Lãng Mạn [Tình trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?

[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
20: Cãi lời


Tâm cứ lúi cúi bắt tép bỏ vào giỏ, bắt càng nhiều càng tốt.

Nó thầm nghĩ.

Đang miệt mài, vai nó chợt bị huýt nhẹ."

Ê Tâm!

Cậu ba kiếm mày kìa!"

Chánh lên tiếng.

Nó tò mò, ngước nhìn lên.

Người kia đứng ngay dưới bóng cây dừa sầm mặt nhìn nó trân trân."

Cậu ba!"

Tâm quýnh lên y như bị bắt quả tang.

Nó ráo riết bưng cả giỏ tép lội bùn chạy lên bờ ruộng.

Thành ghét người ở bẩn, nó nhớ.

Bà dặn nó kĩ lắm, nên nó không dám trái đâu.Tâm bỏ giỏ tép xuống, phủi phủi bàn tay dính đầy bùn đất."

Cậu gọi con."

"Ai biểu mày ra đây?"

Thành quét mắt một lượt từ trên xuống dưới.

Tóc tai nó rũ rượi, quần áo thì ướt nhẹp dính chặt vào thân gầy guộc trong thảm không thể thảm hơn."

Dạ?

Có gì hả cậu?"

Nó chưa hiểu ý, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thành vỗ trán mình, nó nghĩ cái gì không biết."

Tao hỏi ai biểu mày ra đây bắt tép?"

" Tại con thấy cậu...."

" Chuyện trong nhà thì không lo, tao kêu mày về trước mà bây giờ hồn vía còn ngoài đây?"

Thành giận hết sức, hắn đâu có cần nó làm mấy cái chuyện này.

Nó ốm xanh xao đến nỗi đẩy nhẹ một cái là có thể té gãy xương, nhưng lúc nào cũng chọn làm mấy việc ngoài nắng ngoài nôi.

Thêm nữa nó còn có tật xấu, hễ khi làm là làm cho trót không ngơi nghỉ một chút nào."

Ốm như ma cây mà hở ra là kiếm chuyện.

Tao không rảnh mà đổi vai hoài với mày đâu."

" Cậu nói vậy oan con đa.

Con là kẻ ở người hầu cho cậu, đi mần ngoài đây là lẽ thường mà cậu."

Tâm ngước lên nhìn cậu ba, ráng lấy hết can đảm nói ra mấy chữ."

Bữa nay bày đặt trả treo?

Tao chưa đánh nên mày chưa biết sợ phải không hả Tâm?"

Thành tiếp tục chất vấn.

Đi theo hắn là việc nhẹ nhất của nó rồi.

Đúng thật, bà Ngân cũng hay nói với mấy đứa trong nhà như thế.

Vì hắn cần đứa hầu cũng chỉ làm mấy việc sinh hoạt lặt vặt chứ có nặng nề gì đâu.

Quan trọng là phải chịu được cái tính lúc co lúc dãn của Thành, nhưng hầu hết đứa nào cũng bỏ cuộc từ buổi đầu gặp mặt cậu ba.

Tụi nó mãi đoán già đoán non lắm lúc còn quá phận, nên hắn cũng không ưng.

Thành ra, bà hai nổi nóng quát mắng xong rồi cho về.

Còn những đứa được đưa vào để hãm hại cậu ba, tuyệt nhiên phải đánh một trận cho nhừ tử rồi mới đuổi đi.

" Con đâu có.

Cậu bảo sao con làm vậy, phận con nào dám trái ý của cậu ba đâu."

"Suốt ngày làm làm làm, cái gì cũng vừa phải thôi chứ.

Mày mà có gì thì tụi nhỏ bỏ đâu?

Nghe lời tao bộ khó lắm hay sao?"

Thấy nó hơi hoảng, Thành tự nhiên hạ giọng."

Cậu ba, con xin lỗi.

Mai mốt cái gì cậu biểu con mới làm.

Nếu không..."

Tâm nói với dáng vẻ của một đứa con nít khi bị người lớn la."

Không thì sao?

Tao đánh mày, hay đuổi mày đi.

Mày muốn cái nào cứ chọn tao không ép."

" Cậu làm sao cũng được nhưng đừng đuổi con đi mà cậu.

Con biết sai rồi."

Nó nài nỉ hắn.

Tâm chỉ có một công việc này là có tiền nhiều thôi."

Lo cái thân mày đi đừng để tao nói nhiều.

Về ăn cơm, tao đói rồi."

Thành rất ghét bộ dạng này của nó, bản thân mình còn chưa xong thì chăm bẵm cho ai, nhưng hắn không trách được.

Nhà nó nghèo, là anh hai nó không làm thì ai nuôi má với bầy nhỏ nheo nhóc kia.

Thành nhận nó là làm phước, là nuôi cả nhà nó.Hắn không nói không rằng, quay lưng đi mất."

Đợi con với cậu ơi!"

Tâm cầm ngay giỏ tép ba chân bốn cẳng chạy theo Thành.

Nó biết cậu ba hay lớn tiếng quát nó như vậy, chứ không có giận nó gì đâu.

Người ta hay đồn cậu độc đoán này kia nhưng họ không phải người trong cuộc thì làm sao biết được cậu tốt như thế nào.

Nó quý Thành lắm, cậu không giống như mấy người chủ cả kia.

Cậu đòi đuổi nó mấy lần mà có đuổi đâu còn người khác lệch ý là đuổi thậm chí còn đánh nó nữa.Anh Chánh với mấy đứa xem hai người vờn nhau từ đầu đến cuối, cứ tưởng nó sắp nhận cái đánh đau điếng từ Thành nên định nhào lên ngăn.

Ai ngờ cậu ba đi mất, làm cả bọn ngơ ngác.***Hắn đi trước, nhưng làm như đã quen quay lại xem đứa nhỏ đuổi theo đến đâu rồi.

Thằng Tâm thở hổn hển, rượt theo cậu ba.

Cậu cao quá, đi một bước bằng ba bước của nó.

Vả lại sức nó không tốt nên phải vừa chạy vừa nghỉ mệt.

Thấy dáng vẻ chật vật của Tâm, hắn không hiểu sao thấy nó tội nghiệp.

Thành quyết định đi chậm lại, chờ nó.Đợi nó theo kịp, hắn đã đứng sẵn ở đó."

Tao nói có đúng không?

Đi có chút xíu mà mày đã mệt rồi.

Còn ham hố đi bắt cái này cái kia nữa không hả Tâm?"

Tâm cúi đầu, giọng hối lỗi."

Dạ không."

Thấy nó thành tâm như vậy, hắn cũng không muốn làm khó nó nữa.

Dù gì nó cũng vì hắn thôi.

Hắn tằng hắng, nói: " Lần này tha cho mày.

Không có lần sau."
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
21: Ông thầy bói


Ba bốn bữa nay mẹ con bà Ngân đứng ngồi không yên, bởi nghe giai nhân bẩm ông Nhiều ăn uống không vô chút nào, độ ngã bệnh xuống mất mấy ký da thịt.

Bà hai có nói với Thành để bà lên thăm ông ngoại trước, còn mấy đứa thì ở lại đợi bớt bớt công chuyện rồi hẵng chạy lên.

Nhà ông Hữu Lộc dạo này lại bị rối tung rối mù, cậu hai thì đi thăm mối ở xa liệu năm sáu hôm mới về kịp, còn cậu Phát không hiểu sao hay dở chứng quấy khóc về đêm, nổi mẩn khắp người.

Ngày thì một chén cháo nhỏ ăn cũng không hết.

Khó cái là đi mấy thầy thuốc, đốc- tờ chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, vốn trước giờ ổng nào có tin ba cái chuyện ly kỳ ảo mộng gì đâu nhưng thấy cháu trai cứ ăn không ngon, ngủ không được ông bà cũng sốt ruột hết cả lên.

Hết cách ông Hữu Lộc cũng phải vượt khuôn tìm mời ông thầy Tám ở xóm trên về đặng chữa cho cậu chủ nhỏ.Người ta đồn ông thầy này tài nghệ cao cường lắm.

Ông chữa bệnh miễn phí chỉ cần tùy hỷ gửi trái cây hay quà mọn cúng là được, thầy Tám còn xem được luôn cả đường tình duyên, gia đạo nữa, nói đâu là trúng đó.

Mà phải hữu duyên mới gặp, chứ khi không kiếm cũng chẳng thấy đâu.

Ban đầu nghe nói vậy ông Hữu có hơi chần chừ, ngặt nỗi để lâu thì càng khổ cho đứa cháu đích tôn nên dẫu khó thì cũng phải thử xem sau.Hên sao, con Súng đi một lần là thỉnh thầy về được ngay.

Từ bà cả đến mợ hai mừng ra mặt, trong nhà cũng gấp rút chuẩn bị mâm cúng lễ cho Hữu Phát.Thầy Tám vừa đến, đích thân ông Hữu ra đón.

Thầy chừng năm, sáu mươi tuổi.

Tóc nhuộm bạc, thân vận bộ áo dài đen, tay cầm theo túi đồ hành nghề."

Dạ chào thầy.

Mời thầy vô trong."

Thầy Tám gật đầu.

Bà cả ẵm cậu Phát đang khóc re ré đi ra.

" Bà cứ bồng cháu.

Để tôi coi cho."

Thầy nói rồi, xem tay chân mặt mũi cậu Phát, Súng tò mò vừa quét sân, vừa nhìn vào trong.

" Chị Súng!"

"Hết hồn à!"

Tâm cũng tò mò ngó theo Súng.

" Thầy đến rồi hả chị?"

Súng trả lời, đầu thập thò vào nhà."

Ừ.

Nghe đồn thầy giỏi lắm đa.

Thầy chuyên trị mấy vụ này luôn đó."

" Không lo làm công chuyện mà ở đây nhiều chuyện hả?"

Hữu Thành mặt nhăn mày nhó đi vào nhà.

Hữu Phát khóc đêm nên hắn chẳng ngủ được.

Tâm trạng lên xuống thất thường mà việc ở vựa lúa thì nhiều, Thành cứ chạy tới chạy lui giữa nhà và vựa.

Súng với Tâm nhanh chóng tản ra đi làm chuyện khác.

Tụi nó biết cậu đang không vui.

" Nói tới là đi hết.

Tâm!

Đứng lại cho tao."

Tâm rón rén dừng bước."

Dạ...dạ cậu kêu con?"

" Nè.

Chụp lấy."

Thành ném cho nó cả hộp kẹo.

Trên hộp ghi tiếng Tây tiếng Tàu gì đó.

Nhìn là biết không hề rẻ tiền.

Hôm đó, cậu rầy la nó vụ trốn đi bắt tép, rồi cậu lại tự hứa mua kẹo cho nó, để nó đừng có chán chường, quậy phá mà đi lung tung.

Tâm nghĩ cậu chỉ hứa vu vơ.

Không ngờ, cậu vẫn còn nhớ.

" Lấy ăn đi.

Tao không có thất hứa đâu."

Rồi Thành lại làm như không có gì, ung dung đi vào nhà trong.

Tâm vui vẻ cầm hộp kẹo lắc lắc vài tiếng.

Cậu ba đối tốt với mình quá.

Kẹo này mình chưa thấy bao giờ, chắc mắc tiền lắm.

Vậy mà cậu cũng cho mình được, phải siêng hơn nữa để không phụ lòng tốt của cậu thôi.Trong này, mọi chuyện đã xong xui, thầy Tám được mời lại một chút đặng ông Hữu mời thầy một bữa cơm.

Như thể hiện tấm lòng của mình, nhưng thầy Tám chối từ, thầy bảo còn bận đi nơi khác nữa.

Ra đến cửa, thầy chạm mặt với Hữu Thành.

Hắn gật đầu, thầy Tám nhìn cậu trai trước mặt.

Thầy liền coi ra được gì đó.

Thầy gọi với Thành đang định bước đi.

" Cậu ba.

Tôi có chút chuyện như có duyên mà luận dùm cậu.

Cậu có muốn nghe hay không?"

Thành khựng lại, thắc mắc.

Hắn cũng chẳng khác ông Hữu Lộc là bao, mặc dù có niềm tin vào nhân duyên ông trời sắp đặt nhưng hắn không nghe theo mấy thứ gọi là bói toán gì gì đó.

"Có chuyện gì hay sao, thưa thầy?"

Người đàn ông cười cười."

Không nói được, có một mình cậu tôi mới dám đa."

Quay đi ngoảnh lại đều chỉ ý có một mình hắn mới được nghe."

Cậu ba không tin cũng được, chỉ sợ sau này hối hận cũng không kịp."

Ông thầy pháp cứ ấp a ấp úng khiến hắn sắp mất hết kiên nhẫn đứng nghe.

Lại giả thần giả quỷ gì đây?

Hắn muốn biết rốt cuộc ông ta đáng ám chỉ mình điều gì.***Cuối cùng Thành cũng quyết định dẫn thầy ra sau vườn, chỉ có hai người."

Mời thầy dùng trà."

" Cảm ơn cậu ba.

Thật ra thì tôi không định nói nhưng phải cho cậu biết chuyện này."

Thầy Tám nhấp một ngụm trà, đổi giọng nghiêm túc."

Cậu có thương ai không?"

Thành hơi bất ngờ, tự nhiên lại hỏi hắn chuyện này.

Thành bắt đầu nghi ngờ đây có phải là trò của bà Ngân hay không."

Không, tôi không có."

Thầy Tám nhìn hắn, ý ."

Cậu sợ chứ không phải không thương."

" Tôi thương ai sao tôi không biết?

Thầy đừng làm khó tôi nữa."

Hắn định đứng dậy rời đi."

Trong mắt cậu có tình, là ai tôi chắc không cần nói."

Nói ai?

Có ý gì trong mắt mình mà chính hắn cũng không biết?

" Thứ lỗi nhưng đừng đùa giỡn với tôi kiểu đó."

Thành tỏ vẻ khó chịu."

Cái gì cũng có duyên nợ, cậu ba cũng tin mà phải không?

Tôi không giấu nữa, cậu có mắc nợ với một người, rất sâu đậm.

Là người đồng hành, thậm chí gắn bó cùng nhau trong mấy kiếp đa."

" Tôi?

Thầy chắc chứ?"

Thành không tin, hỏi lại."

Là thật.

Nhưng éo le hai người phải trải qua họa lớn mới đến được với nhau.

Sau này cậu sẽ tự khắc rõ.

À, còn nữa cậu ba nhớ cẩn thận coi chừng gặp hạn tay chân."

Thầy Tám nói xong, ung dung đứng dậy ra về.

Đi xa xa còn nghe tiếng ổng ngâm nga câu nói.

" Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng."(*)Thành ngơ ra, không biết nghĩ gì.

Về sau, tất cả mọi điều về tình duyên của hắn thầy Tám đều nói trúng, duy chỉ có một điều ông không tiết lộ mà để tự hắn tìm ra.

Một sự thật khi chính Thành không bao giờ ngờ tới.

Người đó là Tâm, là thằng hầu của cậu.Muôn người, vạn vật ở khắp nẻo trong vòng xoáy vô định luôn luân hồi, biến chuyển.

Riêng chỉ có thiên duyên là bất thay đổi dời.(*) Nguồn: Google.Thành ngữ:"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" có nghĩa là nếu có duyên, dù cách xa vạn dặm vẫn có ngày hội ngộ.

Ngược lại với nó chính là "vô duyên đối diện bất tương phùng", nếu đã không có duyên, dù cho đứng ngay trước mặt thì chuyện vẫn không thành.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
22: Một kẻ tương tư


Sau khi thầy Tám rời đi, hắn cứ bức rức ngồi một mình.

Mặc kệ lấp ló sau mấy cây nhãn là bóng người đang đến gần, là Tâm.

Nó đến xem cậu sao không vô nhà mà cứ ngồi thừ ra đó.

Thành không để ý suýt chút nữa thì đứng tim."

Mày định hù chết tao hay gì?"

Nghe hắn lên giọng ở cuối câu là y rằng nó biết cậu lại trái gió trở trời nữa rồi.

Dạo trước nó không biết hay phật ý cậu, mấy lần sau có kinh nghiệm đầy mình nên khi tiến khi lùi rất ăn khớp với cậu ba.

"Con thấy từ khuya cậu ăn có chút cơm, nên con định nói cậu vô ăn gì đó cho đỡ đói."

" Nay không có tâm trạng, không ăn."

Thành quạu quọ lắc tay."

Hay con đem ra đây cho cậu luôn.

Được không cậu?"

"Muốn làm gì thì làm."

Thành quay mặt đi chỗ khác không nói năng gì nữa.

Tâm nín thin, nay cậu giận cái gì mà cứ kì kèo hoài.

Nó lục trong túi lấy hộp kẹo lúc sáng đưa ra trước mặt Thành.

Thành nhíu mày, không biết nó sắp bày trò gì nữa đây?

" Làm sao nữa?"

Tâm khúc khích cười, đưa hộp kẹo qua cho hắn.

" Kẹo ngon kẹo ngọt bực bội bay đi hết.

Đuổi tụi bây ra chỗ khác, không có lại gần cậu ba."

Thành nhìn Tâm.

Là đang dỗ hắn à?

" Mày coi tao là con nít hả Tâm?"

" Dạ...dạ không.

Tại con thấy cậu ngồi đây mình ên, con nghĩ cậu buồn nên muốn an ủi cậu thôi à."

Thành ngượng quá hóa giận, đứng lên đẩy nó sang một bên.

" Tránh ra, cấm túc lại gần tao.

Chừng nào cần tao gọi.

Nghe chưa?"

Tâm ngơ ngác, không biết lại chọc trúng hắn chỗ nào nữa rồi.

Đúng là cậu ba Thành trong lời đồn mà, nó cảm thán.***Mọi chuyện trong nhà đã được giải quyết xong, Thành mới có vài bữa nghỉ ngơi đúng nghĩa.

Hắn còn phải lên Sài Gòn thăm ông ngoại nữa.

Nên rất tranh thủ mà ngủ nghỉ cho khỏe thây.

" Dạo này thấy mày rảnh rỗi quá vậy Tâm?

Bộ cậu ba sắp đuổi mày rồi hả em?"

Chị Súng đặt chén cơm xuống, hỏi Tâm.

Nó nhai cơm, nuốt xuống rồi trả lời chị.

" Em cũng không biết nữa."

" Chặt chặt.

Mày làm gì không vừa ý cậu rồi đó.

Cậu ba á là thích sai người ta lắm."

Anh Chánh gắp miếng cá để vô chén.

Tâm giọng buồn buồn, đáp."

Mấy anh chị nói vậy em sợ thiệt đó.

Bây giờ em còn có chuyện này làm để nuôi má với mấy đứa nhỏ thôi à."

" Thôi mày đừng sợ nữa em.

Có gì chị chỉ chỗ khác cho mày làm.

Chứ cậu như vậy thì biết mần sao giờ?"

Chị Súng lên tiếng.

Tâm thấy cậu ba cũng vừa bụng nó lắm, mà lỡ cậu đổi tính ghét nó thì sao?

" Mà coi bộ mày theo cậu là lâu nhất luôn đó em."

" Nhiều chuyện quá, ăn đi."

Anh Chánh lên tiếng chặn họng.Phải công nhận Tâm chịu được cái nết ương của cậu hay thật, có khi chính bà hai còn phải lắc đầu với con trai mình đẻ ra nữa mà.Mà thôi đi, mình là phận tôi tớ thì lo làm tròn bổn phận là được rồi.

Nói nhiều lại không hay.

Tâm vừa ăn cơm vừa nghĩ.

Ai nghe nó kể cũng than trời trách đất dùm nó vì va phải cậu Thành, mà nó kệ.

Nó theo cậu lâu nay chứ có phải mấy người đó đâu mà người ta biết.*** Mấy ngày rồi mà cậu cũng không kiếm nó, Tâm cũng thấy lạ.

Cậu cứ tránh mặt nó, còn không nói chuyện gì nữa.

Cậu chưa hết giận nó nữa hay sao?Từ sáng đến tối nó cứ đi lại vòng vòng trong bếp.

Nấu cơm, rửa chén nhưng không tập trung nổi.

Phải lớn gan đi tìm cậu thôi, chứ cậu cứ bỏ nó như vậy hoài nó sợ bị đuổi lắm.

Nó nghe anh Chánh nói mấy bữa nay cậu ăn cơm trễ lắm, để nó rình thử coi sao.

Phải gặp cậu nó mới yên tâm được.Khuya hôm ấy nó ngồi chờ Thành, rảnh rỗi nên lấy quyển tập cậu cho ngắm nghía một chút.

Nét chữ cậu nghiêng nghiêng, cứng cáp đúng là không khác người viết là mấy.

Nó cũng muốn học chữ để rành rọt hơn nữa để viết chữ đẹp giống cậu ba vậy.Nó chợt nhớ ngay tên của cậu ba, Hữu Thành.

Chỉ với vốn chữ nghĩa ít ỏi nên nó chỉ hiểu sơ sơ muốn nói cậu người ngay thẳng, việc gì cũng thành công, suôn sẻ.

Đúng là con trai của ông bà lớn có khác, cái gì cũng phải có ý có nghĩa.

Từ đâu, bóng người xách cái đèn dầu lù lù xuất hiện trước mặt nó."

Sao chưa ngủ nữa?

Chờ tao hả?"

Nghe tiếng, nó hoảng hồn giấu liền hai cuốn tập ra sau lưng như sợ sẽ bị ai lấy lại vậy.

" Cậu...cậu ba."

" Giấu cái gì đó?"

Thành hỏi.

Tâm gãi gãi đầu, nói:" Dạ tập của cậu cho con, con định mấy ngày nữa đem về nhà cho mấy đứa nhỏ."

" Tao cho mày, không có lấy lại đâu mà lo."

Hắn đăm chiêu một lúc, lên tiếng."

Không biết cái gì thì hỏi tao.

Nghe chưa?"

Nó nhìn Thành, ý cảm ơn.Tâm mừng thầm trong bụng, cậu ba không giận nó.

Tâm cả gan níu tay áo người kia."

Cậu ba.

Bộ cậu giận con hả?"

Thành giật mình, đúng rồi mấy bữa nay hắn không nói chuyện với nó.

Tự nhiên lại cáu không lý do, bị gì không biết."

Không có.

Tao không có giận.

Mệt thì ngủ nhiều, không cần làm gì nên không kêu."

Hắn tự mình biện cớ.

Một cái cớ hoàn hảo.Tâm bất thình lình kiễng chân lên ghé sát, Thành không phản ứng kịp lùi về sau một khoảng."

Mày làm cái gì đó?"

Hắn gằn giọng.

Lòng ngực bất giác rung lên khe khẽ.

Nó ngơ ngơ nhìn cậu ba, chỉ là nó muốn phủi lá trên áo cậu thôi mà."

Dạ?

Trên vai cậu có cái lá."

Nó thành thật trả lời.

Không biết sao cậu ngạc nhiên dữ thế?

Hay cậu không thích nó lại gần?

Mới hôm kia cậu còn tự tay xức thuốc cho nó mà giờ cậu lại tránh xa đến mức đó.

" Bộ con làm cậu thấy khó chịu hay sao ạ?"

Thành quay mặt đi, tằng hắng vài tiếng, giải thích:" Không có.

Mày đừng có nghĩ nhiều, hôm nay tao còn mệt nên mới vậy."

Thành xua tay, kêu nó đi nghỉ ngơi sớm.

Tâm nhìn cậu bằng cặp mắt kỳ lạ.

Mấy hôm nay cậu cứ làm sao ấy?

Lúc vui lúc giận khó hiểu.Nó còn thấy tiếc vì không nói chuyện với cậu được bao nhiêu.

Nhưng đây là lệnh của cậu nên nó không dám cãi.

Sau khi Tâm rời đi, Thành bực dọc đá vào gốc cây rồi tự chửi mình.

Điên thiệt chứ!

Tự nhiên lại đi hết hồn.

Nó có làm cái gì đâu...
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
23: Trăng ơi! Ai tỏ được lòng hỡi trăng?


Ánh trăng nhẹ nhàng hắt xuống sân nhà.

Thành ngồi một góc, cố trấn tĩnh bản thân.

Tim hắn vẫn còn đập rộn ràng.

Thúy Dung thấy đã khuya mà anh mình vẫn còn ngồi đó, bèn đi ra xem vừa lúc nàng có chuyện cần tìm Thành."

Anh ba.

Sao ngồi đây vậy?"

Nàng ngồi xuống cạnh Thành.

" Khó ngủ."

Nàng nhìn sang anh mình, mặt mũi hắn chỗ đỏ chỗ hồng."

Anh uống rượu à?"

Hắn lắc đầu.

" Không có.

Trên mặt anh có gì sao mà nhìn dữ vậy?"

" Mặt mũi đỏ lè hết rồi kìa."

Thành nghi ngờ nhìn em gái mình.

" Tìm anh có chuyện gì?"

" Anh lo liệu mai mốt lên thăm ông ngoại.

Em nhắc anh một tiếng cho nhớ."

Nàng sực nhớ chuyện của mấy ngày nay, ba bốn đứa người ở méc với cô ba là cậu Thành hay nổi nóng quát tháo tụi nó dữ lắm mà không có bà ở nhà nên đành báo lại với cô.Thúy Dung phận chủ đương nhiên là lo đủ chuyện, nàng định bụng lên Sài Gòn chuyến này nói với má một tiếng cho an tâm, chứ cái đà này hoài ai mà chịu nổi.

Ngặt nỗi bình thường hắn ít khi thoải mái, nhẹ nhàng.

Bệnh mà vào người thì càng không.

" Anh biết rồi.

Vô ngủ đi."

" Anh cũng lo cho anh đi, cứ hành mấy đứa nhỏ riết rồi không ai lại gần.

Trong nhà không yên anh là anh không vui hay sao?

Chẳng phải anh rất ghét mấy người như mợ hai à?"

Thành nhún vai."

Tụi nó phật ý thì la, oan cái gì mà méc."

"Anh không thấy kì cục hả?

Người đi kè kè theo anh thì không có chuyện gì, còn mấy đứa cả tháng không nói tới thì đủ thứ chuyện."

Mà hình như cái cậu Tâm gì đó mấy hôm nay không tiếng tăm gì thì phải?

Từ Chánh, Súng, mấy người khác bị hành cho lên bờ xuống ruộng mà chỉ có mình cậu trai đó là yên ổn.

Chiêu gì mới nữa đây?

Không nỡ bắt nạt người của mình nên quậy cho người khác gà bay chó sủa à?

Nàng mơ hồ suy đoán."

Không có nói chuyện với nó thì lấy gì méc với không."

" Anh Thành, em nói thật anh cưới được vợ là em nể chị dâu lắm đa."

Nàng nể Thành một chứ nể người được gả cho hắn là mười.****Tối đó Thành khó vào giấc, nhắm mắt nhưng cứ trở mình qua lại.

Bởi hắn có một mối bận tâm, Thành mờ mịt nhận ra được loại cảm xúc lạ lẫm đang tồn tại bên trong mình, nhưng không tài nào kiểm soát được, hắn gác tay lên trán, suy nghĩ bâng quơ.

Đã nhiều lần hắn bị ảnh hưởng bởi nó, dễ chịu nhưng cũng không dễ chịu.

Là lo âu, mong đợi, hạnh phúc và cả bối rối.

Thứ cảm xúc nóng bỏng đó không nghe được lý trí mách bảo, một chút cũng không.

Là đang dần dần để ý đến một người?Thành kinh hãi, lập tức gạt bỏ ngay khả năng đó khi nhận ra ý nghĩ của mình đã suy diễn quá xa.

Nội tâm ngày càng mâu thuẫn và đấu tranh kịch liệt với nhau."

Không tin, mình là đàn ông con trai nó cũng....

Chỉ là nhất thời, nhất thời thôi.

Thành!

Tao cấm mày không được nghĩ chuyện xằng bậy đó nữa!"

Thành ngồi dậy, rời khỏi giường.

Vỗ vào mặt mình mấy cái cho bình tĩnh.Thành có thói quen bất kể sáng tối, hắn hay để cửa sổ mở đó.

Tiếng nước đổ ào ào xuống, chắc Tâm đang tắm hay giặt giũ gì đó, Thành thầm nghĩ.

Hắn đã quá quen với chuyện này, tiếng dế cùng với tiếng xối nước của Tâm.

Lúc đầu, Thành rất khó chịu, làm hắn rất khó ngủ.

Hắn còn định la cho nó một trận, nhưng thấy nó hắn lại thôi.

Cứ bao lần như thế, hắn vẫn cứ bỏ qua.

Là Thành đang thiên vị nó có phải không?

Hắn cười nhạt.

Gần đây Thành có vẻ quan tâm đến những chuyện của nó.Thành ngồi vào ghế tựa, chăm một điếu thuốc, mắt chăm chăm nhìn ra cửa sổ.

Từ chỗ này hắn có thể nhìn thấy được chỗ phơi quần áo của Tâm, đêm nào cũng thế.

Tâm cởi trần, mặc quần nâu đen đã cũ.

Đứng đó phơi quần áo.

Nó phơi mau lắm, một chút là xong rồi.Tấm lưng nhỏ xíu, ngâm ngâm của Tâm là thứ mà hắn để ý nhất.

Nhỏ con nhưng rất được việc.

Thành thầm đánh giá nó.

Hắn chỉ cần muốn gì, nói một tiếng là nó chạy đi mua liền dù trời có mưa ngâu nắng gắt đi nữa.

Một điều mà ai cũng thấy quá là hiển nhiên.

Người ăn kẻ ở nghe lời chủ cả thì có gì là lạ đâu chứ?

Nhưng đối với Hữu Thành, nó là đứa hầu mà hắn vừa lòng, tin tưởng nhất.

Một cảm giác thoải mái mà hắn không bao giờ tìm được ở bất cứ đâu, ở cạnh nó, hắn thấy mình mới là Hữu Thành thật sự.Tâm phơi xong quần áo.

Nó đứng đó, vài con đom đóm sáng rực bay qua.

Nó thích thú dùng tay bắt lại.

Thành lại say sưa nhìn Tâm hơn nữa.

Mùi khói thuốc lan vào không gian, Thành nhắm mắt.

Lòng rối như tơ vò.

Từ khi sinh ra và lớn lên đến bây giờ, hắn...hắn chưa từng yêu, hắn không biết phải làm sao để đối mặt với thứ chuyện này.

Lời thầy bói nói, hắn không tin.

Nhưng làm sao hắn có thể ngăn trái tim mình đây?

Lê Hữu Thành, hắn mơ, hắn khao khát tình yêu.

Muốn yêu và được yêu.

Hắn chối bỏ nhưng trong thâm tâm lại thèm muốn được đáp lời.------Mấy tình iu chuẩn bị coi cậu Thành đối mặt với tình cảm của mình nè.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
24: Bệnh lạ


Cả đêm đó Tâm nằm chiêm bao thấy má bị bệnh.

Nó giật mình mồ hôi ướt áo, rồi cứ lo nằm hoài tới sáng không ngủ.

Sương chưa tan hết, nó đã lần ra sàn nước rửa mặt, nhóm bếp nấu nước châm trà.Nghe tiếng lục đục, Súng hỏi."

Sao nay thức sớm dữ vậy em?"

Tâm cầm chổi quét sàn, kể lại chuyện tối nó gặp với chị Súng."

Có gì chị mần tiếp bây.

Má mình thì mình thương mình lo về coi chừng cho chắc ăn."

Súng cầm mấy cái chén vừa lau vừa nói chuyện."

Từ lúc má em sanh Út Như thì yếu đi nhiều lắm.

Lo cho má chút nào đỡ chút đó, mà mấy đứa nhỏ cũng lâu không gặp nên em cũng thấy nhớ tụi nó."

Tâm hay kể chuyện mấy đứa nhỏ trong nhà với chị Súng, chắc tại hai đứa nó hoàn cảnh cũng xê xích nhau.

Con Súng thì tệ hơn cả Tâm, ba má nó bỏ nhau rồi mạnh ai nấy lấy chồng lấy vợ để hai đứa em còn o e lại cho nó nuôi, khổ lắm."

Chắc chị cũng về thăm hai đứa ở nhà.

Nhiều lúc nghĩ cũng buồn.

Không làm thì sợ lo cho mấy đứa nhỏ không nổi, còn đi thì bỏ ở nhà bù lăn bù lóc không ai coi tới, xót dữ lắm."

" Bởi có bệnh cũng ráng ngồi dậy đi kiếm chuyện mần cho có tiền có bạc.

Nó no bữa nào thì em mừng bữa đó."

Tâm ngồi xuống lau đống chén tiếp Súng."

Ừ tệ gì thì tệ phải cho cơm canh đầy đủ mới yên lòng.

Thôi làm lẹ rồi đi kiếm cậu ba về cho sớm chứ lề mề là tới trưa khỏi về."

Nghe Súng nói, động tác của Tâm càng thoăn thoắt.Chút xíu cũng xong, mấy chuyện còn lại chị Súng nói cứ để đó có gì ở đây người ta tiếp cho.

Mới đầu nhờ vả hoài nó cũng ngại, về sau Tâm thay phiên làm công chuyện tiếp người này người kia, phụ được cái gì thì phụ nên cũng bớt ái ngại hơn chút. ***Gà vừa gáy, Thành đã nghe tiếng gọi vọng từ trước cửa phòng.

Gần sáng hắn mới chợp mắt được nên rất khó chịu, tìm hắn giờ này có việc gì?"

Cậu ba con có chuyện muốn thưa."

Tâm nói qua khe cửa.

Hắn chau mày, vội mở cửa."

Muốn cái gì?

Nói."

Giọng hắn khàn khàn đáp."

Con muốn xin cậu về nhà thăm má một chút."

" Đi đâu thì đi.

Vài ngày tới cũng không cần đến đây đâu.

Tao lên Sài Gòn rồi."

Thành quay vào trong.

" Cậu có cần con chuẩn bị quần áo gì không?"

" Vô phòng đi."

Tâm nhanh chân đi vòng qua phòng Thành.

Bị Tâm đánh thức, Thành đến giường nằm xuống, uể oải nhìn nó sắp xếp quần áo cho mình.

" Cậu ba."

" Làm sao?"

" Cậu không ưng con cái gì thì cậu cứ nói với con.

Cậu ba đừng có im im mà không nói chi.

Con sợ cậu giận con lắm."

Tâm dành hết can đảm nói ra.

Nó đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.

Tâm nói nhỏ xíu.

Thành chống cằm nhìn nó.

Nó nhỏ con nhưng nhìn có da có thịt hơn lúc mới gặp hắn.

Công sức của hắn cả đấy.

Hắn nói... không để ý là nói xạo.

" Mày sợ tao giận?"

Tâm ngượng ngùng gật đầu.

" Con quý cậu lắm.

Cậu thế nào với con cũng được nhưng... nhưng cậu đừng có không nói chuyện với con."

Thành phì cười.

Tâm tình được xoa dịu đôi chút.

Vậy mà cũng lo hắn giận?

" Mày nghĩ tao là người kiểu gì?"

Hắn bất chợt hỏi."

Cậu ba đẹp trai, tài giỏi.

À mà còn tốt bụng nữa."

Tâm vừa gấp quần áo vừa nghĩ vài từ để khen cậu ba."

Bữa nay mày giỏi, biết nịnh rồi đó.

Mày nghĩ sao thì tao là vậy, khỏi mò gần đoán xa.

Mất công."

Cậu ba tài giỏi cũng một chín một mười với cậu hai đó chứ.

Tâm thoáng nghĩ đến những chuyện Thành đã làm cho nó.

Cậu ba là người tốt.

Thành nhìn nó, ý vừa bụng hiện ra mồn một.

Thành chợt nhớ đến hôm ở chợ.

Hắn thực sự tò mò không biết người con gái kia có quan hệ gì với nó mà cư xử coi bộ thân thuộc lắm."

Tâm."

" Dạ?"

" Người con gái hôm ở chợ là cái gì của mày vậy?"

Tâm xếp xong quần áo, nó đóng cặp lại, trả lời."

Là người chung xóm của con."

Thấy cậu lại lim dim ngủ Tâm cũng chẳng nói nữa.

Sau khi dọn đồ đâu vào đó, nó rón rén bước ra khép nhẹ cửa để tránh làm Thành thức giấc lần nữa.

Bóng nó vừa khuất, người nằm trên giường mắt mở, thở hồng hộc, xoa mạnh vành tai không biết đã đỏ ửng lúc nào.Bản thân Tâm ngốc nghếch nghĩ rằng là Hữu Thành tử tế, thương người nhưng đâu phải, là hắn... là hắn thương nó.

Từng tâm tưởng như thế cứ lần lượt nổi lên trong mình.

Hắn phải làm sao đây?

Hắn phải làm sao đây?

Thành tự ghê sợ chính mình.

Hắn bệnh rồi!

Chắc chắn là bệnh rồi!

Cha mẹ đẻ mày ra là đàn ông, muốn mày lấy vợ sanh cháu mà bây giờ mày lại nảy sinh ra cái cảm tình ghê tởm đó.

Thằng Tâm nó biết, nó còn coi mày là cái gì?

Ba má nuôi mày có phải là uổng công rồi không?

Tỉnh, tỉnh lại cho tao!

Phải rồi, đi tìm đốc-tờ chữa cái bệnh chó chết này.Thành tự tát bản thân mấy cái.

Đầu tóc bù xù với tay lấy áo gấp gáp chuẩn bị lên Sài Gòn càng nhanh càng tốt.Là do hắn quá đỗi tự tin.

Hữu Thành đơn giản cho rằng nuôi nó, quan tâm nó, bực bội khi nó bị ăn hiếp, cả việc lo nó ốm hay mập, đói hay no, ghét thích ti tỉ thứ trên đời chỉ là những hành động bình thường giữa chủ tớ mà không hề tưởng tượng ra hệ lụy của lối suy nghĩ đó với mình.

Lúc nào cũng mạnh miệng chối bay chối biến, nhưng có ai không thích đối phương mà lại đỏ mặt tía tai khi nói chuyện với người ta, là rảnh rỗi trắng đêm không ngủ mà nhớ về người ta, là ghen tị khi gặp con gái thân mật với người ta?

Toàn bộ đều nói:"Hắn thích nó, thằng hầu của hắn ấy."***Bên này, Tâm không về nhà liền mà ghé chợ mua mấy viên kẹo gừng, đợt trước nó có hứa với Quỳnh.

Chắc mấy đứa nó vui lắm.

" Má!

Má!

Anh hai về kìa má!"

Nó chưa vô tới nhà mà thằng An chạy ra mừng quýnh la um sùm."

Anh hai về có mua kẹo cho mấy đứa nè.

Thích không hả?"

An gật đầu lia lịa, thiếu điều muốn nhào lên cho Tâm ẵm nó."

Từ từ, vô nhà rồi nói."

Trong nhà bà Tám đang ngồi ăn cháo với Quỳnh.

" Má con mới về."

" Ừ bây coi vô ăn với má luôn không nó nguội."

Một tay múc cháo thổi một tay bà đang dỗ Út Như nằm trên võng.

Nghe tiếng anh hai nó làm như biết, mở mắt tay quơ quơ chụp chụp rồi cười với Tâm."

Òa, òa anh hai về nè.

Có nhớ anh hai chưa?"

Tâm cười sảng khoái, nhéo nhéo cái mũi nhỏ.

Nó đưa kẹo cho Quỳnh rồi bồng đứa con nít trên võng xuống vỗ vỗ lưng."

Để con dỗ em, má ăn đi hồi con ăn sau."

" Mấy bữa nay bây có gửi tiền má mới biết, nếu không má tưởng bây quên cái nhà này rồi chứ."

Tâm ôm em trên tay đi vòng vòng."

Có đâu má, cậu dạo này công chuyện dữ lắm đa.

Con ráng mới được bữa nay về."

"Thấy con có chuyện mần má bớt lo chút.

Không nuôi má thì có cái nghề nuôi thân."

Bà Tám biết mình sống không được bao lâu nhưng không nói với Tâm, sợ nó lo rồi sinh bệnh nữa thì khổ.

Chỉ biết an ủi cho con đi làm kiếm tiền nuôi em, rồi để dành tiền cưới được vợ là bà mừng rồi.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
25: Rối lòng, rối dạ


Chiếc xế hộp chạy đi, Thành ngồi trong xe, nhìn cảnh vật lướt qua trước mắt.

Thành chẳng còn nghĩ được chuyện gì ngoài chuyện tình cảm của hắn.

Hoài nghi, thừa nhận, rồi lại hoài nghi...Vài tiếng trôi qua, chiếc xe dừng lại trước cổng một dinh thự.

Là nhà ngoại của hắn.

Thành bước xuống xe.

Vài người hầu quen thuộc thấy cậu ba, nhanh chân chạy đến xách hành lý cho hắn."

Cậu ba!

Để con xách cho cậu."

Thằng Xíu chạy ra, nó là đứa hầu kề cận ông Nhiều, trạc tuổi Tâm nhưng hắn không ưa gì nó.

Miệng mồm suốt ngày chỉ biết lấy chữ nịnh bợ người này người kia chứ có giỏi giang gì.

Còn tính tình thì ranh mãnh quỷ quái thì không ai bằng.

Khác xa một trời một vực với đứa nhỏ ở nhà.

Thằng Tâm có mấy khi còn khờ khờ nên Thành ít khi trêu được nó.

Ghét thật, phải về dạy lại cho lanh lẹ hơn mới được."

Tránh ra, tao có tay tự xách được."

Thành bực mình, nói.

Hắn đi đường xa đã mệt, lại thêm đau đầu vì chuyện kia nên tính khí bốc hỏa hơn ngày thường."

Cậu ba cứ để con, ông khen con dữ lắm.

Không phải nói chứ con làm mà không vừa bụng cậu là con xin thưa với ông nghỉ làm luôn."

Vừa bụng nhất?

Thằng Tâm còn không dám nói mà nó chắc nịch quá.

Đụng phải vảy ngược của cậu ba thì nó chuẩn bị tinh thần đi là vừa.Xíu theo sau hắn, hai bàn tay xoa vào nhau."

Giữ cái miệng mày kỹ vô.

Có ngày tao vả cho không còn cái răng."

Đừng tưởng gặp hắn muốn nói gì thì nói, Thành kị nhất mấy đứa tự xưng ta đây giỏi lắm, oai lắm.

Loại người như thằng Xíu hắn xa lạ gì.Nó hay bị Thành bắt gặp trốn việc nhà nhưng hắn cũng chẳng siêng nói.

Ai muốn làm gì thì làm, hắn không quản.

Đợi đến khi nó gây ra họa thì đơn giản ông Nhiều chỉ cần cái búng tay.

Kết cuộc của nó, Thành không cần đoán cũng biết."

Hì hì, con đâu có.

Tại cậu không tin đó chớ, muốn biết cậu cứ hỏi ông.

Con thề."

Thằng Xíu hơi sượng, nó cười cười."

Có điếc không?

Tao nói lần một thì nghe chứ đừng để tao nói lần hai."

Thành cau mày cảnh cáo thằng Xíu, hắn không ưa nói nhiều với mấy đứa không có lỗ tai.

Vừa dứt câu, Thành đi mất hút để nó bẽ mặt với đám mấy đứa kia.Nó nào chịu thua dễ vậy, có danh cậu ba thì hách nó à?

Nó cũng chẳng vừa đâu.

Vô đến sảnh nhà đã thấy bà Ngân đang ngồi bóp vai cho ba mình."

Ông ngoại, mẹ."

Thành gật đầu, bỏ mũ xuống."

Lại đây, lại đây con."

Ông Nhiều ngoắc tay, vẻ tươi rối.

Mới có bốn tháng không gặp, ông dường như già hơn chục tuổi."

Ông ngoại dạo này ăn uống đã đỡ hơn chưa?."

Thành lại gần ngồi xuống bên cạnh ông."

Ừ, má bây lo nên đỡ rồi.

Mấy nay trái gió nên bệnh vặt, không cần bận tâm."

Ông Nhiều rót trà mà run run.

Thành đưa tay đỡ lấy từ tay ông."

Thôi để con, ông ngoại nghỉ đi."

" Bây cứ làm như tao già yếu lắm.

Mẹ con bây mong tao xuống mồ sớm chứ gì."

Ổng giả bộ dáng vẻ giận dữ.Thành cười, hắn biết tính ông Nhiều.

Nói chuyện đôi ba câu lại hờn lại dỗi.

" Con xin lỗi, con biết ông ngoại còn khỏe nhưng tay ông run run.

Lỡ không may nước trà đổ xuống phỏng thì sao."

Thằng Xíu đứng cạnh, nó chướng mắt Thành đã lâu.

Nó cười hiền mà trong bụng dạ thì toàn dao găm.Thằng giả nhân giả nghĩa, để tao coi mày diễn được bao lâu?"

Lại nữa rồi đó, cháu nó mới tới có một chút chưa gì hết mà ba nói nó rồi."

" Mày thì biết chắc?

Cháu ngoại tao tao thương không hết, chọc nó có sao đâu."

Ông Nhiều cười ra tiếng, thằng cháu đích tôn của ông mà, dễ gì không thương nó nhất.

Cả gia sản ăn ba đời không hết này định sẵn là của hắn rồi.

Cái nhà hàng đang kinh doanh của Thành cũng có một phần ông ta rót tiền vào, nhưng cả hai không nói với bà Ngân.

Vì ông Nhiều biết tính con mình, bà luôn phản đối chuyện Hữu Thành lệch hướng không đi theo nghề nhà. ***Một cơn gió làm tóc Thành khẽ lay, tóc rối mà lòng người cũng rối.

Hắn ngồi trên xích đu trước hiên nhà, trong lòng có chút trống rỗng.

Thành nhìn đâu cũng nghĩ tới nó.

Thành dường như coi nó là một thứ không thể thiếu trong cuộc sống của mình.

Điên rồi.

" Anh ba.

Đi chợ với em không?

Em muốn đi mua vải đặng may mấy bộ đồ."

Thúy Dung sửa soạn đẹp đẽ từ nhà đi ra.

Nghe tiếng em gái, Thành lấy lại tinh thần, đáp lời em.

" Thành thiếu nữ, biết chăm chút, ăn diện rồi."

" Anh có đi hay không?

Không thì em đi mình ên đó nghe."

" Đi.

Để anh lấy xe chở cô tư đi."

Thúy Dung vui vẻ mỉm cười.

Nàng để ý thấy anh mình dạo này lạ thường lắm.

Anh ba cứ hay ngồi một góc, bâng quơ suy nghĩ gì đó rồi lại bực mình, lẩm bẩm chửi vài câu.

Thấy em muốn dạo chợ, được dịp Thành ra ngoài để bình tâm lại.

Tới chợ, Thúy Dung nài nỉ anh mình cùng vào lựa vải."

Anh Thành, đi vào đây với em."

" Em muốn mua gì cứ đi.

Anh đi dạo xung quanh một lát."

" Anh lại như vậy rồi đó.

Em méc má cho anh coi."

Thành xoa đầu em."

Nghe lời anh."

" Hứ, em kệ anh."

Thúy Dung giận hờn quay lưng bỏ đi.

Trời Sài Gòn hôm nay rất dễ chịu, thoải mái.

Thành chậm rãi đi dạo xung quanh.

Mới mấy tháng, Sài Gòn đã có chút khác lạ rồi nhỉ?

Vài chiếc lá nhẹ rơi xuống, vướng lên áo hắn.

Hắn thoáng nhớ đến đêm hôm ấy.

Chỉ vì một chiếc lá lại làm lòng hắn dậy sóng.

Thành cầm chiếc lá khô, xoay xoay.

Gương mặt, dáng hình, giọng nói ấy thi nhau xuất hiện trong đầu hắn.

Không biết bây giờ nó đang làm gì đó?

Đang chơi với em, hay đang nói chuyện với Út Thảo?

Lại ghét, lại nhớ, lại không nỡ.

Hắn đã nghĩ quá nhiều đến những chuyện bất luân đó rồi.

Không nên như thế nữa.

Thành khẽ thở dài.

Hắn phải dừng lại... phải dừng lại thôi.

------Vào đây chơi với Pía: https://www.facebook.com/share/16gXiTsqXw/
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
26: Người thương anh


Nghe anh hai ru, Út Như lim dim ngủ.

Tâm để em cho má rồi liệu trước tính sau dẹp một lượt cho hết cái nhà, nhà nhỏ chứ bày ra là dọn cả buổi trời mệt bở hơi tai.

Hổm trước, cách hai ba bữa là nó về nên nhà cửa sạch trơn còn bây giờ nửa tháng mới thấy mặt thành thử mạng nhện đóng lừ khắp chỗ.

Bà Tám sức khỏe yếu nên nó cũng không cho bả đụng vô cái gì cả mà dành làm hết."

Bây coi chừng, để má vịnh thang cho.

Không té chết."

" Thôi má ngồi đưa em đi."

Tâm khăng khăng tự mình làm được."

Bây lì không à."

Nó nhất quyết làm mình ên.

Tâm bắt cái thang dựa vào vách nhà để đứng lên rồi cầm cây chổi lông gà lau lau.Y như lời bà Tám, mới lau qua hai ba chỗ.

Đoạn trèo xuống, chân nó không vững bước hụt một bậc rồi té từ trên xuống một cái đau điếng."

An!

Đỡ anh, lẹ đi con!"

Tâm loạng choạng được thằng An đỡ dậy.

May là cái thang cũng không quá cao.

Bà Tám thấy nó té thì xót con, bảo:" Thôi để đó đi, có ai vô nhà mình mà xem đâu con.

An, con lấy dầu thoa cho anh hai, để má đi nấu cơm."

Thằng Tâm đụng chỗ này là trật chỗ kia là té.

Bảo sao cậu ba hay la nó, không oan uổng chút nào hết.

Thằng An dìu Tâm ngồi trên chõng.

Quay đi quay lại chỉ có ngồi giữ Út Như là nó làm được.

" Anh hai ngồi đây, tới giờ em phải đi lùa vịt cho nhà ông Hiếu rồi.

Qua trễ ổng rượt đánh em chạy không kịp."

Tâm gật đầu rồi lấy cái nón lá đưa cho em.

" Đội vô, đen thùi như cục than rồi kìa."

Thằng An cầm nón đội lên rồi chạy ù đi mất.

Trước khi được nhận vô nhà cậu ba, hai anh em Tâm phải làm nhiều công chuyện nặng lắm.

Vác lúa, gánh nước, cưa cây đủ kiểu ai mướn gì thì làm cái đó.

Còn giờ đỡ nhiều rồi, thằng An chỉ đi lùa vịt, chăn trâu đồ thôi.

Là phận anh Tâm không nỡ nhìn em mình phải chịu khổ, bớt cực đứa nào thì đỡ đứa đó.

Nhờ có cậu ba Hữu Thành hết cả.

Còn con Quỳnh nãy giờ không thấy, chắc nó lại ra chợ bán rau tiếp Út Thảo.

Tâm vừa nghĩ xong thì nghe tiếng trước cửa.

Ngó ra, hai bóng người một lớn một nhỏ đang đi vô nhà."

Ủa?

Anh hai!

Anh hai về kìa chị Thảo!"

Quỳnh kéo tay Út Thảo chạy riết vào trong.

Tâm bật cười, Quỳnh nhớ anh hai dữ lắm đó đa."

Anh Tâm, anh về lúc nào đó?"

Thảo ngồi xuống ngay bên cạnh Tâm."

Anh mới về hồi sáng, cậu ba đi Sài Gòn nên cho anh về.

Quỳnh lại đây anh hai ôm một cái cho đỡ nhớ coi."

Quỳnh nghe nói thì hí hửng đáp ngay vào lòng Tâm."

Quên cái gì rồi hả?"

Tâm nhắc em, như thói quen khi gặp anh hai về là tụi nhỏ chuyên gia lục túi kiếm mấy món ăn vặt.

Quỳnh thò tay ngay vào túi áo, mò thấy vài viên kẹo gừng thì nhảy cẫng lên."

A, anh hai có mua kẹo nữa."

Quỳnh mở cái vỏ ra, cho vào miệng ngậm cười sung sướng.

Tâm cốc nhẹ đầu em."

Học cái thói ở đâu không biết, thiệt tình."

Út Thảo thấy hai anh em đùa với nhau thì cũng vui lây.

Nhiều khi Thảo không muốn tiếp tục nữa nhưng làm sao được, chỉ có Tâm mới có thể tỏa ra được ý tốt như vậy mà thôi.

Quả thật, cô thương không sai người."

Chắc dạo này cực lắm phải không Thảo?

Không hiểu sao mấy nay nắng muốn bể cái đầu.

Thấy tội mấy người cày cuốc ngoài đồng như mình thôi."

" Cực cũng phải chịu thôi anh, mình nghèo mà."

Út Thảo nhìn Tâm bắt chuyện với mình thì bớt chạnh lòng đôi chút.

Mười bữa nửa tháng còn đâu, không nói chuyện nhiều lại ở xa.

Út Thảo cũng nhớ người ta mà.

" Mà dì Tám đâu sao không thấy hả anh?"

" Má anh đang nấu cơm sau bếp.

Anh mới bị té cầu thang, còn hơi đau nên ngồi đây."

Út Thảo tỏ vẻ lo lắng.

Không biết cẩn thận, thương mình gì hết.

Sao này ai lo cho anh đây?

" Hay để em sang nhà lấy thuốc xức cho anh nghe?"

" Thôi.

An mới xức dầu cho anh rồi."

Thảo ậm ừ, cô nói với Tâm để mình vào giúp dì Tám. ***Bữa cơm đơn sơ được dọn ra, nhờ Thảo phụ giúp nên bà Tám nấu rất nhanh.

Thảo được mời lại ăn cơm, dù gì anh Đực với má Năm cũng đi làm mất rồi, cứ ở lại ăn chung cho vui.

Bà Tám nhanh chóng chừa chỗ ngồi cạnh Tâm."

Con dâu, vô đây con."

" Má làm sao mà kêu Thảo là con dâu được?

Má anh hay nói chơi, em đừng có để bụng nghe."

Tâm dặn bà Tám rồi quay sang nói với Út Thảo.Thảo rút vội nụ cười.

Nghe là biết chọc ghẹo, huống hồ đã nhiều lần bà Tám gọi cô như vậy mà."

Cái thằng, sớm muộn gì cũng là người một nhà."

" Mình đâu nói trước được.

Út Thảo chưa lấy chồng, má gọi vậy lỡ như mất duyên thì tội Thảo."

" Rồi má biết rồi."

Rõ như ban ngày, đứa con của bà không thích Út Thảo.

Nó không ừ hử, gật đầu cho qua rồi ngồi xuống ăn cơm."

Nay Thảo bán được không con?"

" Dạ cũng được."

Thảo đáp.Tâm với Thảo cùng lúc đưa chén cơm cho bà Tám."

Má ơi, tự nhiên con thấy chị Thảo với anh Tâm thiệt là có duyên."

Quỳnh bỏ chén canh xuống, nó nói mà kéo dài chữ cuối.

Thằng An ngắt ngang."

Tâm đầu ý hợp mới đúng, nghe chưa Quỳnh?"

" Ừ, chị Thảo của bây mà."

Bà Tám nhìn sang phía Tâm."

Má ăn cái này đi.

Hai đứa cũng ăn nhiều đặng tròn trịa lên đi.

Ốm hoài thì ai lo cho má."

Tâm gắp cho bà miếng thịt chiên để vào chén.

Không có ý tiếp chuyện "lương duyên" ban nãy nữa."

Anh hai sợ gì, em với con Quỳnh đi vật lộn toàn thắng không đó."

" Hai đứa thì giỏi rồi, bữa nào thua đừng có về khóc với anh đó."

Tâm trêu thằng An."

Tụi em có anh Đực bảo kê mà phải không chị?"

Thảo cười, gật đầu với nó.

Không có Tâm ở nhà, Thảo hay qua lại tiếp bà Tám.

Cô thương Tâm nên người nhà của Tâm cũng như người nhà của cô.Còn Tâm thì khác, nó quý Thảo như em gái trong nhà thôi.

Biết rằng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nhưng nó không có ý gì khác với Út Thảo cả.

Cô xinh đẹp, giỏi giang gả cho nó, là uổng phí.

Nhà nó không khá giả, không lo tốt cho Thảo được đâu.

Cưới chồng là chuyện cả đời, không qua loa được.

Nó cư xử với Út Thảo cũng như cách nó cư xử với người khác thôi.

Chỉ là phải có khoảng cách để Thảo biết đúng điểm mà dừng.Lại khó lòng ở chỗ, mấy đứa nhỏ cũng mến cô lắm.

Nên không thể tránh khỏi chuyện Tâm hàn huyên gần gũi với đôi bên.

Bữa cơm cũng chỉ còn tiếng đũa lạch cạch cho đến hết buổi.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
27: Phép thử


Thúy Dung đứng trong cửa hiệu vải tính tiền, nàng xoay qua thì vừa hay thấy Hữu Thành đi dạo quay lại."

Anh ba đúng lúc ghê.

Bộ sợ em bị bắt cóc hả?"

Nàng ôm xấp vải bước ra xe."

Ừ, tôi sợ cô tư bị người ta bắt.

Tôi không đền nổi đâu."

Hắn mở cửa, bông đùa đôi câu."

Chọc em là hay."

Hai anh em tuy hay đá đểu nhưng rất hợp nhau, không như nhà người ta.

Thúy Dung cũng có đôi phần ương ngạnh giống cậu ba nhưng ít ai biết.

Bởi khi có Thành chống lưng thì bộ mặt đó mới được biểu lộ ra ngoài."

Anh Thành, mấy nay em thấy anh lạ lắm đó đa."

" Lạ chỗ nào?"

Thành gõ gõ ngón tay vào vô lăng, nói."

Anh tự biết đi chứ.

Đàn ông các anh thì hỏi em làm gì."

Nàng mở xấp vải ra xem, xoa xoa, là lụa gấm.

Nàng rất thích loại này."

Em nói anh kì cục nhưng hỏi thì không trả lời, cái tính đó học ai vậy?"

" Anh chứ ai."

Thành nghẹn họng, quả thật là vậy.

Thúy Dung lớn lên trong sự nâng niu của anh ba nên chí ít sinh ra tính ỷ lại.

Sau này hắn được đi Sài Gòn học, phải xa em một khoảng thời gian nên Thúy Dung mới không bị lây cái tính ba hồi nóng hổi ba hồi nguội ngắt của Thành."

Lỗi anh hết."

Thành thở dài, ai bảo hắn khó ở làm chi.

Hai anh em ai làm việc nấy, không nói gì nữa.

Thành quẹo xe đưa em về nhà.

Đến nơi, Thúy Dung mở cửa bước ra, thấy anh mình không có ý định xuống xe thì hiếu kì."

Anh không vô nhà à?"

" Không, đi gặp bạn.

Nói với má đêm nay anh không về đâu."

Thành đưa vải cho em rồi đóng cửa, lái xe đi mất."

Dạo này sao đâu đó ta."***Hữu Thành lái xe sang nhà Quốc Hoàng, cũng là bạn chung hội của hắn với Vũ.

Hai ngày trước biết tin bạn lên lại Sài Gòn, Hoàng đã hẹn bạn đi chơi.

Quốc Hoàng là con trai của một nhà kinh doanh.

Sau tốt nghiệp, cả ba mới tản ra ai theo nhà nấy thành ra ít gặp mặt.

Hữu Thành đúng như khách quý, chưa bước xuống xe chủ nhà đã đứng đợi sẵn.

" Bạn tôi, lâu quá không gặp.

Nhớ tôi chưa?"

Hoàng ngó đầu vào, vẫy vẫy tay."

Ừm, nhớ.

Định đi đâu đây?"

Hoàng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ."

Chỗ mới của ông già.

Cũng không xa lắm, để tao chỉ cho."

" Dạo này sao rồi, có tiếp ổng được cái gì không?"

" Cũng tàn tàn mày ơi, coi bộ mấy bữa nữa tao bị bắt đi coi mắt bây giờ."

Hoàng nhìn ra cửa sổ, nói."

Ha, mày đào hoa vậy mà cũng có ngày không kiếm được ai cho ra hồn à?"

Thành cười hắt ra."

Việc tao đào hoa với việc tao tìm được vợ hiền dâu thảo cho ba má tao là khác nhau.

Hiểu chưa?"

" Nói vậy thôi, chứ ở cái tuổi này là vào thế ba mẹ đặt đâu, con ngồi đó rồi."

Thành ung dung vừa lái xe vừa tâm sự với bạn."

Mà tao ghét cái kiểu vậy lắm.

Tao cũng có dẫn về, mà hai người đó không chịu.

Giờ phải đường ai nấy đi, người ta khóc lên khóc xuống.

Tao hết cách."

Hoàng như trút hết nỗi niềm."

Thương hoa tiếc ngọc sao cậu Hoàng?"

" Không lẽ không thương.

Tao với người ta quen nhau mấy năm rồi tự dưng bị bắt chia tay.

Mày thấy không khổ à?"

" Có thương ai bao giờ đâu mà biết với chả không."

" Tao cũng mong mày có mảnh tình vắt vai để nếm thử mùi đời đó Hữu Thành."

" Mày thấy tao chưa đủ đời à?"

Hoàng nhún vai, đáp: " Chưa.

Mà thôi, không nhắc chuyện cưới hỏi gì nữa cho mệt đầu."

" Mày có gặp Vũ chưa?"

Hoàng dựa vào ghế, đáp: " Rồi.

Nó ghé một lát là đi."

" Hôm nào rảnh anh em mình nhậu một chầu."

" Ừ."

Chiếc xe dừng lại trước một cửa nhà hàng.

Hoàng chỉ Thành chỗ đậu xe rồi cả hai vào trong.

" Thấy sao?

Cũng đâu thua kém gì cái nhà hàng của mày."

Thành đảo mắt một vòng.

Thật sự là không thua kém.

" Ba mày cũng đầu tư quá đó chứ."

" Còn có cả sân khấu nữa.

Lại đằng kia ngồi đi.

Ca sĩ chuẩn bị hát rồi."

Thành và Hoàng lại một bàn gần sân khấu.

Cô ca sĩ vừa bước ra, ánh đèn lấp lóe soi rọi cả căn phòng."

Muốn ăn uống gì cứ gọi."

Hoàng lên tiếng.

" Biết rồi."

Người phục vụ mang thực đơn ra.

Nhiều món ngon bắt mắt, đắt tiền.

Thành nhìn sơ qua, tùy hứng gọi một tách trà."

Vẫn kén chọn như ngày xưa nhỉ?

Biết bao nhiêu món lại đi chọn món ở biệt phủ có thừa."

Thành lật qua lật lại thực đơn rồi đưa cho người phục vụ."

Uống thử, còn học thêm nữa."

"Định trộm công thức hả cậu ba?"

Thành lặng thinh, chăm chú nhìn lên sân khấu.

Tiếng hát vừa ngưng, khách mời vỗ tay không ngớt."

Hay chứ?"

"Cũng được."

Thành nhâm nhi tách trà."

Muốn làm quen không?"

Thấy bạn mình xem trình diễn không chớp mắt, Hoàng hiểu lầm Thành để ý cô ca sĩ kia.Hắn chưa kịp trả lời thì Quốc Hoàng đã gọi người ta lại.Diễm Thy thấy Hoàng gọi mình thì đến gần.

Còn thêm người ngồi bên cạnh chắc là bạn."

Cậu gọi em có chi không?"

" Em ngồi xuống đây nghỉ ngơi một lát đi."

Diễm Thy kéo ghế ra ngồi xuống, cô rất xinh đẹp.

Dáng người Thy thướt tha trong bộ áo dài tím, mái tóc đen dài, xõa ngang vai.

Thành gật đầu, hắn thấy cô ngồi kế mình lịch sự kéo ghế xích ra xa một khoảng.

Dù gì cũng không biết con gái người ta đã có người yêu hay gì chưa?

Nên có khoảng cách thì tốt hơn.

" Hữu Thành, đây là Diễm Thy."

"Chào cậu Thành.

Em là Diễm Thy."

" Chào cô.

Rất hân hạnh được làm quen."

Quốc Hoàng thầm nghĩ, phải trốn đi đâu đó để lại không gian riêng cho hai người, có khi mình ngồi ở đây Hữu Thành lại ngại không dám tiến tới."

Tao có việc.

Đi ra ngoài một lát.

Cứ tự nhiên."

Hoàng nháy mắt với Thành rồi đi mất hút.

Diễm Thy hay ngồi tiếp chuyện với Hoàng nên cũng không xa lạ gì.

Cô hỏi thăm hắn đôi ba câu.

Thành vẫn lịch thiệp trả lời Diễm Thy.

Khi Hoàng quay lại, cứ ngỡ được bạn mình cảm kích lắm.

Nhưng Hoàng còn bất ngờ hơn khi Thành không có ở đó."

Thành nó đi đâu rồi à?"

" Cậu Thành nói hơi không thoải mái nên muốn đi ra ngoài hóng gió rồi cậu."

" Tánh nết nó hơi kỳ cục.

Thấy con gái là như vậy đó.

Em đừng để bụng."

Diễm Thy mỉm cười, đáp: " Đàn ông vốn dĩ là vậy, đôi khi không nói nhưng lại rất thích.

Chinh phục được thì mới bản lĩnh."
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
28: Tơ lòng


Trưa ấy, trời như muốn đổ mưa.

Tâm vừa rửa xong chén, nó bưng cả mâm vào nhà.

Nó thấy Thảo đang xem xem gì đó.

Còn Thảo, để ý thấy trên bàn để hai quyển tập trong rất bắt mắt, cô tò mò cầm lên xem thử.

Lật ra xem, Thảo cũng chỉ biết chút ít chữ nghĩa, nhưng nhìn quyển tập thế.

Có lẽ là của cậu chủ anh Tâm.

" Em thích hả?"

Thảo lắc đầu, nói:" À không có.

Em thấy đẹp nên cầm lên xem thôi."

Tâm đáp lời:" Của cậu ba cho anh.

Cậu nói cậu không thích đứa hầu của cậu không biết chữ đâu."

Thảo đóng tập lại, nhìn xa xăm.

" Chắc cậu tốt với anh lắm ha?"

" Ừm, cậu đối tốt với anh lắm.

Lâu lâu cậu hay khó ở chút nhưng cũng không tới nỗi nào."

Tâm rất vui vẻ khi nói về cậu ba.

Phận người chủ kẻ hầu, có lẽ do số nó may mắn mới gặp được cậu.

" Anh Tâm."

" Hửm?"

" Anh... anh có thương ai chưa?"

Thảo vu vơ hỏi Tâm.

Nó mỉm cười, trả lời."

Anh chưa."

Thật sự là chưa?

Hay là đã thương mà không biết?

Thảo thầm nghĩ.

" Em muốn ăn nhãn không?

Trái chín quá trời luôn đó."

Tâm lại lảng sang chuyện khác.

Thảo thẫn thờ đi theo nó ra trước mấy cây nhãn.

Cô cầm cái rổ để Tâm hái bỏ vô.

"Em cầm lấy, coi chừng dập."

Nó ngắt liền hai ba chùm vừa chín tới đưa cho Út Thảo.

Tâm định đứng dậy thì nghe tiếng cái gì đó rớt ra từ túi áo, là hộp kẹo của cậu ba.

Chắc lúc sáng Quỳnh lấy mấy viên kẹo gừng trong túi bên đây mà bỏ quên cái còn lại.

Út Thảo chưa kịp phản ứng thì Tâm đã nhanh chóng nhặt lên phủi phủi."

Cái này cũng là của cậu chủ anh hả?"

Út Thảo nhìn cái hộp thiếc cũng đủ hiểu nó là của ai."

Ừ, anh quên mất để một lát đưa cho mấy đứa nhỏ."

"Em ngẩn ra cái gì đó?"

Thảo không còn nghe được gì ngoài tiếng ong ong trong đầu mình.

" Không sao, chỉ là em hơi mệt."

Út Thảo gắng giữ bình tĩnh, lấy tay lau mồ hôi trên trán."

Anh Tâm, em về trước.

Hôm khác em lại qua."

Thảo đi một mạch không quay lại.

Tâm ngỡ ngàng trước sự thay đổi chóng mặt của cô.

Thấy Út Thảo về nhà, áo quần thì dính đầy bùn đất.

Anh Đực đang lặt rau thấy vậy thì hỏi em:" Mới về đó hả Thảo?"

Thảo không trả lời anh, chỉ lên giường nằm đó.

Anh Đực bỏ dở rổ rau đang lặt, đi ra giường.

Út Thảo buồn bã quay mặt vào trong.

Đực vỗ vỗ vai an ủi:" Có chuyện gì nói anh hai nghe."***Thành trở lại bàn, Diễm Thy đã rời đi.

Thành nhìn Hoàng không mấy thân thiện, hỏi:" Ai mượn mày?"

Hoàng cười, đáp:" Chẳng phải là mày để ý cổ à?"

" Nói nhảm."

Thành tỏ ý cảnh cáo.

Hoàng rít một hơi thuốc, tiếp lời."

Người đẹp đã đem đến tận nơi thế mà cũng không thèm ngó lấy một cái.

Tao cũng không hiểu nổi mày."

Thật ra đã có người trong lòng, có ai hay không không quan trọng."

Tao cũng chẳng hiểu tao."

Hắn đang rối rắm với tình cảm của mình.

Thành khẽ thở dài.

Nếu bây giờ hắn đi du học thì có ngăn được thứ tình cảm ngày càng lớn lên này hay không?

" Mày đã từng yêu một người, cảm giác khi yêu là như thế nào?"

Rồi Thành lên tiếng.

Hoàng chỉ vào mình, hỏi lại:" Tao?"

Thành gật đầu.

" Ừ thì... lúc mới biết yêu nó kì lạ lắm.

Không biết phải giải thích sao cho mày hiểu nữa.

Mỗi người đều có cảm xúc, cảm nhận riêng.

Còn tao thì hay nhớ cổ, nhớ đến nổi quên ăn quên ngủ."

Hoàng vừa nói, vừa nhớ đến cảm giác rung động đầu đời ấy."

Là mỗi khi nhìn cổ, tim tao lại đập liên hồi, muốn cổ trở thành của mình.

Hay còn suy nghĩ bâng quơ.

Cảm giác mà cổ nhìn tao cười thôi là tao muốn chết luôn rồi.

Mày chưa trải nên chưa hiểu đâu."

Thành nhấm nháp tách trà, trong đầu suy nghĩ về lời của Hoàng.

Làm sao mà hắn không hiểu được, bản thân hắn đang yêu cơ mà?

" Nghe mày nói có vẻ thú vị."

" Chứ sao?

Yêu đi rồi mày biết.

Đã lắm."

Thành thoáng mỉm cười.

Hắn đang khổ sở với nó đây.

Phố thị dần lên đèn, Thành dùng cơm ngay tại nhà hàng của Hoàng.

Bạn bè lâu ngày gặp lại, cả hai chuyện trò đến tối muộn.

Hoàng cũng như Vũ, nhận thấy người bạn này thay đổi rất nhiều so với trước.

Không biết lại có chuyện gì với hắn nữa.

Hoàng biết Thành đã được bảy tám năm.

Cả hai biết nhau trong tình cảnh khá đặc biệt.

Cùng lớp nhưng Hoàng và Thành ban đầu vốn dĩ không ưa nhau.

Hoàng coi Thành là một cậu công tử bột, khó ưa, khó chiều.

Thành coi Hoàng là cậu con nhà giàu, đào hoa, không đâu ra đâu.

Chẳng ai thua ai.

Sau khi vào sinh ra tử một trận, cậu Thành và cậu Hoàng từ kẻ không đội trời chung trở thành tri kỷ.

" Tao cá với mày ba má tao không kiếm được ai cam chịu được cái tính nết này của tao đâu."

Hoàng lắc lắc ly rượu trên tay, ngán ngẩm."

Chưa gặp chưa biết."

Hữu Thành cũng từng mạnh miệng nói thế, nhưng làm sao cãi được bà Nguyệt ông Tơ?

Chính hắn đang phải nhận hình phạt thích đáng cho bản thân mình.

Là án phạt cao nhất, xiềng xích từ trái tim.------------Quà tặng buổi tối cho các bé hihi
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
29: Xui rủi


Người ta hay nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Năm này qua tháng nọ, nết ăn nết ở của Hoàng cũng chẳng khác bao nhiêu.

Say vào là dính như sam, cứ sát bên mình rồi bắt người ta uống chừng nào xỉn ngắt cần thì thôi.

Thành phải khổ sở lắm mới vác được Hoàng về nhà.

Giao người xong, hắn nhấn ga chạy thẳng một mạch về dinh thự.

Đến trước nhà có cảm giác gì đó như xui khiến, Thành không xuống xe ngay giống mọi khi.

Hắn bật nắp cái đồng hồ nhỏ, hai giờ sáng.

Trong sân vườn, có mấy người đang lén lút khiêng cái chậu kiểng quý giá của ông Nhiều.

Thằng Xíu đứng kế bên, ngó ra ngó vào canh chừng cho bọn kia làm chuyện xấu.

Nó đang túng thiếu vì cờ bạc nên mới làm thế.

Hồi trước, ông Nhiều hay thưởng tiền thêm cho nó.

Bây giờ ông ta không còn cho nó như trước nữa.

Nếu không cho thì nó sẽ tìm cách.

Dù là một chậu kiểng thôi cũng dư sức trả hết đống nợ của nó.

Thành ngồi trong xe, âm thầm quan sát.

Hơi men làm đầu óc của Thành khá khó chịu.

Hắn xoa xoa hai thái dương.

Đang suy nghĩ không biết nên làm gì tiếp theo.

Nhưng hắn chắc chắn thằng Xíu sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà.

Dinh thự của ông Nhiều có tổng ba cổng.

Một cổng chính, một cổng phụ ngay sân vườn và một cổng phụ cho xe hơi ra vào.

Xíu đã rất thân quen, biết ít người đi cổng phụ bên sân vườn nên mới chọn nơi ấy mà làm chuyện sai trái.

Đúng là người tính không bằng Trời tính, nó gặp phải cậu ba Hữu Thành.

Thành xắn tay áo, đốt một điếu thuốc, dửng dưng mở cửa xe đi ra.

Đột ngột có người đến gần, Xíu ra hiệu cho đám người nhanh lên.

" Tụi bây làm cái gì ở đây?"

Giọng người đó khàn khàn cất lên.

Sau này, khi nghĩ lại dù quyết định ra khỏi xe là lựa chọn không mấy đúng đắn nhưng hắn có thể nhận được sự quan tâm của người ấy thì cũng được đó chứ.

Bị bắt tại trận, thằng Xíu không biết đường mà trốn, nó vấp váp đơ người ra."

Cậu ba, con... con.. không biết mấy đứa này là ai hết.

Con chỉ đi ngang qua đây thôi."

Cái thằng chó này ở đâu ra không biết!

Phá hỏng hết kế hoạch của tao.Nó chửi thầm, vốn không ưa nhau lại kẹt ở tình cảnh này, thằng Xíu chưa bao giờ thấy mình xui xẻo hơn hôm nay.

Mắt nó láo liên, tương kế tựu kế trong đầu."

Ừ, tao biết mày không có ý gì hết chỉ là bưng mấy cái chậu này đi bán rồi lấy tiền ăn chơi bê bết thôi.

Đúng chứ?"

Bị cậu ba đọc vanh vách suy nghĩ, thằng Xíu tính ngay luôn đến chuyện làm liều.

Nó nhướng mày với hai đứa kia.

Hữu Thành thấy nó đổi thái độ thì ngay tức khắc cảnh giác.

Hắn có một mình, còn tụi nó ba mình.

Kèo này khó ăn đây.

Không để bị chiếm thế thượng phong, Thành vứt tàn thuốc xuống chân đạp bẹp, ngay sau liền trực diện lao vào nắm cổ áo một trong hai đứa kia đấm một cú không kịp trở tay.

Tụi nó không ngờ hắn liều mạng nhào vào thế này.

" Mày bị điên hả?"

Thằng bị đánh la lên một cái.

Đợi thằng Xíu với đứa còn lại định hình được thì mặt nó đã không còn hình dạng gì.Hai đứa nó bẻ tay rộp rộp gia nhập cuộc vui.

Cả bốn giằng co qua lại, Xíu mượn tay đấm vào bụng Thành một cái khiến hắn choáng váng."

Ăn cắp mà còn la làng, tao không rảnh nhiều lời với tụi bây đâu."

Hắn quệt vệt máu trên mặt, đợi thời cơ bẻ tay Xíu lòi ra sau.

" Nói.

Mày bán bao nhiêu cái này rồi?"

" Cậu ba tha cho con đi mà cậu.

Mai mốt con không dám làm như vậy nữa."

Nó nhìn thấy hai thằng kia len lén đi sau lưng hắn nên giả vờ ăn vạ để câu giờ.Hữu Thành chưa kịp hiểu thì bất ngờ bả vai bị một lực mạnh kéo ra sau.

Tụi nó dương đông kích tây, đánh úp hắn.

Hai đứa giữ Thành lại, còn thằng Xíu từ đâu lấy ra cái cây to tổ chảng, quết từ trên xuống.

Thành như không thở nổi, đưa tay ra đỡ như bản năng."

Mấy cái thằng kia làm cái gì giờ này đó?"

Hai ba đứa gia đinh chạy tới la lên, theo sau là bà Ngân.

Nãy giờ bả nghe tiếng cãi nhau sùm nhưng không biết chuyện gì nên xách đèn ra coi.Thấy có người ba đứa kia chạy thoát thân, còn Thành thì kiệt sức nằm một góc thở hổn hển.

" Thành, con làm sao vậy nè?

Có nghe lời má nói không con?

Gọi đốc-tờ cho cậu, lẹ lên."

Bà Ngân hốt hoảng nhào đến ôm con trai, vỗ mặt Thành mấy cái.

Không hiểu Hữu Thành nghĩ gì mà làm chuyện đó nữa?

Tay hắn bị gãy nên không nhúc nhích được, mặt mũi lem nhem, mệt mỏi gật đầu.

Bà Ngân đầu xoay mòng mòng, vội kêu người đỡ cậu ba vào nhà.

Cả đêm đó, nhà ông Nhiều dậy sóng.

Mấy đứa kia chạy không được bao xa thì bắt lại."

Không coi ai ra gì, tụi bây tự xử đi."

Một tiếng cạch, ông Nhiều gõ gậy xuống nền nhà cho tụi nó quyết định cuối cùng.

Lát sau, khi đốc-tờ rời đi.

Thành khó chịu ngồi dựa vào giường.

Bà Ngân ngồi kế bên, vắt khăn lau mặt cho hắn.

Bà nhẹ giọng, trách hắn:" Gặp trộm thì gọi người trong nhà ra tiếp chứ đâu mà tự mình đánh thế kia?

Lỡ con bị làm sao thì ai chịu hả Thành?

Con toàn làm cho má lo thôi."

Thành nhắm mắt, lim dim đáp:" Con cũng không biết."

Một chút men rượu và sự dồn nén trong lòng khiến Thành không thể bình tĩnh được, có lẽ là vậy.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
30: Trực giác


Khuya, Tâm lồm cồm ngồi dậy.

Nó không ngủ được, trong lòng cứ thấp thỏm hoài, không biết chuyện gì mà mắt trái nó cứ giật liên hồi.

Nó đi ra sau nhà, ngồi một góc nhìn trời nhìn mây.

Tâm chợt nhớ đến cậu ba.

Nó hầu hạ cậu mấy tháng nay, đây là lần đầu cậu đi đâu mà lâu đến thế.

" Khó ngủ hả con?"

Bà Tám thấy nó dở mùng đi ra thì cũng đi theo, mấy bữa nay tự nhiên nó cũng ít nói hẳn."

Sao má không ngủ đi?

Người già không ngủ bệnh tật dữ lắm đó đa."

"Má thấy nửa đêm con không ngủ nghê gì mà ra đây ngồi một mình nên thấy cũng lo."

Bà Tám ngồi xuống bên cạnh con."

Có rầu cái gì thì nói với má, chứ im im biết đường nào đâu mà lần."

Tâm lắc đầu.

Nhìn xa xăm."

Con chỉ lo vòng vòng có chuyện má với mấy em thôi chứ còn cái gì nữa đâu mà má sợ."

" Con trai của má, chịu thiệt cho con rồi."

Bà Tám cầm cây quạt nhẹ nhàng phẩy phẩy đuổi muỗi cho Tâm.Từ lúc ông Tám mất, nó như trụ cột của cái nhà này.

Việc nhỏ đến lớn một tay Tâm lo hết.

Dù không phải máu mủ nhưng bẳng đi mười mấy năm nuôi nó bà Tám cũng đứt ruột đứt gan.Bà Tám vuốt tóc con, vỗ về.Ầu ơ ví dầuCầu ván đóng đinhCầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó điChứ khó đi mẹ dắt con đi....Khó ngủ thì má ru cho con ngủ, nghen con.***Hữu Thành mở mắt, cơn khó chịu lặp tức ập đến.

Tình trạng này kéo dài cả tuần rồi.

Bà Ngân và cả Thúy Dung túc trực bên cạnh hắn sáng tối không rời.

Trong nhà ông Nhiều kẻ hầu người ở đếm không hết, nấu cơm đút nước, hầu hạ cậu ba hết lòng.

Nhưng người cáu kỉnh như hắn thì muốn về nhà, muốn ích kỷ biểu thằng Tâm chăm sóc cho mình."

Má, con muốn về nhà."

Hữu Thành nhìn bà Ngân."

Khi nào khỏe hẳn rồi về cũng được, nghe lời má."

Bà Ngân gọt trái cây đưa tới, dỗ ngọt con."

Mướn người ta về làm công để trưng hay sao mà má không cho con về?"

Thành nhớ nó sắp chết rồi."

Ở đây lâu chút thì mắc công ai đâu?

Cũng có đứa hầu hạ tới miệng con đó thôi."

"Con không biết, má lựa nó cho con thì con ưng một mình nó."

" Bữa nay còn dở chứng với má nữa.

Muốn về thì nói với ông ngoại một tiếng đi.

Làm sao đó thì làm."

Bà Ngân hết nói nổi đứa con trai này, muốn gì là phải được đó.

Thôi thì chiều theo lần này, người bệnh mà.Nghe má nói, Hữu Thành như mừng ra mặt nhưng phải cố giấu diếm.

Hắn vào phòng, một tay loay hoay dọn đồ vào cặp.

Thúy Dung đứng trước cửa thấy anh mình khẩn trương thì cũng ngờ ngợ biết ý định.

Chắc chắn hắn nhớ người yêu chứ không còn đường nào hết.Xế chiều ba má con đã có mặt ở nhà ông Hữu Lộc."

Bây làm cái gì mà ra nông nỗi này?"

Ông Hữu Lộc nhìn con trai, thắc mắc."

Nó bắt ăn trộm."

Bà Ngân lên tiếng.Trong nhà có đầy đủ mặt bá quan văn võ, từ trên xuống dưới.

Tú Liên thấy tay hắn như con gà què thì hả hê vô cùng."

Tại chú ba cứ lo chuyện bao đồng nên gặp họa đó thôi."

Hữu Tuấn nhìn vợ, giờ nào mà còn đay nghiến được.

Không hiểu nổi.

Từ lúc cưới Tú Liên đến khi sanh Hữu Phát có mấy khi nào thấy thái độ của hai người thiện chí đâu."

Chuyện của tôi chứ có phải của mợ đâu mà lo dùm.

Thôi con mệt, đi nghỉ đây.

Má kêu Tâm về dùm con.

"Hữu Thành không quên để lại lời dặn cho má trước khi về phòng.

Chính Hữu Thành, ngoài mặt thì luôn ghê sợ, từng nghĩ sẽ bỏ xó cái tình cảm bệnh hoạn này, nhưng rất khó lòng.

Là hắn tự mình đâm đầu vào đường cùng không lối, là hắn động lòng, là Hữu Thành, một kẻ không được bình thường.

Cậu ba nhà họ Lê.

Người nổi danh là kẻ khó gần, độc đoán nay lại vì ái tình mà thành ra thế này.

Thành ngồi trong phòng, nôn nóng muốn gặp Tâm.

Hắn tự nghĩ lúc này hắn như một cô thiếu nữ đang nhớ người yêu vậy.

Rồi Thành lại tự cười ngốc một mình.

Hắn là Hữu Thành kia mà, đã nói muốn gì sẽ có đó, đã nói muốn tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Hắn đã quyết định không tránh né nữa, hạnh phúc đã ở ngay trước mắt, không cần đi tìm đâu xa.

Tâm được bà Ngân gọi về ngay trong hôm đó.

Ai ngờ, lần này cậu còn đem thêm "chiến tích" về.

Tâm đứng trước cửa phòng Thành, nó lưỡng lự mãi mà không dám vào.

Thành ngó ra cửa sổ thì thấy.

Hắn gọi nó vào: " Sao không vô mà đứng ở ngoài đó?"
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
31: Người thương trước mắt


Nghe tiếng cậu ba gọi, Tâm nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Thành đang ngồi trên ghế tựa, nhắm hờ mắt.

Tâm không dám lên tiếng, nó chỉ đứng đó.

Nó thấy cậu tiều tụy hơn trước, tay cậu còn bị gãy nữa.

Chắc cậu đau lắm.

Nó nghe cậu bắt ăn trộm nên mới bị thế.

" Mới có một thời gian mà tính thành người xa lạ với tao rồi à?"

Thành dịu giọng.

Chưa bao giờ hắn dùng cái điệu bộ ấy mà nói chuyện với Tâm hết.Cậu nhớ em rồi.

Mau qua đây cho cậu nhìn một cái đi.

Thành thầm nghĩ.

" Đi lại đây."

Tâm lại gần hắn.

" Ngồi xuống đó đi."

Thành ra hiệu cho nó ngồi xuống kế bên.

Bẵng một lúc sau, không ai nói thêm một lời nào.

Thành cau mày hỏi Tâm:" Sao lại không nói chuyện?"

Tâm ngước lên nhìn hắn."

Dạ tại con thấy cậu không có hỏi.

Với lại con thấy cậu cũng buồn ngủ nên không dám."

" Bình thường mày cũng hay kể chuyện trên trời dưới đất mà nay biết sợ nữa hả?"

Nói chứ, Hữu Thành hài lòng lắm.

Nhìn mặt mà đoán tâm trạng hắn rành rọt chỉ có nó mới làm được thôi.

Tâm để ý lúc Thành dễ chịu thì ghẹo mấy câu cho hắn vui, còn khi người kia ít nói hay nhăn nhó nó chỉ ngồi im chứ không dám hó hé gì.

Nhưng kể từ lần này nó không đoán được ý của cậu ba nữa đâu."

Nói đi.

Kể tao nghe mấy bữa nay ở nhà làm cái gì?"

Được cậu ba đồng ý, Tâm múa tay múa chân kể chuyện một tuần ở nhà cho hắn nghe.

Thành thiêm thiếp nhắm mắt nhưng khi nghe loáng thoáng nó nhắc đến Út Thảo thì tỉnh hẳn."

Cái cô đó hay sang nhà mày lắm hả?"

" Dạ lâu lâu có qua phụ má con."

" Trai gái cũng ít gần gũi nhau một chút."

" Dạ?"

" Ý tao nói trai chưa vợ gái chưa chồng thì nên giữ khoảng cách."

Hữu Thành mới gặp Út Thảo có một lần, nhưng linh cảm mách bảo người con gái này không phải bình thường mà chính là kẻ tranh tình với hắn.

Người có thể cướp nó đi bất cứ lúc nào.Hắn dặn nó để Tâm tránh xa Út Thảo chừng nào hay chừng đó.

Hữu Thành tự biết tánh mình, hắn ghen, hắn sợ mất nó."

Con biết rồi cậu."

Thành nói tiếp:" Tay tao bị như vầy rồi, mai mốt chuyện tắm rửa, quần áo của tao là mày lo đó."

Tâm cười hì hì, đáp lời:" Con là thằng hầu của cậu mà.

Mấy chuyện này con làm là đúng rồi.

Cậu không cần phải dặn đâu."

Đúng rồi, em là thằng hầu của cậu, cũng là người thương của cậu.

Mãi mãi là người của cậu.

" Biết thì tốt.

Chiều nay tính cho tao ăn cái gì đó?"

Tâm suy nghĩ một hồi, người bệnh thì chỉ có ăn cháo mới là tốt nhất thôi.

" Cậu mới bị gãy tay, hay con nấu cháo cá cho cậu nghe cậu."

" Ừm."***Đến chiều Tâm lụi cụi, gắng công gắng sức nấu một nồi cháo thật ngon cho Hữu Thành.

Nó nghe mợ hai nói cậu này kia, nào là lo chuyện không đâu, lo chuyện bao đồng.

Nhưng nó thấy cậu làm chuyện đúng.

Của cải nhà mình thì mình thương mình tiếc thôi.

Tâm vừa nghỉ vừa thổi lửa nhóm bếp.

Mặt mũi nó lem luốc hết cả.Tú Liên đi vào phòng bếp.

Mợ nghe mấy đứa nói thằng Tâm nấu cháo cá.

Vừa hay con trai mợ cũng thích."

Nấu có nhiều không đó đa?"

" Dạ mợ, con nấu đủ cho cậu thôi ạ.

Không có dư."

Tâm quay lại, cúi đầu trả lời.

Thật ra nó còn ớn Tú Liên sau chuyện kia."

Có chút cháo mà không nấu được nữa.

Không có mắt nhìn trong nhà có bao nhiêu người à?"

Mợ ta hậm hực.

Thôi thì trút giận kèo này cho trót."

Dạ oan quá mợ.

Con nào dám, chỉ có mình ên cậu ba không chịu ăn cơm nên con nấu ít, có gì dư bỏ thì tội lắm mợ."

Tú Liên không nói gì, băng băng đi lại bếp quậy quậy nồi cháo.

" Múc cho cậu Phát một chén đi."

" Nhưng mà mợ..."

Tú Liên khó chịu nhìn Tâm, giọng chua chát trách móc.

" Có một chén cháo mà cũng kì kèo.

Chủ nào tớ nấy."

" Mợ hai.

Cái này con nghe cậu ba kêu thằng Tâm nó nấu cho cậu thôi.

Mợ muốn nấu thì con nấu cái khác cho mợ nghe?"

Con Súng nghe mợ nói xiên xỏ Tâm thì tội nghiệp.

Nó đánh tiếng hỏi thử.

Nó là hầu của mợ nhưng đôi khi thấy mợ cũng kì lạ lắm."

Ừ.

Nấu cái khác cho tao đi."

Cứ thế mợ ta phe phẩy đi mất.

" Mợ hai coi bộ không ưa mày đó em."

" Em khó ưa lắm hả chị?"

" Haha.

Tại cậu ba làm mợ hai xấu mặt trước mặt tụi mình nên mợ ta mới thế."

Anh Chánh gánh củi vào bếp, lên tiếng.

Nhưng Tâm biết phận thấp hèn như tụi nó, người thương kẻ ghét thì phải làm gì đây.

Người ta đạp một cái là chết hết như mấy con kiến.Tâm cười cười rồi cũng làm công chuyện như bình thường.

Con Súng lắc đầu với anh Chánh chỉ chỉ nó.Làm chung ăn chung với nhau đã lâu, anh thấy Tâm rất dễ thương, dễ quý.

Nó hiểu chuyện, nghe lời và siêng năng nữa.

Có lần anh đau nặng, nó làm thay luôn cả phần anh.

Nấu cơm, gánh nước, chẻ củi, tưới cây.

Quần quật như thế cho đến khi anh khỏe lại.

Không một lời than vãn hay kể lể.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
32: Tình nhỏ vỗ về


Tâm ngồi rù rì bên bếp.

Nó canh cháo chín nhừ rồi múc ra chén, châm thêm một ấm trà nóng đưa đến phòng Hữu Thành.

Mở cửa, nó thấy hắn đã ngủ từ lúc nào.

Không dám quấy rầy khi người kia vào giấc nhưng khổ nỗi nó lại sợ hắn đói bụng.

Tâm rối rắm đặt cái mâm lên bàn, đi qua đi lại mấy vòng rồi bấm bụng làm liều bước đến bên giường."

Cậu ba, cậu ba."

Nó lay nhẹ tay Thành, thỏ thẻ.

Người kia vẫn nhắm mắt không động đậy gì.Sao bây giờ?

Thôi hay để cậu ngủ vậy.

Có gì tối nay hâm nóng lại cũng được.Tâm định quay đi thì có một lực mạnh giữ tay nó lại.

Điếng người, nó muốn nhảy dựng."

Đi đâu?"

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Tâm thở hắt một tiếng, ra là cậu ba tỉnh rồi."

Dạ cháo chín, con đem vô cho cậu."

Thành khó khăn ngồi dậy, Tâm muốn dìu cậu ba nhưng cậu nói không cần, cậu tự ngồi dậy được.

Tâm bưng chén cháo đến bên giường, Hữu Thành nhìn nó.

" Tay cậu bị gãy rồi.

Con đút cháo cho cậu nghe?"

Làm sao mà Thành có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ?

Dù Tâm không hỏi hắn cũng sẽ kêu nó đút cho mình.

" Ừm."

Tâm mừng rỡ vì cậu dễ dàng đồng ý như vậy.

Nó sợ cậu không chịu rồi gây phiền hà đó chứ.

Tức thì, Tâm kéo cái ghế ngồi trước mặt cậu ba.

Nó múc một muỗng cháo, thổi thổi đưa đến bên miệng hắn.

Mọi cử chỉ đều được Thành thu vào mắt.Tâm rất thuần thục mà không rơi vụn tí cháo nào.

Có hai đứa em nên mấy chuyện này nó giỏi từ sớm.

" Cái này ăn được, mai mốt nấu nữa cho tao."

" Dạ, cái gì cậu thích con sẽ ráng nhớ."

Nó cười híp mắt."

Tao thích thì mày vui lắm hả?"

Thái độ đó làm hắn tò mò.

" Dạ con nói thiệt, con thích nấu mấy món này.

Cậu lại ăn vừa miệng nên con mừng lắm."

Tâm phấn khởi nói.

Nó mến Thành.

Nó thích nấu ăn, còn cậu thích đồ ăn nó nấu thì đương nhiên nó vui là phải.

Tâm không nghĩ gì, dọn dẹp đồ trên bàn rồi lui ra ngoài.Còn cậu thì sao?

Em có thích không hả Tâm?

Hắn tự hỏi vẩn vơ trong đầu.Rửa xong đống chén, Tâm chùi tay sạch sẽ lại chạy sang phòng cậu ba.

Cũng tối rồi, cậu phải đi tắm nữa."

Để con soạn đồ cho cậu."

" Ừm, để chỗ cũ."

Tâm lấy ra bộ bà ba lụa trong góc tủ.

Thành đang đọc sách, tâm tình của hắn rất dễ chịu.

Hắn bị gãy tay xui thì xui thật nhưng ít ra cũng được gần gũi hơn với Tâm.

Thành khép quyển sách lại, ánh mắt chuyển sang bóng lưng của nó.

Tâm có cảm giác cậu ba đang đăm đăm nhìn mình.

" Cậu ba, con lấy bộ đồ này nghe cậu."

Nó đưa lên cho hắn xem, không có tiếng trả lời.

Tâm thò đầu ra khỏi tủ, Hữu Thành đang mơ màng nhìn ra cửa sổ, qua loa đáp.

" Cái nào cũng được."***Một thau nước vỏ bưởi được nấu sẵn để trên nắp lu ngoài sàn nước.

Là nó nấu cho cậu ba.

Khi cậu tắm rửa xong xuôi rồi thì sang đây gội luôn một thể.

Tâm nhúc nhích đuổi muỗi, ngóng đợi hắn.

Nó có bảo để sang ngày mai hẵng gội nhưng cậu ba cứ đinh ninh, đành hết cách.

Tâm muốn tắm dùm cậu ba nhưng cậu không chịu.

Rõ ràng là cậu còn kêu nó lo mấy chuyện đó mà.

Chắc cậu chưa quen nên vẫn còn hơi e dè.

Cậu ba một thân cởi trần, khỏe khoắn đi lại gần Tâm.

Hữu Thành vắt áo lên sào đồ, rồi ngồi xuống cái ghế cây đã được chuẩn bị sẵn.

" Gội đầu cho tao đi."

" Dạ."

Tâm múc gáo nước bưởi, nhẹ nhàng xối lên đầu cậu ba.

Thành ngồi im cho Tâm gội đầu cho mình, hắn đang rất sảng khoái tận hưởng.

Tấm lưng rắn chắc của cậu ba đập vào mắt Tâm.

Lần đầu nó thấy cậu cởi trần như thế đó, Tâm thầm cảm thán.

Lát sau, nó cũng gội đầu xong cho cậu ba.

Nó lau sơ tóc rồi lấy luôn áo mặc vào cho cậu ba, khuya rồi dễ bệnh lắm.

" Cậu ba, để con mặc áo cho cậu."

Làm người bệnh tốt thật.Thành đứng đó mặc nó muốn làm gì thì làm.

Cậu ba cao hơn Tâm cả một cái đầu, Tâm nhón chân chỉnh lại áo cho cậu.

Thừa dịp Hữu Thành dõi mắt nhìn người thương ở khoảng cách gần nhất.

" Xong rồi đó cậu."

" Khoang hả ngủ, lát nữa còn vô phòng lau tóc lại cho tao."

" Dạ."

Dáng người vừa rời đi, Tâm vẫn nuối tiếc nhìn theo.

Mang tiếng là thằng hầu riêng của cậu mà chuyện bảo vệ cậu cũng không được.

Thì ra ngày hôm đó, lòng dạ nó chẳng yên là do cậu Thành gặp chuyện.

Tâm cứ bứt rứt tự trách mình.

Nếu nó năn nỉ đi theo cậu có lẽ cậu sẽ không bị như thế.

Bà hai nói với nó trông coi cậu ba, cậu ba phải ở nhà vài bữa dưỡng thương cho mau lành.

Tâm khẽ gõ cửa, cậu ba lên tiếng gọi nó vào.

Hữu Thành lại đang ôm đống sổ sách.Tâm nhẹ nhàng vòng ra sau lưng hắn đi qua giường buôn màn xuống.

" Con kéo màn xuống để đây, một hồi cậu ngủ sớm cho khỏe nghe cậu."

" Ừm, ngồi đó đi tao lại liền."

Hữu Thành ngồi đó, cứ tưởng đang có vợ nhỏ chăm bẵm cho mình.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
33: Kẻ giận, người thương


Tâm cầm khăn lau tóc và kẽ tai cho cậu ba.

Mùi hương bưởi thoang thoảng ngay trước đầu mũi Tâm, rất dễ chịu.

Cứ như vậy cho đến khi Thành mở lời trước."

Tâm, mày thấy tao có khó dễ gì với mày không?"

"Dạ không có.

Cậu ba cứ như vậy là được rồi."

"Người ta nói tao cọc cằn, làm cho tao sớm muộn gì cũng bị đuổi mà mày không sợ hả?"

"Người ta nói sao thì nói con không để ý.

Nếu mà cậu không ưa thì đã đuổi con đi lâu rồi chứ có để giờ này con ngồi đây lau tóc cho cậu đâu."

Tâm nói một tràn."

Đúng là khéo nịnh."

"Cậu có sao thì con nói vậy, chứ con không dám ăn không nói có đâu cậu.

Con cũng biết sợ mà."

Tâm ngừng động tác.

Thành nghe nó ngây ngô giải thích thì không giấu nổi nét cười trên ánh mắt."

Con nói đúng mà, cậu cười cái chi?"

"Thích thì cười.

Hỏi nhiều."

Hữu Thành cốc đầu nó.

Tâm nhìn cậu ba, nó biết Thành đang rất vui nên mới giỡn vậy."

Xích lại đây."

Hắn ngoắc tay ra hiệu cho Tâm đến gần.

Nó nhích lại từ từ, Hữu Thành thừa cơ hội kéo nó vào lòng mình thật nhanh.

Tâm ngớ người, vùng vẫy.

Nó nhỏ con, lọt thỏm vào người cậu ba.

Lần đầu tiên khoảng cách rút ngắn đến nỗi nghe được cả tiếng thở đều, và cả tiếng tim đập âm ỉ của đối phương.

"Cậu ba... cậu bỏ con ra đi mà."

Hắn lấy tay kia chặn miệng nó lại."

Im lặng một chút, có người."

Ngọn đèn dầu lúc này đã bị gió thổi tắt, màn lại buông xuống nhìn từ cửa sổ vào người trong phòng chỉ như đang ngủ.

Là tiếng của bà Ngân."

Còn thức không con?"

Bà Ngân ngó vào từ cửa sổ.

Thấy không có tiếng nói chuyện.

Chắc đã ngủ rồi.

Tâm ngồi trong lòng Hữu Thành, mặt biến sắc ngước lên nhìn.

Nó lấy tay chạm vào tay hắn, Hữu Thành vẫn làm ngơ như không hay không biết gì."

Ngồi một chút có sao đâu."

Thành buông tay.

Tâm mặt mũi nóng ran nhìn cậu ba.

Tim nó đập như đang đánh trống."

Tao không muốn nói chuyện với bà."

Hắn biết gần đây bà Ngân nóng ruột lo chuyện trầu cau nên luôn tìm cớ ép hắn vào khuôn.

Hiện, hắn không muốn nói chuyện quá nhiều với má mình.

"Cậu không muốn nhưng đừng có bịt miệng mũi con như vậy.

Khó thở lắm."

"Mày mà không im, bà vô tới bà kêu tao đi lấy vợ.

Mai mốt tao cưới mợ ba về cho mày hầu hạ, rồi đánh đập mày.

Mày chịu không?"

Tâm đứng dậy, nó cầm khăn lên, nhỏ giọng nói:"Cậu muốn lấy bao nhiêu vợ, đánh con bao nhiêu mà không được.

Thân con người hầu kẻ ở thì phải làm vừa lòng cậu mợ chứ."

Thành thấy nó nói như thế cũng thoáng khó chịu.

Hắn hỏi ngược lại Tâm:"Mày muốn tao lấy vợ đến vậy à?"

Tâm cúi mặt, lúng túng.

Thấy nó không trả lời Thành đành cho Tâm về nghỉ."

Về phòng nghỉ đi."

Hữu Thành thở dài.

Hắn không muốn làm khó dễ nó nữa. ***Tâm bước ra khỏi phòng, tâm trạng bỗng chốc nặng nề.

"Mày không im bà mà vô tới, bà kêu tao đi lấy vợ.

Mai mốt tao cưới mợ ba về cho mày hầu hạ, rồi đánh đập mày.

Mày chịu không?"

Lời cậu Thành vẫn còn văng vẳng trong đầu.

Không hiểu vì sao khi ấy một cảm giác thất vọng tràn ngập trong nó đến vậy.

Tâm đi về bếp, bới một chén cơm.

Đêm hôm khuya khoắt, nó ngồi thui thủi như thế mà ăn.

"Giờ này mới ăn cơm đó hả con?"

Nó quay sang, là dì Chín.

Dì bưng ấm nước để lên bếp củi.

"Dạ tại con mới hầu cậu về."

"Con tranh thủ ngủ nghỉ sớm ngày mai nhà ông bà lại có khách đó đa."

" Dạ.

Con biết rồi."

" Dì nghe đâu là khách quý của bà hai.

Chắc bà lại bắt được mối cưới gả với nhà nào nữa rồi."

Nó bỗng chốc khựng lại.

" Bà hai cứ khen con gái nhà đó miết.

Thôi cũng mừng cho cậu Thành."

" Dạ..."

Tâm trả lời một cách gượng gạo.

"Mà cậu ba có nói gì không hả dì?"

"Bà hai chưa có nói với cậu, mà đằng này ông ngỏ ý nên chắc cậu ít nhiều cũng nghe."

"Con thấy môn đăng hộ đối như vậy thế nào cậu cũng chịu à."

Tâm trả lời, giọng nhỏ dần.Cả đêm ấy nó cứ trằn trọc, lẩn quẩn trong đầu vô số ý nghĩ.

Người tử tế như cậu mà có cô vợ đức hạnh là chuyện đáng mừng.

Là chuyện đáng mừng lắm...

Cậu ba lấy vợ vốn không sớm cũng muộn cớ chi mà nó lại thấy trống rỗng trong lòng đến thế.

Rồi khi cậu ba lo xong chuyện cau trầu.

Sanh con đẻ cái, mợ nhỏ thì giống cậu ba, còn cậu nhỏ thì giống mợ ba.

Răng long đầu bạc, gia hòa viên mãn...Tâm tự hỏi.

Còn nó thì sao?

Nghĩ kĩ lại, số nó sinh ra đã là điều xui quấy.

Cha sanh mẹ đẻ còn chẳng biết mặt, cứ như thế mà nương nhờ người ta lớn lên.

Nó là kẻ tầm thường giữa thiên hạ này, nên một chút cũng không xứng đáng có được tình yêu cho riêng mình.

Mãi mãi là kẻ núp sau bóng lưng của người khác.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
34: Dựng vợ gả chồng


Bà Ngân trở về phòng.

Chẳng phải mọi khi Hữu Thành thức khuya lắm hay sao?

Nay lại tắt đèn ngủ sớm thế.

Bà định bụng sẽ khuyên nhủ Thành, mong hắn sẽ chấp thuận lần gặp mặt này.

Hai bên gia đình vốn là mối làm ăn lâu năm, con gái họ lại có ý định sang bên Tây học thêm nên hai nhà muốn đẩy đưa cho trai gái làm quen, tiện sau này rồi cưới gả mà yên bề gia thất.

Bà mở cửa phòng, bước vào.

Ông Hữu đang ngồi trên giường đọc báo, thấy vợ nên lên tiếng hỏi: "Nó ngủ rồi hả?"

"Dạ.

Con nó ngủ rồi."

Bà Ngân ngồi xuống bàn trang điểm, thong thả chải tóc.

" Trưa, em đã nhắc mà nó không có chịu.

Haiz..."

Bà khẽ thở dài, má con vừa thân thiết thì lại có chuyện.

Ông Hữu tay lật tờ báo đáp lời bà Ngân: "Không chịu cái gì mà không chịu.

Tôi đã nói là mình đừng có chiều quá, nó sanh hư.

Bây giờ mình thấy chưa?"

"Em thiệt tình là thương con nên mới ra cớ sự này."

"Nó đợi cái gì nữa.

Lập nghiệp rồi thì phải có chỗ dựa phía sau chứ."

Ông dời mắt, nhìn vợ."

Em cũng không biết nó muốn cái chi.

Cứ nói hai ba câu thì lại tránh sang chuyện khác."

"Hồi trẻ tôi có nào ương ngạnh như nó.

Cha má dạy biểu gì là răm rắp nghe theo.

Đằng này hai mươi tuổi đầu, người ta con cái đuề huề nhìn lại con mình chỉ biết cãi là giỏi.

Số tôi nó khổ sao đâu."

"Mình bớt giận, con nó còn dại có gì rầy la từ từ thế nào nó cũng nghe."

Bà hai thấy chồng mình hằm hằm thì ra sức vuốt xuống."

Cái thằng đó mà thay đổi được cái gì.

Tức chết cái thân già này rồi.

Thằng Tuấn nói một là một có cãi tôi tiếng nào đâu?

Mình coi mà dạy nó lại đi."

"Lỡ may nó gặp được ý trung nhân thì ít ra cũng phải kiềm được đôi chút chớ đa."

Đã nhiều lần bà và ông sắp xếp cho hắn gặp mặt con gái nhà này nhà nọ nhưng Hữu Thành vẫn luôn viện cớ mà tránh né.

Ngày càng làm mất lòng của ông Hữu.

Không biết đến bao giờ bà mới hết phải bận lòng vì thằng quý tử này nữa đây? ***Trời hửng sáng, khí trời mát mẻ.

Ông cho người gọi cậu ba thức dậy sớm đặng có chuyện muốn nói với cậu.

"Con chào ba."

"Ừ.

Ngồi xuống đó đi."

Hữu Thành ngồi xuống, đối diện ông Hữu.

"Có chuyện chi mà ba kêu con ra đây sớm dữ vậy?"

"Chuyện cưới sinh của bây chứ cái chi nữa."

"Con có nói với má, chuyện đó con chưa muốn nói tới, thưa ba."

Ông Hữu nhâm nhi tách trà, nói tiếp:"Chớ bây định thân cô thế cô như vầy hoài hay sao?"

Hữu Thành hạ giọng, tiếp lời: "Dạ không.

Chỉ là con muốn an ổn mà xây dựng sự nghiệp rồi mới tính đến đó."

Ông Hữu nhìn xa xăm, nói:"Nhà nầy là chưa an ổn?

Bây tính giấu tao cái nhà hàng trên Sài Gòn đến bao lâu?"

Hữu Thành ngạc nhiên.

Chuyện này vốn dĩ hắn không muốn cho ai biết.

Nay ra ba hắn đã biết luôn rồi."

Chỉ là chưa tới lúc mà nói cho ba rõ."

"Bây lập nghiệp, có ý chí như vậy thì tao không cản.

Nhưng vợ con cũng là một phần.

Hay bây đã có người thương nên mới không chịu?"

"Con thiệt tình đã có người trong lòng."

"Con cái nhà ai?"

Hữu Thành lòng dạ chẳng yên, chuyện ái tình là chuyện sung sướng cũng là chuyện khổ ải nhất trên đời.

"Con có nói thì ba má khó lòng mà chấp nhận."

"Người ta có biết bây thương họ hay không?"

Thành lắc đầu, giọng buồn hiu:"Thưa không."

Ông Hữu vỗ vai Thành, nói:"Người ta không thương thì dễ cho bây rồi."

"Làm sao mà dễ được đây hả ba?"

Ông Hữu lại nói: "Người nầy không thương mình thì kiếm người khác.

Thiếu gì đàn bà, con gái đâu.

Sau nầy, vợ chồng từ từ mà vun vén.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén."

"Con biết ba má lo cho con.

Mà khổ nỗi bây giờ con lỡ thương người ta rồi ba à.

Làm sao nói bỏ là bỏ được."

"Bữa nay có nhà ông Đinh ghé thăm.

Ổng có một đứa con gái mà tao với má bây rất ưng bụng.

Bây coi coi có được hay không?"

Hữu Thành đứng dậy, mặt mũi tỏ vẻ ủ rũ:"Thiết nghĩ không thương thì làm sao mà tính chuyện trăm năm chăn gối đây hả ba?

Thôi, con đã tỏ cho ba biết lòng mình.

Gia đình họ đến đây con sẽ lịch sự mà tiếp đón như bạn bè thân quý của ba má."

Hữu Thành đi vào nhà.

Ban đầu, ông Hữu cứ tưởng Thành sẽ lại dở thói ương ngạnh, cãi bướng.

Ông còn định dạy lại thằng con của mình đó chứ.

Nào ngờ, cậu ba lại trưng ra cái bộ mặt sầu não đó.

Không biết con cái nhà ai lại làm cậu Thành đây mệt tim, nhức óc nữa?
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
35: Khó thấu tâm tư


Tâm hé mắt, trời vừa rạng đông.

Nó ngồi dậy nhanh chóng dọn mùng mền.

Nấu nước nóng đổ vào thao rồi đem vô phòng cậu.

"Cậu ba.

Cậu thức chưa?"

Vẫn như mọi khi, Tâm đứng trước cửa phòng Thành gọi hắn dậy.

"Vào đi."

Thành nằm trên giường quay sang phía Tâm, không nói năng gì.

Từ chuyện lúc tối, hắn và nó như đang thầm hờn trách nhau.

Tâm bưng thao nước để lên bàn.

Chợt nhớ đến lần đầu đến đây.

Cậu ba Thành hỏi tên nó, rồi kề cận với nó ngót nghét liền mấy tháng nay.

Hắn như chỗ dựa tinh thần nho nhỏ của nó."

Lo nghĩ cái gì vậy?

Có đang nghe tao nói không?"

Thành chau mày hỏi.

Tâm thoáng giật mình.

"Dạ không có gì."

Nó vắt ráo cái khăn lau mặt cho Thành.

"Tao tự làm được."

Hắn đẩy tay nó ra, cầm lấy cái khăn."

Tay cậu không tiện đâu.

Để con làm cho."

Tâm cảm thấy cậu ba dường như buồn bực chuyện gì đó.

" Thôi khỏi đi."

Thành vẫn kiên quyết như lúc đầu.

Cả đêm Thành thức giấc mấy lần, trong lòng bứt rứt khó chịu lắm.

" Hôm nay có khách quý đến.

Mày coi tiếp giúp được cái gì thì mần tiếp người ta."

" Dạ."

Thành nói đến đó thì nín thinh.

Tâm lén nhìn cậu ba.

Như cậu hôm qua và bữa nay là hai người khác nhau vậy.

" Đi ăn uống gì đi.

Tao đói thì tao tự đi kiếm ăn."

" Con có mua xôi cho cậu.

Con máng dưới bếp á để con đem vô cho cậu nghe?"

" Thôi.

Mày ăn đi."

" Cậu có đau ở đâu hay không?

Mà con thấy cậu buồn quá đa?"

Cậu đau ở tim này, cậu đau vì tình này thì làm sao mà chữa được đây?

Thiết nghĩ trần đời này lắm chuyện lạ lùng.

Một thằng con trai lại đi thương một thằng con trai.

" Hỏi nhiều quá.

Đi đi." ***Đinh Thị Ngọc Sa, ái nữ của ông Đinh Quý Sơn, một thương gia giàu có trong xã hội Sài Gòn.

Ngọc Sa năm nay hai mươi tuổi.

Mặt mũi diễm lệ, xinh đẹp.

Ông bà Đinh vừa là mối làm ăn của ông Hữu mà còn là chốn bạn bè thân quen với ông Tám Nhiều.

Mối hôn sự này e là Hữu Thành sẽ khó mà tránh khỏi.

" Ngọc Sa à!"

" Dạ.

Con ra liền đây ba má."

Chiếc xe hơi đi chừng hai ba tiếng đồng hồ, từ Sài Gòn xuống Vĩnh Long.

Giữa trưa thì cũng tới nơi, ông bà Hữu vui mừng ra tiếp đón gia đình ông Sơn.

"Chào anh chị."

Vợ chồng ông bà Sơn người bận âu phục, người bận áo dài.

Trong rất nho nhã, lịch sự.

Cô Ngọc Sa thì váy đầm xinh xắn, tóc uốn xõa ngang vai.

"Con chào hai bác."

"Anh chị với Ngọc Sa vô nhà nghỉ ngơi."

Bà Ngân tay bắt mặt mừng dẫn khách vô nhà.

Người ăn kẻ ở trong nhà tò mò, lấp ló ngó nghiêng cô Ngọc Sa đủ kiểu.

"Mợ ba tương lai đó đa."

Tâm đang quét nhà nghe có người nói thế cũng hiếu kỳ ngó sang.

Mợ ba thiệt là đẹp, Tâm thầm nghĩ.

Thành trong phòng đi ra, đón tiếp khách quý cùng ba má.

"Con chào hai bác.

Con là Hữu Thành."

Ông bà Sơn vừa thấy Thành thì gật đầu, bụng dạ ưng ý.

Ngọc Sa mỉm cười duyên dáng, chào hỏi Hữu Thành:"Em chào cậu, em là Ngọc Sa."

Bà Ngân không biết chồng đã nói gì mà Hữu Thành lại đồng ý nữa.

Mà thôi, thấy đôi trẻ như vậy bà cũng vui lòng.

Nhưng bà đâu biết Hữu Thành đã có toan tính của riêng mình.

"Bây đâu đem trà bánh ra đây tiếp khách."

Đây coi như chuyện hệ trọng của gia đình nên ai cũng có mặt đầy đủ.

Tâm bưng trà bánh ra, để lên bàn.

Một chỗ là gia đình ông bà Hữu, một chỗ là của gia đình ông Đinh.

Nó lén nhìn sang cậu ba, cậu ngồi chung một bên với cô Ngọc Sa, cậu nhìn trong rất vui, không giống như lúc sáng.

Cả hai thật sự xứng đôi.

"Lần này xuống đây, chúng tôi muốn nói chuyện với anh chị kỹ hơn về chuyện của hai đứa nhỏ."

Bà Đinh lên tiếng.

Bà Ngân mỉm cười, đáp lời:"Vợ chồng tôi mới gặp Ngọc Sa mà đã thương con bé rồi, mình tính chuyện này cho sớm đặng còn cho hai đứa về chung nhà với nhau nữa.

Để con bé sớm thành con dâu của nhà họ Lê tôi."

"Anh chị thấy vừa ý Ngọc Sa là chúng tôi mừng rồi.

Nó ở nhà cứ thắc mắc không biết chồng tương lai mình ra sao.

Bây giờ thì biết rồi đó ha con?"

"Ba má đừng chọc con mà."

Tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp cả nhà.

Thành ngồi một bên, chỉ cười cười cho có lệ.

Như cuộc nói chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.

Làm sao đây khi tình chưa tỏ mà lại ép hắn lấy vợ, ép hắn phải sống cái cuộc đời mà hắn không mong muốn.

Tức lắm!

Hắn tức lắm, hắn giận lắm!

Cậu yêu em, cậu thương em, những chuyện cậu làm là vì em.

Mà em lại nỡ không thấu nổi tâm tư của cậu.

Em ngốc quá, Tâm à...

Sao cậu lại biết em không rõ?

Chỉ là em không dám nhận mà thôi.

"Tôi đã chuẩn bị gần xong giấy tờ này kia cho hai đứa hết rồi.

Tầm vài tháng nữa thì đi sang Pháp là được rồi đa."

Ông Sơn nhấp một miếng trà, nói tiếp:"Nếu mà tụi con có muốn ở bển luôn thì nói với ba một tiếng, ba có sẵn nhà cửa bên bển."
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
36: Điều tiếc nuối


Dường như đúng ý, ông bà Hữu miệng cười gật đầu không ngớt."

Anh chị nói vậy thì tôi biết anh chị cũng chịu thằng Thành nhà tôi rồi.

Sẵn đây tôi cũng hứa, hai đứa nhỏ có cưới nhau tôi lo liệu đưa cho tụi nó mấy cái mảnh đất ở Tiền Giang."

Đất đó là do má của ông Hữu chia ra cho hai anh em.

Hồi xưa, ba má ông Hữu không muốn con cái ỷ i nhà giàu thế cao nên khi đợi hai con rầy dựng được sự nghiệp, gia đình an ổn thì mới giao lại.

Bà Liễu, chị ông Hữu đã đưa hết cho con cháu.

Chỉ còn mình ổng.Tú Liên ngồi bên kia như đút tay vô ổ kiến, nóng ruột hết cả.

Bởi lúc mợ được hứa gả cho cậu hai Tuấn, ông Hữu Lộc không đụng chạm gì tới mấy mảnh đất đó.Đây là lần đầu tiên ông nhắc đến chuyện này.

Bà cả, bà hai đến ngay bà ba cũng chưa biết bao giờ.

Nay vì chuyện kết duyên của Hữu Thành mà không chần chừ nói ra, dù gì con gái nhà kia cũng có tiếng tăm, phải cho làm sao xứng đáng để người ta chịu gả con gái cho mình.

Tâm nghe cuộc nói chuyện thì hơi sững lại.

Cậu ba đi nước ngoài?

Nó chưa từng nghe ai trong nhà nhắc đến chuyện này.

Tay nó hơi run run để từng chén trà lên bàn.

"Dạ mời ông bà, cô cậu dùng trà bánh."

Rồi Tâm nhanh chóng quay lưng đi mất.

Thành nuối tiếc nhìn theo, dáng người nhỏ bé đó mà làm hắn nặng lòng biết bao.

"Thành, con dẫn Ngọc Sa đi thăm quanh nhà đi con."

Bà Ngân thấy Thành hơi lơ đãng thì tìm cớ cho hắn làm quen, chuyện trò với Ngọc Sa nhiều hơn.

"Dạ."

Dù Hữu Thành là một người cứng đầu, ương ngạnh nhưng đây là thể diện của gia đình, hắn cũng không ngu ngốc mà lộ ra vẻ chẳng ưa, chẳng thích đó.

Thành dẫn Ngọc Sa đi xung quanh nhà, cô thích thú ngắm nhìn mọi thứ, từ hồ cá, ao sen.

Trên Sài Gòn cô hiếm khi được nhìn thấy những thứ này.

Một cơn gió khẽ thổi đến, Ngọc Sa thoải mái đón lấy làn gió mát.

Cô mỉm cười trông rất dịu dàng với Hữu Thành.

"Nhà cậu đẹp lắm.

Em rất thích."

"Cảm ơn cô."

Thành khô khan đáp lời.

Hắn không muốn vì chuyện tình cảm của mình mà làm người không liên quan tổn thương.

Ngọc Sa nên tìm một người thích hợp hơn hắn.

Trái tim hắn, đã có nơi nương chốn nhờ rồi.

Bên kia, Tâm ngồi lặng bên gốc cây, thơ thẩn vẽ vời ra vô số điều.Vài tháng nữa, cậu ba sẽ đi Pháp...

Rồi mình chẳng còn gặp lại cậu...

Đó là chuyện đương nhiên nhưng làm sao tim mình..?

Có phải là bị bệnh gì rồi không?Tâm ngẫm nghĩ, thấy lạ lắm.

Hữu Thành vai chủ còn nó vai tớ, chuyện của nó chỉ vòng quanh cơm nước, ngủ nghê thôi chứ có cần gì phải lo chuyện đời của người ta.

Nhà này mướn nó làm công trả tiền chứ không có mướn người xỉa mũi không đâu."

Sao lại ngồi đây?"

"Cậu ba."

Ngọc Sa nói cô muốn nghỉ ngơi một chút nên Thành mới ra đây.

Thành ngồi xuống cạnh nó, tay hắn vô tình chạm vào tay Tâm.

Nó vội rút tay lại, Hữu Thành hụt hẫng.

Hắn phải chịu cái cảm giác này đến bao giờ đây?"

Mày không có chuyện gì muốn hỏi tao à?"

Tâm bối rối, nó đúng là có chuyện muốn hỏi nhưng lại không dám.

"Mai mốt cậu không ở đây nữa hả?"

"Ừ, nhưng cũng chưa biết nữa.

Do tao chọn."

"Cậu có đi thì cậu nói với con biết với nghe."

"Nói cho mày rầu hay sao?"

Thành quay sang nhìn nó."

Đâu có đâu, cậu cho con hay để con biết đường kiếm chuyện khác mà làm."

Cậu đâu có bỏ em đâu mà em sợ?

Chỉ lo em... em không ưng cậu đó thôi.

Đồ khờ.Hai mươi tuổi, con trai nhà giàu có, lắm quyền lắm tiền như cậu ba, rơi vào lưới tình cũng phải biết sợ.

"Tới đâu tính tới đó.

Lo xa.

Tao nuôi mày không đủ hay sao mà đòi kiếm chuyện khác?"

"Cậu Thành!"

Ngọc Sa từ xa vẫy tay, kêu hắn.

Hữu Thành vừa gặp người thương được một chút nên trong lòng hơi không nỡ.

"Thôi coi ăn uống gì đi.

Tao đi trước."

Hữu Thành đứng dậy rời đi.

Tâm nhìn theo bóng lưng cao lớn đó, nó đang quyến luyến điều gì vậy?

Muốn cậu ở đây với nó thêm một lát nữa...

Nhìn cảnh trai gái thắm thiết trước mắt, làm sao mà đau lòng đến vậy chứ?

Hai con người, hai trái tim, nhưng lại cùng chung một cảm xúc.

Là thương, là yêu, là thứ tình cảm mà chẳng dám nói thành lời.

Tâm nhìn Thành, tưởng tượng ra cảnh cậu Thành gia đình hạnh phúc, êm ấm.

Cậu đối tốt với nó, và đôi khi còn gần gũi hơn nữa, không thể làm nó không nghĩ đến lời Út Thảo.

Cậu có ý khác với nó?

Hay chính nó mới là người thật sự có cái suy nghĩ đó?

Nó không thể hiểu nỗi chính mình nữa...

------Vì đã để các tình iu đợi quá lâu nên Pía tung liền hai chương nèee
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
37: Là em thương cậu?


Gia đình ông Sơn ở lại chơi chừng vài ngày.

Ngọc Sa thật sự rất thích, ba má cô đúng là rất hiểu ý con gái, tìm được một mối vô cùng tốt như thế này cho Ngọc Sa.

Lúc ra về, bà Ngân cứ lấy làm tiếc, muốn cô ở lại thêm vài bữa.

"Khi nào rảnh con lại ghé chơi.

Nhà này lúc nào cũng chào đón con đó đa."

"Dạ bác."

"Bác cái gì chứ?

Gọi má đi con.

Sớm muộn gì mình cũng về chung một nhà ."

Ngọc Sa thẹn thùng vén tóc, đáp lời bà Ngân: "Dạ má."

Hai bên gia đình rất hợp nhau.

Bà Ngân ưng ý cô con dâu này rồi.

" Vậy thôi, chào anh chị chúng tôi về."

Chiếc xe hơi vừa đi, Hữu Thành liền thở phào nhẹ nhõm như trút hết gánh nặng.

Những hôm họ ở đây, hắn rất ít khi ở một chỗ riêng với Tâm.

Nó cũng vậy, dạo này nó như muốn tránh mặt hắn.

Thành đi vào bếp, hắn nhìn xung quanh một vòng.

Không có Tâm ở đây, không chừng nó lại đi trốn đâu đó rồi.

Thành lần mò đi ra vườn sau hè, hắn thấy nó đang ngồi ngủ gục bên gốc cây.

Thì ra là ngồi ngủ gục ở đây.

Mấy bữa nay chắc em cực lắm.Thành ngồi dựa vào gốc cây cách Tâm một khoảng.

Hắn muốn để Tâm nghỉ ngơi một chút.

Đứa nhỏ này khiến hắn lúc nào cũng rối bời, phải luôn tìm cách luồn lách để diễn tròn vai cậu chủ tốt trong mắt nó.

Đã nhiều đêm hắn tự nghĩ đến việc bắt ép Tâm nhưng hắn sao làm được?

Hữu Thành vỡ lẽ, thương một người thật sự khó nhằn đến vậy.

Một mặt muốn ràng buộc nó bên cạnh hắn, muốn nắm thóp tất cả những gì thuộc về nó trong tầm tay còn một mặt lại không nỡ nhìn Tâm kháng cự.

Nó đâu phải chim cảnh hắn nuôi mà đòi nhốt trong lồng.Là cậu quá ích kỷ với em có đúng không hả Tâm? ***Khuya hôm nay mát mẻ, Thành giăng võng bên hiên nhà, nằm đó.

Sau một thời gian, tay hắn đã đỡ hơn, có thể tự mình sinh hoạt bình thường.

Gió lay lắt thổi đung đưa, Thành gác tay lên trán ngẫm nghĩ chuyện đời.

Thành đã tự mình mua thêm vài miếng đất ở Bạc Liêu.

Cái nhà hàng ở Sài Gòn đã không còn an toàn, lần này hắn sẽ chẳng cho một ai trong nhà biết nữa.

Dù má con hắn vẫn còn nhà ngoại nhưng đâu ai biết trước được chuyện gì.

Phải cẩn thận hơn, chừa đường lui cho ba má con.Hữu Thành vừa biết được tin Hữu Tuấn dạo gần đây qua lại với một số bên đáng ngờ.

Thành đang ngờ vực liệu Tuấn có đang làm chuyện gì mờ ám sau lưng ông Hữu hay không?

Anh hai hắn đi đi về về cũng nhiều hơn, hiếm khi ở nhà như trước.

"Cậu ba.

Con quạt cho cậu nghe?"

"Ừ.

Nãy giờ muỗi chích tao quá trời mà không thấy mày đâu hết."

"Hì hì.

Thôi cậu đừng có giận con mà."

Thành chợt nhớ đến chuyện hồi sáng, hắn với nó đi chợ.

Nó được mấy cô ngoài chợ cho mấy chùm nhãn.

Tâm cho lại mấy đứa em nó với Út Thảo.

Còn hắn thì nó không thèm ngó ngàng tới một miếng nào hết."

Tâm, tao thèm nhãn."

"Khó cho con quá, khuya giờ này ai đâu mà bán.

Cậu ba ráng nhịn sáng mai con chạy đi mua cho."

"Tao thấy hồi sáng mày cầm một chùm đâu?"

"Dạ cậu la oan con, hồi sáng con đi ngang chỗ kia có người đụng trúng nên rớt hết còn có hai trái à."

"Lỡ may cậu muốn ăn nữa thì .."

"Không nhưng nhị gì hết, ăn là ăn.

Lẹ lên."

Cắn câu rồi, hắn biết mà dụ nó một chút là được chứ gì.

Tâm lấy trong túi áo hai trái nhãn còn sót lại.

Một to một nhỏ, xòe ra trước mặt Thành.

Hắn chỉ tay vào quả nhỏ hơn rồi nói."

Lột tao trái này."

"Mà nó nhỏ cậu ơi, ăn không được bao nhiêu với lại cậu đang thèm mà."

"Tao nghe nói trái nhỏ thì có nhãn tiêu nhiều hơn trái bự.

Định gạt tao hả?"

Tâm im ru, nó nghe lời cậu ba lột trái đó.

Ai ngờ có phải nhãn tiêu gì đâu.

Hột nó còn nhiều hơn thịt nữa."

Tao xui, còn trái này đưa đây."

Thành giật lấy từ tay nó, cũng bóc vỏ y như Tâm."

Há miệng."

Thành ra lệnh cho Tâm, nó hoảng hồn lắc đầu."

Một là ăn, hai là tao đánh mày.

Chịu cái nào."

"Dạ một."

Tâm bất đắc dĩ há miệng để cậu ba đút cho mình.

Mặt nó chuyển từ xanh sang sắc đỏ.

Hắn để ý mặt nó hồng lên thì thích thú không thôi.

Cá dính câu rồi đó đa.Tim nó đập thình thình như muốn nhảy luôn ra ngoài.

Không biết nó mong ngóng cậu gần gũi như vậy với mình từ lúc nào nữa?

Tâm không hề kháng cự mà ngược lại nó... nó rất thích.

"Tâm!

Tâm!

Ngơ ngơ cái gì đó?

Đi rửa tay đi.

Kiến cắn mày bây giờ."

"Dạ... dạ cậu."

Tâm nhanh chân chạy đi mất, Thành thấy nó lúng túng thì rất thích thú.

Hắn có cơ hội đúng không?

Là nó cũng thương hắn nên mới như thế.

Hay là mình làm liều nói cho em ấy biết lòng mình.

Chứ như vầy hoài sao mà chịu nổi?

Thương người ta mà giấu riết rồi cho khùng luôn chớ.
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
38: Mất tích


Tâm chạy nhanh chân ra lu nước, nó xói liên tục mấy gáo để rửa mặt.

Mặt mày tóc tai, cả một phần áo của nó cũng ướt nhẹp.

Tâm hoang mang ngồi luôn xuống đó.

Trái tim của nó chẳng còn nghe lời.

Cảm tình của nó với cậu Thành ngày càng nhiều.

Tâm ơi là Tâm...

Mày đừng có nghĩ mấy chuyện bậy bạ như vậy nữa...Những lần Hữu Thành đối xử tốt với Tâm, nó nhớ hết cả.

Chỉ có cậu ba, người lo nó bị người ta đổ oan, thấy nó bị đánh mà xức thuốc cho nó, hỏi han chuyện nhà nó, sợ nó ăn hụt uống thiếu.

Lần đầu nó biết nhớ nhung, trông ngóng một người như vậy.

Tình này chẳng giống cái tình mà Tâm dành cho anh em nó, cho Út Thảo, cho người thân của nó, tình này lạ lùng và khó hiểu lắm. ***Giữa đêm, Thành thức dậy.

Hắn sắp xếp đồ đạc vào hành lý, đủ cho nửa tháng.

Thành tự mình đi Bạc Liêu để coi đất, đặng có cho thuê mướn gì thì mình rành rọt, tiện hơn.

Thành lén lút trèo qua khỏi hàng rào rồi đi bộ ra bến sông.

Hắn ra tới nơi đã có ghe chờ sẵn.

Thành sợ bị phát hiện nên tìm một chuyến ghe để quá giang.

Ghe này chở trái cây xuống Bạc Liêu, Thành phải hỏi thăm lắm mới tìm được.Người lái ghe đánh bánh lái cho ghe xuôi theo dòng nước mà chạy.

Ghe bắt đầu chạy càng xa, hai bên bờ im lìm, cây cỏ lung lay.

Thành nằm trong mui ghe, bâng quơ nghĩ ngợi.

Hắn biết chuyến này thế nào mình cũng làm cho nhà loạn lên một trận.

Đi chẳng từ chẳng biệt.

Rạng sáng, ghe cập lại bến.

Thành xách hành lý xuống, còn hào phóng để lại vài đồng bạc.

Thành đi bộ chừng một đoạn thì tấp vô mấy hàng quán gần đó, kiếm chút gì bỏ bụng.

Hắn thấy có quán hủ tiếu thì ghé lại.

Thành kéo ghế ngồi xuống, để hành lý qua một bên, tay cởi nón rồi lên tiếng: "Cho tôi một tô hủ tiếu."

"Cậu ngồi đợi một chút nghe cậu."

Một bên thì thong thả, một bên thì rùm beng lên hết cả.

Từ sớm đến trưa, chưa ai thấy mặt cậu Thành đâu.

Ban đầu, Tâm có qua phòng Thành tìm cậu nhưng thấy cậu không trả lời trả vốn gì nên nó cũng để cho Thành nghỉ ngơi.

Đến trưa, bà Ngân sang tìm Thành, gõ cửa hoài mà hắn vẫn im ru.

Bà sợ con bệnh nên đi luôn vào trong.

Căn phòng trống trơn.

Tìm kiếm khắp nhà nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu."

Tâm!

Tâm à!"

Nghe tiếng bà Ngân, nó bỏ dở rổ rau đang lặt chạy qua."

Dạ bà kêu con?"

"Sớm giờ mày có thấy cậu hay là không?"

"Dạ hồi sớm con có qua phòng cậu nhưng kêu cậu mấy tiếng cậu không có nghe.

Con sợ cậu mệt nên để cậu ngủ rồi thưa bà."

"Kì vậy cà.

Tao mới qua phòng cậu thì đâu có thấy ai đâu.

Thôi mày mần công chuyện đi để tao đi hỏi thằng Chánh."

"Dạ."

Anh Chánh sớm giờ chỉ loanh quanh trước sân để tưới cây cho ông Hữu.

"Chánh à!"

Anh kéo áo lau mồ hôi, nói:"Dạ!"

Bà Ngân từ trong nhà đi thẳng ra chỗ Chánh.

"Sáng giờ mày có thấy cậu ra khỏi nhà không?"

"Dạ?

Cậu ba thì con không thấy.

Con chỉ thấy cậu hai thôi à bà."

Nghe Chánh nói thế bà Ngân không hỏi nữa, đi trở ngược vào trong.

Bà ta rảo một vòng quanh phòng Thành, cái va-li hỗm trước đã biến đâu mất.

Bà Ngân mở tủ đồ, sững sờ khi thấy đồ đạc quần áo của Thành cũng vơi đi một ít.

Bà Ngân như nổi xung, Hữu Thành chắc chắn đã trốn đi đâu rồi.

Thúy Dung vừa đi chợ về thì thấy má mình mặt mày cau có ngồi trên xích đu trước hiên nhà.

Nàng đi đến gần bà Ngân, tỏ giọng thăm dò:"Má.

Có chuyện chi mà hầm hầm ngồi đây đó đa?"

Bà Ngân nhìn nàng, tâm tình không mấy dễ chịu:"Thằng anh của bây nó lại trốn đi đâu nữa rồi."

"Ý má là anh Thành lại gom đồ đi?"

"Chớ cái chi nữa.

Má bực mình hết sức."

Nàng kéo ghế lại, ngồi xuống."

Con không biết có nên nói cho má nghe cái này không."

Thúy Dung làm giọng bí mật, bà Ngân tò mò ngó mắt qua nàng.

"Có chuyện gì mà làm bộ kín đáo quá vậy cô tư?"

Thúy Dung che miệng cười, đáp lời bà Ngân:"Má có biết con trai cưng của má có người thương hay chưa?"

Bà Ngân chưng hửng, Thúy Dung thích thú nhìn thái độ của má mình, rồi nàng nói tiếp:" Bộ ba không nói cho má nghe hả?"

"Nói cái gì?"

"Bữa trước con nghe được ba với anh ba nói chuyện mới biết.

Anh ba có người trong lòng rồi đó đa."

"Má có biết cái gì đâu à."

Thúy Dung ngập ngừng chốc lát, bà Ngân bụng dạ cồn cào nhìn con gái.

Có lẽ vậy nên Hữu Thành mới không chịu đi coi mắt đây mà.----Pía đang sửa một số chương cũ vì còn hơi lỗi về một số nhân vật, nội dung thì vẫn giữ nguyên các tình iu thông cảm vì tốc độ ra chương chậm
 
[Tình Trai] Duyên Người, Người Để Cho Ai?
39: Nghiệp báo


" Con nói cho má nghe má đừng có méc lại ba với anh ba à."

"Méc méc cái gì.

Nói lẹ cho má nghe coi.

Má sốt ruột dữ lắm rồi nè."

Thúy Dung thuật lại hết mọi chuyện, từ lúc anh nàng rơi vào tương tư, không thèm đi coi mắt, rồi thêm cả chuyện Hữu Thành nằng nặc đòi về nhà khi cái tay đã bị như vậy."

Má thấy không?

Đó giờ là anh ba không có chuyện đi Sài Gòn bữa một bữa hai mà đòi về vậy đâu."

"Má với anh ba của bây lại gần chút là có chuyện nên má đâu có để ý được mấy chuyện đó.

Không biết là con cái nhà ai nữa.

Thiệt là tình."

" Má.

Không lẽ..."

" Mần sao?

Lấp lấp lửng lửng cái chi đó?"

Thúy Dung ghé sát lại bà Ngân, thì thầm:" Không lẽ anh Thành dẫn con gái người ta đi trốn?"

Bà Ngân choáng váng, nếu ai không dám nhưng Hữu Thành thì có.

Bà quá hiểu cái tánh nết đó của hắn."

Tầm bậy tầm bạ quá.

Ba mà biết là um sùm nữa đó nghe con."

Bà Ngân xua xua tay, Thúy Dung đứng dậy thản nhiên đáp lời bà Ngân:"Sớm muộn gì ba cũng biết thôi má.

Hồi sáng con thấy ba cũng kiếm anh Thành quá trời kìa."***Thành mướn một căn nhà ở Bạc Liêu để ở đỡ nửa tháng.

Nói là trốn đi nhưng hắn vẫn lo chuyện làm ăn cho ông Hữu.

Người nợ, kẻ khất, ai trúng mùa ai còn thiếu.

Lỗ, lời bao nhiêu phải tính rõ ra.

Đất đai ở đây trù phú, Thành rất vừa bụng.

Nếu hắn cho tá điền thuê đất làm ruộng, Thành sẽ lấy giá thấp thôi chứ ông Hữu lấy tiền người ta cắt cổ, tội nghiệp họ lắm.

Hắn có đôi lần nói với ông Hữu, thời thế loạn lạc, đói khổ khắp nơi.

Cái giàu sang, phú quý này liệu có còn mãi hay không?

Giúp người, giúp đời một chút có là bao, nhưng lại thành ra cái cảnh ông ta dạy dỗ, rầy la Hữu Thành.

Hữu Tuấn còn chẳng quan tâm đến, ông Hữu căn dặn bao nhiêu thì Tuấn thu bấy nhiêu, đôi khi còn hơn.

Hữu Thành tuy cọc cằn thế nhưng hắn vẫn còn lòng người.

Anh em từ nhỏ đã được ông Hữu dẫn đi nơi này, chốn nọ.

Xem cách ông ta làm ăn thế nào, người nào có lợi, người nào gây hại cho mình.

Bởi vậy Thành đã chứng kiến vô số cảnh kẻ thì giàu có sung túc, kẻ thì bần tiện đói rách.

Năm Thành bảy tuổi, hắn đang chơi sau vườn thì nghe tiếng ồn ào trước nhà.

Thành tò mò đi ra thì thấy một ông già ốm yếu quỳ dưới đất cầu xin ba hắn điều chi đó.

Ông Hữu dường như không đồng ý, còn cho người đánh ông ấy một trận rồi đuổi đi.

Sau này Hữu Thành mới biết rằng, ông già đó đến nhà là để xin tiền làm đám tang cho con gái mình.

Ông Hữu trong một lần đi Bạc Liêu mà gặp được cô, đem lòng thương mến cái nhan sắc xinh đẹp đó, ông ta hứa hẹn đủ điều, hứa sẽ cho cô về làm bé, hứa sẽ chịu trách nhiệm với cái bụng đang dần lớn lên.

Nào ngờ, khi cô tìm đến thì ông ta tàn nhẫn chối bỏ cốt nhục của mình.

Cô quá buồn rầu mà nhảy sông tự vẫn.

Thành khi về Bạc Liêu cũng hay mua trái cây, hoa bông, ghé lại thắp cho cô ấy một nén nhang, thay ông Hữu chuộc lại lỗi lầm.

Dù Thành biết, bao nhiêu đó chẳng là gì.

Còn rất nhiều chuyện nhẫn tâm mà ông Hữu làm ra.

Có lẽ vì vô số chuyện ấy nên đứa con trai này của ông ta mới là kẻ bệnh hoạn, khùng điên, đem lòng đi thương một đứa người ở như thế.

Hắn là sự trả giá của ổng có phải không?"

Cậu ba ghé hả cậu?"

" Dạ dì."

Người đàn bà tóc muối tiêu dẫn hắn vào nhà.

Đó là người bà con trong xóm vì thương nên hay sang quét dọn dùm.

" Lâu quá tôi tưởng cậu không về đây nữa chứ."

" Dạ đâu có.

Tại dạo này công chuyện ở Vĩnh Long nhiều quá nên con không ghé đây thường xuyên được."

" Mà cho tôi hỏi cậu cái này nghe?"

Thành hỏi lại:" Dạ?

Dì cứ hỏi."

" Cậu ba là cái gì với cô Lệ vậy?

Năm nào tôi cũng thấy cậu ba ghé lại đây hết đa."

" Con là họ hàng xa của cổ, con tội nghiệp cổ nên ghé lại thăm đó mà."

Người đàn bà rót cho Thành một chén nước, rồi bà đem trái cây, hoa cúng để lên bàn thờ."

Cậu ba còn trẻ mà tốt tánh quá, từ lúc ba cô Lệ mất tôi thấy ít họ hàng nào ghé lại thăm ba con cổ."

Cúng kiếng xong xuôi, Thành chào hỏi người đàn bà đặng về để lo cho xong công chuyện.

" Con gửi dì mấy đồng bạc, dì mua đồ nấu mâm cơm cúng cô Lệ dùm con."

Người đàn bà xua xua tay, trả tiền lại cho Thành:"Thôi thôi tôi không có lấy đâu.

Nấu mâm cơm cúng có bao nhiêu đâu à.

Cậu có lòng là quý lắm rồi."

" Có mấy đồng đâu dì."
 
Back
Top Bottom