Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!

Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 10: Ngoại truyện (1)



1

Chỉ trong chốc lát, cảnh tượng trước mắt ta đã thay đổi hoàn toàn.

Ta theo bản năng ôm lấy cổ ngựa, lúc này mới miễn cưỡng không bị ngã xuống.

Nhưng con ngựa chiến đột ngột bị ta dọa sợ, nó bất an dậm chân.

Ta ghì chặt nó hơn.

"Thanh Thanh!" Có giọng nói gọi ta vọng lại từ xa.

Ta không dám ngồi thẳng người dậy, chỉ nửa nằm nửa ngồi trên lưng ngựa, nhìn về phía trước…

Là Tống Địch, hắn gầy đi rất nhiều.

2

Tính ra thì đã gần một năm ta và Tống Địch không gặp nhau.

Gần một năm trước, Nam Cương xảy ra một cuộc bạo loạn nhỏ, Tống Địch phụng mệnh tiến đến bình loạn.

Trước khi rời kinh, ta đã giúp hắn thu dọn hành lý.

Chúng ta quên đi những điều không vui trước đó, sau khi thu dọn hành lý xong, ta hỏi hắn: "Chàng sẽ nhanh chóng quay về chứ?"

"Hãy chăm sóc tốt cho mẫu thân." Hắn nói với ta: "Ta sẽ sớm quay về."

Ai ngờ, cuộc bình loạn này kéo dài gần một năm.

Cuối cùng, Tống Địch cũng hồi kinh, nhưng ta lại hoán đổi thân xác với Hứa Kiều Đồng trước khi hắn về đến nhà.

Nhưng cũng tốt, không phải trực tiếp đối mặt với việc hắn đưa Lưu Thanh Thanh hồi phủ, như vậy thì ta cũng sẽ thấy không quá đau lòng.

3

Mũi tên của Tống Địch vẫn chĩa về phía ta.

Do dự một lúc, hắn mới cất cung, xuống ngựa.

Giống như muốn xác nhận, hắn gọi tên ta một lần nữa: "Thanh Thanh?"

Ta cúi đầu nhìn hắn, khẳng định: "Tống Địch, là ta."

Tống Địch tiến lại, đỡ ta xuống ngựa.

Từ lúc gặp lại Tống Địch, khuôn mặt hắn vẫn luôn đanh lại, mang theo sự tàn nhẫn, quyết đánh đến cùng.

Khiến ta suýt nghĩ rằng, nếu ta không hoán đổi lại với Hứa Kiều Đồng, hắn sẽ thực sự ra tay với Hứa Kiều Đồng.

Nhưng lúc này, mặt Tống Địch đột nhiên sầm xuống.

Rồi lại mếu máo.

Hắn muốn ôm ta, nhưng còn chưa kịp đưa tay ra thì đã bật khóc: "Thanh Thanh... Ta tưởng rằng, ta tưởng rằng nàng sẽ không bao giờ quay về nữa."

4

"Chàng khóc cái gì?" Ta hỏi hắn: "Chàng thực sự sẽ đau lòng vì ta không thể trở về sao?"

Sau đó, ta thấy người hắn cứng đờ.

Một lúc lâu sau, hắn mới tuyệt vọng hỏi: "Thanh Thanh, nàng vẫn luôn biết sao?"

Ta bật cười.

Lần đầu tiên, ta muốn quay về quá khứ.

Muốn kéo bản thân năm vừa mới cập kê đến đây, để nàng nhìn cho kỹ dáng vẻ của Tống Địch bây giờ.

Hắn dựa vào đâu mà cho rằng ta không biết chứ?

Đúng rồi, tốt nhất là ta không nên biết.

Như vậy, hắn có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hắn chưa từng đưa Lưu Thanh Thanh về.

Ta vẫn là tướng quân phu nhân lo liệu việc nội trợ trong phủ của hắn.

Những hành động mấy nay của Hứa Kiều Đồng đã khiến hắn sợ hãi.

Mặc dù biết tính cách của ta và Hứa Kiều Đồng không giống nhau, nhưng hắn cũng nhận ra: Khi hắn đưa một người từ bên ngoài về, ta thực sự có thể rời xa hắn.

Bây giờ hắn muốn nghe điều gì?

"Ta chỉ đùa với phu quân thôi, biết gì chứ?"

Hay là thẳng thắn một câu: "Có tỷ muội cùng hầu hạ phu quân, sinh con đẻ cái cùng thiếp là phúc khí của thiếp.”?

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Như vậy, hắn có thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, hưởng trọn hạnh phúc?

Nhưng ta lại không muốn để hắn thoải mái.

"Không biết Tống tướng quân muốn nói gì?" Ta đổi cách xưng hô với hắn: "Một thời gian trước, Tống tướng quân đã dẫn về một ân nhân cứu mạng, chuyện này cả Kinh Thành đều biết."

"Ta và Tống tướng quân vừa hòa ly không lâu thì cả phủ tướng quân đều đã biết."

Mặt Tống Địch xám xịt lại.

5

Ta vốn tưởng rằng, khiến Tống Địch khó chịu thì ta sẽ thoải mái.

Nhưng khi hắn thực sự đứng trước mặt ta với vẻ mặt suy sụp kia, ta lại phát hiện ra rằng, hóa ra không phải như vậy.

Không phải là vì thấy hắn đáng thương mà đau lòng.

Mà là... Niềm vui nỗi buồn của hắn không còn khơi dậy được niềm vui nỗi buồn của ta nữa.

Chỉ là ta thấy tò mò trong lòng…

Đã làm ra chuyện dẫn người khác về phủ tướng quân rồi, tại sao trước mặt ta lại tỏ thái độ như vậy?

Vì vậy, ta hỏi hắn: "Sao thế, chuyện đã đến nước này, tướng quân vẫn không muốn hòa ly với ta sao?"

Ta cho rằng, sau khi biết ta biết được những chuyện đã qua, Tống Địch sẽ ít nhiều cảm thấy xấu hổ.

Hoặc là, hắn sẽ biết khó mà lui.

Nhưng không ngờ, đối phương chỉ lắc đầu chán nản:

"Thanh Thanh, hồn ma đó không liên quan gì đến ta, cho nên muốn hòa ly cũng được thôi."

"Nhưng nàng là thê tử của ta, chúng ta khăng khít từ thời thiếu niên, sao nàng nỡ lòng bỏ ta?"

Ta lắc đầu.

Hứa Kiều Đồng đã nói gì ấy nhỉ?

Cái tên chó má Tống Địch này, e là không cứu được rồi.

Hắn không biết suy nghĩ trong lòng ta, còn cố gắng thuyết phục ta: "Mẫu thân đã từng nói nhiều lần, thiếp thất chỉ là thứ để hầu hạ người ta thôi, nàng không sinh được con, Thanh Thanh vừa vặn có thể sinh cho nàng một đứa con, chỉ cần nàng không vừa ý, có thể đuổi nàng đi bất cứ lúc nào!"

6

Như vậy có thể thấy được, Hứa Kiều Đồng lương thiện thế nào.

Khi nàng ở trong thân thể ta, chắc Tống Địch đã không ít lần nói những lời này với nàng.

Thật khó khăn cho nàng khi phải nhịn cơn giận xuống, không lập tức cầm roi quất hắn.

"Tướng quân có còn nhớ, lão phu nhân đã nói những lời này vào lúc nào không?" Ta hỏi Tống Địch.

Hắn cứng họng.

Không phải vì hắn không nhớ ra, ngược lại, chính là vì hắn nhớ ra.

Những lời này là mẹ Tống Địch nói vào lúc Tống Địch và ta mới cưới nhau không lâu.

Mẹ Tống Địch không thích ta.

Vì vậy, sau khi ta và Tống Địch mới cưới không lâu, mẹ hắn đã vội vàng nhét người vào phòng của Tống Địch.

Lúc đầu, chỉ là nhét cho Tống Địch vài nha hoàn xinh đẹp.

Nhưng lúc đó chính là thời điểm tình cảm của chúng ta tốt nhất, ngay cả khi các nha hoàn nhận lệnh của mẹ Tống Địch, trăm phương ngàn kế quyến rũ Tống Địch, Tống Địch vẫn không hề lay động.

Thậm chí để lấy lòng ta, hắn đã bán hết những nha hoàn đó.

Mẹ Tống Địch mất mặt, liền gọi ta và Tống Địch đến trước mặt bà ta.

Dứt khoát nói thẳng ra là muốn đưa cho Tống Địch một thiếp thất.

Trưởng bối ban cho, không thể từ chối.

.Nhưng khi thiếp thất xinh đẹp kia xuất hiện một cách kiều diễm...

Người đầu tiên đứng ra phản đối, lại chính là Tống Địch.
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 11: Ngoại truyện (2)



Hắn cắn răng không chịu nạp thiếp.

Mẫu thân Tống Địch liền nói ra câu "Thiếp thất chỉ là một thứ đồ chơi."

Lúc đó Tống Địch đã trả lời thế nào?

"Ta và nương tử ân ái mặn nồng, cho dù là đồ chơi, cũng không thể chen chân thêm người thứ ba."

"Huống hồ, nàng ta là một thứ đồ chơi sao? Nàng ta biết cử động, biết suy nghĩ. Sẽ vì không được sủng ái mà oán trách, sẽ vì tình cảm không cân xứng mà ghen tuông, cũng sẽ vì thân phận thấp hèn mà đau lòng."

"Ta đã có người mình thích, sẽ không phụ lòng người trong lòng của ta, càng không phụ nàng!"

Lời như vẫn đang còn văng vẳng bên tai.

Ta hỏi Tống Địch: "Lưu Thanh Thanh là ân nhân hay là đồ vật? Nàng ta sẽ oán trách không? Sẽ ghen tuông không? Sẽ đau lòng không?"

"Ngươi chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào với nàng ta sao?"

7

Cổng thành, bên bờ xuân trì.

Liễu mới chưa mọc, người tiễn biệt dừng chân bên đình.

Vừa rồi Tống Địch làm ầm ĩ không nhỏ.

Những người đi đường thấy chúng ta đối đầu ở đây, đều dừng chân đứng xem.

Ta thở dài, khuyên hắn: "Ta khuyên Tống tướng quân mau chóng quay về đi. Đứng ở cổng thành cầm cung chặn người, sợ một lát nữa sẽ có lính canh đến hỏi thăm đấy."

Tống Địch không từ bỏ ý định, muốn đến nắm tay ta: "Nàng đi cùng ta."

Ta lùi lại một bước.

"Hành động của Tống tướng quân hôm nay, đài ngự sử chắc chắn sẽ luận tội. Tống tướng quân chẳng lẽ còn muốn sai lầm chồng chất sai lầm, tự ý giam giữ nữ nhi của quan lại triều đình sao?"

Hắn buông thõng tay xuống: "Thanh Thanh... Trong lòng ta, chẳng lẽ nàng còn không bằng quan vị sao?"

Vẻ mặt như vậy, giống như ta đã phụ hắn.

"Ta đuổi Lưu Thanh Thanh đi, chỉ một lần này thôi, sau này ta chỉ có một mình nàng, có được không?"

"Đừng như vậy, ta sợ sẽ làm khổ ngươi." Ta nói.

Chỉ một lần này thôi, chỉ có một mình ta thì sao, giữ lại để làm một đôi oan gia sao?

Nhìn dáng vẻ của hắn giống như bị ta làm tổn thương nặng nề lắm.

Hắn mà cũng có thể bị tổn thương sao?

Ta chỉ nhắc lại những chuyện hắn đã làm, những lời hắn đã nói thôi mà.

8

Thực ra ta không hiểu lắm, tại sao Tống Địch lại trở nên như thế này.

Ta và hắn quen nhau từ thuở thiếu thời.

Gia giáo nhà ta rất nghiêm, trước khi thành thân với hắn, chỉ vì nhận một con búp bê của hắn, ta đã bị cha mẹ phạt quỳ ở từ đường.

Nhưng hắn nói hắn thích ta.

Sau đó chúng ta tình cờ gặp nhau ở hội đèn, lúc đi lướt qua nhau, ta và hắn đều không nói chuyện.

Nhưng ngay cả khi ánh mắt vô tình chạm nhau, cũng có thể nhìn ra niềm vui mừng khôn xiết.

Đến khi ta cập kê, Tống gia đến cầu hôn.

Cha ta là văn thần, cha hắn là võ tướng, vốn không phải cùng một đường.

Nhưng Tống Địch nói hắn có lòng với ta, nhiều lần nhờ phụ thân hắn đến cầu hôn.

Lúc mới cưới, chúng ta rất mặn nồng, ngay cả khi mẫu thân hắn không thích ta, hoặc khi ta nói trước mặt hắn rằng ta không thể mang thai.

Nhưng dần dần mọi thứ đã thay đổi.

Ta không biết là do ở lâu sinh chán hay không chịu nổi gánh nặng.

Lúc mới cưới, hắn vẫn chưa phải là tướng quân, sau nửa năm đi biên cương đóng quân, trở về liền ôm chầm lấy ta.

Hắn liên tục nói: "Thanh Thanh, ta nhớ nàng muốn chết."

Chúng ta luôn xa nhau nhiều hơn gần.

Ta không phải chưa từng nghĩ đến việc cùng hắn đến biên cương.

Nhưng chưa kịp mở lời, lão thái thái đã cau mày: "Con đi rồi, ai quản lý nội trợ Tống gia? Ai hầu hạ ta?"

Ta không khỏi khó chịu.

Trước đây, Tống Địch đến phủ tể tướng cầu hôn ta.

Hắn nghiêm túc nói với ta: "Thanh Thanh, nếu có thể cưới nàng về nhà, ta chắc chắn sẽ khiến nàng vui vẻ cả đời."

Nhưng từ khi ta đến Tống gia, số lần ta cười còn chẳng bằng một năm trước khi cưới.

9

Ta nhớ lại hôm công chúa Dự Chương mời đến ngoại ô du ngoạn, Hứa Kiều Đồng đã kể lại từng câu một cho ta nghe.

Đều là những câu nói mang đầy phẫn uất của Tống Địch."Người xem, đây chính là điều thiếp muốn nói, người chỉ là chính người mà thôi. Bị nhốt trong cái vỏ của một tiểu thư khuê các, đọc nữ giới, nữ tắc, tứ thư ngũ kinh, nhìn thấy đại trạch tiểu viện, chị dâu em chồng. Chưa từng thấy sông dài biển rộng, đao kiếm sắt thép, cũng không hiểu tấm lòng rộng lớn của tướng quân... Người thậm chí còn không chủ động gần gũi chàng, tìm hiểu chàng."

Ta học theo giọng điệu của Hứa Kiều Đồng, nghe y như thật.

"Xin hỏi Tống tướng quân, ngài đã nói những lời này với Lưu cô nương vào lúc nào?"

"Là lúc thiếp chuyên tâm hầu hạ mẫu thân, chờ tướng quân trở về sao?"

"Là lúc tướng quân và Lưu cô nương đêm xuân mặn nồng sao?"

"Là lúc tướng quân luôn miệng nói Lưu cô nương là ân nhân cứu mạng sao?"

Tống Địch đau khổ ôm đầu: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"

"Thiếp đã sớm không muốn đọc tứ thư ngũ kinh, nữ giới, nữ tắc nữa rồi." Ta cố tình nói: "Thiếp cũng không muốn nhìn đại trạch tiểu viện, chị dâu em chồng nữa."

“Nhưng là tướng quân ngăn cản thiếp.”

“Tướng quân đã nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, là: "Mẫu thân cũng không dễ dàng, hay là lần này đừng đi biên cương cùng ta, ở nhà chăm sóc mẫu thân đi."”

"Tướng quân không đưa thiếp đi xem đao kiếm sắt thép, sông dài biển rộng." Ta cụp mắt xuống: "Nhưng chính thiếp đã được chứng kiến."

"Thiếp đã chứng kiến, cho nên không còn muốn ở trong hậu cung nữa, không muốn bị tướng quân kìm chân nữa, tướng quân, chàng đã phụ thiếp, vậy mà còn không chịu buông tha thiếp sao?"

Ai mà không biết phẫn nộ chứ?

Chàng không cam lòng khi thiếp không tươi trẻ, tùy ý như những thiếu nữ khác.

Thiếp chẳng lẽ không được phẫn nộ khi phủ tướng quân giống như một cái lồng giam, nhốt chặt thiếp sao?

Không, không đúng, là toàn bộ Kinh Thành này giống như một cái lồng giam, nhốt chặt ta.

Ta thấy Tống Địch buồn bã, buông thõng tay xuống, nước mắt lưng tròng: "Ta không biết, nàng lại oán hận ta đến vậy."

"Ta cũng không biết, ngươi lại oán hận ta đến vậy." Ta nói.

Đừng tỏ ra mình là người vô tội.

Đừng tỏ ra mình bị phụ bạc.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Rõ ràng là ngươi làm trước.

Vì vậy, mọi kết cục, mọi báo ứng, ngươi phải tự chịu lấy!
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 12: Ngoại truyện (3) (Hoàn phần 1)



10

Có một người lính đến hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi nhìn thấy Tống Địch, hắn ta liền lui lại.

Rõ ràng là hắn ta nhận ra Tống Địch.

Hắn xoa mặt: "Đây là chuyện nhà của bản quan, ngươi không cần quản, đi canh gác đi."

Người lính đó định quay đi nhưng ta đã ngăn hắn ta lại.

"Ta không phải người nhà của tướng quân, chuyện của chúng ta không tính là chuyện gia đình của tướng quân." Ta đưa giấy thông hành cho người lính đó: "Quan gia hãy xem, đây là giấy thông hành của ta."

Người lính đó tỏ vẻ "Tại sao các người lại làm khó ta?".

Hắn sao không biết quyết tâm của ta?

Chỉ là thử dò xét một chút mà thôi.

"Tống Địch, gần đây ngươi đã rất khó khăn trên triều đình rồi, có muốn khó khăn hơn nữa không?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tống Địch vốn còn cúi đầu, đột nhiên ngẩng lên.

"Nàng... Nàng biết được từ khi nào?"

"Chàng và tam hoàng tử qua lại rất kín đáo nhưng đại hoàng tử vẫn có thể biết được, Tống Địch, chàng không đoán ra tại sao sao?"

Là ta làm đấy.

Người có thể tự do ra vào thư phòng của ngươi chỉ có ta.

Người nằm bên gối ngươi là ta.

Người hiểu ngươi nhất là ta...

Thực ra, giữa hai chúng ta, cũng không nói rõ được, ai tàn nhẫn hơn ai.

Nhưng chỉ là báo ứng thôi, báo ứng nhãn tiền.

"Ta tuyệt tình như vậy…" Ta cúi đầu, hỏi Tống Địch: "Ngươi còn cho rằng ta có thể quay về bên ngươi sao?"

11

Tống Địch đưa tay ra nắm cung.

Lần này, hắn không cho rằng ta là yêu nghiệt chiếm đoạt thân thể thê tử của hắn.

Nhưng hắn lại một lần nữa động sát tâm.

Ta nhìn động tác của hắn, không nhịn được cười thành tiếng: "Lúc ta ra khỏi thành, đại hoàng tử đã truyền tin cho ta, nói rằng hai ngày trước hắn đã xin chỉ thị của thánh thượng, phái người đến biên cương, mời tam hoàng tử hồi kinh."

"Tống tướng quân, chàng hãy đoán xem, đại hoàng tử tìm tam hoàng tử về để làm gì?"

Chung quy cũng chỉ là những chuyện bẩn thỉu mà tam hoàng tử đã làm để lên ngôi bị bại lộ.

Ta đã lừa Hứa Kiều Đồng một chút.

Cả triều đình đều biết đại hoàng tử ra tay tàn nhẫn đến mức nào.

"Nếu ta là chàng, lúc này e rằng đã không còn thời gian dây dưa với ta nữa rồi."

"Trong nhà còn có mẫu thân già, thê thiếp còn mang đứa con duy nhất của mình, tình hình triều chính không ổn định, nếu tam hoàng tử thất bại, tướng quân chắc hẳn cũng sẽ không bị tru di tam tộc đâu."

"Tính mạng chắc chắn sẽ được giữ lại, chỉ là gia sản, e rằng sẽ mất đến tám phần."

"Tướng quân không nhanh chóng về nhà giấu vàng bạc châu báu, để sau này khi sa sút vẫn có thể sống không lo âu sao?"

Tống Địch siết chặt lấy cung vài lần.

Nhưng ta không còn lo lắng nữa.

Những gia đinh hắn mang theo đều đã nghe thấy lời ta vừa nói.

Dù không biết tình hình cụ thể, nhưng những lính gác xung quanh lo lắng sẽ có hỗn chiến nên đã quây gần lại cổng Kinh Thành.

Tống Địch còn có điểm yếu ở phủ tướng quân, hắn không dám làm gì ta trước mặt mọi người.

Vì vậy, ta cười hỏi hắn: "Sao nào, Tống tướng quân vẫn không chịu tránh đường sao?"

"Hay là, Tống tướng quân cùng ta đến biên cương đi." Ta đưa tay ra: "Tống tướng quân không phải muốn ta quay về bên ngươi sao?"

"Chỉ cần ngươi đồng ý đi cùng ta, bỏ mẹ bỏ con, phiêu bạt giang hồ."

Trước đây Tống Địch sao có thể tính là đau khổ chứ?

Ta chính là muốn cho hắn nhận ra một cách thật rõ ràng.

Cái gọi là tình yêu của hắn không đáng một xu.

Cái gọi là thích ta của hắn, mãi mãi chỉ được đặt ở vị trí cuối cùng...

"Tống tướng quân, hãy chọn ta đi."

Ta cười hỏi hắn.

Nhưng mà, hắn lại nhắm mắt thật chặt, nhường đường sang một bên: "Nàng đi đi."

Ta vẫn đứng tại chỗ.

Tống Địch đã nhảy lên ngựa, đi về phía nội thành.

Trước khi đi, hắn cúi đầu nhìn ta trên lưng ngựa: "Thanh Thanh... Nàng đã từng yêu ta chưa?"

Ta không trả lời.

Tống Địch còn có một số việc phải làm.

Hắn có thể sẽ gửi thư cho tam hoàng tử, bảo hắn ta không nên hồi kinh.

Hoặc có thể sẽ đi đầu quân cho đại hoàng tử, cố gắng cứu vãn lần cuối.

Hoặc là, hắn sẽ thực sự làm như ta nói, giấu một phần gia sản trước, để phòng sau này thiếu ăn thiếu mặc.

Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến ta nữa.

Sau này, Tống Địch sẽ gặp nhiều rắc rối, ta và hắn có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

12

Hôm nay, ta đứng ở bên đình rất lâu, đại hoàng tử mới dẫn phủ binh của hắn xuất hiện trước mặt ta.

"Điện hạ đến muộn rồi."

"Không muộn." Hắn vung tay: "Ta mang theo một cỗ xe ngựa đến. Nghe nói cô nương định đến biên cương, đường xá xa xôi, sợ rằng cưỡi ngựa sẽ vất vả."

Hàn huyên vài câu, hắn vội vã từ biệt, rồi lại đi vào thành.

Khi xe ngựa đi về phía biên cương, Lộng Ngọc thì thầm hỏi ta:

"Cô nương, sao điện hạ lại mang theo phủ binh đến giúp tiểu thư?" Nàng ấy lại than thở: "Mặc dù, mặc dù không giúp được gì..."

Ta mỉm cười, không nói gì.

Sao đại hoàng tử lại giúp ta?

Bởi vì hắn đã cài người của mình vào bên cạnh Tống Địch từ trước.

Tống Địch đến chặn ta, ắt hẳn đã có người báo tin cho hắn.

Đúng vậy, một người như hắn, sao có thể chỉ tin vào chứng cứ trong tay ta.

Đã moi được chân tướng của Tống Địch, sao có thể để hắn toàn mạng trở về?

Dưới liễu đình ở cửa thành.

Đại hoàng tử hàn huyên, tiễn biệt ta.

"Chúc cô nương đã giúp đỡ bổn hoàng tử rất nhiều, Chúc cô nương có mong muốn gì không?"

Mong muốn gì sao?

"Ta muốn Tống Địch sống, làm một người con có hiếu, làm một người phu quân tốt, làm một người cha tốt."

"Nhưng một người như Tống Địch, làm sao có thể làm tốt vai trò một người con có hiếu, một người phu quân, một người cha chứ?"

Đại hoàng tử cười: "Đơn giản, chỉ cần khiến hắn không có tiền, không có quyền là được."

Câu nói cuối cùng của Tống Địch và ta, vậy mà lại là hỏi ta có từng yêu hắn không.

Yêu chứ.

Sao có thể không yêu được?

Xe ngựa bị viên đá nhỏ cản lại, xóc nhẹ một cái.

"Lộng Ngọc, ngươi đi xem thử, xem người đánh xe có đói không, rồi đưa thêm một đĩa điểm tâm cho hắn."

"Vâng." Lộng Ngọc ngoan ngoãn đáp.

Rèm xe được vén lên rồi lại được hạ xuống.

Ta biết, Lộng Ngọc vẫn luôn là một đứa lắm lời.

Vì vậy, ta lấy miếng ngọc bội trong n.g.ự.c ra:

"Là Kiều Đồng muội muội sao?"

"Đừng lo lắng, cũng không cần đến đây."

"Chờ ta nhé, ta sắp đến biên cương rồi."

- Hoàn phần 1 -
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 13: Phần 2 - Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Nữ Tướng Biên Quan



Sau khi ngủ dậy, ta và nữ tướng biên quan hoán đổi cơ thể.

Nàng vừa mở mắt, lại thấy trượng phu ta vừa khéo hồi kinh, còn mang theo một bạch y nữ tử bên người.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Thế là, thiên kim phủ tề tướng vốn nên hiền lương thục đức lặng lẽ rút roi ra.

Chân đá mẹ chồng độc ác, tay uýnh đôi cẩu nam nữ.

Tiểu thư Hầu phủ vốn nên văn võ song toàn chợt lại không còn múa kiếm nữa.

Đã thế còn không ngừng la hét: "Nam nữ thụ thụ bất thân!"

1

Ta và nữ tướng biên quan hoán đổi cơ thể rồi.

Trước khi ngủ, ta còn đang ở phủ tướng quân quản lý gia nghiệp.

Tỉnh dậy, ta đã ở biên cảnh cách xa ngàn dặm, bên trong khuê phòng của đại tiểu thư phủ Tĩnh Bắc Hầu.

Còn chưa chờ ta hiểu rõ mọi chuyện, nha hoàn đã vào phòng, đỡ ta đi rửa mặt.

Nha hoàn này rất là lạ mặt.

Ta vốn nên đẩy nàng ấy ra, sau đó gọi Lộng Ngọc của ta đến.

Nhưng khung cảnh xa lạ khiến ta hơi khựng lại.

Ta im lặng ngồi xuống bàn trang điểm, thuận tay búi kiểu tóc đơn giản.

"Ôi tiểu thư, người búi kiểu tóc phụ nhân này làm gì?"

Ta sợ tới mức buông lỏng tay ra.

Tóc dài rối tung rơi xuống, che mất nửa gương mặt xinh xắn trong gương.

Đây... không phải mặt ta.

2

Ta nhận ra khuôn mặt này.

Nhiều năm trước, trong xuân yến, ta từng gặp nàng và phụ thân hồi kinh báo cáo.

Thiếu nữ ấy mặc đồ nam trang, oai phong lẫm liệt, như một vầng thái dương chói chang.

Trưởng nữ của phủ Tĩnh Bắc Hầu, Hứa gia Hứa Kiều Đồng.

Sao ta lại ở trong thân thể nàng?

Trong lòng ta nghi ngờ nhưng trên mặt không dám để lộ chút biểu cảm nào.

Ta biến thành Hứa Kiều Đồng rồi?

Chuyện gì đã xảy ra?

"Ngươi đến giúp ta chải đầu đi, hôm qua ta vô tình bị căng cơ tay." Ta nói với nha hoàn sau lưng.

"Tiểu thư bị căng cơ tay sao? Vậy hôm nay sao mà đến trường b.ắ.n được?" Nha hoàn tỏ vẻ đau lòng.

Ta biết Hứa Kiều Đồng từ nhỏ đã theo phụ huynh ra chiến trường, nhưng hiện giờ không có chiến sự, đến trường b.ắ.n làm gì?

Ta ậm ừ đáp một tiếng: "Không sao."

"Tiểu thư oai phong!" Nha hoàn reo lên, nhoắng cái đã búi xong tóc cho ta.

Tóc dài được thắt lại thành một chùm, buộc cao trên đỉnh đầu, tạo thành một b.í.m tóc.

3

Ta theo nha hoàn Ngọc Long đến trường bắn.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, ta đã suýt bị gió cát thổi lùi bước.

Biên cương gió lớn.

Chỉ trong chớp mắt, ta thế mà đã đến biên cương cách xa ngàn dặm!

"Tiểu thư, khuỵu người xuống! Khuỵu chắc người xuống đi!"

Hả? Khuỵu xuống đâu cơ?

Ta có ngốc cũng biết không thể hỏi ra câu này.

Vì vậy, ta đành dang chân theo tư thế trong tạp thư.

Hạ thấp người xuống, hai tay dang ngang...

Bỗng nhiên, vai ta nặng trĩu.

Quay đầu nhìn lại, ta thấy một khuôn mặt góc cạnh.

Ngũ quan có vài phần giống Hứa Kiều Đồng, làn da hơi ngăm đen.

Tuổi còn rất trẻ, nhiều nhất chỉ khoảng mười tám, mười chín.

Không thể là phụ thân của Hứa Kiều Đồng, vậy thì chính là ca ca của Hứa Kiều Đồng, Hứa Lăng Phong.

"Đồng Đồng, sao tư thế của muội kỳ lạ vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?"

Thấy ta không trả lời, huynh ấy kéo ta đến trường bắn:

"Không sao, đánh với ca ca mấy trận là thoải mái ngay!"

4

Thoải mái hay không thoải mái thì ta không biết.

Ta chỉ biết cánh tay ta bị thương.

Khi bảo kiếm của Hứa Lăng Phong c.h.é.m xuống, ta suýt nữa đã bàn giao hậu sự rồi.

Những hình ảnh ngày xưa lần lượt hiện ra trước mắt ta:

Cha mẹ ta, huynh đệ tỷ muội của ta, còn có phu quân của ta...

Cuối cùng là khuôn mặt hoảng hốt của Hứa Lăng Phong.

Huynh ấy ra chiêu quá mạnh, không kịp thu lại.

Thanh kiếm dài sượt qua cánh tay ta.

Hứa Lăng Phong mặt mày tái mét, chạy đến ôm ta, vừa gọi đại phu, vừa chạy đến lều trại bên cạnh.

"Chờ... chờ đã..."

"Chờ cái gì mà chờ? Chờ nữa cánh tay này của muội không cần nữa rồi!"

"Không, nam nữ... thụ thụ bất thân..."

Ta cố nén đau đớn nói.

5

Nam nữ thụ thụ bất thân, là quy củ ta biết từ khi hiểu chuyện.

Hồi nhỏ, ta bị phạt quỳ trong từ đường, đến mức hai chân sưng đỏ không đứng dậy được.

Ma ma thân cận của mẫu thân nói với ta:

"Tam cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, đây là quy củ truyền lại từ xưa."

Còn ta bị phạt, chỉ vì nhận tượng người của Tống Địch.

Sau khi ta bị phạt, mẫu thân ôm ta dỗ dành: "Con ngoan, từng lời nói, từng cử chỉ của con đều đại diện cho Chúc phủ, đừng hủy hoại tiền đồ của phụ thân."

Tiền đồ của phụ thân ta, nào phải một cô nương nhỏ bé như ta có thể hủy hoại được?

Nhưng lúc đó ta không hiểu đạo lý này.

Ở phủ tề tướng, nhận một cái tượng người cũng là chuyện không thể chấp nhận được.

Huống chi là múa đao lộng thương.

Sau khi biết ta bị thương, cha mẹ Hứa Kiều Đồng đều chạy đến lều trại.

Còn có cả đại phu vội vội vã vã chạy đến.

Ta tưởng mình sẽ bị mắng.

Nhưng không ngờ, Hứa phu nhân ôm chầm lấy ta.

Bà vẫn mặc áo giáp trên người.

Vòng tay bà không mềm mại như mẫu thân ta.

Nhưng lại ôm kín cả đầu ta.

Cánh tay bà che lấy mắt ta, không cho ta nhìn đại phu bôi thuốc cho ta.

"Ngoan, Kiều Kiều, không đau đâu."

6

Cảm thấy vải áo trên cánh tay bị xé rách, ta hơi giãy giụa.

Sao đại phu có thể xé thẳng tay áo ta như vậy?

"Nam nữ..."

Rất nhanh, đầu ta lại bị Hứa phu nhân siết chặt: "Ngoan, đau một chút thôi, sẽ khỏi ngay."

Đợi băng bó xong, ta mới nhìn Hứa hầu gia.

Người đàn ông cao tám thước, siết chặt hai tay, mắt hổ đỏ hoe…

Một người đàn ông vì vết thương của nữ nhi mà mắt hổ đỏ hoe….

Ta im lặng một lúc, xa lạ an ủi: "Không sao đâu."

Dù sao đại phu cũng đến kịp thời, lại bôi thuốc rồi…

Trước khi thay quần áo ra ngoài, ta đã thấy trên người Kiều Đồng có không ít vết sẹo.

Không vết nào nhẹ hơn vết này.

Không biết lúc đó Hứa phu nhân và Hứa hầu gia có đau lòng như vậy không.
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 14



Hứa Lăng Phong mặt đầy vẻ áy náy: "Kiều Đồng, hai ngày nay muội nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì gọi ta."

Toàn bộ Hứa gia đối xử với Hứa Kiều Đồng như châu như báu.

Cũng đâu phải là nuôi dưỡng bằng vàng bạc châu ngọc quý giá gì đâu chứ...

Trong phòng Hứa Kiều Đồng có rất ít đồ trang trí có giá trị, ngay cả quần áo của nàng, có mấy bộ còn không bằng đại nha hoàn của phủ tể tướng.

Được đưa về phòng lần nữa, ta dựa vào giường, nhìn quanh phòng.

Ngọc Long ở bên cạnh khóc đỏ cả mắt: "Tiểu thư, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ nên nói rõ với thiếu gia sớm hơn, nói rằng hôm qua người bị căng cơ tay, nếu không thì..."

"Không trách ngươi. Cho dù ta không bị căng cơ tay cũng không tránh được kiếm của huynh trưởng."

"Sao có thể! Tiểu thư, người thông thạo võ thuật lắm mà!"

Ừ nhỉ.

Người Hứa gia đối xử với Hứa Kiều Đồng như châu như báu.

Mặc dù biết nàng võ công cao cường, xông pha chiến trường.

Nhưng vẫn sẽ vì vết thương nhỏ trên người nàng mà đau lòng.

7

Buổi tối, ta tìm thấy một miếng ngọc bội trong phòng Hứa Kiều Đồng.

Ta không nên tùy tiện động vào đồ của nàng.

Nhưng thời thế bất thường nên làm chuyện bất thường.

Thật khéo, miếng ngọc bội này giống hệt một miếng ngọc bội của ta ở phủ tướng quân, đều có hoa văn tường vân, bên dưới có chuỗi ngọc.

Điểm khác biệt là chuỗi ngọc của ta có màu tím.

Còn chuỗi này màu xanh.

Ta thầm giật mình, mơ hồ cảm thấy miếng ngọc bội này có chút kỳ lạ.

Nhưng nghiên cứu thế nào cũng không có chuyện gì xảy ra.

Cho đến sáng hôm sau, miếng ngọc bội trong tay đột nhiên nóng lên...

Lại cầm lên xem, nó lại phát sáng.

Sau đó, ta nghe thấy tiếng sột soạt từ phía miếng ngọc bội.

Một ý nghĩ táo bạo chợt nảy sinh...

Ta hắng giọng:

"Xin hỏi, ngươi có phải là Hứa cô nương Hứa Kiều Đồng không?"

"Ta là Chúc Vân Thanh của phủ tướng quân ở Kinh Thành."

"... Chúng ta có phải đã hoán đổi thân xác không?"

Bên kia im lặng một lúc.

Sau đó, ta lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Là giọng của ta nhưng lại đổi thành một ngữ điệu khác:

"... Chúc, Chúc, Chúc cô nương! Ta là Hứa Kiều Đồng!"

"Ta nhập vào trong thân thể của ngươi rồi! Ngươi thế nào rồi? Chúng ta đổi lại như thế nào đây!"

Giọng nói lo lắng nhưng lại lộ ra một chút chột dạ.

Giống như một chú chim hoàng yến nhỏ đang bồn chồn.

8

Quả nhiên là Hứa Kiều Đồng!

"Đừng lo lắng."

"Ta hiện đang ở trong quân doanh, cha mẹ của ngươi không phát hiện ra điều gì bất thường, còn ngươi thì sao?"

Ý của ta là hỏi xem phía nàng có lộ ra sơ hở gì không, có ai làm hại nàng không.

Dù sao thì chuyện hoán đổi thân xác này, có nói ra hay không cũng là chuyện kỳ quái.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Chưa kể Kinh Thành là nơi thiên tử ngự trị, nếu như bại lộ, tình hình bên nàng sẽ không ổn lắm.

Nhưng không ngờ, đối phương lại hiểu lầm ý ta.

"Phu quân và mẹ chồng của ngươi cũng không nhận ra... Có lẽ... là vậy."

Khi đối phương nói lời này, cảm giác chột dạ càng rõ ràng hơn.

Nhưng ta lại sửng sốt khi nghe lời Hứa Kiều Đồng nói.

Không có gì khác, chỉ là ta đã ở trong thân thể Hứa Kiều Đồng một ngày một đêm.

Ta chưa từng nghĩ đến phu quân và mẹ chồng ta sẽ thế nào.

Hay cha mẹ ta sẽ thế nào.

Ta chỉ cảm thấy nhẹ nhõm đã lâu không thấy...

Và cảm thấy khá là mới lạ.

9

Hứa Kiều Đồng nói, hôm nàng xuyên vào thân thể ta, phu quân ta đã trở về từ chiến trường, còn dẫn về một nữ tử bạch y.

Phu quân ta là Tống Địch, thiếu niên tướng quân, con trai của danh tướng.

Chúng ta là thanh mai trúc mã, ân ái mặn nồng.

Lần đầu ta gặp hắn là khi cha hắn dẫn hắn đến nhà ta làm khách.

Lúc đó ta mới tám tuổi.

Hồi nhỏ ta nghịch ngợm, không hiểu chuyện và đoan trang giống hai tỷ tỷ của ta.

Nghe nói phủ tể tướng có khách đến, còn dẫn theo một đứa trẻ giống như kim đồng, ta liền nảy sinh lòng tò mò, chạy ra ngoài cửa để lén nhìn.

Nhân lúc các phụ thân đang nói chuyện, ta lén nhìn qua cửa sổ.

Nhưng lại bị phụ thân ta phát hiện.

Ông quát ta: "Không có phép tắc! Không biết trong nhà có khách sao? Còn chạy đến đây cho chướng mắt người khác?!"

Nhưng lời vừa nói ra, đã bị một nam tử to con bên cạnh ngăn lại.

"Đây là cô nương của phủ tể tướng sao? Cùng tuổi với con trai ta. Này..." Ông ấy cầm một miếng bánh hải đường, ra hiệu cho ta: "Vào ăn bánh đi, trẻ con các con cũng có chuyện để nói."

Như vậy, ta mới chú ý đến Tống Địch vẫn luôn đứng bên cạnh vị bá bá kia.

Tống Địch là một đứa trẻ con, thường được bá bá dẫn đi khắp nơi, hiểu nhiều biết rộng, nói chuyện cũng rất thú vị, lập tức túm lấy ta, gọi "Muội muội" không ngừng.

"Đợi đến ngày mai! Ngày mai ta sẽ tặng muội nhiều đồ chơi!"

Tất nhiên, trong lòng ta rất thích những con rối giấy, diều, hồ lô đường mà hắn nói.

Nhưng ngẩng đầu nhìn trộm cha ta, thấy ông mặt cau mày có, ta vội vàng từ chối.

"Không đáng mấy đồng đâu!" Hắn cười hì hì: "Không sao đâu!"

10

Hôm đó ta đã bị phạt.

Phụ thân và mẫu thân nói là vì ta vô lễ trước mặt khách.

Nhưng đến ngày hôm sau, ta vẫn không nhịn được mà đợi ở dưới tường hậu viện như đã hẹn.

Đợi đến lúc hoàng hôn, ta tưởng sẽ không có ai đến nữa thì...

"Thanh Vân muội muội!"

Là giọng của Tống Địch.

Đứa trẻ nhỏ bé bám trên bức tường cao, chỉ lộ ra một cái đầu tròn.

Thấy ta ngẩng đầu lên, hắn liền cười toe toét, ném xuống một gói đồ nhỏ.

Lộng Ngọc chạy lên, nhặt lấy, sau đó mở từng lớp vải bọc ra...

Bên trong bọc vải là từng lớp vải khác nhau, ở chính giữa, có một con rối giấy nhỏ.

Điều thú vị là, con rối giấy là một tiểu cô nương, ăn mặc giống như ta ngày hôm qua.

Mặc dù được bọc bởi nhiều lớp vải lót nhưng chân nó vẫn bị gãy.

Nhưng ta rất thích thứ này.
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 15



Phụ thân và mẫu thân bắt ta học hành, thường nói chơi bời sẽ mất chí tiến thủ.

Đừng nói đến những món đồ chơi này, ngay cả bạn bè để chơi cùng, ta cũng không có nhiều.

Ta ngẩng đầu lên, muốn cảm ơn Tống Địch.

Nhưng lại thấy mặt hắn đỏ bừng.

"Tiền của ta đều dùng để đấu dế rồi. Muội đợi thêm chút, đợi ta nhận tiền mừng tuổi, ta sẽ mua cho muội nhiều thứ hơn!"

Tối hôm đó, ta lại bị đánh một trận.

Con rối giấy bị mẫu thân tịch thu, bức tường ở hậu viện cũng được xây cao hơn.

Mẫu thân đánh ta xong lại dỗ dành ta: "Nha đầu, thế gia đại tộc như chúng ta, mặt mũi là thứ quan trọng nhất."

"Không giống như Tống gia, cả nhà đều là dân chân lấm tay bùn."

11

Khi ta tám tuổi, ta đã biết, trong triều có nhiều phe phái.

Quan Văn quan Võ luôn có cách trở với nhau.

Chúc gia chúng ta, là thế gia đại tộc, từng bước một làm quan, nổi tiếng là dòng dõi trong sạch.

Còn Tống gia, mặc dù có công theo vua, là công thần của triều đình, nhưng cũng chỉ là dân chân lấm tay bùn, giàu không quá ba đời.

Vì vậy, việc Tống gia cầu hôn ta, thực ra không phải chuyện dễ dàng.

Tống bá bá thế lực lớn, lại biết rõ tâm ý của Tống Địch và ta, vì vậy đã cầu xin hoàng thượng ban thánh chỉ.

Như vậy, hôn sự của chúng ta mới coi như hoàn thành.

Nhưng nhà ta kiêu ngạo, không muốn gả con gái, cuối cùng cũng khiến mẫu thân Tống Địch, tức là mẹ chồng sau này của ta sinh ra oán hận.

Sau khi kết hôn, ta sáng tối hầu hạ mẹ chồng, không thiếu một ngày nào.

Nhưng mẹ chồng vẫn không hài lòng với ta, chỉ nói ta là con gái thế gia, không biết dịu dàng, cẩn thận.

Vì vậy, bà ta nhét nha hoàn vào thư phòng của Tống Địch.

Ta hỏi Tống Địch: "Chàng có thích nữ tử nào không?"

Tống Địch nói: "Thanh Thanh, sao nàng lại không hiểu tâm ý của ta? Ta không có ý gì khác, chỉ cầu có nàng!"

Đó là lần đầu tiên ta chống đối mẹ chồng.

Ta nghĩ ra biết bao nhiêu cách, tìm vô số lý do để đuổi những nha hoàn đó về.

Ta không ngờ, mẹ chồng lại đi mách tội ta với cha mẹ ta.

Lần đầu tiên ta quỳ ở từ đường sau khi ta cập kê,.

Ta quỳ đến khi trời tối, cha mẹ hỏi ta có biết lỗi chưa, ta vẫn cố chấp.

"Con không sai!"

Quỳ đến khi Tống Địch đích thân đến phủ đón ta.

Trong xe ngựa, hắn cẩn thận hôn lên đầu gối sưng đỏ của ta.

"Thanh Thanh, ta rất vui, nàng ngăn cản mẫu thân, chứng tỏ nàng quan tâm đến ta."

12

Ngày xưa tình cảm nồng nàn biết bao.

Nhưng hôm nay, Hứa Kiều Đồng nói Tống Địch đưa một nữ tử bạch y về, ta lại không hề ngạc nhiên.

Có lẽ là vì những ngày tháng ân ái mặn nồng đó chỉ kéo dài một năm rưỡi.

Có lẽ là vì sau khi tân hôn, chúng ta đã giày vò lẫn nhau.

Ta không hề kinh ngạc vì mất đi tình yêu, ngược lại còn có một cảm giác "cuối cùng cũng đến" như định mệnh đã sắp đặt.

Thậm chí còn nghĩ đến: Lúc đầu Tống Địch nói thích ta ngăn cản hắn, không cho hắn nạp thiếp, không biết giờ đây hắn có còn nghĩ như vậy không?

Mà lúc này, ta còn ngăn cản hắn nữa không?

Nhưng ta lại nghe thấy Hứa Kiều Đồng líu lo kể với ta về cách ứng phó của nàng.

Khi nàng kể đến chuyện nàng đánh tơi tả Từ Huệ Đường của mẹ chồng, ta không nhịn được cười một tiếng.

Ta lặng lẽ nghĩ đến vẻ mặt vừa tức giận vừa phải giữ kẽ của mẹ chồng.

Khi nàng kể đến chuyện nàng cầm roi đánh cô nương tên là Lưu Thanh Thanh mà phu quân ta đưa về.

Ta lại không nhịn được cười một tiếng.

Nhưng nàng lại tưởng ta đau lòng, cẩn thận an ủi ta:

"Chúc tỷ tỷ? Vì một tên nam nhân khốn nạn, không đáng đâu."

Cuối cùng ta không nhịn được cười thành tiếng.

Nhà Tống Địch là công thần, thiếu niên tướng quân, lại có dung mạo tuấn mỹ, không biết là người trong mộng của bao nhiêu cô nương.

Nhưng Hứa Kiều Đồng lại trực tiếp gọi hắn là tên nam nhân khốn nạn.

Ta nghĩ đến những chuyện hắn làm sau này, ừm, đúng là có thể gọi là tên nam nhân khốn nạn.

Vì vậy, ta không nhịn được khen một câu: "Làm tốt lắm!"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ta hỏi nàng tình hình hiện tại nên xử lý thế nào.

Tiểu cô nương lắp bắp không nói nên lời.

Vì vậy, ta nhẹ giọng dỗ dành:

"Hay là cứ bình tĩnh chờ xem, biết đâu lại đổi về?"

Quả nhiên, nàng vui vẻ đồng ý.

Thực ra, nàng có một cách tốt hơn.

Bên Kinh Thành sợ tà ma, nếu biết người khác chiếm thân thể ta, cha mẹ và phu quân ta sẽ không bảo vệ nàng.

Nhưng cha mẹ nàng lại yêu nàng như mạng.

Chỉ cần ta nói một tiếng, nói ta không phải Hứa Kiều Đồng.

Hứa Kiều Đồng thực sự đang ở trong thân thể ta, đang ở phủ tướng quân.

Cho dù là hang hùm miệng sói, cha mẹ nàng cũng sẽ quay về cứu nàng.

Nhưng ta lại động lòng, lừa dối nàng.

Chỉ là... chỉ là vì...

Ta muốn chắc chắn một chút.

Dù sao, nàng có cha mẹ bên nhau, còn ta có gì?

Nếu mẫu thân biết ta hoán đổi thân xác với người khác, sợ rằng sẽ g.i.ế.c ta ngay lập tức.

13

Cảnh đẹp nơi biên cương khiến ta thấy lạ lẫm.

Nhưng nằm nửa ngày, ta không muốn nằm trên giường nữa.

Mặc dù vừa ra khỏi cửa, ta suýt bị gió cát thổi bay đi.

Mặc dù nơi này không có nước biếc non xanh, chim oanh bờ liễu.

Gió bấc mùa đông thổi thẳng vào mặt nhưng ở giếng nước bên thành, vẫn có phụ nữ đang nhặt đậu phộng dự trữ từ mùa thu.

Ta đến gần xem họ làm việc.

Vừa đến gần, ta đã nghe thấy một tiếng: "Mẹ nó, tướng công ta hôm qua lại uống rượu đến nửa đêm mới về, thật muốn chặt đứt chân hắn!"

Nương tử chửi thề trông rất xinh đẹp nhưng lại mặc một bộ quần áo vải thô, thắt lưng bằng vải trắng, lời nói rất cay độc.

Có nương tử khác trêu chọc nàng ấy: "Về muộn như vậy, không sợ hắn đi tìm hoa vấn liễu sao?"

"Không thể nào, hắn không được!"

Ta nghe mà xấu hổ, định bước đi thì bị người ta gọi lại.
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 16



Là một cô nương mặc áo xanh: "Kiều Đồng đến đúng lúc lắm, đến đây đưa ra chủ ý, giúp Ý nương trị tên tướng công về muộn của nàng ấy."

"Đúng đúng, chỉ có Kiều Đồng mới có vài cách." Ý nương tiếp lời: "Lần trước nói đánh hắn một trận, ta làm theo lời Kiều Đồng, dùng roi da thấm nước muối, quả nhiên hắn nửa tháng không đi uống rượu nữa!"

"Cũng nửa tháng không xuống nổi giường!"

"Ha ha ha"

Tiếng cười vang lên.

Ta nghe cách này xong, cũng cười ra nước mắt.

Xem ra, nơi này là nơi Hứa Kiều Đồng thường đến, những người này cũng là người mà Kiều Đồng thường chơi cùng.

Vì vậy, khi những người khác nhìn về phía ta, ta cũng rục rịch muốn đưa ra cho họ một chủ ý…

"Theo ta, đánh chửi chỉ giải quyết được trước mắt. Còn phải đợi lúc hắn say, trói hắn lại, ép hắn uống đến khi hắn nôn ra, nôn ra rồi lại ép uống, cứ lặp đi lặp lại như vậy, kiên trì không ngừng, hắn nhìn thấy rượu là muốn nôn."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều im lặng.

"Sợ là sẽ uống c.h.ế.t mất."

"Cũng không có nhiều rượu đến vậy!"

Chỉ có Ý nương là lộ vẻ suy tư: "Kiều Đồng, đây không giống cách của ngươi."

Ta lập tức căng thẳng, vội vàng đổi lời...

"Hoặc là cho hắn uống một ngụm rượu, rồi lại cho hắn uống một ngụm nước rửa chân, cứ lặp đi lặp lại như vậy... Cách này ta cũng đọc được trong sách, chưa chắc đã ổn."

"Cách này hay." Ý nương cười phá lên.

Những nương tử xung quanh cũng cười ồ lên.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

14

Trở về phòng, ta sợ hãi một hồi.

Ta sợ rằng mình đã gây rắc rối cho Kiều Đồng.

Nhưng chưa kịp bình tĩnh lại, Ngọc Long đã đến tìm ta:

"Tiểu thư, tiểu thư, có người tìm người."

Nàng ấy cười trêu chọc, giống hệt vẻ mặt của nha hoàn Lộng Ngọc khi ta vừa đính hôn với Tống Địch.

Ta giả vờ bình tĩnh: "Ai?"

"Tam hoàng tử."

Tam hoàng tử tên đầy đủ là Triệu Đình Văn, do cung nữ sinh ra, so với hai hoàng tử khác thì thân phận không cao.

Dĩ nhiên, khi các hoàng tử khác đều đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong triều thì chỉ có mình hắn bị điều đến biên cương, rèn luyện từ cấp Úy.

Ta biết những chuyện này là vì...

Khi ta còn ở phủ tướng quân, ta đã từng nghe Tống Địch nhắc đến tên Triệu Đình Văn vài lần.

Vì vậy, ta đặc biệt chú ý đến tin tức về hắn.

Ta cũng phát hiện ra, Tống Địch và hắn có những mối quan hệ khác thường.

Nhưng ta chỉ biết hắn đến biên cương, không ngờ hắn lại đang ở dưới trướng của phụ thân Hứa Kiều Đồng.

Nhưng... Đã ở cùng một nơi, Hứa Kiều Đồng và hắn có giao tình cũng là điều khó tránh khỏi.

Hơn nữa, khi Ngọc Long nhắc đến hắn, trên mặt nàng ấy không giấu được ý cười...

Theo lý mà nói, Tam hoàng tử là người có tâm cơ sâu sắc, ta nên ít tiếp xúc với hắn.

Nhưng nghĩ đến Hứa Kiều Đồng...

Cô nương này tính tình thẳng thắn, sợ rằng sẽ bị người ta lừa mất.

15

Trước khi gặp Triệu Đình Văn, ta đã lờ mờ đoán trước.

Nhưng sau khi gặp, ta vẫn không khỏi kinh ngạc:

Khuôn mặt này, ta đã từng thấy ở đâu rồi.

Nói ra thì đây là lần đầu tiên ta gặp Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử không giống hai huynh trưởng thường xuyên giao du với thế gia và quý tộc của hắn.

Hắn tính tình cô độc, ít nói.

Vì vậy, trong tưởng tượng của ta, Tam hoàng tử hẳn là một nam tử có vẻ mặt âm u, sắc mặt u ám.

Nhưng không ngờ, khi vén rèm lên, ta nhìn thấy một khuôn mặt phong lưu tuấn tú.

Tam hoàng tử rất đẹp trai.

Đẹp hơn cả Tống Địch khi còn trẻ...

Gió cát biên cương không khiến khuôn mặt Triệu Đình Văn trở nên thô ráp, hắn giống như một thư sinh tướng quân, dịu dàng nhìn ta:

"Kiều Đồng, ta nghe nói hôm qua nàng bị thương."

Đúng là bị thương.

Này, cánh tay còn đang băng bó kia kìa.

Hắn cũng phát hiện ra cánh tay bị thương của ta, trong mắt thoáng hiện lên vẻ đau lòng: "Bị thương nghiêm trọng như vậy sao?"

Thực ra, vết thương cũng không nặng lắm, nếu không thì ta cũng không thể xuống đất đi lại từ sáng sớm hôm nay.

Lý do băng bó chặt như vậy, thực sự là do cha mẹ Hứa Kiều Đồng làm quá lên.

Ta không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Triệu Đình Văn.

Hắn rất thân thiết Hứa Kiều Đồng, ánh mắt lại rất tình cảm, nhìn là biết không phải quan hệ bình thường.

Một người là hoàng tử không được sủng ái.

Một người là nữ tướng trong nhà có binh mã chính thống.

Chỉ không biết, là Triệu Đình Văn đơn phương tình nguyện….

Hay là hai người này có tình ý với nhau.

16

Triệu Đình Văn mời ta tối nay cùng đi xem pháo hoa.

"Nàng từng nói, đã nhiều năm không xem pháo hoa, vì vậy, ta đã đặc biệt chuẩn bị pháo hoa cho nàng, Kiều Kiều có muốn đi cùng ta không?"

Ta không do dự đến nửa khắc.

Đồng ý.

Buổi chiều, Ngọc Long tìm áo choàng cho ta.

Nàng ấy vừa thắt dây áo cho ta, vừa cảm thán: "Tam hoàng tử tốt với tiểu thư quá!"

Triệu Đình Văn tốt với ta sao?

Ta nhìn cánh tay vẫn còn băng bó của mình.

Nếu Triệu Đình Văn thực sự tốt với ta.

Hắn nên giống như cha mẹ Hứa Kiều Đồng, hận không thể đè ta nằm trên giường, không cho ta dậy.

Lý do hắn gọi ta đi xem pháo hoa, không phải vì hắn không nhìn thấy vết thương của ta.

Chỉ có thể là vì hắn đã chuẩn bị chu đáo một màn "chân thành", dù thế nào cũng phải để ta nhìn thấy.

...

Trước khi đi, ta do dự một lúc, vẫn không liên lạc với Hứa Kiều Đồng.

Vẫn chưa biết nàng tình sâu ý nặng đến mức nào với Triệu Đình Văn.

Ta cần phải thăm dò hư hư thực thực trước.

17

Triệu Đình Văn hẹn ta ở trên tường thành.

Leo lên từng bậc thang...

Gió bắc thổi mạnh, ánh trăng mênh mang.

Ta quấn chặt áo choàng, chống lại cái lạnh thấu xương.

Trước mắt ta, bên ngoài tường thành là một vùng hoang dã mênh mông.

Bên trong tường thành là những ngọn đèn lẻ tẻ của người dân biên thành.

Đây cũng là lần đầu tiên ta hẹn hò với người khác vào ban đêm.
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 17



Huống hồ, người trước mặt còn là một nam nhân xa lạ.

Nhưng đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên Triệu Đình Văn và Hứa Kiều Đồng hẹn hò.

Ta nhìn thấy Triệu Đình Văn ngồi trên vết nứt trên vách tường, hai chân lơ lửng giữa không trung, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn ta.

"Nàng đến rồi à?" Hắn hỏi ta.

Ta nhẹ nhàng gật đầu.

Ngay chính vào lúc này, pháo hoa rực rỡ, rơi xuống như sao băng đầy trời.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, cũng nở rộ trong đôi mắt của thiếu niên...

"Đẹp không? Ta đốt pháo hoa vì nàng."

Đẹp không?

Cũng chỉ... bình thường thôi.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Kiểu pháo hoa cũ kỹ, loại đơn điệu nhất, không sánh được với hàng ngàn pháo hoa trong các ngày lễ lớn ở Kinh Thành.

Ngay cả khi một gia đình quyền quý nào đó gả con gái hay cưới gả, pháo hoa đốt cũng phải đẹp hơn thế này.

Ta nhìn kỹ Tam hoàng tử.

Mượn ánh sáng yếu ớt của pháo hoa.

Nụ cười của hắn như được in trên mặt, trong mắt lấp lánh những vì sao, nhưng không thể nhìn ra được chút chân thành nào.

...

Triệu Đình Văn, hắn không phải đang tận lực quyến rũ ta chứ?

Không, phải nói rằng: Triệu Đình Văn đang tận lực quyến rũ Hứa Kiều Đồng.

18

Về lý do tại sao cố tình quyến rũ Hứa Kiều Đồng…

Trong cuộc trò chuyện tiếp theo với Triệu Đình Văn, ta đã hiểu rõ.

Triệu Đình Văn như cố tình chọn ngày hôm nay để bày tỏ nỗi lòng.

Hắn kể cho ta nghe về những khó khăn thời thơ ấu, về những gian khổ thời niên thiếu.

Lại kể rằng Kinh Thành toàn những kẻ chỉ biết nịnh bợ, không ai hiểu được tâm ý của hắn.

Lại kể về những người huynh trưởng của hắn luôn tranh giành ngôi thái tử, hắn không muốn tranh giành nhưng lại bị quyền lực chèn ép.

Chỉ có biên cương mới là một nơi thanh tịnh.

"Ta vốn tưởng rằng, ta sẽ sống một cách tầm thường trong Kinh Thành phồn hoa, rồi kết thúc cuộc đời này." Triệu Đình Văn quay sang nhìn ta: "May mà ta đến biên cương, thấy được lòng người nơi đây chất phác, binh sĩ hy sinh vì nước, may mà ta gặp được nàng... Kiều Kiều, nàng không giống những nữ tử khác."

Ta:...

Ta đột nhiên hiểu ra, tại sao ta lại hoán đổi thân xác với Hứa Kiều Đồng.

Nàng xuyên vào thân thể ta, thấy phu quân của ta đưa một nữ tử về.

Nàng tính tình phóng khoáng, càng không vì sự thay lòng đổi dạ của phu quân ta mà đau buồn.

Vì vậy, roi trong tay, nàng nhanh chóng giải quyết gọn gàng.

Ta xuyên vào thân thể nàng, nghe thấy Tam hoàng tử ẩn ý nhiều lần.

Nhưng từ nhỏ ta đã sinh ra trong gia đình quyền quý.

Điều mẫu thân dạy ta nhiều nhất chính là...

“Cô nương nhà nào cũng thế, điều nên đề phòng nhất chính là những nam tử không có quyền thế, muốn mượn nàng để thăng tiến."

"Người đời coi thường người ở rể nhưng những người này còn không bằng người rể. Họ luôn miệng nói thích nàng nhưng thực ra lại để mắt đến quyền thế sau lưng nàng... Nếu chỉ muốn mưu cầu quyền thế thì cũng thôi, đôi bên đều có mục đích, cũng có thể toàn vẹn đôi bên. Nhưng những người này lại là sói mắt trắng, đợi đến khi họ lên nắm quyền, người đầu tiên gặp xui xẻo chính là nhà nàng!"

Vì vậy, điều mẫu thân ta chủ trương nhất là: Là nữ nhi của bà, chắc chắn phải gả cao.

Trước đây ta không đồng tình với suy nghĩ của mẫu thân.

Nhưng nhìn Triệu Đình Văn trước mặt vẫn đang cố gắng dịu dàng nhìn ta.

Ta đột nhiên cảm thấy: Mẫu thân nói đúng quá!

Triệu Đình Văn không có quyền thế đáng tin cậy sau lưng nên muốn quyến rũ Hứa Kiều Đồng.

Nếu có sự ủng hộ của phủ Hầu gia Tĩnh Bắc, đừng nói đến Nhị hoàng tử, ngay cả Đại hoàng tử, Triệu Đình Văn cũng dám đụng đến.

Nhưng đợi đến khi hắn thực sự có được ngai vàng...

Bản thân hắn dựa vào binh quyền của phủ Hầu gia Tĩnh Bắc để lên ngôi, làm sao có thể dung thứ cho phủ Hầu gia Tĩnh Bắc nắm giữ binh quyền tồn tại trên đời?

Để ta thử hắn một chút.

Vì vậy, ta hỏi hắn: "Gả thì có thể, nhưng binh mã nhà ta không liên quan đến chàng. Được không?"

"Kiều... Kiều Kiều." Hắn lắp bắp.

Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi: "Nàng... nàng sao có thể nghĩ về ta như vậy?"

19

Xem xong pháo hoa, Tam hoàng tử hớn hở đến nhưng lại thất vọng mà về.

Sắc mặt hắn lộ rõ vẻ hoảng hốt, ngay cả đưa ta về viện cũng quên mất.

May mà hắn cũng ở nhờ phủ Hầu gia Tĩnh Bắc, chúng ta cùng trở về phủ Hầu gia.

Ta đi trong viện của mình, cũng không cần lo lắng có nguy hiểm gì.

Nhưng không ngờ, chỉ đi được vài bước, ta đã nghe thấy tiếng bước chân...

Liếc mắt nhìn, đột nhiên có một bóng đen vụt qua bên cạnh!

"Cứu..." Ta định hét lên nhưng miệng đã bị bịt lại.

Là Hứa Lăng Phong!

Ta gỡ tay huynh ấy ra, nhanh chóng lùi lại.

Trong lòng đã có chút bực bội: "Ca ca giả thần giả quỷ làm gì?"

Nhưng sau khi nói xong, ta lại thầm thấy không ổn...

Hứa Kiều Đồng lớn lên trong quân doanh, gan rất lớn.

Gặp người dọa nàng, sợ rằng lúc này đã nhảy dựng lên, đánh cho đối phương một trận tơi bời.

Sao có thể giống ta, hoảng sợ kêu cứu như vậy?

May mà Hứa Lăng Phong không nhận ra ta có điều không đúng.

Tâm trí huynh ấy hoàn toàn đặt vào một chuyện khác.

Trên mặt huynh ấy lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy: "Đồng Đồng, sao muội lại đi chơi với Tam hoàng tử?"

Hửm? Hứa Kiều Đồng thường đi chơi với Triệu Đình Văn sao?

Ta không để lộ cảm xúc gì, cũng không thay đổi sắc mặt.

Quả nhiên, Hứa Lăng Phong không nhịn được nữa.

"Ta đã nói với muội từ lâu, Triệu Đình Văn không phải người tốt, lại còn là hoàng tử... dính vào hắn là dính vào một đống rắc rối."

"Đằng này muội lại nói là thèm thân thể hắn."

"Không thể đổi người khác sao? Đừng đi với hắn nữa, không được thì ngày mai ca ca sẽ dành thời gian, đưa muội đến tửu lâu, tùy muội chọn, được không?"

Ta: "Hả?"

20

Ta vốn tưởng Hứa Lăng Phong chỉ nói suông.

Nhưng không ngờ, huynh ấy lại hẹn giờ với ta ngay tại chỗ.

Sau khi ta được đưa về phòng, vẫn còn rất kinh ngạc.
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 18



Hứa Lăng Phong, huynh ấy lại chiều chuộng Kiều Kiều đến vậy!

Đêm dần buông nhưng ta không thể ngủ được.

Trằn trọc trở mình, trước mắt ta là sừng thú, sáo trúc và roi da treo trên tường phòng Hứa Kiều Đồng.

Không hiểu sao, ta lại nghĩ đến huynh trưởng của ta.

Huynh trưởng của ta, thiếu thời thành danh, học rộng hiểu nhiều, là công tử nổi tiếng ở Kinh Thành.

Nhưng ta, cả năm cũng không gặp được huynh ấy mấy lần.

Khuê mật Đổng Tam tiểu thư cũng có huynh trưởng.

Nàng ấy nói huynh trưởng từng đưa nàng đi chơi.

Nàng ấy cải nam trang giả làm tiểu đồng đi theo đại ca, đại ca dắt nàng ấy ra khỏi phủ chơi...

Kẹo hồ lô chua ngọt, vỏ đường chỉ cần đụng vào là vỡ; bánh quế mới ra lò nóng hổi thơm thơm; lão tiên sinh kể truyện "Hàn yếm ký", vừa kể đến Lã Mông Chính ôm hoài bão mà nửa đời nghèo túng, đại ca của nàng ấy bèn đứng lên rót trà, dịu dàng khuyên bảo: "May mà muội muội ta là nữ nhi, không cần phải thâu nếm trải cảnh đèn sách suốt đêm, mười năm gian khổ học tập."

Ta hâm mộ nàng ấy, liền đi hỏi đại ca ta.

Nhưng huynh ấy thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Ta còn phải học hành, không có thời gian chơi đùa với muội."

...

Ta tưởng rằng huynh trưởng trên đời chỉ có hai loại.

Một loại là huynh trưởng của Triệu Tam tiểu thư, từ nhỏ đã là công tử bột nhưng lại đối xử thân thiết với nàng ấy, cùng nàng ấy chơi đùa.

Một loại là huynh trưởng của ta, quân tử nghiêm trang, làm việc cũng nghiêm túc.

Nhưng không ngờ, còn có loại huynh trưởng như Hứa Lăng Phong...

Để muội muội mình không nhìn nhầm người, thậm chí còn đích thân đưa muội muội mình đến tửu lâu.

Nếu là bình thường, ta chắc chắn sẽ hâm mộ Hứa Kiều Đồng có một người huynh trưởng yêu thương và chiều chuộng nàng như vậy.

Nhưng lúc này, sự yêu thương này rơi vào người ta, lại như nặng ngàn cân...

Chỉ vì ta biết, huynh trưởng dù tốt đến đâu, cũng là huynh trưởng của người khác.

Cũng giống như cha mẹ của Hứa Kiều Đồng dù tốt đến đâu thì cũng chỉ là cha mẹ của Hứa Kiều Đồng.

Ngày hôm sau, ta muốn hỏi kinh nghiệm của Hứa Kiều Đồng, hỏ nên đii tửu lâu như thế nào.

Nhưng không ngờ, nàng lại đang quỳ ở từ đường.

"Vân Thanh, cha mẹ ngươi sao lại như vậy?"

Trong giọng nói của nàng ấy có chút nức nở, hoàn toàn không giống với vẻ nhiệt tình và thoải mái thường ngày.

Tiểu cô nương ấm ức lắm, ta nghe nàng kể từng chút một, mới hiểu được đầu đuôi sự việc...

Chúc gia đã gửi tin đến phủ tướng quân, muốn nàng về nhà mẹ đẻ một chuyến.

Cha mẹ ruột của Hứa Kiều Đồng đối xử với nàng như châu như báu, nàng liền cho rằng cha mẹ trên đời đều như vậy.

Vì vậy, nàng hớn hở mang quà về phủ Chúc, muốn cáo trạng Tống Địch một trận.

Nhưng không ngờ, vừa bước vào cửa phủ Chúc, cha mẹ đã mắng té tát vào mặt nàng.

Trong lời nói không phải là cách giúp nàng trút giận, mà là răn dạy nàng giúp Tống Địch nạp thiếp, đừng quên nữ nhi Chúc gia hiền lương thục đức.

Hứa Kiều Đồng không hiểu: "Là cha mẹ, lẽ ra họ phải bảo vệ con gái chứ? Sao lại như thể Tống Địch mới là con trai ruột của họ vậy?"

Cha mẹ ta đâu phải bảo vệ Tống Địch, rõ ràng là bảo vệ danh tiếng của Chúc gia.

Nhưng nghĩ lại, cho dù có giải thích, Hứa Kiều Đồng cũng không hiểu được.

Ta hỏi nàng: "Họ đánh ngươi, ngươi không trốn sao?"

Thiếu nữ này mới lấy lại tinh thần, gian xảo kể cho ta nghe nàng đã đánh nhau với ma ma như thế nào, lại kể mẫu thân ta đánh nàng đau đớn ra sao.

"Hừ hừ." Nàng tức giận: "Nếu không phải là mẹ ruột của ngươi!"

"Đừng quỳ nữa." Ta khuyên nàng: "Đợi đến chập tối, nhận lỗi cho qua, đồng ý nạp thiếp cho Tống Địch thì không cần chịu tội nữa."

Hứa Kiều Đồng lại vui vẻ: "Ta tưởng ngươi là một mỹ nhân gỗ chứ... Ta đã không quỳ từ lâu rồi."

Ta không nói gì.

Trước đây, cha mẹ bắt ta quỳ ở từ đường, ta sẽ ngoan ngoãn quỳ ở từ đường.

Lần gần đây nhất, ta quỳ từ lúc sương sớm đến khi sao đầy trời.

Quỳ đến khi Tống Địch đến Chúc gia đón ta.

Trước khi hắn bế ta lên xe ngựa, người gác cổng được mẫu thân ta dặn dò, tiến lên hỏi ta:

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Chủ mẫu muốn hỏi cô nương, cô nương có biết mình sai ở đâu không?"

Lúc đó ta đã trả lời như thế nào nhỉ?

"Nữ nhi không biết, nữ nhi không sai. Chỉ cần phu quân một ngày không chủ động nạp thiếp, nữ nhi sẽ không nạp thiếp cho phu quân."

Lời còn văng vẳng bên tai.

Vậy mà giờ đây, vật đổi sao dời.

21

Hứa Kiều Đồng ngồi xếp bằng trên mặt đất, nghe ta kể về Tam hoàng tử.

"Ồ, Tam hoàng tử à." Hứa Kiều Đồng kéo dài giọng: "Chính là hoàng tử tính tình dịu dàng, dung mạo cũng không tệ đó sao?"

Ta cân nhắc hồi lâu mới hỏi: "Ngươi có nhận ra Triệu Đình Văn có ý đồ xấu không?"

Lời này đáng lẽ không nên do ta hỏi.

Dù sao thì, không nên xen vào chuyện gia đình, từ xưa đến nay vẫn vậy.

Mà Triệu Đình Văn và Hứa Kiều Đồng quen biết, đương nhiên là sớm hơn ta.

Ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Hứa Kiều Đồng trở mặt với ta.

Nhưng giọng điệu của nàng bình tĩnh vô cùng: "Hắn có ý đồ xấu hay không thì ta không biết. Nhưng hắn đẹp trai và còn chịu dỗ dành ta vui vẻ, biên cương toàn là những tên thô lỗ chỉ biết đánh ta như con trai. Một người xa lạ lại chịu bán rẻ sắc đẹp để dỗ dành ta, đây không phải là ý đồ xấu, mà là triều đình ban ân."

Ta: ?

Hứa Kiều Đồng dường như quan tâm đến những chuyện khác hơn: "Pháo hoa đẹp không?"

Hứa Kiều Đồng nói, nàng đã lâu không xem pháo hoa, bỏ lỡ màn pháo hoa mà người khác chuẩn bị công phu cho nàng, quả là đáng tiếc.

"Vậy thì không cần tiếc nữa." Ta nói: "Theo đánh giá của ta, không đẹp bằng pháo hoa bình thường ở Kinh Thành."

"Ồ…" Nàng lại buồn bã.

Ta do dự một lúc, hỏi nàng: "... Kiều Đồng, trước đây ngươi đã từng đi tửu lâu chưa?"
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 19



Lại tiếp tục hỏi: "Ngươi và huynh trưởng của ngươi đã từng đi cùng nhau chưa?"

22

Hứa Kiều Đồng kinh ngạc: "Huynh trưởng của ta muốn đưa ngươi đến tửu lâu sao?"

"Không thể nào! Huynh ấy bắt gặp ta đi một lần, phạt ta chép sách một tháng!"

"Huynh trưởng của ta lại không thích nam sắc, đưa ngươi đến tửu lâu làm gì?"

Cũng chính lúc này, ta nhận ra, có lẽ ta đã để lộ sơ hở.

Cũng là do ta suy nghĩ theo lẽ thường.

Bởi vì Hứa Lăng Phong chiều chuộng Kiều Đồng, hơn nữa cả nhà này sống quá phóng túng nên ta mặc nhiên cho rằng, cho dù có nhiều chuyện không được người đời hiểu, Hứa Lăng Phong cũng sẽ chiều theo ý Kiều Đồng.

Ví dụ như, đưa nàng đi tửu lâu.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, ta có thể nhận ra những điểm không hợp lý trong đó.

Chưa nói đến việc cánh tay ta vừa bị thương, thật sự khó mà vui vẻ hưởng lạc.

Chỉ nói đến việc Hứa Lăng Phong là huynh trưởng của ta...

Hứa Lăng Phong là người thành danh từ khi còn trẻ, lập được nhiều chiến công, việc vận dụng binh pháp càng xuất thần...

Huynh ấy còn là một võ tướng có thể quyết định thắng bại từ ngàn dặm!

... Cũng đúng.

Hứa Kiều Đồng là người như thế nào?

Là thiên chi kiêu nữ, không ai sánh bằng.

Hành sự càng khác biệt so với nữ tử bình thường, thường xuyên đấu vật với nam tử, cũng từng cùng đồng liêu đến thanh lâu.

Còn ta, khi huynh ấy vô tình làm ta bị thương, hoảng hốt đưa ta đi gặp đại phu, ta còn không quên vùng vẫy nói một câu: Nam nữ thụ thụ bất thân.

Những chi tiết nhỏ nhặt dễ bị bỏ sót nhất.

Huynh ấy đã nhận ra được bao nhiêu?

Cho dù huynh ấy nhận ra được bao nhiêu thì tửu lâu này tuyệt đối không thể đến.

Ta và Hứa Kiều Đồng vốn đã hành sự khác nhau, nếu đến tửu lâu, chắc chắn sẽ lộ nguyên hình, tự chui đầu vào lưới!

...

Trời sập tối, Hứa Lăng Phong đúng hẹn mà đến.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Kiều Kiều." Huynh ấy đưa tay ra: "Đi thôi, nếu lần này phụ thân mẫu thân trách tội, huynh trưởng sẽ đứng ra chịu thay muội."

Hứa Lăng Phong cao lớn tuấn tú, trên mặt nở nụ cười sảng khoái.

Nếu không phải ta đã nói chuyện với Hứa Kiều Đồng, có lẽ cũng sẽ bị vẻ ngoài này của huynh ấy đánh lừa.

23

Rất dễ kiếm một lý do để từ chối đột ngột.

Ta nhẹ giọng nói: "Vết thương trên cánh tay ta vẫn chưa lành, không nên uống rượu, không nên vui vẻ..."

Nhưng Hứa Lăng Phong vẫn không thay đổi nụ cười, cũng không rút tay về: "Ta đã xin phép quân doanh rồi... Hay là đi dạo phố đi."

Vậy chắc chắn phải ra ngoài.

Ta suy nghĩ một lúc, đặt tay vào lòng bàn tay Hứa Lăng Phong.

Hứa Kiều Đồng đã nói gì nhỉ?

Kệ cha cái nam nữ thụ thụ bất thân đi!

Ta thầm lặp lại trong lòng.

Nhưng không ngờ, khi ngón tay chạm vào lòng bàn tay Hứa Lăng Phong, huynh ấy lại như bị bỏng.

Huynh ấy quay đầu đi, giấu tay ra sau lưng, rồi sải bước đi về phía trước.

Hứa Lăng Phong đã phát hiện ra...

Hứa Lăng Phong và Hứa Kiều Đồng đều đã lớn tuổi, sẽ không còn nắm tay nhau nữa.

Nhưng cũng không đến mức phải tránh né như vậy.

"Ngây ra đó làm gì?" Giọng huynh ấy truyền đến từ phía trước: "Đi thôi!"

...

Nơi này gần đất tộc Hồ, những món đồ nhỏ trên phố có phần mới lạ.

Ta bị thu hút nhưng chỉ có thể giả vờ như đã quen.

Nhưng Hứa Lăng Phong như biết sở thích của ta, mua những món đồ chơi kỳ lạ từ tay người bán hàng.

Nhưng mỗi khi nhận một món, huynh ấy đều vô tình liếc nhìn ta, rồi lại quay đầu đi.

Ta biết sự nghi ngờ trong lòng huynh ấy vẫn chưa tan biến...

Nhưng ta chỉ có thể giả vờ không biết.

Điều ta có thể làm, chỉ là cố gắng kéo dài thời gian.

Nếu có một ngày, ta và Hứa Kiều Đồng có thể hoán đổi lại thì muội muội huynh ấy đương nhiên có thể bình an vô sự trở về bên huynh ấy.

Còn bản thân ta...

...

Ngày hôm nay sắp trôi qua..

Nhưng ngay khi sắp lên đường trở về, lại có một công tử mặc áo xanh đi về phía chúng tôi.

Người đó và Hứa Kiều Đồng hẳn là quen biết từ trước, vừa nhìn thấy ta, mắt hắn liền sáng lên.

Ta còn chưa kịp phản ứng, người đó đã đi ba, bốn bước đến trước mặt, chắp tay hành lễ với ta: "Ân công! Nô tài cuối cùng cũng tìm được người rồi!"

Ân công?

Nô tài?

Ta không biết Hứa Kiều Đồng có quan hệ gì với hắn nên không tỏ vẻ gì.

Quay đầu nhìn lại, ta thấy Hứa Lăng Phong đang khoanh tay đứng nhìn, thấy ta nhìn sang, huynh ấy nhếch mày cười.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười của huynh ấy tắt ngúm, cả người như mũi tên rời khỏi dây cung, lao thẳng về phía ta!

Ta không hiểu tại sao, đợi đến khi quay đầu nhìn lại, ta thấy Hứa Lăng Phong đã túm lấy cổ tay của tên nam tử mặc áo xanh, mà tên đó lại đang cầm một con d.a.o găm sáng loáng!

Tên mặc áo xanh này, tuy miệng gọi "Ân công" nhưng thực ra là nhắm vào Hứa Kiều Đồng!

Ta không kịp suy nghĩ về mối liên hệ giữa họ: Tên mặc áo xanh kia không phải chỉ có một mình.

Thấy sự việc bại lộ, đám tùy tùng phía sau hắn cũng rút nhuyễn kiếm ra, xông lên!

Nếu Hứa Kiều Đồng ở đây...

Nhưng ta không phải Hứa Kiều Đồng, đương nhiên không thể xông lên đánh ngã bọn chúng.

Rõ ràng là lúc này nếu lùi lại chỉ khiến Hứa Lăng Phong nghi ngờ ta hơn.

Nhưng ta cũng chỉ có thể đặt việc bảo vệ mạng sống của mình lên trên hết.

Còn Hứa Lăng Phong, huynh ấy không hề ngạc nhiên vì ta trốn sau lưng huynh ấy , chỉ nhàn nhạt nhìn ta một cái, rồi đá bay tên mặc áo xanh...

Chưa đợi hắn đứng dậy, huynh ấy lại tấn công đồng bọn của tên đó!

Cùng lúc đó, tiếng còi sắc nhọn vang lên... Xung quanh có mấy tên lính phủ cầm đao nhảy ra.

Là người mà Hứa Lăng Phong đã mai phục từ trước!

Ngay sau đó, bọn họ xông lên, đè những tên thích khách xuống, khiến chúng không thể cử động.

Hứa Lăng Phong đã đánh ngất hai tên sai vặt, lúc này thong thả đứng đó, đợi lính phủ dọn dẹp hiện trường.
 
Back
Top Bottom