Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tội Nhân Vô Tội

Tội Nhân Vô Tội
Chương 35: Chương 35



35.

Lời An Đồng vừa dứt khiến tất cả mọi người có mặt sững sờ, trong đó bao gồm cả Trần Cảnh Diệu.

Mà người chấn động nhất chính là Triệu Thiên Thành đứng bên cạnh Trần Cảnh Diệu.

Vừa rồi trên đường theo vào hậu trường, Triệu Thiên Thành vừa đi vừa càu nhàu nói hai người họ tay không gặp mặt hình như không tốt lắm, dù sao anh ta cũng không quá thân thiết với An Đồng. Nhưng rồi anh ta không bao giờ có thể tưởng tượng được sự tình lại tiến triển theo hướng này.

Hai người vừa bước vào đã chứng kiến cảnh tượng An Đồng ra vẻ vô tội đấu đá với trà xanh, sau đó không biết vì lý do gì mà vội vàng chạy về phía bọn họ, suýt nữa té ngã rồi được Trần Cảnh Diệu đỡ cho, tiếp theo còn chủ động xin thông tin liên lạc của Trần Cảnh Diệu.

Làm gì có ai hiểu nổi tâm trạng Triệu Thiên Thành trong năm phút ngắn ngủi này đã chuyển biến đến cả ngàn lần. Anh ta chắc chắn An Đồng và Trần Cảnh Diệu chưa bao giờ gặp nhau chứ đừng nói đến chuyện quen biết, cho nên cũng không ai biết sự việc sẽ tiếp tục đi theo hướng nào nữa.

Chỉ có Giang Đình Viễn là lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm và kinh ngạc, hắn ta chợt nhớ đến mấy hôm trước An Đồng từng lén lút tiết lộ rằng cô đã thích người khác.

Chẳng lẽ đối tượng mà An Đồng thích chính là người đàn ông này?

Giang Đình Viễn liếc qua Tần Dạ Hoài, quả nhiên hắn đang nghiêm mặt chăm chú quan sát hai người bên kia, con ngươi đen láy như sắp nổi giông bão lóe lên tín hiệu nguy hiểm.

Kịch hay sắp mở màn rồi.

Thật lòng mà nói An Đồng có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên trong đời cô chủ động hỏi xin thông tin liên lạc của một người khác giới.

Trước đây từng có vô số người đàn ông hỏi xin số liên lạc của cô làm An Đồng cự tuyệt mãi thành quen, thế nên lần đầu xuất kích cô thực sự không hề chắc chắn.

Thấy Trần Cảnh Diệu nhìn cô mà không đáp lời, An Đồng không khỏi thất vọng. Cô truy hỏi anh: "Không được sao ạ?"

Sự mất mát hiện rõ trong ánh mắt An Đồng đến mức Trần Cảnh Diệu cảm giác tim mình như đập mạnh hơn một chút, sau đó là cơn đau lòng bủa vây.

Trước khi kịp lý giải những cảm xúc không thể hiểu nổi trong lòng, thân thể anh đã kịp hành động trước một bước. Anh bất đắc dĩ giải thích: "Tôi chưa nói là không được, chỉ là hôm nay tôi không mang theo danh thiếp, điện thoại cũng để trong tủ giữ đồ rồi."

Nghe được Trần Cảnh Diệu không có ý từ chối mình, đôi mắt An Đồng lập tức sáng lên, "Vậy thì dễ rồi." Cô vội vàng quay sang Triệu Thiên Thành hỏi: "Triệu Thiên Thành, nhờ anh đưa danh thiếp WeChat của tôi cho anh ấy được không?"

Triệu Thiên Thành đột ngột bị kéo vào chợt sửng sốt rồi lập tức phản ứng, "A… Được được, không vấn đề gì."

Trần Cảnh Diệu cũng cảm thấy đây là một cách hay, thế là gật đầu tán thành.

Triệu Thiên Thành thường ngày không có quan hệ cá nhân với An Đồng, cơ hội gặp mặt cũng chỉ giới hạn ở những bữa tiệc tùng hoặc hoạt động thương nghiệp, bởi vậy thông tin anh ta biết về An Đồng cũng không nhiều hơn những nhân vật thượng lưu khác ở Hoa Thành là bao.

Anh ta biết cô có dung mạo vô song, biết tính tình cô kiêu ngạo tùy hứng, biết cô là đệ nhất mỹ nhân Hoa Thành được tất cả mọi người công nhận, cũng biết chuyện cô mù quáng chạy theo một người đàn ông không yêu mình.

Thế nhưng tối nay may mắn có dịp được gặp gỡ An Đồng ở cự ly gần, Triệu Thiên Thành lại nhận ra vị An đại tiểu thư này hình như không giống với người xuất hiện trong tin đồn cho lắm.

Ít nhất An Đồng ở trước mặt anh ta không phải người kiêu căng ngang ngược. Cô nói chuyện với bọn họ luôn dùng giọng điệu dò hỏi, mà đó có phải thái độ của một người quen thói kiêu căng không?

Đương nhiên là không.

Còn người đàn ông trong lời đồn bị cô không ngừng bám đuôi nhưng vẫn hờ hững, giờ phút này lại bị làm lơ ném qua một bên. Từ sau khi anh ta và Trần Cảnh Diệu cùng bước vào hậu trường, bọn họ nhìn thấy cô nói chuyện với Giang Đình Viễn, thậm chí là đôi co với Tô Nghiên, nhưng dường như cô luôn xem Tần Dạ Hoài là không khí.

Mà Tần Dạ Hoài cũng muộn màng nhận ra điều này.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 36: Chương 36



36.

Tần Dạ Hoài vốn bị Giang Đình Viễn kéo vào hậu trường gặp An Đồng, hắn nghĩ cô sẽ vồ vập hỏi han hắn giống như trước kia, hỏi xem vừa rồi hắn có chăm chú xem cô biểu diễn không, hoặc vô vàn câu hỏi trơ trẽn không biết xấu hổ khác.

Mặc dù Tần Dạ Hoài không rõ lí do An Đồng đột ngột đề nghị hủy hôn, nhưng hắn cũng không ngờ được chỉ vài ngày không gặp mà thái độ cô dành cho hắn đã xoay chuyển đến một trăm tám mươi độ.

Triệu Thiên Thành quan sát rất chính xác, từ giây phút hắn bước chân vào phòng nghỉ trong hậu trường, An Đồng không hề nói với hắn câu nào, thậm chí đến một ánh mắt cũng không thèm cho.

Nếu là trước kia, mặc kệ tâm tình hắn xấu tốt thế nào, An Đồng sẽ luôn nỗ lực không biết mệt mỏi tìm kiếm đề tài bắt chuyện cho bằng được. Chẳng lẽ cô còn giận dỗi vì lần trước gặp mặt hắn đã xử sự quá tuyệt tình?

Tần Dạ Hoài suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, lần cuối cùng bọn họ gặp nhau đã là từ mấy ngày trước. Khi ấy hắn muốn thoát khỏi sự đeo bám của An Đồng cho nên mới thuận miệng nói mình đã thích người khác, đối tượng chính là Tô Nghiên.

Chẳng lẽ An Đồng biết hắn thích Tô Nghiên rồi liền bỏ cuộc, cho nên mới đưa ra đề nghị hủy hôn chóng vánh như thế?

Tần Dạ Hoài không thể không thừa nhận, thời điểm vừa biết tin hôn ước giữa hai nhà được giải trừ hắn đã cực kỳ vui vẻ, cảm thấy cuối cùng mình cũng thoát khỏi cái đuôi phiền phức kia rồi. Hắn cũng từng hoài nghi không biết đây là chiêu trò mới của cô nhằm thu hút sự chú ý của hắn hay không.

Nhưng rồi An Đồng đã cho hắn câu trả lời rất nhanh.

Cô không chỉ hoàn toàn cắt đứt liên lạc với hắn suốt ba ngày trời, hiện giờ còn trực tiếp xem hắn như không khí, thậm chí ở trước mặt hắn chủ động xin thông tin liên lạc của một người đàn ông khác.

Chẳng rõ vì sao trong lòng Tần Dạ Hoài sinh ra chút bực bội, nhất là sau khi chứng kiến An Đồng cùng một người khác mắt đi mày lại càng khiến hắn khó chịu đến cực điểm.

Cô ả kia chỉ mấy ngày trước còn lẽo đẽo chạy theo sau hắn, hiện giờ lại vô tư tán tỉnh đàn ông khác rồi sao?!

Trong lòng hắn dâng lên một cơn giận vô cớ, hắn không hiểu cảm xúc kỳ lạ này đến từ đâu, chỉ cảm thấy rất bất mãn như thế lãnh địa của mình bị người ngoài xâm phạm.

Nhưng An Đồng chưa bao giờ thuộc quyền sở hữu của hắn, sao có thể gọi là xâm phạm được.

Tần Dạ Hoài buồn bực không thôi, lồng n.g.ự.c bị đè nén đến nỗi hít thở không thông.

Vì vậy hắn sầm mặt bước nhanh ra khỏi hậu trường, lúc ngang qua An Đồng và Trần Cảnh Diệu hắn còn không nhịn được phải mỉa mai một câu.

"An Đồng, trước giờ tôi không nhận ra cô lại là kiểu phụ nữ lẳng lơ như thế đấy."

An Đồng bị Tần Dạ Hoài nói bóng gió thì rất khó hiểu, lập tức cãi lại: "Tần Dạ Hoài, anh bị trúng gió à? Tôi đang độc thân làm quen với người đàn ông khác thì có vấn đề gì sao? Hay là thấy tôi phớt lờ nên anh khó chịu, muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại hay gì?"

Tần Dạ Hoài xưa nay không phải người giỏi cãi vã, bởi vậy sau khi nghe An Đồng nói xong khuôn mặt hắn càng vặn vẹo, lập tức phất tay bỏ đi.

Tô Nghiên cũng vội vàng đuổi theo, "Dạ Hoài, chờ em với."

Nhìn Tần Dạ Hoài bị mình chọc tức xì khói, An Đồng không khỏi nở nụ cười thắng lợi.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 37: Chương 37



37.

Ánh mắt Trần Cảnh Diệu chưa từng rời khỏi khuôn mặt An Đồng. Chứng kiến vẻ dào dạt đắc ý kia anh cũng vô thức vui lây, khóe miệng khẽ cong lên một cái.

Triệu Thiên Thành và Giang Đình Viễn không khỏi kinh ngạc trước thái độ chuyển biến của An Đồng trong mấy ngày này.

"An Đồng, chuyện gì xảy ra với cô à? Trước đây không phải cô rất thích Tần Dạ Hoài sao? Hiện giờ lại nhìn anh ta như kẻ thù thế?" Triệu Thiên Thành ngạc nhiên hỏi.

Giang Đình Viễn cũng tiến lên cười nói: "An Đồng, mấy ngày không gặp, tôi phải nhìn cậu bằng ánh mắt khác xưa rồi."

Hắn ta liếc nhìn Trần Cảnh Diệu rồi nói: "Vị này… không định tự giới thiệu một chút sao?"

Triệu Thiên Thành chủ động ra mặt làm cầu nối xã giao, cất tiếng giới thiệu: "Vị này là Trần Cảnh Diệu, người nhà họ Trần ở Hải Thị, hai nhà chúng tôi có quan hệ hợp tác làm ăn."

Nghe đến cái tên Trần thị vang danh, trong mắt Giang Đình Viễn hiện lên một tia kinh ngạc, hắn ta lập tức vươn tay phải: "Chào anh Trần, tôi là Giang Đình Viễn."

Trần Cảnh Diệu cũng lịch sự nắm tay Giang Đình Viễn đáp lễ, bình thản nói: "Chào anh."

Xã giao đơn giản xong Giang Đình Viễn lập tức đụng vào cánh tay An Đồng hỏi: "Khá thật đấy, hai người gặp nhau từ khi nào?"

Hiện tại hắn ta rốt cuộc đã chắc chắn đối tượng mà lần trước An Đồng nhắc tới chính là Trần Cảnh Diệu. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy anh, ánh mắt An Đồng luôn tỏa sáng lấp lánh, ánh mắt này đã từng chỉ xuất hiện mỗi khi cô nhìn Tần Dạ Hoài.

Câu hỏi của Giang Đình Viễn đồng thời cũng là nghi vấn trong lòng Triệu Thiên Thành và Trần Cảnh Diệu, bọn họ cũng không hiểu tại sao An Đồng lại xử sự khác thường như vậy.

An Đồng chỉ lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Trước đây không quen biết, nhưng tôi vừa gặp đã yêu anh ấy rồi."

Hai người ngoài cuộc Giang Đình Viễn và Triệu Thiên Thành lập tức vỗ tay hoan hô rất khoa trương ầm ĩ, chỉ có Trần Cảnh Diệu là lộ ra thần sắc không tin nổi. Không hiểu sao nghe được những lời này của An Đồng lại khiến anh rất thích thú.

Anh cảm thấy người con gái trước mặt mình hẳn là một yêu tinh biết hạ bùa chú, chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà đã làm anh phải đưa ra nhiều hành động ngoại lệ đến đáng kinh ngạc.

Mà giờ phút này cô lại dùng đôi mắt lấp lánh như sao nói rằng, bản thân vừa gặp anh đã yêu thích.

Ai có thể từ chối cho được?

Đột nhiên Trần Cảnh Diệu nhớ ra, vừa rồi Triệu Thiên Thành đã nói với anh rằng An Đồng từng đeo bám theo đuổi Tần Dạ Hoài rất nhiều năm. Thái độ đầy thù địch của Tần Dạ Hoài vừa nãy làm Trần Cảnh Diệu không khỏi buồn cười, xem ra người đàn ông kia không phải hoàn toàn không có ý gì với An Đồng đâu.

Chỉ tiếc là quá muộn rồi, An Đồng hiển nhiên đã quyết tâm bỏ tối theo sáng.

Trần Cảnh Diệu là người thông minh, cho nên ngay khi An Đồng vừa nhắc đến câu vừa gặp đã yêu, anh đã nhận ra mình cũng động lòng trước người đẹp mất rồi.

Người con gái trước mặt anh xinh đẹp lộng lẫy, táo bạo tài giỏi, dường như đối phương sinh ra là để trở thành bạn đời anh vậy.

Anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim mình đang đập mạnh mẽ.

Nam nữ trưởng thành chỉ cần một ánh mắt cũng đủ hiểu được thâm ý của đối phương, thế nên Trần Cảnh Diệu cũng rất tự nhiên hào phóng trả lời An Đồng: "Nếu đã như vậy, tôi có được vinh hạnh mời cô An cùng đi ăn tối không?"

An Đồng hạnh phúc gật đầu.

Cô quay trở lại phòng nghỉ thay một bộ váy trắng mặc thường ngày. Vừa bước ra khỏi cửa nhà hát, chiếc Rolls-Royce của Trần Cảnh Diệu đã chờ cô trước cửa từ bao giờ.

Triệu Thiên Thành và Giang Đình Viễn thức thời đi về trước, để lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ.

An Đồng ngồi trên ghế phó lái, tự đeo dây an toàn cho mình rồi lập tức hỏi: "Cảnh Diệu, em có thể gọi anh như vậy được không?"
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 38: Chương 38



38.

Trần Cảnh Diệu lại sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên anh gặp một người con gái như An Đồng, táo bạo nhưng không khiến người ta phản cảm, giờ đây anh mới hiểu tại sao toàn bộ đàn ông ở Hoa Thành lại mến mộ cô nhiều như vậy.

Trần Cảnh Diệu thu lại nét mặt của mình, mỉm cười, "Đương nhiên là được."

An Đồng dường như rất hào hứng, "Để đáp lễ, xin anh cũng gọi em là An Đồng luôn nhé."

Trần Cảnh Diệu khẽ gật đầu, "An Đồng, một cái tên rất đẹp."

Đùng một tiếng, đột nhiên An Đồng cảm thấy Trần Cảnh Diệu của lúc này gần như trùng hợp với hình ảnh anh lẳng lặng đứng trước bia mộ che ô cho cô.

Ngày ấy Trần Cảnh Diệu cũng nói như vậy.

Anh nói, An Đồng, một cái tên rất đẹp.



Trong bữa tối đầu tiên, hai người họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Tán gẫu được một hồi lâu, cuối cùng Trần Cảnh Diệu vẫn không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong đầu mình: "Em chưa từng… quen biết tôi, vậy tại sao lại… ?"

Nửa câu còn lại bị bỏ ngỏ, nhưng dĩ nhiên An Đồng đã hiểu hết ý của anh. Cô vội vàng giải thích: "Em thích anh rất nghiêm túc, không phải vì tài sản nhà anh đâu."

Có lẽ do An Đồng bộc bạch quá thẳng thắn làm Trần Cảnh Diệu không khỏi bật cười, anh nói: "Ý tôi không phải thế."

Nhà họ Trần ở Hải Thị sở hữu khối tài sản khổng lồ đến mức toàn bộ hào môn thế gia ở Hoa Thành hễ nghe đến cái tên này đều phải ngẩng đầu ngưỡng mộ. Bởi vậy khi nghe thấy Trần Cảnh Dao hỏi vậy, cô cũng cho rằng anh đang ngờ vực mục đích của mình.

Người anh thích là An Đồng thật sự, cho nên người cô thích đâu thể là cậu chủ nhà họ Trần được.

Thế nhưng kể cho Trần Cảnh Diệu câu chuyện về kiếp trước kiếp này thì quá không thuyết phục, An Đồng suy nghĩ cả buổi chỉ có thể bịa đại một chuyện khác. Cô khẽ cắn môi nói: "Em… thật sự là vừa gặp đã thích anh, nhưng không phải hôm nay."

"Không lâu trước đây em có đi Hải Thị một chuyến để tham gia một bữa tiệc rồi gặp anh ở đó, vừa chạm mặt đã thích anh rồi nên đành tìm người hỏi thăm tin tức về anh."

"Vốn nghĩ rằng sau khi trở về Hoa Thành sẽ không còn cơ hội thấy anh nữa, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp gỡ, cho nên lúc nhìn thấy anh bước vào hậu trường em mới trở nên kích động như vậy."

Trần Cảnh Diệu chỉ mỉm cười không đáp.

Đương nhiên anh nhận ra những lời An Đồng vừa nói chỉ có một nửa sự thật, thế nhưng sau khi nghe cô giải thích xong, đột nhiên anh không còn thắc mắc tại sao cô lại yêu mình từ cái nhìn đầu tiên nữa.

Thứ gì cũng có thể làm giả được, chỉ có ánh mắt của một người là không thể nói dối.

Mà tình cảm trong ánh mắt An Đồng lại vô cùng dễ đoán.

An Đồng đối diện với Tần Dạ Hoài tựa như một chú mèo nhỏ giương móng vuốt đầy phòng bị, chỉ bất cẩn một chút thôi sẽ bị nó cào xước cả da.

Mà ở trước mặt anh, An Đồng thu lại tất cả gai nhọn trên người mình, khiến anh có cảm giác như có một chú mèo nhỏ đáng yêu đang chờ chực nhào vào lòng làm nũng.

Dù không biết vì nguyên cớ gì, anh vẫn phải thừa nhận bản thân rất hưởng thụ phần tình cảm An Đồng dành cho mình.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 39: Chương 39



39.

Trần Cảnh Diệu suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Tôi chưa từng hẹn hò với ai, cũng không biết nếu hẹn hò thì phải làm những gì. Chuyện tình cảm đối với tôi là một lĩnh vực quá mới mẻ, thậm chí có thể xem là tay mơ. Nhưng tôi lại biết rõ, mình ghét nhất là bị người ta lừa dối, chỉ mong muốn được đối xử chân thành. Tôi phải thừa nhận bản thân đúng là có động lòng với em, nhưng có lẽ tôi cũng là người có tính chiếm hữu khá mạnh. Nếu em không ngại, chúng ta có thể kết giao thử xem."

An Đồng ngẩn cả người.

Cô từng dự đoán vô số câu trả lời mà Trần Cảnh Diệu có thể nói, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần nghe anh chất vấn xem rốt cuộc hai người đã gặp nhau trong bữa tiệc nào, hoặc vạch trần thẳng mặt lời nói dối vụng về của cô, hoặc cũng có thể là một lời từ chối, nói rằng bọn họ không thích hợp để phát triển xa hơn.

An Đồng thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem phải ứng đối với Trần Cảnh Diệu trong từng trường hợp như thế nào.

Nhưng rồi không một phán đoán nào của cô trùng với câu trả lời hiện tại.

Anh ấy thực sự… đưa ra đề nghị kết giao với cô.

An Đồng chỉ biết trố mắt, cảm thấy hạnh phúc ập đến với mình quá đột ngột.

Người có ngoại hình và gia thế ưu việt như An Đồng từng được vô số người theo đuổi, thậm chí là quấy nhiễu, nhưng cô cũng không thấy quá phiền với việc đó. Nhưng đúng như tin đồn hay nói, An đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, ngoại trừ Tần Dạ Hoài ra thì không để ý đến bất kỳ ai khác.

Đến tận hôm nay An Đồng mới thấy biết ơn cha mẹ đã trao cho mình những điều kiện quá ưu tú, cho nên cô mới có đủ dũng khí và quyết đoán khi đứng trước mặt người mình yêu mến. Mặc dù biết Trần Cảnh Diệu không thích cô chỉ vì gia thế hay ngoại hình, nhưng sở hữu những thứ đó mới khiến cô càng xứng đôi với anh hơn.

Ký ức của kiếp trước và kiếp này chồng chập lên nhau làm sống mũi An Đồng hơi nhức nhối.

Trần Cảnh Diệu nhận ra ánh nước hiện lên trong mắt An Đồng, tưởng rằng mình đã hiểu lầm ý tứ của cô bèn vội vàng giải thích: "Xin lỗi em, có phải tôi đã nóng vội quá rồi không? Nếu có hiểu lầm gì, vậy tôi trịnh trọng xin lỗi."

Có lẽ vì trước đó Triệu Thiên Thành đã tâng bốc lên tận trời, nói rằng toàn bộ đàn ông ở Hoa Thành đều ngưỡng mộ cô, hoặc có lẽ vì nhận ra Tần Dạ Hoài không phải không có hứng thú gì với An Đồng, tóm lại Trần Cảnh Diệu không ngờ được rằng sẽ có ngày mình đưa ra lời đề nghị kết giao với một người con gái chỉ vừa gặp mặt.

Chuyện này chưa từng xảy ra trong đời Trần Cảnh Diệu.

Không phải anh chưa từng gặp qua mỹ nhân tuyệt thế, nhưng An Đồng luôn mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc rất đặc biệt, như thể bọn họ được định mệnh sắp đặt phải gặp gỡ nhau.

Chỉ tưởng tượng đến viễn cảnh cô có khả năng thuộc về người khác, trở thành bạn gái, thậm chí là bạn đời của người kia là Trần Cảnh Diệu bỗng có chút hốt hoảng.

Thế nên anh mới đường đột đưa ra đề nghị kết giao.

Bởi vì anh bức thiết muốn nhận được một vị trí chính thức bên cạnh cô.

Nghe thấy câu xin lỗi của Trần Cảnh Diệu, đột nhiên An Đồng đứng dậy tiến về phía anh rồi nhào vào lòng đối phương, bất chấp hoàn cảnh đông đúc trong nhà hàng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back