- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,668
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Thiên Quan Tứ Phúc
Chương 205
Chương 205
Tạ Liên sợ đến nói không ra lời.Sư Thanh Huyền vò vò tóc nói: “Ai nha ha ha ha ha ha ha, ta vốn đang muốn cải trang thành người khác, lén quan sát các ngươi, không ngờ mắt Thái Tử điện hạ rất nhạy nha!
Đành chịu thôi, nhất định là bởi vì ta vẫn phong độ như cũ, mới khiến người khác nhớ mãi không quên!
Ha ha ha ha ha ha ha……”
“……”
Tạ Liên đưa hai tay đỡ vai Sư Thanh Huyền, trầm giọng nói, “……
Phong Sư đại nhân.”
Sư Thanh Huyền không cười ha ha nữa mà vẫn cứ gãi đầu, cứ như có cả đám rận trên đầu y vậy, nói: “Thái Tử điện hạ, ta không phải Phong Sư.”
Tạ Liên nói: “Được, vậy thì Thanh Huyền.”
Dừng một chút, Tạ Liên mới nói: “Ngươi……
Sao lại biến thành bộ dạng này?”
Sư Thanh Huyền nói: “À cái này, một lời khó nói hết.
Tóm lại chính là như vậy đấy, chỗ này chỗ đó, rồi sau này liền biến thành như vậy.”
Lúc này, mọi người trong miếu đều nói: “Sao thế?
Lão Phong!
Ngươi quen hai người này sao?”
Sư Thanh Huyền xoay người, vừa ôm vai Tạ Liên, vừa vỗ mạnh nói: “Quen chứ!
Trước đây là bằng hữu tốt của ta đấy!”
“Cái gì!
Bằng hữu của ngươi?
Lão Phong sao không nói sớm!”
“Lão Phong ngươi như thế mà lại quen biết kiểu thư sinh da thịt trắng trẻo này sao?
Bớt nói dóc đi.”
Người khác nghe qua vốn dĩ nên cảm thấy buồn cười, nhưng Tạ Liên chỉ cảm thấy trong lòng hụt hẫng.
Phải biết rằng, ba người bọn họ, chỉ có Phong Sư lúc trước mới được xưng tụng là “da thịt trắng trẻo mịn màng, thư sinh trang nhã”.
Sư Thanh Huyền cả giận nói: “Nói gì đấy?
Ta không có nói dóc đâu!”
“Thôi đi, trước kia lúc ngươi bị bệnh gần chết suốt ngày cứ lẩm bẩm mấy chuyện này, ngươi cho rằng chúng ta quên hết sao!”
Sư Thanh Huyền cãi một hồi,xong nói dong dỏng: “Bây giờ ta muốn đi giúp bằng hữu!
Còn có ai muốn đi không?”
Lúc này, mọi người nhìn nhau một lúc lâu, nói: “Được rồi, nếu là do bằng hữu của lão nói vậy thì được."
“Đi chung với lão đi, giờ lão cụt tay cụt chân, coi chừng lỡ bị người ta đánh chết.”
Sư Thanh Huyền nói: “Ừ!”
Còn có người chưa bỏ ý định hỏi: “Không có thù lao thiệt hả?
Không trả tiền không sao, nhưng cho mấy cái đùi gà ăn cũng được, được không?”
Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền đơn giản nói vài câu, hai bên đều biết tình hình, Sư Thanh Huyền nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này không thể vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ta đã hiểu, bất quá cho đồ ăn cũng được đi?
Mọi người dù sao đã lâu rồi không được ăn uống đàng hoàng.”
Chỉ cần trong lòng không phải ôm tâm tư trục lợi thì không sao, Tạ Liên nói: “Hẳn là có thể.
Ngươi cứ nói như vậy đi.”
Tạ Liên thấp giọng nói vài câu, Sư Thanh Huyền trả lời: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Sau đó xoay người lớn tiếng nói: “Xong chuyện này, thì sẽ mời mọi người ăn đùi gà, có đi hay không đều có phần!
Chú ý, không phải chỉ có đi mới có phần, chỉ cần tự nguyện là được!”
Cách nói này có thể hiểu là “Mỗi người đều có phần”, đi hay không đều có ăn, như vậy nếu chọn đi thì rất đáng quý.
Sư Thanh Huyền hét to nói: “Còn ai đi chung nữa không!
Càng nhiều càng tốt!
Lại lại lại đây!
Nói với bọn họ, không có tiền, cần người tới giúp đỡ, thuận tay cứu vớt chúng sinh, chỉ cần tự nguyện, xong việc thì mời mọi người ăn một bữa.”
Có lẽ bởi vì có người lôi kéo, trong nháy mắt, không khí lạnh lẽo trong miếu bỗng nhiên biến thành khí thế ngất trời, còn phân công nhau đi thông báo cho những người quen lưu lạc bên ngoài.
Tạ Liên, Hoa Thành, Sư Thanh Huyền ba người đứng ở trước cửa miếu, Tạ Liên ngẩng đầu, thấy bảng hiệu phía trên trống rỗng, nhịn không được nhớ tới ngôi miếu tàn tạ lần trước, trong miếu là bức tượng không đầu của Thủy Sư, giờ nhìn lại Phong Sư cũng thiếu mất vài bộ phận trên cơ thể, Tạ Liên không kiềm chế được, nhìn sang phía Sư Thanh Huyền, mông lung nói: “…Thanh Huyền?”
Sư Thanh Huyền chìa tay nắm lấy vai Tạ Liên, nói: “Chuyện gì?
Thái Tử điện hạ thật ngại quá, tay ta hơi bẩn xíu, quần áo ngươi, ha ha.”
Quả nhiên, vai áo Tạ Liên đã dính đầy vết bẩn, có vẻ Sư Thanh Huyền muốn giúp Tạ Liên phủi bụi, nhưng sau đó thấy bàn tay dơ bẩn của mình càng phủi càng bẩn, nên rút tay lại, xấu hổ xoa mũi.
Tạ Liên đâu để ý những chuyện nhỏ nhặt này, bây giờ chỉ lo một chuyện, nói: “Phong……
Thanh Huyền, vận khí của ngươi……”
Sư Thanh Huyền sửng sốt, nói: “Vận khí ta làm sao?”
Tạ Liên nói: “Chẳng lẽ, Hắc Thủy đã đổi …?”
Sư Thanh Huyền lúc này mới bừng tỉnh, vội nói: “Không không không, không có không có.
Ngươi hiểu lầm rồi, cái gì hắn cũng chưa làm.”
Tạ Liên vốn cũng cảm thấy Hắc Thủy không đến mức sẽ đổi vận khí của Sư Thanh Huyền, nói: “Vậy tay ngươi rốt cuộc sao lại thế này?”
Sư Thanh Huyền lại gãi tóc, ngượng ngùng nói: “Cái này cũng không phải hắn.
Cái này nói như thế nhỉ……
Có chút không cẩn thận, lại không được may mắn.
Kỳ thật đều là tự mình hại mình.”
Sư Thanh Huyền không nói rõ, Tạ Liên cũng không hỏi nhiều.
Chỉ là, số mạng đã định.
Tạ Liên nói: “Ngày đó pháp lực ta bỗng nhiên bị mất đi, không thể giúp đỡ kịp thời, thật xin lỗi.”
Sư Thanh Huyền xua tay nói: “Vốn dĩ cũng không liên quan đến ngươi.
Nếu không phải Thái Tử điện hạ ngươi hỏi ta sao lại thế này, thì không chừng ta đến bây giờ vẫn còn lơ mơ ngờ nghệch ra đấy.”
Tạ Liên nói: “Sau hôm đó thì rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Thì ra, Hạ Huyền sau khi chặt đầu Sư Vô Độ xong, Sư Thanh Huyền liền dại ra, Hạ Huyền nói với y cái gì y cũng không nghe, không hiểu, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ là Hạ Huyền đưa y ra đảo Hắc Thủy.
Sau đó lại thì quẳng y vào trong hoàng thành.
Cũng không biết tại sao lại là hoàng thành, bất quá Sư Thanh Huyền trước kia luôn giãy nãy đòi đi hoàng thành uống rượu, dùng trà khai yến hội, đối với nơi này còn tính là quen thuộc, mơ mơ màng màng một trận, sau khi tỉnh dậy thì liền dứt khoát liền mai danh ẩn tích, cư ngụ ở chỗ này.Bởi vì Sư Thanh Huyền đã không còn pháp lực, không có bất kỳ thứ gì chứng minh thân phận, hơn nữa lúc trước Sư Thanh Huyền cũng chẳng bao giờ đặt chân vào những chỗ xó xỉnh dơ bẩn này, cho nên hiển nhiên Thượng Thiên Đình cũng không thể tra được tung tích của y.Sư Thanh Huyền nói: “Tóm lại, không liên quan đến hắn.
Sau này ta cũng chưa gặp lại hắn.”
Không gặp cũng khá tốt.
Việc này thật sự khó làm, rốt cuộc là nên giết hay không?
Hơn nữa Thủy Sư trước khi chết còn mắng nhiếc ghê tởm Hạ Huyền một phen, Tạ Liên thực sự toát mồ hôi hột vì Sư Thanh Huyền.
Đúng lúc vào lúc này, đám người kia đã mang theo người trở lại, hét lên: “Lão Phong lão Phong!
Chúng ta tìm được nhiều người cho ngươi thế này, thấy sao hả?”
Sư Thanh Huyền giơ ngón tay cái lên, nói: “Làm tốt lắm!
Mỗi người đều được ăn đùi gà!”
“Nhiều người như vậy, có đủ ăn không?”
Sư Thanh Huyền vung tay lên, trong phút chốc, Tạ Liên quả thực bị ảo giác rằng Sư Thanh Huyền đã vung ra mười vạn công đức, chỉ nghe y nói: “Nhiêu đây có bao nhiêu đâu?
Đừng nói bao nhiêu đây, gấp mười lần cũng còn đủ ăn.”
Khó khăn phục hồi lại tinh thần, nhìn sơ một lát thế nhưng có đến hơn hai trăm người, chuyện này vượt quá tưởng tượng của Tạ Liên, liền vui mừng nói: “Phong Sư đại……
Thanh Huyền, đúng là đại ân!”
Sư Thanh Huyền vô cùng đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, ta ở đâu cũng được hoan nghênh nhất, sau này nói không chừng còn có thể tạo ra một bang phái, làm bang chủ cái bang không chừng, ha ha ha ha ha ha ha……”
Đám người đằng sau đều nói: “Lão Phong lại phát bệnh.”
“Cũng không phải bệnh, lại chém gió!”
Sư Thanh Huyền nói: “Cái gì, ta thật không nói khoác!”
Một vài người nhìn Tạ Liên nói: “Vị này bằng hữu, ngươi không biết chứ, lúc lão Phong vừa tới thì cả ngày oang oang, khoác lác nói mình là thần tiên.”
Trên mặt Sư Thanh Huyền hơi xấu hổ, liền chặn ngang bọn họ nói: “Không rảnh nghe các ngươi nói nhảm, giữ miệng để lát cạp đùi gà đi!”
Tạ Liên nghe vào xong cũng chẳng cười nỗi, trong lòng bỗng co thắt lại, rồi lại bình tâm giãn ra như giấy Tuyên Thành vậy Phong Sư đại nhân đã thay đổi nhưng lại không có việc gì xấu.Thật tốt quá.Sư Thanh Huyền nói: “Thái Tử điện hạ, kế tiếp làm sao bây giờ?
Người thì ta cũng tìm được rồi, giao cho các ngươi.”
Tuy rằng nhân số không đủ, nhưng cũng tạm được, trước tiên nghĩ cách bày trận đã.
Tạ Liên nói: “Được, kế tiếp lại tìm một chỗ đất trống có thể chứa nhiều người mới được.”
Mới vừa rồi trong lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau, Hoa Thành một câu cũng không nói thêm vào, không biết suy nghĩ gì, lúc này mới nói: “Cũng dễ thôi.
Ca ca đi theo ta là được.”
Tạ Liên gật đầu, Sư Thanh Huyền vừa nhảy cà nhắc, vừa quay đầu lại ra sức gọi “Mọi người đi sang đây, coi chừng lạc đấy!”
Tạ Liên vốn dĩ theo bản năng muốn dìu Sư Thanh Huyền, nhưng thấy mọi người không ai đỡ y, y cũng không đi chậm hơn so với người khác là bao, trong lòng mới hiểu rõ.
Một đám người cãi cọ ồn ào đi khỏi cái xóm nghèo nàn, vừa bước vào con đường cái thì chợt nghe một tiếng hét to: “Đứng lại!
Đang làm gì đấy?
Các ngươi nhiều người như vậy, đêm hôm khuya khoắc tụ tập tính gây chuyện hay gì?!”
Đám người ăn xin hoảng lên: “Không xong!
Là binh lính tuần tra!”
Tạ Liên và Hoa Thành cũng không quay đầu lại, nói: “Không cần để ý chúng.”
Lời còn chưa dứt, đám binh lính liền ngã xuống.
Đám người ngạc nhiên không thôi, mồm năm miệng mười, Sư Thanh Huyền nói: “Im lặng!
Đừng có mà kéo binh lính tới!”
Vì thế mọi người nín bặt.
Hoa Thành dừng chân, nói: “Ca ca, chỗ này đi.”
Tạ Liên nói: “Ở đây?
Vị trí thì đúng là thích hợp nhưng liệu có gây chú ý quá không?”
con đường cái này vô cùng rộng lớn, là tuyến đường chính của hoàng thành, đương nhiên rất gây chú ý rồi!
Mọi người đều nói: “Đúng vậy, vạn nhất bị người khác phát hiện đuổi đi thì không xong!”
Hoa Thành lại nói: “Không sao, bọn họ phát hiện cũng không đuổi đi được.
“Tạ Liên gật gật đầu, nói: “Chư vị, ta cần nói rõ một chút, chuyện tiếp theo, chúng ta sắp đối phó là thứ vô cùng đáng sợ và độc ác có thể sẽ gây ra nguy hiểm.
Mà một khi nó đã xâm nhập, thì toàn bộ hoàng thành thì cũng sẽ lâm vào nguy hiểm.
Cho nên nhất thiết phải bảo đảm mỗi người đều là thành tâm tự nguyện, kiên định, có người nào thấy sợ hãi muốn bỏ cuộc không?”
Không có ai.
Tạ Liên nói: “S9ược, như vậy thì mời tất cả mọi người nắm chặt tay của người kế bên, đứng tạo thành một vòng.”
Có người nghi ngờ nói: “Đây là trận pháp gì?
Sao nghe như mấy đứa con nít chơi trò nắm tay nhau vậy?”
Sư Thanh Huyền nói: “Nói nhảm nhiều như vậy, cứ làm theo là được.”
“Cái lão Phong đen xì kia, ngươi nói sai rồi, ai cũng biết cái người nói nhảm nhiều nhất là ngươi đấy.”
Nói một hồi, mọi người liền làm theo, hai trăm người nắm tay nhau, tạo thành một cái vòng cực lớn bằng người ngay chính tuyến đường ra vào hoàng thành.
Sư Thanh Huyền nói: “Làm vậy thì sẽ thu hút thứ kia để chúng không vào hoàng thành?”
Tạ Liên nói: “Không phải.
Chúng nó sớm muộn gì cũng sẽ tấn công hoàng thành.”
Sư Thanh Huyền buồn bực nói: “Vậy ngươi lập cái trận pháp này làm gì?”
Tạ Liên nói: “Là một cái bẫy.
Khi chúng phá kết giới của hoàng thành thì sau khi trận pháp này được lập, chúng sẽ không có cách thoát ra, tất cả sẽ bị hút vào trong vòng, rơi vào trong bẫy này.”
……….