Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 550


Vội vàng đưa tay bịt miệng lại, vẻ mặt “làm sai chuyện gì đó”, cũng không khỏi thông qua kính chiếu hậu nhìn ra ghế sau xe.

Sau khi phát hiện người ngồi đó vẫn đang rũ mắt lật xem tài liệu trong tay, lúc này mới thầm thở phào.

Sau khi yên lòng, ông ấy lại ngẩng đầu nhìn khung cảnh đường phố trước mặt, chỉ vào một tòa nhà nào đó nói: “Sư tôn nhìn kìa, nơi này chính là Đại học Đế Đô mà tiểu sư thúc đang theo học.”

Tống Khanh nghe vậy, lúc này mới ngước mắt lên, quay sang nhìn về hướng Tiền Tam chỉ.

Chỉ vừa liếc một cái đã mở miệng: “Dừng xe.”

“Hả? À.” Tiền Tam nghe vậy, hơi sửng sốt nhưng rồi cũng làm theo, quay đầu bảo bác tài đang lái xe.

Xe vừa ổn định, ông ấy vội xuống xe mở cửa cho Tống Khanh, nhưng không ngờ ông ấy vừa tháo thắt dây an toàn thì Tống Khanh đã xuống xe trước luôn rồi.

“Sư tôn, có vấn đề gì sao ạ?” Tiền Tam vội xuống xe, thấy Tống Khanh nhìn Đại học Đế Đô một lúc lâu.

Ông ấy cũng ngắm nghía xung quanh một hồi nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, bèn quay sang nhìn Tống Khanh, vừa cung kính vừa khó hiểu.

Tống Khanh trầm ngâm nửa ngày trời, vừa bước đến Đại học Đế Đô vừa nói:

“Giúp người giấy của Tiểu Tái xử lý chút chuyện.”

“... Hả?” Ai cơ?

Tiền Tam đứng ngây tại chỗ một lúc mới chợt nhận ra, trợn to mắt, sau đó vội vàng đuổi theo Tống Khanh.

“... Không phải chứ sư tôn, ý sư tôn nói là… chỗ này cũng có người giấy của tiểu sư thúc sao?!” Đây cũng không phải trên núi mà có thể làm bừa nhiều người giấy đó chúng nó rảnh rỗi không có việc gì làm nhảy disco suốt cả sáng lẫn đêm.

Đây là Đại học Đế Đô đó! Đại học Đế Đô lắm người qua lại đó!

Tống Khanh nghe vậy, bước chân hơi khựng lại, quay sang nhìn Tiền Tam.

Rõ ràng là cái nhìn rất bình tĩnh và chăm chú, lại ngay lập tức khiến Tiền Tam dừng chân, đứng sững tại chỗ, như là một học sinh lơ đãng nói sai gì đó, tạm thời không dám hành động lung tung.

“Có vấn đề sao?” Tống Khanh nhìn Tiền Tam, câu hỏi thật sự rất… bình thường.

Bình thường đến mức Tiền Tam phải tự ngẫm lại có phải bản thân sai hay không.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốc độ phản ứng của Tiền Tam không chậm, lập tức đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời: “Không! Không thành vấn đề! Tôi chỉ là sợ người giấy của tiểu sư thúc ít quá!”

“Dù sao đây cũng là trường học, quá nhiều không tốt lắm.” Tống Khanh nói, dừng lại một lát rồi khen: “May mà Tiểu Tái khiêm tốn, chỉ làm bốn cái thôi.”

“...” Cái này gọi là khiêm tốn sao?!

Sư tôn, dù sao ở trong mắt người, tiểu sư thúc làm cái gì cũng chẳng sao cả phải không?

Nhìn đi, bây giờ chỉ bởi vì là người giấy tiểu sư thúc làm mà còn đặc biệt dừng lại giúp một tay.

Tiền Tam muốn phàn nàn nhưng không dám, cười ha ha hai tiếng rồi chạy vội theo Tống Khanh.

“Sư tôn, hội đấu giá bên kia bắt đầu rồi.” Tiền Tam vừa đuổi theo vừa nhắc nhở Tống Khanh.

“Ừ, gửi tin cho Tiểu Tái, bảo cô ấy thích cái gì thì cứ mua.” Tống Khanh không quay đầu lại nói, dừng lại một chút rồi bổ sung: “Đừng nhắc đến sư tôn.”

“… Vâng, tôi hiểu rồi.”

Bất ngờ mà… ông ấy hiểu.

Tiền Tam vô cảm lặng lẽ phàn nàn trong lòng, sau đó cúi đầu nhắn tin cho Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nhận được tin nhắn thì “ồ” lên một tiếng, hơi nghiêng đầu, hoang mang nhìn nội dung trên màn hình.

… Nhưng mà, tất cả cô đều chướng mắt mà.

Có điều, có một số món cũng được đấy. Tô Tái Tái chợt nghĩ đến gì đó, nhắn tin lại cho Tiền Tam.

Tiền Tam đọc xong thì sửng sốt, nhưng vẫn ngẩng đầu báo đúng sự thật cho sư tôn.

“Sư tôn, tiểu sư thúc nói là muốn ăn đồ nướng BBQ.”

“Ừm.” Tống Khanh khẽ đáp lại, nhìn thấy bóng đen quỷ dị bị năm người đuổi theo trước mặt, ngón tay hơi cong lại búng về phía mục tiêu, kiếm khí nhanh chóng bay vút ra.

Tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp vang lên, Tống Khanh đã quay đầu đi về, vừa đi vừa hỏi Tiền Tam: “Hiện tại thủ đô có quán nào làm đồ nướng BBQ ngon nhất?”

Cái này…

Sư tôn, chi bằng để tôi đăng bài lên mạng hỏi cư dân mạng trước nhé?

Đạo Trưởng Trong Núi ôm điện thoại cũng rất mờ mịt.

-----

Ngay khi Tống Khanh tiện tay xử lý một chút việc vặt trong Đại học Đế Đô, lúc lên xe với Tiền Tam lần nữa để đi đến hội đấu giá thì hội đấu giá bên này đã bắt đầu.

Các món đồ trong đấu giá vốn không được Tô Tái Tái quan tâm cho lắm, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một lọ thuốc hít, cô mới ghé mắt nhìn sang.

“Lọ thuốc hít này…”

“Sao vậy? Tiểu hữu thích à? Vậy tôi tặng cho cô nhé.” Ngô Lục Lục nghe Tô Tái Tái nói, quay đầu nhìn cô hỏi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 551


“Không phải là thích hay không, chẳng qua lọ thuốc hít đó…” Tô Tái Tái híp mắt lại, nhìn kỹ trong chốc lát rồi trả lời chắc nịch: “Hình như có linh hồn sống.”

“Linh hồn sống?!”

Cô vừa dứt lời, cả đám người Nghiêm Thanh cả kinh đứng bật dậy, lại gần màn hình lớn trong phòng hai bước, nhìn kỹ rồi nói: “Sao lại có linh hồn sống được chứ?! Đây chính là điều tối kỵ đấy.”

“Phải mau chóng nói với Hội Huyền Học.” Chu Phổ nhíu mày, nhìn sang Thẩm An.

Thẩm An đã đứng dậy, sau khi nhận được ánh mắt của Chu Phổ bèn gật đầu, sau đó đi nhanh ra ngoài cửa.

… Ngoài cửa chắc chắn có người của Hội Huyền Học.

Nhưng ba người Khúc Nhiên thấy các thầy cô như vậy, có hơi thắc mắc.

Đại Vi nhìn trái nhìn phải, sau đó quay sang nhìn Ôn Liễu, tò mò hỏi: “Cô Ôn, linh hồn sống là…?”

“Chính là hồn phách của người sống.” Ôn Liễu nhíu mày nhìn lọ thuốc hít kia, dừng một chút rồi quay sang nhìn ba người và nói: “Trước đây thầy đã từng giảng cho các em, trước kia trên phiên đấu giá của hội đấu giá Huyền Học sẽ có khí quỷ, nhưng bây giờ lại rất ít chưa?”

Đại Vi gật đầu, lúc ở trên đường Ôn Liễu đã nói cho cô ấy và Tiểu Tái nghe.

“Sau này, từ khi trong hội đấu giá xuất hiện trường hợp linh hồn sống bị giả làm khí quỷ thì những cuộc đấu giá kiểu này cũng ít đi rất nhiều.” Ôn Liễu nói đến đây, dừng lại, sau đó nhìn lọ thuốc hít thở dài: “Không ngờ hôm nay lại gặp lại.”

“Ai nha, vậy thì phải làm sao bây giờ? Nhân lúc này vẫn chưa có ai mua thì mình mua, sau đó thả linh hồn sống bên trong ra được không?” Đại Vi sốt ruột, nhìn trái phải nói.

Nhưng vừa dứt lời, Thẩm An vừa trở về đã lắc đầu tỏ vẻ không được: “Như vậy sẽ chỉ khiến linh hồn sống không nơi nương tựa, nguyên chủ nhẹ thì ngu dại, nặng thì sẽ trở thành người thực vật.”

“Phải tìm người, sau đó mở lọ thuốc hít ra và dẫn dắt linh hồn sống quay trở lại trong cơ thể đối phương, chỉ là…”

Thẩm An nhíu mày: “Không mở lọ thuốc hít ra thì sẽ không biết được đối phương là ai, mà mở ra thì…”

Tóm lại rất khó chọn.

“Ừm…” Tô Tái Tái nhìn lọ thuốc hít, duỗi tay chọc chọc vào môi rồi nói: “Tôi thì cũng có cách đấy.”

Cô vừa dứt lời, mọi người đã đồng loạt quay sang nhìn cô.

Ngô Lục Lục cảm thấy rất có hứng thú với phương diện này, hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: “Tiểu hữu, là cách gì?”

“Đợi lát rồi nói sau.” Tô Tái Tái nói tiếp: “Bây giờ quan trọng nhất là đấu giá được món này, phải chờ nó tới tay mới được.”

Lời còn chưa dứt, Ngô Lục Lục đã vỗ ngực: “Giao cho tôi đi, coi như là tôi trả học phí, đến lúc đó chỉ cần tiểu hữu cho phép tôi và Viên Tuế cùng làm trợ thủ cho cô là được.”

Tô Tái Tái nghe xong thì cười: “Này thì có là gì, đương nhiên là không thành vấn đề.”

Ngô Lục Lục có những lời này của cô, quay đầu lập tức tham gia hàng ngũ đấu giá.

Lọ thuốc hít này cao khoảng một ngón tay, rộng hai ngón tay, thân làm bằng thủy tinh thông thường, giá trị nhất là bạch ngọc dát vàng, trên nắp có đính một viên ngọc bích.

Có điều, giữa đá quý và đá quý cũng có sự chênh lệch về giá cả, ít nhất mấy món này không phải đá quý đắt giá gì.

Nếu để trong nhà bình thường, một trăm nghìn thì đương nhiên đáng giá, nhưng đối với những người tới tham gia đấu giá hôm nay mà nói chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Một lọ thuốc hít thì tin chắc chả có gì khó nhằn cả.

Lúc đầu Ngô Lục Lục nghĩ vậy đấy.

Nhưng khi giá cả tăng từ ba nghìn lúc đầu lên đến một trăm hai mươi nghìn, ông ta cuối cùng cũng nhíu mày, cười khẩy một tiếng rồi trực tiếp hét giá lên một trăm năm mươi nghìn.

Quả nhiên, lập tức có người tiếp bước.

Hành động này khiến Khúc Nhiên cũng hiểu ra.

… Có người đang đánh nhịp.

Viên Tuế lập tức rót trà cho Ngô Lục Lục, ngoan ngoãn bê tới trước mặt ông ấy rồi khẽ đặt xuống.

Ngô Lục Lục thấy thế, sắc mặt u ám hơi dịu đi.

Lại tăng lên, trực tiếp tăng tới hai trăm nghìn, hy vọng đối phương sẽ biết khó mà lui.

Ai ngờ, gần như ngay lập tức, màn hình lớn liền hiển thị lên giá hai trăm mười nghìn.

Đại Vi đứng phắt dậy, nhìn ngó ra ngoài cửa sổ, thở phì phò nói: “Đây là ai vậy trời? Rõ ràng là đang gây sự mà.”

Không phải là đang gây sự sao?

Hơn nữa, người gây sự không ai khác mà chính là Thịnh Ngạo Tình.

Tần Trác Thắng lúc đầu không phát hiện Thịnh Ngạo Tình đang đua cao thấp với người ta, mãi đến khi lặp lại hai lần mới phát hiện cô ta đang nhằm vào đám Tô Tái Tái.

Tần Trác Thắng không muốn cành mẹ đẻ cành con, nhất là bây giờ không muốn đối đầu với đám Tô Tái Tái nữa, nhịn được một lúc đến cuối cùng mới không kìm được nói với Thịnh Ngạo Tình: “Cô Thịnh, không phải cô không có hứng thú với lọ thuốc hít này sao? Hơn nữa mới chỉ bắt đầu mà thôi, khúc sau còn có nhiều đồ tốt hơn mà.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 552


“Ừm, tôi biết.” Thịnh Ngạo Tình bê tách hồng trà, uống một ngụm mới nhếch đôi môi đỏ lên, ngước mắt nhìn màn hình lớn nói: “Tôi không hứng thú mấy với lọ thuốc hít này lắm, nhưng thấy đám người trên tầng bốn muốn nên là…”

Cô ta nhún vai, dáng vẻ tinh nghịch: “Chỉ đùa một chút mà thôi.”

Đây là đùa giỡn sao?

Đây rõ ràng là đang gây thù chuốc oán đấy!

Trong lòng Tần Trác Thắng rất nôn nóng, nhưng cũng hiểu mình không khuyên nổi cô cả nhà họ Thịnh này, trong lòng hoảng loạn vô cùng.

Ông ta lại nhìn về phía màn hình lớn, đúng lúc thấy giá trên màn hình đấu giá biến thành ba trăm nghìn.

Đang há hốc mồm định nói: “Không bằng chúng ta chơi đủ rồi thì thu tay lại đi?” thì quay đầu thấy Thịnh Ngạo Tình đã lại lần nữa ấn nút đấu giá.

Giá cả lập tức tăng lên ba trăm mười nghìn.

Tần Trác Thắng thấy thế, ngậm miệng lại, đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn xuống tầng một.

… Bây giờ ông ta mới thấy phiền não vì tính cách kiêu ngạo của mình, nếu không ông ta cũng sẽ không có một ai làm bạn như bây giờ mà cần phải nhờ vào loại người như Thịnh Ngạo Tình mới có thể vào được hội đấu giá cơ chứ.

Nhưng thấy thái độ thích gây chuyện như bây giờ của Thịnh Ngạo Tình, Tần Trác Thắng đã bắt đầu nghiêm túc ngẫm lại.

Nếu bây giờ ông ta đi xuống chọn bừa một người, đưa tiền cho người đó, vậy liệu ông ta có thể mượn số đấu giá của người đó để mua đồ không?

Ngay khi Tần Trác Thắng nghĩ như vậy, người trên tầng bốn thấy giá lại lần nữa tăng thêm mười nghìn đã hơi giận.

Thậm chí đến cả Ôn Liễu cũng nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, tao nhã đứng dậy, cười dịu dàng: “Để tôi đi xem.”

“?!” Nghiêm Thanh nghe vậy, vội vàng ôn tồn khuyên bảo vợ.

Đừng thấy Ôn Liễu đẹp như một người đẹp dịu dàng tri thức, trên thực tế năm đó ở Huyền Học Viện đã từng có tiếng là “đại ma vương”.

“Tôi không tin.” Ngô Lục Lục cười khẩy, xắn tay áo lên vào tư thế ứng chiến.

Mà Tô Tái Tái lại cầm điện thoại lên nhắn tin.

Ngay lúc Tô Tái Tái đang nhắn tin, cửa phòng riêng được người bên ngoài cung kính gõ vang.

Sau khi cửa mở, người tiến vào không phải người phụ trách hội đấu giá của Hội Huyền Học thì lại là ai?

“Cô Tô.” Người tới khom lưng với Tô Tái Tái trước, sau đó mới nhìn những người khác, cuối cùng là Chu Phổ cẩn thận nói lại nguyên nhân đã gọi người quản lý đến.

Lời còn chưa dứt, sắc mặt người phụ trách đã lập tức trở nên khó coi: “Linh hồn sống?! Điều này…”

Người quản lý quay đầu nhìn lọ thuốc hít, đến gần vài bước, cẩn thận quan sát nhưng vẫn không phát hiện manh mối, nửa tin nửa ngờ: “Không thể nào? Cô Tô, cô chắc chứ? Tất cả kiện hàng đấu giá của chúng tôi đều phải qua mấy lượt kiểm tra, nếu thật sự có linh hồn sống, vậy đại sư đánh giá chẳng phải là…”

Tô Tái Tái không thèm ngẩng đầu lên, vừa nhắn tin vừa chỉ ngón tay cái vào màn hình lớn, nói: “Anh nhìn kỹ lại bức tranh trên lọ thuốc đi.”

Tranh?

Không phải chỉ là tranh sơn thủy bình thường thôi sao… A?!

Người phụ trách đột nhiên mở to mắt, đồng thời phát hiện ra điều không ổn y như đám người Ngô Lục Lục.

Bức tranh sơn thủy trên lọ thuốc hít có một cái đình nhỏ, hai người ngồi chơi cờ, nhưng… lại có một cái bóng rất mờ ngồi bên cạnh.

Nếu không phải Tô Tái Tái quan sát cẩn thận thì sẽ không thể nào phát hiện.

Không ổn, nếu để những người khác đấu giá được, vậy tiếng tăm của Hội Huyền Học…

Người phụ trách rỉ một tầng mồ hôi mỏng trên trán, lập tức nhìn Tô Tái Tái xin giúp đỡ: “Cô Tô, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Bây giờ chúng tôi đang đấu giá lẽ nào không phải đang hỗ trợ hay sao?” Cuối cùng Tô Tái Tái cũng ngẩng đầu, nhìn người phụ trách một cái rồi nói: “Nhưng có người muốn hẫng tay trên làm chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”

Nói xong, cô nhún vai, điệu bộ: “Hết cách, chờ chết đi!”

Người phụ trách sốt ruột đến mức xoa tay, liên tục đi vòng quanh.

Trong lòng cũng đang oán trách người gây sự cố ý nâng giá kia.

Đại Vi nhìn người phụ tránh sốt vó như con kiến bò trên chảo nóng, chớp mắt kinh ngạc nói: “Không thể nào? Ông là người phụ trách Hội Huyền Học mà còn không thể quyết định được sao?”

Đại Vi dừng một chút lại nói: “Không thể nói là món này có người muốn nên dừng đấu giá được à?”

Người phụ trách cười khổ: “Thưa cô Đại, đừng nói là tôi, cho dù hôm nay Đạo Trưởng Trong Núi tới cũng không có tư cách ấy.”

Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: “Toàn bộ Hội Huyền Học cũng chỉ có một người có thể đưa ra yêu cầu như vậy, hoặc là…”

“Hoặc là?” Đại Vi rất sốt ruột.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, số tiền đấu giá đã nâng đến tám trăm nghìn.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 553


Mà các vị khách quý khác đã náo loạn, xì xào bàn tán ở phía dưới.

“Hoặc là… có huân chương kia cũng được.” Người phụ trách trầm ngâm nói, dừng lại, không khỏi bật cười, chậm rãi lắc đầu: “Không thể nào, huân chương kia sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?”

Là anh ta có suy nghĩ kỳ lạ.

Âm thanh thông báo có tin nhắn mới vang lên, là từ điện thoại của Tô Tái Tái.

Lúc này, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào người phụ trách, không chú ý đến Tô Tái Tái hơi ngây người khi đọc được nội dung trên màn hình.

Cô chậm rãi ngước mắt nhìn mọi người.

Người giấy nhỏ bé nằm trong mũ choàng dường như tâm linh tương thông với cô, lập tức ôm lấy chiếc huân chương mà mình vô cùng thích ném ra khỏi mũ.

“Là huân chương gì?” Đại Vi hỏi.

“Tôi nghĩ.”

Người phụ trách còn chưa nói gì, Tô Tái Tái đã chậm rãi mở miệng khiến mọi người lại lần nữa nhìn sang cô.

… Và cả huân chương được đính kim cương đỏ trên tay cô.

“Là cái này phải không?”

Biểu cảm Tô Tái Tái rất chi là vô tội trong vẻ mặt khiếp sợ, trợn trừng mắt của người phụ trách.

“Đây là?” Người phụ trách thật vất vả hoàn hồn xong, tay phủi phủi vào ống quần xong lại lấy khăn ra lau tay thật sạch, đặt khăn tay vào trong lòng bàn tay rồi mới cung kính nhận lấy.

Sau khi quan sát thật cẩn thận, nói với Tô Tái Tái là “thất lễ rồi ạ”, cầm lấy huân chương qua lớp khăn tay.

Đám người Ngô Lục Lục có thể thấy được vô cùng rõ ràng. Khi người phụ trách thật cẩn thận mà điều chỉnh góc độ, huân chương màu tím trên tay người đó dần dần hiện lên chữ cái.

S.

Mắt người phụ trách sáng như sao, luôn miệng nói: “Chính là nó! Chính là nó!”

Sau đó quay qua nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt kinh nghi bất định.

“Cô Tô… Cô… Không phải! Người có được huân chương này kiểu gì thế? Chẳng lẽ…”

“À, là quà thôi ấy mà.” Tô Tái Tái cũng không nói nhiều, nhận lấy huân chương từ tay người phụ trách, nói tiếp: “Giờ có thể bán đấu giá được không ạ?”

“Được chứ! Được chứ! Tôi đi sắp xếp ngay đây.” Người phụ trách liên tục gật đầu, thái độ so với vừa rồi lại càng cung kính hơn hẳn.

Còn không chờ đám người Ngô Lục Lục mở miệng thì Tô Tái Tái đã nhìn về phía đám người Ngô Lục Lục, cất lời trước: “Đại sư Ngô, cho tôi mượn bảng số của ông với.”

“Hả? À oke.” Ngô Lục Lục chỉ hơi sửng sốt rồi nói đưa luôn mà chẳng hỏi gì thêm.

Nhưng Đại Vi lại tò mò hỏi: “Tiểu Tái, em định làm gì thế?”

“Tất nhiên là gõ nhịp cho bằng mọi người rồi.” Tô Tái Tái chớp mắt nhìn Đại Vi.

“Hả? Thế… có cần chị giúp gì không?” Đại Vi sửng sốt đôi chút rồi ngay lập tức mở miệng hỏi.

“Thôi để lần sau đi ạ.” Tô Tái Tái cười, dừng lại chút rồi cầm lấy điện thoại lắc qua lắc lại: “Có người giúp em trước rồi.”

Hê hê, vị Đạo Trưởng Trong Núi có tiền mà.

Tất nhiên là Thịnh Ngạo Tình không biết trên tầng đã xảy ra chuyện gì.

Ngay khi cô ta nhìn thấy chữ số biến thành bảy trăm nghìn tệ thì mỉm cười thong thả ung dung mà nhẹ nhàng ấn nút biến nó thành số bảy trăm lẻ một nghìn tệ.

Tần Trác Thắng cảm thấy người bị đặt trên lò lửa là bản thân mình, mắt thấy cái thứ kia liên tục tăng giá thì càng đứng ngồi không yên.

Ông ta thấy Thịnh Ngạo Tình vẫn còn đang chơi tiếp thì ngồi không yên, vội gào lên: “Ôi” rồi nhìn về Thịnh Ngạo Tình, không nhịn được mà cất cao giọng nói: “Cô Thịnh!”

Thịnh Ngạo Tình bị gọi giật mình, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Tần Trác Thắng, nhưng ngay sau đó đã hoàn hồn lại, trừng mắt nhìn ông ta, bất mãn mở miệng: “Tần Trác Thắng, ông nói to thế làm cái gì?”

Cô ta quát lên như thế xong thì cứ nghĩ Tần Trác Thắng sẽ thu liễm lại như trước nhưng lại thấy ông ta vẫn cứ bừng bừng lửa giận như thế, nhìn mình chằm chằm thì lúc này ánh nhìn của Thịnh Ngạo Tình mới hơi lập lòe, có chút chột dạ.

“Cô Thịnh, cô cứ chơi như thế này thì chơi không nổi đâu.” Tần Trác Thắng nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngạo Tình, chậm rãi mở miệng.

“Tôi… Chẳng phải tôi chỉ chơi cho vui thôi hay sao.” Thịnh Ngạo Tình chột dạ nói, ra vẻ đúng tình hợp lý mà nhìn Tần Trác Thắng.

Cô ta dừng lại chút rồi lại hơi nhếch môi mà nói: “Chẳng phải cô Tô mà bọn họ nhắc tới giỏi lắm hay sao? Nếu như cô ta giỏi như thế thật thì khí độ cũng phải có gì đó mới đúng chứ?”

Thịnh Ngạo Tình hừ cười, bưng ly hồng trà, rũ mắt thưởng thức nước trà, kiêu căng mở miệng: “Nếu chút khí độ này cũng không đủ… thì cũng không đến mức đó đâu.”

“Cô…” Tần Trác Thắng nghẹn lời, chỉ cảm thấy Thịnh Ngạo Tình cưỡng từ đoạt lí.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 554


“Tôi còn định bảo là cô ta mà tăng tới một triệu tệ thì ngừng.” Thịnh Ngạo Tình nhún vai: “Nếu như ông thấy cô ta không chơi nổi… Thế thì được rồi, nếu không thì tôi đồng ý với ông, cô ta lại gọi thêm một lần, tôi sẽ bỏ qua.”

Dừng lại một chút, cô ta lại nói thầm: “Nhưng mà tôi cũng tò mò không biết cô ta có thật sự muốn nó hay không?”

Tần Trác Thắng nghe thấy Thịnh Ngạo Tình nói, biểu cảm trên mặt chuyển thành tức quá hóa cười.

Nhưng mà không chờ ông ta cất lời, giá mới vừa được kêu lên thì dưới tầng đã vang lên tiếng bàn tán sôi nổi.

Không chỉ ở dưới tầng mà đến cả Thịnh Ngạo Tình đang bưng hồng trà lên nhấp, lơ đãng liếc mắt nhìn sang màn hình thì trợn to mắt luôn: “Cái này…” đặt mạnh ly trà xuống mặt bàn.

Mắt cũng không rời khỏi màn hình.

Tần Trác Thắng thấy dáng vẻ của cô ta rồi lại nghe thấy tiếng bàn luận sôi nổi ở dưới lầu thì trong lòng hơi chấn động, quay đầu nhìn về phía màn hình lớn ở đằng sau.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi nhưng vẫn sửng sốt.

Lần này Tô Tái Tái lại tăng giá, nhưng không phải tăng có năm mươi nghìn với một trăm nghìn một lượt như lần trước mà cô cứ thế tăng hẳn lên tận một triệu rưỡi luôn rồi!

Đừng nói là Tần Trác Thắng mà cả những người ở trong phòng đấu giá đều có thể nhìn thấy giá cả gấp đôi như thế này cũng có thể cảm nhận được chút kiên nhẫn của người ở trên tầng đã hoàn toàn tiêu sạch, tức giận ngút trời.

Thịnh Ngạo Tình gây chuyện rồi.

Tần Trác Thắng quay đầu nhìn về phía Thịnh Ngạo Tình, tuy chưa nói câu nào nhưng vẻ mặt tức giận như thế kia như đang nói: “Giờ kết quả như thế này cô còn muốn sao?” vậy.

Thịnh Ngạo Tình chuyển tầm mắt, không muốn đối diện với Tần Trác Thắng nữa.

Cô ta nghẹn vài giây rồi mới mở miệng: “Cái này… không ngờ cô Tô… cũng có khí độ khác với tưởng tượng quá.”

Cô ta ngượng ngùng nói tiếp: “Thôi được rồi, người ta cũng đã tới mức này rồi, tôi cũng không nên đùa giỡn với người ta nữa.”

Nói rồi Thịnh Ngạo Tình còn hơi nhún vai ra vẻ: “Mình đại nhân đại lượng, không thèm so đo với người khác.”

Tần Trác Thắng nghe xong cũng không biết nên nói gì cho phải. Giờ đây ông ta chỉ muốn nhanh nhanh lấy được thứ mình muốn rồi rời đi mà thôi.

Cho nên ông ta chuyển tầm mắt, đang tính nói “Xem xem đồ tiếp theo như thế nào” thì cả ông ta lẫn Thịnh Ngạo Tình cùng phát hiện thời gian kết thúc còn chưa tới mà lọ thuốc hít kia đã bị đánh dấu “Vật phẩm không còn được bán đầu giá nữa, đã được bán từ trước!” ngay trên màn hình.

Thịnh Ngạo Tình hết hoảng hồn, như bắt được nhược điểm mà lập tức móc điện thoại ra, chỉ vào màn hình lớn mà gào lên với Tần Trác Thắng: “Tần Trác Thắng, tình huống này là như thế nào đây? Đồ đã được bán đầu giá mà giờ lại bị chen ngang như này là như thế nào? Dứt khoát ngay từ đầu đừng lôi nó ra bán đấu giá cho rồi.”

“Cái này…” Tần Trác Thắng nhíu mày nhìn màn hình lớn, không để ý tới hành động của Thịnh Ngạo Tình, mặt không xác định mà trả lời: “Tôi cũng không biết nữa.”

Nói rồi ông ta còn chưa chuyển tầm mắt đã phát hiện ra ở góc phải dưới của con dấu kia có sáu ngôi sao nhỏ xíu, màu sắc nhạt hơn những chỗ khác, nhìn ra được điểm bất đồng.

Thịnh Ngạo Tình đang muốn ông ta thốt ra những lời này, cười đắc ý hỏi tiếp: “Tần Trác Thắng, thế mới nãy ông gọi người kia là gì?”

“Tô Tái Tái.” Tần Trác Thắng nhìn chằm chằm vào sáu ngôi sao nhỏ kia, vẻ mặt suy tư trả lời Thịnh Ngạo Tình, cũng chẳng để ý đến biểu cảm của Thịnh Ngạo Tình sau khi nghe thấy mình nói như thế.

Cô ta ngay lập tức ấn vào đăng bài, đăng luôn video đó bằng tài khoản Weibo của mình.

Ông ta thấy hình như đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó.

Cùng lúc đó, con bướm trắng đậu ngoài cửa sổ mới vỗ cánh bay lên trên tầng, để lại lớp phấn như tinh quang lấp lánh vô cùng đẹp mắt.

Con bướm trắng bay nhẹ lên không trung, vừa bay vừa vòng quanh, tựa như đang hát khúc ca nào đó.

Tô Tái Tái ngồi bên cửa sổ hơi liếc mắt, như cảm ứng được gì đó mà đưa tay ra ngoài cửa sổ.

Con bướm trắng nhẹ nhàng đậu lên đầu ngón tay của cô, cánh vỗ nhẹ rồi hóa thành lân phấn mà biến mất.

Những tin tức mà nó nghe được, Tô Tái Tái cũng thu được rồi.

Cô cười nhẹ, tiếp tục uống trà chứ chẳng nói gì.

Cùng lúc đó, video do Thịnh Ngạo Tình đăng lên đang dần hot hơn.

Hashtag #Tô Tái Tái làm chuyện trong tối tại hội đấu giá# cứ thế lên thẳng hot search.

[Không phải đâu… Người đó là Tô Tái Tái thật đó hả?]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 555


[Tôi chỉ là người qua đường thôi. Vốn còn có chút hảo cảm với cô ta mà giờ…]

[Ừmmm… tâm trạng ba chấm quá.]

Mọi người lướt mạng bắt đầu gia nhập vào chủ đề này làm cho chủ đề liên tục leo lên bảng hot search. Đám người Tô Tái Tái hoàn toàn chú tâm vào trong hội đấu giá, chẳng ai phát hiện gì.

Còn về lọ thuốc hít, khi bị tuyên bố “Dừng đấu giá” nó lập tức được người phụ trách đích thân đưa tới phòng riêng.

Đi cùng người phụ trách còn có chủ của lọ thuốc hít, một doanh nhân giàu có rất bình thường, trông hơi mập, tướng mạo hiền lành.

Vừa đúng lúc ông ấy cũng tới Hội đấu giá, cho nên người phụ trách vừa đi ra ngoài đã tìm được ông ấy, chuyện sinh hồn được giấu đi, chỉ nói đơn giản là Tô Tái Tái muốn mua lọ thuốc hít kia.

Doanh nhân giàu có còn ước được như thế nữa là.

Thật ra lúc nãy còn ở ngoài sảnh lớn, mọi người nhốn nháo lôi kéo làm quen với Tô Tái Tái, ông ấy chỉ đứng ở một bên nhìn mà thôi.

Ông ấy rất hâm mộ, nhưng ngại địa vị bản thân không cao nên thật sự không dám lại gần.

Bây giờ những gì người phụ trách nói thật sự khiến doanh nhân giàu có cảm thấy giống như có một cái bánh từ trên trời rơi xuống trúng người.

Ông ấy không ngừng gật đầu, đứng dậy đi tới.

“Cô Tô, đây chính là chủ nhân của lọ thuốc hít – ông chủ Niên.” Người phụ trách giới thiệu.

“Ông chủ Niên, chào ông.” Tô Tái Tái chào hỏi với đối phương.

Ông chủ Niên được ưu ái mà sợ hãi, nhanh chóng đáp lời, sau khi chào hỏi hàn huyên một chút, ông ấy còn lấy danh thiếp của mình ra đưa cho mọi người.

Sau cùng, ông ấy nhìn Tô Tái Tái, nói: “Nhà họ Niên chúng tôi buôn bán ngọc, nếu như mọi người có ai làm ăn ở phương diện này, mong rằng sẽ để ý tới nhà chúng tôi một chút.”

Ông ấy vừa nói xong Đại Vi lập tức hào hứng hỏi: “Ông chủ Niên, chỗ ông có ngọc vụn phẩm chất bình thường không? Tôi muốn mua một ít về làm đồ thủ công.”

“Có, có chứ.” Ông chủ Niên nhanh chóng gật đầu: “Cô muốn nhiều hay ít? Hay là để tôi đưa tới cho cô một túi trước nhé?”

“Không cần nhiều như thế đâu, chỉ chừng này là được.” Đại Vi mô tả một cái túi nhỏ, rồi hỏi lại: “Hết bao nhiêu thế? Lát nữa tôi sẽ trả tiền cho ông.”

“Không cần trả tiền, mấy món đó cũng chỉ có thể để ở trong kho hàng chiếm diện tích thôi. Tôi tặng cô, xem như kết giao bạn bè.”

Ông chủ Niên cười ha hả, một lúc sau, ông ấy nhìn qua mọi người, rồi hơi cúi người nhói: “Nói không chừng sau này có việc cần nhờ mọi người, tới lúc đó, nếu may mắn được mọi người cho phép, coi như khi tôi ‘mời’, cho tôi một cái giá hữu nghị là tốt rồi.”

Mọi người cùng cười, không khí trong phòng cũng nhẹ nhàng hơn.

Đại Vi còn tính nói gì nữa thì Khúc Nhiên lên tiếng trước: “Để Tiểu Tái hỏi chuyện chính trước đã.”

Cô ấy nói thế, Đại Vi hơi giật mình, vỗ vỗ trán mình, lè lưỡi, vẻ mặt xin lỗi nhìn Tô Tái Tái.

“Không có gì đâu, đàn chị Đại nói chuyện cũng vừa hay giúp em thăm dò tình hình của lọ thuốc hít này, không chậm trễ thời gian đâu.” Tô Tái Tái cười, sau khi giải thích một chút, cô quay qua nhìn ông chủ Niên: “Ông chủ Niên, trước kia lọ thuốc hít này không phải của ông sao?”

“Đúng thế, món đồ này tôi mua lại ở trong thôn cách đây không lâu. Tôi thấy nó khá đẹp nên giữ lại.” Ông chủ Niên gật đầu, nói rõ ràng sự việc.

Ông ấy nói xong, nhìn qua đám người Ngô Lục Lục, thấy bọn họ đều hơi nhíu mày nhìn lọ thuốc hít, niềm vui nhảy cẫng khi mới vào phòng giờ đây dần dần chìm xuống.

“Cô Tô, lọ thuốc hít này…” Ông chủ Niên chần chừ, giọng nói thấp thỏm: “Nó có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì cả.” Tô Tái Tái lắc đầu.

Ông chủ Niên thấy vẻ mặt cô chân thành và thành khẩn, trong lòng mới hơi buông lỏng một chút thì lại nghe thấy cô nói:

“Chỉ giam giữ một sinh hồn ở trong đó mà thôi.”

Ông ấy mới vừa thở phào giờ ngược lại hít hà một hơi.

“Hả? Chuyện này… Tôi không biết.” Ông chủ Niên có qua lại không tệ với Hội đấu giá của Huyền Học, tất nhiên biết việc sinh hồn này kiêng kị tới cỡ nào.

Bây giờ Tô Tái Tái nói thế, sao ông ấy có thể không nôn nóng chứ.

Ông ấy nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dính lên người phụ trách, vội vàng cầu ông ấy làm chứng cho mình: “Tôi và quản lý Ngải qua lại nhiều năm, quản lý Ngải…”

Quản lý Ngải nhanh chóng trấn an ông chủ Niên: “Ông chủ Niên, ông là người thế nào tôi đương nhiên hiểu rõ. Ông yên tâm đi, nhóm cô Tô mời ông tới chắc là vì muốn biết ông có được lọ thuốc hít này bằng cách nào. Hy vọng có thể giúp đỡ được người bị giam trong đó."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 556


Quản lý Ngải nói xong thì quay qua nhìn Tô Tái Tái, hỏi: “Có đúng không, cô Tô?”

“Đúng.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn ông chủ Niên rồi cười nói: “Ông chủ Niên, ông nói cho chúng tôi nghe những gì ông biết là được, càng nhiều, càng chi tiết thì càng tốt.”

Lúc này ông chủ Niên mới yên lòng, vừa nói vừa ngẫm nghĩ lại câu chuyện.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, ông chủ Niên và quản lý Ngải mới rời khỏi phòng.

Thẩm An phụ trách tiễn người, sau khi quay về, anh ấy đóng cửa lại, vừa đúng lúc nghe thấy Ngô Lục Lục hỏi Tô Tái Tái: “Tiểu hữu, bây giờ xử lý nó như thế nào?”

Tô Tái Tái cầm lọ thuốc hít, vừa nhìn kỹ vừa đưa tay s* s**ng mũ trùm đầu, một lát sau cô mới phát hiện ra người giấy nhỏ không đưa lá bùa trắng cho cô như mọi khi.

Thật sự khiến cô ngạc nhiên đấy.

Ngủ thiếp mất rồi à?

Tô Tái Tái vừa nghĩ vừa búng tay hai cái để nhắc nhở, rồi lại chờ một lát, cô nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

Khi cô quay qua nhìn đám người Ngô Lục Lục, muốn nói gì đó thì phát hiện bọn họ đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm… Lên vai cô.

Đại Vi giống như đang “g*m c*n tay” mình, nương theo hành động đó mà kiềm chế, không để bản thân kích động hét lên.

… Đó là bé cưng đáng yêu mà cô ấy đã nhìn thấy lúc trước.

Tô Tái Tái nhìn thấy hết phản ứng của mọi người, cô ngay lập tức đoán ra có chuyện gì, chậm rãi quay lại nhìn vai mình.

Quả nhiên, người giấy nhỏ rốt cuộc cũng nhịn không được mà vọt ra, hai tay chống nạnh, tức giận trợn tròn đôi mắt đậu, trừng mắt với Tô Tái Tái.

Tới khi cô quay đầu lại, nó “bẹp” một tiếng, ôm lấy mặt Tô Tái Tái, ra vẻ như ‘Đây rất hung dữ!”, trừng mắt phẫn nộ.

Không thể! Phùng cửu!! Ít dùng bùa lại, mò cá nhiều lên!!!

À, chuyện này…

Tô Tái Tái nhìn người giấy nhỏ hung dữ, chớp mắt một cái, sau đó giơ tay lên ra dấu thể hiện có chút xíu thôi, rồi nói: “Chỉ dùng một chút thôi, được không? Rất nhanh thôi à?”

Không được!

Người giấy nhỏ chống nạnh, nó đứng đó một lúc, rồi đột nhiên quay qua nhìn Ngô Lục Lục, tay nó chỉ ông ấy một cái, rồi lại quay qua nhìn Tô Tái Tái.

Để ông ấy đi!

"... Hả? Tôi?" Tuy Ngô Lục Lục không nghe được người giấy nhỏ đang nói gì nhưng đột nhiên bị nó nhìn như vậy ông ấy cũng kinh ngạc một chút, đưa tay lên chỉ vào mặt mình, lơ mơ nhìn về phía Tô Tái Tái đưa tay chỉ cái mũi của mình, hỏi lại đầy đau khổ: "Tiểu hữu, đây là... Có ý gì?"

Không đợi Tô Tái Tái mở miệng giải thích, người giấy nhỏ đã lấy ra thanh kiếm nhỏ của mình, viết hai chữ [ông đi!] to trong không khí.

Dấu chấm than vô cùng lớn.

Sau khi xong việc nó lại đứng chống nạnh ở đằng đó, dáng vẻ nhỏ nhắn ngẩn cao đầu đầy kiêu ngạo.

Bộ dạng vừa hung dữ vừa đáng yêu, lại bé tí xíu nên dù người khác có thấy cũng không có cách nào nổi giận với nó cả.

Ngó xem, ngay cả Tô Tái Tái cũng vừa sờ mũi ngượng ngùng, vừa "Nghe theo em, nghe theo em" đấy?

Người giấy nhỏ hứ một cái kiêu căng.

Vốn dĩ Ngô Lục Lục còn chưa rõ lắm tại sao người giấy nhỏ lại chỉ mình, cho đến khi mọi người lại ngồi xuống lần nữa, Chu Phổ và Nghiêm Thanh nhắc lại chuyện “phùng cửu” thì Ngô Lục Lục lập tức giật mình.

Ông ấy vỗ ngực cam đoan với Tô Tái Tái nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.

Còn có thể nhân cơ hội này để Viên Tuế trải nghiệm một chút, đây cũng là một chuyện tốt.

Nhưng mà... Người giấy nhỏ này thật thu hút.

Giờ phút này người giấy nhỏ đang ghé vào một bên của ly trà mà Ôn Liễu rót cho nó, kiễng chân nhìn vào bên trong.

Cứ chớp chớp mắt, trông rất đáng yêu và ngây thơ.

Mà Đại Vi, Khúc Nhiên và cả Viên Tuế - ba cô gái đã vây quanh bên người của người giấy nhỏ, ánh mắt lấp lánh sáng rỡ nhìn bé cưng trước mặt, thấy nó nhón chân lên ngó vào trong ly trà thì vô cùng lo lắng mà đưa tay ra đỡ.

Khúc Nhiên càng sốt ruột hơn, nhìn về phía Tô Tái Tái hỏi: "Đàn em, lỡ như nó bị nước trà làm ướt chèm nhẹp thì làm sao đây? Em mau để nó cẩn thận hơn một chút đi?"

Đại Vi và Viên Tuế ở một bên cũng liên tục gật đầu tán thành.

"Yên tâm đi, người giấy nhỏ không phải bùa chú biến hóa bình thường." Tô Tái Tái cười, ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "Bình thường nó cũng ăn không ít đồ mà các chị đưa."

Lời vừa thốt ra đã khiến mọi người sửng sốt, Thẩm An là người đầu tiên hoàn hồn trở lại, anh ấy mở miệng cười: "Anh cũng cảm thấy khó hiểu đàn em làm sao có thể ăn nhiều như vậy, thì ra là..."

Anh ấy dừng một trước, thoáng nhìn về phía mũ trùm áo hoodie của Tô Tái Tái rồi bảo: "Có uẩn khúc khác à?"
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 557


Thì ra là ý này.

Mọi người giật mình.

Viên Tuế yên lặng nhất, nhưng cũng bởi vì yên tĩnh cho nên rất thận trọng, nghe anh ấy nói như thế thì lấy bánh ngọt đặt lên một bên trên bàn, cẩn thận đẩy đến trước mặt người giấy từng li từng tí một.

Đôi mắt sáng rỡ, cặp má đỏ ửng, dáng vẻ của cô ấy giống như đang cho một con vật nhỏ có lông ăn vậy, sợ nó sẽ bị mình dọa sợ mà bỏ chạy.

Người giấy nhỏ nghiêng đầu, xem xét miếng bánh ngọt trước mặt mình, rồi sau khi quan sát thêm Viên Tuế thì mới đưa tay ra lấy miếng bánh đậu xanh hình bông hoa rồi cắn một nửa miếng.

Nó cứ tựa lưng vào ly trà, ngồi ở đằng đó vừa gật gù đắc ý vừa ăn.

Khiến cho ánh mắt của mọi người đều không dõi theo Hội đấu giá nữa mà chỉ toàn tập trung về phía của người giấy nhỏ.

Người mà Tô Tái Tái không ngờ tới nhất, người được mệnh danh là giáo sư nghiêm khắc và vô lý của Luyện Đan Viên - Nghiêm Thanh lại ngồi sang một bên với đĩa bánh gạo hoa anh đào nhỏ bưng trên tay, háo hức trông đợi người giấy nhỏ ăn hết bánh đậu xanh trên tay nó, sau đó giả vờ ho một tiếng rồi đưa bánh gạo hoa anh đào qua một cách nghiêm túc đàng hoàng.

Người giấy nhỏ nhìn ông ấy, phát ra một tiếng "hì hì" rồi ôm lấy bánh gạo hoa anh đào bằng hai tay, tiếp tục cười tủm tỉm rồi há to miệng để cắn.

Thật vui vẻ!

Người vui vẻ còn có Đại Vi, cô ấy len lén bỏ búp bê vải mà mình tự làm bên cạnh người giấy nhỏ, vừa kiềm chế tiếng thét vừa chụp ảnh lia lịa.

Cực kỳ hí hửng.

Nhưng mới chụp được nửa thì chuông treo trên búp bê vải không nhịn được mà chạy "lục cục" về một phía khiến cho Đại Vi phải kêu lên một tiếng "Ối?" rồi mau chóng đuổi theo phía sau, cách chuông “vuốt lông” Kumanthong ở bên trong.

Người giấy nhỏ sau khi được ăn no thì vỗ vỗ bụng, nhảy lại lên vai Tô Tái Tái trong cái nhìn đầy trông chờ của mọi người, đang lúc "lẹp bẹp" chuẩn bị bò vào lại mũ trùm thì giống như nhớ ra chuyện gì, quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, đồng thời hùng hồn duỗi hai tay ra, không quên nghiêng đầu nháy mắt mấy cái với cô.

Vẻ ngoài đáng yêu dễ thương này chẳng khác nào phiên bản mini của Tô Tái Tái cả.

"Hiểu, hiểu rồi..." Tô Tái Tái thấy vậy thì vừa cười vừa thở dài rồi đưa điện thoại cho nó.

Cô cũng không quên dặn đi dặn lại một câu "nhớ để lại chút pin cho chị."

Người giấy nhỏ gật đầu, cầm điện thoại vui vẻ nhảy vào trong mũ trùm.

Đại Vi ở một bên nhìn ngơ ngác một hồi rồi mới hướng về phía Tô Tái Tái, mở to mắt hỏi: "Tiểu Tái, Bé Giấy là..."

"Là em. Cũng là nó." Tô Tái Tái cười tủm tỉm trả lời.

"?" Có ý gì?

Lúc Đại Vi ngờ ngợ, đang định hỏi lại thì đôi mắt sắc bén của Ngô Lục Lục đã phát hiện dòng mã số quen thuộc trên màn hình lớn. Ông ấy vỗ một cái lên lan can rồi nhắc nhở Tô Tái Tái.

"Tiểu hữu, cô nhóc nhà họ Thịnh tham gia đấu giá rồi!"

—— Vừa rồi, lúc quản lý Ngải vẫn còn ở đây, ông ấy đã kể thân phận của Thịnh Ngạo Tình cho bọn họ biết rồi.

Cho nên lúc Ngô Lục Lục vừa thốt lên xong, thì lập tức thu hút mọi người xung quanh nhìn lên phía màn hình.

"À. Thì ra cô ta muốn có khối ngọc bài này à?" Tô Tái Tái cười, dừng một chút rồi mới chậm rãi mở miệng tiếp: "Vậy thì cũng dễ rồi."

----

Khối ngọc bài kia chính là mục đích đến đây lần này của Thịnh Ngạo Tình, món đồ cô ta đã vừa ý thì cho dù có phải trả giá cao hơn cũng phải có cho bằng được.

Cho nên vốn dĩ món đồ chỉ sáu trăm nghìn tệ nhưng cô ta lại hô thẳng lên đến tám trăm nghìn tệ khiến những người đấu giá khác không thể theo nổi.

Nhưng khi nhìn thấy con số đó, mọi người đều cau mày và tỏ ra có chút chán ghét.

Nảy giờ mã số này vẫn luôn phá đám.

Hiện tại lại hô tám trăm nghìn tệ cho một khối ngọc bài chỉ trị giá sáu trăm nghìn tệ, thực sự là...

Mọi người thi nhau lắc đầu, mặc dù cảm thấy tiếc nhưng cũng nhanh chóng từ bỏ.

Chỉ có ông chủ Niên quay lại vị trí của mình, sau khi nhìn thấy giá tiền này thì cau mày suy nghĩ, sau đó mới cắn răng ra giá tám trăm năm mươi nghìn tệ.

—— hôm nay ông ấy cũng đến đây vì miếng ngọc này.

Thịnh Ngạo Tình vốn tưởng bản thân đã nắm chắc thắng lợi trong tay, không ngờ rằng lại có người vẫn ra giá tiếp.

Vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên khó coi.

Sau đó mọi người được chứng kiến một miếng ngọc bài bình thường lại được ra giá một mạch đến hai triệu tệ.

Ngay cả Tô Tái Tái cũng không nghĩ tới bản thân cô còn chưa kịp làm gì thì Thịnh Ngạo Tình đã “chiến” với những người khác rồi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 558


"Chuyện này. . . Chẳng lẽ có ai đang giúp chúng ta sao?" Ngô Lục Lục thấy tình hình này thì có chút dở khóc dở cười mà nói.

Mọi người lắc đầu, vẫn là Viên Tuế giúp mọi người giải đáp sự nghi ngờ.

"Thầy ơi, mã số đang hô giá với Thịnh Ngạo Tình... rất giống với của ông chủ Niên." Viên Tuế ở một bên nói khẽ.

Sau khi nhóm người quay lại nhìn, cô ấy mới nói tiếp câu nữa: "Vừa rồi lúc ông ấy đi lên cùng quản lý Ngải, em đã vô tình nhìn thấy."

"Thì ra là ông chủ Niên." Nghiêm Thanh giật mình: "Xem ra thứ này có ý nghĩa đặc biệt với ông ấy nhỉ."

Mọi người chậm rãi gật đầu.

"Vậy nhất định phải đấu được món đồ này rồi." Tô Tái Tái nhìn giá đã lên đến ba triệu tệ, cuối cùng ông chủ Niên cũng hết hy vọng không ra mức giá mới.

Cô nở nụ cười.

Tầng hai.

Thịnh Ngạo Tình nhìn giá thầu cuối cùng cũng không còn biến động gì nữa thì đắc ý cười khẩy một tiếng: "Còn không phải là của tôi sao?"

Cô ta nói xong thì tao nhã uống hết một chén hồng trà, chờ đợi tiếng búa gõ kết thúc.

Tần Trác Thắng ở một bên nghe thế thì cũng chỉ liếc nhìn cô ta một cái chứ không nói gì thêm.

Bây giờ ông ta chỉ muốn đợi thứ mình muốn mua mà thôi.

Đúng lúc này…

Giá cả thay đổi.

Ba triệu không trăm... lẻ một tệ?!

Thịnh Ngạo Tình mở to mắt, đồng thời cũng bật người đứng dậy và quăng mạnh chén hồng trà trong tay xuống đất.

Là ai đang tranh giành với cô ta?!

Tần Trác Thắng đã nhận ra người đột nhiên tham gia đấu giá là ai trước Thịnh Ngạo Tình, ông ta không khỏi khép hờ mắt rồi lại mở ra lần nữa, nhìn về phía Thịnh Ngạo Tình lên tiếng nhắc nhở: "Là nhóm Tô Tái Tái."

"Tô Tái Tái..." Thịnh Ngạo Tình nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi ngồi xuống lại, cô ta vỗ nhẹ lên tay vịn, oán hận: "Cô ta đang thách thức tôi à?!"

Cô ta ngừng một chút rồi lại quay đầu nhìn về phía Tần Trác Thắng hỏi thêm: "Tần Trác Thắng, nhà cô ta có tiền không?"

Tần Trác Thắng suy nghĩ rồi mở miệng: "Thật ra cô ta là tiểu thư của nhà họ Bạch ở thành phố C, nhưng mà ... Từ nhỏ đã bị bế nhầm, vừa mới được nhận lại mấy tháng thì nhà họ Bạch đã phá sản rồi."

"Nhà họ Bạch ở thành phố C?" Thịnh Ngạo Tình lặp lại lời nói rồi cười khẩy: "Tôi chưa từng nghe đến nhà họ, quả nhiên là xuất thân từ gia đình nghèo nàn, thích so bì như thế."

Tần Trác Thắng liếc mắt nhìn Thịnh Ngạo Tình, không nói gì.

Thịnh Ngạo Tình cũng không để ý đến vẻ mặt của Tần Trác Thắng, phất tay một cách thờ ơ rồi nói: "Phá sản thì phá sản đi, người sa cơ thất thế đều cùng một kiểu."

Cô ta ngừng lại một chút rồi cười nhạt: "Trái lại tôi còn muốn xem thử cô ta còn có thể gắng gượng được tới lúc nào."

Tần Trác Thắng nghe Thịnh Ngạo Tình nói thế thì quay đầu nhìn cô ta, lúc đang định nói gì đó thì Thịnh Ngạo Tình đã hô giá một lần nữa.

Trên màn hình, giá mới đã lên đến bốn triệu!

Nhưng Tô Tái Tái lại tăng thêm một tệ gần như ngay lập tức.

Sau mấy lượt qua lại, mức giá đang dừng ở chín triệu lẻ một tệ.

Trong lòng Thịnh Ngạo Tình vừa thấp thỏm vừa buồn bực, tay nắm chặt lại, móng tay c*m v** lòng bàn tay.

Giá mười triệu dù thế nào cũng không hạ xuống được.

Lỡ như Tô Tái Tái cố ý nâng giá đến mười triệu, khiến cho cô ta thắng thầu với cái giá này thì dù cho cô ta có đưa về bảo là quà tặng dành cho bà nội cũng không tránh được việc bị ba mình quở trách.

Nói không chừng... Lại sẽ tống cổ cô ta ra nước ngoài.

Thịnh Ngạo Tình vất vả lắm mới có thể quay về, thế nên càng không muốn phải đi tiếp!

Nhưng nếu cứ như vậy nhận thua thì cô ta sẽ không cam lòng, đến lúc đó sẽ trở thành trò cười của các tiểu thư danh viện khác.

Bản thân cô ta tiến thoái lưỡng nan như bây giờ, tất cả đều do Tô Tái Tái này hại!

Thịnh Ngạo Tình tức giận vô cùng, quay đầu nhìn về phía Tần Trác Thắng hỏi: "Tần Trác Thắng, ông nói nhà cô ta đã phá sản rồi phải không?"

"Đúng vậy, nhưng..."

"Được tôi biết rồi." Thịnh Ngạo Tình không đợi Tần Trác Thắng nói hết câu đã lập tức đưa tay ngăn cản ông ta nói tiếp, nhìn chằm chằm mức giá kia rồi cười gằn một tiếng, không cam tâm mở miệng: "Tôi thật muốn xem thử một lát nữa cô ta có thể bỏ ra số tiền kia hay không."

"Chắc hẳn chỉ vì khí phách nhất thời mới hô giá bậy bạ."

Thịnh Ngạo Tình ngắt nghỉ một chút, hừ lạnh một tiếng, trên mặt đầy vẻ kiêu căng: "Vốn dĩ tôi định mua miếng thẻ ngọc này rồi rời đi nhưng bây giờ tôi phải chờ đến khi Hội đấu giá kết thúc, chứng kiến trò mèo của Tô Tái Tái!"
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 559


Tần Trác Thắng bị cắt ngang lần nữa nên cũng dẹp luôn ý định giải thích một vài thứ với Thịnh Ngạo Tình, kể cả chuyện cô ta bảo phải đợi đến cuối buổi của Hội đấu giá cũng không hứng thú.

Ông ta dự định lấy được đồ là sẽ đi ngay, đừng để Thịnh Ngạo Tình liên luỵ tới ông ta là được.

Nhưng Tần Trác Thắng dường như đã quên mất một việc.

… Mã số đấu giá mà ông ta dùng để tham gia cuộc đấu giá là của Thịnh Ngạo Tình.

Sau khi đến lượt đấu giá của mảnh vỡ hạt ngọc quỷ, Tần Trác Thắng và những người đấu thầu khác từ từ nâng giá lên, từ thấp đến cao.

Lúc Tần Trác Thắng thấy số người tham gia ngày càng ít đi, chỉ còn bản thân mình và một người khác thì chỉ cảm thấy thắng lợi đã ở ngay trước mắt, kích động đến mức đứng ngồi không yên.

Thịnh Ngạo Tình ngồi ở một bên theo dõi, chuyển ánh mắt đến trên màn hình lớn, xem lại rất tỉ mỉ nhưng thật sự không thấy điểm khác biệt ở đâu nên cô ta nhún vai, tỏ ra khinh thường: "Một viên ngọc bể thôi mà cũng có thể hét giá đến mười hai triệu tệ."

"Đối với cô mà nói đây chỉ là một viên ngọc bể nhưng đối với những người như tôi thì ý nghĩa của nó lại không giống như thế." Tần Trác Thắng cũng chẳng thèm quay đầu lại mà trả lời Thịnh Ngạo Tình, đôi mắt dán chặt vào màn hình lớn không hề chớp lấy một lần.

Sau khi thấy đối phương lại tăng thêm một triệu tệ, Tần Trác Thắng lập tức cắn răng ra giá mười lăm triệu tệ.

Thịnh Ngạo Tình thấy Tần Trác Thắng tăng giá mà không chút chớp mắt, không khỏi liếc nhìn ông ta lâu hơn một chút. Nét mặt cũng thể hiện ra vẻ nhìn với cặp mắt khác xưa.

Cô ta vốn cho là Tần Trác Thắng cũng chỉ như vậy, không ngờ tới vẫn có vốn liếng riêng?

Nhưng Thịnh Ngạo Tình nào có biết thật ra Tần Trác Thắng đã lấy ra toàn bộ tài sản của chính mình.

Thay vì do dự ra giá với bọn họ, chi bằng nhanh chóng tiến thêm một bước, nói không chừng có thể thao túng đối thủ, khiến cho đối phương tưởng rằng mình còn khá dư dả, từ đó tâm lý bị dao động mà chùn bước.

Có đôi lúc Hội đấu giá cũng giống như trên bàn đánh cược, chính là cược tâm lý mà thôi.

Cũng may vận hên của Tần Trác Thắng không tệ, hoặc là đối phương cảm thấy bỏ số tiền đó ra để mua mảnh vỡ của một hạt ngọc quỷ không có lời, mặc dù là nguyên liệu luyện chế hiếm thấy nhưng cũng không có nghĩa có nó thì sẽ chắc chắn luyện ra thượng phẩm, thế nên đã bỏ đấu giá.

Mức giá cuối cùng đang dừng lại tại mức mười lăm triệu của Tần Trác Thắng, hai tay ông ta nắm lại thành quyền, đang vô cũng hồi hộp nhìn thời gian đếm ngược. Lúc chỉ còn lại ba giây cuối cùng, trên mặt ông ta cũng từ từ lộ vẻ vui mừng như điên.

Nhưng một giây sau, mức giá mới lại nhảy lên khiến nụ cười trên mặt ông ta đông cứng lại.

Hai mươi triệu!

Mà mã số đột nhiên xuất hiện không phải của đám người Tô Tái Tái sao?

"Chuyện này. . . ?!" Thịnh Ngạo Tình trừng lớn mắt, ngơ ngác vài giây mới quay đầu nhìn về phía Tần Trác Thắng.

Trên trán của Tần Trác Thắng lấm tấm những giọt mồ hôi, quai hàm co rút không kiểm soát, ông ta lại nghiến răng lại lên thêm một triệu.

Nhưng từ lúc đó trở đi, mỗi lần ông ta hô thêm một giá thì đối phương ngay lập tức tăng giá thêm một triệu, qua ba lần như thế, không ngờ mức giá đã vượt qua ba mươi triệu!

Tần Trác Thắng run tay muốn tăng giá nữa nhưng lại ngừng lại giữa không trung một hồi lâu, cuối cùng nản lòng cúi đầu.

"Tần Trác Thắng! Ông thất thần làm gì, mau lên đi!" Thịnh Ngạo Tình nhìn thấy bộ dạng này của ông ta thì lập tức lên tiếng thúc giục, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa ông ta và màn hình lớn.

Cô ta ngập ngừng một chút rồi lại giậm chân, lo lắng mở miệng: "Ông mà còn đờ người ra đó thì sẽ không kịp nữa đâu!"

Lúc bấy giờ, sau khi xác nhận không có mức giá mới nào được đưa ra nữa, trên màn hình lớn cũng vang lên tiếng búa gõ mười giây đếm ngược.

Thịnh Ngạo Tình thấy thế, lại hét lên một tiếng "Tần Trác Thắng!" chói tai.

Tần Trác Thắng cúi đầu, chậm rãi lắc đầu với vẻ mặt u ám, không chỉ cả người ông ta lộ vẻ uể oải mà ngay cả lời nói cũng trở nên thều thào.

"Không còn gì.." Ông ta cúi đầu, đăm đăm nhìn dưới chân, lặng thinh một hồi lâu lại mở miệng: "... Đã không còn gì để theo nổi nữa."

Những từ cuối cùng trong lời nói của Tần Trác Thắng trầm đến độ chẳng thể nghe được. Ông ta vừa dứt lời thì trên màn hình lớn đã thông báo phiên đấu giá kết thúc, mảnh vỡ hạt ngọc quỷ thuộc về Tô Tái Tái.
 
Back
Top Bottom