Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 1099: Trò mèo!


- Ha ha... Thứ đồ chơi gì đây, còn dám làm càn với lão tử, ngươi có mấy cái mạng để a...

Nhưng cảm giác hưng phấn này cũng không duy trì bao lâu, một âm thanh truyền vào trong tai hắn.

- Thổ dân ghê tởm, ngươi thật quá càn rỡ.

Lâm Phàm sững sờ không dám tin, sao có thể có chuyện đó được, ca rõ ràng đập trúng, mà sao tên này lại không xảy ra chuyện gì?

Thời điểm nhìn đến mục tiêu, Lâm Phàm hắn đành chịu thua.

- CMN, ngươi đây chơi xấu.

Lâm Phàm thật không thể không phục, tên này có tới chín cái đầu, một cái trong đó đang rủ xuống lâm vào trạng thái ngủ say, tám cái đầu khác lúc này đang vô cùng dữ tợn.

Ma Thú Chủ Thần giờ nổi giận hoàn toàn, mới vừa đi ra đã bị đối phương đập một cái làm một cái đầu của mình không còn cảm giác nữa.

- Thổ dân, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Hắn là Ma Thú Chủ Thần, một trong những Chủ Thần hàng đầu của Nguyệt Ảnh đại lục, thực lực mạnh mẽ không tầm thường, khống chế không ít ma thú trong tay.

Khi hắn đang tọa trấn trên đại lục Nguyệt Ảnh, cảm nhận được dấu ấn sinh mệnh Thôn Thiên Long Mãng dưới trướng mình bể nát, hắn biết thủ hạ mình đang gặp nguy hiểm, nên ngay lập tức chạy tới, nhưng không ngờ Lâm Phàm vẫn dám động thủ.

- Không có gì, chỉ vỗ một cái nhẹ nhàng thôi, bất quá Ma Thú Chủ Thần ngươi thật xấu xí, chín cái đầu hình dạng không giống nhau thì thôi đi, ngay cả màu sắc cũng không giống, không biết cha mẹ ngươi là ai mà khéo sinh thế nữa.

Lâm Phàm bất đắc dĩ.

Thực lực Ma Thú Chủ Thần rất mạnh, bất phân cao thấp với Chiến Thần, thuộc lớp cường giả Tiên Vương đứng đầu, việc hắn bị Lâm Phàm đập ngất một cái đầu có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.

- Muốn chết!

Ma Thú Chủ Thần lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, trong mắt lóe lãnh ý, sức mạnh Chủ Thần cuồn cuộn từ hư không kéo đến, trực tiếp đánh nát hư không. Đây là lực lượng Chủ Thần, chỉ cần động nhẹ ý niệm đã có thể chém giết đối phương.

Bây giờ chỉ có một mình Ma Thú Chủ Thần nên Lâm Phàm đương nhiên không hề úy kỵ, trực tiếp động thủ trấn áp, Lâm Phàm vẫn không có niềm tin quá lớn khi chiến đấu với Tiên Vương hàng đầu, nhưng bọn họ muốn giết hắn cũng không phải đơn giản.

Tận thế giáng lâm!

Lâm Phàm đám ra một quyền, mang theo lực lượng tận thế, bước chân đạp xuống, thiên địa xung quanh nứt toác, lực lượng suy bại tập kích tới Ma Thú Chủ Thần.

Nhưng đối với Ma Thú Chủ Thần, loại lực lượng này không đủ khiến hắn sợ hãi, một cái đầu lâu trong đó khẽ động, xuất hiện cơn gió càn quét tới va chạm với lực lượng suy yếu.

Ma Thú Chủ Thần khống chế tất cả ma thú của đại lục Nguyệt Ảnh, cho nên hắn đều có hết năng lực của chúng.

Lôi đình, hỏa diễm, băng sương, núi đá, không gian,... toàn bộ các loại sức mạnh đều hoàn toàn bộc phát.

Mảnh hư không bắt đầu vỡ tan, Lâm Phàm và Ma Thú Chủ Thần đều là cường giả Tiên Vương, uy khi xuất thủ bất phàm.

Lâm Phàm nhướng mày, thời gian từng phút từng giây trôi qua, hắn không chiếm được một chút tiện nghi nào, nếu như đợi đến lúc cái đầu bị ngất của hắn tỉnh lại thì nguy.

- Thổ dân ghê tởm, bản Chủ Thần đã khống chế rồi sức mạnh của ngươi rồi, chỉ cần chờ cái đầu đang ngất xỉu của bản Chủ Thần khôi phục, ngươi chỉ có một con đường chết.

Ma Thú Chủ Thần gào thét, lực lượng hắn bây giờ phải chịu một ít áp chế, mà hắn rất rõ thực lực đối thủ không mạnh bằng hắn.

Lâm Phàm híp mắt, trong lòng suy tính, thực lực Ma Thú Chủ Thần quả thật rất mạnh, bất phân cao thấp với mình nãy giờ, không biết những chiêu thức có hữu dụng hay không nữa.

Song chưởng hắn hợp lại, một ánh hào quang bao phủ lòng bàn tay, thân hình Lâm Phàm trực tiếp xuất hiện trên đầu Ma Thú Chủ Thần, đánh xuống.

- Trò mèo!

Lâm Phàm nghĩ biện pháp đến gần Ma Thú Chủ Thần, nhưng hắn không cho Lâm Phàm bất cứ cơ hội nào, bức Lâm Phàm lui về sau.

- Ma Thú Chủ Thần, ngươi có muốn đánh cận chiến với ta?

Lâm Phàm hỏi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1100: Ngươi còn bản lãnh gì?


Ma Thú Chủ Thần nhìn Lâm Phàm, không hề nhiều lời mà trực tiếp ra tay, hắn lười nói chuyện với đám

dân tộc thiểu số này.

- Con mẹ nó!

Lâm Phàm lùi về sau, cô đọng kiếm ý rồi chém về phía Ma Thú Chủ Thần.

- Thổ dân, thực lực ngươi căn bản không đủ, cận chiến ư, vậy ta thành toàn cho ngươi.

Nhưng đúng lúc này, Ma Thú Chủ Thần bất ngờ cười lớn, cái đầu đang buông xuống của hắn đã tỉnh lại, trong tròng mắt kinh khủng bạo phát khí tức kh*ng b*.

Lực lượng của đầu lâu đại diện cho sức mạnh ma thú.

Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra nụ cười, cận chiến, đây là điều lão tử thích nhất.

Vèo!

Ma Thú Chủ Thần lúc này cải biến phương pháp chiến đấu, thân hình khẽ động, tốc độ đạt đến cực hạn.

- Thổ dân, ngươi muốn cận chiến, bản Chủ Thần tác thành cho ngươi, chỉ sợ ngươi vĩnh viễn cũng không biết, năng lực cận chiến của bản Chủ Thần là mạnh nhất.

Lúc trước, lực lượng đầu lâu của Ma Thú Chủ Thần do bị Lâm Phàm đánh bất tỉnh nên thực lực hắn giảm đi nhiều, nhưng lúc này nó đã khôi phục, hắn đang muốn dùng thực lực mạnh mẽ trấn áp hoàn toàn tên thổ dân trước mắt.

Một quyền đánh tới, hư không nổ tung, đây là sức mạnh tuyệt đối, Ma Thú Chủ Thần tồn tại đã lâu, thực lực phi phàm, cú đấm này tuy còn chưa tới mặt Lâm Phàm nhưng cuồng phong nó tạo ra cũng đủ khiến thân thể Lâm Phàm bắt đầu rách nát.

- Có chút thú vị!

Lâm Phàm nhíu mày, Ma Thú Chủ Thần này quả thật không giống người thường, một khi xuất thủ tựa như lôi minh náo động, lực lượng cường đại hơn mình, nhưng mình chẳng lẽ phải sợ hắn.

- Aaa.

Lâm Phàm quát lớn, kim quang tỏa sáng, theo đó đấm ra một quyền, hư không không ngừng nứt toác, hai đạo lực lượng cường đại đồng thời va vào nhau tạo ra một luồng bão lớn.

m!

- Thổ dân ngươi chết đi!

Ma Thú Chủ Thần nổi giận gầm lên, sức mạnh tăng vọt đánh bay một quyền của Lâm Phàm.

Sắc mặt Lâm Phàm khẽ biến, hắn quả đã xem thường thực lực của Ma Thú Chủ Thần, khí huyết trong cơ thể hắn đang sôi trào.

Một cước lên đại địa, sức mạnh to lớn lan truyền xuống, đất đá dưới chân trong nháy mắt rạn nứt, biến thành một cái hố sâu ngàn dặm.

Đây chính là sức mạnh của Tiên Vương, nếu như Tiên Tôn hoặc Tiên Vương cấp thấp sợ rằng thân thể đã sớm nứt toác dưới cú đấm này rồi, nó quả thực rất kinh khủng.

Đầu gối Lâm Phàm khẽ gấp, sau đó đứng thẳng lên nhìn về phía Ma Thú Chủ Thần trong hư không.

Vượt quá sức tưởng tượng.

Sức mạnh Ma Thú Chủ Thần nằm ngoài dự đoán của hắn.

Xoay Chuyển Càn Khôn, không dễ triển khai cho lắm.

Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước, cũng có chút khó khăn.

Đại Phàm Ca thì đừng nói tới, đối với loại cường giả này, thiên địa chỉ cần biến hóa một chút, chúng đều có thể cảm ứng được, nhưng cũng phải thử một lần, nếu như hữu dụng thì tốt.

- Thổ dân, làm sao? Ngươi còn bản lãnh gì?

Ma Thú Chủ Thần nhìn Lâm Phàm, gương mặt đầy vẻ miệt thị.

Lâm Phàm cười cười, bắt đầu tản ra lực lượng Đại Phàm Ca, lúc này, một đạo phật quang từ sau lưng hắn bạo phát.

Cảm giác nguy hiểm!

Lâm Phàm nháy mắt, trực tiếp thuấn di.

- Vương Phật Vị Lai Vô Lượng, ngươi quá hèn hạ!

Lâm Phàm nhìn lại chỗ mình vừa biến mất, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang đứng ở đó, tên này vậy mà lại đánh lén hắn.

Hắn biết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không dám cứng rắn đối đầu với mình, vì biết mình có xà phòng thần bí.

- A Di Đà Phật!

Phật hiệu vang vọng thiên địa, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật xuất hiện, mà bên người hắn còn xuất hiện thêm mười vị Chủ Thần.

- Bản Vương Phật cùng các vị Chủ Thần cảm thấy thí chủ rất nguy hiểm, bởi vậy chuẩn bị liên hợp trấn áp thí chủ...
Lâm Phàm: ..
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1101: Ngươi có chứng cứ gì?


Mười Chủ Thần, thêm vào Ma Thú Chủ Thần là mười một tên, còn thêm Vương Phật có trình độ nham hiểm bất phân cao thấp với mình đứng một bên như hổ rình mồi, hắn cảm giác áp lực bản thân thật lớn.

Hư không rung động, mười vị Chủ Thần xuất hiện, thiên không nhất thời bị thần lực bao trùm, sức mạnh tản mát không thể coi thường, cho dù Tiên Vương cũng có thể bị nổ chết.

Hắn không biết mười Chủ Thần này, nhưng bọn họ lại biết Lâm Phàm, theo họ thấy, tên thổ dân này gần đây rất càn quấy, giết rất nhiều con dân của họ, chuyện này khiến họ không thể chịu được, con dân là tín ngưỡng của chúng, nếu có ai đoạn tuyệt tín ngưỡng lực này sẽ trở thành kẻ thù của họ thôi.

- A Di Đà Phật, thí chủ có lời gì muốn nói không? Không bằng bỏ xuống đồ đạo đi theo chúng ta đi! Vị Lai Vô Lượng Vương Phật bình tĩnh nhìn Lâm Phàm, mặt Phật trang nghiêm, thần thái tường hòa, người bình thường gặp phải chắc chắn sẽ cho hắn là cao tăng Phật môn, người phổ độ thế gian.

Trán Lâm Phàm chảy mồ hôi, tình huống này có chút không ổn, hôm nay khó sống rồi, chiến có thể thua nhưng phải thua thật khí thế mới được.

Ma Thú Chủ Thần nhìn đông đảo Chủ Thần vừa đến.

- Tên thổ dân này là của ta, các ngươi không nên nhúng tay vào.

Lâm Phàm chém giết vô số con dân của Ma Thú Chủ Thần đã sớm làm hắn tức giận, hắn muốn dùng máu tươi của đối phương cọ rửa những nhục nhã mình phải chịu.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật mở miệng giải thích.

- Ma Thú Chủ Thần, người này giả dối vạn phần, đề phòng biến cố phát sinh, chúng ta cần chung tay động thủ để chắc chắn giết được hắn.

Lâm Phàm xù lông, chỉ vào mặt Vương Phật.

- Ngươi nói vậy là sao? Ta giả dối?Ngươi còn giả dối hơn đó? Quang Minh Thần cũng bị ngươi hố chết còn gì?

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang muốn nói tiếp, nhưng trong chớp mắt đó, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, mười một vị Chủ Thần tò mò nhìn hắn.

Bọn họ đương nhiên biết cái chết của Quang Minh Chủ Thần, còn biết hắn bị Lâm Phàm giết, nhưng giờ tên thổ dân này nói chuyện đó ra, khiến bọn họ Chủ Thần cảm thấy nghi ngờ.

Sắc mặt Vương Phật kinh sợ, tức giận khiển trách:

- Đừng ngậm máu phun người, Quang Minh Chủ Thần 1 do ngươi g**t ch*t, các vị Chủ Thần, đừng để hắn gây xích mích giữa chúng ta, người này nổi danh giả dối, không biết đã hố chết bao nhiêu người rồi, Quang Minh Chủ Thần cũng bị hắn hãm hại tới chết.

Lâm Phàm cười nhạt, phải làm lớn chuyện mới được, nếu để bọn chúng hợp tác với nhau, mình bị thông tới chết mất.

- Hừ, ta ngậm máu phun người? Quang Minh Chủ Thần gì gì kia cùng ngươi vây giết ta, nhưng khi ngươi phát hiện tình huống không đúng liền bán hắn đi, giờ còn nói ta nguỵ biện?

Nói xong, Lâm Phàm đưa ánh mắt nhìn mười một Chủ Thần còn lại.

- Các ngươi nên biết, con lừa trọc này chỉ muốn lợi dụng các thôi, ta tận mắt nhìn thấy hắn trong thời khắc cuối cùng đẩy Quang Minh Chủ Thần về phía nguy hiểm, còn bản thân thì nhanh chân quay lưng chạy trốn.

Không gian Chủ Thần hơi nhướng mày nhìn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

- Vô Lượng Vương Phật, ngươi còn điều gì muốn nói? Mọi chuyện có đúng như hắn nói?

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật phẫn nộ.

Không Gian Chủ Thần, ngươi cho rằng điều này có thể sao? Người này thực lực nhỏ yếu, hắn có bản lĩnh gì khiến bản Vương Phật phải sợ hãi?

Những Chủ Thần khác gật gật đầu, Vương Phật nói sai, thực lực tên thổ dân trước mắt không mạnh, hiển nhiên không thể có bản lãnh cỡ đó.

Lúc này, Không Gian Chủ Thần nhìn Lâm Phàm.

- Ngươi có chứng cứ gì?

Lâm Phàm cười khẽ.

- Chứng cứ, chỉ cần gọi Chiến Thần lại đây đối chứng một chút là được, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật sau khi trốn đi đã đi tìm Chiến Thần tới trợ giúp, nếu như hắn không ở hiện trường thì sao hắn biết chuyện ta giết Quang Minh Thần chứ?

Vương Phật Vị Lai Vô Lượng mở miệng nói tiếp:

- Các vị chớ tin lời từ một phía, Chiến Thần hiện giờ đang bận chinh chiến, không thể đến đây, hắn rõ ràng đang kéo dài thời gian để nghĩ biện pháp chạy trốn, chư vị, nếu các ngươi tin bản Vương Phật, hãy đồng loạt ra tay tiêu diệt tiểu tử này đi.

Mười một Chủ Thần liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng gật đầu, bọn họ tuy không tín nhiệm Vương Phật, nhưng so với tên thổ dân trước mắt, họ tin tưởng Vương Phật hơn.

- Tiểu tử, nếu không bỏ xuống đồ đao, vậy đến A Tỳ địa ngục đi.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật quát lớn, phật quang lấp loé, một tay che kín bầu trời, nhưng thời điểm hắn nhìn đồ vật trước mắt, tâm trí lại run lên, sau đó cứng rắn thu tay.

- Ha ha, ngươi có gan thì đến đây.

Lâm Phàm đứng tại chỗ, một khối xà phòng màu trắng bắt mắt trong tay, ném lên rơi xuống vài lần, nhìn nó khiến Vị Lai Vô Lượng Vương Phật do dự.

Lâm Phàm lẩm bẩm.

- Ngươi hẳn phải biết đây là vật gì, ngươi nếu như tiến thêm một bước nữa, sinh tử khó dò nha.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1102: Nôn nóng!


Sau đó hắn đưa ánh mắt nhìn mười một vị Chủ Thần.

- Các vị Chủ Thần, các ngươi nên cẩn thận một chút, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật biết vật trong tay của ta có sức mạnh như thế nào, nhưng hắn có từng đề cập với các ngươi chưa?

Mười một Chủ Thần nhìn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, thực lực Lâm Phàm rõ ràng không cường đại, nhưng động tác Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lại vô cùng quái dị, như đang cảnh giác cái gì đó, đồ vật trong tay đối phương là cái gì? Sao Vương Phật chưa nhắc qua với bọn họ.

Lâm Phàm hiện tại đang cố gắng nhất định, phải trấn định mới được, cảnh này có chút buồn cười. Mười hai cường giả Tiên Vương vây chặt mình, trong đó còn có mấy tên Chủ Thần mạnh hơn Vị Lai Vô Lượng Vương Phật một bậc, nếu như bọn chúng xuất thủ, mình chỉ có một con đường chết.

Hơn nữa, không thể sử dụng cục xà phòng này, nếu dùng nó, mình chắc chắn sẽ gặp bi kịch, nó nhiều nhất chỉ hố được hai người thôi.

Nhưng nơi này lại có đến mười hai người nha, hơn nữa hai người bị hố kia chưa chắn hắn giết được.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, cảm thụ thiên địa, thời không xung quanh đã bị phong tỏa, không có đường lui.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi cũng biết vật trong tay của ta mà, nếu ngươi có gan hãy một mình tiến lên, để các vị Chủ Thần nhìn một chút bản lĩnh của ta?

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lạnh lùng đáp lời:

- Ta có gì không dám!

- Ngươi dám, vậy tới đây.

Lâm Phàm quát.

- Ta...

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật sững sờ, vẻ mặt do dự không quyết, đám Chủ Thần xung quanh bắt đầu nghi ngờ.

Khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười.

- Thế để ta nói cho các ngươi biết, bảo bối này tên gọi xà phòng, nắm giữ khả năng đoạt thiên, không phân biệt công kích, mặc kệ tu vi ngươi thâm hậu bao nhiêu, chỉ cần trúng phải nó đều bị khống chế, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không dám lên trước cũng vì biết sự kh*ng b* của nó, nếu các ngươi không tin thì có thể nhìn xem Vương Phật này có dám tiến lên hay không?

Sau khi nói xong câu đó, Lâm Phàm lén lút chế ra một thứ đồ chơi có tạo hình giống xà phòng như đúc, mình có thể sống hay không thì phải nhìn chuyện xảy ra tiếp theo rồi.

Mười một Chủ Thần đều chấn động sau khi nghe Lâm Phàm nói, không thể tin được, thiên địa này có bảo bối lợi hại như thế, trong lòng bọn họ không tin, nhưng nhìn thần thái Vương Phật hiện tại lại làm bọn họ không thể không tin.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật giờ vẫn không dám, uy lực cục xà phòng này hắn đã thấy hai lần, rất khó giải quyết, hắn tuy không tin trên thế giới này có loại đồ vật nghịch thiên này nhưng hắn lại không dám đánh cược, nếu hắn thua, sợ rằng sẽ thật sự ngã xuống, mà giờ mười một Chủ Thần cũng chưa chịu động khiến hắn cảm thấy vô cùng khó xử.

- Các vị, vật ấy tuy nghịch thiên nhưng điều kiện thi triển cực kỳ hà khắc, chúng ta đồng loạt ra tay giết tên này, được không?

Vương Phật lên tiếng, nếu động thủ trước sẽ nắm chắc phần thắng hơn, cho dù có vấn đề, hắn có thể chạy đầu tiên.

Các Chủ Thần không trả lời, bọn họ không ngốc, sao để Vương Phật lừa, xâm lấn Vô Tận đại lục đã tổn thất hai vị Chủ Thần, đây là một tổn thất rất lớn, hợp tác với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cũng rất nguy hiểm, bọn họ đương nhiên sẽ thể bị hắn lợi dụng.

Hiện tại Lâm Phàm rất sợ mấy ông thần này đồng loạt ra tay, khi đó hắn chắc chắn phải chết, nhưng lúc này vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

- Vương Phật ngươi quả nhiên âm hiểm, biết ta có rất nhiều bảo bối cho nên muốn để những Chủ Thần đến chịu chết thay ngươi, sau đó ngươi ngồi ngư ông đắc lợi có đúng không? Dù bọn họ không nhìn thấu ngươi, nhưng ta lại khác.

Lâm Phàm cười lạnh quát, vẻ mặt không giống như đang giỡn.

Về kỹ năng biểu diễn, Lâm Phàm nhận thứ hai thì trong thiên hạ không ai dám đứng thứ nhất.

Vương Phật đương nhiên không biết bản thân mình có mấy cục xà phòng, đây là cơ hội sống sót duy nhất của mình.

Thiên địa tuy bị phong toả nhưng không ngăn được Lâm Phàm hắn, nhưng trước tiên phải nói đến đám người trước mặt có ngăn cản hắn hay không?

- Ngươi...

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không biết mình nên trả lời như thế nào, tên tiểu tử đang ép hắn gắt gao, hắn biết mình không dám động, mà những Chủ Thần xung quanh đương nhiên cũng sẽ không động.

Nôn nóng!

Vương Phật bắt đầu cuống lên.

Không Gian Chủ Thần hơi hơi lui về sau.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, ngươi đang lợi dụng chúng ta?

Trong lòng Vương Phật Vị Lai Vô Lượng nổi cơn giận dữ.

- Không Gian Chủ Thần, ngươi biết ta mấy trăm ngàn năm rồi, ngươi cho rằng ta sẽ lừa ngươi?
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1103: Ngươi còn chạy?


Một Chủ Thần khác chen lời:

- Hừ, cái này rất khó nói...

Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, lập tức nắm bắt cơ hội.

- Đồ con rùa, ăn xà phòng đi!

Vào đúng lúc này, Lâm Phàm vung tay mười mấy khối xà phòng bay múa đầy trời.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn thấy chúng, tâm trí nhất thời run lên, không chút do dự chạy trốn. Những Chủ Thần khác cũng sững sờ, sau đó cũng giống như Vương Phật, lập tức ẩn trốn.

- Chạy trốn rồi...

Lâm Phàm không chút do dự trực rút lui, lá chắn không gian bị hắn dùng một quyền đấm nát, sau đó nhanh chóng tiến nhập trạng thái ẩn thân rồi chạy trốn.

- Chúng ta bị lừa rồi...

Vương Phật Vị Lai Vô Lượng cảnh giác nói, khi hắn phát hiện những cục xà phòng không có bất kỳ biến hóa nào, mà tiểu tử nhanh chóng biến mất, nhất thời tức giận gào thét.

Một Chủ Thần khác nhướng mày đi ra từ hư không, trong lòng nổi lên lửa giận vô tận.

- Đuổi theo... Tuyệt không thể hắn trốn thoát.

Vèo!

Mười hai cường giả Tiên Vương lập tức đuổi theo Lâm Phàm, đặc biệt là Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, hắn nhất quyết phải giết được tên tiểu tử này.

Hiện tại hắn đã hiểu, xà phòng này chắc chắn có hạn chế, nếu không thì tiểu tử kia không cần chạy trốn, hiện tại có mười một Chủ Thần ở đây nếu như cùng xuất thủ, chắc chắn sẽ giết được đối phương. Lâm Phàm qua lại trong hư không nhưng trong lòng đang mắng to, Vương Phật này con mẹ nó quá đáng ghét, vẫn luôn theo dõi mình, nếu có cơ hội đều muốn giết mình, nếu sau này thực lực tăng lên, chuyện làm đầu tiên chính là giết tên trọc kia.

- Chuyển đổi thời không.

Không gian Chủ Thần bạo phát thần lực, không gian phía trước liền phát sinh biến hóa, biến thành từng mặt tựa như mặt kính, ngăn trở đường đi Lâm Phàm.

Lâm Phàm nào dám dừng lại, nhanh chóng chuyển đổi phương hướng, lần này bị mười hai cường giả truy sát, thật quá xui xẻo.

- Đừng chạy...ngươi trốn không thoát đâu!

Pháp Thân Vị Lai Vô Lượng Vương Phật giáng lâm, theo sát phía sau.

Hắn tuy tiến nhập trạng thái ẩn thân, nhưng nếu di động, khí tức liền bị lộ ra ngoài, mà những cường giả Tiên Vương này căn bản không cần nhìn cũng có thể thấy rõ, cảm nhận khí tức của ngươi là có thể biết ngươi ở đâu.

- Con lừa trọc, ngươi chờ đó cho ta, cmn chứ...

Lâm Phàm chửi ầm lên, sau đó vung tay áo, mặc kệ có được hay không, nhất định phải thử một lần, lực lượng Đại Phàm Ca bộc phát sau lưng Lâm Phàm.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật vọt vào sâu bên trong lực lượng Đại Phàm Ca, lông mày nhất thời nhíu lại.

- Các vị cẩn thận, mùi này có vấn đề.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hiểu rõ, tiểu tử này chỉ vứt ra một đống phân thì nó cũng có vấn đề, mà giờ cảm giác được lực lượng Đại Phàm Ca vô sắc vô vị càng khiến hắn cảnh giác, phật quang trong cơ thể hắn lóe lên bao phủ bản thân, không để bất cứ thứ gì xâm nhập vào.

- Giời ạ... Gia hỏa thật âm hiểm a.

Lâm Phàm hết chỗ nói, hắn không ngờ Vương Phật này cảnh giác hắn như vậy, ngay cả thứ đồ chơi này cũng có thể cảm ứng được.

Nhưng Lâm Phàm vẫn cảm thấy mừng rỡ, trong mười một Chủ Thần vẫn có một Chủ Thần trúng phải, lực lượng Đại Phàm Ca nhanh chóng bạo phát trong cơ thể tên kia.

Rống!

Tiếng gào thét như dã thú vang vọng đất trời, tên Chủ thần bị Đại Phàm Ca xâm lấn hoàn toàn trở nên cuồng bạo, khiến những Chủ Thần khác kinh sợ, bất quá, Lâm Phàm cũng không cao hứng cho lắm, thực lực tên Chủ Thần bị xâm lấn kia quá yếu, nên không có đủ sức chống đỡ lực lượng của Đại Phàm Ca.

Mà những Chủ Thần khác không có gì bất thường, lập tức trấn áp tên kia lại, bất quá cũng được, để hắn tranh thủ không ít thời gian.

- Tiểu tử thúi, đứng lại cho ta..."

Vương Phật Vị Lai Vô Lượng giận dữ hét lớn, tiểu tử này chạy nhanh quá, đuổi theo hắn đã lâu nhưng vẫn không thể làm được gì.

Lâm Phàm không để ý tới, hắn đang cố gắng chạy đến Thiên Địa Tông, về phía đó mới có một chút cơ hội sống.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hiện giờ như muốn nổi bão, nhất thời quát lớn, phật quang toàn thân bao phủ đất trời, như đang thiêu đốt sinh mệnh.

Lúc này, thiên địa truyền đến phật âm mênh mông cuồn cuộn, toàn bộ không gian đều phát sinh biến hóa, biến thành thế giới tây thiên cực lạc.

Lâm Phàm thấy cảnh tượng trước mắt đột ngột biến đổi, đành phải dừng lại, vì trước mặt hắn xuất hiện một vị Phật Tôn to lớn đang ngồi ngay ngắn trên đài sen.

- Ngươi còn chạy?

Phật Tôn mở miệng nói, triệt để chặn đường đi của Lâm Phàm.

- Trời ạ...

Lâm Phàm lúc này như sắp bùng nổ, sau đó xoay người lại nhìn Vương Phật, tên này đúng thật theo sát mình, không cho mình bất cứ cơ hội nào nha.

Bất quá lúc này, Lâm Phàm tự dưng nở nụ cười...

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhướng mày, không biết tiểu tử này vì sao lại cười, nhưng sau đó hắn bắt đầu nhìn xung quanh...

Đuổi lâu như vậy... Hình như chỉ còn một mình mình thôi a.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1104: Thiên Địa Tông!


- Không Gian Chủ Thần, chúng ta không đuổi theo nữa à?

Ám Chủ Thần thắc mắc hỏi, những Chủ Thần khác cũng nhìn phía hắn.

Không Gian Chủ Thần nhìn hư không, trên trán nạm một viên thủy tinh, mở miệng nói.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang lợi dụng chúng ta g**t ch*t tên kia, chúng ta không cần thiết theo hắn, hắn muốn giết tên kia thì để hắn giết, mà đối phương chắc chắn rất căm hận Vị Lai Vô Lượng

Vương Phật, hai người sẽ đấu đến không chết không thôi, chúng ta chỉ cần chờ bọn hắn tranh đấu, ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi là được.

- Trí Tuệ Chủ Thần thế nào rồi?

Không Gian Chủ Thần dò hỏi.

- Đã ổn định rồi, không ngờ tên thổ dân có loại thủ đoạn bực này, ngay cả Chủ Thần cũng khó chống đối.

Sinh Mệnh Thần nói.

- Thực lực thổ dân này phi phàm, để Vị Lai Vô Lượng Vương Phật tự mình đau đầu đi, Hỏa Diễm Thần truyền đến tin, Hàn Sương Thần muốn giáng lâm Vô Tận đại lục để báo thù cho muội muội nàng. Không Gian Chủ Thần nói.

Đông đảo Chủ Thần nghe tới Hàn Sương Chủ Thần liền nhíu chặt mày, lộ ra vẻ kinh hãi, tuy thực lực bọn hắn mạnh mẽ nhưng không thể không thừa nhận Hàn Sương Chủ Thần mặc dù là nữ tử nhưng lại là nhân vật mạnh nhất trong bảy mươi hai Chủ Thần, hơn nữa còn cực kỳ b**n th**, thủ đoạn tàn nhẫn, người mà các Chủ Thần không muốn giao thiệp, nhưng bây giờ xâm lấn Vô Tận đại lục, đối mặt với đông đảo cường giả, tuy Nguyệt Ảnh đại lục tạm thời chiếm ưu thế nhưng thương vong song phương đều rất lớn, hiện tại Hàn Sương Chủ Thần đã xuống núi, hiện trạng chắc sẽ phát sinh thay đổi

- Trở về thôi, chuyện bây giờ cứ để Vương Phật tự mình giải quyết đi.

- Được!

Mười một Chủ Thần rời đi, bọn họ không đuổi theo nữa, bọn hắn thấy Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không đáng tin, Lâm Phàm cứ để hắn đi giải quyết đi.

- Đáng chết, đám người kia đâu rồi, cơ hội đã bày ra trước mặt nhưng lại không đuổi theo.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang vô cùng nổi giận, con mẹ nó quá gạt người đi, thật vất vả triển khai

vô thượng tiên thuật đuổi theo tiểu tử này, nhưng giờ mười một Chủ Thần rời đi, khiến hắn không biết nên làm thế nào.

Lâm Phàm cười to.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, đến đây, hôm nay lão tử solo với ngươi, có gan thì đừng bỏ chạy. Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn Lâm Phàm, trong lòng bắt đầu chửi mẹ nó, bị chơi xỏ rồi, cơ hội tốt như vậy nhưng uổng phí, hiện tại hắn nhìn ra, tiểu tử trước mắt này có tiềm lực rất lớn, mỗi một lần gặp mặt, thực lực của hắn đều tăng nhanh như ngồi hỏa tiễn, nếu như cứ để hắn như thế, hậu quả sẽ rất kh*ng b*.

Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục thật sự quá ngu xuẩn, nhân vật nguy hiểm nhất lại không chịu giết, một mực đi giết những tồn tại không có chút sức uy h**p nào.

Lâm Phàm cười hì hì, xà phòng xuất hiện trong tay, hiện tại hắn không sử dụng, nhưng chỉ cần để hắn nắm lấy cơ hội, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật này tuyệt đối chạy không được.

Nhìn cục xà phòng trong tay Lâm Phàm, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn hắn, hắn hiện tại rất kiêng kỵ cục xà phòng này.

Lần trước may mà mình té nhanh, nếu không chỉ sợ sẽ giống như Quang Minh Thần, mà hiện giờ xà phòng đang trong tay hắn, mình thật sự không dám đánh cược.

Lâm Phàm lấy một khối xà phòng từ túi trữ vật, sau đó hù dọa ném nó về phía Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

- Xà phòng đến rồi...

m!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lập tức trốn vào hư không, sau đó phát hiện mình lại bị chơi xỏ, hắn phẫn nộ gầm to.

- Tiểu tử, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ g**t ch*t ngươi.

Lâm Phàm cũng không đuổi theo, muốn đuổi cũng không kịp, mục tiên hiện tại của hắn hiện giờ là trước tiên giết được một vài Chủ Thần để tăng kinh nghiệm, khi đó giết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không muộn.

Mối thù này cứ để trong lòng, chỉ cần thực lực ca tăng lên, người đầu tiên ca giết chính là Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ngươi.

Thiên Địa Tông!

Lâm Phàm trở về, hắn phát hiện Thiên Địa Tông có không ít đệ tử các tông môn khác, tông môn những đệ tử này chắc đã bị tiêu diệt, hoặc có khi trực tiếp tới nương nhờ Thiên Địa Tông.

Nơi sâu nhất trong tổng môn.

- Làm sao? Mấy vị Tiên Vương viễn cổ kia nói thế nào?

Canh Dương Thiên hỏi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1105: Thiên Hà sơn mạch!


Lâm Phàm lắc đầu nói:

- Chân Lý Tiên Vương không nói, hắn không còn nữa, Nam Ma Tiên Vương đáp ứng trên đầu môi rồi, nhưng ta thấy hắn cũng không muốn tham dự vào, còn hai vị Tiên Vương còn lại thì ta không thấy, ta thấy họ nhất định đã bị Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thuyết phục, chắc sẽ không hỗ trợ đâu, lão tổ, hình như ngươi dự liệu được a.

Canh Dương Thiên gật gật đầu.

- Đúng vậy, đều trong dự liệu, bốn vị Tiên Vương viễn cổ một lòng theo đuổi Thiên Quân đại đạo, đương nhiên sẽ không tham dự vào chuyện này, đối với bọn họ, thiên địa vạn vật không còn quan trọng nữa.

Lâm Phàm cười nói:

- Ngươi biết thế mà vẫn kêu ta đi, không phải một chuyến đi về tay không sao? Lúc trở lại còn bị Vị Lai Vô Lượng Vương Phật chặn đường, bất quá số may nên ta trốn được.

Canh Dương Thiên nhìn Lâm Phàm.

- Thực lực ngươi chắc đã đạt đến Tiên Vương rồi đi, ngươi không cần ẩn giấu, ta vẫn chưa già đâu.

Lâm Phàm nhún vai.

Không ngờ lại bị ngươi nhìn thấu, vốn còn muốn cho các ngươi một niềm vui bất ngờ, ta đã đạt đến Tiên Vương cảnh, cái tên Chân Lý Tiên Vương kia không biết phân biệt thị phi nên bị ta giết rồi, hai trong số bảy mươi hai Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục cũng bị ta làm thịt, bất quá bây giờ, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật vẫn luôn nhằm vào ta, sau này ra ngoài chắc phải cẩn thận một chút mới được. Canh Dương Thiên cùng một ít lão tổ kinh hãi, Lâm Phàm mặc dù nói rất hờ hững bọn họ thấy chuyện này dị thường kh*ng b* a.

Hàn Quân Thiên đờ mặt ra.

- Theo ngươi nói, tu vi ngươi bây giờ còn cao hơn ta?

Lâm Phàm nhìn Hàn Quân Thiên.

- Tông chủ, đừng quá để ý những thứ này, giữa người và người có lúc cũng không nên so sánh, nên thả

lỏng tâm ra a.

- Ha ha...

Hàn Quân Thiên bất đắc dĩ cười ha ha, tên này muốn mình thả lỏng tâm thế nào đây, đệ tử còn lợi hại hơn mình, nói ra có chút mất thể diện nha.

Tuy nói trò giỏi hơn thầy, nhưng thực lực tiểu tử này tăng lên cũng quá nhanh đi.

Ngay thời điểm Lâm Phàm so công phu cùng Hàn Quân Thiên, một khối ngọc bội bên hông Canh Dương Thiên đột nhiên bể ra, sắt mặt hắn khẽ biến.

- Không tốt.

- Lão tổ, làm sao vậy?

Lâm Phàm hỏi.

- Đây là tin tức của Ngự Linh sư đệ, Thiên Hà sơn mạch bên kia xảy ra chuyện rồi.

Canh Dương Thiên trầm thấp nói chuyện.

- Tu vi Ngự Linh sư đệ cũng là Tiên Vương cảnh, khiến cả hắn cũng phải phát sinh tín hiệu cầu cứu, e rằng Nguyệt Ảnh đại lục bên kia đã phái ra cường giả Chủ Thần.

- Lão tổ, không cần nói nữa, ta sang bên kia xem thử.

Lâm Phàm không chút do dự.

Canh Dương Thiên biến sắc.

- Ngươi mới vừa trở về, sao đi nữa sao...?

Lâm Phàm khoát tay nói.

- Lão tổ, việc tông môn ta không có thể mặc kệ, chuyện này giao cho ta đi, các ngươi không cần phải đi, để ta đi.

Lâm Phàm không thể buông tha loại cơ hội này, bây giờ, để nâng cao thực lực chỉ còn dựa vào đám Chủ Thần thôi, không giết chúng, exp không thể tăng được a.

Vèo!

Kkhông chờ Canh Dương Thiên nói thêm gì nhiều, Lâm Phàm trực tiếp biến mất.

Hàn Quân Thiên cảm thán.

- Ai, có đệ tử giỏi thật khỏe a, nếu nguy cơ lần này được giải quyết, ta thấy ta cũng nên thoái vị rồi.

Canh Dương Thiên gật đầu, thầm chấp nhận chuyện này.

Bây giờ, chỉ có Lâm Phàm mới có tư cách làm tông chủ Thiên Địa Tông.

Thiên Hà sơn mạch!
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1106: Tiếng xương cốt vặn vẹo.


Đạo phòng tuyến trọng yếu nhất của Vô Tận đại lục, Ngự Linh lão tổ suất lĩnh đệ tử phòng thủ nơi đó, phía sau sơn mạch, có thành thị mà người phàm sinh sống, nếu sơn mạch bị công phá, đám bình dân phía sau núi chắc chắn phải chết.

Tuy người phàm không được người tu luyện để trong mắt, nhưng bọn họ là căn cơ của tất cả tông môn, nếu như người phàm không có, tất cả tông môn cuối cùng đều sẽ diệt vong, không có huyết dịch mới gia nhập, tông môn tự nhiên không thể tiếp tục trường tồn.

Lúc này, Lâm Phàm đang phiêu phù tại một chỗ nào đó.

- Nơi này là Thiên Hà sơn mạch?

Lâm Phàm nhìn tường thành hùng vĩ phía trước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, trong thời gian ngắn ngủn khi Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn lại có thể thành lập ra một tường thành hùng vĩ như thế, quả thật khủng khiếp a.

Lần này hắn đến đây muốn giết vài tên Chủ Thần, Chủ Thần trên Nguyệt Ảnh đại lục rất nhiều, nếu may mắn có thể gặp một hai tên.

Thời điểm đáp xuống tường thành, Lâm Phàm khẽ cau mày, tình huống có gì đó không đúng.

Trên tường thành, có rất nhiều đệ tử, toàn bộ bọn họ đều hướng mặt ra ngoài, nhưng nhưng không một ai nhúc nhích.

- Ngự Linh lão tổ?

Lâm Phàm phát hiện Ngự Linh lão tổ lúc này cũng đứng một chỗ, nhưng có chút không đúng, sau đó vỗ nhẹ vai hắn.

Nhưng không ngờ, khi chạm vào đối phương, Ngự Linh lão tổ lại ngã xuống đất như mất đi tri giác. Lâm Phàm nhanh chóng đỡ lấy hắn, nhưng phát hiện thân thể hắn cực kỳ mềm mại, hình như tất cả huyết nhục trong cơ thể đều đã biến mất, chỉ để lại một cái túi da.

- Ngự Linh lão tổ...

Sắc mặt Lâm Phàm biến đổi, trở nên cảnh giác, nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng hô hấp cũng không có, chỉ có tiếng côn trùng kêu chít chít.

Một trận gió thổi nhẹ qua.

Vô số đệ tử đang đứng trên tường thành nháy mắt bị thổi ngã, một đoàn chất lỏng sềnh sệch từ thân thể bọn họ tràn ra, mùi thối bốc lên nức mũi, buồn nôn đến cực điểm.

- Chuyện này rốt cuộc như thế nào?

Lâm Phàm ngồi chồm hỗm xuống sờ thân thể Ngự Linh lão tổ, hơi dùng sức một chút né da hắn ra, phát hiện có những con sâu màu đen lớn chừng ngón tay đang bò lúc nhúc, mà phía cổ có một cái lỗ máu, hình như bị thứ gì đó thâm nhập vào cơ thể, nuốt hết huyết nhục, chỉ lưu lại một cái túi da.

Lâm Phàm nhìn bốn phía, muốn tìm xem có ai còn sống không, đúng lúc này, một thanh âm truyền đến.

- Sư huynh... Cứu ta...

Phương xa, một tên đệ tử loạng choạng đi đến.

Lâm Phàm lập tức lên trước, đỡ lấy hắn.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Tình huống nơi này thật sự quá kinh khủng, Ngự Linh lão tổ là Tiên Vương cường giả, tuy không phải đứng đầu, nhưng cũng không thể vô thanh vô tức lại bị giết, hơn nữa, xung quanh không có bất kỳ dấu hiện chiến đấu nào, không biết bọn họ chết như thế nào.

- Sư huynh... Cứu ta.

m thanh đệ tử khàn khàn, trong miệng chảy ra chất lỏng màu xanh lục, trong đôi mắt có một điểm đen thật nhỏ đang di động, khuôn mặt cũng bắt đầu dữ tợn, cái đầu chợt xoay ngoắt 180 độ.

Kẽo kẹt!

Kẽo kẹt!

Tiếng xương cốt vặn vẹo.

Lâm Phàm đặt tay vào người tử tù này, sinh mệnh lực ầm ầm rót vào trong, tinh quan trong mắt lóe lên, hắn phát hiện cơ thể đệ tử này đã không đãng một mảnh, tất cả bộ phận đều biến mất, huyết nhục gần như không còn, có thể chống đỡ đến hiện tại, chắc do vật khát thường trong cơ thể hắn điều khiển.

- Sư huynh, cứu ta...

Khuôn mặt đệ tử kia ngày càng dữ tợn, thân thể cong lại.

Xì!

Đúng lúc này, một chủy thủ đen thui đâm xuyên lồng ngực hắn.

Thần quan sau cùng trong mắt đệ tử này cũng tiêu tán, môi hơi di chuyển, như đang tìm kiếm trợ giúp cuối cùng.

- Rốt cuộc là ai...

Sắc mặt Lâm Phàm âm trầm, quái dị, thật sự quá quái dị.

Hắn đi lên trước, dùng một tay nắm lấy gai nhọn màu đen, rút ra một cái.
- Đi ra cho ta...
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1107: Bay qua một thành trì.


Trên mũi nhọn có một bộ lông thật nhỏ, muốn đâm thủng bàn tay hắn, nhưng lấy cường độ thân thể Lâm Phàm hiện tại, không thể tổn thương được hắn.

Xé tan!

Sau khi kéo nó ra, Lâm Phàm kinh hãi phát hiện, nó chỉ có hình dạng như chủy thủ, nhưng trên đó giăng đầy móng vuốt nhọn hoắc, mà trên mũi nhọn còn có hai con mắt màu xanh lục.

- Trùng Tộc?

Lâm Phàm không dám xác định, thứ này rất khắc với Trùng Tộc mà hắn đã từng gặp được.

Xoat xoat!

Bóp nát.

Chất lỏng không rõ rơi đầy đất.

Thiên Hà sơn mạch có mấy vạn đệ tử phòng thủ, còn có Ngự Linh lão tổ tọa trấn, không biết Chủ Thần nào của Nguyệt Ảnh đại lục đến, mà có thể thần không biết quỷ không hay chém giết Ngự Linh lão tổ?

Hơn nữa, nhìn hắc chủy này thật sự rất giống Trùng Tộc a.

Lâm Phàm lấy ngọc bài ra, truyền vào một tia thần niệm.

- Thiên Hà sơn mạch bị phá, Ngự Linh lão tổ cùng mấy vạn đệ tử đều chết, lão tổ phải chú ý.

Xèo!

Lâm Phàm trốn vào hư không, cảnh giác nhìn tứ phương, dĩ nhiên không có khí tức của ai, những người này đến cùng đi nơi nào, có thể công phá Thiên Hà sơn mạch, chắc chắn sẽ không rời đi luôn, chu vi một triệu dặm bên trong có vô số thành trì người phàm, đến cùng đi nơi nào?

Lâm Phàm ngưng lại nhìn tình cảnh phía dưới, Nguyệt Ảnh đại lục lần này xâm lấn cũng không phải đơn giản như mình tưởng tượng, trong này đầy rẫy máu tanh.

- Thứ hỗn trướng, dám giết đồng môn ta, hôm nay không thông chết cm các ngươi, lão tử thề không làm người.

Thân thể Lâm Phàm hơi động, khí thế bộc phát ra, vô thượng kiếm ý ngang dọc, sau đó điểm ngón tay một cái, vạn đạo kiếm ý ngang dọc thiên địa phong tỏa toàn bộ Thiên Hà sơn mạch.

Những kiếm ý này tuy không chống đỡ được Chủ Thần công kích, nhưng chỉ cần có người đi qua, hắn sẽ nhận biết được.

Nguyên Thần phân thân!

Thiên không xuất hiện rậm rạp chằng chịt Lâm Phàm, tất cả đều là nguyên thần phân thân của hắn.

- Tìm cho ta...

Lâm Phàm quát lớn, tất cả phân thân lập tức hành động, tản ra bốn phương tám hướng.

Lâm Phàm lẳng lặng chờ đợi, tên Chủ Thần này sợ rằng không đơn giản, mình cần phải cẩn thận, chỉ sợ những thành trì kia khó có thể may mắn thoát khỏi.

Vù!

Đúng lúc này, phân thân truyền đến tín hiệu phía đông nam, mà phân thân đã biến mất ngay lập tức, xem ra bị đối phương giải quyết.

Lâm Phàm không chút do dự, bay thẳng đến phía đông nam.

Chỉ cần mình tìm được, nhất định phải giết hết toàn bộ bọn chúng.

Bay qua một thành trì.

Quả nhiên như Lâm Phàm dự định, tất cả không một ai thoát khỏi, tất cả người phàm bên dưới đều đứng bất động, nhưng hơi thở đã tiêu tan, hiển nhiên đã gặp độc thủ.

- Tìm được... Đúng lúc này, Lâm Phàm thấy phía trước một đồ vật đen kịt, đang nhanh chóng di động, chỗ nó đi qua, hoàn toàn hoàn lương, không còn khí tức sinh mạng nào.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1108: Trùng Thần?


Phóng tầm mắt nhìn tới, tốc độ vật đen kịt kia rất nhanh, trong nháy mắt đã đi được mấy dặm.

- Mạt Nhật Thiên Tại.

Lâm Phàm hét dài, sau lưng hắn xuất hiện một đoàn khí tức tận thế như thác nước che phủ thiên địa, một quyền đấm ra mang theo lực lượng không gì địch lại.

- Đều chết đi cho ta.

Hắn không nghĩ đến thực lực những người này lại quỷ dị như thế, thần không biết quỷ không hay chôn giết mấy vạn đệ tử, quả thực quá kh*ng b*.

Tận thế khí tức bộc phát, sức mạnh mênh mông từ trên trời giáng xuống đánh tới những vật đen kịt kia.

Nhưng, từng đạo thanh âm the thé đột nhiên vang vọng, những đồ vật đen kịt kia dừng lại, dưới ánh mắt kinh dị của Lâm Phàm, bọn chúng không ngừng thu nhỏ rồi sau đó biến mất, tình cảnh này làm hắn nghi hoặc vạn phần không biết chuyện này rốt cuộc như thế nào, nhưng lại không thể không cảnh giác.

Bọn chúng biến mất không thấy, chuyện này không khả năng.

Lach cach!

Nhưng sau đó Lâm Phàm phát hiện trên da mình dính một ít vật màu đen đó.

- Chuyện này...

Hắn sẽ không quên thứ này, hắn thấy những điểm đen này trên người những đệ tử cũng như trên người Ngự Linh lão tổ.

Chớp mắt sau đó, những điểm đen này lan ra rất nhanh rồi triệt để bao phủ Lâm Phàm, nhìn kĩ mới thấy, bọn chúng dĩ nhiên là từng con sâu màu đen, nhìn qua rất quỷ dị.

- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng thêm một điểm.

m thanh hệ thống truyền đến, nhắc nhở kinh nghiệm hắn lại được tăng lên.

Đám sâu đen đang công kích hắn nên thân thể hắn mới được gia tăng kinh nghiệm.

- Muốn chết!

Liệt diễm sôi trào bao phủ toàn thân Lâm Phàm, đốt tất cả bọn chúng thành tro bụi, dưới ngọn lửa cực nóng đang thiêu đốt, từng con sâu đều phát ra tiếng kêu thê thảm, thanh âm nghe có chút lanh lảnh và nặng nề.

Từng đám lớn sâu bị hỏa diễm thiêu đốt, rơi ra khỏi thân thể Lâm Phàm, sau đó hóa thành tro tàn. - Đi ra đây, ngươi rốt cuộc là ai?

Lâm Phàm nhìn chăm chú vào hư không rồi hét lớn.

Hắn hiện tại đã rõ vì sao những đệ tử kia lại không có chút sức chống cực nào đã chết, hoá ra do những con trùng này rơi vào người chúng, như mình mới có thể cảm ứng và phản ứng kịp, còn những sư đệ sư muội kia tự nhiên không thể tránh thoát.

Cơ thể hắn rất cường hãn cho nên có thể phòng ngự những con sâu này, nhưng đám đệ tử thì không thể, chỉ nháy mắt đã bị cắn xé thành muôn phần.

- Không ngờ ở đây có thổ dân ngăn cản được ta, đây chỉ là chút công kích của bọn nhỏ đáng yêu mà thôi.

Hư không lúc này đột nhiên run rẩy, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt Lâm Phàm.

Lông mày Lâm Phàm ngưng lại, đạo thân ảnh này mặc dù có nhân hình nhưng hắn không phải là người. Sau lưng hắn có sáu con sâu toả ra xúc tu dài nhìn rất ghê tởm, trên người hắn mặc một bộ khôi giáp nhưng nó không ngừng biến hoá thay đổi thành các màu sắc khác nhau, nhìn kỹ lại ta có thể thấy nó giống như đang di chuyển, nhìn gần hơn một chút thì phát hiện bộ giáp này dĩ nhiên do vô số con sâu hợp lại mà thành.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Lâm Phàm hỏi.

- Ha ha, thổ dân ngươi hãy nhớ kỹ tên của bản Thần, ta chính là Trùng Thần.

Âm thanh Trùng Thần cuồn cuộn kèm theo loại khí tức âm hàn vô cùng quỷ dị.

- Trùng Thần?

Lâm Phàm khẽ nhắc lại sau đó đánh giá đối phương, thực lực tên này không cường hãn như Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhưng thủ đoạn của hắn lại quỷ dị vạn phần, đối phó với hắn cần phải cẩn thận.

Nhưng bất kể đối phương có thủ đoạn quỷ dị thế nào, hắn đều phải chết.

- Các ngươi thật sự quá yếu, mấy tên thổ dân ti tiện kia đã bị đám hài nhi của ta nuốt chửng toàn bộ, đặc biệt tên được gọi là Tiên Vương lão tổ gì gì đó, cũng yếu không kém, đến lúc chết cũng không biết vì sao mình lại chết, quả thật quá thê thảm.

Trùng Thần cười nói, mỗi một lần hắn cười, cái miệng dữ tợn ghê tởm há to ra, làm người ta cảm thấy buồn nôn.
- Chết đi.
 
Back
Top Bottom