"Sau chín giờ tối trở đi, tất cả không ai được bước khỏi cửa phòng mình nửa bước."
Ngọc còn chưa hết đả kích vì sao Rosé lại biến thành bộ dạng này, chủ thuê đã xảy ra chuyện thì ai sẽ trả thù lao cho anh, liệu có nên tiếp tục phi vụ hay quay về thì..."
Đừng rung bông bưởi rụng!"
Giọng hát êm ái dần trở nên the thé giống như nổi giận vì ai đó làm trái ý cô: "Đã nói đừng rung bông bưởi rụng rồi mà!"
Tiếng kêu đột ngột làm cho một già một trẻ giật thót tim.
Rồi đột nhiên..."
Hu... hu... hu."
Cô ngồi thụp xuống đất, hoàn toàn tự độc thoại, ôm mặt khóc nấc lên từng tiếng, nước mắt chảy không ngừng qua kẽ tay giống như rất đau khổ.
Chưa khóc được bao lâu cô lại cười khanh khách như tiếng trẻ con, thoáng khóc thoáng cười, dường như thần trí không được minh mẫn.Cẩm Ngọc dừng chân, lông mày nhíu chặt, một luồng khí lạnh bò dọc sống lưng xông thẳng đến tận óc.Anh không phải loại yếu bóng vía nhưng vẫn không khỏi ớn lạnh khi nhìn về phía cây bưởi già.
Độ tháng sáu, bưởi cho bông trắng nõn, mấy nhà ở quê vườn tược đều có vài cây ăn trái kiểu thế này, bông kết thành chùm chùm bung tỏa hương thơm thanh mát quyện đặc trong không khí.
Vốn dĩ là khung cảnh đẹp đẽ, vậy mà giờ phút này anh thật sự trông thấy... từng chùm bông trắng phau đang lả tả rơi rụng xuống đất như có ai đó đang cố ý lay cành.
Dù anh đảm bảo nơi đó không hề có người nào khác ngoài cô gái!"
Thầy Sinh!"
Bà già nơm nớp thúc giục anh: "Đi vô nhà thôi thầy, trời cũng sắp tối rồi."
Ánh mắt Cẩm Ngọc sáng quắc, trong đôi mắt như âm thầm chất chứa một tia nghi hoặc, bỗng anh hỏi một câu lạ lẫm: "Bà có thấy thứ tôi đang thấy không?"
"Trời ơi, tôi thấy mà thầy.
Đó là cô Ba nhà tôi, cô Ba tội nghiệp bị người ta c..."
Giống như nhớ tới chuyện này không nên nói ra, bà già bụm miệng, nuốt xuống những lời chưa kịp nói: "... thần trí cổ không được bình thường.
Ban đêm thích ra mấy chỗ có hương thơm ngồi đó chải tóc lắm thầy."
Nói rồi bà quắt thằng chạy vặt trong nhà lại, dặn nó vào báo tin cho các bà và các cô, các cậu biết thầy Sinh tới rồi, kêu mọi người ra chuẩn bị.
Anh nhìn bà già áo tím chằm chằm.Không đúng!
Thứ anh hỏi không phải là cô gái, cô gái đó hiển nhiên là người sống, anh biết điều này.
Cái anh quan tâm là bông bưởi rụng như mưa kia liệu có ai thấy ngoài anh hay không.
Nếu bà ta cũng thấy điều bất thường thì hẳn đã sợ đến nhũn chân chứ không phải đứng im ở đây.
Vốn dĩ từ khi bước chân tới gần địa phận ngôi nhà này anh đã thấy có sự lạ, bây giờ bước vào trong, lòng càng nôn nao khó tả... linh cảm mách bảo như có thứ gì đang dần chệch khỏi quỹ đạo, che mắt anh vậy.Cẩm Ngọc vẫn chưa chịu đi theo bà già, đứng bất động quan sát chỗ cô Ba ngồi cười ngờ nghệch, hỏi cặn kẽ: "Nhà mấy người có mấy vị tiểu thơ vậy?"
"Có ba cô, hai cậu đó thầy."
Ba cô con gái, anh hi vọng người đó không phải là Rosé.Loáng thoáng, từ tán lá bưởi xum xuê trên đầu cô Ba lại lung lay.
Cẩm Ngọc vẫn chưa từng dời mắt khỏi đó cho nên có thể nhìn thấy từ chỗ tán lá đong đưa, có thứ gì thưa thớt màu đen ngòm dần đổ xuống đầu cô Ba.
Trời gần sáu giờ tối, mặt trời còn chưa tắt hẳn, phương xa vẫn còn le lói chút ráng đỏ trước khi giã từ, mắt anh càng không thể nhìn sai được!Trái tim anh như khựng lại.
Ngay lập tức anh siết chặt sợi chỉ đỏ vẫn luôn giấu trong cổ tay, chạy về phía cô Ba, thất thanh mà hô lên: "Cẩn thận!"
Gió thoảng qua, mùi hoa bưởi thơm ngát tràn vào tâm trí anh, nhưng đâu đó trong mùi hương thanh mát lại pha tạp vị tanh ngai ngái, rất khó ngửi, không phải mùi của máu mà giống như mùi của thứ gì chết ương thối lên.
Mùi đó không rõ ràng, Cẩm Ngọc vừa nghe thì lát sau nó lại biến mất, rất khó nắm bắt.Lúc anh chạy tới, cái thứ đen sì dài như tóc thòng xuống từ tán cây đã biến mất không tung tích.
Anh lặng cả người, đầu lưỡi thậm chí nếm được vị mằn mặn trong miệng...
Cái thứ dơ bẩn này chạy cũng nhanh thật.
Dưới gốc cây cũng không còn nhiều bông bưởi rụng như lúc nãy anh thấy, chứng tỏ thứ đó chỉ tạo ra ảo giác cho anh mà thôi.Cúi mặt xuống liền đối diện với nụ cười toang hoác, ngây ngô vô hồn của cô Ba, trên mái tóc bóng mượt của cô ấy còn vương vài cánh bông li ti, cô ấy chớp chớp mắt mách nhỏ với anh, điệu bộ rón rén: "Có người rung bông bưởi đó!"
"Mẹ bảo đừng rung bông bưởi.
Rụng rồi, quả đâu mà đơm bàn thờ?"
"Cô Ba Nguyệt!
Cô dọa người ta hết hồn thiệt đó!"
Bà già bấy giờ mới chạy tới phía sau anh, sức khỏe bà yếu nên thở hồng hộc, còn không quên trách móc cô Ba làm khùng làm điên quá mức kinh khủng.Ngọc mím môi, mắt cô ấy đục ngầu, là dấu hiệu của người mất đi hồn vía.
Miệng chỉ biết lặp lại đoạn nội dung vô nghĩa, Cẩm Ngọc nghĩ trong lòng, đoạn nội dung này hẳn là chấp niệm sinh ra trước khi cô ấy hoàn toàn mất đi thần trí như hiện giờ.Quan sát kĩ lại anh phát hiện cô này có dáng dấp và mặt mũi khá giống Rosé, có chăng giống đến bảy phần, chứ hoàn toàn không phải Rosé.
Khoảnh khắc đó anh khẽ trút một hơi thở phào.
Anh không biết cảm giác ấy là vì lo cho một người con gái xa lạ, hay chỉ vì thù lao chưa nhận.
Dù lý do là gì thì cuối cùng vẫn quy về một mối: Rosé chưa gặp chuyện.
Cô ấy còn tỉnh táo, và anh vẫn còn việc phải làm!Mà nếu muốn điều tra kĩ về sự việc nhà họ Lê thì cô Ba trước mặt anh... chính là một đầu mối không thể bỏ lỡ.
Cô ấy cũng thấy được "thứ" mà anh thấy.Bà già khổ sở hít thở, nói như đứt hơi: "Thầy Sinh, kệ cô Ba đi, cổ hay làm mấy trò mà không ai hiểu được, thầy mau vào nhà, mọi người trong nhà tôi đều nôn gặp thầy lắm rồi!"
Anh xoay người nhìn bà, tay chỉ vào cô gái: "Đem cô ấy vào nhà luôn đi.
Buổi tối mà để cổ ngồi cười một mình dưới gốc gây, nhà mấy người to gan lắm.
Lỡ dụ phải thứ không sạch sẽ tới thì có gánh nổi không?"
"Dạ... dạ, tôi biết rồi."
Bà già hớt hải, cuối cùng cũng cúi người đỡ lấy cô Ba đang lẩm bẩm những câu vô nghĩa vào theo.
Cô gái ngoan ngoãn đi theo, đầu hơi nghiêng nghiêng lưu luyến gốc bưởi, miệng vẫn cười ngây ngô.Cẩm Ngọc đi sau hai người họ, bước chân anh đạp lên những cánh hoa rụng mà chẳng hiểu vì sao cứ cảm thấy lành lạnh nơi gan bàn chân.
Trong đầu anh lởn vởn mãi tiếng cười khúc khích lúc nãy, nếu anh đoán không nhầm, thứ rung cây bưởi là một vong linh trẻ con.
Cũng có thể nó chính là đứa trẻ từng lởn vởn trước cửa phòng Rosé ngày ấy.***Theo chân bà già dẫn đường, Cẩm Ngọc khoan thai đặt chân vào gian chính, bước qua hai con sư tử đá và cái gương bát quái lồi bố trí trước dương trạch họ Lê.
Tại nơi đây người nhà họ Lê từ già trẻ lớn bé, gái trai đều xếp hàng nghênh đón anh một cách long trọng.Nhưng xuyên qua dòng người, thứ đập vào mắt anh là một cỗ quan tài đen kích cỡ cho trẻ con đang được treo chính giữa tiền sảnh!Vì đã được biết từ trước nên anh không thấy lạ, chỉ điềm nhiên kéo túi vải trên vai, mỗi bước đều vững chãi như người đã quen đối diện với những thứ vượt ngoài kiến giải thông thường.Lúc này, bà quản gia áo tím mới tiến lên một bước đỡ lấy bà cụ già nhất với điệu bộ rất mực cung kính: "Thưa bà, đây là thầy Chung Sinh mà bà cả đã mời về.
Thầy Sinh, đây là bà cụ Lê, cũng là mẹ chồng của bà Cả, là mẹ thân sinh của ông nhà chúng tôi."
Nghe giới thiệu, bà Cả cũng đi tới, chào hỏi Cẩm Ngọc một câu, người này vẻ ngoài rất sang quý, ngoài năm mươi mà dung mạo vẫn trẻ trung hơn tuổi.
Bà búi tóc cao cài trâm gỗ, tay đeo vòng ngọc, từng động tác đều có sự tiết chế của người xuất thân khuê các, người này hẳn là mẹ của Rosé, bởi vì cô được thừa hưởng vài phần khí chất tiểu thư khuê các từ bà.
Tuy nhiên phần đuôi lông mày kéo tới thái dương hơi lõm vào, cung phu thê không tốt, vợ chồng hẳn không hòa hợp nhau.
Cẩm Ngọc tò mò, nếu bà quản gia đã gọi là bà Cả thì chồng bà này chắc chắn có nạp lẻ!
Tam đại đồng đường*... rất thú vị!Cụ Bà, cũng là mẹ chồng của bà Cả tiến lên, hai tay chắp lại cúi đầu với anh: "Gia đình họ Lê chúng tôi vô cùng cảm kích thầy Chung Sinh đã không ngại đường xa mà đến tận đây.
Gần đây... trong nhà liên tục xảy ra những chuyện quái dị, cả người lẫn vật đều bất an, xin thầy ra tay giúp đỡ."
Vừa rồi thần thái của "thầy Sinh" khi thấy cỗ quan tài treo cao mà vẫn không sợ, thái độ điềm nhiên như nắm chắc mọi chuyện trong tay càng làm cho họ thắp lên một tia hi vọng trong tuyệt cảnh, họ biết mình đã mời đúng người.
Lúc trước anh lo xa bảo Rosé chuẩn bị giấy tờ mạo danh Chung Sinh, xem ra không cần dùng tới nó thì vẫn qua được ải này, bọn họ ai nấy đều sợ chết tới nơi, càng không có thời gian kiểm chứng xem ai thật ai giả.Cẩm Ngọc đưa mắt đảo một vòng, những người trong nhà họ Lê đều mang vẻ mặt hoang mang lo sợ.
Có kẻ mắt thâm quầng, có trẻ con lặng lẽ bám vào tay áo người lớn mà run.
Không khí sợ hãi và tràn đầy tuyệt vọng này không thể nào là ngụy tạo.
Anh trông thấy cô Rosé đứng trong đám người, giờ đây cởi bỏ thước đồ Tây cùng lớp trang điểm tinh xảo trên mặt đi, thay vào đó là tóc đuôi sam cùng chiếc áo bà ba màu hồng lụa đào thắm tươi trông cô càng ra dáng một tiểu thư con nhà giàu có, đầy nhã nhặn và duyên dáng.
Trong mắt cô đầy vẻ lo âu, cô cũng trông thấy Cẩm Ngọc, hai người chỉ thoáng nhìn nhau rồi thôi để tránh bị chú ý.Anh chắp tay, hơi cúi đầu đáp lễ, nói bằng chất giọng đã qua biến âm, hơi ồm ồm: "Tôi đến đây vì một chữ duyên, cũng vì lời mời của bà Thi.
Nhưng nếu đã là chuyện quái dị... xin hỏi rõ: quái đến mức nào?"
Một người phụ nữ trẻ đứng phía sau rụt rè lên tiếng, giọng lí nhí, đây là vợ của cậu Hai: "Dạ thầy, đêm sau cái chết của cháu gái, em Tư Trinh nhìn thấy đôi đồng tử của trẻ con sáng thao láo nhìn lén cổ qua khe cửa.
Sáng dậy nhà tôi làm theo lời ông thầy kia dặn, treo quan tài lên.
Mà tối đó ngủ vợ chồng con cái tôi nghe tiếng gõ cửa lúc nửa đêm, mở cửa ra thì không thấy ai...
Nhưng hôm sau con mèo trong nhà lại chết cứng trước bậu cửa, lưỡi thè ra, toàn thân ướt nhẹp như vừa ngâm dưới giếng.
Cái chết giống hệt như đứa cháu mới chết mấy hôm trước của tôi!"
Cẩm Ngọc không chớp mắt.
Chuyện cô Rosé bị "quan sát" một cách lén lút anh đã nghe Thơ kể đủ.
Nhưng theo quy trình vẫn phải tỏ ra ngạc nhiên lẫn đăm chiêu cho tròn vai diễn.Còn cái vụ mèo chết đó... chi tiết dìm nước bị lặp lại là một chuyện thật đáng ngờ!
Bỗng một người phụ nữ khác trông vẻ ngoài tiều tuỵ, hai má hóp lại như con khô lao tới đẩy vợ cậu Hai, ánh mắt đầy phẫn hận: "Em nói vậy mà nghe được sao em Hai?
Con Trân là cháu gái của em, em không xót thì cũng phải thương cho người làm mẹ trong vòng một năm mà mất cả chồng lần đứa con duy nhất này nữa chứ?
Em nói ám chỉ như vậy, ý nói con tui làm quỷ ám hại cả nhà hay sao?"
Tiếng rầm rì nổi lên làm đám đông thêm căng thẳng.
Người mất kiểm soát này chính là vợ của anh Cả đã qua đời mà Rosé từng ngậm ngùi kể lại hồi ở Kí Bảo.
Không ai lên tiếng.
Chỉ còn tiếng khóc nức nở và hơi thở nặng nhọc của người đàn bà ấy: "Nó chết mấy người cũng không cho đem chôn mà treo xác con tôi lên giữa nhà.
Giờ đây lại còn ngậm máu phun người, nói nó là quỷ!
Tôi thấy quỷ thật sự là mấy người thì đúng hơn!"
Ma tang cho trẻ con phải thật nhanh chóng, tối chết sáng chôn, sáng chết trưa chôn, không nên để trong nhà quá lâu.
Lúc chôn cũng tuân thủ nghiêm ngặt vài quy tắc để nó không theo về nhà, không lưu luyến cha mẹ nơi trần gian mà đi đầu thai.
Còn đây, đứa nhỏ bị treo giữa nhà gần ba ngày chưa chôn, người làm mẹ nào mà không đau đến đứt từng đoạn ruột.Mợ Hai xấu hổ quay đi, bào chữa: "Thì tôi thấy sao nói vậy.
Không phải thì thôi.
Nếu không phải liên luỵ cả nhà thì ai thèm treo con chị lên làm gì."
"Đủ rồi!"
Bà Cả quát một tiếng, dẹp đi cuộc cãi vã bắt đầu nhen nhóm của đôi chị em bạn dì: "Còn có khách ở đây, tụi bây tính làm xấu mặt cái nhà này đúng chưa?"
Cẩm Ngọc tiến lên một bước, vuốt nhẹ ria mép, anh nói: "Tôi hiểu tâm trạng của mọi người.
Gặp tình huống như vậy mà cả nhà vẫn duy trì được trạng thái thế này đã là không tồi.
Đêm nay có tôi trấn trạch, mọi người có thể yên tâm ngủ no giấc.
Mà con của cô, cũng không cần phải bị treo lên nữa."
Câu cuối cùng anh nói là dành cho mợ Cả.Mợ Cả nghe vậy thì run lên khe khẽ.
Cô mím môi, gật đầu một cái, rồi bước tới gần chiếc quan tài của con gái, đặt tay lên góc quan tài treo lơ lửng, khẽ khàng vuốt ve âu yếm như hồi nó còn sống.
Giọng cô nghèn nghẹn, cố giữ bình tĩnh mà vẫn lạc đi: "Vậy thì nhờ thầy...
Tui không muốn nó phải treo mãi như vậy nữa.
Nó còn nhỏ, chịu lạnh, chịu đói như vậy, tim người mẹ sao chịu nổi..."
Cẩm Ngọc nhìn cô, ánh mắt dịu đi đầy vẻ cảm thông.
"Như vậy có được không thầy..."
Lần này là bà Cả không yên lòng mà hỏi.
Đám đông im lặng.
Họ cũng sợ đêm dài lắm mộng, thả nó xuống thì nó lại đi khắp nhà, nếu làm ra chuyện gì hãi hùng thì chẳng phải thêm người nữa lại mất mạng ư?Cẩm Ngọc lùi một bước, giọng chững lại, có phần trang nghiêm: "Đêm nay chắc chắn không xảy ra chuyện.
Bà Cả bà nghe kĩ, cần chuẩn bị gấp cho tôi những thứ này.
Đây là bàn cúng đơn giản nên gom được từ trong nhà thôi: một lon gạo nếp, trứng gà sống ba cái, một bát nước mưa đầu mùa, tro nhang cũ đã đốt dở, một tấm vải trắng chưa dùng, và một tấm hình đứa nhỏ, chụp càng gần lúc nó còn sống càng tốt.
Nó phải nhìn chằm vào ống kính mới được."
Anh dừng lại, đảo mắt một vòng quanh căn nhà như cân nhắc địa thế, đảm bảo mình không bỏ sót gì, rồi tiếp lời: "Thêm một con dao nhỏ, miễn là chưa từng dùng giết mổ.
Một cái chiêng đồng.
Sau cùng, là một bộ quần áo trẻ con mà nó đã mặc qua, càng sờn vai rách gấu càng tốt.
Để nó nhận ra vật của mình, biết đường về nhà.
Tất cả phải xong trước chín giờ tối.
Sau chín giờ tối trở đi, tất cả không ai được bước khỏi cửa phòng mình nửa bước.
À, nhà họ Lê các người cả dâu cả con có tổng là mười người, chuẩn bị cho tôi mười cái hình nhân bằng rơm nữa."
Anh nhìn thẳng vào mắt từng người trong nhà, để chắc rằng mình không phải nhắc nhở mà chính để cảnh cáo bọn họ, nếu không làm theo đúng lời căn dặn thì sống chết cũng đừng có đổ lên đầu anh!Rồi giọng anh có phần lạnh xuống, từng chữ phun ra làm người ta có tật giật mình: "Tôi chỉ trị được cái hoạ trước mắt cho các người.
Còn tai hoạ mấy năm nay nhà các người gánh chịu từ đâu ra... hẳn trong lòng mấy người rõ nhất.
Không phải giải quyết vong linh đứa trẻ xong là ai nấy đều được bình an."
Mọi người mắt nhìn nhau, có người hiểu chuyện, có người mịt mờ không hiểu gì.
Sau một lời mà lòng người đã tan rã không còn đoàn kết.
Bà cụ tiến lên nói đầy khẩn thiết: "Tôi sẽ sai con cháu đi chuẩn bị lễ vật thầy cần.
Chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị phòng riêng cho thầy, mong mọi việc đều suôn sẻ!"
"Được rồi.
Bây giờ tôi cần đi quan sát một lát.
Mọi người ai làm chuyện nấy đi."
Những kẻ không có phận sự nào dám nán lại lâu ở chỗ sảnh nhà có treo cái quan tài lạnh lẽo này chứ.
Tất cả đều lui hết về phòng, hoặc là ai làm việc nấy.
Chỉ có cô Rosé là giả vờ đón tiếp, ở lại giới thiệu này kia cho anh.
"Ở chỗ này anh gọi tôi là Trinh, tôi tên thật là Diễn Trinh."
Diễn Trinh thận trọng nói với anh.
Cẩm Ngọc cũng hạ thấp giọng, đầy vẻ không hài lòng: "Sự tình nhà cô có nhiều oan trái, cả nơi chôn của ông cô cũng đầy khuất tất, vậy mà cô vẫn giấu tôi?
Mạng của tôi cô đền nổi sao?"
Diễn Trinh biết mình không đúng trước nên chỉ có thể nói xin lỗi.
Cũng may Cẩm Ngọc trách móc chứ không hề truy cứu.
Cẩm Ngọc để ý chiếc quan tài đã lâu, nay mọi người giải tán hết, anh vội đi tới chỗ đó quan sát kĩ.
Chiếc quan tài được mắc khéo léo trên tấm lưới đan bởi bốn sợi dây thừng cột từ bốn góc cột, thật sự "lơ lửng" giữa nhà.
Bên trên phủ khăn trắng, bốn góc cắm bốn cây nến trắng cỡ lớn, có đế đỡ bài bản.
Khi gió bên ngoài lùa vào thổi tung một góc khăn tang, lộ ra cỗ quan tài mài nhẵn bóng như gương, phản chiếu lờ mờ khuôn mặt người đang bước vào.
Ở thời buổi này chết mà được nằm trong áo quan chỉnh tề sang quý như vậy chỉ có những nhà cực kì giàu thôi.Giữa nhà tự nhiên treo một cái quan tài làm không khí trở nên u uẩn, vô cùng ghê người.
Bảo sao vừa nãy anh cho giải tán là mọi người liền bỏ của chạy lấy người ngay.
Trước gian nhà chính treo một cái gương bát quái lồi; hai bên bậc thềm trưng hai con sư tử đá giữ cửa, khuỵu một gối chống một gối, đôi thú hộ vệ dương trạch dáng đứng vô cùng uy phong lẫm liệt.
Tài vị* của gian chính sạch sẽ thông thoáng đặt một cái kệ gỗ khắc hoa văn, trưng bày Thiềm Thừ ba chân ngậm tiền vàng khắc ngọc nguyên khối, to bằng quả dưa hấu.
Cột lẫn rường tổng là hai mươi bốn, nhiều nhưng không hề rối mắt.Chính giữa treo bức tranh kiếng thờ tự bắt mắt, hai bên treo hai câu đối chữ Nôm.
Xem ra, anh Niên nói nhà này xem trọng phong thủy quả là không sai.
Cách cục bài trí này nhất định là do thầy có nền tảng chỉ điểm.Gương trấn trạch, phản sát khí cũng có; đôi sư tử trấn tà khí, hộ gia vận cũng có; Thiềm Thừ cũng quay đầu vào trong chứ không quay ra ngoài.*Cửa chính tọa Bắc, hướng Nam, dựa theo vị trí kết hợp bố trí trong nhà, sao Vượng tinh có thể nhập trung cung, sinh khí cát tường.
Trong phong thủy gọi đây là cách cục cát tường.*Từ khi bước vào nhà, Cẩm Ngọc vẫn luôn quan sát cách cục nơi đây.
Xét về dương trạch không có gì đáng ngờ, tai họa không thể đến từ đây được, mà đúng như những manh mối trước đó anh thu thập, âm trạch của nhà họ Lê mới thực sự là thứ cần lưu tâm.
Đêm nay xử xong vong nhi kia, ngày mai anh định đích thân ra chỗ chôn cất một chuyến, quan sát địa hình mới có thể nhanh chóng phá giải tai hoạ.
__
Chú thích🙁*) Tam đại đồng đường: ba thế hệ ở cùng với nhau (gồm ông bà, cha mẹ, con cháu)(*) Tài vị: Theo phong thủy học, tài vị là góc tài lộc, nơi hội tụ vận khí, thu hút tài khí trong gia đình hay còn gọi là điểm giao thoa giữa 2 dòng khí: tinh khí hướng lên và địa khí hướng xuống.
Đây được xem là vị trí chủ chốt trong căn nhà mang đến tài lộc, may mắn cho gia đình.(*) Thiềm Thừ: theo quan niệm trong phong thủy, trưng bày thiềm thừ phải quay mặt vào trong, nếu không sẽ nhả tiền ra ngoài, tán tài khí. (Theo "Linh vật hoá sát")(*) Cách cục cát tường: Một cách cục phong thuỷ theo Huyền Không Phi Tinh.
Nếu sao Vượng tinh + ở đúng vị trí (đúng cách) + đúng hình thế (tương hợp) thì trường hợp này gọi là cách cục đắc cách: cách cục cát tường.