Y vẫn đang nhẹ nhàng massage cho hắn, từng chuyển động trên bờ vai rắn chắc đầy thuần thục, khiến không khí trong căn phòng trở nên dịu lại một cách lạ lùng.Bất ngờ, hắn đưa tay lên nắm lấy bàn tay y, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đó.
Giọng hắn khàn nhẹ, mang theo chút gì đó vừa mỉa mai vừa như dụ hoặc:"Bàn tay này... từ khi nào lại trở nên dịu dàng như vậy?"
Y không rút tay lại, cũng không bối rối.
Gương mặt vẫn bình thản, môi khẽ cong:"Cảm ơn lão đại, ngài quá khen rồi."
Ngay lúc đó, cánh cửa lần nữa vang lên tiếng gõ.Hắn lập tức buông tay y ra, ánh mắt trở nên lạnh như băng.
Nhanh chóng chỉnh lại cổ áo, hắn ngồi thẳng dậy, lấy lại phong thái uy nghiêm đầy áp lực vốn có:"Vào đi."
Cánh cửa mở ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, gương mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.
Anh mặc áo sơ mi đen xắn tay, gương mặt điển trai nhưng mang nét ngang tàng đặc trưng."
Có chuyện gì mà gấp gáp vậy hả?" – anh lên tiếng, giọng cộc cằn như chẳng nể nang ai."
Mày kiểm tra hàng kiểu gì vậy?"
"Kiểu gì là kiểu gì?" – anh chau mày, bước tới, tay cầm lấy tập hồ sơ.Hắn không trả lời ngay.
Chỉ nhướng mắt về phía tập tài liệu trên bàn, giọng lạnh như lưỡi dao lướt qua:"Mày tự xem lại đi."
Người đàn ông lật nhanh hồ sơ.
Vài giây sau, ánh mắt anh bỗng biến đổi, từ bình thường chuyển sang sửng sốt."
Sao lại như vậy được?
Rõ ràng là đã đếm đủ 1000 hộp...
Sao bây giờ chỉ còn 950?"
Hắn khoanh tay, nghiêng đầu nhìn anh, giọng khinh bỉ:"Mày đang đặt lại vấn đề cho tao?"
"Không," anh hít sâu một hơi, giọng nghiêm túc hơn, "Tao sẽ điều tra lại chuyện này.
Nhất định sẽ cung cấp đủ như đúng số liệu thống kê.
Yên tâm đi."
Hắn im lặng, chỉ liếc qua một cái như đánh giá quyết tâm của đối phương.Người vừa đến là Kim Taehyung — một trong những người bạn chí cốt của hắn từ thời còn chưa thành lập bang AGUST D.
Lạnh lùng, nhanh nhạy, và rất thông minh, Taehyung là một trong những nhân vật cấp cao nắm giữ quyền lực quan trọng trong bang, và đương nhiên, cấp bậc của anh cũng cao hơn Tina.Tuy hay cộc cằn, nhưng giữa hắn và Taehyung tồn tại sự tín nhiệm hiếm có — một dạng anh em từng cùng vào sinh ra tử.Khi Kim Taehyung vừa quay người rời khỏi căn phòng, cánh cửa khép lại sau lưng anh, không khí lại rơi vào tĩnh lặng.Hắn khoanh tay dựa nhẹ vào thành ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cánh cửa đã đóng, rồi khẽ nhếch môi, lẩm bẩm một câu đầy khinh miệt:"Đúng là cẩu thả."
Tina đứng phía sau, giọng nói điềm tĩnh nhưng vẫn giữ sự tôn kính:"Lão đại, tôi có thể ra ngoài được chưa?"
Hắn không lập tức trả lời.
Một lát sau, giọng hắn vang lên, trầm và dứt khoát:"Tối nay, tám giờ.
Cùng tôi đi gặp đối tác."
Y cúi đầu, giọng mềm hơn:"Vâng, thưa ngài.
Tôi xin phép."
Tina quay người, bước nhanh ra phía cửa.
Dáng người mảnh khảnh lướt qua ánh sáng le lói hắt từ ô cửa sổ, tạo nên một cái bóng dài trên nền gạch lạnh.
Cánh cửa khẽ đóng lại sau lưng y, để lại trong căn phòng chỉ còn mình hắn.Hắn ngồi yên, ánh mắt lạnh băng dõi theo bóng lưng ấy đến tận phút cuối cùng.
Ánh mắt đó... phức tạp đến lạ.Tối 8 giờ tại nhà hàng Fire.
Trong căn phòng kín đáo và sang trọng, một người đàn ông trung niên đứng dậy, mỉm cười chìa tay ra:"Rất hân hạnh được hợp tác với Min Tổng."
Hắn đứng dậy, bắt tay đối phương, ánh mắt lạnh lùng nhưng toát ra khí chất khiến ai cũng phải dè chừng:"Hợp tác vui vẻ."
Cuộc gặp diễn ra suôn sẻ.
Không có gì bất thường.
Ngay sau đó, cả hai rời khỏi nhà hàng.
Tina là người lái xe đưa hắn rời đi.Chiếc xe lướt đi trong đêm, ổn định và im ắng.
Đèn đường hắt ánh sáng vàng cam qua kính xe, phản chiếu lên gương mặt bình thản của Tina.
Nhưng đột nhiên, y cau mày.
Có điều gì đó không ổn.Ánh mắt y dừng lại trên gương chiếu hậu.
Một... hai chiếc xe đen không đèn pha đang bám theo sát phía sau.Y lập tức tăng tốc, tay bám chặt vô-lăng, giọng nghiêm túc:"Lão đại, có người theo dõi chúng ta."
Hắn lúc này mới nhìn vào gương, đôi mày rậm lập tức nhíu chặt.
Không chần chừ, hắn tháo dây an toàn, lao lên ghế phụ:"Có mấy chiếc?"
"Ít nhất hai chiếc, và chúng không định bỏ cuộc."
Y vừa dứt lời, một chiếc xe đã áp sát, chạy song song bên cạnh.Y nghiến răng, đạp ga phóng vọt lên.
Tiếng động cơ gào rú trong màn đêm.
Hai chiếc xe phía sau truy đuổi quyết liệt như thể muốn húc văng họ khỏi đường.Y bình tĩnh quan sát địa hình phía trước, mỗi ngã rẽ là một cơ hội sống sót.Ngay khi phát hiện một khúc cua nhỏ dẫn lên đoạn đường ven núi, y không do dự đánh lái.Xe lập tức bẻ cua, bánh nghiến chặt mặt đường.
Cú rẽ gắt khiến thân xe trượt nhẹ, nhưng y giữ vững tay lái.Hắn nghiêng người sang phía y, giọng trầm nhưng đầy khẩn trương:"Bám chặt vào."
Ngay lúc đó, hắn bất ngờ chụp lấy vô-lăng, xoay mạnh một vòng, tạo cú xoay đầu điêu luyện khiến xe trượt ngang rồi lao nhanh theo hướng ngược lại.Cú xoay khiến hai chiếc xe phía sau không kịp phản ứng, mất lái và..."
RẦM!"
Chúng lao thẳng vào vách đá, nổ tung trong tiếng lửa bùng lên đỏ rực cả một khoảng trời đêm.Nhưng chưa kịp thở phào, chiếc xe của họ bất ngờ trượt bánh.
Hệ thống phanh...
đã hỏng.
Chiếc xe không kiểm soát được nữa, cứ thế lao thẳng xuống đoạn dốc dài ven núi.Gió rít mạnh qua ô cửa xe.
Cả hai nhìn nhau.
Một quyết định trong tích tắc.
Hắn quát lớn:"TUNG CỬA RA NGOÀI!"
Không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không muốn chết cháy trong xe, chỉ còn cách liều mạng.Cánh cửa xe mở toang giữa đêm tối.
Từng bóng người phóng ra khỏi xe đang trượt dốc, lăn dài xuống nền đất gồ ghề...Y lăn vài vòng trên mặt đất đầy đá sỏi, cơ thể chỉ chịu dừng lại khi đập mạnh vào một gốc cây to.
Cơn đau lan khắp người khiến y phải khẽ rên lên một tiếng.Phía bên kia, hắn khoẻ hơn.
Nhờ kịp thời bám lấy một nhánh cây gần đó, hắn giữ được thăng bằng trước khi rơi xuống sâu hơn.
Tuy nhiên, một nhánh cây khô đã quẹt ngang cánh tay, để lại một vết dài rớm máu.Y lảo đảo đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến lại gần hắn.
Dù đau, y vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh."
Lão đại, ngài không sao chứ?"
Hắn khẽ xoay vai, gật đầu:
"Không sao."
Nhưng ánh mắt y lập tức chú ý đến cánh tay hắn.
Vết thương không nhẹ, máu đang thấm qua tay áo sơ mi đen."
Ngài bị thương rồi," y nói, giọng trầm xuống."
Chỉ là vết ngoài da thôi."
Hắn đáp, dường như không muốn làm lớn chuyện.Y quay đầu nhìn lên dốc núi phía xa, nơi chiếc xe họ vừa nhảy ra vẫn còn mắc kẹt giữa hốc đá."
Trên xe có hộp cứu thương.
Để tôi—""ĐOÀNG!!!"
Một tiếng nổ vang trời cắt ngang lời y.
Cả hai lập tức ngoái lại.Chiếc xe vừa phát nổ, lửa bốc lên đỏ rực cả một vùng trời đêm.
Ngọn lửa nuốt chửng từng mảnh kim loại, để lại khói đen cuồn cuộn và ánh sáng chập chờn phản chiếu lên gương mặt lo lắng của y."...Điện thoại và túi của tôi..." – Y bất lực lẩm bẩm, giọng pha lẫn tiếc nuối.Hắn vẫn điềm nhiên, phủi nhẹ bụi trên vai:"Bỏ đi.
Mua cái khác dùng."
Y cắn môi, cố giữ bình tĩnh:"Nhưng điều quan trọng là... tôi phải gọi điện cầu cứu.
Ngài còn điện thoại chứ?"
Hắn đưa tay vào túi, lấy ra chiếc điện thoại đã bị nứt vỡ hoàn toàn.
Không cần nói thêm gì, y đã hiểu.
Hy vọng mong manh cũng bị dập tắt."...Vậy... làm sao bây giờ?" – Y thì thầm, ánh mắt đầy tuyệt vọng."
Đi tìm chỗ nghỉ tạm đã." – Hắn trả lời, giọng trầm và dứt khoát.Dưới ánh trăng sáng vằng vặc giữa núi rừng hoang vu, cả hai chậm rãi bước đi.
Sau gần nửa tiếng đồng hồ dò dẫm, họ tìm thấy một cái hang nhỏ, khuất sau những bụi cây um tùm.Y đứng trước miệng hang, mắt nhìn vào bên trong tối om, bất giác rùng mình."
Lão đại... phải thật sự qua đêm ở đây sao?"
Hắn chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu, giọng thản nhiên như thể đây chỉ là một bữa dạo chơi:"Ừm."