Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
427,414
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMFy4vSVkmmF3E8XhnXR6P_OqgrhFtSAaRAo6Arl74LeEEe034MqSVB2v4flpxFWvqyhduF0UEcAumdGGGU2uLHeEZ--00Vk3ocdIkevA3lQJ3py0SrMRQ5tM0wiYVc_iYNF5suPn_Ci8BO7ev7fv45=w215-h322-s-no-gm

Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Tác giả: Thanh Sơn Ẩn Ẩn
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Gia Đấu, Hài Hước, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Thanh Sơn Ẩn Ẩn

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, OE, Hài Hước, Hoán Đổi Thân Xác, Gia Đình, Chữa Lành

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Phần 1:

Sau khi tỉnh dậy, ta và tiểu thư phủ tể tướng hoán đổi cơ thể với nhau.

Ta thay nàng ẩn sâu trong nội trạch, nàng thay ta thường trú trên chiến trường.

Phu quân tướng quân của nàng mang một cô nương từ chiến trường về.

Ta không những ghen ghét đến tan nát cõi lòng, còn tự mình rèn luyện cho cô nương ấy.

Tam hoàng tử theo đuổi ta bắn cả đêm pháo hoa vì nàng.

Nàng không những không cảm động, còn kiện cáo với ta, nói tam hoàng tử có mưu đồ khác.

Phần 2:

Sau khi ngủ dậy, ta và nữ tướng biên quan hoán đổi cơ thể.

Nàng vừa mở mắt, lại thấy trượng phu ta vừa khéo hồi kinh, còn mang theo một bạch y nữ tử bên người.

Thế là, thiên kim phủ tề tướng vốn nên hiền lương thục đức lặng lẽ rút roi ra.

Chân đá mẹ chồng độc ác, tay uýnh đôi cẩu nam nữ.

Tiểu thư Hầu phủ vốn nên văn võ song toàn chợt lại không còn múa kiếm nữa.

Đã thế còn không ngừng la hét: "Nam nữ thụ thụ bất thân!"​
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 1: Phần 1 - Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Thiên Kim Phủ Tể Tướng



Sau khi tỉnh dậy, ta và tiểu thư phủ tể tướng hoán đổi cơ thể với nhau.

Ta thay nàng ẩn sâu trong nội trạch, nàng thay ta thường trú trên chiến trường.

Phu quân tướng quân của nàng mang một cô nương từ chiến trường về.

Ta không những ghen ghét đến tan nát cõi lòng, còn tự mình rèn luyện cho cô nương ấy.

Tam hoàng tử theo đuổi ta b.ắ.n cả đêm pháo hoa vì nàng.

Nàng không những không cảm động, còn kiện cáo với ta, nói tam hoàng tử có mưu đồ khác.

1

Sau khi tỉnh dậy, ta thấy mình đã hoán đổi thân xác.

Trước khi ngủ, ta vẫn là đại tiểu thư của phủ Tĩnh Bắc Hầu, theo cha huynh chinh chiến sa trường.

Sau khi tỉnh dậy, ta đã trở thành tam cô nương phủ tể tướng ở Kinh Thành, là phu nhân tướng quân trong khuê phòng ở Kinh Thành.

Vấn đề khó giải quyết hơn là ta còn chưa thích ứng được với thân xác này, tướng quân đã từ chiến trường trở về.

Còn dẫn theo một bạch y nữ tử bên người.

2

Ta và tướng quân Tống Địch có thể coi là đồng liêu.

Hồi hắn chưa phất, cũng từng làm việc dưới trướng cha huynh ta.

Vì vậy, ta và hắn cũng coi như có quen biết.

Nhưng dù quen biết đến đâu, ta cũng không dám nói mình đã chiếm thân xác thê tử của hắn.

Dù sao ta cũng từng cùng Tống Địch uống rượu trò chuyện, biết hắn ái thê như mạng.

Nếu hắn biết ta chiếm mất thân xác thê tử của hắn…

E rằng hắn sẽ vừa hận vừa sợ, sẽ coi ta là tà ma mà thiêu chết.

3

Ta định vỗ vai Tống Địch nhưng tay lại khựng giữa không trung, miễn cưỡng rụt lại, đổi thành hành lễ.

"Tướng quân đã trở về."

Tống Địch lạnh nhạt, không có dáng vẻ yêu thương thê tử như hắn vẫn nói.

Hắn dịch sang một bên, để lộ bạch y nữ tử sau lưng.

Dung mạo xinh đẹp, yếu đuối như liễu rủ trong gió.

"Đây là tiểu thư Lưu Thanh Thanh, nàng có ơn cứu mạng ta, lại là cô nhi, cho nên ta đón nàng về phủ tướng quân chăm sóc."

Ta là một võ phu, nhưng không phải kẻ ngốc.

Ta hiểu được việc Tống Địch đón cô nhi về phủ tướng quân chăm sóc là có ý gì.

Nhưng ta không phải Chúc Vân Thanh, không biết nên ứng phó thế nào.

Chỉ đành dùng câu nói vạn năng: "Chàng quyết đi, tùy chàng hết."

4

Vì một câu "tùy chàng" kia, Tống Địch trực tiếp sắp xếp cho đối phương ở Thính Vân Hiên.

Đối xử còn tốt hơn cả Chúc Vân Thanh, nữ chủ nhân ở nơi này.

Hắn còn điều mười mấy nha hoàn hầu hạ.

Nha hoàn là từ phủ của mẫu thân Tống Địch điều qua, hình như rất sợ ta làm chuyện xấu.

Cười c.h.ế.t mất, ta lấy đâu ra thời gian làm chuyện xấu?

Ta còn phải nhanh chóng tìm ra kho tiền của Chúc Vân Thanh, thu dọn hành lý, chạy về biên cương ngay trong đêm.

Nhưng ta tìm mãi mà không thấy một đồng tiền nào.

Vì vậy, ta đành phải gọi nha hoàn thân cận của Chúc Vân Thanh là Lộng Ngọc.

"Lộng Ngọc à, nay ta vừa tỉnh dậy, không hiểu sao lại quên mất kho tiền của ta ở đâu rồi."

Từ khi Lộng Ngọc biết Tống Địch đưa một nữ tử về thì đã bắt đầu khóc, đến giờ vẫn chưa ngừng.

Nàng ấy vừa khóc vừa nói với ta: "Tiểu thư quên rồi sao? Của hồi môn của người đều để trong công khố."

"Chìa khóa công khố đâu?"

"Chìa khóa ở trong tay lão phu nhân."

5

Ta biết quý nữ Kinh Thành không quản chuyện tiền bạc.

Nhưng không ngờ, họ không quản chuyện tiền bạc đến mức ngay cả kho tiền cũng không chuẩn bị riêng.

Hiện tại, chỉ còn cách đi tìm người quản tiền để xin.

Vì vậy, ta thay quần áo, dẫn Lộng Ngọc đến Đức Huệ Đường.

Còn chưa vào, ta đã nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng.

Ta vén rèm bước vào...

Trong phòng có ba người.

Mẫu thân Tống Địch ngồi trên, bên cạnh là Lưu Thanh Thanh đang dựa sát vào người bà ta.

Tống Địch ngồi dưới, đang nói:

"Yên tâm, Thanh Thanh đã nói, sang năm sẽ sinh cho người một đứa cháu trai mập mạp."

Nhưng sự xuất hiện của ta đã phá vỡ tiếng cười nói rộn ràng này.

Lão thái thái trợn mắt: "Ta tưởng là ai đến, hóa ra là con gà mái không biết đẻ trứng."

Ta: ?

Lúc này, ta biết, tạm thời không thể lấy được chìa khóa.

6

Ta nhìn về phía Tống Địch.

Quả nhiên, trên mặt hắn hiện lên vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận.

Không đúng, Tống Địch đã từng nói với ta, hắn rất trân trọng thê tử của mình.

Trân trọng là như thế này sao?

Để mặc cho mẫu thân hắn nói nàng là con gà mái không biết đẻ trứng?

Đáng lẽ, ta chỉ tạm trú trong thân thể Chúc Vân Thanh, không nên quản chuyện gia đình của Chúc Vân Thanh.

Nhưng giờ đây, người trong thân thể Chúc Vân Thanh là ta, người bị mắng cũng là ta.

Cộng thêm thái độ của Tống Địch, miệng thì nói trân trọng thê tử nhưng khi có chuyện lại không nói đỡ được một lời nào...

Vì vậy, ta học theo cách nói của các bà tử trong quân doanh.

"Ruộng tốt không nảy được mầm, người nào cũng biết là do hạt giống của nam nhân không tốt."

"Ruộng tốt giống xấu, cho dù có mọc lên, cũng không biết mọc lên thứ quái gì."

Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Tống Địch và lão thái thái, trong lòng ta khẽ chùng xuống...

Thôi hỏng bét, sụp đổ hình tượng rồi!

7

Tiền không xin được, lão thái thái còn phạt ta sáng mai phải dậy sớm đứng ngoài cửa phòng bà ta để học phép tắc.

Dậy sớm thì không thành vấn đề.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ở quân doanh, ta đã quen với việc dậy sớm luyện tập.

Nhưng không xin được tiền, quả là một vấn đề nan giải.

Ta xuyên vào thân thể Chúc Vân Thanh nhưng không biết thân thể của ta thế nào rồi, cha mẹ ta có lo lắng hay không.

Trở về viện chưa được bao lâu, Tống Địch đã đến tìm ta.

Lộng Ngọc mừng rỡ: "Tiểu thư, cô gia đến thăm người rồi, trong lòng ngài ấy vẫn có người!"

Lộng Ngọc nghĩ nhiều rồi.

Câu đầu tiên Tống Địch nói là: "Vân Thanh, ta cũng biết nàng chịu ấm ức."

Câu thứ hai là: "Nhưng nàng không nên nói chuyện với mẫu thân như vậy! Mẫu thân bị nàng chọc tức đến mất ngủ. Ta còn tưởng trước kia nói nàng bất kính mẹ chồng là oan uổng cho nàng!"

Câu thứ ba là: "Ta đến chỗ Thanh Thanh thăm nàng ấy, nàng hãy suy ngẫm cho kỹ."

Ta: ...

Ta thở phào nhẹ nhõm.

May mà Tống Địch đi tìm Lưu Thanh Thanh.

Nếu không, với thân hình nhỏ bé này của ta, chưa chắc đã đánh ngất được hắn.

Ngủ với một thiếu niên tướng quân là một chuyện hưởng thụ, nhưng ngủ với một tên tra nam đã lập gia đình là hạ mình.
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 2



8

Ngày hôm sau, ta đứng chờ ngoài Đức Huệ Đường từ sớm.

Giữa mùa đông giá rét, lão thái thái vờ như không biết ta đến, không một ai mời ta vào.

May mà ta đã lường trước, mang theo một chiếc roi...

Nơi nào chẳng là nơi luyện tập?

Nửa canh giờ sau, ta thở hồng hộc, bên ngoài Đức Huệ Đường trở nên hỗn độn.

Ma ma thân cận của lão thái thái không dám đến gần ta, chỉ đứng xa xa gọi: "Thiếu phu nhân, lão phu nhân đã dậy rồi, bảo người vào ngay."

"Ta không vào, ta không muốn chọc giận mẹ chồng, đợi đến khi có đồ ăn sáng rồi ta mới vào."

Ma ma mời mãi không được, đành phải đến trù phòng giục đồ ăn sáng.

Còn ta, nhìn thấy Lưu Thanh Thanh đến thỉnh an...

"Vậy là, phu nhân đã cùng Lưu tiểu thư múa roi một canh giờ?"

Ta cười, khoa tay múa chân: "Không chỉ thế."

Ta không những ép Lưu Thanh Thanh múa roi một canh giờ, còn giật tung búi tóc của nàng ta ba lần... Xé rách váy của nàng ta hai lần...

Rách đến mức lão thái thái không dám bắt ta đứng học phép tắc.

Lộng Ngọc khen ta: "Cứ đánh cho nàng ta tơi tả, để nàng ta bớt cướp phu quân của người khác!"

"Đánh nàng ta thì có ích gì." Ta đặt roi lên giá đỡ: "Mấy chuyện như này, kẻ đáng bị đánh phải là nam nhân.”

"À không, phải đánh cả hai người!”

"Đáng tiếc là..."

Lộng Ngọc hỏi ta tiếc điều gì.

Đáng tiếc... đáng tiếc là ta sắp phải về biên cương rồi.

Mượn thân thể Chúc Vân Thanh một chuyến nhưng không kịp giúp nàng “dạy dỗ” hoàn toàn phu quân và mẹ chồng của nàng.

9

Lão thái thái không đưa tiền cũng không sao.

Chúc Vân Thanh là quý nữ Kinh Thành, trên người có rất nhiều trang sức bằng vàng bạc.

Ta lục tung đồ trang điểm của nàng, quyết định đến tiệm cầm đồ một chuyến, gom góp tiền lộ phí.

Nhưng không ngờ, lục lọi một hồi, ta lại tìm thấy một thứ quen thuộc.

Đó là một miếng ngọc bội có khắc tường vân.

Bên dưới còn thắt một chuỗi ngọc màu tím.

Ta cũng có một miếng ngọc bội giống hệt như vậy, nhưng chuỗi ngọc của ta lại màu xanh.

Đang cảm thán thật là khéo thì ta đột nhiên cảm thấy tay mình nóng lên...

Miếng ngọc bội đột nhiên phát sáng!

Tiếp đó, một giọng nói vang lên.

Giọng nói rất quen thuộc.

"Xin hỏi, ngươi có phải là Hứa cô nương Hứa Kiều Đồng không?

"Ta là Chúc Vân Thanh của phủ tướng quân Kinh Thành.

"Hai chúng ta đã hoán đổi thân xác với nhau phải không?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ta còn đang tự hỏi sao giọng nói lại quen thuộc đến vậy.

Giọng nói là của ta, nhưng giọng điệu lại giống hệt Chúc Vân Thanh!

10

Ta từng gặp Chúc Vân Thanh một lần vào lúc ta theo cha vào kinh báo cáo.

Các tiểu thư khuê các ở Kinh Thành mời ta tham gia xuân nhật yến.

Hôm đó ta không trang điểm, mặc nam trang hoạt bát đến tham dự.

Có mấy tỷ muội chế giễu ta không hiểu lễ nghi, là Chúc Vân Thanh đã nói đỡ giúp ta vài câu.

Lúc đó, Chúc Vân Thanh đã có danh hiệu đệ nhất tài nữ Kinh Thành, lại còn xinh đẹp, nàng mặc một bộ đồ màu tím, ngồi giữa tiệc, trông như tiên nữ giáng trần.

Nhưng cũng chỉ gặp gỡ thoáng qua một lần như vậy.

Vì thế, khi nghe thấy một giọng điệu khác truyền ra từ miếng ngọc bội, ta không mấy ngạc nhiên, mà lại thấy ngượng ngùng nhiều hơn.

Nhưng giọng điệu của Chúc Vân Thanh rất kỳ diệu, nhẹ nhàng khiến ta dù đang ở bên này cũng cảm thấy bình tĩnh lại, còn nảy sinh cảm giác thân thiết.

"Ta hiện đang ở trong quân doanh, cha mẹ của ngươi không phát hiện ra điều gì bất thường, còn ngươi thì sao?"

Bên kia chủ động giới thiệu tình hình của nàng với ta.

Không phát hiện ra điều gì bất thường là tốt rồi.

Việc Chúc Vân Thanh xuyên vào thân thể ta, điều khiến ta lo lắng nhất chính là phản ứng của cha mẹ ta.

Giờ nghe Chúc Vân Thanh ở bên kia che giấu giúp ta, trong lòng tự nhiên cảm thấy biết ơn hơn, liền đáp lễ: "Phu quân và mẹ chồng của ngươi cũng không nhận ra... Có lẽ... là vậy."

Càng nói ta càng thấy chột dạ.

Dù sao thì hôm qua ta đã phá vỡ hoàn toàn hình tượng của nàng.

Không thể trách ta được!

Phải trách gã phu quân và mẹ chồng của nàng quá cực phẩm, ta không kiềm chế được!

Có một số chuyện vẫn phải cho nàng biết.

Ta kể với nàng, hôm qua phu quân của nàng đã trở về từ chiến trường, còn mang theo một nữ tử, rồi kể cho nàng nghe về cách ứng phó của ta.

Lúc đầu bên kia im lặng đến mức ta tưởng nàng không muốn trò chuyện với ta nữa, đi làm việc khác rồi.

… Cho đến khi ta nói hết cách xử lý của mình với nàng.

Chúc Vân Thanh: "Làm tốt lắm!"

11

Chúc Vân Thanh hỏi tình hình hiện tại của ta, lại hỏi chúng ta nên xử lý thế nào.

Ta: ...

Lời đã đến miệng rồi, nhưng ta vẫn không dám nói với nàng…

Ta suýt chút nữa là cuốn gói bỏ trốn rồi.

Ban đầu không thấy có gì.

Nhưng nàng ở biên cương an ủi cha mẹ ta, tận tụy đóng giả ta.

Mà ta lại làm như vậy…

Không khỏi khiến ta có vẻ hơi vô trách nhiệm.

Thấy ta im lặng hồi lâu, Chúc Vân Thanh đề nghị: "Hay là cứ bình tĩnh chờ xem, có lẽ lúc nào đó sẽ đổi lại?"

Hiện tại, cách tốt nhất thực sự là bình tĩnh chờ xem.

Dù sao thì cha mẹ ta cũng có người an ủi.

Nhưng mà...

Ta chột dạ nói: "Ta đoán là không bình tĩnh được, ngươi không lo ta đánh mẹ chồng và phu quân của ngươi à?"

Thực ra ta nói hơi quá.

Với thân thủ của ta, đánh mẹ chồng của nàng dễ như trở bàn tay.

Nhưng với thân hình của nàng, dù thân thủ của ta có lợi hại đến đâu, dưới tay Tống Địch cũng không trụ được mười hiệp.

"Cũng đúng." Nàng trầm ngâm: "Để một mình ngươi ở Kinh Thành, bị mẹ chồng bắt nạt, quả thực khó xử..."

"Hứ! Bà ta bắt nạt được ta chắc?" Nghe thấy bên kia không ngại đánh người, ta lập tức phấn chấn, cũng không định gom tiền lộ phí nữa.

"Ngươi yên tâm, trước khi ngươi trở về thân thể này, ta chắc chắn sẽ thuần phục bà ta cho ngươi!"

Bên kia Chúc Vân Thanh cuối cùng cũng hết buồn rầu, nàng phụt cười.

Ta nói vậy cũng không phải là nói quá!

Chúc Vân Thanh hẳn cũng biết, trước khi ta mười tuổi, ta cũng được nuôi dưỡng ở Kinh Thành.

Tổ mẫu không thương ta, cha mẹ lại thường xuyên đóng quân ở biên quan không ở bên ta, vì thế thẩm mẫu ở Kinh Thành luôn bắt nạt ta.

Lúc nhỏ ta còn nhẫn nhịn.

Nhưng đến sau này, sau khi ta tập võ, thẩm mẫu nào còn dám nói nặng lời với ta?
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 3



12

Phía bên này, ta đã xắn tay áo chuẩn bị đấu với mẹ chồng độc ác, còn chuẩn bị dạy dỗ cho ra trò, dạy Tống Địch nên đối xử với thê tử thân thương của mình như thế nào.

Nhưng chưa kịp có động thái gì, phủ tể tướng đã truyền thư tới.

Nói là phu nhân nhớ tam tiểu thư, muốn nàng về nhà một chuyến.

Ta: Ồ!

Ta hớn hở cầm lễ vật đến phủ tể tướng.

Theo ta thấy, nếu Chúc Vân Thanh muốn sống tốt ở phủ tướng quân, ngoài việc bản thân phải cứng rắn ra thì nhà mẹ ruột cũng phải có bản lĩnh.

Chuyện Tống Địch đưa nữ tử khác về phủ tướng quân, huynh trưởng nhà mẹ ruột của Chúc Vân Thanh đáng lẽ phải đến đánh Tống Địch một trận.

Chắc chắn là do Chúc Vân Thanh quá mạnh mẽ, không muốn nói với cha mẹ huynh đệ.

Ta thì khác, ta thích mách lẻo.

Xem ta tàn nhẫn mách lẻo, để Tống Địch bị đánh một trận cho ra trò nhé!

Vì thế, xe ngựa dừng trước cửa phủ tể tướng nhưng ta không vội xuống xe.

Ta dùng hoa tiêu hun đỏ mắt, lại nhỏ vài giọt nước trà lên mặt...

Lúc xuống xe, vừa khéo nhìn thấy người giữ cửa của phủ tể tướng.

Người giữ cửa mặt đen sì: "Cuối cùng tiểu thư cũng về rồi, lão gia và phu nhân đã chờ lâu lắm rồi."

Trước khi vào sảnh đường, ta đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế.

Nhưng không ngờ, chuẩn bị kỹ càng như thế lại chẳng có đất dụng võ.

Ta vừa bước chân trái vào cửa, đã nghe thấy một tiếng quát lớn...

"Nghiệt chướng! Còn không quỳ xuống?"

Ta đứng sững tại chỗ.

Ái chà? Nghiệt chướng là gọi ai vậy?

13

Ta không đến nỗi cho rằng cha mẹ trên đời đều giống cha mẹ ta.

Chỉ là không ngờ, còn có cha mẹ giống như cha mẹ Chúc Vân Thanh.

Lần đầu tiên ta về phủ tướng quân, cha Chúc không quan tâm đến việc con gái ở nhà chồng có bị ấm ức hay không, cũng không nhìn thấy mắt ta sưng đỏ và mặt đầy nước mắt, mà tức giận nói:

"Phu quân đã đưa người về rồi, ngươi lại không chủ động nạp thiếp cho hắn, chẳng lẽ muốn để người ngoài bàn tán về giáo dưỡng của Chúc gia ta sao?"

Ta: Hả?

Ta tự an ủi mình, có lẽ cha Chúc bị bệnh.

Vì thế, ta ngập tràn hy vọng nhìn về phía mẹ Chúc.

Nhưng không ngờ, mẹ Chúc lại đổ thêm dầu vào lửa: "Thanh Nhi, mẫu thân nghe nói, con ở phủ tướng quân không được hiếu kính với mẹ chồng lắm?"

Nói xong, lại dặn dò ta: "Nghe lời mẫu thân, đến khi về phủ tướng quân, trước tiên hãy chọn một ngày tốt, nạp cô nương đó làm thiếp.

"Chờ xong chuyện rồi, đích thân đến xin lỗi mẹ chồng, sau đó cũng phải hiếu kính cho tử tế.

"Đúng rồi, trong ba điều bất hiếu, vô hậu là tội lớn nhất, sớm sinh con trai đích tôn mới là đúng lẽ.”

"Thuốc mà mẫu thân cầu cho con, con có uống đúng giờ không, có dưỡng cơ thể cho tốt không?"

Đầu óc ta ong ong, nhẫn nhịn hồi lâu: "Con không..."

14

Khi Chúc Vân Thanh liên lạc với ta lần nữa, ta đang quỳ ở từ đường.

Từ đường Chúc gia.

Bị đánh, không được ăn cơm, quỳ trước bài vị của "Tổ tiên".

Đây là lần đầu tiên ta bị trưởng bối đánh.

"Xin lỗi ngươi, ta đã chống lại cha mẹ ngươi." Ta nói với miếng ngọc bội.

Chúc Vân Thanh không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới trả lời ta.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Bọn họ đánh ngươi, ngươi không phản kháng sao?"

Bọn họ đánh rất tàn nhẫn, dùng roi mây mềm đánh người, tuy không bằng roi của ta nhưng đánh rất nhiều lần.

Ta đã phản kháng, ngay từ đầu đã phản kháng.

Tuy không đánh lại được đám gia đinh đông đúc nhưng những ma ma chuyên đánh người kia không phải là đối thủ của ta.

Nhưng sau khi ta đánh hai ma ma, người đánh ta lại thành mẹ Chúc.

Bà ta đích thân nhận lấy roi mây.

Đó là mẹ ruột của Chúc Vân Thanh, ta không thể đánh bà ta được.

Nhưng không ngờ, mẹ ruột của Chúc Vân Thanh lại đánh người tàn nhẫn như vậy.

Đánh xong, bà ta gọi mấy tên gia đinh đến, đưa ta vào từ đường.

Bắt ta quỳ trước bài vị của tổ tiên, đợi khi nào nghĩ thông suốt thì mới được về phủ tướng quân.

"Cha mẹ ngươi thật hung dữ." Ta xoa xoa vết thương trên cánh tay: "Cha mẹ ta g.i.ế.c người trên chiến trường, ra tay cũng không tàn nhẫn như vậy."

Chúc Vân Thanh lại không nói gì.

Một lúc sau, nàng nói: "Cha mẹ của ngươi là người rất tốt."

"Đừng quỳ nữa." Chúc Vân Thanh lại nói: "Từ đường ít người đến, ngươi ngồi cũng không sao. Đợi đến chập tối, nhận lỗi qua loa là về được."

"Ta tưởng ngươi là mỹ nhân ngốc nghếch, ngoan ngoãn chịu phạt chứ." Ta ngồi phịch xuống đất: "Ta đã không quỳ từ lâu rồi."

"Mọi chuyện đều có cách giải quyết..." Chúc Vân Thanh cười một tiếng, rồi nhanh chóng nghiêm giọng: "Ta đến tìm ngươi, là có chuyện muốn nói với ngươi."

Chúc Vân Thanh hỏi ta có nhớ Tam hoàng tử đến từ Kinh Thành không.

Nàng nói là tối qua Tam hoàng tử đã đốt pháo hoa cho nàng cả đêm.

"Ta nhớ chứ." Ta đáp: "Chính là người tính tình dịu dàng, tướng mạo cũng không tệ."

Chúc Vân Thanh: ?

Chúc Vân Thanh hỏi ta có nhận ra hắn có ý đồ xấu không.

"Hắn có ý đồ xấu hay không ta không biết." Ta nghiêm túc trả lời: "Nhưng hắn đẹp trai lại chịu dỗ ta vui vẻ, biên cương toàn là kẻ thô lỗ chỉ biết đánh ta như một đứa con trai. Một người xa lạ lại chịu bán rẻ sắc đẹp để dỗ dành ta, đây không phải là ý đồ xấu, đây là triều đình ban ân."

Chúc Vân Thanh không nói gì.

15

Thực ra ta biết, Chúc Vân Thanh sợ ta bị Tam hoàng tử lừa.

Tam hoàng tử tên đầy đủ là Triệu Đình Văn, đứng thứ ba nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác tồn tại như hai huynh trưởng mình.

Nghe nói hắn là con của cung nữ, từ nhỏ đã lớn lên ở lãnh cung.

Đến khi lớn hơn một chút, học hành tiến bộ, mới được hoàng đế nhớ đến.

Nhưng so với hai hoàng tử trước, hắn thậm chí còn không có gia đình ngoại thích.

Vì vậy, khi các hoàng tử khác đều làm việc ở bộ Hộ, bộ Lại thì hắn lại được phái đến quân doanh của cha ta, làm một chức quan nhỏ.

Khi Triệu Đình Văn mới đến, không quen biết ai, cha ta đã bảo ta dẫn hắn tham quan.

Ta dẫn hắn làm quen với cuộc sống trong quân doanh, cũng dẫn hắn đi chơi.

Nhưng biên cương vốn nghèo nàn, ngay cả thứ để chơi cũng rất ít.

Ta chỉ bâng quơ một câu rằng đêm giao thừa chúng ta đều quây quần bên lửa trại, hầu hết tiền đều dùng để mua quân nhu, đã bốn năm nay không đốt pháo hoa.

Vậy mà, hôm đó Triệu Đình Văn đã trịnh trọng nói với ta: "Đồng Đồng, ngươi chờ đó, ta chắc chắn sẽ đốt pháo hoa cho ngươi."
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 4



"Pháo hoa chỉ dành riêng cho một mình ngươi."

Đáng tiếc, ta còn chưa kịp xem thì đã xuyên vào thân thể Chúc Vân Thanh.

Cũng không biết trận pháo hoa đó có đẹp không nữa...

Chúc Vân Thanh: "Vậy thì không cần tiếc nuối nữa. Ta đánh giá là, không bằng pháo hoa thường thấy ở Kinh Thành."

Chúc Vân Thanh nói nàng không tiện đánh giá hành động này của Tam hoàng tử.

Nàng cũng biết, nếu chỉ nói Tam hoàng tử có mưu đồ khác, ta tuy tin nhưng sẽ không để trong lòng.

Vì vậy, nàng đề nghị ta nhân lúc còn trong thân thể nàng, đi dò hỏi về hành tung của một người.

“Người nào?” Ta hỏi nàng.

Nàng nói: "Triệu phu nhân của phủ Thị lang."

Triệu phu nhân... Thật là khéo.

Ta bước vào phủ tướng quân, động tác khựng lại một chút.

Trước khi Tống Địch trở về, phủ tướng quân đã nhận được một lá thư mời, công chúa Dự Chương du ngoạn ngoại ô Kinh Thành, hào phóng mời toàn bộ nhà quyền quý ở Kinh Thành.

Phủ tướng quân nằm trong danh sách, phủ Thị lang cũng sẽ tham dự.

Mà thời gian yến tiệc, vừa vặn là ngày mai.

16

Ngày hôm sau, ta chuẩn bị lấy thư mời rồi đến ngoại ô phía nam.

Nhưng lại được thông báo, thư mời đã bị Tống Địch lấy đi rồi, Tống Địch còn dẫn theo Liễu Thanh Thanh đi.

Lộng ngọc: "Cô nương, chúng ta có còn đi nữa không?"

Ta: "Đi! Sao lại không đi?"

Giữa các thế gia đại tộc, thư mời cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Xe ngựa của phủ tướng quân, người hầu, thậm chí là khuôn mặt này của ta, cái nào mà chẳng có trọng lượng hơn lá thư mời này?

Vì vậy, lúc đến ngoại ô phía nam, dù có chút trắc trở, ta vẫn được mời vào dự tiệc.

Địa điểm yến tiệc được quây bằng màn sa, lúc ta bước vào đã thầm tính toán chi phí của nơi này, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Chi phí cho một bữa tiệc này, đủ cho chiến sĩ biên cương của ta dùng trong một tháng.

Ta đến đây là có việc phải làm.

Ta muốn xem Triệu phu nhân của phủ Thị lang là ai.

Nhưng không ngờ, nhìn đi nhìn lại lại thấy Liễu Thanh Thanh...

Nàng ta đứng một mình giữa đám nữ quyến, không ai để ý.

Cũng đúng, giới quyền quý không dễ dàng bước vào như vậy.

Cũng như ta năm xưa theo cha hồi kinh báo cáo, dù là đại tiểu thư của phủ Tĩnh Bắc Hầu vẫn còn bị xa lánh đủ điều.

Huống chi là Liễu Thanh Thanh, một cô nhi không có lai lịch.

Nhìn dáng vẻ cô đơn của nàng ta, nếu là người khác, ta sẽ động lòng thương xót.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại là Liễu Thanh Thanh.

Vì vậy, ta chỉ liếc một cái, rồi nhìn sang hướng khác.

Cuối cùng, ta tìm thấy người ta muốn tìm ở trong góc…

Triệu Phu nhân của phủ Thị lang.

Hoặc có thể nói, gọi nàng ấy là tiểu thư trước kia của phủ tể tướng.

Ta và nàng ấy cũng từng gặp mặt một lần.

Vẫn là xuân dạ yến năm hồi kinh báo cáo đó.

Lúc đó, Chúc Vân Thanh còn chưa phải là thiên kim của phủ tể tướng.

Mà Triệu phu nhân lúc đó, dung nhan tuyệt đẹp, cử chỉ phong lưu, nàng ấy và Chúc Vân Thanh được coi là đối thủ của nhau trong giới quý tộc Kinh Thành

Nhưng sau đó, phụ thân của Triệu phu nhân bị người ta luận tội, mất chức...

Triệu Thị lang bất chấp lời bàn ra tiếng vào, dù thế nào cũng không chịu bỏ thê.

Ta thật sự không biết Triệu phu nhân chính là nàng, cũng không biết vì sao một mỹ nhân kiều diễm ngày nào lại trở nên tiều tụy như vậy.

Ta đang định tiến lên chào hỏi thì đột nhiên nghe thấy:

"Phu nhân!"

Quay đầu nhìn lại, thấy Liễu Thanh Thanh đã bước đến…

17

Giữa yến tiệc vốn tĩnh lặng, mọi người đều quay lại nhìn vì tiếng hét của nàng ta.

Các khách nữ chú ý đến bên này, không khỏi thì thầm bàn tán.

Nàng ta đã nhận ra ta, nên ta dứt khoát đứng lại, đợi nàng ta đến.

Nhưng không ngờ, nàng ta còn chưa đi đến gần thì đã vội vàng kêu lên:

"Phu nhân, thiếp thân đến cùng tướng quân, còn người thì sao? Là tự đến sao?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Nếu người ở đây là Chúc Vân Thanh thật sự, có lẽ sẽ giữ mặt mũi cho nàng ta lần này.

Nhưng người đang có mặt ở đây là ta…

Ta vốn không thích nàng ta, lại bị nàng ta gián đoạn việc tiếp cận Triệu phu nhân.

Nhìn lại về phía góc phòng, đâu còn bóng người nào chứ?

"Ồ? Vậy ta phải nói rõ ràng với tướng quân thôi"

"Liễu cô nương luôn đi theo hầu hạ tướng quân, lại bị tướng quân coi thành nữ tỳ? Phủ tướng quân không có quy tắc để ân nhân cứu mạng làm nữ tỳ như thế."

Các quý nữ đứng phía xa cười khúc khích.

Ta biết, các nàng không chỉ cười Liễu Thanh Thanh không hiểu lễ nghĩa, mà còn cười ta bị mất mặt trước mọi người.

Nhưng không sao, ta không biết xấu hổ, không sợ xé xác nàng ta trước mặt mọi người.

"Tướng quân chắc đang cưỡi ngựa bên ngoài, ngươi còn không đi hầu hạ hắn lau mồ hôi, dâng trà đi?"

18

Công chúa Dự Chương cười, vỗ tay: "Ngày thường ngươi giống như bức tượng mặt người, không ngờ cũng có lúc sắc sảo như vậy!"

Chủ tiệc không truy cứu, chuyện nhỏ này coi như đã qua.

Không thấy Triệu phu nhân ở đâu, ta trực tiếp uống rượu cùng mấy vị tỷ muội xinh đẹp.

Uống rượu rồi nói đến Triệu phu nhân, mọi người lập tức thở dài.

Ta vốn không biết chuyện của nàng ấy, nhưng nửa che nửa đậy, mơ hồ cũng có thể nghe ngóng được hai, ba phần.

Chuyện của Triệu phu nhân, đại khái là chuyện sói mắt trắng phát đạt, quay lại cắn người đã nâng đỡ mình.

Ta mơ hồ hiểu được tại sao Chúc Vân Thanh chắc chắn phải để ta gặp Triệu phu nhân một lần.

Một trong những tỷ muội cảm thán: "Lúc đầu là lời ngon tiếng ngọt, một lòng một dạ. Nhưng thực sự lợi dụng xong rồi thì sao? Nàng ta thà rằng chưa từng gặp nam nhân này, liên lụy cả cha mẹ, người nhà."

Tiệc tàn, khách nam nữ tụ tập lại với nhau vui chơi.

Liễu Thanh Thanh cuối cùng cũng không còn bị trói buộc, như chim bay nhào vào lòng Tống Địch.

Nàng ta thì thầm vài câu, Tống Địch hơi ngạc nhiên nhìn sang.

Cô nương Tần gia mời ta làm thơ, ta từ chối vì thấy áy náy.

Nhưng không ngờ, đang buồn chán xem b.ắ.n cung thì Liễu Thanh Thanh lại đến gần.

Còn dám đến sao?

Là vừa nãy ta nói chưa đủ cay nghiệt, hay là nàng ta cuối cùng cũng tìm được người chống lưng cho mình?

Ta nhìn về phía Tống Địch, chỉ thấy hắn đang ung dung tự tại xem b.ắ.n cung.

Liễu Thanh Thanh hành lễ với ta trước, sau đó chỉ về hướng b.ắ.n cung nói:

"Tỷ tỷ có phải không hiểu, tại sao tướng quân lại đưa ta về đúng không?"

Ta thực sự không hiểu.

Ta không hiểu nhiều về Tống Địch, càng không hiểu gì về cuộc sống phu thê của Chúc Vân Thanh và hắn, không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 5



Rõ ràng trong ký ức của ta, từng lời từng chữ của Tống Địch đều là tình yêu dành cho thê tử mình.

Nhưng sao khi ta xuyên vào thân thể Chúc Vân Thanh, lại thấy được dáng vẻ lạnh lùng nhất của Tống Địch?

Ta không dám hỏi Chúc Vân Thanh, sợ chỉ khiến nàng đau lòng.

Giờ đây Liễu Thanh Thanh chủ động giải thích cho ta, ta đương nhiên lắng tai nghe.

"Ồ, vì sao?"

"Bởi vì ngươi là tiểu thư khuê các, cứng nhắc vô vị. Bởi vì trong lòng ngươi chỉ có việc quản gia, không có thời gian để hiểu ý chàng. Bởi vì ngươi và mẫu thân chàng có hiềm khích, khiến chàng khó xử. Cũng bởi vì... ngươi là chính ngươi." Liễu Thanh Thanh càng nói càng đắc ý... nhưng ta càng nghe càng mơ hồ.

Các quý nữ xung quanh đều kinh ngạc.

Không có gì khác, từng cử chỉ của Chúc Vân Thanh đều là chuẩn mực của tiểu thư khuê các, Liễu Thanh Thanh chỉ thẳng vào mũi Chúc Vân Thanh mà oán trách, chẳng phải cũng là chỉ thẳng vào mũi các nữ tử khác mà oán trách sao?

Ta không biết lời này là do Liễu Thanh Thanh suy đoán, hay là suy nghĩ của chính Tống Địch.

Chỉ biết rằng, trước đây trong quân doanh, Tống Địch từng nói về người thê tử mới cưới của hắn…

"Nàng ấy cử chỉ tao nhã, điềm đạm, ngày thường rất dễ ngượng ngùng. Nhưng trong lòng nàng ấy chỉ có ta, vì ta mà quản gia, vì ta mà hiếu kính mẹ chồng..."

Sao giờ đây, mọi thứ đều thay đổi rồi?

Còn về câu "Ngươi là chính ngươi..." của Liễu Thanh Thanh,

Ta khiêm tốn hỏi nàng: "Câu này có ý gì?"

Nàng vẫn nhìn về phía b.ắ.n cung: "Phu nhân dám so tài b.ắ.n cung với ta không?"

Ta: ...

Nàng bật cười: "Phu nhân xem, đây chính là điều thiếp thân nói, phu nhân chỉ là chính mình. Bị nhốt trong cái vỏ tiểu thư khuê các, đọc Nữ giới, Nữ tắc, Tứ thư, Ngũ kinh, nhìn thấy chỉ là đại trạch tiểu viện, chị dâu em chồng, con dâu mẹ chồng. Chưa từng thấy sông dài biển rộng, chiến tranh, cũng không hiểu được tấm lòng rộng lớn của tướng quân... Thậm chí phu nhân còn không chủ động đến gần chàng, tìm hiểu chàng."

Ô hay, cái giọng điệu này.

Ta tin rằng, người oán trách Chúc Vân Thanh là Tống Địch, chứ không phải Liễu Thanh Thanh.

Nếu không phải là chính chủ, không ai có thể ấm ức quá mức thật lòng thay Tống Địch như vậy.

Nhưng, Chúc Vân Thanh thực sự không cố gắng tìm hiểu Tống Địch sao?

Nếu không thì roi ngựa trong viện tử của Chúc Vân Thanh, trang phục cưỡi ngựa trong phòng, là từ đâu mà có?

Ta hỏi Liễu Thanh Thanh có thực sự muốn so tài với ta không?

Không phải ta coi thường nàng, mà thực sự là cánh tay chân nhỏ bé của nàng ta, kéo cung cũng miễn cưỡng.

Liễu Thanh Thanh cười: "Đây chính là điểm khác biệt giữa thiếp thân và phu nhân. Thiếp thân không biết nhưng có thể vì tướng quân mà học."

Nàng ta lấy đâu ra mặt mũi mà tự cho mình là đúng như vậy?

Ta suýt bật cười, mời công chúa Dự Chương lấy đến hai chiếc cung nhẹ nhất, lại dắt hai con ngựa đến…

"Vậy chúng ta chơi trò b.ắ.n cung trên lưng ngựa, Liễu cô nương có dám không?"

19

Lúc ta và Liễu cô nương so tài đã thu hút rất nhiều người đến xem.

Mọi người bàn tán xôn xao.

Chỉ có Tống Địch đứng giữa đám đông, nhìn ta từ xa.

Ta thấy được niềm vui lờ mờ hiện lên trên khuôn mặt hắn.

...

Bắn cung trên lưng ngựa, đối với ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Nếu không phải thân thể Chúc Vân Thanh không đủ khỏe mạnh, ta e rằng có thể kéo một chiếc cung nặng một trăm hai mươi thạch để chơi.

Để cho bọn họ lĩnh hội thế nào là bách phát bách trúng!

Liễu Thanh Thanh chỉ là "Vì tướng quân mà học", so với ta từng ra chiến trường, làm sao có thể sánh bằng được?

Ta nhẹ nhàng kéo dây cương: "Hí…"

Con ngựa hí lên rồi dừng lại, ta ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn Tống Địch và Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh hẳn là đã luyện tập nhưng b.ắ.n cung không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thành thạo.

Ta lại cố tình làm khó nàng, để nàng ta b.ắ.n cung trên lưng ngựa.

Thế là, mười mũi tên b.ắ.n ra, nàng ta không trúng một mũi nào.

Một người bách phát bách trúng, một người b.ắ.n phát nào trượt phát đó, trình độ của hai người cao thấp rõ ràng.

Điểm quan trọng là, người "Thấp" lại chủ động mời người "Cao" so tài.

Quả nhiên, Liễu Thanh Thanh mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Còn Tống Địch, dường như toàn bộ tâm trí đều đặt trên người ta.

Hắn ngập ngừng bước tới, muốn nói chuyện với ta: "Thanh Thanh... ta, ta không biết nàng..."

Ta không ngốc, có thể nhìn thấy rung động rõ ràng trong mắt đối phương.

Nhưng ta biết, sự rung động này không phải vì ta, cũng không phải vì Chúc Vân Thanh.

Con ngựa của ta lùi lại hai bước.

Tống Địch định tiến lên hai bước thì…

Bỗng nghe thấy tiếng “Áaaaa” vang lên.

Ta nhìn lại, thấy Liễu Thanh Thanh không biết đã ngã ngựa từ lúc nào.

Còn Tống Địch, ngay khi nàng ta kêu lên, hắn đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh ngựa, ôm nàng ta vào lòng.

Liễu Thanh Thanh thì thầm với hắn vài câu.

Hắn lại kinh ngạc, vẻ mừng rỡ hiện rõ trên mặt: "Nàng có thai rồi!"

Khi Liễu Thanh Thanh nhìn sang ta, ta mới bừng tỉnh.

Cái gọi là so tài của nàng, từ đầu đến cuối không phải là b.ắ.n cung, mà là tình yêu của Tống Địch.

20

Ta kể lại chuyện xảy ra trong tiệc cho Chúc Vân Thanh nghe.

Rồi hỏi nàng: “Hòa ly không?"

Đối phương cười khổ: "Ta vốn định khuyên ngươi. Nhưng không ngờ, lại tự khuyên mình."

"Vậy Liễu Thanh Thanh có thai rồi?" Chúc Vân Thanh hỏi ta.

"Ừ." Ta đáp: "Ba tháng."

Chiều hồi phủ, Tống Địch vội vàng đưa Liễu Thanh Thanh về Thính Vân Hiên.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tiếp theo là lang trung và ma ma đến liên tục.

Dù sao cũng là đứa con đầu lòng trong phủ, tin tức vừa truyền ra đã truyền đi khắp nơi.

Nghe nói đã mang thai ba tháng, thai nhi rất ổn định.

Nghe vậy, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì sáng hôm kia, ta còn kéo Liễu Thanh Thanh múa roi cả buổi sáng.

Liễu Thanh Thanh đáng ghét nhưng trẻ con vô tội.

Nhưng sau khi thở phào nhẹ nhõm, ta lại thấy có chút áy náy.

Áy náy với Chúc Vân Thanh.

Người ta đối đầu với nàng, ta là người cùng chiến tuyến với nàng nhưng lại thở phào nhẹ nhõm vì mình không làm hại người ta.

Nhưng Chúc Vân Thanh rõ ràng không cảm nhận được cảm xúc của ta.

Hoặc nói đúng hơn, nàng căn bản không có thời gian để cảm nhận cảm xúc của ta: "Hai tháng trước, thời tiết đột ngột trở lạnh, ta nhờ người gửi áo ấm cho hắn. Hắn nói nhớ ta, nhớ đến mức không ngủ được."

Ta: ...
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 6



"Hòa ly hay không hòa ly?" Ta hít một hơi thật sâu: "Nếu không hòa ly, ta sẽ tự tìm một chiếc xe ngựa, đưa ta đến biên cương!"

"Hòa ly." Nàng trả lời ta: "Nhưng thế gia đại tộc, nói hòa ly dễ lắm sao?"

Ta biết với thế gia đại tộc muốn hòa ly không dễ.

Tự tìm một chiếc xe ngựa, đưa mình về biên cương, cũng chỉ là nói suông.

Nhưng…

Ta khuyên Chúc Vân Thanh: "Hắn giờ đã có người trong lòng, đối phương lại có thai, hòa ly tuy khó nhưng vẫn có cơ hội, chỉ tùy thuộc vào tâm ý của ngươi."

"Ngươi không hiểu, cái khó thực sự không phải ở Tống Địch, mà ở phụ thân ta."

Phụ thân nàng có gì khó?

Ta muốn phản bác nàng.

Nhưng nghĩ đến “đức hạnh” của phụ thân nàng, ta đành ngậm miệng.

21

Khi Tống Địch đến tìm ta, trên mặt hắn mang theo vẻ mừng rỡ: "Thanh Thanh... Thanh Thanh có thai rồi."

"Sao thế?" Ta phản bác hắn: "Ân nhân cứu mạng còn vội vàng giúp sinh con luôn sao?"

Nhưng Tống Địch lại cho rằng ta chỉ đang giận dỗi vì hắn đã làm mất mặt ta trước mặt mọi người.

Thế là hắn cười nịnh nọt: "Con của nàng ấy chẳng phải cũng là con của nàng sao? Đợi một thời gian nữa, ta sẽ đưa nàng ấy lên làm thiếp. Đưa con của nàng ấy đến cho nàng nuôi dạy thật tốt, lớn lên thành tài thì gọi nàng là đích mẫu, ta cũng đã cầu danh hiệu Cáo Mệnh cho nàng rồi."

"Còn bắt ta nuôi dạy sao?" Ta kinh ngạc hỏi ngược lại.

Hắn lại tỏ ra như lẽ đương nhiên: "Thanh Thanh không biết chữ, con của chúng ta, tất nhiên là nàng phải chăm sóc."

Ta: ...

Hóa ra hắn cũng biết Chúc Vân Thanh tốt.

Một mặt thì coi người ta như v.ú nuôi, mặt khác lại trách người ta không biết dịu dàng nũng nịu!

Nếu không phải Tống Địch ở đây, ta thực sự muốn kể lại nguyên văn lời này của hắn cho Chúc Vân Thanh biết!

May mà giờ ta đã hiểu rõ tâm ý của Chúc Vân Thanh.

Vì vậy, ta lập tức sầm mặt: "Tống Địch, chúng ta hòa ly đi."

Tống Địch nhất thời không nghe rõ: "Nàng nói gì?"

Ngẩn người một lúc, hắn mới phản ứng lại, cười nói: "Thanh Thanh, nàng đang ghen đấy à? Cho nên mới cố tình nói những lời như vậy để dọa ta đúng không?"

"Ghen cái đầu quỷ nhà ngươi!" Ta bị vẻ mặt chắc nịch của hắn làm cho buồn nôn: "Ngươi không có quyền được chọn, chúng ta hòa ly đi!"

Lúc này Tống Địch mới nhận ra, có lẽ ta không phải đang nói đùa, cũng không phải lấy việc hòa ly ra để đe dọa hắn.

"Thanh Thanh, chúng ta lớn lên cùng nhau, ta sẽ không đồng ý hòa ly."

Hắn nói: "Ngay cả khi ta đồng ý, nhạc phụ nhạc mẫu cũng sẽ không đồng ý."

22

Tống Địch lại đi bầu bạn với Liễu Thanh Thanh.

Đêm đã khuya, ta và Chúc Vân Thanh mỗi người cầm một miếng ngọc bội.

Nàng ở đầu bên kia khuyên ta rằng Tam hoàng tử là kẻ có dã tâm, không phải người tốt.

Ta ở đầu bên này khuyên nàng rằng Tống Địch đã thay lòng đổi dạ, là một kẻ tồi tệ.

Nàng sợ ta bị sắc đẹp của Tam hoàng tử làm cho mờ mắt.

Ta sợ nàng vì tình cũ mà bị Tống Địch khống chế.

Khuyên đến mức khô cả miệng, không nhịn được cùng thốt lên một câu cảm thán: "Ôi, không có ta, ngươi biết phải làm sao đây!"

Cảm thán xong, Chúc Vân Thanh nghiêm mặt: "Những khó khăn trong chốn hậu cung không phải là điều mà ngươi có thể tưởng tượng được, nếu ta có thể làm theo ý mình, ai lại không muốn theo đuổi tự do, ai lại muốn bị trói buộc bên cạnh một nam nhân cả đời chứ?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ta hỏi nàng rốt cục đang lo lắng điều gì?

Lo lắng cho Tống Địch sao? Kẻ tồi tệ đó đã để nữ tử khác mang thai và còn đưa người ta về nhà.

Lo lắng cho phủ tể tướng sao? Chúc Vân Thanh có huynh trưởng và hai tỷ tỷ, cha mẹ nàng căn bản không quan tâm đến việc nàng sống thế nào ở nhà chồng.

Ta không ngờ, chỉ hỏi một câu tùy ý, vậy mà lại hỏi trúng tim đen của Chúc Vân Thanh, một người đầy bụng kinh thư.

Cuối cùng nàng cũng nói ra: "Nếu ngươi có thể thuyết phục Tống Địch…"

"Một lời đã định!" Ta vội vàng đồng ý, sợ Chúc Vân Thanh đổi ý: "Để Tống Địch đồng ý còn không phải quá dễ rồi sao?"

"Tống Địch không phải là người khó nhất." Chúc Vân Thanh lại nói.

"Khiến cha mẹ ngươi đồng ý cũng dễ thôi!"

23

Thuyết phục Tống Địch đồng ý quả thực rất dễ.

Chậm trễ sẽ sinh biến, ta không ngủ nổi nữa.

Ta lập tức gọi Lộng Ngọc: "Đi, cùng ta đi tìm cô gia của ngươi."

Lộng Ngọc mừng rỡ: "Cô nương, cuối cùng người cũng bắt đầu tranh sủng rồi sao?"

Tranh cái sủng gì chứ? Bà đây là đi diệt sủng!

Ta dẫn Lộng Ngọc đi thẳng đến Thính Vân Hiên...

Khi ta xông vào, Tống Địch đang thì thầm bên tai Liễu Thanh Thanh.

Thấy ta vào, hắn đứng dậy, quần áo vẫn còn xộc xệch, hỏi ta: "Nàng làm gì vậy?"

"Tống Địch." Ta gọi tên hắn: "Hôm nay nói cho rõ ràng đi, có hòa ly hay không? Nếu không hòa ly, tối nay ngươi đừng hòng ngủ!"

Ta bước qua Tống Địch, liếc nhìn Liễu Thanh Thanh.

Quả nhiên, trên mặt nàng ta lộ vẻ mừng rỡ.

Ta nắm chặt roi trong tay.

"Nàng..." Tống Địch day day ấn đường: "Bây giờ về ngủ đi, ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Lỡ may đánh thức mẫu thân, dù ta có bao che cho nàng thế nào cũng vô dụng."

Đùa à, ta sợ mẹ hắn chắc?

Nhưng Tống Địch dường như cho rằng ta sợ.

Hắn bất lực khuyên ta: "Thanh Thanh, đừng ngang bướng nữa."

"Liễu Thanh Thanh cứu ngươi, ngươi không lấy nàng làm chính thê." Ta chỉ vào Liễu Thanh Thanh: "Ngươi không thấy uất ức cho nàng ta sao?"

Liễu Thanh Thanh cũng nhìn về phía Tống Địch.

Tống Địch: "Thân phận của Thanh Thanh không xứng với vị trí chính thê của phủ tướng quân."

Liễu Thanh Thanh: ?

Nếu không phải đang thương lượng với Tống Địch, ta sợ mình sẽ cười c.h.ế.t vì biểu cảm của Liễu Thanh Thanh mất.

Tống Địch có lẽ cũng không muốn mất lòng cả hai bên, hắn dỗ dành Liễu Thanh Thanh ngủ trước, rồi chuẩn bị ra ngoài nói chuyện với ta.

"Nói chuyện?" Ta cười khẩy: "Chúng ta có gì để nói?"

Nói về việc ta hòa ly sẽ mang theo những gì sao?

Thế thì đúng là nên nói chuyện tử tế.

Ta không ngờ, chuyện Tống Địch muốn nói với ta lại là chuyện quá khứ.

Quá khứ có gì để nói?

Vì vậy, đêm đó chúng ta ngồi đối diện nhau dưới ánh nến.

Tống Địch kể cho ta nghe câu chuyện thời xưa của hắn và Chúc Vân Thanh một cách đầy cảm xúc.

Thanh mai trúc mã, hẹn ước từ nhỏ, rồi đến lời thề non hẹn biển...

Tống Địch nói đến cuối cùng, thở dài: "Sao mọi thứ lại thay đổi như vậy?"

Nói đến nỗi ta ngáp ngắn ngáp dài.
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 7



Ta biết, Tống Địch nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn níu kéo Chúc Vân Thanh.

Ta không muốn tìm hiểu xem trong lòng Tống Địch nghĩ gì, cũng không muốn biết tình yêu của họ đã phai nhạt như thế nào.

Chỉ biết rằng Chúc Vân Thanh tiếp tục ở bên Tống Địch sẽ không vui vẻ.

Nàng cũng thực sự muốn rời đi.

Vì vậy, nhìn chân trời hửng sáng, ta nhẹ nhàng đề nghị với Tống Địch:

"Ngươi trở về Kinh Thành, bận rộn với việc lên triều, thời gian ở nhà rất ít."

Hắn hình như hiểu lầm, cho rằng ta muốn than khổ với hắn.

Vì vậy, hắn vội vàng dỗ dành: "Ta biết nàng vất vả... nhưng mẫu thân và Thanh Thanh không phải cần nàng chăm sóc sao? Đợi nàng bận rộn xong đợt này..."

Nhưng thực ra ta không phải đang than khổ với hắn.

Ta nói tiếp: "Vì vậy, trong nhà ta làm chủ, không có ngươi bảo vệ, chỉ cần ta muốn, hai người họ sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ?"

"Thanh Thanh?" Tống Địch không tin nổi nhìn ta.

24

Chúc Vân Thanh là một cô nương tốt bụng.

Vì vậy, Tống Địch không tin ta có thể làm ra chuyện như vậy.

Đùa à, Chúc Vân Thanh tốt bụng thì liên quan gì đến Hứa Kiều Đồng ta?

Vì vậy, Tống Địch vừa đi, ta liền cầm roi đến Đức Huệ Đường.

Còn sớm sao? Không sao, người già ngủ ít lắm.

Dù là hiếu kính hay không, ta dậy sớm kéo mẹ chồng ra tập thể dục, đó là vì nghĩ cho sức khỏe của bà ta.

Ngươi dựa vào đâu mà nói ta bất hiếu?

Liễu Thanh Thanh không giống mẹ của Tống Địch, dù sao cũng là người mang thai, không thể tập luyện mạnh được.

Vì vậy, khi thấy Liễu Thanh Thanh đến thỉnh an, ta hiếm khi phát lòng từ bi, mời Liễu Thanh Thanh sang một bên.

"Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây, xem ta rèn luyện cho mẹ chồng ta!"

Mẹ của Tống Địch mắng ta hỗn xược, muốn sai quản gia đến lôi ta xuống.

Đùa à, đây là phủ tướng quân, không phải phủ tể tướng.

Là phủ tướng quân do Chúc Vân Thanh cần cù chăm chỉ quản lý!

"Ta có thể không dẫn mẹ chồng tập luyện mỗi ngày." Ta buông roi xuống: "Ta chỉ cần mẹ chồng khuyên Tống Địch ký giấy hòa ly."

"Ngươi!" Mẹ của Tống Địch không tin nổi: "Ngươi điên rồi!"

Mẹ của Tống Địch vẫn luôn không ưa Chúc Vân Thanh.

Dù sao Chúc Vân Thanh từ nhỏ cũng được nuôi dưỡng trong nhung lụa, vừa biết quản gia vừa biết giao tiếp.

Mẹ của Tống Địch cảm thấy không thể khống chế được.

Lại thấy gia thế của Chúc Vân Thanh không kém gì Tống Địch, không thể làm những việc thấp hèn để hầu hạ Tống Địch.

Vì vậy, mẹ của Tống Địch đối xử với Liễu Thanh Thanh còn thân thiết hơn đối với Chúc Vân Thanh.

Huống hồ, bây giờ Liễu Thanh Thanh đang mang thai dòng m.á.u của nhà họ.

Nhưng mẹ của Tống Địch cũng không phải là kẻ ngốc, biết rằng phủ tể tướng sẽ giúp ích rất nhiều cho Tống Địch.

Vì vậy, ta tung ra đòn quyết định:

"Hôm nay ta chỉ hướng dẫn bà tập luyện."

"Ta thấy thân thể của Liễu cô nương cũng không được khỏe lắm, ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy nàng múa roi thì sao?"

Thật ra ta chỉ nói suông, không đến mức đối xử với một phụ nữ mang thai như vậy.

Nhưng mẹ của Tống Địch bị ta hù dọa, run rẩy đe dọa ta: "Ngươi mà dám làm thế, con trai ta sẽ không tha cho ngươi!"

Ta cười lạnh: "Tống Địch đối xử với ta tốt như thế nào, bà không biết sao?"

25

Đúng vậy, Tống Địch đối xử với Chúc Vân Thanh rất tốt, từ trước khi Chúc Vân Thanh về làm thê.

Dù là trong lời kể của Chúc Vân Thanh hay Tống Địch, hai người đều có một thời thanh xuân tươi đẹp.

Nhưng tình cảm thời thiếu niên sâu đậm nhưng kết quả lại không như mong đợi.

Mẹ của Tống Địch thấy Tống Địch luôn bảo vệ Chúc Vân Thanh, không để bà ta trực tiếp hành hạ Chúc Vân Thanh, nhưng bà ta lại không thấy, tình cảm của Tống - Chúc đã sớm phai nhạt vì những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, vì sự khó khăn của mẹ chồng.

Ta biết mẹ của Tống Địch đã xiêu lòng.

Dù sao thì quyền lực của phủ tể tướng dù có đến cỡ nào cũng không sánh bằng việc bà ta được hô mưa gọi gió trong phủ.

Huống hồ, đứa bé trong bụng Liễu Thanh Thanh là cháu đích tôn của bà ta, không thể có chút sơ suất nào.

Vì vậy, mẹ của Tống Địch cười lạnh: "Ngươi đừng hối hận!"

Ta nói: "Ta sẽ không hối hận."

Chỉ hy vọng mẹ của Tống Địch có thể giúp sức một chút.

Giống như hồi trước, khi quan hệ Tống - Chúc còn tốt, Chúc Vân Thanh vốn định cùng Tống Địch đến biên cương nhưng vì mẹ của Tống Địch nhiều lần làm loạn nên buộc phải ở lại Kinh Thành "phụng dưỡng mẹ chồng".

Lúc đó, Tống Địch luôn miệng nói không nỡ xa Chúc Vân Thanh, cuối cùng không phải cũng thỏa hiệp sao?

Tất nhiên, để đảm bảo thành công, ta còn ra tay với Liễu Thanh Thanh.

Không thể dùng vị trí chính thê để dụ dỗ, dù sao Tống Địch đã nói rõ, Liễu Thanh Thanh không xứng với vị trí phu nhân tướng quân.

Ta chỉ ra tiệm vải một chuyến, mua cho Liễu Thanh Thanh mười mấy bộ đồ gọn gàng.

Lại chuẩn bị thêm ngựa, bia bắn, cung tên...

"Liễu cô nương không phải nói có thể vì tướng quân mà học những thứ mình không biết này sao? Từ bây giờ, bản cô nương sẽ cùng Liễu cô nương luyện tập!"

Liễu Thanh Thanh tái mặt.

Có vài chuyện ta thậm chí không cần nói rõ, nàng ta đã bắt đầu tưởng tượng ta sẽ làm khó nàng ta thế nào rồi.

Vì vậy, sáng sớm ta làm phiền Tống Địch, đến chiều hôm đó, Liễu Thanh Thanh làm phiền Tống Địch.

Nàng ta nói mình động thai, mời Tống Địch về.

Tống Địch đến Thính Vân Hiên chưa được một khắc, đã hùng hổ đến tìm ta.

"Nàng vội vàng muốn rời xa ta đến vậy sao?" Hắn hỏi ta.

Ta gật đầu: "Cũng không đến nỗi vội vàng nhưng càng sớm càng tốt."

"Ta không thể hòa ly với nàng được." Hắn tàn nhẫn nói: "Cho dù đứa bé trong bụng Thanh Thanh không còn... ta cũng không thể để nàng rời xa ta."

Ta: ...

Giả vờ tình thâm với ai vậy?

Ta nhìn khóe mắt đỏ hoe của hắn, nhẹ nhàng nói: "Ồ? Thật sao? Ta không tin."

Ta rất biết cách chọc tức người khác.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Hắn kích động không thôi, ta vẫn ung dung tự tại.

Hắn không tin nổi, lùi lại liên tục: "Không, không, ngươi không phải Thanh Thanh, Thanh Thanh của ta sẽ không đối xử với ta như vậy!"

"Ta sẽ không hòa ly với ngươi." Hắn nắm lấy con bài duy nhất còn lại: "Nhạc phụ nhạc mẫu cũng sẽ không đồng ý cho ngươi hòa ly."

Nhưng ngay sau đó, sai vặt của hắn chạy vào, khẽ nói: "Tướng quân, lão phu nhân tìm ngài."

Nhìn bóng lưng hắn đi về phía Từ Huệ Đường, ta không nhịn được cười.

"Chúc cô nương, còn phải đợi hắn đưa giấy hòa ly sao?"
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 8



25

Chúc Vân Thanh nói không cần: "Hắn sẽ thỏa hiệp trước mẫu thân hắn."

Ta không biết Tống Địch đã thỏa hiệp bao nhiêu lần khi đối mặt với Chúc Vân Thanh và mẫu thân hắn, mới khiến Chúc Vân Thanh biết rõ như vậy.

Chỉ nghe Chúc Vân Thanh nói: "Của hồi môn và các thứ khác không dễ để phân chia, muốn hắn hòa ly với ta, còn phải tốn công sức ở những phương diện khác."

Tốn công sức nhất, không gì khác ngoài cha mẹ Chúc Vân Thanh.

"Về phía Tống Địch, có thể dùng tình cảm để ép buộc, về phía cha mẹ ta, phải dựa vào lợi thế, dựa vào thế lực, dựa vào quyền lực."

Ta: "Mong sư phụ chỉ bảo!"

Chúc Vân Thanh nói có thể dùng tam hoàng tử: "Vừa hay giải quyết khó khăn cho cả hai chúng ta."

Ta: ?

Nhưng nàng nói, thánh thượng hiện đã cao tuổi, lại có rất nhiều hoàng tử, trừ đại hoàng tử và nhị hoàng tử có gia thế hiển hách, những người còn lại đều không có gì nổi bật.

Ví dụ như tam hoàng tử, là một tên tiểu tử bề ngoài nhu nhược nhưng bên trong thì thâm hiểm vô cùng.

"Từ xưa đến nay, tranh giành ngôi vị luôn là chuyện nguy hiểm." Chúc Vân Thanh dạy ta: "Phụ thân ta luôn tin vào việc làm một thần tử trung thành, giữ mình trong sạch."

"Mà ta trước đây đã tình cờ phát hiện ra, Tống Địch và tam hoàng tử qua lại rất thân mật!"

Ta hiểu rồi: "Ý của ngươi là ta đi mách chuyện của Tống Địch với cha ngươi?"

Thật thông minh, vẫn là Chúc Vân Thanh thông minh!

Nghe theo kế hoạch của nàng ta, ta gần như muốn vỗ tay khen ngợi.

Với tính cách cố chấp của cha nàng ta, nghe nói Tống Địch muốn tham gia tranh giành ngôi vị, còn không trực tiếp kéo Chúc Vân Thanh đến cửa hòa ly sao?

"Không." Chúc Vân Thanh cắt ngang tưởng tượng tươi đẹp của ta: "Tìm cha ta vô dụng, ngươi phải tìm đại hoàng tử."

Ta: ?

Chúc Vân Thanh: "Giải quyết một lần hai người, chúng ta đã nói rồi mà."

"Sao không nói gì nữa?" Chúc Vân Thanh lại hỏi ta: "Ngươi có phải không nỡ làm thế với tam hoàng tử đúng không?"

Không, ta chỉ rùng mình thôi.

26

Tìm đại hoàng tử cáo trạng tam hoàng tử căn bản không cần chứng cứ.

Hoặc nói cách khác, chỉ cần ta có lòng, chỗ nào cũng là chứng cứ.

Đại hoàng tử vốn đã đầy bụng nghi ngờ, cảm thấy ai cũng muốn hại mình, mỗi người đệ đều mưu đồ bất chính...

Lại cộng thêm thân phận của Chúc Vân Thanh… Nếu không suy nghĩ cặn kẽ, nào có thê tử nào lại đi cáo trạng trượng phu của mình?

Huống hồ lại là Chúc Vân Thanh danh tiếng lẫy lừng?

Biến số duy nhất là ta.

Ta... ta quá từ bi rồi.

"Ừm... hai người này chỉ là có tâm bất chính, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t họ có phải hơi không ổn quá không?"

"Chẳng lẽ phải đợi đến khi họ lợi dụng xong chúng ta, cuối cùng rơi vào kết cục như Triệu phu nhân sao?" Chúc Vân Thanh hỏi ngược lại ta.

Rồi lại an ủi cảm xúc của ta: "Ngươi cứ yên tâm, nếu nói cho nhị hoàng tử, chính là g.i.ế.c c.h.ế.t họ. Nhưng đại hoàng tử kia... chỉ là gây ra chút phiền phức cho họ mà thôi..."

Vì vậy, ta nghe theo lời dẫn dắt của Chúc Vân Thanh, lấy giọng điệu của Hứa Kiều Đồng đích thân viết thư tố cáo…

"Sai lỗi chính tả nhiều quá, còn có nhiều chữ không biết viết, có phải không nên gửi đi không?"

Ta tiện tay vo nát một tờ giấy, ném vào góc bàn.

"Không" Chúc Vân Thanh an ủi ta: "Đại hoàng tử sẽ tin mấy lá thư như thế này."

"Những lời tiếp theo, ta sẽ dạy ngươi cách nói."

Sau khi dạy xong, nàng không nhịn được hỏi ta: "Ngươi không sợ ta có tâm tư riêng, hại ngươi và cha mẹ ngươi sao?"

Ý nàng là nàng nói gì, ta viết nấy.

Ta lại cười: "Chúc tỷ tỷ, ngươi có phải cho rằng ta ngốc không?"

"Trước khi kết giao với một người, ta đương nhiên phải xem xem người đó có đáng tin hay không rồi."

27

Chúc Vân Thanh chôn sẵn những sợi dây, sợi này nối sợi kia.

Giật một sợi, là rung chuyển đất trời…

Không lâu sau kho ta đi tìm đại hoàng tử, ta nhận được thiếp mời của phủ tể tướng.

Mẹ của Chúc Vân Thanh đích thân đến phủ tể tướng.

Bà ta nhìn ta hồi lâu, cuối cùng bà ta mở lời: "Nếu ngươi nhất quyết như vậy... trong nhà tỷ muội đông đúc, ngươi hòa ly về nhà, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là nghe lời ta và phụ thân ngươi, nhanh chóng tái giá, hoặc là lên núi Thanh Lương làm ni cô."

Ta: "Mẫu thân không cần lo lắng, nữ nhi tự có tính toán."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tống Địch ở triều đình cũng bận rộn hơn bao giờ hết.

Đảng phái của hắn bị công kích, ngự sử đài tham tấu, mỗi việc đều khiến hắn đau đầu.

Còn ở hậu viện, lại có ta chỉnh đốn mẫu thân và ái thiếp của hắn.

Hai người này không dám chống đối ta, vì vậy chỉ còn cách tìm Tống Địch cáo trạng, muốn Tống Địch chỉnh đốn thế lực của ta ở phủ tể tướng.

Tống Địch sao dám? Lúc này mà hắn truyền ra một chút tiếng xấu chèn ép chính thê…

Thứ chờ đợi hắn chính là sự vây công của đảng phái đại hoàng tử.

Nhưng Tống Địch cứ như bị ma nhập, sống c.h.ế.t không chịu hòa ly với Chúc Vân Thanh.

Mặc dù ta đã tìm hắn ba lần năm lượt, ngay cả cha của Chúc Vân Thanh ở triều đình cũng không muốn thiên vị hắn.

Ta nói với Chúc Vân Thanh: "Ngươi nói xem có kỳ lạ không. Khi phủ tướng quân còn huy hoàng, hắn lại đưa một nữ tử khác về."

"Đến khi hắn thảm hại như vậy, mới có thể thấy được chút tình cảm của hắn dành cho ngươi."

Chúc Vân Thanh rất lạnh nhạt: "Thật sao?"

Ta nói là thật.

"Tam hoàng tử sắp hồi kinh." Chúc Vân Thanh khẽ nói: "Đợi hắn hồi kinh rồi, tình cảnh của hắn và Tống Địch sẽ càng khó khăn hơn, ngươi sẽ biết được tình cảm thực sự của hắn."

"Đúng rồi." Nàng lại hỏi ta: "Tết Nguyên tiêu sắp đến, ngươi đã từng xem pháo hoa ở Kinh Thành chưa?"

Cũng không phải chưa từng xem.

Dù sao thì trước năm mười tuổi, ta đã lớn lên ở Kinh Thành.

Lúc đó ta thấy Kinh Thành thật rộng lớn và tươi đẹp. Nhưng đến ngày lễ, ta theo ca ca tỷ tỷ nhà thẩm thẩm bá mẫu đi chơi, họ không thích dẫn ta theo, ta chỉ lặng lẽ đi theo sau họ.

Chỉ là lúc đó ta còn nhỏ, thường bị cảnh tượng kỳ lạ hấp dẫn, đi mãi đi mãi rồi lạc đường.

Nhưng ta may mắn, lạc đường nhiều lần như vậy mà không bị bọn bắt cóc bắt đi.

Sau đó các ca ca tỷ tỷ cáo trạng, ta không còn cơ hội đi chơi nữa.

Vì vậy, lúc đầu nghe tam hoàng tử nói sẽ đốt pháo hoa cho ta, trong lòng ta không khỏi mong đợi.

"Tối mai là Tết Nguyên tiêu, nếu có hứng thì tự mình đi xem đi."
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 9



28

Ta đã xem pháo hoa Tết Nguyên tiêu.

Nhưng xem mãi xem mãi, cũng chẳng có tâm trạng thưởng cảnh: "Tiền pháo hoa một đêm này có thể đủ tiền quân nhu mấy tháng."

Chúc Vân Thanh cười: "Còn thấy tiếc không?"

Ta mới ngớ người ra một lúc mới hiểu nàng đang hỏi chuyện tam hoàng tử.

"Không tiếc nữa."

Bây giờ mọi chuyện đã hoàn thành gần hết, chỉ chờ Tống Địch ký giấy hòa ly.

Vì vậy ta cũng hỏi nàng: "Đến biên cương với ta, Chúc tỷ tỷ có hối hận không?"

"Không hối hận." Nàng trả lời.

Chỉ là, chúng ta không ngờ rằng việc bắt Tống Địch ký giấy hòa ly lại khó khăn đến vậy.

Ngày ký giấy hòa ly, hắn cố gắng níu kéo lần cuối.

Liễu Thanh Thanh ở bên cạnh Tống Địch.

Tuy vậy, hắn vẫn hỏi ta: "Nếu ta để Thanh Thanh bỏ đứa bé trong bụng, từ nay về sau con của chúng ta chỉ sinh ra từ bụng nàng, nàng có thể không rời đi không?"

Liễu Thanh Thanh vô cùng kinh hãi.

Còn ta, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Hắn lại hỏi: "Từ nay về sau, mẫu thân sẽ không quản chuyện trước đây của chúng ta nữa. Khi bà ấy định nhét người vào, ta sẽ không để nàng ra mặt, tự ta sẽ từ chối.”

"Nhạc mẫu có quản chuyện con cái của nàng, ta cũng sẽ thay nàng xoay xở, ta sẽ đưa nàng đến biên cương, ở Kinh Thành cũng bên nàng thôi...

"Ta không thay lòng nữa, không gặp người khác nữa..."

Ta đáp lại hắn: "Tống Địch, đã gặp nhau thì ắt có lìa xa, hà tất phải làm khó nhau như vậy?"

Ngay ngày nhận được giấy hòa ly, ta đã tìm người chuyển đồ hồi môn về nhà riêng của Chúc Vân Thanh.

"Sao hắn đột nhiên lại trở nên si tình như vậy?" Ta hỏi Chúc Vân Thanh.

"Chỉ là thứ mà hắn chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa, đột nhiên lại không nắm giữ được nữa mà thôi."

29

Ngày hôm sau, khi nhận được giấy hòa ly, ta không về Chúc gia.

Mà đến Nam thị mua một con ngựa, lại chuẩn bị hành lý.

Đây vốn là kế hoạch ta đã định sẵn khi mới xuyên vào thân thể Chúc Vân Thanh.

Nhưng không ngờ, sau bao ngày, ta từ đơn thương độc mã chiến đấu, đã trở thành cùng Chúc Vân Thanh bàn bạc mọi chuyện.

Cuối cùng còn chuẩn bị lừa một đại tiểu thư đến biên cương.

"Cha mẹ ta chắc chắn sẽ vui lắm, nhà ta lại có thêm một nữ nhi!"

"Ừ. Giấy thông hành đã chuẩn bị xong chưa?"

Ta vốn tưởng mọi chuyện đã xong xuôi, lần này lên đường chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi cổng thành, đã bị Tống Địch chặn đường.

Hắn đột nhiên đổi ý!

"Tống Địch! Ngươi làm gì vậy?" Ta kinh hãi hét lên.

Nhưng không ngờ, hắn lại lấy ra từ trong ống tay áo một tờ giấy...

Một tờ giấy bị vo lại, rồi lại cẩn thận trải phẳng, gấp lại ngay ngắn.

Ta vô cùng quen thuộc.

Đó là tờ giấy chứng cứ ta dùng để tố cáo Tống Địch với đại hoàng tử.

Trên đó vẫn chưa viết đến thông tin quan trọng nhất.

Nhưng nét chữ đã tố cáo ta, không còn gì để chối cãi.

"Ta đã nghi ngờ tại sao ngươi lại nhất quyết muốn hòa ly với ta." Tống Địch chĩa mũi tên vào ta: "Ngươi căn bản không phải Thanh Thanh."

"Yêu nghiệt phương nào, trả Thanh Thanh lại cho ta!"

30

"Trong tình huống này, chỉ có hai cách giải quyết."

Ta âm thầm trao đổi với Chúc Vân Thanh.

Một là cá c.h.ế.t lưới rách, ta cưỡi ngựa xông thẳng lên, liều mạng khống chế Tống Địch, rời khỏi Kinh Thành.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Nhưng tỷ lệ thành công chỉ khoảng hai, ba phần.

Hai là giả vờ hòa hoãn với Tống Địch trước.

Ta khuyên nên hoãn binh trước.

Chúc Vân Thanh không nói gì, đại khái là tùy ta xử lý.

Vì vậy ta chuẩn bị cầu hòa với Tống Địch.

Nhưng ngay khoảnh khắc ta cầu hòa với Tống Địch.

Cổ họng ta như đột nhiên bị ai đó bóp chặt, tiếp theo là cơ thể ta, toàn thân cứng đờ, sắp ngã khỏi ngựa!

...

"Kiều Đồng?" Giọng ai đó vang lên bên tai ta.

"Kiều Đồng?"

Lại có người gọi ta.

Khi ta mở mắt ra thì thấy huynh trưởng đang ngồi bên cạnh ta.

Thấy ta tỉnh lại, hắn mừng rỡ đến phát khóc.

Nhìn lại, ta thấy căn phòng của ta ở biên cương.

"Muội tỉnh rồi!" Huynh trưởng thở phào nhẹ nhõm: "Muội là Kiều Đồng phải không?"

Ta là Kiều Đồng.

Ta vô thức nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, không biết Chúc Vân Thanh thế nào rồi.

Nhưng dù ta có làm thế nào, miếng ngọc bội cũng không sáng lên nữa.

31

Không được! Ta phải cứu người!

Chúc Vân Thanh không đánh lại Tống Địch nhưng ta thì đánh lại được.

Ta lật người một cái, từ trên giường nhảy xuống, định ra ngoài.

Ngoài phòng ta, một nhóm người đang bận rộn.

Hành lý được xếp thành từng thùng trên mặt đất, người hầu đang chuyển đồ ra ngoài, chuẩn bị chất lên xe ngựa.

"Đây là..." Ta hỏi cha mẹ đang giám sát bên cạnh.

"Tam hoàng tử sắp hồi kinh rồi, cha mẹ và điện hạ đang cùng nhau dọn dẹp hành lý."

"Ồ."

Ta đáp một tiếng, kéo con ngựa, nhanh chân định ra ngoài.

Ba ngày hai đêm, đủ để ta đi về một chuyến!

Nhưng không ngờ, ta vừa mới lên ngựa, đã bị cha ta kéo xuống.

"Đi đâu?"

"Đi Kinh Thành!"

Vì vậy, ánh mắt cha ta nhìn ta đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Ta lại nhìn sang tam hoàng tử, quả nhiên…

Hắn ta mang vẻ mặt "nàng ấy có ta trong lòng".

Phiền c.h.ế.t đi được!

Ta không muốn giải thích với bọn họ rằng ta muốn đi tìm người khác.

Nhưng tam hoàng tử đã lên tiếng: "Đồng Đồng, ta biết trước đây nàng từ chối ta là có nỗi khổ riêng. Nàng chờ ta, đợi ta xin chỉ dụ của phụ hoàng!"

Cha ta sa sầm mặt.

Có khùng không vậy?

Ngươi về đó có sống được hay không còn chưa biết đó!

Mau mau đối phó với đại hoàng huynh của ngươi đi!

Nhưng trên mặt, ta vẫn phải tỏ ra tôn trọng tam hoàng tử.

"Tiểu nữ tử không coi trọng điện hạ, xin cáo từ!"

Tam hoàng tử buồn bã bỏ đi.

32

Cuối cùng, ta vẫn không đi tìm Chúc Vân Thanh.

Bởi vì, miếng ngọc bội lại sáng lên.

Tiếng Chúc Vân Thanh vang lên: "Kiều Đồng muội muội đừng lo, ba ngày nữa ta sẽ đến biên cương."

Ta nói: "Được!"

Ba ngày ư! Ba ngày trôi qua như ba năm.

Ta thậm chí không còn tâm trạng đến trường bắn, cả ngày chỉ ở trong phòng, buồn bã chán nản.

Cho đến khi huynh trưởng dẫn đến một thiếu niên đẹp trai cho ta.

"Muội muội, nghe nói hắn đã ngưỡng mộ muội từ lâu, ta đưa người đến cho muội, hai người cứ trò chuyện cho vui!"

Ta liếc nhìn huynh trưởng, hỏi có phải hắn có ý đồ gì không.

"Cô nương đã chiếm thân thể muội mấy hôm trước..." Huynh ấy ngượng ngùng: "Muội có thể..."

Hứ!

Cho dù là cóc nhà ta, cũng đừng hòng mơ tưởng đến thịt thiên nga!

...

Chúc Vân Thanh đến đúng hẹn.

Ba ngày sau, ta đứng trên thành ngóng về phía xa.

Chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, một cỗ xe ngựa do ba con ngựa kéo từ xa chạy đến...

Là Chúc Vân Thanh.

Nàng thậm chí còn không biết cưỡi ngựa nên đành phải ngồi xe ngựa đến.

Nhưng không sao.

Ta sẽ dạy nàng.

Nơi đây, là một vùng đất tự do hơn.
 
Back
Top Bottom