- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Thiên Quan Tứ Phúc
Chương 171 - Thượng
Chương 171 - Thượng
Tạ Liên nói: “Chưa có cơ hội gặp mặt Vũ Sư bao giờ, cũng không biết Vũ Sư là công chúa……”
Bên kia, Tuyên Cơ cắn răng nói: “Ngươi……đã làm gì hả……
Ta……
Không nhúc nhích được!”
Vũ Sư thu hồi tầm nhìn trên người Bùi Minh lại, nhẹ giọng nói: “Ta mang theo Vũ Long kiếm tới.”
Tạ Liên nói: “Vũ Long kiếm?”
Hoa Thành nói: “Bảo kiếm trấn quốc của Vũ Sư quốc, do các quốc chủ qua nhiều triều đại sở hữu đã được Vũ Sư luyện thành pháp bảo, dùng để trấn giữ các thế lực tạo phản trong Vũ Sư quốc, nhưng Tuyên Cơ lại mang lòng phản bội, bây giờ trong lòng thấy sợ hãi, có tật giật mình.”
Vũ Sư khiến Tuyên Cơ không động đậy được.
Dung Quảng lại nói: “Ngươi không nhúc nhích được thì để ta tự ra tay!”
Nói xong liền đâm kiếm sâu vào người Bùi Minh, nhưng hắn vừa đâm không đến nửa tấc thì một đám khói đỏ bỗng nổ tung lên, tiếng leng keng vang lên, thanh kiếm xuyên qua ngực Bùi Minh bỗng biến mất, mà thay vào đó là một thanh kiếm lớn chừng bằng ngón trỏ, rớt xuống đất.
Dung Quảng cả giận nói: “Sao lại thế này?
Tại sao ta cũng không nhúc nhích được?!”
Đám người Tạ Liên đứng ở xa xa nhìn thấy liền bước ra.
Hoa Thành nhìn thoáng qua thanh kiếm nhỏ như món đồ chơi kia rớt trên mặt đất, cười nói: “Nhìn thuận mắt hơn nhiều.”
Vũ Sư nói: “Buông ra đi, Tuyên Cơ.”
Tay Tuyên Cơ muốn thoát khỏi khống chế của Vũ Sư mà bóp lấy yết hầu của Bùi Minh, ả không cam lòng buông ra, hai tay co rút nói: “Ta không buông!
Ta đã bắt được hắn, ta không buông!”
Vũ Sư nói: “Nếu ngươi nhất định muốn nắm lấy gì đó mới cam tâm, sao ngươi không nhặt thanh kiếm vứt trên mặt đất kia.”
Uy lực của thanh bảo kiếm trấn quốc kia quá mạnh mẽ, Tuyên Cơ đột nhiên bị nó kéo xuống đất, một lần nữa ngã xuống, chật vật không tả nổi, ả lắc đầu chất vấn: “Ngươi có tư cách gì giáo huấn ta?
Ngươi cho rằng mình là quốc chủ sao?
Ta thấy có lẽ ngươi đã quên ngôi vị quốc chủ của ngươi làm thế nào mà có được!
Ta không thừa nhận, ta không thừa nhận ngươi!”
Vũ Sư không nói gì.
Bán Nguyệt đứng một bên chớp lấy cơ hội, đột nhiên phóng ra một chiếc bình, trực tiếp thu Tuyên Cơ vào trong, nhanh như gió thổi!Đến lúc này, một đống hỗn độn rốt cuộc đã được giải quyết xong.
Tạ Liên đi đến bên người Bùi Minh, đỡ hắn lên, nói: “Bùi tướng quân không sao chứ?”
Bùi Minh nói: “Không chết được.
Ta nói, Thái Tử điện hạ, các ngươi sao không đến sớm một chút chứ.”
Tạ Liên: “……
Ha ha, nào được đâu.”
Bùi Minh nhặt thanh kiếm bị thu nhỏ trên mặt đất lên, hắn nhìn món đồ trong tay mình, nói: “Huyết Vũ Thám Hoa, phong ấn của ngươi có chắc không.
Sẽ không có chuyện phiền phức gì xảy ra nữa chứ?”
Hoa Thành nói: “Đương nhiên.
Trừ phi tay ngươi cầm chuôi kiếm, truyền pháp lực vào cho hắn, đồng thời trong lòng có ý định thả hắn ra, nếu không, bất kể như thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không thoát khỏi phong ấn.”
Lúc này Bùi Minh mới thở ra một hơi.
Mà đám nông dân thoát khỏi tay Thích Dung cũng chạy lên nói: “Vũ Sư đại nhân!”
Mấy người bên này vừa xoay người lại.
Tạ Liên hơi hơi cúi đầu, nói: “Vũ Sư quốc chủ.”
Vũ Sư bước xuống, cũng cúi đầu đáp lễ: “Thái Tử điện hạ.”
Vừa thi lễ, tầm mắt Tạ Liên trong lúc vô ý nhìn qua cổ của Vũ Sư, sau đó nói: “Năm đó Tiên Lạc đại hạn, nhận được sự tương trợ của các hạ nhưng chưa có cơ hội gặp mặt nói lời cảm tạ, hôm nay rốt cuộc đã được như ước nguyện.”
Nói xong lại càng cúi thấp đầu hơn nữa, Vũ Sư đứng đấy không nhúc nhích, chờ Tạ Liên hành lễ xong, mới nói: “Ta nghĩ, nếu không để cho Thái Tử điện hạ hành lễ này, ngài chắc sẽ không chịu thôi.
Nếu đã qua rồi thì từ giờ hãy quên việc này đi thôi.”
Giọng nói Vũ Sư bình thản, nhẹ nhàng, mang theo chút mỉm cười, còn có chút thong dong.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Này Bùi Minh, có thấy mất mặt không?
Muốn nữ nhân tới cứu, lại là Vũ Sư Hoàng! ha ha ha ha……”
Vẻ mặt Vũ Sư không đổi, Bùi Minh trái lại lại hơi căng thẳng, Tạ Liên thấy vậy liền nhanh tay dán một miếng hoàng phù lên thanh kiếm, khóa miệng nó lại.
Trâu của Vũ Sư cũng đột nhiên quay sang Bùi Mình, mũi thở khì khì, lắc đầu quất đuôi.
Tuy rằng nó không phải nhìn sang phía Hoa Thành, nhưng Tạ Liên cũng biết trâu nhìn thấy màu đỏ sẽ nổi giận, nhớ tới vài lần đã bị trâu dí đến hết sức thê thảm ngày trước, Tạ Liên liền chạy nhanh che trước mặt Hoa Thành, sợ con trâu này thấy Hoa Thành mặc áo đỏ sẽ càng bị kích thích thêm.
Bùi Minh muốn mở miệng, hắn sờ sờ mũi, khách khí nói :”Đa tạ Vũ Sư quốc chủ đã tương trợ cứu Tiểu Bùi.”
Vũ Sư cũng rất khách khí, nói: “Chuyện nhỏ không đáng gì.”
Bán Nguyệt lại giữ chặt ống tay áo Vũ Sư, nói: “Vũ Sư đại nhân, Bùi Túc ca ca đói hôn mê rồi……”
Hoa Thành ngẩng đầu nhìn, nói: “Quay về trên mặt đất trước đã.”
Vấn đề này, tìm người của Vũ Sư là hữu dụng nhất.
Bởi vì họ chuyên lo việc đồng án, trồng trọt, bên người họ chắc chắc luôn mang theo thức ăn.
Khi quay trở về trên mặt đất thì đã qua một đêm, mặt trời đã ló dạng, Vũ Sư từ bên người trâu đen lấy ra một bao hạt giống, tìm một mảnh đất gieo hạt, không bao lâu mảnh đất liền tràn đầy hoa màu.
Những người đang đói bụng liền hoan hô, Tạ Liên nhớ tới Cốc Tử đại khái chắc cũng mấy ngày không được ăn uống đàng hoàng, liền gọi nó dậy.
Nhưng mà, sau khi Cốc Tử tỉnh lại thì chuyện thứ nhất chính là hỏi cha nó ở đâu, xong cho rằng cha nó đã bỏ rơi nó, liền khóc một trận, Tạ Liên bất đắc dĩ đem cái con lật đật xanh lè xấu xí kia đưa cho nó chơi, Cốc Tử nghe nói đây chính là cha nó thì liền nín khóc, vừa ăn vừa ôm trong người.
Tạ Liên, Hoa Thành, Vũ Sư, Bùi Minh thì ở bên kia bàn chính sự.Phía trước, đã có thể thấy tòa “Đồng Lô”.
Lại gần phát hiện bên cạnh phía dưới núi cư nhiên có một tảng đá màu đỏ lớn vô cùng, dường như dính máu, phía trên còn đọng lại tuyết.
Tạ Liên nói: “Không chỉ Tiểu Bùi tướng quân, Bán Nguyệt, Cốc Tử, những người này đều phải ở lại đây, không thể đi sâu về phía trước được nữa rồi, nếu cần, chỉ sợ là chúng ta phải leo lên núi kia.”
Bùi Minh vừa cầm bình linh dược rắc lên vết thương, vừa lắc đầu thở dài nói: “Xuất binh bất lợi, liên tiếp bị chịu nhục nhã.”
Bát tự của Bùi Minh quả thực là vẽ một hình người, đúng là xui xẻo, bực bội chết đi được.
Vũ Sư ngồi ngay ngắn bên cạnh Tạ Liên, suy nghĩ một chút, nói: “Điện hạ, các ngươi lần này vào đây là muốn tiêu diệt tân Quỷ vương, một lưới bắt hết bọn chúng, nhưng mà còn có một người, mong mọi người hãy lưu ý.”
Tạ Liên tinh thần tỉnh táo, nói: “Trên đường Vũ Sư đại nhân đã gặp được gì sao?”
Vũ Sư khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy.
Trên đường ta đã gặp qua một bạch y thiếu niên.”
Tạ Liên nhẹ nhàng “A” một tiếng, nói: “Ngài nói người này, trên đường chúng ta cũng nghe nói qua, rất nhiều yêu ma quỷ quái đều vô cùng sợ hắn, chúng ta cũng suýt nữa gặp được.
Ngài tận mắt nhìn thấy hắn sao?
Làm thế nào thoát thân được?”
Vũ Sư nói: “Hổ thẹn rồi.
Tất cả đều dựa vào sức mạnh của một mình hộ pháp này, nhưng người thiếu niên kia không có chút hứng thú, nếu không, khó nói nếu hai bên đánh nhau, kết quả sẽ ra sao.”
Tạ Liên lại nói: “Bộ dạng hắn trông như thế nào?”
Vũ Sư nói: “Không rõ, vì trên mặt hắn quấn đầy băng vải.”
Trên mặt hắn quấn đầy băng vải?!Tạ Liên ngạc nhiên: “Lang Huỳnh sao?!”
Bùi Minh nhíu mày nói: “Thái Tử điện hạ biết hắn sao?”
Tạ Liên nói: “Ta cũng không rõ.”
Lập tức nhìn sang Hoa Thành, hỏi, “Tam Lang, Lang Huỳnh có thật là đang ở Chợ Quỷ không?”
Hoa Thành cũng hơi suy tư, một lát sau, mới nói: “Lúc trước thì đúng là vậy, nhưng mà bây giờ thì không biết.
Ca ca nếu muốn chắc thì hãy hỏi rõ xem.”
Tạ Liên liền muốn xác nhận: “Vũ Sư đại nhân, ngài nói người quấn đầy băng vải trên mặt, có phải khoảng chừng mười tuổi, hoặc lớn hơn một chút, là một đứa trẻ rất gầy phải không?”
Ai ngờ, Vũ Sư lại nói: “Cũng không phải.
Người kia chừng mười sáu mười bảy, vóc người cũng gần như điện hạ.”
“A?”
Cái này lại vượt quá dự liệu của Tạ Liên.
Tạ Liên nói: “Mười sáu mười bảy tuổi?
Nhưng mà Lang Huỳnh không lớn đến như vậy.”
Rốt cuộc có phải hắn hay không?
Chỉ dựa vào thông tin hiện giờ, quả thực là đoán không ra.
Bùi Minh rắc thuốc xong thì nói: “Dù sao cuối cùng cũng sẽ bước vào Đồng Lô, hãy cứ chờ xem sao.”
Dù sao cũng là Võ Thần, năng lực khôi phục của Bùi Minh cực kỳ mau, dùng xong một lọ linh dược, miệng vết thương nghiêm trọng như vậy mà đã khép lại sáu bảy phần.
Lúc này, Vũ Sư hơi hơi nghiêng đầu, nói: “Bùi tướng quân vì sao không mang bội kiếm?”
Bùi Minh hình như không đoán được Vũ Sư sẽ chủ động hỏi chuyện mình, nhất thời chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào, mà Bùi Túc rốt cuộc đã tỉnh lại, vừa ăn khoai nướng, vừa nói: “Kiếm, của Bùi, tướng quân, bị,bẻ gãy.”
Vũ Sư nghe xong, hơi suy tư, gỡ xuống bội kiếm của mình, hai tay đưa cho Bùi Minh.Vẻ mặt của Vũ Sư cũng không có gì khác thường, cử chỉ lời nói cũng hết sức khéo léo, vậy mà biểu tình của Bùi Minh lại khẽ biến, nhìn thanh kiếm nàng đưa qua cứ như nhìn một con rắn độc, chần chờ một lát, nói: “Đa tạ, nhưng đây là bảo kiếm trấn quốc của Vũ Sư quốc, giao vào tay Bùi Mỗ, chỉ sợ không thích hợp.”
Vũ Sư ôn hòa nói: “Bùi tướng quân chính là Võ Thần, là cao thủ dùng kiếm.
Hiện giờ đến núi đồng Lô để ngăn Quỷ Vương xuất thế, kiếm này trong tay ngươi, so với trong tay ta thì càng có thể phát huy tác dụng.”
Bùi Minh lại chần chờ một lúc vẫn là khách khí mà từ chối, nói: “Bùi mỗ cảm tạ Vũ Sư quốc chủ.
Không cần.”
Thấy thế, Vũ Sư cũng không miễn cưỡng.
Mấy người bọn họ lại nói chuyện phiếm vài câu, Vũ Sư còn hỏi họ có tin tức của Phong Sư hay không, Tạ Liên mới biết hai vị Sư này có quan hệ không tệ, Sư Thanh Huyền thường xuyên tới làng Vũ Sư chơi, sau sự kiện Hắc Thủy kia thì Vũ Sư cũng phái người đi tìm qua, nhưng cũng không có kết quả, không khỏi buồn bã.Mọi người đã bàn bạc xong, lại nghỉ ngơi một canh giờ nữa rồi mới tiếp tục lên đường.
Tạ Liên đi xa một đoạn, vốn định tùy tiện tìm một cái cây dựa vào nằm một chút, Hoa Thành lại không biết ở đâu tìm được một đống dây cùng mấy miếng vải bố, làm thành một cái giường bằng dây giăng giữa hai cái cây, vừa đủ hai người nằm, lại hết sức êm lưng.
Nằm được chốc lát, Tạ Liên gối đầu lên tay mình, nói: “Tam Lang, đệ cảm thấy tại sao Bùi tướng quân lại không nhận bội kiếm của Vũ Sư đại nhân?”
Một Võ Thần mà trong tay không có binh khí, tính chờ người khác đến đánh sao?Hoa Thành cũng gối đầu lên tay, chậm rãi nói: “Kiểu người của Bùi Minh tuy rằng thích nữ nhân, nhưng lại không hề thật lòng coi trọng họ.
Người ra tay cứu mình, lại là một nữ nhân, còn là một người trước kia đã từng quen biết, khẳng định hắn cảm thấy hết sức buồn bực, đương nhiên sẽ thấy mất mặt.
Huống hồ, lần trước Vũ Sư còn cứu qua Tiểu Bùi, chỉ sợ là hắn cảm thấy lần này Vũ Sư cố ý chê cười hắn, sao còn có thể nhận lấy thanh kiếm kia?”
Hai người nằm trên giường dây kẽo kẹt đung đưa qua lại.
Tạ Liên nói: “Ai, thật là không thể hiểu được lòng tự tôn của một con người.
Đúng rồi Tam Lang, không biết đệ có chú ý không, cổ của Vũ Sư đại nhân có một vết thương, có vẻ đã có từ rất lâu.”
Hoa Thành nói: “Không cần nhìn thấy cũng đoán được, trước kia đã có truyền thuyết “công chúa tự vẫn”".Tạ Liên hơi nhỏm dậy, nói: “Quả nhiên là thế”Hoa Thành nói: “Ca ca cũng có thể thấy, Vũ Sư nói chuyện khá chậm?
Cũng là do vết thương cũ ở cổ gây ra.”
Tạ Liên nói: “A, ta còn tưởng là do tính tình của nàng ấy.
Nói về chuyện lúc xưa, đã là công chúa, vì sao lại phải tự vẫn?
Cái câu Tuyên Cơ nói “ngươi đã quên ngôi vị quốc chủ của ngươi làm thế nào mà có được” kia cũng thật khiến người ta chú ý.
Vũ Sư đã lên ngôi như thế nào?”
Hoa Thành cũng ngồi lên, nói: “Nói ra thì dài nhưng thật ra cũng rất ngắn gọn.”
Thì ra, Vũ Sư Hoàng tuy rằng là hậu duệ hoàng tộc của Vũ Sư quốc, nhưng, thứ nhất nàng là con gái, thứ hai lại là do một cung nữ sinh ra, địa vị không cao, hơn nữa tính cách lại thẹn thùng, không biết cách ứng xử, phía trên nàng có mười lăm vị ca ca tỷ tỷ, phía dưới thì có thêm các muội muội, ai cũng đều được sủng ái hơn nàng.
Đạo tràng hoàng gia của Vũ Sư quốc là Vũ Long quán (đạo tràng là nơi hành đạo, thuyết pháp, truyền giới… của sư tăng), các triều đại quốc chủ đều phải chọn ra một vị hậu duệ hoàng thất để đưa đi tu hành, cầu cho mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.
Nghe như thế, nhưng trên thực tế lại chính là như bị đày đi khổ sai, bởi vì tu luyện ở Vũ Long quán chính là khổ tu, tôi tớ đều không được mang theo, mà còn phải làm việc cực nhọc.
Lúc trước, việc này cứ đùn đẩy, nếu không thì có người bỏ ra một số tiền lớn để tìm người thế thân cho mình, nhưng đến triều đại này, chọn cũng chẳng thèm chọn, liền phó trách nhiệm này cho Vũ Sư Hoàng.Tạ Liên lắc lắc đầu.
Tuy đều là hoàng tộc, cùng vào đạo tràng hoàng gia tu hành, nhưng cách nhập môn Vũ Sư và Tạ Liên thật quá khác nhau.
Tạ Liên nói: “Khó trách trong lời nói của Tuyên Cơ lại không xem Vũ Sư ra gì.”
Hoa Thành nói: “Cũng là lẽ tự nhiên.
Tuyên Cơ tuy không phải là công chúa, nhưng cũng có xuất thân hiển hách, người theo đuổi ả vô cùng nhiều, vương công quý tộc coi trọng Tuyên Cơ hơn so với Vũ Sư Hoàng.
Nhưng mà bây giờ ả lại biến bản thân mình thành như vậy, tất nhiên không thể chịu được một Vũ Sư an nhàn lo trồng trọt.
Vũ Sư khuyên ả buông tay, chỉ sợ trong mắt ả lại nghĩ rằng đó là lời nói châm chọc.”
Tóm lại, từ khi đó Vũ Sư liền ở Vũ Long quán tu hành.
Cho đến một ngày, có một vài quý nhân ở Tu Lê quốc bỗng tới viếng thăm.....