Wattpad  Tình Yêu Và Thù Hận

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
397320716-256-k613821.jpg

Tình Yêu Và Thù Hận
Tác giả: MyDuongart
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác phẩm này hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng, được viết với mục đích giải trí.

Nhân vật trong truyện có thể mang tên của một số nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng mọi hành động, tính cách và bối cảnh đều là hư cấu.

Tôi không có bất kỳ ý định bẻ cong giới tính hay xúc phạm đến đời sống cá nhân của bất kỳ ai, bao gồm cả các nghệ sĩ được nhắc đến.

Đây chỉ đơn thuần là một câu chuyện tưởng tượng không liên quan đến đời thực.

Mong các bạn đón đọc truyện với tinh thần cởi mở và tôn trọng tác giả cũng như những nhân vật ngoài đời thực.

Xin chân thành cảm ơn!

 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 1


Buổi sáng sớm tại khu huấn luyện nằm sâu trong rừng, nơi chỉ những người ưu tú nhất của bang AGUST D mới có quyền đặt chân đến.

Không gian vắng lặng, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng gầm nhẹ của máy móc từ khu tập luyện vang vọng xa xa.

Trên một khoảng sân trống, bao cát treo lơ lửng đung đưa theo từng cú đấm nặng như búa bổ.Một cô gái trẻ đang dốc hết sức vào buổi luyện tập của mình.

Những cú đấm của cô nhanh, mạnh và chính xác.

Đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, tập trung cao độ.

Tiếng da thịt va chạm vào bao cát vang lên chói tai, như thể tiếng gào rú của kẻ thù bị cô nghiền nát trong tưởng tượng.Mồ hôi nhỏ giọt trên trán, chảy dài xuống cổ nhưng cô không hề nao núng.

Sức bền, tốc độ và sự điềm tĩnh khiến người ta khó tin rằng đây là một cô gái vừa chạm ngưỡng đôi mươi.Đột nhiên, một tràng vỗ tay vang lên từ phía xa."

Tina của chúng ta đã tiến bộ hơn trước kia rất nhiều rồi."

Giọng nam trầm ấm, có chút giễu cợt nhưng lại mang theo sự công nhận rõ ràng.

Từ trong bóng râm, một người con trai trẻ bước ra.

Hắn có vóc dáng cao ráo, ánh mắt sắc bén và nụ cười nửa miệng đặc trưng.Tên hắn là BamBam — một trong những sát thủ hàng đầu của bang AGUST D, cũng là người duy nhất dám lên tiếng trêu ghẹo Tina mà không lo bị ăn đạn.Tina không hề giật mình hay quay sang ngay lập tức.

Cô dồn sức, xoay người tung cú đá ngang thật mạnh vào bao cát, khiến nó văng sang một bên rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng thẳng người, quay đầu lại, đôi mắt sáng lạnh nhìn thẳng vào BamBam."

Quá khen rồi," cô đáp thản nhiên, giọng đều đều, không hề mang theo cảm xúc.BamBam nhún vai, bước đến gần hơn, hai tay đút túi quần."

Sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi mà đến đây vậy?"

Tina cúi xuống, phủi tay rồi cầm lấy chai nước ở góc sàn.

Cô mở nắp, uống một hơi dài như để rửa trôi lớp bụi và mệt mỏi."

Bận rộn vẫn phải dành thời gian để rèn luyện bản thân chứ."

- Cô đáp, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi hắn, luôn cảnh giác một cách vô thức.

Cô gái này là Park Jimin — 20 tuổi.

Hay còn được biết đến với cái tên Tina.

Một cô gái vừa xinh đẹp, thông minh lại đặc biệt nhạy bén.

Dù tuổi đời còn rất trẻ, nhưng cô đã sớm chứng minh thực lực vượt trội của mình trong hàng loạt nhiệm vụ khó nhằn.

Không chỉ giỏi chiến đấu, Tina còn có đầu óc chiến lược sắc bén và khả năng đọc vị đối thủ đáng sợ đến mức khiến kẻ thù phải dè chừng.Cô không thuộc bất kỳ phân khu nhỏ nào trong bang.

Cô trực tiếp làm việc dưới trướng Lão Đại — và chỉ nhận mệnh lệnh từ một mình người đó.Lão Đại không chỉ tin tưởng Tina, mà còn tuyệt đối trọng dụng cô hơn bất kỳ ai khác.Hay nói một cách khác:
Park Jimin chính là cánh tay phải đắc lực nhất của Lão Đại bang AGUST D.Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí vừa trầm ổn vừa căng thẳng giữa hai người.Tina liếc mắt nhìn màn hình, sau đó bước chậm về phía góc tường nơi chiếc điện thoại đang đổ chuông.

Cô cầm máy, đưa lên tai, giọng vẫn điềm tĩnh như thường lệ."

Alo?"

Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm, lạnh lùng đến mức khiến người ta bất giác đứng thẳng lưng khi nghe thấy."

Cho cô năm phút.

Lập tức đến phòng tôi."

Tina thoáng nhíu mày, ánh mắt hơi xao động, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

Không hỏi lý do, không phản kháng."

Tuân lệnh," cô đáp nhẹ, rồi dứt khoát tắt máy.BamBam đứng gần đó, cau mày khi thấy biểu cảm trên gương mặt Tina.

Hắn nghiêng đầu, hỏi với giọng nửa quan tâm, nửa tò mò:"Có chuyện gì vậy?"

Tina không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói:"Tôi có việc.

Đi trước đây."

Không để Bam kịp hỏi thêm, cô quay người bước đi, bóng dáng gọn gàng, dứt khoát khuất dần sau dãy hành lang dẫn về khu trung tâm.BamBam đứng đó, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng cô gái ấy.

Có thứ gì đó không rõ ràng, một sự gấp gáp, một mệnh lệnh khẩn... khiến hắn không khỏi tò mò."

Chuyện gì mà gấp đến vậy..."

Trong một căn phòng rộng lớn với tông màu tối lạnh lẽo, ánh đèn vàng nhạt rọi thẳng xuống bàn làm việc, khiến không gian càng thêm nặng nề và căng thẳng.Người đàn ông ngồi trầm mặc sau bàn làm việc bằng gỗ mun đắt tiền.

Đôi mày hắn cau lại, ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính đang hiển thị hàng loạt dữ liệu mã hóa.

Những ngón tay thon dài liên tục gõ trên bàn phím, dứt khoát và mạnh mẽ.

Không khí xung quanh hắn như đông cứng lại bởi áp lực vô hình tỏa ra từ người này.Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, đều đặn nhưng không quá mạnh.

Hắn dừng tay, giọng trầm thấp cất lên:"Vào đi."

Cánh cửa mở ra.

Cô gái bước vào, dáng vẻ gọn gàng và cẩn trọng.

Cô cúi đầu, giọng lễ phép:"Lão Đại."

Ánh mắt người đàn ông ấy lướt qua cô, lạnh lẽo và sắc bén.

Anh trầm giọng hỏi:"Cô vừa đi đâu?"

"Thưa ngài, tôi đến khu huấn luyện," Tina trả lời bình tĩnh, ánh mắt không tránh né.Lão Đại cau mày, giọng nói bỗng sắc như dao:"Từ khi nào mà cô làm việc trở nên cẩu thả như vậy hả?"

Tina khựng lại, đôi mắt hơi nheo lại vì khó hiểu:"Ngài nói gì, tôi không hiểu."

Không giữ nổi sự kiên nhẫn, Lão Đại bật dậy.

Hắn vung tay, ném xấp tài liệu dày cộm lên bàn, khiến chúng phát ra âm thanh nặng nề."

Tự mình kiểm tra lại đi."

Tina lập tức tiến đến, nhanh tay mở tập tài liệu.

Đôi mắt cô lướt qua từng dòng báo cáo.

Ngay khi nhìn thấy dấu xác nhận cuối trang, cô liền lên tiếng:"Lô hàng này là do Kim Tổng kiểm tra.

Không phải tôi."

"Nhiệm vụ của cô bây giờ giao cho cậu ta à?"

"Là Kim Tổng tự yêu cầu, thưa ngài."

Lão Đại siết chặt hàm, rõ ràng cơn giận vẫn chưa hạ xuống.

Nhưng dù tức giận đến đâu, hắn vẫn biết vấn đề lần này không hoàn toàn do cô.

Hậm hực, hắn cầm điện thoại, ấn số nhanh.Giọng hắn lạnh băng, không chút nể nang:
"Mau vác xác mày đến đây gặp tao!"

Cúp máy, Lão Đại ngồi lại xuống ghế.

Ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Tina."

Còn đứng đó làm gì?"

Không cần hắn nói thêm, Tina bước chậm đến phía sau lưng.

Đôi bàn tay thon dài, trắng mịn đặt nhẹ lên vai hắn.

Cô bắt đầu massage, những chuyển động vừa mềm mại vừa dứt khoát.Dù đang tức giận, Lão Đại vẫn không giấu được vẻ hài lòng.

Cơn giận như dần tan biến dưới những cái ấn nhịp nhàng của Tina.Điều này... gần như đã trở thành thói quen giữa họ.Mỗi khi hắn căng thẳng, khó chịu hay nổi nóng với cả thế giới, chỉ cần có Tina ở đó — lặng lẽ đứng sau, đặt tay lên vai hắn — thì mọi thứ dường như lại quay về đúng trật tự vốn có.Hắn là Min Yoongi — 30 tuổi.

Lão đại tối cao của bang AGUST D, kẻ nắm trong tay gần như toàn bộ mạng lưới ngầm lớn nhất Hàn Quốc.Hắn sở hữu vẻ ngoài điển trai, lạnh lùng và đầy mê hoặc.

Nhưng đằng sau gương mặt ấy lại là một bộ óc mưu mô, tàn nhẫn và không bao giờ để cảm xúc chi phối lý trí.Min Yoongi là kẻ không ai dám chống lại.

Hắn không cần ra tay quá nhiều, chỉ một mệnh lệnh cũng đủ khiến cả giới ngầm rung chuyển.

Sự nguy hiểm của hắn không nằm ở vũ lực, mà là ở cách hắn kiểm soát mọi thứ — như thể tất cả đều nằm trong bàn tay hắn từ trước.Dù tuổi còn trẻ so với những lão đại khác trong giới, Min Yoongi lại là người có thế lực mạnh nhất Hàn Quốc hiện tại.

Và điều đáng sợ nhất là...

Hắn không có điểm yếu.
...Hoặc ít nhất, chưa ai tìm ra được.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 2


Y vẫn đang nhẹ nhàng massage cho hắn, từng chuyển động trên bờ vai rắn chắc đầy thuần thục, khiến không khí trong căn phòng trở nên dịu lại một cách lạ lùng.Bất ngờ, hắn đưa tay lên nắm lấy bàn tay y, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đó.

Giọng hắn khàn nhẹ, mang theo chút gì đó vừa mỉa mai vừa như dụ hoặc:"Bàn tay này... từ khi nào lại trở nên dịu dàng như vậy?"

Y không rút tay lại, cũng không bối rối.

Gương mặt vẫn bình thản, môi khẽ cong:"Cảm ơn lão đại, ngài quá khen rồi."

Ngay lúc đó, cánh cửa lần nữa vang lên tiếng gõ.Hắn lập tức buông tay y ra, ánh mắt trở nên lạnh như băng.

Nhanh chóng chỉnh lại cổ áo, hắn ngồi thẳng dậy, lấy lại phong thái uy nghiêm đầy áp lực vốn có:"Vào đi."

Cánh cửa mở ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, gương mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.

Anh mặc áo sơ mi đen xắn tay, gương mặt điển trai nhưng mang nét ngang tàng đặc trưng."

Có chuyện gì mà gấp gáp vậy hả?" – anh lên tiếng, giọng cộc cằn như chẳng nể nang ai."

Mày kiểm tra hàng kiểu gì vậy?"

"Kiểu gì là kiểu gì?" – anh chau mày, bước tới, tay cầm lấy tập hồ sơ.Hắn không trả lời ngay.

Chỉ nhướng mắt về phía tập tài liệu trên bàn, giọng lạnh như lưỡi dao lướt qua:"Mày tự xem lại đi."

Người đàn ông lật nhanh hồ sơ.

Vài giây sau, ánh mắt anh bỗng biến đổi, từ bình thường chuyển sang sửng sốt."

Sao lại như vậy được?

Rõ ràng là đã đếm đủ 1000 hộp...

Sao bây giờ chỉ còn 950?"

Hắn khoanh tay, nghiêng đầu nhìn anh, giọng khinh bỉ:"Mày đang đặt lại vấn đề cho tao?"

"Không," anh hít sâu một hơi, giọng nghiêm túc hơn, "Tao sẽ điều tra lại chuyện này.

Nhất định sẽ cung cấp đủ như đúng số liệu thống kê.

Yên tâm đi."

Hắn im lặng, chỉ liếc qua một cái như đánh giá quyết tâm của đối phương.Người vừa đến là Kim Taehyung — một trong những người bạn chí cốt của hắn từ thời còn chưa thành lập bang AGUST D.

Lạnh lùng, nhanh nhạy, và rất thông minh, Taehyung là một trong những nhân vật cấp cao nắm giữ quyền lực quan trọng trong bang, và đương nhiên, cấp bậc của anh cũng cao hơn Tina.Tuy hay cộc cằn, nhưng giữa hắn và Taehyung tồn tại sự tín nhiệm hiếm có — một dạng anh em từng cùng vào sinh ra tử.Khi Kim Taehyung vừa quay người rời khỏi căn phòng, cánh cửa khép lại sau lưng anh, không khí lại rơi vào tĩnh lặng.Hắn khoanh tay dựa nhẹ vào thành ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cánh cửa đã đóng, rồi khẽ nhếch môi, lẩm bẩm một câu đầy khinh miệt:"Đúng là cẩu thả."

Tina đứng phía sau, giọng nói điềm tĩnh nhưng vẫn giữ sự tôn kính:"Lão đại, tôi có thể ra ngoài được chưa?"

Hắn không lập tức trả lời.

Một lát sau, giọng hắn vang lên, trầm và dứt khoát:"Tối nay, tám giờ.

Cùng tôi đi gặp đối tác."

Y cúi đầu, giọng mềm hơn:"Vâng, thưa ngài.

Tôi xin phép."

Tina quay người, bước nhanh ra phía cửa.

Dáng người mảnh khảnh lướt qua ánh sáng le lói hắt từ ô cửa sổ, tạo nên một cái bóng dài trên nền gạch lạnh.

Cánh cửa khẽ đóng lại sau lưng y, để lại trong căn phòng chỉ còn mình hắn.Hắn ngồi yên, ánh mắt lạnh băng dõi theo bóng lưng ấy đến tận phút cuối cùng.

Ánh mắt đó... phức tạp đến lạ.Tối 8 giờ tại nhà hàng Fire.

Trong căn phòng kín đáo và sang trọng, một người đàn ông trung niên đứng dậy, mỉm cười chìa tay ra:"Rất hân hạnh được hợp tác với Min Tổng."

Hắn đứng dậy, bắt tay đối phương, ánh mắt lạnh lùng nhưng toát ra khí chất khiến ai cũng phải dè chừng:"Hợp tác vui vẻ."

Cuộc gặp diễn ra suôn sẻ.

Không có gì bất thường.

Ngay sau đó, cả hai rời khỏi nhà hàng.

Tina là người lái xe đưa hắn rời đi.Chiếc xe lướt đi trong đêm, ổn định và im ắng.

Đèn đường hắt ánh sáng vàng cam qua kính xe, phản chiếu lên gương mặt bình thản của Tina.

Nhưng đột nhiên, y cau mày.

Có điều gì đó không ổn.Ánh mắt y dừng lại trên gương chiếu hậu.

Một... hai chiếc xe đen không đèn pha đang bám theo sát phía sau.Y lập tức tăng tốc, tay bám chặt vô-lăng, giọng nghiêm túc:"Lão đại, có người theo dõi chúng ta."

Hắn lúc này mới nhìn vào gương, đôi mày rậm lập tức nhíu chặt.

Không chần chừ, hắn tháo dây an toàn, lao lên ghế phụ:"Có mấy chiếc?"

"Ít nhất hai chiếc, và chúng không định bỏ cuộc."

Y vừa dứt lời, một chiếc xe đã áp sát, chạy song song bên cạnh.Y nghiến răng, đạp ga phóng vọt lên.

Tiếng động cơ gào rú trong màn đêm.

Hai chiếc xe phía sau truy đuổi quyết liệt như thể muốn húc văng họ khỏi đường.Y bình tĩnh quan sát địa hình phía trước, mỗi ngã rẽ là một cơ hội sống sót.Ngay khi phát hiện một khúc cua nhỏ dẫn lên đoạn đường ven núi, y không do dự đánh lái.Xe lập tức bẻ cua, bánh nghiến chặt mặt đường.

Cú rẽ gắt khiến thân xe trượt nhẹ, nhưng y giữ vững tay lái.Hắn nghiêng người sang phía y, giọng trầm nhưng đầy khẩn trương:"Bám chặt vào."

Ngay lúc đó, hắn bất ngờ chụp lấy vô-lăng, xoay mạnh một vòng, tạo cú xoay đầu điêu luyện khiến xe trượt ngang rồi lao nhanh theo hướng ngược lại.Cú xoay khiến hai chiếc xe phía sau không kịp phản ứng, mất lái và..."

RẦM!"

Chúng lao thẳng vào vách đá, nổ tung trong tiếng lửa bùng lên đỏ rực cả một khoảng trời đêm.Nhưng chưa kịp thở phào, chiếc xe của họ bất ngờ trượt bánh.

Hệ thống phanh...

đã hỏng.

Chiếc xe không kiểm soát được nữa, cứ thế lao thẳng xuống đoạn dốc dài ven núi.Gió rít mạnh qua ô cửa xe.

Cả hai nhìn nhau.

Một quyết định trong tích tắc.

Hắn quát lớn:"TUNG CỬA RA NGOÀI!"

Không còn lựa chọn nào khác.

Nếu không muốn chết cháy trong xe, chỉ còn cách liều mạng.Cánh cửa xe mở toang giữa đêm tối.

Từng bóng người phóng ra khỏi xe đang trượt dốc, lăn dài xuống nền đất gồ ghề...Y lăn vài vòng trên mặt đất đầy đá sỏi, cơ thể chỉ chịu dừng lại khi đập mạnh vào một gốc cây to.

Cơn đau lan khắp người khiến y phải khẽ rên lên một tiếng.Phía bên kia, hắn khoẻ hơn.

Nhờ kịp thời bám lấy một nhánh cây gần đó, hắn giữ được thăng bằng trước khi rơi xuống sâu hơn.

Tuy nhiên, một nhánh cây khô đã quẹt ngang cánh tay, để lại một vết dài rớm máu.Y lảo đảo đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến lại gần hắn.

Dù đau, y vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh."

Lão đại, ngài không sao chứ?"

Hắn khẽ xoay vai, gật đầu:
"Không sao."

Nhưng ánh mắt y lập tức chú ý đến cánh tay hắn.

Vết thương không nhẹ, máu đang thấm qua tay áo sơ mi đen."

Ngài bị thương rồi," y nói, giọng trầm xuống."

Chỉ là vết ngoài da thôi."

Hắn đáp, dường như không muốn làm lớn chuyện.Y quay đầu nhìn lên dốc núi phía xa, nơi chiếc xe họ vừa nhảy ra vẫn còn mắc kẹt giữa hốc đá."

Trên xe có hộp cứu thương.

Để tôi—""ĐOÀNG!!!"

Một tiếng nổ vang trời cắt ngang lời y.

Cả hai lập tức ngoái lại.Chiếc xe vừa phát nổ, lửa bốc lên đỏ rực cả một vùng trời đêm.

Ngọn lửa nuốt chửng từng mảnh kim loại, để lại khói đen cuồn cuộn và ánh sáng chập chờn phản chiếu lên gương mặt lo lắng của y."...Điện thoại và túi của tôi..." – Y bất lực lẩm bẩm, giọng pha lẫn tiếc nuối.Hắn vẫn điềm nhiên, phủi nhẹ bụi trên vai:"Bỏ đi.

Mua cái khác dùng."

Y cắn môi, cố giữ bình tĩnh:"Nhưng điều quan trọng là... tôi phải gọi điện cầu cứu.

Ngài còn điện thoại chứ?"

Hắn đưa tay vào túi, lấy ra chiếc điện thoại đã bị nứt vỡ hoàn toàn.

Không cần nói thêm gì, y đã hiểu.

Hy vọng mong manh cũng bị dập tắt."...Vậy... làm sao bây giờ?" – Y thì thầm, ánh mắt đầy tuyệt vọng."

Đi tìm chỗ nghỉ tạm đã." – Hắn trả lời, giọng trầm và dứt khoát.Dưới ánh trăng sáng vằng vặc giữa núi rừng hoang vu, cả hai chậm rãi bước đi.

Sau gần nửa tiếng đồng hồ dò dẫm, họ tìm thấy một cái hang nhỏ, khuất sau những bụi cây um tùm.Y đứng trước miệng hang, mắt nhìn vào bên trong tối om, bất giác rùng mình."

Lão đại... phải thật sự qua đêm ở đây sao?"

Hắn chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu, giọng thản nhiên như thể đây chỉ là một bữa dạo chơi:"Ừm."
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 3


Bên trong hang tối tuy không rộng nhưng khá kín đáo, không khí ẩm thấp nhưng may mắn không quá lạnh.

Nhờ ánh trăng ngoài cửa hang và kinh nghiệm sinh tồn được rèn luyện trong bao năm lăn lộn, hắn nhanh chóng nhóm được một đống lửa bằng hai hòn đá và vài cành khô xung quanh.

Ngọn lửa leo lét sáng lên, đủ để sưởi ấm cho cả hai người cho đến sáng hôm sau.Y ngồi xuống đối diện với hắn, ánh mắt vẫn lén lút nhìn sang cánh tay bị thương kia, nơi máu đã thấm qua lớp vải áo."

Lão đại... tay của ngài..."

Hắn khẽ lắc đầu, ánh nhìn vẫn bình thản như mọi khi: "Đừng bận tâm."

Nhưng y không thể giả vờ không thấy, càng không thể bỏ mặc.

Không do dự, y cởi áo khoác của mình ra, mạnh tay xé thành những dải vải dài, ánh mắt quyết liệt hiện rõ trên gương mặt.Hắn cau mày, ánh mắt có chút khó hiểu: "Em làm gì vậy?"

"Ngài chảy máu nhiều như vậy, tôi không thể ngó lơ được." – Y khẽ đáp, giọng không lớn nhưng kiên định.Y ngồi xuống ngay trước mặt hắn, đôi tay cẩn thận nắm lấy cánh tay rớm máu kia.

Động tác chậm rãi, nhẹ nhàng đến mức khiến hắn có chút ngẩn người.

Từng vòng vải trắng quấn quanh vết thương, từng cái siết chặt lại như mang theo cả sự lo lắng trong lòng y.Hắn lặng lẽ nhìn y – ánh lửa phản chiếu lên gương mặt trầm tĩnh ấy khiến lòng hắn bất giác ấm lên.

Cảm giác quen thuộc, an toàn, lại có chút xao động khó hiểu.

Hắn không thể rời mắt khỏi y, như thể chỉ cần chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ điều gì đó quan trọng.Y bỗng ngẩng lên, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn: "Mặt tôi dính gì sao?"

Hắn giật mình, hơi bối rối, vội quay đi hướng khác: "Không có."

Y khẽ mỉm cười, tiếp tục buộc lại nút vải cuối cùng: "Bây giờ chỉ có thể sơ cứu tạm như vậy thôi.

Ngày mai trở về tôi sẽ băng bó lại đàng hoàng cho ngài."

Hắn gật đầu, khẽ "Ừm" một tiếng.Y sau đó quay đi, ngồi tựa nhẹ vào vách đá bên cạnh, mệt mỏi thở ra một hơi dài.

Gió núi thổi qua khe đá lạnh buốt nhưng cơ thể y đã quá mỏi mệt, chẳng mấy chốc, đôi mắt bắt đầu díu lại.

Trong tiếng lửa nổ tí tách và tiếng côn trùng rừng đêm rì rầm, y lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.Trời mỗi lúc một khuya, nhiệt độ giảm dần.

Hắn ngồi đó, lặng thinh quan sát y.

Nhìn dáng người khẽ co lại trong vô thức vì lạnh, hắn hơi nhíu mày, rồi không một lời, lặng lẽ bước lại gần.

Hắn cởi áo khoác ngoài của mình, nhẹ nhàng đắp lên người y, cố gắng không đánh thức người đang ngủ.Ánh lửa hắt bóng hắn in dài lên vách đá, còn ánh mắt hắn lại dừng trên khuôn mặt y – yên bình, dịu dàng, gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới hỗn loạn ngoài kia.Hắn đứng lặng hồi lâu, trong lòng bất chợt vọng lên một suy nghĩ quen thuộc nhưng xa xôi:"Không thể ngờ... mới ngày nào còn là nhóc con mười tuổi, bây giờ đã lớn như vậy rồi."

Trong đêm tối yên tĩnh nơi núi rừng hoang vu, lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Min lão đại của thế giới ngầm lại cảm thấy một thứ gì đó khác lạ đang nhen nhóm trong lòng mình."

Nhanh thật... mới đây mà đã mười năm rồi."

Hắn tự nhủ, trong lòng không khỏi cuộn trào những ký ức đã phủ bụi thời gian.Năm ấy, hắn vừa tròn hai mươi tuổi, tuổi đời còn rất trẻ nhưng đã phải dấn thân vào thế giới tàn khốc đầy mưu mô và phản bội.

Mỗi bước đi là một trận chiến giành giật với sinh tử, mỗi người hắn tin tưởng đều có thể trở thành kẻ đâm sau lưng bất cứ lúc nào.Giữa cuộc tranh giành quyền lực khốc liệt đó, hắn lần đầu tiên nhìn thấy y – một nhóc con nhỏ bé với đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt đẫm nước mắt.Cảnh tượng ấy vẫn còn in hằn trong trí nhớ hắn, như thể mới chỉ vừa hôm qua.Một bé con chỉ mới mười tuổi, run rẩy đứng giữa đám người lớn, đôi mắt hoảng sợ đến tột độ.

Nhóc ngước lên nhìn hắn, nức nở cầu xin:"Chú ơi... chú đừng bắt Min mà... hức... chú tha cho Min đi... hức..."

Gương mặt non nớt ấy nghẹn ngào trong tiếng khóc không dứt, đôi tay nhỏ xíu nắm chặt vạt áo hắn, ánh mắt như thể bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng giữa đêm đen.Nhưng hắn khi đó không mềm lòng.

Hắn đã sớm chai sạn với máu và nước mắt."

Nhóc không đi theo tôi... e rằng cái mạng của nhóc cũng khó mà giữ được."

Y nấc lên, ánh mắt vẫn tìm quanh trong vô vọng: "Hức... ba mẹ ơi..."

Hắn lạnh lùng quay đi, ra lệnh với giọng không chút cảm xúc:"Đưa lên xe."

Một trong số đàn em bước tới, bồng nhóc con nhỏ bé kia lên, mặc cho nhóc vùng vẫy, khóc lóc van xin."

Chú ơi...

đừng bắt Min mà... hức..."

Tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ bị sát hại thê thảm, còn chưa kịp khóc thương cho nỗi mất mát quá lớn thì đã bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Những tổn thương quá sức chịu đựng ấy đã in hằn sâu trong tâm trí non nớt của y, để rồi trở thành vết xước khó lành theo suốt những năm tháng sau này.Y lớn lên dưới sự bao bọc và dạy dỗ nghiêm khắc của hắn — người vừa là kẻ thù giết chết gia đình y, vừa là người duy nhất y có thể bám víu trong thế giới đầy hiểm nguy đó.Nhưng dù thời gian có trôi, dù hình ảnh y đã thay đổi, trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, thì trong tim y vẫn luôn tồn tại một ngọn lửa âm ỉ – mối thù khắc cốt ghi tâm.Nợ máu... phải trả bằng máu.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 4


Sáng hôm sau, y lim dim mở mắt.

Đảo mắt nhìn quanh, y không thấy hắn đâu—chỉ còn đống tro tàn từ đám lửa đêm qua và chiếc áo khoác dày đang được đắp gọn ghẽ trên người.

Cảm thấy bất an, y lập tức đứng dậy, vội vàng bước ra ngoài.Phía bên ngoài hang, vài người đàn ông đang đứng cạnh một chiếc xe đen bóng đỗ gần triền dốc.

Xa hơn một chút, hắn đang trò chuyện cùng một người đàn ông cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị—là Kim Taehyung."

Cánh tay mày bị gì thế?" – Taehyung cau mày khi thấy vết máu đã khô trên tay áo hắn."

Vết thương ngoài da thôi." – Hắn đáp gọn, giọng điềm tĩnh, ánh mắt vẫn hướng về phía hang động."

Cũng may tao kịp kiểm tra lại định vị, không thì mày chắc phải cuốc bộ về rồi." – Taehyung lắc đầu, thở dài."

Xe nổ rồi vẫn còn định vị à?" – Hắn hỏi lại."

Còn cái nịt nhé.

Định vị từ điện thoại của mày."

"Tao tưởng nó chết rồi."

"Chết đâu mà chết.

Hư màn chứ có chết pin đâu.

Mà nè, Tina tính ngủ tới bao giờ?

Mày để tao đứng đây chờ vậy hả?"

"Nếu bận thì về trước đi." – Hắn trả lời, giọng dửng dưng như thể chẳng mấy quan tâm.Taehyung nhướng mày, nửa trêu chọc:"Thật đấy hả?

Vì muốn Tina của mày ngủ ngon mà đuổi tao về?

Ngon nha.

Anh em bao nhiêu năm, cuối cùng lại thua một cô gái?"

"Cẩn thận cái miệng." – Giọng hắn trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh liếc sang."

Thôi nào.

Mới đùa một chút đã đòi xử người ta."

"Mà hỏi thật nhé?"

- anh ghé sát lại, nheo mắt nhìn hắn:"Cô ấy đã ở bên mày mười năm rồi, chẳng lẽ mày không có chút tình cảm nào sao?"

Không đáp, hắn giơ tay đấm thẳng về phía anh ta.

Taehyung giật mình né tránh, bật cười ha hả:"Giỡn thôi mà!

Căng thẳng vậy bạn..."

Ngay lúc ấy, một thanh niên trẻ tiến tới, cúi đầu báo cáo:"Lão Đại, Tina đã tỉnh."

Cậu ta là Lai GuanLin, vệ sĩ thân cận nhất của Kim Tổng.Ngay sau đó, y xuất hiện từ phía sau hang đá, mái tóc rối nhẹ, thần sắc vẫn còn ngái ngủ.

Khi thấy hai người đàn ông đang đứng đợi mình, y vội vàng cúi đầu:"Lão Đại.

Kim Tổng."

Taehyung nhìn y, khoanh tay trước ngực, giọng trêu chọc lộ rõ sự thân thiết:"Cuối cùng cũng chịu dậy rồi hả?

Mọi người chờ cô hơn nửa tiếng rồi đó."

Y ngẩn người, ánh mắt khẽ chuyển về phía hắn rồi hỏi nhỏ:
"Chờ tôi... làm gì vậy?"

"Cái tên chết bầm này..." – Taehyung sắp sửa nói điều gì đó, nhưng vừa quay sang hắn đã nhận ngay một ánh nhìn sắc lạnh đến nghẹt thở.Hắn cất giọng nhẹ nhưng đầy uy lực:"Muốn ăn kẹo đồng không?"

Taehyung nhún vai, bật cười hì hì:"Rồi rồi, dậy rồi thì về thôi."

Những chiếc xe lăn bánh rời khỏi vùng núi, tiến thẳng về Dinh thự của hắn – nơi mang tông màu đen trầm mặc, u tịch như chính con người hắn.Trong căn phòng ngủ rộng lớn phủ màu xám than và ánh đèn vàng nhạt, hắn ngả người xuống sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.Suốt cả đêm qua hắn không chợp mắt, cơn mệt mỏi âm thầm kéo đến, khiến hai bên thái dương nhức âm ỉ.

Hắn đưa tay day nhẹ, hít một hơi thật sâu."

Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hắn mở mắt, giọng trầm đục:"Vào đi."

Cánh cửa khẽ mở, y bước vào với hộp y tế trong tay.

Đôi mắt nhanh chóng đảo qua một lượt, rồi dừng lại nơi hắn đang ngồi."

Ngài vẫn chưa tắm sao?"

Hắn khẽ gật đầu:"Tôi vừa từ thư phòng về, chưa kịp."

"Vậy ngài tắm đi, tôi sẽ băng bó vết thương cho ngài sau." – Y đáp nhẹ, ánh mắt lướt qua cánh tay hắn."

Lấy quần áo cho tôi."

"Vâng."

Mười phút sau.Hắn từ phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn ướt nước, vài giọt nhỏ chậm rãi lăn xuống chiếc khăn quấn ngang hông.

Bờ vai rộng, cơ bụng rắn chắc cùng làn da trắng mịn dưới ánh đèn khiến cả căn phòng như nén lại trong một khoảnh khắc gợi cảm đầy áp lực.Hắn đưa mắt nhìn quanh, nhíu mày."

Đã đi đâu rồi?"

Đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra.

Y bước vào, trên tay là tách cà phê còn bốc khói.

Chạm mặt cảnh tượng trước mắt, y hơi khựng lại.

Ánh mắt chỉ thoáng đảo qua vùng da thịt lộ rõ của hắn, rồi lập tức quay đi."

Ngài vẫn chưa mặc đồ xong sao?" – Y giữ giọng bình tĩnh, cố gắng xem như không thấy gì.Hắn nghiêng đầu nhìn y:"Em vừa đi đâu?"

"Tôi pha cà phê cho ngài.

Uống lúc còn nóng sẽ ngon hơn."

Y đặt ly cà phê lên bàn, quay người đi lại mở cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm dày cho không khí lưu thông.

Rồi như một thói quen, y tiện tay sắp xếp lại vài món đồ đặt lệch trên bàn.Hắn nhìn theo, cau mày:"Phòng tôi bừa bộn tới mức đó sao?"

"Không phải." – Y cúi đầu – "Chỉ là tiện tay thôi."

Hắn nhướng mày, giọng đanh lại:"Em nói sẽ băng bó cho tôi, nhưng đến giờ vẫn chưa làm.

Câu giờ làm gì?"

Y bình tĩnh đáp:"Quần áo của ngài tôi đã chuẩn bị sẵn.

Mong ngài hãy tôn trọng ánh nhìn của người khác một chút."

Hắn hơi nhướn mày, nửa đùa nửa thật:"Em ngại khi thấy tôi cởi trần?"

Y liếc nhìn ra cửa sổ, giọng nhỏ:"Tôi chỉ mong ngài ăn mặc chỉnh tề hơn."

"Em đang ra lệnh cho tôi đấy à?"

"Tôi không dám."

Không nói thêm lời nào, y đi lại mở hộp cứu thương, lấy từng món đồ đặt lên bàn.

Hắn biết ý đưa cánh tay ra trước mặt y.

Đôi bàn tay thon dài bắt đầu sát trùng bằng những động tác thuần thục, dịu dàng nhưng dứt khoát."

Vết thương sâu như vậy mà ngài lại bảo là ngoài da?" – Y khẽ trách, giọng đầy bất bình.Hắn im lặng không đáp.Y tiếp tục, giọng nhẹ đi:"Ngài nên để tâm tới bản thân nhiều hơn một chút."

Hắn khẽ nhếch môi:"Tôi còn vô số việc phải lo.

Nếu em để tâm giúp tôi được, thì tốt quá rồi."

Y ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt khẽ chao động:"Tôi cũng bận lo việc cùng ngài.

Ngài bảo tôi để tâm bằng cách nào đây?"

Hắn hơi cau mày, ánh mắt trở nên nghiêm lạnh:"Em đang trả treo với tôi đấy à?"

Lần này, y không dám nói gì thêm.

Chỉ lặng lẽ cúi đầu, tập trung xử lý vết thương trên tay hắn, trong lòng lại đang dậy sóng...
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 5


Từng cử chỉ của y đều vô cùng nhẹ nhàng và tỉ mỉ.

Mỗi lần ngón tay chạm vào da hắn, đều mang theo chút dịu dàng khó gọi tên.

Hắn lặng lẽ quan sát, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thú vị khó tả.

Hắn nghiêng đầu, khẽ nhướng mày trêu chọc:"Không ngờ, đôi tay từng lấy mạng hơn cả chục người... lại có thể dịu dàng đến vậy."

Động tác của y khựng lại, ánh mắt chậm rãi dừng nơi hắn, lạnh lẽo và nghiêm túc đến mức khiến không khí trong phòng như đông lại.Hắn liếc nhìn y, giọng lười biếng:"Nhìn tôi như vậy là có ý gì?"

Y đáp, thanh âm bình tĩnh mà sắc lạnh:"Lão Đại, hạ sát người là nhiệm vụ.

Không liên quan gì đến tính cách cá nhân."

Khóe môi hắn khẽ nhếch, mang theo nụ cười nhàn nhạt nhưng bất lực.Sau khi băng bó xong, y lặng lẽ thu dọn dụng cụ."

Xin phép, tôi không làm phiền Lão Đại nghỉ ngơi nữa."

Y khẽ cúi đầu rồi quay người bước đi.

Nhưng vừa xoay lưng, cổ tay đã bất ngờ bị hắn nắm chặt kéo lại.Lực kéo quá mạnh khiến y mất thăng bằng, cả người ngã nhào lên người hắn.

Bàn tay theo phản xạ chống lên ngực hắn, hơi thở bỗng khựng lại.Hắn chẳng những không né tránh, còn nhân cơ hội đưa tay ôm lấy eo y.

Cả hai lúc này... gần đến mức chỉ cần nghiêng đầu là có thể chạm vào hơi thở của nhau.Hắn thấp giọng, thì thầm bên tai y, giọng khàn khàn như gió đêm len lỏi vào tim:"Tôi chưa cho phép, em dám rời đi?"

Y khựng người, đôi tai bất giác đỏ ửng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh."

Như thế này thật sự không nên, mong ngài chú ý giữ khoảng cách."

Hắn nhướng mày, môi cong cong đầy ẩn ý:"Là em ngã lên người tôi mà."

Y thấp giọng, nhẹ nhàng nhắc nhở:"Tay của ngài...

đang giữ chặt tôi."

Y có ý muốn rời khỏi, nhưng hắn lại càng siết chặt hơn, cúi đầu thì thầm bên vành tai y:"Em càng lúc... càng đanh đá hơn rồi đấy."

Hắn nhìn y bằng ánh mắt sâu thẳm, từng chút tiến sát lại gần.

Đôi mắt y khẽ dao động, cảm nhận được hơi thở của hắn đang phả lên mặt mình, ấm nóng và đầy áp lực.

Khi môi hắn chỉ còn cách môi y vài phân, y vội đưa tay lên, che chắn."

Lão Đại, xin ngài giữ tự trọng."

Lời nói nghiêm túc, đôi mắt kiên định, không chút do dự.Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn y vài giây rồi đột ngột vật mạnh y xuống giường.Cơ thể cao lớn của hắn đè lên y, nhanh như chớp.

Một tay giữ chặt cổ tay y trên đỉnh đầu, tay còn lại nắm lấy cằm y, ép buộc ánh mắt hai người phải đối diện.Y cố vùng vẫy, cơ thể nhỏ bé gần như bị khống chế hoàn toàn.

Giọng nói xen lẫn hoảng loạn:"Lão Đại...!"

Hắn không trả lời, chỉ cúi đầu, chiếm lấy môi y bằng một nụ hôn vừa thô bạo, vừa đầy nhẫn nhịn.Y mở to mắt, tim đập loạn trong lồng ngực.Chỉ định trêu đùa y một chút, nhưng hắn lại bị chính mình cuốn sâu vào nụ hôn ấy.

Đôi môi ngọt ngào và mềm mại của y như một loại mê dược khiến hắn mất kiểm soát.Y nằm dưới, tim đập loạn.

Môi lưỡi hắn quấn lấy y một cách mãnh liệt, từng động tác đều đầy khao khát khiến y hoàn toàn choáng váng.Giữa lúc hắn lơ là, y bất ngờ đưa tay đẩy mạnh hắn ra.

Hắn bật người lùi lại, đôi mắt tối sầm, nắm lấy cổ tay y, trầm giọng:"Em dám phản kháng tôi?"

Y vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng không giấu được sự lúng túng trong ánh mắt:"Lão Đại... nếu có người nhìn thấy thì không hay đâu."

Hắn nhếch môi, đôi mắt nheo lại đầy bất mãn:"Phòng của tôi ai dám vào mà không gõ cửa?"

Ngay lập tức, tiếng gõ cửa vang lên.Cả hai đồng thời quay đầu.

Hắn khựng lại, y nhanh trí lợi dụng thời cơ đẩy hắn bật ngửa rồi thoắt người khỏi giường."

Em giỏi lắm, Park Jimin."

Hắn nghiến răng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống y.Hắn vừa định nhào tới bắt lại, thì y thản nhiên lên tiếng, làm hắn cứng đờ cả người:"Cửa không khóa, vào đi."

Y nhanh tay chỉnh lại quần áo, bình tĩnh bước ra xa.

Hắn lập tức chui vào trong chăn, giả vờ nằm thư giãn như thể chưa từng có gì xảy ra.Cánh cửa mở ra.

Kim Taehyung bước vào, thoáng ngạc nhiên khi thấy y."

Ồ, Tina cũng ở đây à?"

Y bình thản cúi đầu:"Tôi đến băng bó vết thương cho Lão Đại."

"Vậy hả?" – Anh liếc nhìn hắn, rồi quay sang y – "Vết thương nghiêm trọng lắm không?"

"Không quá nghiêm trọng." – Y nhẹ giọng đáp."

À, vậy thì tốt."

Y lập tức cúi đầu chào cả hai:"Tôi xin phép ra ngoài."

Cánh cửa khép lại.Vừa bước ra hành lang, y đưa tay quệt môi, khuôn mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt lại lấp lánh tức tối."

Chết tiệt... nụ hôn đầu của mình..."

Bên trong phòng, hắn nghiêng đầu nhìn Kim Taehyung, trầm giọng hỏi:"Tìm tao có việc gì?"

"Có thông tin mới." – Taehyung không vòng vo – "Tối nay lô hàng sẽ được chuyển đến.

Mày có muốn trực tiếp kiểm tra không?"

"Có." – Hắn đáp gọn."

Vậy tao sẽ cho người đến canh gác trước."

"Ừm." – Hắn nhắm mắt, vẻ mệt mỏi vẫn hiện rõ.Taehyung khẽ gật đầu:"Thôi, nghỉ ngơi đi.

Tao ra ngoài trước."

Cánh cửa phòng khép lại.Không gian lại rơi vào tĩnh lặng.Hắn vẫn nằm trên giường, ánh mắt lặng lẽ nhìn trần nhà.

Tay bất giác đưa lên môi, khẽ chạm vào nơi vừa rồi còn lưu lại hơi ấm từ một nụ hôn.Hắn nhắm mắt lại, khẽ thì thầm:"Ngọt thật..."

Khóe môi hắn chậm rãi cong lên, nhưng nụ cười ấy không còn mang theo cảm xúc của một con người.

Trong đôi mắt tối sẫm ấy, làn sương mù của dục vọng và sự chiếm hữu đang dần dâng lên như thủy triều cuốn phăng mọi thứ.Một nụ cười điên cuồng...Lặng lẽ bám rễ trong lòng hắn.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 6


Bên trong căn nhà cũ kỹ, một đôi vợ chồng trung niên đang quỳ rạp dưới nền nhà lạnh toát, nước mắt giàn giụa.Người phụ nữ nức nở, giọng khản đặc:"Lão đại... tôi xin ngài... xin hãy tha cho chúng tôi.

Tôi biết sai rồi, thật sự biết sai rồi..."

Trên chiếc ghế đơn lạnh lẽo đặt giữa phòng, Min Yoongi ngồi vắt chân, ánh mắt u ám như đêm không trăng, giọng nói thản nhiên đến rợn người:"Đã biết luật, mà vẫn dám phạm luật."

Hắn rút khẩu súng từ thắt lưng, ánh kim loại lạnh ngắt lướt qua không khí."

Xin ngài... xin hãy cho tôi một cơ hội..." – Người đàn ông giọng run lẩy bẩy."

Trong từ điển của Min Yoongi này..." – Hắn nhắm mắt thở ra một hơi chậm rãi – "Không tồn tại hai từ 'tha thứ'."

"Xin ngài... xin ngài mà lão đại—!"

Đoàng!

Đoàng!Hai tiếng súng vang dội, máu phun tung tóe, đạn ghim thẳng vào trán.

Mọi lời van xin hóa thành im lặng vĩnh hằng.Ngay lúc đó, một giọng nói non nớt vang lên từ ngoài cửa:"Ba... mẹ..."

Một cô bé đứng khựng lại nơi ngưỡng cửa, ánh mắt mở to nhìn cảnh tượng máu nhuộm giữa nền nhà."

Ba mẹ!!!"

Tiếng hét xé lòng vang vọng trong tâm trí kéo Tina bật dậy khỏi giường.

Cả cơ thể run lên bần bật.Y thở hổn hển như vừa bị kéo lên từ đáy vực sâu.

Mồ hôi lạnh chảy dài theo thái dương, dính bết mái tóc ướt sũng vào trán.Trái tim đập loạn nhịp như muốn nổ tung trong lồng ngực.

Đôi mắt mở to vô hồn, trống rỗng.

Trong khoảnh khắc, y không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực.Tất cả vẫn còn đó—
Tiếng súng đinh tai...

Mùi máu tanh nồng...

Gương mặt của ba mẹ y đổ sập xuống nền nhà, đôi mắt vẫn mở trừng như chưa kịp nói lời từ biệt...Tina ôm đầu, thu mình lại trong chăn như một đứa trẻ yếu đuối.

Đôi vai gầy run rẩy, những tiếng nấc nghẹn ngào dần vang lên, vỡ òa thành tiếng khóc nức nở.Mười năm rồi.

Mười năm trốn chạy khỏi ký ức.

Mười năm sống cùng bóng ma quá khứ.Vậy mà...chẳng đêm nào y được ngon giấc.Ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ rọi qua lớp rèm, đổ bóng xuống khuôn mặt thất thần ấy—vừa mong manh, vừa đau đớn.Tina cắn chặt môi, cố gắng không bật khóc thành tiếng nữa.Nhưng y biết...Chừng nào còn mang cái tên Park Jimin, thì ký ức ấy sẽ không bao giờ để y yên.Cốc cốc.Tiếng gõ cửa vang lên khiến Tina giật mình.

Y vội lau đi nước mắt còn đọng lại trên gò má, cố nén hơi thở run rẩy, bước ra mở cửa.Ánh đèn ngoài hành lang hắt xuống, chiếu rõ dáng người cao lớn đang đứng đó.

Là hắn.

Min Yoongi.Y khẽ gọi, giọng vẫn còn nghẹn:"Lão đại?"

Không nói không rằng, hắn bước tới, dang tay ôm chầm lấy y.

Tina sững người, đôi mắt mở to đầy bất ngờ:"Lão... lão đại?"

Hắn không đáp, bàn tay đặt sau đầu y, nhẹ nhàng áp sát vào lòng mình.

Vòng tay hắn siết lại, dịu dàng đến lạ—khác hẳn sự bá đạo thường thấy.Một lúc lâu sau, hắn mới buông y ra.

Bàn tay khẽ nâng cằm y, ngón tay nhẹ nhàng lau vệt nước mắt còn vương trên má.

Giọng hắn trầm thấp, xót xa:"Lại gặp ác mộng sao?"

Tina cúi đầu né tránh ánh mắt đó, giọng khẽ:"Muộn như vậy rồi... ngài còn chưa ngủ sao?"

Hắn đáp, như một câu nói rất tự nhiên:"Nhớ em.

Muốn gặp một chút."

Tina ngước lên nhìn hắn, tim khẽ run lên trong lồng ngực.Hắn nghiêng đầu cười nhẹ:"Không định cho tôi vào phòng sao?"

"Ngài vào đi..."

Y né người để hắn bước vào.

Sau đó đưa tay định bật đèn nhưng bị hắn giữ lại."

Không cần bật."

"Nhưng... sẽ rất tối."

"Không sao."

Giọng hắn bình thản, nhưng ẩn chứa một chút dịu dàng.Hắn bước tới, thản nhiên nằm xuống giường y."

Lão đại..."

Tina khẽ gọi, ngữ điệu bất mãn.Hắn đưa tay về phía y, giọng trầm ấm:"Lại đây.

Tôi ôm em ngủ."

"Lão đại, ngài đừng trêu chọc tôi như vậy."

"Đây là lệnh."

Tina thở dài, cuối cùng cũng chịu bước tới nằm xuống.

Vừa nằm xuống đã bị hắn kéo lại, để đầu y gối lên tay mình, cánh tay kia vòng qua ôm trọn lấy cơ thể gầy gò đó."

Ngoan." – hắn khẽ thì thầm.Y nằm trong vòng tay hắn, tưởng chừng đã ổn... nhưng khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi vừa sống lại trong cơn mộng vẫn còn in đậm trong tâm trí.Cơ thể y bất giác run rẩy, tiếng nức nghẹn ngào bật ra dù đã cố gắng kiềm nén.Hắn cảm nhận được từng cơn run khẽ ấy, lòng đau thắt.

Hắn xiết chặt vòng tay, bàn tay lớn dịu dàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của y như muốn truyền hơi ấm và sự bình yên qua từng cử động."

Ngoan, đừng sợ... có tôi ở đây rồi."

Câu nói ấy thật khẽ, nhưng lại như một chiếc ô vững chắc che chắn cho y giữa cơn bão ký ức.Lần đầu tiên sau rất lâu, y không còn phải khóc một mình.

Không còn phải co mình trong đêm tối lạnh lẽo nữa.Dù nước mắt vẫn rơi, nhưng từng giọt rơi xuống giờ đây đã thấm vào lồng ngực ấm áp của hắn – nơi mà y có thể dựa vào, ít nhất là đêm nay.Một lúc lâu sau, nhịp thở của y dần đều lại, giấc ngủ cũng từ từ kéo đến.Căn phòng trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng tim đập trầm ổn nơi lồng ngực hắn, vẫn ôm trọn y trong tay—như muốn che chở cả những vết thương cũ kỹ đã hằn sâu trong lòng y suốt mười năm qua.Trong màn đêm tĩnh lặng, Min Yoongi nằm im không chợp mắt, chỉ lặng lẽ nhìn người con gái nhỏ đang say ngủ trong lòng mình.Ánh trăng ngoài cửa sổ khẽ len qua tấm rèm, rọi lên gương mặt y—nét dịu dàng, thanh khiết càng trở nên rạng rỡ dưới thứ ánh sáng dịu dàng ấy.Hắn nhìn y thật lâu, ánh mắt vô thức nhuốm đầy sự ôn nhu và xao động.

Khoé môi khẽ cong lên, nụ cười rất hiếm hoi hiện rõ nơi khóe miệng hắn."

Phải chăng... cảm giác bình yên nhất, chính là khi có em trong vòng tay này."

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt gọn những sợi tóc vương trên trán y, đầu ngón tay khẽ gạt đi giọt nước mắt chưa kịp khô nơi khóe mi.Rồi, hắn cúi xuống, rất khẽ... hôn lên đôi môi mềm mại đó—nhẹ như một lời hứa, như một sự trân trọng dành riêng cho người con gái này."

Ngủ ngon..."

Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.

Ngoài kia gió khẽ lay từng tán cây, còn trong lòng hắn... y được coi như là duy nhất.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 7


Sáng hôm sau.Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua lớp rèm cửa, rọi những tia ấm áp đầu tiên lên gương mặt y.Y khẽ chớp mắt, tỉnh giấc sau một đêm không mộng mị.Cảm giác lạ lẫm.

Lâu rồi y mới có thể ngủ một giấc sâu đến vậy.Nhưng ngay khi trở mình, y phát hiện khoảng giường bên cạnh đã trống trải từ lúc nào.Hắn đã rời đi.Chỉ còn dư âm hơi ấm vẫn còn vương lại nơi chăn gối, nhắc y nhớ về cái ôm dịu dàng tối qua, về những lời dỗ dành bất ngờ từ một con người tưởng như chỉ biết đến máu và lạnh lùng.Y bất giác siết chặt chăn trong tay, lòng dậy lên một chút rung động.

Rất nhỏ.

Nhưng đủ khiến y phải giật mình."

Không được để tâm."

Y lẩm bẩm như để nhắc nhở chính mình, rồi lập tức gạt đi mọi cảm xúc vụn vặt đó.Y hít sâu một hơi, buông chăn, bước xuống giường, lặng lẽ vào phòng tắm như chưa từng có gì xảy ra.Tại sân bay Incheon.

Bên ngoài cổng ra, Kim Taehyung khoanh tay tựa người vào cột trụ, gương mặt mang theo vẻ sốt ruột và có chút bực bội.

"Mới hôm qua còn nói không về, hôm nay lại lôi đầu mình tới tận đây.

Đáng ghét thật."

Anh lầm bầm, ánh mắt nhìn vào cửa ra như thể đang oán trách ai đó.

Guanlin đứng bên cạnh, tay chống hông, đảo mắt quan sát rồi bất chợt chỉ tay về phía một bóng dáng quen thuộc:

"Kim Tổng, người kia... giống Lão Nhị quá."

Taehyung lập tức nhìn theo, đôi mắt sáng lên.

Nhìn thấy người kia, anh mừng rỡ, lập tức vẫy tay gọi lớn:

"Gấu đần!

Tao ở đây này!"

Người được gọi là "Gấu đần", nhíu mày một chút vì cái biệt danh không đổi sau bao năm, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, kéo vali đi đến.

Bên cạnh anh là một người con gái xinh đẹp, khí chất thanh tao.

"Dám gọi tao là gấu đần ngay giữa sân bay quốc tế hả?

Muốn tao ném mày xuống biển không?"

Namjoon trêu chọc, nhưng trong mắt là sự ấm áp.

Kim Namjoon – Lão Nhị của bang Agust-D, người đứng sau mọi chiến lược của bang.

Người phụ nữ đi cùng anh – Kim Seokjin, là vợ chính thức của Namjoon, nổi tiếng với sự điềm đạm và thông minh.

Seokjin mỉm cười lễ phép, giọng nhẹ nhàng:

"Chào anh TaeHyung, đã lâu không gặp."

Taehyung nhìn hai người, nhếch môi chọc:

"Gì đây?

Lần này em đi theo giữ chồng sao?"

Seokjin nheo mắt cười:

"Anh ấy cứ đòi em đi theo mới chịu."

"Tình cảm dữ ha.

Thôi lên xe đi, về Min Thự rồi nói chuyện tiếp."

Namjoon chợt nhíu mày:

"Khoan đã, Hoseok còn chưa ra."

Taehyung hơi ngạc nhiên:

"Cả Hoseok cũng về à?"

Đúng lúc đó, từ phía trong sân bay, một người đàn ông bước ra kéo theo vali, phía sau còn có một cô gái trẻ đi cùng.

"Xin lỗi, hành lý tao bị thất lạc, phải mất cả buổi mới tìm được." – anh lên tiếng.

Jung Hoseok – Lão Tam của bang Agust D, tính cách sôi nổi, hào sảng nhưng rất nghĩa khí.

Taehyung liếc mắt nhìn người con gái đi cạnh Hoseok, thắc mắc hỏi nhỏ:

"Ai đi cùng mày thế?"

Hoseok khựng lại, nhướn mày:

"Em gái tao chứ ai."

"Cái gì???" – Taehyung ngỡ ngàng.

Cô gái ấy bật cười khúc khích, lúc này mới bước lên trước mặt Taehyung, ánh mắt trong veo:

"Anh không nhận ra em hả?"

Taehyung nhìn kỹ một lúc, gương mặt chợt giãn ra:

"Em... lớn nhanh quá!"

Jeon Jungkook, 18 tuổi, em gái cùng mẹ khác cha với Hoseok, hiện đang sống tại Mỹ, nay theo anh trai về Hàn.

Gương mặt xinh đẹp, tinh nghịch, khí chất như nắng ban mai.

Jungkook cười tươi:

"Chứ sao nữa.

Em phải đẹp mới dám đi chung với anh Hoseok chứ!"

Taehyung phì cười, trêu lại:

"Xinh quá nên anh nhận không ra."

"Cảm ơn anh quá khen nha." – Jungkook lí lắc đáp lời.

Nhìn hai người cứ ríu rít trò chuyện, Namjoon liếc mắt ra hiệu:

"Rồi hai đứa bay tính đứng tán nhau ở đây đến chiều luôn hả?

Lên xe!"

Cả nhóm bật cười, từng người kéo vali ra xe, cùng nhau trở về Min Thự—trụ sở chính của bang Agust-D, nơi mà nhiều bí mật và biến động sắp sửa bắt đầu...

Tại Min Thự.

Không gian yên tĩnh được bao phủ bởi mùi cà phê mới pha.

Trên chiếc ghế sofa bọc da màu đen giữa đại sảnh rộng lớn, Min Yoongi đang ngồi vắt chéo chân, tay nhàn nhã nâng ly cà phê, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cửa lớn.

Trong bộ vest đen tuyền, khí chất hắn lạnh lùng, uy nghiêm như vua chúa ngồi giữa ngai vàng.

Tiếng bước chân vang lên nơi cầu thang khiến ánh mắt hắn khẽ lay động.

Tina từ trên lầu đi xuống, vừa thấy hắn thì khựng lại trong một giây ngắn ngủi.

Nhưng rất nhanh, y lấy lại vẻ bình tĩnh, bước đến trước mặt hắn, cúi đầu lễ phép:

"Lão đại."

Hắn đặt ly cà phê xuống bàn, giọng trầm thấp nhưng uy quyền:

"Kiểm tra lô hàng tối hôm qua.

Tôi muốn có số liệu chính xác nhất trong hôm nay."

Y gật đầu:

"Vâng."

Tina xoay người định rời đi thì giọng hắn lại vang lên:

"Ở lại, chào hỏi Namjoon một tiếng rồi hãy đi."

Y thoáng dừng lại một nhịp, rồi lặng lẽ bước đến sofa đối diện, ngồi xuống, giữ khoảng cách rõ ràng với hắn.

Cùng lúc đó, tiếng động cơ vang lên từ ngoài cổng.

Hai chiếc siêu xe dừng lại trước sân Min Thự, khí thế không kém gì lễ đón tiếp nguyên thủ quốc gia.

Cửa xe bật mở, Jungkook tung tăng nhảy xuống, khuôn mặt rạng rỡ:

"Đại caaaa!!!"

Yoongi nghe thấy giọng gọi quen thuộc, khóe môi khẽ cong lên.

Hắn đứng dậy, mở rộng vòng tay như một phản xạ đã in sâu trong tiềm thức.

Jungkook chạy tới, nhào ngay vào lòng hắn.

"Em nhớ đại ca quá điiiii!" – giọng điệu nũng nịu như trẻ con khiến cả đại sảnh dường như mềm lại.

Yoongi cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc em, cười nhẹ:

"Dẻo miệng quá rồi đấy."

Tina ngồi ở ghế đối diện, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát.

Không ánh mắt ghen tỵ, không dao động – biểu cảm hoàn toàn trống rỗng.

Kim Taehyung bước vào, vừa thấy cảnh ấy thì nhíu mày, thầm nghĩ:

"Gì thế này, ôm ấp giữa nhà luôn à trời..."

Jungkook ngước khuôn mặt xinh xắn lên nhìn hắn, đôi mắt trong veo như mặt hồ buổi sớm:

"Sao đại ca không gọi cho em?

Làm em nhớ đến muốn chết luôn đó biết không?"

Yoongi khẽ xoa lưng em, giọng trầm mà ấm:

"Mấy ngày nay tôi bận, không gọi được."

Lúc này, Jung Hoseok từ cửa bước vào, kéo vali, nhìn thấy em gái liền cằn nhằn:

"Cái con bé này, lớn từng này rồi mà vẫn bám Yoongi như cũ.

Vậy làm sao lấy chồng cho nổi?"

Jungkook quay lại lè lưỡi:

"Sìiii~ Em chỉ muốn lấy đại ca thôi!"

Yoongi nhìn em gái nhỏ trước mặt, ánh mắt chùng xuống một chút, nhưng rồi dịu dàng nói:

"Được rồi, ngồi xuống đi."

Tina đứng dậy, quay sang cúi đầu chào Hoseok.

Hoseok nhìn thấy liền cười tươi:

"Lâu rồi không gặp, Tina."

Jungkook ngó nghiêng rồi hỏi nhỏ, giọng lanh lảnh:

"Chị là người đi Mỹ với đại ca để dự hôn lễ của Namjoon oppa đúng không?"

Tina gật đầu nhẹ nhàng:

"Vâng."

Jungkook reo lên:

"Chị xinh hơn hẳn luôn á, em mém chút không nhận ra!"

Lúc này, Seokjin từ phía sau bước vào, cũng gật gù:

"Phải đó, chị cũng không nhận ra Tina nữa luôn."

Tina cúi đầu lần nữa, lễ phép:

"Chào Lão Nhị, Nhị tẩu."

Namjoon cười, giọng ôn hòa:

"Phải công nhận, Tina thay đổi rất nhiều so với trước kia."

Taehyung khoanh tay đứng dựa vào cột cười cười chen vào:

"Mấy người gặp Tina cách đây năm năm rồi, tất nhiên là thay đổi chứ còn gì."

Namjoon khẽ gật đầu:

"Cũng đúng."
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 8


Bầu không khí tưởng chừng nhẹ nhàng, cho đến khi giọng trầm ổn của Yoongi vang lên, kéo mọi người quay lại hiện tại:"Lần này... về bao lâu?"

Ánh mắt hắn lúc này không còn sự ôn nhu dành cho Jungkook, mà mang vẻ dò xét, đầy hàm ý, hướng thẳng về phía Namjoon.Namjoon gật đầu, giọng trầm ổn nhưng không giấu được ý định rõ ràng:"Nếu có thể, chắc sẽ định cư luôn."

Jungkook ngay lập tức reo lên vui vẻ, mắt sáng rỡ như trẻ nhỏ được cho kẹo:"Thế thì tốt quá!

Ngày nào em cũng được gặp đại ca rồi!"

Hoseok khịt mũi:"Suốt ngày cứ 'đại ca đại ca' nghe muốn nhức đầu luôn đó."

Bầu không khí đang sôi động thì Tina nhẹ nhàng đứng dậy.

Cô cúi đầu, giọng bình tĩnh nhưng đầy xa cách:"Tôi có việc.

Xin phép đi trước."

Mọi người gật đầu đồng ý, chỉ riêng Yoongi không nói gì, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng y khuất dần sau sảnh lớn.Seokjin thở dài, ánh mắt có chút tiếc nuối:"Tina thay đổi nhiều quá.

Cô ấy không còn vui vẻ, hoạt bát như trước nữa."

Hoseok chống cằm gật gù:"Cũng phải.

Tina trưởng thành hơn rồi.

Nhìn vào là thấy, không còn kiểu bốc đồng như xưa nữa, mà trầm lặng hẳn."

Giữa lúc cả nhóm đang nói chuyện, giọng Yoongi lạnh lẽo cắt ngang:"Có gì phải bàn tán?"

Cả sảnh lập tức im lặng.

Không ai dám nói thêm.Taehyung nhún vai, cố chuyển hướng câu chuyện:"Thôi tụi mày lên phòng nghỉ ngơi đi.

Tối nay làm tiệc nhâm nhi chút cho vui."

Namjoon nở nụ cười nhẹ:"Được thôi."

Jungkook líu ríu kéo tay hắn:"Đại caaa~ Em ở đâu?

Có gần phòng anh không?Yoongi khẽ gật đầu:"Ở cạnh phòng tôi."

Jungkook hí hửng như bắt được vàng:"Vậy em lên phòng trước nha!"

Cô lon ton chạy lên lầu, bỏ lại ánh mắt đầy nghi hoặc của Taehyung đang dõi theo.Cậu quay sang Yoongi, cau mày hỏi thẳng:"Jungkook thích mày đúng không?"

Hắn nhíu mày:"Làm sao tao biết được?"

Taehyung nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói:"Mày không cảm nhận được à?"

Yoongi lặng một lát, rồi đáp:"Chắc chỉ như anh trai thôi."

Taehyung dựa người ra ghế, ánh mắt sâu hơn:"Tao thấy không giống đâu.

Mày nuông chiều nó từ bé, nó suốt ngày quấn mày như sam.

Sau này đi du học vẫn vậy.

Có thể... là Jungkook thích mày thật rồi."

Yoongi im lặng.

Ly cà phê đã nguội.

Nhưng ánh mắt hắn lại mang theo một thứ gì đó không rõ ràng – một sự rối rắm lướt qua rất nhanh, như sóng ngầm trong đáy mắt sâu.Buổi tối tại Min Thự, một bữa tiệc nhỏ nhưng được chuẩn bị chu đáo và sang trọng, như đúng phong cách của chủ nhân nơi này.Ánh đèn vàng dịu trải nhẹ lên chiếc bàn dài, nơi những người bạn chí cốt đã lâu không gặp mặt đang quây quần.

Mùi rượu vang hòa quyện cùng hương thơm thức ăn khiến không khí thêm phần ấm áp.Yoongi xoay nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt liếc nhìn Namjoon:"Sao lại quyết định về định cư?"

Namjoon đặt chiếc nĩa xuống, giọng anh bình thản mà chắc chắn:"Ở đây vẫn là nơi tốt nhất.

Với lại... cưới nhau cũng năm năm rồi, đến lúc nghĩ đến chuyện có con nối dõi."

Taehyung liền xuýt xoa:"Trời ơi, nghe mà ham.

Không biết khi nào mới tới lượt tao có vợ như người ta nữa đây."

Jungkook ngồi cạnh liền chen vào, giọng trêu chọc:"Chắc tại anh kén chọn quá chứ gì!"

Taehyung vội xua tay:"Không hề!

Anh là người dễ tính nhất hệ mặt trời đấy nhá!"

Hoseok cầm ly lên, nhìn sang Yoongi rồi hỏi:"Sao không gọi Tina xuống ăn cùng luôn?"

Taehyung chống cằm suy nghĩ:"Chắc chưa về đâu."

Vừa dứt lời, âm thanh động cơ xe từ ngoài sân vọng lại, rồi dần lịm tắt.Tất cả cùng hướng mắt về phía cửa khi Tina bước vào.

Cô mặc sơ mi đen và quần âu đơn giản, toát lên vẻ chững chạc và lạnh lùng.Tina đi chậm rãi, ánh mắt quét qua một lượt những gương mặt quen thuộc rồi dừng lại nơi Yoongi, cô cúi đầu cung kính:"Lão đại, nhiệm vụ ngài giao tôi đã hoàn thành.

Mọi số liệu đều đã cập nhật đầy đủ trong hệ thống nội bộ."

Yoongi không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn chăm chú vào ly rượu:"Ngồi xuống, dùng bữa với mọi người đi."

Seokjin mỉm cười thân thiện:"Phải đó, Tina.

Ăn chút gì rồi nghỉ ngơi."

Jungkook cũng hớn hở gật đầu, ánh mắt long lanh:"Đúng rồi, chị mới làm việc xong mà.

Chắc đói rồi đúng không?"

Tina khẽ cười, nụ cười nhạt nhòa như thoáng qua trong chốc lát:"Tôi không đói.

Nhưng cảm ơn mọi người đã quan tâm."

Cô cúi đầu lần nữa rồi lặng lẽ quay người, bước khỏi phòng ăn trong sự im lặng ngắn ngủi.Jungkook nhìn theo, lẩm bẩm:"Người gì mà lạnh lùng dễ sợ."

Taehyung đưa tay gõ nhẹ vào ly thủy tinh, chậm rãi nói:"Tina chắc mệt thôi.

Cô ấy không phải đang tỏ thái độ gì đâu.

Đừng bận tâm quá."

Hoseok đặt ly rượu xuống, giọng nghiêm túc hơn thường ngày:

"Mà tao nói thật nha Yoongi, Tina cũng chỉ là một cô gái.

Làm những nhiệm vụ căng như vậy, liệu cô ấy có đủ sức chịu nổi không?"

Taehyung khoanh tay, dựa người vào ghế, nhìn hắn đầy ẩn ý:

"Thằng này xưa giờ đâu có biết thương hoa tiếc ngọc.

Người ta ở bên nó mười năm, cống hiến đủ thứ mà đến một chút tình cảm cũng không có.

Lạnh thật đấy."

Jungkook nhăn mặt phản đối ngay:

"Sao đại ca lại thích cô ấy chứ?

Đại ca chỉ được là của em thôi, nghe chưa!"

Taehyung bật cười nhạt:

"Em chỉ giao tiếp với Yoongi qua điện thoại, những lần gặp mặt trực tiếp thì đếm trên đầu ngón tay.

Còn Tina... cô ấy ở cạnh Yoongi suốt mười năm qua.

Mưa gió gì cũng không rời nửa bước.

Nếu nói ai có khả năng khiến Yoongi rung động, thì anh nghĩ Tina có phần nhiều hơn em."

Câu nói ấy khiến không gian đột ngột lặng xuống.

Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại nơi Yoongi, nhưng hắn chỉ trầm mặc, không lên tiếng.

Gương mặt lạnh như thường lệ, nhưng ánh mắt kia lại sâu thẳm như đang lặng lẽ suy nghĩ điều gì đó... không ai đoán được.

Jungkook giận đến đỏ mặt:

"Nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là đại ca!"

Hoseok vội can:

"Thôi thôi, mỗi đứa bớt một câu đi.

Mới vừa tụ họp mà làm căng quá vậy."

Jungkook bật dậy, giận dỗi:

"Em không ăn nữa!"

Nói rồi em hậm hực rời khỏi bàn, gót giày giận dữ dội mạnh xuống sàn vang lên từng tiếng rõ mồn một.

Yoongi nhìn theo, ánh mắt thoáng động, rồi quay sang Taehyung, giọng trầm thấp nhưng đầy cảnh cáo:

"Mày bớt lời lại một chút không được à?"

Taehyung nhún vai, vẫn điềm nhiên:

"Tao nói có sai không?"

Yoongi nâng ly rượu, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói vang lên như một nhát dao lạnh cắt ngang bầu không khí:

"Tại sao tao phải rung động?"

Cả bàn ăn im phăng phắc.

Hắn nói tiếp, ánh mắt không hề dao động:

"Mười năm hay hai mươi năm cũng vậy thôi.

Chủ tớ...

đã phân biệt rõ ràng từ đầu."

Không gian dường như đông cứng lại, không ai nói nổi một lời.

Taehyung siết nhẹ ngón tay, ánh mắt thoáng thất vọng, rồi buông đũa:

"Tùy mày.

Tao không nói thêm nữa."

Cậu đứng dậy, bỏ đi mà không ngoái đầu nhìn lại.

Hoseok thở dài, xoa trán:

"Thiệt tình... mấy đứa này, toàn nóng nảy y như nhau."

Seokjin chậm rãi lên tiếng, ánh mắt lo lắng:

"Em thấy Jungkook giận thật đấy.

Con bé nhạy cảm, dễ tổn thương nữa."

Hoseok gật đầu:

"Yoongi, chắc Jungkook đang đợi mày lên dỗ đó."

Yoongi vẫn ngồi im, môi khẽ mím lại.

Gương mặt hắn không có biểu cảm rõ ràng, nhưng sâu trong đáy mắt ấy, có một tầng suy nghĩ đang xoáy ngầm.

Một hồi lâu sau, hắn mới gật đầu, giọng trầm thấp:

"Ừm."
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 9


Tina vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ẩm nhỏ giọt xuống vai, cô thả người xuống giường, thở dài:"Mệt chết đi được... cuối cùng cũng được ngả lưng rồi."

Ngày nào cũng vậy, cô gái hai mươi tuổi ấy phải làm việc từ sáng sớm đến tối khuya, có hôm vì nhiệm vụ đột xuất mà thức trắng cả đêm.

Đối với người bình thường đã là quá sức, huống gì là một cô gái mảnh mai như cô.Nằm chưa đầy mười phút, hơi thở Tina bắt đầu trở nên gấp gáp.

Đôi mắt lim dim, gò má ửng đỏ, cơ thể có chút nóng ran khó chịu.

Cô khẽ rên khẽ:"Sao... lại mệt đến vậy..."

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa."

Tina, còn thức không?" – giọng Taehyung vang lên, có phần gấp gáp.Tina cố lết dậy, cảm giác cả người mềm nhũn, chân bước ra mở cửa mà như dẫm trên bông.Cô mở cửa, tay vịn khung để giữ thăng bằng, giọng yếu ớt:"Ngài... tìm tôi có việc gì sao?"

Taehyung cau mày khi thấy sắc mặt cô trắng bệch:"Tôi gọi em mãi mà không nghe máy.

Muốn hỏi về số liệu lô hàng từ Malaysia—"Chưa nói hết câu, Tina loạng choạng, mắt tối sầm rồi ngã về phía trước."

Tina!" – Taehyung hoảng hốt đỡ lấy cô.

Cơ thể mỏng manh ấy ngã trọn vào lòng cậu, nóng hầm hập."

Chết rồi, sốt cao quá!"

Không kịp nghĩ ngợi, cậu bế bổng cô lên đưa vào trong phòng, đặt cô nằm lại giường.

Rồi không chần chừ, cậu chạy về phòng mình lấy khăn, chậu nước và thuốc hạ sốt.Trở lại, cậu dịu dàng lau mồ hôi trên trán Tina, đặt khăn mát lên má và cổ cô.Taehyung khẽ thở ra:"May mà mình tới kịp..."

Taehyung ngồi đó, ánh mắt chăm chú nhìn Tina – người con gái luôn âm thầm gánh vác mọi việc, chẳng than vãn nửa lời.

Lần đầu tiên, cậu thấy cô không mạnh mẽ, không lạnh lùng như thường ngày, chỉ là một cô gái bé nhỏ, yếu ớt nằm thiêm thiếp trên giường."

Tại sao đến bây giờ... tôi mới để ý đến em chứ?" – cậu tự hỏi, môi khẽ mím lại.Cảm xúc khó hiểu len lỏi trong lồng ngực, khiến Taehyung như bị thôi thúc bởi điều gì đó.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Tina – thật khẽ, thật dịu dàng, như sợ chạm mạnh sẽ khiến cô thức giấc.Cửa phòng khẽ hé.Ở bên ngoài, Yoongi đứng đó từ lúc nào không rõ.

Ánh mắt hắn sẫm lại khi chứng kiến cảnh ấy.Cảm xúc gì đó dâng lên trong lồng ngực, nghẹn nghẹn và khó chịu, như bị bóp nghẹt ở đâu đó...

Nhưng hắn không bước vào, không lên tiếng, chỉ khẽ siết tay lại rồi xoay người rời đi, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như chưa từng đến.Taehyung ở lại chăm sóc Tina suốt cả đêm.

Từ việc hạ sốt, lau người, cho đến đút từng muỗng cháo nguội.

Cô mệt mỏi dựa vào vai cậu, mắt khẽ nhắm lại, đôi môi vẫn còn nhợt nhạt.Nhìn gương mặt xanh xao ấy, cậu không khỏi xót xa.Lúc này, Taehyung mới nhận ra... hóa ra bản thân đã bắt đầu để tâm đến Tina.

Có lẽ là từ lúc thấy cô ngã vào lòng mình.

Cũng có thể... là từ những lần lặng lẽ quan sát cô phía sau lưng Yoongi.Cậu cười khẽ, vuốt nhẹ sợi tóc vương trên má y."

Tina à... em thật khiến người ta không thể không để ý."

Trong căn phòng rộng lớn phủ một màu tĩnh lặng đến nghẹt thở, ánh đèn vàng nhàn nhạt không xua được hơi lạnh đang len lỏi khắp nơi.

Yoongi ngồi một mình trên sofa, bóng lưng anh dày đặc sự nặng nề và trầm mặc.Khói thuốc mờ ảo lượn quanh gương mặt u ám.

Hắn rít một hơi sâu, rồi chậm rãi nhả khói vào khoảng không vô định.

Nhưng mùi thuốc không làm dịu được cơn giận đang âm ỉ cháy trong lòng.Hình ảnh Taehyung cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên má Tina cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu hắn—như một cái gai mắc kẹt nơi đáy tim.

Mỗi lần nghĩ đến, lồng ngực hắn như bị ai đó bóp nghẹt.Hắn nốc cạn ly rượu sóng sánh trong tay rồi không chút do dự ném nó xuống sàn nhà.

Bốp.Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn vang lên sắc lạnh, như châm chọc sự mất kiểm soát của hắn.Đột nhiên, Namjoon bước vào phòng, mang theo xấp tài liệu dày cùng gương mặt nghiêm túc."

Chuyện hợp đồng bên Ý, tao muốn bàn với mày ngay tối nay."

Yoongi đang ngồi dựa lưng vào ghế sofa, mắt vẫn nhìn vào khoảng trống phía trước.

Nghe vậy, hắn nhíu mày, tay gạt tàn thuốc chưa tàn rồi dửng dưng đáp:"Không có hứng.

Để sau đi."

Namjoon thoáng khựng lại, nhíu mày định nói gì đó, nhưng rồi thở dài, gật đầu bỏ đi.

Hắn biết rõ tính khí của Yoongi, càng ép càng vô ích.Cánh cửa khép lại, căn phòng trở về im lặng.

Yoongi ngả người ra sau, khẽ nhắm mắt.

Hắn biết mình không phải vì mệt, càng không phải vì lười... mà vì đầu óc từ nãy đến giờ không sao tập trung nổi.Rõ ràng hắn đang bị phân tâm.Một tiếng "rầm" dữ dội vang lên khi tay hắn nện mạnh xuống bàn kính.

Cả mặt bàn rung lên, tấm kính rạn nứt như sắp vỡ."

Con mẹ nó... mày điên rồi sao, Yoongi?" – hắn gằn từng chữ, khàn đặc, giọng nói trĩu nặng căm tức và bối rối.Bàn tay siết chặt, gân xanh nổi lên.

Hắn thở gấp, ánh mắt lộ vẻ đau đớn mà chính hắn cũng không thể hiểu nổi.Từ bao giờ... cô gái ấy lại có thể khiến hắn bất ổn đến vậy?Có lẽ... hắn đã thực sự rung động.

Không phải một chút.

Mà là thật.
 
Back
Top