Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương bibi

Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương bibi
Chương 100: Tâm sự



Tần Kiến Thư có tâm sự.

Dù đối phương không nói ra, nhưng Ôn Sở hiểu nàng rõ đến nhường nào.

Tần Kiến Thư không muốn nói, Ôn Sở cũng không muốn ép.

Cơ thể mệt mỏi được ngâm trong nước nóng, xương cốt như rã rời.

Tắm xong bước ra, Ôn Sở chui thẳng vào chăn.

Mí mắt cô buồn ngủ đến mức không thể mở, cơn mệt mỏi nặng trĩu như một bàn tay vô hình kéo cô vào vực sâu tăm tối. Ôn Sở ngủ mơ mơ màng màng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cho đến khi bên kia giường vang lên tiếng động rất khẽ.

Ôn Sở cựa quậy trong chăn rồi trở mình, rất tự nhiên tìm đến nơi ấm áp đó. Cô thuận thế đặt tay lên eo Tần Kiến Thư, tìm một tư thế thoải mái rồi ôm lấy người kia.

Thói quen mà thành.

Chóp mũi Tần Kiến Thư ngửi được hương thơm quen thuộc. Nàng nghe thấy tiếng hít thở phía sau mình rất nhanh đã trở nên đều đều.

Cả căn phòng lập tức lắng xuống.

Tần Kiến Thư lặng lẽ quay đầu, khóe mắt thoáng nhìn thấy gương mặt yên tĩnh say ngủ của đối phương.

Đèn tường ở đầu giường chiếu sáng một khoảng nhỏ, ánh sáng vàng nhạt phủ lên hàng mi dài rậm. Chủ nhân của hàng mi ấy dường như ngủ không yên, mỗi lần hàng mi khẽ run lên, như làm rơi xuống một lớp sáng tối.

Ôn Sở thực sự rất mệt.

Nhưng dù có mệt mỏi đến vậy, cô vẫn luôn tranh thủ thời gian đến gặp nàng.

Tần Kiến Thư lặng lẽ thở dài, trong lòng nặng trĩu, như thể bị một tảng đá lớn đè ép.

Nàng vươn tay, tắt ngọn đèn cuối cùng trên đầu giường.

Bóng đêm vô tận bao trùm xuống, lặng lẽ tràn tới từng ngóc ngách trong phòng.

Nửa đêm.

"Reng—— Reng——"

Trên đầu giường, chiếc điện thoại phát ra ánh sáng trắng chói mắt, tiếng chuông điện thoại cùng tần suất rung dày đặc kéo Ôn Sở ra khỏi giấc ngủ một cách thô bạo. Cô lần theo nguồn âm thanh, mò lấy điện thoại.

"Hu hu hu hu hu..."

"Ôn Sở, cậu...đồ chết tiệt, bỏ mình cô đơn ở đây để đi hẹn hò à!"

"Ôn Sở, cậu có đang nghe không hả! Sao cậu có thể lén đi hẹn hò sau lưng đứa bạn thân đang thất tình chứ!"

"..."

Giọng nói của Dương Liễu ở đầu dây bên kia lúc thì the thé chói tai, lúc thì líu ríu không rõ, nghe một cái là biết đang say rượu làm loạn.

Ôn Sở nhíu mày, chỉnh nhỏ âm lượng loa nghe điện thoại, ngồi dậy từ trên giường.

Cô nhìn thời gian, hạ thấp giọng, vô cùng bất lực: "Bây giờ là mấy giờ rồi, một buổi tiệc xã giao mà cậu uống đến muộn như vậy, lại còn chạy đi đâu quậy nữa?"

Tiệc xã giao cùng lắm cũng chỉ kéo dài đến 9 giờ tối, bây giờ đã là 1 giờ sáng.

Uống đến mức này thì còn liên quan gì đến việc xã giao nữa chứ?

Ôn Sở nghe thấy động tĩnh từ đầu dây bên kia truyền tới, đầu óc ong ong. Bị đánh thức giữa chừng, cô nặng nề day ấn đường, nhất thời cảm thấy người say rượu đau đầu hẳn phải là mình mới đúng.

Tuy nhiên, bây giờ dù cô có nói thêm gì nữa, một người đang say rượu như Dương Liễu cũng chẳng nghe lọt tai.

Ôn Sở đang đau đầu, cúi xuống lật danh bạ chuẩn bị tìm người đến đón con ma men về. Đúng lúc này, giọng nói ở đầu dây bên kia đã đổi thành người khác——

"Ôn Sở, là chị."

Nghe thấy giọng nói này, Ôn Sở hơi sửng sốt, nhưng cô vẫn nhanh chóng phản ứng kịp và nhận ra người ở đầu dây bên kia là ai.

Ôn Sở mím môi, không lên tiếng.

Bên kia, dường như Trình Thính Nhiên tin chắc rằng cô đã nghe thấy, vẫn tự nói tiếp: "8 giờ hơn là bữa tiệc đã kết thúc rồi. Sau đó, Dương Liễu đi cùng chị tới buổi tụ họp đón năm mới của nhóm Ngu Tư Mạn. Em yên tâm, lát nữa chị sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn."

"Ừm, cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

Cuộc trò chuyện của hai người lời ít mà ý nhiều, không có bất kỳ câu dư thừa nào.

Cúp máy xong, Ôn Sở đặt lại điện thoại lên đầu giường, một lần nữa chui vào trong chăn.

Hai tháng trước, trong một lần tình cờ, cô đã thêm lại thông tin liên lạc của Trình Thính Nhiên vào điện thoại.

Cũng không phải là buông bỏ hay làm hòa gì cả, chỉ đơn giản là do nhu cầu hợp tác.

Trình Thính Nhiên được trụ sở chính điều từ Bắc Kinh đến công ty con ở Vân Thành để mở rộng thị trường Tây Nam. Trùng hợp là vừa hay có liên quan đến mảng thương mại điện tử thực phẩm tươi sống, vì vậy hai bên đã từng ăn cơm chung vài lần.

Đã là nhu cầu hợp tác trong công việc, vậy Ôn Sở sẽ không đặt cảm xúc cá nhân lên trước. Trong những dịp trang trọng, cũng không phải là cô không thể gọi Trình Thính Nhiên một tiếng "Giám đốc Trình".

Cũng may, đối phương trông cũng có vẻ đã buông bỏ quá khứ rồi.

Ôn Sở khẽ dịch chăn, nhẹ nhàng kề sát Tần Kiến Thư thêm lần nữa.

Đúng lúc cô sắp ôm lấy đối phương, tiếp tục chìm vào giấc ngủ—

"...Là ai gọi vậy?"

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Tần Kiến Thư mơ màng thốt ra mấy chữ.

Xem ra đã tỉnh được một lúc rồi.

Ôn Sở hờ hững: "Dương Liễu, thất tình lại uống say rồi gọi cho em làm loạn."

Cô ôm chặt lấy người kia, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Tần Kiến Thư: "Ngủ nào!"

---

Sau ngày 31 là ba ngày nghỉ Tết Dương lịch liên tiếp, rất hiếm khi Ôn Sở có thể ở lại Phong Thành lâu như vậy.

Tần Kiến Thư cũng trân trọng khoảng thời gian chỉ có hai người bên nhau lúc này. Trong ba ngày, ngoài việc thi thoảng ra ngoài ăn uống và xem phim, phần lớn thời gian còn lại họ đều ở lì trong phòng suite khách sạn, không ra khỏi cửa.

Hoặc là cuốn lấy nhau trên giường, mỗi lần triền miên đều quấn quít đến khi kiệt sức mới chịu dừng lại.

Khi không có việc gì, họ sẽ cùng nhau tựa vào đầu giường, bật máy chiếu lên xem phim. Dù lần nào xem được nửa chừng cũng sẽ xảy ra đủ loại tình huống, thành ra đến giờ cả hai vẫn chưa xem trọn vẹn một bộ phim nào.

Khi Tần Kiến Thư có việc ra ngoài, Ôn Sở sẽ ngoan ngoãn ở lại khách sạn, chờ đối phương trở về.

Trong khoảng thời gian đó, cô sẽ mở máy tính trả lời email, xử lý công việc tồn đọng trong mấy ngày qua một cách đâu vào đấy.

Gặp lúc Ôn Sở có email cần trả lời gấp, Tần Kiến Thư cũng sẽ tự giác tránh đi, không làm phiền.

Điều này khác hẳn hồi còn ở trường. Sau một năm lắng đọng, khí chất của Ôn Sở đã âm thầm thay đổi. Giờ đây, trông cô ngày càng chín chắn, tựa như đóa hồng nở rộ giữa ngày xuân, rực rỡ chói mắt, lấn át muôn hoa.

Tần Kiến Thư rất thích ngắm dáng vẻ cô nghiêm túc xử lý công việc, vừa gợi cảm lại vừa trưởng thành.

"Tối nay có thêm món."

Tần Kiến Thư cởi chiếc áo khoác dính đầy hơi lạnh, cẩn thận lấy cái túi trong hộp giữ nhiệt ra, đặt lên bàn. Nàng quay đầu lại, nháy mắt một cách bí ẩn về phía người đang ngồi trên ghế sofa.

Quả nhiên, Ôn Sở rất nhanh bỏ lại công việc, tò mò tới gần: "Đây là gì vậy?"

"Canh ba ba mẹ chị ninh đấy, lúc ra ngoài còn đặc biệt dặn chị mang tới cho em."

Ôn Sở vừa kinh ngạc vừa ngờ vực: "...Cho em?"

Cô nghi ngờ, không biết có phải mình nghe nhầm không.

"Đúng vậy, mẹ chị biết em đến rồi." Vẻ mặt Tần Kiến Thư bình thản, nàng chậm rãi áp đôi tay lạnh cóng của mình lên mặt Ôn Sở, đôi mắt cong như vầng trăng. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Nếu không, em nghĩ làm sao chị giấu được chuyện cứ mỗi lần em tới là chị lại không về nhà qua đêm?"

Còn những món đồ bổ mỗi lần Ôn Sở mua.

Lúc đầu, mẹ Tần còn tưởng con gái lén lút giấu gia đình để ra ngoài gặp bạn trai, sau này mới biết đó là "bạn thân".

Chỉ là người bạn thân này đến hơi thường xuyên quá, hai người cũng thân thiết quá mức rồi.

Những nghi ngờ đó, bọn họ giấu trong lòng chứ không hỏi ra.

Về phương diện đối nhân xử thế, các bậc trưởng bối sẽ để tâm hơn. Nghe con gái thường xuyên nhắc đến Ôn Sở, dần dần, ba mẹ Tần cũng có chút hiểu biết về cô.

Biết cô bận rộn và vất vả vì công việc, nên lần này ra ngoài, đặc biệt dặn Tần Kiến Thư mang canh bổ tới đây.

Ôn Sở cảm thấy vừa vinh hạnh vừa bối rối.

Hai người gọi đồ ăn ngoài của khách sạn, sau khi ăn xong, họ uống hết sạch phần canh trong hộp giữ nhiệt.

Sau khi ăn no, Ôn Sở bắt đầu buồn ngủ. Cô lười biếng tựa vào sofa, lúc này trông càng giống một con mèo thỏa mãn vẫy đuôi.

Đột nhiên, mặt ghế sofa bên cạnh hơi lún xuống.

Tần Kiến Thư ngồi xuống sát bên cô.

Ôn Sở đang định đưa tay kéo đối phương——

"Ôn Sở, chị có chuyện muốn nói với em."

Tần Kiến Thư trông rất nghiêm túc. Một giây, hai giây.

Ôn Sở thu lại nụ cười thoáng hiện trên khóe môi, cô ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt kiên định nhìn sâu vào đôi mắt lạnh như màn đêm của đối phương: "Chị nói đi."

Nét mặt Tần Kiến Thư bình thản, nàng mím môi: "Sau Tết năm nay, chị định sẽ quay lại dạy học tiếp."

"Trường Trung học số 3 Phong Thành có ý định mời chị quay lại làm giáo viên. Trước đây, chị luôn từ chối vì nghĩ rằng mình sẽ không ở lại Phong Thành lâu."

Nhưng bây giờ...chẳng thấy điểm kết thúc.

Tần Kiến Thư không biết tình trạng của ba mình sẽ còn kéo dài bao lâu nữa, nàng cần thay đổi kế hoạch.

Khi nàng vừa từ Vân Thành trở về, đã có người quen bên trường Trung học số 3 đến tìm và nói chuyện một lần, nhưng lúc đó nàng đã từ chối khéo.

Trường Trung học số 3 là trường trung học tư thục tốt nhất ở Phong Thành, mức lương và đãi ngộ đương nhiên cũng không tệ. So với việc nàng nhận dạy kèm lẻ tẻ bên ngoài, thu nhập sẽ ổn định hơn, cũng cao hơn.

Để chữa bệnh cho ba Tần, tiền tiết kiệm của gia đình đã vơi quá nửa, số tiền tiết kiệm trong tay nàng cũng từ sáu con số giảm xuống còn năm con số.

Sau khi cân nhắc đủ mọi khía cạnh thực tế và suy đi nghĩ lại, Tần Kiến Thư cảm thấy mình rất cần một công việc và nguồn thu nhập ổn định.

Bây giờ nàng đã 34 tuổi, không phải 24.

Ôn Sở nghe xong, im lặng một lúc: "Phải mất bao lâu?"

"Bên đó nói, ít nhất phải ký hai năm."

Nói xong câu này, bàn tay Tần Kiến Thư đang đặt trên đùi cũng không kiềm được mà siết chặt lại.

Nàng thở ngày càng nặng nề, khi nói ra câu này, nàng cũng cảm thấy vô cùng hoang đường và tự trách.

Tần Kiến Thư rất muốn nói với Ôn Sở một câu xin lỗi.

Nàng lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có...quá nhiều chuyện ngoài ý muốn và bất đắc dĩ.

Nhưng nàng cũng từng hứa với đối phương, sẽ không nói xin lỗi nữa.

"Ừm...cứ đi dạy kèm cho người ta mãi cũng không phải cách hay."

"Em ủng hộ chị."

Ôn Sở im lặng rất lâu, cuối cùng, cô vươn tay ôm lấy đối phương, dùng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng để an ủi và trả lời Tần Kiến Thư. Cô nở một nụ cười nhẹ: "Đúng lúc em cũng rất bận. Dương Liễu còn nói, đợi đến khi thị trường bên Vân Thành hoàn toàn ổn định, sang nửa cuối năm sau tụi em phải chuyển sang chinh chiến ở thành phố tiếp theo."

Ôn Sở không nhắc nửa chữ nào về hai năm dài đằng đẵng ấy.

Không giận sao? Đương nhiên là giận.

Không thất vọng sao? Đương nhiên là thất vọng.

Những cảm xúc phức tạp cuồn cuộn đan xen trong lòng Ôn Sở, cô thậm chí muốn đứng dậy, lớn tiếng chất vấn Tần Kiến Thư tại sao lại là hai năm nữa.

Nhưng, tất cả những điều này là lỗi của Tần Kiến Thư sao?

Không phải.

Ngoài việc là bạn gái của cô, Tần Kiến Thư còn là con gái nuôi của ba mẹ nàng, càng là một cá thể độc lập.

Những khó khăn trong thực tế, cuối cùng vẫn phải vượt qua. Những cuộc cãi vã trẻ con và việc trút giận vô cớ không chỉ không giải quyết được vấn đề, mà ngược lại còn khiến mọi chuyện tệ hơn.

Ôn Sở đã chọn cách làm cô cho là đúng.

Cô buồn, nhưng người như Tần Kiến Thư, có lẽ còn buồn hơn cả cô.

Bên tai, giọng nói của Tần Kiến Thư rầu rĩ, trầm thấp đến cùng cực——

"Ôn Sở."

"Em có từng nghĩ rằng, cứ yêu xa với chị như thế này sẽ rất mệt không?"

Tần Kiến Thư như đang ám chỉ.

Ôn Sở liên tưởng đến dáng vẻ nặng trĩu tâm sự của đối phương suốt hai ngày qua.

Tim cô bỗng chốc thắt lại. Cô đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm người kia: "Chị muốn nói gì?"

Ánh mắt Tần Kiến Thư lóe lên: "Chị..."

Ôn Sở quan sát nét mặt của nàng, ngay khoảnh khắc đối phương sắp mở miệng, trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.

"Lần sau gặp rồi nói." Ôn Sở cứng rắn cắt ngang lời, trong giọng nói của cô hiếm khi lộ ra vẻ bực bội và sự cương quyết không cho phép phản bác. "...Giờ em không muốn nghe."

Cả hai đồng thời rơi vào sự im lặng chết chóc.

Lúc này, Ôn Sở lại nói thêm một câu.

Cô khẽ nhếch khóe môi, mỉm cười như thể chẳng mảy may gợn sóng: "Nếu lần sau gặp lại, chị vẫn nhất quyết muốn nói những lời đó."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tính cách của Tần Kiến Thư thực ra có khuyết điểm. Từ nhỏ nàng đã bị ba mẹ ruột cho làm con nuôi, cũng chưa từng trải qua mối quan hệ thân mật nào, vì vậy phản ứng đầu tiên khi gặp chuyện là dựa vào bản thân, không muốn làm phiền người khác, sau đó đẩy mọi người ra xa.

Dựa vào những điều đã nêu trên.

Cần có ai đó trị thói hư này của nàng một cách thật đích đáng mới được ha ha ha ha ha.
 
Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương bibi
Chương 101: Nhấn like



"Không thể nào, ý cậu là——"

"Tần Kiến Thư muốn chia tay với cậu sao?"

Dương Liễu vừa uống một ngụm nước, suýt nữa thì bị sặc. Cô tròn mắt nhìn về phía người đang đứng bên bàn đảo bếp rửa trái cây.

Ôn Sở không ngẩng đầu lên, dòng nước mát lạnh gột rửa đôi tay cô, cô nghiêm túc sửa lỗi: "Chị ấy không nói vậy."

Nói một cách nghiêm túc, chính Ôn Sở không để cuộc trò chuyện tiếp tục.

Thực ra, Ôn Sở cũng không biết rốt cuộc Tần Kiến Thư muốn nói gì. Cô chỉ cảm thấy có chút bất an.

Ánh đèn lưu ly từ trên đầu tràn xuống, rơi trên mái tóc dài buông xõa của cô. Từng sợi tóc dường như đều đang tỏa sáng rực rỡ, đẹp đến mức không gì tả nổi.

Từ góc độ này, Dương Liễu không nhìn rõ biểu cảm của bạn thân khi nói câu đó.

Dương Liễu tò mò rướn người ra.

Năm ngoái, Dương Liễu cuối cùng cũng chịu tập trung làm việc nghiêm túc. Mẹ cô rất vui mừng, hưng phấn quá liền nói có thể đổi cho cô tiểu thư họ Dương này một căn nhà mới.

Lúc đó Dương Liễu vẫn chưa chia tay, nên đã chọn một căn hộ rộng gần 300 mét vuông trong khu chung cư mới mở ở Vân Thành, chuẩn bị sống chung thật vui vẻ với bạn gái.

Thiết kế, trang trí, cộng thêm công việc vừa nhiều vừa bận rộn, mãi đến hai tháng trước mới có thời gian chuyển đồ từ căn nhà cũ sang.

Còn chưa kịp tổ chức tiệc tân gia, người cũng đã thành chó độc thân rồi.

Sống một mình trong căn nhà to như vậy, Ôn Sở cũng không biết nên nói là đáng ngưỡng mộ, hay là đáng thương nữa.

"Ý thì đúng là vậy, chỉ là chưa nói ra mà thôi."

Đổi qua góc khác cuối cùng cũng nhìn rõ, trên mặt Ôn Sở không có biểu cảm gì.

Dương Liễu tiếp tục mạnh dạn nói: "Nói chứ, hai người cũng đã bên nhau mấy năm rồi, tình cảm lại vững vàng như vậy, có chuyện gì không thể vượt qua mà nhất định phải đi đến bước chia tay..."

"Mình cảm thấy, cậu vẫn nên nói chuyện nghiêm túc với cô ấy."

"Yêu xa thôi mà, những chuyện này đều chỉ là tạm thời, chúng ta phải nhìn về lâu về dài ~~"

Dương Liễu lên giọng chia sẻ kinh nghiệm của mình, còn dùng tay ra hiệu rất sinh động.

Lúc này, Ôn Sở đã rửa xong rổ dâu tây và bày ra đ ĩa. Cô lau khô tay, mỉm cười liếc nhìn đối phương: "Vậy mấy hôm trước, ai là người vừa khóc vừa gào trong điện thoại, bắt mình mau chia tay để thất tình chung?"

"...Lời nói lúc say thôi mà!!!!" Dương Liễu hậm hực sờ sống mũi, khẽ hắng giọng hai tiếng, "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu nhớ không nhầm...hồi đó Trình Thính Nhiên cũng đá cậu y như vậy."

Kết quả là sau này Trình Thính Nhiên hối hận không kịp. Lịch sử dường như luôn lặp lại.

"Hai người ở bên nhau, tại sao lúc nào cũng có suy nghĩ mình sẽ trở thành gánh nặng của đối phương chứ?"

Dương Liễu khoanh hai tay lại, uể oải nằm nhoài trên mặt sứ bàn đảo bếp, lẩm bẩm một mình.

Nếu nói như vậy, chẳng phải tất cả cặp đôi trên thế giới này chỉ có thể cùng hưởng phúc, mà không thể cùng chịu khổ sao?

Tình yêu như thế thì còn có ý nghĩa gì nữa.

Ôn Sở không trả lời đối phương.

Cô đặt đ ĩa sứ đựng dâu tây đến bên tay Dương Liễu, nhẹ nhàng buông xuống. Khóe môi cô thấp thoáng một nụ cười mơ hồ, từng cử chỉ đều toát lên nét lười biếng đầy quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Đúng vậy, Dương Liễu nói không sai.

Cô và Trình Thính Nhiên sở dĩ chia tay không phải vì có người thứ ba đầy drama, cũng không phải vì ai đó hết yêu trước.

Nhưng chính tay đẩy ra, lại là điều không thể chối cãi.

Vậy nên sau này Ôn Sở không có cách nào tha thứ.

Lúc trước, Trình Thính Nhiên vì công việc mà đến Kinh Thành phát triển, còn cô thì ở lại Vân Thành. Mối quan hệ yêu xa này kéo dài được một năm.

Trong khoảng thời gian đó, sự nghiệp của Trình Thính Nhiên ở Kinh Thành tụt dốc, bản thân cô cũng chịu đả kích rất lớn. Vì đủ loại nguyên do, tâm trạng Trình Thính Nhiên đi vào ngõ cụt, thậm chí cô còn giấu Ôn Sở đến bệnh viện kê đơn thuốc uống.

Những chuyện xảy ra với Trình Thính Nhiên, Ôn Sở thực ra không rõ lắm, lúc đó cô chỉ mơ hồ cảm thấy tâm trạng đối phương có gì đó không ổn.

Hai người cách nhau rất xa, mà Trình Thính Nhiên lại là người có lòng tự tôn rất cao, nên cũng không mấy sẵn lòng nhiều lời về chuyện này với cô bạn gái ở xa cuối chân trời.

Ôn Sở bị đối phương đề nghị chia tay trong tình huống không rõ lý do, khi bay đến Kinh Thành để gặp mặt hỏi cho rõ ràng thì lại bị đối phương tránh không gặp, cuối cùng chỉ tốn công vô ích.

Cũng chính từ khoảnh khắc đó, Ôn Sở đã tuyên án tử cho mối tình này.

Chuyện cũ năm nào bị Dương Liễu bất chợt nhắc lại, thế mà cũng cực kỳ hợp cảnh.

Hoàn cảnh mà cô và Tần Kiến Thư đang đối mặt hiện tại, thật giống biết bao.

"Ken két" một tiếng——

Tiếng ghế ma sát với sàn khi Dương Liễu di chuyển đặc biệt chói tai, khiến dòng suy nghĩ trôi xa của Ôn Sở bị kéo về đột ngột. Cô khẽ nhíu mày.

Bên cạnh, Dương Liễu vẫn chẳng hay biết gì: "Vậy lần sau nếu cô ấy thực sự nói chia tay với cậu..."

Ôn Sở cắt ngang lời đối phương, giọng nói ôn hòa mà đanh thép: "Chị ấy sẽ không làm vậy."

Cô cầm một quả dâu tây lên, chặn cái miệng lải nhải của Dương Liễu lại: "Mình sẽ không cho chị ấy cơ hội nói, hơn nữa...chị ấy sẽ nghĩ thông suốt."

Ôn Sở nói câu này với nụ cười khẽ lay động nơi ánh mắt, giọng điệu không nhanh không chậm, toát lên vẻ ung dung, tự tin như đã nắm chắc mọi thứ trong tay.

Làm bạn bè nhiều năm như vậy, Dương Liễu chỉ cần liếc mắt là hiểu ngay.

Được rồi, hồ ly họ Ôn lại sắp giăng bẫy người ta rồi.

"Thực sự không hiểu nổi cậu." Cô hất tay Ôn Sở ra, đứng dậy từ bên cạnh bàn đảo bếp, cụp mắt xuống, "Lát nữa cậu có đi đâu không, hay là muốn ở lại đây giữ nhà giúp mình? Trưa nay mình phải mời người ta ăn cơm rồi, không có thời gian tiếp cậu đâu."

Ôn Sở ngửa đầu: "Ai vậy?"

"Trình Thính Nhiên đó." Dương Liễu thẳng thắn, không hề giấu giếm. Hơn nửa năm qua, do công việc nên họ càng ngày càng có nhiều dịp gặp nhau, việc tiếp xúc với Trình Thính Nhiên cũng dần trở thành chuyện cơm bữa. "Tối hôm trước đón năm mới, mình say bí tỉ, được chị ta đưa về. Mình còn nôn đầy xe chị ta nữa, chẳng lẽ không mời chị ta một bữa để tạ lỗi sao?"

"Hay là, cậu đi với mình nhé?"

---

Tần Kiến Thư có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng, mối quan hệ giữa nàng và Ôn Sở đã rơi vào một trạng thái giằng co khó diễn tả.

Kể từ lần trước sau khi đối phương trở về, cuộc gọi video giữa hai người đã đứt đoạn. Ôn Sở không còn như trước, khi rảnh rỗi hay nghỉ ngơi lại chủ động gọi điện cho nàng, tần suất chia sẻ cuộc sống với nàng cũng giảm đi đáng kể.

Tần Kiến Thư biết nguyên nhân là gì.

Nàng vừa bất an, vừa b3nh hoạn tự hỏi liệu đây có phải là điều nàng mong muốn–– Để Ôn Sở thôi không dồn quá nhiều tâm sức vào nàng.

Mở cửa, rồi đóng cửa.

Tối nay, nàng vốn phải sang khu khác để dạy kèm cho một nữ sinh lớp 9, nhưng xe chạy được nửa đường thì phụ huynh gọi điện nói rằng đứa trẻ bị cảm, không khỏe, muốn hủy buổi học.

Tần Kiến Thư đành phải quay về.

Tối nay Phong Thành có mưa, mưa khá lớn, gió cuốn theo những hạt mưa bụi thổi vào người nên càng lạnh hơn.

Tần Kiến Thư từ bên ngoài trở về, trông có vẻ lơ đãng. Nàng đứng ở cửa ra vào, thoáng nghe thấy phía phòng khách vọng lại tiếng nói chuyện lờ mờ, đứt quãng, dường như có chút nghẹn ngào.

"...Làm khổ bà rồi."

"Vợ chồng với nhau, nói gì mà khổ với không khổ chứ. Nếu hôm nay người nằm đây là tôi, chẳng lẽ ông sẽ buông tay mặc kệ sao?"

"Lúc trước, khi đi đăng ký kết hôn tại Cục Dân chính, chẳng phải cả hai đều đã thề nguyện rồi sao?"

"..."

"Sau này đừng nói mấy câu như vậy nữa."

Mẹ Tần vừa trách móc vừa an ủi, lải nhải với chồng không ít lời.

Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng thay giày rất rõ, bà mới nhận ra con gái đã về.

"Tiểu Thư, tối nay không phải con đi dạy thêm cho người ta à?"

Tần Kiến Thư cởi khăn quàng cổ xuống, nhẹ giọng giải thích với mẹ: "Phụ huynh gọi điện nói hôm nay có việc đột xuất, hôm khác con sẽ tới."

"Vậy con ăn tối chưa? Ba mẹ vừa mới ăn xong, trong bếp còn chút đồ ăn, để mẹ lấy ra hâm nóng cho con nhé?"

"Dạ, con cảm ơn mẹ."

Mẹ Tần lại đề nghị sẽ xào thêm một đ ĩa rau tươi đem lên, nhưng Tần Kiến Thư từ chối khéo.

Nàng vốn dĩ cũng chẳng thiết tha gì đến chuyện ăn uống.

Nàng gắng gượng ăn được nửa chén cơm với mấy món còn thừa từ bữa tối.

Dạ dày căng tức, không biết có phải do tâm trạng ảnh hưởng hay không mà cả tuần nay nàng luôn thấy như vậy.

Ăn qua loa xong, Tần Kiến Thư tự nhốt mình trong phòng.

Nàng nằm trên giường, che mắt lại, trong đầu lại hiện lên nụ cười hờ hững của Ôn Sở hôm đó khi nói chuyện với nàng. Xa lạ, mà chói mắt.

Những hình ảnh quẩn quanh không tan cứ như vậy đóng khung trong đầu, không thể xua đi, cũng chẳng thể xóa nhòa.

Tần Kiến Thư xoắn xuýt, đấu tranh một hồi rồi ngồi dậy khỏi giường.

Nàng cầm điện thoại lên, chủ động nhắn tin cho Ôn Sở:【Học sinh bị cảm, không được khỏe nên buổi học bù bị hủy.】

Tin nhắn gần nhất của hai người vẫn dừng lại ở lúc 1 giờ trưa, đột ngột bắt đầu, đột ngột kết thúc, không còn hồi âm nào nữa.

Mười phút sau, Ôn Sở gửi tới một tấm hình.

Là hình vừa chụp.

Tần Kiến Thư mở ra rồi phóng to. Tấm hình không biết được chụp ở nhà ai, phong cách trang trí rất nổi bật, có khá nhiều người, trông như đang tụ tập vui chơi.

Nàng nhìn chằm chằm vào mấy chữ "đang nhập" trên khung chat.

Nàng đợi một lúc, cuối cùng cũng đợi được câu tiếp theo của Ôn Sở:【Tối nay em ăn tiệc tân gia ở nhà Dương Liễu, có rất nhiều người tới, có lẽ sẽ không về quá sớm.】

Nói cách khác, tối nay chắc cũng sẽ không gọi video.

Tần Kiến Thư mím chặt môi dưới, cố gắng kiềm chế sự bồn chồn đang dâng lên trong lòng, gõ tám chữ trên màn hình:【Vậy em chơi vui nhé, uống ít thôi.】

Gửi tin nhắn xong, nàng ném điện thoại xuống rồi bước vào phòng tắm.

Muộn hơn một chút, bên phía Dương Liễu đăng bài lên vòng bạn bè.

Hình được xếp theo bố cục chín ô, có hình Dương Liễu selfie riêng, có hình Dương Liễu selfie cùng một nhóm người, cùng với nhiều góc chụp lộn xộn đủ kiểu, hoàn toàn phù hợp với tính cách của cô.

Tần Kiến Thư đắp mặt nạ, mở từng tấm hình ra xem.

Khi nhìn thấy tấm cuối cùng, sắc mặt nàng thay đổi đôi chút, lớp mặt nạ phẳng mịn trên mặt cũng theo sự biến hóa biểu cảm của chủ nhân mà nhăn lại một góc.

Trong góc, người đang nói chuyện với Ôn Sở là...

"——Góc khuất thế này, cậu chắc chắn đăng tấm hình này lên thì Tần Kiến Thư thực sự có thể thấy sao?"

Tóm được Ôn Sở đang trốn rượu ở cửa phòng làm việc, Dương Liễu kéo người sang một bên.

Sau khi đăng bài lên vòng bạn bè, cô liên tục mở ra xem lại, luôn cảm thấy không được thỏa đáng. Trong số những bức hình tối nay, tấm cuối cùng là do Ôn Sở dặn cô chụp lén, rồi cố tình đăng lên.

"Thấy mà."

Ôn Sở ôm lấy vai Dương Liễu, dịu giọng an ủi người bạn không quen làm chuyện xấu: "Vô tình lọt vào ống kính mới có vẻ chân thực, không gượng ép."

"Đi thôi, tiếp tục chơi nào."

Vừa nhấc chân, Dương Liễu đột nhiên vươn tay túm cô lại: "Khoan đã!"

Ôn Sở bước loạng choạng mấy bước.

Cô quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía người kia.

Dương Liễu lập tức giơ màn hình điện thoại của mình lên, dí vào mặt Ôn Sở, da đầu có chút tê dại: "Tần Kiến Thư cô ấy vừa mới..."

Nhấn like.

Không chỉ nhấn like, còn để lại bình luận.

Ba chữ: Náo nhiệt quá.
 
Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương bibi
Chương 102: Nhìn quen mắt



Thấy ba chữ này, biến chuyển tâm lý của Ôn Sở cũng vô cùng đặc sắc.

Đợi một lúc vẫn không thấy bạn mình lên tiếng, Dương Liễu không khỏi cẩn thận nói: "Vậy là cô ấy thấy rồi, hay là vẫn chưa thấy?"

Ôn Sở đè bàn tay trước mặt xuống, không nhịn được mà khẽ trợn mắt: "Thấy rồi. Ngày nào cậu cũng đăng nhiều bài lên vòng bạn bè như vậy, đã bao giờ thấy chị ấy like, hay đặc biệt để lại bình luận vào bài nào của cậu chưa?"

Bất thường rõ ràng như vậy mà cũng không phát hiện ra. Ôn Sở bắt đầu hiểu lý do tại sao lần nào Dương Liễu cũng bị người ta nắm thóp dễ dàng.

Được Ôn Sở nhắc nhở, Dương Liễu bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Phải ha!!

Sau khi chia tay với Hứa Ý Tống, tần suất đăng bài trên vòng bạn bè của cô tăng vọt, mỗi ngày ít nhất cũng phải đăng hai ba bài. Mục đích là để tạo ra cảm giác "sau khi chia tay, tôi vẫn sống rất tốt" cho Hứa Ý Tống coi.

Tuy nhiên, rốt cuộc đối phương có để ý hay không thì không thể biết được.

Tần Kiến Thư đúng là chưa bao giờ thả like những bài đăng khô khan và có mục đích rõ ràng mà cô chia sẻ trên vòng bạn bè. Nói vậy, chắc chắn nàng đã nhìn thấy những tấm hình mà họ cố tình đăng lên.

Nếu đã vậy...

Bước đầu trong kế hoạch gài bẫy xem như đã thành công rồi?

Đây là lần đầu tiên Dương Liễu giở trò thất đức để lừa người khác, nhất thời trong lòng cô cũng không rõ đó là cảm giác gì.

Nhưng đúng vào lúc này, Ôn Sở vỗ nhẹ lên vai cô.

Dương Liễu ngước mắt lên, chỉ thấy đối phương vẫn điềm nhiên, khóe mắt và chân mày đều hiện lên nụ cười nhạt vui vẻ: "Đi thôi, những người tới ngày hôm nay đều là bạn bè thân thiết với cậu. Lát nữa không thấy cậu đâu, họ sẽ đi tìm cậu đấy."

Còn cười được nữa?

Dương Liễu thầm oán trong lòng, đồng thời không khỏi tò mò. Nếu Tần Kiến Thư thực sự bị k1ch thích đến mức chạm đáy rồi bật ngược trở lại như Ôn Sở nói, vậy cuối cùng Ôn Sở sẽ có kết cục ra sao? Ôn Sở đã từng nghĩ tới chưa?

Nhìn cái kiểu cười tươi như hoa kia, chắc là chưa nghĩ tới.

Nhưng Dương Liễu lại biết, chỉ riêng chuyện dính dáng tới bạn gái cũ thôi, cũng đã đủ để Ôn Sở chết đi sống lại mấy lần trước mặt Tần Kiến Thư rồi.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi để lộ vẻ mặt kỳ lạ: "...Ừ, đi thôi."

Bữa tiệc tân gia tối nay kéo dài đến gần rạng sáng mới miễn cưỡng kết thúc. Sau khi giúp Dương Liễu tiễn gần hết khách khứa trong nhà, Ôn Sở trở về phòng cho khách, cầm điện thoại lên xem —— WeChat yên ắng, không nhận được bất kỳ tin nhắn nào.

Chỉ có một tin quảng cáo lẻ loi.

Tần Kiến Thư không vì tấm hình trong bài đăng trên vòng bạn bè của Dương Liễu mà tìm đến Ôn Sở. Cô cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.

Một tấm hình chụp ngẫu nhiên thôi mà, không thể đại diện cho điều gì.

Cô nghĩ, chuyện này cần có thời gian lắng đọng và lên men lâu hơn, tối nay chỉ mới là khởi đầu.

Với tính cách được hình thành từ nhỏ như của Tần Kiến Thư, nếu không dùng đến biện pháp mạnh, nàng sẽ không thể nào nhận ra khuyết điểm trong tính cách của mình nằm ở đâu.

Chuyện tương tự đã từng xảy ra một lần khi hai người vừa xác định mối quan hệ. Khi đó, Ôn Sở làm nũng để chặn lời đối phương, đồng thời yêu cầu sau này Tần Kiến Thư không được tiếp tục làm những chuyện đẩy cô ra như vậy nữa.

Giờ đây, chuyện từng hứa lại không làm được. Ôn Sở có chút thất vọng, cũng cảm thấy lần này không thể dễ dàng tha thứ đối phương như trước.

Đây đã không còn là chuyện giận dỗi vặt vãnh nữa.

Cô phải để Tần Kiến Thư bình tĩnh suy nghĩ cho rõ ràng, liệu nàng thực sự có thể chấp nhận khả năng sẽ mất cô hay không.

Tối hôm đó, Ôn Sở không nhắn tin chúc người kia ngủ ngon.

Giống như có một sự ăn ý, bên phía Tần Kiến Thư cũng khá bình tĩnh. Đến khi thức dậy, Ôn Sở mới thấy tin nhắn đối phương chậm chạp gửi đến để giải thích, nói là tối qua xem điện thoại rồi ngủ quên.

Ôn Sở nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, khẽ hừ một tiếng:

——Ai mà tin được?

Ôn Sở không vội vàng trả lời tin nhắn ngay lập tức, cô chậm rãi thay quần áo rồi rời giường. Sau khi rửa mặt xong, cô mới ung dung cầm điện thoại lên trả lời Tần Kiến Thư:

【Em cũng vậy, tối qua uống hơi nhiều nên ngủ ở nhà Dương Liễu luôn [khóc].】

【Vừa mới tỉnh.】

Tô vẽ sự bình yên giả tạo đúng không, cô cũng biết làm vậy.

Để xem nàng có thể nhẫn nhịn được bao lâu, đến khi nào mới có thể nghĩ thông suốt.

Ôn Sở khẽ cụp mắt, cô biết đây sẽ là một cuộc giằng co kéo dài.

Muốn cùng Tần Kiến Thư đi tiếp một cách lâu dài và ổn định, thì nhất định phải vượt qua cửa ải này, nhổ bỏ cái gai ngầm này. Nếu không, dù lần này có giải quyết nhẹ nhàng, sau này khi gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của Tần Kiến Thư vẫn sẽ là muốn đẩy cô ra.

Giống như Dương Liễu đã nói, hai người ở bên nhau mà không thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn thì còn gọi là tình yêu sao?

Trạng thái bế tắc vẫn kéo dài đến hơn nửa tháng sau.

Ngày đầu tiên của tháng 2, Vân Thành có tuyết rơi.

Nghe nói tuyết bắt đầu rơi từ nửa đêm, còn rơi không ít. Những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống, chỉ sau một đêm đã khiến cả thành phố thay đổi diện mạo, hoàn thành một bữa tiệc lớn trước Tết Nguyên đán cho người dân Vân Thành.

Ôn Sở tỉnh dậy, kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Luồng không khí lạnh ập vào mặt khiến cô rùng mình một cái, đồng thời cũng đưa khung cảnh tuyết trắng xóa dưới khu chung cư vào tầm mắt.

Cô giơ điện thoại lên chụp vội mấy tấm rồi rụt người trở lại căn phòng ấm áp, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tần Kiến Thư:

【Tuyết rơi rồi.】

【[Hình ảnh][Hình ảnh]】

Sau khi đơn giản gửi tin nhắn qua, cô lười gõ tiếp: "Tuần sau là Tết rồi, dự báo thời tiết mấy ngày nay cứ nói sẽ có tuyết rơi, nhưng mãi vẫn không thấy, em còn tưởng đài khí tượng dự báo sai..."

"Đã nhiều năm Vân Thành không có tuyết rơi."

Nếu có chị ở đây thì tốt biết mấy.

Câu cuối cùng Ôn Sở không nói ra, cô chỉ khẽ mỉm cười nơi khóe môi, nhẹ giọng nói thầm trong lòng.

Cô chưa quên, lúc này cô vẫn đang so kè độ kiên nhẫn với Tần Kiến Thư.

Trong hơn nửa tháng qua, hai người đã gọi video một lần, khoảng nửa tiếng, còn lại chỉ trò chuyện qua tin nhắn một cách rời rạc. Cả hai luôn ngầm hiểu mà tô vẽ sự bình yên giả tạo này.

Giữa chừng, có lần Ôn Sở cố ý nhắc đến việc trong danh sách quà tặng cuối năm cho đối tác có tên Trình Thính Nhiên, nhưng Tần Kiến Thư lại thờ ơ.

Tin nhắn đã gửi tạm thời chưa được hồi âm.

Ôn Sở xem giờ, hôm nay là thứ ba. Vào giờ này ngày này, hẳn là Tần Kiến Thư đang trên đường đưa ba Tần đến bệnh viện lọc máu, không có thời gian đọc tin nhắn của cô.

Cô rời giường thay quần áo, chỉnh trang bản thân thật chỉn chu, rồi lái xe ra ngoài.

Đã nhiều năm rồi cô chưa thấy trận tuyết nào lớn như vậy. Ven đường lớn, đâu đâu cũng phủ một lớp tuyết trắng xóa mênh mông. Khi chờ đèn đỏ, Ôn Sở liếc mắt nhìn, thậm chí còn thấy ông chủ tiệm tạp hóa xách một cái xô từ trong nhà đi ra, hì hục múc tuyết bỏ vào.

Hôm nay là ngày làm việc áp chót của công ty trước kỳ nghỉ Tết. Chỉ cần hoàn thành nốt hai ngày này, mọi người sẽ được nghỉ ngơi thoải mái một khoảng thời gian.

Tính ra thì, cũng đã một tháng cô và Tần Kiến Thư không gặp nhau rồi.

Ôn Sở thầm tính toán trong lòng, nếu trong hai ngày tới đối phương vẫn không chịu chủ động nói rõ, thì cô sẽ tiếp tục đến Phong Thành một chuyến.

Nhất định phải giải quyết xong chuyện này trước Tết, thì mới có thể chào đón năm mới một cách trọn vẹn được.

Buổi tối, cô có một bữa tiệc xã giao công việc với vài tổng giám đốc cùng ngành ở Vân Thành, tình cờ lại gặp Trình Thính Nhiên.

Bữa tiệc này đáng lẽ là Dương Liễu tới dự, nhưng tối qua Dương Liễu đi ngủ quên không đóng cửa sổ, khiến bản thân bị cảm lạnh. Sáng nay khi gọi điện cho Dương Liễu, nghe giọng cô nàng yếu ớt như sắp chết, không còn cách nào khác, Ôn Sở đành phải thay Dương Liễu đến để xã giao.

May mắn thay, tối nay trên bàn tiệc không có ai ép rượu.

Có lẽ là vì khoảng thời gian trước Tết có quá nhiều bữa tiệc xã giao, nên mọi người đều ngầm hiểu ý, tối nay chỉ nâng ly mang tính tượng trưng, cũng không muốn uống quá nhiều.

Khi ra về, Trình Thính Nhiên và Ôn Sở đi một trước một sau, cùng đứng lại trước cửa khách sạn.

"Em về bằng kiểu gì?"

"Tôi tự lái xe đến đây."

Trình Thính Nhiên nhìn chằm chằm cô một lúc, thẳng thắn nói: "Nếu chị nhớ không lầm, lúc nãy trên bàn tiệc em đã uống không ít rượu, không thể lái xe được."

"Ừ." Ôn Sở cũng không phủ nhận, cô cúi đầu lướt điện thoại, mở ứng dụng đặt tài xế lái xe hộ, "Tôi gọi tài xế lái xe hộ tới."

"Trời tuyết lớn, lại còn vào giờ này, chắc khó gọi người lái xe hộ lắm."

"Lên xe chị đi, chị bảo tài xế tiện đường đưa em về."

Trình Thính Nhiên vạch trần lời nói dối của Ôn Sở một cách rất dễ dàng, cô nhẹ giọng nói: "Không có ý gì khác đâu, cho dù không thể làm người yêu, thì bây giờ chị và em cũng xem như là bạn trên thương trường. Đưa bạn về nhà thôi mà, em...không cần phải khách sáo như vậy."

"Không cần, có người tới đón tôi rồi."

Do dự một lát, Ôn Sở vẫn chọn cách từ chối.

Cô lén dùng Trình Thính Nhiên để khích Tần Kiến Thư là một chuyện, nhưng mối quan hệ ngoài mặt giữa hai người lại là một chuyện khác.

Làm ăn là làm ăn, sau khi tiệc xã giao kết thúc thì là thời gian riêng tư, Ôn Sở phân biệt rất rõ ràng.

Để tránh gây ra phiền phức không cần thiết, cô ậm ờ nói một câu "Có người tới đón tôi rồi".

Chứ thực ra, rõ ràng cô vẫn còn xếp hàng dài trên ứng dụng gọi xe.

Thời tiết khắc nghiệt như thế này, lại còn ở trung tâm thành phố, thực sự rất khó để gọi xe.

Bị từ chối hai lần, Trình Thính Nhiên cũng đã hiểu ý Ôn Sở.

Trình Thính Nhiên không định tiếp tục nán lại, cô trực tiếp bung ô băng qua đường, đi về phía chiếc xe đỗ phía đối diện.

Cũng chính vào lúc này, chiếc Toyota màu trắng đỗ trước xe cô có động tĩnh.

Cửa xe mở ra, chủ nhân chiếc xe giương tán ô đen, từ trong xe bước xuống. Những bông tuyết trắng rơi lả tả trên mặt ô đen tuyền, phủ lên một lớp ánh vàng rọi xuống từ đèn đường, tựa như những vì sao chìm trong dải ngân hà.

Lúc này Ôn Sở mới chú ý tới chiếc xe đó, cô liếc mắt nhìn từ xa.

Ơ——?

Nhìn rất quen mắt, chiếc Toyota màu trắng này sao lại giống xe của Tần Kiến Thư đến vậy?

Tần Kiến Thư đúng là đã về Phong Thành rồi, nhưng chiếc xe và đồ đạc nàng mua ở đây vẫn còn để ở nhà cô. Chiếc xe cũng luôn đỗ tại bãi đỗ xe trong khu, chưa từng di chuyển.

Sáng nay khi ra ngoài, Ôn Sở còn nhìn thấy chiếc xe đó kia mà.

Suy nghĩ này chợt vụt qua, ngay sau đó, điện thoại của cô cũng reo lên.

Ôn Sở nhìn lướt qua màn hình hiển thị cuộc gọi đến rồi vội vàng nghe máy. Gần như cùng lúc đó, chủ nhân của chiếc Toyota màu trắng đối diện xoay cán ô, nghiêng người từ xa nhìn về phía này.

Ôn Sở có thể thấy rõ gương mặt của người đó.

Đồng tử cô co lại, đầu quả tim run lên.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Tần Kiến Thư tựa như tuyết dính ướt rồi tan ra trên mặt ô, trong trẻo và mát lạnh. Nàng dịu dàng ra lệnh:

"Ôn Sở, lại đây."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Kiến Thư ngoắc tay với vợ: "Lại đây, nhận phạt ~~"
 
Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương bibi
Chương 103: Thích



Dương Liễu cũng không biết.

Rõ ràng dự báo thời tiết ở Vân Thành mấy ngày liền đều nói có tuyết, vậy mà chẳng thấy bóng dáng tuyết đâu. Thế nhưng đúng vào khuya hôm qua, một trận tuyết lớn dày đặc với những bông tuyết to như lông ngỗng đã lặng lẽ rơi xuống, đúng lúc mọi người đều không kịp đề phòng.

Trước khi đi ngủ, Dương Liễu cảm thấy hệ thống sưởi dưới sàn trong phòng quá nóng, bèn mở nửa cửa sổ phòng ngủ để thông gió.

Ai ngờ đêm qua gió lớn, luồng gió thổi thẳng vào trán cô suốt cả đêm, vừa ngủ một giấc dậy liền hân hoan nhận được một cơn cảm lạnh.

Một mình lẻ loi sinh bệnh ở nhà, đúng vào lúc yếu đuối và nhạy cảm, Dương Liễu lại không kiềm được mà bắt đầu nghĩ tới Hứa Ý Tống. Cô một mình ôm chăn, trốn trên giường khóc thầm.

Đến trưa, Ôn Sở tranh thủ ghé qua một chuyến, mang cháo với cơm cho cô.

Để tránh bị mẹ biết rồi lại cằn nhằn, Dương Liễu cũng không dám gọi bác sĩ gia đình tới nhà. Sau khi ăn chút gì đó xong, cô nuốt vội thuốc hạ sốt rồi lại nằm vật ra giường, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời xám xịt hoàn toàn tối sầm lại, những bông tuyết tạm ngừng rơi lúc chập tối lại bắt đầu lác đác bay, Dương Liễu nhận được cuộc gọi từ Tần Kiến Thư.

"Bên ngoài đang có tuyết lớn, tôi gọi cho Ôn Sở mà không ai nghe máy. Cô có biết tối nay bọn họ dùng bữa ở đâu không?"

Giọng nói của Tần Kiến Thư như vọng đến từ nơi sâu thẳm trong giấc mơ xa xôi, vừa kỳ ảo vừa trong trẻo, khiến người ta có cảm giác không chân thực.

Dương Liễu mơ mơ màng màng, cũng không suy nghĩ nhiều: "Ừm...chắc đang bàn công chuyện nên không để ý."

Cô ậm ờ nói địa chỉ cho người bên kia.

Cuộc gọi cứ thế kết thúc.

Hai ba phút sau, Dương Liễu bỗng mở mắt.

——Hả????

Cô cầm điện thoại bên gối lật lên xem, phát hiện vừa rồi không phải cô nằm mơ.

Thực sự là Tần Kiến Thư gọi tới!

Thời gian cuộc gọi: 45 giây.

Nhưng chẳng phải Tần Kiến Thư đang ở tận Phong Thành xa xôi sao, hỏi chỗ ăn tiệc làm gì?

Không đúng, bữa tiệc tối nay Trình Thính Nhiên chắc chắn cũng sẽ tham dự...

Dương Liễu nằm xuống rồi lại ngồi dậy. Cô giật mình bật dậy giữa cơn bệnh thập tử nhất sinh.

Hơn nữa, vừa rồi Tần Kiến Thư nói gì ấy nhỉ, có phải là định đi đón Ôn Sở không?

Người này về từ lúc nào? Ôn Sở có biết chưa? Lỡ đâu là kiểm tra đột xuất, thế chẳng phải cô đã hại chính chị em của mình rồi sao!

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Dương Liễu đã lướt qua một lượng lớn thông tin, cái đầu vốn đã choáng váng vì ngủ cả ngày bắt đầu đau âm ỉ.

Nếu Tần Kiến Thư thấy Ôn Sở và Trình Thính Nhiên ở cùng một chỗ, không biết Ôn Sở có toi mạng không nhỉ?

...Dương Liễu vội vàng cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Ôn Sở.

Chợt, cô lại sực nhớ ra hai người này vẫn đang giận dỗi nhau.

Lần trước Ôn Sở còn nói, với cái tính cách sống dở chết dở của Tần Kiến Thư, cần phải bị k1ch thích thật mạnh mới được.

Nghĩ đến đây, Dương Liễu tiện tay lướt qua rồi dứt khoát không quan tâm. Cô chuyển sang ứng dụng đặt đồ ăn, bắt đầu nghĩ xem tối nay nên ăn gì.

Mặc kệ hai người này đi.

Đến lượt một người thất tình, độc thân như cô lo lắng nhiều thế này chắc?

Cái bẫy Ôn Sở tự chôn, thì tự mình dọn lấy.

Biết được tên khách sạn từ chỗ Dương Liễu, Tần Kiến Thư đơn giản dặm lại lớp trang điểm, cầm chìa khóa xe rồi ra khỏi cửa.

Nàng đỗ xe bên con đường đối diện khách sạn, kiên nhẫn chờ người nàng muốn gặp xuất hiện.

Thực ra, Tần Kiến Thư đã nói dối Dương Liễu, nàng chưa từng gọi điện cho Ôn Sở.

Thời gian trôi qua gần nửa tiếng, thân xe cũng phủ một lớp tuyết mỏng tinh khiết. Trong màn đêm tĩnh mịch, chiếc Toyota màu trắng sáng đỗ bên đường trông vô cùng nổi bật.

Trước cửa chính khách sạn, bóng dáng quen thuộc ấy cuối cùng cũng xuất hiện.

Thế nhưng không chỉ có mình Ôn Sở.

Bên cạnh cô, còn có một người nữa đứng đó.

Tần Kiến Thư hơi nheo mắt, đầu ngón tay vốn luôn gõ nhẹ trên đùi bỗng khựng lại.

Sau tấm kính cửa xe, ánh mắt nàng u ám và sâu thẳm, tựa như một thợ săn kiên nhẫn đang bất động rình mồi, chăm chú dõi theo hai người đang trò chuyện trên bậc thềm khách sạn mà không chớp mắt.

Mãi đến khi Trình Thính Nhiên rời đi trước một bước, Tần Kiến Thư mới hơi thả lỏng nét mặt.

Ôn Sở thể hiện cũng khá tốt.

Nàng mở cửa xe, bước xuống.

...

"Ôn Sở, lại đây."

---

Tần Kiến Thư cũng không che ô băng qua đường, đi lên bậc thềm để đón cô, mà dùng giọng nói dịu dàng ra lệnh: "Lại đây."

Tần Kiến Thư như vậy, trên người toát ra một sức hút mê hoặc khiến người khác phải say đắm.

Ôn Sở không hề do dự.

So với sự chần chờ và từ chối lúc nãy khi Trình Thính Nhiên mời cô lên xe, thì trước mặt Tần Kiến Thư, Ôn Sở lại cảm thấy mình chẳng khác nào một con vật đã được thuần hóa từ lâu. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chủ nhân, cô đã không thể chờ được mà chỉ muốn lao tới ngay.

Mưu kế và nhẫn nhịn, kiên trì và toan tính của cô, từ khoảnh khắc nhìn thấy Tần Kiến Thư xuất hiện ở phía bên kia đường, cũng đã trở nên vô nghĩa.

Việc Tần Kiến Thư xuất hiện ở đây, tự nó đã là một đáp án hoàn hảo.

Từ lúc bước xuống bậc thềm đến khi băng qua đường, trong vỏn vẹn hơn mười giây ngắn ngủi, Ôn Sở đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.

May mà vừa rồi cô không đồng ý đi với Trình Thính Nhiên!

Nếu không thì...

Nói đi cũng phải nói lại, xe của Tần Kiến Thư đã đỗ ở đó bao lâu rồi?

Vừa rồi cô nói chuyện với Trình Thính Nhiên, nàng có nhìn thấy không?

Nếu thấy rồi thì chắc sẽ biết thái độ của cô rất đúng mực, cũng không hề có ý dây dưa không rõ ràng với bạn gái cũ.

Ôn Sở hơi yên tâm.

Cô thấy vừa rồi mình thể hiện không tệ, Tần Kiến Thư hẳn sẽ hài lòng.

Nhưng khi về đến nhà, đối phương lại né tránh nụ hôn của cô.

Ánh sáng trắng từ trên trần cửa ra vào chiếu xuống, làm làn da Tần Kiến Thư càng thêm lạnh lẽo và trắng bệch. Nàng lạnh lùng liếc nhìn Ôn Sở, rồi bình thản lên tiếng: "Người đầy mùi rượu, đi tắm trước đi."

"Hửm?" Ôn Sở nghe vậy mà ngẩn người.

Cô cúi đầu khẽ ngửi cổ áo mình, đôi mi thanh tú hơi cau lại: "Đâu có đâu, làm gì có mùi rượu?"

Tối nay cô gần như không uống rượu, chỉ là lúc bắt đầu bữa tiệc cô có cùng mọi người uống hai ly xã giao.

Tần Kiến Thư không tiếp tục nhìn cô mà cúi người thay giày: "Không chỉ mùi rượu, còn có cả mùi nước hoa."

Ôn Sở lập tức im bặt, cô coi như đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi.

Mặc dù cô chỉ nói với Trình Thính Nhiên hai câu, cũng chẳng làm gì cả, nhưng Tần Kiến Thư vẫn để ý.

Nghĩ lại cũng đúng.

Dạo gần đây, cô luôn vô tình hoặc cố ý gửi đến đối phương những tín hiệu mơ hồ.

Nhưng sẽ giận, sẽ ghen, chứng tỏ rằng Tần Kiến Thư vẫn để tâm.

Nghĩ đến đây, Ôn Sở vui vẻ cong khóe mắt, cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của đối phương: "Vậy em đi tắm trước nhé."

Tiếng nước chảy ào ào làm nhòa đi tiếng bước chân ai đó đang đến gần cửa. Ôn Sở khẽ ngân nga một bài hát, ngửa cổ lên, để mặc dòng nước nóng từ vòi sen xối xuống da thịt, rồi men theo những đường cong duyên dáng và uyển chuyển hòa vào lỗ thoát nước.

Đúng lúc này, cánh cửa kính mờ bị ai đó ở bên ngoài kéo ra.

Ôn Sở xoay eo, quay đầu lại——

Lúc này Tần Kiến Thư đã cởi bỏ chiếc áo lông vũ dày và lớp áo len, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi bên trong. Phía dưới vạt áo là đôi chân dài trắng nõn với tỷ lệ hoàn hảo khiến người ta không thể dời mắt nổi.

Ánh mắt Ôn Sở trở nên kiềm chế hơn vài phần, cô vừa định mở miệng hỏi nàng có chuyện gì.

Lúc này, Tần Kiến Thư đưa tay ra sau. "Cạch" một tiếng, cánh cửa kính bị đóng lại.

Đồng tử Ôn Sở khẽ co rút.

Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc xen lẫn mờ mịt của Ôn Sở, Tần Kiến Thư chậm rãi tiến lên, cho đến khi nàng đứng dưới vòi sen. Dòng nước nóng cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ vòi sen dội xuống từ đầu đến chân nàng.

Cả người ướt đẫm.

Chiếc áo sơ mi mỏng bị nước xối đến mức gần như trong suốt, bám chặt vào đường cong cơ thể, toát lên vẻ gợi cảm chết người.

Ôn Sở hoàn toàn không che giấu sự kinh diễm nồng đậm trong mắt mình, còn Tần Kiến Thư lại mang trên người vẻ đẹp nhuốm màu "bị xâm phạm".

Ngay lúc đó, người trước mặt đã có hành động.

Tần Kiến Thư đỡ lấy eo cô, thấp giọng ra lệnh: "Quay người lại."

Những cơn rung động nhỏ bé, tê tê nhè nhẹ len lỏi lan ra.

Ôn Sở cụp mắt nhìn thoáng qua động tác của đối phương, rồi làm theo.

Rất nhanh, Tần Kiến Thư đã áp sát từ phía sau.

Đường cong cơ thể nàng ôm khít lưng Ôn Sở một cách hoàn hảo, hai bóng dáng chầm chậm hòa vào nhau trong làn sương mờ ảo.

Ôn Sở không nhịn được mà khẽ rên một tiếng từ trong cổ họng.

Cô nhất thời không rõ, rốt cuộc là Tần Kiến Thư đang nóng lên, hay chính cô mới là người đang bừng nhiệt.

Tần Kiến Thư ôm lấy eo Ôn Sở, dùng tay làm thước, đo lường từng chút một. Đôi môi nóng ướt kề sát bên tai đối phương, dịu dàng dò hỏi: "Ôn Sở, em có biết tại sao hôm nay chị lại đột nhiên chạy đến Vân Thành tìm em không?"

Bụng dưới Ôn Sở bất chợt co thắt một cái.

Cô như bị ai đó cắn chặt sau gáy, ngửi thấy mùi nguy hiểm mập mờ.

Ôn Sở nuốt khan, giọng nói rất nhỏ: "Biết..."

"Ừm, biết là tốt."

Tần Kiến Thư dường như khá hài lòng với câu trả lời của cô, nàng khẽ đáp một tiếng.

Chuyện mà cô dự đoán lại chẳng hề xảy ra.

Ôn Sở xấu hổ chờ đợi một lúc, nhưng chỉ nghe thấy đối phương ở phía sau dò hỏi thản nhiên: "Em đổi sữa tắm mới rồi à?"

"Hình như mùi không giống trước đây."

Cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tần Kiến Thư lấy sữa tắm từ cái kệ ở góc tường. Cô mím môi: "Loại trước hết hàng rồi, em đổi sang một loại khác cùng hãng."

Tần Kiến Thư không nói gì.

Ôn Sở thấy nàng xòe lòng bàn tay, bóp ra một lượng lớn sữa tắm, sau đó bôi hết lên ngực cô.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị.

Sữa tắm ướt át và trơn trượt hòa lẫn với nước nóng, rất nhanh đã lan rộng trên da thịt Ôn Sở.

Trong không khí dính nhớp tràn ngập hương chanh ngào ngạt. Hơi nước không ngừng bốc lên, bao phủ gương mặt xinh đẹp của Tần Kiến Thư, mờ ảo mà lại mê hoặc.

Lúc này giọng nói của nàng vang lên, dịu dàng mà vấn vương. Hai tay nàng trực tiếp đặt lên vai Ôn Sở: "Để chị giúp em thoa sữa tắm, tắm rửa cho sạch sẽ."

Vào khoảnh khắc này, suy nghĩ cố chấp mà điên cuồng đã hoàn toàn chiếm cứ tâm trí Tần Kiến Thư.

Như vậy, trên người Ôn Sở sẽ không còn mùi nước hoa của người phụ nữ khác nữa.

Đầu quả tim Ôn Sở run lên.

Cả người cô gần như bị châm lửa trong chớp mắt.

Ngọn lửa cực nóng ập đến dữ dội và mãnh liệt, dường như muốn đốt người thành tro.

Những giọt nước nóng hổi men theo viền cằm hoàn mỹ của cô mà chảy xuống, sau đó, một đôi môi đỏ gợi cảm từ dưới hướng lên, hạ xuống những nụ hôn dày đặc và nóng bỏng.

Trong phòng tắm, làn hơi nước mịt mù làm mờ đi hình bóng hai người đang quấn lấy nhau.

Ôn Sở không biết mình bị đẩy lên mặt sứ lạnh lẽo từ khi nào.

Tấm lưng láng mịn tựa vào tường, lạnh đến mức khiến cô rùng mình.

Nhưng rất nhanh, Ôn Sở đã không còn thời gian để bận t@m đến những điều đó nữa.

Những tiếng r3n rỉ ngắt quãng tựa như chim hoàng oanh cất cao giọng hót, uyển chuyển trầm bổng, hòa cùng tiếng nước chảy.

Cô không thể kiềm được mà ngửa cổ lên, đuôi mắt cũng đã ửng đỏ, giống như con mồi bó tay chịu trói, để lộ toàn bộ điểm yếu chí mạng nhất của mình trước mắt thợ săn.

Hàng mi dài rậm của Tần Kiến Thư vương những giọt nước óng ánh. Nàng cụp mắt, nhìn người mình đang ôm trong lòng. Giọng nói dịu dàng nhưng lại ẩn chứa áp lực đè nặng len lỏi vào tai Ôn Sở:

"Thích không?"

Nàng hỏi, bướng bỉnh mà lại thâm tình: "Thích chị không?"

Ôn Sở đã không thể đáp lại được nữa, hai tay cô từng chút một ôm lấy đối phương, quấn quanh rất chặt.

Những con sóng nối tiếp nhau không ngừng tràn tới, xô đẩy cơ thể mềm mại của cô lên những mỏm đá ngầm, tan nát rã rời.

Nhưng ngay thời khắc này, Ôn Sở lại rất muốn nói với Tần Kiến Thư rằng, cô thích nàng nhiều đến nhường nào.

Nếu không phải vì thích, thì sao lại phải khổ tâm toan tính?

Nếu không phải vì thích, cũng sẽ không dung túng như vậy.

Cô thích lắm.
 
Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương bibi
Chương 104: Tháo gỡ



Cả người Tần Kiến Thư như ngâm trong biển giấm.

Nàng ngậm lấy vành tai Ôn Sở, hết lần này đến lần khác buộc người kia phải xác nhận tầm quan trọng của mình.

Nàng muốn được nghe rằng, trong lòng Ôn Sở, nàng là duy nhất, chắc chắn, không thể thay thế được.

Nàng chưa bao giờ có h@m muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy đối với bất kỳ ai hay bất cứ điều gì. Ngay cả bản thân Tần Kiến Thư cũng cảm thấy có chút xa lạ với cảm xúc này, nhưng cũng rất đỗi vui mừng.

Trước đây, nàng luôn là người đứng ngoài quan sát tình cảm của người khác, có làm thế nào cũng không hiểu được thứ gọi là tình yêu có sức mạnh kỳ diệu ra sao.

Nó có thể hành hạ một người khỏe mạnh đến nỗi tiều tụy, cũng có thể kéo một kẻ suy sụp tột cùng ra khỏi vũng lầy, tái tạo lại máu thịt, tựa như được tái sinh lần nữa.

Giờ đây, Tần Kiến Thư cuối cùng cũng hiểu, tình yêu vốn dĩ là một món hàng xa xỉ. Giữa biển người mênh mông này, nàng có thể gặp được Ôn Sở đã là một điều may mắn tột cùng.

Rời khỏi phòng tắm, hai người thậm chí chẳng buồn mặc quần áo. Trở lại giường, Tần Kiến Thư lại dịu dàng giày vò Ôn Sở thêm một phen.

Nàng rũ mắt, ánh nhìn vừa lưu luyến vừa vấn vương, như thể muốn thu trọn mọi biến hóa dù nhỏ nhất trên gương mặt Ôn Sở vào tầm mắt, mãi mãi lưu giữ.

Tần Kiến Thư phát hiện nàng rất thích ngắm nhìn dáng vẻ Ôn Sở đ ộng tình dưới thân nàng. Mấy ngày nay, nàng bị sự bất an và mâu thuẫn giày vò đến tột cùng. Dường như chỉ có khoảnh khắc này, khi hoàn toàn nắm giữ người kia trong tay, nàng mới có được cảm giác yên tâm thực sự.

Tần Kiến Thư rất thích cảm giác như vậy, cho nên nàng cũng cố gắng hết sức để kéo dài tất cả những điều này, làm chậm lại.

Ngoài trời, những cơn gió lạnh buốt cuốn theo từng bông tuyết bám vào tấm kính trong suốt, rồi nhanh chóng tan ra, để lại những vệt nước dài.

Trong phòng, nhiệt độ vẫn không ngừng tăng lên.

Thời gian bị tách ra từng giây một. Ôn Sở phát ra những tiếng cầu xin nức nở từ trong cổ họng, đuôi mắt cô không biết từ khi nào đã ánh lên làn nước óng ánh, sắc đỏ đáng ngờ lan ra trên làn da trắng mịn.

Cảm giác dài đằng đẵng và giày vò không thể nói thành lời khiến người ta muốn dừng mà không được, cũng khổ không kể xiết.

Giới hạn của cơ thể bị đối phương kéo dài một cách có chủ ý.

Ôn Sở bị Tần Kiến Thư điều khiển, chao đảo ở ranh giới ấy, lên không được, xuống cũng chẳng xong.

Mọi thứ đều tĩnh lặng, nhưng dòng máu sôi trào và khát vọng bị khơi dậy tận sâu trong linh hồn dần lấn át lý trí, nói cho cô biết điều cô khao khát nhất lúc này là gì.

"Xin chị đi."

Ánh mắt Tần Kiến Thư tối sầm, giọng điệu mang theo vẻ bông đùa khó diễn tả, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ôn hòa, trong trẻo thường ngày, khiến người ta có cảm giác vô cùng tương phản.

Nàng khẽ cong đầu ngón tay, lập tức kéo theo một cơn run rẩy nhẹ.

Ôn Sở ngửa cổ: "Ưm——"

Cô ôm chặt Tần Kiến Thư hơn, vùi mặt vào hõm cổ đối phương, giọng nói vừa nũng nịu vừa mềm mại: "Xin chị..."

Đối với việc mở miệng cầu xin người khác, Ôn Sở hiển nhiên chẳng có chút gánh nặng nào. Kêu la lâu như vậy, giọng nói của cô đã hơi khàn: "Cục cưng, nhanh một chút."

Tần Kiến Thư hôn l3n đỉnh đầu người yêu, làm như cô mong muốn.

Trước mắt Ôn Sở dường như có một tia sáng trắng lập lòe lướt qua. Cô nhất thời không phân biệt được đó là do ánh đèn trên đầu quá chói mắt, hay là do cơ thể mình chịu k1ch thích quá lớn.

Cô bị cuốn vào một vòng xoáy khổng lồ, không ngừng xoay tròn.

Cũng giống như biến thành một đám mây, một cơn gió, một sợi liễu nhẹ bẫng, tứ chi mềm nhũn không chạm được tới đáy, trôi nổi lơ lửng giữa không trung.

Dư âm kéo dài, khiến người ta hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Ôn Sở giơ tay che khuất đôi mắt, mặc cho Tần Kiến Thư giúp mình dọn dẹp tàn cuộc. Đôi môi mỏng mím chặt, không nhìn rõ nửa khuôn mặt còn lại của cô mang biểu cảm gì.

Bất chợt——

"Tần Kiến Thư?"

"Chị đây."

Nghe thấy Ôn Sở gọi mình, Tần Kiến Thư chống nửa người dậy, nhẹ nhàng phủ lên, bóng dáng mờ mờ bao trùm lấy người kia.

"Ừm." Ôn Sở chớp mắt vài cái, nhìn về phía nàng, "Không có gì muốn nói với em sao?"

Tối nay, trên người Tần Kiến Thư luôn kiềm nén một cơn giận.

Bây giờ cơn giận đó đã trút xong, tâm trạng cũng đã dịu lại rồi, cái giá cô phải trả không thể nói là nhỏ. Đến lúc này, những lời kiềm nén trong lòng cũng nên được nói ra cho rõ ràng, giải quyết cho thấu đáo mới phải.

Tần Kiến Thư hiểu ý Ôn Sở.

Nàng đưa tay, vén mấy sợi tóc con mềm mại trước trán đối phương, khẽ khàng nói: "Chị biết em cố ý dùng bạn gái cũ để chọc tức chị. Em thực sự nghĩ, chị không nhìn ra mấy mánh khóe đầy sơ hở của em sao?"

Cùng với Dương Liễu, hai người bên xướng bên họa.

Ôn Sở là người ra sao, Tần Kiến Thư hiểu rõ hơn ai hết. Khi ở bên nàng, đối phương tốt bao nhiêu, dịu dàng bao nhiêu, thì sau khi chia tay sẽ dứt khoát bấy nhiêu.

Nàng biết Ôn Sở là một người cực kỳ có nguyên tắc, không bao giờ quay đầu lại.

Dù chọn ai, cũng sẽ không bao giờ chọn Trình Thính Nhiên nữa.

Trình Thính Nhiên chỉ là một ký hiệu, cô ấy cũng có thể bị thay thế bằng bất kỳ ai khác.

Ôn Sở chỉ muốn mượn một ký hiệu như vậy để nàng phải suy nghĩ kĩ trước. Liệu nàng có thể chấp nhận việc từ nay về sau, người đứng bên cạnh cô sẽ là một người khác hay không?

Kết quả cũng đã rõ.

Mới chỉ dùng một chút thuốc mạnh mà thôi, Tần Kiến Thư đã không chịu nổi.

Tần Kiến Thư cũng hồ đồ, sau khi suy nghĩ kỹ lại, nàng cũng cảm thấy sợ hãi trước những suy nghĩ đáng sợ của mình khi ấy.

Có lẽ là do khoảng thời gian đó xảy ra quá nhiều chuyện dồn dập, nên mới khiến nàng suýt nữa đưa ra quyết định sai lầm.

"Có tác dụng là được rồi, bây giờ chẳng phải chị đang nằm bên cạnh em sao?" Ôn Sở cất giọng lười biếng, đưa tay đỡ lấy vòng eo mềm mại của đối phương. Ánh mắt cô bình thản, "Mấy lời trước đó chưa nói hết với em, bây giờ còn muốn nói nữa không?"

Trong đôi mắt đen như mực của Tần Kiến Thư, phản chiếu hình bóng thu nhỏ của cô.

Cơ thể mềm mại chậm rãi áp xuống, Tần Kiến Thư nhẹ nhàng áp mặt lên bờ vai Ôn Sở, khẽ thở dài một tiếng: "Không nói nữa."

Nhiệt độ nóng bỏng, hương thơm vấn vương, tất cả đều đại diện cho sự tồn tại chân thực của người này.

À, đúng rồi.

Còn cả nhịp tim không biết nghe lời, lại càng đập nhanh hơn.

Hai người đều đã quá mệt mỏi, cuối cùng cũng chẳng làm gì thêm.

Đèn đã tắt, hai người mặt đối mặt, nằm sát bên nhau. Dù cơn buồn ngủ nặng trĩu đã ập đến, nhưng Ôn Sở vẫn không nỡ để mình chìm vào giấc ngủ. Giờ đây, từng phút từng giây bên cạnh Tần Kiến Thư, cô đều vô cùng trân trọng.

Chỉ sợ sau khi tỉnh dậy, mọi thứ chỉ là một giấc mơ, bên cạnh vẫn trống trải lạnh lẽo.

"Lần này về, chị ở lại mấy ngày?"

"Bốn ngày."

Bốn ngày, hơi nằm ngoài dự đoán của Ôn Sở.

Tận sâu trong lòng cô, một chùm pháo hoa mang tên kinh ngạc và vui sướng nhanh chóng nở rộ. Nhưng ngoài mặt, cô buộc phải giả vờ dè dặt: "Lâu như vậy sao, chú với dì bên đó không sao chứ? Thực ra nếu không tiện..."

"Chị đã nói với mẹ chị rồi, bảo là về Vân Thành xử lý công việc, cần chút thời gian. Em yên tâm."

Tần Kiến Thư ngắt lời cô.

Trong bóng tối, nàng bắt được một chút hân hoan khó nhận ra trong giọng nói của Ôn Sở.

Tần Kiến Thư khẽ nhếch khóe môi, cố ý hỏi: "Bốn ngày lâu lắm sao? Nếu không chị có thể đổi vé, về sớm hơn..."

"Không cho!"

Biết rõ Tần Kiến Thư cố ý nói vậy, Ôn Sở vẫn vội vàng đưa tay bịt miệng nàng lại.

Từng luồng hơi ấm bỏng rát lan ra lòng bàn tay cô. Tâm trí cô lại trôi dạt đến nơi khác, không quá đứng đắn cho lắm.

Tiếng cười nhẹ nhàng của Tần Kiến Thư vang vọng trong màn đêm.

Ôn Sở thầm nghĩ, có phải do cô và Tần Kiến Thư yêu xa quá lâu, nên lúc này mới...

Cô vội vàng rụt tay về, chớp hàng mi dài rồi lại hỏi: "Vậy...chị về xử lý chuyện gì thế?"

"Em nói xem?"

Dưới lớp chăn, tay của Tần Kiến Thư vòng ra sau lưng Ôn Sở, thuận thế ôm lấy người kia. Giọng nàng vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, cực kỳ cuốn hút: "Đương nhiên là xử lý chuyện 'suýt chút nữa thì mất toi' bạn gái rồi."

Ôn Sở bị câu nói này của nàng chọc cười, nhưng vẫn không chịu buông tha, còn muốn hỏi thêm vài câu nữa.

"Nhưng dì không thấy lạ sao?"

"Chị đột nhiên có thêm một cô bạn thân, lại còn thân thiết như vậy, tháng nào cũng phải gặp nhau."

Lần trước đến Phong Thành, Ôn Sở còn được ăn canh do chính tay mẹ Tần nấu.

Cô cẩn thận thăm dò thái độ của Tần Kiến Thư.

Dù sao thì ngày nào Dương Liễu cũng lượn lờ trước mặt cô, chứng kiến đối phương và Hứa Ý Tống ầm ĩ thành ra như vậy, trong lòng Ôn Sở ít nhiều gì cũng có chút cảm khái.

Cô và Dương Liễu có thể làm bạn, suy cho cùng cũng vì có điểm chung—— Bọn họ đều không muốn mãi mãi đứng ở nơi khuất bóng, ít nhất cũng cần có một thời hạn, chứ không phải hết lần này tới lần khác trì hoãn và lảng tránh.

Điều bất ngờ là Tần Kiến Thư không hề né tránh vấn đề này, ngược lại nàng còn rất nghiêm túc: "Ôn Sở, đợi chuyện trong nhà xử lý xong, chị sẽ tìm cơ hội nói với mẹ chị chuyện của chúng ta."

Ôn Sở không lên tiếng.

Không nhận được phản hồi, Tần Kiến Thư hơi nhíu mày, hạ giọng nói: "Có phải em không tin lời chị nói không?"

"Tin chứ——"

Ôn Sở kéo dài giọng hết lần này đến lần khác, mang theo vài phần tinh nghịch.

Tần Kiến Thư trầm ngâm một lúc: "Thực ra hai năm qua, trong đề án của Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc cũng luôn nhắc tới chuyện này."

Tần Kiến Thư đang đề cập đến việc thúc đẩy hôn nhân đồng giới. Đề thi môn Chính trị của kỳ thi đại học năm ngoái còn đưa nội dung này vào. Nếu chính sách được nới lỏng hoàn toàn, tình huống như của bọn họ sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.

Quan trọng nhất là có thể...

"Ồ ~~"

"Chị còn muốn kết hôn với em sao?"

Ôn Sở nói toạc suy nghĩ trong lòng Tần Kiến Thư.

Cô hơi bất ngờ, còn tưởng rằng bình thường Tần Kiến Thư sẽ không để ý tới những chuyện này.

"Em không muốn sao?"

Tần Kiến Thư bỗng nhiên nghẹn lời, lập tức hỏi ngược lại.

Nếu Ôn Sở dám nói không muốn, nàng sẽ...

Ý nghĩ vừa nảy ra, Ôn Sở đã đưa tay vòng qua cổ Tần Kiến Thư, kéo người kia đến trước mặt mình. Cô cúi đầu cắn lấy môi đối phương, nhẹ giọng dỗ dành: "Muốn, đương nhiên là muốn rồi."

Cô thực sự rất muốn.

Ở nước ngoài chỉ là hình thức thôi, nhưng nếu có thể kết hôn trong nước, thì đồng nghĩa với việc cô và Tần Kiến Thư sẽ được ràng buộc với nhau trên mọi phương diện.

Hiệu lực pháp lý không chỉ là một tờ giấy chứng nhận.

Ôn Sở cắn mạnh một cái lên cánh môi Tần Kiến Thư, thấp giọng than nhẹ: "Có lẽ sẽ có một ngày như thế, cũng không biết chừng."

Cô khẽ cong khóe mắt.

Nghĩ mà xem, cũng đâu có phạm pháp đâu.

Tương lai vẫn còn mấy chục năm dài đằng đẵng, chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó hai người sẽ vì nhau khoác lên mình chiếc váy cưới, thì sự chờ đợi trước mắt cũng chẳng còn quá đỗi khó khăn và mỏi mòn nữa.
 
Back
Top Bottom