- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Thiên Quan Tứ Phúc
Chương 187
Chương 187
Trong bóng đêm, hai đồng tử của Tạ Liên nháy mắt co rút lại, giọng run run nói: “……
Là ngươi?!"
Bạch Vô Tướng!Tạ Liên sởn hết tóc gáy, nhảy dựng lên, trở tay muốn rút kiếm nhưng phát hiện không có bất cứ thứ gì bên người, lúc này mới nhớ tới là kiếm của mình tất cả đều đã mang đi cầm cố hết rồi.
Nhánh cây ban nãy dùng làm binh khí cũng bị đoạt mất.
Nói cách khác, bây giờ Tạ Liên không có chút pháp lực, tay không tấc sắt đối đầu với kẻ này.
Mấy năm trước sau khi Tiên Lạc bị diệt vong, Bạch Vô Tướng bỗng nhiên biến mất khỏi thế gian này.
Tạ Liên căn bản không đi tìm hắn, cũng không muốn đi tìm làm gì, chỉ mong hắn vĩnh viễn không hề xuất hiện trở lại, ai ngờ hôm nay thứ này bỗng đột nhiên xuất hiện trước mặt mình!Hắn chậm rãi đến gần, trong lòng Tạ Liên cảm thấy sợ hãi, nhịn không được lui về phía sau hai bước, ngay sau đó nhớ ra: Không thể lui về phía sau!
Chạy trốn cũng vô dụng!Tạ Liên lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì?!”
Bạch Vô Tướng không đáp, tiếp tục khoanh tay bước đến gần.
Tay chân Tạ Liên run rẩy, miệng cũng phà ra từng ngụm khói trắng.Tạ Liên ép mình nhớ lại việc bị ba mươi thần quan nhạo báng vừa nãy và sự lãnh đạm của Mộ Tình, thế nên Tạ Liên bỗng quên hết sợ hãi đánh về phía hắn.Nhưng mà, một chưởng này chưa kịp đánh trúng hắn thì một cơn đau buốt thấu lan ra toàn thân.
Đối phương dường như đã đoán trước được chiêu thức của Tạ Liên nên đã nhanh chân vọt ra phía sau, đạp thẳng vào đầu gối Tạ Liên.
Quá nhanh!Hai đầu gối Tạ Liên vang lên tiếng “Bịch” thật mạnh, cả người quỳ rạp xuống đất, trong đầu bỗng thấy kinh sợ.Động tác này, tốc độ so với mình vậy mà còn nhanh hơn!Ngay sau đó, Tạ Liên liền cảm giác một thứ còn đáng sợ hơn ngàn lần —— một bàn tay năm ngón lạnh băng áp lên đỉnh đầu Tạ Liên!Tạ Liên hét lên, bàn tay kia liền hơi dùng sức, nhấc đầu và toàn bộ cơ thể của Tạ Liên lên.
Với sức mạnh kinh người này thì chỉ cần năm ngón tay bóp lại là có thể trực tiếp bóp nát xương sọ của Tạ Liên, trong giây lát có thể khiến Tạ Liên trở thành một đống thịt nát đầy máu.
Tạ Liên tin rằng bước tiếp theo của Bạch Vô Tướng chính là biến mình thành một đống bầy nhầy như thế.
Tạ Liên hoảng loạn hít thở, cứ nghĩ rằng sẽ chết tới nơi cho nên đành nhắm mắt lại, ai ngờ kẻ kia lại không tiếp tục làm gì nữa mà ngược lại thu tay lại, khẽ thở dài một tiếng.
Một mảnh im lặng trôi qua, Tạ Liên từ từ mở hai mắt ra.
Bầu trời đầy các ngọn lửa như đang ăn mừng điên cuồng, giống như chúng đang xem náo nhiệt, có cái còn cười to, nhưng dường như chúng bị thứ gì đó làm hoảng sợ, không dám tới gần hai người bọn họ, chỉ có một đám lửa phá lệ sáng bừng trên đầu họ, đang mãnh liệt đâm đến phía sau Tạ Liên.
Không biết chúng muốn làm gì.Bỗng dưng, thân thể Tạ Liên cứng đờ.Bạch Vô Tướng, cư nhiên ôm lấy Tạ Liên.Tạ Liên xiêu xiêu vẹo vẹo mà quỳ trên mặt đất, bị một đôi tay mạnh mẽ nhưng lạnh lẽo ôm vào trong lồng ngực.Bạch Vô Tướng cũng không biết ngồi xuống khi nào, lẩm bẩm nói: “Đáng thương, đáng thương quá.
Thái Tử điện hạ, nhìn xem, ngươi đã biến thành bộ dáng gì rồi.”
Hắn vừa lẩm bẩm vừa vuốt ve đầu Tạ Liên, động tác nhẹ nhàng mang theo sự thương hại, cứ như đang vuốt ve một chú chó đang bị thương, như nâng niu đứa con của mình đang bệnh nặng sắp chết.
Dưới ánh trăng, gương mặt nửa cười biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại nửa bên khóc, cứ như là thật sự đau lòng rơi lệ vì Tạ Liên.
Tạ Liên cứng đờ chẳng màn nhúc nhích, hắn ở phía sau lấy tay lau đi khuôn mặt dính đầy bùn bẩn thỉu của Tạ Liên.Động tác của hắn như thế, Tạ Liên cư nhiên cảm giác được một loại thương yêu quỷ dị.
Giống như nhận được tình thương từ vị bằng hữu tốt nhất, quen thuộc nhất trong lòng, cơ thể bị đông lạnh run rẩy vậy mà cuối cùng lấy lại được chút hơi ấm.Không nghĩ tới, trong hoàn cảnh này thứ đem đến cho Tạ Liên loại cảm giác ấm áp, lại là một thứ quỷ dị như thế.Trong cổ họng Tạ Liên phát ra từng tiếng nức nở, run rẩy càng nhiều.
Đám ma trơi bay đến trước ngực Tạ Liên, dường như muốn mang đến chút hơi ấm nhưng lại không biết có thể giúp Tạ Liên bớt lạnh hay không, chỉ bay quanh mà cũng không dám đến gần sát.
Bạch Vô Tướng giúp Tạ Liên lau khô bùn trên người, nói: “Đến bên chỗ ta đi.”
“……”
Tạ Liên giọng run run nói, “Ta……
Ta……”
Một câu chưa xong, Tạ Liên đột nhiên đánh úp một chưởng về phía mặt nạ của Bạch Vô Tướng!
Bị đánh bất ngờ, chiếc mặt nạ kia bay vút lên cao, Tạ Liên xoay người nhảy ra xa vài trượng, thái độ sợ hãi vừa rồi cũng hoàn toàn biết mất, giọng nói giận dữ :”Ai muốn tới chỗ ngươi, nhà ngươi là…..
đồ quái vật” Chiếc mặt nạ kia rớt xuống đất, bầu trời phủ đầy lửa quỷ dọa người ta phát khiếp, chúng nhảy múa nhưng lại không có bất kỳ tiếng la hét nào.
Bạch Vô Tướng che mặt nở nụ cười.
Thấy nụ cười kia thì Tạ Liên lông tóc dựng đứng, nói: “Ngươi cười cái gì?”
Bạch Vô Tướng hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi sẽ đến bên chỗ của ta” Giọng điệu hắn chắc chắn như vậy nhưng Tạ Liên không hiểu hắn có ý gì, không thể tin được nói: “Bên chỗ ngươi là chỗ nào?
Ngươi hủy hoại mất Tiên Lạc còn muốn ta đến chỗ của ngươi?
Ngươi bị điên sao?
Đồ bệnh hoạn” Tạ Liên thường không mắng chửi người, cho dù có tức giận điên người thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể nói ra những câu kia, bằng không thì Tạ Liên cũng đã dùng những lời nguyền rủa độc ác nhất trên thế gian này đề nguyền rủa hắn cho hả cơn giận.
Bạch Vô Tướng cười ha ha, lấy tay che mặt, ngẩng đầu nói: “Ngươi sẽ đến thôi.
Ở trên đời này, ngoài ta ra, cũng sẽ không có ai hiểu rõ được ngươi, cũng sẽ không có ai vĩnh viễn mãi bên ngươi.”
Tạ Liên trong lòng sợ hãi nhưng vẫn phản bác nói: “Cút!
Đừng có tự cho mình là đúng mà ăn nói xằng bậy, ngươi nói không có ai là không có ai sao?”
Một đám ma trơi bay đến bên cạnh Tạ Liên, trên dưới đều nhúc nhích, cứ như đang gật đầu đồng ý với Tạ Liên.
Nhưng bốn phương tám hướng đều là ma trơi, Tạ Liên cũng không rảnh mà đi chú ý tới chúng nó.
Bên kia, Bạch Vô Tướng nhẹ giọng nói: “ấy?
Có người sao?
Trước kia thì có, ngươi cho rằng sau này cũng sẽ có sao?”
“……”
Tạ Liên nói: “Ngươi có ý gì?
Ngươi muốn ám chỉ gì?”
Bạch Vô Tướng không đáp, lạnh lùng biến hình, như cơn gió mà bay mất.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ta vẫn cứ chờ ngươi ở đây, Thái Tử điện hạ.”
Tạ Liên đương nhiên không thể để hắn bỏ đi rồi, nói: “Khoan đã!
Ngươi đừng đi!
Ngươi tính làm gì bọn họ?
Ngươi dám động vào phụ vương mẫu hậu ta cùng Phong Tín sao?!”
Tạ Liên đuổi theo, duỗi tay bắt lấy bóng của hắn, ai ngờ đối phương vung tay áo, trở tay chỉ bắt được một đoàn ma trơi.
Hắn cũng không có tấn công Tạ Liên, nhưng Tạ Liên lại cảm giác có một sức mạnh thật lớn đánh bật thẳng vào người, cả người bay lên cao, văng vào một thân cây.
Một tiếng vang lớn vang lên, cái cây to hai người ôm không hết đang tươi xanh bị cả người Tạ Liên đâm vào liền đổ ập xuống.
Nếu là trước đây, cho dù bị văng một phát như vậy Tạ Liên cũng không nhăn mày, nhưng hiện giờ chỉ là thân thể của phàm nhân, xương cốt lúc này cứ như rã ra, rớt thật mạnh xuống đất thì cả người liền hôn mê bất tỉnh.
Trước khi nhắm mắt lại, dường như Tạ Liên nhìn thấy hắn vươn tay ra, trong tay hắn là một đám lửa quỷ đang cháy hừng hục, hắn cười nói:”Quỷ hồn, nói cho ta, ngươi tên là gì? ……”
Sau khi tỉnh lại sau thì không thấy bất kỳ thứ gì.
Từ đầu đến chân, lồng ngực khoang miệng đều đầy mùi máu, đầu óc choáng váng một trận, đột nhiên bò dậy, lẩm bẩm nói: “……
Phụ hoàng!
Mẫu hậu!
Phong Tín!”
Tạ Liên nhớ trước khi hôn mê đã xảy ra chuyện gì đó, một khắc cũng không dám chậm trễ, chạy như điên mấy chục dặm, rốt cuộc lại đeo trên lưng gói hành lý đã mang theo lúc ra đi hơn hai mươi ngày trước, quay về chỗ ẩn nấp của bọn họ.
Trên đường đi trong lòng Tạ Liên như có lửa đốt, sợ hãi vô cùng, sợ Bạch Vô Tướng đã hạ độc thủ đối với người thân của mình.
Trở lại căn phòng rách nát kia liền đẩy cửa ra, hít sâu một hơi, thất thanh gọi: “Phụ hoàng!
Mẫu hậu!
Phong Tín!”
Còn may, trong phòng, cũng không xuất hiện tình hình thê thảm như Tạ Liên tưởng tượng, thậm chí đồ đạc vẫn còn nguyên cứ như lúc Tạ Liên vừa rời đi.
Tạ Liên trên người mang theo thương tích chạy bạt mạng hơn mười dặm, giờ mới thoáng yên tâm, Tạ Liên nuốt yết hầu tiếp tục đi vào bên trong, gọi: “Phong Tín!
Mọi người ở……”
Tạ Liên đẩy cửa vào, giọng nói liền ngưng lại.
Phong Tín thì có trong phòng, nhìn thấy Tạ Liên trở về, ngạc nhiên nói: “Điện hạ! sao ngươi lại quay về?”
Nhưng mà, Tạ Liên lại không nhìn hắn, mà lại nhìn chằm chằm người đối diện.
Đối diện Phong Tín là một người mặc đồ đen.
Là Mộ Tình.
Mộ Tình quay đầu lại nhìn Tạ Liên , nhấp nhấp môi, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Phong Tín vòng qua đón Tạ Liên, nói: “Ngươi không phải đi tu luyện sao?
Thế nào?
Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đi vài tháng, sớm như vậy đã trở về, có tiến triển gì lớn không?”
Tạ Liên nhìn chằm chằm Mộ Tình, nói: “Phụ hoàng mẫu hậu đâu?”
Phong Tín nói: “Trong phòng ngủ, đã đi nghỉ rồi. quần áo ngươi sao bẩn như thế?
Trên mặt sao lại bị thương?
Ngươi đánh nhau với ai sao?”
Tạ Liên không đáp, nghe được phụ mẫu bình yên vô sự, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, nhìn Mộ Tình nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
Mộ Tình không nói gì, Phong Tín thay hắn trả lời: “Hắn tới tặng đồ.”
Tạ Liên nói: “đồ gì?”
Tay Mộ Tình hơi hơi nhúc nhích, chỉ sang một bên, chính là mấy chiếc túi sạch sẽ, hẳn là gạo thóc bên trong.
Thấy Tạ Liên trầm mặc, Mộ Tình thấp giọng nói: “Nghe nói các ngươi thiếu thuốc, lát nữa ta sẽ nghĩ cách lấy một ít tới.”
Phong Tín nói: “Được, ta đây nói tiếng đa tạ ngươi, hiện tại đang rất cần nó.
Thần quan không thể tự tặng đồ cho phàm nhân, ngươi cũng nên cẩn thận một chút.”
Hắn lại bước đến bên người Tạ Liên, thấp giọng nói: “Ta cũng rất bất ngờ, hắn cư nhiên trở về giúp đỡ, lúc trước là ta nhìn lầm.
Tóm lại……”
Tạ Liên lại bỗng nhiên nói: “Không cần.”
Mộ Tình đen mặt lại, nắm chặt tay.
Phong Tín kỳ lạ nói: “không cần gì?”
Tạ Liên nói từng câu từng chữ : “Ta không cần ngươi giúp đỡ.
Ta cũng……
Không cần đồ của ngươi.
Mời ngươi rời đi.”
Nghe được bốn chữ “Mời người rời đi”, mặt Mộ Tình càng đen hơn nữa.
Phong Tín cũng thấy không đúng, nói: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Mộ Tình cúi đầu, nói: “Thực xin lỗi.”
Quen Mộ Tình nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe hắn nói ra ba chữ này, cũng là lần đầu tiên thấy hắn xin lỗi một cách cứng rắn như thế, nhưng Tạ Liên đã không còn bất ngờ gì nữa, nói: “Mời người rời đi!”
Cảm xúc Tạ Liên có chút mất khống chế, cầm lấy những chiếc túi đó ném vào người Mộ Tình.
Gạo trắng vãi ra đầy đất, Mộ Tình bị Tạ Liên ném đến chật vật không thôi, nhưng chỉ là nhấc tay đỡ một chút, vẫn nhẫn nại như cũ.
Phong Tín giữ chặt Tạ Liên, cả kinh nói: “Điện hạ!
Rốt cuộc làm sao vậy, hắn làm gì?!
Ngươi không phải đi tu luyện sao?!
Lúc đó xảy ra chuyện gì hả?!”
Tạ Liên bị hắn giữ chặt, mắt đỏ ngầu nói: “……
Ngươi hỏi hắn đi.
Ta đi tu luyện, vì sao ta trở về, ngươi hỏi hắn đi!”
Bên ngoài quá ồn ào, vương hậu đang ngủ trong phòng bị đánh thức, khoác áo ra nói: “Hoàng nhi, con về rồi sao?
Con làm sao vậy……”
Phong Tín vội nói: “Không có việc gì!
Hoàng hậu bệ hạ mau vào đi!” sau đó đẩy vương hậu vào trở lại phòng, đóng cửa lại hỏi: “Ngươi đã làm gì?
Mộ Tình ngươi rốt cuộc đã làm gì?!
Điện hạ, Vết thương trên mặt này là do hắn đánh ngươi sao?!”
Hơi thở Tạ Liên càng ngày càng dồn dập, căn bản nói không ra lời.
Mộ Tình nói: “Không phải ta!
Ta không có đánh điện hạ, ta chỉ bảo hắn rời khỏi chỗ đó, trừ chuyện này ra thì một câu nói nặng lời ta cũng không có nói, cũng không động thủ!
Chỗ kia là nơi linh địa, dưới tình huống đó thì nếu ngươi không rời khỏi thì không thể được.”
“Ngươi!……”
Dăm ba câu này thì Phong Tín cũng rốt cuộc cũng hiểu ra đã phát sinh chuyện gì.
Hắn mở to mắt, chỉ vào Mộ Tình, một câu cũng nói không nên.
Sau một lúc lâu, hắn khom lưng cầm lấy hết tất cả các túi trên mặt đất quăng bỏ, gào lên: “Mau cút!
Mau cút mau cút mau cút!”
Mộ Tình bị chính những bao gạo mình mang đến ném cho lùi về sau.
Trong phòng ba người đều thở hổn hển, Phong Tín nói: “Ta nói nhà ngươi làm sao mà đột nhiên đổi tính?
Ta thật là, chết tiệt, con mẹ nó……
Đừng để cho ta nhìn thấy ngươi nữa!”
Mộ Tình nói giọng khàn khàn: “Đúng vậy!
Ta có sai, ta nhận, ta xin lỗi!
Nhưng ta chỉ muốn giải quyết những chuyện khó khăn trước mắt trước, còn lại thì nói sau!
Nếu ta không trở về Hạ Thiên Đình, tất cả mọi người đều sẽ xong đời!
Cha mẹ ngươi, mẫu thân ta, ba người chúng ta, không biết sẽ giãy giụa ở đám bùn lầy này tới khi nào!
Nếu ta về trước, thì vẫn còn có cơ hội……”
Phong Tín mắng: “Con mẹ nó đều vô nghĩa, bớt nói nhảm đi!
Không ai muốn nghe cái cớ của ngươi, cút cút cút cút cút!”
Mộ Tình nói: “Nếu ngươi ở vị trí của ta……”
Phong Tín chặn lời hắn: “Làm ơn đừng nói nhảm nữa!
Không nghe!
Ta chỉ biết là mặc kệ tình cảnh nào ta cũng sẽ không làm chuyện như ngươi, không cần phải ở vị trí của ngươi, ngươi chỉ là đồ vong ân phụ nghĩa thôi!”
Mặt Mộ Tình lạnh tanh, tiến lên một bước, nói: “Không phải vì túng quẫn qua nên điện hạ mới đi cướp đó sao?
Vì sao ta tới chổ này, ngươi cứ thế suy bụng ta ra bụng người sao?”
Phong Tín phun nước miếng, nói: “Hả?
ăn cướp?
Ai ăn cướp?
Điện hạ đi ăn cướp sao?
Ngươi mẹ nó nói cái gì xằng bậy lên đấy?”
“……”
Tạ Liên thấy khó thở trong người.
Thấy vẻ mặt Phong Tín từ tức giận chuyển thành kinh ngạc, Mộ Tình lúc này mới cảm thấy không đúng, chần chờ quay sang Tạ Liên, nói: “Ngươi……
Ngươi không có……?”
Hắn cũng không đoán được, Tạ Liên cư nhiên không đem chuyện này nói cho Phong Tín biết!
“A a a a a a a!!!”
Tạ Liên điên rồi, tiện tay quơ lấy thứ gì đó đuổi Mộ Tình ra ngoài.
Mộ Tình cũng ý thức được chính mình đã vô tình nói ra chuyện không nên nói, cho nên dù bị đánh cũng không dám hé miệng.
Nhưng khi chạy ra khỏi phòng thì thấy, Tạ Liên lại dùng chổi đuổi đánh mình, mặt đen lại, nói: “Ngươi coi thường ta đến mức này sao?!”
Tạ Liên bực lên: “Cút!”
Tạ Liên đánh ra một quyền.
Mộ Tình bị Tạ Liên đánh trúng, miễn cưỡng ngước đầu lên, trên mặt hiện ra một vết máu.
Hắn duỗi tay sờ sờ, nhìn trên tay dính máu, trong lòng cảm xúc khó tả, sau một lúc lâu, nói: “……
được.
Ta sẽ đi.”
Tạ Liên cả người phát run lên, cong người lại.
Mộ Tình đi ra vài bước, đem bao gạo đặt trên mặt đất, nói: “Ta đi thật đấy.”
Tạ Liên vừa ngước nhìn lên, Mộ Tình nhìn thấy ánh mắt của Tạ Liên , yết hầu giật giật, không hề do dự mà phất tay áo rời đi.
Phong Tín đứng trong phòng sợ ngây người lúc này mới đuổi theo, nói: “Điện hạ!
Hắn nói bậy gì đấy?
Chuyện đánh cướp rốt cuộc là sao?”
Tạ Liên che lại trán nói: “……
Đừng hỏi nữa, Phong Tín xin ngươi đừng hỏi ta nữa.”
Phong Tín nói: “Không phải, ta đương nhiên không tin, ta chỉ muốn biết sao lại thế này……”
Tạ Liên hét lên một tiếng, che lại hai tai, trốn vào trong khóa mình lại trong phòng.
Phong Tín vốn dĩ luôn tin rằng Tạ Liên sẽ không làm ra loại chuyện này.
Nhưng bởi vì niềm tin quá nhiều cho nên cho nên tình hình mới càng trở nên tồi tệ như thế.
Tạ Liên muốn dứt khoát chạy trốn khỏi đây, đến một nơi không ai quen biết mình, nhưng bỗng nhớ tới lời của Bạch Vô Tướng nói nên Tạ Liên lại không dám đi xa, chỉ có thể nhốt mình trong phòng.
Bất kể là Phong Tín hay vương hậu kêu thế nào Tạ Liên cũng không ra.
Thẳng đến hai ngày trôi qua, Tạ Liên mới có chút bình tĩnh lại , lúc này Phong Tín lại gõ cửa lần nữa, Tạ Liên yên lặng mở cửa ra.
Phong Tín cầm một cái mâm nhỏ, đứng ở cửa nói: “Đây là hoàng hậu bệ hạ ban ngày làm cho ngươi, dặn ta nhất định phải đưa cho ngươi.”
Đồ trên cái mâm kia đủ màu xanh tím, nhìn vào cũng thấy đáng sợ rồi, Phong Tín lại nói: “Điện hạ nếu ngươi sợ nguy hiểm đến tính mạng, ta sẽ giúp ngươi giải quyết, ta sẽ không nói cho hoàng hậu bệ hạ, ha ha.”
Có thể nhìn ra trong lòng Phong Tín vẫn rất muốn hỏi chuyện cướp bóc là như thế nào nhưng lại sợ Tạ Liên lại tự nhốt mình lần nữa cho nên đành cố gắng kìm lại, giả vờ không muốn hỏi, tỏ vẻ không hề quan tâm chuyện đó.
Nhưng Phong Tín không biết nói đùa, tính tình lại khô khan, nói ra câu nào là khiến người khác ngại câu đó.Nói thật ra, đồ ăn mẫu hậu Tạ Liên làm ra thật hết sức đáng sợ, hơn nữa số lần xuống bếp càng nhiều, cũng rất dụng tâm, nhưng lại tiến bộ theo chiều hướng hết sức không nên.
Tạ Liên cũng chưa từng xuống bếp qua, cơm Tạ Liên nấu cũng không tệ, xem ra chỉ nói thể nói là do thiên phú dị bẩm.
Cứ như thế, Tạ Liên nhận lấy mâm cơm, ngồi xuống bàn ăn rất chăm chú.
Dù sao bây giờ Tạ Liên ăn gì đi nữa cũng không nếm ra được mùi vị gì.
Tuy rằng đêm đó Tạ Liên cho rằng đã xong đời, khẳng định quốc chủ và vương hậu đã nghe được chuyện xấu của mình, nhưng căn cứ vào tình hình mấy ngày nay thì có lẽ họ không hề hay biết chuyện mình đi đánh cướp.
Bằng không lấy tính tình của quốc chủ tính ra mà nói thì có lẽ đã mắng Tạ Liên một trận từ sớm.
Phong Tín cũng hứa sẽ không nói cho bọn họ nghe, tạm thời có chút an tâm.
Nghĩ đến đây, Phong Tín bỗng nhiên đứng dậy, Tạ Liên giật mình, nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Phong Tín cầm cung, nói: “Đến giờ ra ngoài mãi võ.”
Tạ Liên đứng dậy, nói: “Ta cũng đi.”
Chần chờ một lát, Phong Tín nói: “Thôi, ngươi cứ ở lại nghỉ ngơi đi.”
Tuy rằng Phong Tín không hỏi gì, Tạ Liên cả người cũng thấy khó chịu, cứ cảm thấy sau khi bị Phong Tín biết chuyện này thì giữa hai người dường như có thứ gì đó ngăn cách, khó trở về như xưa.
Mỗi một câu, mỗi một ánh mắt của Phong Tín dường như đều có hàm ý.
Tạ Liên lắc lắc đầu, thở dài, nói: “Ta cũng muốn nói thật với ngươi, bây giờ ta không có tâm trí tu luyện gì cả.”
Chuyện này Phong Tín ít nhiều cũng liệu đến, cúi đầu không biết nên nói gì.
Tạ Liên lại nói: “Một khi đã như vậy, thay vì ngồi thừ trong phòng, không bằng ta cũng đi ra ngoài mãi võ, ít nhất còn có thể kiếm chút tiền, không đến mức giống như……”
Không đến mức giống như một phế nhân.
Không biết vì sao, hai chữ cuối cùng này, Tạ Liên không thể nói ra.
Đại khái là bởi vì trong lòng thật sự cảm thấy chính mình đã là một phế nhân, cho nên mới không nói ra dễ dàng như thế.
Phong Tín vẫn không yên tâm, nói: “Một mình ta cũng có thể làm được, điện hạ hai ngày nay ngươi mới ăn một bữa, trước mắt cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi đã.”
Hắn càng nói như vậy, Tạ Liên càng muốn chứng minh mình, xoay người sang soi gương, nói: “Không có việc gì, ta sửa soạn lại một chút thì……”
Tạ Liên vốn là muốn sửa soạn mặt mày cho đàng hoàng một chút, ít nhất cũng đừng giống như tên ăn mày điên điên dại dại, ai ngờ, lại nhìn thấy một hình ảnh cực kỳ kinh khủng ở trong gương.
Trong gương, Tạ Liên cư nhiên không có mặt —— bởi vì trong đó thình lình hiện ra một khuôn mặt nửa cười nửa khóc.
……….