[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,360
- 0
- 0
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
40: Đã rõ lòng mình.
40: Đã rõ lòng mình.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... nữa tháng như thế trôi qua.
Hữu Thành thật sự không về và không một ai biết tung tích của hắn.
" Ê!
ê ở đây có ai nghe tin gì chưa?"
Đám người ở xúm xít quanh một chỗ, đang lúc trưa được nghỉ tay nên họ tụ lại tám chuyện đôi ba câu.
" Tin gì?"
Chánh vừa cắn trái ổi vừa hỏi."
Nghe đâu á là cậu ba dẫn người yêu đi trốn rồi đa."
"Nói bậy bạ gì đó?
Bà nghe được là chết bây đó nghe.
Cậu Thành đi công chuyện như cậu hai Tuấn thôi, có gì mà xồn xồn lên dữ vậy?
Bộ tụi bây không thấy cậu hai đi gần cả tháng hay sao?"
Súng lên tiếng, mắt nhìn sang phía Tâm.
Tâm thơ thẩn ngồi một bên, ngó xa xăm, chuyện này cả tuần nay nó đã nghe loáng thoáng rồi.
Lòng dạ nó não nùng, tâm trí chưa lúc nào thôi nghĩ về cái chuyện thực hư đó.
"Cậu Tuấn đi ai trong nhà cũng hay cũng biết, cậu Thành đi ai mà biết đâu.
Bây coi thử coi cậu Thành có khi nào mà vui vẻ đi xem mắt không?"
"Thiệt đó nghe.
Không chừng con gái nhà người ta có bầu luôn đó chớ."
" Thôi thôi, không nói chuyện với tụi bây nữa.
Bà có nghe được thì tự đi mà chịu đi ha."
Khuya, Tâm đốt đèn dầu ngồi ở bàn bếp.
Nó đang coi lại tập sách của Hữu Thành.
Nếu người không có ở đây thì nhìn chữ cho đỡ nhớ chứ biết làm sao.Tâm lật quyển tập ra, nhìn từng dòng chữ được ghi lại rất cẩn thận đó.
Sài Gòn, ngày 20 tháng 6 năm 19XX...Ta say thì dạ cũng sayTâm tư hao gầy Người nào có hay?
Cái người đó lúc nào cũng cộc cằn mà để ý, quan tâm nó vô cùng.
Cái người đó tài giỏi, siêng năng rất được lòng ba má.
Cái người mà đã làm trái tim của nó bồi hồi, làm cho nó nhớ nhung không nguôi.
Cái người mà nó lỡ đem lòng thương mến.
Người thương của nó, người khiến tâm tư nó hao gầy, ngày đêm mong nhớ...
Là cậu ba Hữu Thành.Tình cảm sai trái này, muôn trăm lần Tâm không muốn Hữu Thành biết.
Tâm thà lui lũi bên cậu ba thương quý của nó, chỉ cần Hữu Thành bội lần suôn sẻ, cả đời sống trong vinh hoa phú quý nó cũng đã đủ mãn nguyện.Em nào dám cầu xin cái gì cao siêu.
Ngày đêm được gần kề hầu hạ, chăm sóc cậu đã là điều may mắn của em.
Chỉ cần cậu ba an ổn, gia đình hòa thuận là đủ rồi.
Tâm ngồi nhìn vào quyển tập rất lâu.
Hữu Thành chỉ viết vài dòng đơn giản, nhưng Tâm cảm thấy mình như đang trải qua những tháng năm tuổi trẻ của cậu ba vậy.
Tâm nhớ lại những lần cậu gần gũi với nó.
À thì ra, nó vốn đã thương cậu từ lâu rồi.
Đâu chỉ riêng mình em, cậu cũng thương em.
Đồ khờ à...Ánh nhìn dịu dàng, và từng cái chạm vô tình của cậu dành cho em.
Để rồi cả hai vướng vào thứ tình cảm ngang trái này.
Em và cậu chẳng có lỗi gì.
Tiếc rằng, chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm.
Ở cái thời mà tình yêu này bị xem là bệnh, là thứ bị xã hội xa lánh, ruồng rẫy. ***Trời lất phất mưa, tiếng gió thổi đập mạnh vào cửa sổ.
Thành vươn người đóng cửa, đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.
Hắn mở ngăn tủ, lấy ra một lá thư.
Đó là lá thư được gửi từ Diễm Thy.
Diễm Thy là một người con gái có số phận cũng chẳng may mắn gì, vì ba thiếu nợ, cờ bạc nên bán cô cho một quán rượu.
Nhờ có giọng hát mê người, Diễm Thy được Quốc Hoàng đem về làm ca sĩ cho nhà hàng của mình.
Hoàng trả công rất cao, không chèn ép, và rất coi trọng Thy.
Nhiều lần đắn đo, nghĩ ngợi.
Thành đã quyết định nhờ Thy đóng giả bạn gái của hắn.
Thành muốn giải quyết cho xong chuyện với Ngọc Sa.
Thành không mong vì bản thân mình mà làm dở lỡ chuyện tình duyên của con gái người ta.
Chào cậu Thành!
Em đã đọc xong thư của cậu.
Chuyện cậu nhắc đến trong thư, em có thể làm được.
Và em không cần cậu trả công cán chi hết.
Cậu là bạn của cậu Hoàng, giúp cậu cũng như là em đang giúp cậu Hoàng vậy.
Có lẽ cậu đã suy nghĩ rất nhiều có đúng không?
Thật sự để từ chối chuyện hôn nhân này là quá khó cho cậu.
Em mong mình sẽ giúp được cho cậu.
Chúc cậu và người ấy mãi yêu, mãi thương.
Thân ái,
Diễm Thy.
Thành gấp thư lại, nhìn từng giọt mưa rơi bám trên cửa sổ.
Xin lỗi ba má, đứa con trai này đã làm ba má thất vọng rồi.
Tình đã chớm, tim đã thương thì con cũng chẳng biết phải làm sao... thật sự xin lỗi ba má...
Sáng hôm sau, Thành chuẩn bị đồ đạc về lại Vĩnh Long.
Để xoa dịu cơn giận của ông Hữu, hắn còn đặc biệt mua thêm một cặp bình quý đem về tặng ông Hữu và mua cho bà Ngân vài xấp vải, mấy món nữ trang đắt tiền khác.