[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,345
- 0
- 0
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
20: Cãi lời
20: Cãi lời
Tâm cứ lúi cúi bắt tép bỏ vào giỏ, bắt càng nhiều càng tốt.
Nó thầm nghĩ.
Đang miệt mài, vai nó chợt bị huýt nhẹ."
Ê Tâm!
Cậu ba kiếm mày kìa!"
Chánh lên tiếng.
Nó tò mò, ngước nhìn lên.
Người kia đứng ngay dưới bóng cây dừa sầm mặt nhìn nó trân trân."
Cậu ba!"
Tâm quýnh lên y như bị bắt quả tang.
Nó ráo riết bưng cả giỏ tép lội bùn chạy lên bờ ruộng.
Thành ghét người ở bẩn, nó nhớ.
Bà dặn nó kĩ lắm, nên nó không dám trái đâu.Tâm bỏ giỏ tép xuống, phủi phủi bàn tay dính đầy bùn đất."
Cậu gọi con."
"Ai biểu mày ra đây?"
Thành quét mắt một lượt từ trên xuống dưới.
Tóc tai nó rũ rượi, quần áo thì ướt nhẹp dính chặt vào thân gầy guộc trong thảm không thể thảm hơn."
Dạ?
Có gì hả cậu?"
Nó chưa hiểu ý, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thành vỗ trán mình, nó nghĩ cái gì không biết."
Tao hỏi ai biểu mày ra đây bắt tép?"
" Tại con thấy cậu...."
" Chuyện trong nhà thì không lo, tao kêu mày về trước mà bây giờ hồn vía còn ngoài đây?"
Thành giận hết sức, hắn đâu có cần nó làm mấy cái chuyện này.
Nó ốm xanh xao đến nỗi đẩy nhẹ một cái là có thể té gãy xương, nhưng lúc nào cũng chọn làm mấy việc ngoài nắng ngoài nôi.
Thêm nữa nó còn có tật xấu, hễ khi làm là làm cho trót không ngơi nghỉ một chút nào."
Ốm như ma cây mà hở ra là kiếm chuyện.
Tao không rảnh mà đổi vai hoài với mày đâu."
" Cậu nói vậy oan con đa.
Con là kẻ ở người hầu cho cậu, đi mần ngoài đây là lẽ thường mà cậu."
Tâm ngước lên nhìn cậu ba, ráng lấy hết can đảm nói ra mấy chữ."
Bữa nay bày đặt trả treo?
Tao chưa đánh nên mày chưa biết sợ phải không hả Tâm?"
Thành tiếp tục chất vấn.
Đi theo hắn là việc nhẹ nhất của nó rồi.
Đúng thật, bà Ngân cũng hay nói với mấy đứa trong nhà như thế.
Vì hắn cần đứa hầu cũng chỉ làm mấy việc sinh hoạt lặt vặt chứ có nặng nề gì đâu.
Quan trọng là phải chịu được cái tính lúc co lúc dãn của Thành, nhưng hầu hết đứa nào cũng bỏ cuộc từ buổi đầu gặp mặt cậu ba.
Tụi nó mãi đoán già đoán non lắm lúc còn quá phận, nên hắn cũng không ưng.
Thành ra, bà hai nổi nóng quát mắng xong rồi cho về.
Còn những đứa được đưa vào để hãm hại cậu ba, tuyệt nhiên phải đánh một trận cho nhừ tử rồi mới đuổi đi.
" Con đâu có.
Cậu bảo sao con làm vậy, phận con nào dám trái ý của cậu ba đâu."
"Suốt ngày làm làm làm, cái gì cũng vừa phải thôi chứ.
Mày mà có gì thì tụi nhỏ bỏ đâu?
Nghe lời tao bộ khó lắm hay sao?"
Thấy nó hơi hoảng, Thành tự nhiên hạ giọng."
Cậu ba, con xin lỗi.
Mai mốt cái gì cậu biểu con mới làm.
Nếu không..."
Tâm nói với dáng vẻ của một đứa con nít khi bị người lớn la."
Không thì sao?
Tao đánh mày, hay đuổi mày đi.
Mày muốn cái nào cứ chọn tao không ép."
" Cậu làm sao cũng được nhưng đừng đuổi con đi mà cậu.
Con biết sai rồi."
Nó nài nỉ hắn.
Tâm chỉ có một công việc này là có tiền nhiều thôi."
Lo cái thân mày đi đừng để tao nói nhiều.
Về ăn cơm, tao đói rồi."
Thành rất ghét bộ dạng này của nó, bản thân mình còn chưa xong thì chăm bẵm cho ai, nhưng hắn không trách được.
Nhà nó nghèo, là anh hai nó không làm thì ai nuôi má với bầy nhỏ nheo nhóc kia.
Thành nhận nó là làm phước, là nuôi cả nhà nó.Hắn không nói không rằng, quay lưng đi mất."
Đợi con với cậu ơi!"
Tâm cầm ngay giỏ tép ba chân bốn cẳng chạy theo Thành.
Nó biết cậu ba hay lớn tiếng quát nó như vậy, chứ không có giận nó gì đâu.
Người ta hay đồn cậu độc đoán này kia nhưng họ không phải người trong cuộc thì làm sao biết được cậu tốt như thế nào.
Nó quý Thành lắm, cậu không giống như mấy người chủ cả kia.
Cậu đòi đuổi nó mấy lần mà có đuổi đâu còn người khác lệch ý là đuổi thậm chí còn đánh nó nữa.Anh Chánh với mấy đứa xem hai người vờn nhau từ đầu đến cuối, cứ tưởng nó sắp nhận cái đánh đau điếng từ Thành nên định nhào lên ngăn.
Ai ngờ cậu ba đi mất, làm cả bọn ngơ ngác.***Hắn đi trước, nhưng làm như đã quen quay lại xem đứa nhỏ đuổi theo đến đâu rồi.
Thằng Tâm thở hổn hển, rượt theo cậu ba.
Cậu cao quá, đi một bước bằng ba bước của nó.
Vả lại sức nó không tốt nên phải vừa chạy vừa nghỉ mệt.
Thấy dáng vẻ chật vật của Tâm, hắn không hiểu sao thấy nó tội nghiệp.
Thành quyết định đi chậm lại, chờ nó.Đợi nó theo kịp, hắn đã đứng sẵn ở đó."
Tao nói có đúng không?
Đi có chút xíu mà mày đã mệt rồi.
Còn ham hố đi bắt cái này cái kia nữa không hả Tâm?"
Tâm cúi đầu, giọng hối lỗi."
Dạ không."
Thấy nó thành tâm như vậy, hắn cũng không muốn làm khó nó nữa.
Dù gì nó cũng vì hắn thôi.
Hắn tằng hắng, nói: " Lần này tha cho mày.
Không có lần sau."