Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiết Minh Nguyệt

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPBmU6-h7zDXZBaEaqzJwdLv_d3iwGouzKX1INBRi0JQcqY9PDhAiRHr30BT-06GbODjhGLLO7t9d47Elmpo5s2bporNNN2PrYH9676fMom2FwkehERrGQMWftrsY_4gBI48XQnbVTPyr8GIxw98Jdq=w215-h322-s-no-gm

Tiết Minh Nguyệt
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta dùng b//úa làm biểu ca có ý đồ khinh bạc mình bị thương, thẩm nương giận dữ bán ta cho Vương mama đầu thôn.

Ta đẫm lệ nói với Vương mama: "Xin mama đừng bán con vào chốn phong trần, có bát cơm ăn là được, làm trâu ngựa con cũng cam tâm."

Đôi mắt ranh mãnh của Vương mama đánh giá ta hồi lâu: "Tam công tử Cố gia ở kinh thành bệnh nguy kịch sắp chếc, gả qua xung hỉ cho hắn, con chịu không?"

Vương mama còn nói: "Nếu sau này hắn mệnh hệ gì, con ít ra cũng là thiếu phu nhân, thủ tiết còn hơn làm xướng kỹ. Nếu con có số hưởng, Tam công tử không chết, hắn cũng chỉ là kẻ tàn phế, chẳng làm khó dễ được con, con cứ việc hầu hạ hắn chu đáo, cũng coi như có chỗ dựa."

Nói đến cuối, Vương mama có chút chột dạ: "Cây héo chếc cũng là cây, núi hoang vu cũng là núi, con nói có phải không?"

Ta cắn răng: "Con gả!"​
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 1: Chương 1



Ta dùng b//úa làm biểu ca có ý đồ khinh bạc mình bị thương, thẩm nương giận dữ bán ta cho Vương mama đầu thôn.

Ta đẫm lệ nói với Vương mama: "Xin mama đừng bán con vào chốn phong trần, có bát cơm ăn là được, làm trâu ngựa con cũng cam tâm."

Đôi mắt ranh mãnh của Vương mama đánh giá ta hồi lâu: "Tam công tử Cố gia ở kinh thành bệnh nguy kịch sắp chếc, gả qua xung hỉ cho hắn, con chịu không?"

Vương mama còn nói: "Nếu sau này hắn mệnh hệ gì, con ít ra cũng là thiếu phu nhân, thủ tiết còn hơn làm xướng kỹ. Nếu con có số hưởng, Tam công tử không chết, hắn cũng chỉ là kẻ tàn phế, chẳng làm khó dễ được con, con cứ việc hầu hạ hắn chu đáo, cũng coi như có chỗ dựa."

Nói đến cuối, Vương mama có chút chột dạ: "Cây héo chếc cũng là cây, núi hoang vu cũng là núi, con nói có phải không?"

Ta cắn răng: "Con gả!"

1

Thẩm nương ta bán ta được ba mươi lượng bạc, Vương mama nói đường lên kinh xa xôi, lại cho thêm ta năm lượng lộ phí.

Ta bèn mang theo năm lượng bạc mọn làm của hồi môn, qua tay một bà mối khác, theo về Cố gia.

Cố gia vốn là gia tộc trâm anh thế phiệt, nghe đâu đến đời phụ thân của Tam công tử Cố Yến mới suy tàn. Nay Cố phu nhân đương gia làm chủ.

Mà Cố phu nhân không phải là sinh mẫu của Tam công tử, bà ta là Mẫn Vinh quận chúa, con gái của Cửu vương gia quá cố, là đường cô của đương kim Thánh thượng.

Bà mối dọc đường nói không ngớt, cốt để ta hiểu Cố gia không hề tầm thường, mối hôn sự này ta thế nào cũng có lợi.

Nhưng ngẫm kỹ, trong hôn sự này, ta và vị Tam công tử đáng thương kia đều là vật phẩm mặc người định đoạt. Kẻ có lợi chỉ có Vương mama, bà mối và thẩm nương lòng lang dạ sói của ta mà thôi.

Ta lo lắng cho tiền đồ mờ mịt của bản thân, cũng chẳng buồn đáp lời.

Vừa vào phủ, ta liền bị một mụ quản sự dẫn đến Tây Uyển, bảo là nơi ở của Tam công tử, từ nay về sau ta sẽ ở đây.

Ngoài mấy nha hoàn thô sử, Tây Uyển còn có một tiểu tư tên Vạn Phúc. Vạn Phúc thấy ta như gặp phải quỷ đòi mạng, ánh mắt đầy oán hận và bài xích.

Ta không gặp được Cố Yến ngay lần đầu tới phủ. Hạ nhân nói, trước khi bái đường, tân nương không nên gặp mặt tân lang, e là điềm chẳng lành. Nhưng ta lại thấy Tây Uyển âm u quỷ dị đến lạ thường, linh tính mách bảo rằng phu quân tương lai của ta khó mà sống lâu.

Quả nhiên, đến ngày đại lễ, ta ôm một con gà trống mà thành thân.

Sau tấm khăn voan trùm đầu, ta chẳng cảm nhận được chút hỉ khí nào. May thay còn có tiếng pháo vang lên, nếu không người ngoài còn tưởng Cố gia đang làm tang sự.

Không có tân khách, bà mối cõng ta đi qua hành lang, ta nghe loáng thoáng có người thấp giọng than thở: "Khổ thân Tam công tử, mệnh yểu bất thuyết, lại còn cưới một thôn phụ quê mùa. Hôn sự làm cũng thật sơ sài. Nếu Cố phu nhân ở dưới suối vàng có biết, liệu có được yên lòng?"

Mấy nhành mai thơm ngát, không biết bà mối vướng phải từ đâu, mà rơi lả tả mấy cánh hoa xuống tay ta.

Trong tân phòng thắp nến long phụng, trên bàn bày biện hồng táo, lạc, long nhãn, còn có một bình rượu giao bôi.

Ta hé mắt nhìn qua lớp khăn voan, hướng về phía cánh cửa kia mà ngóng trông, đến khi mắt mỏi nhừ, thành mắt lác, vẫn không thấy bóng dáng Tam công tử đâu.

Ta bèn gọi Vạn Phúc đến, nhưng hắn chỉ đứng ngấp nghé ngoài cửa, không chịu bước vào.

Ta bảo: "Ta biết ngươi không ưa ta. Nhưng đã ký hôn thư, bái đường rồi, ta chính là thê tử của Tam công tử. Đêm động phòng, ít ra cũng phải để ta diện kiến phu quân một lần chứ?"

Vạn Phúc lầm bầm: "Bái cái nỗi gì, con gà kia làm sao mà thay thế được công tử nhà ta?"

Ta đứng dậy, tự tay vén khăn voan. Có lẽ do ánh mắt ta quá kiên định, Vạn Phúc ngẩn người ra.

"Trên hôn thư có đóng ấn của Cố Yến. Chuyện người ngoài ta không hay, nhưng cả Cố gia đều biết ta là dâu của Tam công tử. Tam công tử hiện giờ ra sao, tốt xấu thế nào, ta ắt phải biết. Ngươi là người hầu hạ chàng, ắt ngươi phải rõ. Nếu chàng thật sự chẳng còn sống được bao lâu, ta là thê tử của chàng, sống ta nguyện thủ tiết, thác ta nguyện cùng chàng đồng huyệt. Nếu chàng có hiển linh báo mộng, ta nguyện dốc sức mà hoàn thành tâm nguyện. Như vậy, có lý nào ta lại không được gặp phu quân của mình?"

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, sắc mặt Vạn Phúc tái nhợt hẳn đi. Hắn khe khẽ nuốt nước bọt, đáp: "Vậy thì... xin mời theo ta."

...
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 2: Chương 2



2

Trước khi đến, ta đã âm thầm phác họa dung mạo của Cố Yến trong lòng.

Bà mối nói hắn quanh năm ốm yếu, lại còn tàn tật, chẳng thể làm chuyện phu thê. Thêm vào đó, mỗi khi nhìn ta, người trong phủ đều mang vẻ thương cảm và ái ngại. Ta đoán chắc Cố Yến thân hình gầy gò ốm yếu, mặt mũi hốc hác, sắc bệnh thâm căn.

Thế nhưng, khi Vạn Phúc dẫn ta đến gian phòng phụ, nhìn người đang nằm trên giường, ta sững sờ kinh ngạc.

Hắn tựa như đang say giấc nồng, vẫn giữ được dáng vẻ và lễ nghi vốn có của một thế gia công tử. Đôi mày kiếm sắc sảo, hàng mi cong cong vẽ nên một vành trăng khuyết tuyệt mỹ. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, ẩn hiện sắc hồng đào.

Ta nhất thời câm lặng. Quay đầu nhìn Vạn Phúc, hắn buồn bã nói: "Công tử mắc phải chứng bệnh kỳ lạ, luôn trong cơn mê man rồi lại tỉnh giấc. Nửa năm nay, thời gian mê man ngày càng dài, thời gian tỉnh lại ngày càng ngắn. Tất cả đều nhờ vào thuốc thang để duy trì tính mạng. Đại phu nói, e rằng có ngày công tử chìm vào giấc ngủ sâu, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa."

Nghĩ đến vị công tử tuấn tú đoan trang mà số phận lại hẩm hiu, ta bỗng trào dâng một nỗi xót thương. Ta tiến đến bên giường, nhẹ nhàng v**t v* cổ tay hắn qua lớp áo, khẽ khàng dỗ dành: "Tam công tử, hôm nay chàng đã thành thân rồi, từ nay về sau chúng ta họa phúc có nhau. Nếu chàng nghe thấy tiếng ta, hãy mau chóng tỉnh lại, ít ra hai ta cũng phải gặp mặt một lần chứ? Để sau này dưới cửu tuyền, còn có thể nhận ra nhau."

Ta bảo Vạn Phúc mang bình rượu giao bôi từ tân phòng đến. Rồi dùng đầu ngón tay chấm một chút rượu, đặt lên đôi môi nhợt nhạt của Tam công tử. Không biết có phải ta hoa mắt hay không, mà ta dường như thấy giọt rượu đọng giữa đôi môi kia, từ từ thấm vào.

Ta nâng hai ly rượu mà Vạn Phúc đã rót đầy, một hơi cạn sạch.

Men say xộc lên khiến hốc mắt ta cay cay. Ta quay người nhìn về phía Cố Yến. Ánh nến hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song, như phủ lên một lớp bụi thời gian, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

"Tam công tử, chúng ta đã thành thân rồi. Ta tên Tiết Minh Nguyệt, chàng nhớ lấy nhé?"

Vạn Phúc vội đổi xưng hô: "Thiếu phu nhân, đêm đã khuya, trời lại lạnh, ngài mau về phòng nghỉ ngơi thôi."

"Đã là phu thê, nào có đạo lý ngủ riêng phòng. Tam công tử đang bệnh, không tiện di chuyển, vậy thì phiền ngươi tìm cho ta một chiếc ghế dựa êm ái có thể ngả lưng. Từ nay về sau ta sẽ ngủ ở đây, đêm đến ta sẽ đích thân chăm sóc chàng, ngươi cũng có thể yên giấc."

Thân hình gầy gò của Vạn Phúc cứng đờ một lúc, rồi bỗng dưng đôi mắt đỏ hoe, vội đáp: "Dạ, dạ, nô tài đi ngay."

Ngày thứ mười sau khi thành thân, ta cuối cùng cũng được diện kiến đương gia chủ mẫu của Cố gia - Mẫn Vinh quận chúa.

Mama quản sự Trương ma ma dẫn ta đến một viện lạc rộng lớn. Đình đài lầu các mang đậm phong vị cung đình.

Đầu thu, quế hương thoang thoảng, hòa quyện cùng hương đàn được đốt trong đỉnh đồng đặt giữa sảnh, tạo nên một cảm giác tao nhã khác lạ.

Cố phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa. Hai bên còn có mấy thẩm nương ăn vận sang trọng. Trương ma ma lần lượt giới thiệu, nhưng ta chẳng nhớ được ai với ai, cứ tùy theo người ta bảo gì thì đáp nấy.

"Nghe nói là thôn phụ chạy nạn từ Quan Ngoại đến, xem ra cũng không đến nỗi th* t*c như lời đồn. Chỉ là có chút thiệt thòi cho Tam lang nhà ta, nhưng nhìn chung cũng coi được."

"Đã mời thầy xem bát tự, số mệnh của nàng ta rất hợp với Tam lang, có ích cho bệnh tình của nó."

Cố Yến thân mang tật bệnh, lại mắc phải chứng lạ khó qua khỏi. Xung hỉ chỉ là một cái cớ, làm sao có thể làm lỡ dở những khuê các tiểu thư ở kinh thành này.

Điểm này ta cũng hiểu rõ.

"Được rồi, các ngươi ăn nói nhỏ tiếng thôi." Cố phu nhân lên tiếng, rồi đưa tay vẫy ta, "Ngươi tên Minh Nguyệt phải không?"

Ta vội hành lễ. Những người khác liền khúc khích cười, chẳng biết có gì đáng cười. Ta vốn không hiểu quy tắc của những gia đình quyền quý này, chỉ cần giữ lễ nghi là được chứ sao?

"Bẩm phu nhân, thiếp thân họ Tiết, tên Minh Nguyệt."

Cố phu nhân sai Trương ma ma mang đến một hộp gấm, bảo là lễ ra mắt mẹ chồng nàng dâu. Ta không có nha hoàn theo hầu, đành phải tự mình kẹp nó vào khuỷu tay.

Cố phu nhân còn dặn dò ta phải hết lòng hòa thuận với Tam công tử, phu thê tương kính như tân. Ta vâng dạ rối rít, nhưng trong lòng lại nghĩ đến con người cứng đờ kia, ta có muốn đánh nhau với chàng cũng chẳng được.

"Tam lang mồ côi mẹ từ sớm, phụ thân cũng... Ta đã hứa với lão phu nhân sẽ coi Tam lang như con đẻ. Nhưng chung quy ta vẫn chưa làm tròn trách nhiệm, khiến người đời chê cười. Nhưng tấm lòng ta đối với Tam lang, nhật nguyệt chứng giám."

Nói đến đoạn cảm động, Cố phu nhân liền lau nước mắt.

Vạn Phúc đã kể với ta, mẫu thân của Tam công tử qua đời vì khó sinh, khi hắn mười tuổi thì phụ thân cũng mất trong một vụ đắm tàu. Hắn cô đơn lẻ bóng. Gia nghiệp to lớn tuy nằm trong tay Cố phu nhân, cũng chỉ là vật ngoài thân. Đáng thương thay, hắn lại không có một thân thể khỏe mạnh, mà cứ mỗi độ đông về, lại có tin đồn hắn rơi vào trạng thái nguy kịch.

Chỉ là lời đồn, nhưng lại mang theo sự ác ý khó che giấu.
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 3: Chương 3



Trên đường trở về Tây Uyển, ta dừng chân ở hành lang mà ngày trước bà mối đã cõng ta đi qua. Chính là lùm mai rực rỡ ấy, đã rơi xuống người ta.

Tựa như một sự dẫn dắt từ cõi hư vô.

"Tường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai."*

( Bài thơ Mai Hoa của Vương An Thạch

Tường giác sổ chi mai,

Lăng hàn độc tự khai.

Dao tri bất thị tuyết,

Vị hữu ám hương lai.

Dịch nghĩa

Ở góc tường có mấy nhành mai,

Khi rét tới, chỉ nở một mình.

Từ xa đã biết không phải là tuyết,

Vì có hương thoang thoảng bay tới)

Ta vốn ít học, chỉ biết mỗi câu thơ thô thiển này, mà cũng như quỷ nhập tràng, cất giọng ngâm lên.

Phía sau bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, có lẽ là chế giễu sự nông cạn của ta.

Ta vừa quay đầu lại, đã thấy một vị bạch y công tử, tóc dài cài trâm, khuôn mặt như gió xuân, dường như toàn thân đều tỏa sáng.

Nữ tử kia khẽ nép sau lưng hắn, nhỏ giọng hỏi: "Đây là tam tẩu mà người nhà cưới về để xung hỉ cho tam ca đó hả?"

Có lẽ cũng nhận ra lời này không hay, bạch y công tử khẽ cụp mắt xuống. Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập tràn ý cười: "Cố Chiêu bái kiến Tam tẩu."

Cố Chiêu, chính là Tứ công tử do Cố phu nhân sinh ra. Nghe nói hiện đang nhậm chức ở Bộ Lại, xét ra cũng là hoàng thân quốc thích, khó trách dáng vẻ cao quý hơn người.

Nữ tử sau lưng Cố Chiêu vừa định xưng tên, ta đã lùi lại một bước, lách người qua họ: "Phu nhân đang đợi nhị vị ở tiền đường, thiếp xin thất lễ."

Đợi đến khi ta đã đi khuất, vẫn còn nghe thấy sau lưng vọng lại một tiếng kiều thanh: "Thôn phụ vô giáo dưỡng."

Cố Chiêu khẽ quát: "Được rồi."

3

"Thiếu phu nhân, ngài... ngài có chắc không ạ?"

Mũi ngân châm cuối cùng được c*m v** mặt Cố Yến, ta thở phào một hơi dài. Xoa xoa hai bàn tay, ta thỏa mãn ngắm nhìn "tác phẩm" của mình.

Khuôn mặt Cố Yến cắm đầy ngân châm, trông thật là... khốn khổ.

"Đại phu chẩn đoán thế nào?"

"Đại phu nói công tử từ nhỏ đã tổn thương đến căn cơ, lại thêm song thân lần lượt qua đời khiến tinh thần suy nhược. Đây là bệnh ở thân, cũng là bệnh ở tâm, chỉ có thể dùng thuốc duy trì hơi tàn, e là chẳng sống được bao lâu."

Ta ngồi xổm bên giường Cố Yến, vùi đầu lật giở cuốn y thư đã cũ nát sờn gáy mà ta mang từ nhà đến: "Đã đến nước này, còn nước còn tát."

"Hả? Thiếu phu nhân..."

"Châm cứu ba ngày rồi, công tử nhà ngươi c.h.ế.t chưa?"

Vạn Phúc lắc đầu, đôi mày nhíu chặt lại vì đau khổ. Hai chủ tớ trông thật đáng thương.

"Thế thì còn kêu ca cái gì? Đừng ngẩn người ra nữa, lại đây giúp ta c** q**n hắn."

"Thiếu phu nhân, không được đâu ạ..." Vạn Phúc thiếu điều muốn đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.

Ta mặc kệ, trực tiếp vén vạt áo, tháo đai lưng, kéo chiếc quần ngoài của Cố Yến xuống.

"Đôi chân đẹp quá..."

Ta ngồi xổm ở cuối giường, ngắm nhìn đôi chân của Cố Yến mà thầm cảm thán.

Đôi chân thon dài, trắng nõn, với lớp lông tơ mịn màng. Quan trọng nhất là cơ bắp săn chắc, đường cong uyển chuyển.

Ta giơ ngón tay cái về phía Vạn Phúc: "Tam công tử có ngươi làm bạn, thật là có phúc."

Vạn Phúc được khen mà đỏ bừng cả mang tai: "Mỗi khi công tử tỉnh lại, đều cố gắng luyện tập đi đứng. Ta chỉ là... chỉ là... xoa bóp kinh mạch cho Ngài thôi."

Vạn Phúc ngồi xổm một bên, nhìn ta thoăn thoắt châm kim: "Thiếu phu nhân, người ta đồn ngài là người nhà quê từ Quan Ngoại đến, chẳng lẽ ngài còn biết y thuật?"

Ta ngậm một đầu kim, chăm chú xem xét huyệt Thượng Cự Hư, Hạ Cự Hư, nhất định không được châm sai vị trí: "Phụ thân ta... có lẽ là một đại phu, cuốn y thư này là di vật của ông ấy."

"Vậy có nghĩa là ngài không những chưa từng học qua, mà còn... á!"

Vạn Phúc chưa kịp nói hết câu, đã ôm mặt chạy loạn khắp phòng: "Đau, đau quá!"

"Ôi, ta xin lỗi, ta lỡ tay làm rơi kim."

Ghế dựa của ta được kê sát bên giường Cố Yến. Mỗi khi đêm xuống, khi chỉ còn lại hai chúng ta, ta vừa lau mình cho Cố Yến, vừa luyên thuyên trò chuyện với chàng.

Dù sao thì rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm.

"Tam công tử chắc chưa từng đến Quan Ngoại bao giờ nhỉ? Với thân phận cao quý của chàng, chắc chắn không thể nào đến cái nơi nghèo khổ hoang vu đó được. Nơi đó lạnh lẽo lắm, chẳng có núi cao hồ rộng, một năm có đến tám chín tháng trời gió tuyết."

"Ta luôn mong ước được đến một nơi quanh năm ấm áp như mùa xuân, không thấy tuyết mùa đông, chỉ thấy hoa nở rộ khắp núi đồi."

"Đôi chân của Tam công tử vẫn còn có thể cứu chữa, mạch tượng cũng ngày càng mạnh mẽ hơn."

"Chàng phải mau chóng khỏe lại, đừng để ta bị người ở Tây Uyển này ức h**p."
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 4: Chương 4



Ta vừa nói vừa dùng ngân châm khẽ day vào huyệt hợp cốc trên mu bàn tay của Cố Yến. Ánh nến lay động, bóng hình ta in trên tay chàng. Trong khoảnh khắc, ta dường như thấy bàn tay chàng khẽ động đậy, truyền một luồng điện nhẹ qua cây kim, đến đầu ngón tay ta.

Thế nhưng, khi ta nhìn lại, chàng vẫn nằm im bất động, mày mắt trầm tĩnh, hơi thở đều đặn.

Trận tuyết đầu mùa đông lặng lẽ phủ xuống trong đêm, ta vừa đẩy song cửa, cả khu viên đã khoác lên mình một lớp bạch ngân, cái lạnh thấu xương lập tức ập đến, vội vàng rụt người trở lại.

Vạn Phúc mang than đến, đốt lò sưởi trong phòng ta và Tam công tử, ta càng chẳng muốn bước chân ra khỏi cửa, dốc lòng chăm sóc Tam công tử.

Ta thay đổi phương thuốc thường dùng của chàng, cách hai ngày lại châm cứu một lần, bóp mũi đổ canh thịt và thuốc đắng vào miệng chàng.

Thời gian đầu, Vạn Phúc cho rằng ta ngược đãi công tử nhà mình, mỗi khi sai hắn giúp ta “hành hình”, mặt mày hắn lại ủ rũ như đưa đám. Về sau, thấy hai gò má Tam công tử đầy đặn hơn đôi chút, đôi môi vốn nhợt nhạt cũng trở nên hồng nhuận, Vạn Phúc nhìn thấy ta liền cười tít mắt, không ngớt lời ca tụng: “Thiếu phu nhân không thầy tự thông, quả là Hoa Đà tái thế.”

Nhưng hoa thơm chóng tàn, kiểu “vung tay quá trán” này của ta rất nhanh đã tiêu hết số ngân lượng ít ỏi của Tây Uyển. Vạn Phúc đến phòng kế toán lĩnh tiền, khi trở về thì lén lút lau nước mắt dưới mái hiên.

Ta biết chắc có kẻ thấy Tam công tử đang bệnh, không thể chống lưng cho ta, nên cố tình gây khó dễ.

Ta bèn sai Vạn Phúc dẫn đường, định đến phòng kế toán tìm lý lẽ cho ra nhẽ. Khi đi đến hành lang hẹp dài ở hậu viện, bỗng nhiên từ trên vách tường hai bên nhảy ra vô số mèo.

Khi còn nhỏ, ta từng bị thẩm nương phạt quỳ trong tuyết, ngất đi rồi bị mèo cào cắn, từ đó sinh ra nỗi sợ hãi sâu sắc với loài vật này. Bất ngờ bị nhiều mèo nhào tới như vậy, ta sợ đến mức chân tay bủn rủn.

Vạn Phúc xông lên che chắn cho ta, đá văng lũ mèo ra. Đợi đến khi đuổi hết mèo, hắn đưa tay đỡ ta dậy, thì từ một cánh cửa phía trước thò ra một cái đầu, quát lớn: “Lớn mật! Giữa thanh thiên bạch nhật, dám ôm ấp Thiếu phu nhân, còn ra thể thống gì nữa!”

Đám người hiếu kỳ kéo đến mỗi lúc một đông.

“Ôi chao, xem ra Tam công tử không còn sống được bao lâu nữa rồi, mà Thiếu phu nhân đã vội vã dan díu với tiểu tư của chàng ta, thật là…”

“Tây Uyển đúng là trò cười cho thiên hạ, cưới nàng ta về là để chăm sóc Tam công tử, thế mà lại mặt dày làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy.”

Vạn Phúc mặt đỏ bừng, vung nắm đ.ấ.m giận dữ: “Hỗn láo! Há để các ngươi phỉ báng Thiếu phu nhân!”

Sự việc ầm ĩ đến tai Cố phu nhân, mấy vị phu nhân, thẩm nương hôm trước cũng có mặt đầy đủ. Người lên tiếng chỉ trích ta chính là Triệu thẩm nương, bà ta khẳng định đã tận mắt chứng kiến ta và Vạn Phúc ôm nhau.

Cố Chiêu và vị cô nương kia cũng có mặt. Ta sau này mới biết vị cô nương kia là Hà Ức An, biểu chất nữ ( cháu họ xa) được Cố phu nhân nuôi dưỡng bên mình, xét về thân thích thì cũng có chút quan hệ với Cửu Vương gia.

Vạn Phúc năm nay vừa tròn mười tám, từ nhỏ đã theo hầu hạ Tam công tử, biết rõ mấy bà mấy cô này rảnh rỗi sinh nông nổi, lại thêm bộ mặt đáng khinh, nhưng không ngờ lại ác độc đến mức này. Lúc này, hắn vội vàng phân trần, thanh minh quan hệ với ta: “Triệu thẩm nương, xin người ăn ngay nói thật, chính là do đột nhiên có một đàn mèo xông ra, Thiếu phu nhân nhà ta sợ hãi nên mới ngã xuống, ta chỉ là đến đỡ người, sao lại biến thành ta ôm ấp Thiếu phu nhân? Ta chỉ là hạ nhân, người sỉ nhục ta không sao, nhưng sao dám sỉ nhục cả chủ nhân của ta?”

Ta chắp hai tay trước bụng, đảo mắt nhìn quanh một lượt, hỏi: “Có bao nhiêu người tận mắt chứng kiến? Ngoài Triệu thẩm nương, còn ai thấy nữa?” Thái độ bình tĩnh của ta khiến mọi người ngạc nhiên, Cố phu nhân khẽ nhíu mày, những người khác thì đưa mắt nhìn nhau.

Triệu thẩm nương huých tay tiểu nha hoàn đứng bên cạnh một cái, nàng ta hiểu ý, bước ra một bước, lắp bắp: “Nô tỳ… nô tỳ cũng tận mắt chứng kiến, Vạn Phúc và Thiếu phu nhân… quả thực là đang ôm nhau.”

Ta giơ tay tát thẳng vào mặt tiểu nha hoàn kia, một tiếng “chát” vang lên, đại sảnh lập tức trở nên tĩnh lặng như tờ.

Ta khẽ mỉm cười: “Tam công tử nhà ta chỉ là lâm bệnh, chứ chưa hề chết. Tiết Minh Nguyệt ta tuy không rành quy tắc thế gia, nhưng đạo làm vợ, làm dâu vẫn biết. Vạn Phúc từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Tam công tử, trung thành tận tụy, có thể vì Tam công tử mà hi sinh tính mạng. Tây Uyển ta tuy nhỏ yếu, nhưng có phu nhân làm chủ, há để cho kẻ ngoại tộc như ngươi tùy ý vu khống?” Nói rồi, ta quỳ xuống, đoan trang bái lạy Cố phu nhân: “Xin phu nhân minh xét, chớ để người vô tội phải chịu oan khuất, cũng đừng làm ô danh Tam công tử và thiếp thân.”
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 5: Chương 5



Cố phu nhân xoa xoa mi tâm vẻ phiền não, rồi quay sang chất vấn Triệu thẩm nương: “Ngươi nói có chứng cứ, vậy chứng cứ chính là ngươi và con nha hoàn này?” Triệu thẩm nương mặt mày ngượng ngùng, vung chiếc khăn lụa trong tay: “Ta tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ lời ta không đáng tin sao? Kẻ gian dâm há lại tự nhận tội? Muốn biết thực hư thế nào, cứ trói tên nô tài này lại, đánh cho một trận là biết ngay thôi!”

Cố phu nhân nheo mắt nhìn ta và Vạn Phúc, Triệu thẩm nương cho rằng sự im lặng của Cố phu nhân là đồng ý, bèn lớn tiếng hô hoán: “Người đâu, trói tên nô tài này lại cho ta!” Ta đứng thẳng người, lớn tiếng: “Không ai được động đến người của Tây Uyển ta!” Cố phu nhân híp mắt nhìn ta, lạnh lùng: “Minh Nguyệt, cái gia đình này, ta mới là chủ!” Lời nói lạnh lẽo như băng khiến ta toàn thân cứng đờ. Ta biết, cả Cố gia này đều là của bà ta, nếu thật sự làm ầm ĩ lên, bọn họ mỗi người một câu cũng đủ dìm c.h.ế.t ta rồi.

“Mẫu thân.” Cố Chiêu nãy giờ vẫn im lặng ở một góc bỗng nhiên lên tiếng: “Tam tẩu vừa rồi đã giải thích rõ ràng rồi, hôm nay trời lạnh, nàng vốn định đến phòng kế toán lĩnh nguyệt bổng, nhưng không ngờ lại bị một đàn mèo xông ra làm cho hoảng sợ. Vạn Phúc vốn là người trung thành hộ chủ, sao có thể chỉ dựa vào lời nói của một mình Triệu thẩm nương mà kết tội nàng ấy tội danh hoang đường như vậy? Thay vì để ý đến chuyện hoang đường này, con cho rằng mẫu thân nên hỏi rõ lí do vì sao Tây Uyển đường đường chính chính lại không được lĩnh nguyệt bổng thì hơn.” Nghe vậy, ta mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có người chịu hiểu cho ta.

Ngước mắt nhìn Cố Chiêu, hắn vận một thân trường bào điểm xuyết họa tiết tùng bách bằng mực tàu, càng tôn thêm vẻ phong lưu, đồng thời cũng khiến hắn trông cao ráo, thẳng tắp hơn. Chỉ có một mình hắn đứng ra bênh vực ta, trong lòng ta cảm kích vô cùng.

Thế nhưng, ngân khố của Cố gia đều do một tay Cố phu nhân quản lý, chỉ là bà ta vừa hay lại mời Triệu thẩm nương trông nom giúp mà thôi. Ngày thường, mọi chi tiêu đều do Hồ tiên sinh ở phòng kế toán ghi chép lại. Cố phu nhân quay sang nhìn Triệu thẩm nương, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?” Triệu thẩm nương khẽ hắng giọng: “Bẩm phu nhân, tháng này Tây Uyển đã hai lần đến lĩnh nguyệt bổng rồi, chẳng phải Thiếu phu nhân của chúng ta có phần quá hoang phí sao?” Khi nói những lời này, ánh mắt bà ta vẫn cố tình liếc đi liếc lại giữa ta và Vạn Phúc, như thể nếu chưa thể vu oan cho ta dan díu với Vạn Phúc thì bà ta sẽ không bỏ qua. “Gần đây Tam công tử ăn uống ngon miệng hơn, ta dỗ dành chàng uống được thêm vài ngụm canh, nên muốn mua thêm gà vịt cá thịt về hầm canh cho chàng tẩm bổ.” “Nếu Tam lang muốn bồi bổ thân thể, cứ bảo phòng bếp chuẩn bị là được, sao lại đến lượt ngươi phải đích thân đi mua sắm?” Ta đảo mắt nhìn mấy bà mấy cô đang ngồi kia, không nói thêm gì nữa. Nếu như phòng bếp chịu chuẩn bị, thì đã chẳng có chuyện ngày hôm nay rồi.

Cố phu nhân hờ hững nhìn ta một hồi, khẽ thốt ra ba chữ: “Vô quy củ.” “Ta nể tình ngươi chưa từng được dạy dỗ bài bản, lại xuất thân từ Quan Ngoại, nên sẽ không trách phạt ngươi. Quy củ của Cố phủ ta, ngươi phải học cho kỹ vào.” Nghe vậy, lòng ta nguội lạnh dần. Ta cứ tưởng đến đây thì mọi chuyện coi như đã xong xuôi.

Đúng lúc này, Trương ma ma từ ngoài cửa bước vào, thần bí ghé tai Cố phu nhân nói nhỏ vài câu. Khuôn mặt vốn lãnh đạm của Cố phu nhân chợt bừng lên vẻ giận dữ, bà ta vỗ mạnh xuống bàn: “Tiết Minh Nguyệt! Ngươi thật to gan lớn mật!”

“Ngươi dám tự ý đổi thuốc của Tam lang, còn dám tự mình châm cứu cho nó?” Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Cố Chiêu cũng kinh ngạc lùi lại một bước, vẻ mặt không thể tin được nhìn ta đang quỳ dưới đất.

Ta có chút hoảng sợ, không dám ngẩng đầu lên nữa: “Ta… ta biết một chút y thuật, chỉ là muốn tốt cho Tam công tử…”

“Ngươi biết y thuật? Ngươi tài giỏi hơn cả đám thái y trong cung sao? Sao ngươi dám? Thân thể Tam lang tôn quý biết bao, ai cho phép ngươi tự tiện làm chủ? Ngươi là do ta đồng ý cho vào cửa, nếu Tam lang xảy ra chuyện gì bất trắc, chẳng phải sẽ chứng thực tội danh kế mẫu hại con của ta sao? Ta cứ tưởng ngươi chỉ là vô tri, ai ngờ ngươi không chỉ vô tri, mà còn hết sức hoang đường!”

“Trương ma ma, thỉnh gia pháp!”

“Mẫu thân!” Ta cũng chẳng biết cái gọi là gia pháp kia là cái gì, chỉ thấy Cố Chiêu đứng bên cạnh vội vàng chắp tay thi lễ: “Bệnh của Tam ca đã nhiều năm mà vẫn chưa khỏi hẳn, chẳng phải chúng ta cũng đã tìm đủ mọi phương thuốc cho huynh ấy rồi sao? Tam tẩu thương chồng tha thiết, mong mẫu thân lượng thứ. Nếu mẫu thân lo lắng, thì giờ đây nên mời đại phu đến khám bệnh cho Tam ca, chứ không phải là đánh người.” À, ra là “thỉnh gia pháp” nghĩa là đánh người.

“Tứ lang, con đừng có xin xỏ cho loại đàn bà thô bỉ, gan trời bằng dạ này nữa. Giờ con mau đi mời đại phu đến khám cho Tam ca con, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại cái con dâu mới không biết phép tắc này!”
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 6: Chương 6



Trương ma ma hai tay bưng một chiếc thước bản dày một ngón tay đến. Cố phu nhân cầm lấy, giáng mạnh một thước vào lưng ta, đau thấu tim gan, ta không nhịn được kêu lên một tiếng. Ta cũng đâu có ngu, đợi Cố phu nhân giơ thước lên lần nữa, ta liền nhanh chóng né tránh, khiến bà ta đánh hụt. Trong phòng có người khẽ bật cười thành tiếng, nhưng rất nhanh sau đó, mọi người lại dùng ánh mắt kinh hãi và lo lắng nhìn ta. Chắc có lẽ ta là người đầu tiên dám bỏ chạy kể từ khi Cố gia lập gia pháp. “Mau bắt lấy con dâu hỗn xược này!” Ta chỉ cần xông ra khỏi cửa, thì ta dám chắc trong phòng này không ai có thể giữ được ta lại. Mấy năm trời bị thẩm nương đánh cho chạy khắp làng đâu phải là vô ích. Đúng lúc mấy bà tử kẹp chặt hai cánh tay ta lại, thì cánh cửa đang đóng kín phía trước ta bỗng nhiên mở ra.

Ta nghĩ lúc này bộ dạng của ta chắc chắn là vô cùng thảm hại, cây trâm chu sa lỏng lẻo trên mái tóc, rơi xuống vai một cách tùy tiện, vạt áo bị bà tử xé rách, chiếc áo khoác ngoài cũng xộc xệch chẳng còn ra hình dáng gì. Vì giãy giụa quá hăng, chiếc giày bên chân trái cũng chẳng biết đã bay đi đâu mất rồi. Ta cứ thế với bộ dạng nhếch nhác, bốn mắt nhìn nhau với người đang ngồi trên chiếc xe lăn, người ấy phong thái thanh nhã ôn hòa, mày mắt sáng ngời.

Sau lưng ta, không một ai là không kinh ngạc đến sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, ngay cả mấy bà tử đang giữ chặt ta cũng buông tay ra. Ta há hốc miệng, nhìn khuôn mặt kia thật lâu. Đôi mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mềm mại, chỉ trừ đôi mắt trong veo như nước hồ thu này là ta chưa từng thấy, còn lại mọi đường nét đều quá đỗi quen thuộc. Đã bao đêm ta dùng ánh mắt tham lam của mình vẽ đi vẽ lại trên khuôn mặt kia không biết bao nhiêu lần.

Ai mà ngờ được lần đầu tiên ta và Cố Yến chính thức gặp mặt lại thảm hại đến nhường này. Ta vội vàng kéo lại vạt áo cho ngay ngắn, chỉnh sửa lại mái tóc, khẽ hé miệng, nhưng lại không biết nên xưng hô như thế nào.

Những người xung quanh đều đã hoàn hồn, người thì kinh ngạc, người thì vui mừng, rối rít kêu lên: “Tam lang tỉnh rồi!” “Tam công tử đã khỏe lại rồi!” Khóe miệng Tam công tử Cố gia khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt, ta chắc chắn là chàng đang nhìn ta. Chàng khẽ gọi: “Tiết Minh Nguyệt?” Giọng nói dịu dàng như đang muốn xác nhận điều gì đó. Ta bĩu môi, tủi thân cuộn trào trong lòng, cuối cùng cũng cố nén nước mắt.

Vạn Phúc tiến lên đẩy Cố Yến vào phòng, ta biết mình đã làm sai, ngón tay bấu chặt vào vạt áo, đứng bên cạnh Cố Yến không dám hé răng nửa lời. Cố phu nhân nhét chiếc gia pháp vào tay Trương ma ma, bước đến bên cạnh Cố Yến, giơ tay lên khẽ v**t v* gò má chàng, nhưng lại có vẻ ngượng ngùng không dám chạm vào, chỉ nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.”

Cố Yến nhìn quanh một lượt, rồi quay sang nhìn ta, khẽ nói: “Vừa rồi ta nghe loáng thoáng từ đằng xa, chẳng hay phu nhân và các vị thẩm nương đang thừa lúc ta bệnh mà ức h.i.ế.p thê tử mới cưới của ta phải không?”

“Đâu có… Đâu có.” “Bọn ta nào dám chứ?” “Chỉ là một chút hiểu lầm thôi mà.”

“Nếu đã là hiểu lầm…” Bàn tay Cố Yến lặng lẽ nắm lấy tay ta, ta giật mình như bị sét đánh trúng, “nếu đã là hiểu lầm, ta vừa mới tỉnh lại, có rất nhiều điều muốn nói với Minh Nguyệt, xin phép cáo từ.” Cố phu nhân chỉ mong mọi chuyện kết thúc êm đẹp như vậy, vội vàng phất tay với chúng ta: “Đi đi, về nghỉ ngơi cho khỏe.” Cố Yến cúi người xuống nhặt chiếc giày của ta gần như đã bị giẫm bẹp dưới đất, phủi sạch bụi rồi đưa đến trước chân ta. Thấy ta không dám động đậy, chàng liền nắm lấy cổ chân ta rồi tự tay đi giày vào cho ta. Giữa những lời bàn tán xôn xao của mọi người, Vạn Phúc đẩy Cố Yến, Cố Yến nắm lấy tay ta, cùng nhau bước ra ngoài.

Đoạn đường từ đó về đến Tây Uyển chẳng dài bao nhiêu, nhưng ta và Vạn Phúc đã sụt sùi khóc suốt cả quãng đường. Cố Yến vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu, lại thêm gió lạnh thổi suốt đường đi, khiến cả khuôn mặt chàng không còn chút huyết sắc nào. Về đến phòng, ta và Vạn Phúc vội vàng nhóm thêm lửa, khoác thêm áo cho chàng. Chàng tự mình điều khiển xe lăn đến đây, hai tay đông cứng, vừa đỏ vừa tê cóng. Ta lấy nước ấm ngâm tay cho chàng, rồi lại quấn thêm một chiếc áo hồ cừu dày cộm. Nhưng dưới lớp áo hồ cừu kia, chàng vẫn không chịu buông tay ta ra.

“Ta dường như vừa trải qua một giấc mộng dài, khi tỉnh lại thì bỗng nhiên đã có thê tử.” Giọng nói của chàng trầm ấm, dịu dàng như làn sương mỏng buổi sớm mai, bao phủ lên những viên ngói và cỏ cây. Ta muốn ngẩng đầu nhìn chàng, nhưng lại sợ bị đôi mắt sâu thẳm của chàng cuốn hút mất hồn.
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 7: Chương 7



Ta nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cùng với những lời cay nghiệt của Cố phu nhân và Triệu thẩm nương nhắm vào ta, liền khẽ nói: "Thiếp thân vốn bị thẩm nương bán cho bà mối với giá hai mươi lượng bạc, bà mối thương xót nên mới thêm năm lượng. Cứ thế hồ đồ mà đến Cố gia. Chàng khi ấy bệnh tình nguy kịch, nào hay biết sự tình, người cùng thiếp bái đường lại là một con gà trống. Chàng hẳn đã thấy, thiếp đây quê mùa thô kệch, nếu Tam công tử hối hận, vẫn còn kịp quay đầu."

Dứt lời, ta cúi đầu, chờ đợi chàng định đoạt.

Đợi mãi không thấy động tĩnh, tâm tư ta như chìm vào vực sâu.

Bàn tay Cố Yến từ trong lớp hồ cừu vươn ra, ta cảm thấy ngón tay chàng đang nhẹ nhàng v**t v* những sợi tóc mai lòa xòa trên má ta. Ban đầu chỉ ở trên tóc, không biết từ khi nào đã lướt xuống gò má: "Nếu nàng hối hận, e là đã muộn rồi."

Thân ta cứng đờ, vội ngẩng đầu nhìn chàng: "Tam công tử... ý chàng là sao?"

"Một trang khuê các tú lệ thế này, vốn dĩ là báu vật vô giá, kẻ mai mối nào mà mắt mù lại dám đem bán qua bán lại? May mắn thay lại lọt vào mắt Cố mỗ, bằng không, ta biết tìm đâu ra một người thê tử vẹn toàn như vậy?"

Ta ngơ ngác nhìn Cố Yến, ánh mắt chàng dịu dàng trìu mến, nhìn ta đến nỗi tâm thần rối loạn. Ta nghĩ, có lẽ chỉ có một khả năng, ấy là, những lời ta lảm nhảm khi chàng hôn mê, chàng đều nghe thấy cả rồi.

Ta lập tức thẹn đến nỗi chỉ muốn đào một cái hố chui xuống, ta đã nói những gì thì không quan trọng, chỉ lo chàng biết chuyện ta vừa xoa n.g.ự.c cho chàng, vừa lén lút ngắm nghía thân thể chàng hay không thôi.

Khi ta xoa đến bẹn đùi chàng, nhớ đến lời Vương bà nói Cố Tam lang là một kẻ tàn phế, không thể làm chuyện nam nữ, ta còn cố ý vén xiêm y lên ngắm nghía thật kỹ. Dù sao ta cũng chưa từng thấy người khỏe mạnh có bộ dạng ra sao, ngắm nghía mãi cũng chẳng nhìn ra điều gì.

Tóm lại cũng chỉ là một vật nhỏ bé xấu xí mà thôi.

Bàn tay Cố Yến khẽ v**t v* lưng ta: "Có đau lắm không? Ta xem nào."

Chớ nói, cái thước kia đánh người thật sự rất đau, nếu không ta cũng chẳng đến mức bỏ chạy. Cố Yến vừa chạm vào, ta đau đến nhăn nhó cả mặt mày.

"Quay người lại, vi phu bôi thuốc cho."

"Thôi... không cần đâu." Ta ngượng ngùng khước từ.

Cố Yến khẽ hừ một tiếng trong mũi: "Chỉ cho phép nàng cởi xiêm y của ta ra trêu đùa, lại không cho vi phu ngắm nhìn một chút sao?"

...

Ta quỳ bên lò sưởi, cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn lại chiếc yếm lụa mỏng manh che thân. Ngón tay lạnh lẽo của Cố Yến khẽ lướt qua cổ ta, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc rối sang hai bên vai.

Chàng dùng đầu ngón tay chấm thuốc mỡ, cẩn thận thoa lên những vết roi hằn trên da thịt. Mỗi lần chàng chạm vào, ta lại không kìm được mà run rẩy. Chàng tưởng ta đau, liền cúi xuống hà hơi vào vết thương.

Hơi thở ấm áp như một chiếc lưỡi mềm mại, triền miên v**t v* lưng ta, ta vừa đau vừa ngứa, một dòng cảm xúc kỳ lạ từ bụng dưới dâng lên, khiến tâm thần ta hoảng loạn.

Ta giật mình kinh sợ trước phản ứng kỳ lạ của bản thân, vội vàng khoác xiêm y lên. Cố Yến không biết vì sao lại nhìn ta mỉm cười, nụ cười có phần mờ ám.

"Tam công tử có đói bụng không, thiếp thân hơi đói rồi, hay là chúng ta dùng chút gì lót dạ?"

Cố Yến cười tủm tỉm: "Được thôi."

Ta đã sớm đói đến lả người, bát mì tương do Vạn Phúc bưng tới, gần như bị ta trút hết vào miệng.

Đợi ta dùng xong, Cố Yến và Vạn Phúc mới từ bên ngoài bước vào. Khuôn mặt Cố Yến trầm xuống, khi không cười trông chàng có vẻ dữ tợn.

Thấy ta nhìn sang, chàng lại lập tức nở nụ cười. Ta bèn hỏi, lúc nãy bên ngoài có tiếng ai khóc lóc.

Chàng đáp: "Không có gì, chỉ là xử lý hai tên nô tài ăn cơm Tây Uyển, lại làm chó săn cho kẻ khác thôi."

Vạn Phúc đứng sau lưng Cố Yến ưỡn thẳng lưng: "Thiếu phu nhân, nô tài đã nói rồi, công tử tỉnh lại, còn ai dám khi dễ chúng ta nữa."

Ta dùng tay áo lau vội miệng: "Vạn Phúc nói phải đấy, mau lại đây, hôm nay còn chưa châm cứu mà."

Đợi ta trải kim châm ra, Vạn Phúc đã lặng lẽ rời đi.

Ta quỳ gối trên đất, từ từ vén ống quần Cố Yến lên, tập trung tinh thần tìm kiếm huyệt vị, vừa hạ kim, vừa hỏi: "Có cảm giác gì không?"

"Có."

Ta mừng rỡ ngẩng đầu lên: "Thật sự có sao?"

Trong mắt Cố Yến dường như phủ một lớp tơ lụa đen huyền ảo, sâu thẳm, lại lấp lánh ánh sao, tựa như có thể chiếu sáng cả khuôn mặt ta. Chàng khẽ chớp mắt: "Thật sự có."

Ta không khỏi cay cay sống mũi, vội vàng lau khóe mắt, tiếp tục thi châm.

Ngón tay cái của Cố Yến đột nhiên ấn lên cổ tay ta, nhẹ nhàng v**t v*. Ta theo ánh mắt chàng nhìn xuống vết bớt hình trăng khuyết mờ nhạt nơi cổ tay, liền giải thích: "Đây là vết bớt, ta theo họ mẫu thân, tên là Tiết Minh Nguyệt."

"Ừm, rất đẹp."

"Minh Nguyệt, nàng chịu khổ rồi."

Ta lắc đầu: "Không khổ, chàng có thể tỉnh lại, quý giá hơn bất cứ thứ gì."
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 8: Chương 8



Cố Yến vịn tay ta, đỡ ta đứng dậy. Lần này đổi lại chàng ngước mắt nhìn ta: "Thân ta tàn tật, Khương thị và Triệu thẩm nương gây khó dễ cho nàng như vậy, cớ sao nàng không rời đi?"

Ta gãi đầu: "Khương thị là chỉ Cố phu nhân sao? Bà ấy cũng không làm khó dễ ta đến mức ấy. Còn Triệu thẩm nương, bà ta trước là không cho Hồ tiên sinh lĩnh bổng lộc, sau lại vu oan cho ta và Vạn Phúc, đúng là không phải, nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn được."

"Ừm?" Cố Yến khẽ nhướn mày.

Ta nhìn xuống đôi chân chàng: "À, ý chàng là chuyện này sao? Chân của chàng vẫn có thể chữa khỏi, không tính là tàn tật, đừng nói vậy."

Cố Yến đưa tay véo nhẹ má ta một cái: "Ngốc."

"Hai mươi lăm lượng bạc đã bán đi quãng đời tươi đẹp của nàng vào chốn thâm trạch này rồi sao?"

"Thiếp không cha không mẹ, nương nhờ nhà thẩm nương ở Quan ngoại. Thẩm nương cho thiếp một miếng cơm ăn, nhưng lại đối xử chẳng ra gì. Vì miếng cơm manh áo ấy, thiếp phải làm rất nhiều việc. Trước khi vào Cố phủ, mười ngón tay của thiếp đều cóng đỏ như củ cải. Chàng xem, ở Cố phủ được bồi bổ, mười ngón tay đã trắng trẻo như măng non rồi." Ta ngồi xổm xuống, tiếp tục thi châm cho Cố Yến, bèn kể: "Nếu chỉ có vậy thì thôi đi. Biểu ca nhà thẩm nương lại muốn làm nhục thiếp, bị thiếp dùng búa nện cho ngất xỉu, thẩm nương dù thế nào cũng sẽ bán thiếp đi, nếu không thì cũng báo quan. Lúc ấy thiếp nghĩ, thà liều mình đến Kinh thành một phen, còn hơn bị bán cho thợ săn hay đồ tể ở Quan ngoại. Đường phía trước tốt hay xấu, ai mà biết được, nhưng đường thì luôn do người đi, thiếp sẽ không dễ dàng chịu thua."

"Sự thật chứng minh, thiếp đã đi đúng đường, phải không?"

Ta đón lấy ánh mắt Cố Yến, khẽ mỉm cười.

Dung mạo Cố Yến tuấn mỹ đến mức ta không thể nào tưởng tượng nổi, đến trong mộng cũng không mơ thấy tiên nhân như vậy. Đôi mắt đào hoa kia chỉ cần khẽ híp lại, ta liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Chàng lặng lẽ nắm lấy năm ngón tay ta: "Ta hy vọng nàng đã đi đúng đường. Nếu ta có thể đứng lên lần nữa, nhất định sẽ làm chỗ dựa vững chắc nhất cho Minh Nguyệt."

Hôm sau, Cố Yến liền đưa ta và Vạn Phúc đến Cố phu nhân thỉnh an.

Khi Cố Yến một mình bước vào, ta có chút lo lắng, Vạn Phúc ngược lại lại tỏ vẻ thản nhiên, khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân cứ yên tâm chờ đợi, công tử tự có chừng mực."

Vạn Phúc không biết từ đâu mang ra một chiếc ghế đẩu nhỏ, mời ta ngồi xuống nơi khuất gió ở hành lang.

Sân viện sau trận tuyết phủ một lớp hạt tuyết li ti. Tuyết ở Kinh thành khác với Quan ngoại, không khiến ta cảm thấy ngột ngạt, nhưng cũng không khiến ta yêu thích được.

Bởi vì trong ký ức mơ hồ của ta, ta từng suýt chút nữa bị c.h.ế.t cóng giữa trời tuyết.

Từ trong phòng vọng ra tiếng nói chuyện, có thể nghe ra là Cố Yến và Cố phu nhân đang lời qua tiếng lại. Ban đầu còn bình tĩnh, nên không nghe rõ nội dung.

Dần dần, cả hai đều có chút kích động, giọng nói đột nhiên lớn tiếng hơn.

"Tuy là Triệu thị làm, nhưng Triệu thị đó từ trước đến nay luôn nghe theo lời mẫu thân. Nếu hôm đó không phải con vừa hay tỉnh lại, hai người định làm khó dễ Minh Nguyệt đến mức nào? Cây thước kia dù có đánh lên người con và Cố Chiêu, cũng phải đau mấy ngày trời. Mẫu thân lại có thể xuống tay tàn nhẫn với một nữ tử như vậy sao?"

"Còn nói nàng ta hãm hại con, con đã c.h.ế.t chưa? Mẫu thân lúc nào cũng nói là vì tốt cho con, trong cung có bao nhiêu ngự y cũng không chữa khỏi bệnh cho con."

"Tam Lang, Minh Nguyệt là ta cưới về cho con đấy. Con bệnh nặng không dậy nổi, đại phu đến cũng lắc đầu, có người nói xung hỉ tốt, ta liền lập tức cho người đi tìm. Con mới quen tân nương được mấy ngày, thế mà lại vì nàng ta mà chất vấn mẫu thân sao?"

"Mẫu thân của Cố Yến đã mất từ lâu rồi, mất ngay trước khi người bước chân vào cửa."

Giọng điệu Cố Yến đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, ta đứng ở bên ngoài cũng không khỏi rùng mình.

"Minh Nguyệt đến đây thế nào, Ngườirõ hơn ai hết. Nếu hôm nay con không tỉnh lại, ba mươi lượng bạc cũng đủ hủy hoại cả một đời nữ tử. Ngoài bản thân mình và Cố Chiêu ra, trong mắt Người, ai cũng chỉ là cỏ rác."

"Ai nói là ba mươi lượng? Cố gia rõ ràng đã bỏ ra một trăm lượng bạc!"

"Bao nhiêu bạc cũng không mua được một mạng người, Người mắng Minh Nguyệt hoang đường, Người mới là người hoang đường nhất!"

Trên đường trở về Tây Uyển, Vạn Phúc đẩy xe cho Cố Yến, ta bước theo bên cạnh, suốt đường không nói một lời nào.

Lúc đến, Cố Yến luôn nắm tay ta, lúc về, ta có tâm sự, chàng hình như cũng vậy, nên không nắm tay ta nữa.

Cố Chiêu và Hà Ức An đi ngược chiều lại, trang trọng hành lễ.

"Tam ca, thân thể huynh đã khỏe hơn chưa?"

"Ừm." Phần thân từ vai trở xuống của Cố Yến đều được phủ lớp hồ cừu, không biết có phải do ta nghĩ nhiều hay không, chàng đối với Cố Chiêu có vẻ lạnh nhạt.
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 9: Chương 9



Cố Chiêu đứng, chàng ngồi, nhưng khí thế lại không hề kém cạnh.

Cố Chiêu lại nhìn sang ta, nhớ đến chuyện đệ ấy đã giải vây cho ta ngày hôm qua, ta liền đáp lễ: "Đa tạ Tứ công tử đã giúp đỡ."

Dáng vẻ Cố Chiêu có một hai phần tương tự Cố Yến, nhưng không lạnh lùng như Cố Yến, mà ôn hòa hơn nhiều. Đệ ấy khẽ gật đầu: "Không giúp được gì nhiều, Tam tẩu không sao là tốt rồi."

Từ sau lưng Cố Chiêu vọng đến một giọng nói lười biếng: "Thôn phụ quê mùa không được dạy dỗ, không chọc Phu nhân tức giận đã là may rồi, sao lại còn giúp đỡ nàng ta?"

"Ức An." Cố Chiêu khẽ nhắc nhở.

Hà Ức An còn muốn nói gì đó, Cố Yến liền kéo ta về phía chàng: "Nếu ta nhớ không lầm, Hà cô nương cũng đến từ Ba Thục. So với Kinh thành, Ba Thục và Quan ngoại cũng chẳng khác gì nhau, một nơi giá rét khắc nghiệt, một nơi núi cao hiểm trở. Sao lại ở Kinh thành nương nhờ người khác được mấy năm, mà đã tự nâng cao giá trị bản thân mình rồi?"

"Ngươi đã gọi ta một tiếng Tam ca, thì Minh Nguyệt chính là Tam tẩu của ngươi. Ta không muốn nghe ngươi dùng những lời khó nghe đó với Tam tẩu của ngươi nữa. Nếu không, ta muốn mời ngươi ra khỏi Cố gia, đến cả Cố Chiêu cũng không bảo vệ được ngươi đâu."

"Vạn Phúc, đi thôi."

Cố Yến như vô tình, lại như cố ý kéo tay ta ra khỏi lớp hồ cừu, rồi lại phủ tay chàng lên, như đang v**t v* trêu đùa, ngạo mạn đến mức không thèm liếc nhìn Cố Chiêu và Hà Ức An lấy một cái. Ta lại thoáng thấy Hà Ức An cắn chặt môi, nước mắt lã chã rơi.

Đi xa được vài bước, Cố Yến đột nhiên hỏi: "Đẹp không?" - "Cố Chiêu ấy."

Chàng hỏi bất ngờ, ta cũng đáp bất ngờ: "Đẹp... ạ!"

Chàng véo ta đau điếng, ta vội vàng chữa cháy: "Không đẹp bằng Tam công tử, Tam công tử đẹp nhất, đẹp hơn tất cả."

Cố Yến liếc xéo ta một cái, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Chúng ta về Tây Uyển chưa được một khắc, Triệu thẩm nương đã kéo theo Hồ tiên sinh phòng kế toán đến tận cửa xin lỗi.

Hai người đứng ở cửa, khúm núm cúi đầu, lặp đi lặp lại lời "xin lỗi".

Cố Yến đoan trang ngồi trong nhà, nhấc ấm nước vừa đun sôi, đổ lên ấm trà tử sa. Nắp ấm bị hơi nóng bốc lên, phát ra tiếng kêu giòn tan.

Ngược lại, ta là người bị hại, lại có chút không đành lòng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tam công tử, họ đã biết lỗi rồi, cứ cho họ về đi thôi."

Cố Yến dường như không nghe thấy gì, thong thả nhấc thìa trà lên, múc một nhúm trà cho vào ấm. Chén trà đầu tiên pha xong bèn đưa cho ta: "Tây Hồ Long Tỉnh, nàng nếm thử xem."

Ta vốn là kẻ nhà quê, chưa từng thấy của lạ, dù sao trà ở Quan ngoại cũng đắt đến vô lý, liền đưa lên mũi ngửi kỹ, không nỡ uống.

Dáng vẻ của ta khiến Cố Yến bật cười: "Loại trà này một lạng mười lượng bạc. Hồ tiên sinh, ông tính toán giỏi, tính cho ta xem chén trà này đáng giá bao nhiêu tiền? Theo quy định của Tây Uyển, Cố Yến và Thiếu phu nhân mỗi tháng được uống mấy chén?"

Lưng Hồ tiên sinh đang hơi cong bỗng cứng đờ, dường như biết sự tình đã nghiêm trọng, lại quỳ xuống bái lạy: "Tam công tử tha tội. Hồ mỗ nhất thời không biết điều, đã mạo phạm Thiếu phu nhân. Xin công tử niệm tình nô tài đã theo lão gia mười mấy năm..."

Một tiếng "choang" vang lên, ta giật mình kêu lên. Thì ra Cố Yến giận dữ, ném chén trà trong tay về phía Triệu thẩm nương và Hồ tiên sinh, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nhà.

Triệu thẩm nương sợ đến mức chân tay bủn rủn, vốn không cần phải quỳ trước Cố Yến, nhưng cũng run rẩy quỳ xuống.

"Ngươi còn nhớ đã theo cha ta mười mấy năm sao? Đây là cách ngươi báo đáp ông ấy đấy à? Hay là tất cả đều mong ta c.h.ế.t đi?"

"Thẩm nương, tiểu thúc mất sớm, người lại không sinh được con nối dõi cho Cố gia, là mẫu thân ta thương tình người, mới thu nhận người ở lại, nếu không tổ mẫu đã sớm đuổi người về nhà mẹ đẻ rồi. Người quên ơn của tổ mẫu và mẫu thân ta thì cũng đành, Khương thị vừa đến, người đã như chó hùa quấn lấy bà ta, thừa lúc ta bệnh tật mà ức h.i.ế.p người của Tây Uyển ta, làm khó dễ tân tức của ta, người còn biết chữ 'Nhân' viết thế nào không?"

Ta đã đánh giá thấp bản lĩnh mắng người của Cố Yến, một khi đã mở miệng thì như tằm ăn dâu, có lý có chứng, đánh thẳng vào chỗ đau của người khác.

Triệu thẩm nương và Lão Hồ sụt sùi cáo từ, trước khi đi còn trịnh trọng bái tạ ta.

Ở nhà thẩm nương, ta vốn quen cảnh bị hắt hủi, xóm giềng ức h.i.ế.p cũng là chuyện thường, chưa từng mong ai đến tạ lỗi, nên chẳng lấy làm tủi thân.

Nhưng Cố Yến vì ta mà làm đến nước này, trong lòng ta tự hiểu.

Thấy ta ngẩn ngơ, Cố Yến kéo ta đến gần, ôn tồn: "Trước kia, ta đối với chuyện trong phủ, nhắm mắt làm ngơ, ấy là bởi ta chẳng để tâm điều gì, không có ai ta quan tâm đoái hoài. Nhưng nay khác rồi, có nàng, ta có người muốn bảo bọc."

"Ta phải gây dựng uy thế cho nàng, nhỡ ngày nào ta lại bệnh, cũng không đến nỗi để bọn chúng lấn át, vậy ta mới an lòng."

Nhắc đến bệnh tình, tim ta nhói lên: "Tam công tử, mau uống thuốc đi thôi."
 
Back
Top Bottom