Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Mộng - Zoey-113

Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 30: Chương 30



Cũng may, không có chuyện gì xảy ra, hắn kéo tôi về nhà.

Vừa vào cửa hắn liền đẩy tôi tới phòng tắm, mặc kệ nước lạnh cỡ nào, hắn trực tiếp liền hướng h* th*n của tôi xối vào, giống như muốn rửa sạch tôi.

Bị tra tấn cả đêm tôi đã mất đi sức phản kháng, lại còn có thể cười khanh khách: “Phó Hằng, cần gì chứ? Diễn trò mà thôi."

Không biết hắn lý giải lời của tôi như thế nào, ánh mắt càng đỏ, xem ra giống như là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.

"Muốn trả thù anh sao? Mỗi người một lần, đây chính là công bằng mà em muốn sao? Hả? Lâm Lang, em đang làm gì em biết không?" Hắn rống lên như thần kinh rối loạn.

Tôi không biết mình đã vượt qua cái đêm nực cười và khó hiểu ấy như thế nào?

Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại Phó Hằng đã không thấy đâu, trên điện thoại của tôi có vô số cuộc gọi, là Hoàn Tử. Trước khi tôi kịp gọi lại, cô ấy đã gọi tới.

Giọng tôi yếu ớt, nhưng Hoàn Tử lại bắt đầu tấn công tôi dữ dội: “Lang Lang, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cậu muốn trả thù Phó Hằng mà tìm người khác à, Tần Hạo sắp kết hôn. Cho dù hai người yêu đương vụng trộm cũng phải bí mật, tại sao lại bị phát hiện? Hiện tại khắp nơi đều là tin tức của hai người, bây giờ phải làm sao?"

Tôi c.h.ế.t lặng, tiêu hóa từng chữ từng chữ trong lời cô ấy.

“Lang Lang, nói gì đi." Cô ấy gọi nhiều như vậy, tôi lại một câu cũng không trả lời.

Cuối cùng, tôi mở miệng: “Hoàn Tử, cậu có thể tới nhà tôi một chút không?"

Hoàn Tử không nói hai lời, lập tức tới ngay. Nhưng cô ấy không vào được, dưới lầu nhà chúng tôi tất cả đều là phóng viên.

Cô ấy lại gọi điện thoại cho tôi: “Chuyện gì xảy ra vậy, cậu cũng không phải là ngôi sao, chồng cậu cũng không phải là ông chồng quốc dân, tại sao lại có nhiều phóng viên như vậy?"

Tôi nghĩ có lẽ tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Đóng kịch nên phải đóng cho trọn bộ

Hoàn Tử vẫn lén chen vào, nhìn thấy tôi tái nhợt cô ấy lại càng hoảng sợ. Đi kéo rèm cửa sổ xong, cô ấy thấp giọng hỏi tôi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Tôi nắm tay cô ấy, thân thể vẫn run rẩy: “Hoàn Tử, tôi bị hãm hại. Phó Hằng tính kế tôi. Tôi bị lừa, Tần Hạo bị người ta hạ thuốc."

Hoàn Tử ngây dại: “Có phải gần đây cậu đọc tiểu thuyết đến choáng váng rồi không?"

Tôi lắp bắp kể lại chuyện hôm qua cho cô ấy nghe. Hoàn Tử nghe xong nổi trận lôi đình, mắng tổ tông tám đời của Phó Hằng.

Tôi bảo cô ấy đi thăm Tần Hạo, Tần Hạo sắp kết hôn, ầm ĩ như vậy phải làm sao bây giờ, anh ta còn là giảng viên đại học nữa.

Hoàn Tử đồng ý, nhưng cô ấy vẫn không chịu rời khỏi tôi. Tôi hứa sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc cô ấy mới chịu đi.

Cô ấy mới vừa đi điện thoại của mẹ tôi đã tới, ở trong điện thoại chửi ầm lên, nói phóng viên đều chặn ở cửa nhà, hiện tại hàng xóm đều biết con gái bà ấy gả vào hào môn ngoại tình bị chồng bắt được.

Xong rồi, danh tiếng của tôi đã bị hủy hoại.

Tôi cắn răng, lên mạng. Một người nhỏ bé như tôi thực sự đã được lên báo nhờ Phó Hằng, thậm chí còn có cả video nữa. Mặc dù khuôn mặt của tôi không được quay trong video, nhưng quay được m.ô.n.g của Tần Hạo.

Bình luận phía dưới quả thực có thể làm mù mắt người ta. Phụ nữ mắng tôi là con đ**m Phan Kim Liên còn dễ hiểu, bọn đàn ông còn muốn some với tôi, thậm chí còn muốn quay phim, tôi không thể chịu đựng được những từ ngữ tục tĩu đó.

Tôi ném iPad và không dám lên mạng nữa.

Tôi ở nhà mệt nhọc ba ngày, Phó Hằng cũng vẫn không trở về.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Đợi đến ngày thứ tư, cửa nhà bị đẩy ra, người đi vào lại là một người đàn ông xa lạ. Người đàn ông lạ mặt đó có chìa khóa nhà tôi, tôi nhất thời sợ tới mức sờ lên d.a.o phay.

Sau lưng người này là Phó Hằng.

Hắn nhìn tôi, tựa như đang nhìn một đống rác rưởi, người đàn ông xa lạ kia đưa một phần văn kiện trong tay cho tôi: “Lâm tiểu thư, đây là thỏa thuận ly hôn, cô ký đi."

Phó Hằng đang ly hôn với tôi sao?

Tôi một tay cầm d.a.o phay nhìn thoáng qua thỏa thuận ly hôn một lần, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Nhà cửa, xe cộ, con cái, cái gì cũng là của hắn, hắn bảo tôi ra đi tay trắng. Thì ra đây chính là mục đích. Hắn giả vờ tốt với tôi chỉ để làm tôi tê liệt rồi giăng bẫy tôi để đuổi tôi ra khỏi nhà à?

Không hổ là Tổng tài, thật đúng là có thủ đoạn.

Tôi liền xé đơn ly hôn, cầm d.a.o phay đi về phía trước.

Luật sư kia sợ tới mức lui về phía sau, Phó Hằng chắn ở trước mặt hắn: “Lâm Lang, em làm gì?"

Tôi thật không ngờ mình sẽ bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến chính tôi cũng cảm thấy đáng sợ: "Phó Hằng, vì cái gì anh ngoại tình thì có thể xem như cái không có việc gì xảy ra, chỉ bởi vì anh có tiền nên có thể giẫm đạp tôi sao? Còn nữa, anh làm nhiều như vậy, đơn giản chính là muốn cho tôi ra khỏi nhà tay trắng, ngay cả danh dự của tôi cũng vứt bỏ, tôi không ngờ anh đối xử với tôi độc ác như vậy, là Hà Ưu Nhu dạy anh sao?"
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 31: Chương 31



Phó Hằng thoạt nhìn rất mệt mỏi, hắn nói: "Lâm Lang, ngoan ngoãn ký đơn ly hôn, anh không muốn em gặp phải phiền phức khác."

Tôi vung d.a.o vài lần và hét lên một cách điên cuồng: "Tôi không sợ, tôi không quan tâm. Phó Hằng, tôi có thể không cần tiền, nhưng là tôi muốn con, để con đi theo cho người ta dạy dỗ sao?"

Tôi gần như không nhịn được muốn chặt hắn ra, làm đến ước này, là buộc tôi từ bỏ quyền nuôi con, hắn thật đúng là có tâm.

Tôi điên rồi, không cho tôi sống tốt tôi sẽ không cho hắn sống tốt, nghĩ như vậy, d.a.o phay của tôi đã c.h.é.m về phía Phó Hằng.

Thật không ngờ, chúng tôi sẽ có ngày vung đao hướng về phía nhau.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân TríNếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Đương nhiên là Phó Hằng tránh thoát, nhưng tôi nhào tới c.h.é.m loạn một trận, hắn đành phải cùng luật sư lui ra ngoài. Đồ đạc loảng xoảng rơi ở bên chân, tôi cũng ngã xuống.

Tôi không thể thỏa hiệp như vậy, để mọi người coi thường tôi với tiếng xấu, càng không thể làm cho con gái tôi bởi vì tôi mà hổ thẹn, tôi muốn kiện lên tòa án, tôi muốn lấy lại những thứ thuộc về tôi.

Tôi nghĩ mình sẽ thua, nhưng không ngờ mình lại như một chiến binh. Khi tôi tìm thấy ảnh của Giang Nhất Hàng và gọi điện cho anh, anh nói với tôi: "Lâm Lang, em sớm nên tới tìm tôi."

Chương 17. Vụ ly hôn

Đối mặt với sự chắc chắn của Giang Nhất Hàng, tôi hơi ngượng ngùng, chẳng lẽ anh đã sớm nhìn thấu cuộc hôn nhân của tôi rồi sao?

Sợ tôi hiểu lầm, Giang Nhất Hàng vội vàng giải thích: “Tôi không có ý gì khác, tôi không can thiệp vào chuyện riêng tư của khách hàng."

Tôi cũng không biết phát bệnh ở đâu, vậy mà còn có thể cười lên: “Chúng ta là bạn bè mà."

Anh thế mà lại sửng sốt, cứ như vậy nhìn tôi.

Tôi không bắt được ánh mắt của anh.

Đôi mắt Giang Nhất Hàng dài và hẹp nhưng không nhỏ, mí mắt mỏng như dao, đồng tử đen trắng rõ ràng, lúc nhìn người đặc biệt ghét ác như thù.

Anh nhìn tôi, tôi liền cảm thấy chột dạ. Nhưng lúc tôi chật vật nhất anh cũng đã chứng kiến, tôi còn để ý cái gì? Tôi cúi chào anh: “Luật sư Giang, làm ơn.”

Anh mỉm cười nói với tôi: “Bình thân”

Tôi:...

Vụ kiện này của tôi không ai xem trọng, cũng chỉ có Giang Nhất Hàng dám nhận.

Phó Hằng có tiền, lại là bắt gian, còn có nhiều nhân chứng, lại còn làm ầm ĩ trên mạng nữa. Giang Nhất Hàng cũng thấy khó.

Tôi rất thất vọng: “Vậy chẳng phải là một chút hy vọng cũng không có sao?”

Ánh mắt anh nhìn tôi, trắng đen rõ ràng có loại kiên định không thể d.a.o động: “Không đến cuối cùng ai cũng không biết kết quả, tôi sẽ cố hết sức."

Nhưng có một số việc không phải cố hết sức là được.

Ngay lúc này, Tần Hạo đã xảy ra chuyện. Anh ta mất việc, kết hôn cũng không thành, phụ huynh hai bên ầm ĩ, bạn gái anh ta chịu không nổi liền lấy d.a.o c.ắ.t c.ổ tay. Cuối cùng tốt xấu gì cũng cứu được, nhưng hôn sự chắc chắn đã tan vỡ.

Tần Hạo không đúng, nhưng tôi nợ anh ta cũng là sự thật. Đây đối với anh ta mà nói, đây là tai bay vạ gió.

Tôi muốn đến bệnh viện giải thích với bạn gái Tần Hạo, nhưng Giang Nhất Hàng không cho, anh nói nếu không phải do Tần Hạo có ý nghĩ không an phận với tôi thì làm sao có thể để cho người ta lợi dụng sơ hở? Là đàn ông, anh ta nên gánh vác tất cả trách nhiệm.

Tôi không có tấm lòng như Giang Nhất Hàng, tôi đã cảm thấy là tôi làm hại.

Vì chuyện bạn gái Tần Hạo tự sát, tin tức đã bình ổn lại một lần nữa bùng nổ, tôi lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mỗi ngày bị người ta chửi rủa trên mạng, thậm chí còn có người chặn cửa mắng. Tôi đã có thể đoán được mức độ nghiêm trọng của những lời lăng mạ, lần này tôi không tức giận. Đây là đã có kinh nghiệm sao?

Tôi không dám về nhà, lại không về được nhà mẹ đẻ, Hoàn Tử cũng không bảo vệ được tôi.

Giang Nhất Hàng bảo tôi trước tiên hãy ở chỗ của anh.

Thực ra, như vậy là không đúng, nhưng anh nhất định không cho tôi rời khỏi bên cạnh anh.

Số điện thoại của tôi đã bị ai đó tiết lộ và tôi không dám sử dụng nó nữa. Tôi không có cái mới. Dù sao thì tôi cũng ở cùng Giang Nhất Hàng, nếu Hoàn Tử muốn tìm tôi thì tới tìm anh là được.

Tôi cũng không gặp lại Phó Hằng.

Cho đến ngày đó, em trai của bạn gái Tần Hạo dẫn theo một đám người xông vào nhà Giang Nhất Hàng, muốn anh giao tôi ra.

Bên ngoài có bảy tám người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, tất cả đều nhuộm tóc đỏ xanh, tay cầm gậy gộc.

Tôi không thể để Giang Nhất Hàng đi theo tôi gặp nạn, anh chỉ là luật sư của tôi.

Tôi bước ra ngoài và có người giật lấy quần áo của tôi.

Bọn họ la hét muốn lột s@ch tôi, ném tới quảng trường trung tâm.

Tôi nghĩ những ngày này tôi rất mạnh mẽ. Nhưng bây giờ, dưới sự công kích chửi rủa của bọn họ, tôi sụp đổ, tôi ôm đầu ngã xuống đất, thật hy vọng c.h.ế.t quách luôn đi.

Lời đồn đãi g.i.ế.c người, internet bạo lực g.i.ế.c người, không được người thân hiểu cũng g.i.ế.c người. Tôi đã bị cắt thành từng mảnh, còn muốn dựa vào sự oán giận để sống trên đời này sao?

Giang Nhất Hàng ra tay, tôi cũng không biết anh làm thế nào quật ngã người ta, anh là luật sư có thể động khẩu chứ tuyệt đối không thể động thủ.

Đám người kia chạy, nói muốn đi kiện anh, tôi vẫn muốn chết, nếu bởi vì tôi mà lại liên lụy, khiến anh không thể làm luật sư, tôi ngay cả c.h.ế.t cũng không muốn làm hại người khác.

Cho nên tôi chạy ra ngoài, tôi nói tôi là một ngôi sao chổi, tôi xin lỗi vì mình được sống, tôi thà c.h.ế.t còn hơn.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 32: Chương 32



Giang Nhất Hàng đưa tôi về, tát một cái vào mặt tôi. Anh dùng sức rất mạnh, đánh tôi mắt nhìn thấy sao băng. Anh chỉ vào mặt tôi mắng: “Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người phụ nữ không biết tự ái như em. Người đàn ông của em ngoại tình em chỉ ầm ĩ một chút rồi cho qua, cho rằng người ta còn có thể lãng tử quay đầu xem em là bảo bối sao? Bay giờ thì tốt lắm, bày ra bộ dạng muốn c.h.ế.t muốn sống. Lâm Lang, nếu em ngay cả c.h.ế.t cũng không sợ thì đứng ở trên tòa án đối phó với Phó Hằng cho tôi, Giang Nhất Hàng tôi chưa bao giờ thực hiện vụ kiện nào dở chừng. Chờ quan tòa xử xong, em thích c.h.ế.t chỗ nào thì c.h.ế.t chỗ đó, tôi tuyệt đối mặc kệ em.”

Bị đánh bị mắng, tôi bình tĩnh trở lại. Đúng vậy, người c.h.ế.t cần dũng khí, tôi sẽ lấy dũng khí muốn c.h.ế.t đi là được rồi. Phó Hằng là tôi chọn, cuộc hôn nhân này là tôi chọn, nếu tôi đã hưởng thụ ngọt ngào trước kia, tại sao không thể chịu đựng nỗi đau hiện tại?

Thấy tôi tỉnh táo lại, mặt anh lại hơi đỏ lên. Bàn tay từng đánh tôi kia sờ lên mặt tôi: “Xin lỗi, có đau không?"

Tôi c*n m** d***, muốn nói không đau, nhưng lại cảm thấy nóng rát. Anh thở dài và ôm tôi vào lòng.

Tôi vô cùng xấu hổ và khóc nức nở trong vòng tay của Giang Nhất Hàng.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Sau đó, Giang Nhất Hàng bế tôi trở lại giường trong phòng, để tôi ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng tôi lại mất ngủ.

Trước ngày hôm nay, tôi cảm thấy mình rất bất hạnh. Cha mẹ, chị gái đều không hiểu tôi, chồng ngoại tình, tôi còn bị người ta bắt gian, tôi cảm thấy mình là người khốn khổ nhất.

Nhưng trải qua ngày hôm nay, tôi mới phát hiện tôi không tệ như vậy. Tôi có người bạn tốt như Hoàn Tử, Giang Nhất Hàng lại giúp tôi như vậy, còn có Tần Hạo, tuy rằng anh ta làm chuyện có lỗi với tôi, nhưng anh ta vẫn đối tốt với tôi.

Cho nên, tinh thần tôi không nên sa sút, tôi phải tin tưởng vào Giang Nhất Hàng và tương lai của mình.

Tôi sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày bị Giang Nhất Hàng nhốt ở nhà viết tiểu thuyết. Cuối cùng cũng đợi được đến ngày tôi cùng Phó Hằng ra tòa.

Tôi không nhớ chính xác khoảng thời gian đó là bao lâu, nhưng tôi cảm thấy Phó Hằng gầy đi không ít, có lẽ cuộc sống của hắn cũng không dễ chịu. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là Hà Ưu Nhu lại đi cùng hắn. Người phụ nữ đó thậm chí còn chào hỏi thẩm phán xử lý vụ án của chúng tôi, họ có vẻ rất thân thiết.

Cô ta đây là khẩn trương chờ vào cửa, ngay cả chuyện ly hôn của Phó Hằng cũng phải tự tay lo liệu.

Lần đầu tiên tôi đến tòa án, không giống như suy nghĩ của tôi. Tòa án dân sự giống như một cuộc đàm phán hơn, nhưng luật sư của Phó Hằng hùng hổ dọa người, ngay từ đầu đã phơi bày toàn bộ sự bê bối này, biến tôi thành một người phụ nữ cô đơn tiêu tiền của chồng nhưng lại lén lút yêu đương cùng bạn thời đại học, càng quá đáng hơn, anh ta nhắc tới đứa con mà tôi bị sảy thai trước đó, nói tôi chủ động phá thai vì đứa trẻ là của người khác.

Tôi bất lực nhìn Phó Hằng, hắn có vẻ rất đồng tình, bấy lâu nay hắn đều nghĩ như vậy sao? Suy nghĩ như vậy có thể làm giảm bớt tội lỗi tự tay mình đã g.i.ế.c con sao?

Tôi cũng không biết năng lực của Giang Nhất Hàng, chỉ nghe Hoàn Tử nói anh rất lợi hại, nhưng nhìn luật sư của Phó Hằng, tôi cảm thấy không có hy vọng gì. Tuy nhiên, Giang Nhất Hàng nói rất đúng, không đến cuối cùng ai cũng không dám nói ai là người thắng.

Anh yêu cầu Tần Hạo ra tòa làm chứng.

Trong lúc đó, luật sư của Phó Hằng hỏi hắn rất nhiều vấn đề của tôi và Tần Hạo, khiến người ta cảm thấy giữa chúng tôi mập mờ, rất bất lợi cho tôi.

Lúc Giang Nhất Hàng đặt câu hỏi, anh hỏi nghề nghiệp và hôn nhân của Tần Hạo, còn hỏi vì sao anh ta nhận được cuộc gọi nhắc tên tôi lại đến câu lạc bộ.

Tần Hạo nói: "Bởi vì tôi biết Lâm Lang sống không tốt, chồng cô ấy ngoại tình với người phụ nữ khác sau lưng cô ấy.”

Một viên đá kích khởi ngàn tầng sóng, nhưng không có ai tin Tần Hạo, ngược lại cảm thấy anh ta đang vu khống Phó Hằng.

Nhưng Giang Nhất Hàng lại lấy ra tin nhắn điện thoại tôi nhận được, cả camera theo dõi của Hoàng Đô, hồ sơ thuê phòng khách sạn của Hoàng Đô và những người biết về chuyện này.

Hồ sơ thuê phòng ở Hoàng Đô không phải là tôi và Tần Hạo, mà là phòng bao được Phó Hằng bao lâu dài, kẻ ngốc nào lại ở trong phòng bao của chồng yêu đương vụng trộm với người khác?

Sau khi nghe người biết chuyện kể lại, mọi người nhận định người thuê phòng đêm đó là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi.

Đến lúc này, chúng tôi sẽ không còn thua thảm nữa. Nhưng Phó Hằng lại hét lớn rằng hắn sẽ không ly hôn. Tôi nhìn bộ dạng mất khống chế của hắn, trong lòng rất bi ai, không khỏi nói: "Phó Hằng, chẳng lẽ chúng tôi vạch trần bộ mặt thật của anh, anh không dám đối mặt sao?"

Hắn dùng sức lắc đầu: “Không, Lang Lang, anh muốn về nhà hỏi mẹ anh một chút, anh không biết gì cả, anh tưởng... em cho anh một cơ hội.”

Lại là những lời này, nhưng tôi không biết phải nói thế nào nữa, tôi chịu khổ còn chưa đủ sao?

Phó Hằng bỏ lại luật sư của mình, rời khỏi tòa án.

Tình cảnh này khiến phiên toà thực sự không thể tiếp tục nữa, đành phải tạm hoãn.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 33: Chương 33



Lúc Giang Nhất Hàng dẫn tôi ra ngoài, tôi rất hoang mang, không biết anh tìm được những thứ này bằng cách nào.

Giang Nhất Hàng rất kiêu ngạo: “Vụ kiện nhỏ như vậy nếu tôi đánh không thắng, còn làm đệ nhất luật sư cái gì?"

Ngày hôm sau, Phó Hằng liền tới tìm tôi. Hắn đến gặp tôi để thừa nhận lỗi lầm của mình. Hắn nói hắn về nhà hỏi, hóa ra tất cả đều là mẹ hắn làm.

Bởi vì hắn đuổi việc Hà Ưu Nhu, sự nghiệp trong nhà rơi cảnh khốn đốn, mẹ hắn rất tức giận, liền bày ra sự kiện Hoàng Đô.

Bà ta lấy trộm điện thoại của hắn gửi tin nhắn tôi, sau đó bảo hắn dẫn người đến Hoàng Đô.

Tôi tin hắn, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho hắn.

“Lang Lang, em hãy cho anh một cơ hội, vì anh quá quan tâm em, cho nên không chịu được sự phản bội."

Lời này nói thật buồn cười, hắn quan tâm tôi không thể chịu đựng được tôi phản bội, tôi quan tâm hắn nhất định phải tiếp nhận hắn phản bội sao?

Tôi lắc đầu: “Phó Hằng, đừng nói nữa. Nếu anh thực sự quan tâm tôi thì anh hẳn đã tin tưởng tôi rồi, lúc trước chỉ cần anh có một chút đầu óc thì anh đã biết, tôi sảy thai còn chưa tới một tháng, tôi vẫn còn sản dịch trong người, làm sao có thể quan hệ với Tần Hạo?"

Sắc mặt hắn trắng bệch, tựa như bị người ta đ.ấ.m vào, hoàn toàn không nói nên lời.

"Phó Hằng, tôi vì anh mà có gia đình không thể trở về, ngay cả cha mẹ cũng đều vứt bỏ tôi, còn trở thành con đ* trong mắt bàn dân thiên hạ. Nếu như anh thật sự thấy mình sai, xin anh hãy trả con cho tôi, cho tôi tất cả những gì tôi đáng được hưởng."

Hắn từ chối: “Không, anh sẽ không ly hôn. Lang Lang, trở lại bên cạnh anh, anh nhất định bù đắp cho em. Lúc đó, anh chịu rất nhiều áp lực khi có người chụp ảnh, còn bắt được chuyện tòa nhà nguy hiểm kia, anh không còn lựa chọn nào khác.”

Tôi hít sâu một hơi: “Cho nên, ly hôn đi.”

“Không, Lang Lang, anh đi giải thích với cha mẹ, giải thích với mọi người, anh triệu tập họp báo công khai xin lỗi, Lang Lang em đừng rời khỏi anh.”

Tôi khịt mũi coi thường: “Xin lỗi thế nào? Nói là mẹ ruột anh hãm hại tôi sao? Phó Hằng, tôi thấy Hà Ưu Nhu ở bên cạnh anh, tôi chúc hai người hạnh phúc.”

Lúc này, tôi xoay người rời đi trước.

Hoàn Tử vỗ tay cho tôi, lúc ăn cơm tối thưởng cho tôi một chai chân gà ngâm ớt.

Hoàn Tử nói tiểu thuyết của tôi nhận được phản hồi không tệ, bảo tôi hãy an tâm viết, rằng nó có thể trở thành một hit.

Nhưng tôi không an tâm được, từ chuyện Hoàng Đô phát sinh đến bây giờ đã gần hai tháng, tôi chưa từng gặp Trăn Trăn. Đứa con gái này, ở thời điểm tôi khổ sở nhất bị tôi vứt bỏ, tôi cảm thấy tôi không xứng làm một người mẹ.

Tôi đến thăm con bé ở cổng trường mẫu giáo.

Thấy con bé đi ra tôi rất vui mừng, lập tức chạy đến,

Trăn Trăn cũng nhìn thấy tôi, con bé ngây dại ra rồi khóc.

Cục cưng của mẹ, trái tim của mẹ, mẹ xin lỗi, mẹ đến rồi.

Nhưng không đợi tôi bước đến, tôi đã nhìn thấy Hà Ưu Nhu.

Người nhà họ Phó tới đón con bé lại là cô ta.

Chương 18. Trăn Trăn bị tai nạn xe

Trăn Trăn nhìn cô ta một cái, con bé vốn nhát gan, nhưng có thể vì quá nhớ tôi, lại to gan đi về phía tôi.

Có lẽ Hà Ưu Nhu không nhìn thấy tôi, cô ta không kiên nhẫn nhíu mày, hét lớn với bóng lưng của Trăn Trăn: “Mày đi đâu? Quay lại cho tao!”

Chỉ vài bước chân, Trăn Trăn đã chạy vào vòng tay tôi.

Tôi ôm con bé, thân thể nhỏ mềm mại trong lòng khiến tôi cảm thấy tìm lại được sức lực, tôi ôm chặt lấy con, nước mắt rơi như mưa.

Trăn Trăn ghé vào vai tôi khóc nói: "Mẹ, có phải mẹ không cần con nữa không? Bà nội nói mẹ theo trai, sau này không bao giờ cần con nữa?”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi không thèm trách Vương Á Như nói không lựa lời, hôn lung tung mặt Trăn Trăn, nói: "Trăn Trăn, sao mẹ lại không cần con? Chỉ là gần đây mẹ xảy ra một ít chuyện. Con yên tâm, chờ xong việc nhất định sẽ đưa con về bên cạnh mẹ.”

Bên tai tôi truyền đến tiếng cười khẩy. Hà Ưu Nhu khoanh tay nói: "Trăn Trăn, mẹ mày đang bận sinh con với người đàn ông khác, cô ta sẽ không cần mày đâu. Đi theo tao."

Cô ta thực sự đã nói những lời khó nghe như vậy trước mặt con bé!

Tôi tức giận, toàn thân run rẩy, đứng lên chất vấn cô ta: “Hà Ưu Nhu, không phải cô luôn tự xưng là tiểu thư khuê các sao? Bộ dạng ác độc này của cô thật nên để Phó Hằng nhìn thấy.”

Cô ta không kiên nhẫn nhìn đồng hồ kim cương trên cổ tay: “Cô từ bỏ đi, A Hằng thích tôi vì mọi thứ tôi có, anh ấy có cần phải đối tốt với một người phụ nữ có thể ngủ với bất kỳ ai như cô không? Nhưng mà cô quả thực rất kiên cường, quả nhiên là vô địch đê tiện. Lâm Lang, nhìn xem bộ dạng cô bây giờ có giống một con một con đ ĩ không!"
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 34: Chương 34



Giọng cô mắng không nhỏ, rất nhiều phụ huynh đón con bên cạnh đều nhìn qua.

Trăn Trăn đã lớn và có thể nghe hiểu được những lời Hà Ưu Nhu nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé tức giận đỏ bừng, đưa tay đánh cô ta: “Bà không được mắng mẹ tôi.”

Chiều cao của Trăn Trăn vừa chạm đến bụng dưới của cô ta, chắc hẳn là rất đau khi bị búa nhỏ đập vào, Hà Ưu Nhu nhíu mày. Cô ta túm lấy cổ Trăn Trăn: "Con đ ĩ nhỏ kia, mày cũng vô học như con đ ĩ mẹ mày vậy. Tao đang mang thai đứa con của cha mày, mày muốn làm tao sảy thai sao?"

Cô ta thế mà đã mang thai, tôi và Phó Hằng còn chưa ly hôn. Sớm biết như vậy tôi nên ghi âm, phiên tòa lần sau trong tay tôi đã có chứng cứ.

Tôi kéo tay cô ta ra, đưa theo Trăn Trăn rời đi: “Trăn Trăn chúng ta đi thôi."

Trong lòng tôi nghĩ, cô ta hẳn sẽ vui vẻ nhìn tôi mang con bé đi, sau đó đi tìm Phó Hằng và Vương Á Như để tố cáo tôi một trận. Đây là cơ hội tốt để tôi gặp Phó Hằng, tôi sẽ không để người phụ nữ khác ngược đãi con gái mình.

Nhưng không ai biết tại sao Hà Ưu Nhu lại vội vàng chạy tới, kéo mạnh Trăn Trăn, dọa con bé khóc thét.

Tôi đẩy cô ta ra: “Cô làm gì vậy? Tôi là mẹ của con bé, tôi hiện tại có quyền đưa con bé đi."

"Lâm Lang cô đừng tưởng rằng cô đưa con đ ĩ nhỏ này đi thì có cơ hội gặp A Hằng, tôi sẽ không để cho cô thực hiện điều đó.”

“Mày lại đây cho tao." Cô ta lại cố kéo Trăn Trăn.

Sau khi xô đẩy, chúng tôi đã đứng trên đường.

Lần này Trăn Trăn không khóc nữa, con bé như một con hổ nhỏ cắn cổ tay Hà Ưu Nhu.

Hà Ưu Nhu bị đau, cô ta thét chói tai đẩy Trăn Trăn ra. Cô ta dừng sức rất mạnh, mà Trăn Trăn là một đứa trẻ con, tôi thấy con gái mình bay lên như một chiếc lá và rơi xuống giữa đường.

Đầu óc tôi trống rỗng, tiếng phanh chói tai đó trở thành âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy.

Bầu trời và mặt đất quay tròn, mặt trời đổi màu và tất cả đều đỏ như máu.

“Trăn Trăn!" Tiếng thét của tôi như xé rách cổ họng, nhưng tất cả đều ngăn cản không được.

Cơ thể nhỏ bé của Trăn Trăn bị xe tông trúng, bay lên lại rơi xuống đường.

Tôi chạy tới như một kẻ điên, hai đầu gối quỳ xuống nhưng tay run rẩy không dám chạm vào con bé. Nhiều m.á.u như vậy, rốt cuộc là từ đâu chảy ra.

Trăn Trăn, Trăn Trăn, con gái của mẹ, mẹ ở đây, mẹ ở đây, đừng sợ.

Cứu với, cứu với, làm ơn cứu con tôi.

Tôi như một kẻ điên dập đầu với đám đông mà tôi không thấy rõ màu sắc, giống như như vậy có thể cứu Trăn Trăn.

Người gây ra tai nạn quá sợ hãi, sau khi được mọi người nhắc nhở, anh ta đã gọi 110, 120 và 112*. Trăn Trăn của tôi được nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương, tôi cũng không biết là làm sao bò lên.

*(110: cảnh sát phản ứng nhanh; 120: cấp cứu, 112: cứu hộ cứu nạn)

Thời gian lập tức biến thành núi đao biển lửa, tôi gác trên mũi đao, nhìn đèn cứu hộ màu đỏ trong phòng phẫu thuật, cả người gần như sụp đổ.

Tôi không dám nghĩ, rồi lại nhịn không được nghĩ. Nếu Trăn Trăn xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không thể sống tiếp được.

Lúc Phó Hằng xuất hiện trong hành lang, tôi bỗng nhiên có sức lực, giống như điên nhào tới túm lấy quần áo của hắn.

Một cái tát mạnh vào mặt hắn, tôi gần như nhảy dựng lên đánh hắn, tát lật mặt hắn qua một bên.

Phó Hằng sững sờ, cha mẹ hắn ở phía sau lại phản ứng lại, mẹ hắn giống như một con ch.ó điên kéo tóc tôi, hung hăng đánh tôi, vừa đánh vừa mắng: “Người phụ nữ không biết xấu hổ, cô hại nhà tôi còn chưa đủ, còn muốn tới hại cháu gái tôi."

Tôi đã chịu đựng bà ta đủ rồi! Tôi hung hăng đẩy bà ta ra, lưng bà ta đụng vào tường, tôi chỉ vào chóp mũi bà tôi nói: "Vương Á Như, Phó Hằng, tôi nói cho các người biết, người đẩy con gái tôi ra đường chính là Hà Ưu Nhu, các người là đồng lõa, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi g.i.ế.c tất cả các người!"

Người ta nói mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ không muốn sống, hiện tại tôi chính là người không muốn sống, thế cho nên Vương Á Như sợ tới mức trốn vào trong lòng chồng bà ta, run lẩy bẩy.

Phó Hằng hít sâu một hơi, đè vai tôi lại hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Tôi chưa kịp nói, cảnh sát đã đến, bọn họ muốn tìm tôi lấy khẩu cung.

Bộ dạng hiện tại của tôi thực sự không thích hợp, Phó Hằng đi thương lượng với bọn họ, lấy thân phận cha của Trăn Trăn tìm hiểu tình tiết vụ án.

Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, ngay khi bác sĩ đi ra tôi đã xông lên.

Bác sĩ cũng là một người phụ nữ, bà ấy biết tâm trạng của một người mẹ, cho nên không đợi tôi nói chuyện đã đỡ lấy tôi: “Đừng kích động, phẫu thuật coi như thành công."

Tôi chỉ nghe được hai chữ thành công, không hiểu được ý tứ coi như là gì.

Bác sĩ cũng rất mệt mỏi, bà ấy không nhiều lời với tôi, bảo tôi đến phòng bệnh chờ.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Trăn Trăn. Con bé nằm đó, như một con búp bê vải được ghép lại. Khuôn mặt trong suốt, ngay cả đôi môi cũng trong suốt, hàng mi dài giống như là giả.

Tôi che miệng, cố gắng không để mình khóc thành tiếng.

Vị bác sĩ kia đi theo, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. Khóe mắt bà ấy có nếp nhăn, lúc này nhìn tôi rất trìu mến. Bà ấy nói: "Tôi họ Trình, tôi muốn nói chuyện với cô.”

Tim tôi thắt lại: “Bác sĩ Trình, Trăn Trăn còn có vấn đề gì không?"
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 35: Chương 35



“Mẹ Trăn Trăn, Lương Khải Siêu có câu, phụ nữ yếu đuối, nhưng làm mẹ thì mạnh mẽ. Bây giờ con bé cần mẹ, cho nên cô nhất định phải kiên cường."

Tôi nghe được ý tứ trong lời này, không khỏi cắn chặt môi một cái: “Bác sĩ, bà muốn nói gì?"

“Tuy rằng phẫu thuật thành công, nhưng khi nào tỉnh lại thì chưa rõ, cô phải chuẩn bị tâm lý.”

Giống như có một khối thủy tinh trong tim tôi, sau khi bà ấy nói xong, thủy tinh của tôi hoàn toàn vỡ nát.

"Ý bà là con tôi có thể trở thành người thực vật?"

"Có thể."

Tôi không nghe được bác sĩ nói gì sau đó, không biết bà ấy rời đi khi nào, cũng không biết Phó Hằng vào lúc nào.

Hiển nhiên hắn đã đi tìm hiểu qua tình huống, hắn đứng ở bên cạnh tôi, thật lâu sau mới nói một câu xin lỗi.

Tôi không có sức so đo với hắn, tôi chỉ hy vọng thời gian có thể đảo ngược, tôi sẽ không đi thăm Trăn Trăn, cũng sẽ không phát sinh tranh chấp với Hà Ưu Nhu.

Tôi ngơ ngác suốt ba ngày.

Trong thời gian đó, có rất nhiều người đến bệnh viện, bao gồm mẹ, cha, chị gái, anh rể, cha mẹ của Phó Hằng và họ hàng của hắn. Tôi đều lờ họ đi, không quan t@m đến những gì họ nói.

Chỉ có lúc Hoàn Tử đến tôi mới ghé vào trên người cô ấy, nói cho cô ấy nghe sự hối hận của tôi.

Đến ngày thứ tư, Trăn Trăn vẫn chưa tỉnh lại, tôi gần như đã chấp nhận sự thật này.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới Hà Ưu Nhu, nhớ tới cảnh sát tìm tôi lấy khẩu cung, có phải tôi nên đi xem hay không, không thể buông tha cho hung thủ đã hại Trăn Trăn.

Nhưng tôi còn chưa đi, cô ta đã tới.

Cô ta vừa đến liền chạy tới ôm lấy Phó Hằng, nói cô ta bị oan, hiện tại cảnh sát đã trả lại trong sạch cho cô ta, là Trăn Trăn tự mình chạy ra đường.

Cô ta đây là thoát tội?

Tôi nhìn quanh nhưng không thấy có gì tiện tay, liền xách một rổ trứng gà không biết ai mang đến xông ra ngoài.

Cô ta không né tránh, bị tôi ném toàn bộ vào người.

Cô ta chật vật đứng ở nơi đó, lôi kéo Phó Hằng khóc lớn.

Phó Hằng rất mệt mỏi, hắn nói với tôi: "Lang Lang, em đừng như vậy."

Tôi cười khẩy. Có lẽ trong bụng Hà Ưu Nhu có con của hắn nên hắn mới đứng về phía kẻ đã làm hại con gái mình.

Tôi vào phòng, đóng cửa lại, nhốt bọn họ ở bên ngoài.

Nhìn thân thể nhỏ bé cắm đầy ống dẫn của Trăn Trăn, tôi lại căm hận bản thân mình vô dụng, thậm chí ngay cả hung thủ hại con bé tôi cũng không trừng phạt được.

Tôi tìm Giang Nhất Hàng cùng tôi đến đồn công an.

Giang Nhất Hàng có người quen, rất nhanh liền biết rõ ràng, là có người âm thầm động tay động chân, phá hủy camera nơi đó. Còn tài xế kia cũng khẳng định là con bé tự mình xông lên, càng không có ai chịu làm chứng, cho nên Hà Ưu Nhu được phóng thích vì vô tội.

Ra khỏi đồn công an, Giang Nhất Hàng nói với tôi: "Lâm Lang, em đừng nản lòng, lúc đó chắc chắn có người nhìn thấy, mọi người bây giờ đều thích dùng điện thoại quay chụp, chỉ cần chúng ta chịu tìm, nhất định sẽ tìm được chứng cứ tố cáo cô ta."

Giang Nhất Hàng nhíu mày: “Em đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Tôi cười rộ lên: “Tôi có thể làm chuyện ngốc gì? Anh đừng lo lắng, tôi chỉ muốn chăm sóc Trăn Trăn thật tốt, tôi nghĩ con bé sẽ khá hơn."

Anh ôm tôi một cái: “Ừm, chúng ta tìm chuyên gia nước ngoài, nhất định sẽ chữa được."

Lời của Giang Nhất Hàng cho tôi sức mạnh, tôi rất cảm ơn anh.

Trở lại bệnh viện, Phó Hằng đang tìm tôi khắp nơi.

Thấy Giang Nhất Hàng đưa tôi về, sắc mặt hắn không tốt lắm, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi xem hắn như người vô hình, lập tức trở về phòng. Hắn cũng theo tôi trở về, nhìn tôi rơi nước mắt lên mặt Trăn Trăn, những lời muốn nói đều nuốt trở lại.

Tôi lại ngẩng đầu, nói với hắn: "Phó Hằng, anh có thể cút ra ngoài hay không?"

Không đợi hắn nói chuyện tôi tiếp tục nói: "Con bé bị như thế này, chúng ta đều có trách nhiệm. Nhưng trách nhiệm nặng nhất chính là anh, nếu anh không ngoại tình, nếu anh không dẫn Hà Ưu Nhu đến nhà, nếu anh không cho cô ta đi đón Trăn Trăn, sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy sao? Hà Ưu Nhu là hung thủ, anh cũng là hung thủ."

Hắn bỗng nhiên quỳ gối trước mặt tôi, khóc lóc kéo tay tôi: “Lang Lang, anh xin lỗi em."

Ánh mắt tôi hờ hững, cảm thấy rất buồn cười, nhưng nước mắt lại không ngừng nhảy ra ngoài: “Phó Hằng à, chúng ta là tình yêu đích thực, tôi cũng muốn cùng anh có cuộc hôn nhân lâu dài. Xảy ra vấn đề không phải chuyện của một người, nhưng anh và người nhà của anh quá ác độc, quá ghê tởm. Đừng nói anh không biết, thật ra anh đều hiểu được, cho dù bọn họ làm cái gì, anh cũng đều là đồng lõa của bọn họ. Cho nên bây giờ nganhươi cút cho tôi, tôi và Trăn Trăn đều không muốn nhìn thấy anh.”

Tâm tình của tôi không tốt, Phó Hằng lựa chọn thỏa hiệp, lúc hắn đi tới cửa tôi bỗng nhiên gọi hắn lại: “Phó Hằng, chờ một chút."

Hắn quay đầu lại, ánh mắt ửng hổng mang theo hi vọng.

Tôi lại quỷ dị cười rộ lên: “Nghe nói Hà Ưu Nhu mang thai, anh cảm thấy anh có thể làm cha được không?"
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 36: Chương 36



Chương 19. Tôi đ.â.m vào bụng dưới của cô ta

Phó Hằng rùng mình: “Lang Lang...”

Tôi xua tay ngăn hắn lại: “Anh đi đi.”

Phó Hằng còn hơi do dự, tôi lại không kiên nhẫn.

Hắn đành phải nói: "Em bình tĩnh một chút, ngày mai anh lại đến.”

Hắn đi rồi, tôi cũng sụp đổ, ngồi dưới đất nửa ngày không nhúc nhích.

Tôi biết tôi không được như vậy, mấy ngày nay tôi không ăn không uống không ngủ, cân nặng giảm xuống, tinh thần cũng không tốt, tim đập đặc biệt nhanh, còn tiếp tục như vậy tôi sẽ ngã quỵ.

Bác sĩ Trình nói rất đúng, người làm mẹ rất mạnh mẽ, tôi phải chăm sóc Trăn Trăn thật tốt.

Mấy ngày sau cuối cùng tôi cũng trông giống một người bình thường, tắm rửa thay quần áo bắt đầu ăn cơm, béo là không thể nào, tốt xấu gì cũng có tinh thần một chút.

Nhưng Trăn Trăn của tôi vẫn chưa tỉnh.

Mỗi ngày tôi nói chuyện cũng con, hát cho con nghe, kể chuyện cho con, nói cho con biết tôi yêu con nhiều như thế nào, Trăn Trăn của tôi ngoan như vậy, nghe được lời của tôi nhất định sẽ tỉnh lại.

Nhưng lần này Trăn Trăn giống như thực sự đã giận tôi, con bé vẫn ngủ, người cũng gầy hẳn đi, vẫn không chịu mở mắt nhìn tôi.

Tôi có vẻ bình thường, nhưng tâm lý thì đã sụp đổ.

Sắp sang năm mới rồi. Thành phố đã có trận tuyết đầu mùa. Sinh nhật Trăn Trăn là hai mươi tám tháng chạp, ngày con bé được sinh ra cũng có tuyết rơi.

Tôi đã mua cho bé một chiếc bánh ngọt và một con búp bê Barbie con bé yêu thích để mừng sinh nhật lần thứ tư.

Hoàn Tử vẫn rất lo lắng nhìn tôi, cô ấy luôn cảm thấy trên vai hai tôi có ngọn núi đè nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Phó Hằng ở cửa không dám đi vào, bởi vì trong khoảng thời gian này mỗi lần hắn đến tôi đều nổi giận.

Hôm nay tôi không như vậy, tôi gọi hắn vào, bảo hắn hát cho Trăn Trăn nghe và chúc con bé sinh nhật vui vẻ.

Chúng tôi tổ chức tiệc sinh nhật long trọng như vậy, nhưng Trăn Trăn vẫn chưa tỉnh.

Tôi đã suy sụp.

Trăn Trăn của tôi thậm chí ngay cả bánh ngọt dâu tây thích nhất cũng không ăn.

Tôi cảm thấy như mình sẽ phát điên nếu không làm điều gì đó.

Sau khi dành hai ngày để nghiên cứu và mua một con d.a.o gọt hoa quả, tôi đã xuất hiện trước mặt Hà Ưu Nhu.

Bọn họ nói lúc mới đầu xảy ra chuyện cô ta đi tới chỗ nào cũng có người đi theo, sau đó cảm thấy không có việc gì mới trở nên táo bạo hơn, lại thật không ngờ, ngày ba mươi Tết tôi cho cô ta một niềm vui bất ngờ.

Tôi chặn trước cửa nhà cô ta, nơi này, nhờ một điếu thuốc Trung Hoa, tôi biết được từ tài xế Tiểu Dương của Phó Hằng.

Lúc Hà Ưu Nhu nhìn thấy tôi rất bất ngờ, cô ta như ý thức được cái gì quay đầu muốn chạy.

Tôi nhe răng cười, làm sao có thể để cho cô ta chạy.

Con d.a.o sáng như tuyết vừa mới mở lưỡi, tôi đ.â.m và dưới phần bụng mềm của cô ta bằng tất cả sức lực của mình.

Ha ha, quà mừng năm mới thế này, Hà Ưu Nhu, cô có vui không, có bất ngờ không?

Trăn Trăn của tôi không tỉnh lại tôi cũng không muốn sống, cho nên để Hà Ưu Nhu cùng con của cô ta chôn cùng chúng tôi đi.

Máu tươi phun tung tóe trên tuyết đọng, tôi cảm cảm thấy kh*** c*m dâng trào.

Nhìn vẻ mặt không tin, hoảng sợ lại tuyệt vọng của Hà Ưu Nhu, tôi rất vui vẻ.

Cô ta cho rằng tôi là con dê con, không có tiền cũng không có quyền, chỉ có thể cho cô ta bắt nạt, lại không biết một khi thỏ nóng giận đều có thể cắn người, kẻ yếu có cách trả thù của kẻ yếu.

Chỉ là trong lòng tôi cũng đau, tôi nghĩ tới Giang Nhất Hàng, tôi xin lỗi với anh, anh nhất định hận tôi đến chết.Trong lòng anh không có vấn đề pháp luật nào không giải quyết được, chỉ có ngu xuẩn mới hi sinh bản thân, nhưng tôi vẫn luôn ngu xuẩn.

Tôi không chạy trốn, chờ cảnh sát đến bắt tôi.

Tôi cũng rất bình tĩnh, cảnh sát hỏi gì tôi cũng thành thật trả lời.

Tất nhiên, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng tôi đã cố tình g.i.ế.c người và tôi đã bị nhốt.

Thực sự tôi không có gì phải lo lắng, cha mẹ đều coi như tôi là kẻ bất hiếu, Trăn Trăn còn có Phó Hằng, tôi có thể an tâm chờ chết.

Một tuần sau, tôi được thả ra.

Nhìn thấy khuôn mặt có thể so sánh với đáy nồi của Giang Nhất Hàng, tôi còn áy náy cười cười. Anh nghiến răng nghiến lợi, hơi mất kiểm soát, sau đó anh nói với tôi nhìn thấy tôi rất muốn tát tôi mấy cái.

Nhưng mà Giang Nhất Hàng chính là Giang Nhất Hàng, sau khi anh tỉnh táo đưa tôi đi, cũng nói cho tôi biết Hà Ưu Nhu chưa chết. Anh châm chọc tôi: "Nếu g.i.ế.c người thì phải g.i.ế.c cho c.h.ế.t đi, bây giờ người ta không chết, em lại hi sinh bản thân mình, em thật đúng là không phải ngu xuẩn bình thường."

Bảy ngày trong trại giam giống như bảy năm vậy. Tôi đã kiệt sức thành một bà già, anh nói chuyện tôi chỉ là cười ngây ngô, cái gì cũng không trả lời được.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 37: Chương 37



Anh bỗng nhiên dừng xe ở ngã tư, hơi bối rối cúi người ôm lấy tôi, tôi có thể cảm giác được thân thể anh đang run rẩy.

Tôi ngây ngốc ôm anh, một cử động cũng không dám.

Cũng không biết qua bao lâu. Một phút? Hay một giờ? Cuối cùng anh cũng buông tôi ra: “Nhưng may mà cô ta chưa chết, em cũng không sao."

Tôi chớp chớp mắt, thực sự choáng váng, cái gì cũng không hiểu.

Sau này tôi mới hiểu được, tôi không g.i.ế.c Hà Ưu Nhu, lại khiến cô ta sảy thai.

Cô ta và gia đình nổi giận, muốn kiện tôi đến chết. Nhưng Phó Hằng đã thỏa thuận với cô ta, hắn sẽ kết hôn với cô ta, còn chuyển mười phần trăm cổ phần của mình ở công ty cho cô ta.

Lúc cô ta còn đang suy nghĩ, Giang Nhất Hàng cũng tìm tới, anh đã tìm được video cô ta đẩy Trăn Trăn.

Người phụ nữ này hoàn toàn không ngờ có hai người đàn ông vì tôi mà muốn lấy lòng cô ta. Là một người khôn khéo, cô ta ập tức đồng ý với Phó Hằng, đây coi như là thắng lợi.

Ban đầu Giang Nhất Hàng cũng không biết điều kiện của Phó Hằng, sau khi biết rồi cũng không cần phải nhắc nhở hắn nữa.

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy Giang Nhất Hàng thay tôi làm chủ một lần, bảo tôi hãy trân trọng mạng sống của mình và tránh xa Phó Hằng.

Tôi bị nhốt bảy ngày, lúc nhìn thấy bầu trời cảm thấy rất xanh, ngay cả không khí lạnh như băng cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Tôi bị Hoàn Tử mang về nhà tắm rửa thay quần áo, còn đi cắt tóc ngắn, tất cả bắt đầu lại từ đầu.

Trăn Trăn vẫn an tĩnh nằm trong bệnh viện, làn da tái nhợt gần như trong suốt, càng giống búp bê.

Tôi không khóc, mấy ngày nay tôi xem như suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần Trăn Trăn còn ở một ngày tôi không nên ngu ngốc mà từ bỏ con bé, đây mới thực sự là có lỗi với con bé.

Tôi cầm tay Trăn Trăn, nói với con: "Bảo bối, mấy ngày nay mẹ không ở đây, con không nhớ mẹ sao? Mẹ đi trải qua cuộc phiêu lưu, mấy ngày nay mẹ không làm gì cả, chỉ ở một nơi bốn phía đều là tường mà suy nghĩ, nghĩ đến nếu như con tỉnh lại không nhìn thấy mẹ thì nên làm cái gì? Cho nên sau này mẹ nhất định sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa, mẹ muốn ở cùng con gái của mẹ, làm tiên nữ bảo vệ lợi hại nhất của con. Cho nên, Người đẹp ngủ trong rừng của mẹ, con tỉnh lại đi, chúng ta không cần chờ hoàng tử, vì người mẹ tiên nữ của con, tỉnh lại đi."

Trăn Trăn của tôi vẫn lang thang trong thế giới cổ tích như Người đẹp ngủ trong rừng, tôi chỉ để mắt đến con bé, nên không biết rằng Phó Hằng đang khóc ở bên ngoài như một đứa trẻ.

Gặp lại Phó Hằng, là vài ngày sau.

Hắn cầm một túi hồ sơ, tới đón tôi đến Cục Dân chính.

Tôi tự nhiên hào phóng lên xe của hắn, một luồng gió xuân se lạnh thổi tung mái tóc ngắn của tôi.

Đôi mắt Phó Hằng chăm chú nhìn về phía trước, ngay cả cằm cũng căng thẳng.

Tôi cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng cũng ly hôn.

Nhưng lúc làm thủ tục ly hôn vẫn xảy ra một chút ngoài ý muốn.

Lúc tôi sắp ký tên vào bản thỏa thuận, hắn bỗng ôm lấy tôi, một người đàn ông đẹp trai toàn thân mặc đồ hiệu vừa khóc vừa nói xin lỗi tôi.

Bị nhiều người nhìn như vậy, tôi bối rối.

Nhân viên văn phòng là một chị gái hơn bốn mươi tuổi, chị ấy nhíu mày, nói với tôi: "Hay là cô suy nghĩ lại, tôi thấy chàng trai này thật lòng không muốn ly hôn, hai người đến với nhau không dễ dàng gì."

Tôi lại không do dự mà ký tên, ngẩng đầu nói với chị ấy: "Không phải anh ta không muốn ly hôn, chỉ là đang truy điệu cuộc hôn nhân này."

Có lẽ là ngoại hình hắn quá tốt, rất nhiều người đều đồng tình với hắn, cảm thấy tôi là một người phụ nữ vô tình vô nghĩa.

Cuối cùng cũng lấy được giấy ly hôn và nó cũng màu đỏ, tôi còn tưởng rằng nó màu xanh lá cây chứ.

Phó Hằng đã khôi phục thái độ bình thường, ngoại trừ ánh mắt hơi đỏ những thứ khác tất đều rất tốt, giống trong tổng tài trong truyền thuyết.

Tôi nhìn bóng dáng của hắn, thầm nghĩ mình đã mất đi một tư liệu sống về tổng giám đốc bá đạo.

Hắn giao túi hồ sơ trong tay cho tôi: “Em có thể quay về sống trong ngôi nhà này. Anh sẽ dành thời gian để thu dọn đồ đạc của mình."

Tôi cũng không có cái loại cốt khí cái gì cũng không cần, đoạn hôn nhân này tôi cũng có trả giá, đây là tôi nên có, hơn nữa tôi còn phải nuôi Trăn Trăn.

Phó Hằng coi như trượng nghĩa, giao quyền nuôi dưỡng Trăn Trăn cho tôi, nhưng tiền thuốc men đều do hắn gánh vác, cho đến khi con khỏe mới thôi. Ngoài căn nhà ra, một số cổ phiếu và quỹ riêng của hắn đều cho tôi, tuy rằng tôi không được chia một đồng tiền nào của nhà họ Phó bọn họ, nhưng những thứ này cũng đủ để tôi cũng trở thành một tiểu phú bà, vượt qua tấm chi phiếu một triệu kia.

“Lang Lang, chúng ta đi ăn một bữa cơm đi.”

Trước kia xem ti vi từng thấy, ly hôn đi ăn cơm chia tay, vợ chồng từng ăn cơm trong một cái nồi từ đó sau này liền trở thành người xa lạ không có quan hệ.

Tôi từ chối: "Phó Hằng, ăn uống là nơi khởi đầu của mọi mối quan hệ, yêu đương là từ bữa cơm mà bắt đầu, ly hôn như vậy coi như xong, bảo trọng."

Hắn không ép buộc tôi, chúng tôi chia tay nhau ở lối vào Cục Dân chính, một người đi bên trái và một người đi bên phải.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 38: Chương 38



Tôi đi rất nhanh, chỉ nhìn mặt đất dưới chân, như thể chỉ có cách bước đi như thế này tôi mới có thể ổn định cảm xúc của mình. Hai năm yêu đương, bốn năm hôn nhân, tôi và Phó Hằng từng có một tình yêu nồng cháy và một cuộc sống ngọt ngào, chỉ cần nghĩ lại, tất cả những điều tốt và xấu đều hiện lên trong đầu tôi.

Bây giờ, cuối cùng chúng tôi đã bước trên hai con đường khác nhau. Từ giờ trở đi, sẽ có một người khác giúp hắn sắp xếp quần áo, nấu ăn cho hắn và ôm hắn ngủ.

Tôi ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt chảy xuống. Phó Hằng, nhớ tới lời thề ngày kết hôn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một lời nói dối. Lời thề thực chất là một lời nói dối.

Ta thất hồn lạc phách về tới bệnh viện, bỗng nhiên nhìn thấy cửa phòng bệnh Trăn Trăn rất nhiều người vây quanh, trái tim của tôi thoáng cái liền rơi vào hồ nước lạnh lẽo. Trăn Trăn, Trăn Trăn của tôi đã xảy ra chuyện gì?

Trăn Trăn đúng là đã xảy ra chuyện, nhưng là chuyện tốt, con bé đã tỉnh lại!!

Tôi quỳ rạp trên mặt đất dùng sức dập đầu ba cái, cho bác sĩ, cho ông trời, cho Trăn Trăn.

Bảo bối của mẹ, con vẫn không đành lòng từ bỏ mẹ, con biết đấy, mẹ sẽ ra sao nếu không có con.

Tôi bảo Hoàn Tử gọi điện thoại cho Phó Hằng, nói cho hắn biết Trăn Trăn đã tỉnh.

Hắn đến thăm Trăn Trăn một lần, tôi không ở đây, từ đó về sau hắn bận rộn chuẩn bị hôn lễ nên không xuất hiện nữa. Thực ra thời gian đến thăm con không đến mức không có, nhưng có lẽ là Hà Ưu Nhu không cho. Như vậy càng tốt, tôi không hy vọng hắn tới quá thường xuyên, Trăn Trăn sẽ quen với việc không có cha.

Cha mẹ tôi, chị gái và anh rể đều đã tới, Phó Hằng không làm khó bọn họ, nên làm gì thì làm. Nhưng lòng dạ tôi hẹp hòi, lúc tôi khó khăn như vậy bọn họ đều không xuất hiện, tôi vẫn ghi hận.

Mẹ tôi nhìn ra, bà ấy ngồi một lát rồi đi, xem ra rất khó chịu.

Sau đó, Tần Hạo cũng tới. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta trực tiếp chính diện sau khi xảy ra chuyện. Thực ra, Hoàn Tử đã sớm nói cho ta biết, Tần Hạo đã tới rất nhiều lần, nhưng không dám gặp tôi.

Tần Hạo cũng là người bị hại, nếu yêu một người là tội, thì tôi cũng có tội. Chúng tôi đều là tội đồ không thể tha thứ.

Về sau nữa, Trăn Trăn xuất viện về nhà dưỡng bệnh, tôi không thể tiếp tục làm việc cho giáo sư Kiều nữa, đành phải ở nhà viết tiểu thuyết.

Hôn lễ của Phó Hằng vô cùng long trọng, lên trang tin tức của địa phương, là ông cậu Phó thị trưởng của Hà Ưu Nhu làm chủ hôn.

Hoàn Tử gọi điện thoại cho tôi, cô ấy ở đầu dây bên kia gặm táo nói: "Lang Lang, tôi thấy con d.a.o kia của cậu thật sự làm con khốn Hà Ưu Nhu bị thương không nhẹ, cô ta thậm chí còn không thể đi vững, sao lại vội vã kết hôn như vậy?"

“Ai mà biết được?" Tôi thản nhiên trả lời một câu, liền chuyển đề tài.

Tiểu thuyết của tôi lên kệ, nhận được nhiều đánh giá tốt, Hoàn Tử bảo tôi viết rất hay.

Một tháng sau, tôi lấy được tiền nhuận bút, số tiền lên tới hơn một vạn.

Hoàn Tử nói tôi đen tình đỏ bạc, không thành công trong tình yêu nhưng lại thành công trong sự nghiệp, bộ truyện đầu tay của tôi sẽ trở thành hit.

Thật ra tôi tự mình biết, tôi viết được nhờ đâu, rõ ràng là cuộc đời của tôi.

Tôi đưa Trăn Trăn đi bệnh viện kiểm tra lại, lúc lấy thuốc gặp Vương Á Như.

Trên cánh tay bà ta bó thạch cao, người tiều tụy ngay cả trang điểm cũng khó che giấu, giống như thay đổi thành một người khác so với bộ dáng vênh váo tự đắc trước kia.

Tôi nghe nữ hoàng tin đồn Hoàn Tử nói, trước kia Vương Á Như đề cao Hà Ưu Nhu như vậy, nằm mơ cũng muốn con trai cưới cô ta vào cửa, nhưng thật sự trở thành người một nhà bọn họ ở chung cũng không mấy tốt.

Cả hai đều có tính cách cực kỳ mạnh mẽ và họ bắt đầu xảy ra xung đột ngay sau ngày kết hôn, cánh tay này của bà ta chính là Hà Ưu Nhu đẩy ngã xuống cầu thang, tuy rằng sau đó nói là vô tình, nhưng vết nứt chắc chắn ngày càng lớn hơn.

Tôi không có ý định chào bà ta. Tôi chỉ nhàn nhạt lướt qua bà ta rồi bước đi.

Tôi đang đợi thang máy thì bất ngờ bà ta lại đuổi theo.

Chương 20. Không phải kết thúc.

"Lâm Lang."

“Phó phu nhân, thật trùng hợp." Tôi cảm thấy xưng hô như vậy rất thích hợp.

Nhưng rõ ràng bà ta không chấp nhận, mở miệng muốn giới thiệu với tôi. May mà tiếng một người phụ nữ bên cạnh gọi điện thoại đủ lớn, cắt đứt lời bà ta.

Người phụ nữ đó chỉ mới ngoài đôi mươi, có cái bụng to trông như đang mang thai chừng năm sáu tháng. Cô ta nũng nịu gọi điện thoại, hoàn toàn coi nơi này như nhà mình: “Ông xã à, em vừa tới, anh mau tới đi, vừa rồi có người nói hình như em mang thai con trai, anh thật lợi hại, đã năm mươi tuổi rồi còn có con trai, em mặc kệ, lần này anh nhất định phải mua cho em một căn biệt thự."
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 39: Chương 39



Mọi người xung quanh đều rất xấu hổ, vừa nhìn đã biết là tiểu tam.

Vương Á Như càng khó chịu, bà ta hung hăng liếc người phụ nữ kia một cái: "Làm tiểu tam của người ta mà trông cô tự hào quá, còn lớn tiếng như vậy, muốn nói cho cả thế giới biết à.”

Tiểu tam hung tợn trừng mắt nhìn bà ta: “Bà già, bà quan tâm làm gì? Tôi đâu có trộm đàn ông nhà bà.”

“Thật không có giáo dục, cô là cái thá gì, dám nói chuyện với tôi như vậy." Vương Á Như tức giận đến phát run.

Tiểu tam kia hiển nhiên cũng không phải là người dễ bắt nạt, ễnh bụng đẩy bà ta: “Bà già, già mới người đê tiện nhất, tiền mãn kinh hay là bị đàn ông đá mà tìm cảm giác tồn tại ở chỗ tôi, xem chồng tôi đến có g.i.ế.c c.h.ế.t bà không.”

Vương Á Như đẩy cô ta ra: “Cút, đồ đ ĩ, đừng làm bẩn tôi.”

Tiểu tam kia bị đẩy lảo đảo, đúng lúc cửa thang máy mở ra, từ bên trong một người đàn ông cao lớn phong độ rất tốt đi ra.

Tiểu Tam lập tức nhào tới, ôm cánh tay ông ta gọi: "Ông xã, bà già này đẩy em, thiếu chút nữa làm con trai anh bị thương, anh phải báo thù cho em.”

Ánh mắt người đàn ông va vào Vương Á Như, ngay cả tôi cũng xấu hổ thay cho bọn họ.

Tiểu tam kia còn đang hét lớn: "Ông xã, em đau bụng, anh g.i.ế.c bà ta cho em.”

Không hiểu sao lúc này tôi lại tiến lên tham gia cuộc vui: “Phó tiên sinh, xin chào, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được ông và Phó phu nhân.”

Biểu tình của cha Phó Hằng vô cùng đặc sắc, ông ta chật vật gật đầu với tôi, sau đó muốn kéo Vương Á Như: “Á Như, nghe anh nói.”

Vương Á Như đẩy ông ta ra, chỉ vào ông ta chửi ầm lên: “Tên đàn ông họ Phó này, cháu gái anh sắp lên tiểu học còn l.à.m t.ì.n.h với phụ nữ, anh thật coi đứa nhỏ trong bụng cô ta là của anh sao, tôi thấy anh đội nón xanh cũng không biết.”

Vừa nói xong, bà ta liền nhào về phía tiểu tam.

Có rất nhiều người xinh quanh đang theo dõi cuộc vui, tôi lại không thể mất mặt, xoay người đi vào trong thang máy.

Sau đó, tôi nghe nói Vương Á Như đánh tiểu tam sảy thai, cũng tự phế bỏ cánh tay kia của mình, hiện tại cha Phó Hằng đang ầm ĩ ly hôn với bà ta.

Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ, thì ra lúc Vương Á Như bị phản bội sẽ có có thái độ này. Chiếu theo thái độ trước kia của bà ta đối với Hà Ưu Nhu, tôi còn tưởng rằng bà ta sẽ vĩ đại đi nuôi con cho tiểu tam chứ. Có thể thấy được, chuyện như thế này xảy ra trên người người chồng mình thì không người phụ nữ nào cảm thấy thoải mái cả, bà ta cũng được tự mình trải nghiệm rồi.

Nhưng mà, chuyện này tóm lại là chuyện của người ta, tôi không quan tâm, ngược lại lúc Phó Hằng đến thăm con đã phàn nàn với con gái hắn.

Hắn đến thăm con tôi đều tránh ra ngoài, không muốn gây ra hiểu lầm không cần thiết.

Sau khi tôi về nhà, Trăn Trăn đi theo sau m.ô.n.g tôi vào phòng bếp, nói ông nội và bà nội sắp ly hôn, cha cũng không dám về nhà.

“Mẹ, sao ông bà nội cũng muốn ly hôn? Vậy cha sẽ đi theo ai?”

Tôi buông ớt chuông trong tay xuống, ngồi xổm xuống lấy mu bàn tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Trăn Trăn: “Cha là người trưởng thành, cha có thể tự mình lựa chọn.”

“Mẹ" Trăn Trăn nhào vào lòng tôi, con bé dùng giọng rất nhỏ nói: "Thật ra con vẫn yêu cha, nhưng con biết cha đã làm sai, con sẽ không tha thứ cho cha.”

Trong cảm nhận của con gái, Phó Hằng tồn tại như một thần tượng, tôi cũng chưa từng nói xấu hắn nửa câu, lúc này bị con gái tri kỷ làm cho cảm động, lại muốn thay Phó Hằng nói chuyện: “Trăn Trăn, người lớn cũng sẽ phạm sai lầm, cha sẽ mẹ cũng sẽ, cha mẹ chia tay là là để yêu thương con được tốt hơn.”

Trăn Trăn tựa như bà cụ non gật đầu: “Con biết rồi, như vậy có thể làm cho hai người vui vẻ con cũng không có ý kiến gì, nhưng mà mẹ ơi, con thấy hình như cha không vui, cổ của cha bị người phụ nữ xấu xa cào.”

Từ khi Trăn Trăn bị Hà Ưu Nhu đẩy ra đường, con bé liền gọi cô ta là người phụ nữ xấu xa.

Tôi không có ý sửa lời con bé, cho dù chỉ là trẻ con cũng phải biết trên thế giới này có người xấu có đáng ghê tởm, tôi sẽ không tô hồng thế giới này.

Tôi rất ngạc nhiên: “Là cha nói cho con biết à?"

Con bé lắc đầu: “Trên cổ cha bạn học con cũng như vậy, bạn con nói với con là lúc cha mẹ bạn ấy cãi nhau mẹ bạn ấy dùng móng tay cào, giống như cha vậy."

Tôi không chỉ hơi thất thần, Phó Hằng cùng Hà Ưu Nhu kết hôn mới bao lâu đã phát triển đến vũ lực giằng co. Nhưng mà tôi không có quá nhiều quan tâm những chuyện này. Thay vào đó nên để tâm sống tốt cuộc sống của mình.

Tôi đã trang trí lại ngôi nhà của mình, thay đổi chiếc đèn Ánh trăng của Danemin, thậm chí ga giường trước kia cũng thay, mỗi ngày ngoại trừ viết văn tôi đều bận rộn trang trí nhà của mình, cuộc sống trôi qua rất phong phú.

Hoàn Tử cho tôi một ngạc nhiên, cô ấy thế mà lại muốn kết hôn.

Biết chú rể là ai, tôi gần như bị kinh hãi.

Là Tần Hạo.

Tần Hạo đã không còn là giảng viên đại học, anh ta gia nhập công ty về game của bạn. Hiện tại, đã viết phần thứ ba của một game rất nổi tiếng, khá hoành tráng.

Hoàn Tử nói với tôi có thể xem tôi là bà mối của cô ấy và Tần Hạo. Khoảng thời gian tôi gặp chuyện không may, Tần Hạo không dám tìm tôi liền tìm cô ấy, Hoàn Tử cũng cảm thấy anh ta rất đáng thương, công việc không có, vợ cũng không có, ai biết thường xuyên quan tâm, lại biến bạn tốt nhiều năm thành người yêu, hơn nữa còn tốc chiến tốc thắng kết hôn.

Bản thân tôi mới từ trong một cuộc hôn nhân thất bại bước ra, cho nên đối với hôn nhân của Hoàn Tử vẫn có thái độ nghi ngại.

Tôi không nói, cô ấy cũng nhìn ra.

Cô ấy nói với tôi: "Lang Lang, đa số mọi người đều c.h.ế.t trên giường, chẳng lẽ chúng ta không ngủ nữa sao? Tôi biết hôn nhân là vây thành, là mộ phần, nhưng tốt xấu gì cũng phải thử một chút."

Cô ấy nói rất đúng, mỗi một đoạn tình yêu phát triển thành hôn nhân đều được chúng ta ôm lý tưởng tốt đẹp, người không biết không sợ, người dũng cảm không sợ.

Tôi ôm Hoàn Tử: “Chúc mừng cậu, Tần Hạo là người tốt.”

“Giang Nhất Hàng cũng là người tốt." Cô ấy nháy mắt với tôi.

Tôi ngượng ngùng, tôi đương nhiên biết Giang Nhất Hàng là người tốt, chỉ là tôi vừa đi ra từ một đoạn tình cảm thất bại, vẫn chưa có năng lực tiếp nhận một đoạn tình cảm khác.

Rất trùng hợp, hôn lễ của Tần Hạo và Hoàn Tử cũng định vào ngày mồng một tháng mười.

Gần một năm trôi qua, quyển sách nhiều kỳ đầu tiên của tôi đã hoàn thành, quyển thứ hai cũng lên giá, thành tích lại không bằng quyển đầu tiên.

Vì quyển sách này mà Hoàn Tử mà còn giận tôi, oán giận tôi kết thúc quá nhanh.

Câu chuyện nên viết đều đã viết xong, tôi cảm thấy tôi nên thay đổi tâm trạng để bắt đầu câu chuyện mới.

Hoàn Tử cử hành hôn lễ ngoài trời kiểu Tây, trên bãi cỏ xanh biếc chất đầy hoa tươi và bong bóng, Hoàn Tử đẹp như một đóa hoa bách hợp.

Cô gái ngốc này thực sự đã khóc khi ôm tôi. Tôi vỗ sau lưng cô ấy, chỉ hi vọng trong mỗi một giọt nước mắt trong suốt của cô ấy đều là vui sướng cùng hạnh phúc.

Tôi gặp Phó Hằng.

Bởi vì công ty của hắn và Tần Hạo có quan hệ, cho nên mời hắn.

Nhưng thật không ngờ Hà Ưu Nhu lại đuổi theo tìm hắn.
 
Back
Top Bottom