Lãng Mạn [Tình trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?

[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
40: Đã rõ lòng mình.


Một ngày, hai ngày, ba ngày... nữa tháng như thế trôi qua.

Hữu Thành thật sự không về và không một ai biết tung tích của hắn.

" Ê!

ê ở đây có ai nghe tin gì chưa?"

Đám người ở xúm xít quanh một chỗ, đang lúc trưa được nghỉ tay nên họ tụ lại tám chuyện đôi ba câu.

" Tin gì?"

Chánh vừa cắn trái ổi vừa hỏi."

Nghe đâu á là cậu ba dẫn người yêu đi trốn rồi đa."

"Nói bậy bạ gì đó?

Bà nghe được là chết bây đó nghe.

Cậu Thành đi công chuyện như cậu hai Tuấn thôi, có gì mà xồn xồn lên dữ vậy?

Bộ tụi bây không thấy cậu hai đi gần cả tháng hay sao?"

Súng lên tiếng, mắt nhìn sang phía Tâm.

Tâm thơ thẩn ngồi một bên, ngó xa xăm, chuyện này cả tuần nay nó đã nghe loáng thoáng rồi.

Lòng dạ nó não nùng, tâm trí chưa lúc nào thôi nghĩ về cái chuyện thực hư đó.

"Cậu Tuấn đi ai trong nhà cũng hay cũng biết, cậu Thành đi ai mà biết đâu.

Bây coi thử coi cậu Thành có khi nào mà vui vẻ đi xem mắt không?"

"Thiệt đó nghe.

Không chừng con gái nhà người ta có bầu luôn đó chớ."

" Thôi thôi, không nói chuyện với tụi bây nữa.

Bà có nghe được thì tự đi mà chịu đi ha."

Khuya, Tâm đốt đèn dầu ngồi ở bàn bếp.

Nó đang coi lại tập sách của Hữu Thành.

Nếu người không có ở đây thì nhìn chữ cho đỡ nhớ chứ biết làm sao.Tâm lật quyển tập ra, nhìn từng dòng chữ được ghi lại rất cẩn thận đó.

Sài Gòn, ngày 20 tháng 6 năm 19XX...Ta say thì dạ cũng sayTâm tư hao gầy Người nào có hay?

Cái người đó lúc nào cũng cộc cằn mà để ý, quan tâm nó vô cùng.

Cái người đó tài giỏi, siêng năng rất được lòng ba má.

Cái người mà đã làm trái tim của nó bồi hồi, làm cho nó nhớ nhung không nguôi.

Cái người mà nó lỡ đem lòng thương mến.

Người thương của nó, người khiến tâm tư nó hao gầy, ngày đêm mong nhớ...

Là cậu ba Hữu Thành.Tình cảm sai trái này, muôn trăm lần Tâm không muốn Hữu Thành biết.

Tâm thà lui lũi bên cậu ba thương quý của nó, chỉ cần Hữu Thành bội lần suôn sẻ, cả đời sống trong vinh hoa phú quý nó cũng đã đủ mãn nguyện.Em nào dám cầu xin cái gì cao siêu.

Ngày đêm được gần kề hầu hạ, chăm sóc cậu đã là điều may mắn của em.

Chỉ cần cậu ba an ổn, gia đình hòa thuận là đủ rồi.

Tâm ngồi nhìn vào quyển tập rất lâu.

Hữu Thành chỉ viết vài dòng đơn giản, nhưng Tâm cảm thấy mình như đang trải qua những tháng năm tuổi trẻ của cậu ba vậy.

Tâm nhớ lại những lần cậu gần gũi với nó.

À thì ra, nó vốn đã thương cậu từ lâu rồi.

Đâu chỉ riêng mình em, cậu cũng thương em.

Đồ khờ à...Ánh nhìn dịu dàng, và từng cái chạm vô tình của cậu dành cho em.

Để rồi cả hai vướng vào thứ tình cảm ngang trái này.

Em và cậu chẳng có lỗi gì.

Tiếc rằng, chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm.

Ở cái thời mà tình yêu này bị xem là bệnh, là thứ bị xã hội xa lánh, ruồng rẫy. ***Trời lất phất mưa, tiếng gió thổi đập mạnh vào cửa sổ.

Thành vươn người đóng cửa, đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.

Hắn mở ngăn tủ, lấy ra một lá thư.

Đó là lá thư được gửi từ Diễm Thy.

Diễm Thy là một người con gái có số phận cũng chẳng may mắn gì, vì ba thiếu nợ, cờ bạc nên bán cô cho một quán rượu.

Nhờ có giọng hát mê người, Diễm Thy được Quốc Hoàng đem về làm ca sĩ cho nhà hàng của mình.

Hoàng trả công rất cao, không chèn ép, và rất coi trọng Thy.

Nhiều lần đắn đo, nghĩ ngợi.

Thành đã quyết định nhờ Thy đóng giả bạn gái của hắn.

Thành muốn giải quyết cho xong chuyện với Ngọc Sa.

Thành không mong vì bản thân mình mà làm dở lỡ chuyện tình duyên của con gái người ta.

Chào cậu Thành!

Em đã đọc xong thư của cậu.

Chuyện cậu nhắc đến trong thư, em có thể làm được.

Và em không cần cậu trả công cán chi hết.

Cậu là bạn của cậu Hoàng, giúp cậu cũng như là em đang giúp cậu Hoàng vậy.

Có lẽ cậu đã suy nghĩ rất nhiều có đúng không?

Thật sự để từ chối chuyện hôn nhân này là quá khó cho cậu.

Em mong mình sẽ giúp được cho cậu.

Chúc cậu và người ấy mãi yêu, mãi thương.

Thân ái,

Diễm Thy.

Thành gấp thư lại, nhìn từng giọt mưa rơi bám trên cửa sổ.

Xin lỗi ba má, đứa con trai này đã làm ba má thất vọng rồi.

Tình đã chớm, tim đã thương thì con cũng chẳng biết phải làm sao... thật sự xin lỗi ba má...

Sáng hôm sau, Thành chuẩn bị đồ đạc về lại Vĩnh Long.

Để xoa dịu cơn giận của ông Hữu, hắn còn đặc biệt mua thêm một cặp bình quý đem về tặng ông Hữu và mua cho bà Ngân vài xấp vải, mấy món nữ trang đắt tiền khác.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
41: Về với em


Gà gáy hừng đông, vài giọt sương đọng lại trên lá vì trận mưa đêm qua, khí trời hôm nay mát mẻ làm tâm trạng con người ta dễ chịu hơn nhiều.

Tiếng xe ngựa lạch cạch hòa với tiếng dòng người đi chợ buổi sớm.

Thành đứng ở một hàng quán bên đường, hắn đang tìm một món quà cho Tâm.

"Cậu hai đang tìm mua quà cho ai đó?

Người thân, bạn bè hay người yêu?

Để tôi lấy thêm mấy cái cho cậu xem."

Người bán hàng lên tiếng hỏi.

Thành dạo mắt xung quanh, lúng túng đáp lời:" À...

Tôi muốn mua quà cho người yêu."

Rồi người nọ lấy ra rất nhiều món quà khác nhau, nào là vòng tay, khăn tay, son phấn...

Thành nhìn tới nhìn lui, mấy món này đều dành cho đàn bà, con gái chứ đâu dành cho người thương của hắn.Thành va mắt vào một chiếc vòng ngà cẩn vàng.

Chiếc vòng nhỏ nhắn, rất hợp với Tâm.

Hắn đưa cho người bán, nhờ họ gói lại kỹ càng rồi lên đường về Vĩnh Long.***" Dạ, bẩm ông.

Cậu Thành vừa về tới, cậu có chuyện muốn nói với ông."

Ông Hữu ngồi trong phòng, nghe vậy thì quay người ra nói:" Kêu nó qua phòng tao."

Hữu Thành không tung không tích nửa tháng trời, ông ta thật muốn tức chết cho rồi.

Thằng con trời đánh này, nói năm lần bảy lượt cũng đâu lại vào đấy.

Chẳng thèm để ông bà Hữu vào trong mắt.

Hữu Thành đứng trước cửa, chưa bước vào.

Ông Hữu thấy hắn thì lên giọng quở trách:" Mày cũng biết mò về nhà hả?

Sao không đi luôn đi?

Đi cho cái thân già tao khỏe, tao khỏi phải đi kiếm người này người nọ giúp cho cái công chuyện làm ăn của mày."

Hữu Thành đi vào phòng, ông Hữu mặt hầm hầm nhìn thằng con trai.

" Mày đi đâu nửa tháng nay?"

Thành cúi mặt, trả lời ba:" Con đi Sài Gòn."

" Mày làm cái giống gì ở trên đó?"

Ông ta đặt mạnh chén trà xuống, giọng tức giận:" Tao nói bao nhiêu lần mà mày cứ trơ trơ vậy hả Thành?

Ở nhà một mình thằng Tuấn nó lo chuyện này chuyện kia, còn mày tối ngày chỉ biết phá phách, tụ tập với đám bạn của mày thôi phải không?"

" Con xin lỗi ba."

Ông Hữu thở dài một tiếng, Hữu Tuấn nghe lời ông ta bao nhiêu thì Hữu Thành lại cứng đầu, khó dạy bấy nhiêu.

" Con biết ba đang rất giận nhưng có chuyện con cần nói với ba sớm.

Con không muốn hứa hôn với Ngọc Sa."

Nghe đến đây, ông Hữu ném luôn chén trà vào người Hữu Thành."

Mày muốn tao chết mày mới vừa lòng hả Thành?"

Thành đứng đó, hứng trọn cả chén trà nóng.

Hắn không tránh, không né.

Thành biết phản ứng của ông Hữu như vậy là rất bình thường, người đang giận ai lại nói mấy chuyện như thế, nhưng hắn cần nói cho ông ta biết để tránh những chuyện về sau, con gái nhà người ta là con vàng con bạc vì mình mà lỡ dở chuyện tình duyên thì cũng chẳng hay.

Ông ta và bà Ngân đã sắp xếp cho hắn coi mắt biết bao người rồi, lần nào cũng nhận lại câu không muốn, không thích.

" Con đã tỏ lòng với người con thương, người ta cũng đã ưng con rồi, chỉ đợi ngày ra mắt với ba má.

Ba má không ưng thì đành vậy thôi.

Ba có đánh có chửi thì con xin chịu.

Mong ba thấu cho đứa con trai này."

Ông Hữu run run, nét mặt ngày càng giận dữ hơn.

Ông ta quát lớn:" Mày... mày...

đi!

Đi ra trước quỳ một ngày một đêm cho tao.

Má mày không dám dạy mày thì để tao dạy mày!"

Hữu Thành không rõ, chuyện tình yêu của mình có gì là sai?

Từ một kẻ cô đơn, hắn dần cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng chân thành từ một người.

Rồi ngốc nghếch đem lòng thương mến, đem lòng trăn trở người đó.

Nếu ông Hữu biết hắn thương một thằng đàn ông thì sao đây?

Sẽ chửi hắn, đánh hắn... hay là giết hắn?

Nhưng duyên trời đã sắp, tim hắn đã thương.

Có lẽ đời này, hắn nợ ba má một đứa con dâu và một đứa cháu rồi.

Tâm lấp ló sau mấy cây cột, nó vừa hay tin cậu về nên chạy ra đây xem.

Nó nghe ông rầy cậu dữ quá, còn nghe tiếng đổ bể nữa.Không biết cậu ba có làm sao không?

Thành từ trong phòng đi ra, hắn thấy nó thập thò thì đi lại gần.

" Kiếm tao à?"

" D... dạ."

Thành xoa đầu nó, ánh mắt dịu dàng.

" Tao xin lỗi, đi mà không nói tiếng gì.

Đừng có giận tao nghe."

Tâm mỉm cười, đáp lời Thành:" Dạ, con không có giận cậu đâu.

Mà... quần áo cậu ướt hết rồi, con lấy đồ thay cho cậu nghe cậu?"

Thành nhìn người thương trước mắt.

Nửa tháng ở Bạc Liêu, Thành nhớ nó lung lắm.

Nhớ những lúc Tâm chăm lo, cận kề hắn, nhớ những lúc đôi lứa cùng hủ hỉ tâm tình.

Để cậu lo xong chuyện cưới gả rồi cậu bày tỏ lòng này cho em biết, cho em rõ cái tình của cậu.Cậu là vì em, cậu thương em, cậu yêu em đến điên đến dại như thế này.

Làm ơn, đừng tránh né, đừng ghê sợ cậu.

Xin em...
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
42: Trộm hôn


Thành quỳ đến độ hai chân đã tê cứng.

Ông Hữu là vậy, cưng thì cưng hết mực mà phạt thì phạt cho đáng, cho nhớ đời.

Bà Ngân dù giận Thành thật nhưng thấy con vậy bà cũng đau lòng xót dạ lắm.

Ngặt nỗi chuyện này là ý của ông Hữu nên bà không dám nói tới nói lui, sợ làm phật ý chồng.

Tâm cứ lẽo đẽo đi theo Thành, cậu quỳ trên bộ ngựa còn nó thì ngồi dựa cột mà canh.

Có công chuyện mần thì nó chạy đi mần, không thì ở đó nói chuyện với cậu.

" Tao quỳ tới ngày mai lận, lâu lắm.

Mày đi nghỉ đi.

Chừng hồi thằng Chánh đem lúa ra phơi thì coi mà phơi tiếp nó."

Giọng Thành hai ba phần dịu lại.

"Con ngồi đây canh đến đó luôn.

Chứ đâu có bỏ cậu một mình được."

Tâm nhìn thẳng vào hắn, nói."

Tài lanh quá, nói không bao giờ chịu nghe."

Suốt khoảng thời gian đó, một chủ một tớ cứ như vậy.

Người quỳ phạt, người ngồi canh.

Thấy cậu ba khát nước, nó lấy nước cho cậu uống.

Thấy cậu ba đói bụng, mà ông bắt cậu nó nhịn cơm.

Nó làm liều, lén lột mấy cái bánh ít cho cậu ăn đỡ đói.

Tiếng ếch ồm ộp kêu, bên ánh đèn dầu leo lắt.

Tâm không ngủ, cứ ngồi đó mà quạt muỗi cho Hữu Thành.

" Bộ ông hay phạt cậu giống vậy lắm hả cậu?"

" Tại tao cãi lời nên mới vậy chứ ít khi lắm."

" Nào cậu chịu phạt xong, con nấu một mâm cơm thiệt ngon cho cậu ăn bồi bổ mới được.

Con thấy cậu ốm quá à."

" Ừ ừ.

Thôi khuya rồi, mày đi ngủ đi."

" Con nói rồi con ở đây với cậu mà.

Lỡ cậu trốn đi nữa rồi sao?

Con ở đây hầu hạ, chăm sóc cho ai bây giờ?"

Thành thoáng mỉm cười, trả lời nó: " Hồi trước còn nói là chừng nào tao đi thì nói cho mày biết để mày đi kiếm chuyện khác mần mà bây giờ đổi ý rồi hả?"

Tâm cười tủm tỉm, lộ ra cái răng khểnh nho nhỏ.

" Con nghĩ kỹ rồi.

Con ở đây mần cho cậu cả đời luôn.

Cậu... cậu mà có đi Tây á hả, con ở đây con đợi chừng nào cậu về, cậu đem theo vợ con của cậu.

Con lại chăm sóc cho mợ, cho cô cậu chủ nhỏ như con chăm sóc cho cậu vậy đó."

Kể từ lúc biết thương em, chuyện đó cậu cũng chẳng nghĩ tới nữa rồi.

Đừng nói những lời như vậy, cậu đau lòng lắm.

Em có biết không?

" Nếu tao ở bên đó luôn rồi sao?"

Tâm bối rối, lỡ như cậu đổi ý nó cũng không biết."

Thì... thì thôi chứ sao bây giờ.

Cậu ba muốn ở bển, con có cản được đâu."

Thành không muốn nói về chuyện đó nữa nên tìm cớ lãng sang chuyện khác.

" Ba má tao ở đây làm sao mà ở bển luôn được chứ.

Muỗi lắm, leo lên đây ngồi đi.

Tiện quạt cho tao luôn."

Tâm nghe lời, leo lên bộ ván ngựa ngồi một bên.

Nó nhìn xung quanh, giờ này không còn ai thức nữa, chắc cậu nghỉ quỳ một chút cũng được."

Cậu ba, cậu nghỉ chút đi.

Con canh cho cậu."

Thành nghe vậy cũng thẳng chân ra, không quỳ nữa.

Tâm lấy ra trong túi áo lọ thuốc hôm bữa cậu cho nó, rồi xích lại gần Thành, nhỏ giọng nói:" Con xức thuốc cho cậu nghe?"

Thành không đáp, chỉ tự mình xắn hai ống quần lên.

Hai đầu gối hắn đã đỏ hết.

Mới nửa tháng, nhưng Thành thấy nó thay đổi nhiều lắm, hình như nó sợ hắn lại bỏ nó mà đi nữa.

Hữu Thành nhìn người trước mặt chịu khó săn sóc cho mình từng li từng tí.

Thành ước rằng hắn và em có thể chính đáng ở bên nhau, đường hoàng mà ngỏ tiếng yêu, chẳng phải che giấu thứ tình cảm này.

Phải chi hắn chỉ là một kẻ bình thường, không phải con trai của ông này bà nọ, cũng chẳng phải gánh vác trọng trách gì hết.

Thành muốn cùng nó bắt cá hái rau, cùng nó sống những ngày tháng giản đơn bên sông nước ruộng đồng, rất muốn..."

Cậu ba, cậu đau thì cậu nhớ lên tiếng cho con biết đó."

Thành nhìn Tâm đến ngẩn người, nghe tiếng nó hắn mới chợt tỉnh táo lại.

" Ừ."

Xức thuốc xong, Thành kêu nó ngủ một chút rồi muốn canh hắn đến sáng luôn cũng được.

Nó không nghe lời, năn nỉ Thành đủ kiểu nhưng hắn hù quá nên Tâm đành chợp mắt một lát vậy.

Nó dựa vào vách nhà thiu thiu nhắm mắt lại, chưa bao lâu thì đã ngủ mất.

Ánh trăng nghiêng nghiêng đổ xuống, hắt vào gian nhà qua khung cửa sổ.

Thành ngồi gần lại Tâm, vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt của người thương.

Ở đây có một quả tim đang đập rộn rã vì em, có một người luôn chờ đợi được bộc bạch lời thương với em.

Rồi không chịu được mà nghiêng người, thật khẽ đặt môi mình lên môi Tâm.Thành cho Tâm tựa đầu vào vai mình, cầm quạt quạt cho nó ngủ.

Hắn cứ cả đêm như vậy, đợi đến khi trời gần sáng hắn mới gọi Tâm dậy.

" Tâm.

Tâm à."

Nó mơ màng dụi mắt.

Lúc này mới biết đã gần sáng rồi.------Dạo này quá bận để ra chương mới cho các tình iu huhu.

Pía cũng muốn hai ẻm về bên nhau lắm rồiiiii
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
43: Rượu đắng, rượu tình


Được lần một sẽ có đôi ba lần nữa, Thành cứ có cơ hội là lại hôn trộm Tâm, nắm tay Tâm chẳng buông.

Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, Tâm đã biết.

Biết rằng cậu chủ của mình cũng thương mình, biết cậu chủ của mình ngày đêm nhọc lòng cũng chỉ vì mình.

Đêm đó, khi cậu nhẹ nhàng trao cho em nụ hôn ấy.

Chẳng phải chỉ có trái tim của cậu rung lên mà còn có cả trái tim của em nữa.

Và em đã rõ được cái tình cái dạ của cậu rồi.

Cậu rất thích đợi khi em say giấc, hôn em, rồi nói biết bao lời yêu lời thương với em.

Cậu nói rằng những chuyện cậu làm là vì em, xin em đừng hờn đừng giận cậu, xin em hãy thương cậu dù chỉ một lần thôi cũng được.

Cậu mua vòng cho em, cậu đặt nó dưới gối em, cậu viết vào giấy thế này: vì em ngoan, em hầu hạ cậu rất ưng bụng nên cậu thưởng cho em.

Cậu biết em ham học, lâu lâu lại lấy cớ mà cho em thêm tập, sách của mình.

Âm thầm nhìn em đọc, nắn nót viết từng con chữ.

Thương lắm những khi em chẳng hiểu, ngượng ngùng mà hỏi cậu về đôi con chữ ấy.

Quyển tập đó đã từng là vật riêng của cậu, kể từ khi cậu trao nó cho em, nó đã trở thành vật định tình của đôi ta.

Giản đơn nhưng là cả tâm ý của cậu, là tấm chân tình không dám thổ lộ này.

Người thương nhỏ của Lê Hữu Thành.Nhưng nghiệt ngã thay, tình này là tình trái lẽ, lời yêu này có lẽ khó mà nói ra. ***Ánh trời dịu lại, từng đàn cò thi nhau bay về tổ, mấy làn khói chiều bốc lên nghi ngút.

Thành ung dung đạp xe trên con đường đất hướng về phía nhà.

Dạo này Thành luôn lên vựa từ sớm, đến khi gần tối mới về.

Thành siêng năng học việc, nghe lời ba má, tánh tình cũng sửa đổi vài phần.

Hữu Thành đang từ từ lấy lại được lòng tin từ ông Hữu, và có lẽ vì sự giỏi giang, tài ăn nói khéo léo của mình nên những người làm ăn với ông Hữu rất ưa cậu ba.

Đang nghĩ ngợi thì Thành thấy Tâm đang đi phía trước mình, nó ôm một bó sen, líu lo hát mấy câu.

Chắc lại vừa đi hái sen cho Thúy Dung về.

Thành đạp xe nhanh hơn về phía Tâm, rồi gọi nó:" Tâm!"

Nghe tiếng cậu ba, Tâm mới ngoảnh lại nhìn.

" A!

Cậu ba về rồi đó hả?

Để con tranh thủ về dọn cơm cho cậu ăn."

" Lên xe tao chở về luôn.

Lội bộ lâu lắm."

Thành ra dấu kêu Tâm trèo lên xe mình.

" Dơ đồ cậu hết đó đa."

" Không có dơ đâu, lên đi."

Thành dừng xe lại.

Tâm leo lên, hai tay ôm lấy bó sen.

Mà một hồi lâu nó không thấy cậu đạp xe đi.

" Cậu ba, con nặng quá cậu chở không nổi hả cậu?

Hay để con đi xuống nghe?"

Thành biết thế nào Tâm cũng hỏi vậy, thì là em không ôm cậu nên cậu mới không chạy đi đó đa."

Muốn rớt xuống xe hả?

Sao không vịn tao vô?"

Tâm im ru, chần chừ mà vịn vào áo người ngồi trước.

Bất giác, Thành quay lại nắm chặt tay nó, rồi nói: " Phải vịn chặt vô như vầy nè.

Biết chưa?"

" D... dạ."

Cứ thế, cậu ba chở nó về tới nhà.

Lúc Tâm leo xuống xe, Thành vẫn như còn lưu luyến lắm.

" Anh ba mới về.

Cất xe vô nhà ăn cơm luôn nè anh."

Mỹ Ngọc đứng phía trong nói vọng ra.

Thành gật đầu rồi dẫn xe đi cất.

Tâm tiếp anh Chánh, chị Súng dọn cơm ra.

Công chuyện xong xuôi, anh Chánh rủ mấy anh em nướng vài con cá anh mới bắt được mà nhậu chơi.

Tâm có ý trốn đi, thấy vậy anh Chánh câu cổ nó mà kéo theo.

" Muốn trốn hả Tâm?

Đàn ông con trai thì nhậu cho biết với người ta."

" Em không biết nhậu đâu anh..."

" Vô đây anh chỉ cho mày nhậu."

Anh em túm tụm vui vẻ ăn uống, chuyện trò.

Tâm ngồi một bên, anh Chánh kêu nó uống thử một ly cho biết vị.

Cho đến trời tối mịt, mấy anh em sợ mai không thức nổi, ông bà lại rầy la nên đã nghỉ trước, còn nó với anh Chánh cứ ngồi đó.

Người uống kẻ rót.

Tâm rót ly này tới ly khác.

Ly nào anh Chánh cũng uống cạn.

Anh đã say bí tỉ, nhưng thấy thằng em mình nhiệt tình quá nên ráng uống cho nó vui.

"Ợt...

Anh nói mày nghe...mày..."

Chánh gục luôn xuống.

" Anh Chánh, anh Chánh...

Thức nhậu với em nè.

Hồi nãy anh rủ em mà..."

Tâm mặt mũi đỏ kè, nó lay lay Chánh dậy.

" Anh ngủ thiệt hả anh?..."

Tâm cứ gù gà gù gật, ngồi nói chuyện một mình.

Nó nhìn chai rượu nằm lăn lóc dưới đất, lại cầm lên uống một hơi nữa.

Rõ là nó có biết uống rượu đâu..."

Cậu ba...

Em thương cậu thiệt mà...

Sao cậu nỡ bỏ em hả?"

Nó nhớ lại mấy câu nói của cậu ba.

Tự nhiên nó buồn quá...

Tâm vừa thương, vừa giận.

Nó thương cậu thế mà, cậu lại bỏ nó mà đi.

Thành đứng sau lưng Tâm, nãy giờ cậu ba đã nghe hết mấy lời của nó."

Em thương ai?

Nói cho lớn lên."

" Em thương cậu ba chớ ai."

Thành đứng ngay trước mặt nó, Tâm còn tưởng mình đang nằm mơ.

Nó ghé sát Thành, rồi chợt khóc rấm rứt.

Thành không đành mà nhìn nó khóc như vậy, nên mới ôm nó vô lòng mà vỗ về, thỏ thẻ: " Em đừng có khóc nữa nghen.

Cậu thương..."
 
Back
Top Bottom