Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Mộng - Zoey-113

Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 20: Chương 20



Chuyện sau đó tôi không biết nhiều, chỉ mơ hồ cảm giác Giang Nhất Hàng ôm tôi chạy như bay, anh mặc áo sơ mi trắng, trên người có m.á.u của tôi.

Tôi có thai và suýt sảy thai.

Lúc tôi hoàn toàn tỉnh táo đã hơn tám giờ tối, mở to mắt thấy trước giường có một bóng dáng cao lớn, tôi không tự giác gọi: “A Hằng."

"Là tôi." Giọng nói trầm khàn, cứng rắn, uy nghiêm, không phải giọng nói trong trẻo của Phó Hằng.

"Giang Nhất Hàng, anh vẫn chưa đi sao?"

Nói ra lời này tôi liền hối hận, những năm này thực sự ngay cả nói cũng không biết nói, người ta cứu tôi, tôi lại cứng nhắc như vậy.

Anh lại nở nụ cười: "Mọi người đều nói em không có lương tâm, không ngờ em lại không có lương tâm đến mức này, tôi đi ai chăm sóc em?"

Lời nói của anh quen thuộc, thậm chí hơi mập mờ. Không, tôi nhất định là nghe lầm, tôi căn bản không quen biết anh, đúng không?

Tôi đấu tranh để đứng dậy.

Anh nhanh chóng giữ chặt tôi lại và nói: “Em đang làm gì vậy? Bác sĩ nói em cần nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa rồi rất nguy hiểm."

Thật sự, một loạt động tác cấp cứu vừa rồi tôi đều biết, nhưng đau đến không mở mắt ra được, hiện tại anh nói như vậy tôi tự nhiên cũng hiểu.

Tôi thấy vết m.á.u trên quần áo anh.

Anh là luật sư, dính m.á.u phụ nữ, có kiêng kị gì đặc biệt không?

Anh lại không rảnh chú ý đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của tôi: “Em gọi điện thoại cho chồng em đi." Anh thực sự rất cẩn thận, có lẽ sợ bản thân mình gọi sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết.

Tôi nói được, bảo anh về nhà nghỉ ngơi.

Anh cũng không miễn cưỡng, đưa chìa khóa xe cho tôi, nói vị trí xe rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng anh, đầu óc tôi nóng lên: “Giang Nhất Hàng, tôi xuất viện sẽ trả tiền thuốc men và tiền quần áo cho anh, còn nữa, cảm ơn anh."

Anh quay đầu nhìn tôi, cười cười, cũng không biết có ý gì.

Anh đi rồi, trong phòng bệnh trống rỗng chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi vuốt bụng, bỗng nhiên nhớ tới Trăn Trăn, tôi còn chưa đón Trăn Trăn.

Vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ở đầu giường ra, quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của nhà trẻ Trăn Trăn.

Tôi gọi tới, cô giáo lại nói vì không liên lạc được nên đã gọi điện thoại cho cha Trăn Trăn, sau đó một người phụ nữ đón Trăn Trăn đi.

Tôi nhất thời nổi giận, chất vấn cô giáo vì sao lại tùy tiện cho người lạ đón con bé.

Cô giáo kia làm tôi sợ khóc, nói người là cha Trăn Trăn cử đến, còn nói Trăn Trăn biết cô ta, gọi cô ta là dì Hà.

Điện thoại tuột khỏi tay tôi.

Phó Hằng lại để Hà Ưu Nhu đi đón Trăn Trăn, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Hơn nữa biết tôi không đi đón con, hắn cũng không hỏi tôi đi đâu.

Tôi từ bỏ ý định gọi điện thoại cho hắn, dự định cứ như vậy tự sinh tự diệt trong bệnh viện.

Tôi thậm chí mang theo chút tâm lý tức giận, tự hỏi liệu vài ngày tôi không về nhà Phó Hằng có tìm tôi hay không.

Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi và khóc đau đớn trong giấc mơ.

Một đôi tay đang dùng sức vỗ vào mặt tôi, đánh thức tôi dậy, tôi nhìn thấy Hoàn Tử.

“Sao cậu lại tới đây?" Tôi lau nước mắt, hơi ngượng ngùng.

Hoàn Tử nhìn tôi, vành mắt hồng hồng, hồi lâu cũng không nói chuyện.

Tôi tưởng cô ấy gặp chuyện gì, vội vàng nắm tay cô ấy: “Cậu làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu sao?"

Hoàn Tử ôm lấy tôi: “Lang Lang, cậu ly hôn đi.”

Tôi không biết phải nói gì cho phải.

Hoàn Tử là một người thẳng thắn, không giữ được bí mật, hóa ra tối nay cô ấy thấy Phó Hằng cùng Hà Ưu Nhu và Trăn Trăn ăn cơm cùng nhau.

Cô ấy rất tức giận chụp ảnh định gọi điện thoại cho tôi, nhưng không ngờ là Giang Nhất Hàng lại gọi điện thoại cho cô ấy, nói tôi đang ở trong bệnh viện.

Lúc cô ấy chạy tới nhìn thấy tôi khóc, cô ấy quên mất rằng tôi vẫn đang mang thai và không thể không yêu cầu tôi ly hôn.

“Gửi ảnh cho tôi.”

Hoàn Tử do dự một chút, gửi tới.

Tôi mở Wechat, thấy được khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Hà Ưu Nhu, Trăn Trăn ở ngay bên cạnh cô ta, được cô ta đút kem, Phó Hằng ngồi đối diện, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người cô ta và Trăn Trăn.

Hay cho một nhà ba người!

Nhìn thấy khuôn mặt giống như người c.h.ế.t của tôi, Hoàn Tử hối hận: “Lang Lang, cậu đừng như vậy. Bây giờ cứ xem như Phó Hằng là bánh ngọt rơi trên phân chó là được, chúng ta không cần nữa."

Tôi không thể khống chế nước mắt, cũng không thể không hận sự nhu nhược của mình. Phó Hằng cảm thấy tôi yếu đuối có thể lấn át, hiện giờ ngay cả đứa con tôi mang thai mười tháng sinh ra cũng mang tới chỗ tiểu tam, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Hoàn Tử phát hiện tay tôi vẫn cầm ga giường, mạch m.á.u trên mu bàn tay sắp vỡ, cô ấy sợ hãi, khóc cầu xin tôi: "Lang Lang, cậu đừng như vậy, vì một người đàn ông như vậy không đáng."
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 21: Chương 21



Hoàn Tử không hiểu, hôn nhân và yêu đương vẫn có sự khác biệt. Khi một người đàn ông là chồng của mình lăn lộn với một người phụ nữ khác, sự phản bội này không chỉ là tình cảm, còn là trách nhiệm, đạo nghĩa, tất cả đều biến thành một con dao, đ.â.m vào tim tôi.

Hồi lâu, tôi nghẹn ngào: “Hoàn Tử, cậu đi xem có bác sĩ trực ban không, tôi muốn hỏi trình tự phá thai một chút."

Hoàn Tử há to miệng, nhưng rất nhanh cô ấy liền đi, bạn bè của tôi tự nhiên suy nghĩ cho tôi, đã muốn ly hôn rồi sao còn muốn sinh con cho Phó Hằng.

Trước kia xem ngôn tình, nói rằng sau một đêm, nữ chính sẽ sinh con cho nam chính. Nhưng tôi không có tình cảm cao quý như vậy. Đứa trẻ này chỉ mang lại cho tôi sự sỉ nhục và tuyệt vọng. Tôi sẽ không để nó đến thế gian này để chịu đựng sự căm ghét của tôi.

Bác sĩ không tới nhưng lại có một y tá tới, cô ấy nói đơn giản với tôi ngày mai lại làm siêu âm B, nếu không có vấn đề gì thì có thể làm.

Hoàn Tử ở cùng tôi trong bệnh viện. Hai chúng tôi nói chuyện rất lâu. Cô ấy nói tính tình tôi quá mềm yếu, không thể quyết định nhanh chóng, mặc kệ là tha thứ hay là ly hôn tôi đều lập lờ nước đôi, thế cho nên Phó Hằng cảm thấy tôi không thể rời khỏi hắn, ly hôn cũng chỉ là lấy ra để trút giận.

Hoàn Tử nói rất đúng, có lẽ trước kia tôi cũng lừa gạt chính mình như vậy, cảm thấy có thể qua ngày nào hay ngày ấy, vẫn hy vọng Phó Hằng có thể quay đầu lại.

Chuyện xảy ra hôm nay tôi cuối cùng đã tỉnh táo, nhận rõ bản thân mình, cũng nhận rõ Phó Hằng. Mấy ngày nay tôi chỉ sa vào quá khứ, nhớ tới Phó Hằng đối với tôi rất tốt. Nhưng cuộc hôn nhân thất bại nào mà không có quá khứ ngọt ngào, nếu không làm sao có thể ở bên nhau?

Đau đớn làm cho tôi thanh tỉnh, phản bội làm cho tôi tuyệt vọng, được, được lắm, cuối cùng tôi đã có thể kết thúc với Phó Hằng.

Hoàn Tử nhắc nhở tôi: “Cậu muốn ly hôn thì phải bảo đảm lợi ích của mình, tôi thấy cậu vẫn nên tìm Giang Nhất Hàng đi, tôi thấy chuyện của cậu và Phó Hằng không đi theo trình tự pháp luật rất khó giải quyết."

Tôi đồng ý, chờ tôi xuất viện sẽ đi tư vấn.

Ngày hôm sau, Hoàn Tử cùng tôi đi làm siêu âm B, hẹn phẫu thuật buổi chiều.

Buổi trưa uống canh gà Hoàn Tử mua về, tôi nói với Hoàn Tử: "Hoàn Tử, cảm ơn cậu."

Hoàn Tử trừng tôi: “Điên à? Mau ăn cơm đi.”

Nước mắt của tôi rơi vào trong canh gà, chuyện phá thai tôi không dám nói cho người nhà mẹ đẻ biết, bọn họ nhất định muốn tôi dùng đứa nhỏ này quấn lấy Phó Hằng không ly hôn, tôi sẽ không làm như vậy, hai người đều đau khổ, cần gì chứ.

Hôn nhân là nấm mồ chứ không phải lò mổ, tôi không muốn c.h.ế.t trong đó.

Tôi phẫu thuật lúc 3 giờ chiều, không đau đớn.

Mấy giường trong phòng phẫu thuật đều đầy, công việc của người ta rất bận rộn, có thể thấy được trên thế giới này người không muốn có con vẫn rất nhiều.

Sau khi đi vào bác sĩ bảo tôi c ởi quần nằm xuống chiếc giường có hình dáng xấu hổ đó. Tôi thuận theo, không một chút đau lòng, ngược lại có cảm giác muốn thoát khỏi gánh nặng.

Bác sĩ đang chuẩn bị dụng cụ, tôi mới biết thuốc giảm đau không được tiêm vào da mà phải tự hít vào.

Bác sĩ nói rất nhanh, vài phút là xong, muốn tôi phối hợp. Tôi đương nhiên phải phối hợp, nếu không tại sao lại tới nơi này.

Bác sĩ vừa định thực hiện, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, có người đập cửa rầm rầm.

Bác sĩ có kinh nghiệm, nói với đồng nghiệp của mình: "Có lẽ lại là một người đến ngăn cản phá thai? Đừng ồn ào là được, có thể giữ lại đứa bé là chuyện tốt, chỉ sợ ồn ào sẽ xảy ra án mạng."

Có người đi ra ngoài xem, nhưng người đàn ông vừa kéo cửa ra liền xông vào, không thể cản được. Những người phụ nữ khác sợ hãi đến mức hét lên.

Tôi nghe được Phó Hằng đang rống giận: “Lâm Lang ở đâu?”

Bác sĩ đắp quần áo cho tôi, bảo người dẫn Phó Hằng tới.

Tôi nằm im, không nhúc nhích.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, như muốn ăn thịt tôi.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi lại thản nhiên, nhắm hai mắt lại.

Tôi nghe thấy hắn quát bác sĩ: “Cô ấy đã phẫu thuật chưa?"

“Chưa làm thì anh đã vào.”

Tôi nhắm mắt lại không thấy biểu cảm của Phó Hằng, lại cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, hắn bế lấy tôi.

Hoàn Tử cũng đi theo vào: “Phó Hằng, anh buông cô ấy xuống.”

Phó Hằng rống lên với cố ấy: “Cô bớt quản chuyện nhà chúng tôi đi.”

Hoàn Tử cũng không phải một cô gái bình thường, cô ấy quát hắn: “Tôi mặc kệ, anh có giỏi bắt nạt Lâm Lang hay không. Phó Hằng, anh đã giỏi làm chuyện đồi bại thì cũng nên giỏi ly hôn với Lâm Lang, cmn loại anh là đàn ông gì!"

Đúng như dự đoán, họ bắt đầu cãi nhau và tôi nghe thấy tiếng thở dài của các bác sĩ.

Mở mắt ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của Phó Hằng, hắn đẹp trai, lúc tức giận có khí thế lôi đình vạn quân. Nhưng tôi cũng đã không muốn trầm mê nữa.

“Phó Hằng, anh đừng cãi nhau với Hoàn Tử. Đứa nhỏ này tôi nhất định phải bỏ, anh không ngăn được tôi."

Hơi thởi của hắn nặng nề, lỗ mũi liên tục phập phồng, trông thực sự rất đáng sợ: "Tại sao?"
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 22: Chương 22



Hắn hỏi tôi tại sao?

Thật đúng là buồn cười.

Tôi lười trả lời, lại sợ hắn tìm Hoàn Tử gây phiền phức: "Anh nói xem, chẳng lẽ anh mang con của đến chỗ tiểu tam, tôi còn sinh cho hai người một đứa nữa sao?"

Có thể tưởng tượng được sự tức giận của Phó Hằng, hắn bế tôi rời đi, có lẽ là vì không muốn mất mặt.

Tôi bỗng nhiên không an phận, cho dù quần áo không chỉnh tề, cũng muốn từ trên người hắn đi xuống. Nói thế nào tôi cũng là người lớn, hắn bế không được là chuyện đương nhiên.

Tôi đứng ở đối diện hắn xách váy lên: “Phó Hằng, anh cút cho tôi, tôi ghê tởm anh."

Hắn đưa tay tới bắt tôi: “Lâm Lang, em đừng gây sự, chuyện không phải như em nghĩ."

Tôi cười khẩy, xoay người đi vào trong phòng phẫu thuật. Hắn bước nhanh hai bước tới bắt tôi, đẩy tôi về hướng ngược lại, nhưng thật không ngờ đối diện đẩy tới một chiếc xe bánh xích, tôi đẩy hắn một cái, đụng vào xe.

Chương 13. Ly hôn, tôi sẽ ra khỏi nhà

Sau một hồi đau nhức, tôi co rút trên mặt đất, th*n d*** ẩm ướt, là máu.

Y tá đẩy giường bánh xe sợ hãi, vội vàng đỡ tôi vào.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là đứa nhỏ không còn.

Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, tuy rằng tôi phải chịu khổ, nhưng vẫn cắt đứt liên lụy cuối cùng giữa tôi và Phó Hằng.

Phó Hằng giống như phát điên, tìm bệnh viện người ta gây phiền phức.

Lúc tôi trở lại phòng bệnh nghe thấy viện trưởng và chủ nhiệm Khoa Phụ sản đều tới, đoán chừng là biết Phó Hằng không dễ chọc.

Bọn họ đang tranh luận, Phó Hằng còn đang liên lạc với luật sư.

Họ cãi nhau ngay trước mặt tôi, căn bản không coi tôi là bệnh nhân.

Tôi bị đau đầu vì tiếng ồn nên mở mắt ra, kêu lên: "Phó Hằng".

Hắn lập tức lên tiếng, bản tính khôn khéo của thương nhân lộ rõ, nói với người trong bệnh viện: "Vợ tôi có chuyện muốn nói".

Tôi lại như cười như không nhìn hắn: “Người đẩy tôi qua là anh, người đụng vào là tôi, liên quan gì đến bệnh viện người ta chứ?”

Có lẽ vì sỉ diện, hắn muốn chuyển viện cho tôi.

Tôi bị sốt, 39,8 độ, không thích hợp để chuyển viện.

Đây có kẽ là lúc Phó Hằng chật vật nhất, tôi mơ màng nhìn thấy hai mắt hắn dày đặc tơ máu, râu cằm rất dài.

Tôi cảm nhận được kh*** c*m trả thù, tôi dùng thân thể của mình và con trả thù hắn. Đương nhiên, trái tim tôi chắc chắn còn đau hơn hắn.

Nhưng mà tôi hơn phân nửa thời gian là không tỉnh táo, thân thể tựa như đặt ở trên lửa thiêu đốt, tôi nghĩ đây có lẽ chính là sự trả thù của đứa nhỏ đối với mẹ mình.

Phải 24 giờ sau, tình trạng của tôi mới ổn định trở lại. Cơn sốt của tôi đã giảm, tôi đang chìm vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng ồn ào.

Chẳng lẽ chuyện của bệnh viện còn chưa xử lý xong?

Không đợi tôi mở mắt ra, bỗng nhiên cảm giác được có người đang lôi kéo tôi.

Tôi mở to hai mắt cay xè, thấy được Vương Á Như, mẹ và chị tôi.

Đây là điều không thể tránh khỏi, chuyện tôi sảy thai lớn như vậy sớm muộn gì người của hai nhà cũng phải biết.

Vương Á Như vẫn bưng cái dáng vẻ kiêu ngạo của bà ta, tựa như tôi bị bệnh dịch lây nhiễm đứng ở vị trí đầu giường, người kéo tôi chính là mẹ tôi.

Cổ họng tôi sắp khô rồi, há mồm gọi mẹ cũng không được.

Nhưng nghênh đón tôi không phải là an ủi và đau lòng, mà là một cái tát vào mặt.

Tôi bị đánh đến choáng váng, thân thể vốn đã yếu ớt không chịu nổi gió càng yếu hơn, bà áy vừa đánh vừa khóc: “Con bé này sao lại cố chấp như vậy? Cãi nhau với A Hằng một cái liền bỏ con, nếu tao cũng làm như vậy thì mày có trên đời này sao? Lúc trước tao sinh mày ra còn bị nhà nước phạt tiền, cha mày mùa đông giá rét phải bán cả than đá trong nhà đi..."

Lần nào cũng vậy, lúc bà ấy đánh tôi luôn khóc lóc mắng chửi, nhắc đến tất cả những chuyện vặt vãnh.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Chờ đã, hình như có gì đó không ổn.

Chị tôi vẫn nhìn không nổi nữa, giữ chặt bà ấy: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, sẽ c.h.ế.t vì tức mất."

Vương Á Như vẫn nhìn cả nhà chúng tôi như nhìn những chú hề, trong tiếng khóc lên xuống của mẹ tôi uy nghiêm nói: "Lâm Lang, tôi không thích cô, nhưng A Hằng không phải cô thì không thể, tôi cũng chỉ đành tiếp nhận cô. Tôi tự hỏi nhà họ Phó chúng tôi có chỗ nào làm cho cô thất vọng, mỗi ngày cô ở nhà ăn uống vui đùa còn đem tiền A Hằng kiếm được trợ cấp cho nhà mẹ đẻ chúng tôi đều không nói gì, nhưng trăm triệu lần không thể tưởng tượng được cô lại ác độc như vậy, con của mình cũng có thể ra tay, mẹ cô dạy cô rất đúng, cô căn bản không xứng làm mẹ lại càng không xứng đi vào thế giới này."

Tôi giống như bắt được trọng điểm, Phó Hằng nói là tôi phá thai sao?

Kỳ thật cũng đúng, tôi vốn là muốn đi phá thai, nhưng mà cuối cùng Phó Hằng là người trợ lực, đẩy tôi một cái mà thôi.

Trên mặt tôi lạnh lùng, không nghĩ tới chuyện phải giải thích.

Họ không hiểu tại sao tôi lại phá thai sao? Cả đám đều đuổi theo tôi không buông, sao không ai đi làm khó Phó Hằng?

Mẹ tôi đương nhiên là không dám, còn mẹ Phó Hằng muốn bảo vệ con trai mình.

Mẹ tôi thấy tôi ngay cả thái độ nhận sai cũng không có, liền muốn xé rách tôi.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 23: Chương 23



Chị tôi sợ bị Vương Á Như chê cười liền kéo bà ấy lại, tươi cười nói với Vương Á Như: "Bác gái, Lang Lang là do nhà chúng tôi chiều hư. Bác yên tâm đi, lần này tôi và mẹ tôi nhất định sẽ nói rõ với nó, bảo nó sửa lại những tật xấu kia, chờ nó xuất viện đi xin lỗi hai bác"

Vương Á Như khịt mũi: “Chỉ mong cô ta có thể nghe lời mẹ cô và cô. Cô ta như vậy còn cảm thấy mình có lý.”

Tôi đã chịu đủ rồi.

Người phụ nữ này rõ ràng biết tất cả sự thật, nhưng một mực trách cứ tôi. Nếu là trước kia tôi có thể nhịn, nhưng là tôi đã chuẩn bị cá c.h.ế.t lưới rách, cho nên tôi không đành lòng: "Mẹ, tôi đương nhiên là có đạo lý. Mẹ dẫn tiểu tam về nhà, Phó Hằng cũng mang theo con của tôi cùng tiểu tam ăn cơm, chẳng lẽ tôi còn sinh con cho nhà họ Phó các người sao?”

Vương Á Như hiển nhiên không ngờ tôi sẽ như vậy. Bà ta tức giận đến mức cả người run rẩy, vươn ngón tay chỉ vào tôi, nhưng cuối cùng vì duy trì hình tượng phu nhân của mình, run rẩy nửa ngày mới hét lên với mẹ tôi: "Đây chính là con gái tốt mà bà sinh ra, mau dẫn đi cho tôi, đừng làm xấu mặt nhà họ Phó chúng tôi nữa."

Nghe bà nói như vậy mẹ tôi rất sợ hãi, trong mắt bà ấy, tôi tuyệt đối không thể ly hôn.

Vừa mới yên tĩnh một chút lại tới đánh tôi: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, nói cái gì vậy, dùng tiền cho mày học đại học, học vào bụng chó cả rồi sao, sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy, xin lỗi ngay!"

Nghĩ hay lắm!

Tôi đẩy ngã cái giá treo truyền dịch trên đầu giường. Nó làm bằng sắt nên gây ra tiếng động rất lớn, hơn nữa còn dính kim trên tay tôi, nhất thời m.á.u tươi liền từ trên tay tôi chảy ra.

Tôi chỉ vào cửa, lớn tiếng nói với bọn họ: "Cút, cút hết cho tôi!"

"Đồ điên, đồ khốn nạn, nhà họ Phó chúng tôi không cần loại phụ nữ như cô." Vương Á Như vừa chửi vừa bỏ đi.

Mẹ tôi lại do dự, bà ấy là kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, thấy tôi như vậy liền ôm đầu ngã về phía sau: "Tức c.h.ế.t mẹ rồi, mẹ đau đầu, mẹ bị cao huyết áp."

Chị tôi ôm mẹ tôi liền hướng tôi hét lên: “Mày điên cái gì, mày không biết mẹ chúng ta bị cao huyết áp sao?”

Ta cười khẩy, đặt bàn tay nhỏ m.á.u ở trên bụng, nơi đó từng đang quặn đau từng cơn, tựa như có người cầm đao đ.â.m vào.

Nhìn sắc mặt giống như người c.h.ế.t của tôi, bọn họ cũng sợ hãi, chạy ra khỏi phòng bệnh.

Tôi tự bấm chuông, có đôi khi bị người khác bắt nạt cũng là một loại động lực, tôi cũng không muốn chết.

Tôi chảy m.á.u rất nhiều, bác sĩ không dám trách Phó Hằng, nhưng lải nhải với tôi nửa ngày.

Tôi giống như một con rối, không nói một lời.

Hoàn Tử hỏi thăm, biết Phó Hằng không có ở đây đến thăm tôi, đi cùng cô ấy là Giang Nhất Hàng.

Tôi cũng không thấy bất ngờ, dù sao Giang Nhất Hàng cũng đang theo đuổi cô ấy.

Hoàn Tử nhìn khuôn mặt như người c.h.ế.t của tôi đau lòng khóc ròng: "Lang Lang, Giang Nhất Hàng không phải người ngoài, có chuyện gì cậu nói với anh ấy đi, để anh ấy giúp cậu nghĩ cách."

Trước kia tôi không muốn người ngoài tham gia, hiện giờ tôi không còn cách nào khác.

Giang Nhất Hàng nghe xong tình huống của tôi nhíu mày: “Nói anh ta ngoại tình em cũng không có chứng cứ, hơn nữa em không có việc làm, cũng không có nhà ở, điều kiện kinh tế như vậy căn bản không giành được quyền nuôi con."

Hoàn Tử hơi mất hứng: “Cho nên mới tìm anh, không phải nói anh lợi hại sao? Anh tranh thủ nhiều tài sản cho Lang Lang một chút không được sao?"

Giang Nhất Hàng lại lắc đầu: “Công ty nhà họ Phó tôi biết, cha Phó Hằng đứng tên pháp nhân, Phó Hằng là con trai độc nhất, bất động sản gì đó cũng không phải tên của anh ta, tài sản các người có thể phân chia cũng chỉ có tiền lương và đầu tư của anh ta, có lẽ cũng không có quá nhiều."

Hoàn Tử trợn tròn mắt: “Thì ra phu nhân Lang Lang lại đáng thương như vậy."

Tôi lại không để ý: “Luật sư Giang, tôi chỉ muốn giành quyền nuôi con thôi."

Giang Nhất Hàng không thích cười, khuôn mặt luôn căng thẳng, có lẽ là bệnh nghề nghiệp. Làm cho người ta cảm thấy rất uy nghiêm. Giờ phút này anh lại cong môi: “Chúng ta hãy cố gắng hết sức, sau khi em xuất viện chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể".

Hoàn Tử hỏi tôi: “Sau khi xuất viện cậu sẽ ở đâu? Có về nhà không?"

Tôi không muốn gặp Phó Hằng, nhưng tôi không thể về nhà cha mẹ, nên rất do dự.

Hoàn Tử vỗ ngực: “Hay là cậu đến nhà tôi ở đi, chỗ của tôi tuy hơi nhỏ, nhưng hai chúng ta chen chúc với nhau càng ấm."

Cô gái ngốc này, mùa hè thì ấm cái gì chứ.

Nhưng Phó Hằng không cho tôi đi, hắn làm thủ tục xuất viện trước, đưa tôi về nhà.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Trong nhà thuê thím Nguyệt làm bảo mẫu chăm sóc tôi, vừa về đến nhà liền uống canh gà thanh đạm.

Tôi không có sức ầm ĩ với hắn, hơn nữa mấy ngày nay tâm tình hắn rất không tốt. Một là vấn đề của công ty, hai là việc mẹ hắn gây rắc rối hôm nọ.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 24: Chương 24



Tôi nghe hắn gọi điện thoại về nhà bị mắng, sau đó hắn ném điện thoại, dặn dò thím Nguyệt ai tới cũng không được mở cửa.

Hắn đây là muốn bảo vệ tôi sao? Đáng tiếc tôi không cảm kích.

Trước đó hắn đã làm gì, nếu hắn không đổ trách nhiệm lên người tôi thì đã không phát sinh cảnh hỗn loạn trong phòng bệnh.

Tôi sảy thai cần ở cữ, cho nên nghỉ ngơi vài ngày tôi muốn ra ngoài đi dạo, Thím Nguyệt liền ngăn cản tôi, nói rằng nếu bây giờ cơ thể tôi bị tổn thương thì nửa đời sau sẽ không tốt, bà ấy còn muốn gọi điện cho Phó Hằng.

Từ sau khi về nhà, tôi vẫn chưa từng nói với Phó Hằng một câu, cho nên cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, liền đồng ý không đi ra ngoài.

Thực ra thì thím Nguyệt nói đúng, tôi đi vài bước liền đổ cả người mồ hôi, không thể cố được.

Buổi tối Phó Hằng về nhà tìm tôi nói chuyện, có lẽ thím Nguyệt vẫn làm hết trách nhiệm nói cho hắn biết.

“Lang Lang, em muốn ra ngoài làm gì?" Hắn đứng ở bên giường, quần áo còn chưa kịp thay.

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không để ý tới hắn.

Hắn đưa tay cướp điện thoại của tôi đi: “Đừng xem, không tốt cho mắt."

Tôi không muốn cãi nhau với hắn, cãi nhau cần sức lực, tôi không có.

Kéo chăn nằm xuống, tôi đưa lưng về phía hắn, nghe thấy tiếng hắn thở dài. Sau đó tôi cảm thấy giường lún xuống, hắn bò lên giường ôm tôi. Mặt hắn dán trên cổ tôi, giọng nói trầm thấp từ đó truyền ra: “Lang Lang, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh thực sự xin lỗi em."

Phó Hằng, đủ rồi, tôi nghe nhiều lắm rồi.

Tôi bất động, hắn vẫn tiếp tục nói, kể về quá khứ, tương lai và cả Trăn Trăn của chúng tôi.

Trăn Trăn vẫn ở chỗ Vương Á Như, tôi cũng không sức để so đo.

Tôi cảm giác được ẩm ướt trên cổ, còn nghe được tiếng nghẹn ngào khe khẽ của Phó Hằng.

Lần đầu tiên hắn kể cho tôi nghe về sự khởi đầu của hắn và Hà Ưu Nhu.

Hắn vì quan hệ bạn bè nên bố trí công việc cho cô ta ở công ty, không ngờ có một lần đi ra ngoài xã giao uống quá nhiều, cô ta liền bò lên giường của hắn. Sau đó Hà Ưu Nhu rất tiêu sái, nói cả hai đều uống nhiều không cần để ở trong lòng, cô ta bảo sống theo phong cách người Âu Mỹ.

Nhưng trong lòng Phó Hằng không dễ chịu, hắn vài lần muốn thẳng thắn nói với tôi, rồi lại sợ tôi không thể tha thứ cho hắn, nên vẫn giữ trong lòng. Nhưng loại chuyện này chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, có lần đầu tiên liền khó tránh khỏi có lần thứ hai.

Chương 14. Tần Hạo tìm được một công việc

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Lần thứ hai của bọn họ là bởi vì Hà Ưu Nhu liều mạng rót rượu với một khách hàng, cuối cùng say như chết, khách hàng kia có ý đồ với cô ta, nếu không có Phó Hằng chạy tới, Hà Ưu Nhu đã bị cưỡng h**p.

Khi nhìn thấy người phụ nữ quyến rũ bán khỏa thân trên chiếc giường lớn, phản ứng đầu tiên của hắn là rời đi. Nhưng Hà Ưu Nhu lại dựa vào ôm lấy hắn, thổ lộ rất nhiều nhớ nhung. Hắn tỉnh táo, nhưng không thể kiểm soát được bản thân.

Sau lần thứ hai, cô ta giúp hắn giải quyết một vấn đề lớn.

Để cảm ơn, có lần thứ ba...

Hắn nói sau khi tôi phát hiện hắn thực sự muốn chia tay Hà Ưu Nhu, nhưng không ngờ trong công ty gặp phải chuyện. Lúc hắn sứt đầu mẻ trán Hà Ưu Nhu đề nghị có thể giúp đỡ hắn, hắn cân nhắc nhiều lần liền giữ người lại, nhưng hắn thề, hắn kiên quyết không phát sinh quan hệ với cô ta nữa.

Tôi lắng nghe những thứ bẩn thỉu này, cảm thấy như hắn đang lấy d.a.o đ.â.m vào tai tôi.

“Anh đừng nói nữa." Cuối cùng tôi cũng nói với hắn một câu.

Phó Hằng vui hẳn lên, nắm tay tôi, điên cuồng hôn tôi: "Lang Lang, tha thứ cho anh được không? Anh sẽ cắt đứt với Hà Ưu Nhu, chuyện công ty cũng mặc kệ, dù sao cũng là vấn đề của chúng ta. Cho dù cha mẹ có trách tội anh cùng lắm thì không làm, anh ra ngoài tìm một công việc nuôi sống hai mẹ con không khó."

Có khó hay không tôi không biết, nhưng hắn đã quen làm ông chủ rồi, có thể chịu được sự sai khiến người khác sao?

Nhưng hắn nói như vậy, tôi lại không có cốt khí mà cảm thấy hơi vui. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy lúc này nếu tôi thực sự ly hôn với hắn, chẳng phải là làm lợi cho con khốn Hà Ưu Nhu kia sao?

Tôi mất con đau đớn như vậy, làm sao có thể để cho Hà Ưu Nhu và Vương Á Như đạt được mong muốn? Chưa kể Phó Hằng không muốn ly hôn, cho dù hắn có muốn thì tôi cũng sẽ trì hoãn.

“Lang Lang, cho anh chút thời gian, em xem biểu hiện của anh có được hay không? Chúng ta còn có Trăn Trăn, em suy nghĩ nhiều ơn cho con bé đi."

Hắn chơi lá bài Trăn Trăn, cho tôi một con bậc thang đi xuống. Tuy rằng như vậy thực ra là là lấy sai lầm của người khác trừng phạt mình, nhưng tôi chính là không muốn để những kẻ đê tiện kia dễ chịu. Vì còn ở cữ, tôi cho mình một lý do thỏa hiệp.

Thấy tôi không nói chuyện cũng không bài xích, hắn biết tôi đồng ý, đặc biệt vui vẻ, cũng đặc biệt ân cần. Mỗi ngày đều đúng giờ tan tầm đón con về, tuy rằng trong nhà có thím Nguyệt nấu cơm, hắn vẫn chạy đến phòng bếp học nấu canh.

Rõ ràng tôi có thể đi, nhưng ngay cả ăn cơm hắn cũng muốn bế tôi đến phòng ăn.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 25: Chương 25



Hắn lại chiều chuộng tôi theo kiểu biến tôi thành một cô công chúa vô dụng không thể sống thiếu bất cứ thứ gì. Nhưng tôi chẳng hề thấy vui chút nào. Sự lấy lòng này có được trên cơ sở phản bội, người ta nói lãng tử quay đầu, nhưng làm sao người tôi có thể chấp nhận lãng tử?

Sau mười ngày, tôi bắt đầu tìm việc làm.

Tôi chỉ nói với Hoàn Tử, nhưng không biết vì sao để Tần Hạo biết, anh ta nổi giận đùng đùng gọi điện tới: “Lâm Lang, em xảy ra chuyện gì? Có phải Phó Hằng bắt nạt em không?”

Tần Hạo vẫn đối tốt với tôi, cho dù tôi đã kết hôn anh ta cũng không từ bỏ, nghe anh ta nói như vậy vành mắt tôi hơi đỏ. Hít sâu điều chỉnh bản thân một chút, tôi vội nói: "Không phải, chỉ là con cũng lớn rồi tôi ở nhà một mình nhàm chán, muốn tìm một công việc."

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

"Thật sao?"

"Anh lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, không có việc gì tôi cúp máy đây."

"Chờ một chút, em muốn tìm việc như thế nào?"

Tôi nghĩ đến việc đã bàn với Hoàn Tử: “Thời gian tốt nhất nên tự do một chút, môi trường làm việc không nên quá phức tạp là được."

"Vậy lương tháng thì sao?"

"3.000 đến 5.000"

Nói ra lời này, trong lòng tôi còn run lên một cái. Mặc dù tôi không phải là người tiêu xài hoang phí, nhưng số tiền này chỉ đủ chi phí sinh hoạt một tuần của gia đình tôi.

Nếu ly hôn, phải lên kế hoạch cho cuộc sống của mình một cách cẩn thận, không thể cái gì cũng dùng tốt nhất.

Tần Hạo đã chuẩn bị sẵn sàng: “Em biết giáo sư Kiều không? Gần đây ông ấy đang viết một cuốn sách. Vì đã lớn tuổi, ông ấy chỉ có thể đọc ra miệng. Ông ấy cần người hỗ trợ viết lại và chỉnh lý."

Mắt tôi ngay lập tức sáng lên: "Thật sao?"

"Ừ, sáng hai tiếng, chiều hai tiếng, thời gian dài thân thể ông già đó cũng chịu không nổi, thứ bảy chủ nhật nghỉ, tiền lương không cao lắm, một tháng 3500."

Chuyện tốt như vậy tôi lập tức đồng ý, đừng nói là có tiền, nếu không có tiền mà có thể giúp giáo sư Kiều làm việc tôi cũng vui lòng.

Tần Hạo nở nụ cười: "Biết ngay em vẫn rất thích ông ấy mà.”

Tôi lập tức quấn lấy Tần Hạo hỏi: "Khi nào em có thể đi làm?"

Tần Hạo cố ý lạnh lùng: "Không phải muốn cúp điện thoại sao? Em cúp đi."

Tôi đành phải cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi.”

"Ba giờ chiều nay em rảnh rỗi ra ngoài một chuyến, tôi dẫn em đến nhà giáo sư Kiều."

Tôi không ngờ lại tìm được việc làm như vậy, tuy rằng chút tiền lương này không tính là gì, nhưng có thể làm việc với học giả mình yêu thích, tôi cảm thấy có thể học được rất nhiều thứ.

Tôi không ngờ Tần Hạo lại đích thân tới đón tôi.

Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta rất kinh ngạc: "Em làm sao vậy? Sắc mặt trắng như quỷ, còn gầy như bộ xương khô, Phó Hằng không cho em cơm ăn sao?"

Tôi liếc anh ta một cái: "Lái xe đi, nói vô nghĩa như vậy làm gì."

Anh ta khởi động xe, nhưng không ngậm lại: “Em đang giảm cân sao? Lâm Lang, đừng hành hạ bản thân nữa. Nếu vì em béo mà Phó Hằng không muốn em nữa, tôi..."

Đây là câu cửa miệng trước giờ của Tần Hạo, nhưng lần này anh ta không thể tiếp tục nói nữa. Anh ta sẽ kết hôn vào ngày 1 tháng 10, vậy làm sao có thể muốn tôi?

“Anh thế nào hả?”

Tần Hạo cúi đầu, bỗng nhiên thở dài: “Lâm Lang, tôi sợ tôi hối hận."

Tôi không nói chuyện, trong lòng lại cảm thấy muốn cách anh ta xa một chút, đề phòng anh ta lại gây chuyện.

Đến nhà giáo sư Kiều, ông ấy liền nhìn tôi, hỏi mấy vấn đề đơn giản liền quyết định. Không cần phải nói, Tần Hạo đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Lúc đưa tôi về anh ta nói: "Em mời cơm tôi đi, gọi Hoàn Tử nữa."

Tôi nghĩ nghĩ: “Được rồi, nhưng bây giờ còn chưa tới giờ ăn cơm mà."

"Tôi đưa em đến chỗ Hoàn Tử, sáu giờ lại qua đón hai người."

Tôi đồng ý.

Hoàn Tử việc tại một công ty tiểu thuyết trực tuyến, nhờ đọc hết tất cả các tiểu thuyết tổng tài cẩu huyết, hiện tại cô ấy chủ biên chuyên mục dành cho phụ nữ.

Tôi ở trong phòng làm việc của cô ấy xem mấy bản thảo, khi nghe được cô ấy nói về tiền bản quyền, tôi trở nên háo hức muốn thử: “Hoàn Tử, tôi cảm thấy loại này tôi cũng có thể viết.”

Hoàn Tử thản nhiên nhìn tôi một cái: “Cô gái à, tôi không nghi ngờ khả năng viết lách của cậu, nhưng là viết văn là một quá trình rất mệt mỏi và cô đơn, cậu có thể kiên trì sao?"

Tôi gật đầu và nói: “Tất nhiên, dù gì tôi cũng ở nhà mỗi ngày."

Hoàn Tử bỗng nhiên có thâm ý nhìn tôi một cái: “Cậu và Phó Hằng làm hòa rồi à?"

Tôi sợ nhắc tới chuyện này, đành phải nói với Hoàn Tử: "Cậu đừng hỏi nữa, để tôi suy nghĩ."

Cô ấy thở dài: “Được, tôi cũng không ép cậu. Cuộc sống là cậu tự mình trải qua, Lang Lang, cậu vui vẻ là tốt rồi."

Buổi tối lúc Tần Hạo tới đón chúng tôi lại còn mang theo cả Giang Nhất Hàng.

Đúng rồi, tôi vẫn quên hỏi Hoàn Tử và Giang Nhất Hàng đã tiến triển đến đâu

Lúc ở trên xe Phó Hằng gọi điện thoại cho tôi, tôi nhận điện thoại dưới ánh mắt khác thường của Tần Hạo.

Phó Hằng rất khẩn trương: “Lang Lang, em đi đâu rồi?”

“Tôi đi ăn cơm với bạn, tối sẽ về." Tôi không cho hắn cơ hội chất vấn liền cúp điện thoại, còn đổi sang chế độ im lặng.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 26: Chương 26



Tôi không cảm thấy Tần Hạo có sự khác thường, nhưng lại luôn cảm thấy phía sau đầu có đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Chúng tôi vào phòng bao, Tần Hạo gọi một đống đồ ăn, Giang Nhất Hàng nhận lấy thực đơn, đổi vài món cay lạnh thành đồ ăn nhẹ.

Tần Hạo trừng mắt: “Giang Nhất Hàng sao thế, gọi cả canh gà đen táo đỏ, cậu ở cữ à."

"Ừ đấy, liên quan gì đến cậu?" Anh nhẹ nhàng quăng ra một câu, thiếu chút nữa sặt c.h.ế.t Tần Hạo.

Một bữa cơm rất vui vẻ vì có tên dở hơi Tần Hạo ở đây, vẫn cười không ngừng, đã lâu rồi tôi không vui vẻ như vậy.

Cơm nước xong tôi muốn đi trả tiền, nhưng Giang Nhất Hàng đã ngăn tôi lại, tôi nói với anh đây là cảm ơn Tần Hạo giới thiệu công việc cho tôi, anh bỗng nhiên chớp chớp mắt với tôi, hỏi tôi khi nào thì mời anh một bữa.

Tôi không quên ơn cứu mạng của anh, chỉ là cảm thấy gộp chung như vậy không tốt.

Anh nắm lấy cổ tay tôi đưa thẻ của mình qua.

Tôi ngượng ngùng thu tay về, đành phải bỏ cuộc.

Giang Nhất Hàng tự mình đón xe về, không tiễn Hoàn Tử.

Tần Hạo muốn đưa Hoàn Tử về trước, nhưng Hoàn Tử rất gian xảo, bảo anh ta đưa tôi về trước.

Lúc tôi xuống xe thì thấy Phó Hằng, trong tay hắn kẹp một điếu thuốc đi tới cửa, trên mặt đất còn có vài tàn thuốc.

Hoàn Tử cố ý xuống xe chào hỏi hắn, Tần Hạo không xuống.

Phó Hằng kéo tôi vào trong lòng, người làm ông chủ đều tương đối uy nghiêm, hắn thấp giọng răn dạy Hoàn Tử: “Vạn Tử, cô có thể có trách nhiệm hơn không, thân thể Lang Lang còn chưa khôi phục cô đã dẫn cô ấy ra ngoài."

Từ ngày ở bệnh viện, Hoàn Tử đã không nể mặt hắn nữa: “Chậc chậc, bây giờ anh mới quan tâm Lang Lang không phải đã muộn sao? Phó tổng, anh đừng quên thân thể Lang Lang không tốt là do ai gây ra."

"Cô...”

Tôi sợ bọn họ cãi nhau, trong xe còn có Tần Hạo nên kéo Phó Hằng đi vào bên trong.

Ở trong thang máy, Phó Hằng vẫn nghiêm mặt, thực sự tức giận.

Trước kia tôi nhất định luống cuống, cố gắng hết sức để xoa dịu hắn, nhưng hiện tại tôi hoàn toàn không muốn.

Hắn dựa lưng vào tường thang máy, ánh mắt âm u rơi vào trên mặt tôi.

Tôi vờ như không thấy, chờ cửa thang máy mở ra thì bước ra ngoài trước.

Hắn theo tôi vào nhà.

Sau đó tôi tắm cho con, hoàn toàn quên béng mất hắn.

Sau khi dọn dẹp xong, tôi mới phát hiện hắn đang hút thuốc trong phòng khách. Tôi nhăn nhăn mũi, cuối cùng vẫn lựa chọn lờ đi

Vừa vào phòng, Phó Hằng cũng theo vào.

Tôi đang trải chăn, hắn ôm lấy tôi từ sau lưng. Lưng tôi cứng đờ, theo bản năng muốn giãy ra. Hắn không chịu: “Lang Lang, anh biết người đó là Tần Hạo.”

Thì ra hắn đã nhìn thấy, tôi còn tưởng rằng hắn không biết.

Hắn tranh công như một đứa trẻ: “Anh biết mọi người chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm, anh không ghen lung tung."

Tôi cười thầm trong lòng, không nhịn được châm biếm, hơi nghiêng đầu, khóe mắt nhướn lên: “Anh có tư cách sao?"

Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi.

Tôi lại vui vẻ hẳn lên, thì ra làm cho đối phương khó chịu là thỏa mãn như vậy.

Tôi ngáp một cái rồi lên giường: “Tôi ngủ đây.”

Hắn đứng tại chỗ một hồi lâu, mới đi ra ngoài tắm rửa.

Dù sao thì thân thể tôi vẫn còn yếu, mệt mỏi cả buổi chiều nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy giường bên cạnh mình lún xuống, sau đó cơ thể ẩm ướt của Phó Hằng dựa sát vào tôi.

Tôi hơi bực bội, nhắm mắt nói: "Dừng lại, tôi muốn ngủ."

Phó Hằng chỉ ngoan ngoãn ôm eo tôi, hắn ghé vào tai tôi nhỏ giọng hỏi: "Lang Lang, chúng ta nói chuyện đi."

Tôi vẫn là câu nói kia: “Có chuyện gì ngày mai nói, tôi mệt rồi."

"Vậy anh đi hỏi Vạn Tử.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân TríNếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi sợ hắn nửa đêm nổi điên, hơn nữa nếu ra ngoài làm việc tôi còn phải chào hỏi người ta, nên tôi nói: "Tôi nhờ Tần Hạo tìm giúp tôi một công việc, giúp giáo sư Kiều ở trường đại học nhập dữ liệu."

Hắn vừa nghe tôi muốn ra ngoài làm việc rất không vui: “Tại sao phải ra ngoài làm việc, anh nuôi không nổi em sao?”

Chương 15. Tôi không sinh con, ở cữ cái gì?

Những lời này lúc kết hôn hắn cũng nói như vậy, nhưng cách đây không lâu, hắn còn nói tôi ở nhà chẳng làm gì cả, tiêu tiền của hắn như sâu mọt.

Có lẽ là ý thức được những điều này, ánh mắt hắn dịu lại. Hắn nhẹ nhàng ấn tôi, tỏ ra yếu thế: “Muốn đi làm cũng được, đến công ty của anh đi, làm thư ký cho anh, được không?"

Tôi nheo mắt nghiền ngẫm nhìn hắn: “Vậy Hà Ưu Nhu thì sao? Hai người ở văn phòng lăn lộn bảo tôi mở cửa cho à?"

“A, đau." Phó Hằng hung hăng cắn tôi một cái.

Tôi l.i.ế.m đôi môi bị cắn chảy máu, hoàn toàn xù lông: “Phó Hằng anh có bệnh sao? Anh làm rồi thì đừng sợ tôi nói."

Hắn nhìn ánh mắt đỏ hoe của tôi, vẻ hung dữ vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó lại giống như một con ch.ó lớn phạm sai lầm.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 27: Chương 27



Mái tóc xù của hắn cọ vào cổ tôi, hắn đau khổ cầu khẩn: "Lang Lang, anh biết sai rồi, em cho anh một cơ hội đi. Em thích đi làm thì đi, anh biết em thích sáng tác."

Tôi không ngờ hắn thỏa hiệp nhanh như vậy, nhưng trong lòng cũng không có kh0ái cảm thắng lợi, chỉ trở mình nói: "Ngủ đi."

"Lang Lang" hắn không dứt: “Sức khỏe em hiện giờ dảm bảo không? Anh cảm thấy vẫn nên nghỉ ngơi vài ngày, chờ ra tháng hãy đi..."

“Phó Hằng" Tôi cắt ngang hắn: "Tôi không sinh con, ở cữ cái gì."

Tuy rằng không nhìn thấy mặt hắn, nhưng tôi cũng biết tôi đã đ.â.m hắn một nhát.

Đêm nay tôi thực sự rất tuyệt, đ.â.m Phó Hằng bằng con d.a.o mềm này rất sảng khoái.

Hắn nằm xuống, vuốt v3 những đường cong trên cơ thể tôi: “Lang Lang, anh biết anh c.h.ế.t chưa hết tội, nhưng em như vậy bản thân sẽ không khó chịu sao? Hay là em đánh anh, đánh thật mạnh cho hết hận, đừng giữ trong lòng làm tổn thương chính mình."

Nỗi buồn dâng trào như biển cả, nhấn chìm tôi hoàn toàn. Vẫn là Phó Hằng hiểu rõ tôi, hắn biết tôi chơi g.i.ế.c địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Tôi khóc, nước mắt rơi xuống gối.

Trong phòng rất yên tĩnh, hắn rất nhanh liền phát hiện sự khác thường của tôi, không dám nói thêm gì nữa, chỉ ôm chặt lấy tôi.

Cái ôm của Phó Hằng ấm áp như vậy, ấm áp đến mức tôi muốn xoay người nhào tới ôm hắn khóc thật to

Nhưng mà cái ôm của Phó Hằng cũng từng cho người phụ nữ khác, tôi sợ tôi xoay người lại sẽ trở thành một trò hề để hắn chê cười.

“Lang Lang, ngày mai em đến văn phòng của anh một chuyến đi, mười giờ sáng, nhất định phải đến." Trước khi ngủ, tôi nghe Phó Hằng nói như vậy.

Ngày hôm sau, lúc tôi thức dậy Phó Hằng đã đi làm, trong nhà có bữa sáng, đồ nướng, sữa đậu nành và cả canh gà nóng hổi trong nồi.

Tôi ăn một chút, nhớ tới lời Phó Hằng nói tối hôm qua quyết định đến công ty hắn.

Bây giờ tôi rất chủ động, nhưng không biết mình đang làm gì.

Có lẽ, tôi đang tìm lý do để không ly hôn.

Bây giờ vẫn là mùa hè, tôi đã mặc áo dài quần dài, nhìn người khác đổ mồ hôi như mưa tôi lại không cảm thấy nóng chút nào, có thể thấy được sau khi sinh non thân thể bị tổn thương không ít.

Điều hòa của công ty Phó Hằng rất mạnh, khi tôi bước vào, tôi không chỉ rùng mình một cái, cô gái lễ tân vẫn nhìn chằm chằm tôi.

Tôi phát hiện đã thay người, người này không biết tôi là Phó phu nhân.

Trước mặt cô ấy tôi gọi điện thoại cho Phó Hằng, rất nhanh Phó Hằng liền gọi điện thoại cho cô ấy, sau đó tôi đi vào thang máy trong ánh mắt hâm mộ của cô ấy.

Tôi lại cảm thấy châm chọc, không có danh hiệu Phó phu nhân này, tôi cái gì cũng không phải.

Lúc đi vào văn phòng Phó Hằng tôi thấy được ánh mắt khác thường của thư ký, nhưng tôi không thèm để ý tới.

Đẩy cửa ra, rốt cục hiểu được mấu chốt. Thì ra Hà Ưu Nhu cũng ở chỗ này.

Tôi đứng ở vị trí cửa, răng va vào nhau lập cập vì lạnh, cảm giác mình như đang đứng trong nước lạnh.

Phó Hằng đây là ý gì?

Hai người bọn họ đồng loạt nhìn tôi, lúc này tôi mới phát hiện trên mặt Hà Ưu Nhu có nước mắt.

Phó Hằng bước nhanh tới, phủ thêm âu phục trong tay hắn cho tôi.

Hắn kéo tay tôi đi tới trước mặt Hà Ưu Nhu, tôi nghe thấy hắn nói với Hà Ưu Nhu: "Ưu Nhu, xin lỗi, tôi yêu vợ tôi, tôi không thể thể làm cô ấy thất vọng.”

Hà Ưu Nhu khác hẳn với người mạnh mẽ kiêu ngạo trước mặt tôi, mũi cô ta đỏ bừng vì khóc: “Vậy nên anh lựa chọn có lỗi với em sao?"

“Đều là lỗi của tôi, tôi có lỗi với hai người. Nhưng tôi đã kết hôn, tôi và Lang Lang còn có con, Ưu Nhu, xin buông tay đi.”

Lúc này tôi mới hiểu được, Phó Hằng đang ở trước mặt tôi chia tay với Hà Ưu Nhu.

Tôi đột nhiên cảm thấy hơi buồn bã, giữa tôi và Phó Hằng đã không còn tin tưởng đến mức này.

Hà Ưu Nhu khóc càng dữ dội hơn, nhưng người phụ nữ này vô cùng có thủ đoạn, cô ta lại hỏi Phó Hằng ngay trước mặt tôi: “A Hằng, nếu giữa hai người không có hôn nhân và con cái, có phải anh sẽ chọn em không?"

Cổ họng tôi khô khốc, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trùng hợp như vậy, đây cũng là điều tôi muốn hỏi.

Ánh mắt Phó Hằng không né tránh, lại nhìn tôi: “Tôi thích Lang Lang, Ưu Nhu, tôi với em là quá khứ, tôi yêu vợ mình.”

“A Hằng...”

Người phụ nữ tên là Hà Ưu Nhu này thực sự rất biết diễn, cô ta khóc thảm thiết, lại biểu hiện rất yếu thế, đừng nói một người đàn ông như Phó Hằng, chính tôi cũng cảm thấy có lỗi với cô ta.

Nhưng lần này Phó Hằng lại cứng lòng.

“Ưu Nhu, chúng ta không thể làm việc cùng nhau như thế này nữa. Cảm ơn em đã giúp đỡ tôi và công ty trong thời gian này. Nơi này là chi phiếu một trăm vạn, không bao nhiêu tiền, là một chút tâm ý của tôi.”

Tôi hơi sợ ngây người, một trăm vạn, nếu tôi ly hôn với Phó Hằng, hắn có thể cho tôi bao nhiêu? Rốt cuộc vẫn là tiểu thư nhà giàu đáng giá.

Hà Ưu Nhu nhìn chi phiếu cười khổ, cô ta xé roẹt tờ chi phiếu, nước mắt trào ra từ đôi mắt to: “A Hằng, em không phải vì tiền mà tìm anh, em muốn chính là tình yêu của anh, anh đã quyết định chia tay em tôn trọng anh, tạm biệt.”

Nói xong, cô ta cũng không quay đầu lại rời đi.

Nếu tôi không biết tính cách thật của cô ta, tôi đã vỗ tay khen ngợi cô ta. Đáng tiếc người phụ nữ này tôi rất rõ, cô ta nhất định là lấy lùi làm tiến muốn Phó Hằng nhớ kỹ cô ta.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 28: Chương 28



Ngón cái Phó Hằng vuốt v3 cằm tôi, hơi mệt mỏi nói: "Lang Lang, đây là quyết tâm của anh, em phải tin tưởng anh.”

Tôi gạt tay hắn ra, đi về phía trước hai bước bỗng nhiên nói: "Ai mà biết được, thành phố này nhỏ như vậy, nếu có ý định tìm tới cửa thì không ai trốn thoát được."

“Em không tin anh? Lang Lang, anh... Quên đi, lâu ngày mới thấy lòng người.”

Tôi ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh chi phiếu vụn lên, sau đó cầm đến trước mặt Phó Hằng: “Phó Hằng, nếu tôi ly hôn với anh, anh cũng sẽ cho tôi nhiều như vậy sao?"

Khuôn mặt Phó Hằng hiện lên vẻ xấu hổ và tức giận: "Lang Lang, xin em đừng xúc phạm cuộc hôn nhân của chúng ta."

"Nhưng trong hôn nhân cũng có quyền lợi kinh tế, tôi chỉ muốn biết, một người yêu cũ cũng đáng giá một triệu, còn tôi thì sao?"

“Đây là tiền bồi thường cho cô ấy, giá trị cô ấy tạo ra trong công ty vượt xa con số này.”

Quả nhiên là thương nhân, tính toán rõ ràng.

Tôi rất muốn hỏi một chút trong hôn nhân tôi giặt quần áo lau nhà nấu cơm mang theo con giá trị là bao nhiêu, nhưng tôi không tự rước lấy nhục, bởi vì đàn ông Trung Quốc đại khái đều cảm thấy đây là việc phụ nữ nên làm.

Phó Hằng đã bày tỏ thái độ, tôi cũng không đề cập đến chuyện ly hôn, ngày hôm sau liền bắt đầu công việc của mình.

Giáo sư Kiều rất tốt, năm nay ông ấy đã 70 tuổi, làm gì cũng chậm chạp không cầu học nhanh, ngày đầu tiên tôi đã học được không ít thứ từ ông ấy.

Nguyện vọng muốn viết tiểu thuyết càng mãnh liệt, đương nhiên tôi không viết ra được những thứ nghiêm cẩn có chiều sâu như giáo sư Kiều, nhưng tôi có thể viết tổng tài bá đạo.

Tôi quên mất nhà văn vĩ đại nào đã nói rằng viết là cách để giải tỏa nỗi đau. Tôi đã đau đủ rồi và muốn giải tỏa.

Buổi tối về nhà hàn huyên cùng Hoàn Tử qua Wechat, cô ấy kinh ngạc sự về sự kiên định của tôi, liền gửi mấy bộ truyện hot để tôi nghiên cứu, đồng thời gửi cho tôi tất cả các kỹ năng mà cô ấy đã tóm tắt.

Có một người bạn thân làm biên tập viên thật tốt.

Tôi hỏi về Giang Nhất Hàng.

Hoàn Tử: [Hỏi anh ấy làm gì, tôi và anh ấy không quen.]

Tôi *ngạc nhiên”: [Anh ấy không theo đuổi cậu sao? Tôi còn muốn nhờ cậu mời anh ấy bữa cơm, tôi nợ anh ấy một ân tình lớn.]

Hoàn Tử *ngạc nhiên*: [Ai nói với cậu là anh ấy đang đuổi theo tôi, sao tôi lại không biết chứ?]

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi: [Vậy trước kia không phải anh ấy từng theo đuổi cậu sao? Anh ấy đã mời cậu ăn tối ngay khi quay về, phải không?]

Hoàn Tử *ngoáy mũi*: [Cô gái à, trí tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi. Người ta bây giờ là luật sư lớn, làm sao để ý tới tôi?]

Tôi *móc mũi*: [Cậu có chỗ nào không tốt? Người đẹp n.g.ự.c to eo mềm, mắt anh ấy mù sao?]

Hồi lâu Hoàn Tử cũng không trả lời tôi, không biết lại cùng tiểu thịt tươi nào hú hí.

Tôi cũng không làm phiền cô ấy, mà là mở bộ truyện cô ấy đưa cho tôi xem.

Thời gian tôi dành để đọc sách trôi qua rất nhanh, khi Phó Hằng về nhà tôi mới nhận ra đã gần 10 giờ tối.

Khuôn mặt hắn không che giấu được mệt mỏi, nghĩa là chuyện công việc vẫn rất phiền phức.

Hắn đưa tay lấy iPad của tôi: “Đừng xem nữa, không tốt cho mắt đâu.”

Tôi gật đầu, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi hắn: "Có phải công việc rất phiền phức không?"

Hắn xoa mặt tôi: “Không có việc gì, chồng em còn ứng phó được. Hôm nay công việc của em thế nào? Có xử lý được không?"

Tôi gật đầu, theo thói quen sinh hoạt trước kia líu ríu nói với hắn rất nhiều chuyện lý thú của giáo sư Kiều.

Hắn nghe rất chuyên tâm, thỉnh thoảng cười với tôi.

Nói được một nửa, tôi đột nhiên dừng lại.

Hắn vẫn tỏ vẻ thận trọng: “Sao không nói nữa?"

"Phó Hằng, anh không hứng thú với những thứ này đúng không? Những gì tôi nói, có phải anh đã nghe rất qua loa không?"

Hắn vội ôm lấy tôi: “Lang Lang, xin lỗi, anh không phải không thích nghe, lần sau anh sẽ không thất thần."

Quả nhiên, trước đó tôi nói với hắn những chuyện tự cho là thú vị hắn lại ở trong lòng nghĩ chuyện khác.

Tôi không trách hắn, chuyện này hắn không sai. Hai vợ chồng không thể có sở thích hoàn toàn giống nhau. Hắn ở bên ngoài, bầu trời rất lớn, mỗi ngày không biết trải qua bao nhiêu chuyện, đã rất khó chạm vào hắn. Còn tôi sống ở nhà, vòng luẩn quẩn nhỏ như vậy, đi mua thức ăn người ta cho thêm một quả dưa chuột cũng có thể nhớ được vài ngày.

"Phó Hằng, nếu không thích thì đừng ép buộc bản thân, cả hai chúng ta đều mệt mỏi."

Hắn đáng thương nhìn tôi, có lẽ cảm thấy tôi bây giờ đặc biệt không dễ lấy lòng. Không có cách nào, Lâm Lang trước kia lộ ra bụng mềm đã bị hắn b*p ch*t, hiện tại tôi chính là một con nhím.

Chúng tôi đã thử thăm dò cuộc sống như thế này và thấy thật ngạc nhiên là nó yên tĩnh đến lạ. Tôi bắt đầu hy vọng xa vời, chuyện của Hà Ưu Nhu chẳng qua chỉ là một điểm mấu chốt trong cuộc sống của chúng tôi, sau khi vượt qua được sẽ có tương lai tươi sáng. Nhưng tôi không ngờ rằng đây chỉ là khởi đầu cho sự bất hạnh của tôi.

Tôi vĩnh viễn cũng không quên được ngày đó, tháng chín, trời đã mát mẻ, còn hai ngày nữa là lễ quốc khánh.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 29: Chương 29



Chương 16. Chồng tôi để người đàn ông khác ngủ với tôi

Buổi tối, tôi ở nhà một mình. Phó Hằng không trở về, Trăn Trăn đã bị Vương Á Như dẫn đi.

Thật ra tôi không muốn cho con đi, nhưng cha Phó Hằng gọi điện thoại cho tôi, đã mua rất nhiều đồ cho con bé.

Ông nội muốn gặp cháu gái, tôi có thể có biện pháp gì.

Tôi viết một đoạn mở đầu, gửi cho Hoàn Tử xem, cô ấy đưa ra rất nhiều ý kiến cho tôi, khiến tôi muốn bỏ cuộc.

Đang rối rắm, Phó Hằng gửi cho tôi một tin nhắn Wechat. Hắn ở câu lạc bộ Hoàng Đô, nói không thoải mái, bảo tôi đi đón hắn.

Tôi không hề suy nghĩ, thay quần áo cầm túi xách rời đi.

Sau đó, tôi thường tự hỏi liệu kết quả có khác đi không nếu tôi yêu Phó Hằng ít hơn một chút? Nhưng trên thế giới này cho tới bây giờ không có “nếu như”, gặp phải chuyện chỉ có thể đối mặt, cho dù là cả người đều bị thương đến tan xương nát thịt.

Tôi dựa theo số phòng Phó Hằng đưa tìm được, lúc đẩy cửa ra phát hiện bên trong đen kịt.

“Phó Hằng." Tôi kêu một tiếng nhưng không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi cho rằng đi nhầm phòng hoặc là Phó Hằng đã rời đi, xoay người vừa muốn đi đã bị người nào đó ôm lấy thắt lưng. Buồn cười là lúc đó tôi còn tưởng rằng Phó Hằng chơi trò lãng mạn với tôi, mềm giọng nói với hắn: "Anh mau buông ra, hù c.h.ế.t tôi."

Trả lời tôi chính là tiếng th* d*c nặng nề của người đàn ông này, tiếp theo là cơ thể nóng bỏng của hắn đè lên tôi. Đôi môi của người đàn ông hôn bừa lên cổ tôi, vũ khí hung dữ của anh ta cọ xát vào lưng tôi, như thể muốn ăn thịt tôi.

Tôi ngửi thấy một mùi hương không phải của Phó Hằng.

Tôi và Phó Hằng đã kết hôn bốn năm, cái ôm và hơi thở của hắn đều vô cùng quen thuộc, rõ ràng người này không phải.

Tôi sợ hãi, toàn thân căng cứng, run giọng chất vấn: “Anh là ai, buông tôi ra."

"Lang Lang, Lang Lang, tôi yêu em, tôi yêu em.”

Tôi sửng sốt, là Tần Hạo.

Sao lại là Tần Hạo? Có chuyện gì vậy?

Tôi liều mạng gỡ tay anh ta ra: “Tần Hạo, anh buông ra. Anh nghe tôi nói, anh còn hai ngày nữa là kết hôn, ngàn vạn lần đừng làm chuyện khiến mình hối hận."

Tần Hạo tựa như một con thú đ*ng d*c, anh ta căn bản không nghe lời tôi, không ngừng hôn môi tôi, gặm nhấm tôi, lột quần áo tôi.

Hiện tại quần áo còn trên người không nhiều lắm, buổi tối tôi đi ra ngoài mặc thêm một cái áo hở cổ bên ngoài váy liền áo. Áo hở cổ bị anh ta kéo xuống đất, làn váy cũng bị anh ta kéo lên, tôi nghe được tiếng đai lưng và khóa kéo va vào nhau.

Nỗi sợ hãi to lớn khiến cả người tôi cứng ngắc, nước mắt chảy đầy mặt, tôi đau khổ cầu xin anh ta: “Tần Hạo, anh đừng như vậy, tôi cầu xin anh."

Tần Hạo hồ ngôn loạn ngữ nói gì đó, nhưng động tác trong tay cũng không dừng lại. Tôi quá tuyệt vọng, chẳng lẽ tôi thực sự phải bị người bạn tốt che chở tôi rất nhiều năm này cưỡng h.i.ế.p sao?

Trong miệng Tần Hạo không có mùi rượu, nhưng kích động hoàn toàn không giống người bình thường, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Anh ta đặt tôi lên bàn trà, bẻ chân tôi muốn đi vào, có thể là quá tối, mấy lần đều trượt.

Tôi khóc lóc cầu xin, nhưng anh ta cứ như không nghe thấy. Đột nhiên anh ta rên một tiếng, đưa tay muốn sờ...

Cửa bị người đẩy mạnh ra, theo ánh đèn sáng rực, phản ứng đầu tiên của tôi là theo bản năng nhắm mắt lại. Lúc tôi mở mắt ra, liền thấy Phó Hằng dẫn theo năm sáu người đứng ở cửa, những người phía sau hắn đang chăm chú xem cảnh s*x trực tiếp, nhưng ánh mắt hắn lại hướng về chiếc túi ở giữa sàn nhà.

Quá đau đớn và xấu hổ, giọng tôi nghẹn ngào trong cổ họng: “A Hằng, cứu tôi."

Nhưng hắn cứng đờ bất động, thời gian vài giây đã bị kéo dài vô hạn, một một tấc trên cơ thể tôi đều sinh ra một cái gai kịch độc, hung hăng đ.â.m vào trái tim tôi.

Phó Hằng xông tới, túm lấy Tần Hạo, đ.ấ.m vào lưng anh ta.

Tôi nhân cơ hội lăn xuống, váy che đi sự xấu hổ của tôi, nhưng tôi chỉ có thể co rúm trên sàn nhà.

Tôi khóc, tôi khó chịu, tôi nhìn thấy đám người xem náo nhiệt kia.

Tần Hạo bị đánh không hề có lực đánh trả, giống như một con ch.ó c.h.ế.t quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt anh ta vẩn đục đỏ lên, thoạt nhìn giống như là thần trí không rõ, nhưng hung khí kia vẫn phồng lên.

Tôi bỗng nhiên hiểu được, Tần Hạo là bị người ta bỏ thuốc!

Nhìn lại Phó Hằng, không còn là hình dáng anh hùng cứu thế nữa. Nhiều suy nghĩ nhanh chóng xâu chuỗi trong đầu tôi. Phó Hằng lừa tôi, bên trong có Tần Hạo bị bỏ thuốc, hắn lại dẫn người tới bắt gian, đây thực sự là một vở kịch lớn.

Bên ngoài khán giả càng ngày càng nhiều, bảo vệ, khách sạn nhân viên phục vụ, khách khứa, có người còn giơ điện thoại lên...

Phó Hằng kéo cánh tay tôi ra ngoài, tựa như con báo đang tức giận.

Mấy người hắn dẫn theo còn gọi hắn: “Phó tổng, chuyện gì xảy ra vậy?"

Phó Hằng không rên một tiếng, hắn mím chặt môi, bộ dạng kia giống như muốn kéo tôi đến chết. Tôi lại không hoảng loạn như vừa rồi, nếu là một cái bẫy, tôi đã bị vây ở lưới trung ương, giãy dụa có ích lợi gì?

Hắn lái xe giống như muốn bay lên, khoảnh khắc đó khiến tôi sợ hãi, tôi c.h.ế.t một mình thì không sao, nhưng chúng tôi đều chết, thì Trăn Trăn làm sao bây giờ?
 
Back
Top Bottom