Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Mộng - Zoey-113

Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 10: Chương 10



Tôi còn nhớ lần cuối cùng là sáu năm trước, khi đó chúng tôi còn chưa xác định quan hệ yêu đương, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không tính, chỉ là quan hệ có thể chào hỏi khi gặp mặt.

Thứ sáu tôi về nhà, chị tôi đang loay hoay với của đống hồi môn, nhưng mặt mày lạnh lùng.

Sau khi thay quần áo, tôi vào bếp giúp mẹ nấu ăn, nghe mẹ lải nhải nói về chuyện chị gái kết hôn.

Hơn chín giờ tối, chị tôi bỗng nhiên rống lên, nói không thấy vòng cổ của mình.

Cả nhà chúng tôi đều muốn giúp chị gái tìm, chị ta lại rống lên với tôi, nhất định nói tôi lấy dây chuyền của chị ta. Đó là sính lễ của chị ta, não bị úng nước tôi mới chạm vào nó.

Cãi nhau với chị gái, chị ta luôn bá đạo, chỉ mấy câu nói sẽ làm tôi tức đến đau gan.

Cha tôi im lặng hút thuốc, mẹ tôi từ trước đến nay yếu đuối, rống lên vài câu giúp chị oán giận tôi.

Tôi tức giận khóc không ngừng: "Mẹ, mẹ cũng không tin con sao? Con nói không lấy thì là không lấy."

Chị tôi cười khẩy: "Trong nhà này chỉ có mấy người chúng ta, mày không lấy thì nó tự mình chạy trốn sao? Lâm Lang, mày đừng không biết xấu hổ, Gia Thụ là anh rể của mày, chẳng lẽ mày muốn làm tiểu tam!"

Tôi ngạc nhiên, tìm dây chuyền này sao chị ta lại nhắc đến tiểu tam? Tôi đã làm gì chị ta?

Tôi nổi nóng, mặc kệ mẹ kéo cánh tay: "Lâm Quỳnh, chị nói cho rõ, cái gì mà tiểu tam?"

Chị ta tỏ ra yếu đuối, khóc lóc với mẹ tôi và nói rằng tôi đánh chị ta.

Mẹ tôi đánh tôi vài cái: “Được rồi được rồi, mẹ đánh mẹ rồi, Quỳnh Quỳnh, con đừng khóc nữa."

Đây là mẹ ruột của tôi sao?

Tôi ôm cánh tay bị đánh đỏ đi gọi cha, lại phát hiện cha tôi đã sớm rời khỏi nhà....

Tôi lấy áo khoác và túi xách rồi rời đi, trong lòng thầm nguyền rủa Lâm Quỳnh rằng chị ta sẽ không bao giờ lấy được chồng.

Đến cổng trường mới phát hiện đã qua giờ giới nghiêm. Tôi đi vòng quanh trong gió lạnh, tự hỏi liệu mình có thể ở lại một khách sạn gần đó qua đêm không.

Nhưng hôm nay là cuối tuần, trong khách sạn đều là tình nhân, tôi thực sự không muốn ở trong môi trường như vậy...

Tìm một chân tường ngồi xổm xuống, tôi gửi Wechat cho Vạn Tử.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Vạn Tử bảo tôi gửi định vị cho cô ấy, bảo tôi ở đó đừng nhúc nhích.

Tôi nào dám bất động, tôi đi tới đi lui với đôi chân đông cứng của mình. Thỉnh thoảng có mấy chàng trai đến gần và cố gắng bắt chuyện với tôi.

Ngay khi tôi cảm thấy mình sắp đông cứng thì Phó Hằng tới.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy hắn, cho rằng hắn chỉ đi ngang qua, nhưng hắn lại nhét một ly ca cao nóng vào tay tôi.

Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đã kéo tôi rời khỏi nơi này.

Tôi bị nhét vào trong xe Jeep của hắn, hắn đưa tôi đi trên một con đường hoàn toàn xa lạ.

Vẫn cầm cốc ca cao nóng trên tay, tôi lại sợ hãi: “Chứng ta đi đâu vậy?”

Hắn trông rất hung dữ: "Tìm một chỗ bán em.”

Tôi lại phì cười: "Tôi là một kẻ đáng ghét, cha không thương mẹ không yêu, không đáng tiền."

"Vậy bán cho anh đi.”

Tôi cảm thấy hắn đang nói đùa, nhưng mặt vẫn hơi đỏ, liền ấp úng nói: "Tôi là một người ăn nhiều."

Hắn nở nụ cười, làm cho ngàn vạn ánh đèn trong thành phố này mất đi màu sắc: "Không sợ, xem em là heo nuôi cũng được.”

Nếu không phải ở trong xe, tôi nghĩ mình sẽ giậm chân, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hắn.

Trong lúc nói chuyện đã bị hắn đưa tới một khu chung cư.

Lúc vào thang máy tôi muốn đi, lại bị hắn kéo lại.

"Lúc em gửi Wechat cho Vạn Tử, anh cũng đang ở đấy, cô ấy vốn muốn tới đón em, nhưng cô ấy đi theo làm bóng đèn sao?"

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến hắn?

Phó Hằng vỗ vỗ đầu tôi: “Đêm nay anh nhận em vào nhà.”

Căn nhà này sau này chính là nhà của chúng tôi, lúc ấy cũng rất đơn giản, ngoại trừ giường và đồ dùng sinh hoạt cần thiết, thì không có gì.

Hắn đưa tôi vào phòng ngủ: “Tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”

Tôi nhận lấy áo ngủ hắn đưa nhưng không mặc, một cô gái như tôi mặc quần áo hắn thì tính là chuyện gì.

Tắm rửa xong, tôi mặc đồ lót giữ ấm của mình lên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Lật đi lật lại, tôi cảm thấy mình bị đối xử bất công. Tôi ra khỏi nhà đã bao lâu rồi, một cú điện thoại bọn họ cũng không gọi, chẳng lẽ không sợ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?

Tôi và chị gái cách nhau hai tuổi, bởi vì lúc ấy thầy bói nói là con trai nên cha mẹ mới sinh tôi ra, kết quả vừa thấy là con gái cha tôi liền tối sầm mặt. Lúc cán bộ kế hoạch hóa gia đình tới nhà phạt tiền cha tôi ôm tôi ra ngoài nói lấy tôi thay tiền phạt. Đương nhiên người ta không thể nhận, cuối cùng tốt xấu gì cũng nộp phạt 300 tệ. Điểm khởi đầu này đã định trước số phận không được mong đợi của tôi trong mắt cha mẹ tôi.

Càng nghĩ càng buồn, tất cả những chuyện từ thời thơ ấu hiện về trong tâm trí tôi, tôi nằm trên gối và khóc.

Tôi tự cho là giọng mình rất nhỏ, nhưng Phó Hằng ngủ ở bên ngoài sô pha vẫn nghe được, hắn đẩy cửa ra bò lên giường ôm tôi vào lòng.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 11: Chương 11



Chương 08. Không yêu thì đừng tra tấn tôi

Vòng tay của Phó Hằng rất ấm áp, mùi hương cũng rất dễ chịu.

Tôi biết hắn hút thuốc, nhưng không có mùi thuốc lá, chỉ có thoang thoảng hương bạc hà, rất nam tính.

Hắn không hỏi nguyên nhân cũng không an ủi, chỉ vỗ sau này lưng tôi: "Cô bé ngốc, sau này để anh một mình đến thương em."

Có lẽ là bị lời nói của hắn dọa đến choáng váng, tôi trừng to mắt nhìn hắn, hắn nâng mặt tôi lên hôn mắt tôi: "Lang Lang, đời này chỉ khóc lần này, sau này anh nhất định không cho em chảy một giọt nước mắt."

Quả nhiên là lời thề của đàn ông đối với phụ nữ là không thể nghe nhất, lúc này mới qua vài năm, hắn đều đã quên hết.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Phó Hằng bỗng nhiên áp tới, hắn nâng mặt tôi lên, hơi thở nóng hổi thổi vào mặt tôi: "Lang Lang, anh biết, những chuyện này là mẹ làm không đúng."

Mẹ hắn đương nhiên không đúng, còn hắn thì sao? Tôi không muốn nghe những lời hời hợt này.

“Phó Hằng, chúng ta nói chuyện ly hôn đi. Mẹ anh đã dẫn Hà Ưu Nhu về nhà, chắc là gấp không thể đợi được.”

“Lang Lang" trong ánh mắt hắn có hối hận, tự trách rất nhiều loại cảm xúc, thậm chí còn có chút chật vật: “Anh sẽ xử lý tốt chuyện này, ngày mai anh sẽ sa thải Hà Ưu Nhu, sau này cũng không qua lại với cô ấy nữa."

Nghe Phó Hằng nói tôi vẫn thất vọng, không bàn đến chuyện bọn họ có thể thực sự cắt đứt hay không, một câu giải thích hắn cũng không có.

Nhưng tôi muốn nghe điều gì? Họ bắt đầu khi nào? Gặp nhau lần đầu tiên ra sao? Sử dụng tư thế nào khi quan hệ?

Nghe những lời này chỉ khiến tôi tức giận và càng khó xử.

Tôi từ trên giường bò dậy: "Tôi đến phòng Trăn Trăn ngủ.”

Phó Hằng không ngăn cản tôi, hắn im lặng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ.

Trong lòng tôi đau đớn, trong mắt dâng lên hơi nước, nhưng không dừng bước.

Đêm đó, Trăn Trăn ở trong lòng tôi hỏi: "Mẹ, mẹ và cha cãi nhau sao?"

Tôi cảm thấy con bé cần phải biết, bởi vì tôi thực sự muốn ly hôn với Phó Hằng.

Tôi thử thăm dò nói: "Trăn Trăn, nếu cha và mẹ ly hôn thì con với ai?"

Trăn Trăn trừng to mắt trầm mặc chốc lát, òa khóc, ôm cổ tôi nói: "Mẹ đừng ly hôn, con muốn mẹ cũng muốn cha, con không muốn hai người chia tay."

Nước mắt thật vất vả mới ngừng rơi xuống, nhưng tôi vẫn cứng rắn nói: "Trăn Trăn, con phải chấp nhận hiện thực, không phải tất cả cha mẹ của bạn nhỏ đều muốn ở cùng một chỗ."

Không đợi tôi nói xong, cửa đã bị mở ra, Phó Hằng tối sầm mặt đi vào, hắn ôm lấy Trăn Trăn, vừa lau nước mắt cho con bé vừa dỗ dành: "Trăn Trăn, mẹ lừa con đấy, cha mẹ sẽ không ly hôn.”

“Phó Hằng, anh đừng lừa con bé như vậy...”

Hắn ôm Trăn Trăn đi ra ngoài, căn bản cũng không nghe tôi, trong phòng chỉ còn lại mình tôi.

Tiếng khóc của Trăn Trăn bên ngoài dần nhỏ lại, rất nhanh sau đó là tiếng cười như chuông bạc vang lên. Hắn luôn có cách dỗ con gái.

Bỗng nhiên, tôi rùng mình một cái. Chỉ cần nghĩ đến chuyện ly hôn, tôi đã mất hết lý trí.

Ly hôn rồi con ở với ai, tôi nên sống như thế nào? Tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.

Thảo nào chị gái nói tôi chiều hư Phó Hằng, mấy năm nay tôi an tâm làm bà nội trợ, mất hết khái niệm tiền bạc rồi.

Tôi và Phó Hằng ly hôn, chắc chắn tôi sẽ không giành được quyền nuôi con, Vương Á Như cũng sẽ để tôi bị đuổi khỏi nhà với hai bàn tay trắng phải không?

Nếu Phó Hằng thực sự muốn ly hôn, về tiền bạc hắn sẽ cho tôi, nhưng hiện tại hắn căn bản không muốn ly hôn.

Nhưng tôi không muốn mất con, Trăn Trăn là thịt trong lòng tôi, không có con bé tôi không sống nổi. Nghĩ như vậy, chuyện ly hôn của tôi rơi vào cục diện bế tắc, nếu không ly hôn thì sao?

Vừa nghĩ tới hình ảnh Phó Hằng đặt Hà Ưu Nhu lên tường hôn môi, tôi liền cảm thấy hít thở không thông, chẳng lẽ lại ở mãi trong cái thành bị vây hãm này từng ngày bị tiêu hao, làm một đôi vợ chồng ghét bỏ lẫn nhau? Không, đó không phải điều tôi muốn.

Nhưng nghĩ sâu hơn nữa, rời khỏi người đàn ông tôi yêu nhiều năm như vậy, rời khỏi căn nhà tôi tỉ mỉ bố trí, cả đứa con tôi mang thai mười tháng sinh ra, tôi cảm thấy trái tim đều bị khoét mất.

Tôi khóc suốt và không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại hai mắt đều sưng phù như không mở ra được, tôi nhìn đồng hồ, sắp chín giờ rồi.

Lúc này hẳn là Phó Hằng đã đến công ty, tôi xuống giường đi vệ sinh.

Mở cửa lại thấy hắn, hắn mặc quần dài áo sơ mi vừa vặn, đang muốn gõ cửa.

Nhìn vào mắt tôi, hắn nhảy dựng lên, kéo tôi vào phòng tắm để rửa mặt bằng nước lạnh, hắn cảm thấy đau khổ và tự trách mình: "Lang Lang, anh xin lỗi."

Từ sau khi xảy ra chuyện, lời hắn nói nhiều nhất chính là xin lỗi. Nhưng tôi căn bản không cần.

Vốn định nói gì đó, nhưng khi mở miệng thì không có âm thanh nào phát ra, tôi cay đắng nuốt những lời muốn nói vào trong.

Tắm rửa xong, hắn kéo tôi đến phòng ăn. Đầu tiên pha cho tôi một ly nước mật ong, rồi đặt sữa nóng ở bên tay tôi.

Sau khi kết hôn, tôi ở nhà giúp chồng dạy con, mỗi ngày đều thay đổi đa dạng món ăn sáng, quần áo và cà vạt của hắn cũng là tôi phối trước.

Hắn ngoại trừ đi làm, cái gì cũng không cần quan tâm.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 12: Chương 12



Hiện tại, hắn làm như vậy, đơn giản là cảm thấy những ấm ức tôi phải chịu chỉ cần một bữa sáng là có thể giải quyết.

Tôi nhịn thật lâu, mới không quét đồ trên bàn xuống đất.

Thấy tôi ngơ ngác không ăn, hắn bỗng nhiên nghiêng người lại hôn khóe miệng tôi một cái: “Ngoan, ăn cơm."

Mũi tôi cay cay, mắt đau như bị kim đâm. Tôi nghẹn ngào nói: "Phó Hằng, nếu không yêu tôi thì đừng tra tấn tôi."

Hắn trầm mặc, khi hắn cúi mắt xuống, hàng mi dài phủ lên mí mắt, đẹp như tơ tằm đen.

"Lang Lang, anh đã phạm phải một sai lầm mà bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này cũng sẽ mắc phải. Em không thể cho anh một cơ hội sao?"

Tôi ngẩng đầu phẫn nộ nhìn hắn, thiếu chút nữa đập bể ly sữa trong tay.

Những lời này Phó Hằng cũng dám nói!

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

"Phó Hằng, hay là tôi hẹn Tần Hạo đi thuê phòng, cũng làm ba lần, chúng ta liền hòa nhau." Tôi cười khẽ nhìn hắn, tôi cũng muốn phạm phải điều mà phụ nữ trên thế giới này đều sẽ phạm phải.

Hắn quả nhiên nổi giận, trong nháy mắt đôi mắt trở nên đỏ bừng; “Em đây là cố tình gây sự.”

“Tôi đây là lấy gậy ông đập lưng ông thôi. Phó Hằng, những gì mình không muốn chớ làm cho người khác."

Tôi học tiếng Trung, sau nhiều năm làm nội trợ may mà không đem những chữ thầy trả lại cho thầy.

Đồng tử Phó Hằng co rụt, gân xanh trên trán cũng giật giật dữ dội, nhưng rốt cuộc hắn không nói lời nào gay gắt, đứng lên cầm chìa khóa xe rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng hắn cười âm u, sai lầm mà tất cả đàn ông đều mắc phải là gì?

Tần Hạo là bạn học đại học của tôi, từng theo đuổi tôi, cho tới bây giờ còn nhớ mãi không quên tôi, thế cho nên buổi họp lớp chỉ cần có anh ta, Phó Hằng sẽ không cho tôi đi.

Tôi đương nhiên sẽ không vì trả thù Phó Hằng mà tùy tiện lên giường với Tần Hạo hoặc người đàn ông khác, tôi không thể mất đi nhân cách và tôn nghiêm của mình.

Phó Hằng đi rồi, trong nhà lại chỉ lại một mình tôi.

Thường ngày lúc này tôi sẽ vừa ngâm nga hát vừa dọn dẹp nhà cửa, sau đó mở nhạc tập yoga, chờ hoa mỗi ngày của tôi được giao tới cửa.

Nhưng hôm nay, tôi đứng trên sô pha trong phòng khách, lại cảm thấy trong nhà trống trải lạ thường, tôi cảm thấy cô đơn và muốn ôm chặt lấy mình.

Lại trở về phòng nằm xuống, bắt đầu suy nghĩ chuyện ly hôn.

Tôi phải chiến đấu vì Trăn Trăn, tuy rằng Phó Hằng yêu con bé, nhưng tóm lại hắn vẫn là một người đàn ông không có khả năng mỗi ngày trông coi con bé. Vương Á Như không thích con bé, nếu vợ mới của hắn sinh con trai, cuộc sống của Trăn Trăn nhất định không dễ chịu.

Con bé là công chúa nhỏ của tôi, tôi không thể để con bé bị bắt nạt.

Nhưng nếu Phó Hằng không đồng ý...

Mọi chuyện lại tiến vào cục diện bế tắc, tôi không khỏi nhìn đèn chùm trên đỉnh đầu.

Tôi thích tiểu thuyết của Trương Tiểu Nhàn, đặc biệt thích “Giường đơn trong ví” của cô ấy.

Nữ chính dùng nửa tháng tiền thuê nhà mua một cái đèn chùm có tên là Ánh trăng của Danemin, vì tên của nó là một câu chuyện cổ tích về tình yêu không thể đạt được.

Con gái học tiếng Trung đều kiêu căng, tôi cũng muốn có một chiếc đèn như thế này.

Nhưng đó là tiểu thuyết, một cuốn tiểu thuyết được viết cách đây nhiều năm, không ai theo chân để trở thành Ánh trăng của Danemin.

Phó Hằng là người chưa bao giờ đọc tiểu thuyết, trí tưởng tượng lại cực kỳ thốn, đã thiết kế một chiếc đèn chùm dựa trên câu văn "Ngọn đèn chùm kia, chụp đèn hình bán nguyệt làm bằng thủy tinh mờ, khi đèn sáng lên, ánh sáng dịu nhẹ làm cả cửa hàng đèn trang trí đều nổi lên" và tìm nhà xưởng làm cho chúng tôi một chiếc.

Đêm lắp đèn, Phó Hằng len lén đón tôi từ trong nhà ra, mò mẫm ôm tôi lên giường, khi đèn sáng lên, ánh đèn dịu nhẹ thực sự khiến cả phòng ngủ bay bổng.

Phó Hằng đúng lúc quỳ xuống, lấy ra hoa và nhẫn đã chuẩn bị từ lâu. Tôi vẫn nhớ giọng nói trong trẻo và xúc động của hắn: "Lang Lang, em là Nguyệt Thần của anh, anh là mục đồng của em, chúng ta sẽ không cần chuyện tình yêu đẹp mà buồn, chúng ta chỉ cần đời này bạc đầu đến già."

Bạc đầu đến già, khi đó tôi tin lời của hắn, cảm thấy chúng tôi nhất định có thể yêu đến già.

Nhưng chỉ mới bốn năm, ngọn đèn này mới sáng 1460 đêm, hắn đã kể một câu chuyện tình yêu ở trên giường người khác.

Chỉ có một kẻ ngốc như tôi mới tin rằng ánh trăng mà hắn cho tôi là Ánh trăng của Danemin, thực ra đó chẳng qua chỉ là một hình vẽ mà hắn đã vẽ bằng cách úp ngược một cái bát.

Tôi cho rằng tôi có thể đần độn qua một ngày như vậy, không ngờ giữa trưa lại nhận được điện thoại của Vạn Tử, cô ấy hẹn tôi ra ngoài ăn cơm.

Tôi nhìn vết thương trên người một chút, thực sự không thích hợp đi ra ngoài, nhưng trong lòng tôi buồn bực đến phát hoảng, muốn tìm Vạn Tử trò chuyện.

Việc ly hôn này chỉ có thể bàn với cô ấy, mẹ và chị tôi đều không trông cậy được.

Trang điểm đơn giản một chút, tôi cầm túi xách ra cửa.

Hẹn Vạn Tử ở bến tàu Ngư Dân, tôi vốn còn kinh ngạc sao chỉ có hai người ăn cơm mà đặt phòng lớn như vậy, lúc đẩy cửa ra lại choáng váng.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 13: Chương 13



Chương 09. Kiểm tra cơ thể của tôi

Trong phòng có bảy tám người, nhìn thấy tôi đều ngẩng đầu lên.

Người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Tần Hạo, ánh mắt của anh ta giống như sao băng, nhìn về phía tôi.

Vạn Tử vội vàng tới ôm lấy cánh tay tôi: "Lang Lang, cậu đến rồi."

Tôi nhỏ giọng hỏi cô ấy: "Hoàn Tử, cậu làm cái gì vậy?

Tôi luôn gọi Vạn Tử là Hoàn Tử. Không chỉ bởi nghe vui tai hơn mà cô ấy còn có một khuôn mặt tròn trịa.

Cô ấy liếc nhìn vào góc phòng rồi nói: "Giang Nhất Hàng đã về."

Tôi theo tầm mắt của cô ấy nhìn qua, quả nhiên thấy được Giang Nhất Hàng với cái đầu trọc

Anh giơ tay lên, chào tôi một cách nhẹ nhàng.

Anh từng theo đuổi Hoàn Tử, nhưng khi đó Hoàn Tử cùng bạn của Phó Hằng là Thẩm Phong yêu c.h.ế.t đi sống lại, nên sau khi tốt nghiệp liền xuất ngoại.

Vừa về nước liền mời Hoàn Tử ăn cơm, chẳng lẽ lại muốn theo đuổi Hoàn Tử sao?

Trong đầu tôi còn rối loạn, đã được Tần Hạo kéo ngồi xuống.

Nhìn những người xung quanh, đều là bạn của Giang Nhất Hàng và Tần Hạo, tôi cũng không quen thuộc.

Có lẽ đây là nguyên nhân Hoàn Tử gọi tôi đến, cô ấy cũng không quen.

Bất quá đều là bạn học, mọi người uống vài ly rượu liền tán gẫu, bầu không khí cũng trở nên sôi nổi hơn.

Tần Hạo vẫn nhìn tôi, rót nước lột cua cho tôi.

Anh ta nhiệt tình như vậy tôi chịu không nổi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tần Hạo, tôi đã kết hôn."

Anh ta nhướng mày: "Tôi biết, nhìn lá gan của em xem.”

Đây không phải là vấn đề có gan hay không có gan, mà là vấn đề nhân phẩm, được chứ?

Hoàn Tử giải vây cho tôi, kéo tôi đổi vị trí, cô ấy nháy mắt với Tần Hạo: "Anh Hạo, tôi cũng muốn ăn cua."

Tuy rằng Tần Hạo giận cô ấy, nhưng vẫn lột cho cô ấy một miếng, nhưng lại chấm rất nhiều dấm chua.

Giang Nhất Hàng đưa cho tôi một tấm danh thiếp, tôi nhìn thoáng qua, liền phát hiện hai chữ luật sư.

Sao tôi quên mất anh học trường luật nhỉ.

Tôi cũng không nhìn kỹ chức danh của anh, chỉ xoắn xuýt hai chữ luật sư.

Làm luật sư có lẽ ánh mắt tương đối tinh tường, anh đột nhiên hỏi tôi: "Sao vậy, gần đây có vấn đề liên quan đến pháp luật à?"

Tôi muốn ly hôn không thể để Tần Hạo biết, lúc trước khi tôi kết hôn anh ta đã nghiến răng nghiến lợi nói tôi và Phó Hằng sẽ không lâu dài, tôi không cho anh ta xem chuyện cười của tôi.

Lúc đi toilet đi qua một phòng bao, vừa vặn nhân viên phục vụ mở cửa mang thức ăn lên, tôi theo bản năng nhìn thoáng qua bên trong.

Phó Hằng và Hà Ưu Nhu.

Đương nhiên không chỉ có hai người bọn họ, còn có bốn năm người có nam có nữ, nhìn quần áo của bọn họ, hẳn là đến từ các cơ quan chính phủ.

Người phụ nữ kia đang mời rượu, Phó Hằng đứng lên đoạt lấy uống, bốn phía vỗ tay.

Tôi đặt tay bên cạnh tay cầm lên mở ra vài lần mới kìm chế được kích động muốn xông vào, lúc này nhân viên phục vụ đóng cửa lại, cô ấy quái dị nhìn tôi một cái.

Tôi cũng không biết mình làm thế nào để vào nhà vệ sinh.

Vốc một nắm nước lạnh tưới lên mặt, tôi cố gắng hòa tan nước mắt, giờ khắc này, tôi cảm thấy mình giống như một tên hề.

Người đàn ông kia nói cái gì, cho hắn cơ hội làm lại tất cả, hôm nay sẽ sa thải Hà Ưu Nhu, hắn coi tôi là đồ ngốc.

“Em không sao chứ?” Giọng nói nặng nề vang lên sau lưng tôi, tôi cầm khăn giấy quay đầu lại nhìn thấy Giang Nhất Hàng.

Anh đứng dựa lưng vào gạch men màu xanh xám, trong tay cầm một điếu thuốc.

Đàn ông đẹp trai đều thích giả bộ lạnh lùng như vậy sao?

Tôi lắc đầu, quay mặt dùng khăn giấy lau khô mặt, nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn

Gương!

Trong gương rõ ràng chiếu ra ánh mắt hơi nheo lại của anh, đương nhiên cũng chiếu ra mắt thỏ đỏ lên của tôi.

Tôi không muốn quay lại nữa, Tần Hạo thấy nhất định sẽ hỏi dài hỏi ngắn.

Nhưng túi của tôi còn ở bên trong, có nên nhờ Hoàn Tử đưa về cho tôi hay không.

Không biết từ lúc nào Giang Nhất Hàng đã đứng ở sau lưng tôi, dang tay đỡ tôi: “Quay lại đi, không sao đâu."

Anh nhìn thấu tất cả sao?

Có lẽ giọng nói trầm ấm của anh rất có cảm giác mệnh lệnh, tôi theo anh quay lại.

Sau khi tôi ngồi xuống liền cúi đầu, còn anh chủ động đi uống rượu với Tần Hạo, Tần Hạo không có thời gian chú ý đến tôi.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Hoàn Tử lại phát hiện, cô ấy nhỏ giọng hỏi tôi: “Sao vậy?”

Tôi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn Wechat cho cô ấy.

Hoàn Tử cầm lấy điện thoại nhìn, sau đó mở to hai mắt thật lâu không nhúc nhích.

Tin nhắn tôi gửi cho cô ấy là: [Phó Hằng ngoại tình].

Hoàn Tử mất cảm giác thèm ăn, thỉnh thoảng nhìn tôi, tôi vẫn khỏe, uống một chút canh, tùy tiện ăn chút gì đó.

Hoàn Tử còn chưa ăn xong đã xin phép rời đi, Tần Hạo lập tức đuổi theo để tiễn chúng tôi.

Tần Hạo uống rượu, trên mặt không hơi dấu hiệu nào của rượu, nhưng trên người lại có mùi rượu.

Tôi không cho anh ta tiễn, nói chúng tôi đi bắt xe.

Tất nhiên là anh ta không nài nỉ nhưng vẫn đi cùng chúng tôi ra đón taxi.

Một lát sau có một chiếc xe tới, Hoàn Tử lên xe trước.

Tôi vừa muốn lên xe, bỗng nhiên nhìn thấy Phó Hằng và mấy người kia từ cửa khách sạn đi ra.

Hắn và Hà Ưu Nhu sóng vai nhau, bắt tay một người đàn ông lớn tuổi.

Hắn cũng nhìn thấy tôi.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 14: Chương 14



Sau khi tiếp xúc với tầm mắt của hắn, tôi bỗng nhiên trở nên ác liệt. Tôi ngẩng đầu, túm lấy cổ áo Tần Hạo, nhẹ nhàng kéo sang một bên, cười nói: "Anh uống nhiều quá, quần áo đều ướt hết rồi."

Tần Hạo nhìn tay tôi, mặt đột nhiên đỏ bừng, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Tôi nhân cơ hội rút tay lại, xoay người muốn lên xe.

Tần Hạo lại túm lấy cánh tay tôi, nắm không nhẹ không nặng, cánh tay tôi bị thương, hôm nay ra ngoài mặc áo dài tay.

May mà anh ta nhanh chóng buông ra: “Tôi đưa hai người đi."

Nói xong anh ta mở cửa ghế lái phụ.

Tôi cũng lên xe, không đi gặp Phó Hằng, hắn muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi không quan tâm.

Hoàn Tử không ngờ Tần Hạo cũng lên xe, cô ấy tức giận đ.ấ.m lưng ghế: “Tần Hạo, anh sắp kết hôn rồi còn làm ầm ĩ cái gì."

Tần Hạo sắp kết hôn vào ngày Quốc khánh, lần trước anh ta đã nói với tôi trên Wechat rồi.

Sau khi tốt nghiệp đại học anh ta ở lại trường, tìm vợ cũng là một giảng viên, rất môn đăng hộ đối.

Tôi bỗng nhiên cảm khái, nói với anh ta: "Tần Hạo, anh kết hôn rồi thì không thể giống như một đứa trẻ nữa, nếu không vợ anh sẽ rất mệt mỏi."

Anh ta khịt mũi một tiếng: “Em chưa sống chung với tôi, sao em biết tôi sẽ không yêu thương vợ?”

Cũng đúng, tôi câm miệng.

Hoàn Tử cùng tôi đến nhà tôi.

Vừa vào cửa tôi đã vào phòng thay quần áo, may mà vết thương bị Tần Hạo nắm không chảy máu.

Hoàn Tử sợ hãi: “Chuyện này xảy ra như thế nào?"

Tôi không có gì phải giấu cô ấy cả, nghe xong lời của tôi cô ấy tức điên lên: “Vừa rồi vì sao cậu không gọi tôi xuống, cmn tôi đi cào mặt người phụ nữ kia."

Tôi rót cho cô ấy một ly nước: "Có Phó Hằng ở đó, có lẽ cậu sẽ không có cơ hội đâu.”

“Lang Lang, cậu không thể yếu đuối như vậy, bị người ta trèo trên đầu trên cổ rồi. Chúng ta nghĩ cách bắt gian, quay video đăng lên mạng, cho anh ta c.h.ế.t thối đi."

Tôi đau đầu, tính tình Hoàn Tử vạn năm không thay đổi. Chẳng trách không có người bạn trai nào của cô ấy kéo dài được lâu.

“Hoàn Tử, tôi muốn ly hôn với Phó Hằng.”

“Ly thì ly, sợ gì anh ta... Lang Lang, cậu bỏ được sao?” Cô ấy bỗng nhiên dừng lại, hai tay ấn sô pha nhìn tôi.

Tay tôi ấn trán, cảm thấy hỗn loạn: “Tôi có thể làm gì đây? Anh ta đã thay lòng đổi dạ tôi còn muốn giả điếc giả câm tùy ý để anh ta làm loạn sao? Hoàn Tử, tôi khó chịu."

Hoàn Tử thấy tôi thực sự muốn ly hôn, ngồi xuống chống cằm suy nghĩ một chút: “Con bé ở với ai?"

“Tôi muốn con bé, nhưng là tôi sợ Phó Hằng không cho tôi.”

Hoàn Tử gật đầu: “Đó là chắc chắn, anh ta yêu Trăn Trăn như vậy. Nhưng mà nếu cậu ly hôn thì phải làm sao? Cậu không có việc làm, cũng không có nhà."

Cô ấy bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Có rồi, tìm Giang Nhất Hàng, anh ấy là luật sư."

Tôi lắc đầu: “Nhà họ Phó muốn thể diện, nếu ầm ĩ đến chỗ luật sư tôi muốn ly hôn thì càng khó khăn."

Hoàn Tử khá thất vọng: “Cậu đã cho Phó Hằng thể diện nhưng anh ta đối xử với cậu như thế nào?"

Hắn đã từng đối xử với tôi rất tốt, nhưng những thứ đó đều là quá khứ, tôi vẫn không muốn chúng tôi làm tổn thương lẫn nhau, bởi vì... tôi yêu hắn.

Hoàn Tử cũng nhìn ra tôi do dự, cô ấy trò chuyện với tôi một lúc trở về đi làm, bảo tôi suy nghĩ thật kỹ.

Tôi có thể nghĩ cái gì đây, hiện giờ tất cả đều là ẩn số, phải xem thái độ của Phó Hằng.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Nhưng không nghĩ tới Hoàn Tử vừa đi, Phó Hằng đã về nhà.

Hắn nhìn thấy tách trà trên bàn ánh mắt lạnh lùng, nhìn khắp nhà một lượt.

Không để ý đến sự điên rồ của hắn, tôi quay trở lại phòng ngủ.

Hắn đi theo vào, trên người có mùi rượu.

Tôi thoáng cái liền nhớ tới hình ảnh chói mắt hắn cùng Hà Ưu Nhu ở chung một chỗ, khịt mũi một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Hắn lại như điên đè tôi ở dưới thân, xé rách quần áo của tôi.

Ban đầu tôi còn bối rối, sau đó phản kháng kịch liệt, nhưng càng phản kháng Phó Hằng càng hăng, thậm chí còn xé toạc q**n l*t của tôi.

Tôi khô khốc bài xích ngón tay hắn, đau đến nước mắt chảy ra, cào lung tung trên mặt hắn: “Phó Hằng, anh điên rồi sao? Buông tôi ra."

Đến mức này hắn làm sao còn có thể dừng lại, lúc đi vào tôi khóc rất dữ dội, so với lần đầu tiên của chúng tôi còn dữ dội hơn.

Hắn làm tôi phát ốm.

Sau đó, hắn ôm tôi dỗ, tôi lại bò dậy trốn vào phòng tắm.

Tôi khóc dưới vòi hoa sen, cảnh tôi dây dưa với hắn luôn trộn lẫn với hình ảnh hắn dây dưa với Hà Ưu Nhu.

Một lát sau, hắn đến gõ cửa.

Tôi quấn mình trong bộ đồ ngủ đi ra ngoài, khi mở cửa tôi đã tát rất mạnh.

“Phó Hằng, anh cho rằng tôi mang Tần Hạo tới nhà sao? Anh cho rằng chúng tôi làm chuyện bẩn thỉu này sao? Anh dùng cách này để kiểm tra tôi, anh cho rằng ai cũng xấu xa như anh sao? Phó Hằng, cmn anh là loại đàn ông gì!"

Tôi kiệt sức rống lên, hắn thực sự không phải là đàn ông, bản thân mình cùng Hà Ưu Nhu ôm ôm ấp ấp, lại lo lắng tôi cắm sừng hắn.

Tôi cảm thấy mệt mỏi đến mức không thể diễn tả thành lời. Nếu tôi có còn có chút kỳ vọng nào vào cuộc hôn nhân của chúng tôi trước khi hắn về nhà, thì bây giờ tôi không còn kỳ vọng gì nữa cả.

Tôi đẩy thân thể hắn ra, khàn giọng nói: "Phó Hằng, chúng ta ngồi xuống nói chuyện ly hôn đi. Anh có thể lừa tôi, nhưng tôi không thể lừa bản thân mình."
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 15: Chương 15



Hắn vừa nghe tôi muốn ly hôn lập tức trở mặt: “Lang Lang, vì sao em luôn treo chuyện ly hôn ở bên miệng? Anh đối với em không đủ tốt sao?"

Tôi thất vọng nhìn hắn: “Anh đối với tôi rất tốt, nhưng tôi ích kỷ, tôi hy vọng phần tốt này là độc nhất vô nhị, tôi không muốn chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác."

Hắn đi tới đi lui, có vẻ rất phiền não: “Em muốn ly hôn, nhưng em nhìn bản thân mình xem, em cái gì cũng không biết, ngay cả việc làm cũng không có, ly hôn em có thể làm cái gì?"

Chương 10. Làm tiểu tam rất vinh quang sao?

Tôi bị sỉ nhục, tôi không ngờ Phó Hằng sẽ nói như vậy.

Quả nhiên khoảnh cách giữa vợ chồng gần nhất nhưng cũng xa nhất, cởi đi tầng áo khoác dịu dàng đó, hắn sẽ coi tôi là một kẻ vô dụng.

Tôi cười khẩy: "Vậy cũng không cần anh quan tâm, tôi chỉ muốn ly hôn.”

Hắn lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt phát lạnh: “Lâm Lang, anh cưới em là bởi vì anh yêu em, đến bây giờ anh vẫn yêu em, cho nên anh hy vọng cho em và con cuộc sống tốt nhất. Mỗi ngày anh ở bên làm việc rất vất vả, em căn bản không hiểu anh bị áp lực cỡ nào. Hôm nay cùng anh đi ăn cơm chính người của Cục Xây dựng và giám sát, cao ốc do Công ty xây dựng chất lượng không tốt nên bị khiếu nại, hiện đang phải đối mặt với việc đình chỉ bán, bồi thường, thậm chí phải gánh vác trách nhiệm hình sự. Cậu Hà Ưu Nhu là Phó thị trưởng, anh cần cô ấy giật dây cho anh, thời điểm mấu chốt này anh không thể đuổi việc cô ấy, em hiểu không? Xin em đừng cho anh thêm phiền phức."

Tôi nhìn hắn, thật lâu không nói gì.

Tôi nói cái gì đây, lời này của hắn nói đúng thì cũng đúng, nói sai thì cũng sai. Lúc kết hôn với tôi, hắn đáng lẽ phải biết rằng tôi sẽ không giúp ích gì cho sự nghiệp của hắn.

Tôi cũng từng muốn đến công ty làm việc, giúp hắn chia sẻ, nhưng mẹ hắn không đồng ý, còn hắn lại càng không muốn tôi cả ngày sáng chín tối năm.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

(bắt đầu ngày làm việc lúc 9h, tan làm lúc 5h)

Tôi nhớ lúc mới kết hôn hắn nói với tôi: “Lang Lang, công việc duy nhất của em chính là chăm sóc tốt nhà của chúng ta, chăm sóc tốt cho anh, để khi anh mệt mỏi có một chỗ nghỉ chân.”

Bây giờ những lời hứa ngọt ngào này giống như tát vào mặt tôi, làm cho tôi chật vật không chịu nổi.

Hiện tại, điều hắn cần chính là người phụ nữ có thể cùng hắn cùng vượt qua cửa ải khó khăn chứ không phải người phụ nữ đứng ở sau lưng hắn đau khổ hỏi những câu không liên quan là hắn có mệt hay không, có đói hay không.

Tôi càng muốn cười. Nếu hắn đã nói như vậy, tôi sẽ làm một người phụ nữ hiểu chuyện, chờ hắn vượt qua khoảng thời gian này rồi nói sau.

Không nói một câu, tôi trở về phòng còn khóa trái cửa.

Biểu cảm của hắn tôi không nhìn thấy, cũng không muốn nhìn thấy. Nhưng ý nghĩ ly hôn càng thêm kiên định.

Cuộc hôn nhân này sao lại rơi vào ngõ cụt, tôi vốn là một người nhu nhược, mấy năm nay đi theo Phó Hằng lại càng không cần lo lắng gì cả. Hắn như vậy chắc chắn sẽ không ly hôn được ngay lúc này, tôi phải làm sao bây giờ, thực sự phải đi tìm Giang Nhất Hàng sao?

Tôi ngủ một giấc ở nhà, khi thức dậy thì thấy đã đến giờ phải đón con.

Trăn Trăn là một tiểu yêu tinh, vừa lên xe liền dính dính lại đây hỏi tôi: "Mẹ, mẹ sẽ không ly hôn với cha đúng không?"

Tôi sờ sờ mái tóc mềm mại của con bé: “Trăn Trăn, nếu cha mẹ ở cùng một chỗ không vui, luôn cãi nhau thì làm sao bây giờ?"

“Nếu cha chọc mẹ giận thì phạt cha không được hôn." Con bé cong hàng mi dài và ngây thơ nghĩ rằng một nụ hôn có thể giải quyết được vấn đề.

Trong lòng tôi đau xót, ôm con bé vào lòng.

Trăn Trăn được Phó Hằng chăm quá tốt, giống như công chúa nhỏ không bao giờ buồn, mỗi ngày đều tươi cười như mặt trời nhỏ, nếu con bé đi theo tôi, tôi có thể cung cấp cho nó bảo đảm về mặt vật chất không?

Muốn giành lấy con thì phải thương lượng với Phó Hằng, ít nhất tiền nhà xe tôi cũng phải lấy. Nếu chỉ có một mình tôi, tôi sẽ cao thượng không lấy đi bất cứ thứ gì của gia đình họ, nhưng liệu Trăn Trăn đi theo tôi có c.h.ế.t đói không?

Tâm trạng của tôi phức tạp đến mức tôi thực sự cảm thấy mình không thể vượt qua được điểm mấu chốt này.

Thấy tôi khóc Trăn Trăn sợ hãi, con bé nước mắt cho tôi: “Mẹ, mẹ đừng khóc. Cha không nghe lời thì chúng ta giáo dục cha, nhưng mẹ đừng ly hôn với cha. Mẹ của Lý Vũ lớp con tìm cho cậu ấy một người cha, cầm giá quần áo đánh cậu ấy, đánh đôi mắt của cậu ấy bầm tím, mẹ cậu ấy chỉ yêu em trai mới sinh mặc kệ cậu ấy."

Con bé cũng khóc, khóc so với tôi còn dữ dội hơn. Tôi cũng bị dọa, gắt gao ôm Trăn Trăn không buông tay.

Giờ khắc này tôi bỗng nhiên ý thức được ly hôn đối với tôi có ý nghĩa như thế nào, đó chính là phá vỡ tất cả an nhàn và bình tĩnh hiện tại, đi lên một con đường không biết nhưng đã định trước gian khổ.

Hai chúng tôi đi ăn KFC, sau đó mới về nhà.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 16: Chương 16



Đúng như dự đoán, Phó Hằng không có ở đây.

Tôi ngay cả hứng thú truy hỏi cũng không có, đưa con đi xem phim hoạt hình sau đó tắm rửa đi ngủ.

Có lẽ tầm hơn mười một giờ tôi bị điện thoại đánh thức, là tài xế Tiểu Dương của Phó Hằng, cậu ta nói bọn họ ở dưới lầu, Phó Hằng uống say, bảo tôi xuống đón.

Điều này nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi tưởng rằng đêm nay hắn không về.

Tôi mặc áo khoác và cầm chìa khóa đi xuống.

Tiểu Dương đang đứng bên cạnh Cayenne của Phó Hằng, có lẽ Phó Hằng đang ở trong xe.

Tôi cười nói cảm ơn Tiểu Dương, đưa tay kéo cửa xe, không thấy chút do dự nào trong mắt Tiểu Dương.

Cửa vừa mở ra, tôi bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy Phó Hằng nhắm mắt tựa vào đầu vai Hà Ưu Nhu, tư thế thân mật.

Móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay vài lần tôi mới nhịn không đóng cửa bỏ đi, chỉ lạnh lùng đứng thẳng người.

Nếu bảo tôi xuống đón người sẽ không phải cứ ở trong xe mãi chứ?

Tiểu Dương lập tức chạy tới, đưa tay đỡ Phó Hằng.

Tôi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Hà Ưu Nhu cong lên, mỉm cười vô cùng tự hào.

Đã không còn kích động như lần đầu tiên phát hiện, có lẽ là bởi vì đã hạ quyết tâm muốn ly hôn, tôi rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Tôi nói với Tiểu Dương: "Phiền cậu giúp tôi đưa người lên, tôi nói với Hà tiểu thư vài câu trước."

Hà Ưu Nhu lại thật không ngờ một con thỏ như tôi lại dám nói chuyện với cô ta, hơi nghiêng đầu sang: "Có việc gì sao?"

Tôi cười khẩy: “Làm tiểu tam nhi thì kiềm chế một chút, dù sao cậu của cậu cô cũng là công chức nhà nước, phải cho ông ta chút thể diện."

Cô ta sửng sốt, sau đó sắc mặt tái mét, không nghĩ tới tôi dám uy h.i.ế.p cô ta.

Kỳ thật tôi cũng không biết cụ thể là giữ thể diện cái gì, cứ như vậy nói bừa.

Nói xong, tôi quay người và đi về nhà.

Nhưng cô ta đã bước ra khỏi xe và nắm lấy cánh tay tôi.

Tôi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta.

Có lẽ tôi càng yếu đuối thì cô ta càng thấy tôi dễ bắt nạt. Nhưng giờ tôi trông giống một nữ chiến binh, cô ta không thể kiêu ngạo như vậy nữa.

Cô ta tức giận buông tôi ra, ngẩng cao cằm kiêu ngạo nói: "Lâm Lang, cô có biết tối nay Phó Hằng uống bao nhiêu không? Anh ấy uống hết một chai rượu vang trắng sáu mươi độ trong vài phút, sau đó uống rất nhiều bia và rượu vang đỏ. Cô có biết anh ấy đã hy sinh bao nhiêu cho gia đình cô, anh ấy mệt mỏi và vất vả thế nào không? Cô chẳng biết gì cả. Cô chỉ ở nhà hưởng thụ những thứ vật chất anh ấy cung cấp cho cô. Cô còn tạo áp lực tinh thần cho anh ấy, kìm hãm anh ấy. Cô không xứng với anh ấy chút nào!"

Tôi đã nghe câu này vô số lần kể từ khi tôi và Phó Hằng công khai mối quan hệ. Thực ra, lúc đó tôi cũng cảm thấy mình không xứng với hắn. Nhưng hắn nói, thứ hắn muốn không phải chiến hữu, không phải đối tác hợp tác, mà là một người vợ có thể cùng hắn ân ái triền miên cả đời. Hắn nói, không có người nào thích hợp hơn tôi.

Nhưng bốn năm sau, hắn ở trên thương trường dốc sức làm đến kiệt sức, một người phụ nữ có thể làm chiến hữu hợp tác với hắn đến nói cho tôi biết, tôi không xứng với hắn.

Vậy thì không xứng!

Tôi bỏ Hà Ưu Nhu lại phía sau, đi nhanh vài bước đuổi theo Tiểu Dương.

Phó Hằng thực sự uống say, Tiểu Dương giúp tôi đặt người lên giường trong phòng ngủ cũng không tỉnh.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tiểu Dương mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám nhìn loạn khắp nơi, từ trong phòng ngủ lui ra muốn đi.

Tôi đuổi theo, hỏi cậu ta: "Cậu sẽ đưa Hà Ưu Nhu về à?"

Cậu ta gật đầu, tôi vờ như vô tình hỏi: "Ở đâu, xa không? Sẽ về đến nhà lúc mấy giờ?"

Hiển nhiên là Tiểu Dương không ngờ tôi lại quan tâm như vậy, đỏ mặt ấp úng nói: "Ở Quảng Bình lộ Hoa Hồng Uyển, chưa đến hai mươi phút đã tới."

Tôi gật đầu, tiện tay cầm một điếu thuốc Trung Hoa cho cậu ta: "Đi đường hút thuốc nâng cao tinh thần, chú ý an toàn."

Tiểu Dương hiển nhiên không ngờ tôi sẽ như vậy. Tuy rằng cậu ta theo Phó Hằng đã hơn hai năm, thế nhưng chúng tôi tiếp xúc không nhiều lắm, cậu ta vẫn cho rằng tôi là người lạnh lùng.

Cậu ta cầm điếu thuốc rồi đi, người này cũng không ngốc, có lẽ sợ Hà Ưu Nhu phát hiện ra nên mới cởi áo khoác che lại. Dù sao thì bây giờ cậu ta cũng đang đẫm mồ hôi nên có thể nói là cảm thấy nóng.

Tôi làm như vậy cũng là có mục đích, nhớ ngày nào đó tôi muốn đi bắt gian, cũng phải tìm đúng chỗ.

Phó Hằng nằm bất động trên giường, xem ra lần này là liều mạng thật. Làm ăn uống rượu xã giao là tất nhiên, trước kia tôi luôn nấu canh giải rượu cho hắn, tôi học được mấy chục loại cháo thuốc, cho nên dạ dày của hắn vẫn rất tốt, không xảy ra vấn đề gì.

Tôi nhìn hắn, tự hỏi có nên c ởi quần áo lau người cho hắn như trước, nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh thân mật vừa rồi của hắn với Hà Ưu Nhu, tôi làm sao có thể làm được?

Kéo chăn đắp lại cho hắn, tôi đến phòng Trăn Trăn.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 17: Chương 17



Ngày hôm sau, tôi thức dậy làm cơm đưa con đi học, trước khi ra cửa nhìn hắn một cái. Thấy hắn còn đang ngủ, liền không quấy rầy.

Lúc trở về, vừa vào cửa liền thấy hắn mặc áo ngủ vừa xoa trán vừa đi toilet.

Tôi nhắm mắt làm ngơ. Hắn hơi ảo não, kéo cổ tay tôi lại.

Cùng tật xấu, người nào cũng đều nắm cổ tay tôi.

Tôi trợn mắt nhìn, không có sắc mặt tốt. Hắn há miệng, mùi rượu vẫn rất nồng.

“Lang Lang, tối qua anh uống say, em cũng không chăm sóc anh." Giọng điệu này giống như hắn rất tủi thân.

Tôi khẽ cắn môi, lửa giận tồn đọng cả đêm bộc phát ra, tôi hất hắn ra, lớn tiếng nói: "Vậy anh trở về làm gì? Hà Ưu Nhu không phải vẫn luôn ở bên cạnh sao? Để cho cô ấy hầu hạ anh đi, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài hầu hạ cho tốt."

"Lâm Lang, anh và cô ấy chỉ là công việc, nếu không anh còn bảo Tiểu Dương đưa anh về nhà làm gì?"

Tôi cười khẩy: “Anh thích làm gì thì làm cái đó, tôi chỉ muốn ly hôn!"

Nghe được hắn nói như vậy tôi chỉ có thể ha hả, người đàn ông này, đã ngoại tình còn nghĩ người khác nghĩ xấu xa giống như hắn, thực sự là đủ rồi.

Tôi không có ý định nghe hắn nói tiếp, xoay người muốn trở về phòng.

Hắn lại đè tôi lại. Đôi mắt hắn đỏ như thú hoang, hắn tôi một cách dữ tợn.

Tôi cơ hồ bị mùi trên người hắn làm cho buồn nôn ra, cắn chặt răng không cho hắn thực hiện được. Nhưng bàn tay to của hắn chui vào trong quần áo của tôi, tìm kiếm điểm nhạy cảm của tôi, vài phút sau tôi đã hoàn toàn bị đánh bại.

Làm vợ chồng bốn năm, thời điểm hoang đường nhất hai chúng tôi mỗi ngày đều dây dưa cùng một chỗ, không rõ ngày đêm, gặp mặt là giống như thú đ*ng d*c, tôi còn tốt, ngủ một giấc liền bình tĩnh lại, nhưng hắn lại bởi vì đau thắt lưng mà phải đi khám Trung y.

Vị đại phu kia nói với hai chúng tôi phải kiềm chế một chút, cuộc sống sau này còn dài, thịt phải từ từ ăn, lúc ấy tôi thiếu chút nữa đập đầu vào tường, liên tục một tuần không để cho hắn chạm vào tôi.

Sau này, mỗi khi thân mật Phó Hằng đều cắn lỗ tai của tôi nói "Thịt phải từ từ ăn."

Mấy năm nay quấn quýt si mê làm cho hắn rất rõ ràng từng điểm trên thân thể tôi, mặc kệ tâm lý bài xích hắn như thế nào, thân thể của tôi đều không từ chối được hắn.

Lúc này mới càng đau đớn, tôi cảm thấy chính mình cũng ghê tởm.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân TríNếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Hắn ôm tôi lên bàn, kéo quần ngủ xuống liền công hãm tôi.

Chương 11. Hãy để tôi đi và trân trọng tôi

Tôi vẫn khóc và đánh hắn, hắn nắm lấy cánh tay tôi và nói bằng giọng khàn khàn: "Lang Lang, em không cự tuyệt được anh, em nhìn hình ảnh hiện giờ của mình đi."

Bên kia có gương, tôi có thể thấy rõ hình ảnh chúng tôi dây dưa.

Tôi bỗng nhiên sụp đổ, Phó Hằng đồ khốn nạn, anh dựa vào cái gì chà đạp tôi như vậy, anh dựa vào cái gì?

Một hồi h**n **, đã phân không rõ là ai chủ động hơn ai thô lỗ hơn, cuối cùng tôi nằm trên giường lớn th* d*c như một con cá mất nước.

Tôi đã từng sung sướng như thế nào khi làm chuyện ấy, giờ đây tôi lại cảm thấy ghê tởm. Cảm giác như tôi đã rơi vào bồn cầu.

Tôi cố gắng đứng dậy, đỡ eo đi vào phòng tắm.

Phó Hằng vẫn đứng bên cạnh quan sát, đột nhiên đứng dậy đuổi theo, chen vào trước khi tôi kịp đóng cửa.

Tôi tức giận đến cả người run lên: “Phó Hằng, tôi muốn tắm rửa.”

Hắn lại không nói lời nào, nhìn thẳng vào tôi.

Hắn không mặc quần áo, cho dù mấy năm nay tham gia các sự kiện xã hội liên tục, trên người cũng không chút thịt thừa, vẫn thon dài rắn chắc, dưới làn da trắng trẻo mỏng manh là cơ bắp rắn rỏi, rất đẹp.

Ánh mắt của tôi rơi vào dưới thân hắn, tên cầm thú này, vừa rồi đã giày vò tôi vài lần, còn không biết thỏa mãn, chẳng lẽ Hà Ưu Nhu không móc sạch hắn sao?

Không đợi tôi kịp phản ứng, hắn đã nhào tới đè tôi ở dưới thân.

Thân thể của tôi dán vào vách tường lạnh như băng, vòi hoa sen từ đầu xối xuống, nước hòa tan nước mắt của tôi, nước mắt lại tăng thêm hương vị của nước. Tôi há miệng, muốn hỏi Phó Hằng tại sao, nhưng nếm được chỉ là nước mắt của mình.

Sau đó, tôi ôm bồn cầu nôn, gần như ngay cả mật đắng cũng nôn ra.

Hắn đứng dựa vào tường, cũng không ôm tôi chăm sóc tôi như trước kia.

Hai chúng tôi đều không mặc quần áo, rõ ràng làm chuyện thân mật như vậy, khoảng cách giữa hai người không có, nhưng trái tim lại cách nhau mười vạn tám ngàn dặm.

Tôi không thể chịu đựng được nữa.

Tôi lau miệng, đứng dậy, chạy tới và đánh hắn giống như người đàn bà chanh chua, trong miệng chửi rủa: "Phó Hằng, đồ khốn nạn, tôi muốn ly hôn, ly hôn!"

Tay chân hắn bất động, ánh mắt mê ly, hồi lâu mới thở ra một hơi thật dài: “Em cho anh thời gian."

Tôi không hiểu câu này có ý gì. Cho thời gian ly hôn hay không ly hôn?
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 18: Chương 18



Lúc tôi còn đang do dự, mẹ tôi tìm tới.

Bà ấy đi cùng chị tôi, nghiêm mặt, vừa nhìn đã tức giận.

Tôi rót nước rửa hoa quả cho mẹ: “Mẹ, sao vậy, cãi nhau với cha à?"

Mẹ tôi vỗ một cái lên bàn trà: “Lâm Lang, tại sao mày lại muốn ly hôn với Phó Hằng?"

Chẳng lẽ Phó Hằng tìm bà ấy?

Không đợi tôi nói chuyện, ngón tay mẹ tôi đã đ.â.m vào trán tôi: “Con nhóc này có phải mày sống ngày tốt quá phát hoảng hay không? Sao mày dám nghĩ đến chuyện ly hôn! Phó Hằng chỗ nào không tốt, muốn cái gì có cái đó. Nhìn lại mình đi, ngoại trừ sinh được đứa con ra thì có cái gì, lại còn sinh con gái, Phó Hằng không chê mày đã là không tệ rồi, mày dựa vào cái gì muốn ly hôn?"

Miệng của tôi há ra, lại nói không ra lời. Đây là mẹ ruột của tôi sao? Hạ thấp tôi đã đành, còn nói Trăn Trăn!

Ngón tay đ.â.m càng lúc càng mạnh, cuối cùng dứt khoát đánh hai cái lên người tôi: “Nếu không phải mẹ chồng mày tìm tao thì tao vẫn không biết, mày tìm Phó Hằng nhận sai cho tao, sau này đừng gây sự nữa."

Trong lòng tôi lạnh ngắt.

Thì ra là Phó Hằng nói với mẹ hắn, Vương Á Như tự xưng là phu nhân cao quý không tìm tới tôi lại đi tìm mẹ tôi!

Mà mẹ ruột của tôi cũng không hỏi tôi bị ấm ức gì, chỉ dã man chỉ trích tôi một trận, còn bảo tôi xin lỗi Phó Hằng.

Nước mắt từ từ ngưng tụ, tôi cắn môi, gọi một tiếng "Mẹ"

“Đừng gọi tao là mẹ, mày khiến tao xấu hổ.”

Chị tôi thừa cơ tiếp lời: "Lang Lang à, em đừng trách mẹ nói chuyện khó nghe, em thật đúng là không hiểu chuyện. Em xem nhà Phó Hằng đại nghiệp lớn, nếu ly hôn vẫn có thể tìm cô gái trẻ về làm vợ như thường. Nhưng em thì sao, ly hôn, còn có con, trừ phi cũng tìm một người ly hôn chăm con, nhưng mẹ kế sao mà dễ làm chứ, nhà chúng ta đã có một..."

Chị ta nói rất nhiều, đơn giản chính là nói cho tôi biết rời khỏi Phó Hằng tôi sống không nổi, bảo tôi đừng ly hôn.

Tôi cười khẩy trong lòng, chị ta nói như vậy không phải là sợ lợi ích của mình bị tổn hại sao? Người đàn ông của chị ta hiện tại làm quản lý nhỏ ở công ty Phó Hằng, chị ta cũng vì Phó Hằng mà được làm chủ nhiệm nhỏ ở Hồng Viễn, ôm chặt đùi Phó Hằng, đương nhiên không hy vọng tôi ly hôn.

Tôi vốn còn muốn để lại chút thể diện cho Phó Hằng, hiện tại xem ra tôi quá ngây thơ rồi, nếu hắn đã nói cho mẹ biết, tại sao tôi không thể nói ra sự thật?

“Phó Hằng ngoại tình!”

Một câu nói của tôi quả nhiên làm bọn họ chấn động, trừng to mắt nhìn tôi.

Mẹ tôi vẫn không tin: "Đây là sự thật sao?”

Tôi rất mệt mỏi: "Chính là đêm con gặp tai nạn xe, tận mắt nhìn thấy."

Hai người đều không nói lời nào, thần sắc khác nhau.

Tôi nghĩ, lần này bọn họ chắc cũng nên thường tiếc tôi.

Một lát sau, mẹ tôi lên tiếng: “Lang Lang à, đàn ông chính là mèo, mày đã từng thấy mèo nào không ăn vụng chưa? Mày mắt nhắm mắt mở cho qua đi."

Lần này đến lượt tôi mở to hai mắt: “Mẹ nói cái gì?”

Chị tôi nhanh chóng tiếp lời: "Lang Lang, em đừng kích động, mẹ chúng ta là vì tốt cho em. Đàn ông không phải đều là như vậy sao? Em xem các ngôi sao kia, bọn họ làm lớn chuyện ngoại tình như vậy, nhưng vẫn có thể trân trọng bạn đời của mình, sao em lại làm không được? Phó Hằng đối với em không tệ, ăn uống không lo, em nhanh chóng sinh cho cậu ấy một đứa con trai, kéo trái tim của cậu ấy về, chỉ cần cậu ấy không đề cập tới ly hôn, phụ nữ bên ngoài đều chỉ là cổ vũ diễn trò cho vui thôi."

Đây là mẹ ruột và chị gái của tôi đấy, tôi tức giận nở nụ cười.

Bọn họ lại cho rằng tôi tiếp nhận, mẹ tôi cũng cười rộ lên: "Đúng rồi, vợ chồng mà, ai cũng không phải sống như vậy."

Chị tôi lại phụ họa: "Đúng vậy, ngay cả anh rể của em cũng đang có mối quan hệ không rõ ràng với một góa phụ trẻ."

Anh rể tôi? Người chồng tốt, hơi buồn tẻ nhưng dịu dàng trong mắt tôi?

“Chuyện này là thật sao? Chị đừng nghe người ta nói bừa."

Chị tôi cảm thấy mình có thể làm gương cho tôi, dứt khoát nói: "Hai người chat wechat chị đều xem, nói chuyện rất tục tĩu, người phụ nữ kia còn nói cô ta ngứa, yêu cầu anh rể em gãi cho cô ta. Chị chịu thiệt sao? Chị đến nhà cô ta náo loạn, toàn bộ khu chung cư đều ra xem náo nhiệt, biết cô ta là loại giày rách gì, anh rể em cũng phục. Lang Lang, nhưng em không thể học chị, Phó Hằng là ông chủ lớn, sĩ diện, em chỉ có thể đối tốt với cậu ấy, để cho cậu ấy thu hồi trái tim."

Tôi đã không muốn nói chuyện với bọn họ nữa, tôi đã không thể dựa vào nhà mẹ đẻ của mình.

Mạnh mẽ tiễn bọn họ đi, tôi liền trốn ở trong phòng khóc. Nếu có một nhà mẹ đẻ sáng suốt, biết xảy ra chuyện như vậy nhất định sẽ dẫn tôi về nhà tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho tôi, để tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp.

Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy mình bị cả thế giới bỏ rơi.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 19: Chương 19



Nghĩ đến sau khi ly hôn tôi có thể bị đuổi ra khỏi nhà họ Phó, không có con cũng không có nhà ở, không có việc làm, còn phải tiếp nhận lời chửi rủa của người nhà mẹ đẻ cùng sự chế giễu của người ngoài, tôi trở nên... khiếp đảm.

Tôi vốn là một người nhu nhược, gần như chưa từng độc lập đi làm bát cứ việc gì, hiện tại muốn ly hôn, thực sự là muốn mạng của tôi.

Khóc rất lâu, mắt đều sưng lên, tôi mơ màng, cảm thấy mình sắp sinh bệnh.

Lúc này điện thoại di động vang lên, Vương Á Như ra lệnh cho tôi, bảo tôi lập tức đến nhà bọn họ.

Tôi hết cách, đứng dậy rửa mặt, nhưng dù trang điểm thế nào cũng không che được đôi mắt sưng đỏ.

Tôi cũng không thèm quan tâm nữa.

Lái xe đến nhà họ Phó, Vương Á Như và cha của Phó Hằng đều ở trong phòng khách.

Vương Á Như mặc trang phục Chanel, trang phục lộng lẫy như thể sắp đi dự tiệc, xem ra nghênh đón đứa con dâu này cũng hơi hao tâm tổn trí.

Tôi chào một tiếng "Cha, mẹ".

Cha Phó Hằng vẫn khỏe, đáp lời một tiếng, Vương Á Như lại đứng lên. Cơn tức giận của bà ta có lẽ đã đạt tới đỉnh điểm, nhưng vì phải bảo trì hình tượng khiến bà ta lại nhịn xuống, nhẫn nại nói: "Lâm Lang, mẹ cô đã tìm cô nói chuyện rồi chứ? Sau này cô sống thật tốt với A Hằng, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa."

Bà ta thật đúng là kiêu ngạo, cho rằng mình là Từ Hi thái hậu sao? Ở đây ra uy cho ai xem?

Nếu là trước kia, vì Phó Hằng tôi sẽ nhịn, nhưng hiện giờ bà ta như vậy tôi không muốn nhịn.

Tôi chuyển ánh mắt về phía cha Phó Hằng: “Cha, cha có biết vì sao con ly hôn với Phó Hằng không?"

Ông ta hiển nhiên không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, há mồm cứng lưỡi, không biết nên nói cái gì.

Nhà họ Phó luôn luôn do Vương Á Như định đoạt, bà ta cướp lời: “Mày đừng nghe gió thành mưa mà kéo chân của A Hằng, nó và Ưu Nhu chỉ là quan hệ công việc."

Thì ra cái gì bà ta cũng biết, lại còn thân thiết với Hà Ưu Nhu như vậy.

Nếu bà ta đã như vậy, tôi cũng không nể mặt Phó Hằng: "Nếu như tôi nói tôi tận mắt nhìn thấy thì sao?"

Cha của Phó Hằng cụp mắt xuống, hiển nhiên ông ta không phải là không biết chuyện này.

Khóe miệng Vương Á Như rủ xuống, dáng vẻ không dễ chọc: “Lâm Lang, đã nói tới đây tôi sẽ không ngại nữa, Ưu Nhu vốn chính là con dâu nhà chúng tôi chọn, là cô làm kẻ thứ ba phá hỏng tình cảm của hai đứa nó, lúc ấy Ưu Nhu rất buồn nên mới xuất ngoại du học. Nhưng con bé có lương tâm, sau khi về nước không vào công ty nhà mình và vào giúp công ty Phó Hằng, chỉ với tình ý này, cô có thể so sánh sao? Cô ngoại trừ giống như đỉa hút m.á.u cho mình cùng nhà mẹ đẻ của cô, cô đối với Phó Hằng còn có ích lợi gì?"

Thì ra, Hà Ưu Nhu là người yêu cũ của Phó Hằng.

Tôi tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy.

Vương Á Như cười khẩy: "Phó Hằng gần đây gặp phải bao nhiêu chuyện, nhưng nó cố gắng gánh vác không nói cho cô, còn cô thì sao, cô gây chuyện sau lưng nó. Cho dù nó ngoại tình, cũng là không được cô quan tâm và bảo vệ, cô không xứng làm vợ nó cũng không xứng làm con dâu nhà họ Phó chúng tôi!"

Nhìn xem, bọn họ ai cũng đều cho rằng hắn ngoại tình là hợp lý.

Ánh mắt của tôi xẹt qua cha Phó Hằng, sau đó rơi vào trên mặt Vương Á Như: “Cho nên, tôi muốn ly hôn, không đúng sao? Tôi không xứng với nhà họ Phó các người, các người có thể tìm người khác."

"Hiện giờ không được, đây là thời điểm mấu chốt, không thể để nhà họ Phó bị gièm pha. Lâm Lang, tôi nói cho cô biết, ly hôn cũng chỉ có thể do nhà chúng tôi nói ra, cô dám đá Phó Hằng, cô là cái thá gì!"

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân TríNếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Không phải không đồng ý ly hôn, chỉ là muốn Phó Hằng vứt bỏ tôi.

Tôi không rõ mình rời khỏi nhà họ Phó như thế nào, lái xe trên dường ra sao, cho đến bụng dưới truyền đến từng cơn đau quặn thắt tôi mới tỉnh táo lại.

Chương 12. Sự khác nhau giữa sảy thai và phá thai

Xe dừng lại lúc đèn đỏ, lúc chờ đèn xanh, làm thế nào tôi cũng không thể lái về phía trước được.

Những chiếc xe phía sau kẹt thành một hàng dài, liên tục bóp còi. Tôi càng lo lắng hơn. Trên trán tôi có một lớp mồ hôi, không biết là vì đau hay vì lo lắng.

Muốn đi đổ xăng, nhưng ngón tay không ngừng run rẩy, tôi ghé vào tay lái, cảm thấy mình sắp chết.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa sổ xe, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông.

Dùng chút sức lực cuối cùng hạ cửa sổ xe xuống, tôi thấy được Giang Nhất Hàng.

Không giống biểu tình thâm trầm ổn trọng ngày đó, anh nhìn thấy dáng vẻ của tôi cũng bị dọa sợ, đưa tay tiến vào mở khóa cửa xe, anh ra sức mở cửa xe ra.

“Lâm Lang, em làm sao vậy?" Anh đưa tay vỗ vỗ mặt của tôi, có lẽ là muốn cho tôi tỉnh táo.

Tôi cũng không biết được anh kéo đi đâu, dùng giọng nói gần như không nghe thấy của mình nói: "Xin anh, đưa tôi đi bệnh viện."
 
Back
Top Bottom