Vui lòng đọc tại acc @TamhontangdongXD ở 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭.
Chương 42.“Mày mang theo CTRZCCR?”
Tù Phong nhếch mép, lộ ra vẻ khát máu.
Hắn từ từ tháo chiếc kính che mắt xuống.
“Tốt lắm.
Vậy chúng ta chơi thật nào…kiến hôi bé nhỏ.”
Mắt kính được gỡ xuống làm lộ ra đôi mắt vô cơ, trong đó là vô số vi mạch điện tử, những gân xanh nhỏ chẳng chịt cùng dây điện liên kết lại, khiến gương mặt vốn tuấn tú của Tù Phong trông có vẻ dữ tợn.
Tia laser đỏ tươi quét qua người đàn ông, Hiên Thí cảm nhận được một lực trong không khí bắt đầu chuyển động, đối phương đang sử dựng trọng lực.Hiên Thí biết rất rõ nhược điểm của mình, anh vẫn chưa quen với việc điều khiển các lực kia.
Tốc độ của đối phương nhanh tới nỗi anh chỉ kịp sử dụng lực đẩy cho mình, miễn cưỡng tránh được.
Thân là lính đánh thuê đã trải qua nhiều trận chiến, Tù Phong chỉ cần một lần ra chiêu liền hiểu rõ.“Hahahaha, mày chỉ là một con chó được nuôi trong chuồng!
Thứ phế vật!”
Hai người giao đấu nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh chớp động trong căn phòng.
Hiên Thí có thể thấy rõ ràng từng động tác của đối phương, thậm chí có thể gián đoạn hành động của Tù Phong.
Tuy nhiên, mắt theo kịp không có nghĩa là thân thể cũng theo kịp.
Bây giờ anh chỉ có thể dụ Tù Phong phá hủy căn phòng này.“Từ bỏ đi, rác rưởi.”
Tù Phong ngay lập tức nhận ra ý đồ của anh, hắn cười độc ác.
“Đây là rào chắn FCI đời mới nhất, không kẻ nào có thể phá vỡ, không một ai.”
“Vậy nên, chi bằng mày dùng cái bộ não nhỏ bé đáng thương của mày để nghĩ di thư dần đi?”
“Ưm..”
Một giây mất tập trung, Hiên Thí bị trọng lực của đối phương đánh trúng, bị đè trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Máu chảy xuống từ thái dương khiến tầm mắt của anh chỉ còn một màu đỏ.Một chân Tù Phong dẫm nát mu bàn tay Hiên Thí, anh cau mày đau đớn, Hiên Thí nghe được tiếng xương vỡ nát của bàn tay.
Tù Phong cúi người, nhìn người đàn ông bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, cười suồng sã:“Sao nào, không được nữa à?”
Lính đánh thuê tóc đen day day đế giày, xương cốt vỡ thành từng mảnh phát ra âm thanh răng rắc.
Tù Phong nắm tóc người đàn ông, xách nửa người Hiên Thí lên.“Chuyện này mà cũng không làm được, chẳng trách em ấy không cần mày.”
“...”
Đôi mắt Hiên Thí dần trở nên mơ hồ, con ngươi màu đen hấp thu tất cả ánh sáng, mang theo cả ánh mắt của đối phương.“Có điều, đôi mắt của mày đúng là quyến rũ.”
Con mắt máy móc của Tù Phong lấp lánh, hắn vươn tay chạm vào đôi mắt của người đàn ông.
“Vừa hay, bộ sưu tập của tao lại có thêm một thứ—Nhân tiện, rác rưởi, tên mày là gì?
Tao sẽ ghi lên nhãn…”
Bàn tay gần như chạm đến mi mắt của Hiên Thí đột ngột dừng lại, đổi hướng tấn công phía sau.
Vương Tuyền Tư đang lén lút lại gần không kịp tránh né, bị Tù Phong đánh trúng, nện người vào tường, kéo ra vệt máu trượt dài.“Không cần vội, tao sẽ xử lí từng đứa, đúng là đám ngu.”
“Vô liêm sỉ…”
Tù Phong mỉm cười móc mắt phải của Hiên Thí ra.
Vương Tuyền Tư xụi lơ ở góc tường phát ra một tiếng rên rỉ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nửa mặt bên trái của Hiên Thí nhuộm máu đỏ, mà không thể nào nhúc nhích.
Dù bị hành hạ như vậy, Hiên Thí vẫn nhìn Tù Phong không chớp mắt.“Perfect~”Tù Phong huýt sáo đắc ý, đặt nhãn cầu đầy máu trong không trung, chuẩn bị xuống tay với bên mắt còn lại.“Đủ rồi!”
Thái Thanh Dao im lặng nãy giờ cuối cũng cũng lên tiếng, ngăn lại động tác của Tù Phong.
“Mau xử lý chúng đi!”
“Em tốt bụng thật đó, cục cưng à ~.
Nếu nữ vương điện hạ đã nói thế thì..”
Tù Phong buông tóc Hiên Thí ra, khiến anh ngã bộp xuống vũng máu.
Trước tiên hắn dẫm nát tay anh, sau đó cười lạnh giơ cái chân còn lại nhắm ngay đầu Hiên Thí.“Vĩnh biệt, rác rưởi.”
Tù Phong đạp mạnh xuống.“Vù—”Tù Phong dừng chân lại, hắn mang vẻ không thể tin nổi nhìn gió theo vách tường biến mất thổi vào, mái tóc đen dài của hắn bị thồi bay tứ tung.
Không thể nào, không thể nào có chuyện đó!
Rào chắn FCI, không kẻ nào có thể phá vỡ, không người nào có thể!Nếu không người nào có thể phá vỡ, vậy thì chỉ có…Thần.Hiên Thí cố hết sức ngẩng đầu, tầm mắt anh lướt qua Tù Phong thất kinh và Thái Thanh Dao đang hoảng hốt, rồi dừng lại trên người đang đứng ở kia.
Ánh nắng chiếu rọi phía sau y, những tia nắng vàng vờn quanh người đó tự như vị thần trong tranh vẽ được người ta sùng bái.
Mái tóc dài màu bạc bay phất phơ trong gió, khí thế bức người phát ra từ người đó.
Y cẩn thận xem xét tình hình căn phòng, khi nhìn thấy Hiên Thí, biểu tình trên mặt y lập tức tối sầm.“Aaaaaa—!!!!”
Tù Phong hét lên trong nỗi kinh hoàng tột độ, hắn sợ hãi nhìn đầu ngón chân mình lơ lừng trên đầu người đàn ông bắt đầu biến dạng, từ da dẻ bình thường biến thành một đống bột nhão, xương cốt đau đớn từ mũi chân bắt đầu lan dần.“Xương của ta— Xương của ta—!!”
Hắn hoảng sợ muốn trốn thoát khỏi cái thân ảnh thanh thoát kia, lúc này trong mắt Tù Phong cái người như thiên thần kia còn đáng sợ hơn cả ác ma.
Nhưng hắn không tài nào nhúc nhích được, áp lực vô hình của đối phương khiến hắn thậm chí không thể cử động lấy một mảnh xương— đó là khi xương cốt của hắn còn tồn tại.Chẳng mấy chốc, Tù Phong đến nói cũng không làm được— Bởi xương hàm của hắn đã biến mất, cơ thể giống như bùn nhão chảy trên sàn.
Không còn khung xương chống đỡ, não và các cơ quan nội tạng khác của hắn đè ép lên nhau, đau đớn còn hơn cả cái chết.
Thêm vào con mắt điện tử của hắn chèn ép, Tù Phong cảm thấy tuỷ não của hắn cũng bị đè bẹp thành bùn nhão.
Tù Phong đảo mắt sợ hãi, nhìn thân ảnh khủng bố kia từ từ lại gần.Hiên Nhiên đá Tù Phong sang một bên như một đống vải rách.
Hắn bị đá một cái, cơ quan nội tạng càng thêm rối lại với nhau, Tù Phong thấy khó thở vô cùng bởi phế quản và ruột non của hắn đã quấn lại với nhau.Tại sao, tại sao không để tao chết đi!
Hắn muốn gào lên như vậy, lại không thể phát ra âm thanh nào.“Ngươi sẽ không chết.”
Đôi mắt đỏ rực không mang theo chút tình cảm nào, nhìn đống “vải rách” kia:“Bởi ta không cho phép ngươi chết”Thần đã nói như vậy.Hiên Thí cảm nhận được một bóng người che phủ anh, người nọ hình như đang ngồi xổm bên anh.
Hiên Thí cứ như một đứa trẻ làm sai điều gì, không dám ngẩng đầu nhìn người đó, không muốn đối phương thấy chuyện sai lầm mình đã làm.Người đàn ông bị một vòng tay mạnh mẽ nhưng chẳng thiếu đi dịu dàng ôm lấy, tầm mắt khuyết một bên đối mặt với khuôn mặt tinh xảo không tì vết của người nọ.
Dù gương mặt ấy chẳng có chút biểu cảm nào, mọi sinh vật đều có thể cảm nhận được khí thế đáng sợ toát ra từ y.
Lúc nhìn Hiên Thí, lại càng là áp lực đến mức hô hấp khó khăn.Hiên Thí lảng tránh ánh mắt Hiên Nhiên, anh nhìn về phí Vương Tuyền Tư, thấy Xa Ly đang giúp cậu ta xử lý thương thế.Vương Tuyền Tư ngơ ngác nhìn Hiên Thí, nhìn chăm chú đến mức dường như sắp bị áp suất trong không khí hình thành đè bẹp.
Vết thương đột nhiên bị ấn mạnh khiến cậu ta đau đớn mà bừng tỉnh:“Ui da!
Nhẹ chút coi, sếp!”
Cậu đau đến nhe răng trợn mắt.“Cuối cùng cũng chịu thu ánh mắt lại?”
Xa Ly miệng không nhúc nhích, răng cũng không động, chỉ có lưỡi cử động: “Nhóc mày nhìn cái gì vậy hả, coi chừng Điện làm thịt cậu…”
“...”
“Tôi chưa có nói gì hết, nên là ngài làm ơn dời cái ánh mắt tôn quý kia của ngài đi được không, ngài Thí.”
“...”
“Chuyện này, ai có thể giải thích cho tôi biết rốt cục là có chuyện gì không?”
Vương Tuyền Tư ngó Hiên Thí.
“Tôi méo hiểu gì hết.”
“Rất đơn giản.”
Thái Thanh Dao sắc mặt trắng bệch đột nhiên bùng nổ, giọng nói the thé vô cùng chói tai.
“Tôi nói cho cậu biết, anh ta là ai!”
Thái Thanh Dao giận dữ chỉ vào Hiên Thí đang bị Hiên Nhiên ôm vào lòng.“Anh ta là Hiên Thí!
Họ Hiên Viên!
Dòng dõi đế vương!”
Cô ả cười khằng khặc nhìn Vương Tuyền Tư ngẩn ra.
“Đúng thế, anh ta chính là cha của vị thần mà các ngươi tín ngưỡng!”
Hiên Thí đột nhiên thấy bi ai, nhìn Thái Thanh Dao điên cuồng.
Anh thở dài, quay đầu nói với người phía sau.“Buông ta ra.”
Vòng tay ôm lấy anh siết chặt lại, Hiên Thí không nhìn những người kia nữa, anh đối mặt với cặp mắt màu máu đầy sự bướng bỉnh và phẫn nộ của y, cất lời:“Để ta đi,...Nhiên.”
Đối phương ngây ngẩn, niềm vui sướng đong đầy trong đôi mắt đỏ tươi như ngọc.
Hiên Thí mỉm cười, rời khỏi vòng tay của Hiên Nhiên.Anh ngẩng đầu, đối mặt với người phụ nữ kiêu ngạo kia.“Xin lỗi, chuyện xưa vừa nãy tôi còn chưa kể xong.”
Hiên Thí chậm rãi đến gần Thái Thanh Dao.“Sau đó tôi bị cô ấy vứt bỏ.
Ban đầu, tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ thời gian thật sự có thể thay đổi một người ư?”
Môi Thái Thanh Dao mím lại thành đường thẳng, màu sắc duy nhất trên gương mặt kia là son môi đỏ tươi đến kì dị.“Sau này, tôi lại hiểu được rằng.”
Hiên Thí đứng trước mặt người phụ nữ, con ngươi tối đen yên lặng nhìn ả.
“Thật ra thời gian chẳng thay đổi gì cả.
Nó chỉ làm cho bản chất xấu xí vốn có dần hiện ra mà thôi.”
“Thần Kỷ không phải là thứ dễ chơi đúng không.”
Sắc mặt Thái Thanh Dao trắng bệch, Hiên Thí nhìn bàn tay ả nắm chặt thành quyền, móng tay đỏ tươi ghim sâu vào da thịt.“Về chuyện này, mọi việc đều có thể tóm gọn trong hai chữ.”
Hiên Thí hạ tầm mắt xuống.
“Bản chất con người.”
“Lúc trước tôi biến mất, cô ta chắc chắn đã nghĩ đến chuyện nhân cơ hội này mà khống chế —À không, phải nói là nắm Thần Kỷ trong tay.”
Nụ cười của Hiên Thí mang đầy sự châm chọc.
“Nhưng mà ả ta đâu nghĩ đến chuyện bản thân cô ả có đủ năng lực lên làm lãnh đạo hay không.”
“Chuyện tiếp theo cũng rất dễ đoán, cô hẳn là bị áp lực đến mức suy sụp.
Áp lực đè nén, hoài nghi, trào phúng và khinh rẻ khiến cô không cam tâm, tủi thân và mệt mỏi khiến bản chất của cô lộ ra.”
“Chỉ cần đổ hết tất cả bất mãn cùng sai lầm lên người khác là được rồi không phải sao?
Nên là, một người có sẵn ở đó…”
“Câm miệng!!!
Câm miệng câm miệng câm miệng!!!”
Thái Thanh Dao cuối cùng cũng không nhịn được bắt đầu thét chói tai, ả như muốn lao đến xé rách miệng người đàn ông.
“Anh thì biết cái quái gì!
Biết cái gì cơ chứ!!!”
Nhưng ngay lập tức bị áp lực vô hình đè lại trên giường.
Hiên Nhiên liếc Thái Thanh Dao cảnh cáo, ả đàn bà rùng mình, sau đó lại oán hận trừng Hiên Thí.“Tại sao!
Tại sao!!”
Thái Thanh Dao liều mạng gào lên.
“Trong mắt y chỉ có anh!
Chưa từng đặt người mẹ là tôi này vào mắt!
Ngay cả ‘máu tổ tông’ cũng lập tức đổi cho anh!!!
Là anh, là anh ép tôi!!
Hừ, đừng cho là tôi không biết những thứ dơ bẩn anh đã làm!!”
Gương mặt Hiên Thí bỗng chốc trắng bệch, Thái Thanh Dao cười to đắc thắng.“Điện, để ta nói con biết.
Người cha thân yêu của con đã bị một kẻ khác đặt dưới thân hung hăng làm thế nào…”
Giọng nói của ả đàn bà bỗng bị bóp nghẹt như gà bị bóp cổ, Hiên Thí lúc này đã mặt cắt không còn giọt máu.“Cô biết?”
Giọng nói của anh mơ hồ.
“Lúc đó cô còn tỉnh táo?”
Thái Thanh Dao há miệng thở dốc, nhưng vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.“...Mà cũng chẳng sao.”
Hiên Thí cúi đầu mỉm cười.
“Đúng rồi, vừa hay cô lại nhắc tôi nhớ lại chuyện cũ.”
“Sau đó, cô ả cuối cùng cũng đạt được giấc mộng của mình, đứng trên địa vị cao.
Đó cũng là lúc, bản tính xấu xa tiếp theo của cô ả lộ ra, một người đang đứng trên đỉnh cao của tiền tài và danh vọng, thứ mà người đó muốn theo đuổi, chỉ có một.”
Nụ cười của Hiên Thí càng lúc càng mỉa mai.
“Là vĩnh hằng.
Xin hãy ban cho ta sinh mệnh vô hạn để hưởng thụ tất cả những thứ này, tất cả các hoàng đế đều từng cầu nguyện như vậy.”
“Sau đó, tôi lại trở về.
Vì thế ả ta bắt đầu hoảng sợ, bởi vì tôi ở đâu, cũng có thể huỷ hoại mọi thứ của ả.”
“Ở đây, tôi sẽ huỷ hoại địa vị của ả.”
Hiên Thí vẽ ra một đường trong không trung, mỉm cười.
“Mà ở trong quá khứ, tôi sẽ cướp mất quyền lực tương lai của ả.”
“Vậy nên, ả ra tay trước.”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn ả, trong nháy mắt, Thái Thanh Dao cảm nhận được áp lực khủng bố như muốn huỷ diệt tất cả từ vị thần của thể giới này, ả gian nan nuốt nước miếng.“Chuyện xưa đến đây là hết.
Đổi lại…”
Trong phòng lại yên tĩnh, Thái Thanh Dao kinh hoảng nhìn Hiên Thí.
Người đàn ông bước từng bước, Thái Thanh Dao hoảng sợ muốn lui về sau.
Lại thấy Hiên Thí hơi cúi lưng, nhặt một vật lên.Là mắt kính của Tù Phong.Người đàn ông lưu loát đeo kính lên, che đi một bên mắt bị thương, sửa sang lại quần áo.
Sau đó, anh nở một nụ cười lịch sự với Thái Thanh Dao, giống như rất nhiều năm về trước.“Xin hỏi, tôi có vinh hạnh được mời cô nhảy một điệu không?”
Thái Thanh Dao không có quyền từ chối, ả chỉ có thể bắt đầu khiêu vũ cũng Hiên Thí ở nửa căn phòng không toàn vẹn.Giống như một điệu nhảy đầy si mê của một cặp đôi bình thường.
Thân ảnh của người đàn ông và người phụ nữ đan vào nhau, duy mĩ đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng.
Dù không có nhạc đệm, nhưng tiếng chuông lanh lảnh lại biến thành nhạc đệm tốt nhất.Vương Tuyền Tư trầm mặc nhìn mọi chuyện, mắt cậu bị màn khiêu vũ đầy tuyệt vọng kia chọc cho đau đớn.
Cậu hơi không đành lòng dời tầm mắt, nhìn vị thần của bọn họ, thân ảnh màu bạc yên lặng ở một bên, đôi mắt đỏ rực như lửa thiêu chăm chú nhìn hai người đang khiêu vũ.
Vương Tuyền Tư tự hỏi, rốt cục vị kia dùng tâm tình như thế nào để chứng kiến tất cả chuyện này?Hiên Thí tập trung vào điệu nhảy cuối, tựa như quay lại bữa tiệc năm đó.
Anh cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mắt, nhìn thật kĩ từng tấc da thịt cô.Anh cũng nhìn ra được, ẩn sau trong đáy mắt cô ả toàn là tàn khốc.“!”
Thái Thanh Dao hoảng sợ nhìn tay nàng xuyên qua thân thể Hiên Thí, không dám tin mà thử lại lần nữa, kết quả vẫn như thế.
Không chỉ có mỗi tay, ả phát hiện không biết từ lúc nào đã không còn cảm nhận được xúc cảm từ người đàn ông.
Tiếng thở dài của Hiên Thí vang lên bên tai.“Cô phát hiện ra rồi.”
Vẫn duy trì nhịp điệu khiêu vũ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên hết như lời thì thầm với tình nhân.“Tia phóng xạ của lực yếu.” [Ngoại truyện 1 đã từng nhắc qua, bà của Hi Lộ cũng là bị ảnh hưởng của cái này nên mới mất.]“Không…!
Không không không không—!!!
Không—!!!”
Thái Thanh Dao kinh hãi thét lớn.
“Anh không thể làm như vậy!!!
Anh không thể đối xử với tôi như vậy!!!”
Hiên Thí im lặng, vẫn tiếp tục khiêu vũ.“Không—!
Tôi không muốn chết!!!
Điện!
Ta là mẹ của con!!
Cứu, cứu ta!!
Cứu ta—”“...”
“Van xin anh!!
Làm ơn tha thứ cho tôi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa!!!
Cho tôi cơ hội đi mà, xin anh…”
“...”
“Tao nguyền rủa mày!
Tao nguyền rủa bọn mày!!!”
Thái Thanh Dao nổi điên gào lên.”
Mày không thể đắc ý lâu đâu!!
Tao nguyền rủa mày vĩnh viễn không được yên thân!
Mày sẽ xuống địa ngục!!!”
“...”
“....Aaa, tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chếtttt…..”
Thái Thanh Dao khóc không thành tiếng, thân thể ả bắt đầu hư nhược, nhạt nhoà đi, cuối cũng biến mất trong không khí, không để lại dấu vết nào.
Hiên Thí buông thõng bàn tay trống không.“Không phải cô thích sự vĩnh hằng ư?”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn nơi ả đàn bà biến mất, giọng nói khàn khàn.“Tôi ban cho cô vĩnh hằng.”
Cái chết vĩnh hằng.Tất cả đều đã kết thúc.Hiên Thí nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, nhìn mọi thứ trống vắng, cảm nhận được sự mệt mỏi chưa từng có.Quay đầu, anh lại gần người từ đầu đến cuối vẫn luôn đợi mình.“Ta mệt rồi.”
Hiên Thí tựa đầu vào vai người đó, nhắm mắt lại.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Chúng ta về nhà.Về nhà của chúng ta.