Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tội Nhân Vô Tội

Tội Nhân Vô Tội
Chương 30: Chương 30



30.

An Đồng thản nhiên dời ánh mắt nhìn ra phía sau, liếc một cái lập tức trông thấy Trần Cảnh Diệu ngồi ở vị trí chính giữa hàng ghế thứ ba.

Không rõ vì sao trong thời khắc nhìn thấy Trần Cảnh Diệu, An Đồng cảm thấy hốc mắt mình chợt nhức nhối.

Trần Cảnh Diệu hai mươi ba tuổi không có vẻ kiêu ngạo tự cao như anh năm hai mươi tám tuổi, nhưng vẻ lạnh lùng xa cách thì vẫn y hệt kiếp trước, ánh mắt anh nhìn cô dường như có thêm chút tìm tòi suy nghĩ.

An Đồng đoán, lúc này có lẽ anh đang nghĩ thầm cô gái trước mắt mình thật sự đặc biệt như mọi người tâng bốc sao?

Nghĩ đến đây, An Đồng vô thức lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Toàn bộ Hoa Thành đều biết An đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, rất kiêu căng tùy hứng, ngoại trừ Tần Dạ Hoài, có rất ít người được chiêm ngưỡng nụ cười của cô. Từng có người liều lĩnh lấy ngàn vàng đổi lấy nụ cười mỹ nhân, nhưng đều bị cô khước từ mắng mỏ.

Nhưng hôm nay bọn họ chưa hề làm gì mà cô đã nở nụ cười? Nụ cười kia còn rất ôn hòa thoải mái, thậm chí trong ánh mắt còn lóe lên một tia lấp lánh.

Khán giả dưới đài không khỏi chấn động.

Thế nhưng chỉ mình An Đồng mới biết được, nụ cười này cô chỉ dành tặng riêng cho Trần Cảnh Diệu.

Tốt quá, anh ấy đến rồi.

Đời này bọn họ dùng dáng vẻ tốt nhất của mình để gặp gỡ đối phương sớm năm năm, không còn bị thứ gì ngăn cách nữa, thế nên lần này cả hai tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ nhau.

Người dẫn Trần Cảnh Diệu đến xem buổi hòa nhạc của An Đồng là con trai nhà họ Triệu, Triệu Thiên Thành. Bởi vì hai nhà Trần Triệu có hợp tác kinh doanh buôn bán với nhau, qua lại lâu ngày Triệu Thiên Thành và Trần Cảnh Diệu cũng dần trở nên thân thiết.

Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh Diệu đến Hoa Thành chơi, Triệu Thiên Thành thân làm chủ nhà đương nhiên phải đứng ra nhận vai trò hướng dẫn viên du lịch. Mấy ngày sau đó tình cờ có buổi biểu diễn âm nhạc của An Đồng, anh ta vội nhờ người mua vé rồi dẫn Trần Cảnh Diệu đi xem.

Ban đầu anh ta mời mọc nửa ngày Trần Cảnh Diệu cũng không có ý định đi xem, giống như anh từng giải thích, anh không hề có nửa phần hứng thú với những địa điểm đầy hơi thở nghệ thuật như thế này. Thế nhưng Triệu Thiên Thành thật sự quá muốn đi, nếu Trần Cảnh Diệu không đi, anh ta đi một mình thì quá xấu hổ, thế là gần như phải dùng hết vốn từ hoa mỹ mình biết để tâng bốc tài năng của An Đồng, cuối cùng thành công khiến Trần Cảnh Diệu tò mò đi xem thử một lần.

Cuối cùng không ai rõ Trần Cảnh Diệu đồng ý đi xem hòa nhạc là vì bị những lời khen ngợi phô trương kia đả động hay do cảm thấy thương tình trước thái độ ra sức cố gắng của Triệu Thiên Thành.

Mặc dù tính tình kiêu ngạo khiến danh tiếng của An Đồng không tốt lắm, nhưng chuyện cô là đệ nhất mỹ nhân của Hoa Thành đã là một sự thật không ai được phép nghi ngờ.

Vì thế Triệu Thiên Thành chứng kiến mỹ nhân mỉm cười một cái liền vội vàng quay sang hỏi Trần Cảnh Diệu: "Cảnh Diệu, anh có cảm thấy nụ cười của cô An vừa rồi là hướng về phía anh không?"

Trần Cảnh Diệu đáp lại anh ta một ánh mắt như nhìn đồ ngốc, Triệu Thiên Thành tự biên tự diễn không thấy thú vị đành phải ngậm miệng vào.

Thế nhưng Trần Cảnh Diệu không thể không thừa nhận, quả thật An Đồng đã khiến lòng anh nổi gợn sóng.

Cô gái trẻ trong chiếc váy trắng lộng lẫy đích xác là mỹ nhân hiếm có trên đời, nụ cười lấp lánh rạng rỡ kia không biết có nên gọi là danh xứng với thực hay không.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 31: Chương 31



31.

Sau khi xác nhận Trần Cảnh Diệu ngồi dưới khán đài, An Đồng không còn lo lắng gì nữa.

Cô đi về phía đàn dương cầm, ngồi xuống rồi lướt nhẹ ngón tay lên phím đàn, bắt đầu buổi biểu diễn đêm nay.

Ngày An Đồng hát bài hát đầu tiên trong một cuộc thi âm nhạc thiếu nhi, đã có vị giám khảo từng tiên đoán sau này cô nhất định sẽ là một viên ngọc quý giá trên bầu trời âm nhạc.

Hai mươi năm sau, cô đúng là đã làm được.

Giai điệu du dương uyển chuyển tuôn ra từ đầu ngón tay An Đồng, cô tập trung biểu diễn bản nhạc và bắt đầu cất tiếng hát.

Thời điểm tiếng đàn vang lên, trong hội trường thỉnh thoảng vẫn còn vài tiếng thì thầm nho nhỏ, nhưng sau khi An Đồng cất giọng lên, nơi nơi đều im bặt. Chất giọng thanh tao khuấy đảo thần kinh mỗi vị khán giả, dù bọn họ có am hiểu về âm nhạc hay không, giờ phút này tất cả đều phải rung động trước màn trình diễn ngoạn mục này.

Ngay cả tần Dạ Hoài luôn chướng mắt vì An Đồng cứ lẽo đẽo đeo bám mình cũng không khỏi sửng sốt.

Tiếng hát này chỉ nên xuất hiện trên thiên đường.

Người duy nhất lạc lõng trong thính phòng này có lẽ là Tô Nghiên đang ngồi trên hàng ghế đầu tiên. Cô ta nhìn Tần Dạ Hoài bị tiếng hát của An Đồng hấp dẫn mà vô thức siết chặt váy áo.

Ba ngày trước, sau khi biết tin Tần Dạ Hoài và An Đồng đã hủy bỏ hôn ước, cô ta vui vẻ hào hứng rất lâu, hôm nay còn đặc biệt chọn một bộ lễ phục gợi cảm với ý đồ để bản thân tỏa sáng trước mắt Tần Dạ Hoài.

Thế nhưng từ lúc bước vào hội trường đến giờ, Tần Dạ Hoài cùng lắm chỉ gật đầu với cô ta một cái xem như chào hỏi rồi không trao đổi thêm cử chỉ nào nữa, thậm chí còn không thèm liếc mắt lấy một cái. Mà lúc này hắn lại còn chăm chú xem An Đồng biểu diễn!

Rõ ràng bây giờ giữa bọn họ không còn hôn ước gì nữa, vì sao An Đồng vẫn có thể dễ dàng cướp đi sự chú ý của Tần Dạ Hoài!

Tất cả mọi người ở Hoa Thành đều cho rằng Tần Dạ Hoài không có tình cảm gì với An Đồng, ngược lại còn đối xử với cô ta khá đặc biệt. Nhưng chỉ có một mình Tô Nghiên biết rõ, những lần Tần Dạ Hoài tiếp cận cô ta đều là những dịp An Đồng có mặt ở gần đó. Sự thân cận kia dường như chỉ là hành động cố ý để An Đồng chứng kiến, mỗi lần như vậy Tần Dạ Hoài đều lơ đãng quan sát phản ứng của An Đồng.

Hoặc cả hai đều không hề nhận ra, Tần Dạ Hoài đã sớm có tình cảm khác lạ dành cho An Đồng.

Chuyện may mắn là hai người đó đã hủy hôn, cũng đồng nghĩa với việc cô ta đã tiến gần thêm một bước đến vị trí Tần phu nhân.

Tô Nghiên nắm chặt quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Cô ta sẽ không để An Đồng cướp đi thứ vốn nên thuộc về mình!

Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, An Đồng đã biểu diễn không dưới năm loại nhạc cụ.

Cô đứng trên sân khấu biểu diễn hăng say, khán giả ngồi bên dưới cũng hăng say thưởng thức. Đến tác phẩm cuối cùng, cô thay một bộ váy ngắn bằng vải sa màu đen, dùng tiếng đàn violin du dương kết thúc buổi hòa nhạc.

Biểu diễn hạ màn, An Đồng cúi chào thật sâu, dưới khán đài nhanh chóng nổ ra từng tràng pháo tay liên miên không dứt. Nhiều khán giả vẫn còn nuối tiếc chưa tận hứng, nhưng buổi hòa nhạc đã kết thúc rồi, bọn họ không thể không đứng lên chuẩn bị rời khỏi thính phòng.

Giang Đình Viễn ngồi chính giữa hàng ghế đầu tiên nhấc bó hoa mình đã chuẩn bị từ sớm, mỉm cười nhìn Tần Dạ Hoài hỏi: "Đi thôi, Dạ Hoài, chúng ta cùng đi tặng hoa cho vị hôn thê của anh đi. À không, bây giờ nên gọi là cựu hôn thê mới phải."

Liên quan đến chuyện giữa An Đồng và Tần Dạ Hoài, Giang Đình Viễn với tư cách là bạn chung trước sau luôn dùng tâm thái xem chuyện vui để nhìn bọn họ. Chỉ là hắn ta vẫn không ngờ được, vở kịch hay kéo dài nhiều năm thế mà lại kết thúc chóng vánh như vậy sao?

Không được đâu.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 32: Chương 32



32.

Hiển nhiên, Tần Dạ Hoài nghe Giang Đình Viễn nói xong vội cau mày lạnh lùng nói: "Muốn đi thì cậu tự đi đi, tôi không có thời gian."

Nếu để An Đồng biết chuyện hắn vào hậu trường tìm, có khi An Đồng lại quấn lấy hắn thêm vài ngày rồi liên tục lải nhải hỏi có phải hắn có tình cảm với mình rồi không cũng nên. Chỉ mới tưởng tượng đến tình huống đó thôi mà Tần Dạ Hoài cũng đủ khó chịu.

Thật ra Tần Dạ Hoài không dự định đến tham gia buổi hòa nhạc ngày hôm nay, nhưng không rõ tại sao, nghĩ đến giọng hát du dương của An Đồng mà hắn vẫn có mặt.

Ừm, hắn chỉ cảm thấy giọng hát của An Đồng không tệ, chỉ thế mà thôi, Tần Dạ Hoài tự thuyết phục mình như vậy.

Cho đến lúc này Giang Đình Viễn chưa bao giờ là người biết bỏ cuộc giữa chừng, hắn ta giở giọng trêu đùa: "Sao lại không đi? Đến cũng đến rồi, dù gì làm bạn bè với nhau cũng nên gặp mặt một chút chứ? Nếu anh thật sự không muốn thấy mặt An Đồng thì đã không đến buổi hòa nhạc hôm nay rồi, gửi đại một câu chúc mừng không phải là xong rồi sao? Hơn nữa, anh thật sự không muốn hỏi cô ấy một chút lý do vì sao cô ấy lại hủy hôn với anh à?"

Giang Đình Viễn nói rất đúng vào trọng điểm.

Ngày đó sau khi hai vợ chồng nhà họ An đến nhà hắn giải trừ hôn ước xong, Tần Dạ Hoài thậm chí còn nghi ngờ mình gặp phải ảo giác.

Hắn không hiểu vì lý do gì mà một người chỉ mấy ngày trước còn đeo bám hắn đi khắp nơi, thậm chí tối hôm trước còn chúc hắn ngủ ngon, hôm sau đột nhiên đã đưa ra đề nghị hủy hôn.

Nguyên bản trong lòng Tần Dạ Hoài đã dần chấp nhận sự thật này.

Hắn không thích bị An Đồng trói buộc chỉ vì một câu nói thuận miệng của người lớn, không thích bộ dạng theo đuổi không biết xấu hổ của cô, lại càng không thích cách cô biết rõ mình đã tỏ thái độ quan tâm đến Tô Nghiên mà vẫn ngoan cố bám theo đến cùng.

Toàn bộ những hành động kia đều khiến Tần Dạ Hoài bực tức, cho nên hắn mới càng lạnh lùng tàn nhẫn chà đạp lên tâm chân tình của cô hết lần này đến lần khác.

Nghĩ đến Tô Nghiên, Tần Dạ Hoài không đành lòng nhìn cô ta một cái.

Hôm nay Tô Nghiên ăn mặc khá mát mẻ, lại còn không phải kiểu tươi trẻ thanh nhã như bình thường, bộ trang phục hoàn toàn không phù hợp trên người cô ta khiến Tần Dạ Hoài không khỏi nhíu mày.

Thật ra hắn nói mình có cảm tình với Tô Nghiên chỉ là để kiếm một cái cớ thoát khỏi sự đeo bám của An Đồng mà thôi, Tô Nghiên chỉ tình cờ có mặt ở đó nên mới bị kéo vào chuyện rắc rối này. Mặc dù sau đó hai người có qua lại nhiều hơn nhưng Tần Dạ Hoài vẫn ý thức được phần tình cảm mình dành cho Tô Nghiên, hắn đơn giản chỉ cảm thấy cô ta trông vô hại và thuận mắt hơn An Đồng mà thôi.

Những thứ khác thì… hình như là không có.

Thấy Tần Dạ Hoài chần chừ không đáp, Giang Đình Viễn liền kéo hắn đi về hướng hậu trường sau sân khấu.

Mà toàn bộ những việc xảy ra từ nãy đến giờ đều được Triệu Thiên Thành và Trần Cảnh Diệu ngồi sau hai hàng ghế thu hết vào mắt.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 33: Chương 33



33.

Nhà họ Triệu ở Hoa Thành cũng xem như có địa vị cao, thế nên Triệu Thiên Thành biết khá rõ về mâu thuẫn khúc mắc giữa bốn người kia. Thấy Trần Cảnh Diệu nhìn về phía trước, anh ta liền hăng hái giải thích: "Người bên tay phải là cậu chủ tập đoàn Giang thị Giang Đình Viễn, thanh mai trúc mã của cô An, vị bên trái là thái tử tập đoàn Tần thị Tần Dạ Hoài, cựu hôn phu của An Đồng, ba ngày trước hai người kia đã ra tuyên bố hủy hôn."

"Ba ngày trước?" Trần Cảnh Diệu có chút kinh ngạc.

Triệu Thiên Thành gật đầu, "Kể ra cũng lạ lắm, cô An từng theo đuổi anh Tần rất nhiều năm mà anh ta không có mảy may động lòng, nhưng cô An lại càng đánh càng hăng. Không rõ tại sao hai người lại đột ngột hủy hôn, nghe nói còn là do cô An đưa ra đề nghị trước."

Trần Cảnh Diệu đăm chiêu gật gù, nhẹ giọng nói: "Có lẽ cô ấy đột nhiên tỉnh ngộ rồi."

Anh liếc nhìn Triệu Thiên Thành một cái: "Chuyện đã như vậy, chúng ta cũng vào hậu trường xem kịch vui đi chút đi."

Không biết tại sao anh luôn cho rằng An Đồng mang lại cho mình một cảm giác rất đặc biệt như thể hai người đã từng gặp gỡ, điều này khiến anh không khỏi tiến thêm một bước tìm tòi nghiên cứu.

Trước nay Trần Cảnh Diệu chưa từng có cảm giác này bao giờ, chẳng lẽ anh thật sự bị buổi trình diễn chói mắt của An Đồng ngày hôm nay câu mất hồn phách thật sao?

Trần Cảnh Diệu không biết.

Anh chỉ biết lúc mình lấy lại phản ứng thì đã theo sau Triệu Thiên Thành đi vào hậu trường sau sân khấu mất rồi.



An Đồng xuống sân khấu đã vội vã quay vào phòng, việc đầu tiên cô muốn là chính là dặm lại lớp trang điểm. Sau khi xác nhận trang điểm và áo quần mình không có vấn đề gì, cô liền đứng dậy muốn đi tìm Trần Cảnh Diệu.

Hy vọng anh ấy chưa rời khỏi đây.

Vừa rồi An Đồng có lén quan sát một chút, người ngồi bên cạnh Trần Cảnh Diệu là cậu chủ nhà họ Triệu, Triệu Thiên Thành, hóa ra đó là người đã mời Trần Cảnh Diệu đi xem hòa nhạc. Mặc dù cô và Triệu Thiên Thành không tính thân thiết nhưng cũng có quan hệ xã giao và có trong tay thông tin liên lạc của đối phương.

Thế nên dù cô ra muộn cũng không thành vấn đề, nếu không thể tìm thấy Trần Cảnh Diệu. cô vẫn có thể thông qua Triệu Thiên Thành để làm quen với anh.

An Đồng đang mặc một bộ váy quây vải voan màu đen dài đến đầu gối, mái tóc dài búi cao l*n đ*nh đầu và được cài một chiếc vương miện kim cương nho nhỏ khiến cô xinh đẹp như một nàng công chúa.

Cô hài lòng bước ra khỏi hậu trường dự định đi tìm Trần Cảnh Diệu, chẳng ngờ lại đụng phải Giang Đình Viễn đang ôm một bó hoa đi về phía này.

Theo sau hắn ta là Tô Nghiên và Tần Dạ Hoài.

Trông thấy cả ba người kia, An Đồng suýt nữa thì không kiềm chế được vẻ mặt mình.

"Đại tiểu thư, chúc mừng buổi hòa nhạc thành công mỹ mãn, hoa tặng cho cậu đây."

An Đồng nhận lấy bó hoa hồng từ tay Giang Đình Viễn, miệng nói câu cảm ơn.

Cô vốn muốn đối phó qua loa với ba người này vài câu rồi dứt ra, nếu để chậm thêm chút nữa có khi đến bóng dáng Trần Cảnh Diệu cũng không thấy đâu mất, thế nhưng có người cứ luôn không biết điều nhào đến gây sự.

Tô Nghiên đứng sau Giang Đình Viễn cười nói: "An Đồng, hôm nay chị biểu diễn tuyệt quá, em mừng cho chị lắm. Chỉ là… hình như hôm nay chị không mặc bộ đồ em đã tặng đúng không, em đã tốn nhiều công sức chọn lựa lắm. Nếu biết chị không thích thì em đã cố chọn một bộ khác, tránh làm chị không vui rồi."

Quả nhiên, sau bài phát biểu ngập mùi trà xanh của Tô Nghiên, Tần Dạ Hoài lập tức ném cho cô một ánh mắt thăm dò xét nét.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 34: Chương 34



An Đồng hít sâu một hơi áp chế lửa giận trong lòng xuống, sau đó mỉm cười nói: "Nghiên Nghiên, chị rất vui vì em đã tặng váy, cũng rất muốn mặc nó trong sự kiện trọng đại ngày hôm nay. Chỉ là hôm qua chị mặc thử váy vào người mới nhận ra hình như kích thước không vừa vặn cho lắm, phần eo lưng hơi rộng, n.g.ự.c lại chật, độ dài vai cũng không phù hợp. Lúc cởi váy ra chị còn bất cẩn để nó bị móc chỉ nên không thể mặc được nữa, đáng tiếc quá. Nghiên Nghiên, em sẽ không vì thế mà giận chị đúng không?"

Mà lời đáp trả của An Động đã bị Triệu Thiên Thành và Trần Cảnh Diệu vừa bước đến nghe được không sót chữ nào.

Nghe đến đây Giang Đình Viễn nhíu mày, Tần Dạ Hoài cũng giật mình một cái, chỉ có Triệu Thiên Thành đứng phía xa là không nhịn được bật cười khúc khích.

Bốn người vốn dĩ không hề để ý Triệu Thiên Thành và Trần Cảnh Diệu bước vào từ lúc nào, nghe thấy tiếng cười liền cùng vội vàng quay đầu nhìn lại.

An Đồng đứng đối diện với cửa vào hậu trường nên là người đầu tiên phát hiện ra Trần Cảnh Diệu đứng bên cạnh Triệu Thiên Thành, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Trần Cảnh Diệu đến tìm cô đúng không?

Cô không nhớ kiếp trước Trần Cảnh Diệu có từng đi vào hậu trường tìm mình, chẳng lẽ vì kiếp này hôn ước giữa cô và Tần Diệu Hoài bị hủy bỏ sớm hơn cho nên anh mới đổi ý?

Cũng tức là, Trần Cảnh Diệu ở kiếp này cũng vừa gặp đã yêu cô?

Trong lòng An Đồng lập tức hưng phấn không thôi.

Cô không thèm quan tâm đến những gì Tô Nghiên nói nữa mà vội vàng cất bước chạy về phía Trần Cảnh Diệu, đáng tiếc vì quá vui mừng khi gặp được người mình muốn gặp nên An Đồng đã quên mất mình đang mang một đôi giày có gót cao tận mười phân.

Mới chạy được vài bước cô đã lảo đảo suýt té ngã.

An Đồng thầm hoảng hốt, đây là lần đầu tiên gặp mặt Trần Cảnh Diệu, chẳng lẽ cô lại để mình mất mặt trước đối phương sao! Thế này làm sao cô thực hiện màn tấn công hoàn hảo được nữa!

Cô cố gắng lấy lại thăng bằng để mình không ngã sấp xuống, may mắn thay, một cánh tay mạnh mẽ đúng lúc chìa ra đỡ lấy An Đồng một phen.

Ngẩng đầu lên, người vừa ra tay giúp đỡ cô quả nhiên là Trần Cảnh Diệu.

An Đồng lật tay nắm chặt cánh tay anh rồi nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt lóe ra những tia sáng long lanh. Cô nhìn Trần Cảnh Diệu, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."

Dung mạo An Đồng nhìn từ cự ly gần trông càng rực rỡ động lòng người hơn.

Vừa rồi Trần Cảnh Diệu hấp tấp ra tay sợ đối phương té ngã, lúc này mới nhận ra mình đang nắm chặt phần tay trần lộ ra ngoài của cô, sự tiếp xúc quá thân mật này khiến anh sinh ra chút cảm giác kỳ lạ.

Anh biết rõ trong lòng, với tình hình cấp bách như lúc nãy, dù người sắp ngã trước mặt là ai, chỉ cần không phải kẻ thù anh đều sẽ ra tay giúp đỡ. Nhưng đồng thời Trần Cảnh Diệu cũng biết không phải với ai anh cũng có được cảm giác lạ lùng này.

Cảm giác lạ lùng như thể mình đã bị người con gái đẹp như thiên tiên trước mắt bỏ bùa chú.

Nếu không, có lẽ anh sẽ không hành động bất thường thế này, nhìn thấy hai người đàn ông khác bước vào hậu trường gặp cô cũng sinh ra ý muốn theo vào cùng.

Rõ ràng hôm nay bọn họ chỉ vừa gặp mặt, thậm chí còn chưa xem như là quen biết nhau.

Mà hành động nắm c.h.ặ.t t.a.y của An Đồng càng khiến Trần Cảnh Diệu phải ngẩn người. Khoảng cách này thật sự là quá gần gũi, gần đến mức anh có thể ngửi được mùi thơm tỏa ra từ trên người cô.

Trần Cảnh Diệu ho nhẹ một tiếng, vội buông bàn tay cô ra rồi thản nhiên nói: "Tiện tay giúp đỡ thôi, cô An đừng quá bận tâm."

An Đồng không khỏi trợn tròn mắt, thường ngày có không ít người gọi cô là cô An, thế nhưng khi nghe cái tên này thốt ra từ miệng Trần Cảnh Diệu cô lại cảm thấy đặc biệt vừa lòng.

Tuy cô hơi nhớ nhung cách anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng gọi mình là An Đồng trước tấm bia mộ ở kiếp trước, nhưng cũng không sao, kiếp này rất dài, cô vẫn còn nhiều cơ hội.

Thế là An Đồng chủ động mở miệng trước: "Có thể cho tôi thông tin liên lạc của anh được không?"
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 35: Chương 35



35.

Lời An Đồng vừa dứt khiến tất cả mọi người có mặt sững sờ, trong đó bao gồm cả Trần Cảnh Diệu.

Mà người chấn động nhất chính là Triệu Thiên Thành đứng bên cạnh Trần Cảnh Diệu.

Vừa rồi trên đường theo vào hậu trường, Triệu Thiên Thành vừa đi vừa càu nhàu nói hai người họ tay không gặp mặt hình như không tốt lắm, dù sao anh ta cũng không quá thân thiết với An Đồng. Nhưng rồi anh ta không bao giờ có thể tưởng tượng được sự tình lại tiến triển theo hướng này.

Hai người vừa bước vào đã chứng kiến cảnh tượng An Đồng ra vẻ vô tội đấu đá với trà xanh, sau đó không biết vì lý do gì mà vội vàng chạy về phía bọn họ, suýt nữa té ngã rồi được Trần Cảnh Diệu đỡ cho, tiếp theo còn chủ động xin thông tin liên lạc của Trần Cảnh Diệu.

Làm gì có ai hiểu nổi tâm trạng Triệu Thiên Thành trong năm phút ngắn ngủi này đã chuyển biến đến cả ngàn lần. Anh ta chắc chắn An Đồng và Trần Cảnh Diệu chưa bao giờ gặp nhau chứ đừng nói đến chuyện quen biết, cho nên cũng không ai biết sự việc sẽ tiếp tục đi theo hướng nào nữa.

Chỉ có Giang Đình Viễn là lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm và kinh ngạc, hắn ta chợt nhớ đến mấy hôm trước An Đồng từng lén lút tiết lộ rằng cô đã thích người khác.

Chẳng lẽ đối tượng mà An Đồng thích chính là người đàn ông này?

Giang Đình Viễn liếc qua Tần Dạ Hoài, quả nhiên hắn đang nghiêm mặt chăm chú quan sát hai người bên kia, con ngươi đen láy như sắp nổi giông bão lóe lên tín hiệu nguy hiểm.

Kịch hay sắp mở màn rồi.

Thật lòng mà nói An Đồng có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên trong đời cô chủ động hỏi xin thông tin liên lạc của một người khác giới.

Trước đây từng có vô số người đàn ông hỏi xin số liên lạc của cô làm An Đồng cự tuyệt mãi thành quen, thế nên lần đầu xuất kích cô thực sự không hề chắc chắn.

Thấy Trần Cảnh Diệu nhìn cô mà không đáp lời, An Đồng không khỏi thất vọng. Cô truy hỏi anh: "Không được sao ạ?"

Sự mất mát hiện rõ trong ánh mắt An Đồng đến mức Trần Cảnh Diệu cảm giác tim mình như đập mạnh hơn một chút, sau đó là cơn đau lòng bủa vây.

Trước khi kịp lý giải những cảm xúc không thể hiểu nổi trong lòng, thân thể anh đã kịp hành động trước một bước. Anh bất đắc dĩ giải thích: "Tôi chưa nói là không được, chỉ là hôm nay tôi không mang theo danh thiếp, điện thoại cũng để trong tủ giữ đồ rồi."

Nghe được Trần Cảnh Diệu không có ý từ chối mình, đôi mắt An Đồng lập tức sáng lên, "Vậy thì dễ rồi." Cô vội vàng quay sang Triệu Thiên Thành hỏi: "Triệu Thiên Thành, nhờ anh đưa danh thiếp WeChat của tôi cho anh ấy được không?"

Triệu Thiên Thành đột ngột bị kéo vào chợt sửng sốt rồi lập tức phản ứng, "A… Được được, không vấn đề gì."

Trần Cảnh Diệu cũng cảm thấy đây là một cách hay, thế là gật đầu tán thành.

Triệu Thiên Thành thường ngày không có quan hệ cá nhân với An Đồng, cơ hội gặp mặt cũng chỉ giới hạn ở những bữa tiệc tùng hoặc hoạt động thương nghiệp, bởi vậy thông tin anh ta biết về An Đồng cũng không nhiều hơn những nhân vật thượng lưu khác ở Hoa Thành là bao.

Anh ta biết cô có dung mạo vô song, biết tính tình cô kiêu ngạo tùy hứng, biết cô là đệ nhất mỹ nhân Hoa Thành được tất cả mọi người công nhận, cũng biết chuyện cô mù quáng chạy theo một người đàn ông không yêu mình.

Thế nhưng tối nay may mắn có dịp được gặp gỡ An Đồng ở cự ly gần, Triệu Thiên Thành lại nhận ra vị An đại tiểu thư này hình như không giống với người xuất hiện trong tin đồn cho lắm.

Ít nhất An Đồng ở trước mặt anh ta không phải người kiêu căng ngang ngược. Cô nói chuyện với bọn họ luôn dùng giọng điệu dò hỏi, mà đó có phải thái độ của một người quen thói kiêu căng không?

Đương nhiên là không.

Còn người đàn ông trong lời đồn bị cô không ngừng bám đuôi nhưng vẫn hờ hững, giờ phút này lại bị làm lơ ném qua một bên. Từ sau khi anh ta và Trần Cảnh Diệu cùng bước vào hậu trường, bọn họ nhìn thấy cô nói chuyện với Giang Đình Viễn, thậm chí là đôi co với Tô Nghiên, nhưng dường như cô luôn xem Tần Dạ Hoài là không khí.

Mà Tần Dạ Hoài cũng muộn màng nhận ra điều này.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 36: Chương 36



36.

Tần Dạ Hoài vốn bị Giang Đình Viễn kéo vào hậu trường gặp An Đồng, hắn nghĩ cô sẽ vồ vập hỏi han hắn giống như trước kia, hỏi xem vừa rồi hắn có chăm chú xem cô biểu diễn không, hoặc vô vàn câu hỏi trơ trẽn không biết xấu hổ khác.

Mặc dù Tần Dạ Hoài không rõ lí do An Đồng đột ngột đề nghị hủy hôn, nhưng hắn cũng không ngờ được chỉ vài ngày không gặp mà thái độ cô dành cho hắn đã xoay chuyển đến một trăm tám mươi độ.

Triệu Thiên Thành quan sát rất chính xác, từ giây phút hắn bước chân vào phòng nghỉ trong hậu trường, An Đồng không hề nói với hắn câu nào, thậm chí đến một ánh mắt cũng không thèm cho.

Nếu là trước kia, mặc kệ tâm tình hắn xấu tốt thế nào, An Đồng sẽ luôn nỗ lực không biết mệt mỏi tìm kiếm đề tài bắt chuyện cho bằng được. Chẳng lẽ cô còn giận dỗi vì lần trước gặp mặt hắn đã xử sự quá tuyệt tình?

Tần Dạ Hoài suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, lần cuối cùng bọn họ gặp nhau đã là từ mấy ngày trước. Khi ấy hắn muốn thoát khỏi sự đeo bám của An Đồng cho nên mới thuận miệng nói mình đã thích người khác, đối tượng chính là Tô Nghiên.

Chẳng lẽ An Đồng biết hắn thích Tô Nghiên rồi liền bỏ cuộc, cho nên mới đưa ra đề nghị hủy hôn chóng vánh như thế?

Tần Dạ Hoài không thể không thừa nhận, thời điểm vừa biết tin hôn ước giữa hai nhà được giải trừ hắn đã cực kỳ vui vẻ, cảm thấy cuối cùng mình cũng thoát khỏi cái đuôi phiền phức kia rồi. Hắn cũng từng hoài nghi không biết đây là chiêu trò mới của cô nhằm thu hút sự chú ý của hắn hay không.

Nhưng rồi An Đồng đã cho hắn câu trả lời rất nhanh.

Cô không chỉ hoàn toàn cắt đứt liên lạc với hắn suốt ba ngày trời, hiện giờ còn trực tiếp xem hắn như không khí, thậm chí ở trước mặt hắn chủ động xin thông tin liên lạc của một người đàn ông khác.

Chẳng rõ vì sao trong lòng Tần Dạ Hoài sinh ra chút bực bội, nhất là sau khi chứng kiến An Đồng cùng một người khác mắt đi mày lại càng khiến hắn khó chịu đến cực điểm.

Cô ả kia chỉ mấy ngày trước còn lẽo đẽo chạy theo sau hắn, hiện giờ lại vô tư tán tỉnh đàn ông khác rồi sao?!

Trong lòng hắn dâng lên một cơn giận vô cớ, hắn không hiểu cảm xúc kỳ lạ này đến từ đâu, chỉ cảm thấy rất bất mãn như thế lãnh địa của mình bị người ngoài xâm phạm.

Nhưng An Đồng chưa bao giờ thuộc quyền sở hữu của hắn, sao có thể gọi là xâm phạm được.

Tần Dạ Hoài buồn bực không thôi, lồng n.g.ự.c bị đè nén đến nỗi hít thở không thông.

Vì vậy hắn sầm mặt bước nhanh ra khỏi hậu trường, lúc ngang qua An Đồng và Trần Cảnh Diệu hắn còn không nhịn được phải mỉa mai một câu.

"An Đồng, trước giờ tôi không nhận ra cô lại là kiểu phụ nữ lẳng lơ như thế đấy."

An Đồng bị Tần Dạ Hoài nói bóng gió thì rất khó hiểu, lập tức cãi lại: "Tần Dạ Hoài, anh bị trúng gió à? Tôi đang độc thân làm quen với người đàn ông khác thì có vấn đề gì sao? Hay là thấy tôi phớt lờ nên anh khó chịu, muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại hay gì?"

Tần Dạ Hoài xưa nay không phải người giỏi cãi vã, bởi vậy sau khi nghe An Đồng nói xong khuôn mặt hắn càng vặn vẹo, lập tức phất tay bỏ đi.

Tô Nghiên cũng vội vàng đuổi theo, "Dạ Hoài, chờ em với."

Nhìn Tần Dạ Hoài bị mình chọc tức xì khói, An Đồng không khỏi nở nụ cười thắng lợi.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 37: Chương 37



37.

Ánh mắt Trần Cảnh Diệu chưa từng rời khỏi khuôn mặt An Đồng. Chứng kiến vẻ dào dạt đắc ý kia anh cũng vô thức vui lây, khóe miệng khẽ cong lên một cái.

Triệu Thiên Thành và Giang Đình Viễn không khỏi kinh ngạc trước thái độ chuyển biến của An Đồng trong mấy ngày này.

"An Đồng, chuyện gì xảy ra với cô à? Trước đây không phải cô rất thích Tần Dạ Hoài sao? Hiện giờ lại nhìn anh ta như kẻ thù thế?" Triệu Thiên Thành ngạc nhiên hỏi.

Giang Đình Viễn cũng tiến lên cười nói: "An Đồng, mấy ngày không gặp, tôi phải nhìn cậu bằng ánh mắt khác xưa rồi."

Hắn ta liếc nhìn Trần Cảnh Diệu rồi nói: "Vị này… không định tự giới thiệu một chút sao?"

Triệu Thiên Thành chủ động ra mặt làm cầu nối xã giao, cất tiếng giới thiệu: "Vị này là Trần Cảnh Diệu, người nhà họ Trần ở Hải Thị, hai nhà chúng tôi có quan hệ hợp tác làm ăn."

Nghe đến cái tên Trần thị vang danh, trong mắt Giang Đình Viễn hiện lên một tia kinh ngạc, hắn ta lập tức vươn tay phải: "Chào anh Trần, tôi là Giang Đình Viễn."

Trần Cảnh Diệu cũng lịch sự nắm tay Giang Đình Viễn đáp lễ, bình thản nói: "Chào anh."

Xã giao đơn giản xong Giang Đình Viễn lập tức đụng vào cánh tay An Đồng hỏi: "Khá thật đấy, hai người gặp nhau từ khi nào?"

Hiện tại hắn ta rốt cuộc đã chắc chắn đối tượng mà lần trước An Đồng nhắc tới chính là Trần Cảnh Diệu. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy anh, ánh mắt An Đồng luôn tỏa sáng lấp lánh, ánh mắt này đã từng chỉ xuất hiện mỗi khi cô nhìn Tần Dạ Hoài.

Câu hỏi của Giang Đình Viễn đồng thời cũng là nghi vấn trong lòng Triệu Thiên Thành và Trần Cảnh Diệu, bọn họ cũng không hiểu tại sao An Đồng lại xử sự khác thường như vậy.

An Đồng chỉ lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Trước đây không quen biết, nhưng tôi vừa gặp đã yêu anh ấy rồi."

Hai người ngoài cuộc Giang Đình Viễn và Triệu Thiên Thành lập tức vỗ tay hoan hô rất khoa trương ầm ĩ, chỉ có Trần Cảnh Diệu là lộ ra thần sắc không tin nổi. Không hiểu sao nghe được những lời này của An Đồng lại khiến anh rất thích thú.

Anh cảm thấy người con gái trước mặt mình hẳn là một yêu tinh biết hạ bùa chú, chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà đã làm anh phải đưa ra nhiều hành động ngoại lệ đến đáng kinh ngạc.

Mà giờ phút này cô lại dùng đôi mắt lấp lánh như sao nói rằng, bản thân vừa gặp anh đã yêu thích.

Ai có thể từ chối cho được?

Đột nhiên Trần Cảnh Diệu nhớ ra, vừa rồi Triệu Thiên Thành đã nói với anh rằng An Đồng từng đeo bám theo đuổi Tần Dạ Hoài rất nhiều năm. Thái độ đầy thù địch của Tần Dạ Hoài vừa nãy làm Trần Cảnh Diệu không khỏi buồn cười, xem ra người đàn ông kia không phải hoàn toàn không có ý gì với An Đồng đâu.

Chỉ tiếc là quá muộn rồi, An Đồng hiển nhiên đã quyết tâm bỏ tối theo sáng.

Trần Cảnh Diệu là người thông minh, cho nên ngay khi An Đồng vừa nhắc đến câu vừa gặp đã yêu, anh đã nhận ra mình cũng động lòng trước người đẹp mất rồi.

Người con gái trước mặt anh xinh đẹp lộng lẫy, táo bạo tài giỏi, dường như đối phương sinh ra là để trở thành bạn đời anh vậy.

Anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim mình đang đập mạnh mẽ.

Nam nữ trưởng thành chỉ cần một ánh mắt cũng đủ hiểu được thâm ý của đối phương, thế nên Trần Cảnh Diệu cũng rất tự nhiên hào phóng trả lời An Đồng: "Nếu đã như vậy, tôi có được vinh hạnh mời cô An cùng đi ăn tối không?"

An Đồng hạnh phúc gật đầu.

Cô quay trở lại phòng nghỉ thay một bộ váy trắng mặc thường ngày. Vừa bước ra khỏi cửa nhà hát, chiếc Rolls-Royce của Trần Cảnh Diệu đã chờ cô trước cửa từ bao giờ.

Triệu Thiên Thành và Giang Đình Viễn thức thời đi về trước, để lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ.

An Đồng ngồi trên ghế phó lái, tự đeo dây an toàn cho mình rồi lập tức hỏi: "Cảnh Diệu, em có thể gọi anh như vậy được không?"
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 38: Chương 38



38.

Trần Cảnh Diệu lại sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên anh gặp một người con gái như An Đồng, táo bạo nhưng không khiến người ta phản cảm, giờ đây anh mới hiểu tại sao toàn bộ đàn ông ở Hoa Thành lại mến mộ cô nhiều như vậy.

Trần Cảnh Diệu thu lại nét mặt của mình, mỉm cười, "Đương nhiên là được."

An Đồng dường như rất hào hứng, "Để đáp lễ, xin anh cũng gọi em là An Đồng luôn nhé."

Trần Cảnh Diệu khẽ gật đầu, "An Đồng, một cái tên rất đẹp."

Đùng một tiếng, đột nhiên An Đồng cảm thấy Trần Cảnh Diệu của lúc này gần như trùng hợp với hình ảnh anh lẳng lặng đứng trước bia mộ che ô cho cô.

Ngày ấy Trần Cảnh Diệu cũng nói như vậy.

Anh nói, An Đồng, một cái tên rất đẹp.



Trong bữa tối đầu tiên, hai người họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Tán gẫu được một hồi lâu, cuối cùng Trần Cảnh Diệu vẫn không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong đầu mình: "Em chưa từng… quen biết tôi, vậy tại sao lại… ?"

Nửa câu còn lại bị bỏ ngỏ, nhưng dĩ nhiên An Đồng đã hiểu hết ý của anh. Cô vội vàng giải thích: "Em thích anh rất nghiêm túc, không phải vì tài sản nhà anh đâu."

Có lẽ do An Đồng bộc bạch quá thẳng thắn làm Trần Cảnh Diệu không khỏi bật cười, anh nói: "Ý tôi không phải thế."

Nhà họ Trần ở Hải Thị sở hữu khối tài sản khổng lồ đến mức toàn bộ hào môn thế gia ở Hoa Thành hễ nghe đến cái tên này đều phải ngẩng đầu ngưỡng mộ. Bởi vậy khi nghe thấy Trần Cảnh Dao hỏi vậy, cô cũng cho rằng anh đang ngờ vực mục đích của mình.

Người anh thích là An Đồng thật sự, cho nên người cô thích đâu thể là cậu chủ nhà họ Trần được.

Thế nhưng kể cho Trần Cảnh Diệu câu chuyện về kiếp trước kiếp này thì quá không thuyết phục, An Đồng suy nghĩ cả buổi chỉ có thể bịa đại một chuyện khác. Cô khẽ cắn môi nói: "Em… thật sự là vừa gặp đã thích anh, nhưng không phải hôm nay."

"Không lâu trước đây em có đi Hải Thị một chuyến để tham gia một bữa tiệc rồi gặp anh ở đó, vừa chạm mặt đã thích anh rồi nên đành tìm người hỏi thăm tin tức về anh."

"Vốn nghĩ rằng sau khi trở về Hoa Thành sẽ không còn cơ hội thấy anh nữa, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp gỡ, cho nên lúc nhìn thấy anh bước vào hậu trường em mới trở nên kích động như vậy."

Trần Cảnh Diệu chỉ mỉm cười không đáp.

Đương nhiên anh nhận ra những lời An Đồng vừa nói chỉ có một nửa sự thật, thế nhưng sau khi nghe cô giải thích xong, đột nhiên anh không còn thắc mắc tại sao cô lại yêu mình từ cái nhìn đầu tiên nữa.

Thứ gì cũng có thể làm giả được, chỉ có ánh mắt của một người là không thể nói dối.

Mà tình cảm trong ánh mắt An Đồng lại vô cùng dễ đoán.

An Đồng đối diện với Tần Dạ Hoài tựa như một chú mèo nhỏ giương móng vuốt đầy phòng bị, chỉ bất cẩn một chút thôi sẽ bị nó cào xước cả da.

Mà ở trước mặt anh, An Đồng thu lại tất cả gai nhọn trên người mình, khiến anh có cảm giác như có một chú mèo nhỏ đáng yêu đang chờ chực nhào vào lòng làm nũng.

Dù không biết vì nguyên cớ gì, anh vẫn phải thừa nhận bản thân rất hưởng thụ phần tình cảm An Đồng dành cho mình.
 
Tội Nhân Vô Tội
Chương 39: Chương 39



39.

Trần Cảnh Diệu suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Tôi chưa từng hẹn hò với ai, cũng không biết nếu hẹn hò thì phải làm những gì. Chuyện tình cảm đối với tôi là một lĩnh vực quá mới mẻ, thậm chí có thể xem là tay mơ. Nhưng tôi lại biết rõ, mình ghét nhất là bị người ta lừa dối, chỉ mong muốn được đối xử chân thành. Tôi phải thừa nhận bản thân đúng là có động lòng với em, nhưng có lẽ tôi cũng là người có tính chiếm hữu khá mạnh. Nếu em không ngại, chúng ta có thể kết giao thử xem."

An Đồng ngẩn cả người.

Cô từng dự đoán vô số câu trả lời mà Trần Cảnh Diệu có thể nói, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần nghe anh chất vấn xem rốt cuộc hai người đã gặp nhau trong bữa tiệc nào, hoặc vạch trần thẳng mặt lời nói dối vụng về của cô, hoặc cũng có thể là một lời từ chối, nói rằng bọn họ không thích hợp để phát triển xa hơn.

An Đồng thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem phải ứng đối với Trần Cảnh Diệu trong từng trường hợp như thế nào.

Nhưng rồi không một phán đoán nào của cô trùng với câu trả lời hiện tại.

Anh ấy thực sự… đưa ra đề nghị kết giao với cô.

An Đồng chỉ biết trố mắt, cảm thấy hạnh phúc ập đến với mình quá đột ngột.

Người có ngoại hình và gia thế ưu việt như An Đồng từng được vô số người theo đuổi, thậm chí là quấy nhiễu, nhưng cô cũng không thấy quá phiền với việc đó. Nhưng đúng như tin đồn hay nói, An đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, ngoại trừ Tần Dạ Hoài ra thì không để ý đến bất kỳ ai khác.

Đến tận hôm nay An Đồng mới thấy biết ơn cha mẹ đã trao cho mình những điều kiện quá ưu tú, cho nên cô mới có đủ dũng khí và quyết đoán khi đứng trước mặt người mình yêu mến. Mặc dù biết Trần Cảnh Diệu không thích cô chỉ vì gia thế hay ngoại hình, nhưng sở hữu những thứ đó mới khiến cô càng xứng đôi với anh hơn.

Ký ức của kiếp trước và kiếp này chồng chập lên nhau làm sống mũi An Đồng hơi nhức nhối.

Trần Cảnh Diệu nhận ra ánh nước hiện lên trong mắt An Đồng, tưởng rằng mình đã hiểu lầm ý tứ của cô bèn vội vàng giải thích: "Xin lỗi em, có phải tôi đã nóng vội quá rồi không? Nếu có hiểu lầm gì, vậy tôi trịnh trọng xin lỗi."

Có lẽ vì trước đó Triệu Thiên Thành đã tâng bốc lên tận trời, nói rằng toàn bộ đàn ông ở Hoa Thành đều ngưỡng mộ cô, hoặc có lẽ vì nhận ra Tần Dạ Hoài không phải không có hứng thú gì với An Đồng, tóm lại Trần Cảnh Diệu không ngờ được rằng sẽ có ngày mình đưa ra lời đề nghị kết giao với một người con gái chỉ vừa gặp mặt.

Chuyện này chưa từng xảy ra trong đời Trần Cảnh Diệu.

Không phải anh chưa từng gặp qua mỹ nhân tuyệt thế, nhưng An Đồng luôn mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc rất đặc biệt, như thể bọn họ được định mệnh sắp đặt phải gặp gỡ nhau.

Chỉ tưởng tượng đến viễn cảnh cô có khả năng thuộc về người khác, trở thành bạn gái, thậm chí là bạn đời của người kia là Trần Cảnh Diệu bỗng có chút hốt hoảng.

Thế nên anh mới đường đột đưa ra đề nghị kết giao.

Bởi vì anh bức thiết muốn nhận được một vị trí chính thức bên cạnh cô.

Nghe thấy câu xin lỗi của Trần Cảnh Diệu, đột nhiên An Đồng đứng dậy tiến về phía anh rồi nhào vào lòng đối phương, bất chấp hoàn cảnh đông đúc trong nhà hàng.
 
Back
Top Bottom