Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 560


Thịnh Ngạo Tình thấy thế thì tức giận đập lên bàn, thậm chí cô ta còn hung tợn liếc mắt với Tần Trác Thắng.

Trong mắt ngập tràn sự khinh thường, cô ta cũng chửi thêm một câu "Đúng là một kẻ vô dụng!"

Nhưng lúc này cả người Tần Trác Thắng đang ở đó, ông ta cúi đầu ngồi ở đằng đó, không nhúc nhích gì như một pho tượng, chìm đắm vào trong thế giới của mình.

Dường như chẳng hề nghe thấy lời chửi rủa của Thịnh Ngạo Tình.

Mảnh vỡ hạt ngọc quỷ chính là mục đích đến lần này của nhóm người Nghiêm Thanh.

Tuy hai thanh kiếm kia là hiện vật lâu đời và quý giá nhất trong Hội đấu giá lần này. Nhưng đối với người bình thường mà nói, hai thanh kiếm này không hề có giá trị.

Đa số những người có mặt ở đây đều là doanh nhân, hai thanh kiếm này tuy tốt nhưng lại có sát khí quá nặng. Hoàn toàn không phù hợp với quan điểm “dĩ hoà vi quý”.

Cho dù có treo lên làm đồ trang trí trong nhà thì cũng sợ sẽ rước phải vận xui.

Kiếm phái trong Cổ Võ Viện đã suy tàn từ lâu, hơn nữa đây còn là một cặp kiếm hiếm người biết dùng, nên đương nhiên không có nhiều người tham gia đấu giá.

Vì vậy mà Ôn Liễu đã thuận lợi giành được hai thanh kiếm này.

Thịnh Ngạo Tình thấy thế “hừ” một tiếng, đập bàn đứng dậy, tức giận bước ra khỏi phòng đặt riêng, đi về phía chỗ giao dịch.

Cô ta không tin là cái người vừa bị phá sản đó lại có tiền để mua những thứ này!

Tần Trác Thắng vẫn ngây người ngồi đó, một lúc sau mới đỡ tay vịn, chật vật đứng dậy, ngơ ngác bước ra ngoài.

Về việc Thịnh Ngạo Tình đi đâu, hiện tại ông ta không quan tâm một chút nào.

Không chỉ Thịnh Ngạo Tình, mà ngay cả khi đang có người đứng tranh chấp với thành viên của Huyền Học Viện lúc Tần Trác Thắng đi đến cửa phụ, ông ta cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái.

Người đang tranh cãi với hộ vệ chính là Lão Trương - người trước đó đã đưa Chung Trần Thuận đến bệnh viện rồi lại một mình trở về đây.

Tấm thiệp mời mà ông ta đang cầm trên tay là do ông ta lén lút lấy từ chỗ Chung Trần Thuận.

“Y dà, đây là thiệp mời của tôi nè. Tại sao lại không cho tôi vào chứ? Mấy cậu nhìn đi, tấm thiệp mời này là thật mà.”

“Xin lỗi. Một khi Hội đấu giá đã bắt đầu thì không cho phép bất kỳ ai vào nữa.” Hộ vệ không thèm nhìn Lão Trương mà chỉ lạnh nhạt nói: “Vả lại tấm thiệp mời ông đang cầm không phải là của ông, cho nên mời ông về cho.”

Lão Trương nghe thế cực kỳ bất mãn, còn muốn nói điều gì đó, nhưng ánh mắt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn của hộ vệ khiến ông ta phải ngậm miệng, không dám lên tiếng.

Cuối cùng không còn cách nào khác, ông ta đành phải sờ mũi, cười nói: “Vậy... lần sau tôi đến cũng được...”

Ông ta bước một bước lại quay đầu nhìn một cái, rời đi một cách vô cùng miễn cưỡng.

Đến khi Lão Trương đã biến mất khỏi tầm mắt, mấy người hộ vệ mới nhìn nhau một cái, âm thầm khinh bỉ.

Hội đấu giá Huyền Học là trò trẻ con hay gì?

Từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ cho người khác vào giữa chừng.

Nghĩ đến đây, hộ vệ lại chậm rãi lắc đầu.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu đen từ từ chạy vào cửa phụ.

Hai người hộ vệ của Huyền Học Viện không khỏi liếc mắt nhìn qua, khi thấy chiếc xe đang chạy về hướng này, họ lại ngạc nhiên nhìn nhau.

Đừng nói là lại có người thiển cận muốn tham gia Hội đấu giá vào lúc này nữa nhé?

Hội đấu giá của Hội Huyền Học không phải là nơi mà chỉ cần có tiền có quyền là có thể tùy tiện ra vào. Muốn giở thói ngang ngược mà không nhìn xem đây là đâu...??!

Hai người hộ vệ đang oán thầm trong lòng, nhưng đến giây tiếp theo, sau khi nhìn thấy Tiền Tam bước xuống ghế phụ lái thì họ đồng loạt mở to hai mắt, tim đập thình thịch.

Họ nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng mở bộ đàm liên lạc với đầu bên kia, nhỏ giọng nói: “Thưa quản lý Ngải, Đạo Trưởng Trong Núi đã đến cửa phụ rồi.”

[Cái gì?!] Gần như ngay lập tức, giọng nói của quản lý Ngải từ đầu bên kia của bộ đàm truyền đến.

Ông ấy chỉ do dự vài giây rồi nói: [Mời ông ấy vào đi.]

Hội Huyền Học nhớ rất rõ cảnh tượng tại hội đánh giá đan dược.

Vị Đạo Trưởng Trong Núi này phải gọi Tô Tái Tái một tiếng sư thúc, vả lại trong tay Tô Tái Tái lại có huy chương duy nhất của Hội Huyền Học.

“Vâng.” Hộ vệ đáp, cuộc gọi còn chưa kết thúc, anh ta vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tiền Tam đi vòng ra ghế sau xe, mở cửa giúp người kia.

Điều này khiến hai người hộ vệ lại được dịp mở to mắt.

“Quản, quản lý...”

[Có chuyện gì nữa?]

“Đạo trưởng dẫn theo người tới...”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 561


[...? Vậy thì mời người đó vào cùng luôn.] Quản lý Ngải cảm thấy lạ lùng, ngay cả một chuyện đơn giản như vậy mà cũng phải đợi mình đưa ra chỉ thị nữa sao?

“Không, không phải.” Hộ vệ lắp bắp, nhìn chằm chằm bóng dáng cao gầy cúi người bước xuống xe, tiếp tục nói: “Đạo trưởng còn mở cửa giúp người đó...”

[???!] Quản lý Ngải.

Ngay lúc quản lý Ngải định hỏi cho rõ người đó là ai thì đầu bên kia của bộ đàm truyền đến tiếng hít thở không thông của hộ vệ.

Dù hộ vệ đã gặp qua biết bao nhiêu là dạng người, nhưng khi nhìn thấy khí chất nhã nhặn lịch lãm của Tống Khanh thì cũng nhịn không được mà âm thầm khen ngợi.

Chỉ có điều biểu cảm của người thanh niên trầm tính và nho nhã này quá mức thờ ơ nên trông có vẻ khá lạnh lùng.

Nhưng nguyên nhân khiến hộ vệ hít thở không thông là do nhìn thấy chiếc huy chương mà anh đang đeo—

Huy chương vàng ròng có kích thước khoảng 1x4cm, ở giữa có dát một lớp bạch kim và có một viên kim cương màu đen chạm rỗng ở phần đầu.

Mà phần chạm rỗng lại có hình dạng của ngôi sao sáu cánh, dường như ăn khớp với viên kim cương màu đỏ của Tô Tái Tái vậy.

Đột nhiên nhìn thấy huy chương của hội trưởng Hội Huyền Học, sao mà người của Hội Huyền Học có thể không bàng hoàng được chứ?

Mà phản ứng của hộ vệ cũng khiến quản lý Ngải phải đặt tách trà trong tay xuống, không nhịn được mà bật dậy, thấp thỏm chờ đợi.

Đến khi nghe thấy tiếng gọi cực kỳ kính trọng đồng loạt vang lên—

—[Hội trưởng!]

Quản lý Ngải mới trợn tròn mắt, siết chặt bộ đàm, lập tức quay người chạy ra phía cửa, mở cửa phòng ra.

Hộ vệ đang đứng canh gác ở ngoài cửa đều quay đầu nhìn về phía quản lý Ngải đột nhiên chạy như bay ra ngoài, đang thắc mắc tại sao quản lý lại như vậy thì nghe thấy ông ấy hô to.

“Mau chuẩn bị phòng riêng ở tầng năm nhanh lên!”

À. Chuẩn bị phòng riêng ở tầng năm...???!

Hộ vệ gật đầu rồi sau đó mới phản ứng lại, anh ta đột ngột quay sang nhìn quản lý Ngải, há miệng nhưng không nói nên lời.

Ý của ông là...??!!

Quản lý Ngải trừng mắt nhìn hai người, quát: “Đi nhanh!”

“À nhớ thông báo cho sáu vị trưởng lão biết luôn.”

Quản lý Ngải gọi một người hộ vệ khác đang định bỏ chạy lại, hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh hơn rồi trầm giọng phân phó: “Cứ nói rằng hội trưởng trở về rồi.”

------

Mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành, sau khi xác nhận không ai hứng thú với những món đồ đấu giá tiếp sau đó, đám người Tô Tái Tái mới lần lượt đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi Hội đấu giá trước.

Tô Tái Tái cũng đang định trả tiền thẻ ngọc, sau đó nhờ quản lý Ngải giao nó cho ông chủ Niên giùm.

Ngay khi mọi người chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì Đại Vi xem điện thoại rồi “ấy” một tiếng.

Khiến mọi người đồng loạt nhìn về phía cô ấy.

“Tiểu Vi, có chuyện gì vậy?” Khúc Nhiên hỏi.

Sắc mặt của Đại Vi không được tốt lắm, nhìn thoáng qua mọi người và dừng lại trên người Tô Tái Tái, tức giận đưa điện thoại cho cô, nói: “Tiểu Tái, thì ra người đi cùng Thịnh Ngạo Tình lúc nãy chính là Tần Trác Thắng! Chị nói mà, rõ ràng chúng ta không quen biết cô ta, tại sao cô ta lại đột nhiên nhắm vào em chứ.”

“Xem ra là do Tần Trác Thắng ở sau lưng khiêu khích.”

Đại Vi vừa nói, vừa mở cho mọi người xem đoạn video mà Thịnh Ngạo Tình đăng tải lên mạng.

Ba chữ “Tần Trác Thắng” lọt vào tai.

Mà vừa rồi mọi người đều tập trung vào Hội đấu giá, hoàn toàn không để ý tới tin tức trên mạng. Sau gần một giờ phát tán, kết quả là đang có rất nhiều cư dân mạng chỉ trích Tô Tái Tái ỷ thế h**p người.

Không chỉ là chuyện trong Hội đấu giá, mà thậm chí còn có một tài khoản tích xanh tên là “Miệng Rộng” trực tiếp đăng tải một bài viết mới lên Weibo, ngoài một bức ảnh chụp màn hình có lịch sử trò chuyện dài thòng ra thì chỉ kèm theo một câu “Các bạn tự xem đi.”

Như thể không dám nói thêm điều gì.

Mà trong đoạn lịch sử trò chuyện là người hâm mộ giấu tên của tài khoản tích xanh “Miệng Rộng” đang bóc phốt Tô Tái Tái.

Nói về việc Tô Tái Tái khiến Phụng Hồng Bác tức giận bỏ đi và chặt đứt hai chân của Mễ Nghĩa Văn tại hội đánh giá đan dược. Còn kể về chuyện cô cố tình giăng bẫy khiến ba mẹ ruột phá sản, thậm chí là khi hai người lớn tuổi đã lâm vào cảnh khốn cùng thì cô vẫn lên tiếng chế giễu họ đủ điều.

Ngay cả chuyện fan đi ra khỏi hội đánh giá đan dược, bị hộ vệ của Hội Huyền Học chặn lại, giật lấy điện thoại xóa sạch mọi thứ bên trong, sau đó kéo anh ta ra ngoài và cảnh cáo anh ta không được nói lung tung, cũng được thuật lại vô cùng sống động.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 562


Ban đầu cư dân mạng không tin, thậm chí còn cho rằng đó là những lời nói dối do cái người fan giấu tên này bịa ra.

Cuối cùng ép người này phải ra mặt kể từng chuyện đã xảy ra trong hội đánh giá đan dược, bởi chỉ có người từng tới đó mới biết rõ đến từng chi tiết mà thôi. Sau khi được những người đam mê Huyền Học lần lượt xác nhận, cư dân mạng mới dần nửa tin nửa ngờ.

[Quả nhiên, người ta là học sinh của Huyền Học Viện, hơn nữa còn là nhân tài được bốn viện tranh đoạt, hống hách một chút thì có sao đâu? (Đầu chó bảo mệnh*)]

*Đầu chó bảo mệnh: Là một meme có ý đùa hoặc mỉa mai.

[Lầu trên nói sai rồi, đây không còn là kiểu chỉ hống hách có một chút đâu!]

[Các bác nói chuyện cho đàng hoàng nhá! Không thôi tui chặt đứt hai chân của các bác bây giờ!]

[Wow... tôi sợ quá~ Chúng ta đang sống trong xã hội được quản lý bởi pháp luật đó nha! @Hội Huyền Học @Huyền Học Viện các người định bao che cho cô ta tới chừng nào đây?! Còn @Lục Bộ cũng không ra ngoài làm việc nữa à?! Giả chết hay gì?!]

[Lầu trên mạnh mẽ thật đấy, yêu bạn quá đi! Các chị em sẽ ở dưới khu bình luận bảo vệ bạn.]

“Ừm, người này kể cũng khá là chi tiết.” Tô Tái Tái đọc xong, gật đầu bổ sung: “Xem ra lúc đó người này thật sự có mặt ở hiện trường.”

Đại Vi nghe thế, lo lắng không thôi: “Tiểu Tái à, đã giờ phút nào rồi mà em còn có tâm trạng khen anh ta hả, người này đúng là kẻ xấu xa. Sao anh ta không nói cho mọi người biết vì sao em chọc tức Phụng Hồng Bác, vì sao lại chém đứt hai chân của Mễ Nghĩa Văn chứ?!”

“Còn chuyện nhà họ Bạch phá sản nữa, làm như là em kêu bọn họ đi vào hẻm ngầm đánh cược vậy?”

Trong lúc Đại Vi nói những điều này, Khúc Nhiên và Viên Tuế đứng ở một bên liên tục gật đầu đồng tình.

Tức giận vô cùng.

“Cái dòng nói thật, nhưng lại không nói hết sự thật này, đúng là vừa xấu xa vừa xảo quyệt! Không được! Chị phải lên mạng mắng chết anh ta!”

Đại Vi nói xong, bày ra dáng vẻ xắn tay áo lên chuẩn bị chiến đấu.

Ngay cả người giấy nhỏ cũng chẳng thèm chơi game nữa, ôm điện thoại chui ra khỏi mũ áo hoodie, ngồi lên vai của Tô Tái Tái, gật đầu lia lịa chung với đám người Khúc Nhiên.

Các chị gái! Chỉ cần các chị đều yêu thương và quan tâm đến Tái Tái nhà em, vậy thì chúng ta chính là chị em cùng cha khác mẹ!

“Các đứa đừng manh động.” Ôn Liễu thấy đám người Đại Vi đều lấy điện thoại ra thì lên tiếng ngăn họ lại rồi lo lắng nói: “Mấy lời bình luận của mấy đứa không có lợi cho Tiểu Tái đâu.”

Chu Phổ móc điện thoại ra, hỏi: “Vậy để tôi giải thích giùm Tiểu Tái nhé? Dùng giọng điệu nhẹ nhàng một chút?”

Phải! Chúng ta không mắng chết anh ta mà chỉ chào hỏi anh ta bằng giọng điệu nhẹ nhàng thôi!

Đại Vi và những người khác ở sau lưng Chu Phổ gật đầu phụ hoạ.

Người giấy nhỏ cũng gật đầu theo, trong lúc Tô Tái Tái vươn tay tìm điện thoại thì vô thức đưa cho cô.

Ôn Liễu nghe thế, không khỏi dở khóc dở cười: “Chúng ta đều là bạn của Tiểu Tái, hơn nữa đều là người của Huyền Học Viện. Cho dù những gì chúng ta nói đều là sự thật thì trong mắt cư dân mạng, đó chỉ là bao che, tiếp đó sẽ khiến tình hình trở nên xấu đi.“

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Nghiêm Thanh phiền muộn: “Chẳng lẽ lại xem như không thấy, đợi tình hình tự lắng xuống sao?”

Ngay khi Ôn Liễu đang định nói thêm điều gì, Ngô Lục Lục lại tình cờ nhìn thoáng qua Tô Tái Tái, đúng lúc nhìn thấy cô đang cầm điện thoại bấm đăng tải.

Ông ấy ngây người vài giây rồi buột miệng hỏi: “Tiểu hữu, cô vừa đăng cái gì vậy?”

Vừa dứt lời, tất cả những người còn đang bàn bạc biện pháp đối phó đều im bặt, đồng thời quay sang nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt kinh ngạc.

Người giấy nhỏ cũng quay đầu lại nhìn cô.

Ơ... ủa???!

Sau khi lờ mờ lấy lại tinh thần, người giấy nhỏ lập tức mở to hai mắt, một lần nữa ôm lấy điện thoại mà Tô Tái Tái đưa với vẻ mặt không dám tin.

Chị lấy điện thoại đi hồi nào thế?!

Sao nó lại không có ấn tượng gì hết vậy?!

“À. Không có gì. Tôi chỉ nhẹ nhàng chào hỏi cái người cư dân mạng đó thôi mà.” Tô Tái Tái nhún vai, bày ra vẻ thờ ơ, sau một lúc lại nhìn mọi người rồi nói: “Giờ chúng ta đi được rồi chứ?”

Giọng điệu của cô dửng dưng, không hề quan tâm đến tình hình hỗn loạn và đẫm máu trên mạng.

Mà lúc này, Đại Vi đã nhìn thấy bài viết Tô Tái Tái đăng, chậm chạp rời mắt khỏi màn hình điện thoại, buồn rầu nhìn cô: “Tiểu Tái... em...”

Cô ấy không còn lời nào để nói.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 563


Vừa rồi, Weibo “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi” đã cập nhật động thái mới.

Còn @Miệng Rộng vào bài viết: Kể chuyện mà chỉ kể một nửa, coi chừng tối nay tôi gọi bà ngoại của anh đến rút lưỡi anh ra bây giờ~.

Giọng điệu đe dọa, thái độ khiêu khích, chắc là đang chê lửa cháy chưa đủ lớn nên đổ thêm một thùng dầu vào nữa.

Quả nhiên, Tô Tái Tái vừa nói ra những lời này, “Miệng Rộng” lập tức “khuất phục”, xóa bài đăng trên weibo mà không nói lời nào.

Nhưng cũng chính thái độ này đã khiến cư dân mạng vô cùng phẫn nộ trước hành vi của Tô Tái Tái.

Lần lượt chỉ trích cô ngang ngược hống hách, không ngờ cô lại là loại người như vậy.

Dần dà, có nhiều tiếng nói “Cút khỏi giới giải trí, cút khỏi chương trình Huyền Linh Sư đi!” xuất hiện.

Không những càng ngày càng nhiều mà họ còn làm ầm ĩ trên Weibo Official của chương trình Huyền Linh Sư, thậm chí còn nói rằng nếu Tô Tái Tái không rút lui thì từ nay về sau họ sẽ tẩy chay Huyền Linh Sư!

Sự phản đối kịch liệt của cư dân mạng dần dần tăng lên, hashtag #Tô Tái Tái cút ra khỏi giới giải trí# một lần nữa leo lên hot search.

Nhiều cư dân mạng đã tag Tô Tái Tái vào, yêu cầu cô đừng giả chết nữa mà hãy nhanh chóng đưa ra một câu trả lời rõ ràng.

Về vụ drama này, các đối thủ cạnh tranh của tổ chương trình Huyền Linh Sư chỉ hận không thể lập tức bổ mười trái dưa hấu! Biểu diễn tiết mục “Ăn dưa vui quá!” ngay tại chỗ.

Kể từ khi Tô Tái Tái tham gia Huyền Linh Sư, đã giúp tổ chương trình kiếm được biết bao nhiêu lượt truy cập! Lại cướp từ chỗ của bọn họ hết một lượng lớn!

Hôm nay cũng coi như đã báo được mối thù mới hận cũ này rồi!

Vui quá!

Nhưng khoảng chừng hai phút sau, khi mọi người vui vẻ đến mức không muốn tỉnh dậy.

[Tui là Giả Xuyên Lưu cũng có mặt tại hiện trường đại hội đánh giá đan dược kia. Cô Tô mới chỉ giao lưu chút ít với ông Phụng. Còn cái chuyện chặt đứt hai chân gì gì đó thì tui không biết. Cơ mà tôi biết chuyên nhà họ Mễ bôi nhọ cô Tô, uy h**p và ép cô ấy phải giao ra Đan Hồng cấp hai để bồi thường. Còn ông Bạch bà Bạch thì… tự mình thích chơi lớn xong cược thua tán gia bại sản giờ cũng muốn tính luôn lên đầu cô Tô hả?]

[Nhà họ Lưu Thanh Thành xin chứng minh tất cả những gì ngài Giả nói bên trên là sự thật.]

[Nhà họ Diệp cũng thế.]

[Hoàng…]

Ơ cái này…

Khi dân cư mạng còn đang đờ hết cả ra thì đám người trong làng giải trí một là đang ăn dưa hóng drama hai là đang rục rịch mấy tài khoản seeding chạy bài thêm dầu vào lửa các thứ, ngay sau khi hoàn hồn thì tức muốn hộc máu gọi trợ lý: “Mau! Mau rút hết mất tài khoản seeding kia về nhanh!”

“Dạ?” Trợ lý đờ cả ra, ấp úng đáp lời.

“Nhưng mà… mấy tài khoản seeding đó đều đã rút hết rồi…”

… Thôi xong.

Đám người mới nãy còn vui vẻ ăn dưa hít drama giờ nằm liệt tại chỗ, trán chảy đầy mồ hôi.

Lúc này, tài khoản tích xanh hít drama nghiêm túc cuối cùng cũng phản bác, cười nhạo Miệng Rộng: [Rồi xong, lần này Miệng Rộng tiêu rồi nhé. Hơn nữa, đêm nay không biết có bao nhiêu người mất ngủ, cười muốn chết.]

Các fan ngay lập tức tràn vào, sôi nổi hỏi tại sao thế.

Tài khoản tích xanh chỉ đáp lại ngắn gọn: [Nói tóm gọn trong một câu thì là “Không cẩn thận đắc tội đối tượng mà sếp muốn nịnh bợ mất rồi.”. Mọi người cứ đi kiểm tra lại những người đứng ra làm chứng kia đi, không thì hỏi thẳng họ luôn cũng được.]

Các dân cư mạng hay tin thì ngay lập tức làm theo. Sau đó nhìn tin tra được trên mạng mà trầm mặc.

[U là trời! Tôi cứ bảo sao tên Giả Xuyên Lưu nghe quen thế, hoá ra là sếp nhà tôi, ối dồi ôi!]

[Bạn bên trên để ý kỹ lại nhé, ngoại trừ sếp nhà bạn còn có nhà họ Lưu Thanh Thành, nhà họ Diệp, nhà họ Hoàng, có nhà nào không phải là công ty lớn không?]

[Run rẩy giơ tay xin phát biểu bổ sung, còn có cả công ty làm điện ảnh nữa…]

[Chẳng lẽ mọi người không để ý là từ khi họn họ ra mặt thì đám “người qua đường” với “bạn trên mạng xa lạ” rút lui hết rồi hả!]

[Nếu tui nhớ không nhầm thì hai nhà họ Diệp với Hoàng là bên tài trợ cho tiết mục XX…]

Ô kìa, thế này khác gì gián tiếp ôm bom tự nổ mình không cơ chứ?

Không phải dân cư mạng nào cũng ngốc nghếch, chẳng lẽ họ lại không nhận ra thực chất đám đồng nghiệp này ngứa mắt chuyện Tô Tái Tái lại đẩy “Huyền Linh Sư” vào top 3, nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng.

Đáng tiếc, họ tưởng Tô Tái Tái chỉ là một học sinh bình thường của học viện, cùng lắm thì có chút xuất sắc nên được cả bốn viện của Huyền môn tranh giành nhau thôi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 564


Cơ mà chuyện này chẳng liên quan gì tới bọn họ nên tất nhiên cố mà mua tài khoản seeding, nhân cơ hội mà chèn ép đủ đường.

Chỉ cần bọn họ đẩy được Tô Tái Tái xuống thì chắc chắn Huyền Linh Sư cũng bị ảnh hưởng mà kém hot xuống một phần ba.

Kết quả, họ không cẩn thận đắc tội người mà sếp nhà mình muốn lấy lòng.

… Sao không ai nói Tô Tái Tái là người luyện đan vậy!

Lại còn là người có thể luyện ra đan có cấp bậc là Đan Hồng cấp hai cơ chứ.

Rồi xong, cái này là đắc tội người ta tới chết luôn nè.

Trong khi đám cấp dưới thì gấp đến độ xoay vòng vòng không biết làm sao thì hướng gió trên mạng đã chuyển rồi.

[À há. Hoá ra là vì độ hot đó hả… Chương trình nhà mấy người làm chán òm là vì dồn hết công sức vào chuyện này rồi hả? Bỉ ổi! Ghê tởm! @XXX tiết mục official weibo.]

[Hể? Xin hỏi cảm giác khi đắc tội sếp bên A thế nào ạ? Kí.ch th.ích nhờ?]

[Hu hu hu, chẳng lẽ tui lại bị mấy cái tài khoản seeding kia lừa nữa sao, làm tổn thương chị Tái Tái nhà tui nữa sao?]

[Tui muốn quỳ xuống xin lỗi chị Tái Tái nhà tui, để cô ấy tha thứ cho tui.]

[Mời bạn bình luận bên trên lượn đi chỗ khác nhé! Từ giờ trở đi chị Tái Tái không thuộc nhà bạn nhé. Bạn không biết xấu hổ hả mà tự nhận “nhà tui” ngọt sớt thế ạ? Tại sao phải tha thứ cho bạn ạ? Tại vì năng lực mặt dày hơn trát xi măng của bạn hả?]

[Đúng thế! Mời lượn đi nhé!]

Đến rồi.

Sóng đi rồi để lại sự thật tr*n tr** trên bờ cát.

Các dân cư mạng tự trách, ảo não, phục hồi tinh thần khỏi sự tức giận, xông vào trang cá nhân của Miệng Rộng muốn chửi cho một trận thì lại phát hiện tên hèn này đã lén lút tắt chế độ bình luận từ bao giờ.

Bọn họ tức tới mức nói luôn câu mà Tô Tái Tái mới dạy, tối nay bà ngoại bay về tìm bạn đó.

Một phút sau, hashtag #Xin lỗi chị Tái Tái cứ thế leo thẳng lên hotsearch, đồng thời tài khoản Tô Tái Tái Ở Dưới Chân Núi đăng bài.

[Nãy giờ có nhiều người bảo tôi lên xác nhận lại, giờ tôi tới đây. Từ hôm nay trở đi Tái Tái tôi đây rời khỏi chương trình Huyền Linh Sư.

Cho nên mọi người đừng có quậy nữa, chuyện không liên quan tới người ta đâu.

Thứ hai, tôi chưa từng tham gia vào giới giải trí nên cũng không có chuyện rời khỏi giới giải trí. Từ “cút” trước giờ toàn là tôi nói người khác chứ không ai dám nói tôi.

Nếu Weibo cũng là một phần của giới giải trí thì… oke đăng xong bài này tôi sẽ xoá luôn Weibo.

Cuối cùng, tôi không giả chết, nhưng tôi có thể khiến cho người nào đó chết với tình trạng vô cùng đáng sợ.

Cho nên trước khi mở mồm ra mắng tôi thì nghĩ lại xem mình có thể gánh vác hậu quả được hay không nhé. Tô Tái Tái ký bút.]

Dân cư mạng nhìn thấy bài đăng đầy khí phách và kiêu ngạo của Tô Tái Tái thì đờ ra một lúc rồi “Oà!” lên khóc.

Tô Tái Tái đừng có rời khỏi giới giải trí mà! Chúng tôi sai rồi hu hu!

Tô Tái Tái chẳng thèm để ý tới mấy chuyện khóc lóc ỉ ôi của mấy dân cư mạng kia. Cô đưa điện thoại cho người giấy nhỏ để nó giúp cô xoá tài khoản Weibo này đi, người giấy nhỏ chỉ vào màn hình cho cô nhìn.

Ồ, cái người tên là Bút Lông và Nghiên Mực nhắn tin cho cô.

“Cái người này… mang lại cho chị cảm giác vô cùng kỳ lạ.” Tô Tái Tái cầm lấy, mở miệng nói.

À há! Em cũng thấy thế!

Người giấy nhỏ liên tục gật đầu, động tác không khác mấy so với Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nghĩ, trầm mặc trong chốc lát xong nhìn qua chỗ người giấy nhỏ: “Theo em thì người đó có thể nào là…”

Là?

“b**n th**?”

Ồ!

Người giấy nhỏ vỗ tay.

Đúng là có đạo lý đấy!

——

Tống Khanh đang chuẩn bị đi vào trong thang máy thì thấy hơi nao nao.

Quản lý Ngải lập tức nhìn về phía anh, tưởng anh không hài lòng chỗ nào đó, thấp thỏm, cung kính mở miệng: “Hội trưởng?”

“… Không có việc gì.”

Tống Khanh mở miệng, tiếp tục bước đi.

Chẳng qua mới nãy tự dưng tâm trạng kiểu “một lời khó nói hết” thôi.

Tô Tái Tái vừa mới tuyên bố rời khỏi giới giải trí, các dân cư mạng còn đang phán định thật giả như thế nào thì tài khoản Weibo chính thức của chương trình Huyền Linh Sư cũng lên bài chứng thực.

[Cảm ơn cô Tô đã mang tới cho chúng tôi thật nhiều niềm vui trong khoảng thời gian vừa qua. Đáng tiếc phong cách này khác biệt với cô, nhưng chúng tôi cũng hiểu được.

Hy vọng nếu sau này cô có thời gian thì sẽ xem chương trình Huyền Linh Sư. Không cần biết người ngoài kia nói như thế nào, chúng tôi nguyện tin tưởng cô Tô, cũng đứng vững sau lưng cô, trở thành hậu thuẫn kiên cường nhất.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 565


Mặt khác, Huyền Linh Sư chúng tôi xin khẳng định cho dù cô Tô không còn tham gia chương trình thì chúng tôi vẫn sẽ cố gắng dùng toàn lực làm cho thật tốt. Những người thích đâm chọc sau lưng cứ cẩn thận, chương trình Huyền Linh Sư sẽ đứng top 3 rating. Rất yêu ạ moah moah.]

Lêu lêu lêu, tức chết mấy người chưa.

[Ơ đừng mà! Chị Tái Tái ơi tụi em sai rồi! Chị tha thứ cho tụi em đi mà!]

Các fan tức muốn chết thế là họ chạy tới weibo của Miẹng Rộng mắng cho đã đời, mắng cả mấy tên kiểu “Thấy gió chính là mưa, không tin chị Tái Tái” giả làm fan đến độ máu chó phun đầy đầu.

Có người nằm yên chịu mắng, có người bất chấp đạo lý không nhận sai, cũng có người giả chết, cũng không thiếu người phá mìn biến từ fan thành anti.

Tóm lại là nháo tới mức ồn ào huyên náo.

Nhưng Tô Tái Tái chẳng thèm để tâm, cô đăng bài “tuyên bố rời khỏi giới giải trí” xong thì ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, tay phất liên kiểu: “Hế lô! Đã giải quyết xong phiền toái rồi nè”, cười xinh nhìn mọi người.

“Được rồi, chuyện trên mạng đã xử lý xong, chúng ta đi tới chỗ giao dịch đi?”

Đám người Ngô Lục Lục thấy Tô Tái Tái không thèm để ý nên gật đầu không nói gì. Cả đám người xuống tầng đi tới chỗ giao dịch.

Có mỗi Đại Vi ra vẻ đáng tiếc, hơi bĩu môi kéo tay Tô Tái Tái hỏi lại: “Tiểu Tái, em thậy sự xóa luôn cả Weibo hả?”

Nhưng Đại Vi hỏi xong còn chưa kịp nghe Tô Tái Tái trả lời thì Khúc Nhiên đã cười nói: “Xóa thì xóa thôi. Tớ thấy đàn em cũng có đăng được mấy bài đăng đâu, mà lần nào đăng lên cũng vì có chuyện. Hơn nữa…”

Cô ấy dừng lại đôi chút rồi nói tiếp: “Chẳng phải đàn em vẫn luôn ở bên chúng ta hay sao?”

Đại Vi nghe thấy Khúc Nhiên nói cũng có lý, quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái thấy cô vẫn cười tươi gật đầu thì mới yên lòng, ra vẻ chim nhỏ nép cánh mà dụi vai Tô Tái Tái: “Thế thì chị yên tâm rồi, Tiểu Tái em cứ rời đi.”

Thật sự là mới nãy Tô Tái Tái tiêu sái quá, cứ thế gọi điện thẳng cho Huyền Linh Sư chứ không hề nói điêu.

Bộ dáng không hề vướng bận kia giống như không chỉ chương trình Huyền Linh Sư mà cho dù là Huyền Học Viện hay là bọn họ, chỉ cần Tô Tái Tái thấy không còn hứng thú thì sẽ rời đi vậy.

Tiêu sái tới mức… làm cho người ta có chút thấp thỏm bất an.

Bảo sao Đại Vi lại “buồn lo vô cớ” như thế.

Giờ thấy Tô Tái Tái gật đầu, cô ấy lại thấy thế cũng được!

Hừm! Làm cho đám dân cư mạng không tin tưởng cô, bán tín bán nghi thờ ơ lạnh lùng hối hận muốn chết đi!

Giờ mò đi xin lỗi cũng muộn rồi nhá!

Đại Vi yên lòng vui vẻ kéo Tô Tái Tái, đang tính mở miệng nói gì thì thấy Tô Tái Tái khựng lại.

Đại Vi ngờ ngợ ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt Tô Tái Tái nhìn lên trên tầng thì thấy một người con gái dung mạo xinh đẹp, từ đuôi lông mày tới khóe mắt đều là thịnh khí lăng nhân (*) đứng ở chỗ đó.

(*) Thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ ai nhìn thấy cũng khiếp vía.

Tuổi của cô gái này cũng xấp xỉ tuổi bọn họ, trông… càng nhìn càng thấy quen mắt.

Có cảm giác như đã từng quen nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Nhưng mà gặp ở đâu không quan trọng quan trọng là giờ từ trên xuống dưới người cô gái này tỏa ra “mùi” “người tới không có ý tốt”.

Đại Vi kéo tay Tô Tái Tái, không khách khí mà trừng mắt nhìn lại Thịnh Ngạo Tình.

Cô ấy không để ý thấy Tô Tái Tái hơi cử động ngón tay, điện thoại “ló” lên khỏi mũ áo hoodie của cô, hướng camera về phía Thịnh Ngạo Tình mà ấn chế độ quay.

Cho tới khi Khúc Nhiên thì thầm bên tai Đại Vi: “Đấy là Thịnh Ngạo Tình.” thì Đại Vi mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra là cô ta hả? Bảo sao lại thế.

“Ô, hóa ra cô Tô trong miệng mọi người lại là người như thế này hả. Tôi còn tưởng là nhân vật ba đầu sáu tay nào cơ chứ.” Thịnh Ngạo Tình ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái, giọng điệu khiêu khích.

Trạm nghỉ của bọn họ vừa hay là chỗ giao giữa tầng hai và tầng ba. Sau khi đấu giá hai thanh kiếm xong thì người đấu giá lại tươi cười mời mọi người nghỉ giữa giờ, mười lăm phút sau mới tiếp tục.

Tuy rằng trong các cuộc đấu giá thuộc giới Huyền Học rất ít khi có tình trạng nghỉ giữa giờ như này nhưng đặt vào một cuộc đấu giá tầm thường thì lại không hiếm.

Cho nên mọi người cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Ai mà biết nghỉ giữa giờ như vậy là vì có người đến đâu.

Lời của Thịnh Ngạo Tình có ý, hơn nữa giọng điệu không hề có ý thu liễm lại chút nào làm cho mọi người quay đi quay lại nhìn, chờ nhìn thấy người đó là Tô Tái Tái thì ngay lập tức tỉnh táo tinh thần.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 566


Nhắm thời gian xuống chào cô Tô một chút.

Nhưng mắt nhìn một hồi lại thấy biểu cảm trên mặt Thịnh Ngạo Tình có hơi sai sai ấy.

Bọn họ tạm thời dằn lòng lại chuẩn bị xem tình hình trước mặt đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng trong đại sảnh này Thịnh Ngạo Tình thật sự tỏ vẻ không thèm coi ai ra gì. Tuy mọi người không ho he gì nhưng thực tế, trong lòng bọn họ nghiêng nhiều về phía đám người Tô Tái Tái hơn.

Ít nhất thì cô Tô không phải người vô duyên vô cớ gây chuyện thị phi.

“Không dám nhận.” Tô Tái Tái gật đầu nhẹ nhìn về phía Thịnh Ngạo Tình sau đó mở miệng: “Tôi không được ba đầu sáu tay lưỡi dài như cô Thịnh đây.”

Tô Tái Tái vừa mới dứt lời thì Đại Vi vội quay mặt đi trốn sau lưng Tô Tái Tái cười trộm với Khúc Nhiên và Viên Tuế. Đến cả dưới đại sảnh cũng vang lên tiếng cười.

Thịnh Ngạo Tình tức không nhịn được, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái: “Cô!”

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của Tô Tái Tái nhìn cho cứng mồm luôn.

Cảm giác như mũi kiếm dừng trước mặt làm cho người ta sợ hãi tới mức không dám thở mạnh.

Có lẽ muốn mượn cớ tránh đi tầm mắt của Tô Tái Tái, hoặc cũng có thể vì tức giận vì bị cười ở ngay dưới tầng, tóm lại, Thịnh Ngạo Tình hoàn hồn xong thì ngây lập tức quay đầu trừng mắt nhìn xuống dưới, vẻ mặt kiểu: “Tôi xem kẻ nào dám cười chê tôi!”

Đáng tiếc cô ta nhìn ai ai cũng thấy họ đang nở nụ cười, ra vẻ chẳng thèm sợ cô ta chút nào cả.

Từ khi nhà họ Mễ nằm trong top 4 của thủ đô ngã xuống thì nhà họ Thịnh bắt đầu sôi sục, nghe nói muốn kết thân với nhà họ Trác nên mới gọi cô tiểu thư này về.

Nhưng chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu mà Thịnh Ngạo Tình đã ra vẻ ta đây trước rồi. Cô ta tưởng rằng mình thực sự đã là bốn gia tộc lớn rồi sao?

Hừ, hầu hết những người đang ở đây đều có thế lực ngang tài ngang sức với nhà họ Thịnh, bây giờ cô ta làm ra dáng vẻ trịch thượng khinh thường mọi người này, có phải quá sớm rồi không?

Mọi người ở dưới lầu không nói gì, mà chỉ lặng lẽ nhìn Thịnh Ngạo Tình với chút mỉa mai.

Điều này càng khiến Thịnh Ngạo Tình thấy xấu hổ hơn, cô ta quay đầu lại định bảo Tần Trác Thắng giúp mình, nhưng mãi đến giờ cô ta mới giật mình phát hiện rằng Tần Trác Thắng không hề bước theo mình.

… Tần Trác Thắng này, để xem lát hồi đi về, cô ta có bảo ông ta phắn đi ngay không!

Thịnh Ngạo Tình thầm mắng trong lòng, cô ta không thể ra oai được buộc phải dời mắt đi, lại nhìn về phía đám người Tô Tái Tái, hừ lạnh một tiếng rồi lại nói lớn như thể cố tình nói cho mọi người nghe vậy.

“Cô Tô, vừa nãy tôi và cô đã cùng đấu giá thẻ ngọc đúng chứ? Sau khi cô ra giá xong, thậm chí không đếm ngược mà Hội Huyền Học đã quyết định ngay. Chuyện này… lẽ nào cô không nên cho tôi một lời giải thích sao?”

Thịnh Ngạo Tình nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt đầy khiêu khích.

Cô ta lộ vẻ không phục, trong lời nói của cô ta, dù là nghĩa bóng hay nghĩa đen thì cũng đang ám chỉ rằng Tô Tái Tái và Hội Huyền Học có giao dịch ngầm gì đó, nên cô ta đang cố tình gây chuyện.

Sau khi nghe những gì Thịnh Ngạo Tình nói, lúc này mọi người mới chợt hiểu ra những cuộc đấu giá vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì.

Nói thẳng ra là Thịnh Ngạo Tình thách thức cô Tô trước, cuối cùng cô Tô đã hưởng ứng lại sự thách thức của cô ta, nhưng bản thân cô ta lại không chịu thua, cho nên bây giờ lại chạy tới chặn người ta để tranh cãi vô lý à?

Hôm nay đúng là đã học hỏi được cách dạy dỗ của nhà họ Thịnh rồi.

Mọi người nhìn Thịnh Ngạo Tình với vẻ càng khinh thường hơn.

“?” Tô Tái Tái khó hiểu nhìn Thịnh Ngạo Tình, nói: “Đúng là tôi đã đấu giá đấy, nhưng cô thắc mắc về chuyện này, không đi tìm Huyền Học Hội phụ trách cuộc đấu giá mà lại đến tìm tôi làm gì?”

Câu hỏi này ngay lập tức khiến Thịnh Ngạo Tình cứng họng.

Trước khi cô ta kịp lên tiếng thì Tô Tái Tái chợt hiểu ra, gật đầu rồi cười nói: “Cô Thịnh, chẳng phải cô nói mình không thua được ngay từ ban đầu là được rồi sao?”

“Cái, cái gì mà không thua được?!” Thịnh Ngạo Tình tức giận đến mức trợn mắt nhìn Tô Tái Tái, thẳng cổ gào lên: “Vớ vẩn, Thịnh Ngạo Tình tôi đây lại không chịu thua sao?!”

“Thế bây giờ cô chạy đến trước mặt tôi làm gì?” Tô Tái Tái nhìn cô ta nói: “Đây là cố tình đến nói cho tôi biết cô chấp nhận mình thua sao? Nhưng cô đâu cần phải tốn công vô ích để làm vậy.”

“Cô!” Thịnh Ngạo Tình tức giận, nhưng lại không thể đáp lại được.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 567


Tô Tái Tái không hề cho cô ta cơ hội lên tiếng, dừng một chút rồi cô lại ung dung nói: “Hoặc là… bây giờ cô Thịnh chặn đường của tôi là vì cô đã hối hận và vẫn muốn mua nó? Chuyện đó thì không thành vấn đề mà.”

Cô nhìn Thịnh Ngạo Tình, từ từ nở ra nụ cười: “Tôi không ngại đấu giá thêm lần nữa đâu.”

Dứt lời, Tô Tái Tái còn nhún vai, làm ra vẻ “tôi rất rộng lượng nên không chấp nhặt với cô”.

Thịnh Ngạo Tình tức giận, nhưng lại cứng họng đến mức không dám nói tiếp.

Sau khi nín nhịn hồi lâu, cô ta lại cười khẩy, gật đầu liên tục và luôn miệng nói “được”: “Hay lắm, cô Tô mồm miệng lanh lợi, tôi không nói lại cô. Nhưng mà…”

Thịnh Ngạo Tình kéo dài giọng, nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt đầy ác ý và nói tiếp: “Tôi nghe nói chẳng phải ba mẹ ruột của cô Tô đã phá sản rồi sao? Tại sao bây giờ cô lại có tiền để mua những thứ này vậy? Chẳng lẽ…”

Cô ta đưa tay che miệng, cố tình làm ra vẻ rất ngạc nhiên, sau khi nhìn qua nhìn lại đám người Ngô Lục Lục, Chu Phổ và Nghiêm Thanh thì cô ta lại kinh ngạc nhìn Tô Tái Tái: “Cô Tô, như thế thì thật trái với đạo đức!”

Nhưng vào giây tiếp theo, cô ta lại “ồ” một tiếng, gật đầu nói thêm: “Mà cũng đúng, một người có thể gài bẫy ba mẹ ruột của mình, khiến họ phá sản thì còn có đạo đức gì để nói chứ?”

Thịnh Ngạo Tình nhìn Tô Tái Tái, cười khiêu khích: “Cô nói đúng chứ, cô Tô?”

Cô ta lời còn chưa dứt thì ánh mắt giận dữ với lời mắng mỏ của mọi người đã không ngừng vang lên.

“Thịnh Ngạo Tình này đúng là quá đáng mà!”

“Ăn nói kiểu gì vậy!”

Nghiêm Thanh vô cùng tức giận, hất tay Chu Phổ đang ngầm kéo lấy mình ra, định xuống lầu, ông ấy còn chưa kịp di chuyển thì đã bị tóm lại.

Ông ấy vừa quay lại nhìn rõ là ai thì lập tức sửng sốt: “Tiểu Liễu?”

Ôn Liễu lắc đầu với chồng mình rồi lại nhìn về phía Tô Tái Tái.

Nghiêm Thanh nhìn về phía Tô Tái Tái, thấy cô mặt không biến sắc, vỗ nhẹ vào Đại Vi trước, bảo cô ấy buông mình ra, sau đó mới chậm rãi bước xuống cầu thang đi về phía Thịnh Ngạo Tình.

Cô vừa đi vừa cười tủm tỉm gật đầu: “Xem ra tôi nhìn người cũng khá giỏi đấy chứ, cô Thịnh đúng là một bà tám nhiều chuyện.”

“Cô nói gì!” Thịnh Ngạo Tình trừng mắt, nhìn Tô Tái Tái bước xuống cầu thang đi về phía mình, cô ta bỗng dưng thấy hơi lo sợ.

Nhưng khi nhìn thấy xung quanh có nhiều người theo dõi như vậy thì cô ta lại thấy tự tin hơn.

—— Cô ta không tin Tô Tái Tái dám ra tay với mình trước bàn dân thiên hạ.

“Tôi nói cô còn nhỏ tuổi mà đã là bà tám.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm bước xuống cầu thang, dừng một chút rồi nói thêm: “Hơn nữa, còn trẻ mà đã lãng tai, không nghe rõ được những gì tôi nói, hay là…”

“Thực ra cô là một kẻ không có tự trọng, cố tình muốn nghe thêm vài lần nữa?”

“Cô… !” Thịnh Ngạo Tình trợn to mắt, khi cô ta định nói gì đó thì Tô Tái Tái đã đi tới trước mặt cô ta, chỉ cách cô ta một bước thang.

Trước khi cô ta kịp lên tiếng lần nữa thì Tô Tái Tái đã giơ tay lên, tát cô ta một cái thật mạnh.

—— Đương nhiên là cô dám ra tay rồi!

“Chát!” một tiếng, tát đến mặt của Thịnh Ngạo Tình nghiêng sang một bên.

Trong lúc mọi người đều trợn tròn mắt thì đám người Ôn Liễu chỉ mỉm cười quan sát.

Nhất là Đại Vi, kích động nắm chặt hai nắm đấm, chỉ thiếu điều hét lớn “Đánh, đánh, đánh đi! Đánh cho chừa!”.

“... Cô! Cô dám đánh tôi ư?!” Thịnh Ngạo Tình sửng sốt hồi lâu, từ từ đưa tay lên che bên mặt thấy tê của mình, lúc này mới dần định thần lại rồi quay sang trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.

Dưới cơn tức giận của cô ta, Tô Tái Tái chớp mắt, trông khá vô tội.

“Tại sao tôi lại không dám?” Tô Tái Tái hỏi ngược lại, dừng một chút, cô lại hòa nhã chỉ vào tay của cô ta, nói: “Nào, lấy tay ra, tôi còn chưa tát xong mà.”

Làm sao Thịnh Ngạo Tình lại có thể để cô tát thêm lần nữa chứ.

Khi cô ta đang định che mặt lui ra, một giọt ngọc đen xẹt qua, nhanh đến mức đã lách ở sau lưng Thịnh Ngạo Tình trước khi có người phát hiện.

“... Ơ?” Người khác không phát hiện, nhưng không có nghĩa Tô Tái Tái không phát hiện.

Ngay cả người giấy nhỏ cũng thò đầu ra “phù!” một tiếng. Nó nằm bên viền mũ áo hoodie như một bé cưng đáng yêu với đôi mắt to tròn sáng ngời.

Còn Thịnh Ngạo Tình thì từ từ mở to mắt đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài vậy. Hình như cô ta muốn hét lên, nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng “Khục! Khục!”.

Cô ta hốt hoảng phát hiện ra bây giờ mình không chỉ không thể phát ra tiếng, mà đến cả người cũng không thể cử động được.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 568


Hơn nữa… Bàn tay đang che mặt lại không nghe lời của cô ta, bàn tay thực sự đang từ từ di chuyển ra khỏi mặt.

Đây chỉ là chuyện xảy ra trong tíc tắc.

Trong mắt của người khác, có vẻ như vừa nãy Tô Tái Tái bảo Thịnh Ngạo Tình lấy tay ra thì cô ta quả thực đã ngoan ngoãn làm theo.

Họ hầu như không phát hiện ra điều gì bất thường cả.

“Ừ. Ngoan.” Tô Tái Tái nở nụ cười rạng rỡ, hai mắt sáng ngời giơ tay lên và tát thêm một cái thật mạnh.

Tiếng “chát!” không chỉ tát đến Thịnh Ngạo Tình lại nghiêng mặt đi, mà cũng khiến cho người khác không khỏi lộ ra vẻ đau đớn khi nghe thấy.

“Thêm cái nữa.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nói với Thịnh Ngạo Tình.

Thế là Thịnh Ngạo Tình lập tức “ngoan ngoãn” quay mặt lại để cô tát tiếp.

“Thêm cái nữa.”

“Chát!”

Những người khác nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Thịnh Ngạo Tình này… bản chất của cô ta không phải đúng là kẻ đê tiện đấy chứ?

Tô Tái Tái vẫy tay, liếc nhìn lòng bàn tay có chút ửng đỏ rồi mới hài lòng gật đầu nói: “Được rồi, tôi thấy hài lòng rồi đó.”

Cô vừa dứt lời thì giọt ngọc đen lập tức rời khỏi lưng của Thịnh Ngạo Tình, từ từ rơi xuống và biến mất giữa không trung không thấy đâu, chỉ để lại vết mực rất nhạt.

Sau khi xóa bỏ sự trói buộc, hai bên vai của Thịnh Ngạo Tình lập tức được thả lỏng, cô ta vội vàng lùi về phía sau vài bước đến khi cách Tô Tái Tái một khoảng xa thì cô ta mới chỉ tay vào cô, mặc kệ cơn đau đớn trên mặt mà kinh hãi hét lên: “Cô… cô dám đánh tôi! Cô lại dám đánh tôi sao?! Tô Tái Tái! Tôi nói cho cô biết! Cô chọc lầm người rồi!”

Nhà họ Thịnh không phải người dễ trêu chọc như vậy đâu!

“Hả?” Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, sau đó lẽ thẳng khí hùng nói: “Tôi chỉ đùa thôi mà. Tôi thấy dáng vẻ vênh váo hống hách này của cô, tôi tin rằng nhà họ Thịnh chắc chắn là rất dữ dội đúng chứ? Vì đã lợi hại như vậy thì chắc chắn cũng rất độ lượng mà.”

“Cô…” Thịnh Ngạo Tình lộ ra vẻ kinh ngạc bởi lời nói này của Tô Tái Tái.

Tại sao… nghe quen quá vậy?

Tô Tái Tái vẫn cười khúc khích nói tiếp: “Nếu đến chút độ lượng cũng không có… thì cũng chỉ là thứ tầm thường mà thôi.”

“? ? !” Đây là những lời mà vừa nãy cô ta đã nói với Tần Trác Thắng trong phòng riêng!

Tại sao Tô Tái Tái lại biết được chuyện này?!

Thịnh Ngạo Tình sợ hãi, rồi nghĩ đến vừa nãy chẳng hiểu sao mình lại không thể nhúc nhích được, thế là cô ta khẽ run lên, vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn Tô Tái Tái, giọng nói không ngừng run rẩy.

“Cô… tại sao cô biết những lời này?! Cô… vừa nãy cô đã làm gì?! Tại sao tôi đột nhiên không thể nhúc nhích được?!”

Thịnh Ngạo Tình vốn coi thường và không hề tôn trọng Huyền học, mà lúc này lại cảm thấy sợ hãi.

Nỗi sợ hãi cứ lớn dần trong lòng.

“Tôi ư? Tôi chả làm gì cả.” Tô Tái Tái nghiêng đầu.

Dừng một chút, cô lại cười khúc khích, nụ cười gian xảo pha thêm chút tự tin không sợ gì: “Tuy tôi không làm gì nhưng không đồng nghĩa người khác sẽ không làm gì cô đâu.”

—— “Đúng không? Sư đệ?”

Tô Tái Tái vừa nói, vừa quay lại nhìn về phía cầu thang sau lưng.

Điều này khiến đám người Ngô Lục Lục đều đồng loạt quay đầu nhìn ra phía sau.

Không biết kể từ khi nào mà ở chỗ cao nhất trên cầu thang lầu ba, hộ vệ của Hội Huyền Học đã đứng tách ra hai bên.

Quản lý Ngải cung kính khoanh tay, còn Tiền Tam thì đứng ở phía bên kia.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của đám người Ngô Lục Lục thì ông ấy đã lặng lẽ chào họ.

Nhưng vì tình hình không đúng nên tạm thời không dám l* m*ng.

Khi nhìn thấy dáng vẻ kính cẩn này của Tiền Tam, đám người Ngô Lục Lục sững sờ, sau đó mới từ từ chuyển sự chú ý qua Tống Khanh.

Họ rất kinh ngạc và không chắc chắn lắm.

Sư… đệ ư?!

Tống Khanh chậm rãi bước xuống cầu thang, đi tới trước mặt Tô Tái Tái rồi đưa món đồ nướng mà anh luôn xách trên tay cho cô: “Đồ nướng.”

“Hi hi hi…” Tô Tái Tái vui vẻ nhận lấy. Cô cười rạng rỡ đến mức trông thật giống như một cô bé vậy.

Sau khi nhìn cô thêm một giây thì Tống Khanh mới dời mắt nhìn sang Thịnh Ngạo Tình, nụ cười trong đôi mắt đen tuyền như sương mù bị gió đêm thổi tan, chỉ còn lại nỗi thanh tịnh và lạnh lẽo.

“Ngải Sinh, sau này đừng để nhà họ Thịnh vào đây nữa.”

“Vâng.” Quản lý Ngải khẽ cúi người, trông vô cùng cung kính.

Ông ấy ngay lập tức nhìn những hộ vệ của Hội Huyền Học.

Hộ vệ bước tới, đưa tay về phía Thịnh Ngạo Tình rồi lạnh lùng nói: “Cô Thịnh, xin mời.”

Thấy vậy, Thịnh Ngạo Tình nhìn xung quanh, cuối cùng trừng mắt nhìn Tống Khanh.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 569


Tuy nhiên, ngay khi ánh mắt của cô ta chạm vào ánh mắt của anh thì đôi mắt của cô ta lập lòe, mất đi vẻ hống hách kiêu ngạo nữa.

Cô ta nhanh chóng né tránh nhìn sang quản lý Ngải, cố gắng gằn giọng hỏi: “Dựa vào cái gì mà đuổi tôi?! Hội Huyền Học của các người ngang ngược đến vậy sao?! Ông nội tôi cũng là thành viên của Hội Huyền Học đấy!”

Tống Khanh nghe thấy vậy thì nhìn sang quản lý Ngải: “... Thật không?”

Anh không lớn tiếng, chỉ bình tĩnh hỏi thôi mà đã khiến quản lý Ngải không dám ngẩng đầu lên, cung kính trả lời Tống Khanh: “Đúng vậy.”

Tống Khanh gật đầu tỏ ra mình hiểu rồi, anh thản nhiên nói: “Thế thì hôm nay loại bỏ hết đi.”

Dừng một chút, anh nói thêm: “Những người còn lại… cũng dọn nốt luôn đi.”

“À.” Tô Tái Tái đang chia sẻ món đồ nướng với đám người Khúc Nhiên, như thể chợt nghĩ tới điều gì đó, quay lại nhìn Tống Khanh và nói: “Còn Phụng Hồng Bác nữa.”

Dứt lời, cô không khỏi hơi nhăn mũi.

Tống Khanh đã nhìn Tô Tái Tái trước khi cô lên tiếng, sau khi nghiêm túc nghe Tô Tái Tái nói xong thì anh lại nhìn sang quản lý Ngải: “Làm như vậy đi.”

“Vâng.” Quản lý Ngải nhanh nhẹn đáp lại.

“Các… các người…” Thịnh Ngạo Tình kinh ngạc nhìn Tống Khanh và Tô Tái Tái: “Rốt cuộc các người là ai?!”

Nếu đến bây giờ cô ta vẫn chưa phát hiện ra manh mối gì thì cô ta chính là một kẻ ngốc.

Không chỉ cô ta, ngay cả những người khác cũng có vẻ hơi sốc.

Họ chỉ đang chờ đợi ai đó vén lớp giấy cửa sổ cuối cùng này ra thôi.

Khi Thịnh Ngạo Tình đang hét lớn thì khóe mắt của quản lý Ngải khẽ giật một cái, lập tức lạnh lùng liếc nhìn cô ta, bước lên đứng ở trước mặt Tống Khanh nhưng cũng không dám chắn hết anh.

Ông ấy cau mày nhìn Thịnh Ngạo Tình rồi lạnh lùng nói: “Cô Thịnh, xin hãy chú ý thái độ của mình.”

Ông ấy dừng lại, khẽ nghiêng người, kính cẩn và tự hào nói lớn: “Người đang ở trước mặt cô là hội trưởng của Hội Huyền Học chúng tôi!”

Ông ấy vẫn chưa dứt lời mà không chỉ Thịnh Ngạo Tình hít sâu một hơi đầy kinh ngạc, ngay cả những người còn lại cũng trợn tròn mắt.

Mặc dù trước đó, họ đã mơ hồ biết được điều này, nhưng bây giờ nghe chính miệng quản lý Ngải nói ra thì họ vẫn không khỏi thấy sốc.

Quản lý Ngải mặc kệ những người khác, mà nhìn Thịnh Ngạo Tình và lạnh lùng nói tiếp: “Từ bây giờ trở đi, nhà họ Thịnh và nhà họ Phụng sẽ bị xóa tên khỏi Hội Huyền Học. Cô Thịnh, mời.”

Thịnh Ngạo Tình đứng ngây ngốc ở đó, chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh buốt.

Mãi đến bây giờ, cô ta mới nhận thấy hình như mình đã làm hỏng mọi chuyện rồi.

Cô ta nhìn Tống Khanh, định lên tiếng nói gì đó nhưng chưa kịp nói gì thì tầm nhìn của cô ta đã bị hộ vệ bước tới chặn đi.

Thịnh Ngạo Tình c*n m** d***, xoay người rời đi với sắc mặt trắng bệch.

Tống Khanh quay qua nhìn Tô Tái Tái, thấy cô đang cùng người giấy nhỏ xem lại đoạn video vừa quay và vừa lẩm bẩm xong, sau đó cô dùng tài khoản weibo “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi” để đăng tải đoạn video cuối cùng.

Đây xem như là đã hoàn thành đợt vả mặt cuối cùng.

Sau khi xem đoạn video này, cư dân mạng nổi giận, lúc này họ mới muộn màng nhớ ra còn có thủ phạm này!

Họ lập tức lao đến giận dữ chửi bới ở weibo của Thịnh Ngạo Tình.

Sau khi có người tinh mắt phát hiện ra người đó là cô cả của nhà họ Thịnh thì chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, những tin đồn về cuộc ăn chơi trác táng vô cùng điên rồ của cô ta ở nước ngoài lần lượt bị đào lên.

Không chỉ vậy, thậm chí còn có người đào ra được sự thật về việc tại sao cô ta lại ra nước ngoài.

Hóa ra khi vẫn còn học cấp hai, cô cả Thịnh đã thích một chàng trai có hoàn cảnh gia đình bình thường, nhưng tiếc thay người ta chỉ muốn tập trung vào việc học nên hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô ta.

Cô cả Thịnh bị người ta phớt lờ và bị bạn bè cười nhạo, khiến cô ta vô cùng tức giận, thế là cô ta cố tình tông vào chàng trai đó ngay đầu cầu thang.

Cô ta vốn chỉ muốn khiến cho chàng trai đó té gãy chân, xem như là một hình phạt nho nhỏ.

Nào ngờ khi té xuống cầu thang, chàng trai vô tình đập vào ót.

Sau khi xảy ra án mạng, nhà họ Thịnh tức tốc dùng tiền và quyền lực để giải quyết chuyện này với gia đình chàng trai đó, đồng thời cũng lập tức đưa Thịnh Ngạo Tình đi du học.

Không ngờ cô ta mới về nước chẳng được mấy ngày thì đã không chịu an phận rồi.

Tiếc thay lần này cô ta đã chọn sai đối tượng, đá nhầm vào tấm sắt siêu cấp như Tô Tái Tái.
 
Back
Top Bottom