Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca

Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 30: Chương 30



34

Vệ Ninh Dao sinh ra với gương mặt đào tơ má phấn, chỉ cần một nụ cười duyên đã đủ khiến thế tử Tấn Vương mê mẩn.

Thế tử Tấn Vương chợt nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nuốt nước bọt ừng ực. Vệ Ninh Dao thuận tay đưa chén rượu đến gần miệng hắn, nhìn hắn uống cạn rồi e lệ che mặt, mỉm cười duyên dáng.

Thế tử cầm lấy tay Vệ Ninh Dao, lảm nhảm nói không rõ ràng: “Vệ đại công tử, ngươi thật biết giấu mỹ nhân đó! Sao không để bổn thế tử được chiêm ngưỡng sớm hơn chứ…”

Vệ Nguyên Hồng cuống quýt giải thích: “Nàng, nàng là tứ muội của ta, chưa hiểu lễ nghi, khiến thế tử cười chê. Ninh Dao, mau trở về phòng!”

Nhưng thế tử không hề nghe lọt tai, lạnh lùng hừ một tiếng: “Cái gì mà tứ muội, sao bổn vương chưa từng thấy nàng! Hay là tình muội của ngươi chứ gì?”

Vệ Ninh Dao xuất giá sớm, thế tử Tấn Vương tất nhiên chưa gặp nàng. Tất nhiên, hắn cũng không nhớ được chuyện của Từ di nương đã c.h.ế.t vì hắn, càng không biết Vệ Ninh Dao chính là con gái của Từ di nương.

Nhìn Vệ Ninh Dao gần như đã dính sát vào thế tử, Vệ Nguyên Hồng giơ tay định kéo nàng ra, nhưng bị ta nắm chặt cánh tay lại.

“Để muội ấy vui vẻ một chút đi.” Ta gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng hắn: “Ăn đi, đây là ta cố ý nấu cho ngươi.”

Vệ Nguyên Hồng ngồi không yên, nhìn trái ngó phải, cuối cùng đầu hàng trong sự dịu dàng của ta, mỉm cười nhìn ta say đắm.

Thế tử Tấn Vương thì chìm đắm trong những lời nịnh nọt của Vệ Ninh Dao: “Thế tử gia thật lợi hại!”, “Thế tử gia uống thêm một chén nhé!”, rồi hắn uống hết chén này đến chén khác, mơ màng đưa tay định ôm vai Vệ Ninh Dao.

Nhưng cánh tay hắn bỗng nhiên cứng đờ, rồi toàn thân co giật, khuôn mặt vặn vẹo, tay ôm bụng, răng nghiến chặt lại một lúc rồi bất ngờ phun ra đầy bàn.

Vệ Nguyên Hồng nhăn nhó, quay mặt tránh đi. Hắn vừa định gọi người hầu ngoài cửa vào đỡ thế tử đi nghỉ thì ta từ phía sau ôm lấy hắn, cây trâm trên tóc ghì sát cổ hắn.

“Vệ công tử,” giọng ta lạnh lùng như băng: “Ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây là kết cục của bọn phản loạn.”

Vệ Nguyên Hồng lúc này mới bừng tỉnh, sợ hãi nhìn thế tử Tấn Vương. Hắn thấy thế tử co giật ngày càng dữ dội, hai tay cào cấu ngực, thở hổn hển vài hơi, rồi thân hình đổ gục xuống bàn.

Vệ Ninh Dao túm lấy cổ áo hắn, đỡ hắn ngồi thẳng lên ghế, rồi thăm dò hơi thở của hắn, cười lớn trong nước mắt:

“Chết đáng đời!”

Vệ Nguyên Hồng bàng hoàng, lắp bắp hỏi ta liên hồi: “Nàng đã làm gì? Bảo Nhi tỷ, nàng điên rồi sao, nàng đã làm gì?”

“Chỉ bỏ thêm chút cỏ dại thôi.” Ta nhẹ nhàng vỗ vào đầu hắn: “Nhưng loại cỏ này có tên khác là Lôi Công Đằng.”

Lôi Công Đằng, kịch độc. Vệ Nguyên Hồng, một công tử chưa từng chạm đến bụi trần, không biết rằng những ngọn núi ngoài trạm dịch này tràn đầy loại cỏ độc ấy.

Trước mặt hắn, ta nghiền nát cỏ độc, trộn vào thức ăn và rượu.

Là hắn muốn có thời gian riêng tư với ta, nên đã đuổi hết người hầu, tạo cơ hội cho ta hạ độc.

Là hắn đã để ta tổ chức yến tiệc này, để ta và Vệ Ninh Dao liên thủ tiễn đưa vị thế tử tôn quý này sang thế giới bên kia.

Hiện tại, đám thuộc hạ của thế tử đang uống rượu vui đùa dưới lầu, trong khi thế tử Tấn Vương đã lặng lẽ băng qua cầu Nại Hà.

Vệ Nguyên Hồng nên chọn thế nào đây?

“Bảo người của ngươi chuẩn bị ngựa, đưa ta và Ninh Dao rời đi.” Ta ấn sâu cây trâm vào cổ hắn, “Nếu không, cùng c.h.ế.t chung đi!”

Vệ Nguyên Hồng lảo đảo, giọng run run hỏi: “Bảo Nhi tỷ, nàng đã tính toán từ đầu sao? Nàng thực sự không có chút tình cảm nào với ta sao?”

Tình cảm vẫn còn đôi chút, bằng không ta đã không cho hắn ăn món duy nhất không hạ độc.

Nhưng giữa chúng ta là huyết hải thâm thù, định sẵn vô duyên vô phận. Món nợ m.á.u của Tấn Vương và thế tử, ngoài Tiểu Hoa, Hà chưởng quầy, Từ di nương ra, còn vô số dân thường vô tội.

Chúng ta, bọn hèn mọn, là cỏ dại nơi đồng quê, bình thường không ai để ý, nhưng khi bị dồn vào đường cùng, cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cả bàn tiệc.

Cuối cùng, Vệ Nguyên Hồng đành nhượng bộ, giọng nghẹn ngào:

“Đi đi, Triệu Bảo Nhi, mang theo Ninh Dao đi…”
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 31: Chương 31



35

Ta cưỡi ngựa của Vệ Nguyên Hồng, đưa Vệ Ninh Dao trốn chạy trong đêm.

Chạy liên tục suốt một canh giờ, cuối cùng cũng ẩn náu được trong khu rừng rậm rạp. Ta và Vệ Ninh Dao xuống ngựa, nàng quỳ xuống hướng về phía Bắc, dập đầu bốn lần, khóc không thành tiếng.

Bờ cõi Bá Châu hoang vu, chúng ta là người lạ chốn này, không dám liều lĩnh xuống núi sợ gặp phải quân của Tấn Vương, chỉ có thể lang thang trong rừng, ăn trái dại cầm hơi, đêm đến ôm chặt nhau chống chọi với cái rét thấu xương.

Vệ Ninh Dao rúc vào lòng ta, thân hình như nhỏ đi rất nhiều, lại trở thành cô bé năm xưa nằm bên ta kể chuyện thầm thì: “Bảo Nhi tỷ, tiệc sinh nhật của tỷ bị phá hủy rồi, sau này muội sẽ bù lại cho tỷ…”

Ta hờ hững đáp: “Thực ra ta không biết sinh nhật mình là ngày nào. Năm xưa khi muội hỏi, ta bối rối nên bịa ra một ngày thôi.”

Nàng reo lên vui vẻ: “Vậy tốt quá rồi. Lần này coi như không tính, quà sinh nhật của muội cũng không ra gì. Đợi khi chúng ta xuống núi, mời một tiên sinh xem ngày giờ sinh thành tốt cho tỷ, rồi ta tổ chức sinh nhật lại cho tỷ.”

Ta cười nàng quả là một tiểu cô nương, suốt ngày chỉ chú ý đến ngày sinh nhật làm gì. Nàng nghiêm túc nói: “Muội chẳng làm được nhiều việc cho tỷ, chỉ có thể cùng tỷ đón sinh nhật.”

Ta cười mà không biết phải làm sao, nghe xa xa có tiếng sói tru, ta lặng lẽ ôm chặt nàng hơn.

Sau mười mấy ngày ẩn nấp, chúng ta cuối cùng cũng vượt qua ngọn núi, nhìn thấy đồng bằng và thôn trang phía xa.

Tuy nhiên, chưa kịp xuống núi, đêm hôm đó, trên ngọn núi đối diện thung lũng bỗng xuất hiện vô số ánh đuốc lấp lánh, từ từ lan rộng ra.

Ta lo lắng nằm rạp xuống đất, lắng nghe bước chân, ước chừng ít nhất cũng có đến cả ngàn người.

"Chắc chắn là quân của Tấn Vương mai phục tại đây," Vệ Ninh Dao nghiêm túc phân tích, "Chúng ta vẫn chưa ra khỏi địa giới Bá Châu. Quân đội lớn như thế này, chỉ có thể là của Tấn Vương. Tỷ nhìn kìa, phía trước là đồng bằng, hai bên là núi, Tấn Vương chỉ cần chiếm giữ vị trí cao, chắc chắn có thể đánh tan quân triều đình!”

Ta không khỏi lo lắng: “Đúng rồi, ta nhớ đã nghe Vệ Nguyên Hồng nói gì đó về việc dụ địch tiến sâu, chẳng lẽ đây là mưu kế của hắn?”

Ánh lửa trên núi dần dần tắt, chúng ta cẩn thận từng chút một di chuyển xuống núi, sợ bị phát hiện.

Khi đến lưng chừng núi, Vệ Ninh Dao bỗng chỉ về phía xa, vội vã nói: "Bảo Nhi tỷ, tỷ xem, lại có người đến!"

Ta căng mắt nhìn xa, nhận ra đó là một đội quân khác. Họ cưỡi những con ngựa cao lớn, người dẫn đầu khoác áo giáp bạc, phía sau là cờ soái đỏ viền đen tung bay trong gió.

"Là cờ của Võ Uy Tướng quân!" Vệ Ninh Dao hoảng hốt: "Phải làm sao đây? Phía trước có mai phục!"

Ta cũng mất bình tĩnh khi nhìn thấy đội quân của Võ Uy Tướng quân sắp bước vào vòng mai phục. Vệ Ninh Dao bỗng nhiên buông tay ta, lao nhanh xuống núi.

Sườn núi dốc đứng, nàng trượt chân, lăn thẳng xuống như một viên đá, bị đá núi va đập làm cho toàn thân đầy thương tích.

Bụi đất mù mịt, cành cây xé toạc y phục của nàng. Nàng làm rơi cả giày, sau khi ngã xuống đất bằng, nàng vất vả đứng dậy, không ngừng vẫy tay hô lớn:

“Phía trước có mai phục! Đừng tiến nữa! Có mai phục!”

“Ninh Dao!!”

Ta không kịp giữ nàng lại, vừa lăn vừa trượt xuống núi, hoảng hốt đưa tay ra, "Ninh Dao! Ninh Dao!!"

Vệ Ninh Dao không dừng lại, bóng dáng gầy gò của nàng chìm trong ánh bình minh, đôi chân trần, vẫy vẫy vải áo, bước lên những mảnh đá vụn, cố gắng hét lớn.

Những chấm bạc xa xa ngày càng gần, tiếng hô của nàng cuối cùng cũng truyền đến. Chỉ nghe một tiếng hú dài, Võ Uy Tướng quân lập tức kéo cương ngựa, đưa tay hô ngừng toàn bộ đại quân phía sau.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tiếng xé gió đột ngột vang lên từ phía sau. Ta dùng hết sức lao về phía trước, nhưng vẫn không kịp.

Một mũi tên sượt qua tai ta, cắm thẳng vào lưng Vệ Ninh Dao.
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 32: Chương 32



Ta ngã nhào xuống đất, vô số mũi tên rơi xuống bên cạnh, trời như phủ lên một đám mây cam, trút xuống một trận mưa. Những giọt mưa ấm nóng rơi lên mặt ta, mùi tanh ngọt lạ lùng.

“Ninh Dao…”

Vệ Ninh Dao nằm đó trước mặt ta, như một cây sậy bị gió thổi gãy, trên người cắm đầy mũi tên, lông vũ của chúng khẽ rung động trong gió.

Trong đầu ta trống rỗng.

Sao lại thế này?

Sao nàng dám chạy ra?

Rõ ràng nàng nhát gan nhất mà!

“Ninh Dao… Ninh Dao!” Ta khó khăn bò lại, ôm lấy nàng, cuộn mình thành một khối.

Những bóng đen lộn xộn nuốt chửng chúng ta, tiếng trống trận vang rền, tiếng g.i.ế.c chóc chấn động trời đất. Vệ Ninh Dao nằm bất động trong vòng tay ta, đôi lông mi dài vương bụi, môi nàng khẽ nhúc nhích rồi bất ngờ cười, nói:

“Đừng khóc, không đau đâu…”

Ta bế nàng lên, loạng choạng đi về phía trước, không biết ai đã kéo hai chúng ta lên lưng ngựa.

Máu của Vệ Ninh Dao không ngừng chảy xuống người ta theo từng cú dằn xóc, ta muốn ôm chặt nàng, nhưng lại sợ làm nàng đau, vụng về lau bụi trên khuôn mặt nàng.

Chắc hẳn nàng rất đau, đôi mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt từ từ mất đi sắc hồng. Nàng run rẩy lấy ra một vật từ trong người, nhét vào tay ta.

Đó là một chiếc trâm gỗ, khắc họa tiết hoa đào nhỏ, thân trâm được mài nhẵn bóng.

"Ta... ta khắc không đẹp..." Giọng nàng ngày càng nhỏ, như sắp bị tiếng vó ngựa nghiền nát, "Chắc tỷ... chỉ trêu ta... nhưng... ta ngốc quá... ta... không dám không tin..."

Ta bỗng nhớ ra. Hôm đó nàng hỏi ta muốn quà sinh nhật gì. Ta đùa rằng muốn một cây trâm hoa đào.

Ta chỉ đùa thôi mà, sao nàng lại tin chứ!

Ngốc quá, ngốc đến đau lòng.

Sao lại có cô nương ngốc như vậy chứ!

Vệ Ninh Dao có vẻ đã mệt, đôi lông mi khép lại, ngón tay nàng bám lấy ống tay áo của ta, liên tục gọi: “Bảo Nhi tỷ…”

Như năm ấy, nàng tan học ở tư thục, ta đến đón nàng về nhà. Nàng bám lấy ngón tay ta, vừa nhảy nhót vừa gọi:

“Bảo Nhi tỷ! Bảo Nhi tỷ!”

Ta cũng không chán mà đáp lại: “Tiểu thư, tiểu thư.”

“Không đúng! Ta có tên mà! Gọi ta là Ninh Dao! Ninh Dao!”

“Được rồi, Ninh Dao, Ninh Dao!”

Chiếc trâm hoa đào vấy m.á.u của nàng, trước mắt ta như nở rộ thành một rừng hoa, rồi nhanh chóng tàn lụi, không thể níu giữ được, chỉ còn lại một bầu trời đỏ rực, xé nát linh hồn ta.

Ninh Dao à… Ninh Dao…

Nàng nhắm mắt lại, không còn đáp lại, chỉ lặng lẽ ngủ thiếp đi.

37

Quân của Tấn vương bại trận thảm hại. Trong khi hắn phục kích Võ Uy Tướng quân không thành, lại bị bao vây trên núi, mất đi phần lớn binh mã.

Không lâu sau, tin tức thế tử của Tấn vương tử trận truyền đến, khiến hắn hoàn toàn mất đi niềm tin phục hồi thế lực. Trong tình cảnh đơn độc, hắn dẫn theo tâm phúc liều lĩnh vượt núi, tìm cách quy hàng địch quốc, nhưng lại bị binh mã của Trưởng công chúa chặn ở biên giới và tiêu diệt.

Bị đánh từ trước ra sau, Tấn vương chán nản tự vẫn bên bờ sông, thuộc hạ của hắn tứ tán như chim muông. Trưởng công chúa nhân cơ hội đuổi giết, trấn áp khắp nơi, chỉ trong vòng một năm đã tiêu diệt hoàn toàn tàn quân của Tấn vương.

Ta may mắn giữ được mạng sống, dưỡng thương trong doanh trại của Võ Uy Tướng quân một thời gian rồi được đưa về lại trấn Bình An.

Thế nhưng, khi ta đi là hai người, lúc trở về chỉ còn một mình.

Ta ngồi trơ trọi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài, từ cảnh vắng vẻ trở nên nhộn nhịp. Người qua kẻ lại, hoa nở hoa tàn, hết một mùa đông lạnh lẽo, đón xuân về.

Ta lâm bệnh nặng, quên đi nhiều chuyện. Các cô nương trong trấn tự phát đến chăm sóc ta, phủ Võ Uy Tướng quân còn cử người đến tặng thuốc bổ.

Nhưng ba hồn bảy vía của ta chưa trở lại thân thể, cứ lơ lửng phiêu diêu trong không trung, để lại một cái xác vô hồn.

Ta chỉ nhớ rằng, ta đã đánh mất một tiểu cô nương từng sớm tối bên cạnh. Nàng đã tặng cho ta mười năm vui vẻ, một lần tan nát cõi lòng, và một cây trâm đào. Không kịp để ta nói với nàng, rằng ta yêu nàng nhiều hơn, nàng đã vội vã rời đi, tựa như tiên nữ trên trời chán ghét nhân gian khổ nạn, phẩy tay trở về Lăng Uyển Dao Trì, không ngoái đầu lại.
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 33: Chương 33



Không biết đã qua bao lâu, ngoài phố đột nhiên vang lên tiếng trống chiêng náo nhiệt. Bách tính hoan nghênh Võ Uy Tướng quân khải hoàn, hoa tươi rải đầy đất, họ cười nói, hân hoan đón mừng thái bình.

Võ Uy Tướng quân dừng chân trước cửa tiệm trà của ta, mang theo Thẩm Lăng đích thân đến cảm tạ. Thẩm Lăng lao vào lòng ta, một tiếng gọi khiến hồn ta trở lại với thân thể:

“Bảo nhi tỷ!”

Cô bé dụi đầu vào n.g.ự.c ta, ỷ mình còn nhỏ nên khóc òa lên một trận.

Ta vô thức vuốt lưng cô bé, an ủi: “Đừng khóc.”

Thế nhưng, chính ta lại rơi nước mắt. Ta mở lòng bàn tay ra, nhìn cây trâm đào trong đó, mũi trâm đ.â.m vào lòng tay, cơn đau từ đầu ngón tay bò lên đến tim, gặm nhấm hình hài ta thành nghìn vết nứt.

Ta cố gắng lê lết cuộc sống, đến khi triều đại thay đổi. Thẩm Lăng luôn ở bên cạnh ta, cùng ta lập mộ cho Hà chưởng quầy, chôn bà ấy cùng Hà Tiểu Hoa.

Chúng ta lo liệu hậu sự cho những bách tính đã c.h.ế.t oan trong chiến loạn, phát bạc cứu trợ của triều đình đến từng nhà.

Lại một năm đầu thu, bệ hạ băng hà, khắp kinh thành chuông chùa vang lên ba vạn tiếng gõ.

Đây là quốc tang, thiên hạ đều biết.

Thế nhưng ta đứng lặng trước mộ của một người, để lại trước mộ viên kẹo mềm cuối cùng.

Thẩm Lăng nắm lấy tay ta, khẽ nói: “Bảo nhi tỷ, ngày mai muội sẽ theo ông nội đến kinh thành, ông bảo muội đưa tỷ theo.”

Cô bé ngừng một chút, cẩn thận quan sát biểu cảm của ta, “Có người muốn gặp tỷ, không chỉ một người.”

38

Sau khi bệ hạ băng hà, hoàng trưởng tôn chưa đầy năm tuổi thuận lợi kế vị.

Thực quyền rơi vào tay Trưởng công chúa. Nàng nắm quyền chấp chính, hành sự quyết đoán, nhanh chóng chấn chỉnh triều cương.

Các thế gia như nhà họ Lương đổ sụp chỉ sau một đêm. Mẹ chồng cũ của Vệ Ninh Dao hối hận không kịp, liên tục nói không nên cưới con gái nhà họ Vệ. Nhưng sau khi nghe tin Vệ Ninh Dao hy sinh vì nước lập công lớn, bà lại kêu gào mong bệ hạ nể tình Vệ Ninh Dao từng là con dâu nhà họ Lương mà khoan dung. Nhưng chẳng ai thèm nghe lời bà ta nói.

Định Viễn hầu phủ tội ác tày trời nhưng chỉ bị phán tịch thu gia sản và lưu đày, hình phạt quá nhẹ khiến nhiều triều thần bất mãn.

Nhưng ta hiểu rõ nguyên nhân bên trong.

Ta theo Thẩm Lăng đến kinh thành, vào thiên lao gặp Vệ Nguyên Hồng.

Hắn dựa vào tường đá, ngồi nghiêm chỉnh, y phục chỉnh tề, búi tóc gọn gàng, dù tay chân bị khóa bằng xiềng xích vẫn như trăng thanh gió mát.

Ngục tốt mở cửa lao, ta đứng cách hắn mười bước, lặng lẽ nhìn, không biết phải nói gì.

Cho đến khi hắn mỉm cười với ta, nói: “Bảo nhi tỷ, tỷ chịu đến gặp ta, thật tốt quá.”

Ta cảm giác như có một bàn tay lớn bóp nghẹt cổ mình, khiến ta không thở nổi, khó khăn hỏi hắn: “Tại sao không quay đầu sớm hơn? Dù chỉ sớm hơn một chút…”

Hắn vẫn cười, ánh mắt dần tối lại, phủ một lớp sương mờ: “Ta không có lựa chọn, Bảo nhi tỷ. Từ khi ta sinh ra đã không có lựa chọn…”

Khi Tấn vương thất thế, Vệ Nguyên Hồng đã dâng tất cả chứng cứ tội trạng của Định Viễn hầu phủ cho Trưởng công chúa, liên lụy đến hơn nửa triều thần, trở thành lưỡi kiếm sắc trong tay nàng.

Định Viễn hầu c.h.ế.t đột tử, đại phu nhân đập đầu vào cột tự vẫn, nhưng Trưởng công chúa nể công Vệ Ninh Dao hy sinh vì nước và thái độ nhận tội tốt của Vệ Nguyên Hồng mà đặc xá, giữ lại huyết mạch của Định Viễn hầu phủ.

Chỉ là, Vệ Nguyên Hồng đã gánh phần lớn tội danh, không thể không chết.

Hắn không chết, không thể làm dịu lòng dân, cũng không thể trấn an các đại thần.

Vệ Nguyên Hồng dựa vào tường, khóe miệng chảy ra một dòng m.á.u đen, lẩm bẩm tự nói: “Bảo nhi tỷ, Định Viễn hầu phủ là một vũng lầy. Ta không đủ can đảm, ta không thể thoát ra…”

Định Viễn hầu phủ và Tấn vương đã gắn bó với nhau từ lâu. Vệ Nguyên Hồng từ nhỏ đã được dạy về hiếu thuận, phải gánh vác cả gia tộc. Hắn không thể phản lại người thân, không thể từ bỏ vinh quang của nhà họ Vệ, cũng không đủ dũng khí để chống lại sự ràng buộc của đạo “phụ vi tử cương”.

Hắn chỉ có thể tỉnh táo mà lún sâu vào, bước từng bước tới cục diện tử vong.

“Như thế này là tốt rồi, chỉ cần tỷ nhớ đến ta là được…” Trán hắn đổ mồ hôi vì đau đớn:

“Bảo nhi tỷ, sau khi ta chết, hãy thiêu xác ta, rắc tro xuống sông biển… ta… thà rằng chưa từng… đến nhân thế này…”

Ta nhắm mắt lại, cứng ngắc xoay người, từng bước rời đi. Hơi thở của hắn đột nhiên gấp gáp, nghẹn ngào cầu xin:

“Bảo nhi tỷ, ta muốn ăn kẹo…”

Chân ta như nặng ngàn cân, chợt nhận ra rằng, ta vẫn còn nợ hắn một viên kẹo.

Thế nhưng, Ninh Dao đã chết, kẹo của ta cũng không còn nữa.
 
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt Ca
Chương 34: Chương 34 (Hoàn)



39

Ta không ngờ rằng, người còn lại muốn gặp ta chính là Trưởng công chúa.

Theo cách nhìn của đàn ông ở kinh thành, Trưởng công chúa không được xem là mỹ nhân. Bà có dáng người đầy đặn, mang nét mặt nam tính với đôi lông mày rậm, đôi môi dày, bờ vai rộng và làn da ngăm đen.

Tuy nhiên, bà rất giỏi sử dụng trường thương, từng xông pha giữa ngàn quân địch để c.h.ặ.t đ.ầ.u tướng địch, khiến dân chúng ngưỡng mộ.

Phò mã của bà là cậu ruột của Thẩm Lăng. Khi xưa, lúc Võ Uy Tướng quân bị kết tội, đó là do Hoàng thượng sợ thế lực của Trưởng công chúa nên muốn bẻ gãy vây cánh của bà.

Ai ngờ Thái tử chết, Tấn vương phản loạn, Trưởng công chúa nhân cơ hội nắm quyền triều chính, buộc Hoàng thượng phải minh oan cho Võ Uy Tướng quân và phái ông đi dẹp loạn Tấn vương.

Bà là một người phụ nữ đầy mưu lược. Không ít đại thần trong triều chửi bà là "gà mái gáy sáng", cũng có người nghi ngờ bà là người đã hại c.h.ế.t Thái tử.

Nhưng điều đó có sao? Ta kính phục bà và sẵn sàng cúi đầu quỳ lạy.

Bà nâng ta dậy, cười hỏi: "Triệu cô nương, cô thấy ta thế nào?"

Ta nghĩ ngợi một hồi, chỉ đáp: "Bà là một người phụ nữ."

Bà nhướn mày: "Ồ? Chỉ vậy thôi sao?"

Ta bình thản trả lời: "Như vậy, đã đủ rồi."

Bà cười nhẹ, nắm lấy tay ta một cách trang trọng và siết chặt:

"Đúng vậy, đủ rồi. Bảo Nhi, đến bên ta."

Trưởng công chúa truy phong Vệ Ninh Dao làm "An Lạc quận chúa", còn phong Võ Uy Tướng quân thành "Thanh Bình vương", trở thành một trong số ít những vương gia ngoại tộc của triều đình ta.

Còn ta được đưa vào cung và trở thành một nữ quan.

Cuối cùng, ta lại đi trên con đường từ chốn thôn dã vào đại viện quyền quý. Nhưng lần này, ta ngồi trong cung điện rộng lớn hơn rất nhiều.

Sau khi mọi thứ đã an bài, như bị ma xui quỷ khiến, ta quay trở lại Định Viễn hầu phủ.

Ta trèo qua bức tường sau để vào phủ. Nơi này giờ đây vắng lặng đến đáng sợ, mang theo sự suy tàn khắp chốn. Những kẻ trong hầu phủ trước khi chạy trốn đã không kịp thu dọn nhiều tài sản, các vật dụng quen thuộc bị vứt bỏ khắp sân, phủ đầy bụi bặm.

Ta đến sân nhỏ mà Vệ Ninh Dao và Từ di nương từng sống, nơi có một cây ngô đồng cao lớn. Trên cành cây khô khốc vẫn còn treo một chiếc xích đu.

Chiếc xích đu ấy là do ta tự tay làm, dây thừng quấn chặt những dải lụa thêu hoa mà Vệ Ninh Dao yêu thích.

Trong khoảnh khắc lơ đãng, ta như quay trở về thời niên thiếu. Sân nhỏ um tùm cây cối, dưới hiên là những khóm hoa nở rộ đủ màu sắc.

Vệ Ninh Dao ngồi trên xích đu, cười khúc khích, giọng nói trẻ thơ cất lên: "Bảo nhi tỷ! Cao hơn nữa, cao hơn nữa!"

Từ di nương ngồi bên vườn hoa, phe phẩy chiếc quạt tròn, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Từ khóe mắt, ta thấy Vệ Nguyên Hồng vừa rời lớp học tư thục, tay xách một gói bánh bước chậm rãi qua cổng vòm của sân nhỏ.

Xích đu đung đưa, chuông cổ vang vọng, mây trắng trôi lững lờ. Cây trâm hoa đào trên tóc ta phản chiếu ánh bình minh, vượt qua bốn góc nhỏ hẹp của sân, theo đàn bồ câu trắng bay lên bầu trời xanh thẳm.

Cô ấy, cậu ấy, và họ, mang một bó hoa đào, trồng trên những ngôi mộ rải rác khắp núi đồi.

Đợi khi mây trắng hóa xám, triều đại luân chuyển. Đợi công lý sáng tỏ, trời đất phân minh.

Đợi hoa nở, đợi nàng cười trong những cánh hoa.
 
Back
Top Bottom