ngây người nhìn nhau.

Bình luận trong livestream cũng sáng tỏ đại ngộ:

【Nãy giờ cứ tưởng Ninh Niệm gan lớn, định lực mạnh, hóa ra là mù nặng?】

【Không, nhìn cách cô ấy di chuyển, tôi thấy cô ấy vẫn có thể nhìn rõ đường đi. Tôi đoán chắc là cận thị nặng.】

【Tôi xin gọi cô ấy là Ninh Thần, người đã mở ra một lối đi mới chưa từng có trong lịch sử vượt ải!】

【Cứ bình tĩnh quan sát đi, tôi cảm thấy cô ấy thật ra rất thông minh.】

Vừa lúc câu này lướt qua, tôi liền túm lấy đoạn ruột của ông già, bắt đầu khâu lại.

Vì tuân thủ lễ nghĩa giữa bố chồng và con dâu, tôi vẫn giữ khoảng cách, không nhìn rõ đó là gì, chỉ cảm thấy nhớp nháp ướt át, thế là lẩm bẩm than phiền:

“Sao len này vẫn còn ướt vậy?”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Ba ơi, có phải ba rửa rau rồi rơi vào bồn nước không?”

Ông già cũng có phần lúng túng, gượng gạo đáp:

“À… Chắc… chắc vậy…?”
 
Back
Top Bottom