Lãng Mạn [Tình trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
86,342
0
0
396252105-256-k124575.jpg

[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
Tác giả: piasangtac
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

☆Tên truyện: Duyên Người, Người Để Cho Ai?


Thể loại: Tình trai- chủ tớ
☆ Đăng tại: wattpad, wordpress
●Wattpad: piasangtac
●Wordpress: https://piasangtac.wordpress.com
☆Cặp chính: Lê Hữu Thành × Nguyễn Trường Phong [ thằng Tâm ] Tags: blboylovecandaitieuthuyethaytìnhtraivietnamxua​
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
1: Lượm con


Trời đã khuya, mấy cây dừa lặng lẽ đung đưa, tiếng gió rít vù vụ.

Giờ đó ai nấy cũng đã tắt đèn ngủ nghê, chỉ có những người làm nghề bắt ếch đêm như Tám Đẹt mới xách bao vải đi kiếm ăn mà thôi.

Nghề này dù hên xui nhưng cũng giúp vợ chồng Tám Đẹt sống qua ngày.

Tám Đẹt đã trụ nghề bắt ếch này được mấy năm rồi, ông ta hay được mấy người trong làng gọi là Tám Vồ, vồ ếch con nào thì trúng con đó.

Như mọi khi Tám Đẹt cùng đám người làm nghề đi ra ruộng giữa khuya kiếm ếch.

Một người trong đám chụp được con ếch trong khá thịt, người đó quơ quơ con ếch nói:" Trời, nay ông bà độ tao đó bây.

Haha..."

" Ủa mà anh Tám đâu rồi bây?"

Đám người dòm xung quanh nhưng không thấy Tám Đẹt đâu.

" Xuỵt!

Mấy chú có nghe tiếng gì giống tiếng con nít khóc không?"

Thằng con trai chừng mười mấy hai mươi mấy tuổi làm dấu im lặng.

Mọi người nhìn nhau lom lom, lắc đầu.

Ông ba Hiên, người lớn tuổi nhất cũng không lên tiếng, ông đi đến vạch thử mấy bụi cỏ thì nghe tiếng con nít khóc một lớn hơn.

Một đứa nhỏ nằm quấn khăn nằm trong bụi cỏ gần đó, mặt mày đỏ ché khóc lóc trông rất thảm thương, chắc nó đói bụng.

Ông ba rọi cái đèn dầu trong tay, nhìn kỹ hơn.

Là một thằng con trai, mặt mũi khôi ngô, sáng sủa, trong tay cầm khư khư một cọng dây chuyền.

Trên đó khắc mấy chữ trong rất mờ, không nhìn được."

Con ai đây?

Sao bỏ ở đây?

Bồng nó lên mũi chích nó chết bây giờ đó bây."

Nói xong, ông Hiên đưa cái đèn cho người khác ẵm đứa nhỏ lên.

Đứa nhỏ được ẵm lên thì nín khóc, nó nhìn mấy người đàn ông trước mặt rồi cười.

" Khôn dữ bây, biết mình cứu nó hay sao đó.

Ừ con ơi, con con ai mà giờ này nằm ở đây vậy hả con?"

Đứa nhỏ thích thú, a a đáp lại.

Ở đâu Tám Đẹt thù lù bước ra, tay cầm con cá lóc.

Ông ta ngớ người, ngó mấy anh em."

Hồi nãy tôi thấy có con cá lóc bự quá, tính bắt anh em chú bác mình nhậu chơi.

Rồi con ai đây?"

Thằng con trai lúc nãy vừa nói vừa chỉ vào chỗ thằng nhỏ mới nằm."

Ai biết đâu chú Tám, nãy tụi tôi nghe tiếng khóc rồi kiếm thử ai dè đâu thấy có đứa con nít nằm trong bụi cây đằng kia."

Tám Đẹt để con cá vô cái nơm, ông ta cúi người xuống rửa tay, rồi đi lại gần xem thử."

Coi bộ con nhà giàu đó bác Ba, cọng dây chuyền thấy ớn không?"

Ông ta nựng nựng nó vài cái.

Đứa nhỏ hết nhìn người này rồi tới người kia.

" Ai mà bất nhân quá.

Mình mà không thấy nó, muỗi hay chuột cắn nó chết luôn rồi."

" Mà bác ba tính mần sao?

Thấy đứa nhỏ tội nghiệp quá."

" Tao tính trong mấy người tụi bây giữ đứa nhỏ tối nay, rồi sáng mai đem nó lên cho quan coi thử."

" Để tôi giữ đứa nhỏ cho.

Sáng mai tôi bồng nó lên trình quan.

Dù sao tôi cũng chưa có con, đem về cho con Tám nó ẵm nó bồng cho nó vui ra một chút."

Ông Ba gật đầu, đưa đứa nhỏ cho Tám Đẹt.Vợ chồng Tám Đẹt là người xứ khác, không biết ở đâu về dựng nhà ở đây.

Hai vợ chồng sống với nhau chừng bảy tám năm gì rồi nhưng không có tin vui, chỉ có hai người thui thủi, bầu bạn với nhau.

Tới nhà, ổng dỡ cửa đi vô.

Bà Tám đang ngủ trong mùng cũng lục đục ngồi dậy đốt đèn vì nghe tiếng con nít o oe.

" Con ai đây?

Sao mình đem nó về?"

Ông Tám kéo ghế ngồi xuống, đưa đứa nhỏ qua cho bà Tám bồng.

Bả ngó thằng nhỏ, trong ưng bụng lắm.

Tay chân nó bụ bẫm, trắng tươi, mặt mày cũng sáng láng, dễ cưng.

Ông Tám kể hết đầu đuôi cho bà Tám nghe.

Bà ta vỗ vỗ lưng cho đứa nhỏ, nó ngáp vài cái rồi lim dim ngủ mất."

Tôi tính sáng mai đem lên quan, nếu không ai nhận vợ chồng ta nuôi nó luôn.

Bà chịu không?"

Bà Tám để đứa nhỏ lên võng, tay cầm quạt quạt cho nó ngủ, đáp:" Mình tính sao đó thì tính, vợ chồng ta không có con nhìn nó tôi thấy thương quá."

Hai vợ chồng đã từng nghe người ta chỉ đủ cách, uống thuốc này kia nhưng không có lấy một đứa con.

Có lần hai người đi coi bói, thầy bói nói hai người họ sẽ có con, chỉ là nó từ từ đến mà thôi.

Bà Tám trằn trọc, cứ nhìn đứa nhỏ nằm trong mùng.

Bả quay sang ông Tám, thủ thỉ:" Mình ngủ chưa?"

" Chi?"

" Hay là vợ chồng mình nuôi nó luôn đi."

" Thôi, mình phải hỏi kiếm ba má cho nó chứ bà.

Lỡ người ta lạc con rồi sao?

Bây giờ bắt cóc cũng dữ lắm.

Mình thương nó, ba má nó cũng thương nó mà bà.

Thôi khuya rồi, bà ngủ đi.

Có gì á thì ngày mai mình tính sau."

Ông Tám trở mình, thiệt lòng là ổng cũng thấy thương đứa nhỏ.

Thấy người này người kia có con ẵm bồng, ông cũng ham.

Bà Tám nhìn bóng lưng chồng, rồi tự trách mình.

Vì chồng thương bà, nên mới rời quê đến đây.

Hồi còn ở nhà chồng, bà Tám hay bị má chồng nặng nhẹ đủ điều, quở bà là thứ không biết đẻ, cây độc không trái gái độc không con.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
2: Tình cảnh éo le


Hôm sau vợ chồng Tám Đẹt bồng đứa nhỏ lên nhà ông Lý trưởng.

Ông Lý trưởng đang ngồi trà nước với mấy người hương chức, ngó thấy có người, ông ta cho gia đinh ra mở cửa.

Vào tới nơi, ông bà Tám bỏ nón lá xuống, lộ ra trên tay là một đứa nhỏ.

Ai nấy cũng ngạc nhiên, ông Lý chống gậy, đi lại gần, hỏi họ:" Con ai đây?"

Vợ chồng Tám Đẹt kể hết mọi chuyện, ông Lý trưởng ngồi xuống ghế, lấy ra một cuốn sổ ghi lại hết thông tin mà mình được nghe.

Ông rót trà, đưa sang hai người họ:" Để tôi coi, nếu qua mấy ngày không ai nhận tôi viết giấy cho hai người nuôi đứa nhỏ này.

Rồi có gì mai mốt ba má nó tới tìm thì tôi biết đường mà chỉ cho người ta.

Hai người nhớ giữ đồ đạc của đứa nhỏ để có gì dễ nhận con."***Cứ như vậy, đứa nhỏ ấy trở thành con trai của ông bà Tám Đẹt.

Nuôi nó chừng vài năm, vợ chồng ổng bả chợt có tin vui.

Mấy mươi năm trôi qua, đứa nhỏ ngày nào đã trở thành cậu trai sớm hôm tảo tần, chăm lo gia đình phụ giúp ba má.

Bây giờ ông bà ta đã có bốn người con.

Thằng Tâm, đứa con lượm năm nay mười bảy, thằng An mười bốn tuổi, con Quỳnh mười tuổi, thêm đứa nhỏ trong bụng là con ruột của hai vợ chồng.

Một lần đi bắt ếch kiếm thêm tiền, ông Tám bị rắn cắn rồi nằm liệt giường mấy tháng nay.

Hồi ổng còn mạnh, hai ba con san sẻ gánh nặng với nhau nhưng bây giờ ông Tám bị như vậy, làm tiền bạc trong nhà dần túng thiếu.

Nghèo mà còn mắc cái eo, Tâm buồn lòng nhìn cảnh nhà khốn khổ, lung lay.

Nó tìm hết chuyện này rồi đến chuyện kia, làm lụng không ngơi nghỉ.

Ba má nuôi nó đến chừng này tuổi dù cực khổ, không lẽ thân trai sức trai như nó không nuôi được ba má với mấy em.

Tâm dù không học nhiều nhưng nó cũng hiểu cái lẽ làm người, nó không muốn trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa, chối bỏ cái công dưỡng dục của ba má.Tâm vừa đi cắt lúa xong, nó mồ hôi đầm đìa đi bộ về nhà.

Thằng An thì đi chăn vịt cho người ta, còn con Quỳnh thì đi bán đồ ngoài chợ tiếp má Năm, một người hàng xóm khá thân với nhà của nó.

Tâm đang đi thì thấy thằng An đang lùa vịt lên bờ.

Nó lấy trong túi áo vài trái trứng cá.

Gần chỗ Tâm cắt lúa có một cây trứng cá rất bự, hễ hôm nào Tâm đi cắt lúa là An lại dặn anh mình phải hái cho bằng được.

Tâm đi sau lưng em, hù nó một cái:" A!

Anh hai!

Anh hai!"

An quay qua thì thấy anh, nó nhảy cẫng lên.

Tâm xoa đầu em, đưa ra một nắm trứng cá."

Anh mới hái cho em đó."

An vui vẻ nhận lấy, mặt mũi nó lem nhem, nhìn trong rất mắc cười.

Tâm với em vừa đi vừa lùa đàn vịt về nơi chủ.

Tâm hỏi nó có chuyện chi vui không kể cho anh hai nghe, nó kể đủ thứ trên đời, nét mặt ngây ngô của em làm Tâm đau lòng không thôi.

An đang đi thì quay sang anh hai, nó thấy Tâm đang bâng quơ suy nghĩ gì đó, An lấy tay khều khều anh hai.

Tâm giật mình nhìn em, hỏi đứa nhỏ:" Có chuyện gì hả An?"

An lắc đầu, nói:" Em thấy anh hai buồn, bộ anh bị chủ la hả anh hai?"

Tâm mỉm cười, lộ ra một cái răng khểnh.

" Đâu có, anh chỉ lo khi nào má sanh em thôi."

" Anh đừng có lo, có Quỳnh có má Năm ở nhà chắc là hổng sao đâu anh."

" Ừ."

Mấy anh em dù không ruột thịt với nhau nhưng Tâm đã cùng trải qua tuổi thơ với hai đứa em, anh em thương yêu, đùm bọc nhau lắm.

Hai đứa dù nhỏ, song rất hiểu chuyện, luôn nghe lời ba má với anh hai, An với Quỳnh cũng dễ nuôi, ít đèo bồng đòi cái này cái kia.

" An, lên đây anh hai cõng nè."

Tâm ngồi xuống cho An trèo lên lưng mình.

Rồi nó cõng em về nhà, lâu lâu còn hát ru em nữa.

Tâm vỗ nhè nhẹ vào lưng em.

Đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm yên trên lưng anh hai, thiu thiu ngủ.

Tâm cũng không biết gốc gác của mình ở đâu, chỉ biết ba má lượm được nó, rồi nuôi nó lớn lên.

Có lẽ nó với ba má, với mấy đứa em có duyên với nhau.

" Má ơi!

Hai anh về rồi nè má!"

Quỳnh đứng trông ra cửa, nó thấy Tâm với An về thì hớn hở chạy ra.

" An, An à.

Tới nhà rồi An."

Tâm gọi khẽ em.

An dụi dụi mắt, Quỳnh cười tủm tỉm chọc anh ba:" Àaaa, thì ra là anh An làm biếng lội bộ về phải hông đa?"

An nghe vậy thì mắc cỡ leo xuống khỏi lưng anh hai."

Anh hông có à.

Tại tại... tại anh hai kêu anh leo lên cho ảnh cõng chứ bộ."

" Có phải dị hông anh hai?"

Tâm mỉm cười, gật đầu với Quỳnh."

Đó thấy chưa?

Mà anh hai có hái mấy trái trứng cá cho tụi mình nè Quỳnh."

An lục trong túi ra mấy trái, đưa qua cho cô em.

" Anh làm dập hết trơn rồi kìa."

Giọng Quỳnh hờn dỗi.

An gãi gãi đầu, đáp:" Anh xin lỗi Quỳnh nghe.

Để ngày mai anh hái trái khác cho Quỳnh được hông?"

Tâm để hai đứa nhỏ đứng đó chí chóe mà vô nhà thưa ba má mới về.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
3: Chuyện làm


Mặt trời vừa khuất dạng thì cơm nước cũng được dọn lên.

Tâm mới tắm rửa xong, nó đi ra sau bếp lấy mấy đôi đũa đem ra.

Má đang xới cơm còn hai đứa nhỏ đang ngồi chơi ngoài sân.

Tâm đi lại gần, nó ngồi xuống cầm lấy đồ xới cơm từ tay má, nhẹ giọng:" Má để con làm cho, má cứ ngồi nghỉ đi."

" Ừ, mà bây coi mấy bữa nữa mua thêm thuốc cho ba bây."

" Dạ.

Con biết rồi má."

Bà Tám cầm lấy cây quạt, bà nhìn Tâm rồi chợt nhớ về những lúc hát ru nó ngày xưa.

Mười bảy năm trôi qua như một cái chớp mắt, đứa trẻ năm xưa bây giờ lại ngồi đây kêu bà một tiếng má ơi.

Bà tự trách vì thân thể bầu bì, không lo được cho chồng con, mấy đứa nhỏ hiếm khi gần gũi người mẹ này, chỉ đeo theo chân anh hai.

" Hai đứa vô ăn cơm."

" Dạ, anh hai."

Thằng An với con Quỳnh ba chân bốn cẳng chạy vô nhà, hai đứa ngó nghiêng nhìn vào mâm cơm.

Con Quỳnh lên tiếng:" Bữa nay má cho anh em mình ăn cơm với ốc luộc kìa anh ba.

Mấy bữa nay em thèm ốc lắm, bộ má biết Quỳnh thèm hả má?"

Má vén tóc Quỳnh lên, trách thương:" Má là má của bây sao mà không biết được."

" Thôi mấy má con mình ăn cơm một hồi nguội hết bây giờ."

Tâm lấy chén bới cho mỗi người một chén cơm.

Thường thì bà Tám ở nhà sẽ trông coi chồng và lo chuyện cơm nước, công chuyện nhà nhưng dạo này bụng đã bự nên Tâm không cho bà làm nữa, mỗi ngày Tâm đều thức dậy từ sớm, nó nấu sẵn khoai lang với một nồi cháo cho ba má với mấy đứa em, làm hết chuyện nhà rồi mới đi ra ruộng làm.

Thỉnh thoảng nó cũng đi vác lúa mướn, hay người ta mướn gì thì làm đó, công việc không cố định, đôi khi rất cực khổ nữa mà nó vẫn ráng cho có đồng ra đồng vô. ***Như mọi khi Tâm ra đồng từ sớm, người đến sau nó là anh Đực.

Anh Đực là con trai của má Năm, hai anh em lớn lên từ nhỏ cùng nhau, thấy Tâm hiền lành nên anh Đực cũng thương.

Anh có dáng người cao lớn, lanh lẹ nên rất được việc.

Còn Tâm, nó cũng ước có dáng dấp như anh, Tâm có dáng người thấp bé, hơi ốm mà bù lại Tâm hay được mấy cô dì trong xóm khen dễ nhìn, sáng sủa, họ hay chọc nếu có con gái sẽ gả cho Tâm cho bằng được.

Không chỉ riêng bà con trong xóm còn có mấy cô tiểu thư hay ngỏ ý đem Tâm về làm thằng hầu nhà mình mà nó không chịu.

Dù không biết ba má ruột của nó là ai, nhưng có lẽ không phải dạng tầm thường nên con cái đẻ ra mới đẹp đẽ thế được.

Má Năm có một người con gái tên là Thảo, út Thảo đẹp người đẹp nết, rất được lòng bà Tám.

Hai bên gia đình thường gán ghép Tâm và Thảo với nhau.

Bên Thảo, cô rất vừa ý Tâm nhưng Tâm thì ít khi bày tỏ.

Nó thấy mình còn trẻ, tính chuyện cưới sinh thì hơi sớm.

Vả lại gia đình nó vốn nghèo khó, Tâm còn phải lo cho ba má, mấy đứa em ở nhà nữa.

Má Năm chỉ có duy nhất Thảo là con gái, bà nên tìm một mối hôn sự phù hợp với cô, để Thảo nương nhờ tấm thân, giúp đỡ má Năm thì tốt hơn.

Anh Đực lấy ra một nắm cơm được gói lại kỹ càng trong lá chuối.

Anh đưa qua cho Tâm, nói:" Út Thảo dặn anh là đưa nó cho mày.

Mày lấy đi, không ăn thì đem về cho mấy đứa nhỏ chứ con Thảo nó biết mày không lấy nó buồn."

Tâm bất đắc dĩ cầm lấy nắm cơm, đáp:" Anh gửi lời cảm ơn cô Út dùm em.

Nay em có đem mấy củ khoai, anh lấy ăn chung cho vui."

Anh Đực lắc đầu:" Thôi, mày để dành ăn.

Mấy nay anh thấy mày ốm nhôm rồi kìa.

Phải ăn uống này kia vô cho có sức mà mần, chứ bỏ thí sức khỏe vầy hoài không tốt đâu."

Hai người vừa đem đồ đạc ra làm việc vừa nói chuyện.

" Em biết, mà má sắp sanh rồi em sợ không đủ tiền lo cho má."

" Mày cứ lo xa.

Ở đây chòm xóm với nhau không lẻ bỏ má con mày."

" Mắc công lắm anh.

Mà anh còn biết chỗ nào tìm người ở nữa không hả anh?"

Tâm gặt lúa một bên, anh Đực gặt bên còn lại, hai anh em lẹ làng làm trong phút chốc.

Anh Đực lau mồ hôi, trả lời:" Lúc người ta tìm mày thì mày không chịu bây giờ có người làm hết rồi còn đâu."

" Tại lúc đó mấy đứa còn nhỏ quá em sợ không ai lo.

Ba má em lúc đó cũng bận bịu đủ thứ.

Bỏ hai đứa nó vậy em tội nghiệp lắm."

" Mày đi lên xóm trên coi thử, nghe đâu ông địa chủ Lê đang tìm người ở thêm đó.

Mà mày coi có chịu nổi thì hả xin vô chứ anh thấy trong nhà ổng lu bu dữ lắm.

Vợ con nheo nhóc, vừa ý người này thì phật lòng người kia."

Tâm đăm chiêu suy nghĩ, nó có nghe về nhà ông địa chủ Lê hay còn được gọi là ông Hữu Lộc, địa chủ giàu có nức tiếng ở xứ này.

Miếng đất mà hai anh em nó đang mần cũng là đất ruộng được mướn của ông ta.

" Dạ.

Để em coi thử coi sao."
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
4: Ông Hữu Lộc


Lê Hữu Lộc, cái tên mà ai ở vùng này nhắc đến cũng kiêng dè, nể mặt.

Nói đến gia thế của ông Hữu, ba má ông ta trước đó là ông bà hội đồng Lê, cũng có tiếng một thời.

Đương thời, ông bà Hội có cơ ngơi không thua kém gì, đất đai mấy trăm công, nhà cửa, vàng bạc dư giả đủ ăn mấy đời.

Ông bà Hội chỉ có hai người con, một trai một gái.

Người con gái là cô hai Liễu, người con trai là cậu út Lộc, tức ông Hữu Lộc.

Sau khi cô hai Liễu yên gia lập thất, ông bà Hội cho cô vài chục công đất, mười mấy cây vàng làm của hồi môn.

Gia sản của ông Hữu Lộc trong đó cũng có công sức ba má một phần, phần kia là do tự ổng gây dựng nên.

Như đa phần địa chủ lúc bấy giờ, ông ta sống nhờ vào chuyện cho tá điền thuê mướn với giá cắt cổ, cộng thêm chở lúa gạo buôn đây bán đó làm cho tiền của dư lại càng thêm dư.

Ổng có ba bà vợ.

Vợ cả là bà Hồng Khuê, con gái của một người Hoa buôn vải vóc.

Vợ hai là bà Kim Ngân, con gái của chủ vựa xay xát gạo ở Chợ Lớn.

Vợ ba là bà Mỹ Tiên, con gái của ông Lý trưởng.

Ba người vợ ai nấy cũng đẹp người đẹp nết, nhan sắc không thua kém nhau.

Họ sanh cho ông được bốn người con, trai gái đủ cả.

Cậu hai, Lê Hữu Tuấn là con trai của ông Hữu với bà cả.

Cậu bây giờ đã có vợ, là mợ hai Tú Liên.

Vợ chồng cậu mợ sanh cho ông Hữu một đứa cháu nội trai, rất thông minh, kháu khỉnh tên Lê Hữu Phát.

Về phần bà hai, bà có hai người con là cậu ba Lê Hữu Thành và cô tư Lê Thị Thúy Dung.

Cô út là Lê Thị Mỹ Ngọc, con gái của bà ba Mỹ Tiên.

Con cái giỏi giang, xinh đẹp thì ai mà chẳng muốn đẩy đưa dựng vợ gả chồng làm dâu rể nhà ông Hữu, trong đó người được ngỏ ý nhiều nhất là cậu ba Thành.

Cậu Thành được ba má gửi lên Sài Gòn học từ sớm, hiếm khi về nhà.

Mọi người chỉ nghe về cậu trong lời kể của ông bà Hữu nhưng gặp rồi mới biết sao cậu lại được nhiều tiểu thư, con gái để ý đến vậy.

Thành năm nay hai mươi tuổi, dáng dấp cao lớn, mặt mũi sáng sủa, điển trai, và đặc biệt điểm thu hút vô số thiếu nữ là má lúm đồng tiền trông rất duyên.Tốt khoe xấu che, bề ngoài thì như vậy chứ tánh tình của cậu khó mà chịu nổi.

Hễ lần nào nghe cậu về là bọn gia đinh trong nhà khóc không thành tiếng.

Cậu khó tính, cộc cằn lắm, nhất là về chuyện ăn uống, bà lúc nào cũng căn dặn rất kỹ về mấy chuyện đó của cậu. ***Chiều hôm ấy, má Tâm chuyển dạ sanh em.

Nó gấp gáp chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm bà mụ.

Con Quỳnh biết chuyện vào phụ giúp bà mụ lo cho má còn Tâm và An đứng ngoài nóng ruột gan trông vào nhà.

Ông Tám đã mất tròn một tháng."

Anh hai, em sợ quá à."

Tâm ôm lấy em trấn an:" Má không sao đâu.

An đừng lo."

An đã thấy má sanh em Quỳnh, lần đó khi má sanh xong nó đã chạy vào ôm lấy má không rời.

Dù không máu mủ ruột thịt nhưng Tâm từ lâu đã coi ông bà Tám Đẹt là ba má ruột của mình, chính nó cũng sợ.

Nhìn má đau đớn, nằm quằn quại trên giường nó lo má sẽ bỏ lại anh em nó, mấy đứa em của nó rồi lại mồ côi.

Cả khuya hôm ấy, Tâm không ngủ mà thức trông má.

Ba mất, người thay ba chăm lo, gánh vác gia đình sẽ là nó.

Má nó sanh được một đứa con gái, con bé mặt mũi hồng hào, dễ thương lắm.

Thằng An cứ đòi bồng hoài.

Tâm ngồi một góc quạt muỗi để má cho em bú.

Hai đứa An và Quỳnh đã được Tâm dỗ ngủ từ sớm.

" Má cảm ơn con nghen Tâm."

Tâm ngơ ra, hỏi má:" Sao má cảm ơn con đa?"

Bà Tám vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, nói:" Con trai má lớn rồi, biết coi lo em út tiếp má ."

Dưới ánh đèn hiu hắt, bóng dáng người mẹ tảo tần năm nào vẫn còn động trong ký ức của nó.

Năm đó, Tâm tám tuổi, nó bị đau nặng, ba má ôm nó đội mưa đi tìm thầy thuốc.

Lần đó má khóc dữ lắm, sợ nó có mệnh hệ gì.

Một đứa con ở đâu rơi xuống, được ba má nuôi lớn đến chừng này, ơn đó kể sao hết đây ba má?

" Để con ráng đi mần, mai mốt nhà mình khá hơn rồi con cho hai đứa nhỏ đi học đàng hoàng."

Bà Tám thở dài, trả lời Tâm: " Má cũng muốn nhưng mà thấy con một thân lo cho nhà mình như vậy, má...má không có đành."

" Thà để một mình con khổ, con cực còn hơn má à.

Má thương con, con biết.

Má cứ coi như con đang trả hiếu cho ba, thay ba lo cho hai đứa nhỏ đủ đầy nghe má."

Bà Tám nhìn đứa con đầy xót xa.

Bà tội nghiệp nó, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng vậy, lúc nào nó cũng sợ ba má buồn lòng, sợ ba má khổ cực vì nó.

Hằng đêm, bà Tám luôn niệm Phật cầu Trời mong Trời Phật độ cho nó luôn mạnh khỏe, cho nó sớm tìm được gốc gác cội nguồn của mình, gia đình anh em sớm bề sum họp.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
5: Cậu ba về làng


Trời nắng chang chang mà Tâm vẫn cố cắt cho hết lúa để hôm nay ông chủ trả tiền công cho nó, để nó lấy tiền đó mua thuốc cho má, mấy hôm nay má cứ đau ốm liên miên.

Thấy Tâm siêng năng, hiếu thuận như vậy, anh Đực rất ưng bụng.

Nếu sau này Út Thảo làm vợ của Tâm chắc anh sẽ không sợ nó bị bạc đãi hay gì đâu.

Mãi lo nghĩ, anh Đực không để ý xung quanh.

Tự nhiên anh thấy nó ngã nằm ra đất."

Tâm!"

Vì gắng quá sức nên nó xỉu ra đó, anh Đực nhanh tay cùng mấy chú bác đỡ nó vào trong mát.

Anh lay người nó dậy, Tâm lờ mờ mở mắt.

Anh Đực hỏi nó:" Mấy bữa nay mày có ngủ nghê ăn uống gì đàng hoàng không vậy Tâm?"

Tâm gật đầu, không trả lời.Anh Đực nghe má kể, thằng Tâm không lo cho sức khỏe nó chi hết, nó còn đi bộ cả ngày trời lên nhà ông Hữu xin làm người ở cho nhà ổng nữa kìa.

Anh biết mấy hôm nay má nó bệnh nhưng nhìn nó như vậy anh lại càng muốn trách nó hơn.

Anh nhìn nó, không vui nói:" Mày làm anh giận quá, mày không tự lo cho mình mà đòi lo cho ai hả Tâm?"

Anh Đực nhìn thằng em gầy gò, mặt mũi lem luốc mà nghẹn lòng."

Anh biết má mày bệnh, nhưng còn mấy đứa nhỏ nữa Tâm à..."

" Thôi, anh tránh ra để em đi tính tiền công với chú Mười, em còn đi coi mua thêm thuốc cho má nữa, trễ là người ta mua hết..."

Tâm nói một lượt, loạng choạng ngồi dậy.

Anh Đực buồn bực nhìn nó.

" Ngồi nghĩ một chút đi, để anh đi mua cho mày."***" Má, có chuyện chi mà má ăn bận lộng lẫy quá đa?"

Thúy Dung ngồi trên hàng ghế trước sân hỏi vọng vào, năm nay nàng đã mười tám, da dẻ hồng hào, mặt mũi xinh đẹp, hôm nay nàng chỉ bận chiếc áo bà ba lụa trắng, quần đen nhưng nhìn đáng yêu hơn bao giờ hết.

Bà hai đi lại gần con gái, nhẹ nhàng nói:" Má đón anh ba của bây."

Thúy Dung ngạc nhiên, ánh mắt lộ vẻ vui mừng."

Anh Thành về hả má?"

" Ừ, nó viết thư nói hôm nay nó về."

" Sao má không nói với con?

Con chưa chuẩn bị cái chi hết."

Giọng nàng hờn dỗi với má mình.

Bà Ngân dỗ dành con gái, nói:" Má chỉ muốn cho bây bất ngờ thôi, bây đừng có trách má."

Thúy Dung lại mỉm cười, trả lời:" Con đâu dám trách má đâu.

Thôi má con mình sửa soạn đón anh ba đi má."

" Ừm."

Loay hoay cũng đã đến trưa, cơm nước xong xuôi mà cậu ba vẫn chưa về tới, bà hai nóng ruột cứ đứng trông ở cửa nhà.

Thấy thế, ông Hữu mới nói với bà:" Mình cứ trông con hoài, dù gì nó cũng lớn rồi chẳng lẻ không biết đường mò về nhà hay sao?"

Bà hai quay sang nhìn chồng."

Hồi trước thằng Thành hay về thăm vợ chồng mình chứ bây giờ có thèm về thăm chuyến nào đâu.

Ba bốn năm rồi đâu có ít ỏi gì..."

Ông Hữu thở dài, nói:" Mình đi vô nhà với tôi, đứng ở đây lâu mỏi chân say nắng lắm."

" Ông bà ơi!

Cậu ba về."

Hai vợ chồng nghe tiếng gia đinh gọi thì vui vẻ đi ra đón.

Hữu Phát cũng được ông nội ẵm theo đi đón chú ba.Một người con trai từ xe hơi bước xuống, tóc tai chải chuốt gọn gàng, áo sơ mi, quần yếm dây trong rất nhã nhặn.

Là cậu ba, Lê Hữu Thành."

Thưa ba má con mới về."

Hữu Phát nhìn Thành, nó muốn được bồng nhưng không biết làm sao, cứ o oe đưa tay qua chỗ Thành."

Muốn chú ba bồng hay sao?"

Thành hỏi nó, rồi đưa tay ôm lấy đứa nhỏ.

Nó đạt được mục đích thì nhoẻn miệng cười khúc khích.

" Bây coi đem hành lý của cậu vô."

" Dạ."

Thành vừa vô tới nhà thì Thúy Dung từ đâu đi ra."

Em tưởng anh đi luôn không thèm về chứ."

" Làm sao mà đi bỏ cô em gái này được.

Anh có mua cho em hộp son phấn như quà sinh nhật, coi có thích hay là không?"

Sau khi sắp xếp hành lý đồ đạc xong thì Thành được ông Hữu kêu ra bàn thờ đốt nén nhang, trình ông bà về nhà.

Lần này Hữu Thành được sắp xếp về nhà ở một thời gian, sau đó thì qua Tây du học, đặng thi thố lấy bằng như cậu hai Tuấn rồi chọn một người con gái đoan trang, nết na làm bạn đời.

Thành trở về căn phòng bỏ trống bao năm, nó đã được lau dọn sạch sẽ, mền gối cũng đã được thay mới, Thành uể oải nằm xuống.

Trước khi tới nhà, Thành có ghé thăm mấy người bạn cũ, tụi nó đa số đều có vợ con, sự nghiệp hết, chỉ còn mình là lao đao lảo đảo với chuyện học hành.

Bà Ngân luôn bắt Thành phải giỏi cái này phải biết cái kia, ép Thành đi vào khuôn khổ, so sánh Thành với Hữu Tuấn, lúc nào cũng sợ đứa con trai này sẽ không được ông Hữu trọng dụng.Thành cũng có những dự tính riêng, muốn tự dùng sức mình để gầy dựng sự nghiệp, để không phải phụ thuộc nhiều vào ba má, muốn tự quyết đời mình mà không bị bắt ép, hay sắp đặt.

Không cần quá giàu sang, chỉ cần đủ ăn đủ mặc, đủ để lo cho nửa kia của mình, đủ cho Thành có thể chu toàn chăm sóc, hiếu thuận với ba má.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
6: Thằng hầu của cậu


Vừa chợp mắt một lúc thì trời cũng chạng vạng.

Thành bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa."

Dạ cậu ra ăn cơm."

" Ừ.

Tao ra liền."

Thành ra khỏi phòng, đi thẳng đến nhà chính.

Nhà ông Hữu Lộc được xây theo kiểu nhà ba gian truyền thống.

Gian giữa là bàn thờ ông bà tổ tiên cùng bộ bàn ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo dùng để tiếp đón khách những dịp quan trọng.

Hai gian còn lại là 2 bộ ván ngựa bằng gỗ lim, kế đó là tủ trưng mấy món cổ vật, rượu vang quý hiếm, thể hiện độ sa hoa của gia chủ.

Sân vườn cũng được chăm chút tỉ mỉ, hoa kiểng đủ thứ loại.

Còn có chỗ đậu riêng chiếc xế hộp của ông Hữu và con trai trưởng.***" Má, ngồi dậy uống miếng thuốc đi má."

Tâm đỡ bà Tám ngồi dậy.

Nó khuấy chén thuốc nóng, thổi từng muỗng đút cho má.

Thuốc này được anh Đực mua ở chỗ thầy Cạn, một thầy bốc thuốc có tiếng trong vùng.

Không phải có tiền là mua được thuốc của thầy, phải có duyên thầy mới giúp chữa bệnh.

Tâm đã chờ mấy lần nhưng không gặp, may sao hôm nay anh Đực đi mua lại được.

" Mai mốt khỏi mua thuốc cho má.

Tiền bạc đâu mà chịu nỗi.

Tháng trước tiền lo đám cho ba cũng muốn hết rồi, con cứ để dành mà mua bánh trái cho mấy anh em ăn."

Tâm để chén thuốc xuống, xoa xoa tay má, thủ thỉ: "Má, con lo được.

Con mới xin vô chỗ ông Hữu làm ở đợ, ổng trả công cao lắm má.

Má cứ an tâm mà dưỡng bệnh.

Con đã hứa sẽ thay ba lo cho má, có bây nhiêu mà làm không được thì sao mà ra dáng đàn ông con trai cho được hả má?"

Bà Tám nhìn lên bàn thờ chồng mà lòng cay đắng.

Sao mình nỡ bỏ tôi với mấy đứa con thơ dại thế hả mình?Khi nghe anh Đực nói về chuyện nhà ông Hữu kiếm thêm người ở, nó định không làm vì sợ em ở nhà không ai trông nhưng nhà cũng dần túng thiếu, cắt xong vụ lúa này thì công chuyện cũng không còn nữa.

Bữa đó, Tâm đi bộ hết cả ngày trời lên nhà ông Hữu, đến đó thì người cũng chặt nít.

Nó nghe thì biết ông tìm thêm cỡ mười người thôi mà tiền lương ông trả nhiều lắm nên ai cũng tranh xin vào làm.

Tâm nhỏ con đứng nép một bên, nhìn từng người được gọi tên.

Còn một chân làm hầu cho cậu ba Thành, chính tay bà hai, má của cậu ra chọn, toàn những người bự con tranh lên trước.

Bà đanh mặt chau mày nhưng vẫn chưa tìm được ai ưng ý."

Trời ơi, Súng sao mày kiếm mấy đứa bự con không vậy!

Bộ không có đứa nào được được một chút hả?"

Con Súng gãi gãi đầu, lí nhí đáp: "Dạ... dạ tại đông quá mà con thấy mấy người bự con mới hầu tốt cậu chứ bà.

Cái tánh khó khăn của cậu ai mà hầu cho nổi..."

" Haizz... thiệt là tình à.

Tụi bây không làm được tích sự chi hết."

Bà hai đang bực dọc thì cô tư trong nhà đi ra.

"Má đừng có tức làm chi, từ từ rồi mình tìm cũng ra thôi.

Mà má tìm hầu con tưởng là kén rể không đó chứ."

Thúy Dung vui vẻ chọc ghẹo bà Ngân."

Sao mà không giận, biểu nó tìm có mấy đứa ở à mà cũng không xong."

Nàng đi qua một vòng, chợt ánh mắt va phải Tâm đang đứng chen chúc trong góc.

"Cậu là Tâm đúng không?"

Tâm nghe có người gọi, liền ngước lên.

"Dạ.

Con là Tâm."

Rồi nàng mỉm cười, lanh lẹ gọi bà hai lại chỗ.

"Má.

Má chọn cậu này đi má.

Cậu này là người đưa con về hôm bữa đó đa."

Lần đó khi trên đường đi đêm về, xe hơi gặp trục trặc mà nàng muốn về lẹ nên không chịu ở lại chờ, một chút nữa là về tới nhà nên nàng ỷ i một mực đòi đi bộ về, lại gặp ngay đám ăn nhậu dọc đường cứ đi theo chọc ghẹo, gọi nàng lại chơi.

May ra gặp được Tâm cùng An đang trên đường về, nàng biết hai đứa nó là con của ông bà Tám Đẹt, ngỏ ý muốn nó dẫn mình về nhà dùm một đoạn.

Thấy thế, Tâm và An cũng chịu, đi cùng nàng về đến nơi an toàn.

Nàng có trả cho hai anh em nó mấy đồng bạc nhưng nó không nhận, nên nàng vẫn chưa có dịp trả ơn.

Bà hai cầm quạt, ngó nó từ trên xuống dưới.

Mặt mũi hiền lành nhìn có thua kém gì thằng Thành con bà không chứ?

Nhỏ người, tốt tính còn giúp con gái bà nữa.

Bà nhìn nó thì ưng cái bụng lắm rồi đó đa.

"Bà thấy bây cũng được.

Mai mốt gì gom quần áo, đồ đạc qua nhà bà.

Coi trong, hầu hạ cậu ba tiếp bà nghe chưa?"

Tâm mừng trong bụng, nhìn bà cảm ơn rối rít."

Dạ.

Con cảm ơn bà."

Bà Ngân gật đầu, tỏ ý vui vẻ.

" Cảm ơn bà thì hầu hạ cậu cho tốt."

" Dạ."
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
7: Gặp cậu chủ


Bữa cơm có mặt của đông đủ mọi người trong nhà, ông Hữu Lộc là người ngồi xuống cuối cùng.

Đợi ông ta động đũa thì mọi người mới bắt đầu dùng cơm.

Bà cả nhìn Thành, tỏ ý thăm hỏi:" Hồi sớm má với anh chị hai bây có đi chùa nên không hay bây về, chuyến này về ở đây luôn hay sao?"

Thành nhìn sang phía bà Khuê, đáp:" Con ở đây đợi nào ba chuẩn bị xong thì sang Tây học, thưa má cả."

Bà gật đầu như đã hiểu:" Ừ, ráng mà học còn phụ giúp ba với anh hai của bây."

Thành dạ vâng, rồi tiếp tục dùng cơm.

Cậu ba ăn một miếng cơm như chào hỏi mọi người trong nhà.

Bà Ngân gấp vào chén Thành một miếng gà luộc, tìm chuyện nói với con."

Má mới tìm cho con một đứa hầu riêng, muốn ăn uống hay làm gì thì cứ sai bảo nó nghe con."

" Dạ.

Con biết rồi má."

Tuấn nãy giờ không nói gì chợt lên tiếng.

" Chú ba, tối nay có muốn đi coi hát không?

Mới có gánh hát về đây.

Vợ chồng anh tính dẫn Hữu Phát đi xem."

Nghe chồng nói vậy, Tú Liên nhìn chồng một cái.

" Thôi, anh chị cứ đi.

Tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

Trong nhà ai cũng biết cái tánh thất thường, dở dở ương ương của Thành nên chẳng để ý gì.

Bữa cơm nhạt nhẽo cứ thế mà kết thúc, gia đình ông Hữu Lộc là như vậy, nói chuyện với nhau chẳng có bao nhiêu, chỉ ngồi lại dùng cơm cho có lệ rồi ai lại làm chuyện nấy.

Cơm nước xong xuôi, Thành đi vòng vòng sân ngắm hoa kiểng.

Mấy cây bông móng tay nở rộ, cây kiểng thì được ông Hữu cho cắt tỉa gọn gàng, ưng mắt.

Thành hay gửi mấy giống cây đẹp lạ về đây mà lấy lòng ông Hữu.

Bà Ngân viết thư lần nào cũng nhắc con phải nhớ lấy lòng ba, tiền của, danh tiếng của Thành phụ thuộc vào tấm lòng của Thành với ông Hữu Lộc.

Nhìn con trai bà cả lấy vợ sanh con, mà đằng này là sanh cháu trai nữa chứ làm bà hai sốt ruột không thôi.

Bà còn nghĩ liệu có nên không cho con đi sang Tây học, rồi nhanh chóng tìm vợ cho Thành, để sớm sanh con đẻ cháu thì khỏi phải lo gia tài bị má con bà cả giành hết.

Thân bà ba thì đẻ con gái, không cần quan tâm nhiều làm chi.

Dù gì chỉ cần cho một chút của hồi môn là xong chuyện.

" Anh Thành."

Thúy Dung từ trong nhà đi ra, nàng thấy anh mình ở đây một mình buồn quá nên ra nói chuyện cho anh đỡ buồn.

Thành nghe tiếng em thì quay lại."

Đứng đây mình ên buồn quá vậy.

Đi ăn chè với em đi."

" Chưa no nữa hả cô tư?"

" Thôi mà anh, đi với em.

Dù gì cũng lâu rồi anh mới về quê mà.

Em mới biết chỗ này bán chè ngon dữ lắm đa."

Thành mỉm cười, đồng ý với em."

Cô tư muốn thì cậu ba đây cũng không dám cãi đâu.

Mắc công cô lại méc má cô nữa à."***Tiếng gà gáy buổi sớm đánh thức nó dậy.

Một đứa nhỏ mười bảy tuổi cứ thế bắt đầu những ngày tháng chăm sóc, hầu hạ cho người mà nó gọi là cậu ba.

Tâm nấu nước nóng, pha cho ấm rồi bưng đến trước phòng cậu.

Nó cũng tò mò về người được coi là khó ở trong nhà này.

Nó gõ cửa, nói:"Thưa cậu, bà gọi cậu dậy ăn sáng.

Con có đem nước vô cho cậu rửa mặt."

Tâm nghe tiếng nói chuyện cách mình một cánh cửa.

"Vô đi."

Tâm nhẹ đẩy cửa bước vào.

Nó lén nhìn thì thấy cậu đang vươn vai và trong cậu hơi quạu quọ.

Thành nhìn nó chăm chăm rồi hỏi:" Tên gì?"

Tâm giật mình, nó trả lời bằng giọng nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve.

"Có miệng không?

Nói như vậy làm sao tao nghe được?"

"Dạ.

Con tên Tâm."

Thành cau mày rồi chỉ lên bàn."

Để thau nước lên bàn đi."

Má cậu ba cũng biết chọn quá đi.

Thành Tâm luôn đó chứ.

Rửa mặt xong, Thành hỏi nó: "Mày biết những chuyện cần mần khi đi theo tao chưa?"

Tâm gật đầu.

Nãy giờ nó vẫn cứ nhìn xuống đất không dám ngẩng đầu lên vì quá sợ cậu.

Thành để ý thấy, lại làm cậu ba khó chịu hơn."

Sao không ngước mặt lên?"

Nghe cậu nói, Tâm luống cuống ngước mặt lên.

Thành nhìn nó một hồi lâu.

Mặt mũi coi được, lem luốc hệt như con mèo, và có vẻ sợ Thành lắm."

Bưng thau nước ra đi."

Thành nghĩ nếu nạt thêm tiếng nữa có lẽ là nó sẽ khóc luôn.

Đàn ông con trai gì mà chết nhát hết sức.

Làm sao mà chịu nổi cậu ba đây chứ?Thay quần áo xong, Thành cùng ông Hữu có cuộc gặp mặt với một số người quan trọng.

Ông Hữu muốn giới thiệu con trai cho các người đó, để người ta biết mặt cũng dễ dàng giúp đỡ nhau trong chuyện mần ăn.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
8: Khó chiều lòng


Trong nhà ông Hữu Lộc người ăn kẻ ở nhiều vô số kể nhưng những người Tâm hay gặp mặt và nói chuyện là chị Súng, anh Chánh và dì Chín, họ là những người chuyên lo chuyện cơm nước, giặt giũ cho nhà ông Hữu như chuyện Tâm làm cho cậu Thành.

Vì cái tánh hiền lành, chịu thương chịu khó của Tâm nên nó rất được lòng mọi người trong nhà.

Khi nó lo xong chuyện cơm nước cho cậu thì nó cũng phụ giúp họ dù bà có nói nó chỉ cần hầu hạ riêng cho cậu thôi.

Nhưng phận tôi tớ, nhận tiền công của người ta mà mình không biết điều sớm muộn gì cũng là cái gai trong mắt của họ.

Công chuyện cần làm cho cậu rất ít, chỉ là giặt quần áo, nấu cơm riêng cho cậu.

Tâm có một tờ giấy mà nó luôn để khư khư trong túi áo, tờ giấy đó được nó ghi rất kỹ về những cái thích và ghét trong chuyện ăn uống của cậu Thành.

Nó sợ làm phật lòng cậu thì cậu sẽ đuổi nó đi, rồi không có tiền lo thuốc thang cho má và bầy nhỏ ở nhà.

Như mọi khi Tâm luôn canh đúng giờ cậu về mà dọn cơm cho cậu ăn, cậu Thành thích ăn cơm riêng một mình hơn.

Vả lại ông Hữu mấy ngày nay cũng không có nhà nên mạnh ai nấy lo.

Tâm đang nấu cơm trong bếp thì nghe tiếng cô tư gọi."

Cậu Tâm!

Cậu ra đây tôi nhờ một chút."

Tâm chần chừ, nếu không ra thì trái lệnh chủ mà ra thì ai nấu cái này bây giờ?

Rồi cậu sẽ la nó cho mà coi.

Lát sau không thấy tiếng đáp lời Thúy Dung tự mình đi ra sau bếp.

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:" Tôi tính nhờ cậu đi hái dùm tôi mấy bông sen, tôi và cô út muốn đi lên chùa cúng."

Tâm gãi đầu, đáp:" Dạ... con đang nấu cơm cho cậu ba nếu cô tư không phiền thì chờ con một lát."

" Không sao đâu, hôm nay cậu không ăn cơm ở nhà, đừng có mắc công nấu làm chi.

Hồi sáng cậu cùng bà đi đám giỗ bên nhà thím Bảy rồi đa."

" Dạ?

Bộ hôm nay cậu không ăn cơm hả cô?"

Thúy Dung gật đầu, nàng hỏi lại nó:" Sáng cậu Thành không có nói hả?"

" Cậu không nói chi hết á cô.

Con tưởng cậu vẫn ăn như mọi khi..."

" Vậy cậu Tâm nấu xong nồi cơm này rồi để đó ra hái sen với tôi nghe."

Tâm dạ vâng rồi tranh thủ nấu chín cơm.

Mỹ Ngọc được Thúy Dung kể về đứa hầu mà má nàng mới nhận cho anh ba, Thúy Dung rất thích thú với cái vẻ chân chất, thật thà của nó.

Nàng hay hỏi với Mỹ Ngọc rằng: Liệu thằng hầu này sẽ chịu được anh của nàng trong bao lâu đây? ***Nó đi hái sen đến chiều mới về nên giờ ăn cơm trễ hơn mấy người khác, Tâm đang bới tô cơm thì thấy anh Chánh chạy vô, hỏi nó:" Sao mày còn ngồi đây?

Cậu kiếm mày kìa Tâm.

Không đi ra lẹ cậu đánh mày chết đó!"

Tâm ngơ ra, để tô cơm xuống nhanh chân chạy qua phòng cậu.

Bà hai thì về nhà từ sớm còn Thành thì bị giữ lại, bị ép uống rượu đến nỗi đầu óc lơ mơ mới cho người đưa về nhà.

Tâm nghe nói cậu say là khó hầu hạ không ai bằng, nó còn bị chị Súng hù coi chừng cậu cậu quạu cậu đánh cho nó một trận rồi đuổi đi luôn đó chứ.

Năm cậu Thành mười chín tuổi, cậu say đến nỗi quậy một trận buộc ông bà phải đi tận lên Sài Gòn mấy ngày liền đặng trông coi cậu.

Nó sợ cậu đến mức không dám bước vào phòng.

Thành biết nó đứng ngoài đó, thì hỏi:" Có nghe tao kêu không?

Sao không vô đây?"

Tâm mở cửa bước vào trong.

Cậu đang nằm trên giường, ánh mắt nhìn về phía nó.

Hữu Thành ngoắc nó lại chỗ mình."

Đi lại đây."

Tâm lo lắng không biết cậu muốn gì.

Còn Thành từ nảy đến giờ vẫn luôn chăm chú nhìn Tâm.

Thành từng thấy nó ghi lại kỹ càng những gì mình thích và không.

Chỉ là những nét chữ nguệch ngoạc của một đứa biết chữ chưa rành, nhưng Thành thấy ưng ý lắm.

Thì ra là cũng có người quan tâm, lo cho cái thích, cái ghét của mình.Cứ nghĩ một người vừa có tiền vừa có tiếng như Thành sẽ có một cuộc sống sung túc, hạnh phúc nhưng trái lại thì không.

Từ nhỏ Thành đã có tuổi thơ không mấy vui vẻ, những ánh mắt giả dối cứ chăm chăm nhìn vào, vì bản thân là cậu ba, con trai ông Hữu Lộc.

Tất cả những chuyện mà bà Ngân làm, Thành hiểu rõ, tất cả chỉ muốn tốt cho đứa con trai này nhưng Hữu Thành đâu cần.

Thứ Thành cần là tình yêu, là sự quan tâm thật lòng thật dạ của một người.Rốt cuộc, sự ganh ghét, tranh giành của các bà vợ trong nhà chẳng qua cũng vì gia sản, vì vinh hoa phú quý thôi.

Tình thương gia đình, có lẽ là thứ mãi mãi sẽ không xuất hiện ở đây.

Đôi khi, nghèo khó mà cả nhà thương yêu, hòa thuận với nhau hơn, còn mình có tất cả nhưng thật ra cả thứ giản đơn như thế cũng không có.Có lần, Thành bị bỏ thuốc vào cơm suýt chết.

Thừa biết là có kẻ hại mình nhưng chẳng có chứng cớ, nói ra thì cũng không ai thừa nhận.

Nên cậu ba mới tự dựng nên một bộ mặt khó ở, khó chiều như thế.

Hữu Thành đôi khi rất mệt mỏi và cô đơn.

Nó thấy cậu không nói gì hết thì hỏi:" Cậu kêu con có chi không ạ?"

Thành nghiêng đầu, đáp:" Tao muốn ăn cháo."

Tâm lẹ làng đi ra nhà bếp, nấu ngay một nồi cháo trắng nóng hỏi cho cậu.

Nó múc một chén rồi đem vô phòng Thành.

Thành ngồi vào bàn, chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi nói:" Mày chưa ăn cơm đúng không?"

" Dạ, con ăn rồi."

Tiếng bụng kêu đã bán đứng nó ngay lúc ấy.

Tâm chỉ muốn tìm một chỗ đến trốn ngay và luôn.

" Dám nói dóc tao.

Không sợ tao hả?"

Tâm lắc đầu, nó sợ cậu còn không hết đó chớ."

Dạ không.

Sao mà con không sợ cậu được."

" Người ta có cho tao chút đồ ăn mới, còn nóng mà tao không muốn ăn.

Đem chén vô đây ăn chung với tao."

Tâm lại càng hoảng hơn, lắc tay lia lịa."

Con phận người ăn kẻ ở không dám ăn uống chung với cậu đâu, cậu ơi."

" Theo hầu tao là nghe lời tao.

Cấm cãi.

Đi lấy chén lẹ lên, không ăn cơm là ăn roi.

Mày chọn đi Tâm."
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
9: Cho mày


Tâm chần chừ nhìn cậu ba.

Nó đói bụng và cũng rất muốn được ăn cơm nữa.

Nhưng cậu kêu nó ăn chung mâm với cậu thì quá khó cho nó rồi."

Cậu ơi..."

Thành ngước lên, nói:" Làm sao nữa?

Không muốn ăn hay sao?"

Tâm muốn cãi ý cậu cũng chẳng được, chỉ đành đi lấy chén đũa.

Lát sau, nó cầm chén đũa vô phòng.

Cậu mở một túi đồ ăn được gói ghém cẩn thận.

Có tôm, gà luộc, và vài miếng chả nguội.

Thành đẩy sang phía nó, giọng ra lệnh:" Ăn cho hết mới được đi ra."

Tâm không dám ăn chỉ nhìn cậu rồi lại nhìn xuống túi đồ ăn.

Hắn chau mày, hỏi nó:" Đợi tao đút mày phải không?"

" Dạ, không có.

Con tự ăn."

Thành nhìn nó ăn từ đầu đến cuối, làm Tâm không mấy tự nhiên.

Nó ráng nuốt trọng cho hết chứ tâm trạng đâu mà nhai.

Ai cũng nói cậu say vô là cộc cằn, khó lắm mà nó không ngờ cậu lại bắt nó ngồi đây ăn cho cậu xem.

Có bao giờ chủ tớ thân thiết như vậy đâu?

Bà mà biết là la nó cho coi.

Ăn uống xong xuôi, nó gom đồ đi rửa.

Cứ nghĩ thế là xong nhưng vừa mới đứng lên thì Thành đã dặn lát rửa chén rồi phải đi vô đây.

Thành được biết đứa trẻ này rất thích học, đặc biệt là lén nghe thầy Khải dạy học.

Thầy Khải được ông Hữu mời về dạy học cho cô tư và cô út.

Ông Hữu rất coi trọng lễ nghĩa, tri thức.

Ông ta muốn tất cả các con đều được giáo dục đàng hoàng.

Thầy Khải là một thầy khá lớn tuổi, học rộng hiểu nhiều nên ông Hữu rất an tâm.

Thầy rất thạo chữ Nôm và chữ Quốc Ngữ, thầy Khải thường ngâm thơ sau những giờ dạy học cho hai cô.

Hồi còn đi học, Tâm rất thích nghe ngâm thơ nhưng lại không có cơ hội để nghe nhiều vì sau đó ba má đã bắt nó nghỉ học.

Tiếng ngâm thơ của thầy vẫn còn vang vọng trong tâm trí nó, làm lòng nó bình lặng trong phút chốc.

" Trước đèn xem truyện Tây minh,Gẫm cười hai chữ nhân tình éo le.Hỡi ai lẳng lặng mà nghe,Dữ răn việc trước, lành dè thân sau.Trai thời trung hiếu làm đầu,Gái thời tiết hạnh là câu trau mình..."

Trích Lục Vân Tiên-Nguyễn Đình Chiểu.Tâm hay lẩm nhẩm những câu thơ ấy trong đầu, đôi khi còn đọc ra tiếng nữa.

Thầy Khải đã để ý cậu học trò này, thầy có hỏi cậu Thành, người mà thầy nghĩ là dễ nói chuyện trong nhà.

Thầy ở nơi khác nên cũng không biết về chuyện nhà nó, thầy được Thành kể hết mọi chuyện về thân thế Tâm, hắn rất rành.

Nghe xong thầy động lòng thương, Tâm là một đứa nhỏ thất lạc ba mẹ ruột, được người ta nuôi lớn.

Thầy đưa cho Thành vài quyển vở, cây viết.

Nói nếu nó muốn học chữ thầy có thể dạy cho nó, thầy rất trân quý những người ham học như Tâm. ***Thành lấy ra hai quyển tập đã ngả màu, nhưng chữ trong đó coi vẫn rất được, thậm chí là đẹp.

Đây là hai quyển tập mà hồi còn ở trên Sài Gòn Thành đã tỉ mỉ, cẩn thận ghi chép lại.

Chỉ là vài bài thơ, lời văn đơn giản mà hắn đọc được trên nhựt trình hoặc tự mình nghĩ ra.

" Biết chữ không?"

Tâm gật đầu, đáp:" Dạ một chút."

Cậu ba ném hai quyển tập sang phía Tâm, nó lúng túng chụp lấy.

" Tập của tao, giữ cho kỹ."

" Mà cậu cho con làm chi đa?"

" Tao không muốn đứa hầu của mình không biết chữ đâu.

Mất mặt lắm."

Tâm lật từng trang ra, nó thích thú nhìn từng dòng chữ cứng cáp, đẹp mắt hiện ra.

Cậu viết chữ đẹp quá.

Tâm càng nhìn lại càng thích hơn.

Nó nghĩ chắc cậu học nhiều nên có chút khác với mấy cô cậu ở đây, cậu cho đứa hầu như nó học chữ.

Mấy anh chị như chị Súng, anh Chánh hầu hạ ở đây lâu rồi mà đâu được chủ lo học hành chi đâu.

" Mà có lấy không?

Không lấy thì tao cho đứa khác."

"Dạ con lấy.

Con cảm ơn cậu nhiều lắm."

Tâm mỉm cười, nói lời cảm ơn Thành.

Làm lòng người chộn rộn đôi chút.

Có lẽ đêm nay có một kẻ khó mà ngủ được.

Thành vẫn còn nhớ khuya hôm đó.

Cậu về nhà khá trễ nhưng nó vẫn còn ngồi đợi ở sau bếp tới nỗi ngủ gục.

Những lần trước kia, má tìm hầu cho Thành, cậu ba ít khi vừa ý nhưng nay Tâm lại rất hợp ý cậu.

Thành thấy nó vui vẻ thì cũng vui lây.

" Khuya rồi, về ngủ đi."

" Dạ.

Thưa cậu con về."

Chẳng phải cậu không để ý nó, mà là nó không biết thôi.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
10: Thôi nôi


Nay nhà ông Hữu người vô kẻ ra đông đúc, ai nấy đều ăn bận sang trọng chỉnh tề, là ngày thôi nôi của Hữu Phát, quý tử của cậu hai Tuấn.

Ông đãi những mấy chục mâm lớn nhỏ, khách khứa đều là người máu mặt, chức cao vọng trọng, có cả vài khách là người Tây nữa.

Thành sau một buổi tối hành động khá kỳ lạ với nó, thì nay cậu ba lại trưng ra bộ mặt khó gần và như không có chuyện gì.

Tâm bận tối mặt mày nên cũng không có thời gian để ý đến mấy chuyện đó.

Ai nấy đều nhanh lẹ làm việc của mình, chợt chị Súng hỏi mọi người:" Không biết nay cậu Phát được cho bao nhiêu vàng hé ta?

Coi bộ khách cũng đông, tôi thấy toàn là ông này bà nọ không đó chớ."

Anh Chánh xùy một tiếng, vừa đổ nước vào thao vừa nói:" Công chuyện thì không mần, ở đó mà nhiều chuyện.

Hồi bà cả la mày ráng mà chịu nghe con kia."

Súng liếc anh một cái, đáp:" Hỏi vậy thôi chứ tôi cũng làm chứ đâu có ở không.

Hứ!"

Tâm nhìn sang, mấy người đó hay chọc ghẹo nhau là vậy chứ không có ác ý gì.

Ban đầu nó cũng sợ chuyện bị ăn hiếp nhưng mọi người ở đây ai cũng lo lắng bảo ban nhau lắm.

Gia quy của nhà ông Hữu rất nghiêm, muốn làm gì thì bước ra khỏi cửa nhà ổng mà làm chứ đừng có kiểu tị nạnh trong nhà, không thì ăn roi ráng chịu.

Anh Chánh quay sang Tâm hỏi nhỏ:" Hôm qua cậu có đánh mày không Tâm?

Anh nghe tiếng cậu kêu mày quá trời luôn."

Tâm lắc đầu, cười:" Cậu không có đánh em.

Cậu biểu em nấu cháo cho cậu thôi à."

Rồi Tâm đi ra sau hè, xách thêm mấy xô nước.

Súng ngạc nhiên chen vào cuộc nói chuyện:" Lạ à nghen.

Hồi trước cậu không có vậy đâu.

Tánh tình của cậu là ngang ngửa ông hồi trẻ luôn đó chớ.

Khó chiều, khó ở, khó gần."

" Sao mày biết?"

Chánh tò mò hỏi lại.

Súng chống nạnh, tự hào nói:" Nhà tôi là ba đời ở đợ nhà ông rồi đó đa."

" Mày nói ai khó chiều, khó ở hả con kia?"

Vừa nhắc đến cậu là cậu xuất hiện, Thành đứng dựa vào thành cửa, miệng hút thuốc hỏi Súng.

Con Súng hoảng hồn cúi đầu, không ai dám ho he gì.

Nay Thành bận áo sơ mi, quần tây, giày da bóng loáng.

Cậu rất chuộng mấy kiểu ăn mặc của mấy công tử đi Tây, hay con nhà giàu mà Tâm thường thấy khi đi cùng cô tư lên chợ tỉnh.

Thành bước vô trong, nhìn một vòng xung quanh rồi nói:" Công chuyện đăng đăng đê đê thì không lo.

Tụm năm tụm bảy nhiều chuyện."

" Dạ không có đâu cậu."

Súng trả lời nhỏ xíu.

Nó bị đánh mấy lần vì cái tội nhiều chuyện rồi nên nó sợ lắm.

Thành đang tìm Tâm.

" Thằng Tâm đâu?"

Được cậu tha cho, Súng thở phào tiếp tục làm công chuyện."

Dạ nó đi xách nước sau hè rồi cậu."

Thành không nói gì nữa rồi tự mình đi ra sau hè.

Tâm múc được hai xô nước, nó để vào cái đòn gánh rồi để lên vai.

Dáng vẻ lầm lũi, nhỏ nhắn ấy thu hết vào tầm mắt Hữu Thành.

Thành có hỏi thăm, và đi ngang nhà nó vài lần.

Một căn nhà lá, dột nát, chật chội mà chứa cả nhà năm người, ba nó vừa mất, má nó thì sanh em, một mình nó đỡ đần cả nhà.

Nó còn muốn cho hai đứa em đi học nữa, nó sợ em nó dốt rồi lại đi làm ở đợ, khổ cực, bần hàn như nó.

Tâm muốn chỉ mình nó chịu như vậy là đủ rồi, không muốn ai trong nhà phải chịu theo.

Tiền công của nó lúc đầu là do bà Ngân trả, nhưng sau một thời gian đều do Thành giành trả cho Tâm.

Hôm ấy, cậu ba còn ghé sang nhà nó hỏi thăm cho tiền mấy đứa em của Tâm, rồi đưa thêm tiền để má nó mua thuốc nữa.

Tâm không về nhà đã lâu nên không biết chuyện đó.

Thành biết nếu nói cho tiền thì có thể động đến lòng tự ái của người ta, nói cậu ba coi thường họ.

Nên Thành nói đó là tiền công của Tâm, tiền mà nó nhờ cậu gửi về.

Bệnh tật, nghèo khổ đâu phải Thành chưa thấy bao giờ, ai như thế nào thì mặc họ đi.

Không biết từ khi nào cậu ba đây lại lo mấy chuyện của một đứa ở nữa?

Thành không đi lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn nó.

Tâm không để ý gì, còn nhìn mấy con chuồn chuồn mà cười nữa.

Mười bảy tuổi, Thành sống trong nhung lụa, sung sướng, có người lo cho từng miếng cơm manh áo, muốn gì được nấy, ba má thương yêu hết mực.

Còn nó, mười bảy tuổi phải gồng gánh gia đình, làm hết chuyện này đến chuyện kia, quần áo sờn rách mấy anh em thay nhau mặc, nhỏ con nhưng vẫn ráng vác trách nhiệm trên lưng.

Cả hai sinh ra vốn là sự đối lập của số phận.

Người được định sẵn là cả đời thịnh vượng phú quý, kẻ thì lo bữa đủ bữa hụt chứ nói chi đến đâu đến cảnh giàu sang."

Cậu ba.

Cậu tránh cho con đi qua với."

Thành giật mình, đứng sang một bên.

Tâm nhanh chân gánh nước vào trong.

Thành dập điếu thuốc, nhìn bóng lưng nó khuất dần.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
11: Thăm nhà


Thành định bụng tìm Tâm, nhờ nó làm một số chuyện nhưng thấy nó lu bu quá hắn lại thôi.

Tạm cho mượn nó một bữa vậy.

Quá trưa, mâm cúng được dọn lên.

Gà, vịt, xôi thịt đủ cả.

Đích thân ông Hữu đốt nhang, khấn vái cầu chúc cho đứa cháu nội của mình bình an, mạnh khỏe, sống trong xa hoa, sung túc, công danh sự nghiệp rạng rỡ.

Bà cả Hồng Khuê bồng cháu, vợ chồng cậu mợ lại càng hớn hở vui mừng.

Để tỏ lòng thành với ông Hữu, khách khứa kẻ nhét tiền, người tặng bạc, người cho vàng, đỏ cả người Hữu Phát.

Ông ta còn cho người đốt pháo tưng bừng, đứa cháu nhỏ của ổng rất biết lấy lòng ông bà nội, hai tay vỗ vỗ miệng cười khúc khích trong dễ cưng hết sức.

Bà Khuê chưa bao giờ thấy mát lòng mát dạ hơn lúc này, kèo này con trai bà thắng đậm.

Thêm Hữu Tuấn vừa mới lập công giúp ông thu được tiền bán lúa, tiền bạc lại càng đếm không xuể.

Ông Hữu Lộc cho đứa cháu trai cả bộ vàng vòng chẳng thua kém ai.

Bà hai thấy cảnh gia đình hạnh phúc của cậu mợ thì chướng mắt.

Biết chừng nào Thành mới có con cho bà ẵm bồng đây?

Miệng thì cười nhưng trong lòng đầy ganh tị, ghen ghét không thôi.

Mấy đứa hầu tò mò ngó ra trước nhà.

Tâm không có trong đám người đó, nó đang ngồi nghỉ tay sau bếp.

Hôm nay cực thiệt.

Không biết má với mấy đứa nhỏ sao rồi?

Tâm thầm nghĩ.

Một làn gió mát làm tóc nó khẽ lay, Tâm ngồi trầm ngâm một lúc lâu.

Thành sau khi cho quà Hữu Phát thì cũng trốn đi, hôm qua mới uống rượu hôm nay lại tiếp tục Thành không chịu nổi.

Vả lại hôm nay là thôi nôi của Hữu Phát, chủ tiệc cũng chẳng phải hắn.

Sau hè có một mảnh vườn được ông Hữu trồng cây trái xum xuê, ngoài đó còn có bộ bàn đá để ông ta rảnh rỗi thì ra ngoải trông cảnh coi hoa, sau thì để cho mấy cháu có cây trái mà ăn.

Hắn đi ngang nhà bếp thì thấy nó đang ngồi thơ thẩn một góc.

Thành gọi nó:" Tâm."

Nó quay theo tiếng gọi, tay vội lau mồ hôi chạy ra.

" Dạ.

Cậu kiếm con có chi không?

Hay cậu muốn ăn gì để con đi hăm cho cậu ăn?"

Thành gõ vào trán nó, nói:" Bộ tao ham ăn lắm hay sao mà lần nào gặp tao mày cũng hỏi tao có ăn cái này cái kia không vậy hả Tâm?"

Tâm xoa xoa trán, cười hì hì đáp: " Con sợ cậu đói chứ bộ."

" Lo cho tao quá.

Đi ra vườn với tao."

Tâm cứ thế lẽo đẽo theo hắn đi ra vườn. ***Út Thảo đang đưa võng hát ru cho đứa em gái của Tâm ngủ.

Đứa nhỏ ngót nghét bốn tháng, tên Như.

Thảo ít khi thấy Tâm về nữa nên cô hay trông Tâm lắm.

Không biết dạo này anh Tâm có mạnh không nữa?

Ảnh đi lâu vậy mà chưa về nhà thăm dì Tám với mấy em chắc công chuyện ở nhà ông nhiều lắm..."

Thảo!

Thảo!"

Anh Đực khều khều cô em.

Thảo nghe tiếng anh hai cũng thì quay sang.

" Anh mới về đó hả?"

Đực ngồi xuống rót chén nước, uống một hơi hết sạch.

" Ừ.

Con Như nó ngủ chưa?"

Thảo nhìn đứa nhỏ trên võng, đáp:" Nó mới ngủ.

Mà anh hai nè..."

" Sao?

Có chuyện gì không?"

Thảo nhìn anh, nét mặt đượm buồn.

" Anh dạo này có thấy anh Tâm không hả anh?

Từ lúc anh Tâm lên nhà ông địa chủ tới giờ là em không thấy mặt mũi ảnh đâu hết."

Đực cũng biết tâm ý em gái mình, chắc nó nhớ Tâm.

Thiệt là mấy tháng nay anh cũng ít thấy Tâm, hai người chỉ gặp nhau bữa Đực đi kéo xe mướn trên chợ tỉnh, anh em nói đôi ba câu rồi đi mất.

Tâm đang đi cùng con gái của ông Hữu nên Đực không dám nói chuyện gì nhiều với nó.

Anh nhẹ giọng, an ủi em:" Thôi vô nấu cơm, chắc vài bữa thằng Tâm nó về chứ gì mà em lo.

Nay anh thấy trên nhà ổng thôi nôi thằng cháu làm rình rang dữ lắm."

Út Thảo im ru không trả lời, lẳng lặng vô bếp nấu cơm.

Đực thấy em buồn thì cũng rầu rĩ không vui vẻ gì.

" Anh Đực."

Tâm đứng trước cửa nãy giờ, nó khẽ gọi anh.

Đực ngạc nhiên, kéo nó vô nhà.

Anh xoa xoa đầu nó, trách:" Nãy giờ mày nghe mà còn bày đặt núp núp.

Con Thảo nó buồn gần chết kìa."

Tâm gãi gãi đầu.

Cậu mới cho nó về thăm nhà, cậu còn kêu nó lấy mấy đòn bánh đem về chia cho anh em ăn chung cho vui.

Lâu lâu cậu mới vui mà cho nó về vậy đó.

" Em cho anh một đòn bánh nè, nay trên nhà ông có thôi nôi cậu Phát nên bánh nhiều lắm."

Tâm đưa qua cho anh Đực một đòn bánh tét, cậu kêu nó lấy nhiều nhiều đi nhưng nó lấy hai đòn thôi.

Một đòn cho nhà nó, một đòn cho nhà anh Đực.

Nghèo cho sạch rách cho thơm, Tâm không muốn cậu cho mà lấy quá nhiều.

Đực đẩy qua phía nó một chén nước, rồi hỏi:" Mày ăn cắp bánh nhà ông Hữu hả em?"

Tâm cười trừ."

Bộ anh tưởng em hay ăn cắp lắm hả?"

" Đâu có.

Tại anh nghe đồn nhà ổng dễ gì cho mình mấy cái này.

Mày lấy thì trả lại liền cho ổng đi.

Anh ghét ăn của mấy người giàu mà kẹt xỉ vậy lắm."

" Cậu ba kêu em lấy.

Em mà không lấy thế nào cậu cũng la em."

Đực nhìn Tâm, bộ ngạc nhiên."

Mày lấy rồi nó đổ thừa ăn cắp rồi sao?

Cái tụi đó ai mà biết nó nghĩ gì."

" Cậu ba không có vậy đâu anh.

Hồi đầu em cũng tưởng như vậy đó.

Mà bây giờ thì hết rồi, em ở kế bên hầu hạ cậu cũng mấy tháng nay.

Lâu lâu cậu cộc cằn vậy nhưng không có ác ý gì đâu."

" Mà nay về được bao lâu?"

" Chắc một hồi em đi lên trển luôn cho kịp.

Cậu cho em về một ngày lận nhưng công chuyện trên nhà ông còn nhiều lắm.

Em ghé ngang coi má với mấy nhỏ chút là được rồi."

" Mần thì mần nhưng nhớ coi chừng sức khỏe."

Tâm gật đầu."

Em biết rồi."

Anh ngó ra sau bếp, nói với Tâm:" Mày ra sau coi nói chuyện với nó chút đi.

Nó rầu hoài tao cũng mệt."

-----Mọi người thích thì để lại bình luận và bình chọn nha
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
12: Ăn cắp


Chiều, Tâm ghé thăm nhà một lát thì về lại nhà ông Hữu, khách khứa đã về hết.

Nó chui vô bếp mọi người đang ăn cơm, thấy nó Súng í ới kêu lại.

" Mày đi đâu vậy em?

Vô ăn cơm luôn cho xong nè."

Tâm lại sàn nước, rửa tay chân rồi đi ăn cơm.

Phận người ăn kẻ ở lâu lâu nhà có tiệc ăn uống cũng ngon hơn mấy ngày thường.

Ăn rồi mọi lại tản ra ai làm chuyện nấy, hôm nay nhà ông vui quá còn có thêm gánh hát về hát nữa.

Tâm thích thú vừa hát vừa rửa chén.

Từ đó tới giờ nó chưa có xem hát lần nào hết vì nó nghĩ mấy cái đó chỉ dành cho người giàu thôi.

" Thích lắm hả?"

Là cậu ba.Cả ngày nay cậu không đi đâu chỉ loanh quanh trong bếp, lâu lâu rồi tìm chuyện nói với nó.

Tâm nhớ đến chuyện má kể với mình, cậu tìm đến nhà cho tiền má nó mua thuốc thang, má nói cậu lịch sự, đàng hoàng lắm không giống như mấy cậu công tử ỷ giàu hiếp yếu kia.

Nó lại nhìn cậu bằng con mắt khác, đôi khi đừng chỉ nhìn tánh tình hay vẻ ngoài mà coi khinh người khác.

Nó biết, là cậu đã nói gạt má nó để má nó nhận tiền, vì tiền cậu trả nó vẫn giữ ở đây.

Ăn uống hằng ngày không có tốn kém, bánh trái thì Tâm cũng ít khi đụng tới nên không có tốn tiền nhiều.

Nó không có gan mà nhờ cậu đưa tiền cho má đâu.

Tâm mỉm cười, trả lời Thành:" Dạ lần đầu con nghe mà nó lạ lạ, nên thích lắm cậu."

Thành nhìn nó một lúc lâu, rồi quay đi chỗ khác.

" Thích thì sau này có dịp tao dẫn mày đi coi."

" Mà cậu..."

" Làm sao?"

" Con cảm ơn cậu nghe."

Cái dáng cao lớn ấy ngồi xuống trước mặt nó, nghiêng đầu hỏi:" Tự nhiên cái cảm ơn tao?

Chuyện gì nói tao nghe?"

Tâm không dám nhìn thẳng cậu, nó cứ né né sang hướng khác mà miệng thì trả lời."

Cậu giúp con, cậu cho má con tiền mua thuốc."

" Nói chuyện với tao thì nhìn thẳng vô mặt tao đừng có nhìn chỗ khác.

Bộ tao là ma hay sao mà mày không dám nhìn?"

Thành nhìn nó lom lom, nó làm người ở cho hắn, hắn vừa lòng thì hắn thưởng, đó là lẽ đương nhiên có chi mà phải cảm kích.

Thành cười nhạt.

Tâm liền nhìn thẳng vào mắt hắn, làm Thành khựng lại chốc lát, nó ngây thơ với nghe lời hắn thiệt đó.

Điều này từ trước đến giờ hắn không bao giờ nhìn ra được ở những đứa hầu cũ từng bị Thành đuổi đi, hắn thấy không an toàn nên ra tay dứt khoát cho nhẹ đầu."

Ừ, biết điều nghe lời tao thì tao không đánh."

Tiếng dép lộc cộc, dồn dập chen ngang.

Anh Chánh mồ hôi nhễ nhại, hớt hải nói tiếng được tiếng không."

Cậu....cậu ơi bà cả kêu mọi người ra nhà trước có chuyện gì quan trọng lắm.

Hình như là cậu Hữu Phát bị mất vàng, mà là cọng dây chuyền mà ông cho cậu.

Bây giờ ngoài trước đang lu bu lắm."

Thành phủi quần đứng dậy, nó mất vàng thì ba má nó lo, tìm hắn làm chi?

Thành lẩm bẩm."

Phiền phức." ***" Trong nhà này chắc chắn có ăn trộm!"

Bà cả nhìn đám người ở cúi đầu, quỳ rạp dưới đất.

Ánh mắt đầy khinh thường.

Mọi người trong nhà như Hữu Thành, Thúy Dung,... bà hai bà ba đều có mặt, và được bỏ qua đầu tiên.

Bọn họ đâu thiếu thốn đến nỗi phải ăn cắp quà thôi nôi của một đứa con nít.

Tú Liên trong lòng cũng bứt rứt nhìn chồng, cọng dây chuyền đó không biết quý bao nhiêu chứ?

Mà lại là của ông nội cho con trai mình, mợ hai sợ làm mất thì như không coi ông ra gì."

Mấy đứa tụi bây gom đồ đổ hết ra đây cho bà coi."

Thành chỉ chán nản đứng đó nhìn, không phải chuyện của hắn.

Thành nhìn qua chỗ Tâm, cái dáng nhỏ xíu đó loay hoay lấy đồ ra khỏi túi.

Còn má hắn thấy chuyện như vậy cũng cười thầm trong bụng, ở đó mà khoe khoang.

Không tìm được gì hết.

Làm bà cả lại bực bội hơn.

Tú Liên nãy giờ ruột gan cũng cồn cào, quát:" Tụi bây biết gia quy nhà này nghiêm mà còn làm quấy.

Đúng là không coi ai ra gì.

Bây giờ không ai chịu nhận thì cứ đánh mỗi đứa 50 gậy.

Đánh đến khi nào có đứa nhận thì thôi."

Đám người nhìn nhau, họ chỉ là phận tôi tớ muốn đánh lúc nào là đánh.

Một đứa trong đám sợ bị đánh đứng lên thưa:" Mợ hai, hồi trưa...hồi trưa con thấy thằng Tâm nó lén lúc đi đâu đó đến chiều mới về."

Đứa khác cũng phụ họa theo, nó chỉ vào Tâm nói:" Đúng rồi đó ông bà, cậu mợ.

Con cũng thấy, không chừng là nó lấy nó phi tang chứng cớ đó mợ."

Nghe đến đó, Thành liếc mắt qua chỗ hai đứa kia.

Tâm ngỡ ngàng, thảm thiết cầu xin."

Thưa mợ, con không có."

Chát!!!

" Ai cho mày cái quyền lên tiếng.

Tao chưa nghe hết mà."

Tâm không đỡ kịp, má bị đỏ một mảng.

Nó đành im miệng.

Tú Liên giơ tay định đánh nó thêm một cái, Thành dửng dưng đi đến chụp tay mợ lại.

Tú Liên chưng hửng nhìn cậu em chồng.

" Đủ rồi đó mợ."

" Đồ ăn cắp như nó mà chú ba cũng bênh được hay sao?

Việc nhà lu bu mà chỉ có mình nó đi đâu mất.

Chẳng phải đem vàng đi giấu thì là gì?"

" Là tôi cho nó về đó.

Thì sao?

Chứng cớ đâu mà mợ nói nó ăn cắp?

Tôi không biết bụng dạ nó thế nào nhưng mợ phải suy xét cho kỹ đặng lấy lại công bằng cho nó."

Tâm đang bị phạt quỳ dưới đất nghe thế thì ngẩng lên.

Thành kéo tay Tâm, nói: " Mày đứng lên.

Đi qua đây."

Đứa hầu của hắn, hắn còn không nở đánh.

Ai cho phép mợ ta đánh nó chứ?
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
13: Tủi thân


Tú Liên muối mặt nhìn Thành.

Mợ ta rút tay lại.

Tình hình ngày càng trở nên căng thẳng hơn.

Thành kêu nó đứng sang một bên, không cần phải nghe theo lời của ai hết, vì hắn mới là cậu chủ của nó.

Chỉ có hắn mới có quyền đối với nó mà thôi.Tâm lúng túng đứng sang một bên.

Thành nhìn xuống đám người đang quỳ dưới đất, hắn ra lệnh tất cả bọn nó đứng lên.

Chưa tìm được bằng chứng mà muốn đánh ai thì đánh đúng là không biết điều.

" Chú ba!

Tôi là đang dạy dỗ lại bọn nó, chú làm vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục tôi?

Quán xuyến trông coi mấy chuyện này là do tôi, chú lấy quyền gì mà cho bọn nó đứng lên?

Một đứa hầu của chú thôi là quá đủ rồi đó!

Riết rồi phép tắc lễ nghi trong nhà này chú đều không để vào mắt rồi đúng không?"

Bà cả nhìn Thành, giọng nghiêm nghị:" Thành, chị hai con nói đúng rồi đa.

Những chuyện này con đừng nên nhúng tay vào thì tốt hơn."

Thành cười nhạt, đáp:" Thưa má cả, con biết là do mợ Liên nóng ruột vì mất đồ nhưng không thể vì thế mà đánh người ta vô cớ.

Hơn nữa mợ nói mợ trông coi cái nhà này nhưng con nghe phong phanh đâu đó tiếng xấu nhà ông Hữu mười phần thì chín phần đều do mợ Liên gây ra thì phải?"

Tú Liên nghe thế liền im bặt, sự thật là thế.

Mợ ta là người có tánh hay trọng giàu khinh nghèo có tiếng, chẳng còn xa lạ gì.

Đánh đập, chửi mắng người ăn kẻ ở trong nhà còn là thú vui của mợ nữa.

Khi Thành chưa về đây ở hẳn, mợ Liên thoả thích tung hoành ngang dọc, đôi khi còn ăn hiếp luôn cả Thúy Dung và Mỹ Ngọc.

Dù trong nhà, Hữu Thành tiếng tăm cũng chẳng thua kém Tú Liên.

Nhưng Thành chỉ hay la mắng tụi nó thôi, còn chuyện đánh người thì hầu như không có.

Những kẻ bị đánh là do làm những chuyện quá phận, gây nguy hại ít nhiều đến Thành.

Sống trên đời, gặp người thương kẻ ghét rất bình thường.

Tin truyền từ miệng người này kẻ nọ, thêu dệt nên một Hữu Thành khó gần, khó ưa như thế.Bà hai và bà ba thấy thế cũng hả dạ.

Hễ muốn lên tiếng dạy dỗ mợ ta thì lúc nào bà cả cũng bênh vực.

Dù địa vị có ngang nhau nhưng bà hai và bà ba vẫn có chút gì đó kiêng dè người vợ cả này, một con người có thể nói lòng dạ khó đoán, vì hai người vợ sau đều là con gái nhà khuê cát, khó mà đụng tới nên bà cả mới để họ yên thân bước chân vô nhà này.Trong nhà này, người làm mợ Liên e sợ chỉ có Hữu Thành mà thôi.

Hắn nói được thì hắn sẽ làm được, đôi khi còn là những chuyện khùng điên không thể ngờ tới.

Thành cho mấy đứa còn lại đi tìm lại một lần nữa thì phát hiện sợi dây chuyền nằm trong lu nước trước sân.

Lúc đó ai nấy cũng mới vỡ lẽ là do mợ ta ẵm cậu Phát đi rửa mặt vì quá đông nên mợ làm rơi lúc nào chẳng hay.

Bà hai và bà ba có chút tiếc nuối, kịch hay chưa xem hết mà đã hạ màn.

Mấy đứa người ở đều thở phào nhẹ nhõm, chút nữa là bị đánh oan mất rồi.

Tụi nó thoát được một mạng nhưng duy chỉ có Tâm là ăn trọn cái tát đau điếng của mợ.

Chỉ vì một chút sơ suất nhỏ mà mợ lại đánh nó như thế, làm nó buồn trong lòng không thôi vì cái phận bèo bọt này nên bị người ta nghi ngờ.

Tú Liên tìm lại được sợi dây chuyền thì vui vẻ trở lại.

Không nhớ chuyện mình vừa làm lúc nãy, Thành thấy mợ hai đang chuẩn bị đi về phòng thì hắn gọi lại:" Mợ tính đi đâu?"

Tú Liên khó chịu hỏi lại:" Về phòng của tôi chứ đi đâu?

Chú ba muốn cái gì nữa?"

" Mợ đánh oan người ta mà chưa xin lỗi, giờ mợ tính bỏ qua đó à?"

Tú Liên khó hiểu, tìm thấy đồ cần tìm thì về thôi chứ xin lỗi cái gì?

Muốn mợ ta xin lỗi một đứa hầu à?

Chẳng khác nào đang lăng mạ quyền uy của mợ.

Nằm mơ đi."

Chú ba muốn tôi xin lỗi nó hả?"

Thành gật đầu.

Mợ hai mỉm cười, đáp:" Một đứa ở thôi mà sao chú cứ làm quá lên thế?"

" Chẳng phải mợ nói lễ nghĩa trong nhà tất phải xem trọng hay sao?

Làm sai thì xin lỗi, đó là chuyện đương nhiên.

Mợ đừng nói gì dài dòng nữa, tôi mệt rồi tôi muốn nghỉ ngơi.

Mợ xin lỗi nó cho lẹ để nó còn đi hầu hạ tôi nữa."

Tú Liên nghẹn họng nhìn qua Tâm.

Hữu Tuấn thấy Thành dần quá đáng với vợ mình, lên tiếng:" Chú ba, dù gì chuyện cũng giải quyết rồi không nhất thiết phải nói đến nữa đâu."

" Phải rồi đó Thành à.

Cái tụi này mình dạy không được thì đánh chứ có cái chi mà bắt chị con phải xin lỗi."

Bà cả liền lên tiếng bênh vực."

Con chỉ tốt bụng nhắc nhở cho mợ hai biết, con sợ danh tiếng của nhà ta bị đồn gần đồn xa thôi má à.

Người ta dù làm người hầu kẻ ở cho mình thật, nhưng họ cũng có lòng tự trọng riêng, cũng là con người.

Đó còn là cái đạo đức, phẩm hạnh của mình nữa.

Chứ sau này ra đường lại nghe người ta đồn con dâu nhà ông Hữu không biết lẽ phải, đúng sai thì nghe không được đâu thưa má cả."

Bà cả nghe Thành nói như thế thì tức lắm, nhưng bây giờ ông Hữu vẫn đang ở nhà, nếu chuyện đi xa hơn e rằng không hay.

Bà ta đành nuốt cục tức xuống."

Dù gì chuyện cũng xong rồi, thôi về nghỉ ngơi hết đi.

Đừng có nhắc tới nữa."

Bà cả nói xong thì ẵm Hữu Phát về phòng.

Thành không muốn dông dài nữa, hắn nói thêm đôi câu với Tú Liên rồi quay người bỏ đi."

Đúng là đồng vợ đồng chồng.

Không muốn xin lỗi cũng được.

Nhưng lần này cũng là lần cuối tôi cảnh cáo cho mợ nhớ, đánh chó phải ngó mặt chủ, nó là hầu riêng của tôi, tôi mới là người có quyền đánh, có quyền sai bảo nó.

Mợ nhớ cho kỹ chứ không thì đừng có trách tôi." ***Thành đi trước còn nó thì đi sau.

Tâm im ru, không nói chi hết.

Đó giờ hiếm khi Tâm im lặng như vậy, dù sợ Thành nhưng nó cũng thường kể chuyện này chuyện kia cho hắn nghe, hay lại hỏi hắn muốn ăn gì để nó nấu cho.

Thành đang đi thì đứng lại làm nó không kịp ngừng, đập thẳng mặt vào lưng cậu ba.

Thành quay lại thì thấy cảnh nó nước mắt ngắn nước mắt dài, thấy cậu ba nhìn mình chằm chằm Tâm vội kéo vạt áo lau nước mắt, không dám nhìn lên cậu.

Hắn chau mày, mình có làm gì nó đâu mà nó khóc?

Hay tại bị đánh đau quá nên mới khóc?"

Làm sao mà khóc?

Trả lời."

Tâm thút thít vài tiếng nhưng không nói gì làm hắn bực bội thêm.

" Có nghe tao nói không?

Hôm nay lớn lệnh hơn cả chủ của mày rồi à?"

Tâm ráng mở miệng, nói:" Hức...hức...không...có...hức....gì hết...á...cậu..."

Thành thở dài, hết cách đành kêu nó đi theo mình vô phòng.

Nó cứ theo kè kè phía sau hắn.

Đến nơi, Thành kêu nó ngồi xuống ghế.

Tâm ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thành ném sang cho nó một chiếc khăn tay mới tinh."

Muốn đi rửa mặt thì đi không thì lấy cái này mà lau."

Hắn nghĩ chẳng lẻ vô đến nơi mà nó còn đi ra ngoài rửa mặt?

Nhưng Tâm làm thật.

Nó đi ra rửa mặt rồi mới trở vô.

Thành không hiểu nó nghĩ gì nữa.

Hắn lại gần nó, rồi nói bằng giọng ra lệnh."

Ngước mặt lên cho tao coi."

Tâm mím môi, nhắm mắt mà ngước mặt lên giống như sợ cậu sẽ làm gì nó vậy đó.

Bộ dạng này của nó làm Thành thấy khá thú vị.

Hắn nâng mặt nó lên, ngó nghiêng đủ kiểu.

Chỉ hơi sưng đỏ một chút không có gì nghiêm trọng.

" Ngồi yên, để tao lấy thuốc xức cho."
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
14: Không nỡ


Tâm ngơ ra một lúc, rồi lại vâng lời mà ngồi im.

Nó thấy cậu đi lại hộc tủ, lấy ra trong đó một lọ thuốc.

Thành cầm lấy, đi lại gần nó.

Hắn dùng chiếc khăn tay lúc nãy, lau mặt lại cho nó một lần nữa.

Một chuyện mà hắn chưa bao giờ làm, đó là tận tâm chăm sóc người khác, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.

Chắc có lẽ là vì hắn cảm thấy tội nghiệp Tâm, không nỡ nhìn người của mình bị ăn hiếp.

Dù gì nó cũng không làm gì trái ý hắn nên Thành chẳng có ác ý gì với Tâm.

Thành nhíu mày, nói: " Đau thì lên tiếng cho tao biết, đừng có suốt ngày chuyện không cần nói thì cứ luyên tha luyên thuyên, còn đến lúc cần lại câm như hến."

Tâm he hé mắt nhìn cậu.

Cậu Thành vẫn chăm chú xức thuốc nên không biết nãy giờ có một đứa nhỏ nhìn mình mà không thèm chớp mắt.

Thật sự ông bà sanh cậu rất khéo, cậu ba đẹp trai còn hơn cả cậu hai Tuấn nữa.

Tâm tự chửi thầm mình, tự nhiên lại nghĩ chuyện không đâu.

Thành bất thình lình nhìn lại Tâm.

Thấy nó giật mình Thành mới hỏi:" Lại đau hay sao?"

Tâm lắc đầu, đáp lời Thành:" Dạ không có."

" Ừ.

Mà má mày khỏe hơn chưa?"

Nói thế nhưng Thành vẫn nhẹ tay lại.

Hắn sợ nó mít ướt, rồi khóc lên.

Thành không dỗ được đâu.

" Má con đỡ nhiều lắm rồi cậu.

Nhờ ơn cậu hết đa."

Tâm vừa nói vừa cười làm Thành ngẩn ra một lúc.

" Ừm.

Xong rồi đó, đừng có chạm lung tung dính thuốc dơ tay.

Biết không?"

Thành dịu giọng căn dặn Tâm.

Nó dạ vâng rồi xin thưa cậu đi ra khỏi phòng.

Trước khi đi Thành còn đưa luôn lọ thuốc cho Tâm, kêu nó nhớ xức thuốc.

Tâm nhận lấy rồi cảm ơn cậu ríu rít.

Chỉ có tiếp xúc nhiều với cậu mới biết, dường như những lời đồn đoán về cậu cũng không phải là đúng.

Cậu còn đối xử rất tử tế với một đứa hầu như nó nữa là đằng khác, dù thỉnh thoảng cậu hay khó ở thật.

Tâm hí hửng cầm lọ thuốc đi về phòng bếp.

Thành đứng tựa vào cửa, chăm chăm nhìn theo nó.

Bất giác mỉm cười.***Khuya hôm đó, Bà Ngân đi qua phòng Thành, bà muốn xem con trai ngủ hay chưa, đèn trong phòng vẫn còn thắp, chắc Thành chưa ngủ.

Hắn đang ngồi trên bàn xem lại sổ sách.

Nghe tiếng gõ cửa, Thành nhìn ra cửa sổ thì thấy má mình.

" Má cứ vô đi."

Bà Ngân mở cửa đi vô.

" Má có chuyện gì muốn nói với con à?"

" Bộ có chuyện gì má mới sang đây được hay sao?"

Thành mỉm cười, lắc đầu đáp:" Chứ thường có chuyện má mới tìm sang tận phòng con đó."

" Má tiện đường đi ngang qua coi bây ngủ chưa.

Ai dè giờ này bây còn thức."

Thành vẫn tiếp tục ghi chép, vừa nói: " Sổ sách này là ba mới đưa cho con, biểu con coi tiếp ổng.

Ngày mai, ba còn kêu con đi thu tiền lúa với ổng nữa mà con không chịu."

Bà Ngân nhíu mày, hỏi con:" Trời đất!

Sao bây lại không chịu?

Ổng muốn coi bây có làm được chuyện gì không nên mới kêu bây đi đó đa."

" Chẳng phải chuyện đó có anh hai lo rồi à?"

Bà hai thở dài, không hiểu sao con mình có thể bình thản như thế?

Bà đi lại bàn, rót cho Thành một chén nước, đưa sang phía hắn.

" Má biết chuyện đó có thằng Tuấn lo nhưng bây cũng phải tính cho thân bây chứ?

Gia sản này cũng có công của má, bây không giành thì má con thằng Tuấn giành hết thì sao?"

Thành ngưng bút.

" Ba sẽ không cho anh hai hết đâu má.

Ba có tính với con rồi.

Dù gì cũng còn Thúy Dung với Út Ngọc mà má."

" Vậy mà bây cũng tin ổng?

Bây không thấy ổng đang rất thương cả nhà bà cả hay sao?

Hơn nữa vợ thằng Tuấn còn sanh cho ổng một đứa cháu trai nữa chứ.

Con Dung với con Ngọc thì được bao nhiêu?

Bây cứ như vậy hoài, má không yên lòng miếng nào hết đó Thành à."

Bà Ngân đổi ngữ khí.

Hắn chậm rãi gõ xuống mặt bàn."

Con biết mình cần làm gì.

Má đừng lo."

Bà hai dường như đang suy tính kế gì đó."

Hay là con..."

"Con lấy vợ?"

Thành đoán được ngay ý định của má mình."

Bây biết má chỉ còn cách đó nhưng cũng không chịu làm.Tao thấy mình số khổ quá."

Bà hai Kim Ngân lúc nào cũng vậy.

Chuyện gì không theo ý thì sẽ than trời trách số.

Nếu là những năm trước Thành sẽ im lặng, nhưng bây giờ hắn muốn tự định đoạt cuộc đời của mình."

Con biết má lo cho con.

Nhưng má thương con thì hãy tin con, cái gì thuộc về con thì sẽ là của con.

Con cũng có hướng đi cho riêng mình thưa má."

" Bây thì biết hay sao?

Một khi ba bây đã quyết thì má không cản được.

Đâu khi không mà má nói với bây, còn em bây nữa."

Thành nhìn má."

Thôi khuya rồi, má về nghỉ sớm."

Hắn đứng dậy, gọi đứa người ở vừa đi ngang qua."

Vô tao biểu."

Nghe tiếng cậu ba, nó nhanh chân đi đến."

Dạ cậu gọi con."

Đứa nhỏ thấy bà hai và cậu Thành không mấy đầm ấm, liền cảm thấy sống lưng lạnh toát."

Đưa bà về phòng."

Nó gật đầu rồi nhìn bà."

Dạ con đưa bà về."

Bà Ngân không lấy một cái ngó, chỉ bước lên trước nó rồi đi mất khuất.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
15: Để tâm


Tâm ngủ ngay cái chõng trong nhà bếp do gần phòng cậu Thành, cậu gọi thì nó sẽ có mặt ngay.

Không sợ cậu sẽ quạu rồi quậy um lên.

Dù trước giờ nó chưa thấy cậu quá đáng gì với nó lắm.Bữa nay cậu ba tâm trạng không tốt, gần nửa đêm nó mới dám đi về nghỉ.

Nó dọn đồ ngủ để sẵn đó.

Lát ăn cơm xong, tính tiền ăn cho má, tắm rửa rồi đi ngủ là vừa.

Bình thường nó hay ăn cơm với anh Chánh, chị Súng mà bộ nay trễ quá nên còn mình ên nó.

Tâm dỡ nắp nồi, còn lưng chừng cỡ chén cơm không đủ no cho một người lớn, nhưng có ăn là được.

Nhà của ông Hữu nhiều người ở lắm, có mấy đứa con nít nữa nên đôi khi tụi nó ăn hơi nhiều.

Mấy khi hết cơm, Tâm phải nhịn đói đi ngủ.

Hôm nay như vậy là may lắm rồi.

Tâm bưng chén cơm chan thêm ít nước cá kho để lên bàn, rồi quay sang dọn dẹp cái bếp củi.

Nó cứ thui thủi một mình như vậy. ***Thành nhìn má mình rời đi, lòng rối bời.

Hắn biết bà đang muốn ép mình lấy vợ sanh con.

Chỉ cần Thành nói một tiếng, hắn không cần đi du học nữa, bà Ngân sẽ ngay lập tức tìm chỗ cưới gả cho hắn, chỉ là bản thân hắn không muốn thôi.

Thành ra khỏi phòng, đi dạo vòng quanh cho khuây khỏa đầu óc.

Ngang qua chỗ nhà bếp, hắn thấy một bóng người quen thuộc đang lục lọi cái gì đó.

Tò mò đã thúc dục cậu ba đến gần."

Làm cái gì đó?"

Nghe tiếng từ phía sau, Tâm hoảng hồn muốn la lên.

Nó quay lại, nói:" Con dọn bếp.

Cậu tự nhiên ra đây chi?"

" Nhà tao, tao muốn đi đâu thì đi.

Ai cấm?

Hay là mày giấu cái gì mờ ám phải không?"

Cái giọng ngang ngược của cậu lại trổ ra nữa rồi, Tâm không dám cãi lại cậu ba đâu.

Thành dựa vào cột, khoanh tay nhìn nó."

Con không có ý đó đâu cậu.

Tại con thấy lạ."

Tâm vừa nói vừa úp mấy cái chén.

Thành để ý thấy chén cơm còn nữa để trên bàn.

"Đang ăn cơm hả?"

"Dạ chưa, xong chỗ này con mới ăn."

Hắn đi đến cái bàn bếp, kéo ghế ngồi xuống.

Khó hiểu khi thấy nửa chén cơm lạnh tanh."

Mày ăn cái này?"

Tâm nhìn cậu gật đầu."

Bộ có ai ép mày ăn kham khổ vậy hay sao?"

Thành cầm muỗng xới xới chén cơm.

Chợt khó chịu trong lòng.

Hắn khó ưa thật, Thành tự thừa nhận.

Nhưng chưa bao giờ bạc đãi, hay đánh nó một cái nào.

Miệng thì nói nhưng lòng không nỡ.

Đối với hắn, nó chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.

" Con ăn bao nhiêu là đủ rồi cậu."

Tiếng nói của nó nhỏ dần.

Tự mình hại mình rồi, không biết cậu có nổi nóng không nữa."

Tao nhớ mình đâu có đối xử tệ với mày đâu?

Thảo nào lâu lâu đang đi mày theo không kịp.

Tại ăn có đủ no đâu mà có sức chạy theo tao."

Hắn gõ nhẹ ngón tay trên bàn, chống cằm nhìn nó.

Tâm chột dạ không dám nhìn cậu.

" Từ ngày mai, mày nấu cơm cho tao với mày ăn luôn.

Tao sẽ coi mày ăn uống ra sao.

Còn bây giờ ăn cơm đàng hoàng cho tao."

" Bà biết bà la con chết đó cậu."

Dạo gần đây cậu hành xử kỳ lạ thế nào ấy?

Thà cậu ba sai bảo cho nó làm tròn phận tôi tớ thì tốt hơn."

Mày đi theo tao, tao nói gì thì nghe cái đó đi."

Tâm cầm chén lên, múc từng muỗng cơm cho vô miệng.

Cậu ba không chịu đi đâu hết, cứ ngồi đó nhìn nó lom lom.

" Nhìn tao cái gì?

Lo ăn đi.

Gắp cá đồ vô ăn coi.

Có chuyện ăn uống mà cứ để tao nói tới nói lui hoài.

Làm như tao ác, tao bỏ đói mày không bằng."

Thành bực bội đứng lên, hắn đi lại chỗ để ống đũa.

Lấy ra trong đó một đôi.

Cậu ba đưa tới tay nó, mắt hướng vào chảo cá kho."

Cầm, ăn hết chỗ này mới đi ngủ."

" Mà nhiều quá, con ăn không có hết."

Hắn thở dài, nói: " Vậy ăn nữa con cá thôi."

Nói thật, nó ăn không nổi.

Cứ ngồi nhê nhê thế này, cậu đánh nó mất.

Thành không nói gì nữa, Tâm cứ cúi mặt ăn cơm.

Khi nó ngước lên thì cậu ba đã ngủ từ lúc nào.

Mấy hôm nay cậu cũng hay ra ngoài đi học việc với ông, chắc cậu mệt lắm.

Tâm nhẹ nhàng dọn dẹp chén đũa, rồi lay cậu thức.

Thành vừa chợp mắt được một lúc, mơ màng tỉnh dậy.

Tâm nhìn hắn, gương mặt ngây ngô, đôi mắt trong veo của nó làm hắn muốn ghẹo nó một chút.

" Làm gì nhìn tao dữ vậy?

Bộ tao đẹp trai lắm hả?"

" Tại...tại cậu ngủ quên chứ bộ!

Con chỉ tốt bụng kêu cậu thức dậy thôi."

Thành đứng dậy vươn vai, nói:" Ừ ừ, biết rồi."

" Cậu có rửa mặt không?

Để con nấu nước nóng rửa mặt cho cậu."

" Thôi không cần đâu.

Đi ngủ sớm đi."

----------Mấy tình iu cứ khuấy động phần bình luận đi nhaaa.

Pía thích lắm đó
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
16: Gây sự


Sau buổi học, Thúy Dung cùng Mỹ Ngọc đi dạo chơi xung quanh nhà thủy tạ.

Hai nàng dù không chung mẹ, song vì lớn lên cùng nhau nên chị em rất thân thiết.

Hữu Thành là trai nên cũng ít khi trò chuyện, chơi đùa cùng em.

Nhờ có Mỹ Ngọc nên Thúy Dung cũng bớt nhàm chán đôi chút.

Mỹ Ngọc là con gái duy nhất của bà ba, năm nay nàng mười bảy.

Nét mặt trong trẻo, diễm lệ của nàng cũng chẳng thua kém chị tư.

" Hai đứa đang làm gì đó?

Ăn bánh, uống trà với má đi."

Bà ba Mỹ Tiên tay bưng khay trà, bánh đi đến gần.

Cả hai nghe tiếng thì quay lại.

Thúy Dung gật đầu với má ba.

" Má ba."

" Ừ.

Hôm nay học có vui không hả hai con?"

Mỹ Ngọc đi sang phía má mình, nhẹ nhàng ngồi xuống.

" Vui lắm má.

Tụi con định chiều nay đi chùa má có đi không?"

Bà ba yêu chiều, vuốt tóc con gái.

" Hai đứa muốn đi thì cứ đi.

Má ở nhà được rồi.

Thôi ăn bánh, uống trà."

Rồi bà ba rót trà cho hai nàng.

Thúy Dung mỉm cười, nhận lấy.

Trong nhà này, má ba là người tốt tính và hiền lành nhất nên rất dễ bị má con bà cả ăn hiếp.

Còn má của Thúy Dung, nếu có cơ hội thì bà sẽ chẳng nhịn nhục đâu.

" Má ba.

Cái vòng tay hôm bữa con tặng má, má xài có được không?

Có chật hay rộng quá không đa?"

Mỹ Ngọc như nhớ ra điều gì đó, nói:" À cái vòng đó má không nỡ xài đó chị.

Má cứ kêu em để vô hộp mà ngó tới ngó lui hoài à."

" Má sợ đeo, nó trầy uổng dữ lắm."

Thúy Dung đặt ly trà xuống.

" Má ba đừng có sợ uổng phí hay chi hết.

Hư cái này thì con tặng má cái khác.

Chớ má thấy không má con nè, má con đeo phủ phê hết trơn.

Mình đàn bà, con gái đeo nữ trang chút có làm sao đâu má."

"Bộ hai cô rảnh rỗi quá hay sao mà ngồi không đây đó đa?"

Tú Liên bước đến giả lả như thân quen lắm.

Thúy Dung không ưa ra mặt, đã ghét mà còn hay gặp nữa.

"Mợ hai, tụi nhỏ dù gì cũng mới học xong nghỉ ngơi chút thì có gì đâu."

Bà Mỹ Tiên lên tiếng nói đỡ."

Ủa?

Còn có má ba nữa?

Con xin lỗi, con không có thấy."

" Tối ngày chỉ biết đi kiếm chuyện với người ta, nói năng thì không ra gì.

Bị nói cho một trận rồi mà vẫn chứng nào tật nấy."

Tú Liên cặp mắt không mấy dễ chịu nhìn sang phía Thúy Dung.

Mợ ta biết từ bây giờ mình sẽ khó động đến Thúy Dung như trước.

" Thúy Dung à, dù gì cô cũng là con gái lớn rồi thì cũng nên tìm một người chồng cho yên bề gia thất như chị nè.

Chớ đừng có ở đây mà hỗn hào với người lớn."

Bà ba thấy mọi người không mấy vui vẻ thì lên tiếng can ngăn."

Thôi.

Người nhà với nhau không à.

Tụi con đừng có lời qua tiếng lại với nhau như vậy.

Ba biết ba rầy cho đó."

Tú Liên hừ một tiếng.

Giả bộ hiền lành cho ai coi?

" Thì con chỉ dạy cô tư một chút thôi mà má ba.

Chị em trong nhà thương nhau còn không hết nữa là."

" Chị muốn dạy thì đi dạy con chị á.

Ở đây tụi tôi có thầy Khải dạy rồi đa.

Mình đi má."

Nói rồi Thúy Dung nắm tay bà ba với Mỹ Tiên rời đi.

Mợ hai Liên hậm hực dậm chân, nhìn theo.

Mấy người cứ chờ đó!

Đợi khi nào chồng tôi lên làm chủ cái nhà này thì mấy người sống không yên thân với tôi đâu!

Một cắc cũng đừng hòng có! ***Mặt trời vừa lên, Tâm đã thức dậy lo đi mua đồ ăn sáng cho cậu.

Không biết hôm nay cậu muốn ăn cái gì nữa?

Tâm vui vẻ nhảy chân sáo đi lại phòng Thành.

Nó định gõ cửa thì người trông kia đã bước ra.

Sao hôm nay cậu thức sớm thế?

Thường thì nó sẽ hỏi cậu ăn gì rồi mua chứ có bao giờ cậu chịu thức giờ này đâu."

Hôm nay đi chợ với tao."

Tâm nhìn cậu.

Cứ như đêm qua cậu không ngủ vậy đó.

Trông cậu rất uể oải.

Nó sợ cậu bị bệnh mà không nói, bèn hỏi:" Cậu...cậu có đau hay mệt ở đâu không?

Để con đi gọi thầy thuốc cho cậu nghe?"

Thành khó chịu trả lời:" Không có."

Thành không nói nữa, một mạch đi ra cửa.

Tâm thấy cậu ba lại dở chứng nên chẳng dám nói nhiều.

Nó nhanh chóng chạy theo sau lưng Thành.

Vừa đến chợ, nó đã bỏ Thành hòa vào dòng người.

Hắn mặt mũi tối tăm, cau có nhìn xung quanh."

Cậu ba!

Cậu ba!

Ở bên này nè!"

Tâm đứng từ đừng xa, vẫy vẫy tay gọi hắn.

Thành thấy bóng dáng nó thì nhanh chân đi đến đó.

Nó biết cậu thích ăn hủ tiếu vào buổi sáng, nhất là ở quán của chú Bảy Tài, Tâm thường mua ở quán này đem về cho cậu.

Ngặc cái quán rất đông khách, Tâm phải chờ rất lâu mới mua được, nó sợ hôm nay đến quán lại đông không còn chỗ cho cậu ngồi nên mới chạy đến đây giành chỗ cho cậu trước.

Thành kéo ghế ngồi xuống, quán đông khách thật.

Tâm đi gọi hủ tiếu cho cậu.

" Cậu ở đây ăn nha.

Con đi mua đồ chút con quay lại."

" Mày không ăn sáng à?"

" Dạ con ăn cái khác á cậu.

Thôi con đi mua đồ đó nha."

Thành lấy đũa muỗng, không nhìn nó nói:" Ừ.

Nhớ ăn uống cho đầy đủ.

Thiếu tiền thì nói tao đưa thêm."
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
17: Gặp tình địch


Thành ăn xong, hắn thong dong đi dạo một vòng quanh chợ.

Thấy có sạp bán bánh ú, hắn chợt nhớ ngay đến Tâm.

Không biết nghĩ gì, rồi cũng mua luôn mấy cái.

Thành đang đợi thối tiền, bỗng hắn nghe tiếng quát tháo gần đó.

Một bà lão chừng năm, sáu mươi tuổi, dáng người ốm yếu, tay chống gậy, đội nón lá đang bị người ta chửi mắng, đuổi đi.

Nhìn trông rất khổ sở."

Chú ơi, chú có lòng thương thì cho tôi miếng gì ăn lót dạ.

Chú giúp một mạng người là xây bảy tòa tháp đó chú."

" Cái bà già này!

Đi chỗ khác coi.

Sáng giờ chưa bán buôn gì được mà còn gặp bà nữa.

Đi đi!"

Người bán thịt xua xua tay, đuổi bà đi.

Thành nhận lấy tiền thối, định đi lại chỗ bà lão thì thấy Tâm từ đâu chạy đến trước.

Cậu ba lặng lẽ đi theo nó với bà."

Bà ơi, bà đừng có đứng ở đây.

Bị chửi đó bà.

Con dìu bà qua bên kia nha."

Tâm dìu bà lão đi sang một chỗ ít người.

Nó lấy ra mấy cái bánh, mấy đồng tiền lẻ rồi dúi vào tay bà lão.

" Thôi.

Bà lấy bánh là được con ơi.

Còn tiền con cứ giữ đi."

Tâm lắc đầu, mỉm cười.

" Bà cứ cầm lấy đi.

Không sao đâu bà."

Thành đứng một gốc, im lặng quan sát hết tất cả.

Thân mình còn lo chưa xong mà thích giúp người khác thế chứ?

Thành thầm cười.

Đúng là con nít.

" Bà cảm ơn con."

Đợi bà lão rời đi, Thành mới đi sang chỗ nó.

Tâm thấy cậu ba, hí hửng nói: " Con mới mua được con cá lóc ngon lắm.

Nay cậu muốn ăn gì con nấu cho?

Canh chua, cá kho, cá nướng...."

Tâm vừa nói vừa xòe tay ra đếm.

Tất cả đều là món yêu thích của Thành.

Nó biết rất rõ.

" Cái nào mày ăn được đó thì nấu."

Cả hai cùng đi cùng trò chuyện, Thành đang rất thoải mái.

Lâu lâu lại ngó sang Tâm một lúc.

" Con thì sao cũng được hết á.

Chỉ sợ cậu ăn không ngon miệng thôi đa."

Nãy thấy nó đưa bánh cho bà lão, hắn nghĩ nó chưa ăn sáng nên cho nó hết mấy cái bánh ú mình vừa mua.

" Cầm lấy.

Ăn đi."

" Dạ?"

" Tao nói cầm lấy, ăn đi."

" Con cảm ơn cậu."

Dần dần Tâm cũng chấp nhận được chuyện cậu hay ra lệnh cho nó ăn cái này uống cái kia mà không còn từ chối cậu ba nữa.

Nó thấy tánh tình cậu từ lúc nó mới hầu đến nay thay đổi nhiều lắm.

Dễ gần hơn đôi chút, nó nghĩ bụng."

A!

Anh hai!

Anh hai!"

Tiếng con nít kêu lên í ới.

Nó gọi thằng Tâm.Như mọi khi Quỳnh cùng chị Thảo ra chợ bán rau.

Mấy ngày nay hai anh em hay gặp nhau ngoài chợ thế này.

Nó là đứa thương Tâm nhất nhà.

Đôi khi còn mít ướt đòi thằng An dẫn đi kiếm anh hai nữa.

" Cậu ba.

Cậu cho con qua nói chuyện với em một chút có được không cậu?"

" Đi đi."

Thành nhìn nó đi về phía hai người kia.

Rồi vô thức đi theo sau.

Con Quỳnh gặp được anh hai thì mừng lắm.

Anh nó ít khi về nhà, mấy bữa nay nó ra đây ngồi mới gặp được Tâm."

Ăn uống gì chưa hả?"

Tâm nói rồi ngồi xuống xoa đầu đứa nhỏ."

Hồi sáng chị Thảo có luộc khoai cho mấy đứa em với má ăn đó anh."

Quỳnh vui vẻ nhìn anh hai.

Sau lưng anh là một người con trai, ăn bận sang trọng lắm.

Không giống như anh Đực hay anh hai nó, chắc người này gia thế không tầm thường gì đâu.

Quỳnh tưởng đó là khách nên nó hỏi Thành muốn mua rau gì.

" Chị Thảo ơi.

Có cậu muốn mua đồ kìa chị."

Thảo lo nhìn Tâm, vội vã hỏi hắn muốn mua gì.

" Dạ, cậu muốn mua rau gì cứ lựa đi cậu."

Lúc này Thảo ngước nhìn lên, chỉ thấy cậu ba đứng thong thả, dáng cao ráo.

Một tay để vào túi quần, tay còn lại cầm dù che nắng cho nó.

Hành động tự nhiên vô cùng.Tâm phì cười.

" Là cậu chủ của anh đó.

Cậu đứng đợi anh thôi à."

Út Thảo ngạc nhiên, cậu chủ đứng đợi thằng hầu của mình?

Cử chỉ có hơi thân mật thì phải?

Thảo có nghe Tâm nói về Thành, nào là tốt bụng, dễ gần lắm.

Chắc do cô nghĩ nhiều."

Vậy hả?

Em không biết."

Người nam kia lên tiếng."

Tâm, ở đây nói chuyện một lát rồi về.

Tao hẹn với bạn, đi trước."

" Dạ, con biết rồi cậu."

Út Thảo có cảm giác ánh mắt hời hợt kia nhìn mình như đang muốn cảnh cáo điều gì đó.

Hắn gật đầu.

Không quên nói:" Ngoài đây nắng, kiếm quán nước nào ngồi đi.

Lấy tiền của tao, có thiếu thì bảo người ghi sổ cho cậu Thành."

Út Thảo vẫn thấy có gì đó rất lạ từ cậu ba này.

Ai đời lại quan tâm thằng hầu của mình vậy chứ?

Chẳng phải cậu ba Thành trong lời đồn là người cộc cằn, khó hầu hạ lắm hay sao?

Hay là cậu có ý khác với Tâm?

Thảo mãi nghĩ cho đến khi nghe:" Tôi mua hết chỗ này, cô đưa cho Tâm đem về.

Tôi trả."

Nói rồi hắn lấy ngay mấy tờ tiền đưa cho cô.

Nhiều tiền gấp mấy lần rổ rau này.

Quỳnh mừng quýnh cảm ơn cậu ba lia lịa, hôm nay nó với chị Thảo về sớm được rồi.

Thành không nói chỉ thể hiện ý cười rồi đi mất.----------------Tặng mấy tình iu hai chương lunnn
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
18: Điều không hay


Bóng dáng người kia dần khuất xa.

Thảo vẫn nhìn theo hắn.

Tâm quơ quơ tay, gọi Thảo."

Thảo!

Thảo!

Để rau vô giỏ cho anh đi.

Hôm nay em làm sao mà cứ lơ đãng hoài vậy?"

Thảo lắc đầu, tay để rau hết vào giỏ Tâm.

" Em không có sao."

" Quỳnh, anh hai phải về lo cơm cho cậu rồi.

Bữa khác anh về thăm mấy đứa nữa."

" Mới có nói chuyện một chút mà anh Tâm.

Dù gì cậu ba cũng cho anh ở lại rồi mà."

Thảo dọn chỗ bán, đội nón lá lên cho mình và Quỳnh.

" Trưa rồi, anh về sớm.

Cậu không la nhưng bà la.

Hai đứa cũng biết nhà ông khó cỡ nào mà.

Vậy anh về trước."

Quỳnh đi lại, ôm Tâm không muốn cho nó đi.

" Chừng nào anh hai rãnh.

Anh hai lại về nhà nghe anh hai."

" Ừ.

Nào anh hai về, anh mua kẹo gừng cho Quỳnh."

Quỳnh dụi dụi vào Tâm.

Con nít nào mà chẳng thèm kẹo, kẹo gừng là rẻ nhất rồi.

Chứ đường phèn hay mấy loại kẹo khác thì xa xỉ lắm, anh hai không mua nổi đâu.Tâm quay sang Thảo, giọng gửi gắm:" Út Thảo tiếp anh với má, anh cảm ơn nhiều lắm.

Anh không biết phải làm sao để tỏ lòng biết ơn với Thảo nữa."

" Không sao đâu anh.

Em chỉ thấy thương mấy đứa nhỏ thôi à."

Út Thảo không cần ơn nghĩa gì, cô chỉ cần anh biết tâm ý của cô một chút là được rồi.

Nhưng sao anh Tâm cứ giả đò làm ngơ hoài.

Trước khi Tâm đi, Út Thảo còn nhắc khéo về cậu ba.

" Anh Tâm, anh đừng có lại gần cậu ba quá...

Em thấy cậu ba... kỳ lắm, ... anh nên cẩn thận với cậu thì hơn..."

" Em đừng có nói bậy.

Cậu nghe được thì không hay đâu.

Cậu giúp anh, anh mang ơn cậu không hết.

Em đừng nói cậu như vậy."

Em đối tốt với anh, lòng dạ dành hết cho anh bao năm anh còn không thèm để tâm thì một chút chuyện đó có đáng là gì đâu chứ?

Thú thật Út Thảo nhìn ra được cậu ba có tình ý với Tâm.

Cô còn đa nghi, sợ bản thân mình nhầm lẫn nhưng cô cũng thương, cũng yêu anh Tâm...

Thì làm sao nhầm được đây?

Ánh mắt, cử chỉ đó là quá mức chủ tớ rồi.

Chỉ có anh là không biết thôi."

Em không có ý đó.

Em sợ... em sợ anh bị..."

Tâm quay đi.

Dù gì người ta cũng đối đãi tốt với mình như thế, không biết ơn thì đã đành nay lại còn gieo tiếng xấu cho họ.

Nó không phải loại vô ơn đó đâu."

Em nhớ giữ ý tứ một chút.

Thôi, anh về trước."

" Anh Tâm..."

Thời gian nói chuyện với nhau còn không có, nay lại không mấy vui vẻ mà tạm biệt nhau.

Út Thảo buồn bã nhìn theo Tâm.

Em thương anh như vậy mà anh cứ làm bộ không biết vậy hả Tâm?***Tâm về nhà, trong lòng rối rắm không thôi.

Út Thảo nói vậy là có ý gì?

Chẳng phải cậu rất tốt với nó hay sao?

Người không đàng hoàng gì chứ...

" Tâm!

Đi bắt tép với mấy anh không?"

Anh Chánh cùng nhiều người khác tay xách rổ rá đủ thứ.

" Em còn nấu cơm cho cậu ba nữa.

Mấy anh đi đi."

" Còn sớm mà lo gì.

Không phải cậu thích ăn tép lắm hả?

Đi kiếm một chút cho cậu đi."

Một người nói.

Tâm nghĩ tới nghĩ lui, bông súng hồi nãy có nhiều lắm.

Tép trộn bông súng, cậu cũng thích...

" Vậy mấy anh đợi em để em dẹp đồ cái nghe."

Tâm gạt chuyện đó qua một bên, nhanh chân đem đồ đi cất.

Vào tới bếp, dì Chín với chị Súng người thì rửa rau, người thì vo gạo nấu cơm.

Nói chuyện rôm rả, vui vẻ lắm.

Dì Chín thấy nó mới hỏi: " Đi chợ sớm giờ mới về đó hả Tâm?"

Tâm hớn hở khoe chùm bánh ú được cậu cho với dì Chín, chị Súng.

" Em treo ở đây.

Dì hay chị muốn ăn cứ lấy ăn.

Không sao hết á."

Súng để nồi cơm lên bếp lửa đang cháy lách tách, thổi thổi vài cái, nói:" Bông súng đâu mà dữ vậy Tâm?"

Tâm để bó bông súng vô sàn nước, đáp:" À.

Hồi sáng cậu đi chợ mua á chị."

" Tính làm cái gì cho cậu ăn đó bây?"

Bà hai đi từ ngoài vào, Tâm cúi đầu khẽ dạ thưa.

" Dạ, con tính trộn gỏi cho cậu ăn.

Anh Chánh rủ con đi bắt thêm miếng tép cho nó ngon đó bà.

Bà muốn ăn thì con trộn luôn cho bà đa."

Bà Ngân phe phẩy cây quạt trong tay, trả lời:" Thôi khỏi, bắt cái gì đó thì bắt miễn sao vừa bụng vừa dạ cậu là được rồi."

" Dạ, vậy con xin phép đi trước, thưa bà."

" Ừm, đi đi.

Nhanh tay nhanh chân lên coi chừng trễ."

" Dạ."

Tâm lanh lẹ chạy đi.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
19: Thúc giục


Thành có hẹn với bạn nên rời đi trước.

Hắn đón bạn mình từ tỉnh khác đến chơi, cả hai hẹn nhau ở một quán nước gần sông.

Sáng sớm trời mát mẻ, dễ chịu nhưng lòng Thành thì không.

Người bạn kia vừa đến thấy Thành đang ngồi trầm ngâm uống cà phê, bạn bè lâu ngày không gặp liền đi đến.

" Thành!"

Thành nghe bạn gọi thì quay sang.

Vũ ngồi xuống, gọi cho mình một ly trà.

Vũ là con trai của một gia đình kinh doanh có tiếng ở Bạc Liêu, cả hai là bạn cùng lớp trên Sài Gòn.

Cùng chung thú vui, sở thích nên rất mau đã thân quen."

Cậu ba có chuyện gì mà ủ rũ vậy ta?"

Thành cười nhạt, đáp:" Chút chuyện làm ăn thôi."

Vũ ngồi xuống, đẩy cặp kính của mình lên.

" Chuyện làm ăn?

Cái nhà hàng trên Sài Gòn đó hả?

Chẳng phải là đang rất tốt hay sao?

Nói thiệt đi, có chuyện gì đúng không?"

Thành thở dài, nhìn xa xăm.

" Đúng là không giấu mày được.

Má tao lại giục chuyện cưới sinh."

Vũ nhâm nhi tách trà nóng hỏi, nói:" Mới 20 mà lo gì.

Chứ không phải mày chuẩn bị đi Tây à?"

" Tao có đi hay không cũng được, ba tao đâu ép.

Mà má tạo dạo này cứ một hai bữa là kêu tao đi coi mắt hết người này tới người kia.

Mệt lắm."

Vũ cười.

Cậu biết rõ Thành không phải kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, Thành muốn mọi thứ đều tự nhiên đến, tình duyên cũng thế.

Người có duyên với mình ông trời cũng đã sắp đặt sẵn, chỉ chờ ngày họ đến mà thôi.

" Cậu ba cứ đem một cô về là má cậu ba lại im ngay chứ gì."

" Ở đâu ra mà đem?

Chỉ tao coi."

Cậu nhúng vai, đáp:" Tao còn không có lấy đâu chỉ cho mày.

Mà không lẽ mày không để ý ai?

Mày có tiền có của, có quyền thế như vậy ngỏ ý một cái là có liền chứ gì."

" Không có."

Thành tự tin trả lời.

Làm sao mà để ý ai được chứ?

Hắn chỉ vòng vòng ở mấy vựa gạo, không thì đi coi đất, thu tiền tiếp ông Hữu.

Con gái gặp cũng nhiều mà không có ưa ai thật.

" 20 tuổi mà không thương ai?

Tao còn có người thương mà người ta không biết thôi chứ làm sao mà không để ý ai được?"

Thành rút một hơi thuốc, dạo này hút nhiều hơn thì phải.

" Nói nhiều.

Không có."

Vũ tặc lưỡi, ngán ngẩm."

Đợi mày lấy vợ có khi tao có cháu luôn không chừng."

"Ý gì?

Tao tệ lắm sao mà hở chút là mày hù dọa kiểu đó, riết rồi mày y chang má tao."

Thành đúng là không phải loại người kém cỏi gì.

Tiền, tài có đủ.

Có ai gặp hắn mà không thích đâu?

Con gái nhà phú ông, hội đồng người ta giỏi giang đếm không xuể, nhưng ai được lên chức mợ ba thì đúng là phải vẹn toàn lắm mới được Thành phá lệ đón về dinh.Chỉ e là do cậu khó tính, nhìn người này không chịu người kia không ưng đó thôi."

Nhưng tao cảm thấy lâu ngày gặp lại, tính tình mày thay đổi hơn trước rồi.

Không sớm cũng muộn mày cũng lấy được vợ thôi.

Lo gì."

Vũ an ủi bạn mình."

Tao một mình đến già thì có sao.

Tao chỉ sợ má tao cứ đứng ngồi không yên rồi sinh bệnh đó chứ."

Thành trầm ngâm."

Người lớn mà.

Thôi thì mày cứ sắp xếp cho vừa lòng đôi bên là được.

Quan trọng mày phải cho bác cảm thấy tin tưởng mày, yên tâm về mày thì mới không sốt ruột nữa.

"Giọng Vũ tâm tình nhẹ nhàng."

Ừ, bây giờ chỉ còn cách đó thôi."

Hắn đáp."

Thành, nhưng cũng đừng quên bản thân mình.

Cái gì mày thấy hạnh phúc thì hãy làm, còn không thì đừng ép buộc.

Vì đến cuối cùng người đánh mất bản thân sẽ chẳng có được điều gì hết."

" Biết rồi." ***Quá trưa, Thành về nhà.

Hữu Tuấn vừa lúc trong nhà đi ra.

Anh em gặp nhau, Thành chỉ gật đầu cho có lệ.

Hữu Tuấn lấy vợ khi 22 tuổi, cũng xê xích tuổi Thành.

Tuấn đi sang Tây học năm 18, sớm hơn hắn.

Bà Ngân là con một của ông Nhiều, chủ vựa xay xát gạo nên Thành là cháu ngoại duy nhất của ông ta.

Nhà ngoại cũng nâng đỡ, nuôi nấng Hữu Thành tiếp ông Hữu.

Ông Nhiều muốn cháu ngoại ở gần mình nên chẳng muốn cho hắn đi sang nơi đất khách quê người sớm.

Ba vợ đã có ý thế, ông Hữu cũng không vội cho Hữu Thành đi.

Thành đi xung quanh nhà, tìm Tâm.

Không rõ từ lúc nào hắn đã có thói quen tìm kiếm nó mỗi khi về nhà nữa?

Không có thì trống vắng lắm.

Súng đang chất nước cơm thấy cậu ba thì hỏi:" Cậu kiếm Tâm hả?"

" Ừ."

Thành nhìn xung quanh.

" Nó đi bắt tép rồi đa."

" Bắt tép?

Ai biểu?"

" Nó nói cậu thích ăn nên đi bắt."

Thành hỏi lại:" Ở đâu?"

" Chắc ở ngoài ruộng kia đó cậu."

Súng nhìn theo hướng cửa.

Thành quay đi không nói tiếng nào.

Thành đi bộ ra ruộng, Tâm đang cùng vài người lội nước bắt tép, trông nó đang rất vui.

Nó nhỏ con nhất trong đám, nhưng hăng nhất.

Dẫu sao Tâm cũng được nuôi lớn bởi người rành nghề nhất xóm mà.
 
Back
Top Bottom