Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 130: Giúp tên phản diện này một chút... cũng không phải là không thể (2)


Văn Nghiên vội đứng dậy nhận lấy hộp cơm từ tay Tống Vãn Huỳnh.

“Cái gì mà nặng thế?”

Tống Vãn Huỳnh xoa xoa vết hằn trên lòng bàn tay, lần lượt lấy từng hộp giữ nhiệt trong túi ra đặt lên bàn: “Bữa trưa của anh đấy, dì Trần đặc biệt chuẩn bị rất nhiều cho anh. Đây là đậu đỏ hầm hải sâm, thịt bò hầm, vịt luộc, tôm xào trứng, cá vược hấp, dĩ nhiên còn có canh gà nấm do chính tay tôi nấu và sashimi cà chua nữa.”

Mùi thơm của món ăn lập tức lan tỏa khắp văn phòng.

Văn Nghiên nhìn bàn đầy ắp thức ăn: “Nhiều vậy à?”

“Vì mang cơm cho anh mà tôi còn chưa ăn gì đây, anh xem tay tôi bị hằn thế này.” Tống Vãn Huỳnh chìa lòng bàn tay ra cho anh xem.

Văn Nghiên nhìn vết hằn trên tay cô, giọng trầm xuống: “Lần sau đừng mang nữa.”

Tống Vãn Huỳnh múc một bát canh: “Đây là canh tôi nấu riêng để cảm ơn anh đã giúp chị Minh Vi mua bức tranh trong buổi đấu giá tối qua. Uống xong bát canh này là tôi không nợ anh nữa đâu nhé.”

Văn Nghiên nhận lấy: “Em hình như không thích nợ người khác thì phải.”

“Tất nhiên rồi, nợ người ta thì trong lòng lúc nào cũng canh cánh, làm gì cũng không yên. Trả được nợ rồi thì nhẹ nhõm vô cùng.”

Văn Nghiên không phản bác, chỉ im lặng.

Vì đã ăn sáng lúc mười giờ, Tống Vãn Huỳnh thật ra cũng không đói lắm, chỉ ăn qua loa vài miếng. Cô nhìn Văn Nghiên đang ăn rất từ tốn chậm rãi bèn hỏi:
“Văn Nghiên, tôi hỏi anh một chuyện được không?”

“Nói đi.”

“Anh có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, anh thấy việc thu mua Lâm thị có rủi ro không? Giữa tôi và Tô Ngự, ai có khả năng thắng cao hơn?”

Văn Nghiên suy nghĩ một lúc, đặt đũa xuống:
“Nếu em muốn thu mua Lâm thị, ít nhất trước khi ra tay phải tiến hành điều tra toàn diện. Nhưng việc thu mua doanh nghiệp là hành vi tự nguyện từ hai phía. Theo tôi biết, Lâm Hoan Sơ có một người bác nắm giữ không ít cổ phần, có tiếng nói trong công ty. Người đó từng tiếp xúc với Tô Ngự, chắc hẳn đã nhận được không ít lợi ích từ cậu ấy.”

“Vậy à… thế thì tôi không có nhiều cơ hội thắng sao?”

“Chưa chắc, Tô Ngự có bác của Lâm Hoan Sơ, còn em có sự ủng hộ của chính Lâm Hoan Sơ.”

Tống Vãn Huỳnh ngẫm nghĩ: “Anh nói cũng đúng.”

“Em chắc chắn muốn thu mua Lâm thị vì Lâm Hoan Sơ?”

“Sao vậy? Anh thấy không ổn à?”

“Việc thu mua Lâm thị bản thân nó không sai, nhưng nếu chỉ vì Lâm Hoan Sơ mà em muốn làm chuyện này thì tôi tất nhiên sẽ khuyên em nên cân nhắc lại.”

Tống Vãn Huỳnh thở dài: “Thật ra cũng không hoàn toàn là vì cô ấy. Lâm thị thật sự có giá trị để thu mua, không phải hành động bốc đồng.”

Văn Nghiên không hỏi thêm gì nữa: “Nếu em đã nghĩ kỹ thì cứ làm đi. Thành hay bại không quan trọng, quá trình này sẽ dạy em rất nhiều. Thực hành sẽ cho em nhiều bài học hơn lý thuyết trên lớp.”

Nói làm là làm, Tống Vãn Huỳnh đặt bát xuống không ăn nữa, rời khỏi công ty Văn Nghiên và trở về Trung Tuấn.

Trên đường cô gọi cho Lâm Hoan Sơ, hỏi thẳng nếu Trung Tuấn thu mua Lâm thị, cô ấy có đồng ý không.

Lâm Hoan Sơ im lặng rất lâu, cuối cùng cũng cho cô một câu trả lời khẳng định.

Tống Vãn Huỳnh không còn do dự nữa.

Về đến công ty, cô gõ cửa văn phòng của Hứa Nam Kiều ngay lập tức.

Cô biết rõ năng lực hiện tại của mình chỉ là “nửa vời”, không thể đối đầu trực diện với Tô Ngự, nhưng may mắn là cô vẫn còn đồng minh để nhờ cậy.

“Anh Hứa, anh bận không?”

“Cũng tạm. Có chuyện gì sao?”

Tống Vãn Huỳnh cười: “Không biết anh có từng nghe về Lâm thị không?”

“Ý cô là công ty Lâm thị dính chuyện gần đây?”

“Đúng! Chính là công ty đó.”

“Sao thế?”

“Anh có tài liệu của Lâm thị không? Nếu không thì có thể giúp tôi tra cứu một chút được không? Tôi muốn làm một kế hoạch thu mua công ty đó.”

“Thu mua Lâm thị?”
Đến cả Hứa Nam Kiều cũng giật mình, “Cô Tống, cô chắc chắn muốn thu mua Lâm thị?”

“Ừ, chắc chắn.”

“Sao cô đột nhiên lại muốn thu mua công ty đó? Tổng giám đốc Tống biết chưa?”

“Chính vì vậy tôi mới muốn anh giúp tôi tìm hiểu thật kỹ về Lâm thị, chuẩn bị chu đáo. Như vậy tôi mới có thể nói chuyện thu mua với ba tôi.”

Thấy Hứa Nam Kiều vẫn còn vẻ khó xử, Tống Vãn Huỳnh mềm giọng năn nỉ:
“Anh Hứa, giúp tôi đi, thật sự Lâm thị vẫn còn giá trị thu mua mà, tin tôi đi, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu, được không?”

Dù sao cũng chỉ là làm một bản kế hoạch thu mua, Hứa Nam Kiều sau khi cân nhắc kỹ cũng đồng ý.

Rất nhanh sau đó, anh đưa cho Tống Vãn Huỳnh toàn bộ tài liệu liên quan đến Lâm thị, bao gồm tình hình kinh doanh, báo cáo năm, báo cáo kiểm toán, tình trạng nợ nần v.v...

Cả buổi chiều hôm đó, Tống Vãn Huỳnh vùi đầu trong văn phòng đọc đống tài liệu mà Hứa Nam Kiều mang đến. Đến khi màn đêm buông xuống, cô mới đọc được một phần ba xấp tài liệu dày cộp.

Cô đứng dậy vươn vai, lấy cốc nước bên cạnh nhưng đã cạn sạch từ lúc nào.

Cô đứng lên rót nước, lúc này mới phát hiện bên ngoài đã tối đen, cả tầng văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Hứa Nam Kiều gõ cửa bước vào: “Cô Tống, đã tám giờ rồi, cần tôi đưa cô về không?”

Đôi khi làm một việc chỉ dựa vào một cơn quyết tâm, nếu để nó nguội lạnh rồi thì mọi thứ cũng tan biến.

“Không cần đâu,” Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, “Anh cứ về trước đi, tôi còn chưa làm xong việc.”

Hứa Nam Kiều liếc nhìn đống tài liệu trên bàn: “Tài liệu của Lâm thị à?”

“Tất nhiên, ít nhất hôm nay phải đọc xong đống này. Tôi còn muốn nhanh chóng hoàn thành phương án thu mua để đưa cho ba xem nên anh không cần đợi tôi đâu, hôm nay tôi không về nhà.”

Hứa Nam Kiều định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ sâu sắc nhìn Tống Vãn Huỳnh một cái rồi gật đầu rời đi.

Hứa Nam Kiều đi rồi, Tống Vãn Huỳnh hít sâu một hơi, duỗi người rồi lại tiếp tục ngồi trước bàn làm việc đọc tài liệu tổng hợp lại. Sau khi đọc xong tài liệu cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này cô có thể khẳng định, Lâm thị thực sự có giá trị thu mua — và cô cũng tin mình có thể làm ra một bản kế hoạch khiến Tống Chính Huy hài lòng.

“…Nếu chưa hài lòng thì sửa cho đến khi ông ấy hài lòng thì thôi!”

Tống Vãn Huỳnh mãn nguyện đứng dậy chuẩn bị về nhà, liếc nhìn thời gian trên điện thoại mới phát hiện đã là 11 giờ 30, đột nhiên cô cảm thấy có chút hiểu được lý do vì sao Văn Nghiên hiếm khi về nhà.

Tan làm lúc 11 rưỡi, mất một tiếng rưỡi để về đến nhà thì cũng đã gần 1 giờ sáng. Ngủ được vài tiếng lại phải dậy đi làm tiếp, như vậy thì cần gì phải về nhà, dù sao cũng chỉ là ngủ một giấc, ngủ đâu mà chẳng được.

Tống Vãn Huỳnh nhìn quanh căn phòng làm việc khá rộng rãi của mình, ánh mắt dừng lại ở chiếc ghế sofa bên cạnh, cô vỗ vỗ lên đó — hơi cứng, không đủ mềm mại, ngủ một đêm chắc chắn sẽ đau lưng mỏi người.

Thôi bỏ đi, hay là ra khách sạn gần đây mở một phòng ngủ tạm vậy.

Tống Vãn Huỳnh chuẩn bị rời công ty, lục tìm trong túi xách lại phát hiện mình không mang theo căn cước công dân.

Không có giấy tờ thì sao thuê được phòng?

Chẳng lẽ thật sự phải chợp mắt tạm trên cái ghế sofa cứng ngắc này?

Nghĩ một lát, Tống Vãn Huỳnh lấy điện thoại ra gọi cho Văn Nghiên.

Lúc này Văn Nghiên vừa tan làm được khoảng nửa tiếng thì nhận được cuộc gọi từ Tống Vãn Huỳnh.

“Văn Nghiên, anh về nhà chưa?”

“Sao thế?”

“Anh không phải có một căn hộ thường trú gần công ty à? Gửi địa chỉ cho tôi đi. Tôi vẫn đang ở công ty, mệt quá rồi, không muốn ngồi xe cả tiếng rưỡi để về nhà, phiền lắm.”

Nghe vậy, Văn Nghiên nhẹ giọng đáp: “Được, tôi gửi địa chỉ và mật khẩu cho em.”

“Ừ, vậy tôi cúp máy nhé.”

Cúp máy xong, Văn Nghiên vừa gửi địa chỉ cho Tống Vãn Huỳnh vừa nói với tài xế: “Quay xe đến Giang Sơn Nhất Phẩm.”

Tài xế: “Vâng ạ.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 131: Đầu nhẹ nhàng tựa lên vai anh (1)


Dù đã là nửa đêm mười hai giờ, trung tâm thành phố vẫn không hề yên tĩnh.

Tống Vãn Huỳnh đứng bên đường trước công ty nhìn con phố xung quanh vẫn sáng trưng ánh đèn, xe cộ qua lại không ngừng, từng nhóm người lẻ tẻ tụ tập nơi đầu đường cuối ngõ, trong lòng bỗng có chút ngẩn ngơ.

Cô cảm thấy đã rất lâu rồi mình chưa tan làm muộn như thế này.

Lần gần đây nhất thấy bầu trời lúc nửa đêm là từ… lần trước.

Hiếm khi tan làm trễ như vậy, cô lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh đêm rồi đăng lên vòng bạn bè (WeChat).

Dân công sở lúc nào cũng phải ghi nhớ: mọi nỗ lực không để lãnh đạo nhìn thấy đều là vô ích.

Chụp xong “check-in", Tống Vãn Huỳnh mới lái xe đến địa chỉ mà Văn Nghiên gửi – Giang Sơn Nhất Phẩm.

Từ Trung Tuấn đến Giang Sơn Nhất Phẩm chỉ mất mười phút lái xe. Rút kinh nghiệm từ lần trước phải qua đêm ở văn phòng của Văn Nghiên, cô đoán trong căn hộ của anh chắc chắn không chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân hay quần áo gì cả. Vì thế khi đến sảnh lớn của tòa nhà, cô yêu cầu quản gia mang lên một bộ đồ dùng vệ sinh.

Đi thang máy lên tầng mười sáu, đứng trước cánh cửa nặng nề của căn hộ, Tống Vãn Huỳnh nhập mật mã mà Văn Nghiên đã gửi. "Cạch" một tiếng, khóa mở, toàn bộ đèn trong nhà tự động sáng lên.

Tống Vãn Huỳnh cởi giày, chân trần bước vào. Phòng khách rộng lớn được trang trí theo tông lạnh vừa xa hoa vừa lạnh lẽo hầu như không có vật dụng cá nhân. Nhìn quanh một lượt, sạch sẽ gọn gàng đến mức cứ như một căn hộ mẫu.

Rất đúng phong cách của Văn Nghiên.

Cô đi một vòng quanh căn hộ, với ba phòng ngủ rộng hơn 180 mét vuông, có thể thấy anh chỉ sử dụng phòng ngủ chính và phòng tắm. Hai phòng còn lại thậm chí còn chưa trải ga giường.

Và đúng như Tống Vãn Huỳnh dự đoán — trong nhà không hề có đồ vệ sinh cá nhân hay quần áo phụ nữ nào cả.

Có thể vì công việc hôm nay quá tập trung nên dù chưa ăn tối cô cũng không cảm thấy đói trước khi tan ca. Nhưng giờ đây khi tinh thần đã được thả lỏng, cơn đói ập đến, bụng réo inh ỏi.

Cô nằm trên sofa nghe tiếng bụng kêu vang rồi ngồi dậy đi vào bếp mở tủ lạnh xem có gì ăn được không.

Thật đáng thất vọng, trong tủ lạnh sạch bóng, ngoài mấy chai nước ra thì chẳng còn gì cả.

“……”

Bó tay, đành mở app gọi đồ ăn.

Đúng lúc đó chuông cửa vang lên.

Quản gia mang đồ vệ sinh cá nhân tới cho cô.

Sau khi cảm ơn, Tống Vãn Huỳnh đặt hàng hai phần đồ ăn qua ứng dụng rồi cầm đồ dùng cá nhân đi vào phòng tắm.

Vừa vào được vài phút thì cửa căn hộ mở ra.

Văn Nghiên mang theo túi đồ ăn đã đóng gói bước vào, nhìn quanh một lượt thấy túi xách của Tống Vãn Huỳnh để trên ghế sofa. Anh đặt túi đồ ăn lên bàn ăn, lần lượt bày ra. Không lâu sau lại có tiếng gõ cửa — tài xế mang đến quần áo nữ.

Văn Nghiên cầm đồ bước tới phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy tí tách bên trong, anh treo quần áo lên tay nắm cửa.

“Á——”

Một tiếng hét vang lên từ trong phòng tắm.

Văn Nghiên khựng lại, gõ cửa: “Tống Vãn Huỳnh?”

“Văn Nghiên? Anh đừng vào! Chờ một chút đã!” Một tràng âm thanh lộn xộn phát ra rồi lại là một tiếng thét nữa.

“Tống Vãn Huỳnh, em sao rồi?”

Tống Vãn Huỳnh ngã nhào xuống đất, đau đến mức không thể đứng thẳng người, nói chẳng thành tiếng. Cô ngẩng đầu nhìn tay nắm cửa đang bị Văn Nghiên xoay, gắng gượng bật ra hai chữ: “Chờ... đã…”

Cửa mở ra.

“AAAAA! Anh nhắm mắt lại, không được nhìn!”

May mắn thay, Văn Nghiên quay lưng về phía cô đứng ngoài cửa.

“Em làm sao vậy?”

“Phòng tắm của anh trơn quá! Đau chết tôi rồi!”

“Không sao chứ?”

“Đau chân!”

“Có đứng dậy được không?”

Tống Vãn Huỳnh cứng rắn trả lời: “Được!”

Văn Nghiên đặt bộ quần áo lên bồn rửa bên cạnh: “Đây là quần áo sạch tôi chuẩn bị cho em, thay xong thì ra ngoài.”

Nói xong anh khép cửa lại.

Tống Vãn Huỳnh nằm rạp trên sàn, cố gắng gượng ngồi dậy. Nhưng vừa đứng lên, cổ chân đau nhói khụy xuống lần nữa. Lần này cô cố không phát ra tiếng kêu đau, chầm chậm vịn vào bồn rửa đứng dậy, lục lọi túi đồ mà Văn Nghiên mang đến — đúng cỡ của cô.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 132: Đầu nhẹ nhàng tựa lên vai anh (2)


Văn Nghiên đứng quay lưng về phía phòng tắm, nghe tiếng động bên trong, nhiều lần muốn quay đầu lại nhưng lại cố kìm nén, anh gõ nhẹ cửa:
“Em thay xong chưa?”

Tống Vãn Huỳnh mở cửa ra.

Văn Nghiên quay đầu lại, nhìn thấy mái tóc cô vẫn còn nhỏ nước xuống, cúi mắt nhìn xuống thấy cô đang đi chân trần không mang dép, anh nhíu mày:
“Sao lại không mang dép?”

“Làm sao tôi biết sàn phòng tắm nhà anh trơn vậy! Anh gõ cửa làm tôi giật mình, tất cả là lỗi của anh!”

“...Được rồi, là lỗi của tôi, em bị thương chỗ nào?”

Tống Vãn Huỳnh khẽ xoay mắt cá chân bên phải, một cơn đau nhói truyền đến khiến cô nhăn nhó r*n r* liên tục. Cô vịn tay vào tay Văn Nghiên:
“Anh đỡ tôi ra ghế ngồi đi, không chỉ mắt cá chân, đầu gối tôi cũng đau lắm.”

Văn Nghiên cúi đầu nhìn qua đầu gối cô hơi bầm tím, anh không nói không rằng cúi người bế thốc cô lên.

“Á—” Tống Vãn Huỳnh giật mình, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, tim đập loạn nhịp vì hành động bất ngờ này.

Hoàn hồn lại, cô đập nhẹ vào vai anh:
“Anh làm gì vậy!”

Văn Nghiên bế cô ra ghế sofa ngồi xuống sau đó quay lại phòng tắm lấy một chiếc khăn khô nhẹ nhàng lau mái tóc còn ướt của cô rồi cúi xuống nhìn mắt cá chân sưng đỏ:
“Chắc là bị trật rồi, đi bệnh viện thôi.”

Tống Vãn Huỳnh cắn răng xoay chân một chút:
“Không sao đâu, không cần đến bệnh viện, bôi thuốc vài hôm sẽ đỡ.”

“Em chắc chứ?”

“Tất nhiên, trước đây tôi cũng từng bị ngã, không nặng lắm.”

Cô kiên quyết nên Văn Nghiên cũng không nói thêm, chỉ gọi điện dặn người mang thuốc đến.

Tống Vãn Huỳnh vừa lau tóc vừa hỏi:
“Sao anh lại đến đây, không phải đã về nhà rồi sao?”

Văn Nghiên cúp máy:
“Tôi nói mình về nhà khi nào?”

“Vậy muộn vậy rồi còn làm việc? Lại tăng ca à?”

Văn Nghiên gật đầu:
“Ừ.”

“Ục…”

Tống Vãn Huỳnh xấu hổ ôm bụng, ngẩng đầu nhìn anh:
“Tối nay quên ăn cơm.”

“Xem ra em rất quyết tâm muốn mua lại Lâm thị, đến mức quên luôn ăn cơm.”

“Dĩ nhiên rồi! Hôm nay tôi đọc hết tất cả tài liệu của Lâm thị, mai sẽ làm một bản phương án mua lại cho ba xem, chắc chắn ông sẽ đồng ý!” Nhắc đến Lâm thị, Tống Vãn Huỳnh lại nhớ đến tên khốn Tô Ngự, nghiến răng:
“Anh chờ xem, tôi nhất định không để Tô Ngự được như ý!”

Văn Nghiên không phản bác.

“Tôi tiện thể mang đồ ăn khuya đến cho em.” Anh bê từng món trên bàn ăn đặt lên bàn trà trước mặt cô, đưa đũa:
“Ăn chút đi.”

Nhìn đống đồ ăn đầy ắp trước mặt, Tống Vãn Huỳnh cảm động:
“Văn Nghiên, sao anh biết tôi chưa ăn cơm?”

“Dù em có ăn thì tan làm muộn thế này chắc chắn cũng đói rồi.”

“Anh đúng là có kinh nghiệm.”

Đồ ăn ngon trước mặt, cô không thể chịu nổi nữa, cầm đũa anh đưa bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Ăn chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa. Văn Nghiên ra mở, là quản gia mang đồ ăn ngoài và thuốc đến.

“Em gọi thêm đồ ăn ngoài à?”

“À, đúng rồi. Anh giúp tôi cầm vào nhé.”

“Em ăn nổi không đấy?”

“Giờ tôi đói đến mức có thể ăn cả một con bò!”

Văn Nghiên đặt phần mì Ý cô gọi lên bàn, liếc nhìn mắt cá chân đang sưng đỏ:
“Nếu không bôi thuốc, mai e là không đi nổi đâu.”

Tống Vãn Huỳnh mắt vẫn dán vào đồ ăn:
“Anh để thuốc ở đó, lát nữa tôi tự bôi.”

Văn Nghiên không nói thêm, ngồi trên sofa lặng lẽ đợi cô ăn xong dựa người ra sau thở phào.

“Ăn no rồi?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

Văn Nghiên mở thuốc ra, đổ một ít ra tay, mùi thuốc nồng xộc lên. Anh nhìn cô:
“Tống Vãn Huỳnh.”

Cô nghiêng đầu khó hiểu:
“Hửm? Sao vậ—Á! Đau! Đau quá!”

Văn Nghiên nắm lấy chân cô, thoa thuốc lên chỗ sưng đỏ rồi xoa bóp nhẹ.

“Khoan! Đừng mạnh tay! Chậm thôi! Nhẹ một chút!” Bị đau bất ngờ, cô hét lên, theo phản xạ muốn rút chân ra khỏi tay anh nhưng không thể, cô tức giận đấm anh mấy cái vào lưng:
“Buông ra! Tôi không bôi nữa!”

Bị cô đấm mấy cái vì quá đau, Văn Nghiên bất đắc dĩ buông chân cô ra:
“Không đi bệnh viện cũng không chịu bôi thuốc, em không cần chân nữa à?”

Tống Vãn Huỳnh ôm chân lùi về sau, toát mồ hôi lạnh:
“Ít ra thì anh cũng phải báo trước một tiếng để tôi chuẩn bị tâm lý chứ!”

“Càng sợ càng đau. Giờ có muốn bôi thuốc không?”

Tống Vãn Huỳnh vẫn sợ cảm giác đau khi xoa thuốc, đưa tay ra:
“Anh đưa thuốc đây, tôi tự bôi.”

Văn Nghiên không nói gì, đưa thuốc cho cô.

Tống Vãn Huỳnh đổ một ít ra tay, hít sâu lấy can đảm cắn răng xoa lên mắt cá, hơi mạnh tay là lại đau, lại ngừng. Lặp đi lặp lại, chỉ xoa được vài cái đã dừng.

Cô ngẩng đầu nhìn Văn Nghiên.

Văn Nghiên cởi áo khoác, tháo cà vạt:
“Em từ từ xoa, tôi đi tắm.”

Tống Vãn Huỳnh định nói gì đó lại thôi.

Văn Nghiên nhìn cô:
“Thật sự không muốn tôi giúp?”

Tống Vãn Huỳnh chần chừ.

Văn Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô, xắn tay áo sơ mi nắm lấy mắt cá chân cô:
“Sẵn sàng chưa?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn cánh tay săn chắc của anh, nuốt nước bọt:
“Anh… nhẹ thôi, nếu không tôi không đảm bảo chân tôi có đá anh không đâu.”

Văn Nghiên khẽ bật cười, đặt chân cô lên đùi mình. Lòng bàn tay anh to lớn, vừa vặn ôm trọn cả cẳng chân cô, nhẹ nhàng áp vào mắt cá chân sưng tấy.

Tống Vãn Huỳnh không nỡ nhìn, nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị sẵn tinh thần nghiến răng gọi to vì đau…

Nhưng bất ngờ là tuy có hơi đau nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được. Cô mở mắt nhìn ánh mắt phảng phất ý cười của Văn Nghiên, bĩu môi:
"Rõ ràng có thể nhẹ tay một chút, vậy mà lại cứ phải mạnh như vậy."

"Ừ, lỗi của tôi."

Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm: "Biết là tốt rồi."

Cô nhìn nghiêng khuôn mặt đang cúi xuống chăm chú xoa bóp mắt cá chân cho mình của Văn Nghiên, theo bản năng quay đi chỗ khác nhưng giây tiếp theo lại không kìm được mà nhìn lại anh.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.

Chưa từng có cử chỉ thân mật như vậy với người khác phái, Tống Vãn Huỳnh chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh lạ thường, bối rối một cách vô cớ, cô không nói rõ được cảm giác ấy là gì.

Có lẽ là do… khoảng cách quá gần.

Cô không nhịn được mà cử động nhẹ cái chân.

Văn Nghiên ngẩng đầu nhìn qua: "Vẫn còn đau à?"

Tống Vãn Huỳnh hơi lúng túng quay đi ánh mắt đang giao nhau, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân mỗi lúc một đỏ hơn: "Cũng được, không đau lắm."

"Tôi sẽ nhẹ tay hơn."

Làn da của Tống Vãn Huỳnh quả thực trắng đến mức nổi bật, xoa bóp một lúc, mắt cá chân đỏ lên rõ rệt nhưng đã không còn sưng như ban đầu.

Có thể do vừa ăn khuya xong, cũng có thể vì bàn tay của Văn Nghiên quá êm dịu, cảm giác buồn ngủ ban đầu giờ như sóng trào ập tới. Tống Vãn Huỳnh ngồi tựa vào ghế sofa, mí mắt trĩu nặng, giữa những bóng mờ chập chờn của Văn Nghiên trước mắt, cô thiếp đi lúc nào không hay.

Lòng bàn tay của Văn Nghiên nóng ran, nhìn Tống Vãn Huỳnh đang lim dim ngủ trên sofa, anh ngừng tay nhẹ giọng gọi:
"Tống Vãn Huỳnh?"

Không có phản hồi.

Thấy vậy, Văn Nghiên nâng chân cô lên, đứng dậy rồi cẩn thận đặt lên sofa. Nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, anh bất lực lắc đầu.

Xem ra là mệt thật rồi, đang bôi thuốc mà cũng ngủ quên.

Anh quỳ gối trước sofa, phát hiện một vết bầm nhỏ trên đầu gối cô liền đổ một ít thuốc ra tay, nhẹ nhàng xoa lên đó.

Tống Vãn Huỳnh trong lúc ngủ sâu dường như vẫn cảm nhận được cơn đau mới, chân mày khẽ nhíu lại, chân cô khẽ động một chút như phản xạ.

Thấy vậy, Văn Nghiên đưa tay giữ lấy cái chân hay đạp người kia, đợi đến khi cô ngủ lại sâu hơn mới thả lỏng.

Bôi thuốc xong, anh đứng dậy đi vào nhà tắm rửa tay.

Khi trở lại phòng khách thấy Tống Vãn Huỳnh vẫn đang say ngủ, anh cúi người nhẹ nhàng bế cô từ sofa lên.

Đối với một người trưởng thành, trọng lượng của Tống Vãn Huỳnh thật sự quá nhẹ, Văn Nghiên gần như không cần dùng nhiều sức dễ dàng bế cô vào lòng.

Khóe môi của Tống Vãn Huỳnh lướt qua má anh, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai anh.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 133: Tiện đường (1)


Khi bị chuông báo thức đánh thức, Tống Vãn Huỳnh đang ngủ rất say. Cô cáu kỉnh tắt báo thức ở đầu giường rồi trở mình tiếp tục ngủ.

Nhưng lần trở mình này lại gây họa.

Một tiếng la thảm thiết vang lên, Văn Nghiên ở phòng khách nghe thấy liền đứng dậy đi vào phòng ngủ. Nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đang ôm mắt cá chân nhăn nhó đau đớn trên giường, anh bất lực nói:

“Chân mới bị thương tối qua, hôm nay đã quên rồi sao?”

“Tôi còn chưa tỉnh ngủ thì nhớ kiểu gì được chứ?”

“Để tôi xem.” Văn Nghiên ngồi xuống mép giường, mạnh mẽ kéo chân cô đang được ôm chặt lại, nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân. “Đau không?”

“Đau, đau, đau…” Tống Vãn Huỳnh chuẩn bị sẵn biểu cảm phóng đại nhưng cảm giác đau lại không rõ ràng như tưởng tượng khiến cô dừng lại giữa chừng: “Hình như không đau lắm.”

“Đã giảm sưng và bớt đỏ rồi, thử xoay nhẹ mắt cá xem còn đau như hôm qua không.”

Tống Vãn Huỳnh từ từ xoay nhẹ mắt cá chân, ngoài cảm giác hơi sưng tức thì quả thật không còn đau dữ dội như tối qua nữa.

“Hình như thực sự không đau nữa… khỏi rồi à?”

Văn Nghiên đứng dậy lấy lọ thuốc tối qua còn chưa dùng hết, đổ ra lòng bàn tay rồi đặt lên mắt cá chân cô nhẹ nhàng xoa bóp.

Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa quen, theo phản xạ định rút chân ra khỏi tay anh nhưng sức của Văn Nghiên quá mạnh, cô hoàn toàn không giãy ra được. Hơn nữa cách anh xoa khiến mắt cá chân nóng lên, cực kỳ dễ chịu.

Nhìn gương mặt nghiêng cúi đầu của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn anh.”

Văn Nghiên ngẩng đầu nhìn cô:
“Cảm ơn tôi?”

“Cảm ơn anh đã giúp tôi bôi thuốc, xoa bóp.”

Văn Nghiên khẽ cười:
“Tối qua chẳng phải còn nói bị thương là tại tôi sao? Giúp em bôi thuốc là điều nên làm.”

Tống Vãn Huỳnh lầm bầm vài câu mà Văn Nghiên không nghe rõ.

Xoa một lúc, Văn Nghiên buông chân cô ra:
“Xuống giường đi lại thử xem sao.”

Tống Vãn Huỳnh cẩn thận vịn giường đứng dậy, toàn bộ trọng lượng dồn vào chân không bị thương, từ từ đứng thẳng rồi bắt đầu dồn lực vào chân bị đau.

“Thật này! Không đau nữa rồi!” Tống Vãn Huỳnh bước hai bước lên phía trước: “Ngoài hơi nhức ra thì tôi thấy mình khỏi rồi! Tôi đã nói là không cần đến bệnh viện mà… Á!”

Vui quá hóa buồn.

Cô đi quá tự tin nhưng không may lại trẹo chân, Văn Nghiên phản ứng nhanh đưa tay đỡ lấy, ôm chặt Tống Vãn Huỳnh vào lòng, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười:
“Em không thể rút ra chút kinh nghiệm được sao?”

Tống Vãn Huỳnh theo phản xạ siết chặt eo anh, cả gương mặt tựa vào ngực anh, qua lớp áo sơ mi mỏng cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Văn Nghiên, dường như còn nghe được nhịp tim vững vàng trầm lắng trong lồng ngực anh.

Đây là một tư thế thân mật đến mức không thể thân mật hơn.

Tống Vãn Huỳnh nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Văn Nghiên, vội vàng rút tay khỏi eo anh đứng vững rồi lui lại một bước. Ánh mắt vô tình rơi vào ngực anh một giây, cô lập tức quay đi, giọng nói lúng túng:
“Tôi… tôi đi rửa mặt đánh răng đã.”

Nhìn Tống Vãn Huỳnh lật đật đi vào phòng tắm, Văn Nghiên cau mày dặn dò:
“Đi chậm thôi, đừng lại trẹo chân, càng lúc càng nặng đấy.”

“Biết rồi.” – cô đáp lại.

Tống Vãn Huỳnh đứng trước bồn rửa mặt nhìn gương mặt đỏ ửng trong gương, hít sâu một hơi, mở vòi nước để dòng nước lạnh xối lên má cho hạ nhiệt.

Quá xấu hổ rồi.

Sáng sớm đã lao vào lòng người ta.

May mà mình không có hứng thú với Văn Nghiên mà Văn Nghiên cũng chẳng hứng thú gì với mình.

Nhưng mà… nói đi cũng phải nói lại, ngực của Văn Nghiên cũng khá săn chắc đấy chứ, chắc thường xuyên đến phòng gym thật, không thì tối qua sao có thể dễ dàng bế mình lên như vậy được.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 134: Tiện đường (2)


Chờ đã.

Nói mới nhớ, tối qua cô quay về phòng bằng cách nào nhỉ? Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng gì.

Bên ngoài phòng, Văn Nghiên đứng sau cánh cửa đã khá lâu mà vẫn chưa rời đi.

Vừa rồi dường như anh ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trên người Tống Vãn Huỳnh.

Không phải mùi nước hoa, mỹ phẩm hay sữa tắm mà là một hương thơm anh chưa từng ngửi thấy trên người cô trước đây.

Sau khi rửa mặt xong, Tống Vãn Huỳnh bước vào phòng ăn.

Có lẽ vì tối qua ăn khuya quá nhiều, sáng ra chưa tiêu hóa hết, cô hoàn toàn không có cảm giác đói. Cô chỉ ăn qua loa vài miếng rồi đặt đũa xuống, ánh mắt nhìn về phía Văn Nghiên đang nhàn nhã ngồi trong phòng khách, lại một lần nữa thấm thía lý do vì sao anh không muốn về nhà.

Từ đây đến công ty chỉ mất mười phút lái xe, dù có chuyện gấp cũng kịp thời xử lý.

Nhưng nếu ở nhà thì phải mất một tiếng rưỡi. Mùa hè còn đỡ chứ mùa đông thì trời chưa sáng đã phải dậy đi làm?

Nghĩ thôi cũng đã thấy khổ.

Căn hộ vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Cô đứng dậy cầm lấy túi xách đặt trên ghế sofa.

Văn Nghiên ngẩng đầu: “Ăn xong rồi à?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

“Đi thôi, tôi đưa em đến công ty.”

Cô không khách sáo, gật đầu đồng ý.

Đến bãi đỗ xe của công ty, Văn Nghiên nhìn mắt cá chân của cô: “Muốn tôi đưa em lên không?”

Đưa cô lên?

Trong đầu Tống Vãn Huỳnh lập tức hiện ra cảnh tượng anh bế ngang cô lên lầu trước ánh mắt bao người, ngón chân co lại đầy xấu hổ.

Cô liên tục xua tay: “Không cần không cần!”

“Chắc chắn không cần?”

“Thật sự không cần, chân tôi đã gần khỏi rồi, tôi có thể tự đi lên được, đi chậm là được. Anh đi làm đi, không cần phiền anh bế tôi.”

Nghe vậy, Văn Nghiên bật cười khẽ một tiếng: “Bế? Tôi nói là dìu em lên, em đang nghĩ gì vậy?”

“……” Tống Vãn Huỳnh xấu hổ đến mức ngón chân muốn cào ra một căn hộ ba phòng một khách.

Có bao nhiêu cách để đưa cô lên, tại sao cô lại nghĩ đến cái cách “bế” chứ?

Lại còn nói ra miệng nữa chứ.

Tống Vãn Huỳnh chỉ muốn chui xuống đất trốn đi.

“Đi thôi, tôi dìu em lên.”

Tống Vãn Huỳnh tức tối: “Không cần! Tôi tự đi được! Anh đi làm đi, tạm biệt!”

Nhìn bóng lưng cô hùng hổ rời khỏi xe, Văn Nghiên suy nghĩ một lúc rồi cũng xuống xe, nhanh chóng bước tới bên cạnh cô: “Dựa vào tôi.”

Tống Vãn Huỳnh cà nhắc bước đi: “Không cần!”

“Tôi nói sai rồi, xin lỗi.”

Cô trừng mắt nhìn anh.

“Đừng giận nữa, tôi không cố ý.” Thấy cô vẫn không nguôi giận, Văn Nghiên liền đưa tay đỡ lấy cánh tay cô: “Tôi dìu em lên.”

Không thể phủ nhận rằng dù vết thương gần khỏi, cô hoàn toàn có thể tự mình đi lên nhưng khi có người dìu, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn lên chân không bị thương, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

Đã đến giờ đi làm, nhân viên trong công ty hối hả nhưng vẫn trật tự đứng đợi thang máy. Khi thang máy từ tầng hầm B2 mở ra, mọi người thấy bên trong là Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên thì đều sững người trong giây lát.

“Sao thế? Vào đi, sắp trễ làm rồi kìa.”

Nghe Tống Vãn Huỳnh nói vậy, mọi người mới lần lượt bước vào.

Tính cách thân thiện của Tống Vãn Huỳnh nổi tiếng khắp công ty, ai cũng chào hỏi cô: “Chào buổi sáng cô Tống.”

Cô mỉm cười đáp lại: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng ngài Văn.”

Văn Nghiên chỉ khẽ gật đầu.

Tống Vãn Huỳnh nhỏ giọng lầm bầm: “Không lịch sự.”

Văn Nghiên: “Chào buổi sáng.”

Thang máy đến tầng văn phòng của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên dìu cô ra khỏi thang máy.

Sau khi hai người rời đi, không khí trong thang máy nhẹ nhõm hẳn.

Chẳng ai thích ở chung không gian kín với lãnh đạo, cho dù Văn Nghiên không trực tiếp quản lý họ.

Cô đẩy cửa văn phòng, được Văn Nghiên dìu ngồi vào sau bàn làm việc: “Được rồi, anh đi đi.”

Văn Nghiên đặt thuốc mang theo lên bàn: “Dù đã gần khỏi nhưng vẫn phải bôi thuốc đúng giờ. Đừng sợ đau, xoa đều sẽ nhanh khỏi hơn.”

“Được.”

“Có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi đi đây.”

“Tạm biệt.”

Văn Nghiên mỉm cười: “Tạm biệt.”

Nói xong anh sải bước rời khỏi văn phòng cô.

Tống Vãn Huỳnh nhìn thuốc trên bàn, là loại xịt nhỏ. Cô xịt một chút lên mắt cá chân rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Nhưng không hiểu sao xoa nhẹ thì không thấy gì, mà xoa hơi mạnh một chút thì lại đau nhói, hoàn toàn không có cảm giác vừa phải như khi Văn Nghiên xoa giúp cô.

Cô nhăn nhó một hồi rồi thôi, mở máy tính bắt đầu công việc hôm nay.

Hôm qua cô đã đọc toàn bộ tài liệu của tập đoàn Lâm thị. Dù là từ tài liệu hay tình tiết trong tiểu thuyết, Lâm thị đều có giá trị để thu mua. Bản đề án thu mua này cô phải viết thật tốt, dùng lợi ích thực tế để thuyết phục Tống Chính Huy, khiến ông có đủ quyết tâm cạnh tranh với Tô Ngự.

Dù thế nào, chỉ cần quyết định thu mua Lâm thị cũng có nghĩa là phát súng đầu tiên trong cuộc chiến với Tô Ngự đã nổ ra.

Thương trường như chiến trường, đã là đối thủ cạnh tranh thì chẳng còn tình nghĩa gì để nói.

Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa học được bao lâu, vừa viết đề án vừa liên tục hỏi han Hứa Nam Kiều, tốc độ không nhanh, mới chỉ viết được phần mở đầu.

Hứa Nam Kiều cười nói: “Đừng nản, viết đề án thu mua vốn dĩ cần cẩn trọng, huống chi còn là công ty lớn như Lâm thị, cứ từ từ, có gì cần giúp cứ tìm tôi.”

“Cảm ơn anh, anh Hứa. Nhưng chỗ này tôi vẫn hơi không hiểu…”

Hứa Nam Kiều liền ghé sát lại, nhìn dãy số cô chỉ rồi kiên nhẫn giải thích lý do số liệu bị lệch.

Và đúng lúc đó, Văn Nghiên bước đến văn phòng thì thấy cảnh tượng này.

Anh đứng ở cửa nhìn hai người ngồi rất gần nhau trước màn hình máy tính, không nói gì.

Thật ra đó là một tình huống rất bình thường. Nhân viên trong công ty giúp nhau giải quyết khó khăn là chuyện thường. Giống như lần trước ở sân golf, Hứa Nam Kiều cũng từng cầm tay dạy Tống Vãn Huỳnh đánh bóng.

Chuyện rất bình thường.

Dù là chuyện bình thường nhưng chói mắt thì vẫn là chói mắt, đó là hai chuyện khác nhau.

Anh gõ cửa văn phòng.

Tiếng gõ cửa làm hai người đang bàn luận sôi nổi sau bàn làm việc chú ý.

“Văn Nghiên, anh đến đây làm gì vậy?”

Văn Nghiên xách theo hộp cơm: “Tôi vừa đi họp ngang qua công ty em, tiện đường mang cơm đến cho em.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn đồng hồ: “Mười hai rưỡi rồi, ngại quá anh Hứa, tôi mải quá quên mất giờ, anh mau đi ăn trưa đi.”

Hứa Nam Kiều đặt tài liệu trong tay xuống bàn, mỉm cười với cô: “Vậy chiều tôi quay lại.”

“Vâng.”

Hứa Nam Kiều đi ra ngoài, khi đi ngang qua Văn Nghiên, anh dừng lại gật đầu chào rồi rời khỏi văn phòng của Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh đứng dậy, lảo đảo bước từ sau bàn làm việc ra ghế sofa: “Anh đến đúng lúc đấy, sáng tôi ăn ít quá, đói chết rồi. Anh ăn chưa?”

“Rồi.” Văn Nghiên đặt hộp cơm lên bàn trà: “Toàn là món em thích ăn đấy, đói thì ăn nhiều vào.”

Tống Vãn Huỳnh không chờ được nữa, lập tức cầm đũa lên: “Cảm ơn anh! Nhưng anh còn phải họp đúng không? Mau đi đi, đừng để trễ giờ.”

Cô nói như thể không còn lý do gì để anh nán lại.

Văn Nghiên ung dung đi đến sau bàn làm việc của Tống Vãn Huỳnh, liếc nhìn bản kế hoạch thu mua đang mở trên màn hình máy tính: “Em viết đấy à?”

“Ừ, cơ bản là tôi viết, chỗ nào không hiểu thì hỏi anh Hứa, bản thu mua tôi viết thế nào?”

Gương mặt đầy mong chờ của Tống Vãn Huỳnh khiến Văn Nghiên không nỡ nói lời nào quá nặng. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần đầu viết?”

“Ừ!”

“Với một người lần đầu viết thì... không tệ.”

“Thật không? Anh Hứa cũng nói thế.” Tống Vãn Huỳnh rất lạc quan, “Nhưng tôi biết ý hai người là gì, ý là vẫn chưa ổn đúng không? Không sao, đây mới là bản đầu tiên, tôi sẽ sửa cho đến khi nào hai người đều hài lòng mới thôi.”

“Chỗ nào không hiểu thì đến tìm tôi.” Văn Nghiên bổ sung thêm hai từ: “Bất cứ lúc nào.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 135: Anh phải nói chuyện với tôi thật nhẹ nhàng kiên nhẫn, không được cáu gắt (1)


Câu nói "bất cứ lúc nào" mà Văn Nghiên nói ra, Tống Vãn Huỳnh hoàn toàn không để tâm.

Hai người không làm chung một công ty, làm sao mà "bất cứ lúc nào" được?

Vẫn là tìm Hứa Nam Kiều thì tiện lợi và tỉ mỉ hơn, còn tìm Văn Nghiên...

Tống Vãn Huỳnh nghĩ ngợi một lát, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Văn Nghiên mặt lạnh nhăn mày, vẻ mặt bất mãn như thể "rèn sắt không thành thép", rõ ràng không kiên nhẫn. So sánh một chút, cô vẫn cảm thấy Hứa Nam Kiều đối với cô kiên nhẫn hơn, cũng dịu dàng và thân thiện hơn.

Ăn cơm xong, nguyên buổi chiều Tống Vãn Huỳnh đều ở lì trong văn phòng viết phương án thu mua, qua lại giữa văn phòng mình và văn phòng của Hứa Nam Kiều.

Cô không có nhiều kinh nghiệm, việc chỉnh sửa và xác nhận lại tài liệu tốn không ít thời gian. Một ngày trôi qua, cô mới chỉ viết được chưa đến một phần ba. Cuối cùng cô dọn luôn ghế sang văn phòng Hứa Nam Kiều, hai người cùng dùng chung một bàn làm việc.

“Bảy giờ rồi,” Hứa Nam Kiều nhìn đồng hồ nói: “Hôm nay Tống tiểu thư cũng muốn ở lại tăng ca như hôm qua sao?”

Tống Vãn Huỳnh gõ chữ không ngừng, mắt không rời khỏi màn hình: “Làm thêm một lát đi, tôi mới viết được một phần ba thôi. Nhưng hôm nay sẽ về sớm hơn, anh Hứa anh cứ tan làm trước đi.”

“Đã quyết định tăng ca thì ít nhất cũng phải ăn no rồi hẵng làm.” Hứa Nam Kiều tắt máy tính đứng dậy.

Bị anh nhắc vậy, Tống Vãn Huỳnh mới thấy đói bụng.

“Muốn ăn gì, tôi mang lên cho cô.”

Tống Vãn Huỳnh xoay cổ, vận động đôi vai đau nhức: “Tôi tự xuống dưới ăn. Ngồi sau máy tính cả ngày chẳng nhúc nhích, người cứng ngắc cả rồi. Xuống đi dạo một chút cho giãn gân cốt.”

Hứa Nam Kiều nhìn chân cô còn khập khiễng, “Cô chắc mình xuống được chứ?”

Tống Vãn Huỳnh cẩn thận vịn bàn đứng dậy, thử dồn lực vào cổ chân: “Được, gần như khỏi hẳn rồi, không còn đau nữa. Đi chậm là được mà.”

Hứa Nam Kiều không nói thêm gì: “Vậy đi thôi.”

“Anh không tan làm à?”

“Là trợ lý của cô mà, sếp tăng ca, trợ lý sao dám trốn chứ? Hơn nữa tôi mà về thì cô hỏi ai khi có vấn đề?”

“Cảm ơn anh Hứa, đợi phương án thu mua hoàn tất tôi sẽ bảo ba tăng lương cho anh!”

Hứa Nam Kiều cười nhẹ, không nói gì.

“Anh Hứa, gần công ty có chỗ nào ăn ngon không?”

“Có một tiệm món Hoài Dương khá ổn, để tôi dẫn cô đi ăn thử.”

“Nghe được đấy!”

Tống Vãn Huỳnh cùng Hứa Nam Kiều thong thả xuống tầng.

Đúng giờ cao điểm tan làm, thang máy đông nghẹt. Hai người vừa bước xuống thì Trợ lý Phương tay xách cơm tối cũng vừa ra khỏi thang máy, đến văn phòng của Tống Vãn Huỳnh thì thấy trống không, hỏi thăm mới biết cô đã sang văn phòng Hứa Nam Kiều.

Trợ lý Phương lại đến văn phòng Hứa Nam Kiều, vẫn không thấy người.

Hỏi thêm lần nữa mới biết hai người đã xuống dưới ăn tối.

Bó tay, Trợ lý Phương gọi điện báo lại với Văn Nghiên, anh không nói gì, chỉ bảo anh ta để phần cơm lại trong văn phòng của Tống Vãn Huỳnh.

Sau khi cúp máy, Văn Nghiên ngẩn người một lát.

“Tổng giám đốc Văn?”

Văn Nghiên lấy lại tinh thần nhìn người trước mặt: “Hôm nay đến đây thôi, không còn việc gì nữa thì cậu về trước đi.”

Người đàn ông trước mặt hơi ngạc nhiên nhưng chẳng ai thích tăng ca cả, liền cười nói: “Vâng, vậy tôi tan làm trước. Tạm biệt tổng giám đốc Văn.”

“Ừ.”

Chờ người kia rời khỏi, Văn Nghiên gập laptop lại, lúc định đứng dậy thì hơi do dự, sau một hồi suy nghĩ lại chậm rãi ngồi xuống gọi điện cho Trợ lý Phương.

“Có việc này cậu giúp tôi làm một chút.”

Lúc này Tống Vãn Huỳnh và Hứa Nam Kiều đã ăn xong bữa tối, hai người đứng dưới tầng công ty chờ thang máy, vừa đứng vừa trò chuyện.

“Anh Hứa, tiệm món Hoài Dương hồi nãy đúng là ngon thật. Gần đây còn quán nào ngon anh nhớ giới thiệu cho tôi với nhé.”

Hứa Nam Kiều cười nói: “Không phải bình thường cô đều có người nhà mang cơm đến cho sao?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 136: Anh phải nói chuyện với tôi thật nhẹ nhàng kiên nhẫn, không được cáu gắt (2)


“Có thì có nhưng bình thường tôi cũng muốn thử những món ăn có hương vị khác nữa.”

“Được, nếu có quán mới nào ngon tôi sẽ nói cho cô.”

“Vâng.”

“Tối nay định tăng ca đến mấy giờ?”

Tống Vãn Huỳnh nghĩ một lát, “Tầm mười giờ đi, không thể muộn quá được, hôm qua tôi tăng ca tới tận rạng sáng, giờ vẫn chưa ngủ đủ nữa.”

“Rạng sáng?” Hứa Nam Kiều ngập ngừng như muốn nói gì đó.

“Anh Hứa, anh có gì muốn nói thì cứ nói đi, không sao đâu, chúng ta là bạn mà, trước mặt tôi thì chuyện gì anh cũng có thể nói được.”

“Không có gì, chỉ là tôi thấy cô là con gái, tăng ca đến tận rạng sáng rồi về nhà cũng không an toàn lắm. Hay là tối nay tôi ở lại tăng ca cùng cô, lúc về tôi đưa cô về luôn.”

“Không cần đâu, anh không phải ở lại cùng tôi muộn như vậy, tôi không về nhà, tôi ở gần đây tại khu Giang Sơn Nhất Phẩm, cách công ty chỉ mười phút đi xe, rất tiện mà.”

“Ra là vậy, thế thì tốt.”

Thang máy đến, hai người bước vào thang máy.

Quả nhiên là ăn no làm việc mới hiệu quả.

Sau bữa tối, Tống Vãn Huỳnh viết phương án thu mua càng lúc càng trôi chảy, tiếng gõ phím lách cách không ngừng, chỉ trong một lúc đã có tiến triển không nhỏ.

Cô say sưa gõ máy, Hứa Nam Kiều đứng sau lưng nhìn vào tài liệu trong màn hình, càng nhìn lông mày anh càng nhíu lại nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ dặn: “Viết chậm thôi.”

“Tôi biết rồi.”

Hứa Nam Kiều lặng lẽ thở dài.

Chớp mắt đã mười giờ, Hứa Nam Kiều nhìn đồng hồ, quay sang Tống Vãn Huỳnh vẫn đang cắm cúi làm việc nói: “Mười giờ rồi đấy.”

“Mau vậy sao?” Tống Vãn Huỳnh đưa bản viết tối nay cho anh, “Anh Hứa, anh xem thử mấy cái tôi viết tối nay thế nào?”

Hứa Nam Kiều đẩy kính trên sống mũi, sắc mặt tuy nghiêm nhưng không hề lộ vẻ mất kiên nhẫn, sau khi đọc xong còn mỉm cười với cô: “Không tệ, chỉ hơn một tiếng đã viết được chừng này. Giờ cũng muộn rồi, cụ thể thì để mai tôi sẽ phân tích kỹ cho cô nhé.”

“Vâng, vậy hôm nay đến đây thôi, cảm ơn anh Hứa.”

“Không có gì, việc nên làm mà.”

Hai người thu dọn đồ đạc rồi cùng xuống lầu. Trước cửa công ty, Hứa Nam Kiều gọi điện cho tài xế đến đón. Tống Vãn Huỳnh đứng bên cạnh nói: “Thật ra cũng chỉ mười phút xe thôi, tài xế đưa tôi là được rồi, anh Hứa về sớm nghỉ ngơi đi.”

Hứa Nam Kiều cười: “Tống tiểu thư, thật ra cô có bao giờ nghĩ không cần khách sáo như vậy không? Làm trợ lý, 24/24 sẵn sàng là một phần công việc của tôi. Hơn nữa cô đã chọn làm ở Trung Tuấn, nếu một lãnh đạo quá khách khí thì sẽ thiếu uy nghiêm, khó được mọi người phục tùng.”

“Nhưng tôi thấy họ đều rất thích tôi mà.”

“Thích là một chuyện, có phục hay không lại là chuyện khác.”

Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, không đồng ý với quan điểm của anh, “Nhưng tôi cho rằng một người khiến người khác tâm phục khẩu phục là vì năng lực chứ không phải uy nghiêm. Nếu anh không có năng lực thì chỉ là kẻ mượn oai người khác, dù có uy nghiêm đến đâu cũng khó khiến người ta thật lòng phục tùng.”

Hứa Nam Kiều không phản bác nhưng cũng không gật đầu, “Cô nói có lý nhưng tôi vẫn giữ quan điểm riêng.”

“Chỉ là trò chuyện thôi mà, đâu cần thuyết phục nhau.”

Đêm đầu thu vẫn còn chút lạnh, gió từ phía trước tòa nhà thổi đến khiến Tống Vãn Huỳnh khẽ rùng mình, vội kéo chặt áo khoác.

Một chiếc xe dừng lại trước mặt họ.

Tống Vãn Huỳnh không để ý lắm, chỉ cảm thấy chiếc xe có chút quen mắt. Đến khi cửa xe mở ra, Văn Nghiên bước xuống cô mới ngạc nhiên bước đến: “Văn Nghiên, sao anh lại đến đây?”

“Tôi đoán giờ này em chắc chưa tan làm, tiện đường ghé qua. Về không?”

“Về!” Tống Vãn Huỳnh quay đầu nói với Hứa Nam Kiều: “Anh Hứa, anh về trước đi nhé, tôi đi trước đây.”

Hứa Nam Kiều nhìn nụ cười của cô, “Ừ, được rồi.”

Văn Nghiên mở cửa xe để cô lên trước, sau đó như vô tình liếc sang Hứa Nam Kiều một cái rồi lên xe.

Xe vừa nổ máy, Tống Vãn Huỳnh ngáp một cái.

“Chân sao rồi? Còn đau không?”

Tống Vãn Huỳnh nhấc chân xoay cổ chân thử, “Không đau chút nào.”

“Vậy là tốt rồi.”

“À đúng rồi, tôi nghe nói tối nay anh bảo Trợ lý Phương mang cơm đến cho tôi?”

“Ừ.”

“Không cần Trợ lý Phương đâu, tôi cũng có trợ lý mà, chuyện nhỏ vậy sao phải để anh ấy lặn lội tới, phí công quá.”

Văn Nghiên bỗng bật cười.

Nhìn hình ảnh Hứa Nam Kiều qua gương chiếu hậu càng lúc càng xa, anh chợt cảm thấy mấy suy nghĩ ban nãy của mình thật nực cười—chẳng qua cũng chỉ là một trợ lý thôi mà.

Rất nhanh đã đến khu Giang Sơn Nhất Phẩm.

Nhìn người dọn vệ sinh trước cổng, Tống Vãn Huỳnh ngơ ngác quay sang nhìn Văn Nghiên.

“Tôi nhờ người mang chút đồ đến, chắc vừa dọn dẹp xong.”

“Đồ gì cơ?”

Tống Vãn Huỳnh cùng Văn Nghiên vào nhà, mở cửa phòng phụ thì phát hiện chiếc giường trong đó đã được chuyển đi, thay vào là một bàn làm việc hai mét và một bức tường đầy kệ sách.

“Tự nhiên chuyển giường đi làm gì chứ?”

“Đã tăng ca thì ở công ty hay ở nhà cũng vậy thôi, em thấy sao?”

Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: “Nhưng tôi mới làm việc có mấy ngày, nhiều chỗ còn phải nhờ anh Hứa chỉ dẫn…”

“Tôi nói rồi, có gì không hiểu thì đến tìm tôi, bất cứ lúc nào.”

“Ừ nhỉ!” Tống Vãn Huỳnh mắt sáng rỡ, “Anh Hứa biết thì anh cũng biết, vậy giúp tôi xem thử đi, tối nay tôi viết được khá nhiều phương án thu mua, từ góc độ chuyên nghiệp anh chỉ điểm cho tôi một chút nhé?”

Văn Nghiên gật đầu rất thoải mái, “Được, không vấn đề.”

“Nhưng chúng ta phải đặt ra ba điều kiện trước đã.”

“Ba điều kiện?”

“Đúng vậy!”

“Được rồi, em nói đi.”

“Anh biết đó, tôi mới bắt đầu chưa lâu, những gì tôi viết có thể không hoàn hảo. Cho nên sau khi xem xong, thứ nhất anh không được mắng tôi; thứ hai không được nhíu mày; thứ ba không được thở dài. Anh phải nói chuyện với tôi thật nhẹ nhàng kiên nhẫn, không được cáu gắt.”

Về chuyện này Văn Nghiên cam đoan chắc nịch: “Những năm gần đây tôi cũng từng xem qua không ít phương án thu mua, dở cỡ nào cũng từng thấy rồi, em thì tệ đến mức nào được chứ.”

“Cũng đúng.” Tống Vãn Huỳnh mở tài liệu kế hoạch thu mua trong máy tính, “Anh xem đi.”

Văn Nghiên ngồi trước máy tính chăm chú đọc từng dòng. Ban đầu thì vẫn ổn, dù sao anh cũng đã xem qua trong văn phòng của Tống Vãn Huỳnh, tâm lý đã có chuẩn bị nhưng càng đọc về sau, lông mày anh càng nhíu chặt. Đến khi đọc xong toàn bộ, anh quay sang nhìn cô.

Tống Vãn Huỳnh vội lấy tay bịt miệng anh lại, “Khoan đã! Anh không được nói gì hết, nhớ tôi đã dặn gì chưa? Phải nói chuyện đàng hoàng, dịu dàng, kiên nhẫn, thả lỏng lông mày xuống, không được mắng tôi!”

Văn Nghiên bị hành động của cô chọc cười, anh gỡ tay cô ra: “Tống Vãn Huỳnh, em chắc không phải do Tô Ngự cài đến làm nội gián đấy chứ?”

Tống Vãn Huỳnh lập tức mở miệng định phản bác.

Văn Nghiên chỉ vào nội dung trên màn hình, nghiêm túc nói: “Tập đoàn Lâm thị đúng là có rủi ro, việc em đánh giá định lượng các rủi ro đó không sai. Nhưng kế hoạch tái cấu trúc mà em đưa ra có rất nhiều lỗ hổng, rồi cả phần sản xuất với R&D nữa… Thôi, giải quyết xong chỗ này rồi hãy nói tiếp. Nhưng mà không phải em có Hứa Nam Kiều sao? Sao lại viết ra thành thế này?”

“Rất tệ sao? Hôm nay anh Hứa còn khen tôi cả ngày đó.”

“…” Văn Nghiên gật đầu, “Với tư cách là người mới, em làm được đến mức này là khá lắm rồi. Nhưng em có từng nghĩ đến việc chuyên môn phải có người chuyên làm—nên để người có chuyên môn đảm nhận kế hoạch này không?”

“Ý anh là gì? Không muốn dạy nữa hả? Vậy thôi, mai tôi hỏi anh Hứa vậy.”

Văn Nghiên hít sâu một hơi, “Chúng ta tiếp tục.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 137: Tôi giúp em (1)


Văn Nghiên cảm thấy cả đời này tất cả sự kiên nhẫn của mình đều đã dành cho Tống Vãn Huỳnh trong đêm nay.

Nếu như cấp dưới của anh mà nộp một bản kế hoạch như của Tống Vãn Huỳnh... Thật ra cũng không đúng, một bản kế hoạch thế này căn bản chẳng bao giờ có thể xuất hiện trên bàn làm việc của anh.

Anh kiên nhẫn giảng giải từng chút một cho Tống Vãn Huỳnh:
“Bản kế hoạch của em muốn thuyết phục được ba và nhóm cấp cao của công ty, quan trọng nhất chính là phương án giải quyết rủi ro của Tập đoàn Lâm thị và lợi ích cốt lõi. Em cảm thấy sản phẩm của Lâm thị trong tương lai có triển vọng phát triển gì, đóng vai trò quan trọng ra sao với Trung Tuấn, hoặc nói cách khác, dưới trướng Trung Tuấn có ngành nào có thể thay thế được hay không – đây đều là những điểm em phải viết rõ.”

“Nhưng tôi có viết mà…” Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, “Tôi có viết là trong tương lai có thể tích hợp tài nguyên của Lâm thị với Trung Tuấn…”

“Không đủ chi tiết. Giá trị đó không đủ để lay động lòng người.”

“Nhưng tôi không thể bịa đặt được.”

“Không phải bảo em bịa đặt mà là viết bản kế hoạch cho hay hơn một chút. Về triển vọng phát triển sản phẩm của Lâm thị, em không có điều tra thị trường cũng không so sánh với các doanh nghiệp cùng ngành. Em dựa vào đâu mà cho rằng nó không có triển vọng? Hơn nữa anh nhớ dưới trướng Trung Tuấn có một ngành tương tự nhưng hiệu quả kinh doanh luôn kém – điểm này tại sao không nhắc tới? Em phải để những người nắm quyền phát biểu có thể nhìn thấy và tin tưởng vào giá trị của việc thâu tóm Lâm thị.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Tôi nhớ rồi. Nhưng sao anh biết rõ vậy?”

“Chỉ liếc qua vài cái thôi,” Văn Nghiên không trả lời nhiều, “Giờ sửa luôn hay để mai?”

“Tất nhiên là sửa luôn! Anh đứng dậy đi tắm trước đi. Tôi tra thêm tài liệu rồi sửa.”

Văn Nghiên đứng dậy nhìn Tống Vãn Huỳnh đang hào hứng ngồi trước máy tính, không nói thêm gì rời khỏi thư phòng đi tắm.

Tắm xong đi ra, Văn Nghiên gõ cửa thư phòng chỉ vào cổ tay, “Sắp mười một giờ rồi.”

Tống Vãn Huỳnh không ngẩng đầu lên, “Anh đi ngủ trước đi, tôi làm thêm chút nữa.”

Văn Nghiên tựa vào khung cửa lặng lẽ nhìn cô đang tập trung đánh máy, “Được.”

Làm thêm giờ vốn là chuyện bình thường. Lúc mới tiếp quản Văn thị, để nhanh chóng nắm bắt công việc anh đã ngủ ở văn phòng suốt một tháng. Về sau làm thêm là chuyện thường nhật, nhiều khi quay cuồng giữa mấy thành phố, mấy ngày không ngủ cũng là bình thường.

Anh quay người trở lại phòng ngủ.

Tống Vãn Huỳnh tra tài liệu viết kế hoạch đến tận một giờ sáng. Gõ xong dấu chấm câu cuối cùng, cô xem lại vài lượt rồi duỗi người một cái.

Liếc nhìn góc trên màn hình – 1:28.

Muộn thế rồi à…

Cô đóng laptop, xoa xoa bả vai hơi cứng đi vào phòng.

Mệt rã rời, thoát khỏi file văn bản rồi như thể toàn bộ năng lượng bị máy tính hút cạn. Cô cố gắng lê vào phòng tắm tắm qua sau đó lăn ra giường.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua lớp rèm mỏng.

Mới nằm xuống không bao lâu Tống Vãn Huỳnh đã chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh, Văn Nghiên mở mắt, rời giường vào thư phòng bật máy tính, đọc lại bản kế hoạch cô vừa viết xong.

Không tệ.



Vài ngày sau, ban ngày Tống Vãn Huỳnh ở công ty viết kế hoạch dưới sự giúp đỡ của Hứa Nam Kiều, buổi tối về Giang Sơn Nhất Phẩm hoàn thiện kế hoạch dưới sự hướng dẫn của Văn Nghiên. Một tuần sau, cuối cùng dưới cái gật đầu của cả hai người, cô đã hoàn tất bản kế hoạch thu mua Lâm thị một cách gian nan.

Trước khi đưa cho Tống Chính Huy, Tống Vãn Huỳnh gõ cửa văn phòng của Scarlett.

“Chị ơi, chị có bận không?”

Scarlett ngẩng lên từ đống tài liệu, “Vãn Huỳnh? Có chuyện gì sao?”

Tống Vãn Huỳnh cầm bản in kế hoạch đi tới trước bàn làm việc của Scarlett, “Dạo này tôi đang làm một kế hoạch thu mua. Bản kế hoạch tôi viết xong rồi nhưng trước khi đưa cho ba, tôi muốn chị xem trước một chút.”

“Thu mua?” Scarlett ngạc nhiên, “Em?”

“Tôi biết ngay chị sẽ ngạc nhiên mà. Đây là thành quả tôi cày ngày cày đêm suốt hơn một tuần đó!”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 138: Tôi giúp em (2)


"Tôi có thấy bài đăng điểm danh mỗi tối của em trên vòng bạn bè WeChat, được rồi, đưa cho tôi xem nào.”

Tống Vãn Huỳnh đưa bản kế hoạch cho Scarlett, cô ấy lật xem qua vài trang rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Là Lâm thị? Gần đây rất nổi đúng không?”

“Đúng vậy, chính là Lâm thị.”

Scarlett khẽ nhíu mày, “Tại sao lại muốn thu mua Lâm thị?”

“Đương nhiên là vì Lâm thị có giá trị để thu mua mà. Chị xem hết bản kế hoạch của tôi đi rồi hãy góp ý cho tôi được không?”

Scarlett trầm ngâm một lát, “Được, để tôi xem xong đã.”

“Cảm ơn chị nha!” Nói xong, Tống Vãn Huỳnh rời khỏi văn phòng của Scarlett.

Hiệu suất làm việc của Scarlett rất cao, trước khi tan ca trên bàn làm việc của Tống Vãn Huỳnh đã xuất hiện bản kế hoạch với đầy những ghi chú chỉnh sửa do Scarlett viết.

“Nhiều ghi chú thế này…” Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu nhìn Scarlett, “Chị, hôm nay chị dành cả ngày để xem kế hoạch của tôi à?”

“Đây là bản kế hoạch đầu tiên của em, em đã bận rộn suốt một tuần nên tôi đương nhiên phải nghiêm túc rồi. Tôi hiểu ý em, Lâm thị đúng là có giá trị thu mua, bản kế hoạch của em cũng thể hiện điều đó. Với tư cách là bạn bè, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ. Nhưng với vai trò là CFO của công ty, một thương vụ có rủi ro cao thì tôi cần suy nghĩ nhiều hơn. Em nên cân nhắc lại.”

Nhìn bóng lưng Scarlett rời đi, Tống Vãn Huỳnh ủ rũ nằm gục xuống bàn làm việc.

Thu mua Lâm thị không phải là một hành động bốc đồng, cũng không chỉ vì tư lợi cá nhân.

Trong tiểu thuyết, không lâu sau khi Tô Ngự thu mua Lâm thị, nhà nước ban hành quy định mới. Rất nhiều ngành bị ảnh hưởng nhưng đồng thời cũng có nhiều ngành nổi lên và Lâm thị là một trong số đó.

Nhưng những chính sách mới đó vẫn chưa được công bố, cô không thể nói ra với ai. Dù có nói cũng chưa chắc có người tin.

Tất cả nhiệt huyết đều tan biến trong khoảnh khắc.

Tống Vãn Huỳnh như bị rút hết động lực, uể oải làm việc, về đến căn hộ thì nằm bẹp trên ghế sofa không nói lời nào.

Với tư cách là CFO của công ty, Scarlett là một trong những người có tiếng nói mà cô cần thuyết phục.

Nhưng ngay cả Scarlett còn chưa lay động được, huống chi là những thành viên hội đồng quản trị khó nhằn kia.

Bản kế hoạch đầy ghi chú nằm trước mặt nhưng Tống Vãn Huỳnh lại không thể gom lại được tinh thần.

Hay là bỏ đi.

Tô Ngự muốn thu mua Lâm thị như vậy thì để anh ta thu mua đi. Còn Lâm Hoan Sơ chẳng phải vẫn còn đó sao? Cô không tin có mình ở đây rồi mà Tô Ngự vẫn còn có thể muốn làm gì thì làm với Lâm Hoan Sơ?

Ừ, thế cũng tốt mà.

Tống Vãn Huỳnh kiệt sức nghĩ thầm.

Ai cũng tốt, khỏi phải dằn vặt.

Cửa căn hộ mở ra.

Tống Vãn Huỳnh không còn sức ngẩng đầu, mãi đến khi một đôi chân xuất hiện trước mặt cô, cô mới hơi ngước đầu, với tư thế nằm bò trên sofa ngước nhìn người đang đứng đó — là Văn Nghiên: “Anh về rồi à.”

Thấy cô uể oải như vậy, Văn Nghiên không hỏi gì, cầm lấy bản kế hoạch trên bàn trà trước mặt ngồi xuống sofa, lật mở từng trang xem từ đầu đến cuối.

Đến khi xem xong trang cuối cùng anh mới hỏi: “Ý kiến của Scarlett?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

“Ý kiến rất tốt, sao không sửa?”

Tống Vãn Huỳnh ỉu xìu: “Scarlett nói tôi nên cân nhắc lại dự án này, giọng điệu của chị ấy cho thấy không mấy hài lòng, hy vọng tôi suy nghĩ thêm.”

“Scarlett từng làm CFO cho nhiều công ty nước ngoài, xử lý qua vô số thương vụ thu mua. Là CFO của Trung Tuấn, đương nhiên chị ấy có sự cân nhắc riêng. Tôi xem qua những góp ý trong bản kế hoạch của em, đúng là rất đáng sửa đổi. Nhưng em bây giờ thế này là định bỏ cuộc à?”

Tống Vãn Huỳnh không nói gì.

“Dành cả tuần dốc sức viết một bản kế hoạch, cuối cùng lại bị phủ định toàn bộ, chán nản là chuyện bình thường. Nếu em không muốn sửa vậy thì bỏ đi.”

Tống Vãn Huỳnh vừa nghe vậy thì tức giận ngồi bật dậy: “Bỏ cuộc? Đây là kết quả của tôi sau một tuần không ngủ không nghỉ đấy! Anh bảo tôi bỏ cuộc? Vậy chẳng phải công sức trước đây đổ sông đổ biển hết sao?”

Văn Nghiên nhìn cô: “Nhưng em nằm ở đây thì thay đổi được gì?”

Tống Vãn Huỳnh định nói gì đó rồi thôi, giây tiếp theo cúi đầu, giọng trầm xuống: “Thật ra tôi chỉ hơi nản một chút, chỉ một chút thôi.”

“Vậy thì nản thêm một lát rồi sửa lại bản kế hoạch.”

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu: “Anh đúng là... thấy tôi buồn như vậy mà cũng không an ủi một câu? Tôi bị Scarlett phủ định ngay từ gốc rễ, anh không thể thông cảm một chút sao? Chẳng lẽ anh chưa từng bị ai phủ nhận hoàn toàn bao giờ à?”

Văn Nghiên sững người, đặt bản kế hoạch xuống nhàn nhạt đáp: “Chưa từng.”

Tống Vãn Huỳnh nheo mắt, ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Thật sự chưa từng?”

“Chưa.”

“Anh chắc không?”

Văn Nghiên im lặng một lúc rồi nói: “Không đạt được kỳ vọng của người khác, bị phủ định là chuyện rất bình thường.”

“Anh giỏi như vậy, người ta cũng dám phủ định anh sao?”

“Tôi giỏi?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu: “Tất nhiên rồi! Anh còn trẻ như vậy, chưa từng tiếp xúc gì với công ty, đột nhiên bị đẩy lên mà vẫn có thể quản lý công ty đâu vào đấy, không giỏi thì là gì? Trước đây tôi không nghĩ nhiều nhưng từ lúc vào công ty làm, tôi thấy anh siêu giỏi luôn ấy!”

Văn Nghiên bật cười khẽ, “Em thấy giỏi thì là giỏi đi.”

“Anh vẫn chưa trả lời tôi. Anh chưa từng bị phủ định hoàn toàn à? Anh chưa từng thấy mất tinh thần giống tôi sao?”

“Sẽ có, nên tôi mới nói em nản thêm một lát rồi dậy sửa kế hoạch.”

“...Ừ.” Tống Vãn Huỳnh mềm oặt dựa xuống sofa.

Văn Nghiên đứng dậy, thấy cô buồn bã như vậy thì lại ngồi xuống.

Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng Văn Nghiên lên tiếng: “Hơn hai năm trước, lúc đó tôi vừa tiếp quản công ty chưa bao lâu, vì một dự án mà làm công ty thua lỗ gần như... Dự án đó đúng là tôi làm không tốt, ông nội tức giận đến mức đích thân đến công ty cầm gậy đánh tôi một cái, bảo tôi về nhà để ông quay lại tiếp quản công ty.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, ngày hôm sau ông lại vì bệnh cũ tái phát mà nằm liệt giường.”

“Ông nội anh…”

“Ông có thành kiến với tôi là chuyện bình thường thôi. Dù sao tôi cũng chưa làm được gì ra hồn để ông thấy. Việc tôi thua kém anh cả ở mọi mặt cũng là sự thật.” Nhắc lại chuyện cũ, Văn Nghiên không quá xúc động, tâm trạng lúc đó anh cũng chẳng còn nhớ rõ, chỉ là mỗi lần nghĩ lại vẫn thấy có chút cảm khái, “Khi đó tôi giống em bây giờ, uể oải rất lâu, từng nghĩ mình không có năng lực quản lý công ty. Nhưng không còn cách nào khác, có đôi khi sau khi chán nản xong, em vẫn phải tự mình vực dậy.”

Bởi vì ngoài bản thân ra chẳng có ai có thể giúp em cả.

Anh nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Muốn sửa không? Để tôi xem giúp.”

“Anh giúp tôi á?”

“Ừ, tôi giúp em.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 139: Hy vọng tôi là người đầu tiên được em chia sẻ niềm vui này (1)


Sự uể oải của Tống Vãn Huỳnh dừng lại tại đây.

Cô vực dậy tinh thần mở bản kế hoạch bị Scarlett ghi chú chi chít, đọc kỹ từ đầu đến cuối các ý kiến mà Scarlett đã ghi lại. Đêm hôm đó đèn trong thư phòng sáng đến ba giờ sáng.

Nhờ nỗ lực của bản thân cùng với sự giúp đỡ của Văn Nghiên, một bản kế hoạch được chỉnh sửa hoàn chỉnh đã được đặt lên bàn làm việc của Scarlett vào sáng sớm hôm sau.

"Đây là em..."

"Bản đã chỉnh sửa."

Scarlett mở ra xem hai trang, khẽ bật cười: "Xem ra em thật sự rất để tâm đến dự án này đấy. Không tệ, những ghi chú tôi viết em đều xem qua rồi. Nhưng giờ tôi hơi bận, chờ tôi xong việc sẽ xem kỹ lại được chứ?"

"Được ạ, chị vất vả rồi."

Nhìn bóng lưng Tống Vãn Huỳnh vừa đi ra vừa khe khẽ ngân nga, tâm trạng có vẻ rất vui, Scarlett thật không ngờ cô ấy có khả năng chịu đựng áp lực tâm lý khá tốt.

Hôm qua lời cô nói tuy không nặng nề nhưng với một người đã chuẩn bị tư liệu lâu như vậy, viết bản kế hoạch kỹ lưỡng như vậy cũng xem như một cú đánh không nhỏ. Vậy mà chỉ qua một đêm, bản kế hoạch đã được chỉnh sửa đầy đủ theo những chú thích của cô, lại còn vui vẻ đến mức đó vào sáng sớm.

Scarlett đang mở máy tính để làm việc thì bị một tin tức quốc tế bật lên ở góc dưới màn hình thu hút ánh nhìn.

Làm việc nhiều năm như vậy, Scarlett luôn giữ thói quen theo dõi tin tức trong và ngoài nước mỗi ngày.

Bản tin trước mắt này… hình như liên quan đến ngành nghề của tập đoàn Lâm thị được nhắc trong bản kế hoạch của Tống Vãn Huỳnh.

Nghĩ đến đây, Scarlett liếc nhìn bản kế hoạch bên cạnh, trầm ngâm giây lát rồi đặt tập tài liệu đang cầm sang bên, cầm lấy bản kế hoạch của Tống Vãn Huỳnh.

Lúc này ở văn phòng, Tống Vãn Huỳnh thật ra không hề thư thái như vẻ ngoài. Cô căng thẳng đến mức đứng ngồi không yên nhưng khi bản kế hoạch đã nộp ra ngoài, việc duy nhất cô có thể làm chỉ là… đợi.

Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, là tin nhắn từ Văn Nghiên.

Văn Nghiên: Sao rồi?

Tống Vãn Huỳnh: Scarlett nói đợi chị ấy xong việc rồi mới xem. Anh nói xem khả năng chị ấy gật đầu là bao nhiêu phần trăm? Nếu chị ấy vẫn không đồng ý thì làm sao bây giờ? Tôi thấy bản kế hoạch của mình và anh đã rất hoàn hảo rồi, chị ấy mà vẫn không đồng ý thì tôi thật sự không biết phải sửa từ đâu nữa.

Văn Nghiên: Thả lỏng, đừng căng thẳng.

Tống Vãn Huỳnh nhanh tay gõ:
Tôi không hề căng thẳng!

Văn Nghiên: Không căng thẳng là tốt. Thất bại cũng không sao, xem như một lần trải nghiệm. Em tiến bộ rất nhanh.

Bốn chữ “tiến bộ rất nhanh” khiến tâm trạng Tống Vãn Huỳnh tạm thời dịu lại đôi chút.

Ít nhất cho dù có thất bại, hơn một tuần nỗ lực của cô cũng không uổng phí.

Tống Vãn Huỳnh đặt điện thoại xuống, ngả người ra sau ghế bắt đầu suy nghĩ về đường lui.

Nếu Scarlett vẫn không gật đầu vậy thì cô sẽ mang bản kế hoạch này đến tìm bố. Tất nhiên nếu Scarlett không đồng ý thì khả năng cao bố cô cũng sẽ không thông qua. Nếu đúng vậy, cô chỉ có thể cắn răng từ bỏ Lâm thị, tìm một cách khác để cứu lấy Lâm Hoan Sơ.

Dù Tô Ngự có muốn làm gì Lâm Hoan Sơ đi nữa thì cũng phải cân nhắc giữa hai nhà họ Văn và Tống.

Lâm Hoan Sơ là từng bước từng bước rơi vào cái bẫy của Tô Ngự. Nếu Tô Ngự mua lại Lâm thị thành công thì điều đầu tiên cô làm sẽ là đưa Lâm Hoan Sơ về làm việc tại Trung Tuấn, tránh xa tên cẩu nam nhân đó. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của cô, cô không tin Tô Ngự còn có cơ hội nào nữa!

Ừm! Cứ quyết định vậy đi!

Cô đợi… cho đến tận trưa.

Thật sự là mất hết kiên nhẫn, cô liền đi về phía văn phòng của Scarlett.

Nhưng gõ cửa rồi, bên trong lại không có ai.

Trợ lý của Scarlett nói với cô rằng Scarlett đi họp rồi.

Tống Vãn Huỳnh đành thất vọng quay về văn phòng, vừa đến cửa thì gặp trợ lý của Tống Chính Huy đang tìm cô.

“Cô Tống, tổng giám đốc Tống có việc tìm cô, mời cô đến văn phòng một chuyến.”

“Bố tìm tôi?” Tống Vãn Huỳnh thấy khó hiểu, đến văn phòng của Tống Chính Huy mới phát hiện Scarlett cũng đang ở đó, cô kinh ngạc: “Chị cũng ở đây ạ?”

Ngay sau đó, cô nhìn thấy trên bàn làm việc của Tống Chính Huy là bản kế hoạch về việc thâu tóm Lâm thị.

Tống Vãn Huỳnh là người thông minh, chỉ trong tích tắc đã hiểu ra lý do Tống Chính Huy gọi cô đến. Trái tim đang hồi hộp bỗng chốc như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, cố nén cảm xúc dâng trào trong lòng, làm ra vẻ bình tĩnh nói với Tống Chính Huy:
“Bố gọi con đến có chuyện gì ạ?”

Tống Chính Huy cầm lấy bản kế hoạch trên bàn:
“Scarlett đưa cho bố một bản kế hoạch, bố vừa lật xem, không biết ai to gan đến mức dám nghĩ đến việc mua lại Lâm thị.”

“Thế… bố xem xong rồi thấy sao ạ? Có ý kiến gì không?”

“Bản kế hoạch cũng không tệ nhưng bố vẫn có chút tò mò. Với tình hình hiện tại của Lâm thị, không ai muốn đụng vào củ khoai nóng này cả.”

“Khoai nóng thì cũng là khoai, muỗi có nhỏ cũng là thịt mà bố, đúng không?”

Tống Chính Huy bật cười: “Thật sự là con làm?”

“Dĩ nhiên… nhưng cũng không phải chỉ mình con. Bố biết mà, con mới vào công ty được bao lâu, sao có thể tự mình làm ra một bản kế hoạch hoàn hảo như vậy được? Bản này con được Hứa Nam Kiều giúp đỡ rất nhiều, còn có cả Văn Nghiên, sau giờ làm việc anh ấy đều giúp con phân tích và chỉnh sửa. Bố nói thử xem, bản kế hoạch này thế nào?”
 
Back
Top Bottom