Lê Hữu Lộc, cái tên mà ai ở vùng này nhắc đến cũng kiêng dè, nể mặt.
Nói đến gia thế của ông Hữu, ba má ông ta trước đó là ông bà hội đồng Lê, cũng có tiếng một thời.
Đương thời, ông bà Hội có cơ ngơi không thua kém gì, đất đai mấy trăm công, nhà cửa, vàng bạc dư giả đủ ăn mấy đời.
Ông bà Hội chỉ có hai người con, một trai một gái.
Người con gái là cô hai Liễu, người con trai là cậu út Lộc, tức ông Hữu Lộc.
Sau khi cô hai Liễu yên gia lập thất, ông bà Hội cho cô vài chục công đất, mười mấy cây vàng làm của hồi môn.
Gia sản của ông Hữu Lộc trong đó cũng có công sức ba má một phần, phần kia là do tự ổng gây dựng nên.
Như đa phần địa chủ lúc bấy giờ, ông ta sống nhờ vào chuyện cho tá điền thuê mướn với giá cắt cổ, cộng thêm chở lúa gạo buôn đây bán đó làm cho tiền của dư lại càng thêm dư.
Ổng có ba bà vợ.
Vợ cả là bà Hồng Khuê, con gái của một người Hoa buôn vải vóc.
Vợ hai là bà Kim Ngân, con gái của chủ vựa xay xát gạo ở Chợ Lớn.
Vợ ba là bà Mỹ Tiên, con gái của ông Lý trưởng.
Ba người vợ ai nấy cũng đẹp người đẹp nết, nhan sắc không thua kém nhau.
Họ sanh cho ông được bốn người con, trai gái đủ cả.
Cậu hai, Lê Hữu Tuấn là con trai của ông Hữu với bà cả.
Cậu bây giờ đã có vợ, là mợ hai Tú Liên.
Vợ chồng cậu mợ sanh cho ông Hữu một đứa cháu nội trai, rất thông minh, kháu khỉnh tên Lê Hữu Phát.
Về phần bà hai, bà có hai người con là cậu ba Lê Hữu Thành và cô tư Lê Thị Thúy Dung.
Cô út là Lê Thị Mỹ Ngọc, con gái của bà ba Mỹ Tiên.
Con cái giỏi giang, xinh đẹp thì ai mà chẳng muốn đẩy đưa dựng vợ gả chồng làm dâu rể nhà ông Hữu, trong đó người được ngỏ ý nhiều nhất là cậu ba Thành.
Cậu Thành được ba má gửi lên Sài Gòn học từ sớm, hiếm khi về nhà.
Mọi người chỉ nghe về cậu trong lời kể của ông bà Hữu nhưng gặp rồi mới biết sao cậu lại được nhiều tiểu thư, con gái để ý đến vậy.
Thành năm nay hai mươi tuổi, dáng dấp cao lớn, mặt mũi sáng sủa, điển trai, và đặc biệt điểm thu hút vô số thiếu nữ là má lúm đồng tiền trông rất duyên.Tốt khoe xấu che, bề ngoài thì như vậy chứ tánh tình của cậu khó mà chịu nổi.
Hễ lần nào nghe cậu về là bọn gia đinh trong nhà khóc không thành tiếng.
Cậu khó tính, cộc cằn lắm, nhất là về chuyện ăn uống, bà lúc nào cũng căn dặn rất kỹ về mấy chuyện đó của cậu. ***Chiều hôm ấy, má Tâm chuyển dạ sanh em.
Nó gấp gáp chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm bà mụ.
Con Quỳnh biết chuyện vào phụ giúp bà mụ lo cho má còn Tâm và An đứng ngoài nóng ruột gan trông vào nhà.
Ông Tám đã mất tròn một tháng."
Anh hai, em sợ quá à."
Tâm ôm lấy em trấn an:" Má không sao đâu.
An đừng lo."
An đã thấy má sanh em Quỳnh, lần đó khi má sanh xong nó đã chạy vào ôm lấy má không rời.
Dù không máu mủ ruột thịt nhưng Tâm từ lâu đã coi ông bà Tám Đẹt là ba má ruột của mình, chính nó cũng sợ.
Nhìn má đau đớn, nằm quằn quại trên giường nó lo má sẽ bỏ lại anh em nó, mấy đứa em của nó rồi lại mồ côi.
Cả khuya hôm ấy, Tâm không ngủ mà thức trông má.
Ba mất, người thay ba chăm lo, gánh vác gia đình sẽ là nó.
Má nó sanh được một đứa con gái, con bé mặt mũi hồng hào, dễ thương lắm.
Thằng An cứ đòi bồng hoài.
Tâm ngồi một góc quạt muỗi để má cho em bú.
Hai đứa An và Quỳnh đã được Tâm dỗ ngủ từ sớm.
" Má cảm ơn con nghen Tâm."
Tâm ngơ ra, hỏi má:" Sao má cảm ơn con đa?"
Bà Tám vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, nói:" Con trai má lớn rồi, biết coi lo em út tiếp má ."
Dưới ánh đèn hiu hắt, bóng dáng người mẹ tảo tần năm nào vẫn còn động trong ký ức của nó.
Năm đó, Tâm tám tuổi, nó bị đau nặng, ba má ôm nó đội mưa đi tìm thầy thuốc.
Lần đó má khóc dữ lắm, sợ nó có mệnh hệ gì.
Một đứa con ở đâu rơi xuống, được ba má nuôi lớn đến chừng này, ơn đó kể sao hết đây ba má?
" Để con ráng đi mần, mai mốt nhà mình khá hơn rồi con cho hai đứa nhỏ đi học đàng hoàng."
Bà Tám thở dài, trả lời Tâm: " Má cũng muốn nhưng mà thấy con một thân lo cho nhà mình như vậy, má...má không có đành."
" Thà để một mình con khổ, con cực còn hơn má à.
Má thương con, con biết.
Má cứ coi như con đang trả hiếu cho ba, thay ba lo cho hai đứa nhỏ đủ đầy nghe má."
Bà Tám nhìn đứa con đầy xót xa.
Bà tội nghiệp nó, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng vậy, lúc nào nó cũng sợ ba má buồn lòng, sợ ba má khổ cực vì nó.
Hằng đêm, bà Tám luôn niệm Phật cầu Trời mong Trời Phật độ cho nó luôn mạnh khỏe, cho nó sớm tìm được gốc gác cội nguồn của mình, gia đình anh em sớm bề sum họp.