- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Thiên Quan Tứ Phúc
Chương 179
Chương 179
Hoa Thành nói: "Sao thế?"
Tạ Liên quay đầu lại nhìn Hoa Thành, nói: "Vì sao Bạch Vô Tướng, hắn lại muốn tới núi Đồng Lô?"
Hoa Thành nói: "Có lẽ thực lực hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, muốn dựa vào núi Đồng Lô để tái sinh lần nữa."
Tạ Liên nói: "Một khi đã như vậy, nói cách khác bây giờ hắn, không phải là......
Tuyệt?"
Hoa Thành nói: "Không phải không có khả năng này."
Mới vừa rồi, Bạch Vô Tướng giả mạo "Phong Tín" và"Mộ Tình", đột nhiên xảy ra chuyện như thế khiến cho cả hai hết sức bất ngờ, hơn nữa phản ứng đầu tiên của Tạ Liên chính là "Đánh không lại thì chạy!"vì thế liền kéo Hoa Thành bỏ chạy mất, hai người cũng không trực tiếp đánh nhau với hắn bao lâu cho nên cũng không biết được hiện tại thực lực của Bạch Vô Tướng là ở cấp bậc nào.Chỉ là hư danh hay là thật sự có thực lực, dù sao chỉ đánh có mấy chiêu thì căn bản không thể đoán ra được.
Tạ Liên lẩm bẩm nói: "Ta vừa nhìn thấy hắn giả dạng thành hai người kia thì cho rằng hắn đã rất mạnh rồi, nhưng nói không chừng.... bây giờ hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không chừng lúc này là thời điểm hắn suy yếu nhất, nếu không thì vì sao hắn lại muốn tới núi Đồng Lô?
Có lẽ... ta có thể thử xem."
Thử xem có thể bắt được hắn hay không !Hoa Thành lập tức nói: "Được, ta sẽ đấu với hắn."
Tạ Liên lập tức hoàn hồn, vội nói: "Đừng đừng, đệ không cần trực tiếp đấu với hắn làm gì, tự ta đi là được rồi."
Tuyệt cảnh Quỷ Vương không nên ra mặt đánh nhau như thế, giống như Hắc Thủy Trầm Chu và Huyết Vũ Thám Hoa mỗi năm đều sống rất an tĩnh, chả liên can gì nhau.
Bởi vì Quỷ Vương không giống với các thần quan ở Thượng Thiên Đình, thực lực, tín đồ, thế lực, tâm địa ra sao ai nấy cũng đều biết.
Nhưng Quỷ vương thì lại khác, bọn họ đều che dấu thực lực, thân thế, cho nên không ai biết được hai tuyệt cảnh quỷ vương đánh nhau thì hậu quả sẽ ra sao.
Hoa Thành nói: "Không cần lo lắng.
Thắng bại không biết thế nào, nếu không chẳng lẽ ca ca cho rằng ta sẽ để cho huynh tự đi tìm hắn sao?"
"......"
Tạ Liên lắc lắc đầu, nói: "Không phải, Tam Lang, chúng ta không giống nhau.
Hắn......sẽ không giết ta, ta bảo đảm."
Hoa Thành nói: "Vì sao?"
Chần chờ một lát, Tạ Liên vẫn không trả lời, chỉ nói: "Đệ không biết thứ này rốt cuộc đáng sợ thế nào đâu..."
Hoa Thành lại trầm giọng chặn lời Tạ Liên, nói: "Điện hạ! —— ta biết."
Tạ Liên lúc này mới nhớ tới, Hoa Thành đã từng trong quân doanh của Tiên Lạc, cũng tự mình chiến đấu trên chiến trường, chính mắt nhìn thấy qua những xác sống hoành hành khắp nơi, nhưng mà dù sao đi nữa Hoa Thành và Tạ Liên cũng không giống nhau, tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Quân Ngô và Bạch Vô Tướng, đến giờ vẫn Tạ Liên còn sợ hãi, mặc dù Tạ Liên cũng chưa từng trực tiếp giao chiến với hắn.Nghĩ đến đây, Tạ Liên dùng sức lắc đầu, nói: "Ta không phải không tin đệ, chỉ là ta......hy vọng đệ không xảy ra chuyện gì."
Nghe vậy, Hoa Thành hơi chớp mắt, lát sau mới cười nói: "Ca ca yên tâm, ta đã chết, sẽ không dễ dàng mà chết thêm lần nữa, huống chi, huynh đã quên rồi sao?
Chỉ cần hắn không tìm được tro cốt của ta thì sẽ khồng làm gì được ta."
Hoa Thành vừa nhắc thì Tạ Liên mới nhớ tới một chuyện, vội nói: "Khoan đã!
Khoan hãy nói chuyện khác.
Tam Lang, tro cốt.... của đệ đã cất giấu kỹ chưa?"
Hoa Thành nói: "Đã cất kỹ rồi."
Tạ Liên gật gật đầu, dừng một chút, vẫn là nhịn không được hỏi: "Chắc là đã cất kỹ chứ? ?
Nơi đó đủ an toàn không?
Sẽ không ai tìm được phải không?"
Hoa Thành thong dong nói: "Đối với ta mà nói, nơi đó là nơi an toàn nhất trên thế gian này."
Tạ Liên lại cảm thấy mọi việc chẳng có gì là tuyệt đối, nói: "Thật chứ?"
Hoa Thành cười tủm tỉm nói: "Nếu nơi đó bị hủy, như vậy thì ta cũng không cần tồn tại để làm gì ,cho nên đương nhiên là rất chắc chắn."
Tuy rằng Tạ Liên rất muốn biết "Không cần tồn tại" là có ý gì, có điều ở đây là chỗ không an toàn, nói không chừng tai vách mạch rừng, cho nên không thể nói ra được.
Nhưng ngay lúc này đây, Tạ Liên thật sự muốn hỏi Hoa Thành --- đã chết như thế nào?Rất muốn biết, nhưng lại ngại nói.
Người sau khi chết đi, sở dĩ hồn phách có thể lưu lạc trên trần gian đều là do chấp niệm.
Đau khổ và oán hận là những chấp niệm mạnh nhất.
Mà để trở thành tuyệt cảnh Quỷ vương thì hẳn là chấp niệm sẽ sâu nặng nhất.
Tạ Liên sợ mình hỏi Hoa Thành thì cũng giống như chạm lại vết thương cũ của Hoa Thành sẽ khiến Hoa Thành khó chịu, chẳng những thế Tạ Liên cũng sẽ cảm thấy chạnh lòng.
Đã tám trăm năm, Hoa thành đã sống ra sao?Nghĩ đến đây, trong đầu Tạ Liênbỗng nhiên toát ra một ý tưởng đáng sợ, nhất thời ra đổ một tầng mồ hôi lạnh, lập tức nói: "Tam Lang!"
Hoa Thành nói: "Cái gì?"
Tạ Liên hoi nhúc nhích ngón tay, nói: "Ta......
Còn có vấn đề này muốn hỏi đệ."
Hoa Thành nói: "Huynh cứ hỏi."
Tạ Liên nhìn chằm chằm Hoa Thành, nói: "Đã hơn tám trăm năm qua, đệ, ngoài trừ gặp ta ở Tiên Lạc quốc ra thì có còn gặp ta ở đâu nữa không?"......"
Hoa Thành chậm rãi quay đầu, nói: "Thật đáng tiếc, mặc dù ta đã cố gắng tìm, chưa từng bỏ sót bất cứ nơi nào nhưng mà quả thật không có."
Tạ Liên tiếp tục hỏi: "Thật chứ"Hoa Thành nhìn thẳng vào mắt Tạ Liên nói: "Thật.
Sao ca ca lại hỏi vậy?"
Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng cười nói:" Không có, chỉ là những năm gần đây, mọi việc không suôn sẻ lắm, mọi thứ cứ rối tung cả lên, cảm thấy rất thất bại, nếu để đệ nhìn thấy được, chỉ sợ không tốt lắm."
Hoa Thành cười ha ha nói: "Sao lại thế?"
Tạ Liên lại chẳng cười nỗi, nói: "Không phải nói đùa đâu, thật sự rất thất bại."
Nghe vậy, Hoa Thành không còn cười nữa mà nghiêm mặt nói: "Chuyện đó cũng không sao.
Không phải điện hạ đã tự mình nói qua rồi sao?"
Tạ Liên sửng sốt: "Ta?
Ta đã nói gì?"
Hoa Thành chậm rãi nói: "Huynh đã nói [Với ta mà nói, quang cảnh tuyệt đẹp chính là người, bụi trần cũng chính là ngươi, điều quan trọng chính là "người" chứ không phải là "người như thế nào]".
Hoa Thành nhìn Tạ Liên chớp mắt, nhướng mày nói:"Ta cũng như vậy thôi."
"......"
Tạ Liên nghe xong thì ngẩn ra một lúc, đột nhiên trong đầu "bùm" một tiếng, liền đưa tay bưng kín mặt, cảm giác như mặt đang bị thiêu chín hết, nói: "Ta, ta có nói qua những lời như vậy sao?!"
Hoa Thành nói: "Có!
Ca ca đừng hòng chống chế."
Tạ Liên thả tay xuống, nói: "Không, không có!"
Hoa Thành: "Ca ca muốn nhìn thử không?
Ta tìm cho huynh xem?"
Tạ Liên đột nhiên ngẩng mặt lên: "???
Đệ......
Chẳng lẽ......
Không thể nào......
Tam Lang đệ...... sẽ không nhớ hết những chuyện này chứ!"
"Nói đùa, nói đùa thôi."
"Nói thật ta không tin lắm......"
"Ca ca, tin ta."
"Ta không tin!"
Hai người đi đến một ngã rẽ, lúc này bỗng nhiên có gió thổi tới, Hoa Thành hơi nhích người, chắn trước mặt Tạ Liên, giơ lên một tay dường như muốn ra tay bảo vệ.Gió kỳ thật không lớn, đương nhiên cũng không cần che chắn, nhưng động tác Hoa Thành hoàn toàn tự nhiên.
Gió thổi qua rồi, tóc cũng hơi rối lên, Tạ Liên bỗng nhiên phát hiện, lúc Hoa Thành không mình thì vẻ mặt rất lạnh lùng, rất hững hờ nhưng lại rất đẹp.
Hoa Thành thậm chí cũng chưa ý thức được chính mình không cần nghĩ ngợi gì nhiều mà lấy thân bảo vệ Tạ Liên, đây căn bản là một loại bản năng.Tạ Liên lại thốt lên nói: "Tam Lang!"
Hoa Thành nghiêng đầu sang, lúc này mới cười một chút, nói: "Điện hạ, sao vậy?"
Tạ Liên cảm thấy, hẳn là Hoa Thành cũng không ý thức được chính mình đang mỉm cười.
Bỗng có một thứ cảm giác mãnh liệt trong lòng Tạ Liên đang nói rằng, người trước mặt mình đây thật sự xem hắn là thần.
Ngón tay Tạ Liên âm thầm siết chặt lại, nói: "Chờ chúng ta thoát khỏi núi Đồng Lô xong thì ta có rất nhiều chuyện muốn nói với đệ."
Hoa Thành khẽ gật đầu, nói: "Được.
Ta sẽ chờ."
Tạ Liên nói: "Phong Tín và Mộ Tình đã thoát ra ngoài rồi sao?"
Hoa Thành nói: "Đã thoát rồi."
Tạ Liên nói: "Vậy còn Bạch Vô Tướng kia đâu?
Hắn không đuổi theo chúng ta, cũng không có cản bọn họ?
Bây giờ thì hắn ở đâu?
Có cách chúng ta xa lắm không?"
Hoa Thành nói: "Hắn ở......"
Một câu còn chưa xong, thần sắc Hoa Thành khẽ biến, hai đầu chân mày khẽ nhúc nhích trong giây lát, nói: "......
Không thấy hắn."
"!"
Tạ Liên ngạc nhiên: "Sao lại không thấy?"
Hoa Thành vẫn không hoảng sợ, tập trung xem xét, nói: "Biến mất không dấu vết."
Cho dù là quỷ thì cũng không thể nào biến mất không một dấu vết ở đền vạn thần này, trong khi đó còn có Tử Linh điệp luôn theo dõi.
Tạ Liên thốt lên nói: "Ta xem thử xem?"
Nói xong liền đưa tay đặt lên vai Hoa Thành, hơi nhón chân một chút, để trán hai người cụng vào nhau.
Hoa Thành đưa tay ôm lấy eo Tạ Liên, Tạ Liên hơi muốn nhích người ra, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng người để Hoa Thành ôm sát vào.
Qua con mắt của Hoa Thành bỗng hiện lên tình hình trong một khắc trước.
Kẻ mặc áo trắng kia từ từ đi vào một hang đá, thì vô số Tử Linh điệp nhào đến, bọc hắn thành một cái kén phát sáng, hai bên giằng co một trận, nhưng cuối cùng đàn bướm vẫn bị hắn làm cho nổ tung, tan thành một tầng bụi, chiếu sáng cả hang đá.
Nhưng mà, sau khi ánh sáng biến mất thì bỗng nhiên hắn cũng biến mất theo!Kế tiếp, con mắt phải của Hoa Thành lần theo dấu vết mà đảo qua hết tất cả các hang đá khác để tìm hắn.
Tạ Liên hơi nhích người nói:"Chẳng lẽ hắn rời đi rồi sao?"
Nhưng mà, người khác có lẽ không biết nhưng Tạ Liên thì hiểu hắn nhất, chỉ cần Bạch Vô Tướng nhìn thấy Tạ Liên, thì nhất định như âm hồn bất tán mà bám lấy Tạ Liên.
Hoa Thành nói: "Có lẽ suy đoán vừa rồi của chúng ta là chính xác, việc cấp bách của hắn bây giờ là mượn sức mạnh của Đồng Lô để sống lại cho nên hẳn là hắn đã thoát khỏi đây trước."
Giọng nói này trực tiếp vang bên tai Tạ Liên, lúc này Tạ Liên mới lấy lại tinh thần, phát hiện tay mình đang chạm vào mặt Hoa Thành, cả người bị Tạ Liên kéo đến hơi khom lưng, thấy vậy vội vàng buông lỏng tay, nói: "Mau ngăn hắn lại!"
Lần này nhiệm vụ của bọn họ tới núi Đồng Lô , chính là ngăn chặn tất cả những kẻ có khả năng trở thành Tuyệt.
Mới vừa rồi hai người vẫn luôn tránh né kẻ mặc đồ trắng kia, ấy vậy mà khi chủ động tìm hắn thì hắn lại biến mất.Quả nhiên, trừ bỏ mấy bức tượng thần thì không có một bóng người.
Mặt đất đầy bụi do đàn bướm để lại, còn có một số con chưa chết hẳn mà đang nằm trên đất vãy cánh đã xem đứt lìa ra, Tạ Liên cúi người xuống, tuy rằng không biết có tác dụng hay không nhưng vẫn dùng tay chắp chúng lại.
Đúng lúc này nghe được giọng của Hoa Thành ở phìa sau lưng vang lên, nói:"....ca ca, tới bên chỗ ta đi."
Giọng nói này nghe có phần tức giận.
Tạ Liên ngẩng đầu lên phát hiện mắt Hoa Thành như đang bốc hỏa, đang nhìn chằm chằm vào một bức tượng.
Đó là một bức tượng thần được dải lụa trắng phủ lại từ đầu đến chân.
Trên người có mang kiếm chỉ về phía người khác, mũi kiếm vô cùng sắc sảo bén nhọn.
Nhưng mà lúc này trên mũi kiếm lại chảy ra một thứ tanh nồng, hơn nữa càng chảy càng nhiều, tạo thành một vũng lớn.
Trên thân kiếm có máu!Nếu để cho bất cứ ai thấy cảnh này đương nhiên sẽ thấy nó rất quái dị, nói không chừng dưới mảnh lụa trắng kia không phải là một bức tượng mà là một thứ gì đó.
Tạ Liên nhảy lên, đứng sóng vai với Hoa, mũi kiếm Phương Tâm chĩa vào bức tượng kia.
Mà Hoa Thành trầm mặt vung tay lên, dải lụa trắng kia liền rớt xuống.Hai mắt Tạ Liên chợt co rút lại.Dưới dải lụa trắng, vẫn là bức tượng Tạ Liên.
Đây là một bức tượng Thái tử một tay đang cầm trường kiếm, một tay cầm hoa, mặt đang mỉm cười.
Chỉ là, nụ cười này lại dính một tia máu trên đó.
Máu từ trong kiếm chảy ra, mũi kiếm đang đâm một thiếu niên, mặt quấn đầy băng vải, người đầy máu tươi, đúng là Lang Huỳnh!