Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố

Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 10: Chương 10



Nghĩ đến đây, tôi nhẹ giọng hỏi Lục Huân: "Anh... phát hiện ra từ bao giờ?"

Anh im lặng một lát.

"Ba năm trước, chính xác mà nói, là ba anh phát hiện ra."

"Ông ấy chỉ biết mẹ anh có người bên ngoài, nhưng không biết trong số đó có ba em."

Tôi im lặng hồi lâu, rồi khẽ kéo lấy tay anh.

"Lục Huân, trước khi khai giảng, chúng ta thi đấu thêm một ván nữa, được không?"

20

Ván đấu thứ ba là do tôi đề xuất, nội dung là nghe nhạc đoán bài.

Sau khi về biệt thự, hai chúng tôi đến phòng của dì Dao Dao.

“Mỗi người chọn ra mười bài hát cho đối phương, ai đoán đúng nhiều hơn sẽ thắng.”

“Được.” Anh đồng ý dễ dàng.

Cả hai chọn xong danh sách bài hát, rồi lần lượt mở nhạc cho nhau nghe.

Giai điệu du dương vang vọng trong căn phòng, sắc mặt Lục Huân chợt có một sự thay đổi rất nhỏ.

Tiếp đó, đến bài thứ hai.

Bài thứ ba.



Khi đến bài thứ bảy, anh đột nhiên quay sang, mỉm cười nhìn tôi.

“Vậy nên, bé cưng, em đã chờ anh ở đây sao?”

Tôi nhẹ giọng nói: “Luật chơi là ai đoán đúng nhiều hơn thì thắng.”

“Vậy nên những đĩa nhạc này vốn không phải của nhà anh.” Anh chống cằm.

“Em lấy chúng từ đâu?”

Tôi thành thật đáp: “Thư viện thành phố.”

“Khu vực đặc biệt trong thư viện có sưu tầm những bản nhạc rất ít người biết đến. Mấy ngày trước em đã mượn về, chỉ là anh không phát hiện mà thôi.”

“Vậy nghĩa là em đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi?”

Tôi không trả lời, chỉ nhìn anh: “Vậy là em thắng rồi sao?”

“Anh còn chẳng trả lời câu nào, em nói xem?”

“Nếu em đã lên kế hoạch trước cho nội dung trận đấu, thì chắc chắn cũng đã nghĩ sẵn yêu cầu rồi nhỉ.”

Tôi im lặng.

“Lục Huân, yêu cầu của em thực ra rất đơn giản.”

Tôi đặt bút xuống bàn.

“Chuyện chúng ta hẹn hò, đừng công khai.”

21

Lục Huân sững sờ trong chốc lát.

"Tại sao?" Anh hỏi.

"Hào quang của anh quá mạnh, hơn nữa chúng ta vốn dĩ cũng chỉ là người yêu trong một học kỳ thôi. Em không muốn vừa nhập học đã bị người khác chú ý vì anh đâu."

Anh im lặng một lúc, rồi nói: "Anh tưởng là, em sẽ muốn thứ đó."

"Còn hai ván nữa." Tôi lắc đầu.

"Nhiều năm như vậy rồi, em không quan trọng mấy ngày này."

"Em chắc chắn mình sẽ thắng ván sau sao?"

"Không, nhưng ít nhất cũng nắm được một số quy luật."

Mấy tờ đề trong ván đầu tiên rõ ràng là những bài toán khó do anh ấy cố tình chuẩn bị.

Trò chơi này vốn không phải so đấu công bằng, mà là tìm cách giành chiến thắng trong cuộc chơi.

Không khí lặng xuống.

"Thôi vậy." Một lúc sau, Lục Huân bật cười.

"Thua là thua."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Anh thở dài, giơ hai tay ra.

"Lại đây ôm một cái đi."

Tôi khó hiểu nhìn anh.

"Ngày đầu tiên đã bị bạn gái biến thành người yêu bí mật rồi, ít nhất cũng phải có chút an ủi chứ."

Tôi đứng lên, chần chừ bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, để mặc anh ôm lấy mình.

"Còn nữa."

Tôi bĩu môi: "Sau này anh không được hôn em mà không có sự cho phép."

Môi tôi giờ vẫn còn sưng đây này.

Lục Huân khẽ cười, vậy mà cũng ngoan ngoãn gật đầu.

"Nghe em tất." Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai tôi.

"Nhưng nhớ rằng đừng để anh không tìm thấy em."
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 11: Chương 11



22

Ba ngày sau, năm học mới bắt đầu.

Tôi không ở ký túc xá, nên thủ tục nhập học đơn giản hơn nhiều so với người khác.

Sau khi khai giảng, Lục Huân trở nên rất bận rộn. Ngoài việc chuẩn bị cho buổi biểu diễn piano trong lễ khai giảng, anh còn có dự án học thuật riêng.

Chúng tôi đã thống nhất sẽ không công khai, nên trong trường, anh thực sự rất ít khi tìm tôi.

Nhưng tin nhắn và cuộc gọi thì không bao giờ thiếu.

"Đang làm gì vậy?"

"Ăn cơm chưa?"

"Ăn với ai?"

"Mấy giờ về nhà?"

Hôm đó, tôi đang cúi đầu xem tin nhắn thì ánh nắng phía trước bỗng bị che khuất.

Ngẩng đầu lên, là Tô Ánh.

"Không được vừa đi vừa chơi điện thoại, nguy hiểm lắm đấy." Trên mặt anh ấy vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc.

"Vừa nghĩ mấy ngày rồi chưa gặp em, thế mà lại trùng hợp gặp được."

Đúng lúc này, Lục Huân vừa hay gọi điện tới.

"Sắp rồi." Tôi lẩm bẩm trả lời đầu bên kia điện thoại.

"Em phải đi đường cẩn thận, vậy nên anh không được gọi cho em trong vòng 10 phút nữa."

Đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng.

Cúp máy xong, tôi mỉm cười xin lỗi Tô Ánh.

"Thực ra anh đến để báo cho em một tin vui." Anh ấy nói.

"Vâng?"

"Em có đăng ký vào nhóm dự án của giáo sư Lý trước đây đúng không?"

Tôi chớp mắt nhìn anh ấy: "Chẳng lẽ?"

"Đúng vậy, em đã được chọn."

Đây thực sự là một tin tốt ngoài ý muốn.

Trước đó, khi nhóm của giáo sư Lý thông báo tuyển thành viên, tôi chỉ đăng ký với tâm lý thử vận may. Dù sao tôi cũng chỉ mới nhập học chưa lâu, mà dự án đã nói rõ là sẽ ưu tiên sinh viên năm hai trở lên.

Thấy tôi sững sờ đứng đó, Tô Ánh lại cười nói: "Về dự án này, còn một người anh muốn giới thiệu với em."

Anh ấy đưa tay ra: "Chào em, anh là trưởng nhóm của dự án này."

23

Đối với tôi, đây không khác gì một cơ hội trời cho.

Nhưng khi về báo tin cho Lục Huân, anh lại không đồng ý.

"Tại sao?!" Tôi không thể tin nổi.

"Anh đã xem tài liệu của dự án này rồi, nói thật, không có lý do gì để họ tuyển em vào nhóm cả, hơn nữa anh không công nhận các thành viên của dự án này."

"Khoa mỗi học kỳ đều có rất nhiều dự án. Nếu em thực sự muốn rèn luyện, anh sẽ tìm một dự án khác cho em tham gia."

Tôi sững sờ nhìn anh.

Chỉ cảm thấy trong lồng n.g.ự.c có một luồng khí đang dâng trào, cuồn cuộn muốn bùng nổ.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Lục Huân, anh không thấy mình quản mình quá nhiều rồi sao?"

"Anh dựa vào cái gì mà nói họ không có lý do chọn em, hồ sơ của em cũng được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, Tô Ánh nói rồi, chỉ có mỗi em là sinh viên năm nhất được chọn..."

"Tô Ánh?" Anh đột nhiên bật cười lạnh lùng.

"Tô Ánh vẫn luôn có ý với em, em không biết sao?"

Tôi khựng lại: "Anh nói gì?"

"Đồng Diên." Giọng anh trầm xuống.

"Ba năm anh không ở bên cạnh em, không có nghĩa là anh không biết những gì xảy ra xung quanh em."

"Anh đừng có vô lý vậy được không?"

"Anh vô lý?" Anh cười nhạt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

"Đồng Diên, chuyện này không có gì để bàn cả. Không được đi là không được đi."
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 12: Chương 12



24

Tôi thực sự rất giận.

Tôi chỉ là thua trò chơi thôi, đâu phải bán thân cho anh.

Bình thường quản tôi thế nào cũng được, dù sao cũng chỉ có một học kỳ, nhưng tại sao ngay cả cơ hội tôi tự giành lấy cũng phải thông qua sự đồng ý của anh chứ.

Buổi chiều, Lư Viên Viên thấy tôi không tập trung trong giờ học, chủ động hỏi: "Diên Diên, tối nay cậu có muốn qua ký túc xá bọn mình chơi không? Tối nay không có tiết, bọn mình định xem một bộ phim kinh dị."

Tôi lập tức đồng ý.

Khoảng 7 giờ rưỡi tối, tôi đang xem phim trong ký túc xá của Lư Viên Viên thì điện thoại bỗng nhiên có tin nhắn đến.

"Em đang ở đâu?"

Tôi ấn tắt màn hình, tiếp tục xem phim.

Khoảng 20 phút sau, lại có tin nhắn.

"Xuống đây, anh đang ở dưới ký túc xá."

Đúng lúc này, Lư Viên Viên bỗng hét lên, kéo tay tôi, làm tôi giật mình, điện thoại trên tay cũng văng ra, rơi xuống một tấm đệm mềm trên sàn.

Thôi vậy.

Tôi tiếp tục xem phim, nhưng khoảng mười phút sau, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ "cộc cộc".

Cả phòng đều giật mình. Khi mở cửa, đứng bên ngoài là một nữ sinh ở ký túc xá bên cạnh, trên tay còn cầm một bông hồng đỏ.

"Có người gửi hoa cho phòng 1208 các cậu." Nữ sinh ấy cười tủm tỉm, ánh mắt quét một vòng khắp phòng.

"Hoa hồng? Có nhầm không?" Lư Viên Viên sững sờ.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.

Không lâu sau, lại có người gõ cửa, trên tay vẫn là một bông hồng đỏ.

Hết bông này đến bông khác được gửi đến phòng 1208, cả ký túc xá cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa.

"Ai gửi thế?" Số hoa ngày càng nhiều.

"Tớ cũng có biết là ai gửi đâu." Một cô gái mang hoa lên nói.

"Chỉ thấy dưới lầu có một con robot nhỏ ôm cả chồng hoa, nhờ mọi người mang giúp."

"Chắc là người theo đuổi ai đó trong phòng các em rồi, cũng sáng tạo ghê đấy." Cô ấy che miệng cười.

Robot?

Lúc đầu tôi còn định ngồi xem kịch vui, nhưng nghe vậy, tim tôi bỗng chùng xuống, lập tức lao đến nhặt điện thoại lên.

Một tin nhắn mới.

"Em không xuống thì anh sẽ gửi thêm 100 bông nữa."

"Anh tự mang lên."

25

Xuống lầu, tôi thấy có rất nhiều người đã vây quanh con robot để chụp ảnh.

"Dễ thương quá à.”

"Đáng yêu ghê."

Còn Lục Huân thì đứng cách đó không xa, đút tay vào túi, trò chuyện với mấy nam sinh chơi bóng rổ.

Nhìn qua, anh chẳng có vẻ gì là có liên quan đến chuyện này.

Thấy tôi, anh hơi ngẩng đầu, chào tạm biệt nhóm kia rồi sải bước tiến về phía trước.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi đành phải đi theo sau, bước chân lề mà lề mề đầy vẻ không tình nguyện, ý đồ muốn kéo giãn khoảng cách với anh.

Nhưng không biết tại sao, khoảng cách giữa hai chúng tôi luôn giữ ở mức năm mét, không xa cũng chẳng gần, cứ thế mà đi. Mỗi khi ngẩng đầu, tôi lại vừa vặn nhìn thấy anh.

Tâm trí tôi còn đang rối bời thì đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ kéo lấy tôi.

Cả người bị xoay lại rồi áp sát vào góc tường, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cằm đã bị nâng lên.

Hơi thở xâm lược quen thuộc lập tức bao trùm lấy tôi. Tôi vừa ú ớ vừa lắp bắp phản đôi: "Anh... anh đe dọa em... đây, đây là phạm quy..."

"Anh đâu có phá luật chơi." Anh nói, giọng trầm thấp.

"Hơn nữa, anh đã nói rồi, đừng để anh không tìm thấy em, cứ không nghe lời vậy à? Hửm?"

"Anh vậy là đang lách luật!"
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 13: Chương 13



Anh bật cười: "Bé cưng à, trò chơi này là để thể hiện đạo đức sao?"

"Dù sao em vẫn muốn tham gia dự án đó." Tôi kiên trì nói.

"Dựa theo luật chơi, anh không thể ngăn cản em."

"Được thôi."

Anh thản nhiên nói: "Vậy ván thứ tư chính là dự án này của em."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Gì cơ?"

"Dự án này sẽ bị hủy trong vòng một tháng." Anh nói.

"Nếu anh nói đúng, coi như anh thắng."

26

Dự án này sẽ kết thúc trong vòng một tháng.

Ngày hôm sau, tôi ngồi trong thư viện, lật xem toàn bộ phần giới thiệu về dự án.

Đây chẳng qua chỉ là một dự án nhỏ.

Có rất nhiều lý do để một dự án bị dừng lại.

Đứt gãy chuỗi vốn, th*m nh*ng học thuật, vấn đề thành viên nhóm…

Đứt gãy chuỗi vốn chắc là không thể, vì dự án này đã có một công ty tài trợ.

th*m nh*ng học thuật cũng không thể, giáo sư Lý nổi tiếng là người liêm khiết, ngày nào cũng đạp xe đến trường giảng dạy.

Vấn đề thành viên nhóm, chắc cũng không có ai đủ sức ảnh hưởng để khiến dự án này dừng lại.

Nhưng tại sao Lục Huân lại khẳng định như vậy?

Nhìn thế nào cũng thấy đây chỉ là một dự án mô hình thương mại bình thường.

Ba ngày sau, tôi vào nhóm dự án, còn Lục Huân xin nghỉ một tháng, theo một giáo sư đã nghỉ hưu sang thành phố bên cạnh để khảo sát.

Nhóm dự án có ba nam, năm nữ, chỉ có mình tôi là sinh viên năm nhất.

Ban đầu mọi người khá hòa thuận, nhưng dần dần, những lời bàn tán bắt đầu xuất hiện.

Tô Ánh đề nghị chia công việc đều nhau, nhưng có vài nữ sinh lại cho rằng việc nhập và sắp xếp dữ liệu nên để tôi làm.

"Sinh viên năm nhất vào nhóm chẳng phải chỉ để làm mấy việc vặt sao?"

"Đúng vậy, cô ấy còn chưa học được gì, việc cô ấy có thể làm cũng chỉ có vậy thôi."

"Chúng ta đã đóng góp nhiều chất xám thế rồi."

"Tổ trưởng, nếu chia đều công việc thì thật không công bằng."

Tô Ánh tranh luận với họ, nhưng tôi ngắt lời anh ấy và chủ động nhận phần công việc cơ bản nhất — nhập và sắp xếp dữ liệu.

Đến buổi họp nhóm lần thứ năm, Tô Ánh có việc không tham gia, tôi vừa bước vào phòng họp thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện trong phòng trong.

"Tại sao lại cho một sinh viên năm nhất vào nhóm chứ? Mình thật sự không hiểu nổi."

"Cậu đã từng nghe đến 'Đát Kỷ học thuật’* chưa?"

*ý là nu9 là hồ ly tinh quyến rũ Tô Ánh á :)))))))

"Bỏ chữ 'học thuật' đi được không? Sinh viên năm nhất mà học thuật gì chứ? Chẳng phải chỉ là Đát Kỷ thôi sao, cậu xem đi, lần nào Tô Ánh cũng đặc biệt quan tâm đến cô ta."

"Nhìn thấy cô ta là mình buồn nôn rồi."

Nhưng thực ra tôi chưa từng được ưu ái gì cả, Tô Ánh chẳng qua chỉ có ý kiến khác khi họ đùn đẩy công việc của mình sang cho tôi mà thôi. Ngược lại, tôi là người đảm nhận nhiều công việc nhất trong nhóm.

Tôi không bận tâm đến những thành kiến và lời bôi nhọ này, có những chuyện, tôi đã trải qua từ hồi cấp ba.

Khi đó, người giúp tôi cũng chính là Tô Ánh.

Nhưng lần này, tôi không muốn làm phiền anh ấy nữa.

Tôi không nói gì với Tô Ánh, vẫn chăm chỉ làm tốt công việc của mình, coi mọi thứ như một cơ hội để học hỏi.

Không ngờ, vẫn xảy ra chuyện.

Máy tính để bàn chuyên dụng của nhóm dùng để nhập dữ liệu, nhưng ngay ngày hôm sau khi tôi hoàn thành toàn bộ dữ liệu, thì dữ liệu đã biến mất.
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 14: Chương 14



27

"Chiếc máy tính này rất an toàn, sao lại có thể mất dữ liệu được?"

"Có khi nào vốn dĩ chưa nhập xong, sợ bị phát hiện nên dứt khoát nói dối mọi người là dữ liệu đã mất không?"

Lần này, tôi thực sự không nhịn nổi nữa.

"Tôi đã nhập xong toàn bộ dữ liệu, anh chị có bằng chứng gì để nói rằng tôi lừa mọi người?"

Một nữ sinh lập tức phản bác: "Vậy cậu có bằng chứng gì để chứng minh mình đã nhập xong chưa?"

Đúng là tôi không có.

Tối hôm đó, tôi là người cuối cùng rời khỏi văn phòng, và camera ở cửa cũng không ghi nhận ai khác ra vào suốt đêm.

"Thôi nào, đừng trách đàn em nữa." Một nam sinh tên Lâm Lập bước tới, cười hì hì nói.

"Có khi người ta chỉ đơn giản là không biết cách dùng máy tính thôi mà…"

"Lâm Lập…" Tô Ánh nhíu mày.

"Số dữ liệu này…"

"Tôi sẽ nhập lại toàn bộ." Tôi nói.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi. Một lúc sau, một nữ sinh nhún vai.

"Vậy thì tốt thôi, nhưng em biết đấy, ngày mai chúng ta phải làm mô hình rồi, em phải cố lên đó nha."

28

Tối hôm đó, Tô Ánh chủ động ở lại giúp tôi.

"Đại học có đủ kiểu người.” Anh ấy vừa nhìn vào màn hình vừa nói.

"Bọn họ đã sử dụng một phần dữ liệu trước đó để suy luận ra một mô hình. Vốn nghĩ rằng chỉ cần thêm một tháng nữa là dự án có thể kết thúc, giờ đột nhiên nghe tin dữ liệu mất, đương nhiên sẽ lo lắng, sốt ruột."

"Không sao đâu, học trưởng. Anh luôn đứng về phía em, cũng tin tưởng em, em rất cảm kích."

"Em nói gì vậy? Đương nhiên anh tin em rồi."

Hai người chia nhau sắp xếp dữ liệu. Một lúc sau, Tô Ánh đột nhiên lên tiếng: "Đồng Diên…"

"Học trưởng." tôi cũng ngẩng đầu lên.

"Anh cũng nhận ra dữ liệu có vấn đề đúng không?"

Anh ấy hơi sửng sốt: "Dữ liệu? Có gì không ổn à?"

"Những dữ liệu này... không giống như được thu thập, mà giống như có người cố tình tạo ra hơn."

"Em đang nói gì vậy?" Tô Ánh nghi hoặc.

"Dữ liệu này không phải do mọi người đi phát phiếu khảo sát thu thập về sao? Đương nhiên là dữ liệu thật."

Tôi lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Nếu như lần đầu sắp xếp dữ liệu, tôi vì vội vàng và thiếu kinh nghiệm mà không phát hiện ra vấn đề, thì lần thứ hai này lại giúp tôi nhận ra điều bất thường.

"Dạo gần đây để nhanh chóng hòa nhập với nhóm, em đã xem rất nhiều mô hình nghiên cứu tương tự. Hôm nay, mô hình mà họ suy luận ra từ dữ liệu này, có cấu trúc rất giống một mô hình nghiên cứu thương mại của trường Z vào năm ngoái."

"Cái này thì…” Tô Ánh cười.

"Có một số thứ em chưa học, nhưng nếu nghiên cứu cùng một chủ đề, thì khả năng mô hình giống nhau là rất cao."

"Cả dữ liệu gốc cũng vậy sao?"

"Gì cơ?"

Tôi mở trang quản lý phiếu khảo sát trên máy tính.

"Những phiếu khảo sát điện tử này đều được hoàn thành trong một vài khung giờ nhất định, thời gian chênh lệch giữa các phiếu chưa đến một phút, hơn nữa, địa chỉ IP của những phiếu liền kề đều giống nhau."

"Còn các phiếu khảo sát giấy, dù đã bị xáo trộn thứ tự, nhưng nếu tìm kỹ, vẫn có thể nhận ra nhiều phiếu có nét chữ giống nhau."

Không còn nghi ngờ gì nữa, những phiếu khảo sát này đều được tạo ra một cách có chủ đích để khớp với kết quả mô hình đã biết trước.

Bầu không khí trở nên im lặng. Cả hai không ai nói gì.

"Nếu dữ liệu gốc đã là giả, thì dự án này tồn tại để làm gì?" Tôi khẽ hỏi.

Tô Ánh im lặng một lúc.

"Để lấy điểm cộng."

"Gì cơ?"

Anh ấy đi đến bên tôi, thở dài.

"Đồng Uyên, em có biết tại sao trường lại giao những dự án nhỏ thế này cho sinh viên năm nhất và năm hai làm không?"

Tôi lắc đầu.
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 15: Chương 15



"Bởi vì bản chất những dự án này không có giá trị thực sự."

"Dù là trường học hay là giáo sư, không ai mong đợi chúng ta sẽ tạo ra thứ gì đó thật sự hữu ích."

Anh ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Điều chúng ta cần làm chỉ là đưa ra một kết quả, lấy điểm cộng, sau đó dự án này sẽ được xếp vào một tập tài liệu chẳng ai ngó đến nữa. Chỉ vậy thôi."

"Vậy nên… chỉ vì muốn có điểm, chúng ta phải làm giả và đạo nhái sao?"

"Đây là cách tiết kiệm thời gian tốt nhất."

Tôi bỗng chốc hiểu ra.

Tô Ánh biết.

Anh ấy biết dữ liệu là giả, biết mô hình là sao chép, anh ấy vẫn luôn biết.

"Nhưng em không nghĩ làm vậy là đúng." Tôi không thể tin nổi mà nhìn anh ấy.

"Làm điều có lợi cho bản thân thì có gì sai?" Anh ấy tiến lại gần, nhẹ giọng nói.

"Đại học vốn là một xã hội thu nhỏ, em có biết có bao nhiêu người tìm mọi cách để lấy điểm cộng không? Em có biết với tư cách là một sinh viên năm nhất, nếu có được điểm này, em sẽ vượt xa đối thủ cạnh tranh đến mức nào không?"

29

Tối hôm đó, Lục Huân gọi video cho tôi. Thấy tôi có vẻ hơi chán nản, anh hỏi tôi sao thế.

"Chỉ là… hôm nay toán cao cấp có nhiều bài tập quá." Tôi ngập ngừng một chút rồi vẫn quyết định không nói.

"Bài tập toán cao cấp thì vẫn phải làm cho tốt chứ." Anh cười nhẹ, lúc này, bên phía anh truyền đến giọng nói của người khác.

"Lục Huân, vừa nãy cậu đăng nhập vào máy tính trong trường từ xa à? Giúp tôi chuyển giao diện một chút đi!"

Lục Huân đáp lại một tiếng, sau đó quay sang tôi nói: "Đợi anh một chút nhé."

Màn hình tối đen. Không hiểu sao, lòng tôi cũng bỗng trở nên trống rỗng.

Khoảng hai mươi phút sau, video lại gọi đến.

Lần này, anh không còn ở trong phòng khách sạn nữa, mà đang đứng trên một sân khấu dựng tạm bên bờ biển. Ngay giữa sân khấu là một cây đàn piano trắng.

"Đây là đâu vậy?"

"Bãi biển của khách sạn. Ban ngày ở đây có biểu diễn, do công ty của chú anh tổ chức."

Anh hắt hơi nhẹ, rồi nói tiếp: "Đàn piano và bối cảnh này mai sẽ được dỡ đi, anh mượn nó một lát."

"Tách!" Đèn sân khấu bật sáng.

Tôi nhìn Lục Huân tất bật chuẩn bị, không hiểu anh đang định làm gì.

Cuối cùng, anh cố định điện thoại ở phía trước, rồi ngồi xuống trước cây đàn piano trắng.

“Bé cưng." Anh nhìn tôi cười.

"Muốn nghe gì nào?"

Ánh đèn dịu dàng chiếu rọi gương mặt anh, gió biển khẽ thổi làm mái tóc hơi rối, dường như cũng cuốn đi những muộn phiền trong lòng tôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn đen trắng, tấu lên bản nhạc tuyệt đẹp nhất.

Khi bản nhạc kết thúc, anh bất chợt quay sang, nói với tôi rằng: "Thật ra, em muốn làm gì cũng được cả."

Anh cười nhẹ: "Chỉ cần làm theo trái tim mình."

"Bất kể em có làm gì, anh cũng sẽ luôn ủng hộ em."

Tôi ngây người nhìn anh.

Rõ ràng, anh chẳng hề biết gì cả.

Ánh đèn ấm áp trước mắt hòa cùng vầng trăng sáng ngoài biển xa. Lục Huân quay đầu lại, khúc nhạc mới vang lên giữa âm thanh sóng vỗ rì rào.

Những suy nghĩ khiến tôi băn khoăn cả ngày, có nên chiều theo người khác không, có nên thỏa hiệp không, có nên từ bỏ điều này để đổi lấy điều kia không, ngay tại thời khắc này, dường như đã có câu trả lời.

Ở một góc nào đó trong tim, hình như cũng "xoẹt" một tiếng, tan chảy rồi.
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 16: Chương 16



30

Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng của giáo sư Lý.

Ra khỏi đó, tôi đi trên con đường về biệt thự, từ xa đã trông thấy Lục Huân.

Anh đứng dưới tán cây không xa, mặc áo hoodie và quần jogger thoải mái, một tay đặt nhẹ lên cần kéo của vali, ánh mắt nhìn về phía tôi.

Khoảnh khắc chạm mắt ấy, tâm trí tôi như quay về đêm qua, cây đàn piano, ánh trăng, biển cả, và anh — người rõ ràng ở nơi xa xôi nhưng lại gần ngay trước mắt.

"Không phải mai anh mới về sao?" Đến gần hơn, tôi mới nhận ra anh trông có vẻ hơi mệt mỏi.

"Đổi vé rồi." Anh nhún vai.

Hai chúng tôi đi song song trên đường về, tôi khẽ nói với anh: "Anh thắng rồi, dự án đã bị hủy."

"Ồ?"

Anh nhẹ giọng: "Bị hủy thế nào?"

"Em tố cáo nhóm dự án làm giả dữ liệu và đạo văn."

Bước chân anh khựng lại một chút, nhưng dường như không hề ngạc nhiên.

Xa xa trên bầu trời, vài chú chim khách bay ngang qua.

"Nhưng mà…" Tôi ngước lên nhìn anh.

"Tại sao ngay từ đầu, anh đã chắc chắn rằng dự án này sẽ bị hủy trong vòng một tháng?"

Anh cười nhạt, đúng lúc điện thoại trong túi vang lên.

Một giọng nam ồm ồm vang ra từ loa ngoài.

“Lục Huân, cậu về đến nhà chưa? Mẹ kiếp, tôi thật sự bái phục cậu đấy! Không chịu ngồi máy bay ngày mai, lại chọn ngồi ghế cứng cả đêm để về. Việc gấp của cậu xong rồi à?”

Lục Huân ừ một tiếng.

"Cậu tranh thủ ngủ bù đi, tối nhớ gửi báo cáo cho tôi đấy!"

Cúp máy, anh nhét điện thoại lại vào túi, cầm chìa khóa mở cửa.

"Viện quản trị kinh doanh cũng nhỏ thôi, ai muốn làm dự án chỉ để kiếm điểm, anh vẫn nắm được phần nào. Quan trọng hơn cả, là anh hiểu em."

Anh kéo vali đặt sang một bên.

"Vốn dĩ, anh không muốn để em dính vào vũng nước đục này, nhưng thấy em thực sự muốn làm dự án, anh cũng đánh cược một phen."

"Kết quả đúng như dự đoán, anh thắng cược rồi."

"Mà dù có ra sao đi nữa, cũng vẫn còn anh đây mà, tóm lại sẽ không để em bị bắt nạt…"

Vừa nói, anh vừa xoay cổ và vai, có vẻ như cả đêm ngồi ghế cứng thật sự không dễ chịu.

Tôi bước đến, mấp máy môi, kéo nhẹ ống tay áo anh.

Anh quay lại, ánh mắt lóe lên chút bất ngờ rồi bật cười.

"Hửm? Sao thế? Hôm nay ngoan vậy?"

"Không lẽ nhớ anh rồi?"

"Anh thắng rồi." Tôi cúi đầu.

"Lần này muốn ra yêu cầu gì?"

"Yêu cầu à…"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Anh nghĩ nghĩ, bước lên một bước, rồi bất ngờ nghiêng người dựa nhẹ lên tôi.

"Hình như anh hơi bị cảm rồi." Giọng anh mang theo chút khàn khàn vì nghẹt mũi.

"Bạn gái, chăm sóc anh chút nhé.”

31

Hôm sau, bệnh cảm của Lục Huân trở nặng.

Mấy bữa đó tôi không có tiết học, liền ở biệt thự chăm sóc anh.

Đo nhiệt độ đúng giờ, cho uống thuốc, nhắc nhở uống nước, nấu cháo, còn...

"Không được, buông ra, đến giờ rồi!"

"Bé cưng, chỉ một lát nữa thôi."

"Đã nói không là không!"

"Năm phút."

Trong phòng ngủ, một nam một nữ đang giành giật một chiếc laptop.

"Thật mà, chỉ viết thêm năm phút nữa thôi." Anh nài nỉ.

"Không được! Hơn nữa, nếu không phải hôm đó về nhà anh còn thức khuya viết báo cáo, ngày hôm sau cũng sẽ không trở nặng thế này."

"Đã hơn một tuần rồi, anh gần khỏi hẳn rồi."

"Vậy cũng không được, sắp tới anh còn có buổi biểu diễn ở lễ kỷ niệm trường và phần bảo vệ đề án, khoảng thời gian này nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt." Tôi dứt khoát ôm laptop vào lòng.

"Anh ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, hai tiếng nữa em trả lại."

Cuối cùng, anh cũng đầu hàng.

"Còn nữa, ly nước này cũng phải uống hết, á!"
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 17: Chương 17



Tôi đặt laptop xuống, vốn định quay lại lấy nước cho anh, nhưng không để ý dây sạc trên sàn, vấp một cái rồi ngã thẳng vào lòng anh.

Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách quá gần.

Mắt anh rất đẹp, lông mi dài, sống mũi cao, còn có... đôi môi.

"Có thể hôn không?" Anh đột nhiên hỏi.

Hả?

Sau khi nhận thức được anh đang hỏi cái gì, đầu tôi như nổ tung.

Cảm giác nóng rực sau vụ nổ nhanh chóng lan lên má, tôi lắp bắp: "Anh... hỏi cái này làm gì..."

Nhưng lời còn chưa dứt, tôi chợt nhớ ra — vụ này hình như là do chính tôi yêu cầu...

"Sau này anh không được hôn em mà chưa có sự đồng ý của em."

...

Mặt tôi càng đỏ hơn, còn kẻ gây ra chuyện thì vẫn điềm nhiên như không, dùng chất giọng khàn khàn vì cảm lạnh mới khỏi, hỏi lại một lần nữa.

"Bé cưng, có thể hôn không?"

32

Có thể… hay không thể?

Dáng vẻ nghiêm túc của anh khi hỏi câu đó thực sự đứng đắn quá thể, cứ như đang thật sự đợi một câu trả lời.

Tôi lập tức bật dậy khỏi người anh.

Chạy vội hai bước đến cửa, phía sau không có chút động tĩnh nào.

Hít sâu một hơi, tôi quay người lại, nhanh chóng chạy về phía giường, cúi đầu khẽ chạm vào mặt anh một cái.

"Chỉ thế này thôi!" Tai tôi nóng đến mức như sắp chảy máu, không dám nhìn anh, liền xoay người chạy ra ngoài, nhưng lại trượt chân ngã sõng soài.

Lục Huân lập tức xuống giường, nhanh chóng đỡ tôi dậy.

Thật sự là khóc không ra nước mắt.

Sau khi chắc chắn tôi không sao, từ phía trên vang lên tiếng cười trầm thấp của anh.

"Anh còn dám cười!" Tôi giả vờ hung dữ.

"Anh để em tùy ý hôn đấy." Đáy mắt anh vẫn còn đọng chút ý cười chưa tan.

"Lần sau có thể lâu hơn một chút."



Câu này không cách nào đáp lại được. Tôi hắng giọng, quay đầu nhìn về phía tủ để chuyển chủ đề.

"Ơ? Cái tủ này khóa kỳ lạ ghê?"

Lục Huân ngước mắt nhìn theo.

"Là khóa vân tay."

"Là vân tay của anh?"

"Ừ."

"Bên trong đựng thứ gì quý giá lắm à?"

"Cũng không hẳn, chỉ là mấy bản nhạc anh từng viết, đĩa DVD tự ghi, với vài thứ khác." Giọng anh nhàn nhạt.

"Trước đây từng có trộm vào một lần, nên sau đó anh khóa lại."

"Ồ."

Ba ngày sau là cuối tuần, bệnh cảm của Lục Huân gần như đã khỏi hẳn. Tôi chuẩn bị đồ ăn vặt và nước uống, kéo anh xuống tầng một biệt thự xem phim cùng tôi.

Phim mới chiếu được một nửa, anh đã ngủ mất rồi.

Tôi gọi mấy lần mà anh vẫn không tỉnh.

Tôi ngây người nhìn anh một lúc lâu, sau đó lấy ra khuôn mẫu dấu vân tay mua trên mạng.

Sao chép dấu vân tay của Lục Huân xong, tôi mang khuôn mẫu lên tầng hai.

Khóa tủ nhận diện thành công, dễ dàng mở ra.

Bên trong, quả nhiên có từng chiếc đĩa DVD, bản nhạc và một số hộp nhỏ khác.

Lục Huân có thói quen tối giản, những video anh từng quay bằng DV trước đây đều chỉ ghi vào một đĩa, không lưu lại trên máy tính.

Không quan tâm đến thứ khác, tôi lật từng chiếc đĩa CD, cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn.

"Vậy ra đây mới là thứ em vẫn luôn tìm kiếm sao?"

Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau, tôi giật mình, chiếc đĩa trên tay rơi xuống đất.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Một bàn tay thon dài nhặt nó lên.

"Đồng Diên."

Anh lặp lại câu hỏi: "Vậy đây mới là thứ em thật sự muốn tìm sao?"
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 18: Chương 18



33

Trong bóng tối, chúng tôi im lặng rất lâu.

"Anh không hề ngủ." Tôi khẽ nói.

Anh không trả lời, chỉ bước đến bàn, bật máy phát rồi đặt đĩa vào.

Hình ảnh nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.

Đây là đoạn video quay lại buổi tiệc mừng tôi đậu cấp ba mà mẹ tôi tổ chức.

Lục Huân là người quay phần đầu.

Nhưng nửa sau là do tôi tự quay.

Tôi không biết cách quay đúng, hình ảnh lộn xộn, còn vô tình ghi lại một người không nên xuất hiện.

Bạn trai của mẹ tôi khi đó.

"Em thật sự không tin anh sao?" Anh đột nhiên lên tiếng.

Tôi im lặng trong chốc lát.

"Chuyện này, em không thể tin tưởng bất cứ ai."

"Nếu đoạn video này rơi vào tay ba em, mà hiện tại mẹ em lại không có chứng cứ gì khác, thì mẹ em sẽ bị ông ấy đuổi khỏi nhà. Ông ấy sẽ làm mọi cách để mẹ ra đi tay trắng."

"Vậy nên em liền bỏ thuốc ngủ vào nước của anh? Sao chép vân tay của anh? Muốn lén lấy đi chiếc đĩa này?"

“Em sợ anh phát hiện ra người đàn ông trong video, rồi giao nó cho ba em, khiến mẹ em phải ra đi tay trắng sao?”

"Trong lòng em, anh là loại người như vậy à?”

"Đồng Diên." Ánh mắt anh lộ rõ vẻ thất vọng.

“Anh thực sự không đáng để em tin tưởng đến thế sao?”

"Anh cho là mối quan hệ của chúng ta đã có tiến triển. Nhưng hóa ra tất cả chỉ là em đang diễn cho anh xem?”

"Chỉ vì thứ này sao?" Anh cười lạnh.

"Chỉ vì thứ này thôi sao?!"

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.

Không phải vậy.

Tôi không hề giả vờ.

Tình cảm này là thật.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Chính vì thật lòng thích anh, nên tôi càng không muốn để anh biết sự nhơ nhuốc của mình.

Miệng thì lên án người cha ngoại tình, nhưng lại ra sức che giấu người mẹ vì thất vọng với hôn nhân mà cũng làm điều tương tự.

Cố tình tiếp cận, che giấu mục đích, rồi dối trá một cách tinh vi.

Tôi quay mặt đi, cố gắng kiềm chế giọng nói đang hơi run của mình.

"Vậy còn anh thì sao? Nếu anh tin em, anh đã không lắp camera giấu kín ở cửa phòng, để rồi biết em từng vào tìm đồ.”

“Cũng sẽ không lúc nào cũng đề phòng em, thậm chí đến ly nước em đưa cũng không uống.”

"Anh thì tốt đẹp hơn em ở chỗ nào chứ."

Anh im lặng một lúc lâu rồi khẽ đáp: "Chiếc camera đó không phải để đề phòng em."

Tôi siết chặt lòng bàn tay, nhìn anh chằm chằm.

"Lục Huân, vốn dĩ chúng ta đã không hợp nhau. Anh nói đúng, một mối quan hệ như thế này… Tại sao phải tiếp tục diễn nữa?"

Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi lên người anh, anh khẽ ngẩng đầu lên.

"Là vốn dĩ không hợp nhau?" Anh nói nhẹ nhàng.

"Hay là em thích một người khác?"

34

Tôi không trả lời câu hỏi đó.

Sáng hôm sau, khi tôi ra khỏi nhà, Lục Huân đã đi mất rồi.

Buổi tối, lớp tôi tổ chức một buổi tụ tập.

Điều tôi không ngờ là Tô Ánh cũng đến.

Dự án kết thúc trong tình huống như vậy, gặp lại nhau không tránh khỏi ngượng ngùng.

Nhưng dường như Tô Ánh chẳng hề bận tâm chút nào.

"Sau này nghĩ lại, em làm vậy là đúng." Anh ấy chủ động ngồi xuống bên cạnh tôi, cười nói.

"Đừng cảm thấy có gánh nặng tâm lý gì cả. Dự án kết thúc rồi, tôi cũng xem như thở phào nhẹ nhõm."

Trên bàn ăn, Lư Viên Viên cầm điện thoại chụp lia lịa.

"Diễn đàn trường đang tổ chức một chủ đề 'Khoảnh khắc nhập học đẹp nhất' đấy. Hôm nay mọi người có thể chụp ảnh tham gia, ai có lượt thích cao nhất sẽ có thưởng đó."
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 19: Chương 19



Mọi người đều lấy điện thoại ra, tiếng cười và trò chuyện rộn ràng.

Bỗng nhiên, cốc nước bên tay trái tôi bị hất đổ.

Chiếc điện thoại tôi đặt trên bàn bị nước làm ướt sũng.

"Xin lỗi nhé, chắc là lúc cầm điện thoại anh vô tình đụng phải."

Tô Ánh vội vàng rút hai tờ khăn giấy đưa cho tôi, vừa giúp tôi lau nước vừa nói: "Mau tắt nguồn đi, đợi khô hẳn rồi hãy bật lại."

Một lúc sau, Lư Viên Viên bất chợt kêu lên: "A, bên chúng ta có ảnh lọt vào top 3 rồi này!"

"Là bức này sao?" Cô ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn Tô Ánh.

"Là mình đăng lên à? Đúng là tài khoản của mình, nhưng…" Cô ấy gãi đầu.

"Mình đăng bức này sao? Nhưng sắp lên hạng nhất rồi đấy!"

Tôi ghé mắt nhìn, bức ảnh có bốn người, hai bạn bên trái đang trò chuyện, còn bên phải là tôi và Tô Ánh.

Dưới ánh đèn ấm áp, Tô Ánh cầm chiếc điện thoại dính nước của tôi, đang cúi đầu cẩn thận giúp tôi lau nước trên bàn.

Có lẽ do góc chụp, hai người trông như đang dựa rất gần vào nhau.

Mà số phiếu bầu của bức ảnh vẫn không ngừng tăng lên.

35

Tim tôi như chùng xuống một nhịp.

Tôi vội mở điện thoại ra, nhưng không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào.

Cảm giác bực bội dâng lên trong lòng vì bức ảnh đó. Tôi viện cớ rồi rời khỏi nhà hàng trước.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Tô Ánh đã đuổi theo và kéo tôi lại.

"Em rời đi là vì Lục Huân sao?" Anh ấy hỏi thẳng.

Tôi sững người.

"Anh ta uy h.i.ế.p em à?"

"Gì cơ?"

"Thầy Lục* từng dạy anh piano, anh đã đến nhà thầy ấy, chính là căn biệt thự mà em đang ở."

*Cha của Lục Huân

"Em sợ như vậy, có phải anh ta đã uy h.i.ế.p em chuyện gì không?"

"Không phải." Tôi lắc đầu.

"Học trưởng, anh nghĩ nhiều rồi, em và Lục Huân quen nhau từ nhỏ, em chỉ tạm thời ở nhà anh ấy thôi."

"Anh ta rất nguy hiểm."

Tôi khựng lại, mở to mắt nhìn anh ấy.

“Có thể em không tin, nhưng anh biết bộ mặt thật ẩn giấu sau vỏ bọc hiền lành của anh ta." Tô Ánh tiến lên vài bước.

"Anh ta rất giỏi đóng vai người tốt."

Đóng vai… người tốt?

Tôi im lặng nhìn Tô Ánh, đột nhiên, rất nhiều chuyện, rất nhiều chi tiết, những điều tôi từng bỏ qua, bỗng kết nối lại thành một chuỗi trong đầu.

Ngón tay tôi khẽ run.

Vậy nên, tất cả chỉ là một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn?

"Học trưởng, anh có biết cách điều khiển máy tính từ xa để xóa dữ liệu không?"

Anh ấy sững lại: "Em nói từ xa? Chuyện này thì anh không rành lắm, anh không chuyên về máy tính..."

Anh ấy dừng lại, giật mình nói: "Đừng nói em đang nghĩ rằng dữ liệu dự án bị xóa là do..."

"Nhưng ai cơ? Chẳng lẽ là..."

"Đồng Diên."

Giọng nói lạnh lẽo vang lên không xa, tôi và Tô Ánh đồng loạt quay đầu.

Lục Huân đứng bên kia đường, một tay xách theo túi đồ.

Không biết đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt anh dưới ngọn đèn đường mờ nhạt, càng khó có thể nhìn rõ cảm xúc.

"Học trưởng, anh về trước đi." Tôi quay sang nói với Tô Ánh.

"Nhưng..."

"Làm ơn."

Ánh mắt Tô Ánh quét qua tôi và Lục Huân vài lần.

"Vậy... có gì thì gọi cho anh."

Tôi gật đầu.

Anh ấy quay lưng trở lại nhà hàng, tôi vẫy tay chào rồi bước xuống bậc thềm.
 
Back
Top Bottom