Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 110: Tin đồn (4)


“Cách mà Tống Vãn Huỳnh muốn làm tiểu tam thật sự quá rõ ràng, dù là bạn từ nhỏ nhưng cũng không cần phải thân thiết đến vậy, gần như là dính vào người ta rồi.

"Cô gái đó thật là xui xẻo, gặp phải một cặp đôi kinh tởm như vậy."

"Chia tay rồi à? Muốn hỏi chia tay chưa? Gã đàn ông tồi và người phụ nữ ác độc này phải bị khóa lại!"

Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa biết rằng sóng gió trên mạng đang ngày càng dữ dội.

Mấy ngày qua ban ngày cô bận rộn với công việc ở công ty, tối đến lại muốn trò chuyện suốt đêm với Minh Vi, cuối tuần hiếm hoi ngủ nướng một giấc, tỉnh dậy đã là 9 giờ.

Cô ngáp một cái rồi đi xuống cầu thang, vào phòng ăn nhìn thấy dì Trần đang mải nhìn điện thoại bèn hỏi: "Dì Trần, còn bữa sáng không ạ?"

Thấy dì Trần không trả lời, Tống Vãn Huỳnh tò mò lại gần bên cạnh dì.

Dì Trần nhận ra có người ở bên cạnh, ngẩng đầu lên thấy là Tống Vãn Huỳnh thì vội vã úp mặt điện thoại xuống bàn, "Vãn Huỳnh dậy rồi à?"

Tống Vãn Huỳnh chỉ liếc mắt qua một cái, không nhìn rõ cũng không để ý, "Ừm, còn bữa sáng không ạ?"

"Có, dì mang ra cho con."

"Cảm ơn dì Trần."

Tống Vãn Huỳnh ngồi vào bàn ăn mệt mỏi chờ bữa sáng.

Dì Trần mang bữa sáng đến cho cô, lo lắng nhìn cô.

Cảm nhận được ánh mắt của dì Trần, Tống Vãn Huỳnh không hiểu, "Dì Trần, có chuyện gì vậy? Sao dì lại nhìn con như thế? Trên mặt con có gì sao?"

"Không có, chỉ là... ừm, không có gì, chỉ nhìn con thôi, con ăn sáng đi đã."

"Vậy à." Tống Vãn Huỳnh không nghĩ gì nhiều, tiếp tục ăn sáng.

Dì Trần nhíu mày nhìn cô ăn sáng rồi nhìn xuống chiếc điện thoại Tống Vãn Huỳnh mới tặng, trên màn hình là những bình luận ác ý, dì do dự một lúc rồi đi lên lầu gõ cửa phòng của Văn phu nhân.

"Vào đi."

"Phu nhân." Dì Trần đẩy cửa vào rồi đóng cửa lại, lo lắng nói: "Có chuyện rồi!"

"Sáng sớm có chuyện gì mà vội vã thế?"

"Không biết ai trên mạng nói Vãn Huỳnh làm tiểu tam, phá hoại tình cảm của một cặp đôi, còn tung video nữa, bây giờ mọi người đều đang mắng Vãn Huỳnh."

"Tiểu tam?" Văn phu nhân ngạc nhiên, "Làm sao vậy?"

"Phu nhân xem thử." Dì Trần mở video cho Văn phu nhân xem, kèm theo những bình luận không thể chấp nhận, "Tôi thấy video này chắc là đăng vào lúc khuya, tối qua đã có rất nhiều người mắng rồi, sáng nay lại càng không thể tưởng tượng nổi, không biết ai có thù với Vãn Huỳnh lại chọn đúng thời điểm này để bịa chuyện, đây là cố tình!"

Văn phu nhân xem video, nhíu mày, "Vãn Huỳnh biết chuyện này chưa?"

"Vãn Huỳnh còn đang ăn sáng dưới lầu, mới thức dậy chắc chưa biết."

Văn phu nhân xem xong video lại nhìn những bình luận bên dưới, trong lòng càng thấy khó chịu, "Sao lại xảy ra chuyện như vậy! Những người này thật ác độc! Làm sao có thể nói một cô gái như vậy khi không biết sự thật! Không được, tôi phải hỏi Minh Vi xem con bé có biết chuyện gì không."

Văn phu nhân gọi điện cho Minh Vi.

"Alô, Minh Vi à, con có biết chuyện trên mạng không? Biết rồi à? Vậy con có biết là ai đã tung video này không? Ôi, sao lại có chuyện như vậy, người đó có thù với Vãn Huỳnh sao, lại đi bịa chuyện con bé làm tiểu tam, được, nếu con tìm ra người đó thì báo cho mẹ biết ngay nhé, được rồi, tạm biệt."

Cúp điện thoại, Văn phu nhân lo lắng nói: "Minh Vi cũng không biết là ai làm."

"Vậy phải làm sao đây? Hay là... gọi cho Văn Nghiên?"

"Đúng đúng đúng! Phải gọi cho Văn Nghiên." Nói xong, Văn phu nhân gọi điện cho Văn Nghiên.

Văn Nghiên lúc này vẫn đang trên đường đến buổi tiệc rượu, nhận thấy cuộc gọi từ mẹ mình, anh nghe máy.

"Alô, mẹ."

"Văn Nghiên à, con đang ở đâu vậy?"

"Đang đi dự tiệc rượu, có chuyện gì không, mẹ nói đi."

"Ôi con biết không, chương trình du lịch mà Vãn Huỳnh tham gia gần đây đã phát sóng, không biết ai có thù với Vãn Huỳnh mà lại bịa chuyện con bé làm tiểu tam phá hoại tình cảm của cặp đôi khác, còn tung video lên, bây giờ trên mạng người ta mắng Vãn Huỳnh rất nhiều, con phải xem thử có chuyện gì đi!"

"Tiểu tam? Video?" Văn Nghiên nhíu mày, "Con hiểu rồi, mẹ đừng lo, con sẽ điều tra chuyện này ngay."

Cúp điện thoại, Văn Nghiên vào Weibo, hashtag #TốngVãnHuỳnhTiểuTam# đã leo lên top hot search, anh mở video ngắn 30 giây đó ra, lại nhìn những bình luận khó chịu bên dưới, vết nhăn trên trán anh càng sâu hơn.

Trợ lý Phương ngồi ghế phụ quay lại, "Giám đốc Văn, có chuyện gì vậy?"

Văn Nghiên sắc mặt u ám, "Có người trên mạng bịa chuyện Vãn Huỳnh làm tiểu tam, đi điều tra chuyện này."

Nghe vậy, trợ lý Phương cũng bất ngờ, vội vàng mở điện thoại tìm kiếm, trên Weibo đầy rẫy bình luận ác ý thật không thể nhìn nổi.

"Được, tôi sẽ cho người đi điều tra ngay."

Văn Nghiên vứt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại thở dài.

Tống Vãn Huỳnh làm tiểu tam?

Văn Nghiên cười lạnh, một gã đàn ông tầm thường như vậy mà cũng đáng để Tống Vãn Huỳnh làm tiểu tam? Trước khi bịa chuyện như vậy ít nhất cũng phải xem thử mình có xứng không.

"Về nhà."

"Vậy tiệc rượu thì sao?"

"Hủy đi."

"Vâng."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 111: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (1)


Cuối tuần tuyệt vời bắt đầu từ một bữa sáng thịnh soạn.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tống Vãn Huỳnh đã tỉnh hẳn cơn buồn ngủ, cô đã bận rộn suốt cả tuần, cuối cùng cũng có được một cuối tuần thư giãn. Tống Vãn Huỳnh quyết định hôm nay sẽ không làm gì cả, chỉ ở nhà và thư giãn hoàn toàn nằm nghỉ cả ngày.

Đang chuẩn bị lên lầu, cô thấy Văn phu nhân và dì Trần từ trên lầu đi xuống, khi thấy Tống Vãn Huỳnh, nét lo lắng trên mặt Văn phu nhân lập tức biến mất, “Vãn Huỳnh à, ăn sáng xong rồi à?”

“Vâng, ăn xong rồi.”

“Con đi đâu vậy?”

“Con lên lầu lấy điện thoại, sao vậy mẹ?”

“Lấy… lấy điện thoại à,” Văn phu nhân quay lại nhìn dì Trần, dưới ánh mắt ra hiệu của dì Trần, bà liền tiến lại kéo Tống Vãn Huỳnh ngồi xuống sofa, “Vãn Huỳnh, cuối tuần quý giá lắm, đừng để thời gian trôi qua vô ích với những thiết bị điện tử này, cũng nên để mắt nghỉ ngơi một chút, con thấy có đúng không ?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Mẹ nói đúng.”

“Hôm nay con có kế hoạch gì không?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, “Không có kế hoạch gì, hôm nay chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi, sao vậy mẹ, có chuyện gì muốn nói với con à?”

“Không có gì, mẹ lâu rồi chưa nói chuyện với con, mẹ muốn trò chuyện với con được không?”

“Dạ, được ạ, mẹ muốn nói chuyện gì?”

“À… nói về công việc gần đây của con đi, có bận lắm không?”

“Bận, rất bận, mẹ biết mà, con mới vào công ty, cái gì cũng không hiểu, phải có người từng chút từng chút chỉ cho con, may mà thầy giáo mà ba tìm cho con rất kiên nhẫn, bây giờ con giỏi hơn rất nhiều so với lúc mới vào công ty.”

“Mẹ biết con thông minh mà, học cái gì cũng nhanh.” Nói xong, Văn phu nhân có vẻ hơi lúng túng, bà liền nhìn về phía dì Trần cầu cứu, dì Trần liếc mắt về hướng nhà bếp, Văn phu nhân lập tức hiểu ra, “À đúng rồi, lần trước con nói mẹ nấu canh ngon lắm, hôm nay mẹ dạy con nấu canh nhé?”

“Dạy con nấu canh?”

“Đúng vậy, đừng coi thường việc nấu canh, mẹ có bí quyết riêng đấy.”

Tống Vãn Huỳnh cảm thấy hôm nay Văn phu nhân và dì Trần có vẻ hơi kỳ lạ nhưng không rõ rốt cuộc là gì, cô chỉ nghĩ là vì gần đây mình quá bận không có thời gian trò chuyện cùng mọi người nên vui vẻ nói với Văn phu nhân: “Được ạ, vậy mẹ dạy con nhé.”

Ngoài biệt thự.

Xe Bentley của Văn Nghiên đỗ trước cổng biệt thự.

Trợ lý Phương ngồi ở ghế phụ quay lại cầm điện thoại nói với Văn Nghiên: “Tổng giám đốc, chúng tôi đã liên hệ và gỡ bỏ các bài viết trên hot search của Weibo, một số bình luận cũng đã xóa. Tài khoản đăng video là một tài khoản nhỏ, tôi đã nhờ luật sư lấy chứng cứ. Ngoài ra video này đã được chuyển sang các trang web khác, lan truyền khá rộng, cần thêm chút thời gian để xóa hết.”

Văn Nghiên mở Weibo xem một chút.

Chủ đề đã từng nằm trong top hot search nay không còn, tất cả các bài viết liên quan cũng không thể tìm thấy.

Vừa nhắn tin trả lời ai đó Văn Nghiên vừa nói với trợ lý Phương: “Tiếp tục điều tra, dù tài khoản nhỏ đã xóa nhưng vẫn có dấu vết, tôi muốn biết ai đang đứng sau vụ này và tìm ra danh tính những người trong video.”

“Dạ, tôi sẽ làm ngay.”

Điện thoại reo.

Là điện thoại của Tống Chính Huy.

Văn Nghiên suy nghĩ một lúc rồi bắt máy.

“Alô, ba.”

“Con đang ở đâu? Tại sao gọi điện cho Vãn Huỳnh mà không được?” Giọng nói từ đầu dây bên kia đầy giận dữ, “Chuyện trên mạng là sao vậy? Ai là người đăng video đó, ai lại tung tin đồn nói con gái ba là tiểu tam?!”

“Ba, hot search trên Weibo và video con đã liên hệ xóa hết rồi, ba yên tâm, chuyện này con đang điều tra, sẽ báo cáo cho ba.”

“Con là chồng của Vãn Huỳnh, chuyện này giao cho con xử lý, khi nào tìm ra thì báo cho ba, ba muốn xem thử ai lại độc ác đến mức tung tin đồn như vậy, Tống Chính Huy này tuyệt đối không để yên! Còn nữa, chuyện này không được để Vãn Huỳnh biết, tốt nhất là đừng để con bé nhìn thấy bất kỳ bình luận nào!”

Văn Nghiên im lặng, “E là sẽ khó.”

Tống Chính Huy cũng vì giận dữ mà mất bình tĩnh, thở dài một hơi, “Văn Nghiên, ba biết chuyện này không liên quan đến con, ba cũng không muốn làm khó con nhưng là chồng của Vãn Huỳnh, ba không muốn nhìn thấy chuyện này nữa, những lời người ta nói trên mạng con đừng để Vãn Huỳnh nhìn thấy!”

“Ba yên tâm, con biết phải làm thế nào.”

Cúp điện thoại.

Xuống xe.

Hot search đã gỡ bỏ, bình luận cũng bị xóa, Tống Vãn Huỳnh chắc chắn không thấy được những thứ đó nhưng bây giờ đã là 10 giờ, cô ấy hẳn đã dậy từ lâu, nếu cô ấy nhìn thấy thì sao?

Văn Nghiên nghĩ lại lúc nửa đêm trước, Tống Vãn Huỳnh vì một chuyện nhỏ trong công việc mà thở dài ngao ngán, chuyện lớn như thế này, chắc chắn cô ấy sẽ rất khó chịu, có thể sẽ khóc lóc...

Khi bước vào cửa Văn Nghiên đột nhiên dừng lại, anh nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Tống Vãn Huỳnh từ trong bếp.

Vẻ mặt căng thẳng của Văn Nghiên dịu lại, anh bước về phía bếp, thấy Tống Vãn Huỳnh đeo tạp dề đứng trước bếp đang bỏ nguyên liệu và gia vị vào nồi hầm.

Dì Trần thấy Văn Nghiên liền vội vàng bước ra khỏi bếp thì thầm với anh: “Yên tâm, sau khi ăn sáng xong Vãn Huỳnh không có cơ hội lên lầu, con bé vẫn chưa biết chuyện trên mạng.”

Văn Nghiên gật đầu.

“Những người đó trên mạng nói quá khó nghe, có những lời dì… thôi, những lời đó đừng để Vãn Huỳnh thấy, tốt nhất là mau chóng xử lý hết mấy tin đồn trên mạng đi.”

“Con biết ạ.”

“Dì Trần! Dì Trần!” Từ trong bếp, Tống Vãn Huỳnh gọi to mà không thấy ai trả lời nên cầm muôi đi ra, “Dì… Văn Nghiên, sao anh lại về rồi? Anh không phải nói hôm nay có tiệc rượu sao?”

“Xong rồi.”

Tống Vãn Huỳnh ngạc nhiên, “Sao lại kết thúc sớm vậy?”

Văn Nghiên bình tĩnh gật đầu.

“Vậy à? Thế thì tốt quá, mẹ đang dạy tôi nấu canh, trưa nay anh sẽ có món ngon đấy, dì Trần, dì mau qua đây, mẹ nói lúc trước có người tặng nấm thông mà không nhớ để đâu rồi dì còn nhớ không?”

“Nấm thông à? Dì nhớ.” Dì Trần nói xong nhanh chóng bước vào bếp.

Thấy Tống Vãn Huỳnh lại vào bếp, Văn Nghiên lên lầu về phòng nhìn thấy điện thoại của Tống Vãn Huỳnh để trên bàn trang điểm, màn hình chưa mở khóa, trên đó có hàng chục tin nhắn WeChat và vài cuộc gọi nhỡ.

Chỉ nhìn qua một lần, Văn Nghiên đặt điện thoại xuống.

Trước khi tìm được người đăng video trên Weibo và xem có ai đứng sau chuyện này, tốt nhất không nên để Tống Vãn Huỳnh biết.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Văn Nghiên quay lại nhìn.

Trước cửa, Văn Việt ngồi trên xe lăn nhìn anh.

“Em trai, nói chuyện một chút được không?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 112: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (2)


Văn Nghiên im lặng.

“Chuyện này chẳng phải em đã phái người đi điều tra rồi sao? Một thời gian ngắn không thể tìm ra gì đâu, đến đi, anh đợi em ở sân sau.”

Nhìn bóng lưng Văn Việt rời đi, Văn Nghiên suy nghĩ trong vòng ba giây rồi xuống lầu.

Sân cỏ phía sau vườn được công nhân của gia đình chăm sóc và bảo dưỡng vô cùng bằng phẳng và xanh mướt.

Văn Việt nhìn về một góc trong sân, “Còn nhớ không? Khi em bảy tuổi, ước nguyện sinh nhật của em là muốn có một con chó con nhưng ba lại bị dị ứng với lông động vật, em buồn cả một thời gian dài không chịu nói chuyện với ba, cuối cùng ba vẫn thỏa mãn ước nguyện sinh nhật của em mang về một chú cún Golden, ngay ở góc đó, ba tự tay làm một cái chuồng cho cún, em rất thích chú cún Golden đó, mỗi ngày sau khi tan học về là phải chơi với nó đến tối, có mấy lần sau khi cả nhà ngủ em lén chạy xuống nằm chung trong chuồng với cún rồi bị sốt mấy ngày liền.”

“Vậy sao? Em không nhớ nữa.”

“Lâu rồi nên em quên cũng không có gì lạ, sau này mẹ đã dọa em không được ngủ trong chuồng của chú cún nữa, nếu không sẽ đem cún đi thế là em lén mang cún lên phòng nhưng lại khiến ba bị dị ứng suýt nữa thì ngạt thở, em bị dọa sợ nên sau đó em đã chủ động yêu cầu mẹ đem chú cún đi.”

Văn Nghiên mím môi im lặng.

“Sau này mỗi lần ba gặp thú cưng đều nhắc lại chuyện cũ này, có lần anh hỏi ba, nếu ba dị ứng với lông động vật nghiêm trọng như vậy sao ba lại đồng ý nuôi thú cưng, em biết ba trả lời thế nào không?”

“Ba nói công việc bận rộn, không có nhiều thời gian ở bên em, có một con thú cưng thay ba ở bên em, có thể khiến em vui vẻ quan trọng hơn mọi thứ.”

Văn Việt ngồi trên xe lăn, hai tay khoanh lại nhìn Văn Nghiên và cười, “Từ sau tai nạn xe, chắc đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với em về ba nhỉ?”

“Anh rốt cuộc muốn nói gì?”

“Thật ra ba luôn rất quan tâm đến em, nếu ba nhìn thấy thành tích hiện tại của em, chắc chắn ba sẽ tự hào về em.”

“Là vậy sao,” Văn Nghiên không có biểu cảm gì nói: “Anh chắc chắn ba sẽ tự hào về em?”

“Anh đã xem báo cáo tài chính của công ty mấy năm nay, rất tốt.”

Văn Nghiên không trả lời.

“Buổi tiệc rượu hôm nay rất quan trọng đúng không, vì chuyện của Tống Vãn Huỳnh mà em về sớm như vậy? Không giống em chút nào, ngày cưới còn không chịu lộ diện, sao giờ chỉ mới có chút thời gian mà đã quan tâm đến Tống Vãn Huỳnh đến thế?”

Với sự dò xét của Văn Việt, Văn Nghiên cau mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Trên đường về em nhận được cuộc gọi từ ba của Tống Vãn Huỳnh.”

Văn Việt mỉm cười, “Thì ra là vậy, anh cứ nghĩ sao đột nhiên em lại quan tâm đến Tống Vãn Huỳnh như thế, nói như vậy, thái độ của em đối với Tống Vãn Huỳnh gần đây thay đổi là vì Tống Chính Huy sao?”

“Đây là chuyện của em và cô ấy, không liên quan đến anh.”

“Làm sao không liên quan, chúng ta là người một nhà, Tống Vãn Huỳnh hiện giờ khác hẳn so với trước đây, cô ta nói sẽ thay đổi nhưng anh không ngờ cô ta lại biến thành như vậy, thật sự không giống như trước.”

Văn Nghiên im lặng.

Sau một lúc, anh nói: “Cô ấy rất tốt.”

Văn Việt mỉm cười gật đầu, “Anh hiểu rồi.”

Cơn gió nhẹ thổi qua, một chiếc lá rơi xuống đùi Văn Việt, anh ta nhặt lá lên, “Một thoáng chốc, mùa thu đã đến.”

Anh vứt chiếc lá xuống đất.

Văn Nghiên nhìn theo chiếc lá rơi xuống, ánh mắt dừng lại ở đôi giày của Văn Việt đặt trên bàn đạp xe lăn, anh không khỏi ngừng lại rồi ngay lập tức nhìn lại Văn Việt với ánh mắt đầy kinh ngạc, “Chân của anh…”

Văn Việt không để tâm, chỉ cười nhìn anh, “Có lẽ anh sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa, quen rồi thì tốt, vào trong đi.”

Nói xong, anh điều khiển xe lăn tiến vào nhà.

Món canh của Tống Vãn Huỳnh đã ninh trong hai giờ.

Dưới sự hướng dẫn tận tình của Văn phu nhân, cả ngôi nhà tràn ngập mùi thơm.

Đến giờ ăn trưa, dì Trần lại nấu thêm vài món ăn đặc sắc, cả gia đình quây quần bên tô canh Tống Vãn Huỳnh làm.

“Nghe nói canh này là do Vãn Huỳnh nấu sao?”

Tống Vãn Huỳnh múc canh cho ông cụ Văn, “Đúng vậy, là mẹ dạy con làm, ông nội, đây là lần đầu tiên con nấu ăn, ông thử xem có ngon không, ngon thì ăn thêm vài bát, không ngon cũng đừng cố khen.”

“Được, để ông thử xem.”

Ông cụ Văn nếm thử một chút, “Không tệ, ngon đấy.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi, ông đâu có lừa con”

“Cảm ơn ông nội đã khen.” Tống Vãn Huỳnh lần lượt múc canh cho mọi người, cuối cùng múc cho Văn Nghiên một bát, “May mà anh hôm nay về nhà kịp, không thì cũng không có cơ hội uống canh do tôi nấu.”

Văn Nghiên cúi đầu uống một ngụm, gật đầu, “Ngon.”

Tống Vãn Huỳnh cười rạng rỡ, vừa ăn vừa nhìn mọi người có vẻ lo lắng, “Mẹ, mọi người có chuyện gì giấu con à?”

Văn phu nhân cười đáp: “Chúng ta có gì giấu con đâu.”

“Thật sao?”

Ông cụ Văn chưa biết chuyện này, nhìn về phía Văn phu nhân với vẻ nghi ngờ, “Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?”

Văn phu nhân tiếp tục lảng tránh, “Ba à, đừng nghe Vãn Huỳnh nói vớ vẩn, không có chuyện gì đâu.”

Văn Nghiên nuốt miếng cơm, bình tĩnh nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Thật ra có một chuyện, Tống Vãn Huỳnh, video trước kia của em và bạn thân ở câu lạc bộ đã bị tung lên mạng, họ nói em là tiểu tam.”

Phụt—

Tống Vãn Huỳnh phun hết canh vào người Văn Nghiên.

“Khụ… xin lỗi! Giấy giấy giấy! Dì Trần, giấy… cho con tờ giấy!”

Dì Trần đứng ngẩn ra một lúc, phản ứng lại thì nhanh chóng đưa giấy cho Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh lấy vài tờ giấy lau vết bẩn trên áo Văn Nghiên, “Anh nói cái gì?Tôi? Tiểu tam? Bạn thân nào? Ai nói bậy bạ vậy? Sao lại vu oan cho tôi?”

Ông cụ Văn cũng mặt mày u ám, “Tiểu tam? Văn Nghiên, rốt cuộc là chuyện gì?”

Văn Nghiên mặt mày tối sầm, không có thời gian trả lời tất cả những câu hỏi liên tiếp, anh cầm giấy lau mặt, “Vẫn đang điều tra.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 113: Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn (3)


Tống Vãn Huỳnh ngay lập tức hiểu lý do tại sao buổi sáng hôm nay Văn phu nhân lại có thái độ lạ lùng như vậy, cô lập tức để bát đũa xuống và lên tầng.

"Vãn Huỳnh, làm gì vậy? Ăn cơm trước đi đã."

"Con đi lấy điện thoại."

Văn phu nhân nhìn sang Văn Nghiên, ánh mắt đầy trách móc: "Văn Nghiên, con sao vậy? Không phải đã nói không cho Vãn Huỳnh biết chuyện này sao?"

"Chắc chắn cô ấy sẽ biết thôi, mẹ yên tâm, cô ấy đâu có yếu đuối như vậy."

"Nhưng mà..."

Văn Nghiên đặt bát xuống, "Con đi xem sao."

Lên đến tầng, Tống Vãn Huỳnh lập tức lấy điện thoại của mình mở khóa, hàng loạt tin nhắn hiện ra. Cô lần lượt mở ra, hầu hết mọi người đều hỏi về tin đồn trên hot search là sao.

Tống Vãn Huỳnh mở Weibo tìm kiếm và phát hiện không có bất kỳ bình luận nào dưới từ khóa hot search này.

"Sao lại không tìm được vậy?"

"Vì tôi đã cho người gỡ hot search rồi."

Tống Vãn Huỳnh quay lại nhìn Văn Nghiên đứng tựa vào cửa, "Anh cho người gỡ đi à?"

"Chẳng lẽ để đó cho người ta tiếp tục đồn thổi sao?"

"Nhưng tôi còn chưa xem cái video đó."

Văn Nghiên gửi video qua WeChat cho cô, "Đã gửi rồi."

Tống Vãn Huỳnh mở ra xem, mặc dù video khá mờ nhưng ngay lập tức cô nhận ra người phụ nữ trong video chính là cô.

"Video này..."

"Là em."

Tống Vãn Huỳnh cứng đờ giải thích: "Anh đừng hiểu lầm..."

"Em không cần giải thích đâu, mấy người bạn thuở nhỏ của em cũng không đáng để em làm người thứ ba."

Tống Vãn Huỳnh tức giận gật đầu, "Đúng vậy!"

"Tôi đã cho người đi điều tra, kết quả sẽ có ngay." Văn Nghiên nhìn Tống Vãn Huỳnh, người vẫn đang tìm kiếm tên mình trên mạng, "Nhưng tôi khuyên em một câu, gần đây đừng xem những thứ trên mạng."

Liên tưởng đến phản ứng của Văn phu nhân và dì Trần sáng nay, Tống Vãn Huỳnh hiểu ý của Văn Nghiên.

Cô chắc chắn hiện giờ mình đã là "tiểu tam" trên mạng rồi, mọi người ghét tiểu tam đến mức nào, lại thêm kiểu tiểu tam "trà xanh" như cô, không bị mắng chết mới là lạ.

Lúc đang gõ tìm kiếm "Tống Vãn Huỳnh", trước khi nhấn nút tìm kiếm, cô im lặng xóa đi.

"Anh nói đúng nhưng bây giờ chẳng lẽ tôi không làm gì? Tôi không nên lên tiếng bảo vệ mình sao?"

Văn Nghiên sắc mặt âm trầm, "Cứ phủ nhận thì chỉ khiến mọi người càng mắng em thôi, họ sẽ không nghe giải thích đâu, trừ khi người phát video đứng ra xin lỗi. Em yên tâm, khi tôi có thông tin về người phát video, họ sẽ phải xin lỗi."

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

"Xuống đi, đừng để mẹ và ông nội lo lắng."

"Tôi biết rồi."

Tống Vãn Huỳnh để điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu rồi đi xuống.

Ở dưới nhà, Văn phu nhân không còn tâm trạng ăn uống, khi thấy Tống Vãn Huỳnh xuống thì vội vã đặt bát xuống, "Vãn Huỳnh, con đừng lo lắng, chuyện này đang được điều tra, không lâu nữa sẽ tìm được người tung tin đồn."

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, "Mẹ, mẹ đừng lo, con không sao."

Dù Tống Vãn Huỳnh tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong mắt Văn phu nhân chỉ là vẻ mặt cố gắng tỏ ra vui vẻ mà thôi. Bà thở dài lo lắng nhìn Văn Nghiên với ánh mắt trách móc.

Ông nội Văn cũng trầm giọng nói: "Chuyện này rất nghiêm trọng, Văn Nghiên, cháu phải điều tra cho rõ ràng ai là người đã tung tin đồn này!"

"Yên tâm, con biết phải làm thế nào."

Tối hôm đó Minh Vi từ công ty vội vã trở về.

Là một diễn viên nổi tiếng, Minh Vi hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này chẳng khác gì bị mạng xã hội tẩy chay. Nhiều khi ngay cả những ngôi sao đã qua đào tạo đặc biệt cũng không thể đối mặt được huống chi là Tống Vãn Huỳnh, một người không có chút danh tiếng nào.

"Mẹ, Vãn Huỳnh đâu rồi?"

"Ở trên lầu." Văn phu nhân kéo Minh Vi đang định lên lầu, "Minh Vi, mặc dù Vãn Huỳnh luôn nói không quan tâm nhưng mẹ thấy con bé vẫn rất buồn, nó rất thích con, lát nữa con ở lại với nó trò chuyện và an ủi nó được không?"

"Mẹ yên tâm, con sẽ làm vậy."

Minh Vi lên lầu.

Tống Vãn Huỳnh lúc này đang cùng Văn Nghiên xem những thông tin mà trợ lý Phương gửi tới trong ngày hôm nay.

Thực ra chuyện này không khó để điều tra, nơi quay video dễ nhận diện, kiểm tra camera trong phòng VIP của câu lạc bộ là có thể dễ dàng tìm ra người quay video. Hơn nữa bộ phận mạng cũng có thể dựa vào định vị IP và thông tin trên Weibo để tìm ra người này.

Chuyện này thật sự là một mớ bòng bong.

Người tung tin đồn tên là Thi An Ninh, là bạn của bạn gái của một người con trai trong video. Vì nghĩ Tống Vãn Huỳnh khiến người bạn đó và bạn gái chia tay nên khi thấy Tống Vãn Huỳnh nổi bật trong chương trình, Thi An Ninh không vừa mắt nên đã tung video lên mạng và bịa đặt cô là tiểu tam.

Lại thêm một chuyện rắc rối nữa.

"Thi gia liên lạc với tôi nói ngày mai sẽ đưa Thi An Ninh đến xin lỗi." Văn Nghiên nói: "Em có nhận lời xin lỗi không?"

Tống Vãn Huỳnh nghiến răng, "Cô ta nói tôi là trà xanh tôi còn không giận, nhưng cô ta bịa đặt tôi là tiểu tam, bôi nhọ tôi như vậy, cô ta phải xin lỗi! Không chỉ xin lỗi mặt đối mặt mà còn phải xin lỗi tôi trên mạng, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của cô ta về tội bịa đặt!"

"Được, làm theo lời em."

Cửa phòng bị gõ.

Minh Vi với vẻ mặt lo lắng bước vào, "Vãn Huỳnh."

"Chị Minh Vi, chị..." Tống Vãn Huỳnh chưa nói hết câu đã bị Minh Vi ôm vào lòng.

"Chị biết chuyện trên mạng rồi, không sao chứ?"

Tống Vãn Huỳnh bị Minh Vi ôm, còn hơi ngơ ngác nhưng nhanh chóng phản ứng lại, "Em... em không sao."

Minh Vi buông cô ra, nhìn khuôn mặt đáng thương của Tống Vãn Huỳnh rồi nhớ lại những lời bình luận ác ý trên mạng, "Yên tâm, chị cũng đã cho người đi điều tra, có tin tức sẽ báo cho em ngay, đừng sợ."

Tống Vãn Huỳnh nuốt nước mắt gật đầu.

Ngay sau đó cô nhìn Minh Vi với ánh mắt muốn khóc nhưng không thể khóc, miệng hơi run rồi lao vào lòng Minh Vi nghẹn ngào nói: "Chị Minh Vi, em thật sự rất buồn, em không hiểu tại sao cô ấy lại bịa đặt em, còn mấy người trên mạng, họ chửi em... lời họ nói thật là quá đáng! Em không làm chuyện như vậy, thật sự không có!"

“Những lời nói trên mạng em đừng để vào lòng, họ không biết sự thật nên bị người khác dẫn dắt… Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa."

Tống Vãn Huỳnh càng khóc to hơn.

"……" Văn Nghiên đứng bên cạnh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cảm thấy mình đã mở mang tầm mắt.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 114: Xin lỗi (1)


Sau bao ngày nỗ lực, Tống Vãn Huỳnh khó khăn lắm mới thay đổi được hình tượng "nữ phụ độc ác" trong lòng Minh Vi. Cô thật sự lo lắng rằng đoạn video trên mạng sẽ gợi lại ký ức của Minh Vi về mình.

May mà Minh Vi chỉ nhẹ nhàng an ủi cô, không nhắc gì nhiều đến chuyện video.

Vạn vật tĩnh lặng.

Văn Việt ngồi xe lăn lên lầu, khi đến trước cửa phòng, vừa định đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng nói từ khe cửa truyền ra xen lẫn tiếng khóc nhẹ đầy yếu đuối.

“Bây giờ cứ mỗi khi nhắm mắt lại, những lời mắng chửi đó lại hiện lên trong đầu em… Em biết, em biết họ là vì không biết sự thật nên mới vậy nhưng em không kìm được mà cứ nghĩ mãi… hu hu hu chị ơi…”

Văn Việt chau mày đẩy cửa bước vào.

Trên ghế sofa trong phòng, Tống Vãn Huỳnh đang tựa vào vai Minh Vi khóc nức nở. Thấy Văn Việt bước vào, đôi mắt ngấn lệ của cô đầy tủi thân nhìn về phía anh: “Anh cả… Chị ơi, anh về rồi, em… em đi trước đây.”

Minh Vi làm sao yên tâm để Tống Vãn Huỳnh – người vừa trải qua một đợt công kích mạng và đến giờ vẫn chưa thể bình tâm – rời đi được. Cô đè Tống Vãn Huỳnh ngồi lại sofa rồi đi đến bên Văn Việt nhẹ giọng nói: “Văn Việt, hôm nay tâm trạng Vãn Huỳnh không ổn lắm, em muốn nói chuyện với cô ấy đàng hoàng. Tối nay em sẽ ngủ cùng cô ấy ở phòng khách.”

“…” Văn Việt nhìn Tống Vãn Huỳnh phía sau Minh Vi – cô gái với đôi mắt ngấn nước cũng đang nhìn về phía anh – anh khẽ thở dài rồi gật đầu.

Tống Vãn Huỳnh vẫn đang dõi theo Minh Vi, vừa nghe thấy vậy liền vội đứng dậy, dưới ánh mắt chăm chú của Văn Việt, cô vội thu lại nụ cười khẽ nơi khóe môi suýt để lộ, cúi đầu bày ra dáng vẻ ủ rũ.

Minh Vi quay đầu lại: “Đi thôi, chị muốn nói chuyện rõ ràng với em.”

“Vâng.” Tống Vãn Huỳnh ngoan ngoãn cúi đầu đi theo sau Minh Vi rời khỏi phòng.

Cánh cửa khép lại, Văn Việt ngồi yên trên xe lăn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu nổi — Văn Nghiên vậy mà lại thích kiểu phụ nữ như thế này sao?



Tối hôm đó vào lúc 12 giờ, người đã đăng video tố Tống Vãn Huỳnh làm “tiểu tam” chia rẽ cặp đôi khác đã đăng bài xin lỗi. Cô ta xin lỗi Tống Vãn Huỳnh, nói rằng đoạn video là do tình cờ quay được, còn việc “tiểu tam” là cô ta bịa đặt vô căn cứ. Tống Vãn Huỳnh từ đầu đến cuối chưa từng xen vào chuyện tình cảm của người khác.

Bài đăng đó lọt vào top tìm kiếm lúc 1 giờ sáng.

Sự thật được lật ngược nhanh chóng khiến dân mạng “ăn dưa” trở tay không kịp.

“Cái gì mà mới chưa đầy một ngày đã đảo chiều rồi á?”

“Nick đăng video hôm qua chẳng phải đã xóa rồi sao? Chắc chắn đây là Tống Vãn Huỳnh thuê người tẩy trắng rồi.”

“Lúc video bị tung ra hôm qua tôi đã muốn nói rồi, chỉ là một đoạn clip, Tống Vãn Huỳnh cũng không có hành vi thân mật gì cả, không có chứng cứ mà nói người ta làm tiểu tam thì quá đáng thật.”

“Nếu bị đe dọa thì chớp mắt cái coi!”

“Không bằng không cớ mà nói người ta là tiểu tam, giờ bị gửi thư từ luật sư mới vội vàng quỳ xin tha hả?”

“May quá hôm qua tôi không hùa theo chửi người, giờ mạng xã hội đúng thật dễ bị dắt mũi, một cái video không có gì mà ai cũng tin là thật.”

“Tôi coi như là người trong cuộc một nửa nhé, Tống Vãn Huỳnh đúng là hơi có tí khí chất ‘trà xanh’ nhưng đến mức làm tiểu tam thì không đâu. Cái anh bạn thân kia của cô ấy cũng không đủ sức để cô ấy phải làm tiểu tam đâu. Người trong giới đều biết, chồng cô ấy ghê gớm lắm đó.”

“Nghe mùi ‘dưa’ rồi đó, kể đi?”

“Tống Vãn Huỳnh kết hôn rồi? Cô ấy mới 23 tuổi mà đã lấy chồng?”

“Chồng cô ấy ghê gớm? Vậy chắc là người có quyền có thế? Không có quyền có thế thì sao ép người ta xin lỗi nhanh vậy được.”

Tối hôm đó, hashtag #TốngVãnHuỳnhLênTiếng# leo lên top tìm kiếm. Cùng lúc đó Tập đoàn Trung Tuấn ra thông cáo chính thức, nghiêm khắc lên án việc tung tin đồn thất thiệt về cô Tống Vãn Huỳnh đồng thời tuyên bố sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý, kêu gọi mọi người không tin vào tin đồn trên mạng.

Gần như cùng lúc, Tập đoàn Văn thị cũng ra thông báo làm rõ tin đồn thất thiệt về cô Tống Vãn Huỳnh, tuyên bố sẽ kiện người tung tin và kêu gọi cộng đồng mạng không lan truyền tin giả, cùng xây dựng môi trường mạng văn minh.

Thời gian đăng tải của hai bản thông báo gần như trùng khớp.

Dù chuyện này không thuộc giới giải trí nhưng Văn thị và Trung Tuấn đều là những tập đoàn có độ nhận diện cao, thương hiệu của họ đều xuất hiện trong đời sống hằng ngày của người dân.

Việc họ lên tiếng khiến dân mạng hoàn toàn dậy sóng.

“WTF, Văn thị và Trung Tuấn đều lên tiếng vì Tống Vãn Huỳnh? Có chuyện gì vậy?”

“Tống Vãn Huỳnh có thân phận gì mà khiến hai tập đoàn lớn như vậy cùng lên tiếng?”

“Chủ tịch hiện tại của Trung Tuấn là Tống Chính Huy, cùng họ với Tống Vãn Huỳnh. Vậy là cô ấy là con gái Tống Chính Huy? Thế còn Văn thị?”

“Cho em trả lời! Tống Vãn Huỳnh là con gái Tống Chính Huy, còn Văn Nghiên – giám đốc đương nhiệm của Văn thị – là chồng của cô ấy.”

“Giờ thì tôi hiểu câu của người trong cuộc kia nói rồi – cái anh bạn thân đó còn lâu mới khiến cô ấy phải đi làm tiểu tam. Có Văn Nghiên ở bên, trừ phi cô ấy mù chứ ai lại đi làm tiểu tam cho người khác!”

“Rớt nước mắt [khóc] đúng chuẩn nữ chính cuộc đời rồi còn gì!”

“Người tung tin chắc giờ đang run lẩy bẩy.”

“Tiểu thư nhà giàu thế mà còn tham gia show du lịch để giải trí cho tụi mình, tôi về cày show đó lại cả trăm lần luôn!”

Hashtag nhanh chóng leo lên vị trí số 1 tìm kiếm, nhiệt độ bàn luận tăng vọt. Sau khi thân phận của Tống Vãn Huỳnh được hé lộ, tin đồn “tiểu tam” tự sụp đổ.

Những biến động trên mạng Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa hề hay biết. Cô trò chuyện với Minh Vi đến tận khuya, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập đến mới ôm lấy Minh Vi mà ngủ thiếp đi trong bất an.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 115: Xin lỗi (2)


Sáng hôm sau Tống Vãn Huỳnh bị tiếng gõ cửa đánh thức. Còn chưa kịp mở mắt thì đã nghe thấy giọng của Minh Vi bên cạnh nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng, hạ giọng nói: “Dì Trần, Vãn Huỳnh vẫn còn đang ngủ.”

Minh Vi nhẹ nhàng rời giường, sau một hồi nói chuyện khẽ khàng, cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng.

Tối qua trò chuyện đến tận nửa đêm, Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa tỉnh hẳn, vừa nhắm mắt lại đã ngủ tiếp.

Lúc tỉnh lại lần nữa, trời bên ngoài đã sáng bừng. Ngủ no nê, Tống Vãn Huỳnh vươn vai một cái đầy thoải mái, rửa mặt xong thì xuống lầu. Hình như trong phòng khách có khách nhưng tiếng trò chuyện lập tức im bặt khi cô bước xuống.

“Vãn Huỳnh dậy rồi à?”

“Vâng, dì Trần buổi sáng tốt lành.”

“Chào buổi sáng, ăn sáng trước đi con.”

“Vâng ạ.” – Tống Vãn Huỳnh đi về phía phòng ăn.

Bữa sáng hôm nay vẫn như mọi khi, là ba món cô thích nhất. Vừa ăn vừa nhai kỹ nuốt chậm, cô đột nhiên nhận ra phòng khách vẫn yên ắng, không có tiếng trò chuyện nào vang lên nữa. Cô không kìm được sự tò mò mà hỏi: “Dì Trần, nhà mình có khách ạ?”

Dì Trần liếc về phía phòng khách, sắc mặt bình thản: “Cũng không hẳn là khách.”

“Ồ.” – Đã nói không phải khách thì Tống Vãn Huỳnh cũng không để tâm nữa, tiếp tục thong thả ăn sáng. Ăn đến giọt sữa cuối cùng, cô thản nhiên đi về phía phòng khách.

Trong phòng khách, một người đàn ông lớn tuổi và một cô gái trẻ đẹp đang ngồi trên ghế sofa. Người đàn ông nắm chặt hai tay đặt trên đùi, thỉnh thoảng thở dài nhìn quanh, có vẻ bồn chồn không yên. Còn cô gái thì cúi gằm đầu, không nói một lời, không nhìn rõ mặt.

Tống Vãn Huỳnh đang cảm thấy khó hiểu thì nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.

Ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy Văn Nghiên đang đi xuống, đến bên cô rồi nói: “Đi với tôi.”

Tống Vãn Huỳnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đi theo anh đến phòng khách.

Người đàn ông trong phòng khách vừa thấy Văn Nghiên và Tống Vãn Huỳnh thì lập tức đứng dậy, vội vã kéo cả cô gái bên cạnh đứng lên theo.

“Giám đốc Văn, hôm nay tôi đến đây là để xin lỗi ngài và cô Tống…”

Văn Nghiên giơ tay ra hiệu cho ông ta dừng lại rồi ngồi xuống ghế sofa.

Cùng lúc đó, Minh Vi và Văn phu nhân từ trên lầu cũng bước xuống cùng ngồi vào ghế.

Tất cả mọi người đều không biểu lộ cảm xúc, bình thản nhìn hai người trước mặt.

Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa hiểu chuyện gì thì bị Văn phu nhân kéo ngồi xuống bên cạnh.

Người đàn ông lớn tuổi lau trán đang lấm tấm mồ hôi, xấu hổ nói:
“Giám đốc Văn, Văn phu nhân, là tôi không biết dạy con khiến con bé phạm sai lầm. Hôm nay tôi đặc biệt dẫn nó đến xin lỗi cô Tống. Tôi biết con bé sai rồi, nó nên trả giá. Dù hôm nay các vị xử lý thế nào tôi cũng không có ý kiến, chỉ mong các vị có thể tha thứ cho nó.”

Nói xong, ông ta kéo nhẹ tay áo con gái mình, ra hiệu cho cô mở miệng.

Nghe đến đây, Tống Vãn Huỳnh cũng đã đoán ra đại khái.

Nếu cô đoán không nhầm thì cô gái này chính là Thi An Ninh – người đã tung đoạn video bịa đặt chuyện cô làm “tiểu tam” lên mạng. Người đàn ông bên cạnh chắc là cha cô ta.

Thi An Ninh vẫn cúi đầu, có thể là bất đắc dĩ cũng có thể là bị ép buộc, tóm lại không phải tự nguyện đến đây, lời nói thì ngập ngừng, không dám ngẩng đầu.

“Xin lỗi, video trên mạng là tôi đăng, lời đồn cô là tiểu tam cũng là tôi tung ra… Tôi đứng đây, cô muốn làm gì tôi cũng được.”

Giọng điệu miễn cưỡng quá mức rõ ràng, cha Thi liền cười gượng chữa cháy:
“Xin lỗi cô Tống, con gái tôi bị tôi nuông chiều hư rồi, thực ra tối qua nó đã nhận ra lỗi của mình, chỉ là…”

“Chỉ là ngồi đây hai tiếng cũng chưa tỉnh ngộ ra,” – Minh Vi lạnh lùng cười – “Nếu thật sự biết lỗi thì cái giọng đó là sao? Gì cơ? Lúc tung tin đồn đâu có dè dặt thế? Trên mạng dõng dạc tuyên bố Vãn Huỳnh là tiểu tam, giờ sao cúi gằm không dám nói?”

Văn Nghiên nhìn về phía cha Thi bình thản nói:
“Nếu không thật lòng xin lỗi thì mời về cho. Tôi chưa bao giờ ép ai làm điều họ không muốn.”

Cha Thi vội vàng nói:
“Giám đốc Văn, xin ngài lượng thứ, An Ninh thật lòng đến xin lỗi mà, xin ngài cho nó một cơ hội.”

Nói rồi ông ta lại kéo mạnh tay áo con gái, trừng mắt nhìn cô:
“Quên lời cha dặn tối qua rồi à? Ngẩng đầu lên, nói đàng hoàng!”

Thi An Ninh nghiến răng, hít sâu một hơi ngẩng đầu lên nhìn Tống Vãn Huỳnh:
“Xin lỗi, chuyện trên mạng là lỗi của tôi. Tôi không nên đăng video càng không nên tung tin đồn. Là lỗi của tôi, mong cô tha thứ.”

Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm:
“Rõ ràng là cô vu khống tôi, sao lại nói như thể tôi đang bắt nạt cô vậy.”

Cha Thi vội nói:
“Không, không đâu! Con bé nhà tôi bản tính nói chuyện đã vậy rồi, cô Tống đừng trách.”

“Không biết nói chuyện thì mời ra ngoài.” – Văn phu nhân cau mày – “Dì Trần, tiễn khách!”

Cha Thi quýnh lên:
“Không, không! Nó biết nói mà! Cho nó một cơ hội nữa! Thi An Ninh! Nói lại đàng hoàng!”

Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của những người đang ngồi trên ghế, vốn dĩ sáng nay còn tức tối bất bình, giờ phút này Thi An Ninh lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ánh mắt né tránh, cắn môi rồi khó khăn cất lời:
“Tống Vãn Huỳnh, xin lỗi, tôi muốn xin lỗi cô. Chuyện trên mạng là lỗi của tôi. Tôi không nên đăng video càng không nên bịa đặt chuyện, là lỗi của tôi. Mong cô có thể tha thứ.”

Nhìn biểu cảm của cô ta, Tống Vãn Huỳnh biết ngay là ngoài miệng thì xin lỗi nhưng trong lòng chẳng hề phục. Cô bình tĩnh nói:
“Tôi nhận lời xin lỗi của cô. Cô có thể nói xấu tôi, nói tôi thế này thế nọ, thậm chí có thể chửi tôi là trà xanh giả tạo, tôi không phản bác. Nhưng riêng chuyện vu khống tôi làm tiểu tam, tôi sẽ không tha thứ. Dĩ nhiên tôi biết cô không phục, nên tôi sẽ kiện cô ra toà. Tôi tin pháp luật sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục.”

Những lời này khiến Thi An Ninh suy sụp. Vu khống nghiêm trọng thì có thể bị kết án.

Cô ta nhìn Tống Vãn Huỳnh hét lớn:
“Tống Vãn Huỳnh, cô dám nói không phải vì cô chen vào mà họ chia tay sao?”

“Thi An Ninh, cô chắc chắn là vì tôi chen vào mà họ chia tay?” – Tống Vãn Huỳnh trầm giọng – “Cô bạn của cô và bạn trai tình cảm yếu ớt đến mức tôi chỉ cần nói vài câu đã khiến họ chia tay? Cô không trách bạn trai cô ta không đủ quan tâm, không đủ tin tưởng lại đi vu khống tôi là tiểu tam? Xin lỗi, đàn ông như vậy vốn không đáng để gửi gắm cả đời. Còn cô, tùy tiện tung tin đồn trên mạng, cô không có ý tốt gì cả, đạo đức của cô thật thấp kém!”

Thi An Ninh nghiến răng hồi lâu không nói được câu thứ hai.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 116: Vậy quỳ xuống dập đầu tôi đi (1)


Thái độ miễn cưỡng xin lỗi của Thi An Ninh quá rõ ràng, ngược lại khiến Tống Vãn Huỳnh – người đã quyết định khởi kiện – không còn chút áp lực tâm lý nào nữa.

Trước khi rời đi, cha của Thi An Ninh vẫn cố gắng cầu xin Văn Nghiên tha thứ cho con gái mình nhưng thái độ của Văn Nghiên rất rõ ràng, thậm chí không buồn liếc mắt một cái, trực tiếp ra lệnh tiễn khách.

Sau khi Tập đoàn Văn thị và Trung Tuấn phát biểu tuyên bố làm rõ, thái độ của cư dân mạng lập tức xoay chiều 180 độ. Ban đầu mọi người còn tưởng chương trình "Thanh xuân lữ hành" sẽ bị gỡ bỏ vì Tống Vãn Huỳnh, nào ngờ sau khi làm rõ, chương trình lại đạt được đỉnh điểm rating cao nhất từ trước đến nay.

Hiện giờ Tống Vãn Huỳnh cũng xem như là nửa người nổi tiếng. Khi xuất hiện tại công ty, nhân viên gặp cô thường chủ động chào hỏi, thỉnh thoảng còn xin chụp ảnh chung. Những yêu cầu nho nhỏ vô hại như vậy cô đều vui vẻ đồng ý.

Thế là trên mạng bắt đầu xuất hiện nhiều bài đăng từ nhân viên Trung Tuấn, khen ngợi từ gu thời trang, ngoại hình đến tính cách của Tống Vãn Huỳnh, khen tới mức mỗi lần đọc cô lại đỏ mặt vì ngượng.

Mọi sóng gió trên mạng đều được giao cho luật sư xử lý. Tất nhiên vẫn có vài chuyện Tống Vãn Huỳnh cần đích thân ra mặt.

“Tiệc từ thiện à?” Tống Vãn Huỳnh cầm thiệp mời mà Văn phu nhân đưa nghi hoặc hỏi: “Con nhất định phải đi sao ạ?”

“Đương nhiên phải đi rồi. Lần trước tin đồn trên mạng tuy đã được làm rõ nhưng con đã bước vào tầm mắt công chúng. Từ giờ trở đi con không chỉ là Tống Vãn Huỳnh mà còn là con gái của Tống Chính Huy, vợ của Văn Nghiên. Bữa tiệc từ thiện lần này sẽ giúp con xây dựng hình ảnh tốt đẹp hơn trong lòng công chúng. Hơn nữa đối với Trung Tuấn và Văn thị, đây cũng là cơ hội rất có lợi.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu ra chiều suy nghĩ.

Người giàu xây dựng hình ảnh bằng các hoạt động từ thiện vốn là chuyện rất bình thường. Với họ, danh tiếng và uy tín còn quan trọng hơn tiền bạc. Ngay cả giới giải trí, mỗi khi nghệ sĩ bị dính “phốt” cũng thường dùng hoạt động từ thiện để cải thiện hình ảnh và danh tiếng.

Bữa tiệc từ thiện lần này được tổ chức khá long trọng, danh sách khách mời toàn là những nhân vật giàu có quyền lực, thậm chí còn mời nhiều nghệ sĩ nổi tiếng tới biểu diễn góp vui.

Thật ra nhân vật chính của bữa tiệc lẽ ra phải là Văn Việt và Minh Vi, bởi trong tiểu thuyết, Văn Việt vừa mới rời khỏi xe lăn đã thông qua bữa tiệc này xuất hiện trước công chúng phát đi tín hiệu sẽ cạnh tranh với Văn Nghiên. Nhưng hiện tại Văn Việt vẫn ngồi trên xe lăn nhàn nhã đọc sách, hoàn toàn không có ý định tham dự.

“Anh cả, nếu anh không đến bữa tiệc từ thiện tối nay, lỡ có người bắt nạt chị Minh Vi thì sao? Anh yên tâm nổi à?”

Văn Việt đang ngồi phơi nắng đọc sách ngoài vườn sau, đến mí mắt cũng không buồn nhấc lên: “Bữa tiệc này do nhà họ Chung tổ chức để kỷ niệm 50 năm thành lập công ty, bà Chung có chỗ dựa rất mạnh, không ai dám gây chuyện. Hơn nữa nếu thật sự có người làm khó Minh Vi thì cô ấy cũng đâu phải loại yếu đuối không biết tự bảo vệ mình. Huống chi…”

Văn Việt cuối cùng cũng chịu ngước mắt nhìn cô: “Cô có thể dụ được Minh Vi ngủ chung mấy đêm liên tiếp, chẳng lẽ không thể thay cô ấy đỡ một chút chuyện sao?”

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi.

Người nhà họ Văn ai cũng nhỏ mọn sao?

Văn Nghiên thì thôi đi, đến Văn Việt – nam chính cơ mà – cũng tính toán từng chút một như thế.

Chỉ là ngủ cùng chị Minh Vi vài đêm thôi mà, có cần phải nhắc hoài không?

“Được! Dĩ nhiên là được! Anh cả cứ yên tâm, chị Minh Vi cứ để em lo!”

Văn Việt lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

“Vãn Huỳnh, mau tới đây xem, váy dạ hội giao tới rồi, xem con thích cái nào.”

“Dạ tới liền!” Tống Vãn Huỳnh quay sang Văn Việt nói: “Anh cả, em đi trước nha.”

“Ừ.”

Vì là tiệc từ thiện nên Tống Vãn Huỳnh chọn một chiếc váy dài màu lam nhạt chuyển sắc khá giản dị không quá nhiều chi tiết cầu kỳ, điểm nhấn nằm ở những hạt sequin lấp lánh nơi eo vừa tinh tế vừa thanh nhã.

Văn Nghiên dường như cũng rất coi trọng bữa tiệc tối nay, mặc bộ vest được cắt may chỉnh chu, mái tóc phía trước cũng được vuốt ngược để lộ trán gọn gàng, lúc nghiêm mặt đứng yên thì thật sự toát lên khí chất khiến người khác nể sợ.

“Văn Nghiên, đây là lần đầu tiên Vãn Huỳnh cùng con tham dự dạ tiệc, nhớ phải chăm sóc con bé thật tốt. Nếu có gì sai sót, mẹ nhất định sẽ tính sổ với con đấy.”

“Vâng, mẹ yên tâm.” Văn Nghiên hứa xong liền nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh: “Đi thôi.”

Tống Vãn Huỳnh khoác tay Văn Nghiên cùng nhau ra cửa.

Nhìn hai người xứng đôi vừa bước ra, Văn phu nhân không kìm được nụ cười hài lòng — hai đứa này đứng cạnh nhau thật sự quá đẹp đôi.

Trên đường tới bữa tiệc, Tống Vãn Huỳnh nghe Văn Nghiên kể rằng bữa tiệc lần này do bà Chung – bạn thân lâu năm của mẹ – tổ chức. Trong giới từ thiện, bà Chung nổi tiếng là người hào phóng. Những vật phẩm đấu giá trong đêm nay đều là do các cá nhân quyên tặng, ai trả giá cao hơn sẽ được sở hữu món đó, toàn bộ tiền thu được sẽ chuyển vào quỹ từ thiện.

Làm gương đi đầu, bà Chung đã quyên tặng một chiếc dây chuyền giá trị hàng chục triệu từng đeo trong lễ cưới của mình năm xưa.

“Vậy chúng ta quyên tặng món gì?”

Văn Nghiên cầm một chiếc hộp quà tinh xảo bên ghế mở ra: “Là chiếc trâm cài ngọc lục bảo mà bà nội đã tặng cho mẹ năm xưa.”

Tống Vãn Huỳnh đưa tay sờ thử: “Chiếc trâm đẹp thật đấy.”

“Thích không?”

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Ngọc quý thì ai mà không thích. Anh yên tâm, tôi biết chừng mực mà, chỉ sờ chứ không lấy đâu.”

Chiếc trâm ngọc lục bảo mà Văn phu nhân quyên tặng quả thật rất tinh xảo. Một viên ngọc lục bảo hình vuông được bao quanh bởi vòng kim cương, phía dưới còn có một viên ngọc hình giọt nước có thể tháo rời, vừa sang trọng vừa quý phái.

Nhìn ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên không nói thêm gì.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi tổ chức dạ tiệc.

Bữa tiệc lần này được tổ chức công khai, có mời nhiều ngôi sao nổi tiếng đến biểu diễn vì vậy truyền thông tụ tập rất đông, máy quay xếp hàng dài để ghi hình từng vị khách bước vào.

Vừa xuống xe, Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên đã được lễ tân dẫn tới khu vực đăng ký, sau đó có nhân viên đeo găng tay trắng tiếp nhận món đồ từ thiện mà Văn phu nhân quyên tặng. Cả hai liền theo nhân viên tiến vào khu vực bên trong.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 117: Vậy quỳ xuống dập đầu tôi đi (2)


Vừa mới bước vào sảnh tiệc, một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng trông khá lớn tuổi liền duyên dáng bước tới vui vẻ ôm lấy Văn Nghiên.

“Văn Nghiên tới rồi à, lâu quá không gặp, càng ngày càng đẹp trai ra đấy. Mẹ cháu sao không đến?”

Trên mặt Văn Nghiên mang theo nét cười nhàn nhạt: “Gần đây sức khỏe ông nội không được tốt, mẹ cháu phải ở nhà chăm ông không thể đến được. Mẹ cháu có dặn cháu thay mặt gửi lời xin lỗi đến bác.”

“Thì ra là vậy, ông Văn lớn tuổi rồi, đúng là cần phải giữ gìn sức khỏe. Sau này có thời gian bác sẽ đến thăm ông ấy.”

“Cảm ơn bác.”

Phu nhân nhà họ Chung quay sang nhìn Tống Vãn Huỳnh bên cạnh Văn Nghiên: “Vãn Huỳnh, còn nhớ bác không? Hồi nhỏ bác từng bế cháu đấy, chớp mắt đã lớn thế này rồi, càng ngày càng xinh đẹp. Đứng cạnh Văn Nghiên nhìn rất đẹp đôi.”

Câu mở đầu quen thuộc quá đỗi… Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Bác Chung khen quá rồi, sao cháu có thể quên bác được ạ. Trước khi đến mẹ còn căn dặn cháu phải trò chuyện với bác thật nhiều, nói hồi nhỏ bác thương cháu lắm.”

“Bác không uổng công thương cháu rồi. Thôi, hai đứa vào đi, lát nữa bác sẽ tìm hai đứa nói chuyện tiếp.”

Chào hỏi xong, Tống Vãn Huỳnh cùng Văn Nghiên đi vào trong sảnh tiệc.

Không gian bên trong được chiếu sáng vừa phải, ánh đèn chùm pha lê lộng lẫy treo trên trần tỏa ra ánh sáng huyền ảo như mộng tạo thành những vệt sắc màu lung linh phản chiếu khắp nơi. Từng nhóm nam nữ ăn mặc sang trọng đang trò chuyện vui vẻ trong nền nhạc du dương. Dù là dạ tiệc từ thiện, khung cảnh vẫn ngập tràn khí chất xa hoa.

Hai người vừa xuất hiện, lập tức có không ít người tiến lại bắt chuyện.

Chính xác hơn là tìm đến bắt chuyện với Văn Nghiên.

Với một số người, những dịp như thế này thật sự vô cùng nhàm chán. Nhưng với những người khác, đây lại là cơ hội tuyệt vời để kết giao các mối quan hệ.

Tống Vãn Huỳnh thuộc nhóm đầu tiên.

Nhìn những người rõ ràng không quen thân nhưng vẫn ra sức tâng bốc mình, cô chỉ thấy buồn cười.

Điều khiến cô chán ngán hơn nữa là sau màn khen xã giao, họ lập tức chuyển sang nói chuyện công việc với Văn Nghiên. Bình thường đã đủ mệt với công việc rồi, đến cả một buổi tiệc từ thiện cũng không yên.

Cô ghé sát tai Văn Nghiên thì thầm: “Anh nói chuyện với họ đi, tôi đi tìm chị Minh Vi.”

Văn Nghiên hạ giọng: “Đừng chạy lung tung.”

“Biết rồi mà~”

Nói rồi chưa đợi Văn Nghiên phản ứng, Tống Vãn Huỳnh đã buông tay anh ra, mỉm cười nhẹ chào mấy người xung quanh rồi quay lưng rời đi.

Thoát khỏi vòng vây đàn ông, cô thở phào nhẹ nhõm tiện tay lấy một ly champagne từ khay của nhân viên phục vụ rồi đứng sang một bên, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Minh Vi.

Giờ này Minh Vi chắc đã tới rồi chứ, sao chẳng thấy đâu?

“Tống Vãn Huỳnh?”

Một giọng nói có vẻ nghi hoặc vang lên, cô quay đầu nhìn theo tiếng gọi.

“Đúng là cô rồi.”

Đứng trước mặt cô là một mỹ nhân quyến rũ mặc váy dài màu tím nhạt. Tống Vãn Huỳnh định nhiệt tình chào hỏi nhưng nghĩ lại liền kiềm chế sự thân thiện của mình. Dù sao “Tống Vãn Huỳnh” trước đây cũng từng đắc tội không ít người, lỡ đụng phải kẻ từng có hiềm khích, chẳng phải tự mình chuốc nhục?

“Không nhận ra tôi à?”

Tống Vãn Huỳnh lịch sự hỏi: “Xin lỗi, cô là…”

“Gì cơ? Cô không biết mình đã thế chỗ ai à?”

Thế chỗ ai? Nghe vậy cô chợt hiểu ra: “Tô Mạn Hi?”

Tô Mạn Hi đưa mắt đánh giá Tống Vãn Huỳnh từ đầu đến chân, cười lạnh: “Là tôi đây. Sao, nhanh như vậy đã không nhận ra rồi à?”

Tống Vãn Huỳnh thầm thấy may mắn vì vừa rồi mình còn giữ kẽ, nếu không đúng là tự rước bực vào thân.

“Tôi cũng phải sau này mới biết Minh Vi lại là vợ của Văn Việt. Bảo sao cô ta dám mạnh tay như vậy, trực tiếp đá tên tôi ra khỏi danh sách. Nhưng không sao, nghĩ lại thì cũng may. Cô đi quay chương trình gặp cướp còn bị tai tiếng vạ lây. Tôi còn phải cảm ơn cô mới đúng, cám ơn cô đã thế tôi gánh họa, chẳng biết nên đền đáp thế nào cho phải.”

Tống Vãn Huỳnh tỏ vẻ bừng tỉnh: “Hóa ra cô là Tô Mạn Hi à? Trước đây tôi có nghe người ta nói cô chuyên bắt nạt kẻ yếu, thấy người sang thì nịnh, chẳng ngờ là thật đấy. Cũng khó trách bị nói như vậy.”

Cô vừa đánh giá Tô Mạn Hi vừa lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

Tô Mạn Hi sững người: “Cô có ý gì? Ai nói vậy?”

Tống Vãn Huỳnh cười nhạt: “Ý trên mặt chữ mà cô cũng không hiểu sao? Ai nói không quan trọng, quan trọng là sự thật kìa. Hồi đó tôi thế chỗ cô vậy mà cô chẳng dám đối đầu với tôi mà chỉ dám tìm chị Minh Vi gây sự. Không phải bắt nạt kẻ yếu thì là gì? Nhưng mà tôi hiểu, cô chỉ dám bắt nạt người không có hậu thuẫn như chị ấy. Giờ biết chị Minh Vi là ai rồi thì không dám bén mảng nữa chứ gì? Bắt nạt kẻ yếu, đúng là hết thuốc chữa.”

“À mà này, nãy cô bảo cảm ơn tôi đúng không? Không biết nên đền đáp thế nào ấy hả? Vậy quỳ xuống dập đầu tôi đi, coi như cảm ơn tôi đã thay cô chịu khổ.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 118: Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi (1)


Tô Mạn Hi được gia đình nuông chiều từ nhỏ, có vài phần giống với “Tống Vãn Huỳnh”, lớn lên trong môi trường thuận lợi chưa từng trải qua bất kỳ khó khăn nào. Bất kể muốn gì, cô ta đều có thể dễ dàng có được.

Suất tham gia chương trình tạp kỹ thật ra chẳng quan trọng gì, ban đầu cô ta chỉ là nổi hứng muốn đi chơi cho vui, đi hay không cũng không sao. Nào ngờ suất đó lại bị người khác thay thế – mà lại là người do Minh Vi đề cử.

Chuyện suất tham gia thì nhỏ nhưng chuyện mất mặt thì lớn.

Vì vậy ngay khi biết bị người khác thay thế, cô ta lập tức mượn cớ gây chuyện, muốn phong sát Minh Vi trong toàn ngành. Nào ngờ lần này bà nội – người luôn chiều chuộng cô ta trước nay – lại bất ngờ không cho phép làm vậy, còn phạt cô ta cấm túc một thời gian dài. Hôm nay phải khó khăn lắm mới có được cơ hội ra ngoài tham gia dạ tiệc từ thiện, ai ngờ vừa bước vào đã chạm mặt Tống Vãn Huỳnh.

Giữa nơi đông người, sắc mặt Tô Mạn Hi thay đổi liên tục. Cô ta siết chặt ly rượu cao chân trong tay, cố kìm nén để nụ cười gượng gạo trên mặt không sụp đổ thành cơn giận dữ.

“Tống Vãn Huỳnh, tôi khách sáo với cô vài câu mà cô lại được đà lấn tới à? Đừng tưởng cô gả cho Văn Nghiên rồi thì muốn làm gì cũng được!”

“Anh ấy có ghét tôi hay không thì quan trọng gì?” – Tống Vãn Huỳnh nhún vai vẻ chẳng mấy quan tâm – “Còn chuyện muốn làm gì thì làm ấy, dù tôi không lấy Văn Nghiên tôi vẫn có thể muốn gì làm nấy. Cũng giống như cô là con gái nhà họ Tô, mở miệng một cái là muốn phong sát người ta. Tôi là con gái của Tống Chính Huy, cô làm được gì tôi?”

Tô Mạn Hi cười lạnh: “Cô bớt kiêu ngạo trước mặt tôi đi. Cô gả cho anh Văn như thế nào trong lòng cô rõ hơn ai hết. Người khác không biết, chẳng lẽ tôi lại không biết anh ấy ghét cô đến mức nào sao?”

Việc Tống Vãn Huỳnh gả cho Văn Nghiên thật ra chỉ có người nhà họ Văn và Tống Chính Huy biết rõ. Dù sao cũng là chuyện mất mặt, không thể để người ngoài biết để cười chê.

Tô Mạn Hi thật sự biết chuyện hay đang gài cô?

“Cô nói vậy là có ý gì?”

“Cô còn giả vờ không hiểu à? Tống Vãn Huỳnh, cũng chẳng trách anh Văn không thích cô. Có người đàn ông nào lại thích một người phụ nữ đầy tâm cơ như cô chứ? Cô không phải vì cố tình bày mưu tính kế để lên giường với anh ấy khi anh ấy say rượu trong khách sạn rồi ép cưới hay sao? Hôn nhân không có tình yêu thì duy trì được bao lâu? Cô đoán xem khi nào anh Văn sẽ chịu hết nổi và đòi ly hôn?”

“...” Đúng là chạm trúng chỗ đau. Điều Tống Vãn Huỳnh ghét nhất chính là có người nhắc lại chuyện “Tống Vãn Huỳnh giả mang thai ép cưới” trước mặt cô.

Cô không tin Tô Mạn Hi biết chuyện này là do Văn Nghiên nói, dù sao anh cũng là người có thể im lặng khi biết chuyện mang thai giả — lạnh lùng đến thế cơ mà.

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nhìn Tô Mạn Hi: “Cô biết rõ như vậy, chẳng lẽ là Văn Nghiên đích thân nói với cô?”

“Cô không cần quan tâm tôi biết bằng cách nào. Những chuyện tôi biết mà cô không biết còn nhiều lắm.”

Giả vờ giả vịt...

Tống Vãn Huỳnh hoàn toàn không để tâm đến lời cô ta: “Cô gọi một tiếng ‘anh Văn’ lại một tiếng ‘anh Văn’, nghe thân thiết ghê nhỉ?”

“Tất nhiên là thân rồi. Hồi du học ở nước ngoài, anh Văn là đàn anh của tôi, giúp đỡ tôi rất nhiều.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu: “Thì ra là vậy, vậy chắc quan hệ giữa cô và Văn Nghiên rất tốt nhỉ?”

“Tất nhiên. Hơn nữa anh tôi còn là bạn học của anh ấy, hai người là bạn thân thiết nhất.”

“Quan hệ tốt như thế, sao tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc đến cô?”

Tô Mạn Hi cười lạnh: “Sao anh ấy phải nhắc đến tôi trước mặt cô? Trước kia ba chúng tôi thường xuyên chơi cùng nhau. Dù anh ấy cưới vợ rồi ít liên lạc hơn nhưng tôi tin tình cảm giữa chúng tôi sẽ không phai nhạt.”

“Vậy nếu không có tôi, cô và anh Văn chắc đã thành một cặp?”

Tô Mạn Hi sững người, vô thức liếc mắt nhìn về phía Văn Nghiên ở chỗ không xa.

Ánh mắt của Tô Mạn Hi đầy lưu luyến, Tống Vãn Huỳnh sao có thể không nhìn ra mối tình đơn phương ẩn giấu kia?

Nếu là người khác có lẽ cô còn cảm thấy áy náy. Nhưng đối diện là Tô Mạn Hi — người từng muốn phong sát Minh Vi, cô chẳng có tí gánh nặng tâm lý nào cả.

Trước mặt người từng có xích mích với mình, cô tuyệt đối không thể thua.

“À, cô nói đúng, Văn Nghiên không thích tôi, anh ấy chẳng có tí tình cảm nào với tôi, làm sao sánh được với tình cảm sâu đậm của các người hồi du học. Nhưng mà biết sao được? Dù anh ấy không thích tôi, mỗi tối vẫn phải ngủ chung phòng chung giường với tôi. Dạ tiệc từ thiện thì bạn gái đi cùng cũng chỉ có thể là tôi. Chỉ cần tôi không đồng ý ly hôn, anh ấy chẳng thể làm gì khác được.”

Tống Vãn Huỳnh rất biết cách đâm trúng tim người.

Và rất không may, Tô Mạn Hi đã bị đâm trúng như cái rổ.

Cô ta tức đến run người: “Tống Vãn Huỳnh, cô đừng có đắc ý! Tôi không tin anh Văn sẽ mãi chịu đựng cô!”

“Anh ấy không chịu cũng phải chịu. Cả đời này tôi sẽ bám lấy anh ấy. Anh ấy không thích tôi cũng không sao, đẹp trai như vậy, ngày nào ngắm vài lần cũng thấy mãn nhãn. Cô nói xem có đúng không?” – Tống Vãn Huỳnh tỏ vẻ xin lỗi nhìn cô ta – “Thật ngại quá, đời này cô và anh Văn định sẵn là không có kết quả đâu. Đời này anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi. Nghe tôi khuyên một câu, cô xinh đẹp như vậy, gia thế tốt như vậy, đàn ông ngoài kia thiếu gì, sao cứ phải nhớ thương chồng người ta?”

Lời vừa dứt, eo cô bỗng bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt.

Tống Vãn Huỳnh giật mình, quay đầu lại thì thấy Văn Nghiên– người vừa còn đang uống rượu trong đám đông – giờ đã đứng ngay bên cạnh mình.

Văn Nghiên bình tĩnh nhìn cô: “Không phải đã nói là đừng chạy lung tung sao? Em đang nói gì đấy?”

“Em đang nói chuyện vui với cô Tô đây mà, nghe cô ấy kể chuyện quá khứ của hai người thú vị lắm.”

“Chuyện quá khứ?” – Văn Nghiên nhìn sang Tô Mạn Hi – “Chuyện quá khứ gì?”

Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Văn Nghiên, lòng Tô Mạn Hi chua xót, nghiến răng nói: “Anh Văn, em chỉ là tiện miệng nói chuyện với cô ấy…”

Tống Vãn Huỳnh nhanh miệng: “Cô ấy nói hồi hai người du học, anh rất chăm sóc cô ấy, anh trai cô ấy lại là bạn thân nhất của anh, ba người hay chơi với nhau. Em nghe mà ghen tỵ ghê đó, tình cảm giữa ba người chắc là sâu đậm lắm.”

Cánh tay ôm eo cô siết chặt lại — là lời cảnh cáo của Văn Nghiên.

“Nói năng cho đàng hoàng.”

“Em đang nói đàng hoàng mà, đều là lời cô Tô nói với em đó.”

Văn Nghiên nhìn về phía Tô Mạn Hi: “Mạn Hi, chuyện quá khứ đã qua rồi, tôi thấy không cần thiết phải nhắc lại.”

Tô Mạn Hi cười khổ: “Đúng vậy, đều đã qua rồi. Em vốn cũng không muốn nhắc lại. Nhưng anh Văn, anh từng nói với em sau này muốn cưới một cô gái thế nào… anh nói sẽ cưới người mà anh yêu, anh còn nhớ những lời mình từng nói không?”

Văn Nghiên mặt không biểu cảm nhìn cô: “Tôi nói rồi, chuyện cũ không cần phải nhắc lại. Nếu không còn chuyện gì nữa, mời cô đi cho.”

Dù Văn Nghiên không trả lời thẳng nhưng câu nói đó đã là câu trả lời.

Tô Mạn Hi nhìn chằm chằm cánh tay anh đang ôm eo Tống Vãn Huỳnh: “Anh Văn, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, hà tất gì phải giả vờ trước mặt em?”

Văn Nghiên không nói gì.

Thái độ lạnh lùng đến mức khiến Tô Mạn Hi đỏ mắt, cô ta hung hăng liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh một cái: “Em biết rồi, em đi trước.”

Nói xong vội vã rời khỏi.

Thấy cô ta đã đi xa, Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn Văn Nghiên nở nụ cười: “Người ta đi rồi, anh có thể bỏ tay khỏi eo tôi chưa anh Văn?”

“… Em không thể nói chuyện đàng hoàng được à?”

“Tôi nói rất đàng hoàng mà. Nói đi cũng phải nói lại, cô Tô kia vừa xinh đẹp vừa là đàn em của anh, lại môn đăng hộ đối, quan trọng nhất là luôn thầm yêu anh. Đến mức anh kết hôn rồi mà cô ấy vẫn không quên được. Mà cũng đúng thôi, anh ưu tú như vậy, có người nhớ mãi không quên cũng là chuyện bình thường. Tôi đây cũng ưu tú, chắc cũng có người nhớ mãi không quên.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 119: Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi (2)


Văn Nghiên nheo mắt: “Em nói câu nào cũng không quên tự khen mình một câu.”

Tống Vãn Huỳnh thản nhiên đáp: “Thì tôi chỉ nói thật thôi mà. Anh xem cô Tô kìa, nói thẳng với tôi là đang đợi anh chán ghét tôi rồi ly hôn, vậy mà tôi còn chẳng tức giận. Sau này anh cũng học cách rộng lượng chút được không? Chúng ta tuy là vợ chồng nhưng nước sông không phạm nước giếng, không nhất thiết phải sống như tu hành đâu, anh thấy sao?”

“Em đừng có mơ!”

“…”

“Tống Vãn Huỳnh, đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì. Tôi và Tô Mạn Hi trước đây chỉ từng tiếp xúc trong thời gian du học ở nước ngoài, cũng chỉ là bạn bè, bạn học bình thường. Em đừng có suy diễn lung tung.”

“Tôi chỉ mới nói có hai câu sao anh đã nổi nóng rồi? Được rồi, tôi không nói nữa, thế được chưa? Nhưng mà người ta là con gái, lại si tình với anh như vậy, anh cũng không định nói gì sao?” – Tống Vãn Huỳnh cố tình cao giọng giả vờ làm nũng: “Anh Văn~”

Văn Nghiên cảm thấy mình thật dư thừa khi bước tới đây, định quay người bỏ đi.

Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa chịu tha, tiếp tục giả giọng gọi: “Anh Văn, anh Văn à, nói gì đi chứ.”

“…” Văn Nghiên suýt nữa bật cười vì tức, bình tĩnh nhìn cô: “Em muốn ly hôn với tôi thật sao?”

“Nếu anh cần tôi nhường vị trí, tôi có thể ly hôn.”

“Thế sao lúc nãy tôi nghe em nói, đời này em sẽ bám lấy tôi, tôi là của em, chỉ có thể là của em?”

Nụ cười ranh mãnh trên mặt Tống Vãn Huỳnh vụt tắt: “Anh đúng là vô vị thật đấy, lại nghe lén nữa à?”

Văn Nghiên nhếch môi khẽ cười: “Lần sau không muốn tôi nghe thấy thì lúc nói chuyện nhớ cẩn thận.”

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, vừa định phản bác thì bỗng nhìn thấy Minh Vi mặc váy dài màu xám bạc bước vào từ cổng chính liền tạm quên hết mọi chuyện liên quan đến Văn Nghiên và Tô Mạn Hi, vội vàng sải bước chạy đến chỗ cô ấy.

“Chị ơi! Sao giờ chị mới tới, em đợi chị lâu lắm rồi!”

“Trên đường bị kẹt xe một chút, sao thế, đợi lâu rồi à?”

“Em sắp chán chết luôn, may mà chị tới! Hôm nay chị đẹp quá trời luôn đó.” – Tống Vãn Huỳnh lập tức khoác tay Minh Vi, vẫy tay về phía Văn Nghiên rồi tiếp tục thì thầm với Minh Vi: “Chị ơi, em nói chị nghe, cái cô Tô Mạn Hi từng đối đầu với chị cũng có mặt đấy, nãy còn kiếm chuyện với em nữa, chị cẩn thận kẻo bị cô ta cố ý gây rắc rối.”

“Cô ta kiếm chuyện với em? Vì sao?”

Tống Vãn Huỳnh đưa cho Minh Vi một ly champagne, trong đầu nghĩ chị ấy còn chưa biết vụ cô từng tìm đến Tô Ngự vì chuyện Tô Mạn Hi phong sát chị nên chỉ nói mơ hồ: “Vì chuyện chương trình lần trước em thế chỗ cô ta ấy mà. Thế là cô ta kiếm chuyện.”

“Chuyện đó không phải đã qua rồi sao? Giờ cô ta vẫn còn tìm em gây sự?”

“Chương trình gần đây mới chiếu mà, rồi lại có người trên mạng tung tin bôi xấu em. Cô ta thì vui mừng ra mặt, còn nói kiểu mỉa mai ‘cảm ơn cô đã thay tôi gánh hoạ’. Nhưng chị yên tâm, em cũng chẳng vừa, nói móc lại không thiếu câu nào. Cô ta kiêu ngạo như vậy, vừa mở miệng ra là đòi phong sát chị, em chẳng nể nang gì đấu miệng một hồi khiến cô ta tức đỏ mặt bỏ đi luôn. Dù sao thì em cũng không thua!”

Minh Vi bật cười bất đắc dĩ: “Không thua là được rồi, em cũng ghê gớm phết đấy.”
 
Back
Top Bottom