Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 540


Ở bên kia, Phụng Hồng Bác còn chưa biết gì đang lật xem cuốn sách hỏng của nhà họ Hứa mà Bạch Ngữ Dung mang về.

Ông hai Bạch khi còn trẻ vì không học vấn không nghề nghiệp mà bị bà cụ Bạch đuổi ra khỏi nhà.

Cũng may ông Bạch cũng là ba của Bạch Văn Liên thường lén đưa tiền cho ông nên dù ông hai Bạch có bị đuổi ra khỏi nhà thì vẫn sống tốt như trước.

Nhưng nếu không có ràng buộc của nhà họ Bạch thì sẽ càng vô pháp vô thiên hơn.

Có một lần muốn đi thử lòng can đảm với đám bạn xấu say khướt, kết quả là không lâu sau khi vừa đến đó, ông hai Bạch đã tắt thở ngã xuống đất.

Đám bạn xấu đó sợ quá nên đã ba chân bốn cẳng chạy trốn.

Từ đó trở đi ông hai Bạch trở thành "ông ta".

Ông ta sống quá lâu, lâu đến mức quên tên mình nên tạm gọi là Phụng Hồng Bác.

Sống đến nỗi sớm đã biến thành một chấp niệm của Phụng Hồng Bác, vì thế ông ta đã làm hại rất nhiều người, tập hợp sức mạnh để trở thành một thứ gì đó giống như lệ quỷ.

Vốn dĩ Phụng Hồng Bác cho rằng mình đủ mạnh mẽ, trên đời không có gì có thể khiến ông ta bị thương, nhưng không ngờ lại gặp một ông già.

Ông ta bị đánh không chống đỡ nổi, cơ thể bị lệ quỷ của ông già kia nuôi dưỡng cắn nuốt, ngay cả quỷ lực tích lũy bao năm cũng bị ăn sạch.

Chỉ còn lại một chút, chỉ chờ đến bình minh nó sẽ hoàn toàn biến mất theo ánh mặt trời. Không ngờ đúng lúc đó, ông hai Bạch đến.

Đây đúng là cơ hội trời ban, sao ông ta có thể bỏ qua được?

Muốn trách chỉ có thể trách ông hai Bạch tự tìm chết.

Sau khi Phụng Hồng Bác trở thành "ông hai Bạch", có lẽ là nhờ sự may mắn của nhà họ Bạch, lại có thể khiến cho ông ta khi tình cờ có được vài trang sách còn sót lại, và "Ghi chép về luyện lô đỉnh ma quái" được đặt cùng các trang còn lại.

Đây đúng là món quà lớn tặng cho bản thân khi bị ông già kia đánh tan toàn bộ sức mạnh vào lúc đó.

Kể từ thời điểm đó, Phụng Hồng Bác vừa điều chỉnh "Ghi chép về luyện lô đỉnh ma quái" vừa nghiên cứu các trang còn lại để học cách đoạt xác.

Ông Bạch quá hiểu ông hai Bạch, để tránh bị phát hiện Phụng Hồng Bác chỉ có thể giảm bớt liên lạc. Cũng cố ý mười năm về nhà họ Bạch một lần, cướp vận may để bản thân vượt qua phùng cửu một cách suôn sẻ.

Cuối cùng để ông Bạch chịu thay mình.

Bà cụ Bạch vốn không quá hiểu ông hai Bạch, hơn nữa thân thể này có mối quan hệ chú cháu với Bạch Văn Liên, sẽ có ích lợi rất lớn cho Phụng Hồng Bác sau này, vì thế đã mượn cách nói "ở ẩn" để ở lại nhà họ Bạch.

Không ngờ cả đời chơi diều hâu, cuối cùng bị chim tước mổ mù mắt.

Cũng may là ông ta đã có chuẩn bị sẵn.

Phụng Hồng Bác không khỏi mỉm cười tự hào khi nghĩ đến điều này, nhưng khi đọc đến cuối cuốn sách của nhà họ Hứa thì nụ cười lập tức đông cứng.

... Mấy trang cuối lại bị xé mất!

Ông ta "bụp" một phát đóng quyển sách lại, cầm sách sải bước về phía căn phòng bí mật.

Vừa bước vào Bạch Ngữ Dung hai tay chống lên bàn mổ lập tức đứng lên, nhìn thấy Phùng Hồng Bác về nhanh như vậy lại càng hoảng sợ đồng thời trượt tay, đầu gối mềm nhũn ngã xuống đất lần nữa.

Bạch Ngữ Dung nhìn Phụng Hồng Bác đang đến gần cô ta, toàn thân run rẩy, lắc đầu muốn trốn thoát, nhưng ở đây quá rộng.

"Ông... Ông ba Phụng, tha cho cháu, tha cho cháu đi mà..." Trong tiềm thức Bạch Ngữ Dung muốn gọi "ông nội" như trước nhưng chưa kịp nói lại cảm thấy thẹn mà nuốt xuống đổi thành "Ông ba Phụng".

Phụng Hồng Bác không thèm để ý đến suy nghĩ linh tinh của cô ta, sải bước đến gần ném cuốn sách trong tay vào mặt Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt mất kiên nhẫn nói: "Sao lại thiếu mấy trang cuối?! Là cháu xé sao?!"

Cuốn sách đập vào mặt Bạch Ngữ Dung rồi rơi xuống ngực cô ta, Bạch Ngữ Dung bất chấp vết thương trên đầu, sửng sốt nhặt sách lên lật xem, phát hiện mấy trang cuối quả nhiên đã bị xé, mở to mắt hoảng sợ nhìn Phụng Hồng Bác: "Không phải, không phải cháu, không phải cháu làm."

Dừng một chút lại nói thêm: "Trước đó... Trước đó cháu cầm trên tay vẫn còn nguyên mà. Cháu... Sau khi cháu lấy được từ mẹ đã cầm thẳng về đây đưa ông!"

"Ồ?" Phụng Hồng Bác nghe Bạch Ngữ Dung nói thì nheo mắt nhìn chằm chằm cô ta: "Ý cháu là... Cháu xem những trang sau rồi sao?"

Ánh mắt Bạch Ngữ Dung và ông ta chạm nhau, sau khi nghe những lời này của Phụng Hồng Bác thì lập tức sáng lên.

Phụng Hồng Bác tóm được, thỏa mãn gật đầu, cúi xuống túm tóc Bạch Ngữ Dung, mặc kệ tiếng kêu thảm thiết của cô ta kéo cô ta lại gần mình, cười toe toét, cơ thể Bạch Ngữ Dung không ngừng run rẩy, nhìn mình sợ hãi mà nói: "Ngữ Dung à... Cháu đúng là rất hữu dụng."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 541


Nói xong ông ta buông tay, mặc cho Bạch Ngữ Dung lại ngã xuống đất, sau đó nói với giọng trịch thượng nhìn xuống lạnh nhạt nói: "Vốn dĩ cháu không có cơ hội rời khỏi đây một lần nữa, nhưng bây giờ thì khác, cháu đã có chút giá trị mới rồi."

Ông ta vừa nói lời này, Bạch Ngữ Dung bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phụng Hồng Bác đôi mắt sáng rực.

Phụng Hồng Bác thấy thế cười gằn nói tiếp: "Đi theo ông."

Nói xong, mặc kệ Bạch Ngữ Dung có theo kịp không đã xoay người bước thẳng ra ngoài.

Đây là cơ hội duy nhất của cô ta!

Có lẽ là ý chí sinh tồn, hoặc là muốn thoát khỏi căn phòng có vẻ sạch sẽ nhưng lại nồng nặc mùi máu này. Tóm lại Bạch Ngữ Dung vừa phải dựa vào bàn mổ mới có thể đứng lên lại nhanh chóng đứng dậy loạng choạng đuổi theo Phụng Hồng Bác.

Nhưng Phụng Hồng Bác vừa đi ra, quản gia đã gõ cửa đi vào.

Bạch Ngữ Dung đang khoe thân không ngờ trong thư phòng ngoài Phùng Hồng Bác còn có người khác, cô ta sợ hãi hét lên rồi lập tức ngồi xổm xuống sau ghế, hy vọng có thể che chắn một chút cho mình.

Nhưng mà quản gia cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ khép mắt cúi người với Phụng Hồng Bác: "Ông ba, ông gọi tôi."

"Ừ." Phụng Hồng Bác trả lời vừa lật xem cuốn sách của nhà họ Hứa, chỉ vào Bạch Ngữ Dung và nói: "Chăm sóc cho tốt."

"Đã rõ." Quản gia trả lời xong mới nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, mặt không thay đổi lạnh nhạt nói: "Cô Ngữ Dung, mời."

"Tôi..." Bạch Ngữ Dung ấp úng, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải cầu cứu Phụng Hồng Bác vừa mới bạo hành mình: "Ông, ông ba, có thể cho cháu một bộ quần áo được không..."

Lời này vừa nói ra, Phụng Hồng Bác chưa kịp nói gì thì quản gia đã lên tiếng trước.

"Cô Ngữ Dung." Giọng nói ông ta rất bình tĩnh thậm chí bình tĩnh đến mức lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn.

Đến khi Bạch Ngữ Dung nhìn về phía ông ta lần nữa thì mới nói tiếp: "Cô yên tâm, cho dù cô thế này đi loanh quanh trong nhà họ Phụng thì cũng sẽ không có ai nhìn cô lần hai đâu."

Dừng một chút, quản gia lại làm ra tư thế "mời" nói: "Xin đừng lãng phí thời gian của ông ba, thưa cô Ngữ Dung."

Bạch Ngữ Dung ngơ ngác, xấu hổ và giận dữ không thôi.

Cô ta nhìn Phụng Hồng Bác thì phát hiện Phụng Hồng Bác vẫn đang chăm chú nghiên cứu cuốn sách đó, tựa hồ không hề nghe thấy cuộc đối thoại giữa mình và quản gia, lúc này cô ta mới cắn môi, hai tay ôm ngực từ từ đứng dậy.

Cúi đầu, che tầm mắt bằng mái tóc dài buông xõa hai bên. Hy vọng rằng bằng cách tự lừa dối mình, có thể làm cho bản thân... bớt nhục nhã hơn.

Khi cô ta theo quản gia ra khỏi phòng đọc sách, đi dọc hành lang dài về phía căn phòng dưới sự dẫn đường của ông ta.

Bạch Ngữ Dung mở to hai mắt, có thể rõ ràng cảm giác được trong lòng có thứ gì đó đang dần dần sụp đổ.

Ngay cả sau khi quản gia dẫn cô ta vào phòng ngủ, cô ta vẫn còn ngơ ngác.

Cứ như vậy ôm lấy bản thân, rụt cổ lại cúi đầu.

Giọng nói lạnh lùng của quản gia vang lên ngoài cửa: "Cô nghỉ ngơi cho tốt nhé! Cô Ngữ Dung, lát nữa sẽ có người mang thức ăn đến cho cô. À, từ hôm nay trở đi, khi cô ra vào sẽ có hai vệ sĩ của nhà họ Phụng đi theo."

Quản gia dừng một chút, sau đó lạnh lùng cười nói: "Sau này, hai người họ sẽ thường xuyên nhắc nhở cô, những nơi nào có thể đi, những nơi nào... Không thể đi!"

Nói xong quản gia đóng cửa đi ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, Bạch Ngữ Dung luôn đứng đó cúi đầu.

Mãi cho đến khi chỉ còn lại mình cô ta trong phòng, xung quanh trở nên yên tĩnh, Bạch Ngữ Dung dường như mới dần tỉnh táo lại, bắt đầu run nhẹ càng ngày càng run rẩy dữ dội hơn. Thậm chí không thể đứng vững từ từ ngồi xổm xuống đất.

Cô ta ôm lấy mình, cơn đau dường như không thể kìm nén được phát ra từ sâu trong cổ họng. Nằm trên mặt đất khóc một lúc, cô ta mới từ từ đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Bạch Ngữ Dung tạt nước lên rửa mặt, ngay lúc cô ta đang định quay người đi về phía phòng tắm, cơ thể cô ta đột nhiên cứng đờ sau khi nhìn qua gương, đôi mắt từ từ mở to, quay lại nhìn gương.

Ở độ tuổi mười tám mười chín, làn da lẽ ra phải ở trạng thái tốt nhất, nhưng bây giờ... Bạch Ngữ Dung nhìn chằm chằm vào mình trong gương, đôi bàn tay run rẩy chậm rãi chạm vào khóe mắt, sau khi xác nhận đó là nếp nhăn, Bạch Ngữ Dung "A..." lên một tiếng.

Cố gắng lau đi nhưng không chỉ ở khóe mắt, nếu nhìn kỹ còn có những nếp nhăn mờ nhạt quanh miệng cô ta!

Điều này khiến cả cơ thể Bạch Ngữ Dung run rẩy.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 542


Cô ta chẳng có gì cả, lẽ nào ngay cả vẻ ngoài duy nhất cũng mất luôn ư?!

"... Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?!" Bạch Ngữ Dung nhìn bản thân già hơn mười tuổi trong gương, khóc nức nở gào to với bản thân trong gương.

Gào thét nửa chừng đột nhiên nhớ tới lời vừa rồi của Phụng Hồng Bác...

“Cháu đúng là rất hữu dụng.”

"... Hữu dụng." Bạch Ngữ Dung lẩm bẩm câu nói đó, sau đó lại nhìn mình trong gương, tựa hồ cuối cùng cũng đoán được ý nghĩa thực sự của những lời này.

Chẳng trách, chẳng trách sau khi cô ta học được "Ghi chép về người con gái xinh đẹp" lại không thể luyện ra được bất kỳ loại tiên dược nào.

Chẳng trách...

Sau khi quản gia thu xếp ổn thỏa cho Bạch Ngữ Dung, thì vòng về tìm Phụng Hồng Bác.

Tình cờ nhìn thấy Phụng Hồng Bác mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, vẻ ngoài tràn đầy năng lượng của ông ta hoàn toàn khác với dáng vẻ đẫm máu khi nãy.

"Ông ba."

"Ừ, đã thu xếp ổn thỏa cho Bạch Ngữ Dung chưa?" Phụng Hồng Bác vừa bước ra ngoài vừa hỏi.

Quản gia đi theo sau ông ta gật đầu: "Đã giải quyết xong, ông ba yên tâm. Bây giờ ông muốn đến Hội đấu giá sao?"

"Ừ." Phụng Hồng Bác gật đầu, vừa định nói thêm gì nữa thì thấy vệ sĩ của nhà họ Phụng đến gần tạm thời không nói nữa nhìn người vừa đến cùng quản gia.

"Ông ba." Đối phương cúi đầu với hai người Phụng Hồng Bác.

"Có tin tức của Đan Hồng cấp hai rồi?!" Hai mắt Phụng Hồng Bác sáng rỡ, nhìn vệ sĩ hỏi.

Vệ sĩ lắc đầu, Phụng Hồng Bác thấy vậy thì khuôn mặt lập tức u ám, nhìn anh ta chằm chằm: "Vậy cậu về làm gì? Sao không thừa dịp đêm nay ra tay như đã nói đi?!"

Nhỡ Mễ Ông Thanh đút đan dược cho Mễ Nghĩa Văn hoặc Mễ Nhã thì đã trễ rồi.

Vệ sĩ cười khổ, dưới áp lực vội vàng giải thích sự việc: "Ông ba, Mễ Nhã đã b*p ch*t Mễ Nghĩa Văn, khi bắt Mễ Ông Thành làm con tin thì không cẩn thận ngã xuống lầu chết rồi."

"Chết rồi?!" Phụng Hồng Bác sửng sốt, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta.

Nhưng những người này có chết hay không cũng không liên quan gì đến ông ta, sau khi tỉnh táo lại, ông ta lập tức hỏi: "Đan Hồng cấp hai thì sao? Đan Hồng cấp hai ở đâu?! Trong tay Mễ Ông Thành à?"

"Không phải." Vệ sĩ bị Phụng Hồng Bác túm lấy cổ áo lắc lắc, nhanh chóng nói rõ ràng: "Có thuộc hạ nhìn thấy Tô Tái Tái đã nhặt lên."

Nghe thấy lời này, Phụng Hồng Bác hơi mất tập trung, buông vệ sĩ ra lẩm bẩm: "Tô Tái Tái, lại là con nhỏ Tô Tái Tái đó!"

"Còn một chuyện nữa." Vệ sĩ sờ sờ cổ họng nói: "Tôi nghe nói... hình như phó viện trưởng Quách đã tỉnh lại."

Phụng Hồng Bác quay phắt qua nhìn vệ sĩ, trợn to mắt: "Cái! Gì?!"

Sao ông ta tỉnh lại được?

"Nhanh!" Phụng Hồng Bác không đi đấu giá nữa mà xoay người đi về, vừa đi vừa nghiêm nghị nói với quản gia và vệ sĩ: "Lập tức bố trí người xử lý Quách Thành. Khiến ông ta..."

Phụng Hồng Bác đưa tay ra bóp răng rắc: "... Vĩnh viễn không nói được."

Ông ta sắp phải phùng cửu, cơ thể Phụng Cảnh cũng gần như đã sẵn sàng.

Không được phép xảy ra rủi ro vào thời điểm này!

"Rõ!" Quản gia nghe xong lập tức gật đầu: "Tôi sẽ cho người xử lý ngay."

Nói xong nháy mắt với vệ sĩ rồi cả hai vội vàng rời đi.

Phụng Hồng Bác đợi hai người rời đi, nghĩ đến Phụng Cảnh thì lập tức quay người đi về phía phòng ngủ của cậu bé.

Vừa đi vào, vệ sĩ ở hai bên cửa lập tức gọi một tiếng "Ông ba" rồi chủ động mở cửa cho Phụng Hồng Bác vào.

Hoàn toàn khác với thái độ của Bạch Ngữ Dung lúc mới đến.

Đợi sau khi Phụng Hồng Bác đi vào, vệ sĩ lại nhanh chân nhẹ tay đóng cửa lại.

Sau khi Phụng Hồng Bác vào phòng Phụng Cảnh, tìm kiếm một lúc rồi đứng trước tủ quần áo.

Mỉm cười từ từ kéo ra, dùng giọng yêu thương nói: "Phụng Cảnh bé nhỏ của ông lại trốn ở đâu rồi...?"

Khi cánh cửa tủ được mở ra, Phụng Cảnh dần dần hiện ra đang ngồi bên trong, ôm một con gấu bông với khuôn mặt vô cảm và đôi mắt trống rỗng.

Đứa trẻ vốn nghịch ngợm đến mức được gọi là nhóc nghịch ngợm, giờ đây lại giống một con búp bê xinh đẹp không có linh hồn mà chỉ có thân xác.

Nhưng Phụng Hồng Bác dường như không nhận thấy sự kỳ lạ của Phụng Cảnh, hoặc có lẽ ông ta đã sớm biết sự kỳ lạ của Phụng Cảnh.

Ông ta "Ôi?" lên một tiếng rồi khom lưng bế cậu bé ra.

Vừa ôm vừa nói: "Sao cháu lại ngủ ở đây vậy? Ông ba đưa cháu lên giường ngủ được không nào?"

Đang định quay người lại thì chợt nhận ra có một chút lực cản, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy vẻ mặt của Phụng Cảnh, ánh mắt trống rỗng nhưng tay lại kiên quyết giữ chặt cửa tủ không buông ra.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 543


"Hả?" Phụng Hồng Bác nhướng mày, sau khi quan sát kỹ lại Phụng Cảnh thì gật đầu hài lòng: "Đúng là vật chứa tốt, vậy mà còn giữ được một chút ý thức, không tệ không tệ. Nhưng mà..."

Vừa nói Phụng Hồng Bác vừa đặt Phụng Cảnh xuống đất, với một nụ cười kỳ lạ trên môi lấy ra một cây kim bạc và nói với cậu bé: "Nếu không loại bỏ tất cả những suy nghĩ còn sót lại của cháu, sau này ông sẽ gặp rắc rối mất."

Cây kim bạc mảnh khảnh hiện rõ trong mắt Phụng Cảnh, mặc dù Phụng Hồng Bác cầm châm hướng về phía đầu mình, khuôn mặt của cậu nhóc vẫn không có biểu cảm gì, giống như một con búp bê.

Nhưng trong đôi mắt không chớp lại có những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhỏ xuống sợi dây thu hồn cậu bé trên tay ông ta.

Ngoài cửa, ở nơi mà vệ sĩ không chú ý, bà Phụng - Bối Trân lén lê cơ thể ốm yếu của mình ra ngoài, đột nhiên cảm thấy đau nhức ở thái dương như thể có thần giao cách cảm.

Đôi mắt của bà ấy tối sầm, choáng váng một lúc mới ổn định được bản thân mà không ngất xỉu và ngã xuống đất.

"Tiểu Cảnh..." Bối Trân che miệng nức nở.

Bà ấy chưa bao giờ là kẻ ngốc, nhưng mà lại bị Phụng Hồng Bác lừa dối nhiều năm như vậy.

Nếu bà ấy vẫn không hiểu tại sao mình lại rơi vào trạng thái này, vậy thì bà ấy đúng là đã sống uổng phí ngần ấy năm rồi!

Nhưng... phải làm gì mới được đây?

Bà ấy có thể làm gì bây giờ?

Bối Trân c*n m** d***, đến khi đôi môi trắng bệch rỉ ra một vệt máu, sau đó bà ấy đột nhiên mở mắt ra, như nghĩ ra điều gì, quay người bám vào tường đi về hướng ngược lại.

Có lẽ... Có lẽ nhà họ Chung...

Tiểu Cảnh, con nhất định phải đợi mẹ!

Đấu giá của Hội Huyền Học sẽ bắt đầu trực tuyến lúc tám giờ, kéo dài hai tiếng.

Sau khi nhóm Tô Tái Tái ăn tối xong thì Thẩm An lái xe đến đón, tận dụng thời gian trên đường đi để giải thích việc sắp xếp của hội đấu giá Huyền học cho Ôn Liễu, cô và cả Đại Vi.

Hội đấu giá thường được chia ra ba giai đoạn sáng trưa tối, mỗi giai đoạn nội dung đấu giá sẽ khác nhau.

Đồ trang sức bằng ngọc, bùa, dược liệu,... sẽ được sắp xếp vào hai buổi sáng và buổi chiều.

Những thứ được bố trí vào ban đêm đa số là đồ hiếm, hoặc chủ yếu là đồ độc ác tàn nhẫn.

Ví dụ như hai thanh kiếm mà họ muốn xem lần này được đồn đại là vũ khí giết người, hơn nữa nó được tìm thấy vào đêm khuya, vừa chui từ đất lên đã làm người khác đổ máu, cho nên được đưa ra đấu giá vào ban đêm.

Đại Vi gật đầu: "Thì ra là vậy."

Dừng một chút lại tò mò nói: "Có ai bán đấu giá hạt ngọc quỷ không? Hay là mấy món đồ của quỷ ấy."

"Cái này à..." Ôn Liễu cười trêu chọc Đại Vi: "Em nghĩ ai cũng có thể lấy được hạt ngọc quỷ dễ dàng giống Tiểu Tái à? Về phần đấu giá quỷ... Lúc đầu cũng có xuất hiện lác đác, nhưng cũng giống như hạt ngọc quỷ chỉ có thể gặp không thể cầu, cho nên dù có cũng chỉ là những mảnh của hạt ngọc quỷ, hoặc là quỷ khí."

Khi Ôn Liễu nói lời này chuỗi hạt ngọc đen trên tay Tô Tái Tái va chạm vào nhau phát ra tiếng động.

Chúng run rẩy.

... Đáng sợ thật, ngay cả quỷ mà mấy người này cũng không tha!

Đúng là ma quỷ hơn cả quỷ!

Tô Tái Tái nhịn cười, đưa tay chạm vào hạt ngọc đen trên tay.

Trấn an bọn lệ quỷ xong thì xe cũng đã đến địa điểm Hội đấu giá.

Còn khoảng nửa tiếng nữa thì bắt đầu, với cả ba người Nghiêm Thanh vẫn chưa đến, nhóm Tô Tái Tái đành đợi ở khu vực sảnh chờ.

Nhưng vừa ngồi xuống đã có người nhận ra Tô Tái Tái, không ngừng tìm cơ hội để tiến tới chào cô một cách kính trọng hoặc nịnh nọt, nói chung là đủ thứ trò khác nhau.

Nhưng quá nhiều lần như vậy Tô Tái Tái cảm thấy không chống đỡ được nữa.

Dứt khoát nhân lúc Đại Vi muốn đi vệ sinh đạ chủ động nói phải đi cùng cô ấy, bây giờ mới tạm thời tránh xa những người cực kỳ nhiệt tình muốn kết bạn với cô.

Hai người dắt tay nhau đi một lúc, Đại Vi lợi dụng lúc quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện vẫn còn rất nhiều người dõi mắt nhìn theo, cô ấy vội vàng ghé vào tai Tô Tái Tái: "Tiểu Tái, xem ra chúng ta phải chờ trong nhà vệ sinh một lúc rồi."

Nếu không với tình trạng bây giờ, Tô Tái Tái vừa ra chắc chắn lại bị đủ loại người vây quanh mất.

Tô Tái Tái mỉm cười nhìn thấy nhà vệ sinh ngay trước mặt lập tức giục Đại Vi nói: "Chị đi đi, em đợi chị ở ngoài này."

Nói xong thì chỉ về phía trước.

Phía trước là một hành lang dài, có một hành lang khác phân nhánh ở giữa tạo thành hình chữ T chỗ đó cũng là khu vực chờ, vắng vẻ hơn nhiều so với sảnh trước.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 544


Đại Vi gật đầu với Tô Tái Tái, tạm thời tách nhau ra.

Mà Tô Tái Tái cũng đi về phía khu vực chờ, vừa đi vừa xem qua những bức tranh trang trí trên tường.

Vẫn chưa để ý đến Lão Trương vừa nhìn thấy cô đã lập tức lách người chạy trốn.

Sau khi xác nhận Tô Tái Tái chưa để ý đến mình thì mới lén lút đi ra ngoài, nhân cơ hội lẳng lặng lẻn đi từ bên kia.

Đi được một đoạn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Chung Trần Thuận.

Trong lúc chờ kết nối cuộc gọi, ông ta hưng phấn đến mức chống nạnh.

Tốt quá rồi, vốn ông ta còn đang hết đường xoay xở không biết tìm đâu ra tin tức của Tô Tái Tái, bây giờ chẳng phải tự đưa mình tới cửa rồi sao?

Chắc chắn trời cũng giúp ông ta.

Lão Trương vô cùng hưng phấn, nhưng cười làm kéo căng vết sưng trên mắt nên không nhịn được kêu "Ui" một tiếng rồi đưa tay ra chạm nhẹ vào băng gạc.

Dù đã rất cẩn thận nhưng chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến thái dương đau nhói.

Sau khi rời khỏi nhà cũ nhà họ Bạch, Lão Trương chuẩn bị đến bệnh viện nhưng xe mới đi được nửa đường vết sưng đã đỡ hơn nhiều cho nên Lão Trương cũng không bận tâm nhiều, chỉ tìm một phòng khám nhỏ trả mười nhân dân tệ, bôi một ít thuốc mỡ dán băng gạc lên thế là xong.

Thật kỳ lạ rốt, cuộc ông ta bị con gì chích vậy.

Lão Trương buông tay xuống, đến bây giờ vẫn nghĩ mãi không ra.

Đúng lúc đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng kết nối, giọng nói rất thiếu kiên nhẫn của Chung Trần Thuận vang lên.

“Họ Trương kia, tốt nhất là ông có chuyện cần nói!” Chung Trần Thuận đã đến hội đấu giá được một lúc, nhưng bây giờ anh ta đang ở bãi đỗ xe.

Hơi thở của anh ta rõ ràng là không ổn định khi anh ta nghiến răng mắng Lão Trương, không chỉ vậy còn có thể nghe thấy một giọng nữ yêu kiều bên cạnh.

Lão Trương lập tức hiểu ra "Ồ" lên rồi vội vàng cúi đầu với phía bên kia điện thoại liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi giám đốc Chung, làm phiền "cuộc vui" của anh rồi. Tôi cũng chỉ sốt ruột việc anh giao cho tôi hôm nay nên vừa có tin tức của con bé đó là tôi gọi cho anh ngay này."

“Hả?” Chung Trần Thuận nghe xong lập tức nhớ tới khuôn mặt Tô Tái Tái, đẩy người phụ nữ lại đang muốn quấn lên. Khá ngạc nhiên: “Được đó, khá lắm Lão Trương, nhanh vậy đã tìm được người rồi? Ở đâu?"

"Ngay tại buổi đấu giá này luôn." Lão Trương thấy Chung Trần Thuận không tức giận thì vội trả lời.

“Được, bây giờ tôi tới ngay.” Chung Trần Thuận vừa nói xong đã cúp máy ngay mà không đợi Lão Trương nói thêm gì.

Lão Trương sửng sốt một chút, quay đầu nhìn điện thoại đã cúp máy, cười "khà khà" hai tiếng, sau đó khập khiễng trốn sang một bên, giúp Chung Trần Thuận theo dõi động thái của Tô Tái Tái.

Tránh để lát nữa người ta tới thì Tô Tái Tái lại biến mất tăm.

---

Tô Tái Tái ngồi trên ghế sô pha cúi đầu xem điện thoại.

Hơi ngước mắt lên nhưng lại không nhúc nhích.

Ngay sau đó giọng của Chung Trần Thuận vang lên...

"Ồ, là cô à? Đúng là trùng hợp, lại gặp nhau nữa rồi."

Lúc này Tô Tái Tái mới từ từ ngẩng đầu nhìn Chung Trần Thuận, lại nhìn ra Lão Trương ở phía sau, thấy mắt ông ta phải dán băng gạc, hơi nhướng mày như thể nhận ra điều gì đó, sau đó lại dời mắt về phía Chung Trần Thuận: "Có chuyện gì?"

"Ồ, không có gì. Chỉ là cảm thấy hôm trước lúc gặp mặt nhau đã xảy ra một chút hiểu lầm với cô, bây giờ gặp lại muốn giải thích với cô vài lời, nhân tiện xin lỗi."

Chung Trần Thuận vừa nói vừa nhìn về phía Lão Trương.

Lão Trương đứng ở phía sau mấy bước nghe vậy, sửng sốt một lát mới hiểu được ý của Chung Trần Thuận, lập tức chắp tay cúi người từ từ đi tới trước mặt Tô Tái Tái, liên tục nói: "Đúng đúng đúng, là tới đây để xin lỗi cô. Chuyện trước đó thật sự xin lỗi, mong cô tha thứ. Chỉ là không biết..."

Lão Trương dừng một chút, mỉm cười nhìn Tô Tái Tái sau đó nói: "Cô đây họ gì? Tên gì?"

Tô Tái Tái không trả lời chỉ lẳng lặng nhìn ông ta.

Ngay lúc da đầu Lão Trương tê dại thì nghe cô lên tiếng: "Tôi thấy ông bị chích hình như vẫn chưa học được bài học gì nhỉ? Sao nào? Do tôi ra tay quá nhẹ, nên chích mù mắt mới khiến ông học được cách cư xử đúng mực hơn à?"

Lời này vừa thốt ra, toàn bộ lông tơ trên người Lão Trương lập tức dựng đứng cả hết lên, ông ta trừng to mắt nhìn Tô Tái Tái: "Cô, cô...?!" Một lúc sao mới thận trọng sợ sệt hỏi nửa câu sau: "Cô là ai?"

"Là ai không quan trọng." Tô Tái Tái hơi cụp mắt xuống, không buồn nhìn ông ta và Chung Trần Thuận, tùy ý lướt điện thoại nói: "Dù sao đi nữa, nếu không muốn trở thành thầy phong thủy mù thì dẫn theo tên này cút nhanh đi."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 545


Chung Trần Thuận nghe vậy khuôn mặt đang tươi cười của anh ta lập tức u ám.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười độc ác, xông thẳng về phía Tô Tái Tái.

Lão Trương thấy vậy mở to mắt hét: "Đừng..."

Ngay sau đó đã thấy Tô Tái Tái hơi ngả người về phía sau, nhấc chân lên, hơi xoay người ngồi nghiêng trên ghế.

Sau khi gác chân lên tay vịn, cười tủm tỉm nhìn Chung Trần Thuận vồ hụt, lướt qua trước mặt mình đâm thẳng xuống cái nĩa phía dưới.

Tiếng kêu đau đớn và tiếng quần áo bị xé rách đồng thời vang lên, khiến Tô Tái Tái cúi đầu nhìn Chung Trần Thuận sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, nhíu mày: "Ẩy? Các hạ đang làm cái mịe gì đấy?"

"Cô...!" Chung Trần Thuận ngẩng phắt đầu lên, dùng ánh mắt hung ác trừng thẳng về phía Tô Tái Tái: "Con đ..."

Chung Trần Thuận vừa mới lên tiếng đã bị Tô Tái Tái tát vào mặt một cái "Bốp!" khiến anh ta muốn lệch mặt.

"Tôi nhắc nhở anh. Nói sai lời, đắc tội sai người sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng đấy." Tô Tái Tái lắc nhẹ tay phải, thờ ơ nói.

Dừng một chút ngẩng đầu nhìn về phía Lão Trương còn đang ngẩn ngơ đứng ở bên cạnh: "Mau xách anh ta ra ngoài rồi vá quần đi."

Tô Tái Tái nói thêm với Chung Trần Thuận: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn mặc quần rách đáy vậy."

Chung Trần Thuận bị tát cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo lại, vẻ mặt tái nhợt quay đầu lại trừng mắt nhìn Tô Tái Tái thêm lần nữa, nhưng chưa kịp nói thành lời, anh ta đã phải câm miệng dưới bàn tay phải đang giơ lên của Tô Tái Tái.

Sau khi nghĩ một hồi thì thành: "Cô chờ đó!"

Nói xong, anh ta được Lão Trương đỡ lấy, sắc mặt khó coi thậm chí đứng lên cũng khó khăn.

Tô Tái Tái vẫy tay tạm biệt, ánh mắt hơi động rồi lại ngước mắt lên với vẻ mặt "quan tâm": "Đến bệnh viện cấp cứu đi nhé~"

Chung Trần Thuận nghe xong lại trừng Tô Tái Tái một cách dữ tợn, anh ta "Hừ!" một tiếng rồi được Lão Trương giúp đỡ ra ngoài.

Bước chân nhìn qua hơi kỳ lạ.

Trên đường đi tình cờ gặp Đại Vi đang tìm Tô Tái Tái.

"Chung Trần Thuận?! Sao anh lại ở đây?" Đại Vi dừng lại, cau mày nhìn Chung Trần Thuận.

Chung Trần Thuận nhìn thấy mới nhận ra là Đại Vi: "Ra là cô."

Dừng một chút dường như hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn Tô Tái Tái, lại quay đầu nhìn Đại Vi rồi cười lạnh: "Cô ta là bạn của cô à?"

Lời vừa nói lập tức khiến sắc mặt Đại Vi trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Chung Trần Thuận: "Anh muốn làm gì?"

Chung Trần Thuận nghe cô ấy nói vậy sao có thể không hiểu, cười khẩy gật đầu hét lên với Lão Trương đang đỡ mình: "Đi!"

Nhanh chóng rời đi.

Dù không nói một lời nào nhưng vẻ mặt và dáng vẻ của anh ta đều chứa ẩn ý: "Tôi sẽ quay lại."

Đại Vi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chung Trần Thuận, cho đến khi Tô Tái Tái đứng dậy đi đến bên cạnh cô ấy đưa tay vẫy vẫy cô ấy mới hoàn hồn, hét lên "Tiểu Tái" rồi quay đầu nhìn cô.

“Lưu luyến không rời thế à? Không sao đâu, người vẫn chưa đi xa, với cả anh ta bây giờ đi lại cũng khá bất tiện. Chúng ta đi theo trùm bao tải anh ta đánh một trận đi." Tô Tái Tái nói đùa.

Dừng một chút lại nói thêm: "Đánh xong thì về vừa đúng giờ."

Những lời này khiến Đại Vi vừa buồn cười vừa lo lắng. Cuối cùng giậm chân kêu "Ơ kìa", hờn dỗi trừng Tô Tái Tái hỏi: "Tiểu Tái em lại đùa nữa rồi."

"Rõ ràng em rất nghiêm túc luôn ấy." Tô Tái Tái oan ức.

Đại Vi nghe xong thì vội xua tay, như muốn nói "Không nghe em nói bừa", rồi hơi nghiêm nghị nhìn Tô Tái Tái nói: "Tiểu Tái, cái tên Chung Trần Thuận đó không phải người tốt, lần sau không cần khách sáo với anh ta."

"Ừm, được. Em đã nhớ rồi đàn chị Đại." Tô Tái Tái gật đầu trả lời.

"Đi thôi, có lẽ nhóm thầy Nghiêm cũng đến rồi." Đại Vi kéo cánh tay Tô Tái Tái, mỉm cười nói chuyện rồi cùng cô đi đến sảnh chính.

Tô Tái Tái để mặc cô ấy kéo mình.

Nhưng được nửa chừng lại quay đầu hỏi một câu nửa thật nửa giả: "Thật sự không đi trùm bao tải anh ta à?"

Bây giờ gật đầu vẫn còn kịp đấy.

Đại Vi nghe xong lại giận dỗi giậm chân.

Khi hai người trở lại sảnh chính, nhìn về phía nhóm Ôn Liễu, quả nhiên thấy ba người Nghiêm Thanh.

Nhưng ngoài bọn họ không ngờ còn có Ngô Lục Lục và Viên Tuế.

Ngô Lục Lục vốn đang nói chuyện với Chu Phổ, vô tình nhìn thấy Tô Tái Tái lập tức vẫy tay chào cô.

Tô Tái Tái thấy ông ấy thì cũng nâng cằm, sau khi đến gần thì gọi nhóm Nghiêm Thanh đầu tiên, sau đó mới nhìn về phía Ngô Lục Lục nói: "Đại sư Ngô, vừa rồi tôi còn thắc mắc sao lại không thấy ông đâu."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 546


Ngô Lục Lục nghe vậy thì "Haiz" một tiếng chỉ về phía Viên Tuế bên cạnh nói: "Còn không phải tại Tiểu Tuế sao, phải đợi em ấy nửa ngày đây."

Hai má Viên Tuế đỏ bừng, ngượng ngùng xin lỗi: "Xin lỗi thầy, lần sau em sẽ chú ý."

Chưa kịp nói xong Ngô Lục Lục đã giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy nói: "Em đó, quá nhút nhát dễ xấu hổ, cái này em phải học hỏi thêm mấy cô bạn một chút mới được. Thầy cũng không trách em, không những không trách em, thậm chí còn rất vui vẻ nữa."

Nói tới đây vừa cười vừa nhìn Viên Tuế nói: "Con bé ngốc."

Khiến Viên Tuế sửng sốt ngơ ngác nhìn Ngô Lục Lục "Hả?" một tiếng.

Đại Vi lập tức nắm lấy cánh tay Viên Tuế, tựa cằm lên vai cô ấy, nhìn cô ấy rồi lại nhìn Ngô Lục Lục, cười hì hì nói: "Thầy Ngô, chuyện gì khiến cho thầy vui thế này ạ? Nói cho chúng em nghe với."

Nói đến chuyện này Ngô Lục Lục không kiềm được chắp tay, kiêu ngạo hất cằm.

"Bạn nãy Viên Tuế vẽ được một lá bùa khá tốt."

Sau khi mọi người "Ồ?" lên khi nghe chuyện này đều dồn dập nói chúc mừng Viên Tuế.

Khuôn mặt Viên Tuế càng đỏ hơn, nhưng chính nụ cười của Đại Vi ở bên cạnh nhắc nhở mới khiến cô nhớ phải nói "Cảm ơn" mọi người.

Vẻ mặt ngượng ngùng đó khiến Ngô Lục Lục không khỏi lắc đầu.

Nó khá giống với việc "Tôi một đời đi lừa gạt khắp nơi, sao lại có một đệ tử nhút nhát như vậy chứ?"

Khiến người ở bên cạnh trông vào rất hạnh phúc.

Sau khi mọi người cười xong, Ngô Lục Lục nói với Tô Tái Tái: "Tiểu hữu, ngày mai cô có thể đánh giá giúp được không?"

"Được." Tô Tái Tái gật đầu, cười với Viên Tuế và nói: "Ngay mai tôi tới Phù Lục Viện tìm hai người nhé!?"

Viên Tuế rất vui gật đầu liên tục. Lần này không cần Đại Vi nhắc nhở lập tức vội vàng cảm ơn Tô Tái Tái.

Chủ đề đến đây kết thúc, Đại Vi dường như nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu nhìn Khúc Nhiên vừa định nói gì đó thì tiếng "cô Tô" vang lên bên cạnh đã cắt ngang lời của cô ấy.

Giống như những người khác, cùng quay đầu nhìn theo Tô Tái Tái.

Khi nhìn thấy mấy cái huy chương màu xanh vàng kim của đối phương thì không khỏi kinh ngạc.

... Là thành viên cao cấp của Hội Huyền Học.

"Xin chào." Tô Tái Tái nhìn đối phương rồi gật đầu.

Người đó vội vàng cúi người lên tiếng: "Cô Tô, rất xin lỗi, vừa rồi không nhận ra cô có ở đây, mời mọi người theo tôi."

Nói xong anh ta làm động tác "Mời".

Tô Tái Tái đương nhiên hiểu ý của đối phương, điều này có nghĩa là họ không cần phải đợi đến tám giờ như những người khác mà có thể vào sân sớm.

"Tôi nghe bạn nói Hội đấu giá của các anh có quy định rất nghiêm, làm thế này có vi phạm quy định của các anh không?"

Tô Tái Tái nói rồi dừng một chút lại cười nói: "Nếu không tiện thì chúng tôi đợi ở đây đến tám giờ cũng không sao."

Cô vừa nói xong người đó lại cúi người, mang theo chút cảm xúc "sợ hãi": "Cô Tô là Luyện đan sư luyện ra Đan Hồng cấp hai nên chắc chắn có thể đưa bạn bè của mình vào địa điểm trước, không vi phạm quy định, là cô khiêm tốn thôi."

Sau khi nói xong người đó lại làm động tác "Mời" và nói: "Cô Tô, băng ghế cho cô đã chuẩn bị xong."

Tô Tái Tái nghe vậy quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thanh và Chu Phổ, hỏi thử một câu: "Thầy thấy sao ạ?"

Sau khi nhóm Nghiêm Thanh gật đầu thì mới nhìn về phía người đó cười nói: "Vậy làm phiền cậu nhé."

"Không phiền, không phiền. Vô cùng vinh hạnh."

Tất nhiên Ngô Lục Lục và Viên Tuế cũng đi cùng họ.

Trong khi những người của Hội Huyền Học đưa họ lên thang máy, thì Ngô Lục Lục lại nhìn Tô Tái Tái vô cùng cảm khái nói: "Tiểu hữu, không ngờ chúng ta thực sự có thể vào đây bằng cách “quét mặt” đấy."

Giọng nói ông ấy đầy ý "Chưa bao giờ nghĩ tới".

Tô Tái Tái được Ngô Lục Lục nhắc nhở như vậy bây giờ mới nhớ tới trước đây mình cũng từng theo ông ấy tới đây, hai người đã từng thảo luận chuyện "Có thể quét mặt không".

Còn nhớ lúc trước Ngô Lục Lục nói ngay cả viện trưởng của Huyền Học Viện tới cũng phải vào bằng thư mời, thế là gật đầu cười với ông ấy: "Đại sư Ngô, bây giờ ông không những có mặt mũi hơn viện trưởng nữa, mà còn..."

Cô dừng một chút nhìn về phía những người của Huyền học cười nói với Ngô Lục Lục: "Bây giờ ông còn có thể mặc sức đùa với họ rồi."

Ngô Lục Lục sửng sốt một lúc chợt nhớ ra mình từng nói bản thân không bằng bảo vệ ra đời ở Cổ Võ Viện trong Hội Huyền Học. Khi đó Tô Tái Tái nói: "Tương lai không xa, ông có thể mặc sức đùa với bọn họ."

Ông ấy còn nhớ khi đó đã tự giễu nói: "Nếu kiếp sau cố gắng sớm hơn chắc là có thể", không ngờ…
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 547


Nó đã thành sự thật trước khi đến kiếp sau.

Là thật...

Nghĩ vậy Ngô Lục Lục lại không kiềm được nhìn Tô Tái Tái, cười rồi thở dài nói: "Đây đều là nhờ tôi quen người bạn như cô."

Tô Tái Tái nghe thế thì mỉm cười.

---

Tần Trác Thắng đi theo phía sau Thịnh Ngạo Tình, vừa vào phòng khách đã thấy nhóm Tô Tái Tái đang đi thang máy lên.

Đôi mắt u ám.

Cách đây không lâu, ông ta là người có thể nhận được thư mời và tham gia Hội đấu giá của Hội Huyền Học, nhưng bây giờ vì bị cách chức tạm thời nên ngay cả thư mời cũng không được Hội Huyền Học gửi cho.

Khiến ông ta phải dựa vào người khác để bước vào sân.

“Em nên nghĩ đến việc tự mình lên đó chứ không phải nhờ tôi.”

Nếu không chính là kẻ vô dụng dựa dẫm vào người khác mà thôi.

Tần Trác Thắng đột nhiên nhớ tới lời ông ta đã nói với Bạch Ngữ Dung khi dẫn cô ta tới đây.

Nay đã khác xưa, không phải chỉ một câu nói có thể tóm lược được cảm giác này.

Trong khi Tần Trác Thắng đang ngầm siết chặt nắm tay mình, Thịnh Ngạo Tình đã nhìn tổng thể chung quanh, vẻ mặt "nhàm chán" ngoảnh đi, khinh thường nói: "Cũng chả có gì đặc biệt."

Dừng một chút nhìn về phía Tần Trác Thắng hỏi: "Không phải ông nói rất thú vị à?"

Tần Trác Thắng giật mình sau đó đè xuống vẻ tức giận trên mặt lấy lại bình tĩnh, gật nhẹ đầu với Thịnh Ngạo Tình, nhẹ nhàng nói: "Bên ngoài đương nhiên không thú vị, sau khi vào trong cô Thịnh sẽ biết."

"Vậy được thôi." Thịnh Ngạo Tình cong môi nói "Đi thôi" rồi kiêu ngạo hống hách đi đến cửa chính.

Nhưng còn chưa bước đã bị Tần Trác Thắng ngăn lại, khuôn mặt không vui nhìn về phía ông ta.

Vẻ mặt ý nói: "Ông lộng hành rồi đó ông biết không?!"

Cứ như ông ta là một con chó vậy.

Trước kia, Tần Trác Thắng kiêu ngạo vốn sẽ không thèm để ý đến cái liếc mắt của Thịnh Ngạo Tình. Huống chi còn bị đối xử với thái độ thế này.

Nhưng bây giờ ông ta bị Luyện Đan Viện cách chức tạm thời, Thịnh Ngạo Tình là đối tượng "mời" tốt nhất mà ông ta có, đồng thời cũng là người duy nhất có thư mời nên đành phải chịu đựng.

Tiếp tục nhẹ giọng nói: "Cô Thịnh chờ một chút, bây giờ vẫn chưa đến lúc."

Dừng một chút, ông ta nhìn quanh đại sảnh, chỉ vào một chiếc ghế trống và nói: "Chi bằng chúng ta ngồi đó nhé?"

Thịnh Ngạo Tình là con gái lớn của nhà họ Thịnh, có chút quan hệ họ hàng với nhà họ Trác, từ nhỏ đã được cưng chiều.

Nghe thấy Tần Trác Thắng vừa nói lời này, cô ta lập tức cau mày không vui, thậm chí còn cao giọng: "Bảo tôi chờ à?" Cô ta cười khẩy nói: "Tần Trác Thắng, ông biết không? Từ trước đến nay chỉ có người khác chờ tôi, không có chuyện để tôi chờ. Hôm nay ông còn dám bảo tôi chờ?"

Nói xong cô ta ngừng một chút nhìn xung quanh. Từng ánh mắt bất mãn xung quanh chỉa về phía cô ta.

Trên mặt viết hàng chữ kiêu căng ngang ngược: "Có vẻ tôi du học vài năm, thủ đô thay đổi rất nhiều nhỉ."

Cô ta dừng lại cười gằn rồi nói: "Hai ngày trước có người đã lỡ hẹn bữa điểm tâm sáng với tôi, hôm nay thì lại có người bảo tôi chờ."

"Cô Thịnh. Sắp đến tám giờ rồi, cô chịu đựng một chút được không?" Tần Trác Thắng kiên nhẫn tiếp tục thuyết phục Thịnh Ngạo Tình: "Hội Huyền Học và những chỗ khác không giống nhau, nên..."

"Nên cái gì?" Thịnh Ngạo Tình không chờ Tần Trác Thắng nói hết đã cắt ngang.

Lạnh lùng nhìn ông ta, giơ tay chỉ vào thang máy nơi nhóm người Tô Tái Tái vừa mới đi vào nói: "Nhưng tôi nhìn thấy bọn họ đi vào. Làm sao? Thịnh Ngạo Tình tôi mà còn thua đám người đó à?"

Tần Trác Thắng chưa kịp nói gì thì tất cả những người nghe từ đầu đến cuối đều không khỏi chế nhạo.

"Tôi còn tự hỏi là ai, thì ra là người nhà họ Thịnh. Một con nhóc cũng dám so với cô Tô người ta?"

"Đúng đó. Gia giáo nhà họ Thịnh thật là... Haizzz" Người đó khẽ lắc đầu rồi ra vẻ thở dài.

Thịnh Ngạo Tình nghe những lời đó lập tức nổi giận, quay đầu lại nhìn về phía giọng nói vang lên.

Cô ra vừa định hét lên: "Là ai?" thì người vệ sĩ lặng lẽ đi theo cô ta bước tới, đứng trước mặt cô ta, hơi nghiêng người nói: "Thưa cô, lúc cô ra ngoài ông chủ đã đặc biệt căn dặn."

Thịnh Ngạo Tình đương nhiên vẫn còn hơi kính sợ ông Thịnh, nên cô ta miễn cưỡng kiềm cơn tức giận trừng mắt nhìn vệ sĩ một cách dữ tợn.

Nhìn thấy cơ hội, Tần Trác Thắng lập tức làm động tác "Mời": "Cô Thịnh, mời cô ngồi một lúc, nhân tiện tôi sẽ giới thiệu một chút quy định Hội đấu giá của Hội Huyền Học."

Nghe xong Thịnh Ngạo Tình hừ một tiếng mới chịu theo Tần Trác Thắng bước xuống bậc thang.

Vừa định đi về phía chiếc ghế trống, như là đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó dừng lại nhìn về phía Tần Trác Thắng: "...Người vừa rồi vào thang máy, là cô Tô nhà ai?"
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 548


Tần Trác Thắng lập tức trả lời: "Cô ta tên Tô Tái Tái, không phải là tiểu thư nhà nào cả."

"Không phải?" Thịnh Ngạo Tình lặp lại câu nói, chậm rãi gật đầu, sau đó cười khúc khích nói: "Được. Tôi biết rồi. Tên Tô Tái Tái đúng không?"

Nói xong, không đợi Tần Trác Thắng trả lời đã xoay người đi tới chỗ ngồi, sau khi ngồi thì nhìn chằm chằm vào cửa chính của Hội Huyền Học một lúc.

Dáng vẻ như đang thách thức ai đó.

Dáng vẻ của Thịnh Ngạo Tình khiến người khác không nhìn được nữa, khẽ lắc đầu.

Nhưng ngay sau đó tầm mắt rời đi, thảo luận về đám người Tô Tái Tái vừa vào thang máy.

“Tôi đến đây hai ba lần rồi mà không biết nơi này có thang máy đấy.” Một người đến gần bạn mình, ngạc nhiên thì thầm.

“Không nói chi cậu, hôm nay tôi cũng mới biết đấy.” Người bạn đó nghe xong thì cũng ghé sát lại thì thầm, giọng điệu kinh ngạc nói tiếp: “Nhưng xem kiểu này chắc chắn nhóm của cô Tô lên tầng bốn luôn đấy.”

Cuộc đối thoại của hai người làm Thịnh Ngạo Tình vốn đang không thèm để ý quay đầu nhìn họ, thấy người kia vừa nói xong, người bạn ngồi bên cạnh anh ta lộ vẻ mặt tặc lưỡi, đồng thời cũng có hứng thú tới tầng mà họ đang nói.

Quay đầu nhìn Tần Trác Thắng ngồi bên cạnh mình, mở miệng hỏi: “Tần Trác Thắng, bọn họ đang nói gì vậy?”

“Hội trường đấu giá có tổng cộng năm tầng. Tầng một dành cho những người đủ tiền và có tư cách mới có thể tiến vào. Tầng hai dành cho các giáo sư của Huyền Học Viện, hoặc bốn nhà ở thủ đô. Tầng ba cho viện trưởng hoặc phó viện trưởng và các thế gia như Phụng, Trác. Tầng bốn… chắc cô Thịnh biết hội đánh giá đan dược phải không? Đó là nơi mà các nhân vật như đại sư cấp cao … và Đạo Trưởng Trong Núi đến.”

Trần Trác Thắng lúc nhắc tới “Đạo Trưởng Trong Núi”, sắc mặt u ám, rõ ràng không muốn nhắc đến người này lắm.

Bởi vì vừa nhắc đến Tiền Tam, Trần Trác Thắng lại nhớ tới thân phận của Tô Tái Tái.

Nghĩ tới đây, Trần Trác Thắng hận không thể thấy Tô Tái Tái liền xoay người rời đi.

Nhưng…

Tay Trần Trác Thắng đặt trên đầu gối nắm chặt như đang nhẫn nại.

Nghe nói trong phiên bán đấu giá lần này có những mảnh vỡ của hạt ngọc quỷ, chỉ cần có được nó thì sẽ có thể luyện đan thành công, tiếng xấu trước kia sẽ có thể xóa đi, nói không chừng… không chỉ có thể đẩy nhanh thời gian quay trở lại Luyện Đan Viện, và còn có thể nâng cao trình độ hơn?

Hiện tại ông ta không dám tơ tưởng đến vị trí chủ nhiệm, vậy phó chủ nhiệm thì sao?

Cho nên Trần Trác Thắng ông ta nhất định phải có được mảnh vỡ hạt ngọc quỷ đó, thậm chí để có nhiều tiền hơn tham gia đấu giá, ông ta có thể nhẫn nhục để Thịnh Ngạo Tình đưa mình vào bàn.

Đàn ông co được dãn được, chỉ cần chịu đựng hôm nay là tốt rồi.

Chỉ cần chịu đựng qua hôm nay thôi.

Đang lúc Trần Trác Thắng còn đang ảo tưởng sức mạnh, Thịnh Ngạo Tình vừa nghe ông ta nói xong thì gật đầu như đã hiểu rõ, sau một lúc dừng lại, cô ta chợt nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Vậy tầng năm thì sao?”

“... Cái gì?” Tần Trác Thắng hoàn hồn, nhìn sang cô ta.

“Không phải ông nói tổng cộng có năm tầng à? Vậy người như thế nào mới có thể lên tầng năm?” Thịnh Ngạo Tình hỏi.

Tần Trác Thắng khẽ lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ lắm.”

“Không rõ lắm?”

“Đúng vậy, ít nhất thì…” Tần Trác Thắng hơi dừng lại, nói: “Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ thấy người nào đi lên đó.”

Thịnh Ngạo Tình nghe xong bèn cười ngạo nghễ: “Nếu chưa từng có người lên đó, vậy tôi đây sẽ làm người đầu tiên vậy.”

“Cô?” Tần Trác Thắng nhìn Thịnh Ngạo Tình, giọng nói kinh ngạc.

Không phải ông ta khinh thường Thịnh Ngạo Tình, mà là ông ta hoàn toàn chưa từng để cô ta vào mắt.

Cho lên khi Thịnh Ngạo Tình vừa dứt lời, Tần Trác Thắng có cảm giác vớ vẩn như một con chó đột nhiên nói nó muốn ngồi vào bàn ăn ăn cơm.

Giọng điệu của Tần Trác Thắng ngay lập tức khiến Thịnh Ngạo Tình trầm mặt: “Sao? Ông cảm thấy tôi không lên được à?”

“Sao có thể? Chỉ là hơi kinh ngạc khi nghe thấy lời này thôi.” Gần đây Tần Trác Thắng đã trải nghiệm không ít tình người ấm lạnh, thái độ kiêu căng trước kia đã giảm bớt hơn trước rất nhiều.

Nhưng có lẽ cũng vì hiện tại đang ở trong hoàn cảnh xấu, ít ra khi đối mặt với Thịnh Ngạo Tình, ông ta vẫn biết nói vài lời dễ nghe.

Chỉ là không được tự nhiên mấy.

Tần Trác Thắng hơi dừng lại và cười nói: “Tôi nghe nói cô Thịnh có hôn ước với nhà họ Trác nhỉ? Đến lúc đó hai nhà liên thủ, lên được tầng năm cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nếu thật sự có lúc đó, tôi cũng mong có thể dính ít ánh sáng hào quang của cô Thịnh.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 549


Thịnh Ngạo Tình nghe xong, vẻ mặt đắc ý, lời nói khiêm tốn cũng thay đổi ý vì vẻ mặt kiêu căng: “Nhà tôi và nhà họ Trác cũng mới có ý thôi chứ chưa xác định. Hơn nữa, kể cả không dựa vào nhà họ Trác thì Thịnh Ngạo Tình này không thể dựa vào khả năng của mình để lên đó sao?”

“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Tần Trác Thắng cười, liên tục đáp lời.

Đang cạn từ không biết nói lời nịnh nót như thế nào nữa, ông ta hơi xấu hổ, lơ đãng nhìn sang một bên và phát hiện người của Hội Huyền Học đang chuẩn bị mở cửa hội đấu giá, Tần Trác Thắng lập tức quay sang nói với Thịnh Ngạo Tình: “Cô Thịnh, cửa mở rồi, chúng ta vào thôi.”

Thịnh Ngạo Tình cũng nhìn thấy, lên tiếng rồi đứng dậy, dưới sự dẫn dắt nóng lòng của Tần Trác Thắng tiến vào hội trường hội đấu giá.

Thư mời của Thịnh Ngạo Tình chỉ có thể mang một người đi vào, cho nên vệ sĩ nhà họ Thịnh chỉ có thể ở ngoài cửa.

Lúc Tần Trác Thắng nóng lòng muốn tiến vào thì lại gọi ông ta lại: “Ông Tần.”

Chờ Tần Trác Thắng quay đầu lại, vệ sĩ lễ phép gật đầu nói: “Cô chủ phải nhờ ông rồi.”

“Ồ được, anh cứ yên tâm đi.” Lúc này Tần Trác Thắng mới chợt nhận ra, vội vàng gật đầu và quay sang nhìn Thịnh Ngạo Tình, bước chậm lại, làm tư thế “mời” với Thịnh Ngạo Tình: “Cô Thịnh.”

“Ừm.” Thịnh Ngạo Tình hơi gật đầu, nâng cằm tiến vào trong.

Không cần người dẫn mà đi thẳng lên tầng hai.

Tần Trác Thắng thấy thế, gật đầu với vệ sĩ rồi vội đuổi theo Thịnh Ngạo Tình.

Chỉ sợ cô ta lại xảy ra chuyện gì nữa.

Quả nhiên, đến khi Tần Trác Thắng vội vàng bước lên tầng thì thấy Thịnh Ngạo Tình đang nhíu máy đứng ở cầu thang lối lên tầng ba, bị thành viên Hội Huyền Học đứng canh ở đó cản đường.

Mà cô Thịnh thì đang lườm đối phương, vênh váo tự đắc: “Mấy người biết tôi là ai không mà dám cản đường tôi?”

Đáng tiếc lời này nói ra không có chút sức uy h**p nào, thậm chí người của Hội Huyền Học còn lạnh nhạt đáp lại một câu: “Xin lỗi, không quan trọng cô là ai, nhưng thưa cô, nếu cô không về lại vị trí thuộc về mình, vậy đừng trách chúng tôi “mời” cô đi ra ngoài.”

Thịnh Ngạo Tình cứng lại, trừng mắt nhìn đối phương, nói một tiếng: “Anh…!”

Tần Trác Thắng thấy thế, vôi chạy lên, vừa nói xin lỗi vừa lôi Thịnh Ngạo Tình ra khỏi chỗ đó.

Đến sau khi đi được một đoạn, ông ta mới nhỏ giọng nói với Thịnh Ngạo Tình: “Cô Thịnh, phòng của chúng ta ở tầng hai.”

Dừng lại một chút, ông ta nói thêm: “Không phải hôm nay cô cảm thấy rất có hứng thú với một món hàng trong phiên đấu giá sao? Đừng so đo với bọn họ làm gì.”

“... Hừ.” Thịnh Ngạo Tình trầm mặt hất tay Tần Trác Thắng ra, đi nhanh về phía phòng riêng.

Cũng không hề thấy biết ơn vì được Tần Trác Thắng giải vây cho.

Tần Trác Thắng sửng sốt, hơi mím đôi môi mỏng, đè xuống nỗi bất mãn, lúc này mới chạy đuổi theo Thịnh Ngạo Tình.

Tối nay, chỉ cần qua được tối nay là được.

Tần Trác Thắng tự nhủ.

---

Bên kia, đám người Tô Tái Tái được người của Hội Huyền Học mời vào thang máy và lên thẳng tầng bốn.

Tịnh Khải chiêu đãi họ bằng phòng riêng tốt nhất.

Không chỉ có như thế, nhân viên còn đưa tới rất nhiều điểm tâm, bày ra một bàn tiệc buffet cỡ nhỏ đủ loại màu sắc.

Ngô Lục Lục chắp tay sau lưng đứng trước bàn tiệc, tấm tắc vài tiếng rồi nhìn sang Tô Tái Tái, nói: “Tiểu hữu, bọn họ đến cả cái này cũng nhớ nữa.”

Lúc trước, lần đầu tiên Tô Tái Tái đi theo Ngô Lục Lục tới đã ăn hết sạch cả bốn xe đồ ngọt.

Tô Tái Tái tất nhiên hiểu ý Ngô Lục Lục, liếc nhìn các món ăn trên bàn tiệc đứng, hài lòng gật đầu: “Ừm, thái độ phục vụ của Hội Huyền Học cũng không tệ lắm.”

Nghiêm Thanh ở bên cạnh nghe xong cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái, cười nói: “Vừa khéo chúng ta vẫn chưa ăn tối, có chút xíu này lại hết nhanh ấy mà.”

Đám người Khúc Nhiên ở bên cạnh cũng gật đầu.

Ôn Liễu đứng ở một bên cười, sau khi rót trà ra chén đưa cho Ngô Lục Lục trước, rồi mới đến ngồi đối diện Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nhận lấy nói cảm ơn, đang định nói gì thì cô bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngước mắt lên nhìn thấy lối vào tầng năm, như là chợt nhớ ra gì đó, quay sang nhìn Ngô Lục Lục và nói.

“Đại sư Ngô, tôi nhớ lúc trước tôi đã từng hỏi ai có thể có mặt mũi lên đó, ông vẫn chưa trả lời tôi.”

“Còn ai vào đây được nữa.” Ngô Lục Lục nghe xong, đặt chén trà xuống cười đáp: “Chính là đại sư điệt nhà cô đó.”

Ồ.

Là Tiền Tam à.

Tô Tái Tái bừng tỉnh.

“... Ách xì!”

Tiền Tam ngồi ở ghế phụ đột nhiên hắt xì.
 
Back
Top Bottom