Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 140: Hy vọng tôi là người đầu tiên được em chia sẻ niềm vui này (2)


“Cũng không tệ!” – Tống Chính Huy khẳng định, “Scarlett nói bản kế hoạch này là do con làm ra, ban đầu ba còn không tin nhưng giờ nhìn lại thì… không thể không tin nữa rồi.”

Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn Scarlett: “Chị thì sao?”

“Xem xong bản kế hoạch đã được em sửa đổi, chị phải thừa nhận là em thực sự rất dụng tâm. Hơn nữa ngành nghề của nhà họ Lâm, chị cho rằng trong tương lai hoàn toàn có khả năng trỗi dậy lần nữa. Nếu thực sự vực dậy được, giá trị của Lâm thị sẽ rất lớn.”

Tống Chính Huy gật đầu: “Con nói đúng. Bản kế hoạch này, ngày mai ba sẽ đưa ra bàn trong cuộc họp hội đồng quản trị. Vãn Huỳnh, ba thấy con đăng trên vòng bạn bè, tuần vừa rồi ngày nào cũng làm việc đến tám chín giờ tối à?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu: “Vì bản kế hoạch này, con đã mất ngủ suốt một tuần đó. Mới tối qua con và Văn Nghiên còn nghiên cứu tới ba giờ sáng cơ mà.”

“Cực vậy à?”

“Dĩ nhiên là cực rồi! Ba đâu có biết, ngay ngày đầu tiên con bắt đầu chuẩn bị kế hoạch thì bị trật chân, mấy ngày liền không đi lại được, chỉ cần chạm đất là đau.”

“Bị trật chân sao không nói?”

“Còn chẳng phải vì không muốn trì hoãn tiến độ kế hoạch sao. Hơn nữa chỉ là trật chân thôi, con không muốn làm ba lo lắng.” – Tống Vãn Huỳnh luôn giữ quan điểm: phải để người khác thấy được sự vất vả và nỗ lực của mình, nếu không thì tất cả đều là vô nghĩa.

“Nhưng nếu bản kế hoạch được ba và chị Scarlett công nhận, vậy thì cực khổ bao nhiêu cũng xứng đáng.”

Tống Chính Huy cười to: “Không tệ, đúng là con gái của Tống Chính Huy! Nếu ngày mai kế hoạch được thông qua trong cuộc họp, ba sẽ thưởng cho con. Nói đi, con muốn gì?”

“Gì cũng được sao?”

“Tất nhiên, trong lòng con chẳng lẽ ba lại nhỏ mọn đến vậy?”

“Vậy thì nói rõ nhé, là cái gì cũng được đó.” – Tống Vãn Huỳnh cười tít mắt: “Nếu ngày mai hội đồng quản trị thông qua kế hoạch thu mua, con muốn nếm thử vị trứng trà Hồng Tiêu Tống Phẩm.”

Tống Chính Huy: “……”



Hôm sau, cuộc họp hội đồng quản trị được tổ chức. Tống Vãn Huỳnh từ sáng sớm đã có mặt ở công ty đứng trước cửa phòng họp chờ kết quả.

Thật ra so với hôm qua khi đợi Scarlett gật đầu thì hôm nay cô không căng thẳng bằng.

Mặc dù trong hội đồng quản trị của Trung Tuấn vẫn còn nhiều “phe bảo thủ” nên chuyện có đồng ý đầu tư vào Lâm thị – một công ty tiềm ẩn nhiều rủi ro – hay không là điều khó nói. Nhưng với tư cách là Chủ tịch, Tống Chính Huy có quyền phủ quyết, lại còn có thêm Scarlett – người có tiếng nói mạnh mẽ – ủng hộ, nên cô tin hôm nay chỉ là bước thủ tục, không đến mức khiến cô thất vọng.

Nhưng từng phút từng giây trôi qua, cửa phòng họp vẫn đóng chặt khiến tâm trạng đang bình tĩnh của Tống Vãn Huỳnh dần trở nên bồn chồn.

Sau ba tiếng họp, cô không thể ngồi yên nữa.

“Anh Hứa, thông thường cuộc họp hội đồng kéo dài bao lâu vậy?”

Hứa Nam Kiều nhìn đồng hồ: “Cả ngày.”

“Cả ngày?” – Tống Vãn Huỳnh thở phào – “Vậy thì tốt.”

“Nhưng thông thường, buổi họp sáng thì đáng lẽ giờ này đã kết thúc rồi.”

“Á?” – Câu nói này lại khiến cô căng thẳng trở lại.

“Đừng lo, nếu Tống tổng và chị Scarlett đã đồng ý với bản kế hoạch thì chắc chắn sẽ không có vấn đề.”

“Hy vọng là vậy.”

Hai người tiếp tục chờ trước phòng họp.

Cùng lúc đó, thang máy tầng này mở ra, tiếng bước chân vang lên tiến về phía họ.

Tống Vãn Huỳnh cúi đầu ủ rũ không nhìn lên, cho đến khi cảm thấy có người đứng trước mặt mình và giọng nói trầm thấp vang lên: “Sao ủ rũ thế?”

Cô sững người, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, mắt sáng rỡ: “Văn Nghiên? Sao anh lại đến đây?”

Văn Nghiên không trả lời câu hỏi của cô, thản nhiên liếc nhìn Hứa Nam Kiều ở bên cạnh một cái, không đợi anh ấy chào hỏi, ánh mắt đã chuyển sang phía phòng họp: “Cuộc họp vẫn chưa kết thúc à?”

Tống Vãn Huỳnh nhăn mặt lắc đầu: “Chưa, họp hơn ba tiếng rồi mà vẫn chưa xong. Anh nói xem có khi nào kế hoạch của tôi bị hội đồng bác bỏ toàn bộ, rồi ba với chị Scarlett đang ở trong kia tranh luận đến cùng không?”

Văn Nghiên bị suy diễn của cô chọc cười: “Chuyện chưa xảy ra thì đừng nghĩ bậy.”

“Thế sao vẫn chưa ra?”

Anh giải thích: “Hội đồng đâu phải chỉ thảo luận mỗi dự án của em, báo cáo tài chính quý II chắc cũng ra rồi, nếu tôi nhớ không nhầm.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” – Tống Vãn Huỳnh vẫn còn thắc mắc – “Nhưng anh vẫn chưa nói anh đến đây làm gì? Tìm ba tôi à?”

“Không phải.”

“Vậy đến làm gì?”

Vừa dứt lời, cửa phòng họp bỗng mở ra, mấy thành viên hội đồng bước ra ngoài.

Văn Nghiên nhìn theo bóng dáng Tống Vãn Huỳnh lập tức lao vào phòng họp, một lát sau tiếng hét vui sướng của cô vang lên từ bên trong.

Chỉ cần nghe âm thanh cũng đủ biết cô đang vui mừng đến mức nào.

Tống Vãn Huỳnh bước ra khỏi phòng họp, nụ cười rạng rỡ trên mặt không thể giấu nổi, cô chạy đến chỗ Văn Nghiên phấn khích ôm chầm lấy anh: “Thành công rồi thành công rồi! Hội đồng thông qua toàn bộ! Tôi thành công rồi!”

Tâm trạng Văn Nghiên cũng phấn khởi theo cô, khóe môi khẽ cong lên: “Ừ, tôi nghe thấy rồi. Chúc mừng em.”

“Tôi vui lắm! Tôi chưa bao giờ vui như hôm nay! Vừa rồi trong phòng họp ba nói với tôi, bản kế hoạch của tôi được thông qua toàn bộ! Toàn bộ đó! Không ngờ lại là toàn bộ! Văn Nghiên, cảm ơn anh!”

“Không có gì.”

Văn Nghiên cúi đầu nhìn gương mặt rạng ngời như ánh nắng của Tống Vãn Huỳnh, trong mắt như có ánh sao lấp lánh, anh không kiềm được cúi đầu thêm chút nữa rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Tôi cố tình đến để chứng kiến khoảnh khắc em thành công.

Hy vọng tôi là người đầu tiên em muốn chia sẻ niềm vui này.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 141: Tôi, người phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai (1)


Trong khoảng thời gian Tống Vãn Huỳnh bận rộn vì vụ thu mua Lâm thị, những ngày tháng của Lâm Hoan Sơ cũng không khá khẩm gì hơn.

Lâm gia sắp phá sản, toàn bộ sản nghiệp dưới tên Lâm thị thậm chí cả căn biệt thự này của nhà họ Lâm sớm muộn gì cũng sẽ bị tòa án niêm phong và đem bán đấu giá. Cô biết ngày đó sẽ không đến quá muộn.

Mấy ngày nay, Lâm Hoan Sơ đã lần lượt chuyển đồ đạc cá nhân từ biệt thự đến một căn phòng nhỏ cô thuê.

Ngày thứ hai sau khi chuyển nhà, trời đổ một trận mưa xối xả, cô một mình cầm ô kéo theo chiếc vali nặng nề rời khỏi khu biệt thự.

Những thứ giá trị trên người cô, để gom đủ tiền chữa bệnh cho mẹ cô đã sớm bán sạch.

Hai bên đường trồng đầy cây long não, vì mưa lớn mà nhiều cành lá rơi rụng bị xe cộ qua lại cán nát thành từng đám bùn nhão, nước mưa văng tung tóe lên ống quần Lâm Hoan Sơ, chưa kịp bước ra khỏi khu biệt thự thì ống quần đã lấm lem bẩn thỉu không nỡ nhìn.

Lâm Hoan Sơ cúi đầu nhìn đám bùn đất trên người rồi tiếp tục bước đi.

Một chiếc Maybach màu đen bóng từ phía trước lao đến, dần chậm lại khi ngang qua cô rồi từ từ lùi lại, cho đến khi dừng hẳn bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống.

“Lâm Hoan Sơ.”

Lâm Hoan Sơ nhìn thấy Tô Ngự ngồi ở ghế sau xe, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

Tô Ngự liếc sang chiếc vali bên cạnh cô, “Biệt thự nhà họ Lâm còn chưa bị niêm phong đã vội chuyển đi rồi?”

“Ngày đó sớm muộn gì cũng đến, đến lúc đó không chỉ biệt thự, toàn bộ bất động sản dưới danh nghĩa công ty cùng tất cả tài sản đứng tên ba mẹ tôi cũng sẽ bị niêm phong. Tôi chỉ là không muốn đến lúc đó phải rời đi trong thảm hại.”

Tô Ngự nhìn vẻ mặt bình thản dửng dưng của cô, khẽ cau mày, “Cô hình như chẳng hề quan tâm đến sống chết của Lâm thị?”

“Quan tâm thì sao, không quan tâm thì sao, đến bước đường này rồi, chẳng lẽ còn là chuyện tôi có thể quyết định được sao?” Lâm Hoan Sơ nhìn anh qua màn mưa, giọng điệu bình tĩnh. Cô không muốn để lộ một chút yếu đuối nào trước mặt người ngoài, nhất là trước mặt Tô Ngự.

“Tôi biết trong ngành không ai dám đối đầu với anh, cũng biết anh đã buông lời đe dọa khiến không ai dám giúp tôi nữa. Không sao cả, nếu anh đã dốc hết tâm sức muốn có được Lâm thị thì cho dù công ty có phá sản bị niêm phong, tôi cũng sẽ không để anh đạt được mục đích.”

“Đến cả mẹ cô vẫn còn nằm viện, cô cũng không quan tâm sao?”

“Chuyện bệnh tình của mẹ tôi không cần anh lo, tôi sẽ chăm sóc bà ấy tốt. Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây. Tổng giám đốc Tô, hy vọng sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.” Cô tháo chuỗi vòng tay trên cổ tay ném vào lòng anh qua cửa xe, “Thứ không đáng giá, trả lại cho anh.”

Nhìn bóng lưng Lâm Hoan Sơ dần khuất xa trong gương chiếu hậu, Tô Ngự nắm chặt chuỗi vòng tay, sắc mặt tối sầm vô cùng khó coi.



Từ vài ngày trước, Lâm Hoan Sơ đã thuê một căn hộ nhỏ đơn giản nhưng giá rẻ ở một khu xa trung tâm thành phố.

Nơi này là trạm cuối của tuyến tàu điện ngầm số 1, tuyến này nối thẳng đến bệnh viện, chỉ cần đi bộ mười phút là tới ga tàu, rất tiện để cô chăm sóc mẹ ở viện.

Vừa về đến nhà, cơn mưa như trút nước liền tạnh.

Lâm Hoan Sơ bắt đầu lấy đồ trong vali ra sắp xếp, dọn dẹp căn phòng đơn sơ trước mắt.

Cô không phải người cố chấp, với chuyện của Lâm thị những gì nên làm và không nên làm cô đều đã thử qua. Với kết cục hiện tại, cô chỉ có thể nói: bản thân đã cố hết sức rồi.

Vừa dọn dẹp xong, chiếc điện thoại đặt trên bàn phòng khách reo lên.

Là cuộc gọi từ Tống Vãn Huỳnh, vẫn là số điện thoại đã trao đổi trong buổi tiệc từ thiện hôm đó.

“Chị Hoan Sơ! Tôi là Tống Vãn Huỳnh, chị còn nhớ tôi không? Mình gặp nhau ở buổi tiệc từ thiện đó!”

Nhớ lại buổi tiệc hôm ấy, Lâm Hoan Sơ khẽ mỉm cười ngồi xuống ghế sofa phòng khách, “Nhớ chứ. Em gọi tôi có việc gì sao?”

“Tất nhiên là muốn bàn với chị chuyện thu mua Lâm thị rồi.”

“Thu mua Lâm thị?”

“Tôi biết Lâm thị là tâm huyết cả đời của ba chị nhưng so với việc đầu tư vốn, khả năng thành công của việc thu mua sẽ cao hơn nhiều. Chị Hoan Sơ, chị có đồng ý không?”

Lâm Hoan Sơ ngồi lặng trên sofa không nói lời nào. Cô khó mà diễn tả được cảm xúc trong lòng lúc này.

Cảm giác như ngày xưa cô cùng bạn bè leo núi, hôm đó gió rất lớn, khi đến lưng chừng núi trời bắt đầu đổ mưa, cô ngồi trong đình nghỉ chờ mưa tạnh. Khi mưa dứt, bạn cô muốn xuống núi nhưng cô thì cố chấp muốn lên đến đỉnh. Họ đi mãi đến 6 giờ sáng mới đến nơi.

Trùng hợp thay đúng khoảnh khắc ấy, bầu trời u ám đột nhiên bừng sáng, vô số tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua mây mù, cả bầu trời như biến thành một đại dương ánh sáng.

“Em chắc chắn muốn thu mua Lâm thị chứ?”

“Chị Hoan Sơ… chị không muốn sao?”

“Không, tôi muốn.” Lâm Hoan Sơ bật cười, “Vãn Huỳnh, cảm ơn em.”

Không ai muốn cứu một công ty đang bên bờ phá sản, nhất là dưới áp lực từ Tô Ngự.

Cô cũng muốn giữ lại công ty, giữ lại tâm huyết cả đời của ba mình nhưng có những chuyện không phải cứ muốn là được.

Ít nhất thì, Lâm thị đã được giữ lại.



Trong hơn một tuần sau đó, Lâm Hoan Sơ cứ đi đi về về giữa nhà và bệnh viện, may mắn thay bệnh tình của mẹ cô đã được kiểm soát, trừ công ty ra thì mọi việc đều đang chuyển biến tốt hơn.

Trên đường về nhà, cô vừa đi vừa xem tin nhắn cập nhật tiến độ mà Tống Vãn Huỳnh gửi:

“Chị Hoan Sơ, chị đừng lo nhé, tôi vẫn đang cố gắng hoàn thiện bản kế hoạch!”

“Hôm nay đã hoàn thành được 30% rồi!”

“Đã được 50% rồi nha!”

“Huhu hôm qua bị anh Hứa xóa mất một đống, lại còn 30% QAQ.”

“Hôm nay tiến độ tăng vù vù, được 60% rồi! Tôi thấy mình càng ngày càng siêu!”

“80% rồi! Gần xong rồi đó! Hôm nay anh Hứa khen tôi suốt cả ngày luôn ^_^”

“Chị Hoan Sơ yên tâm nha, tôi biết mình còn non nớt nhưng tôi có anh Hứa Nam Kiều và Văn Nghiên giúp đỡ! Chị đừng xem thường anh Hứa nha, tuy anh ấy giờ là trợ lý của tôi nhưng anh ấy tốt nghiệp trường top thế giới, sau này chắc chắn làm phó tổng đó!”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 142: Tôi, người phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai (2)


“Còn có cả Văn Nghiên nữa, giống như Hứa Nam Kiều cũng tốt nghiệp từ đại học hàng đầu thế giới. Lúc đầu bị giao nhiệm vụ khẩn cấp tiếp quản Tập đoàn Văn thị, đến giờ vẫn chưa phá sản, có thể thấy anh ấy lợi hại đến mức nào!”

“Có hai người bọn họ giúp tôi, tôi nhất định sẽ đánh bại Tô Ngự, giành lại Lâm thị!”

“Chín mươi chín phần trăm rồi! Sắp hoàn thành rồi!”

“Văn Nghiên là người đáng ghét nhất trên thế giới này, anh ta đã xóa hơn hai mươi phần trăm kế hoạch của tôi, nhưng không sao tôi sẽ tiếp tục cố gắng!”

Tiến độ kế hoạch mới nhất được gửi từ ba ngày trước.

“Chị Hoan Sơ, tôi đã viết xong kế hoạch rồi! Ngày mai tôi sẽ đưa chị Scarlett xem qua, chờ tin tốt của tôi nhé!”

Sau đó thì không còn gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Có lẽ là vì bận, cũng có thể là kế hoạch không còn tiến triển gì thêm.

Nhìn vào ảnh đại diện WeChat của Tống Vãn Huỳnh, Lâm Hoan Sơ cố kìm lại thôi thúc muốn nhắn tin hỏi.

Vừa bước vào cổng biệt thự, Lâm Hoan Sơ đã nhìn thấy Lâm Hồng – bác cô – đang đứng chờ ngoài cửa.

“Bác à? Sao bác lại đến đây?” Lâm Hoan Sơ không mấy thiện cảm với ông, khi công ty chưa gặp chuyện thì tham ô trong nội bộ, đến khi xảy ra chuyện thì lập tức chuyển hết tài sản ra nước ngoài, phủi sạch quan hệ với ba cô. Cô biết Lâm Hồng sớm đã bị Tô Ngự thu mua, toàn bộ nhân viên dưới sự dẫn dắt của ông ta đều ra sức ủng hộ Tô Ngự thâu tóm công ty.

“Chờ cháu lâu lắm rồi, mau mở cửa đi.”

Lâm Hoan Sơ mở cửa, nhìn biệt thự trống hoác Lâm Hồng tặc lưỡi đầy tiếc nuối: “Cháu xem, mới có bao lâu đâu mà biệt thự đẹp thế này đã trống trơn rồi. Hoan Sơ à, bác không trách cháu, nhà mình xảy ra chuyện lớn thế sao cháu vẫn ở một mình? Thế này đi, hôm nay cháu dọn về nhà bác ở đi, có người chăm sóc cho cháu, sau này ba cháu ra tù cũng không trách bác không lo cho vợ con nó.”

Lâm Hoan Sơ làm như không nghe thấy, mang hộp giữ nhiệt rỗng vào máy rửa chén, rửa tay sạch rồi mới quay lại phòng khách: “Bác à, bác có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

Lâm Hồng ngồi xuống sofa, người không quen vận động giờ béo đến mức nút áo sơ mi căng cứng, chỉ thiếu chút nữa là bung ra: “Chuyện công ty cháu cũng biết rồi, ba cháu vào tù, bị kết án chỉ là chuyện sớm muộn. Đến nước này rồi thì phải tính đường lui. Đó là tâm huyết cả đời của ba cháu, chẳng lẽ cháu nỡ nhìn công ty phá sản như vậy sao?”

Lâm Hoan Sơ không phản ứng.

“Cách tốt nhất là rót vốn nhưng cháu cũng biết tình hình công ty mình hiện giờ, chẳng có ai hay quỹ đầu tư nào dám mạo hiểm rót vốn đâu. Nếu không được thì nhượng lại công ty cũng được, ít ra vẫn giữ được phần nào. Hiện tại có một cơ hội rất tốt, Tập đoàn Vạn Thịnh muốn mua lại công ty mình. Cháu với Tô Ngự lớn lên cùng nhau, bác thấy hai đứa rất xứng đôi. Cháu cứ thử nói chuyện với cậu ta về chuyện mua lại xem.”

Lâm Hoan Sơ cười như không cười: “Bác, bao nhiêu ngày rồi, bác đã biết Tô Ngự muốn mua lại Lâm thị thì chắc cũng biết cháu không đồng ý.”

“Cháu không đồng ý?” Lâm Hồng lập tức giận dữ, “Chẳng lẽ cháu thật sự muốn nhìn công ty phá sản sao? Đúng là trước đây bác và cháu có hiểu lầm nhưng bây giờ không phải lúc giận dỗi. Cậu ta muốn mua lại Lâm thị rõ ràng là đang xuống nước muốn làm lành. Trước đây hai đứa tình cảm tốt như thế, sao không nhân cơ hội này hàn gắn quan hệ?”

Lâm Hoan Sơ lạnh nhạt đáp: “Chẳng có gì để hàn gắn cả.”

Lâm Hồng trầm giọng, lớn tiếng: “Lâm Hoan Sơ, chuyện tốt thế mà cháu không đồng ý? Cháu nghĩ ngoài Vạn Thịnh ra còn có ai ngu mà mua lại Lâm thị sao?”

“Sao lại không có!” Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, cao vút và đầy khí thế.

Tống Vãn Huỳnh bước vào, thấy Lâm Hoan Sơ thì ngay lập tức đổi sắc mặt, “Chị Hoan Sơ, tôi có thể vào được không?”

Lâm Hoan Sơ ngạc nhiên: “Vãn Huỳnh, sao em lại đến đây? Vào đi.”

Tống Vãn Huỳnh vẫy tay ra hiệu cho Hứa Nam Kiều phía sau.

“Hôm nay tôi đến là để báo với chị một tiếng, toàn bộ ban giám đốc Trung Tuấn đã nhất trí thông qua phương án thu mua Lâm thị. Không lâu nữa chúng tôi sẽ cử người đến công ty đàm phán việc thu mua,” Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Lâm Hồng, “Vị này là…”

“Cô là ai?”

Tống Vãn Huỳnh hất cằm với Hứa Nam Kiều phía sau, kiêu ngạo nói: “Nói cho ông ta biết tôi là ai?”

Hứa Nam Kiều mỉm cười: “Vị này là cô Tống Vãn Huỳnh thuộc Tập đoàn Trung Tuấn, là người sẽ phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai.”

“Nghe rõ chưa? Tôi, người phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai.”

“Thu mua? Trung Tuấn cũng muốn thu mua?” Nghe đến đây, Lâm Hồng vui mừng ra mặt, “Chuyện tốt! Cô Tống à cô không biết đâu, tổng giám đốc Tô của Vạn Thịnh cũng rất quan tâm đến Lâm thị chúng tôi, đã bàn bạc mua lại lâu rồi, chỉ là do vài tình huống bất ngờ nên chưa thành. Giờ cô cũng có hứng thú, hay là chúng ta sắp xếp một buổi gặp mặt bàn chuyện kỹ hơn?”

“Xin lỗi, tôi chỉ nói chuyện với chủ nhân thực sự của Lâm thị,” Tống Vãn Huỳnh cười nhẹ, khinh miệt giơ ngón trỏ lên chỉ ông ta, “Còn ông, chưa đủ tư cách.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 143: Tống Vãn Huỳnh, vợ tôi (1)


Vì thân phận của Tống Vãn Huỳnh, Lâm Hồng dù bị sỉ nhục cũng không dám nói lời cay nghiệt, chỉ đành nhẫn nhịn, dù bị vả mặt cũng vẫn phải cười gượng gật đầu, “Đúng, đúng, đúng, tôi tuy là cổ đông của công ty nhưng nếu cô Tống muốn bàn chuyện thu mua thì vẫn nên nói chuyện trực tiếp với Hoan Sơ.”

“Nếu không còn chuyện gì, phiền bác về cho.”

Lâm Hồng cười cười, vốn chỉ là ký sinh ăn bám trong công ty do cha Lâm Hoan Sơ lập nên, chỉ cần có tiền là mặc kệ tất cả, huống hồ Lâm thị cuối cùng rơi vào tay ai ông ta chẳng quan tâm, miễn là tiền vào túi càng nhiều càng tốt.

Đợi Lâm Hồng đi rồi, Tống Vãn Huỳnh mới thả lỏng gương mặt đang căng cứng, “Chị ơi, chị không sao chứ? Ông ta không làm gì chị chứ?”

Lâm Hoan Sơ gượng cười: “Không sao, ông ta có thể làm gì tôi chứ.”

“Xin lỗi chị Hoan Sơ, để chị đợi lâu rồi. Lỗi tại tôi viết kế hoạch thu mua chậm quá, nhưng giờ thì ổn rồi, bên hội đồng quản trị đã thông qua hoàn toàn bản kế hoạch của tôi, giờ chị không cần lo công ty phá sản hay bị Vạn Thịnh mua nữa, đã có tôi đây!”

Thật lạ lùng, rõ ràng Tống Vãn Huỳnh trông như một tiểu thư nhà giàu chưa từng trải sự đời, vậy mà lời cô nói lại khiến Lâm Hoan Sơ cảm thấy vô cùng an tâm. Cô nhìn thẳng vào mắt Tống Vãn Huỳnh, nghiêm túc nói:

“Vãn Huỳnh, cảm ơn em.”

"Không cần khách sáo, chị không cần cảm ơn đâu, dù sao tôi cũng xuất phát từ lợi ích của công ty, có thể nói là đôi bên cùng có lợi."

"Ừ, đôi bên cùng có lợi."

"Đúng rồi, để tôi giới thiệu với chị một chút, đây là Hứa Nam Kiều, một trong những thành viên chủ chốt của thương vụ thu mua lần này." Tống Vãn Huỳnh kéo Hứa Nam Kiều đến trước mặt Lâm Hoan Sơ. "Tuy bây giờ anh ấy chỉ là trợ lý ba tôi cử đến để làm quen với nghiệp vụ công ty nhưng chị đừng xem thường anh ấy, anh Hứa lợi hại lắm đó, tốt nghiệp đại học hàng đầu thế giới, kiến thức uyên bác cái gì cũng biết. Sau này sẽ là Phó Tổng dự bị của Trung Tuấn đó nha!"

Hứa Nam Kiều mỉm cười: "Cô Tống nói hơi quá rồi, tôi chỉ là lớn hơn cô ấy vài tuổi, có chút trải nghiệm nhiều hơn thôi." Anh đưa tay ra, "Chào cô, tôi là Hứa Nam Kiều."

Lâm Hoan Sơ đưa tay bắt lấy, "Tôi là Lâm Hoan Sơ, sau này mong anh giúp đỡ nhiều hơn."

Chẳng bao lâu, việc thu mua Lâm thị chính thức được đưa vào chương trình làm việc.

Công việc ban đầu do Tống Vãn Huỳnh phụ trách nhưng toàn bộ công việc thu mua dĩ nhiên cần sự phối hợp của các bộ phận chuyên môn khác trong công ty.

Lâm thị là một doanh nghiệp có rủi ro rất lớn, thực tế không có công ty nào sẵn lòng dang tay giúp đỡ. Tuy Vạn Thịnh vẫn theo sát thương vụ thu mua nhưng vì Lâm Hoan Sơ kiên quyết không đồng ý nên đến giờ vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.

Ngay khi Tống Vãn Huỳnh tưởng rằng thương vụ thu mua sẽ diễn ra suôn sẻ thì Lâm Hoan Sơ bất ngờ gọi điện nói rằng hơn một nửa cổ đông công ty phản đối việc Trung Tuấn thu mua.

Không được thu mua thì phải phá sản, mà phá sản rồi thì một xu cũng không lấy được.

Không cần nghĩ cũng biết là ai đang giở trò.

Lâm Hoan Sơ áy náy: "Vãn Huỳnh, xin lỗi, chắc là do Tô Ngự…"

"Chị Hoan Sơ, chị không cần xin lỗi đâu, là Tô Ngự chơi xấu thôi. Nhưng không sao, chúng ta nghĩ cách khác là được."

"Bình thường chỉ cần hai phần ba cổ đông đồng ý thì dù những người còn lại có không muốn, thương vụ vẫn được tiến hành." Hứa Nam Kiều nói giọng trầm ổn: "Để tôi giải quyết."

Tống Vãn Huỳnh vui vẻ nói vào điện thoại: "Chị Hoan Sơ, chị nghe thấy rồi đấy, anh Hứa nói rồi, chuyện này để anh ấy lo, chị cứ yên tâm."

Lâm Hoan Sơ ở đầu dây bên kia hơi sững người rồi mỉm cười đáp lại: "Được, cảm ơn nhé."

Sau thời gian tiếp xúc, Tống Vãn Huỳnh có lý do để tin rằng Hứa Nam Kiều không phải nói suông, anh ấy thật sự có năng lực xử lý các tình huống khó khăn.

Quả nhiên sau ba ngày tạm thời đình trệ, thương vụ thu mua được đưa ra biểu quyết tại cuộc họp hội đồng quản trị, hai phần ba cổ đông bỏ phiếu đồng ý cho Trung Tuấn thu mua.

Từ đó thương vụ tiếp tục diễn ra suôn sẻ.

Tống Vãn Huỳnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi nói cho anh biết, cái người bạn kia của anh thật quá đáng, thấy mình không thu mua được công ty thì quay sang cản trở tôi thu mua, nhất định phải đối đầu với tôi để giành lấy Lâm thị, đúng là có dã tâm! Dù gì cũng là ông chủ của một công ty lớn lại cứ nhằm vào một cô gái như chị Hoan Sơ không thấy xấu hổ sao?"

Trong căn hộ Giang Sơn Nhất Phẩm, sau khi hoàn thành công việc, Tống Vãn Huỳnh hiếm khi không làm thêm giờ, cô nằm trên ghế sofa trong thư phòng vừa ăn trái cây vừa than phiền với Văn Nghiên – người vẫn đang làm việc trước bàn.

"May mà có anh Hứa ra tay, chỉ ba ngày là giải quyết xong mấy cổ đông xấu xa kia."

Nghe vậy, Văn Nghiên dừng công việc lại nhìn sang Tống Vãn Huỳnh: "Ngày mai Tô Ngự hẹn gặp tôi."

Chỉ sáu chữ ngắn ngủi đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.

Cô lập tức ngồi dậy, nhìn anh chằm chằm: "Anh ta hẹn anh?"

"Ừ."

"Chuyện gì?"

"Chưa rõ, cậu ấy chưa nói nhưng cũng đoán được là muốn bàn gì."

Tống Vãn Huỳnh đặt miếng dưa hấu xuống: "Thế anh đi à?"

"Đi."

Cô ngập ngừng, như thể muốn nói mà không biết có nên nói không.

"Ờ thì… các anh là bạn bè, bạn học thân đến vậy, gặp cũng chẳng sao. Nhưng tôi nghĩ mỗi giai đoạn trong đời sẽ có một kiểu bạn bè khác nhau. Trước kia lúc du học ở nước ngoài, có thể Tô Ngự là người rất tốt nhưng bây giờ khác rồi, xã hội là nơi dễ thay đổi con người, hai người lại bận rộn ít liên lạc, ai biết bây giờ anh ta đã trở thành người như thế nào? Con người ai chẳng thay đổi đúng không?"

Thấy Văn Nghiên gõ bàn phím chậm lại, cô tiếp tục bồi thêm:
"Hơn nữa lần đấu giá từ thiện lần trước, anh ta cứ tranh giành với anh, cả với tôi nữa. Anh nghĩ xem bạn bè mà đi giành đồ nhau sao? Lùi một vạn bước, dù anh ta cũng thích thì cũng nên nói trước với bạn mình một tiếng chứ? Cái kiểu đó chẳng ra gì, là bạn bè ai lại làm thế? Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không đụng vào thứ bạn mình thích đâu."

Văn Nghiên nhướng mày nhìn cô: "Em đang…"

Tống Vãn Huỳnh không chút ngượng ngùng: "Anh không nghe ra à? Tôi đang nói xấu anh ta, thổi gió bên gối đấy."

Cô bước đến trước mặt anh, nghiêm túc nhìn vào mắt anh mà nói đầy tha thiết:
"Anh đi thì đi nhưng nhất định phải đề phòng đấy. Lỡ anh ta lôi mối quan hệ cũ ra kể khổ, muốn lấy tình cảm ra lay động anh thì anh tuyệt đối không được mềm lòng nhớ chưa?"

Văn Nghiên thấy buồn cười. Cái giọng điệu này của Tống Vãn Huỳnh… chẳng khác gì đang dặn dò một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện.

Nhưng anh vẫn gật đầu.

Có điều có lẽ anh trả lời quá đơn giản khiến Tống Vãn Huỳnh càng nghĩ càng thấy lo.

Tô Ngự là kẻ giả tạo xấu xa, ngoài mặt thì một kiểu sau lưng lại một kiểu. Nhìn thì ra dáng người đàng hoàng nhưng sau lưng chẳng làm được chuyện gì ra hồn. Ngày mai ai biết được anh ta sẽ dụ dỗ Văn Nghiên kiểu gì. Trong tiểu thuyết mỗi lần Văn Nghiên làm chuyện xấu đều có Tô Ngự nhúng tay. Lỡ đâu anh thật sự bị dụ dỗ thay đổi suy nghĩ thì công sức cứu vớt đại phản diện của cô bấy lâu chẳng phải đổ sông đổ bể sao?

"Ngày mai anh có thể cho tôi đi cùng không?"

"Em muốn đi? Ngày mai không chỉ có Tô Ngự đâu, còn có mấy người bạn và bạn học chung của chúng tôi nữa, em chắc chứ?"

"Còn có cả bạn học khác nữa?" Tống Vãn Huỳnh càng chắc chắn Tô Ngự không có ý tốt! Còn kéo theo cả bạn học với bạn bè ra mặt, chẳng phải rõ ràng là muốn mượn tình bạn cũ để nói chuyện sao?
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 144: Tống Vãn Huỳnh, vợ tôi (2)


Cô sẵn sàng dùng những suy nghĩ tồi tệ nhất để suy đoán động cơ của Tô Ngự, dù sao thì hắn cũng xứng đáng như vậy.

“Vì sao lại không đi! Tôi là vợ anh, kết hôn lâu như vậy rồi anh cũng chưa từng giới thiệu tôi với bạn bè anh, như thế có hợp lý không? Lẽ nào tôi không đủ mặt mũi để xuất hiện?”

Văn Nghiên gật đầu như thể đang suy nghĩ gì đó.

Tống Vãn Huỳnh nổi trận lôi đình, “Anh gật đầu là có ý gì? Tôi không đủ mặt mũi?”

“…Tôi muốn nói là, kết hôn lâu như vậy rồi mà chưa giới thiệu em với bạn bè tôi thì đúng là không phải. Nếu em muốn đi thì đi cùng tôi.”

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, “Thế thì còn tạm được, mai tôi sẽ đi cùng anh, để xem Tô Ngự còn có thể ba hoa gì trước mặt tôi!”



Ngày hôm sau là cuối tuần, để chuẩn bị cho buổi gặp gỡ này Tống Vãn Huỳnh lục tung tủ quần áo, cuối cùng chọn một chiếc váy dài bó sát gợi cảm, khoác thêm một chiếc áo gió cá tính. Cô uốn tóc dài, trang điểm kiểu chị đại sắc sảo, tô son đỏ chót, đứng trước gương với gương mặt lạnh lùng toát lên khí chất "ai dám động vào tôi thử xem".

Ừ, chính là thế này.

Phải tạo ra cái dáng vẻ không dễ chọc vào mới được.

Trong phòng khách, Văn Nghiên ngồi trên sofa lướt iPad, hiếm hoi có ngày nghỉ ở nhà. Nhìn thời gian trên màn hình, đã một tiếng trôi qua từ khi Tống Vãn Huỳnh bắt đầu trang điểm.

Giờ tâm trí anh hoàn toàn không nằm trên chiếc iPad nữa mà bắt đầu tự hỏi: phụ nữ trang điểm thật sự cần nhiều thời gian như vậy sao?

Trầm tư một lúc, anh đặt iPad xuống đứng dậy vào phòng.

Thật sự không kìm được sự tò mò, muốn biết bước trang điểm nào lại mất đến một tiếng đồng hồ.

Anh đẩy cửa phòng.

“Đã một tiếng rồi, em vẫn chưa—” Văn Nghiên ngưng bặt câu nói giữa chừng.

Anh ngây người nhìn Tống Vãn Huỳnh trước mặt, trang điểm tinh xảo, rực rỡ và lạnh lùng, phong cách hoàn toàn khác với thường ngày.

“Em…”

Tống Vãn Huỳnh hơi ngẩng cằm, đôi mắt cụp xuống lười biếng nhìn anh, nhướn mày cười khẩy, “Tôi dễ chọc không?”

“...Không dễ chọc.”

“Không dễ chọc là đúng rồi.” Tống Vãn Huỳnh lập tức nở nụ cười ngọt ngào như mật, khoác tay Văn Nghiên nói, “Đi thôi, chúng ta đi gặp Tô Ngự.”

Khách sạn nơi Tô Ngự hẹn gặp khiến Tống Vãn Huỳnh cảm thấy quen tai, đến nơi rồi cô mới sực nhớ trong tiểu thuyết Lâm Hoan Sơ từng làm phục vụ ở đây một thời gian, bị anh em nhà Tô Ngự sỉ nhục không ít.

Thật ra tuyến tình cảm của phản diện thứ hai trong truyện không được miêu tả nhiều, nhiều tình tiết chỉ được lướt qua nên cô cũng không nhớ rõ.

May mà hướng phát triển chính không thay đổi.

Nhờ nỗ lực của mình, cô đã thành công xoay chuyển tình thế không để Tô Ngự đạt được mục đích.

Cô không tin có mình can thiệp mà Tô Ngự vẫn có thể làm gì được Lâm Hoan Sơ.

Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên đi đến trước một căn phòng riêng, cô hít sâu một hơi.

Trên đường đến đây cô đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng. Lần này đối mặt với Tô Ngự, cô không hề sợ hãi hay lùi bước.

Chỉ là một kẻ bại trận, có gì mà phải sợ?

Cửa phòng mở ra, Văn Nghiên nắm tay Tống Vãn Huỳnh bước vào.

Giữa phòng là một chiếc bàn tròn lớn có thể ngồi hơn hai mươi người, xung quanh có khoảng hơn mười người đã ngồi.

Thấy có người bước vào, mọi người lập tức đứng dậy chào hỏi.

“Văn Nghiên đến rồi, vừa nãy còn đang nhắc đến cậu đấy. Vị này là cô Tống sao?”

“Văn Nghiên, tốt nghiệp xong đến giờ bọn mình cũng lâu lắm chưa gặp, giới thiệu chút đi chứ.”

Tô Ngự đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại, nghe tiếng động liền dặn dò vài câu rồi cúp máy, quay đầu nhìn Văn Nghiên cùng Tống Vãn Huỳnh bên cạnh, chân mày hơi nhíu lại.

“Mọi người, xin được trịnh trọng giới thiệu — Tống Vãn Huỳnh, vợ tôi.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 145: Chỉ cần anh sống tốt, tôi sẽ mãi mãi là bạn của anh


Vòng quan hệ của Văn Nghiên vẫn khá sạch sẽ, thỉnh thoảng liên lạc cũng chỉ là vài người bạn từng du học trước kia. Những người có thể học cùng Văn Nghiên ở trường đại học top hàng đầu thế giới thì cả nền tảng lẫn năng lực đều không tầm thường.

Từ sau khi tốt nghiệp, anh chưa từng tham gia buổi họp lớp nào như hôm nay.

Trong ấn tượng của Tống Vãn Huỳnh, họp lớp chẳng qua cũng chỉ là kẻ thành công thì khoe khoang, kẻ thất bại thì đến ăn uống, cũng không có gì thú vị. Nhưng buổi họp lớp hôm nay, Tống Vãn Huỳnh lại cảm thấy… chắc chắn sẽ rất thú vị.

Hai người ngồi xuống.

Tô Ngự – người ngồi bên cạnh Văn Nghiên – rót cho anh một ly rượu:
“Đã hẹn cậu bao nhiêu lần rồi, cuối cùng cũng có thời gian ra tụ tập.”

“Tô Ngự, cậu vẫn tưởng bây giờ là lúc còn du học sao? Hiện giờ Văn Nghiên đã khác xưa rồi, tập đoàn Văn thị to như thế đang cần cậu ấy điều hành, làm gì có nhiều thời gian mà tụ họp chứ.”

Câu nói đùa vang lên, Văn Nghiên vẫn không biểu cảm gì, cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt Tô Ngự vừa rót không nói lời nào.

“Chớp mắt cái là đã mấy năm trôi qua rồi, thật sự rất nhớ những ngày tháng du học bên kia. À đúng rồi, quên mất chúc mừng cậu mới kết hôn. Dù đã qua mấy tháng rồi nhưng mọi người, cùng nâng ly chúc mừng vợ chồng Văn Nghiên và cô Tống hạnh phúc nào!”

“Chúc mừng tân hôn!”

Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên cùng nâng ly, nhấp một ngụm nhỏ.

Vừa đặt ly xuống đã có người mỉm cười nhìn Tống Vãn Huỳnh nói:
“Lúc tôi còn ở nước ngoài đã nghe tin Văn Nghiên kết hôn mà tôi còn không tin. Lúc đó tôi nghĩ không biết cô gái đó phải xuất sắc cỡ nào thì mới khiến Văn Nghiên động lòng. Đến khi họ gửi ảnh cho tôi xem, tôi còn không dám tin – không ngờ ngoài đời cô còn xinh đẹp hơn trong ảnh. Tôi thật sự rất tò mò, hai người quen nhau thế nào vậy?”

“Tôi cũng tò mò lắm, năm đó lúc du học Văn Nghiên là ‘cực phẩm’ trong giới lưu học sinh của chúng ta, biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ. Tiếc là trong mắt Văn Nghiên chỉ có học hành, vậy mà giờ lại kết hôn nhanh thế cơ đấy.”

Tống Vãn Huỳnh liếc sang Văn Nghiên, trong đầu đang suy nghĩ xem nên bịa đại thế nào thì Văn Nghiên đã lên tiếng.

“Hai nhà là thế giao từ đời trước.”

“Thanh mai trúc mã à, bảo sao hồi du học không vừa mắt ai.”

“Này này này, mọi người chúc mừng người ta tân hôn, chẳng lẽ không ai chúc mừng tôi một ly à?” Một người phụ nữ trang điểm tinh tế ăn mặc gợi cảm đưa tay đang nắm chặt dưới gầm bàn cùng người đàn ông bên cạnh lên mặt bàn, “Tháng sau bọn tôi cũng kết hôn rồi.”

Thấy hai người họ nắm tay chặt chẽ, không ít người trên bàn tiệc đều sửng sốt: “Hai người?!”

“Sao thế? Bất ngờ lắm à?”

“Trời ơi, Giang Uyển, năm đó cô với anh ta chẳng khác gì nước với lửa, sao lại thành một cặp được thế này?”

“Chắc là ý trời thôi.” Giang Uyển liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nở nụ cười duyên dáng quyến rũ, “Con người ta ở từng giai đoạn khác nhau sẽ có cảm nhận khác nhau với người xung quanh.”

Người đàn ông mặc đồ thoải mái ngồi cách Tống Vãn Huỳnh hai chỗ cười đầy ẩn ý: “Ai mà chẳng vậy. Năm đó hai người cứ như chó với mèo, ai ngờ hôm nay lại thành đôi. Cuộc đời đúng là khó đoán. Cặp ai cũng nghĩ sẽ đến với nhau thì lại không đến được, còn cặp chẳng ai ngờ thì lại cưới nhau.”

“Cặp được mong chờ nhất lại không thành? Cậu lúc đó mong chờ ai cơ?”

Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên, cười nói: “Còn ai vào đây nữa. Năm đó Văn Nghiên tuy chẳng để ý ai nhưng đối với Mạn Hi thì đặc biệt tốt, chăm sóc đủ điều. Hai người đứng cạnh nhau rất xứng đôi, tôi còn tưởng là trời sinh một cặp, tiếc thật.”

Tống Vãn Huỳnh kéo nhẹ vạt áo Văn Nghiên, ghé sát tai anh thì thầm: “Anh có ngại tôi tạt gáo nước lạnh vào mặt bạn anh giữa bữa tiệc không?”

“Không ngại.”

“Vậy thì tốt.” Nhận được lời đồng ý của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, “Anh nói Mạn Hi, là em gái của Tổng giám đốc Tô – Tô Mạn Hi đúng không?”

Người đàn ông hơi sững người: “Đúng vậy, cô quen à?”

“Đương nhiên là quen, Văn Nghiên từng nhắc đến, nói lúc du học họ là bạn tốt. Nhưng giờ tôi là vợ của anh ấy, đông người như vậy mà anh cố tình nhắc đến quá khứ giữa họ là có ý kiến với tôi sao?”

Người nọ ngẩn người.

Một người khác vội phản ứng kịp, cười làm lành: “Cô Tống đừng hiểu lầm, bọn tôi chỉ đang trò chuyện chuyện cũ thôi.”

“Vậy tức là cố tình khiến tôi khó xử?” Tống Vãn Huỳnh nhìn thẳng người kia, ánh mắt sắc bén: “Tôi lần đầu gặp anh, chưa từng đắc tội gì, sao anh phải làm tôi khó xử?”

Người trong phòng toàn là tinh anh, EQ và IQ đều không thấp, ai nấy đều biết nói gì trong tình huống nào.

Nhưng việc Tống Vãn Huỳnh thẳng thắn vạch trần ý đồ xấu đó làm cho cả những người giỏi hòa giải cũng sững sờ, ngay cả người vừa nhắc tới Tô Mạn Hi cũng nghẹn họng.

Tô Ngự cười nhẹ: “Cô Tống đã là vợ của Văn Nghiên, cần gì phải nhạy cảm với tên em gái tôi đến vậy.”

“Phải, đúng là tôi hơi nhạy cảm.” Tống Vãn Huỳnh khẽ nhíu mày: “Ai bảo lần trước tại buổi đấu giá từ thiện, Tô Mạn Hi nói với tôi rằng, với sự hiểu biết của cô ta về Văn Nghiên thì anh ấy sẽ nhanh chóng chán tôi và ly hôn. Cho nên khi nghe có người nhắc lại chuyện cũ giữa họ, tôi mới phản ứng mạnh thế, là lỗi của tôi.”

Sắc mặt Tô Ngự lập tức trở nên khó coi.

Tống Vãn Huỳnh quay sang người đàn ông mặc đồ thoải mái, nói: “Xin lỗi, tính tôi thẳng, có gì trong lòng sẽ nói ra. Tôi không cố ý nhắm vào anh, tôi chỉ muốn biết liệu anh có đang nhắm vào tôi không thôi. Có đúng không?”

“…” Gương mặt người kia cứng đờ, gượng cười: “Cô Tống hiểu lầm rồi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”

“Thì ra là tôi hiểu lầm, vậy thì tốt.” Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, “Tôi nói rồi mà, các anh đều là bạn của Văn Nghiên, anh ấy là người tốt như vậy, bạn bè của anh ấy chắc chắn cũng không có ý xấu gì.”

Mấy câu của Tống Vãn Huỳnh khiến sắc mặt một vài người trong phòng thay đổi liên tục.

Không khí trong phòng bỗng trở nên ngượng ngùng.

Tống Vãn Huỳnh dựa lười vào lưng ghế, quay sang Văn Nghiên ném cho anh ánh mắt "chiến thắng".

“Được rồi được rồi, không nói nữa. Khó khăn lắm mới gặp nhau, nói chuyện khác đi. Tuần sau tôi phải ra nước ngoài, không biết bao giờ mới gặp lại.”

“À đúng rồi, Văn Nghiên, chân anh cả cậu bây giờ vẫn chưa thể đứng dậy được à? Tôi có biết gần đây nước ngoài có một công nghệ mới chuyên trị tổn thương chi dưới do ngoại lực gây ra, thầy tôi đang nghiên cứu mảng này, nếu cậu cần tôi có thể cho cậu số liên lạc.”

Văn Nghiên gật đầu: “Cảm ơn.”

“Không có gì. Nói thật năm đó Văn Việt cũng là đàn anh trường cấp ba của tôi, giỏi giang như thế, đáng tiếc thật.”

Giang Uyển nhíu mày: “Lúc còn du học tôi cũng từng nghe tên Văn Việt, mấy năm rồi mà chân anh ấy vẫn không tiến triển gì sao?”

“Chừng ấy năm cả tập đoàn Văn thị đều do một mình Văn Nghiên gánh vác, nghĩ cũng biết là chân anh cả cậu ấy chẳng cải thiện được bao nhiêu. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chân Văn Việt dù không lành thì cũng có thể về tập đoàn làm việc chứ, sao mấy năm nay chỉ thấy mỗi mình cậu gánh team?”

“May mà anh em Văn Nghiên – Văn Việt tình cảm tốt. Chứ không như hai anh họ nhà bác tôi vì tí gia sản mà cãi nhau toang cả nhà.”

“Chuyện đấu đá trong nhà giàu là bình thường thôi, nhưng Văn Nghiên với anh cả anh ấy lại không như vậy. Sau này nếu Văn Việt đứng dậy quay về công ty làm việc thì chắc Văn Nghiên chỉ thấy nhẹ nhõm chứ chẳng có gì khó chịu đâu.”

“Nói đến mới thấy đúng là đời khó lường. Ai trong chúng ta lúc trước mà chẳng từng nghe danh Văn Việt, ưu tú đến mức bố tôi còn thường lấy anh ấy ra để làm gương cho tôi noi theo. Nếu không có tai nạn năm đó, Văn thị…”

“Năm ấy tôi nhớ bác Văn còn nói sau khi nghỉ hưu sẽ giao toàn bộ công ty cho Văn Việt điều hành, bác ấy rất tin tưởng năng lực của anh ta. Nếu không vì tai nạn, chắc giờ người kế nhiệm của Văn thị đã là anh ấy rồi. Nhưng mà với năng lực của Văn Nghiên, tự mình lập nghiệp cũng không phải chuyện khó.”

Tống Vãn Huỳnh ngồi trong góc lặng lẽ quan sát mấy người kia giả vờ tán gẫu mà thực ra đang ẩn ý đủ điều để châm ngòi vào mối quan hệ giữa Văn Nghiên và Văn Việt, chỉ cảm thấy buồn cười.

Quả nhiên Tô Ngự là người xứng đáng để cô dùng lòng dạ xấu nhất mà phòng bị. Bữa “Hồng Môn Yến” hôm nay rõ ràng là cố tình để chia rẽ tình anh em nhà họ Văn.

May là cô đã đến, nếu không lỡ như Văn Nghiên thực sự nghe vào, để lại một cái gai trong lòng, mỗi lần nghĩ đến lại khó chịu thì sao.

Thấy Văn Nghiên bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, Tống Vãn Huỳnh khẽ hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy? Sao không nói gì?”

Văn Nghiên trầm mặc.

“Anh không thực sự để ý mấy lời đó đấy chứ? Anh cả thực ra biết anh đã chịu bao nhiêu ấm ức trong ngần ấy năm, ông nội và mẹ cũng đang dần dần thay đổi rồi. Những lời bọn họ nói anh đừng để trong lòng.”

Thấy Văn Nghiên vẫn không phản ứng, Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, “Bọn họ bắt nạt tôi thì thôi đi, giờ còn bắt nạt cả người nhà của chúng ta, anh cũng phải nói gì chứ?”

Dưới bàn, Văn Nghiên siết chặt tay cô, ánh mắt quét qua đám người đang ngồi, nếu đến lúc này mà còn không hiểu những lời đó có ý gì thì hai mươi mấy năm sống của anh đúng là vô ích rồi. Anh quay sang nhìn Tô Ngự, nhàn nhạt hỏi: “Buổi tiệc hôm nay là cậu sắp xếp?”

Tô Ngự gật đầu.

Văn Nghiên chỉnh lại áo khoác đứng dậy, ánh mắt lướt qua từng người một, giọng lạnh nhạt vang lên: “Tôi cứ nghĩ đều là bạn học cũ, bao nhiêu năm không gặp ngồi lại ôn chuyện xưa cũng không sao. Nhưng hình như mọi người quên mất, chúng ta đều là người trưởng thành, có những lời nên nói, có những lời không nên nói, trong lòng tự rõ. Chuyện trong nhà tôi là việc của nhà tôi, không cần các vị bận tâm, càng không cần các vị cố tình gieo rắc ly gián.”

“Văn Nghiên... cậu hiểu lầm rồi, bọn tôi không có ý đó…”

“Đúng vậy, đừng hiểu lầm, bọn tôi chỉ đang trò chuyện thôi mà.”

Khi đám người còn đang giải thích, Văn Nghiên dứt khoát kéo tay Tống Vãn Huỳnh rời khỏi bàn tiệc.

Lúc mở cửa, anh quay đầu nhìn lại đám người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tô Ngự, lạnh lùng nói: “Bữa ăn hôm nay tôi thanh toán. Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng liên lạc nữa, không cần thiết.”

Cảm nhận được ánh mắt của Văn Nghiên, Tô Ngự ngẩng đầu nhìn lại, ánh nhìn giao nhau chẳng ai chịu nhường ai.

Nhiều năm trước, họ từng là bạn thân không chuyện gì không nói. Nhiều năm sau, vì lợi ích và bất đồng mà ngày càng xa cách.

Chốc lát sau, Văn Nghiên nắm tay Tống Vãn Huỳnh rời khỏi phòng.

Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn lại phòng bao phía sau, thấy đám người chỉ đứng ở cửa nhìn họ rời đi mà không ai đuổi theo, khẽ hỏi: “Chúng ta cứ đi thế này sao?”

“Em còn muốn nói chuyện với họ nữa à?”

Tống Vãn Huỳnh lưỡng lự: “Cũng không hẳn…”

“Ở mỗi giai đoạn, con người sẽ có những người bạn khác nhau. Tôi không cần những người bạn mang tâm tư không tốt.”

Tống Vãn Huỳnh vội bước nhanh hơn để đuổi kịp anh, khoác tay anh cười nói: “Anh nói đúng, một giai đoạn có một kiểu bạn. Họ thuộc về quá khứ, mà đã là quá khứ thì không cần phải liên hệ nữa. Còn tôi là hiện tại của anh, yên tâm đi, chỉ cần anh sống tốt, tôi sẽ mãi mãi là bạn của anh.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 146: Tôi chỉ là một cây cải bé nhỏ (1)


Về chuyện Văn Nghiên cắt đứt quan hệ bạn bè, Tống Vãn Huỳnh không cảm thấy áy náy chút nào.

Bạn bè quý ở chất lượng chứ không phải số lượng, những người bạn học suốt ngày vắt óc nghĩ cách nói chuyện để chia rẽ, tính toán từng chút một hoàn toàn không cần thiết phải giữ liên lạc nữa.

Quan trọng nhất là sau khi Văn Nghiên hoàn toàn cắt đứt với Tô Ngự, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Tống Vãn Huỳnh cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Thật ra việc Văn Nghiên và Tô Ngự trở mặt đã có dấu hiệu từ trước. Trong buổi đấu giá từ thiện lần trước, nếu giữa họ không có khúc mắc thì không thể nào vì một món đồ đấu giá mà tranh nhau đến mức đó.

Dù cô không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi Văn Nghiên và Tô Ngự rạn nứt, là người phụ trách vụ thu mua công ty Lâm thị, Tống Vãn Huỳnh có thể cảm nhận rõ tiến độ vụ án không được suôn sẻ, thi thoảng lại trục trặc chỗ này khó xử chỗ kia nhưng may mắn là cuối cùng vẫn kết thúc tốt đẹp.

Tối hôm đó, khi vụ thu mua hoàn tất thành công, công ty tổ chức một bữa tiệc ăn mừng mời tất cả nhân viên tham gia dự án cùng đến.

Trong bữa tiệc, Tống Vãn Huỳnh vui quá nên uống hơi nhiều, cô khoác vai Lâm Hoan Sơ đang lưng lửng say nói lớn:

“Chị Hoan Sơ, bây giờ chị có thể yên tâm rồi! Về sau không phải lo Lâm thị bị cái tên cặn bã Tô Ngự cướp mất nữa! Cũng không phải chịu đựng hắn bắt nạt chị! Tôi nói cho chị biết, sau này... sau này chị cứ yên tâm ở lại công ty, không ai dám bắt nạt chị nữa đâu!”

Từ sau khi ba Lâm xảy ra chuyện, Lâm Hoan Sơ gần như không còn hy vọng gì với công ty. Ngay cả ba cô cũng từng khuyên cô ra nước ngoài, đừng quản chuyện công ty nữa vì cô không gánh vác nổi đâu.

Nhưng cô vẫn giữ một tia hy vọng, lỡ như có ai đó chịu ra tay giúp đỡ thì tâm huyết cả đời của ba mình có thể không bị hủy hoại hoàn toàn.

Cô từng tìm hết tất cả những người quen biết nhưng không có kết quả gì.

Khi Tô Ngự tìm đến và ngỏ ý thu mua Lâm thị, cô thật sự có chút vui mừng. Nhưng khi cô báo tin này với ba lại biết được một sự thật nực cười đến mức đáng giận.

Lâm thị rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, phần lớn nguyên nhân đều do Tô Ngự mà ra.

“Hoan Sơ, con phải nhớ kỹ, ba thà để công ty phá sản cũng không muốn giao nó vào tay Tô Ngự!”

Mang theo nỗi thất vọng và thù hận với Tô Ngự, Lâm Hoan Sơ đã chuẩn bị tinh thần để Lâm thị sụp đổ. Nào ngờ trời không tuyệt đường người, cuối đường lại có ánh sáng.

Cô nhìn Tống Vãn Huỳnh đang say khướt dụi đầu vào vai mình nói năng linh tinh, thấy vừa buồn cười vừa cảm động, khẽ gật đầu:
“Ừ, không ai dám bắt nạt tôi nữa.”

Nghe được câu trả lời của Lâm Hoan Sơ, Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng nhìn cô:
“Chị Hoan Sơ, sau này chị đừng thích Tô Ngự nữa được không? Hắn đúng là đồ cặn bã, khốn nạn, thối nát! Hắn không xứng với chị một chút nào, cũng không đáng để chị thích!”

Ánh mắt Lâm Hoan Sơ thoáng trầm xuống nhưng chỉ là một thoáng. Cô xoa đầu Tống Vãn Huỳnh:
“Ừ, tôi biết rồi. Tối nay em uống nhiều quá, đừng uống nữa.”

“Phải uống chứ! Tôi vui mà! Hôm nay tôi vui lắm!” — Tống Vãn Huỳnh vui đến mức suýt bật khóc.

Không vui sao được.

Thương vụ thu mua thành công, vận mệnh bi thảm mà Lâm Hoan Sơ suýt gặp phải đã được thay đổi hoàn toàn — thật tuyệt.

Cô nâng ly, lảo đảo cụng ly với Lâm Hoan Sơ nói:
“Chị Hoan Sơ, tôi mời chị một ly, chúc mừng chị rời xa tra nam bắt đầu một tương lai mới!”

“Đừng uống nữa mà.”

“Uống một ly thôi! Một ly thôi! Chuyện đáng mừng thế này chẳng lẽ còn không đáng để chúng ta cụng ly một lần sao?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 147: Tôi chỉ là một cây cải bé nhỏ (2)


Lâm Hoan Sơ bất lực nâng ly rượu: “Cảm ơn em, Vãn Huỳnh.”

“Không có gì đâu!” – nói xong liền ngửa đầu muốn uống cạn.

Ở bên cạnh, Hứa Nam Kiều bước tới, thấy Tống Vãn Huỳnh uống đến mức đứng không vững mà vẫn muốn tiếp tục liền dễ dàng ngăn lại ly rượu trong tay cô: “Cô Tống, cô say rồi, đừng uống nữa.”

Tống Vãn Huỳnh ngơ ngác nhìn anh một lúc: “Anh Hứa, anh tới rồi à, lại đây, anh cũng mời chị Hoan Sơ một ly đi.”

Cô cầm lấy một ly rượu sạch trên bàn đưa cho Hứa Nam Kiều: “Chúng ta cùng chúc mừng chị Hoan Sơ, tránh xa tra nam! Tương lai thuận buồm xuôi gió!”

Ly rượu đưa đến trước mặt Hứa Nam Kiều, anh liếc nhìn Lâm Hoan Sơ đang bất đắc dĩ nở nụ cười rồi nhận lấy, nâng ly về phía cô: “Cô Lâm, chúc mừng cô đã tránh xa tra nam, chúc cô tương lai thuận buồm xuôi gió.”

Lâm Hoan Sơ hơi sững người, sau đó mỉm cười nâng ly: “Cảm ơn.”

Sau tiệc mừng công, Tống Vãn Huỳnh say đến mức nói năng líu lưỡi, đi đứng loạng choạng phải dựa vào người Lâm Hoan Sơ mới đứng vững.

Là trợ lý của Tống Vãn Huỳnh, Hứa Nam Kiều có trách nhiệm đưa cô an toàn về nhà.

Thấy cô không đứng vững vẫn dựa vào người Lâm Hoan Sơ, Hứa Nam Kiều bất lực nói với Lâm Hoan Sơ: “Không biết cô Lâm có thể giúp tôi một việc không?”

“Đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là Hoan Sơ được rồi. Anh Hứa cần tôi giúp gì?”

“Trước đây vì một vài chuyện, tổng giám đốc Văn có chút hiểu lầm với tôi. Tôi thấy cô cũng không lái xe tới, hay là như vầy, cô đỡ cô Tống giúp tôi một chút, lát nữa sau khi đưa cô ấy về nhà, coi như tôi cảm ơn tôi sẽ đưa cô về.”

Lâm Hoan Sơ vui vẻ đáp: “Dù anh không nói tôi cũng sẽ đưa cô ấy về nhà mà.”

“Vậy thì làm phiền cô rồi.”

Ba người đứng trước cổng khách sạn đợi xe từ bãi đỗ tầng hầm chạy lên.

Lúc này đã sang cuối thu, gió thổi se lạnh. Gò má Tống Vãn Huỳnh vì rượu mà nóng bừng bị gió thu thổi vào cảm thấy mát mẻ dễ chịu liền dụi mặt vào vai Lâm Hoan Sơ, lẩm bẩm: “Thích quá đi.”

Lâm Hoan Sơ bật cười bất đắc dĩ, xoa má cô: “Đã bảo đừng uống nhiều thế mà, khuyên cũng không nghe.”

Rất nhanh sau đó, một chiếc xe dừng trước mặt họ.

Văn Nghiên bước xuống xe, thấy Tống Vãn Huỳnh ngã vào người Lâm Hoan Sơ, người nồng nặc mùi rượu thì cau mày: “Sao uống nhiều vậy?”

Lâm Hoan Sơ vừa định lên tiếng thì Hứa Nam Kiều đã gật đầu nói: “Xin lỗi, là tôi không cản được cô Tống.”

Văn Nghiên liếc nhìn Hứa Nam Kiều không nói gì, mặt sa sầm bước tới kéo Tống Vãn Huỳnh về phía mình.

Bị bất ngờ kéo đi, Tống Vãn Huỳnh lảo đảo, chân nọ đá chân kia suýt ngã xuống đất, may mà Văn Nghiên kịp đỡ lấy cô kéo vào lòng.

Không nói gì, anh dìu cô vào xe, dặn tài xế lái về nhà.

Hứa Nam Kiều đứng ở cổng khách sạn nhìn Lâm Hoan Sơ nói: “Cô Tống đã về nhà rồi, giờ tôi đưa cô về.”

“Thật ra tôi có thể tự—”

Xe tới.

Hứa Nam Kiều bước xuống bậc thang, mở cửa xe phía sau: “Cô Lâm, lên xe đi.”

Lâm Hoan Sơ cười cười, khom người bước lên xe.

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc vành đai.

Tống Vãn Huỳnh vừa lên xe không bao lâu đã thấy nóng nực khó chịu, cả người bứt rứt. Cô khó khăn mở mắt, ánh nhìn mơ màng rơi vào người đàn ông trước mặt.

“Văn Nghiên?”

“Là tôi.”

Tống Vãn Huỳnh lắc lư không ngồi vững, phải níu lấy tay anh mới có thể ngồi thẳng dậy, nhíu mày nói: “Tôi muốn uống nước.”

Văn Nghiên đưa chai nước đã chuẩn bị sẵn cho cô, nhìn dáng vẻ cô cầm mà không nhắm được miệng chai, lắc đầu: “Ai cho em uống nhiều như thế? Hứa Nam Kiều làm trợ lý kiểu gì vậy?”

Tống Vãn Huỳnh không để ý đến lời anh, ngửa đầu uống nước nhưng không uống được ngụm nào còn làm đổ ướt cả người.

Bất lực, Văn Nghiên lấy lại chai nước, một tay kéo cô vào lòng một tay đưa nước đến miệng: “Uống đi.”

Tống Vãn Huỳnh uống được nửa chai rồi lau miệng thỏa mãn: “Không uống nữa, tôi muốn ngủ.”

“Còn chưa về tới nhà, chút nữa hãy ngủ.”

Tống Vãn Huỳnh chẳng nghe thấy gì, nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe, đầu lắc lư theo độ rung của xe liên tục va vào cửa kính nhìn mà thấy đau.

Văn Nghiên vội kéo cô về, còn đang xem chỗ trán bị đập có bị sưng không thì cô đã tựa vào người anh tìm một vị trí dễ chịu để nằm.

Mùi rượu nồng nặc phả vào mũi, Văn Nghiên đành nghiêng người cho cô tựa thoải mái hơn, ai ngờ ngay sau đó cô đưa tay kéo lấy cà vạt anh siết chặt.

Văn Nghiên ho sặc sụa, luống cuống gỡ từng ngón tay đang nắm chặt của cô.

“Đừng nói nữa! Ồn chết đi được!” – Tống Vãn Huỳnh nửa tỉnh nửa say cảm thấy giọng nói của anh ồn ào khó chịu, vung tay buông cà vạt ra rồi lại cảm thấy trong xe bí bách: “Văn Nghiên, mở cửa kính ra đi, nóng quá.”

Văn Nghiên dứt khoát tháo cà vạt, im lặng một lúc chờ cổ họng dịu lại mới bất lực nhìn cô: “Em rốt cuộc uống bao nhiêu vậy?”

Tống Vãn Huỳnh nào thèm trả lời, cơn say lên men, dạ dày bắt đầu cuộn trào, cảm giác buồn nôn ập tới.

Cô nhớ mang máng Văn Nghiên đang lái xe đưa mình về, cố gắng mở mắt giơ tay lên: “Dừng xe! Tôi… tôi muốn ói!”

“Chúng ta đang ở đường vành đai, không dừng xe được.”

“Tôi muốn ói!”

“Ráng nhịn đi, nôn trong xe là tôi vứt em xuống đó.”

Tống Vãn Huỳnh bịt miệng, nước mắt chảy dài: “Cẩu nam nhân, mới vậy đã chán tôi rồi sao?”

“….” Văn Nghiên bất lực lục trong xe ra một túi xách giấy đưa cho cô: “Nôn đi.”

“Tôi không nôn!” – Vừa nãy còn ầm ĩ đòi dừng xe nôn cho bằng được, giờ Tống Vãn Huỳnh lại bướng bỉnh không chịu lấy túi, ôm miệng trừng mắt nhìn Văn Nghiên đầy trách móc.

May mà từ khách sạn đến căn hộ không xa, chỉ mất nửa tiếng đi xe, rất nhanh đã tới nơi.

Khi xuống xe, Tống Vãn Huỳnh tỉnh táo được một chút nhưng cũng chỉ đủ để khi Văn Nghiên đỡ cô xuống xe, cô bám vào cửa xe rồi từ từ ngồi xổm xuống.

“Sao thế?”

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu, chăm chú nhìn Văn Nghiên nghiêm túc nói: “Tôi về đến nhà rồi.”

“...Vẫn chưa đến nhà đâu. Nếu em không đi nổi thì tôi bế em lên nhé, được không?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, kiên quyết cho rằng mình đã về đến nhà rồi.

Biết cô đang say, Văn Nghiên cũng không định đôi co với một người say rượu, cúi người định bế cô lên.

Vừa mới vòng tay ôm lấy cô, Tống Vãn Huỳnh lập tức vùng vẫy kịch liệt trong lòng anh, lớn tiếng gào khóc: “Anh đừng nhổ tôi ra! Anh mà nhổ tôi ra là tôi chết đấy!”

Văn Nghiên sững người: “Gì cơ?”

Tống Vãn Huỳnh giãy khỏi tay anh, ôm đầu gối tiếp tục ngồi xổm dưới đất, nước mắt đầm đìa, đầu chôn vào đầu gối nức nở nói: “Tôi chỉ là một cây cải bé nhỏ, anh nhổ tôi khỏi đất thì tôi chẳng phải chết luôn à?”

“...” Với tư cách là người từng chứng kiến không ít bộ dạng mất hình tượng của người say rượu, Văn Nghiên cảm thấy Tống Vãn Huỳnh thế này vẫn còn... dễ thương chán. Anh thậm chí còn muốn bật cười, “Tống Vãn Huỳnh, tôi thật sự nên quay lại hết bộ dạng hiện tại của em, mai em tỉnh tôi sẽ cho em xem, để sau này em còn biết mà…”

Chưa nói hết câu, Văn Nghiên đã lấy điện thoại ra bật camera quay về phía cô: “Tống Vãn Huỳnh, nhìn tôi này, em vừa nói em là gì cơ?”

“Tôi là một cây cải nhỏ trong đất, không ai thương, không ai yêu…”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 148: Công chúa cải thảo (1)


Trừ khi là vì xã giao bắt buộc, bình thường Văn Nghiên rất ít khi uống rượu. Nửa đời trước duy chỉ có một lần anh uống say, kết quả lại bị Tống Vãn Huỳnh kéo lên con thuyền hôn nhân.

Từ đó về sau, có thể không uống là anh sẽ không uống.

Tống Vãn Huỳnh đang ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu nhìn Văn Nghiên: “Anh đang làm gì vậy?”

“Quay phim.”

Tống Vãn Huỳnh hít hít mũi, lau nước mắt ở khóe mắt: “Vậy thì anh phải quay tôi cho đẹp vào đấy, dù sao tôi cũng là cây cải thảo xinh đẹp nhất trong cả cánh đồng cải mà.”

Khung hình quay có chút rung nhẹ.

Quay xong bộ dạng say rượu của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên cất điện thoại đi, ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Quay xong rồi, em đúng là cây cải thảo xinh đẹp nhất cánh đồng. Cải nhỏ à, giờ có thể lên nhà được chưa?”

“Cái gì mà cải nhỏ, anh không được gọi tôi như thế.”

“Vậy tôi nên gọi em là gì?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn anh bằng đôi mắt ngây dại vì say: “Tôi là công chúa của gia tộc cải thảo, cho nên anh phải gọi tôi là công chúa cải thảo!”

“…”

Văn Nghiên im lặng một lúc lâu, sau cùng bất lực bật cười: “Được rồi công chúa cải thảo, bây giờ có thể về nhà cùng tôi chưa?”

Tống Vãn Huỳnh lờ đờ nhìn chằm chằm anh, quan sát một hồi rồi gật đầu: “Dù anh xấu trai nhưng nể tình lúc nãy anh không ăn thịt tôi, anh cứ ở đây đi.” Cô nhích qua bên cạnh, chỉ vào chỗ mình vừa ngồi.

Văn Nghiên tò mò hỏi: “Tôi không ăn thịt em? Vậy tôi là gì?”

“Anh không phải là heo Peppa à?”

“…” Biết thế đã không hỏi.

Văn Nghiên chưa từng nghĩ mình lại có thể kiên nhẫn và hiền lành đến thế, anh hít sâu một hơi: “Được rồi, em nói gì cũng đúng. Nhưng tôi nói về nhà không phải là chỗ này.” Anh chỉ lên trên, “Chúng ta còn có một ngôi nhà khác, em quên rồi à?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: “Không đi.”

Văn Nghiên trầm ngâm một lát, không dỗ nữa bèn bế cô lên. Ai ngờ vừa mới bế được thì cô đã giãy giụa như bị bắt cóc la hét ầm ĩ: “Cứu mạng! Có ai không, cứu mạng với! Cướp cải thảo kìa!”

Tiếng la hét vang vọng khắp bãi đỗ xe dưới tầng hầm khiến bảo vệ của khu chung cư Giang Sơn Nhất Phẩm cũng phải chạy tới xem xét.

Thấy là Văn Nghiên và Tống Vãn Huỳnh, các bảo vệ đều nở nụ cười ngượng ngùng nhưng vẫn lịch sự: “Anh Văn, anh có cần giúp gì không ạ?”

Tống Vãn Huỳnh giãy giụa quá mạnh, dùng từ "vùng vẫy trong tuyệt vọng" cũng không ngoa, Văn Nghiên suýt nữa không giữ được cô đành tạm thời đặt cô xuống.

“Không cần đâu.”

“Vâng, xin lỗi đã làm phiền.”

Mấy người bảo vệ rời đi, Văn Nghiên nhìn "công chúa cải thảo" đang cố bám chặt đất bất lực hỏi: “Em nói đi, phải làm sao em mới chịu lên lầu?”

“Tôi không đi! Tôi đã nói rồi, nếu anh nhổ tôi ra khỏi đất, tôi sẽ chết mất!”

“Không đâu, tôi đảm bảo với em, chỉ năm phút nữa là chúng ta về đến nhà.” Văn Nghiên dịu giọng như đang dỗ con nít: “Em nghĩ mà xem, chỉ năm phút thôi. Em là công chúa cải thảo cơ mà, làm sao mà chết được? Về đến nhà tôi sẽ trồng em lại vào đất, bón phân tưới nước, em sẽ còn xinh đẹp hơn bây giờ nữa.”

“Thật không đó?”

“Thật mà.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu ra chiều suy nghĩ nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, dặn dò: “Vậy anh phải nhanh lên, trồng tôi vào đất rồi nhớ tưới thật nhiều, thật nhiều nước đó.”

“Ừ.”

“Vậy được rồi, anh có thể nhổ tôi lên khỏi đất rồi, nhưng phải cẩn thận nhé, đừng làm rách lá của tôi.”

“Được rồi, tôi sẽ cẩn thận.” Cuối cùng cô cũng đồng ý khiến Văn Nghiên thở phào, cẩn thận bế cô lên đi về phía thang máy.

Cửa thang máy vừa khép lại, Tống Vãn Huỳnh liền kêu lên: “Ây da!”

“Sao vậy?”

“Tôi quên chưa nói với mấy bạn cải thảo của tôi là tôi đi rồi. Không biết các bạn ấy không thấy tôi có tưởng tôi bị cướp mất không?”

Văn Nghiên – người đang thực sự cướp cải thảo: “…”

“Không được không được, tôi không đi nữa, anh mau trồng tôi lại!”

“Tôi vừa nhổ em xong có nói với mấy bạn cải của em rồi, em yên tâm, ngày mai tôi sẽ dẫn em xuống thăm các bạn ấy được không?”

Tống Vãn Huỳnh vẫn lắc đầu: “Không được, cải thảo không thể nhổ lên nhổ xuống nhiều lần, dễ chết lắm.”

“Vậy tôi trồng em vào chậu, mai tôi bưng cả chậu xuống nhé.”

“Anh thông minh thật đó!” Tống Vãn Huỳnh ngạc nhiên ôm lấy anh: “Anh là chú heo Peppa thông minh nhất mà tôi từng gặp!”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 149: Công chúa cải thảo (2)


“……”

“Anh không nên cảm ơn tôi sao?”

“Cảm ơn gì cơ?”

Tống Vãn Huỳnh hùng hồn nói: “Tôi vừa khen anh đấy.”

Văn Nghiên lần đầu tiên cảm thấy mình mua nhà ở tầng cao là sai lầm, nhìn con số đang thay đổi trên bảng điện tử thang máy, gật đầu: “Ừ, cảm ơn em đã khen tôi.”

“Không có gì!”

Cửa thang máy mở ra, Văn Nghiên sải bước ra ngoài, mở cửa phòng rồi đặt Tống Vãn Huỳnh xuống ghế sofa trong phòng khách.

Tống Vãn Huỳnh ngơ ngác nhìn xung quanh với vẻ tò mò, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một chiếc thùng rác trắng trong góc phòng khách. Cô vui mừng chạy tới, nhấc chân bước vào thùng rác, vừa định ngồi xuống thì phát hiện thùng quá chật, cô không thể ngồi lọt vào trong.

Có chút tủi thân, cô bước ra khỏi thùng rác, nghiêm túc ngồi xổm bên cạnh suy nghĩ vì sao cái chậu mà con heo kia mua lại nhỏ như vậy, đến cả một cây cải trắng gầy yếu như cô mà cũng không nhét vừa.

Đúng là keo kiệt!

Cô biết ngay mà, đi theo Peppa thì không thể có kết cục tốt. Ở nhà cô là công chúa, sang nhà Peppa đến cái chậu vừa người cũng không có.

Càng nghĩ càng muốn khóc nhưng Tống Vãn Huỳnh cố nhịn.

Công chúa không được cúi đầu, vương miện sẽ rơi mất.

Thế là cô dứt khoát đẩy thùng rác sang một bên, tự mình ngồi xổm vào chỗ đó, thấy ánh đèn trên trần nhà chói quá, cô tiện tay úp luôn cái thùng rác lên đầu.

Lúc Văn Nghiên từ bếp mang nước mật ong giải rượu ra liền thấy Tống Vãn Huỳnh ngồi xổm trong góc phòng khách, đầu đội cái thùng rác.

Văn Nghiên đi đến trước mặt cô, gõ nhẹ vào thùng rác: “Công chúa cải thảo, nước tới rồi đây.”

Tống Vãn Huỳnh lập tức gỡ thùng rác xuống: “Nhanh nhanh nhanh, tưới nước cho tôi đi, tôi sắp khô héo rồi!”

Văn Nghiên đưa ly nước mật ong đến miệng cô, nhìn cô từng ngụm từng ngụm uống hết, cuối cùng còn chép miệng đầy thỏa mãn: “Peppa, cảm ơn anh đã tưới nước cho tôi.”

“Không cần cảm ơn.”

“Peppa, nhà anh không có cái chậu nào to hơn à? Cái này nhỏ quá, tôi không chui vào được.”

Văn Nghiên nhìn cái thùng rác, giả vờ suy nghĩ khó xử một lát: “Tôi nhớ là trước đây em vừa khít cái chậu này mà.”

Tống Vãn Huỳnh uất ức nói: “Tôi lớn rồi mà.”

“Tôi biết em lớn rồi, nhưng tôi chưa kịp chuẩn bị. Thế này nhé, mai tôi sẽ đi tìm cho em cái chậu vừa vặn hơn được không?”

Thái độ Văn Nghiên chân thành, Tống Vãn Huỳnh gật đầu miễn cưỡng: “Vậy cũng được.”

Văn Nghiên vừa định quay lại bếp rót thêm một ly nước mật ong thì đã bị Tống Vãn Huỳnh kéo lại. Cô chỉ lên trần nhà: “Anh có thể tìm chỗ nào ít nắng hơn không, chỗ này nắng quá, lá tôi sắp vàng hết rồi.”

Văn Nghiên ngẩng đầu nhìn đèn trần: “Tôi tắt mặt trời đi nhé?”

Tống Vãn Huỳnh kinh ngạc: “Anh có thể tắt cả mặt trời á?”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên tắt bớt vài bóng đèn chính trong phòng khách. Khi đèn vừa tắt, ánh sáng trở nên mờ nhạt, Tống Vãn Huỳnh trợn tròn mắt: “Peppa anh giỏi quá, thật sự tắt được mặt trời rồi!”

Văn Nghiên đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của cô, gật đầu điềm nhiên.

Người say thì đâu còn lý trí.

Văn Nghiên ngồi trên sofa nhìn Tống Vãn Huỳnh ngồi thu lu trong góc không nhúc nhích, dần dần mí mắt nặng trĩu rồi nhắm nghiền lại, Tống Vãn Huỳnh cũng co mình nằm trên sàn phòng khách chìm vào giấc ngủ.

Thấy Tống Vãn Huỳnh cuối cùng cũng yên tĩnh, Văn Nghiên đứng dậy nhẹ nhàng bế cô về phòng mà không làm cô thức giấc.

Nửa đêm, Văn Nghiên bị tiếng động đánh thức. Anh nghe thấy tiếng nôn mửa và tiếng nước chảy từ nhà vệ sinh. Đợi Tống Vãn Huỳnh lảo đảo quay về giường, anh đưa ly nước mật ong đã chuẩn bị sẵn đến miệng cô.

Tống Vãn Huỳnh mơ màng há miệng uống xong, xoay người ngủ tiếp.

Nhìn đồng hồ trên tường chỉ ba giờ sáng, Văn Nghiên bỗng cảm thấy mình đã sai lầm, lẽ ra không nên đưa Tống Vãn Huỳnh về căn hộ Giang Sơn Nhất Phẩm này mà nên chở thẳng về biệt thự, ít nhất sẽ không bị cô hành một mình.



Sau khi say rượu thì tất nhiên sẽ khó chịu.

Mắt còn chưa mở, dạ dày của Tống Vãn Huỳnh đã tỉnh gào thét đòi nôn. Cô thậm chí còn chưa kịp đi dép, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch mọi thứ trong bụng mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Đứng trước gương rửa mặt, nhìn bản thân với khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, Tống Vãn Huỳnh chỉ thấy đau đầu, không nhớ nổi tối qua đã về nhà thế nào.

Ục ục—

Bụng đói meo, dạ dày cũng trống rỗng.

Tống Vãn Huỳnh vừa ngáp vừa lười biếng đi ra phòng khách, quả nhiên trên bàn ăn vẫn có bữa sáng còn nghi ngút khói.

“Chào buổi sáng.”

Văn Nghiên – đang ngồi bên bàn ăn – nhìn cô một cái: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm, tối qua là anh đón tôi về à?”

“Ừ.”

“Cảm ơn anh.” Tống Vãn Huỳnh đói đến mức chẳng buồn nói chuyện, cũng không nhìn Văn Nghiên lấy một cái bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Văn Nghiên nhìn cô chăm chú ăn sáng không làm phiền, đợi cô ăn gần xong mới lau miệng hỏi: “Sao tối qua lại uống nhiều thế, Hứa Nam Kiều không cản em sao?”

“Vụ thu mua kết thúc rồi, vui như thế không uống vài ly sao được, chỉ là uống hơi nhiều chút xíu thôi, ai ngờ say luôn.”

“Em còn nhớ tối qua mình đã làm gì, nói gì không? Cần tôi kể lại cho em không?”

Tống Vãn Huỳnh sững người.

Cô chẳng nhớ gì về tối qua, sao biết mình đã làm những gì nói những gì. Nghe giọng Văn Nghiên thì chắc là không phải chuyện gì hay ho.

Cô lắc đầu liên tục: “Tôi không nhớ đâu, tôi cũng không muốn biết, anh đừng nói với tôi!”

“Thật không tò mò chút nào à?”

“Ai mà tò mò chuyện mình lúc say rượu trông ra sao chứ?”

“Được, vậy tôi không kể nữa.”

Chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.

Văn Nghiên càng không nói, Tống Vãn Huỳnh càng thấy tò mò cồn cào, rõ biết sau khi say chẳng thể nào có chuyện hay nhưng trong lòng cô cứ ngứa ngáy như có ai đang gãi vậy.

Sau khi suy đi nghĩ lại, Tống Vãn Huỳnh đặt ly sữa xuống hỏi:
“Tôi tối qua không làm chuyện gì kì cục chứ?”

Nghe vậy, Văn Nghiên nhìn cô, bỗng nhiên bật cười.

Nhìn thấy nụ cười của Văn Nghiên, lòng Tống Vãn Huỳnh chợt run lên một cái. Cô vừa định mở miệng bảo anh đừng nói gì cả thì đã muộn rồi.

“Em thật sự không nhớ ra chút nào sao? Công chúa cải thảo.”

“……” Gương mặt Tống Vãn Huỳnh cứng đờ, “Gì cơ, công chúa cải thảo?”

“Tối qua em nói mình là một cây cải thảo nhỏ trong ruộng, mười dặm quanh đây em là cây cải thảo đẹp nhất, là công chúa của gia tộc cải thảo, còn bảo tôi gọi em là công chúa cải thảo.”

Nhìn vẻ mặt đang dần vỡ vụn của Tống Vãn Huỳnh, khóe miệng Văn Nghiên không nhịn được cong lên, bắt đầu từ tốn nhớ lại từng chi tiết tối qua.

“Lúc ở bãi đậu xe, em sống chết không chịu lên lầu, nói rằng mình đã về đến nhà rồi, không thể bị nhổ ra khỏi đất nếu không sẽ chết mất. Tôi phải dỗ mãi mới bế được em lên. Sau khi lên nhà, em ngồi chồm hổm trong phòng khách, lấy thùng rác làm chậu nhưng không chui vừa, còn bảo tôi hôm nay phải đi mua cho em cái chậu vừa vặn hơn để trồng em vào. Tôi đồng ý rồi em mới chịu yên. Sau đó em thấy đèn trong nhà sáng quá liền úp thùng rác lên đầu. Ở đây tôi còn giữ tấm hình em úp thùng rác lên đầu.”

Văn Nghiên đưa cho cô xem bức ảnh chụp cảnh cô ngồi chồm hổm trong góc, hai tay ôm thùng rác, nửa khuôn mặt lộ ra ngẩng đầu nhìn anh.

Tống Vãn Huỳnh lúc này đã hoàn toàn tê liệt, “Đó không phải tôi… Đây là AI ghép đấy…”

Văn Nghiên liền mở đoạn video anh đã quay tối qua cho cô xem.

Tống Vãn Huỳnh nhìn thấy mình trong video đang khóc lóc trước camera, nói mình là một cây cải thảo, cố gắng nhịn mà không nổi, ngẩng đầu há miệng gào lên:
“Mặt mũi của tôi…”

Văn Nghiên bổ sung:
“Mất sạch mặt mũi rồi.”
 
Back
Top Bottom