Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 589: Truyền Hình Trực Tiếp Đây Mà!


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm Phàm nhìn cổ mây đen đang ùn ùn kéo đến phía xa, trong đó ẩn dấu một luồng khí tức, làm cho người ta cảm thấy rất ngột ngạt.

Đặc biệt là cung điện ẩn giấu trong đám mây kia, giống như Địa ngục, trong đó có ác quỷ gào thét, Quỷ Thần cất bước đi lại.

- Nó là cái gì mà thần bí vậy nhỉ?

Thời điểm Lâm Phàm nghi hoặc, thì tộc trưởng Mị Tộc lại nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, Lâm Phàm nhìn thấy thần sắc của nàng, rõ ràng nàng biết lai lịch của toà cung điện kia.

- Tộc trưởng, đây là cái gì? Nó có lai lịch thế nào? Lâm Phàm hỏi.

- Đây là hành cung của Thái Tử Tà Minh.

Sắc mặt của tộc trưởng Mị Tộc cực kỳ khó coi, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy, còn sợ hãi hơn khi gặp Cổ Tộc.

Tà Minh Thái Tử?

Lâm Phàm không biết Tà Minh Thái Tử là ai, nhưng hắn biết có một tổ chức tà ác tên là Tà Minh, Tà Minh Thái Tử chẳng lẽ là người của Tà Minh hay sao.

Đám người Tử Vận các nàng vừa trải qua cảm giác giành lại được sự sống, đang rất vui vẻ, nhưng lúc này các nàng lại cực kỳ kinh hoảng.

Bởi vì các nàng biết, Tà Minh Thái Tử rất tàn nhẫn, có không ít tộc nhân Mị Tộc bị hắn bắt đi, không bao lâu sau, trả lại chính là từng bộ thi thể giống như thây khô vậy.

Mị Tộc không biết, sao Tà Minh Thái Tử có thể tìm được các nàng, mỗi lần rời khỏi tộc địa, là sẽ bị Tà Minh Thái Tử tìm được, cho nên, trong thâm tâm các nàng rất khủng hoảng, như cá chậu chim lồng.

Hiện giờ, vừa trải qua sự giết chóc của đại quân Cổ Tộc, không nghĩ rằng bị Tà Minh đuổi theo.

- Đại Đế Nhân tộc, xin ngài cứu lấy chúng ta!

Lúc này Tử Vận đem ánh mắt nhìn về Lâm Phàm, lộ vẻ cầu xin.

Nhìn tình hình trước mắt, thực lực Đại đế Nhân tộc rất mạnh, chỉ cần hắn xuất thủ thì Mị Tộc có thể thoát được một kiếp này.

Nhưng Tà Minh rất nổi danh trong Cổ Thánh Giới, người của Tà Minh đều là hạng người hung ác, đặc biệt là Tà Minh Thái Tử thần bí, nghe đồn hắn là cường giả dưới một người trên vạn người.

- Lát nữa, các ngươi trốn đi.

Cảm ứng của Lâm Phàm xuyên thấu thiên địa, ánh mắt nhìn về phía xa.

Từ nơi xa kia, có người đang dò xét đến đây, hình như là có người đang tìm chính mình.

Tộc nhân Mị Tộc nghe được câu này, sắc mặt biến đổi, nói như vậy có nghĩa, Đại Đế Nhân tộc cũng không phải là đối thủ Tà Minh Thái Tử sao?

Thế nhưng nghĩ lại những thủ đoạn của Tà Minh Thái Tử, các nàng dần trở lại bình thường.

Tộc trưởng Mị Tộc đời trước cũng vì không phục Tà Minh Thái Tử làm ác mà đứng dậy chống đối, cuối cùng bị hắn trấn áp, thậm chí ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có.

- Đại Đế Nhân tộc ngài đi đi, ngài không phải là đối thủ của hắn đâu, không cần lo cho chúng ta.

Tộc nhân Mị Tộc tộc thở dài một tiếng, bọn họ vẫn còn quá yếu, dù tránh được lần này, nhưng có thể trốn được mấy lần thêm nữa đây.

- Không phải vậy, Tà Minh Thái Tử tuy mạnh nhưng không thể làm gì ta đâu, chỉ là, lát nữa sẽ có thêm một nhân vật kh*ng b* khác giáng lâm ở đây. Cho nên, các ngươi phải tránh đi.

Trong lòng Lâm Phàm mặc dù có chút sốt sắng, nhưng hắn nhất định phải làm như thế.

Vì nếu như không tận mắt thấy một lần, trong lòng Lâm Phàm sẽ sinh ra sợ hãi. Như vậy sẽ không có sức chiến đấu nữa.

- Chúng ta có thể ở đây giúp ngươi. Tộc trưởng nhìn Lâm Phàm, nói.

Lâm Phàm búng ngón tay một cái, một giọt máu tươi chảy ra.

- Lát nữa, người đến đây chính là Cổ Tộc Chí Cao. Cho nên, các ngươi phải tránh đi và hãy mang theo giọt máu tươi này, cố gắng bảo tồn nó.

Thời điểm mọi người nghe Lâm Phàm nói câu này, từng người từng người sắc mặt đại biến, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.

- Cổ Tộc Chí Cao?

Bốn chữ này vừa ra, giống như trời sập vậy, khiến người ta không có chút sức chống cực nào, thời điểm khi nghe đến bốn chữ này, tay chân đã lạnh.

Nếu như mang Tà Minh Thái Tử cùng Cổ Tộc Chí Cao so sánh thì giống như Tiểu vu gặp đại vu mà thôi.

Kỳ thực Lâm Phàm cũng sớm nghĩ đến, hành vi của mình quá mức ngang ngược khiến cho Chí Cao Cổ Tộc nổi giận, bởi vì hắn coi tộc nhân của hắn giống như giun dế, nghiền ép trực tiếp.

Từ chuyện ở Tuyệt Vọng Thành rồi Uy Quân Vương, đại quân Cổ Tộc trong Thủy Hỏa bí cảnh, giờ là một đám Cổ Tộc, nhiều không kể hết.

Mình đã uy h**p nghiêm trọng đến Cổ Tộc vì vậy Cổ Tộc Chí Cao cũng tuyệt đối sẽ không buông tha chính mình.

Nếu tộc nhân Cổ Tộc không làm được, vậy thì hắn sẽ đích thân giáng lâm, b*p ch*t Lâm Phàm từ trong trứng nước.

Nếu bây giờ, Lâm Phàm muốn chạy trốn không ai có thể ngăn được, cũng không ai có thể tìm được hắn.

Bởi vì trên người hắn có hệ thống, chỉ cần hắn không để lộ tia khí tức ra ngoài, thì bọn chúng sẽ rất khó tìm kiếm hắn, hơn nữa, nếu tiến vào trạng thái ẩn thân, coi như là Cổ Tộc Chí Cao, muốn tìm cũng không có biện pháp.

Lâm Phàm biết Cổ Tộc Chí Cao rất mạnh, còn mạnh mẽ đên trình độ nào thì hắn lại không biết.

Bởi vậy hắn muốn nhìn một chút xem thực lực của Chí cao Cổ Tộc như thế nào.

Thăm dò rõ ràng thực lực của đối phương, thì con đường sau này sẽ chỉ còn một hướng thôi, dễ đi hơn.

- Đi thôi.

Chiến ý Cổ Thánh Giới tăng vọt, máu huyết cũng bắt đầu sôi trào, Cổ Tộc Chí Cao, đây chính là nhân vật mạnh nhất Cổ Thánh Giới a.

Coi như không địch lại, nhưng nếu như, ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có vậy thì quá nhu nhược rồi.

Giờ khắc này Tử Vận mở miệng nói.

- Đại Đế Nhân tộc, mời ngài xoay người qua đây.

Lâm Phàm hơi nghi ngờ rồi hít một hơi thật sâu, xoay người lại nhìn nàng cười, hỏi.

- Làm sao vậy?

Tử Vận nhấc tay, lập tức một màn ánh sáng xuất hiện trước mặt nàng, giống như máy quay phim vậy, lưu trữ hình ảnh trước mắt lại, sau đó nàng bắt một thủ pháp kỳ lạ nào đó,, màn ánh sáng trong nháy mắt hóa thành vô số phần, bay ra bốn phương tám hướng.

Lâm Phàm tò mò hỏi.

- Đây là cái gì?

- Đây là Kính Tượng Quang Mạc, thiên phú của Mị Tộc, những điểm sáng này sẽ phân tán ra bốn phương tám hướng trong Cổ Thánh Giới, để cho sinh linh các chủng tộc trong Đại Thiên thế giới biết, từ đó, bọn họ có thể biết chuyện đang xảy ra ở đây, ngài là người nghĩa hiệp, nhất định phải để cho tất cả sinh linh nhìn thấy, để họ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, bởi vì ngài là người thứ sáu chính diện đối kháng Cổ Tộc Chí Cao.

...

Nghe được lời này, trong lòng Lâm Phàm nhất thời vui vẻ, không nghĩ tới nơi này còn có loại đồ chơi như thế, cái này giống như truyền hình trực tiếp đây mà?

Không nghĩ đén, Cổ Thánh Giới hiện đại như vậy.

Lát nữa, phải xuất hiện trước các chủng tộc của Đại Thiên thế giới, Lâm Phàm không khỏi sửa sang lại một chút, bất kể nói thế nào, cũng phải đẹp trai một chút, hớ hớ.

Trong chớp mắt, những điểm sáng này phân tán khắp nơi.

Ở phương xa, có một sinh linh nhìn thấy quang điểm này, nắm trong tay, trong nháy mắt, điểm sáng đã biến thành một khuôn mặt, trong hình không ai khác chính là Lâm Phàm cùng tộc nhân Mị Tộc.

- Đại Đế Nhân tộc cứu vớt Mị Tộc trong nước sôi lửa bỏng, g**t ch*t vô số Cổ Tộc, Tà Minh Thái Tử và Cổ Tộc Chí Cao cũng đã đến.

Tên sinh linh này vốn muốn bóp nát điểm sáng, nhưng khi nghe được câu này lại biến sắc.

- Cổ Tộc Chí Cao.

Bốn chữ này đối với bất kỳ sinh linh nào của Đại Thiên thế giới mà nói, nó như ma quỷ trong, làm cho người ta sợ hãi.

Lâm Phàm từ Tuyệt Vọng Thành cứu ra sinh linh các chủng tộc, sau đó đưa bọn họ gia nhập vào trong các tông môn.

Trong Hoang Cổ Long Tông.

Một tên được cứu ra từ Tuyệt Vọng Thành, mỗi ngày đều nghĩ lại khoảng thời gian trước đây, cảm giác không còn là con người, đâu giống như bây giờ ung dung tự tại.

Mà ngay lúc này, một vệt ánh sáng chậm rãi bay xuống.

Tên kia đem nắm nó trong tay, sau khi nghe lời nói và hình ảnh trong đó, sắc mặt hắn đại biến, kích động mặt đỏ tới mang tai.

- Mọi người mau đến mà xem, Nhân tộc Đại Đế muốn chạm mặt cùng Cổ Tộc Chí Cao.

Tên này là người Long tộc, nên tiếng gào rất lớn, cùng lúc đó, tiếng long ngâm kinh thiên động địa, nổi lên bốn phía.

Mọi người trong Hoang Cổ Long Tông nghe tiếng gầm này đều lộ vẻ không vui, nhưng khi nghe lời nói trong màn sáng thì từng người sắc mặt đại biến, sau đó từ bốn phương tám hướng chạy tới.

Nhân tộc Đại Đế, Lâm Phàm.

Danh tự này bọn họ cũng không xa lạ gì, bởi vì đây là thần tượng của họ a.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 590: Tà Minh Thái Tử Khổ Rồi


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Đại Đế Nhân tộc Lâm Phàm, hắn rốt cuộc là ai? Lại dám đối mặt với Cổ Tộc Chí Cao?

Trong một nơi được gọi là thế ngoại đào nguyên lánh đời, có một sinh linh của Đại Thiên thế giới được Lâm Phàm cứu, trong lúc vô ý hắn đã phát hiện ra nơi này, không những thế ở đây còn có người, những người này rất tốt, đồng ý cho hắn ở lại.

Bởi thực lực của hắn không tệ nên được mời làm lão sư truyền thụ võ đạo cho những đứa trẻ nơi đây.

Lúc này hắn đang nở nụ cười giảng giải những thắc mắc của đồ đệ trong một căn nhà gỗ.

- Lão sư Đại Đế Nhân tộc kia, thật sự rất mạnh sao? Chúng con thấy, lão sư mới là người mạnh nhất. Một đứa bé thuộc giác tộc hỏi.

Ha ha, ở trong lòng các ngươi lão sư tự nhiên rất mạnh. Thế nhưng, Nhân tộc Đại Đế cường đại hơn lão sư rất nhiều.

- Oa, thật muốn biết hình dáng của người kia thế nào.

Vừa lúc đó, có một vệt ánh sáng bay đến. Hắn tiện tay bắt lấy, vì hắn biết đây là thiên phú Mị Tộc, cái này cũng không có tác dụng gì nhiều, Thế nhưng, mỗi lần Mị Tộc tổ chức nghi thức đều sẽ phát tán điểm sáng này ra để sinh linh các chủng tộc khác quan sát.

- Chẳng lẽ lại có nghi thức gì hay sao?

Nhưng khi hắn nắm điểm sáng trong tay quan sát, nhất thời biến sắc, sau đó lại lộ vẻ sùng bái.

- Các con nhìn đi, chính là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm mà ta vẫn nói.

Bọn trẻ hưng phấn vây quanh nhìn vào màn sáng có hình ảnh của Lâm Phàm.

- Dám cùng Cổ Tộc Chí Cao đọ cao thấp, không hổ là thần tượng của ta.

...

Một chỗ nào đó trong rừng rậm “Chính nghĩa tiểu đội” vẫn đang làm nhiệm vụ, bọn họ vì cứu vớt sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới mà tận hết sức, cũng đã tổn thất rất nhiều thành viên.

Tuy rằng rất đau lòng, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi.

- Đội trưởng, là Lâm Phàm, hắn muốn đánh với Cổ Tộc Chí Cao

- Cái gì?

Tất cả thành viên của Chính nghĩa tiểu đội đều bỏ lại việc đang làm, vây quanh chỗ màn sáng, không ai lên tiếng chỉ chăm chú nhìn.

Bên trong Vân Tông.

- Tông chủ, không xong rồi! Lâm Phàm, hắn muốn đánh với Cổ Tộc Chí Cao. Mộng Hằng Thiên vội vàng nói.

Vân Tông chủ nghe như thế sắc mặt đại biến, đây không phải là muốn chết sao?

Nhưng khi nhìn thấy hình bóng người đó lại thở dài bất đắc dĩ.

...

Lâm Phàm đứng ở đó sắc mặt hờ hững.

- Các ngươi đi trước đi.

Giờ khắc này, ở lại đây là Lâm Phàm tự nguyện.

Tuy rằng đọ sức cùng Cổ Tộc Chí Cao là hành vi tự tìm đường chết, nhưng vô luận thế nào hắn cũng muốn xem thử, Cổ Tộc Chí Cao rốt cuộc mạnh ra sao.

Cho dù Tà Minh Thái Tử tới, Lâm Phàm cũng không để trong mắt, chỉ có thể nói do mình xui xẻo khi Cổ tộc Chí Cao cũng tới.

Tộc nhân Mị Tộc nhìn Lâm Phàm, trong lòng kính nể.

- Kỳ thực, chúng ta có thể cùng đi mà. Tử Vận nói.

Nàng biết Nhân tộc Đại Đế rất mạnh, nhưng Cổ Tộc Chí Cao thật sự quá mạnh, Đại Đế không phải là đối thủ của hắn.

- Không cần, Cổ Tộc Chí Cao thần thần bí bí, khiến sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới không biết hắn mạnh mẽ ra sao, ta từ hạ giới phi thăng lên, chịu bao nhiêu ức h**p từ Cổ Tộc, tự nhiên là muốn phản kháng, hôm nay thấy Cổ Tộc Chí Cao, tuy không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn muốn giết ta cũng phải tốn chút tinh lực mới được.

Tộc trưởng Mị Tộc không hiểu hỏi.

- Ngài biết rõ là không phải đối thủ của người ta, sao còn muốn lưu lại?

Rõ ràng biết đánh không lại đối phương, còn muốn ở lại làm gì?

- Bởi vì ta muốn biết Cổ Tộc Chí Cao mạnh như thế nào chỉ cần biết hắn mạnh bao nhiêu sau này sẽ có hy vọng đem Cổ Tộc Chí Cao chém giết. Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

Trong lòng Lâm Phàm không phục, bằng cái gì một tên Cổ Tộc Chí Cao cứ như vậy, thao túm tất cả, nếu như nhìn thấu thực lực của đối phương, có hệ thống trợ giúp có thể g**t ch*t hắn.

Huống hồ, nếu xảy ra một ít sự tình ngoài ý muốn, đến lúc đó đi cũng không muộn.

Tuy nói cơ hội rất xa vời, nhưng vẫn có.

- Đi nhanh đi, không nên ở lại đây, Tà Minh Thái Tử lát nữa sẽ đến, nếu hắn đến rồi ta không dám chắc có thể kiềm chế thêm hắn nữa hay không.

- Bảo trọng.

Tộc nhân Mị Tộc không do dự nữa, trong nháy mắt biến mất tại, chạy về phương xa.

...

Bên trong cung điện đang bị mây đen che phủ, có một nam tử cao ngạo, mặc áo bào đỏ đang ngồi, vây quanh có rất nhiều cô gái tuyệt sắc, những cô gái này ăn mặc hở hang, khoe hết thân hình, đang uốn éo v**t v* thân thể nam tử kia.

Khóe miệng nam tử lộ ra nụ cười tà mị, hai cánh tay trắng muốt khẽ vuốt vuốt lên người nữ tử, hắn hơi dùng lực một chút để đám nữ tử bên người nhỏ giọng r*n r*, nghe rất tà dâm.

- Thái Tử, bọn Mị Tộc kia, chạy trốn hết rồi.

Một tên đầy tớ nằm rạp trên mặt đất nói.

- Hừ!!! chạy ư, có thể chạy đi đâu? Đám Cổ Tộc kia dám cướp đồ chơi của bản Thái Tử, làm ta phải tự thân chạy đến, phải bắt bọn chúng nôn ra, không nghĩ ra, Mị Tộc lại có chút bản lĩnh, có thể tự mình trốn thoát, mà giờ ta đã đến rồi, muốn trốn thoát trong tay bản Thái Tử ư, không dễ đâu. Tà Minh Thái Tử cười nói.

- Thái Tử, Mị Tộc kia chưa chắc đã tốt, nói không chừng bọn Cổ Tộc kia đã chơi chán các nàng nên mới thả các nàng ra.

Nữ tử bên người Tà Minh Thái Tử có chút ghen tỵ nói.

- Ân!

Tà Minh Thái Tử nghe thế nhất thời lộ ra nụ cười quái dị.

- Như vậy, ngươi nói bản Thái Tử bị người ta chụp nón xanh?

- Thái Tử, người thật là hư.

Cô gái kia nghe nói như thế, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, sau đó vỗ vỗ lồng ngực Thái tử, cười nhẹ nói.

- Hừ, cười cái chó gì?

Ngón tay Tà Minh Thái Tử bấm nhẹ một cái, đẩy cô gái đang d*ng ch*n trên đùi đẩy ra, một tia ánh sáng đỏ lấp bắn trúng nàng, trong nháy mắt, người hóa thành một thây khô.

- Chuyện của Bản Thái Tử, ngươi được quyền xen vào? Tà Minh Thái Tử đập nát thây khô, âm trầm nói.

Đám nữ tử chung quanh rùng mình một cái, sau đó càng ra sức hầu hạ Tà Minh Thái Tử.

- Đuổi theo, mau đuổi theo cho ta, muốn trốn ư? Ta thật muốn nhìn một chút, chúng có bản lãnh này hay không? Tà Minh Thái Tử lạnh lùng nói.

-Vâng, Thái Tử.

Tên tôi tớ cung kính gật đầu.

Vừa lúc đó, cung điện đột nhiên rung lắc rất mạnh, mây đen bao vây cung điện bị một ánh hào quang phách mở.

- Là ai, dám ngăn cản đường đi của bản Thái Tử.

Sắc mặt Tà Minh Thái Tử đại biến, trong nháy mắt đứng lên, tròng mắt ánh tràn đầy hàn khí.

Không nghĩ đến có đồ không biết sống chết dám chặn đường mình.

- Thái Tử, có một sinh linh đang cản đường đi của chúng ta.

- Tốt! tốt! ra ngoài xem xem, rốt cuộc là ai có can đảm này, dám cản cung điện của ta. Tà Minh Thái Tử vung tay áo, bước ra ngoài.

Thời điểm hắn đi ra ngoài, bọn nữ tử sau lưng, từng ngươi giống như mất đi tất cả tinh khí thần, biến thành từng bộ thây khô.

Đây là một loại thủ đoạn tàn nhẫn, cướp đoạt bản nguyên của bọn họ tăng sức mạnh bản thân của mình của Thái Tử.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 591: Không Ngờ Lại Nhỏ Như Vậy


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm Phàm cũng được xem là giàu có, nhưng so với Tà Minh Thái Tử thì không là gì, lúc mới thấy hắn không để ý, nhưng khi cái cung điện trong mây kia bay qua đỉnh đầu mình thì hắn phát hiện, cung điện kia dĩ nhiên là một cái thượng phẩm Đạo khí.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm gặp một tên giàu như vậy.

Sinh linh Đại Thiên thế giới, có một cái thượng phẩm Đạo khí thôi đã được gọi là con nhà giàu, số người như vậy chỉ sợ đếm được trên đầu ngón tay.

Đối với sinh linh các chủng tộc trong thế giới này mà nói, luyện chế bảo bối là điều không thể, muốn có bảo bối chỉ có thể cướp đoạt trong tay Cổ Tộc.

Mà bây giờ, hành cung của Tà Minh Thái Tử là một thượng phẩm Đạo khí, rõ ràng Tà Minh rất mạnh.

Hiện tại, Mị Tộc đã rời đi, cho nên Lâm Phàm sẽ không để Tà Minh Thái Tử đuổi theo.

Hắn xuất ra một đạo kiếm ý, phách mở đám mây bao quanh cung điện ra, lộ ra hình thể chân chính của nó.

Thiên phú của Mị Tộc đã truyền hình ảnh đến gần như tất cả sinh linh của thế giới.

Khi cung điện xuất hiện, nó làm tất cả kinh hãi.

Uy danh của Tà Minh Thái Tử đối với một ít chủng tộc, như sấm nổ bên tai.

Thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, càng khiến người ta căm phẫn chính là Tà Minh Thái Tử chuyên môn ra tay với nữ tử của các chủng tộc, sau mỗi lần thoả mãn hoặc chơi chán rồi, sẽ hút bọn họ thành thây khô.

Loại thủ đoạn này, quá mức tàn nhẫn.

Bây giờ, Nhân tộc Đại Đế ra tay ngăn cản đường đi của Tà Minh Thái Tử, trong lòng bọn họ càng hy vọng Đại Đế có thể g**t ch*t hắn.

- Kẻ nào to gan dám ngăn cản đường đi của bản Thái Tử?

Lúc này, cửa lớn sơn son thiếp vàng mở ra, có vài đạo hào quang chiếu rọi không trung, một ít cánh hoa lơ lửng.

Tà Minh Thái Tử mặc hồng bào, đứng yên trong hư không nhìn Lâm Phàm.

- Ngươi dám ngăn cản đường đi của bản Thái Tử? Tà Minh Thái Tử lớn tiếng hỏi.

Hai con mắt hắn âm trầm, không ngừng đánh giá Lâm Phàm.

Hắn không biết lai lịch của sinh linh này đến cùng là như thế nào, lại có can đảm ra tay mình, chẳng lẽ chán sống rồi.

Lâm Phàm tùy ý lướt qua Tà Minh Thái Tử, cảnh giới của hắn là Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh.

Rất mạnh, đúng là cường giả hàng thật giá thật.

Dù là Uy Quân Vương cũng không phải đối thủ của tên này.

Chính vì hắn có thực lực như vậy mới dám thẳng mặt truy kích Cổ Tộc, để đòi giao ra Mị Tộc.

Trong Cổ Thánh Giới, tuy nói Cổ Tộc là vua, nhưng nói trắng ra chính là lấy thực lực suy tôn, nắm đấm ai to, người ấy có quyền.

Tà Minh Thái Tử mang thượng phẩm Đạo khí trên người, thực lực bản thân hắn, không phải Thần Thiên Vị tầng bảy bình thường có khả năng đối kháng.

Lúc này, Lâm Phàm cũng không có dừng mắt trên người của Tà Minh Thái Tử mà đang nhìn về phương xa.

Hắn cảm nhận được một cổ hơi thở cắt ngang qua hư không, đang nhanh chóng hướng về bên này.

Nội tâm Lâm Phàm không ngừng nhảy lên, máu trong cơ thể cũng đang sôi trào.

Cổ Tộc Chí Cao, nhân vật kh*ng b* được coi là vô địch trong Cổ Thánh Giới, cường đại đến mức làm người ta giận sôi máu.

Trong lòng Lâm Phàm vô cùng căng thẳng, nhưng vào lúc này đường là do mình chọn, coi như có người hãm hại, thì cũng phải cố gắng giết ra.

Đưa một giọt máu cho Mị Tộc, là lưu lại cho mình một đường lui.

Nếu quả thật bị Cổ Tộc Chí Cao đánh thành thịt nát thì vẫn có thể Tích Huyết Trọng Sinh.

- Hừ, bản Thái Tử đang hỏi ngươi đó? Ngươi điếc hay sao hả?

Tà Minh Thái Tử thật sự nổi giận rồi, hắn phát hiện sinh linh trước mắt này không coi mình ra gì.

Mình là ai? mình là Tà Minh Thái Tử, dưới một người trên vạn người.

Một thân tu vi kinh thiên động địa, trong Cổ Thánh Giới cũng là tồn tại hoành hành bá đạo.

Khống chế ngàn vạn sinh linh, chỉ cần một ý nghĩ là có thể lấy tính mạng của bọn họ.

Nhưng hôm nay, một sinh linh nho nhỏ lại không nhìn hắn vào mắt, sao hắn không giận cho được.

Các chủng tộc khác đang xem màn sáng, lúc này đang suy tư.

Tà Minh Thái Tử tuy rất mạnh mẽ nhưng nếu so với Cổ Tộc Chí Cao thì chả là cái đinh gì.

- Tà Minh Thái Tử chỉ hung hăng nhất thời mà thôi, hôm nay nhất định sẽ phải chết thảm ở chỗ này.

- Đây là đương nhiên, các ngươi không nhìn thấy Nhân tộc Đại Đế căn bản không để ý đến hắn sao? Hiển nhiên là đang chờ Cổ Tộc Chí Cao đến.

- Nhưng Nhân tộc Đại Đế vừa chính miệng thừa nhận mình không phải là đối thủ của Cổ Tộc Chí Cao, sao vẫn muốn ở lại chờ hắn tới.

- Nhân tộc Đại Đế không phải đã nói rồi sao? Vì muốn thấy rõ thực lực của Cổ Tộc Chí Cao cùng bộ mặt thật của hắn, nên ngài mới ở lại, trong các ngươi, có ai biết thực lực của Cổ Tộc Chí Cao cao bao nhiêu không?

Lúc này, các đại tông môn, thế ngoại đào nguyên đều thảo luận chuyện này.

Bọn họ biết chuyện hôm nay là hành động nghĩa hiệp.

Nhưng làm cho bọn họ lo lắng hơn là, lát nữa Nhân tộc Đại Đế đánh không lại Cổ Tộc Chí Cao, có thể chạy thoát hay không.

...

- Đồ chó chết!

Tà Minh Thái Tử không thể nhịn được nữa, vọt xuống đánh về hướng Lâm.

- Ngươi đã muốn chết, vậy bản Thái Tử sẽ tác thành cho ngươi.

Tà Minh Thái Tử xuất ra một trảo, máu thịt trong tay lập tức biến mất hóa thành hắc sắc bạch cốt, dưới ánh sáng tản ra sự sắc bén, như muốn xé rách tất cả.

Lâm Phàm đứng ở đó, động cũng không động, vì căn bản, hắn không để công kích này vào mắt.

Lúc này, trong lòng Lâm Phàm chỉ có Cổ Tộc Chí Cao, những thứ khác đã không còn quan trọng nữa.

- Chết cho ta.

Ầm ầm!

Một trảo đánh lên ngực Lâm Phàm, đáng nhẽ sẽ là cảnh máu thịt lẫn lộn, nhưng chỉ thấy ánh lử toé ra cùng với âm thanh keng keng của kim loại va chạm vào nhau. Đánh vào ngực của hắn giống như đánh vào cục sắt vậy.

Lâm Phàm vung tay lên Quang Bất Lưu Thu mắt phát động trong nháy.

Tà Minh Thái Tử cảm thấy lạnh hết sống lưng, cảm nhận được sự uy h**p.

Sự việc làm cho Tà Minh Thái Tử không dám tin chính là, một chiêu của mình đánh lên người đối phương không có một chút tác dụng nào.

Đối phương thậm chí không thèm động.

- Sao lại như thế?

Tà Minh Thái Tử cúi đầu phát hiện, trong nháy mắt mình đã trần như nhộng, lúc này sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

Các chủng tộc đang xem thấy cảnh này thì từng người từng người suýt chút nữa phun ra hàng loạt.

Bọn họ không nghĩ đến sự tình sẽ biến thành như vậy.

Lúc đầu còn nghĩ rằng, Nhân tộc Đại Đế cùng Tà Minh Thái Tử sẽ phát sinh một hồi chiến đấu kinh thiên động địa, đâu nghĩ rằng sự tình kịch tính đó lại biến thành như thế này.

- Ha ha, các ngươi mau nhìn tiểu đệ đệ của Tà Minh Thái Tử kìa, thật không ngờ nó nhỏ như vậy, nếu như không nhìn kỹ, có lẽ không nhìn ra được.

- Sợ rằng Tà Minh Thái Tử còn không biết Mị Tộc đã triển khai thiên phú truyền hình ảnh đi khắp mọi nơi, nếu không có thể chết vì ngại mất.

- Chiêu thức của Nhân tộc đại đế, thật mạnh!

Lâm Phàm liếc mắt nhìn Tà Minh Thái Tử sau đó hơi lắc lắc đầu

- Không nghĩ đến của ngươi lại nhỏ như vậy.

Tà Minh Thái Tử thân là nam nhân, tự nhiên không cách nào nhịn được việc người khác cười nhạo mình về chuyện này.

- Ngươi dám làm vậy với ta??? Không sao, hôm nay ta giết ngươi thì không còn ai biết việc này nữa cả.

Đây là nỗi đau của Tà Minh Thái Tử hắn, dấu diếm không cho ai biết, cho dù những cô gái kia biết được, thì sau đó đã trở thành thây khô rồi.

- Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi xem một chút đó là cái gì?

Lâm Phàm chỉ vào hư không, bỗng nhiên xuất hiện một màn sáng.

Màn sáng này có hình ảnh lúc nãy của Tà Minh Thái Tử.

- Thiên phú Mị Tộc.

Tà Minh Thái Tử nhìn cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi.

- Ân, nói như vậy hiện tại tất sinh linh đã biết rồi. Lâm Phàm nói

- Đồ đáng chết! ta sẽ giết hết tất cả những ai đã thấy cảnh này.

Trong mắt Tà Minh Thái Tử lấp lóe sát ý vô biên, hung tính bộc phát mười phần.

- Ta nghĩ ngươi không có cơ hội này rồi, đợi lát nữa Cổ Tộc Chí Cao đến thì ngươi sẽ chết ở chỗ này thôi. Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

- Cổ Tộc Chí Cao?

Tà Minh Thái Tử biến sắc, sau đó bắt đầu cười lớn.

- Ngươi còn dám gạt ta, Cổ Tộc Chí Cao sao lại đến đây, lời nói dối vậy, đứa trẻ ba tuổi còn không tin, vậy mà ngươi cũng nói ra được.

- Đến rồi!

Thời khắc này, sắc mặt Lâm Phàm ngưng lại, thân thể đột nhiên như cây bút đứng thẳng lên, một luồng khí tức cuồng bạo xông thẳng lên trời.

Tà Minh Thái Tử biến sắc nhìn về phương xa. Thần sắc hắn vốn đang rất tức giận nhưng đột nhiên thay đổi thành vô cùng nhợt nhạt, miệng lẩm bẩm không dám tin là sự thật.

- Sao có thể...
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 592: Dù Chết Cũng Không Quên Cướp


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trái tim nhỏ của Lâm Phàm đập liên hồi, nếu như là người bình thường, sớm đã bị hù chết.

Dù là Lâm Phàm, giờ khắc này cũng không giữ được bình tĩnh, run rẩy không ngừng, đây là run rẩy do kích động chứ không phải do sợ hãi. Nói cách khác, là do quá khẩn trương khi sắp gặp được tồn tại mạnh nhất thế giới này.

Khi Làm Lâm Phàm quay sang nhìn Tà Minh Thái Tử, sắc mặt hơi đổi. Tên này có cần phản ứng kịch liệt vậy không?

Không biết từ khi nào, Tà Minh Thái Tử đã quỳ trên mặt đất, thậm chí ngay cả y phục trên người cũng không thèm mặc, quỳ ở đó dập đầu mãnh liệt.

- Xin Chí Cao Đại Nhân, tha mạng...!

Mặt đất kiên cố cũng bị hắn dập sắp nứt ra rồi.

Trên đầu Tà Minh Thái Tử đầy máu tươi, lẽ ra lấy thực lực Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh, thì coi như dập nát mặt đất của Cổ Thánh Giới cũng sẽ không có bất cứ thương tổn gì, chứ đừng nói là có máu.

Thế nhưng lúc này, Tà Minh Thái Tử nào dám dùng pháp lực hộ thể, dù sao người tới cũng là Cổ Tộc Chí Cao.

Tà Minh Thái Tử hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tại sao Cổ Tộc Chí Cao lại giáng lâm.

Hắn chắc chắn, cái khí thế ngút trời kia chính là Cổ Tộc Chí Cao.

Bởi vì hắn thấy được, trong đó có một đôi thần nhãn đang nhìn xuống thiên địa, chỉ có Cổ Tộc Chí Cao mới có uy năng này.

- Chí Cao đại nhân, tha mạng!

- Tha mạng!

Tà Minh Thái Tử cũng là hạng người kiêu ngạo, nhưng vào những lúc thế này, kiêu ngạo chả có tác dụng chó gì, có thể bảo toàn mạng sống, mới là điều cần thiết.

Tất cả sinh linh đang vây xem những màn sáng, vào lúc này cũng nín thở chờ đợi.

Đối với tất cả bọn họ mà nói, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Tộc Chí Cao.

Tuy rằng Cổ Tộc Chí Cao còn chưa xuất hiện, thế nhưng một đôi mắt to lớn phương xa, đủ làm bọn họ run như cầy sấy.

Một ít sinh linh nhát gan, lúc này run lẩy bẩy, không đứng vững được.

Đến hình ảnh dập đầu của Tà Minh Thái Tử sớm bị bọn họ quên đi, bởi vì, lúc này trong đầu họ chỉ có Cổ Tộc Chí Cao.

Cùng lúc đó, ở một nơi sâu trong hư không, có một toà kiến trúc nhìn như Địa ngục, có người đang bẩm báo cái gì đó.

- Điện Chủ, Thái Tử gặp phải Cổ Tộc Chí Cao.

Một tên thuộc hạ, trên người mặc khôi giáp đen kịt, đang rất kinh sợ báo cáo.

- Cái gì?

Trên bảo tọa kia có một bóng người bị khói đen bao phủ, không thấy rõ ngủ quan, nhưng khi nghe đến tin tức này, thì sắc mặt đại biến.

- Con trai của ta tại sao lại gặp Cổ Tộc Chí Cao?

Đạo nhân ảnh này đứng lên, sau đó lại bất đắc dĩ ngồi xuống.

...

Thượng phẩm Đạo khí của Tà Minh Thái Tử vốn trôi nổi trong hư không tản ra uy nghiêm vô thượng, thế nhưng khi khí linh cảm thụ được cỗ khí tức cường hãn kia thì lập tức rơi xuống đất, sau đó biến ảo thành một tên nam tử mặc hắc bào, quỳ xuống dập đầu như Tà Minh Thái Tử.

- Khí tức thật mạnh mẽ.

Lâm Phàm đứng nơi đó, thân thể không ngừng lay động.

Hắn không phải sợ mà là luồng hơi thở này liên miên không dứt như núi cao, tạo ra áp lực to lớn khiến người ta không có sức chống cực nào.

- Chủ nhân, Chí Cao đến rồi ngươi phải cẩn thận đấy.

Tịch Quang quen thuộc khí tức của Chí Cao nhất, vì hắn cảm nhận nó cả ngàn năm rồi, mỗi một lần cảm nhận được, là một loại dằn vặt.

- Chủ nhân, thả ta ra ngoài để bản Pháp Vương cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp, dạy dỗ hắn.

Lôi Đình Pháp Vương hưng phấn hét lên.

Lâm Phàm đau đầu với sự hưng phấn của Lôi Đình Pháp Vương, nhưng không thể làm gì hơn, không biết là ai cho hắn năng lực này.

Muốn dạy dỗ mà không nhìn thực lực của đối phương bao nhiêu, ngại mình sống lâu quá hả.

Lâm Phàm không chớp mắt, ngưng thần nhìn phía xa, hắn muốn nhìn rõ thực lực của Cổ Tộc Chí Cao.

- Nhân tộc Đại Đế, Lâm Phàm, chẳng qua chỉ là một con giun dế mới xuất môn, vậy mà cũng dám giết mấy triệu tộc nhân Cổ Tộc ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết.

Cổ Tộc Chí Cao chưa đến, nhưng âm thanh từ hư không đã truyền đến.

Âm thanh như lôi đình, chỉ một tiếng nói, thiên địa nổ vang.

Ngay cả hư không cũng không chịu nổi nguồn sức mạnh này, vậy không ngừng nứt toác.

Một tiếng quát, hư không nứt vỡ, thực lực bực này, thật sự quá mạnh mẽ.

Lâm Phàm thấy cảnh này, tự cảm thấy không bằng, không hổ là Cổ Tộc Chí Cao.

Hơi thở này tuy mạnh mẽ nhưng người mãi không chịu đi ra. Nếu như vừa ra trận, ngươi đánh chết tiểu gia thì tiểu gia ta tạm chấp nhận.

Thế nhưng hiện tại, qua lâu vậy rồi còn chịu ra mặt, chẳng lẻ đến đây dọa ta chơi tý thôi ư.

Quên đi, kệ ngươi, khi nào ra thì ra đi, ta không rảnh làm khan giả cho ngươi.

Lúc này, Lâm Phàm chuyển ánh mắt nhìn Tà Minh Thái Tử, khóe miệng nở nụ cười.

Lúc này nội tâm Tà Minh Thái Tử rối bời, khi Cổ Tộc Chí Cao mở miệng thì càng thêm hoảng loạn. Chưa bao giờ, Tà Minh Thái Tử hắn cảm thấy hoảng sợ như bây giờ.

- Tà Minh Thái Tử ngươi muốn dập đầu tới khi nào đây?

Lâm Phàm đi đến trước mặt hắn, cười hỏi.

- Ngươi đừng nói chuyện với ta, Chí Cao đến rồi, chúng ta đều phải chết, ngươi đừng che tầm mắt của người để người thấy thành ý của ta chứ.

Giờ Tà Minh Thái Tử nào còn hung hăng, chí ngay cả nói chuyện cũng run rẩy, lắp bắp.

- Chí Cao đại nhân là tới tìm ngươi, ngươi đừng làm liên lụy đến ta, ngươi mau đi đi, van cầu ngươi, đi mau đi.

Tà Minh Thái Tử chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ bị một tên Nhân tộc liên lụy thế này.

Nơi này không có người nào khác, ngoài hắn ra thì chỉ còn tên tổ tông này mà thôi.

Hận!!!!

Sao ta lại xuất hiện chuẩn như vậy, sao không để ta chậm thêm một chút.

Nếu như muộn một chút thì tốt rồi, mình sẽ không chạm mặt Cổ Tộc Chí Cao.

- Ồ, chiếc nhẫn này của ngươi cũng được đấy, cho ta mượn xem một chút được không nhỉ?

Lâm Phàm Tà Minh Thái đeo một chiếc nhẫn trữ vật rất đẹp, lập tức muốn cầm vào tay.

- Ngươi cái tên điên này, ta cho ngươi, cái gì đều cho ngươi, chỉ cần ngươi nhanh lui ra cho ta, ngươi đừng đứng ở chỗ này nữa, sẽ liên lụy đến ta đấy.

Tà Minh Thái Tử trợn tròn mắt, sau đó không chút do dự đưa chiếc nhẫn cho Lâm Phàm.

Vẻ tà mị cao ngạo trên khuôn mặt đã tiêu tán, bây giờ hắn nhìn Lâm Phàm với khuôn mặt cầu xin.

Chỉ cầu đối phương không đứng ở gần hắn là được.

Nếu Cổ Tộc Chí Cao cho rằng hai người cùng một phe, vậy thì bi kịch thiệt rồi.

Lâm Phàm không nghĩ đến, Cổ Tộc Chí Cao trong lòng các sinh linh lại kh*ng b* như vậy.

Lâm Phàm nhún nhún vai sau đó chậm rãi đi về phía cái thượng phẩm Đạo khí ở trước mặt.

Thượng phẩm Đạo khí này, sớm đã có linh trí, có thể tự chủ tu luyện, lúc này nhìn thấy tên Nhân tộc đi tới trước mặt mình, tự nhiên sinh ra sợ hãi, run như cầy sấy.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, trực tiếp nuốt nó vào Động Thiên.

Tà Minh Thái Tử thấy cảnh này tuy phẫn nộ, hắn không dám có bất kỳ động tác gì, chỉ có thể không ngừng dập đầu xin tha mạng.

Chỉ hy vọng Cổ Tộc Chí Cao xem mình chỉ là một cái rắm thúi mà thả mình đi.

Thế nhưng xem ra cái hi vọng này của Tà Minh Thái Tử rất mong manh.

Cho đến bây giờ ý, nghĩ chạy trốn gì gì đó, Tà Minh Thái Tử không dám suy nghĩ đến, trước mặt Cổ Tộc Chí Cao, chạy trốn thì chết càng nhanh hơn.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, tiếng nổ vang lên.

Hư không không ngừng nổ tung, cùng lúc đó một bóng người xuất hiện bên trong đất trời.

Một cổ khí tức cuồng bạo, bao phủ tất cả.

Hung uy tuyệt thế!
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 593: Thiên Phú Mị Tộc, Không Ổn Định Tý Nào


Người dịch: ToànBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Chí Cao Cổ Tộc hạ xuống, hung uy vô tận, chấn động thiên địa.

Tà Minh Thái Tử không dám ngẩng đầu lên mà lúc này chỉ có dập đầu liên tục, trong hai mắt tràn đầy vẻ kinh hoảng, chỉ hy vọng Chí Cao đại nhân coi hắn là một cái rắm thối rồi hắn thả đi.

Coi như có người thực lực mạnh mẽ hơn, Tà Minh Thái Tử cũng không khiến hắn sợ hãi như thế.

Hắn không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Cổ Tộc Chí Cao.

Cổ Tộc Chí Cao giết người chưa bao giờ phí lời, cũng chưa bao giờ lo lắng, giết thì giết không có bất kỳ lo lắng bị trả thù nào.

Thậm chí sau khi mình bị g**t ch*t thì coi như cha của mình cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì… hắn là Cổ Tộc Chí Cao a.

Chúa tể Cổ Thánh Giới, đứng trên tất cả, khống chế vô số sinh linh trong tay.

Lúc này, những sinh linh của đại thiên thế giới đang xem qua màn sáng cũng là lần đầu tiên thấy được chân thân Chí Cao Cổ Tộc.

Mỗi một người sợ run như cầy sấy.

Ào ào ào!

- Mẹ nó… bị làm sao thế này? tại sao hình ảnh lại không có, chẳng lẽ thiên phú Mị Tộc không ổn định.

- Tự nhiên vào thời điểm quan trọng này lại mất hình, không phải muốn đòi mạng hay sao?

- Nhân tộc Đại Đế cùng Cổ Tộc Chí Cao đối đầu đến cùng là thế nào rồi.

- Thật đáng ghét, tại sao Mễ tộc cùng Tam Tinh tộc không có ở đây, nếu như có hai chủng tộc đó thì lấy thiên phú của bọn họ tuyệt đối có thể quay chậm lại hình ảnh.

- Thời khắc mấu chốt vậy mà không xem được, có phải muốn hãm hại người hay không đây.

Hiện tại, tất cả sinh linh hoàn toàn bó tay rồi, màn ánh sáng đang yên đang lành đột nhiên biến mất.

Nhưng bọn họ cũng tự hiểu, đây là do khí tức cường đại của Cổ Tộc Chí Cao, phá hủy toàn bộ hư không nên những điểm sáng kia tự nhiên tan thành mây khói, không thể tồn tại nữa.

Lâm Phàm biết chuyện xảy ra ở đây đang được truyền hình trực tiếp, nhưng giờ đã không còn nữa, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ở trước mặt sinh linh các chủng tộc đại thiên thế giới, Lâm Phàm nhất định phải đẹp trai, khí chất phải siêu thoát, dù bị giết cũng phải " truất"s ".

Những tuyệt chiêu đáy hòm của mình không ai thấy mới tốt, khữa khữa!

Lần này có thể buông tay, buông chân thoải mái mà thi triển tất cả thủ đoạn.

Lâm Phàm nhìn về phía phía trước.

- Không nghĩ đến, Cổ Tộc Chí Cao cũng không cao to như trong tưởng tượng của mình, nhưng hình dáng bây giời lại làm cho người ta sợ hãi.

Cổ Tộc Chí Cao đứng trước mặt Lâm Phàm, thân thể không cao lớn lắm có thể nói là thấp bé, làn da đen nhánh, hai vai có hai khối xương lồi ra hình thành một đường cong kéo dài tới sau lưng.

Hai tròng mắt lạnh như băng, dị thường kh*ng b* chỉ cần trừng mắt một chút, làm người ta run rẩy.

Trong miệng, hàm răng bén nhìn như ma quỷ.

Cổ Tộc Chí Cao đã đạt đến cảnh giới Nguyên Thần phân thân, Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị.

- Con mẹ nó, không ngờ cái tên tới đây lại là phân thân, chuyện quái quỷ gì đây, sao chân thân không đến. Lâm Phàm có chút hết chỗ nói rồi.

Một cái phân thân liền có tu vi Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, vậy chân thân rốt cuộc có tu vi gì.

Nói như vậy, thì cho dù bản thiếu gia tu vi có tăng lên tới Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị cảnh, cũng không có tư cách khiếu chiến Cổ Tộc Chí Cao hay sao?

- Đau đầu, thật là đau đầu.

- Ngươi chính là Cổ Tộc Chí Cao?

Lúc này Lâm Phàm không hề sợ hãi chút nào trực tiếp ngẩng đầu lên, vênh váo hỏi.

Cổ Tộc Chí Cao không nói gì mà bình tĩnh nhìn Lâm Phàm, khóe miệng hơi lộ ra một tia cười yếu ớt, hàm răng bén nhọn kia trong nháy mắt lộ ra ngoài, nhìn rất kinh khủng.

- Cười cái ** nhà ngươi

Lâm Phàm thấy Cổ Tộc Cao không nói một lời chỉ biết cười, nhất thời có chút không nhịn được chửi ầm lên.

Lâm Phàm hiện tại bụng đầy tức giận, không nghĩ người đến chỉ là một cái Nguyên Thần phân thân, chẳng lẽ chân thân ngươi đến đây sẽ chết à.

Để thiếu gia ta biết tu vi thật sự của ngươi thì đã làm sao.

- Hả?

Cổ Tộc Chí Cao sắc mặt hơi đổi, không nghĩ tới cái con giun dế kia dám chửi hắn, nhất thời lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

- Hả cái gì mà hả, nói cho ngươi biết, hôm nay ta cùng Tà Minh Thái Tử đã làm xong chuẩn bị phải chém giết ngươi, lấy đầu lâu của ngươi làm bóng để đá.

Trong nháy mắt Lâm Phàm biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở bên cạnh Tà Minh Thái Tử.

- Không phải, không phải, Cổ Tộc Chí Cao, ta không phải như vậy.

Tà Minh Thái Tử nghe tên ghê tởm này dĩ nhiên kéo hắn xuống nước nhất thời trợn tròn mắt, kêu oan.

Chuẩn bị kỹ càng cái ** ngươi, lão tử không cẩn thận đi ngang qua mà thôi.

- Tà Minh Thái Tử, đối phó loại rác rưởi Cổ Tộc này, chúng ta nên chính diện xuất kích không cần phải dấu đầu hở đuôi, nào chúng ta cùng tiến lên.

- Cút, ngươi cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi.

Giờ khắc này Tà Minh Thái Tử muốn khóc rồi, hắn không có nghĩ tới cái tên gia hỏa này vô liêm sỉ như vậy, có cần hại người như thế không?

Lâm Phàm nghe thấy lời nói ấy liền biến sắc, thần sắc nghiêm túc nhìn Tà Minh Thái Tử.

- Cái gì? Ngươi muốn ta rời đi một mình để ngươi đối mặt với Cổ Tộc Chí Cao, không được, tuyệt đối không được, ta làm sao có thể để cho ngươi đơn độc đối mặt với tên này.

- Ngươi yên tâm ta sẽ không rời đi, coi như ngươi đuổi ta đi ta cũng sẽ không đi, chúng ta đã nói rồi mà.

- Ta... Ta.

Tà Minh Thái Tử nhìn thấy sắc mặt Cổ Tộc Chí Cao càng ngày càng lạnh lẽo, trái tim nhỏ như sắp nổ tung, vội vàng chạy đến xin tha mạng, Cổ Tộc Chí Cao...

Lâm Phàm đem câu nói tiếp theo của Tà Minh Thái Tử giành nói luôn.

- Rửa sạch sẽ cái cổ chịu chết đi.

- Không phải vậy!

Tà Minh Thái Tử nhìn thấy một màn kế tiếp thì điên cuồng hét lên, đây không phải là tình huống hắn muốn gặp.

Đúng vào lúc này, Lâm Phàm ra tay, trong nháy mắt bàn tay liên tục đánh ra mấy ngàn chưởng, mỗi một chưởng đều hóa thành một vị Diệt Thế Thần Linh đánh tới Cổ Tộc Chí Cao.

- Rống!

Cổ Tộc Chí Cao nổi giận gầm lên một tiếng, sóng âm cường đại bao phủ thiên địa, sóng âm hóa thành phong mang vô tận trực tiếp chém chết từng vị Diệt Thế Thần Linh.

Những hoá thân Diệt Thế Thần Linh này đều được Lâm Phàm tu luyện đến mức tận cùng, nhưng lúc này lại như giun dế bị chém giết dễ dàng, căn bản không có bất kỳ lực phản kháng nào.

- Thật mạnh!

Lâm Phàm hơi nhướng mày, Nguyên Thần phân thân của Cổ Tộc Chí Cao này tuy rằng chỉ có cảnh giới Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, thế nhưng thực lực thật sự quá mạnh mẽ.

Diệt Thế Thần Linh của mình nắm giữ lực lượng hủy thiên diệt địa, lại được động thiên tẩm bổ càng thêm cực kỳ cường hãn.

Nhưng bây giờ một bộ Nguyên Thần phân thân Cổ Tộc Chí Cao chỉ cần rống một cái là toàn bộ tan biến, thực lực bực này, thuộc về đẳng cấp nghịch thiên rồi.

- Cổ Tộc Chí Cao...

Tà Minh Thái Tử nhìn thấy vậy hốt hoảng, gào lớn cầu xin, hắn phải sống làm sao có thể chết ở chỗ này được.

Lâm Phàm không chút do dự, trên người tản ra lực lượng Đại Phàm Ca, hiện tại hắn muốn Tà Minh Thái Tử vì mình ngăn chặn chiêu thức của Cổ Tộc Chí Cao.

Trong chớp mắt có một đoàn sương mù bao vây Tà Minh Thái Tử lại.

Bây giờ hình ảnh đã không còn phát đi được nữa, ở đây chờ chết không phải thằng ngốc sao?

Thế nhưng, không biết có thể đào tẩu trong tay Cổ Tộc Chí Cao hay không, dù sao Nguyên Thần phân thân thật quá cường hãn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back