Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 120: Không sao đâu, Văn tiên sinh nhiều tiền lắm (1)


Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, số người được mời đến buổi dạ tiệc từ thiện ngày càng đông.

Tống Vãn Huỳnh không quen biết nhiều người trong buổi tiệc này, suốt cả buổi đều đi theo bên cạnh Minh Vi cùng cô ấy làm quen với những người bạn mới.

Sau khi Minh Vi giới thiệu xong Tống Vãn Huỳnh, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Người đời luôn biết nhìn mặt mà đối xử, chỉ cần nhìn vào hai tập đoàn lớn Văn thị và Trung Tuấn đang đứng sau lưng Tống Vãn Huỳnh, ai mà không nở một nụ cười thân thiện, trò chuyện xã giao vài câu.

Sự trưởng thành của người lớn bắt đầu từ những màn diễn xuất trên thương trường.

Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ những tình bạn “bằng nhựa” này nhưng vẫn vui vẻ trò chuyện với mọi người, cứ như thể là bạn thân mười mấy năm vậy.

Mãi cho đến khi ánh đèn trong hội trường dần sáng lên tạo nên không khí trang trọng, MC trên sân khấu nhắc nhở mọi người buổi dạ tiệc sắp bắt đầu, đám đông mới luyến tiếc tản ra.

Vị trí của Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi không cùng một chỗ, nhưng may mắn là bên cạnh Minh Vi còn trống một chỗ nên cô liền ngồi xuống đó.

Vừa ngồi xuống cô đã ghé tai Minh Vi thì thầm: “Chị à, chị giỏi thật đó, quen biết nhiều người như vậy.”

“Thật ra không hẳn là quen, chị chỉ nhớ tên và mặt họ thôi, chào hỏi xã giao một chút, toàn là mấy câu khách sáo.” Minh Vi cười nhìn Tống Vãn Huỳnh. “Vừa rồi thấy em nói chuyện vui vẻ, chị còn lo em sẽ thấy phiền, cảm thấy buồn chán.”

“Không đâu ạ, có chị ở đây thì em không bao giờ cảm thấy buồn.”

“Dẻo miệng thật đấy.”

“Em nói thật mà.” Tống Vãn Huỳnh kéo ghế lại gần Minh Vi hơn một chút, “Chị ơi, lát nữa nếu chị có món nào muốn đấu giá thì cứ nói với em, em sẽ giúp chị ra tay!”

“Sao em lại muốn giúp chị đấu giá?”

“Là anh cả dặn em đó, bảo em tối nay phải chăm sóc chị thật tốt.”

Minh Vi bật cười: “Em thích món nào thì cứ tự mình đấu giá, không cần lo cho chị. Chị thích cái gì thì chị sẽ tự ra tay.”

“Vâng ạ.” Tống Vãn Huỳnh im lặng được khoảng mười giây rồi lại khẽ hỏi: “Chị ơi, chân của anh cả vẫn chưa có cảm giác gì ạ?”

“Chân của Văn Việt đâu phải chuyện một sớm một chiều là khỏi được, bao nhiêu năm rồi, từ từ thôi.”

Với mức độ tin tưởng của Văn Việt dành cho Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh có lý do để tin rằng chuyện Văn Việt có thể đứng dậy chắc chắn đã nói cho Minh Vi biết rồi.

Cô rất muốn từ Minh Vi dò hỏi thêm chút gì đó về kế hoạch sau này của Văn Việt, dù chỉ là vài lời bóng gió cũng được.

Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, dạo gần đây thái độ của Văn Việt với cô càng ngày càng lạnh nhạt, thậm chí còn lạnh hơn trước. Nhưng dạo gần đây cô đâu có làm gì sai, cũng không đắc tội với anh, chẳng qua là gần đây ở bên cạnh Minh Vi hơi nhiều một chút. Nếu vì lý do này thì…

Cũng không đến mức đó.

Hai anh em nhà họ Văn tuy có hơi để bụng nhưng cũng không đến mức vì chuyện nhỏ như vậy mà ghi hận cô thật.

Tống Vãn Huỳnh cuối cùng cũng bỏ qua nguyên nhân việc Văn Việt quá khó chiều, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy làm thân với chị Minh Vi dễ hơn nhiều.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 121: Không sao đâu, Văn tiên sinh nhiều tiền lắm (2)


Đang định đổi chủ đề để nói chuyện khác với Minh Vi thì một nhân viên hội trường bước đến, hơi cúi người nói với Tống Vãn Huỳnh:
“Chào cô Tống, xin lỗi đã làm phiền, buổi dạ tiệc từ thiện sắp bắt đầu, ngài Văn mời cô quay lại chỗ ngồi của mình.”

Tống Vãn Huỳnh nhíu mày nhìn về phía Văn Nghiên, “Tôi thấy chỗ tôi đang ngồi là chỗ trống mà, tôi có thể đổi chỗ được không?”

“Cái này…”

“Làm phiền anh giúp tôi mang thẻ chỗ ngồi đến đây, cảm ơn nhé.”

Ngữ khí không chút do dự khiến nhân viên khá khó xử, nhưng khiến anh khó xử không phải là vấn đề chỗ ngồi mà là… Văn Nghiên.

Anh ta đi đến bên cạnh Văn Nghiên khẽ nói: “Xin lỗi ngài Văn, cô Tống nói cô ấy muốn đổi chỗ.”

Văn Nghiên liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ríu rít trò chuyện với Minh Vi ở phía bên kia, khẽ thở ra một hơi: “Đổi chỗ cho tôi luôn đi.”

“Hả? …À, vâng!”

Nhân viên đặt thẻ chỗ ngồi của Tống Vãn Huỳnh lên bàn trước mặt cô rồi đặt thẻ của Văn Nghiên vào ghế bên cạnh cô. Khi Tống Vãn Huỳnh còn đang ngạc nhiên thì Văn Nghiên đã đi đến thản nhiên ngồi xuống.

“Anh cũng qua đây làm gì?”

Văn Nghiên liếc cô một cái, “Tống Vãn Huỳnh, cần tôi nhắc nhở em một câu không? Em là vợ tôi, tối nay chúng ta đến dự tiệc dưới danh nghĩa vợ chồng, cả buổi tối em không ở bên cạnh tôi lại đi theo…” Anh liếc sang Minh Vi bên cạnh cô, giọng càng nhỏ lại, “đi theo Minh Vi là sao hả?”

Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm: “Anh với mấy người kia nói chuyện chán chết, toàn nói về cổ phiếu với đầu tư, tôi không muốn nghe. Rồi rồi, tôi sẽ chú ý, giờ anh ngồi đây rồi thì đừng nói nữa.”

Nói xong cô lại quay đầu tiếp tục rì rầm với Minh Vi.

“……”

Ánh đèn trên sân khấu dần sáng lên, MC lên sân khấu giới thiệu khai mạc, tiếp theo là phần biểu diễn của nghệ sĩ do ban tổ chức mời để khuấy động không khí. Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Chung phu nhân – người chủ trì – bước lên sân khấu giới thiệu về buổi dạ tiệc từ thiện đêm nay đồng thời công bố sẽ thành lập một quỹ từ thiện. Tất cả tiền quyên góp sẽ được sử dụng để giúp đỡ trẻ em vùng núi đồng thời kêu gọi mọi người tham gia hội. Sau phần giới thiệu, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

“Quỹ từ thiện?” Mắt Tống Vãn Huỳnh sáng lên, “Chị Minh Vi, chị có muốn tham gia quỹ từ thiện này không?”

“Đương nhiên rồi.”

Tống Vãn Huỳnh lại quay sang Văn Nghiên, “Còn anh thì sao?”

“Cái gì?”

“Quỹ từ thiện mà Chung phu nhân lập đó, anh có định tham gia không?”

“Để xem đã.”

Tống Vãn Huỳnh khó chịu bĩu môi, phản diện đúng là phản diện, chẳng có tầm nhìn của nhân vật chính gì cả. Cơ hội tốt thế này bày ra trước mắt mà còn bảo phải suy nghĩ, người khác không biết chứ cô thì biết rất rõ, trong tương lai quỹ từ thiện này sẽ giúp ích rất nhiều cho nam nữ chính.

“Suy nghĩ cái gì mà suy nghĩ, lát nữa tiệc xong chúng ta đi gặp Chung phu nhân nói chuyện gia nhập luôn!”

Văn Nghiên ngạc nhiên: “Gấp thế à?”

“Tất nhiên rồi! Việc thiện là trách nhiệm của mọi người!” Thấy Văn Nghiên vẫn không biểu hiện gì, Tống Vãn Huỳnh sốt ruột ngồi xích lại gần anh, nắm tay anh lắc lắc, “Đừng nghĩ nữa, đi không?”

Văn Nghiên như đang suy nghĩ.

“Trời ơi, nghĩ cái gì nữa, anh vừa nghĩ xong là người ta đã đóng sổ rồi! Đi! Nghe lời tôi!”

Nhìn dáng vẻ vội vàng không đợi nổi của cô, Văn Nghiên bất đắc dĩ: “Được rồi, đi.”

Lúc này trên sân khấu xuất hiện vật phẩm đấu giá đầu tiên của buổi tối: một bức thư họa của danh gia thư pháp đương đại – ông Trần Tiêu.

Ông Trần Tiêu là bậc tiền bối có địa vị cao trong giới thư pháp, mỗi bức thư họa đều là báu vật hiếm có, từng có một bức được đấu giá 3,82 triệu tệ tại sàn Christie's.

Mà bức tranh trước mắt có giá khởi điểm là 200 nghìn tệ.

Chẳng mấy chốc, dưới sân bắt đầu ra giá, chưa đầy ba phút giá khởi điểm từ 200 nghìn tệ đã bị đẩy lên 950 nghìn tệ.

Tống Vãn Huỳnh lần đầu tham gia đấu giá bị khí thế tranh giành ra giá của mọi người làm cho choáng váng – cứ như những con số họ nói ra chỉ là dãy số đơn giản vậy.

Cuối cùng sau một cuộc tranh giá gay gắt, bức thư họa của ông Trần Tiêu được bán với giá 1,45 triệu tệ.

Nhìn nhân viên cẩn thận mang bức tranh trên sân khấu đi rồi lại mang lên vật phẩm đấu giá thứ hai, lúc này Tống Vãn Huỳnh mới hoàn hồn. Cô ghé sát tai Văn Nghiên thì thầm: “Nếu tôi cũng muốn đấu giá thì ai trả tiền?”

“Tôi.”

Mắt Tống Vãn Huỳnh sáng rực: “Thật hả?”

Văn Nghiên nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của cô, nhỏ giọng dặn: “Thích thì cứ đấu nhưng đừng có giơ bảng bừa.”

“Yên tâm, tôi biết mà.”

Sau vòng đấu giá vừa rồi, Tống Vãn Huỳnh đã nắm được tinh túy của đấu giá.

Vật phẩm thứ hai là một bánh trà Phổ Nhĩ – Hồng Tiêu Tống Phẩm.

“Hồng Tiêu Tống Phẩm?” Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Văn Nghiên, “Lần trước anh tặng trà cho ba tôi có phải là loại này không?”

Văn Nghiên gật đầu.

“Tin rằng mọi người không còn xa lạ gì với thương hiệu trà Tống Phẩm. Nhờ đặc tính càng để lâu càng thơm của trà Phổ Nhĩ, nó mang tính chất đầu tư cao. Loại trà cổ thế này rất hiếm và có giá trị sưu tầm cực cao. Năm 2016 tại một buổi đấu giá, Hồng Tiêu Tống Phẩm từng được bán với giá 2,6 triệu tệ. Hôm nay là sản phẩm do ông Trần Dương quyên tặng, giá khởi điểm là 350 nghìn tệ, mỗi lần ra giá không dưới 20 nghìn, bắt đầu đấu giá!”

“Đắt vậy luôn hả?” Nghe MC giới thiệu, Tống Vãn Huỳnh suýt há hốc mồm. Cô đè nén sự chấn động trong lòng hạ giọng hỏi Văn Nghiên: “Anh tặng ba tôi cũng đắt vậy sao?”

“Cũng gần vậy.”

Tống Vãn Huỳnh sốc không nói nên lời: “Lần trước ở nhà tôi còn thấy trà đó ngon, định bảo dì nấu mấy quả trứng trà ăn nữa cơ.”

Văn Nghiên: “……”

“May mà chưa nấu.”

Đúng lúc Tống Vãn Huỳnh đang âm thầm may mắn vì suýt chút nữa làm phí của trời thì cuộc đấu giá đã bắt đầu. Bánh trà Hồng Tiêu Tống Phẩm từ giá khởi điểm 350 nghìn tệ nhanh chóng bị đẩy lên đến 1,3 triệu tệ. Nghe giọng thì có vẻ có mấy người rất quyết tâm.

Tống Vãn Huỳnh chợt nhớ, lần trước khi Tống Chính Huy thưởng cho cô 50 nghìn, cô từng ra trung tâm thương mại mua cho ông một bánh trà Phổ Nhĩ hết 5,8 nghìn tệ, hôm đó đưa quà Tống Chính Huy còn nâng niu đặt cạnh bánh Hồng Tiêu Tống Phẩm như báu vật.

Lúc đó cô còn cảm thán rằng trà này quá đắt nhưng bây giờ nhìn lại bánh trà 5.800 tệ mà đặt cạnh Hồng Tiêu Tống Phẩm trị giá 2,6 triệu tệ thì đúng là nâng tầm cho bánh trà 5.800 đó rồi.

Dưới sân khấu, phiên đấu giá Hồng Tiêu Tống Phẩm đã bước vào giai đoạn gay cấn. Khi giá lên đến 2,1 triệu tệ, thời gian giữa các lượt ra giá rõ ràng kéo dài hơn nhiều.

“Hồng Tiêu Tống Phẩm là loại trà cổ trăm năm có tiếng trong giới, được mệnh danh là cực phẩm trong các loại trà, vô cùng hiếm thấy. Có ai ra giá cao hơn 2,1 triệu không? 2,1 triệu lần thứ nhất, 2,1 triệu lần thứ hai, 2,1 triệu lần thứ ba... Thành giao!”

Tiếng vỗ tay vang lên.

Tống Vãn Huỳnh tò mò nhìn về phía người đấu giá thành công – là một người đàn ông trông tuổi tác chừng ngang ngửa với Tống Chính Huy.

Người trung niên và cao tuổi thích uống trà, cũng dễ hiểu.

Sau đó, món đấu giá thứ ba được mang lên sân khấu. Sau khi trải qua cơn sốc về giá ở hai món đầu tiên, Tống Vãn Huỳnh đã bình tĩnh hơn nhiều. Chỉ là mấy món tiếp theo đều không phải thứ cô thích nên cũng không giơ bảng.

Món đấu giá thứ năm là một chiếc nhẫn kim cương xanh, tính đến hiện tại thì đây là món có giá trị lớn nhất, cũng là một sự đóng góp cực kỳ hào phóng. Giá khởi điểm là 500.000 tệ.

Vừa dứt lời, người đấu giá bên dưới liền bắt đầu ra giá, chỉ trong vài phút đã từ 500.000 tệ tăng lên đến 3.580.000.

Tống Vãn Huỳnh thấy chiếc nhẫn này khá đẹp, nghĩ rằng có lẽ cũng hợp với "Phu nhân của Văn tiên sinh", liền giơ bảng số.

“Tống tiểu thư ra giá 3.600.000 tệ, còn ai ra giá cao hơn Tống tiểu thư không? 3.600.000 tệ lần thứ nhất, 3.600.000 tệ lần thứ hai…”

“Tô tiểu thư ra giá 3.620.000 tệ, còn ai ra giá cao hơn nữa không?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Tô tiểu thư ra giá.

Chỉ thấy Tô Mạn Hi cách đó không xa đang nhìn cô với ánh mắt khiêu khích, rõ ràng là cố ý đối đầu với cô.

Tống Vãn Huỳnh chẳng mảy may để ý, vẫn bình tĩnh tiếp tục giơ bảng.

“Tống tiểu thư 3.640.000 tệ!”

Tô Mạn Hi lại giơ bảng.

“Tô tiểu thư 3.700.000 tệ!”

Tống Vãn Huỳnh lại ra giá.

Tô Mạn Hi không chịu thua.

Qua vài lượt, chiếc nhẫn kim cương xanh đã bị hai người đẩy lên giá 4.150.000 tệ.

Minh Vi thấy Tống Vãn Huỳnh tranh giành đầy khí thế với Tô Mạn Hi liền nhỏ giọng khuyên:
“Vãn Huỳnh, đừng tức giận vì chuyện này.”

“Chị Minh Vi, không sao đâu, Văn tiên sinh nhiều tiền lắm!”

Văn Nghiên liếc cô một cái, không nói gì.

“Tống tiểu thư 4.250.000!”

Sau khi người dẫn chương trình đọc giá, Tô Mạn Hi không giơ bảng ngay, hình như bị Tô Ngự bên cạnh khuyên nhủ mấy câu, cô ta do dự rồi đặt bảng số xuống.

Tống Vãn Huỳnh đắc ý mỉm cười với cô ta, dáng vẻ như chắc chắn sẽ thắng, nhìn vào chỉ khiến người khác tức điên.

Quả nhiên Tô Mạn Hi nghiến răng, không để ý đến lời khuyên của Tô Ngự tiếp tục giơ bảng.

“Tô tiểu thư 4.350.000! Có ai ra giá cao hơn không? 4.350.000 lần thứ nhất, 4.350.000 lần thứ hai, 4.350.000 lần thứ ba...”

Ngay lúc Tô Mạn Hi quyết định lần này sẽ không giơ bảng nữa để Tống Vãn Huỳnh phải trả giá cao lấy chiếc nhẫn thì tiếng búa chốt đơn vang lên.

Tô Mạn Hi sững người, theo bản năng nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh làm mặt xấu chọc tức cô ta.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 122: Giàu đến mức không còn coi tiền ra gì


Chiếc nhẫn kim cương xanh tuy đẹp nhưng cũng không đến mức phải đấu giá bằng được. Tống Vãn Huỳnh sau khi thấy Tô Mạn Hi liên tiếp theo sát mức giá của mình thì đã hiểu ngay — Tô Mạn Hi đang cố tình gây sự với cô.

Cũng đúng lúc bị Tống Vãn Huỳnh chọc tức đến không chịu nổi, chỉ cần cô khẽ khiêu khích, Tô Mạn Hi đã lập tức mất kiểm soát.

Xem ra đàn ông đúng là thứ không đáng tin — dễ khiến người ta mất lý trí.

Minh Vi hạ giọng hỏi: “Em cố ý à?”

“Là cô ta cố ý gây chuyện trước, em chỉ nhân cơ hội phản đòn một chút thôi. Không thì em thèm để ý cô ta làm gì. Cứ tưởng mình thông minh lắm, giờ thì nhảy xuống hố rồi, nhưng mà…” — Tống Vãn Huỳnh nở nụ cười tinh quái — “vì từ thiện mà góp sức, bọn trẻ ở vùng núi sẽ cảm ơn cô ta đấy.”

Minh Vi bất đắc dĩ bật cười: “Vậy bây giờ cơn giận của em cũng tắt rồi chứ?”

“Ừm, chỉ cần cô ta không chọc vào em thì em cũng chẳng buồn để ý làm gì.” Nói xong cô quay sang liếc nhìn người bên cạnh, “Tôi vừa gài bẫy em gái của bạn thân anh đấy, anh không giận chứ?”

Văn Nghiên liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Em vui là được.”

Tâm trạng Tống Vãn Huỳnh lúc này rất tốt, nhưng người vừa thắng được chiếc nhẫn kim cương xanh — Tô Mạn Hi — thì chẳng vui vẻ gì cho cam.

Trong tiệc từ thiện, hơn bốn trăm vạn đối với nhà họ Tô cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Nhưng viên kim cương xanh này chất lượng lại chẳng có gì nổi bật, bị Tống Vãn Huỳnh nâng giá lên đến hơn bốn trăm vạn, nhìn thế nào cũng thấy cô ta giống như kẻ ngốc bị gài bẫy. Huống chi nhà họ Tô và người quyên tặng chiếc nhẫn vốn chẳng có mối quan hệ gì, việc ra mặt ủng hộ vốn chẳng đáng.

Trong những buổi đấu giá từ thiện, mỗi món đồ được đem ra đấu giá đều cần có người “nâng đỡ”. Có người thậm chí vì muốn kết giao mà cố tình nâng giá để tạo thiện cảm. Đây là luật ngầm trong những buổi đấu giá từ thiện, chẳng ai nói ra nhưng ai cũng hiểu.

Tô Mạn Hi giận đến nỗi trừng mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Anh! Là Tống Vãn Huỳnh, cô ta cố tình bẫy em! Anh phải trả thù cho em!”

Tô Ngự lạnh lùng liếc cô một cái, “Ngu xuẩn.”

“Anh!”

“Im đi, còn chưa đủ mất mặt à? Nếu em nghe lời anh thì đã không bị cô ta chơi xỏ rồi. Không biết thế nào là ‘thấy đủ thì dừng’ à?”

Tô Mạn Hi không cam lòng, “Em sẽ không để cô ta đắc ý! Anh chờ xem, em nhất định sẽ khiến cô ta trả giá đắt!”

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục.

Thật ra Tống Vãn Huỳnh hứng thú với bầu không khí đấu giá hơn là với các món đồ, ngoại trừ lần tức thời nổi hứng vừa rồi, những món sau đó cô đều không giơ bảng, thấy Minh Vi bên cạnh cũng chẳng mấy mặn mà, cô liền ghé qua nói chuyện phiếm với chị ấy.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên Văn Nghiên bên cạnh giơ tay lên.

“Sáu mươi lăm vạn! Ngài Văn ra giá sáu mươi lăm vạn, còn ai trả cao hơn không?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn lên món đồ đang được đấu giá trên sân khấu.

Đây là lần đầu tiên trong tối nay Văn Nghiên tham gia đấu giá, khiến cô có chút tò mò không biết thứ gì lại khiến anh để tâm như vậy.

Là một tác phẩm của danh sư nghiên mực trong nước — chiếc nghiên khắc hình “Thiên lý giang sơn đồ” của nghệ nhân Chung Phỉ.

Trước khi Văn Nghiên ra giá thì vẫn có vài người lác đác giơ bảng, nhưng sau khi anh ra tay, có thể vì biết rõ thực lực của anh hoặc cũng không muốn vì một chiếc nghiên mực mà đắc tội với anh nên tất cả đều bỏ cuộc. Văn Nghiên thuận lợi mua được nghiên với giá sáu mươi lăm vạn.

Thấy vậy, Tống Vãn Huỳnh có chút trầm ngâm liếc nhìn Văn Nghiên, khẽ mỉm cười.

Buổi đấu giá từ thiện đã đi qua hơn một nửa. Nửa đầu chương trình, ngoại trừ chiếc nhẫn kim cương xanh bị đội giá do Tô Mạn Hi cố tình đấu với Tống Vãn Huỳnh thì các món khác đều có giá khá ổn định. Tống Vãn Huỳnh biết, đó là bởi những món đấu giá "nặng ký" vẫn chưa được mang ra.

Món đấu giá tiếp theo xuất hiện trên màn hình lớn.

“Thưa quý vị, tiếp theo đây là tác phẩm ‘Giang Nam xuân vũ đồ’ của họa sĩ thời Minh - Thanh Lý Phi Vân được ông Tiêu quyên tặng. Tác phẩm này có giá khởi điểm một triệu năm trăm nghìn, mỗi lần trả giá không dưới năm mươi nghìn. Cuộc đấu giá bắt đầu!”

Minh Vi thấy vậy, tư thế dựa lười biếng vào lưng ghế liền bất giác ngồi thẳng người, giữa những tiếng trả giá liên tiếp vang lên xung quanh, chị ấy cũng cầm lấy bảng số của mình.

Từ lúc bức “Giang Nam xuân vũ đồ” xuất hiện, Tống Vãn Huỳnh đã luôn chú ý đến động tác của Minh Vi. Cô nhanh chóng đè tay chị ấy xuống thì thầm: “Chị, nếu chị ra giá bây giờ, chị có tin là Tô Mạn Hi lại nhảy vào phá đám không?”

Cô liếc mắt về phía Tô Mạn Hi.

Trong tiểu thuyết là như vậy.

Bức tranh mà Minh Vi muốn — “Giang Nam xuân vũ đồ” — bị Tô Mạn Hi cố tình tranh giá, nhiều lần nâng giá một cách ác ý, cuối cùng khiến Minh Vi phải bỏ thêm hơn một triệu bảy trăm nghìn mới đấu giá thành công.

Một triệu bảy trăm nghìn đó!

Đó là một số tiền đủ để mua một căn nhà kha khá tại một thành phố hạng hai rồi đấy.

Dù là đấu giá từ thiện nhưng nếu có thể dùng mức giá hợp lý để mua được thứ mình yêu thích thì đúng là một mũi tên trúng hai đích, ai lại không muốn?

Hơn nữa, cô sẽ không để Minh Vi rơi vào cái bẫy mà mình vừa trải qua. Tuyệt đối không để Tô Mạn Hi nắm thóp.

“Nhưng bức tranh này rất quan trọng với chị.”

“Chị Minh Vi đừng vội, tranh chắc chắn là của chị. Chỉ là có một số cái giá không cần thiết thì tốt nhất đừng trả, đừng biến mình thành con ngốc giống Tô Mạn Hi.”

Nói rồi Tống Vãn Huỳnh mỉm cười quay sang nhìn Văn Nghiên.

Văn Nghiên bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của cô liền hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”

“Ai bảo cả tôi và chị Minh Vi đều bị phiền phức vì anh. Cho nên anh phải có trách nhiệm.”

“Muốn tôi làm gì thì nói thẳng.”

Tống Vãn Huỳnh nhét bảng số vào tay Văn Nghiên rồi kéo tay anh giơ lên.

“Ngài Văn ra giá hai triệu tám trăm nghìn! Có ai trả cao hơn không?”

Tống Vãn Huỳnh thản nhiên ngồi xuống như thể không liên quan gì đến mình, thong dong nói: “Lúc nãy anh đấu giá nghiên mực thì chẳng ai tranh với anh. Vậy bây giờ anh giúp chị Minh Vi đấu giá bức tranh này đi. Chắc Tô Mạn Hi sẽ không dám nâng giá với anh đâu.”

Quả nhiên sau khi Văn Nghiên ra giá, Tô Mạn Hi liên tục liếc về phía anh, trông rất do dự nhưng cuối cùng vẫn không giơ bảng thêm lần nào nữa.

“Ba triệu không trăm lẻ năm nghìn, ngài Triệu ra giá ba triệu không trăm lẻ năm nghìn! Có ai trả cao hơn không?”

Thấy Văn Nghiên chưa giơ bảng, Tống Vãn Huỳnh hối thúc: “Anh làm gì thế, mau ra giá đi!”

Văn Nghiên xoay bảng số trong tay, chậm rãi nói: “Ra vẻ đương nhiên quá nhỉ? Em định cảm ơn tôi thế nào?”

Tống Vãn Huỳnh lầm bầm: “Chứ không phải do anh mà Tô Mạn Hi mới…”

Văn Nghiên ghé sát tai cô, nói nhỏ một câu chỉ để hai người nghe được. Tống Vãn Huỳnh sững lại, mấy giây sau thấy người dẫn chương trình sắp gõ búa, cô cắn răng gật đầu.

Văn Nghiên mỉm cười giơ bảng.

“Ba triệu một trăm nghìn! Ngài Văn ra giá ba triệu một trăm nghìn! Có ai trả cao hơn không?” Người dẫn chương trình nhìn quanh hội trường, “Ba triệu một trăm nghìn lần một, ba triệu một trăm nghìn lần hai, ba triệu một trăm nghìn lần ba… Gõ búa! Giao dịch thành công!”

Cuối cùng bức “Giang Nam xuân vũ đồ” được đấu giá thành công với mức giá ba triệu một trăm nghìn.

Minh Vi gật đầu cảm ơn Văn Nghiên rồi quay sang hỏi nhỏ Tống Vãn Huỳnh: “Nãy cậu ấy nói gì với em vậy?”

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi: “Lại uy h**p em phải đồng ý yêu cầu của anh ấy.”

“Yêu cầu gì?”

“Cũng không phải yêu cầu quá đáng gì…” Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, “Thôi, không quan trọng lắm, để lát nữa đấu giá xong rồi nói.”

Khi người dẫn chương trình nhìn thấy món đấu giá tiếp theo, anh ta mỉm cười đầy ẩn ý.

“Thưa quý vị, món tiếp theo chắc hẳn đã được nhiều người chờ đợi — ‘The Clark pink’. Đây là viên kim cương hồng nặng khoảng tám carat do lão phu nhân Trần Bội Vân quyên tặng. Bà Trần là người có nhiều đóng góp trong sự nghiệp từ thiện, hỗ trợ rất nhiều cho các hoạt động công ích. Tại đây xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến tấm lòng của bà. Viên kim cương này có giá khởi điểm ba triệu năm trăm nghìn, mỗi lần trả giá không dưới năm mươi nghìn. Cuộc đấu giá bắt đầu!”

Ngay khi viên kim cương hồng xuất hiện trên màn hình lớn, Tống Vãn Huỳnh hít một hơi thật sâu.

Viên kim cương hồng thật sự quá đẹp.

So với kim cương trắng thông thường, kim cương màu có điều kiện hình thành khắt khe hơn rất nhiều, trong đó đặc biệt hiếm là kim cương hồng và đỏ. Trong mười nghìn viên kim cương thì chỉ có một viên có màu tự nhiên, còn kim cương hồng thì chỉ chiếm chưa đến 2% tổng sản lượng toàn cầu.

Chính vì vậy mỗi khi có kim cương hồng được mang ra đấu giá, giá cuối cùng thường sẽ cao gấp hai hoặc ba lần giá trị ước tính.

Tiếng hô giá vang lên không ngớt bên tai, chỉ trong chớp mắt, giá từ ba triệu năm trăm nghìn đã vọt lên đến sáu triệu ba trăm nghìn.

Tống Vãn Huỳnh nhìn bảng số trong tay, cảm giác như có con kiến bò trong lòng.

Đẹp quá, thật sự quá đẹp!

Muốn quá, thật sự rất muốn!

Nhưng mà — đắt. Rất đắt.

Ngay cả Tô Mạn Hi cũng đã giơ bảng đến ba lần nhưng vẫn bị tiếng hô giá của người dẫn chương trình nhấn chìm.

“Thích à?” Minh Vi ngồi bên cạnh nhìn ra sự thích thú trong mắt Tống Vãn Huỳnh, “Sao không đấu giá?”

Tống Vãn Huỳnh chỉ mỉm cười, không nói gì.

Cô biết, với thực lực của nhà họ Tống hay nhà họ Văn, cho dù có thêm bao nhiêu người tham gia đấu giá cô vẫn có thể giành được viên kim cương đó. Nhưng khi nghe thấy mức giá đã lên đến bảy triệu tám trăm nghìn, cô lại không thể dứt khoát ra tay.

Trước đó đấu với Tô Mạn Hi cũng chỉ là hành động bốc đồng nhất thời, chủ yếu là do tò mò. Nhưng bây giờ để cô thật sự bỏ ra một con số lên đến tám chữ số chỉ để mua một món đồ trang sức… thì cô vẫn chưa đủ can đảm.

“Chín triệu bảy trăm năm mươi nghìn, Tô tiểu thư ra giá chín triệu bảy trăm năm mươi nghìn, còn ai ra giá cao hơn không? Chín triệu bảy trăm năm mươi nghìn lần thứ nhất, chín triệu bảy trăm năm mươi nghìn lần thứ hai…”

Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Tô Mạn Hi, nụ cười trên gương mặt Tô Mạn Hi rạng rỡ đến chói mắt, tựa như viên kim cương hồng đó đã sớm là vật trong tay cô ta.

Trong nguyên tác tiểu thuyết, không có việc Văn Nghiên tham gia đấu giá, Tô Mạn Hi thực sự đã thành công đem viên kim cương hồng này về tay, dù với cái giá không hề rẻ.

“Chín triệu tám trăm nghìn, Văn tiên sinh ra giá chín triệu tám trăm nghìn!”

Tống Vãn Huỳnh sững người, trong cơn kinh ngạc pha lẫn hoài nghi nhìn về phía Văn Nghiên.

Văn Nghiên làm như không hề hay biết ánh nhìn ấy của cô.

“Chín triệu chín trăm nghìn! Tô tiểu thư ra giá chín triệu chín trăm nghìn.”

“Mười triệu! Văn tiên sinh ra giá mười triệu!”

“Mười triệu không trăm năm mươi nghìn, Tô tiên sinh ra giá mười triệu không trăm năm mươi nghìn.”

Văn Nghiên mặt không biểu cảm tiếp tục đấu giá.

Sau ngưỡng mười triệu, người còn tham gia đấu giá tại hiện trường chỉ còn lại hai người là Văn Nghiên và Tô Ngự. Cả hai không ai nhường ai, cuối cùng đẩy mức giá lên đến mười ba triệu và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

“Văn tiên sinh ra giá mười bốn triệu tám trăm nghìn, còn ai ra giá cao hơn không?”

Văn Nghiên từ xa nhìn Tô Ngự một cái.

Tô Ngự cũng không hề e ngại mà nhìn lại, dứt khoát giơ biển số.

“Mười bốn triệu chín trăm nghìn, Tô tiên sinh ra giá mười bốn triệu chín trăm nghìn!”

Tống Vãn Huỳnh khẽ kéo tay áo Văn Nghiên thấp giọng nói: “Đừng kích động, biết đâu Tô Ngự vì muốn trả thù cho em gái nên đang cố tình đẩy giá lên, anh phải bình tĩnh một chút.”

Văn Nghiên đáp nhẹ: “Chỉ là mười lăm triệu thôi, chưa đến mức nghiêm trọng.”

Người chủ trì nhìn về phía Văn Nghiên mỉm cười nói: “Văn tiên sinh ra giá mười lăm triệu, còn ai ra giá cao hơn không?”

“…” Tống Vãn Huỳnh cảm thấy quan niệm về tiền bạc của mình đã hoàn toàn sụp đổ trước sự xa xỉ vô nhân đạo của buổi đấu giá này.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 123: Cướp đi thứ người khác yêu thích thì còn gọi gì là bạn bè? (1)


"Văn tiên sinh ra giá mười tám triệu, còn ai ra giá cao hơn không?"

"Tô tiên sinh ra giá mười tám triệu hai trăm nghìn!"

"Văn tiên sinh ra giá mười tám triệu năm trăm nghìn, còn ai ra giá cao hơn không?"

Lúc mức giá đạt đến mười lăm triệu, tim Tống Vãn Huỳnh đập thình thịch không ngừng.

Giá được hô đến mười sáu triệu, Tống Vãn Huỳnh dần điều chỉnh lại hơi thở.

Khi giá tăng lên mười bảy triệu, cô bắt đầu quen dần.

Đến lúc con số là mười tám triệu, Tống Vãn Huỳnh đã hoàn toàn tê liệt, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ kiểu “hôm nay tôi phải xem rốt cuộc ai có thể mang được viên kim cương hồng này về tay” như thể đang xem kịch.

Nhưng mà Tô Mạn Hi chẳng phải nói Văn Nghiên và Tô Ngự là bạn học thời du học ở nước ngoài, là bạn tốt nhất sao? Vậy mà lại tranh nhau một viên kim cương hồng, hoàn toàn không nể mặt chút nào.

Hay là đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết khiến hai người họ tuyệt giao rồi?

Tình anh em plastic của đàn ông quả nhiên cũng chỉ đến thế mà thôi.

"Hai mươi mốt triệu hai trăm nghìn, Tô tiên sinh ra giá hai mươi mốt triệu hai trăm nghìn, còn ai ra giá cao hơn không?"

Không biết từ lúc nào, giá đã bị đẩy lên tới hai mươi triệu, không ít người trong hội trường bắt đầu thì thầm bàn tán.

Không phải vì giá viên kim cương quá cao — kim cương hồng vốn đã hiếm, mức giá gấp đôi gấp ba trong phiên đấu giá là chuyện bình thường, hôm nay giá như thế cũng không phải không tưởng — mà là họ kinh ngạc vì mối quan hệ giữa Văn Nghiên và Tô Ngự xưa nay vẫn được xem là thân thiết, vậy mà trước mắt bao người lại không hề nương tay vì một viên kim cương.

Tống Vãn Huỳnh ngáp một cái, lười biếng tựa vào lưng ghế nhỏ giọng nói với Minh Vi bên cạnh:
“Chị, chị nghĩ hai người họ ai sẽ giành được viên kim cương hồng này?”

“Em muốn ai thắng?”

“Đương nhiên là mong Văn Nghiên thắng rồi!”

“Vậy thì được rồi còn gì.”

“Muốn và đoán là hai chuyện khác nhau, một cái là chủ quan, một cái là khách quan, sao có thể đánh đồng được.”

Minh Vi nhìn vẻ mặt ngái ngủ của cô khẽ bật cười:
“Sao chị cảm thấy em chẳng sốt ruột gì cả vậy?”

Tống Vãn Huỳnh mơ màng hỏi lại:
“Sốt ruột? Em sốt ruột chuyện gì cơ?”

Minh Vi bị vẻ mặt ngơ ngác ấy chọc cười — chẳng lẽ con bé này còn chưa nhận ra viên kim cương hồng mà Văn Nghiên đang đấu giá là để tặng cho cô sao?

Tống Vãn Huỳnh không nhận ra nên Minh Vi cũng không nói thêm.

Nghe lời Minh Vi xong, Tống Vãn Huỳnh — người nãy giờ bị những con số khổng lồ làm cho choáng váng — cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Tuy rằng cô và Văn Nghiên không hợp nhau nhưng trong mắt người ngoài họ vẫn là vợ chồng. Như người ta vẫn nói, vợ chồng đồng lòng gắn bó keo sơn.

Nếu viên kim cương này thật sự bị Tô Ngự lấy đi thì mất mặt không chỉ là Văn Nghiên.

Nghĩ vậy, ánh mắt vốn đã không thiện cảm của Tống Vãn Huỳnh khi nhìn Tô Ngự lại càng thêm sắc lạnh.

"Hai mươi mốt triệu hai trăm nghìn lần thứ nhất, hai mươi mốt triệu hai trăm nghìn lần thứ hai..."

Thấy Văn Nghiên vẫn chưa giơ bảng, Tống Vãn Huỳnh nhỏ giọng hỏi:
“Anh đã hô đến hai mươi triệu rồi, sao lại không giơ nữa?”

Văn Nghiên nhướn mày:
“Không phải chính em nói Tô Ngự vì trả thù cho em gái nên đang cố tình đẩy giá lên à? Kêu anh phải bình tĩnh chút đó thôi?”

“… Anh đã hô tới hai mươi triệu rồi mà lại bỏ cuộc như thế, người ta còn tưởng anh không bằng Tô Ngự về tài lực hay khí thế nữa ấy. Với lại tôi thấy sống ở đời vẫn nên có chút nhiệt huyết, anh nói xem có đúng không?”

Văn Nghiên gật đầu: “Tôi thấy em nói rất có lý.”

Người chủ trì nhìn quanh khán phòng: "Hai mươi mốt triệu hai trăm nghìn lần thứ ba!"

Văn Nghiên giơ bảng.

"Văn tiên sinh ra giá hai mươi mốt triệu ba trăm nghìn!"

"Tô tiên sinh ra giá hai mươi mốt triệu bốn trăm nghìn!"

Mối thù xưa cộng thêm xích mích mới, Tống Vãn Huỳnh đối với Tô Ngự đã chẳng còn chút thiện cảm nào, không hề áy náy mà thì thầm bên tai Văn Nghiên:

“Anh nhìn xem, rõ ràng anh và Tô Ngự là bạn thân vậy mà khi biết anh đang đấu giá viên kim cương này hắn lại không chút nể mặt, trước bao nhiêu người cứ thế mà nâng giá lên tận hai mươi triệu. Nếu là bạn thực sự thì có đi cướp thứ người khác thích không? Không có đâu! Tôi không bao giờ giành thứ bạn thân mình thích cả. Cướp đi thứ người khác yêu thích thì còn gọi gì là bạn bè?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 124: Cướp đi thứ người khác yêu thích thì còn gọi gì là bạn bè? (2)


Tống Vãn Huỳnh cũng chỉ tiện miệng khiêu khích một câu như vậy, hoàn toàn không ngờ Văn Nghiên lại nghe lọt tai.

Thế nhưng sau khi nghe xong, Văn Nghiên lại gật đầu như đang suy ngẫm: “Lý lẽ tuy có hơi lệch lạc nhưng em nói đúng.”

Anh tiếp tục giơ bảng.

“Văn tiên sinh ra giá hai mươi hai triệu!”

Tống Vãn Huỳnh vội tiếp thêm khí thế cho anh: “Cố lên cố lên! Quyết chiến với Tô Ngự đến cùng! Cho hắn biết anh không phải dạng dễ chọc!”

“Tô tiên sinh ra giá hai mươi hai triệu rưỡi!”

“Văn tiên sinh ra giá hai mươi ba triệu!”

“…”

Tô Ngự quả thực rất cố chấp, cắn chặt lấy Văn Nghiên không buông. Bất kể Văn Nghiên ra giá bao nhiêu, hắn đều có thể nhanh chóng đuổi kịp không chút do dự. Đến mức Tống Vãn Huỳnh cũng phải cảm thán: “Tô Ngự đối với Tô Mạn Hi thật sự không tệ.”

Bên kia, vẻ mặt Tô Ngự từ ban đầu thoải mái giờ đã chuyển sang cau mày lo lắng.

Quen biết Văn Nghiên bao lâu nay, hắn biết Văn Nghiên không phải loại người không chừa đường lui cho người khác, càng không phải kiểu ở chốn đông người lại khiến bạn bè mất mặt vì tranh giành lợi ích.

Viên kim cương hồng tuy hiếm nhưng giá cũng chưa đến mức quá đắt.

Sao lại phải đến mức này?

“Văn tiên sinh ra giá hai mươi tám triệu! Hai mươi tám triệu lần thứ nhất, hai mươi tám triệu lần thứ hai…”

Ngay lúc người chủ trì sắp gõ búa, Tô Mạn Hi sốt ruột thúc giục Tô Ngự: “Anh, sao anh không ra giá nữa? Nhanh lên!”

Trước sự giục giã của Tô Mạn Hi, Tô Ngự im lặng không nói gì.

“Hai mươi tám triệu lần thứ ba… thành giao!”

Tiếng búa gõ vang lên.

“Chúc mừng Văn tiên sinh đã thành công đấu giá được viên kim cương hồng do lão phu nhân Trần Bội Vân hiến tặng với giá hai mươi tám triệu. Xin cảm ơn Văn tiên sinh và bà Trần Bội Vân đã ủng hộ sự nghiệp từ thiện!”

Khán phòng thoáng chốc ngơ ngác, sau đó là tràng pháo tay vang dội.

Tống Vãn Huỳnh ngẩn người vài giây, nghe thấy tiếng vỗ tay thì vô thức quay sang nhìn Văn Nghiên: “Thành công rồi à?”

Văn Nghiên gật đầu.

Trái tim đang bình tĩnh của Tống Vãn Huỳnh bỗng đập mạnh, rõ ràng rất phấn khích nhưng vẫn cố giữ lấy chút lý trí còn sót lại không để sự vui mừng làm mình choáng váng. Hai tay cô nắm chặt lấy cánh tay Văn Nghiên kích động lắc lắc: “Thắng rồi! Viên kim cương hồng là của chúng ta rồi!”

Nhìn dáng vẻ vui mừng không giấu nổi của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên tựa người vào ghế, khóe môi khẽ cong khó mà che giấu niềm vui.

Cuộc đấu giá giữa Văn Nghiên và Tô Ngự đã đẩy không khí của buổi đấu giá từ thiện lên đến đỉnh điểm.

Tống Vãn Huỳnh, người vừa rồi còn ngáp ngắn ngáp dài giờ đã vô cùng tỉnh táo. Nhìn thấy Tô Mạn Hi ủ rũ không vui và Tô Ngự cau mày, tâm trạng cô càng thêm phấn chấn.

“Tiếp theo là một đôi hoa tai do tiểu thư Lâm Hoan Sơ hiến tặng. Cảm ơn cô Lâm đã ủng hộ cho sự nghiệp từ thiện. Giá khởi điểm là mười vạn, mỗi lần ra giá không thấp hơn một vạn, bắt đầu đấu giá!”

Người chủ trì vừa giới thiệu xong đôi hoa tai tiếp theo thì bầu không khí đang sôi nổi đột nhiên tụt xuống tận đáy. Cả hội trường im phăng phắc, thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn về một góc nào đó.

Cái tên Lâm Hoan Sơ khiến Tống Vãn Huỳnh sững sờ. Cô nhìn về phía góc phòng, thấy một cô gái có gương mặt thanh tú điềm đạm đang ngồi yên lặng mỉm cười nhìn về phía trước.

“Lâm Hoan Sơ? Là con gái của chủ tịch Lâm – người mới bị bắt gần đây phải không? Nhà họ chẳng phải phá sản rồi sao? Sao cô ta cũng tới đây?”

“Nghe nói vẫn chưa phá sản, Tô Ngự chẳng phải định mua lại công ty Lâm thị sao? Một cô gái thì trụ được bao lâu, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Tiếng xì xào vang lên khắp xung quanh, lúc này Tống Vãn Huỳnh mới hiểu ra – thì ra đó chính là Lâm Hoan Sơ.

Cô có ấn tượng khá sâu sắc với Lâm Hoan Sơ.

Trong tiểu thuyết, Lâm Hoan Sơ và Tô Ngự là một đôi, đi theo tuyến "đuổi theo vợ đến tận chân trời". Nhưng bất kể là khi Lâm thị bị thâu tóm hay lúc cô ấy bị cả ngành phong sát đến đường cùng thì Lâm Hoan Sơ vẫn chưa từng cúi đầu trước Tô Ngự.

Không ai ra giá.

Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một lúc rồi giơ bảng.

“Tống tiểu thư ra giá mười một vạn, còn ai ra giá không?”

Lâm Hoan Sơ nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh đang giơ bảng, sững người một lúc rồi mỉm cười dịu dàng với cô.

Nụ cười ấy như đánh trúng trái tim của Tống Vãn Huỳnh.

Một cô gái dịu dàng như vậy, vậy mà lại bị tên cẩu nam nhân Tô Ngự hành hạ đến mức đó.

Oán khí trong lòng Tống Vãn Huỳnh còn nặng hơn cả ma quỷ.

“Mười một vạn lần thứ nhất, mười một vạn lần thứ hai, mười một vạn lần thứ ba! Thành giao! Xin cảm ơn Tống tiểu thư và Lâm tiểu thư đã ủng hộ sự nghiệp từ thiện!”

Tiếng búa gõ vang lên, Tô Ngự quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hoan Sơ một cái sau đó hờ hững thu lại ánh mắt.

Minh Vi nghi ngờ liếc nhìn Lâm Hoan Sơ: “Em quen cô ấy à?”

Tống Vãn Huỳnh cười đầy ẩn ý: “Rất nhanh thôi chúng em sẽ quen nhau.”

Sự kiện nhỏ này không tạo nên sóng gió gì lớn. Chẳng bao lâu sau, chiếc trâm ngọc lục bảo do Văn phu nhân hiến tặng được đưa lên sàn đấu giá. Giá khởi điểm là năm mươi vạn, người chủ trì vừa giới thiệu xong thì âm thanh đấu giá liền vang lên không ngớt. Phần lớn là để nể mặt nhà họ Văn, giá đấu không ngừng được nâng lên. Cuối cùng chiếc trâm được một vị tiên sinh họ Trình mua với giá tám trăm ba mươi vạn.

Trước nụ cười thiện ý của vị tiên sinh họ Trình ấy, Văn Nghiên khẽ gật đầu đáp lễ, vẻ mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc.

Sau đó Văn Nghiên liên tục ra tay mua liền hai món đồ, đều ở mức giá bảy con số. Minh Vi cũng mua một món, hơn một trăm vạn. Còn Tống Vãn Huỳnh thì dường như không mấy hứng thú, không giơ bảng thêm lần nào nữa.

Cho đến khi cô sắp ngủ gật, buổi tiệc từ thiện đã bước vào cao trào cuối cùng.

Người tổ chức dạ tiệc — Chung phu nhân — đã hiến tặng sợi dây chuyền trị giá hàng chục triệu mà bà từng đeo trong lễ cưới của mình. Giá khởi điểm là ba triệu.

Xuất thân của Chung phu nhân không thể xem thường, hậu thuẫn vững chắc nên những người được mời đến bữa tiệc đương nhiên đều ủng hộ. Rất nhanh chóng, sợi dây chuyền này đã vượt qua giá viên kim cương hồng trước đó.

“Ba mươi hai triệu! Triệu tiên sinh ra giá ba mươi hai triệu! Có ai ra giá cao hơn không?”

Suốt quá trình Văn Nghiên vẫn chưa từng giơ bảng khiến Tống Vãn Huỳnh không khỏi nghi ngờ — cho đến khi thấy anh từ tốn giơ tay.

“Bốn mươi triệu! Văn tiên sinh ra giá bốn mươi triệu! Cảm ơn Văn tiên sinh đã ủng hộ sự nghiệp từ thiện! Có ai ra giá cao hơn bốn mươi triệu không?”

Không ra tay thì thôi, ra tay một cái liền khiến người ta kinh ngạc.

Vì kiêng nể tài sản của nhà họ Văn, những người tham gia đấu giá tại hiện trường đều tự giác đặt bảng số của mình xuống.

Đã nể mặt thì cũng nể rồi, giờ mà còn tiếp tục tranh giá với Văn Nghiên thì đúng là bất lịch sự.

Tống Vãn Huỳnh vẫn luôn dõi theo động thái của Tô Ngự, ban đầu còn tưởng hắn sẽ lại chen ngang như lần đấu giá viên kim cương hồng, không ngờ sau khi Văn Nghiên ra giá, Tô Ngự lại ngoan ngoãn im lặng không giở trò gì nữa. Cuối cùng Văn Nghiên thuận lợi mua được chiếc vòng cổ do bà Chung quyên tặng với mức giá bốn ngàn vạn.

Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, bà Chung bước lên sân khấu tuyên bố tổng số tiền quyên góp được trong buổi dạ tiệc tối nay.

Đến đây, phần đấu giá của dạ tiệc từ thiện cũng chính thức khép lại viên mãn.

Tiếp theo là phần chụp ảnh và chúc mừng. Với tư cách là người có số tiền quyên tặng cao nhất đêm nay, Văn Nghiên được đích thân bà Chung đến cảm ơn và tận tay trao những món đồ anh đã đấu giá thành công.

“Văn Nghiên, rất cảm ơn sự ủng hộ của cháu dành cho sự nghiệp từ thiện tối nay. Sau này tôi sẽ thành lập một quỹ từ thiện, nếu cháu có hứng thú, hoan nghênh cháu tham gia.”

Văn Nghiên đưa tay bắt tay bà Chung: “Vinh hạnh của cháu.”

“Còn cả chúng cháu nữa!” Tống Vãn Huỳnh cười nói: “Bác Chung, cháu và chị Minh Vi cũng rất quan tâm đến quỹ từ thiện của bác, đừng quên bọn cháu nhé!”

Bà Chung bật cười: “Được, nhất định không quên các cháu đâu. Sau này tôi sẽ bảo nhân viên liên hệ với mấy cháu được không?”

“Dạ được ạ.”

Sau khi bà Chung rời đi, Văn Nghiên nhận lấy hộp trang sức từ tay một trong những nhân viên đứng cạnh rồi đưa cho Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh đang đảo mắt khắp nơi tìm bóng dáng của Lâm Hoan Sơ thì thấy một chiếc hộp quà tinh xảo đưa đến trước mặt, cô ngơ ngác nhìn Văn Nghiên: “Gì thế?”

“Của em.”

“Của tôi? Là đôi bông tai à?”

Tống Vãn Huỳnh mở hộp ra, chỉ thấy ở giữa chiếc hộp trang sức vô cùng tinh xảo là viên kim cương hồng lấp lánh rực rỡ. Cô còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Văn Nghiên lại đưa viên kim cương hồng này cho mình thì đã thấy Lâm Hoan Sơ ở đằng xa sắc mặt u ám bước ra ngoài.

Không kịp nghĩ nhiều, cô vội đóng nắp hộp lại, tiện tay nhét trả lại cho Văn Nghiên rồi sải bước chạy theo hướng Lâm Hoan Sơ.

Nhìn viên kim cương chưa kịp trao đi vẫn nằm trong tay mình, Văn Nghiên đứng đó ngẩn người một lát, sau khi phản ứng lại thì chỉ biết nhìn bóng lưng bước nhanh không thèm ngoái đầu của Tống Vãn Huỳnh mà bất đắc dĩ thở dài.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 125: Khắc tinh, sao chổi! (1)


Sau khi dạ tiệc từ thiện kết thúc, từng nhóm người lục tục rời khỏi hội trường, cũng có vài người vẫn đang nán lại trò chuyện.

Lâm Hoan Sơ đứng ở một góc lặng lẽ nhìn về phía Chung phu nhân đang trò chuyện cách đó không xa.

Cha bị bắt vào tù, công ty đối mặt với nguy cơ phá sản, mọi áp lực đều đổ dồn lên vai cô. Tất cả những gì có thể đem bán thì một tháng trước đã bán sạch. Cô phải tốn biết bao công sức mới có được tấm vé tham dự buổi đấu giá từ thiện lần này. Thứ duy nhất có thể lấy ra làm đấu giá chỉ còn lại đôi hoa tai kia.

Cô dồn hết hy vọng vào Chung phu nhân, mong bà có thể nể tình cũ với mẹ cô mà giúp đỡ Lâm thị một phen.

Thấy Chung phu nhân đã trò chuyện xong, Lâm Hoan Sơ bước nhanh tới: “Dì Chung, chào dì ạ.”

Chung phu nhân hơi kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, mỉm cười nói: “Hoan Sơ à, cháu tìm dì có việc gì sao?”

“Dì Chung, là thế này ạ, cháu có chút chuyện liên quan đến công ty muốn thưa với dì…”

Biết Lâm Hoan Sơ đến vì chuyện này, Chung phu nhân khẽ thở dài, ngắt lời cô áy náy nói: “Dì và mẹ cháu là bạn lâu năm, khi cha cháu vừa gặp chuyện, vì nể mặt mẹ cháu mà dì đã giúp rất nhiều. Những gì có thể giúp dì đều đã giúp rồi. Đến lúc này, dì thực sự bất lực.”

“Dì Chung, cháu biết dì đã giúp cháu rất nhiều nhưng giờ xin dì giúp thêm một lần nữa thôi, cháu thật sự không còn đường lui nữa rồi. Nếu dì không giúp cháu, cháu thật sự không biết phải làm sao…”

“Hoan Sơ, vì dì là bạn cũ của mẹ cháu nên mới nói thẳng, cách duy nhất để giữ lại công ty là tìm một người sẵn sàng thu mua Lâm thị. Vạn Thịnh chẳng phải đã đưa ra lời đề nghị sao? Dì thấy Vạn Thịnh cũng khá ổn, cháu có thể bàn lại với Tô Ngự.”

Nhắc đến Tô Ngự, khóe môi Lâm Hoan Sơ khẽ gượng cười. Đang định nói thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Chung phu nhân.”

“Tô Ngự, vừa rồi chúng tôi còn nhắc đến cháu. Cảm ơn cháu hôm nay đã ủng hộ cho sự kiện từ thiện.”

“Đó là việc cháu nên làm.” Tô Ngự mỉm cười: “Không biết Chung phu nhân nhắc đến cháu vì chuyện gì?”

“Trước đây tôi có nghe nói cháu đang định thu mua Lâm thị?”

Tô Ngự liếc nhìn Lâm Hoan Sơ rồi gật đầu.

“Với tình hình hiện tại của Lâm thị, được Vạn Thịnh thu mua là lựa chọn tốt nhất. Hoan Sơ, cháu hãy suy nghĩ thật kỹ, so với việc phá sản lựa chọn này không phải tệ nhất đúng không?”

Lúc này có nhân viên đến thì thầm gì đó vào tai Chung phu nhân.

Bà quay sang Lâm Hoan Sơ: “Dì còn có việc, hai đứa cứ từ từ nói chuyện.”

Chung phu nhân rời đi, sắc mặt Lâm Hoan Sơ lập tức sa sầm, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Tô Ngự tháo kính gọng vàng xuống, nói: “Lâm Hoan Sơ, cô nghĩ ngoài tôi ra còn ai sẵn lòng tiếp nhận Lâm thị sao?”

“Tô Ngự, anh đừng tưởng tôi không biết chuyện công ty thành ra thế này phía sau có bàn tay của anh nhúng vào.”

“Thì sao?” Tô Ngự cười lạnh, “Bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là cầu xin tôi, hiểu không?”

“Anh!” – từ xa Tô Mạn Hi đi tới, vừa đi vừa cằn nhằn: “Anh làm gì vậy? Còn chưa đi à? Ơ, Lâm Hoan Sơ?” Cô ta liếc từ đầu đến chân Lâm Hoan Sơ rồi bật cười khinh bỉ: “Lâm thị sắp phá sản rồi mà cô vẫn rảnh đến dự dạ tiệc từ thiện, thật không hiểu sao Chung phu nhân còn mời cô đến. Mà đến thì cũng chỉ quyên góp mỗi đôi hoa tai, thật mất mặt. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Lâm thị sắp phá sản, có thể quyên đôi hoa tai đã là cố gắng lắm rồi.”

Tô Mạn Hi vốn đã không ưa gì Lâm Hoan Sơ.

Trước kia lúc nào cũng bị đem ra so sánh với cô ta, lúc đi học thì bị so điểm số, lớn lên thì so nhan sắc năng lực, cái gì cô ta cũng thua kém.

Nhưng giờ thì sao chứ? Lâm Hoan Sơ hiện tại ngay cả một sợi tóc của cô cũng không bằng.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 126: Khắc tinh, sao chổi! (2)


“À đúng rồi anh, anh không phải định thu mua Lâm thị sao? Sao lại thế này, từ khi nào công ty mình lại thu cả rác rưởi vào vậy? Nhưng nếu cô chịu cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ miễn cưỡng bảo anh tôi thu mua công ty nhà cô cũng được.”

Đối mặt với lời mỉa mai, Lâm Hoan Sơ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không để tâm đến lời của Tô Mạn Hi bình tĩnh nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

“Ở đây bắt xe không dễ đâu, có cần bọn tôi đưa cô về không?”

“Không cần.”

Lâm Hoan Sơ hít sâu một hơi rồi rảo bước ra ngoài. Tuy buổi dạ tiệc từ thiện lần này không giải quyết được vấn đề của cô nhưng cô không hối hận khi đến đây. Ít nhất cô đã cố gắng hết sức, sau này nhớ lại ngày hôm nay, cô cũng không cảm thấy nuối tiếc.

Không xa, Tống Vãn Huỳnh sải bước đi tới chỗ cô.

“Cô Lâm!”

Lâm Hoan Sơ dừng bước quay đầu nhìn lại.

Cô biết Tống Vãn Huỳnh, không chỉ vì gần đây cô ấy nổi tiếng nhờ một chương trình thực tế phát sóng rầm rộ mà còn vì cô là con gái của Tống Chính Huy.

“Cô Tống, chào cô, cảm ơn cô đã giúp tôi giải vây trong buổi đấu giá hôm nay.”

“Đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là Vãn Huỳnh được rồi,” Tống Vãn Huỳnh đứng trước mặt cô, “Tôi cũng không gọi cô là cô Lâm nữa, nghe xa lạ lắm. Cô lớn hơn tôi hai tuổi, tôi gọi cô là chị Hoan Sơ nhé.”

Trước sự thân thiện của Tống Vãn Huỳnh, Lâm Hoan Sơ mỉm cười khẽ gật đầu, “Được, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Lúc nãy tôi đấu giá được đôi hoa tai của chị, cố tình mang đến để trả lại.” Nói rồi cô đưa hộp quà nhận từ nhân viên cho Lâm Hoan Sơ.

Nhìn chiếc hộp xinh đẹp trước mặt, Lâm Hoan Sơ hơi ngẩn người rồi mỉm cười: “Cô đã đấu giá thành công thì đó là của cô rồi.”

Đây là món đồ kỷ niệm của mẹ Lâm Hoan Sơ để lại. Dù gia cảnh sa sút thì cô cũng chưa từng có ý định bán đi. Đó cũng là thứ duy nhất giúp cô có tư cách bước vào buổi dạ tiệc này.

“Tôi có xem mặt trong của hoa tai, bên trong khắc một chữ ‘Sơ’, chắc đây là quà bố mẹ chị đặt làm riêng cho chị đúng không?”

Lâm Hoan Sơ thoáng áy náy: “Xin lỗi, đây là món đồ duy nhất tôi có thể mang ra, dù có khắc chữ… nếu cô thấy phiền thì tôi có thể—”

“Tôi không thấy phiền, tôi chỉ nghĩ nếu hoa tai này có khắc chữ, chắc chắn là quà đặt riêng của bố mẹ chị. Làm sao tôi có thể giữ một món đồ nhiều kỷ niệm như vậy được? Dù sao mục đích của tôi là làm từ thiện, tiền đã quyên góp rồi còn hoa tai thì nên trả lại cho chủ nhân của nó.”

Nhìn hộp quà mà Tống Vãn Huỳnh đưa ra, Lâm Hoan Sơ khẽ cười nhưng không nhận lấy: “Cô Tống…”

“Gọi tôi là Vãn Huỳnh đi.”

“Được rồi, Vãn Huỳnh, tuy tôi không biết vì sao cô làm vậy nhưng tôi thực sự không thể nhận lại đôi hoa tai đó. Cảm ơn cô vì tấm lòng.”

“Được thôi.” Tống Vãn Huỳnh không cố chấp, “Chị chuẩn bị về nhà à? Để tôi đưa chị về nhé.”

“Không cần đâu, tôi bắt taxi là được.”

Tống Vãn Huỳnh hơi thất vọng: “Chị à, chẳng lẽ chị không nhìn ra là tôi cố tình muốn làm quen với chị, muốn kết bạn với chị sao?”

Lời nói thẳng thắn như thế khiến Lâm Hoan Sơ không khỏi ngẩn người, nhưng cô phải thừa nhận rằng sự chân thành này có sức lay động hơn bất kỳ chiêu trò nào.

“Tôi biết, nhưng tôi nghĩ cô không nên kết bạn với tôi thì hơn. Gần đây tất cả những ai dính dáng đến tôi đều gặp vận xui.”

“Sao lại thế! Không phải chị xui xẻo, là có kẻ tiểu nhân đang giở trò thôi…”

Nói đến “tiểu nhân” thì tiểu nhân xuất hiện.

Từ khóe mắt, Tống Vãn Huỳnh thấy Tô Ngự và Tô Mạn Hi sóng đôi bước tới. Cô nhanh chóng đứng chắn trước mặt Lâm Hoan Sơ che cô lại.

“Bảo sao dù có phải bán cả nhà cũng muốn đến dạ tiệc từ thiện, thì ra là muốn tạo quan hệ khắp nơi,” Tô Mạn Hi nhìn Lâm Hoan Sơ bằng ánh mắt kiêu ngạo, “Anh, chắc mình không cần phải thu rác nữa, có vẻ có người rất hứng thú với rác đấy.”

Tô Ngự mặt lạnh không nói gì.

Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn Lâm Hoan Sơ: “Chị Hoan Sơ, tôi nói thật nhé, tôi biết giả tiếng chó sủa đấy, chị có muốn nghe không?”

Lâm Hoan Sơ ngẩn người.

“Tôi giả thử cho chị nghe nha,” Tống Vãn Huỳnh hắng giọng, “Bảo sao dù có phải bán cả nhà cũng muốn đến dạ tiệc từ thiện, thì ra là muốn tạo quan hệ khắp nơi… Chị Hoan Sơ, chị thấy tôi giả giống không?”

Lâm Hoan Sơ không nhịn được phì cười thành tiếng.

Mặt Tô Mạn Hi tái mét: “Tống Vãn Huỳnh! Cô có ý gì?”

“Tôi có ý gì chẳng lẽ cô không hiểu? Nhanh như vậy đã không hiểu tiếng người rồi à?”

“Cô… Tống Vãn Huỳnh!” Tô Mạn Hi tức giận định cãi lại thì thấy Văn Nghiên và Minh Vi bước đến, cô ta vội lên tiếng: “Anh Văn, anh có thể quản cô ta một chút được không? Cô ta nói toàn mấy lời vô giáo dục!”

Văn Nghiên lạnh lùng nhìn Tô Mạn Hi: “Tôi không thấy vợ tôi có gì sai, cũng không thấy cô ấy thiếu giáo dục. Giữa chốn đông người ồn ào gây chuyện, rốt cuộc là ai không có giáo dục?”

“Anh… các người ai cũng bắt nạt em!” Tô Mạn Hi túm lấy tay Tô Ngự, “Anh! Anh nói gì đi chứ!”

Gương mặt Tô Ngự tối sầm lại: “Bảo sao cô luôn không muốn để Vạn Thịnh thu mua, thì ra đã có dự tính khác.” Anh ta nhìn sang Văn Nghiên, “Văn Nghiên, nể tình bạn bè bao năm, tôi hy vọng cậu đừng can thiệp vào chuyện của Lâm thị.”

Văn Nghiên không lên tiếng.

“Nhưng dù cậu có can thiệp cũng vô ích, Lâm thị, tôi nhất định sẽ lấy cho bằng được!” Dứt lời, Tô Ngự liếc Lâm Hoan Sơ một cái rồi quay người bỏ đi.

Sau khi Tô Ngự và Tô Mạn Hi rời đi, Tống Vãn Huỳnh mới quay lại nhìn Lâm Hoan Sơ đang tái nhợt mặt mày, “Chị Hoan Sơ, chị không sao chứ?”

Lâm Hoan Sơ gượng cười lắc đầu: “Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi không sao.”

“Chị đừng lo, tôi biết chị không muốn để Tô Ngự thu mua công ty, vậy chị thấy Trung Tuấn thì sao?”

“Trung Tuấn?”

“Đúng vậy, dù gì cũng là thu mua, thực lực của Trung Tuấn không hề kém Vạn Thịnh. Những công ty khác có thể sợ không dám đối đầu với Vạn Thịnh nhưng Trung Tuấn thì dám!” Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Văn Nghiên, “Anh thấy đúng không?”

Văn Nghiên hơi nhíu mày: “Em muốn thu mua Lâm thị sao?”

“Không được à?”

“Chuyện lớn thế này em nên về bàn lại với ba đã.”

Lâm Hoan Sơ mỉm cười: “Cô Tống, cảm ơn cô, thật lòng cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi tối nay. Còn chuyện công ty tôi sẽ tìm cách khác.” Rõ ràng cô không coi lời của Tống Vãn Huỳnh là thật.

“Tôi nói nghiêm túc đấy, chị Hoan Sơ, chị cứ yên tâm, về đến nhà tôi sẽ bàn với ba ngay, ông ấy nhất định sẽ đồng ý!”

Đúng lúc đó Minh Vi bước ra nói: “Được rồi được rồi, Vãn Huỳnh, chuyện này em cứ về bàn bạc với ba em trước rồi hãy tính tiếp.”

“Cũng đúng,” Tống Vãn Huỳnh lấy điện thoại ra, “Chị Hoan Sơ, chị thêm WeChat với tôi đi, có tin gì tôi sẽ báo chị ngay.”

“Được.” Lâm Hoan Sơ cũng lấy điện thoại ra, hai người cùng nhau thêm WeChat.

Tống Vãn Huỳnh vốn định đưa Lâm Hoan Sơ về nhà nhưng bị cô khéo léo từ chối nhiều lần nên chỉ đành đứng nhìn cô bắt xe về.

Trên đường về, Tống Vãn Huỳnh vừa đi vừa nghĩ đến cốt truyện sau này của Lâm Hoan Sơ.

Lâm thị bị Vạn Thịnh thu mua, vì cha mình mà Lâm Hoan Sơ buộc phải qua lại với Tô Ngự, trở thành tình nhân, bị sỉ nhục. Dù cuối cùng Tô Ngự có hối hận theo kiểu “truy thê hỏa táng tràng” thì Lâm Hoan Sơ cũng không tha thứ cho anh ta.

Càng nghĩ nắm tay của Tống Vãn Huỳnh càng siết chặt.

Cô ghét nhất kiểu đàn ông trong mấy tiểu thuyết "truy thê hỏa táng tràng" này — kẻ chuyên bắt nạt làm nhục phụ nữ thì có tư cách gì làm đàn ông chứ!

“Vãn Huỳnh, sao tự dưng em lại hứng thú với cô Lâm này thế?”

“Trước đây em từng nghe một số chuyện về nhà họ Lâm, cảm thấy cô ấy thật tội nghiệp,” nói rồi Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn Văn Nghiên bên cạnh vẻ đầy bất bình, “Anh quen bạn kiểu gì vậy, bắt nạt con gái mà cũng gọi là đàn ông sao!”

Văn Nghiên nhướng mày, ánh mắt rất rõ ràng: “Liên quan gì đến tôi?”

“Tô Ngự đúng là sao chổi! Tôi nói cho anh biết, sau này anh nên tránh xa anh ta một chút, cắt đứt luôn đi! Cả hai anh em họ đều không phải người tốt!”

“Sao chổi?” Minh Vi khó hiểu: “Ý em là gì?”

“Chị Minh Vi chị thử nghĩ mà xem, trước khi gặp Tô Ngự, Lâm Hoan Sơ là thiên kim tiểu thư chính hiệu sống trong nhung lụa chẳng thiếu thứ gì. Gặp Tô Ngự xong, công ty xảy ra chuyện, cha bị bắt, nhà họ Lâm sắp phá sản, không phải vì Tô Ngự là sao chổi thì còn vì gì nữa? Là vì anh ta khắc chị ấy!”

“…” Minh Vi gật đầu, “Ừ, em nói cũng có lý.”

“Không được, ngày mai em nhất định phải nói chuyện rõ ràng với ba. Lâm thị vẫn có giá trị để thu mua, em tuyệt đối sẽ không để nó rơi vào tay Tô Ngự!”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 127: Tặng em một món quà nhỏ (1)


Về đến nhà đã là mười giờ rưỡi tối nhưng nhà họ Văn vẫn sáng đèn rực rỡ.

Văn lão tiên sinh và Văn Việt đang chơi cờ trong phòng khách.

Gần đây bệnh cũ của Văn lão tiên sinh tái phát — đó là chứng bệnh ông mắc từ hồi còn trẻ, cứ trời trở lạnh là chân lại đau đến mức không xuống giường được. Dạo gần đây bệnh mới đỡ hơn một chút.

Quân cờ đen trắng tranh đấu trên bàn cờ, hai người đánh ngày càng chậm lại.

Văn lão tiên sinh trấn tĩnh điềm đạm vững vàng ứng phó, nặng nề đặt một quân cờ xuống góc bàn:
“Bữa tiệc từ thiện lần này sao con không đi?”

Văn Việt khẽ cười, lập tức đặt một quân đen bên cạnh quân trắng của ông:
“Văn Nghiên và Vãn Huỳnh đã đi rồi, Minh Vi cũng đi, con đi hay không cũng đâu còn quan trọng? Huống chi bộ dạng con thế này, có đi cũng chẳng bằng không đi.”

Văn lão tiên sinh nhíu mày, không muốn nghe những lời tự ti của Văn Việt, nghiêm giọng trách mắng:
“Từ nhỏ ông đã dạy con, con người sống không chỉ dựa vào đôi chân. Con cũng chưa bao giờ là kẻ yếu đuối, đã ngồi xe lăn ba năm rồi, vậy vẫn chưa đủ sao?”

“Ông không thấy hiện tại cũng khá tốt sao? Trước đây mẹ thường nói nhà mình vắng lặng quá, thiếu hơi người. Giờ con ở nhà cùng ông và mẹ, còn công ty thì đã có Văn Nghiên lo, ông cứ yên tâm mà dưỡng bệnh.”

Văn lão tiên sinh trầm giọng hỏi:
“Gần đây con có để ý đến tình hình công ty không?”

“Có Văn Nghiên ở đó, con rất yên tâm.”

“Yên tâm?” Văn lão tiên sinh hừ lạnh. “Con thì yên tâm thật. Báo cáo tài chính nửa đầu năm nay ông mới xem mấy hôm trước, con cũng nên nhìn qua một chút.”

“Con xem rồi. Con thấy không có vấn đề gì cả. Trong lúc có mấy dự án lớn đang triển khai mà báo cáo vẫn đẹp thế, ông nên khen ngợi thằng bé mới đúng.”

Văn lão tiên sinh thở dài:
“Nó phụ trách mấy dự án đó, quá mạo hiểm.”

“Ông đã vất vả gầy dựng cơ nghiệp này thì Văn Nghiên cũng đang dốc toàn lực bảo vệ nó. Chỉ là cách làm của chúng con không giống nhau. Thằng bé ngày ngày đi sớm về muộn cũng chỉ vì muốn giữ gìn sản nghiệp ông để lại. Nếu không phải nhờ em ấy, Văn thị bây giờ đã ra sao ông còn rõ hơn cả con. Đã là người một nhà cần gì phải nói những lời phủi tay như vậy. Ông nên tin tưởng và ủng hộ thằng bé chứ không phải nghi ngờ.”

Văn lão tiên sinh im lặng.

“Ông à, đã giao toàn quyền rồi thì nên để em ấy toàn quyền hành động. Con biết Văn thị là tâm huyết cả đời của ông, ông không muốn thấy nó suy tàn. Nhưng thời thế đã khác rồi, thế hệ trẻ tụi con suy nghĩ và cách làm việc cũng không giống trước. Theo con thấy, mấy dự án mà Văn Nghiên đang làm rất có triển vọng, hướng đi cũng đúng. Nếu là con, có lẽ con cũng sẽ làm vậy.”

“Con cũng sẽ làm vậy?” Văn lão tiên sinh lắc đầu cười, “Con là do chính tay ông dạy dỗ, con làm việc thế nào ông còn không rõ sao?”

“Suy cho cùng, ông không hài lòng với Văn Nghiên là vì không hài lòng với cách làm của em ấy. Ông còn nhớ không? Hồi nhỏ ông thương thằng bé nhất, năm lớp 11 con lén dẫn em ấy ra ngoài chơi qua đêm không về, hôm sau ông phạt con quỳ lâu như vậy. Vậy mà em ấy chỉ cần khóc một chút là ông tha luôn. Giờ thì lại quá khắt khe với thằng bé làm gì?”

Quân cờ đặt xuống sau một hồi lưỡng lự, Văn lão tiên sinh hơi mất tập trung, sau khi đi xong thì nhìn Văn Việt:
“Ông nghiêm khắc với thằng bé còn chưa bằng một phần của con.”

“Vậy là ông cũng thừa nhận mình nghiêm khắc với em ấy rồi phải không?”

“…”

Văn Việt hạ một quân đen:
“Ông nội, ông thua rồi.”

Văn lão tiên sinh sững người khi nghe vậy, nhìn lại bàn cờ mới nhận ra mình đã thua. Ông ngẩn người buông quân cờ trong tay, sắc mặt nặng nề:
“Không tồi, hậu sinh khả úy.”

“Con chỉ mới thắng ông một ván cờ mà ông đã khen con. Vậy mà Văn Nghiên làm tốt như thế sao chẳng thấy ông khen lấy một câu?”

Văn lão tiên sinh lạnh nhạt liếc nhìn anh:
“Được rồi, dọn cờ đi.”

Văn Việt không nói thêm, ngoan ngoãn thu hết quân cờ trắng đen vào hộp.

Chưa kịp thu xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng nói chuyện.

Tống Vãn Huỳnh lải nhải kể chuyện với Minh Vi suốt cả đường về miệng không ngừng nghỉ. Vừa bước vào nhà thấy Văn lão tiên sinh đang ngồi ở phòng khách cô liền ngạc nhiên hỏi:
“Ông ơi, chân ông đỡ rồi ạ? Có thể xuống giường được rồi sao?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 128: Tặng em một món quà nhỏ (2)


“Hôm nay đỡ hơn rồi, thế nào, buổi tiệc từ thiện có vui không?”

“Cũng ổn ạ, hôm nay đã đấu giá được khá nhiều thứ. Mẹ đâu rồi ạ? Ngủ rồi ạ?”

“Vẫn chưa.” Văn phu nhân từ trên lầu đi xuống, “Đợi các con mãi đến giờ, sao về muộn thế?”

Tống Vãn Huỳnh cười hì hì khoác tay Văn phu nhân, “Dạ, sau tiệc bọn con nán lại một lúc nên về trễ một chút. Mẹ ơi, Văn Nghiên đã đấu giá được chiếc vòng cổ của bác Chung rồi ạ!”

“Vậy à?”

Văn Nghiên đưa chiếc hộp tinh xảo đựng vòng cổ của bà Chung cho Văn phu nhân.

Trước khi đi dự tiệc, Văn phu nhân đã dặn Văn Nghiên nhất định phải đấu giá được chiếc vòng đó. Mở hộp ra xem, bà hài lòng gật đầu nói với Văn Nghiên: “Cực cho con rồi.”

“Đây là việc con nên làm.” Nói xong Văn Nghiên lại đưa thêm một hộp quà khác cho Văn lão tiên sinh: “Ông nội, đây là nghiên mực Thiên Lý Giang Sơn đồ do bậc thầy nghiên mực Chung Phỉ chế tác. Con nhớ ông có sưu tầm vài món của ông ấy nên con đã đấu giá về cho ông.”

“Thiên Lý Giang Sơn đồ?” Văn lão tiên sinh nhận lấy, nhìn nghiên mực mới tinh trong hộp quà hài lòng gật đầu: “Không tệ, còn nhớ điều này, hôm nay các cháu vất vả rồi, nghỉ sớm đi.”

Ở bên cạnh Văn Việt lặng lẽ thu dọn bàn cờ, khóe miệng khẽ cong lên.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Tống Vãn Huỳnh vừa tắm nước nóng xong, lười biếng bước ra khỏi phòng tắm.

Trải qua một buổi tối k*ch th*ch và tập trung cao độ, khi thả lỏng ra thì cả người chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Giờ phút này, điều duy nhất cô muốn làm là nằm xuống ngủ một giấc thật ngon. Vừa ngáp liên tục cô vừa mơ màng leo lên giường.

Vừa nhắm mắt lại, chợt như nhớ ra điều gì đó, cô bật dậy bước đến bàn trang điểm. Nhìn hộp quà tinh xảo đặt trên bàn, bên trong là viên kim cương hồng lấp lánh rực rỡ, bên cạnh còn có một tờ giấy nhắn, trên đó viết: Tặng em món quà nhỏ.

Tống Vãn Huỳnh đứng sững.

Tặng em món quà nhỏ.

Tặng ai? Ai tặng?

Tống Vãn Huỳnh đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh Văn Nghiên treo trên tường.

Văn Nghiên tặng cô món quà nhỏ?

Cô cúi đầu xác nhận lại lần nữa — thật sự là anh tặng cô ư?

Anh tặng cô viên kim cương hồng đó thật ư?

Món quà đắt tiền như vậy lại tùy tiện tặng cô?

Vô duyên vô cớ tặng quà, không phải gian thì cũng là trộm — Văn Nghiên không phải đang âm mưu gì đấy chứ?

Nhưng một người có thể tặng kim cương hồng thì có thể là người xấu sao?

Đang mê mẩn ngắm nhìn thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Tống Vãn Huỳnh giật mình, vội đặt viên kim cương về chỗ cũ, giả vờ như không có chuyện gì bước lại giường nằm xuống.

Cửa phòng mở ra, Văn Nghiên mặc đồ ngủ bước vào.

Anh liếc nhìn cô gái trên giường đã “ngủ say” sau đó đi vào phòng thay đồ, ánh mắt lướt qua mẩu giấy nhắn và hộp quà trên bàn trang điểm — rõ ràng đã bị động qua. Anh nhướn mày, cười khẽ không nói gì.

Ánh đèn ngủ nơi đầu giường mờ nhạt. Tống Vãn Huỳnh nhắm mắt nhưng trong đầu toàn là hình ảnh viên kim cương hồng đó. Cô len lén hé mắt liếc sang người bên cạnh — Văn Nghiên nằm yên, vẻ mặt điềm tĩnh, hơi thở đều đặn chắc là đã ngủ rồi.

Chỉ cần nghĩ đến viên kim cương, khóe môi Tống Vãn Huỳnh lại cong lên. Càng nghĩ trong lòng lại càng râm ran, ngứa ngáy chẳng tài nào ngủ nổi.

Thôi, để mai hỏi cũng được…

Tống Vãn Huỳnh, nhịn đi!

Viên kim cương vẫn nằm đó, có chạy được đâu. Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, gấp làm gì.

Cô hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại, cố gắng đi vào giấc ngủ. Không được nghĩ nữa.

Nhưng… viên kim cương thật sự quá đẹp! Thật sự rất muốn sờ lại lần nữa, nhìn lại lần nữa.

Tống Vãn Huỳnh cứ trằn trọc mãi không ngủ được.

Không biết đã nằm bao lâu, cuối cùng cô mở mắt.

“Văn Nghiên.” Trong bóng tối lờ mờ, cô quay sang nhìn khuôn mặt nghiêng yên tĩnh của anh, khẽ gọi bằng giọng thật nhỏ: “Anh ngủ chưa?”

Văn Nghiên không đáp.

“Ngủ nhanh thế à?” Tống Vãn Huỳnh lại rướn người sát lại thì thầm: “Còn trẻ mà sao lại ngủ nhanh thế được chứ…”

Hơi thở ấm nóng lướt qua tai, cổ anh khẽ rùng mình như có dòng điện tê tê chạy qua, giọng nói nhỏ nhẹ len lỏi vào tai Văn Nghiên.

Văn Nghiên mở mắt: “Đêm hôm không ngủ gọi tôi làm gì?”

Tống Vãn Huỳnh giật mình: “Anh chưa ngủ à?”

Văn Nghiên: “Còn trẻ mà sao lại ngủ nhanh thế được.”

“Không ngủ được thì đừng ngủ nữa!”

“Em có chuyện muốn nói với tôi?”

“Cũng không hẳn là chuyện gì lớn…”

Văn Nghiên nhắm mắt lại: “Vậy thì để mai nói.”

“…” Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, “Hôm nay trong buổi đấu giá từ thiện, viên kim cương hồng mà anh đấu giá, tôi thấy anh đặt lên bàn trang điểm rồi… anh tặng tôi thật à?”

“Ừ.”

Tống Vãn Huỳnh cố giấu nụ cười nơi khóe môi, “Sao lại tặng tôi viên kim cương đắt như vậy? Quà quý giá như thế tôi không thể nhận được.”

Văn Nghiên mở mắt quay sang nhìn cô: “Chắc chắn không nhận?”

Tống Vãn Huỳnh chớp chớp mắt ra vẻ khó xử, “Không tiện đâu… Vô duyên vô cớ tặng món đồ đắt giá như thế, tôi không làm gì đáng giá, tôi thật sự không nhận được đâu, anh lấy lại đi.”

Dáng vẻ cố làm ra vẻ khó xử của cô trong mắt Văn Nghiên vô cùng ngốc nghếch nhưng anh cũng chiều theo, trầm ngâm nói: “Thật sự không nhận à? Vậy thì mai tôi hỏi mẹ xem bà có thích không.”

“…” Xong rồi, đi quá đà rồi.

“Nhưng mẹ chắc cũng sẽ không nhận, chắc lại bảo tôi tặng lại cho em.”

Mắt Tống Vãn Huỳnh sáng rực.

“Mẹ vẫn hay nhắc tôi, bảo tôi kết hôn rồi mà chưa tặng em được món quà ra hồn. Trong khi em thì tặng tôi một chiếc kẹp cà vạt. Nên giờ tôi tặng em một món cũng hợp lý. Em không nhận thì mai mẹ lại mắng tôi. Nhận đi.”

Tống Vãn Huỳnh nhăn mày, “Nhưng cái kẹp của tôi đâu có đáng bao nhiêu, chỉ có mười ba ngàn, viên kim cương của anh tới hai mươi tám triệu, chênh lệch nhiều quá, không hợp lý.”

“Chiếc kẹp là món quà đầu tiên em mua từ khoản thưởng sau khi đi làm. Quà tặng quan trọng ở tấm lòng không phải giá tiền.”

“Nhưng mà…”

“Trước đây tôi đã nói rồi, chúng ta là vợ chồng, của tôi cũng là của em.”

“Ừm… được thôi, anh đã nói vậy rồi thì tôi nhận nhé!” – từ chối nữa thì bất lịch sự quá.

Tống Vãn Huỳnh bật dậy xuống giường đi đến bàn trang điểm trong phòng thay đồ, cầm lấy viên kim cương hồng trong hộp quà, bề ngoài thì bình tĩnh như không có gì nhưng trong lòng thì phấn khích đến mức như lăn lộn cả lên.

Đẹp quá chừng.

Làm gì có ai lại không thích kim cương cơ chứ.

Huống hồ đây còn là viên kim cương hồng mà người ta bỏ ra hai mươi tám triệu tệ tranh đấu mới có được.

Cô yêu thích đến mức không rời tay nổi.

Văn Nghiên đi tới phía sau cô khẽ nói: “Tôi cho em xem cái này.”

Tống Vãn Huỳnh quay đầu lại, “Cái gì vậy?”

Văn Nghiên tắt đèn trong phòng, nhận lấy viên kim cương hồng trong tay cô, lấy ra một cây bút laser chiếu ánh sáng từ mặt trên của viên kim cương, ngay lập tức, ánh sáng khúc xạ từ viên kim cương hồng tỏa ra tạo thành một mảng chấm sáng dày đặc phủ lên tường xung quanh, vừa huyền ảo vừa lãng mạn.

Tống Vãn Huỳnh bị cảnh tượng đó thu hút hoàn toàn, nhất thời ngẩn ngơ quên cả chớp mắt, khóe môi vô thức cong lên, “Đẹp quá đi mất.”

Nhưng Văn Nghiên không hề nhìn ánh sáng đó, anh chỉ nhìn Tống Vãn Huỳnh với nụ cười rạng rỡ bên cạnh, cảm thấy cô còn rực rỡ hơn cả ánh sáng mà viên kim cương tỏa ra.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 129: Giúp tên phản diện này một chút... cũng không phải là không thể (1)


Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân thật sự quá mức chưa từng trải, chỉ một viên kim cương hồng nhỏ bé cũng đủ khiến cô phấn khích đến mức suýt nữa thao thức cả đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là chín giờ, Văn Nghiên sớm đã đến công ty làm việc. Cô lười biếng nằm trên giường lấy lại tinh thần, nhớ đến những vệt sáng lung linh phản chiếu từ viên kim cương tối qua, khóe miệng không kiềm được cong lên.

Tối qua tại buổi đấu giá, cô hoàn toàn không nghĩ rằng Văn Nghiên sẽ tặng viên kim cương hồng đó cho mình.

Trong suy nghĩ của cô, dù cô và Văn Nghiên là vợ chồng nhưng anh là anh, cô là cô, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ tặng cho cô món quà đắt giá như vậy.

Xét thấy anh hào phóng như thế, giúp tên phản diện này một chút… cũng không phải là không thể.

Rời giường rửa mặt xong, cô xuống lầu ăn sáng.

Văn phu nhân đã ăn mặc chỉnh tề, trang điểm kỹ càng chuẩn bị ra ngoài, thấy Tống Vãn Huỳnh bước xuống thì không nhịn được trêu chọc:
“Cuối cùng cũng chịu dậy rồi à? Sáng nay Văn Nghiên còn nói tối qua con ngủ muộn, bảo mọi người đừng làm phiền con.”

“Con mệt quá nên ngủ hơi trễ một chút, mẹ trang điểm đẹp như vậy là định ra ngoài ạ?”

“Ừ, mẹ hẹn với phu nhân nhà họ Chung.”

“Chúc mẹ đi chơi vui vẻ.”

Sau khi Văn phu nhân rời đi, Tống Vãn Huỳnh bước vào phòng ăn thong thả dùng bữa sáng do dì Trần bưng lên.

Đã mười giờ rồi, cô dứt khoát xin nghỉ nửa ngày, chiều mới đến công ty gặp Tống Chính Huy để bàn chuyện thâu tóm tập đoàn Lâm thị. Ăn no uống đủ rồi mới có tinh thần suy nghĩ cách đối phó với Tô Ngự.

Chỉ là một tên phản diện nho nhỏ, cô là thành viên đội nhân vật chính, sau lưng còn có cả nam nữ chính làm hậu thuẫn, cô không tin là mình không đấu lại Tô Ngự!

Chỉ cần ngăn cản được Tô Ngự thâu tóm Lâm thị thì chắc chắn có thể cản hắn làm bậy.

Nghĩ đến những việc Tô Ngự đã làm sau này là Tống Vãn Huỳnh lại tức. Khi tổn thương người ta thì chẳng thấy yêu đương gì, đến lúc người ta tuyệt vọng không còn thiết sống mới nhảy ra nói yêu đến nhường nào.

Yêu là phải làm tổn thương người khác à? Cái logic quái gì vậy?

Cũng may là Văn Nghiên không phải kiểu phản diện như thế, nếu không cô chẳng buồn quản chuyện của anh ta.

Tống Vãn Huỳnh ăn bữa sáng mà nghiến răng nghiến lợi.

Dì Trần nhìn mà bật cười: “Ăn chậm thôi con.”

Trong đầu toàn hình ảnh Tô Ngự, Tống Vãn Huỳnh lập tức mất khẩu vị. Nghĩ đến chuyện tối qua tại buổi đấu giá, cô hỏi:
“À đúng rồi dì Trần, lần trước mẹ dạy con nấu món canh đó, nhà mình còn nguyên liệu không ạ?”

“Sao thế? Con muốn nấu à?”

“Vâng, con muốn nấu món đó, trưa đem đến công ty cho Văn Nghiên.”

Dì Trần lập tức hiểu ý, mỉm cười nói: “Còn, để dì đi lấy cho con.”

“Cảm ơn dì.”

Tối qua trong buổi đấu giá, để thuyết phục Văn Nghiên giúp mình đấu giá bức “Giang Nam xuân vũ đồ” mà chị Minh Vi thích, cô buộc phải đồng ý với anh là sẽ nấu món canh học từ Văn phu nhân cho anh ăn.

Một triệu bảy trăm nghìn để đổi lấy một bát canh, rất đáng.

Ăn sáng xong, Tống Vãn Huỳnh vào bếp xắn tay áo lên, dưới sự giúp đỡ của dì Trần cô tái hiện lại món canh được dạy. Chỉ là lần này nấm thông dại đã dùng hết, đành thay bằng nấm nuôi nhân tạo.

“Cũng không khác lắm, đều là nấm thông, anh ấy chắc chắn không nhận ra đâu.”

Dì Trần chỉ cười không nói gì.

Sau khi nấu xong canh, dì Trần lại làm thêm vài món khác bỏ vào hộp giữ nhiệt.

Nhìn thấy dì Trần đóng từng hộp đầy ắp, Tống Vãn Huỳnh vội vàng nói:
“Đủ rồi đủ rồi, nhiều quá, anh ấy chắc chắn ăn không hết đâu.”

Dì Trần ngạc nhiên: “Con không ăn à?”

“…Vậy thêm chút nữa đi.”

Dì Trần bị cô chọc cười, lại gói thêm ít cơm và món ăn vào hộp rồi giao hộp cơm to đầy đủ cho tài xế, dặn anh ta lái xe cẩn thận.

Tống Vãn Huỳnh ngồi xe đến công ty của Văn Nghiên, vừa đến bãi đậu xe thì trợ lý Phương đã chờ sẵn, mặt không biểu cảm nhận lấy hộp cơm đầy ắp từ tay tài xế theo sau Tống Vãn Huỳnh vào thang máy riêng.

“Văn Nghiên sáng nay có bận không?”

“Tổng giám đốc Văn sáng nay không quá bận, khoảng hai giờ chiều có một cuộc họp.”

“Hai giờ…”

Trợ lý Phương hơi do dự: “Nếu cô cảm thấy thời gian gấp quá thì tôi có thể…”

Tống Vãn Huỳnh vội nói: “Không sao, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.”

Trợ lý Phương mỉm cười: “Vâng.”

Ra khỏi thang máy, Tống Vãn Huỳnh đứng ngoài văn phòng Văn Nghiên nói với trợ lý Phương:
“Anh đưa đồ cho tôi là được rồi, đi làm việc của mình đi.”

Trợ lý Phương đưa hộp cơm cho cô.

Tống Vãn Huỳnh nhận lấy, nặng đến mức suýt không nhấc nổi, nghiến răng bước vào phòng làm việc. Vừa thấy Văn Nghiên ngồi sau bàn làm việc, cô lập tức nói:
“Nhanh nhanh nhanh! Mau đỡ lấy giùm tôi, nặng quá rồi!”
 
Back
Top Bottom