Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 530


“Thầy Chu.” Tô Tái Tái nhận điện thoại, mới gọi một tiếng thầy đã nghe thấy giọng nói vui mừng lạ thường của Chu Phổ ở đầu bên kia truyền tới.

“Tiểu Tái! Thầy của bác... Thầy của bác tỉnh rồi! Ông ấy tỉnh rồi!”

Giọng của Chu Phổ kích động vô cùng, lúc đầu là vui vẻ nhưng lúc sau giọng điệu lại có một chút nghẹn ngào: “Tiểu Tái, cảm ơn cháu, nếu như không có cháu đưa đan cấp sáu cho bác, thêm kim cổ mà sư huynh bác mới luyện được, nói không chừng...”

Câu nói tiếp theo Chu Phổ đã nói không thành lời, trùng hợp là Nghiêm Thanh có chuyện muốn nói với Tô Tái Tái, ông ấy để lại một câu: “Sư huynh có chuyện muốn nói với cháu, cháu chờ một chút.”

Rồi ông ấy đưa điện thoại cho Nghiêm Thanh, còn mình thì bước sang bên cạnh ổn định lại sự kích động trong lòng.

“Tiểu Tái, em có thời gian không, có thể đến bệnh viện một chuyến không?” Nghiêm Thanh nghiêm túc hỏi.

Tô Tái Tái nghe thế thì hỏi lại: “Thầy, sau khi phó viện trưởng Quách tỉnh lại thì có gì muốn nói sao?”

“Ông ấy đã nằm quá lâu rồi, muốn khôi phục lại trạng thái bình thường, mặc dù có thầy ở bên cạnh châm cứu hỗ trợ nhưng mà suy cho cùng nhanh nhất cũng phải tốn nửa năm.

Không chỉ có vậy, ngay cả việc nói chuyện cũng vậy. Nhưng mà...” Nghiêm Thanh trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: “Viện trưởng dùng khẩu hình nói một chữ “Phụng”, thầy không xác định được có phải ông ấy đang nói đến nhà họ Phụng hay không.

Thầy muốn xem thử em có cách nào không, để cho viện trưởng có thể mau chóng nói chuyện được không.”

“Vâng, vậy bây giờ em sẽ đến ngay.” Tô Tái Tái nói xong, sau khi hỏi rõ địa chỉ thì lập tức đứng dậy.

Đây chẳng phải là vừa mới ngủ gật đã có người đưa gối cho nằm sao.

Tô Tái Tái vừa bước ra ngoài, những lệ quỷ đang thu thập khí tức hữu ích ở chung quanh nhà họ Bạch, cũng lần lượt bay về phía Tô Tái Tái.

Lần nữa biến thành những viên ngọc đen ảo, trở về trên chuỗi vòng tay.

Trong suốt giai đoạn này bước chân của Tô Tái Tái không hề dừng lại dù chỉ một chút.

Cánh cổng của nhà cũ lúc cô còn chưa đến gần đã tự động mở ra, chờ sau khi cô bước ra lại chậm rãi đóng lại, “tự động hóa” đúng là khiến người ta đỡ lo mà.

Chỉ là đến khi cô đi tới góc đường, vừa hay cũng có người đang đi tới đó, cũng may Tô Tái Tái tránh sang một bên để không phải đụng vào người đang cúi người dẫn đường, lấy lòng người bên cạnh.

Nhưng người nọ thì không như thế, còn đang bận nịnh bợ nên đi đứng không đàng hoàng, sau khi giật mình thì lảo đảo hai bước mới miễn cưỡng đứng vững được, sau đó trực tiếp trợn mắt với Tô Tái Tái, mặt đầy tức giận: “Cái con ranh này mày có chuyện gì hả?! Đi bộ không biết mở mắt ra mà nhìn đường à?”

Tô Tái Tái nghe xong, nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, ánh mắt trầm tĩnh nhìn đến nỗi khiến cho người kia run sợ trong lòng.

Nhưng khi nghĩ đến bên cạnh mình còn có người, ông ta lập tức nghênh cổ lên, trợn trắng mắt: “Sao? Muốn gì?”

Tô Tái Tái cười, đưa tay ra gật đầu với ông ta nói: “Ông nên cảm ơn là gần đây tôi một lòng chỉ muốn hướng thiện đi.”

“Cái gì?” Người nọ cau mày.

Nhưng Tô Tái Tái còn bận phải đến bệnh viện nên cũng không trả lời mà tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.

Chỉ để lại người đàn ông kia nhìn bóng lưng cô với ánh mắt khó hiểu, nhưng ông ta lập tức tỉnh táo lại, lại quay về dáng vẻ lấy lòng người kia cúi đầu: “Giám đốc Chung, ông đi với tôi. Ngôi nhà kia chỉ cần đi đến khúc cua là tới rồi.”

Chung Trần Thuận vẫn đứng yên, ngược lại còn quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái rời đi, hứng thú hỏi: “Lão Trương, nhà cô gái này ở gần đây à?”

“Hả?” Người được gọi là Lão Trương sửng sốt một lát, rồi nhìn theo tầm mắt của Chung Trần Thuận, lập tức biết ý của anh ta, ngay cả nụ cười trên mặt cũng mang theo chút mập mờ: “Giám đốc Chung, ánh mắt của anh tốt thật đấy. Như thế này đi, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi thăm một chút cho anh, sau đó sáng mai tôi sẽ tra rõ ngày sinh bát tự của cô ấy luôn.”

Chung Trần Thuận nghe xong thì cau mày: “Ngày mai à?”

Lão Trương nghe ra được anh ta đang không vui, vội vàng đổi lời: “Đêm nay! Đêm nay!

Sau khi dừng lại một chút, cẩn thận quan sát Chung Trần Thuận, thấy vẻ mặt của anh ta đã dịu đi, lúc này ông ta mới cười hì hì làm động tác “mời”, cúi người gật đầu với Chung Trần Thuận nói: “Giám đốc Chung, mời?”

Lúc này Chung Trần Thuận mới gật đầu, lại nhìn về phía Tô Tái Tái rời đi lần nữa rồi mới tiếp tục đi về phía trước.

Thật không ngờ anh ta mới trở về từ thành phố C đã tình cờ gặp được một cô gái vừa mắt mình, đúng là một dấu hiệu đáng mừng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 531


Khóe miệng Chung Trần Thuận kéo lên thành một nụ cười, Lão Trương nãy giờ vẫn âm thầm quan sát anh ta phát hiện ra điều này, lập tức dùng bàn ủi khi còn nóng mà nói: “Giám đốc Chung, tôi nghe nói... Tối hôm nay Hội Huyền Học sẽ có một buổi đấu giá...”

Ông ta kéo dài giọng, Chung Trần Thuận đương nhiên cũng hiểu, cũng không thèm nhìn ông ta, nói: “Đến lúc đó ông cứ đi theo tôi vào là được.”

Anh ta vừa nói xong, trên mặt Lão Trương lập tức mừng như điên, vốn dĩ eo chưa từng duỗi thẳng, bây giờ lại liên tục cúi thấp xuống, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn giám đốc Chung! Cảm ơn giám đốc Chung!”

Mới nói đến đây ngẩng đầu lên thì thấy nơi cần đến đã ở ngay trước mặt, Lão Trương vui mừng chỉ về phía trước rồi nói: “Anh Chung, ngôi nhà mà tôi nói chính là nơi này, từ góc độ phong thủy, nếu như anh mua được căn nhà này, nhất định có thể giúp anh phất lên một bậc.”

“Ừ.” Chung Trần Thuận đáp lại một cách qua loa, đứng ở trước nhà ngẩng đầu lên.

“Nhà họ Bạch?”

Lại là nhà họ Bạch sao, trùng hợp thế à?

Chung Trần Thuận – người mới vừa nuốt hơn nửa Bạch Thị, có hơi nghi ngờ, nhưng một giây tiếp theo anh ta lại cười khinh nghiêng đầu nói đùa với Lão Trương: “Xem ra ngôi nhà này phải là của tôi rồi. Tôi có kinh nghiệm đối phó với mấy người họ Bạch lắm.”

Nói xong anh ta bị câu nói đùa của chính mình chọc cho cười thật to, Lão Trương ở bên cạnh cũng cười ha ha theo.

“Chỉ có điều, không biết bên trong trông như thế nào.” Chung Trần Thuận thu lại nụ cười rồi nói tiếp, anh ta dừng một chút nhìn xung quanh rồi nhìn Lão Trương: “Trong nhà này không có người à?”

Lão Trương lắc đầu: “Tôi đã hỏi rồi, căn nhà này bình thường đều bỏ trống.”

Ông ta dừng một chút rồi nhìn quanh một vòng, rồi lại cúi người nói với Chung Trần Thuận: “Nhưng nếu giám đốc Chung muốn đi vào xem, cũng không phải là không thể.”

Ông ta nói xong thì thấy Chung Trần Thuận nhướng mày, Lão Trương nhìn xung quanh xác định không có ai rồi mới bước lên bậc thang. Xích lại gần ổ khóa đồng, không biết ông ta lấy đâu ra một đoạn dây kẽm mỏng, sau khi uốn cong thành hình mình muốn, ông ta luồn vào trong lõi khóa.

Chung Trần Thuận thấy thế thì “Hả?”, vô cùng hứng thú đến gần, định nhìn kỹ hơn: “Lão Trương, không ngờ ông còn có cả kỹ năng này cơ đấy?”

Lão Trương vừa khẽ uốn éo dây kẽm, vừa cười với Chung Trần Thuận: “Lúc còn trẻ tôi có học chơi cho biết ấy mà.”

“Ồ, tôi còn tưởng ông là thầy phong thủy cơ.” Chung Trần Thuận cười.

Lão Trương cúi người xuống, nhưng mà chiếc ổ khóa nhìn có vẻ rất đơn giản thế này, làm thế nào cũng không mở ra được.

Thời gian trôi qua quá lâu, Chung Trần Thuận dần mất đi sự kiên nhẫn.

Nụ cười trên gương mặt anh ta nhạt dần cuối cùng biến thành cau mày thiếu kiên nhẫn.

Đương nhiên Lão Trương cũng nhìn thấy Chung Trần Thuận đang mất hứng, vội vàng tiến tới gần ổ khóa đồng, sau khi thổi thổi thì ông ta nheo một mắt lại rồi nhìn vào trong, muốn xem kỹ hơn chút.

Nhưng đúng lúc mắt vừa mới tập trung nhìn vào trong ổ khóa, mắt của ông ta đột nhiên đau nhói lên, khiến cho ông ta sợ hãi kêu lên, lập tức bịt mắt lùi về sau mấy bước.

Chung Trần Thuận bị dọa sợ, mở to mắt nhìn Lão Trương: “Ông sao vậy?”

Chờ đến khi Lão Trương lấy tay ra, để lộ ra con mắt bị che, Chung Trần Thuận giật mình.

Toàn bộ mí mắt của ông ta sưng đỏ, giống như bị thứ gì đó chích vào vậy.

“Lão Trương, mắt của ông...” Chung Trần Thuận sợ hết hồn, quay đầu nhìn về phía ổ khóa đồng, lùi về sau một bước, lúc này mới duỗi chân ra đá vào ổ khóa đồng kia.

Trông anh ta có vẻ thận trọng dò xét, dường như đang lo lắng sẽ có vật gì đó bay ra ngoài vậy.

Lão Trương “ôi” một tiếng, che mắt lại cười khổ với Chung Trần Thuận: “Giám đốc Chung, thật là xui quá... Hình như bên trong có vật gì đó, tôi bị nó chích một cái.”

“Được rồi được rồi.” Chung Trần Thuận tùy ý xua tay, nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta thì cũng mất đi hứng thú muốn vào trong nhà xem thử: “Ông mau đi bệnh viện xem thử đi.”

“Ồ, vậy... Giám đốc Chung, buổi đấu giá tối nay...” Lão Trương vẫn cố vớt vát cơ hội.

Chung Trần Thuận sửng sốt một lúc rồi mỉm cười, gật đầu rồi nói: “Ông xử lý vết thương trên mắt đi rồi đến gặp tôi.”

Nói xong cũng lười phản ứng lại vẻ mặt kinh ngạc của ông ta, nhìn ông ta liên tục khom người nói cảm ơn “cảm ơn giám đốc Chung!”, anh ta tùy ý phất tay rồi rời đi trước.

Chờ sau khi Chung Trần Thuận đi rồi, Lão Trương mới che mắt phải của mình lại nhìn về phía ổ khóa đồng, tức giận vô cùng, nhấc chân lên chuẩn bị đá một cái cho đỡ tức.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 532


Nhưng không hiểu vì sao ngón chân cái bên phải vừa đụng vào đã đau đến mức ông ta phải la lớn lên, nhảy lò cò, cuối cùng lăn xuống cầu thang.

“Mẹ nó, đụng quỷ rồi phải không?” Lão Trương “ui da” rồi lồm cồm bò dậy, nhìn căn nhà màu trắng ấy rồi mắng một câu, lúc này mới đau khổ khập khiễng đi ra ngoài, định đến bệnh viện xem vết thương.

Nhưng ông ta không biết rằng sau khi ông ta rời đi, xung quanh căn nhà màu trắng ấy truyền tới những tiếng cười huyên náo.

... Hì hì hì... Bây giờ người không thể đi bộ, mắt cũng không thấy đường là ai nào?

... Hì hì...

...

Phụng Hồng Bác thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ông ta đưa tay lên sờ cổ mình, phát hiện nó vẫn còn nguyên vẹn, trong lòng hoảng sợ hiệu quả của Bạch Ngữ Dung.

Tốt hơn so với tưởng tượng của ông ta ấy chứ.

Phụng Hồng Bác khẽ liếc một cái, ông ta nhíu mày, sau đó nâng tay lên, chăm chú nhìn vào mu bàn tay của mình.

Mu bàn tay vốn dĩ đầy vết đồi mồi của ông ta... Giờ lại có thêm một tầng da chết.

Ban đầu không dễ nhìn ra do nó dính trên da, nhưng sau vài lần đổ mồ hôi, ngược lại khiến cho lớp da chết kia mềm mại và dễ rách ra hơn.

Phụng Hồng Bác kinh ngạc, nhón chân đi về phía vòi xả nước chỗ bàn mổ.

Sau khi xả nước rửa một hồi, chờ cho lớp da chết kia đã dễ bóc ra hơn, ông ta mới bắt đầu ra tay.

Y hệt như thoát ra khỏi kén, Phụng Hồng Bác xé toạc lớp da chết ra, trên mặt dần dần lộ ra vẻ kích động, mắt cũng dần mở to.

Nụ cười của ông ta dần cong lên, từ từ mở rộng rồi biến thành cười to không thể kiểm soát.

Dù đã lột bỏ hết lớp da chết trên người xuống, Phụng Hồng Bác vẫn không kiềm chế được sự vui mừng của mình.

Ông ta không chỉ khôi phục lại mà dường như còn trẻ ra vài tuổi!

Phát hiện ra điều này Phụng Hồng Bác nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung đang nằm trên mặt đất, cô ta đã khóc cạn cả nước mắt, bây giờ chỉ có thể trợn mắt nhìn lên trần nhà.

Ông ta không hề quan tâm đến việc bây giờ cô ta trông y hệt một con búp bê không hồn, ông ta bước nhanh tới nắm lấy tóc cô ta, kéo cô ta lên đối mặt với mình.

Ông ta phấn khích chia sẻ niềm vui này với cô ta: “Cháu nhìn xem! Cháu nhìn xem cháu hữu dụng thế nào này!”

Ông ta nói xong còn quan sát cô ta với ánh mắt thưởng thức: “Cháu đúng thật là một bảo bối quý giá, yên tâm đi, bắt đầu từ bây giờ, ông nhất định sẽ cưng chiều cháu hơn so với trước đây.”

Lông mi Bạch Ngữ Dung rung lên, giống như bây giờ cô ta mới tỉnh táo lại.

Cô ta từ từ nhìn về phía Phụng Hồng Bác, nước mắt trào dâng, vừa hận lại vừa sợ, mếu máo nói: “... Tại sao?”

“Tại sao à?” Phụng Hồng Bác tỏ vẻ khó hiểu: “Không phải chính cháu tự nguyện sao?”

Ông ta thả tay ra, mặc cho Bạch Ngữ Dung ngã xuống đất, nhìn cô ta từ trên xuống: “Không ai nói cháu đi lấy đồ trong mật thất ở nhà cũ của nhà họ Bạch cả? Cho dù có lấy được rồi... Thì cũng đâu có ai kêu cháu sửa đâu nào?”

Bạch Ngữ Dung nheo mắt lại, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Phụng Hồng Bác: “Ông, ý ông là...”

“Đúng vậy.” Phụng Hồng Bác cười híp mắt gật đầu: “Nếu như cháu không học cuốn “Ghi chép về luyện lô đỉnh ma quái” thì cháu cho là mình có thể lọt vào mắt ông được à? Chỉ có điều...”

Phụng Hồng Bác kéo dài giọng, đưa tay ra chạm vào Bạch Ngữ Dung, giọng đầy thán phục: “Ông cũng đâu có nghĩ cháu yêu của ông lại dễ lợi dụng như vậy chứ.”

... Dễ lợi dụng ư?

Cô ta dễ dãi để cho Phụng Hồng Bác lợi dụng?

Nước mắt Bạch Ngữ Dung vô thức nhỏ xuống, đột nhiên nghĩ tới lúc đầu ở nhà cũ của nhà họ Bạch, những lời mà Tô Tái Tái đã hỏi khi nhìn thấy mình cầm sách cổ trong tay.

“Cô có biết đây là sách gì không?”

“Chỉ cần cô không hối hận là được.”

Mà cô ta, không chỉ nhảy xuống hồ nhặt nó về ngay khi Tô Tái Tái đã vứt nó xuống hồ, mà còn coi nó như là báu vật. Còn cho là mình đã phát hiện ra bí mật to lớn nào đó bên trong.

“... Ha.” Bạch Ngữ Dung mở mắt ra cười thành tiếng, lúc đầu còn là mấy tiếng cười trong họng, sau lại biến thành cười to rồi cuối cùng là những tiếng cười thê lương như ma khóc quỷ hờn.

Cái dáng vẻ này của cô ta quả thật mất hứng, Phụng Hồng Bác đứng lên, sau khi đạp cô ta một cái, lúc này mới xoay người ra khỏi mật thất.

Để lại cô ta một mình ở đó cười điên dại.

Một người vì lợi ích cá nhân như Bạch Ngữ Dung sẽ không cam lòng làm tổn thương chính mình để tìm kiếm sự giải thoát.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 533


Từ ngày đầu tiên cô ta đến nhà họ Phụng, Phụng Hồng Bác đã nhìn thấu tính cách của cô ta rồi.

... Cô ta không có cốt khí này.

...

Bên kia, sau khi Tô Tái Tái đến bệnh viện, bước lên hành lang nhìn thấy Nghiêm Thanh và Chu Phổ.

Hai người nhìn thấy cô thì lập tức đứng dậy.

“Tiểu Tái, cháu tới rồi?” Chu Phổ nói.

Tô Tái Tái gật đầu, gọi hai người họ đến gần.

Nghiêm Thanh dẫn cô ra khỏi phòng bệnh, vặn tay nắm cửa lại rồi nhỏ giọng nói: “Viện trưởng muốn nói chuyện riêng với em mà không cho bọn thầy vào trong đó.”

Tô Tái Tái gật đầu, nói: “Em biết rồi ạ.”

Lúc này Nghiêm Thanh mới mở cửa cho cô vào.

“À đúng rồi.” Lúc Tô Tái Tái đang muốn vào trong phòng bệnh, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Phổ: “Thầy Chu, vòng tay mà ông hai Bạch đưa cho bác, có thể cho cháu không?”

Chu Phổ sửng sốt một lúc, không hiểu tại sao Tô Tái Tái lại muốn vật này làm gì, những mà ông ấy vẫn gật đầu: “Được. Lát nữa bác với cháu quay về lấy nhé?”

Ông ấy dừng lại một chút rồi nói thêm: “Vừa hay buổi tối Hội Huyền Học sẽ tổ chức đấu giá, đến lúc đó Tiểu Tái đi cùng mọi người luôn đi?”

“Nghe nói có mấy thanh kiếm không tồi đó, bác và sư huynh, à còn sư mẫu của cháu cũng đi nữa.”

Tô Tái Tái nghe thấy vậy thì gật đầu đồng ý: “Được thôi.”

Nói xong thì xoay người vào trong phòng bệnh, để cho Nghiêm Thanh đi ra ngoài đóng cửa lại.

Chưa kịp đến gần giường bệnh, cô đã thấy ông lão đang nằm trên giường bệnh mở mắt ra nhìn mình.

Đại khái khoảng mấy phút sau, Tô Tái Tái đã từ trong phòng đi ra.

Nghiêm Thanh và Chu Phổ ngẩng đầu lên, lập tức đứng dậy đón Tô Tái Tái.

“Tiểu Tái, sao rồi?” Nghiêm Thanh nhìn Tô Tái Tái: “Có cách nào khiến viện trưởng nói chuyện được không?”

Tô Tái Tái gật đầu, vừa ấn huyệt Thái Dương vừa nói: “Em có dùng vài phương pháp để cho ông ấy nói ra chút chuyện quan trọng.”

Tô Tái Tái dừng lại một chút, thả tay xuống, nhìn về phía hai người rồi nói: “Phó viện trưởng Quách không phải tự mình uống nhầm đan dược, mà là bởi vì ông ấy phát hiện ra một số manh mối nên bị người khác hãm hại.”

“?!”Mặt Chu Phổ đầy khiếp sợ.

Ngược lại thì Nghiêm Thanh đã đoán được điều gì đó trong lúc đọc khẩu hình những gì mà Quách Thành nói với mình vào lần trước.

Nên giờ sau khi nghe Tô Tái Tái nói như vậy ngược lại vẫn tỏ ra khá bình tĩnh.

Ông ấy gật đầu một cái: “Tiểu Tái, có liên quan đến nhà họ Phụng đúng không?”

Chu Phổ nghe Nghiêm Thanh nói vậy xong, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Thanh: “Sư huynh?!”

Giọng điệu kia như đang lên án: “Sao mà sư huynh biết? Hơn nữa tại sao huynh lại không nói cho tôi biết.”

Nghiêm Thanh đương nhiên biết ý của ông ấy, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng mới nghe thầy nói thôi, nhưng mà cảm thấy nói trung gian có vấn đề nên mới mời Tiểu Tái tới.”

Sau khi giải thích với Chu Phổ xong, Nghiêm Thanh nhìn về phía Tô Tái Tái nói: “Tiểu Tái, nếu như bây giờ thầy gọi Ngô Hạo qua đây, em có thể để phó viện trưởng nói chuyện một lần nữa không?”

Trong giới huyền học thì mọi chuyện đều phát xuất từ Lục Bộ, cũng không phải cứ tùy tiện làm ra chuyện ác là có thể chạy trốn được.

Thậm chí sự trừng phạt mà họ nhận được, còn nghiêm khắc hơn so với người bình thường.

Nhưng ông ấy vừa nói xong thì thấy Tô Tái Tái lắc đầu: “Không được, phó viện trưởng Quách yếu quá, vừa rồi em làm cho ông ấy nói chuyện đã là mạo hiểm lắm rồi, nếu như thử lần nữa... Nói không chừng ông ấy không nghe được, mà còn...”

Tô Tái Tái nói đến đây thì dừng lại, cười khổ đưa tay phải ra cho bọn họ nhìn: “Tay cháu lại bắt đầu chảy máu rồi.”

“Ôi!” Chu Phổ và Nghiêm Thanh lúc này mới nhìn thấy miếng vải quấn trên tay Tô Tái Tái, giờ này đã thấm đẫm máu, thậm chí còn nhỏ mấy giọt xuống đất rồi.

Hai người vội vàng phối hợp xử lý, vất vả một lúc lâu mới có thể cầm máu.

Sau khi chuẩn bị xong, Chu Phổ bị Nghiêm Thanh lén lút đá một cái, thận trọng lên tiếng: “Tiểu Tái, đây là do... Đến năm tuổi (phùng cửu) rồi sao?”

“Vâng.” Tô Tái Tái xoa huyệt Thái Dương, vừa trả lời.

Thấy cô gật đầu, trên mặt Nghiêm Thanh lập tức thấy buồn rầu.

Mà Chu Phổ lại nghiêng đầu trừng ông ấy, tức giận mở miệng: “Sư huynh, vậy mà anh còn gọi Tiểu Tái lại!”

“Thì... Tôi không biết mà...” Nghiêm Thanh biết mình làm sai, ông ấy rụt cổ lại, hơi nhíu mày.

Sau khi dừng lại rồi nhìn Tô Tái Tái, nghiêm túc xin lỗi cô: “Thầy xin lỗi Tiểu Tái, thầy không biết em đang trong năm tuổi của mình.”

Dẫu sao người trong giới huyền học, cả đời cũng không cần phải đề phòng trình độ “đến năm tuổi” đó cho nên ban đầu bọn họ cũng không nghĩ tới điều này.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 534


Chỉ là mới vừa rồi lúc hai người băng bó vết thương cho Tô Tái Tái, đột nhiên có gì đó chợt hiện ra trong đầu nên mới nghĩ đến.

“Không sao.” Tô Tái Tái an ủi hai người, cô dừng lại một chút: “Nhưng mà thầy Nghiêm, thầy có thể gọi đàn anh Ngô đến, mới vừa rồi phó viện trưởng Quách có nói với em, ban đầu Phụng Hồng Bác sao chép đồ nghiên cứu cho ông ấy, sau khi phát giác ra có gì đó không đúng, len lén giữ lại một phần bị phân chia ra, đặt ở nơi chỉ có hai người biết. Phó viện trưởng bảo em chuyển lời kêu thầy với bác Chu Phổ lấy nó ra, có thể làm chứng cứ.”

Nơi mà chỉ có hai người biết à?

Chu Phổ và Nghiêm Thanh nhìn nhau, sau đó mặt lộ ra vẻ đã biết.

Vội vàng đứng dậy nhưng sau đó nghĩ Tô Tái Tái vẫn còn ở đây, nhìn về phía cô như đang muốn nói gì đó nhưng Tô Tái Tái đã nói trước.

“Thầy Nghiêm, hai người cứ đi đi, em về biệt thự chờ hai người. À, buổi đấu giá tối nay em có thể gọi Khúc Nhiên và Đại Vi đi cùng không?”

“Đương nhiên là được rồi.” Chu Phổ cười nói, dừng lại một chút rồi cùng Nghiêm Thanh dặn dò Tô Tái Tái mấy câu, lúc này mới vội vàng rời đi.

Sau khi Tô Tái Tái gọi điện cho Đại Vi, rồi nhắn tin cho Khúc Nhiên, thuận tiện để cho cô ấy mang vòng tay đã đặt ở chỗ mẹ Khúc đến, lúc này mới về biệt thự.

... Chắc lúc này Khúc Nhiên vẫn còn đang tham gia chương trình Huyền Linh Sư.

Ngay lúc Tô Tái Tái cất điện thoại chuẩn bị đi ra ngoài, mấy chiếc ô tô chạy từ cổng bệnh viện tới như gió cuộn sấm rền.

Còn chưa dừng xe hẳn, Ngô Hạo và những người khác của Lục Bộ mở cửa xe xông ra ngoài.

Nhìn thế này thôi cũng biết có chuyện lớn.

... Đây đúng là “Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến” mà, Tô Tái Tái nhướng mày, lùi sang một bên giống những người khác.

Cô định nhìn những người Lục Bộ lên xong rồi tiếp tục đi ra ngoài.

Nhưng cô đã đánh giá thấp độ nổi tiếng của mình ở Huyền Học Viện.

“Tiểu Tái.” Ngô Hạo ra hiệu cho phụ tá A Lai của mình dẫn người đi lên trước, còn mình thì bước nhanh về phía Tô Tái Tái.

... Vừa nãy còn chưa xuống xe, anh ấy đã nhìn thấy cô rồi.

“Đàn anh.” Tô Tái Tái gật đầu với anh ấy, liếc nhìn toàn bộ thành viên của Lục Bộ rồi chỉ chỉ: “Các anh đây là...”

Ngô Hạo nhìn xung quanh, sau đó làm động tác tay “mời” cô, hai người bước sang một bên, Ngô Hạo còn chưa kịp nói gì, một vật nhỏ ở trên cổ tay của Ngô Hạo đã nhô đầu ra.

Đôi mắt tròn xoe khẽ nhìn Tô Tái Tái, hơi thè lưỡi ra.

Tô Tái Tái lập tức phát hiện ra nó: “Ồ”, sau đó nhìn về phía Ngô Hạo: “Khí vật của anh à?”

Ngô Hạo cười ngượng ngùng: “Cái này cũng nhờ vào hạt ngọc quỷ mà cô đưa, rồi Khúc Nhiên dạy tôi mấy bước luyện khí nữa.”

Dừng một chút, anh ấy cúi nhìn con rắn sọc đen đang quấn quanh cổ tay mình, đưa tay sờ một cái còn không nhịn được mà khoe khoang với cô: “Nó nghe lời lắm.”

So với con quỷ kia của ba mình, thì đây chính là thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất thế giới!

... Ngô Hạo đột nhiên có thể hiểu được tâm tình của người ba cuồng con gái kia rồi!

“Đúng là rất dễ thương.” Tô Tái Tái mỉm cười, nhìn con rắn sọc đen kia cọ lên bụng ngón tay của Ngô Hạo, sau đó lại nhìn về phía cô với ánh mắt thân thiết và ân cần, bày ra dáng vẻ rất thích cô.

Mãi cho đến khi Ngô Hạo lo lắng nó bị người khác phát hiện, nhẹ nhàng ấn xuống đầu con rắn sọc đen, lúc này nó mới không tình nguyện mà quay trở về ống tay áo Ngô Hạo lần nữa.

Trước khi trở về còn không quên nhìn Tô Tái Tái mấy lần, như đang muốn nói: “Lần sau nhớ đến tìm tôi chơi đó.”

Dáng vẻ đáng yêu này của nó, khiến cho Tô Tái Tái và Ngô Hạo bật cười, chờ sau khi con rắn sọc đen hoàn toàn trở lại trong ống tay áo, không còn dấu vết gì nữa, Ngô Hạo mới quay về chủ đề chính.

Anh ấy nhỏ giọng nói: “Mễ Ông Thành gọi điện đến Lục Bộ, nói Mễ Nhã vì viên đan cấp hai đó mà tức giận g**t ch*t Mễ Nghĩa Văn.”

Tô Tái Tái nghe thế thì nhướng mày: “Cô ta thật sự có thể xuống tay được sao?”

Ngô Hạo gật đầu, bất đắc dĩ mà thể hiện ý “lẽ nào không phải sao?”

“Đàn anh, anh mau đi làm chính sự đi, bây giờ tôi phải đến biệt thự.” Tô Tái Tái nói, dừng một chút rồi bổ sung: “Đúng rồi, buổi tối Hội Huyền Học có tổ chức đấu giá, các anh có đi không?”

Ngô Hạo nghe đến đây lại thở dài.

Lắc đầu một cái rồi mở miệng: “Ba của tôi và chú nhỏ sẽ đi, nên tôi không đi được.”

Anh ấy dừng một chút rồi chỉ ngón cái về phía sau lưng: “Nhà họ Mễ có chuyện phải xử lý, còn phải mau chóng bắt được Hoàng Trầm Giai nữa.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 535


Điều này khiến Tô Tái Tái ngạc nhiên: “Còn chưa bắt được Hoàng Trầm Giai à?”

Cô tưởng là đã bắt được từ lâu rồi chứ.

“Chưa.” Ngô Hạo lắc đầu cau mày: “Cũng không biết cô ta trốn đi đâu rồi, chúng tôi tìm khắp trong ngoài Huyền Học Viện, mà vẫn không thấy bóng dáng cô ta đâu.”

Công nhận vận khí của anh ấy tuyệt thật đấy, lần đầu tiên bỏ qua buổi đầu giá là vì Phương Hiểu Tuyết, lần thứ hai lại vì Hoàng Trầm Giai.

Lần này càng kỳ quái hơn cả lần trước, Hoàng Trầm Giai còn chưa giải quyết xong, Mễ Nhã bên này lại gây chuyện.

Ngô Hạo nghĩ đến đây không khỏi lắc đầu thở dài, thậm chí còn nói nửa thật nửa đùa với Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, nếu còn như vậy nữa chắc tôi phải tìm cô xin bùa hộ mệnh để giải nạn quá.”

“Được thôi, lần sau tôi sẽ để cho sư điệt nhà tôi liên lạc với anh.” Tô Tái Tái cười.

Vốn dĩ chỉ là nói giỡn chút thôi, lại không nghĩ rằng Tô Tái Tái lại đồng ý. Điều này làm cho Ngô Hạo vô cùng ngạc nhiên, không nhịn được mà lặp đi lặp lại để xác nhận: “Tiểu Tái, cô nói thật đấy à?”

“Đương nhiên rồi.” Tô Tái Tái gật đầu: “Có điều... Một tấm bùa một trăm nghìn nhé.”

Anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng nữa là.

Ngô Hạo vui mừng bất chấp mọi thứ, luôn miệng nói: “Nên vậy, nên vậy mà.”

Cho đến khi Tô Tái Tái nhắc nhở, anh ấy mới tỉnh táo lại nhớ ra mình còn có một Mễ Nhã phải xử lý ở trên lầu. Lúc này Ngô Hạo mới vội vàng tạm biệt Tô Tái Tái rồi lên lầu.

Chờ sau khi nhìn Ngô Hạo lao tới thang máy, Tô Tái Tái mới tiếp tục đi ra ngoài.

Ngô Hạo vừa bước ra khỏi cửa thang máy, phụ tá A Lai đã hoàn thành trước công việc sơ bộ và thuận lợi dọn dẹp, lập tức tiến lên đón anh ấy: “Đội trưởng, Mễ Nhã đang uy h**p Mễ Ông Thành ở trong phòng bệnh, chúng tôi không tiện đi vào.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Ngô Hạo gật đầu, xác nhận phòng bệnh xong thì nhìn xuống dưới lầu.

A Lai thấy hành động này của anh ấy, lập tức biết: “Phòng bệnh trên dưới của Mễ Nhã đã được dọn dẹp xong rồi.”

Ngô Hạo tán thưởng gật đầu, vỗ vai A Lai chuẩn bị đi lên lầu từ lối đi khẩn cấp, để lại một câu: “Nghe tín hiệu.”

“Rõ!”

A Lai đã đi theo Ngô Hạo nhiều năm, về mặt ngầm hiểu đã tốt đến mức không cần phải nói ra hết câu cũng đã có thể hiểu.

Chờ đến khi Ngô Hạo đi lên lầu, A Lai mới nghiêm mặt thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn về phía thành viên trong đội rồi làm mấy động tác tay.

Các đội viên đã sớm đứng vào vị trí lưu loát gật đầu, lập tức phối hợp.

Đập cửa, đá văng cửa ra rồi nối đuôi nhau đi vào.

Mễ Nhã nghe thấy động tĩnh lập tức túm lấy cổ Mễ Ông Thành, đè ông ta lên thành cửa sổ, khiến nửa người của ông ta treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ, chỉ cần Mễ Nhã vấp chân một cái đẩy ông ta ra, Mễ Ông Thành sẽ té xuống chết ngay lập tức.

“Các người đừng tới đây! Nếu không... Tôi sẽ đẩy ông ta xuống ngay đấy!” Mắt Mễ Nhã đỏ bừng, cả người điên cuồng trợn mắt với nhóm A Lai.

Mà thi thể của Mễ Nghĩa Văn lúc này, chỉ thấy tay chân dang rộng nằm trên giường bệnh, trên mặt còn đang bị đè một cái gối.

Đội viên của Lục Bộ đang ngồi xổm ở bên giường bệnh, đưa tay sờ lên mắt cá nhân của Mễ Nghĩa Văn, nghiêng đầu nhìn về phía A Lai rồi khẽ lắc đầu.

... Mễ Nghĩa Văn không chỉ lạnh ngắt, mà bây giờ thậm chí đã nổi lên dấu vết của tử thi rồi.

A Lai thấy vậy thì dời mắt sang nhìn Mễ Nhã, duỗi hai tay ra cố gắng thu hút sự chú ý của Mễ Nhã, không để cho cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Được được được, chúng tôi không tới, nhưng mà Mễ Nhã, cô phải cẩn thận một chút, nếu như ông nội của cô ngã xuống thì bùa hộ mệnh của cô sẽ không còn nữa đâu.”

Mễ Nhã cười khinh nói: “Ông ta á? Ông ta mà là bùa hộ mệnh gì chứ? Bây giờ...”

Mễ Nhã dừng lại một chút, móc một viên Đan Hồng cấp hai kia ra, cầm ở trên tay, thưởng thức nó dưới ánh mặt trời: “Viên Đan Hồng cấp hai này mới là bùa hộ mệnh của tôi.”

“Chỉ cần tôi ăn nó, năng lực sẽ tăng lên, đừng nói là cấp “F”, cho dù là Bạch Ngân, thậm chí cấp bậc cao hơn tôi cũng có thể đạt được! Nhưng mà tại sao?”

Mễ Nhã nói đến đây thì lại hung tợn nhìn về phía Mễ Ông Thành, con mắt mở to như sắp nứt ra, nắm lấy cổ ông ta và lắc.

“Tại sao ông ta lại muốn đưa cái này cho ba?! Tương lai của nhà họ Mễ không phải nên dựa vào người thừa kế là tôi hay sao?! Tại sao lại đưa nó cho ba?!”

Lắc qua lắc lại như thế này khiến Mễ Ông Thành nhiều lần kiễng mũi chân, sợ mình phát ra tiếng kêu thảm thiết, sợ mình ngã xuống dưới.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 536


Ngay cả A Lai nhìn thấy vậy cũng sợ hãi, không nhịn được mà vươn tay ra.

“Mễ Nhã, cô cẩn thận chút!”

Mễ Nhã kéo Mễ Ông Thành vào lại, nghiêng đầu nhìn về phía đám người A Lai, tự mình nói: “Các anh biết tại sao ông ta lại đưa viên đan dược này cho ba tôi không?”

Cô ta dừng lại một chút, cũng chẳng đợi đám A Lai trả lời, trên mặt Mễ Nhã xuất hiện biểu cảm vừa khóc vừa cười: “Bởi vì bọn họ sắp đá tôi đi rồi! Họ muốn trừ khử tôi! Ha ha ha!”

Mặt của cô ta bị Hoàng Trầm Giai phá hủy, vốn dĩ gương mặt đã là “dáng vẻ của ma quỷ”, bây giờ kết hợp với biểu cảm này của cô ta, trông lại còn đáng sợ hơn.

Thấy trạng thái này không ổn lắm, phải để cho đội trưởng mau chóng phối hợp mới được.

A Lai vừa suy nghĩ, vừa đưa tay ra sau lưng, mượn cánh cửa phía sau che đi, ra hiệu cho đội viên đang thủ sẵn ở cửa.

Đội viên hiểu ngay lập tức, đi tìm Ngô Hạo ngay.

Nhưng mà động tác này của A Lai đã khiến cho Mễ Nhã đang đang vừa khóc vừa cười điên cuồng kia chợt thu lại biểu cảm trợn mắt nhìn sang.

Khiến cho A Lai không kịp chuẩn bị mà giật mình.

“Anh đang làm gì vậy?! Tại sao lại chắp tay sau lưng?! Anh đang báo tin ra ngoài à?!” Mặt mũi Mễ Nhã dữ tợn.

... Nguy rồi!

Khi mọi người đều thoáng có ý nghĩ này trong đầu, Mễ Nhã đã nghiêng đầu trừng Mễ Ông Thành lần nữa, nước mắt chảy xuống gò má, hung dữ nói: “Đều do ông và ba sai, nếu như không phải các người muốn trừ khử tôi thì cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay! Cho nên nếu muốn trách thì phải từ trách các người đi!”

Nói xong Mễ Nhã đẩy mạnh Mễ Ông Thành một cái, đẩy ông ta xuống dưới!

Nhưng nụ cười sảng khoái trên mặt cô ta còn chưa lộ ra hoàn toàn, viên Đan Hồng cấp hai vốn đang ở trên tay cô ta, lại bị chân của Mễ Ông Thành đá trúng, nhất thời bay từ tay của Mễ Nhã ra ngoài cửa sổ.

Đôi mắt Mễ Nhã mở to hết cỡ “A?!” một tiếng, không hề nghĩ ngợi mà nhào ra ngoài cửa sổ.

Dù cho A Lai đã dùng tốc độ nhanh nhất để nhào đến bên cửa sổ thì cuối cùng cũng chỉ bắt được một góc quần áo của Mễ Nhã.

Sau đó âm thanh rơi xuống đất nặng nề vang lên, A Lai chỉ nhìn một cái rồi quay đầu lại ngay.

Viên Đan Hồng cấp hai sau khi rơi xuống, nảy hai lần trên mặt đất rồi lăn sang một bên, cho đến khi đụng phải mũi chân của một người mới dừng lại.

Tô Tái Tái cúi người xuống, sau khi nhặt viên đan dược lên, lúc này mới nhìn về phía Mễ Nhã đang nằm ở phía trước không xa, đến chết cũng trợn mắt nhìn viên Đan Hồng cấp hai.

Sau khi ném viên Đan Hồng cấp hai trong tay vào lại trong mũ trùm đầu, cô giao cho người giấy nhỏ cất giữ, lúc này Tô Tái Tái mới ngẩng đầu nhìn lên trên.

Mễ Ông Thành “may mắn” hơn Mễ Nhã một chút, trước khi ngã xuống được Ngô Hạo và con rắn sọc đen bắt được chân.

Tuy nhiên, phần gáy đụng vào tường, đoán chừng là cả đời này cũng không tỉnh lại được.

Nhà họ Mễ rơi vào tình cảnh này, tuy là khiến cho người ta khóc than, nhưng cũng không nhịn được mà nói một câu “Tự làm tự chịu”.

Tô Tái Tái lắc đầu, mũi chân chuyển hướng, chuẩn bị đi ra khỏi bệnh viện.

...

Bên kia, lúc Đại Vi nhận được điện thoại của Tô Tái Tái là cô ấy đang làm đồ thủ công ở trong phòng ngủ.

... May một con búp bê bằng vải vụn dễ thương to bằng lòng bàn tay và có đôi mắt tròn xoe.

Nhện Mặt Quỷ rũ mắt, giơ hai cái chân ra giúp cô ấy cuộn len lại thành một cuộn nhỏ.

Mà ở sau lưng nó, những quả cầu len đủ mọi màu sắc được xếp chồng lên nhau trong một chiếc đĩa thủy tinh.

“Tốt lắm!” Đại Vi đại công cáo thành duỗi thẳng lưng, đưa con búp bê cho Nhện Mặt Quỷ: “Miên Miên, cắt giúp tôi chút.”

Đại Vi vừa nói vừa chỉ vào một sợi chỉ nào đó.

“...” Cô có tin tôi cắt con búp bê giẻ rách này thành mười tám mảnh không hả?!

Nhện Mặt Quỷ giơ chân còn lại lên, trông cũng có chút hung dữ up h**p Đại Vi.

Nó không phải là một quỷ khí khát máu rất oai phong, rất lợi hại, rất tàn bạo sao?!

Tại sao phải ở đây chơi búp bê với Đại Vi vậy?!

"Này này, mày đừng làm nũng nữa, mau cắt giúp tao đi, kéo của tao không sắc bằng mày." Bây giờ Đại Vi không chỉ không sợ nhện mà còn cảm thấy nhiều khi những sinh vật nhỏ như nhện rất đáng yêu, thế là cô ấy vừa nói vừa cứ giơ con búp bê đến trước mặt Nhện Mặt Quỷ.

"Cùng lắm thì lần sau tao không bắt mày cuộn bóng len nữa là được chứ gì."

“???” Cái gì? Cái người phụ nữ khốn kiếp này! Lợi dụng người ta lột vỏ tôm, rồi cắt đầu chỉ thì cũng thôi đi, giờ còn đòi cướp đi niềm vui thú duy nhất của nó nữa à?
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 537


.. Đi chết đi!

Nhện Mặt Quỷ cắt gọn gàng đầu sợi dây mà Đại Vi giơ ra trước mặt rồi ném quả bóng len màu hồng phấn vừa mới cuộn xong để nó rơi chính xác vào cái đĩa sau lưng rồi mới giương nanh múa vuốt lao về phía Đại Vi.

Khí thế hung hăng như muốn nói "Tôi muốn ôm đầu nhà cô rồi gặm sạch!"

Khiến Đại Vi vừa né tránh vừa cười ầm lên.

Cô ấy còn vừa trốn vừa la hét: "Tao sắp ra ngoài rồi! Nếu mày dám làm rối tóc tao thì bao giờ Tiểu Nhiên về, tao sẽ tố cáo mày đấy!"

“???” Được lắm!

Nghe vậy, Nhện Mặt Quỷ không thèm quan tâm Đại Vi nữa mà đứng trên bàn của cô ấy dáo dác nhìn xung quanh.

Có một cái chuông ở góc xó xỉnh đã lâu rồi không được kêu vang, nó duỗi một chân nhấc cái chuông lên, sau khi lắc lư hai cái trước mặt Đại Vi thì lại nhảy nhót tại chỗ hai lần nữa, ra vẻ rất đắc ý.

Nhìn thấy cái chuông nhỏ tròn trịa này chưa? Nếu dám tố cáo, sau này mỗi khi các người đi học thì nó chính là quả bóng mới của tôi!

"Không được!" Đại Vi kêu lên thất thanh, vội giơ tay đoạt lấy quả chuông, dùng hai tay bảo vệ đằng sau lưng rồi mới làm mặt quỷ với Nhện Mặt Quỷ: "Cái này là quà của Tiểu Tái, nếu mày dám dùng nó làm bóng chơi thì tao sẽ mách Tiểu Tái đấy."

“???” Nhân loại nham hiểm! Dám tự tiện lấy Tiểu Tái làm bia đỡ! Thật khủng khiếp!

Nhện Mặt Quỷ tức đến mức nhảy dựng lên.

"Được rồi, được rồi, không đùa với mày nữa, tao phải ra ngoài ngay đây." Đại Vi nói, lại v.uốt ve Nhện Mặt Quỷ: "Mày phải chú ý canh nhà đấy, biết chưa?"

Đứng ngắm con búp bê mới làm xong một lát, sau đó cô ấy cầm cái chuông đi ra ngoài, kẻo lại gặp "tai họa" bị trộm cả hai mặt thì toi.

Đại Vi đi rồi, Nhện Mặt Quỷ nhảy nhót hai lần tại chỗ rồi cười “Khà khà...”, sau đó nhanh chóng nhảy vào trong hộp đồ chơi mà Khúc Nhiên và Đại Vi làm cho nó, chọn ra một quả bóng hôm nay muốn chơi nhất.

Nó dùng hai chân nâng cao l*n đ*nh đầu rồi nhanh nhẹn mở cửa ký túc xá, lén lút thò đầu ra ngó nghiêng xung quanh, khi chắc chắn ngoài hành lang không có ai mới dùng sáu cái chân còn lại chạy đến ký túc xá của Tô Tái Tái rồi gõ cửa: "Cốc cốc cốc."

Bốn bạn người giấy ơi! Hôm nay chúng ta cùng chơi trò nhặt bóng đi!

Bốn bạn người giấy? Bốn bạn... Hả?

Đôi mắt kép tròn trịa đáng yêu của Nhện mặt Quỷ lập tức bị ánh sáng đỏ như máu lấp kín, nó quay phắt người lại, nhìn chằm chằm xuống cuối hành lang.

Trong không khí... Có một mùi hôi thối thoang thoảng.

Dính nhớp và ẩm ướt.

Nhện Mặt Quỷ ngoẹo đầu suy nghĩ một giây, sau đó thản nhiên nắm quả bóng vừa nâng niu giơ cao l*n đ*nh đầu sang một bên, tám cái chân hơi uốn cong rồi lập tức nhảy lên, dùng bức tường làm điểm tựa rồi hóa thành một cái bóng trong mắt con người để lần theo mùi hương đó.

Nó muốn xem xem rốt cuộc cái thứ kinh tởm nào lại dám xuất hiện ở đây!

...

Có lẽ Nghiêm Thanh đã gọi điện trước cho Ôn Liễu nên Tô Tái Tái vừa đến biệt thự, bà ấy đã đặt một bát canh nấm tuyết hầm táo đỏ vào tay cô, còn giục cô mau ăn chút đồ ngọt đi.

Đương lúc Tô Tái Tái đang bưng bát canh nấm tuyết hầm táo đỏ chưa kịp uống thì Thẩm An lại xách một đống thịt thơm ngon tới.

Trong đó có hai con vịt nướng được chuẩn bị trước cho cô!

Vừa nhìn thấy Tô Tái Tái, anh ấy tươi cười giơ túi đồ ăn trong tay cho cô xem: "Đàn em, mau lại đây ăn này."

Ôn Liễu đứng bên cạnh cũng nói: "À đúng rồi, trứng gà bổ máu lắm đấy, để cô đi nấu một ít cho Tiểu Tái nhé? Hai quả có đủ không?"

Thẩm An lập tức đặt đống đồ trong tay xuống, vội vàng gọi Ôn Liễu đang định đi vào bếp lại: "Sư mẫu ơi, để em làm cho."

... Chẳng may để Ôn Liễu không biết nấu ăn bị thương tay thì lúc Nghiêm Thanh quay về sẽ đuổi đánh anh ấy một trận mất.

Tô Tái Tái ngượng ngùng đứng một bên vội ngăn cản hai người lại rồi mời họ ngồi xuống.

Lúc cô uống hết một nửa bát canh nấm tuyết hầm táo đỏ, Thẩm An đã chặt vịt nướng thành từng miếng, còn đặt chân vịt vào một cái đĩa nhỏ đưa cho cô.

Anh ấy và Ôn Liễu đều dùng ánh mắt sáng rực nhìn Tô Tái Tái như muốn nói "Cục cưng đáng thương mau ăn đi."

"..." Trước ánh mắt quan tâm của bọn họ, Tô Tái Tái ăn hết bát canh nấm tuyết táo đỏ và cái chân vịt.

Vừa đặt bát xuống thì một cái chân vịt khác lập tức xuất hiện trong cái đĩa nhỏ.

"..." Tô Tái Tái.

"..." Bốn con mắt sáng rực đầy lo lắng của Ôn Liễu và Thẩm An.

May mà Đại Vi đến "giải cứu" cô kịp thời.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 538


"Ồ? Đàn anh Thẩm cũng ở đây sao?" Đại Vi chào hỏi Ôn Liễu và Tô Tái Tái xong thì cười tủm tỉm nhìn Thẩm An.

Còn chưa kịp nói tiếp, Tô Tái Tái đã nhiệt tình đứng dậy kéo cô ấy ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nhanh nhẹn chuyển cái đĩa chân vịt ra trước mặt cô ấy rồi ân cần hỏi han: "Đàn chị Đại, chị vất vả đi đến đây chắc là đã đói rồi nhỉ? Nào, đừng nói chuyện nữa, ăn cái chân vịt trước đi."

"?" Cô ấy không hề đói bụng, có phải chạy từ tận Đại học Đế Đô đến đây đâu!

Ôn Liễu và Thẩm An hai mặt nhìn nhau, không khỏi bật cười.

Cuối cùng, cái chân vịt kia vẫn bị Khúc Nhiên ăn hết, vừa ăn còn vừa nghe Tô Tái Tái kể chuyện về bệnh viện.

Nghe được kết cục của nhà họ Mễ, Ôn Liễu không khỏi than thở.

Dù sao bà ấy và Mễ Nghĩa Văn cũng từng là bạn bè.

"Khúc Nhiên, em đừng quá đau buồn..." Ôn Liễu nhìn Khúc Nhiên, vỗ nhẹ mu bàn tay cô ấy tỏ ý an ủi.

Khúc Nhiên lắc đầu, nhìn mọi người rồi nói: "Em chẳng có cảm tình gì với nhà họ Mễ nên chẳng hề đau lòng, chẳng qua mẹ em..."

Cô ấy dừng lại một lát, sau đó mím môi nhìn Ôn Liễu: "Đến lúc đó có lẽ phải làm phiền cô Ôn rồi."

"Chuyện nhỏ." Ôn Liễu cười nói.

Khúc Nhiên là người duy nhất có quan hệ với nhà họ Mễ trong số những người ngồi ở đây, nếu cô ấy không làm sao thì mọi người cũng yên tâm.

Chủ đề nói chuyện lại chuyển sang hội đấu giá, không biết có vật phẩm quý hiếm nào xuất hiện không.

Tô Tái Tái ngồi một bên, vừa nghe mọi người nói chuyện phiếm vừa tháo cái cái vòng tay mà Khúc Nhiên mang về ra rồi bện lại.

Bởi vì Đại Vi rất thích làm đồ thủ công nên mới xem được một nửa đã phát hiện ra điều bất thường: "Hả? Tiểu Tái, hình như em bện sai rồi."

Mẫu bện hoa vừa rồi khác hẳn kiểu Tô Tái Tái đang bện.

“Thật ra bện thế này mới đúng." Tô Tái Tái giải thích, cô cũng không ngẩng đầu lên, nói xong thì dừng lại một lát mới chỉ vào một chi tiết rồi giải thích cho Đại Vi: "Đàn chị nhìn chỗ này và chỗ này xem."

Đại Vi giật mình, liên tục gật đầu.

Cuối cùng, cô ấy xin Ôn Liễu mấy sợi dây thừng bằng sợi bông màu sắc đẹp mắt rồi cùng bện với Tô Tái Tái luôn.

Sau khi một cái vòng tay được bện bằng sợi bông để cầu bình an ra lò, cô ấy lập tức lấy quả chuông nhỏ mang theo bên người ra rồi buộc cái dây vào, con búp bê vải thì được treo lên balo.

Cô ấy thậm chí còn v.uốt ve cái chuông nhỏ, nói: "Tao làm nó cho mày đấy, phải ngoan ngoãn nha."

Tô Tái Tái liếc nhìn cái chuông, mặc dù người khác không cảm thấy gì nhưng cô vừa liếc qua đã nhìn thấy một con kumanthong đang co rúm bên trong dần dần thả lỏng.

Cô khẽ mỉm cười, lại tập trung sự chú ý vào vật trong tay mình.

Sau khi đan lại sợi dây tay, Tô Tái Tái cắt một đoạn chỉ giữ lại cho mình, sau đó trả lại cho Khúc Nhiên.

Làm xong việc này, Nghiêm Thanh và Chu Phổ cũng từ ngoài về.

Trên tay còn cầm một chiếc hộp gỗ, mặc dù đã được lau sơ trước khi lấy ra nhưng trên đó vẫn còn rất nhiều bụi bặm.

Nhìn bề ngoài thì chắc là giấu nó trong một chiếc hộp bí mật giống như Phụng Hồng Bác.

Nghiêm Thanh vốn là muốn mời mọi người vào nhà, trách để tai vách mạch rừng. Nhưng Tô Tái Tái thản nhiên xua tay tỏ ý không sao xem ở đâu cũng vậy.

"Đừng lo, lần đầu tiên em đến nhà kính của thầy Chu, đã nhờ bốn hình nhân Bé Ngỗng làm giúp trông chừng." Tô Tái Tái ngừng một chút rồi nói tiếp: "Không có vấn đề."

Nhắc đến hình nhân giấy trong nhà kính, không chỉ vẻ mặt của Chu Phổ và Thẩm An có vẻ cay đắng mà ngay cả mặt Nghiêm Thanh cũng "một lời khó nói hết".

Ôn Liễu che miệng cười khúc khích, khiến Đại Vi và Khúc Nhiên rất tò mò.

Ôn Liễu thấy vậy thì nhân lúc Chu Phổ và Nghiêm Thanh mở hộp gỗ mà giải thích đại khái sự việc.

Hóa ra bốn hình nhân Tô Hồng Bảo làm chỉ đơn giản là những thiên sứ nhỏ làm việc.

Sau hội đánh giá đan dược, Chu Phổ từ giáo sư dự bị được lên thẳng giáo sư chính thức của Luyện Đan Viện, ngoài việc tăng chương trình học, còn cùng Nghiêm Thanh bận rộn chuyện của thầy Quách Thành.

Hầu hết việc chăm sóc nhà kính trong thời gian này đều được giao cho Thẩm An.

Có lẽ là Tô Hồng Bảo căn dặn chăng? Hoặc là mấy hình nhân này làm tốt sẽ có "tính cách" như vậy, tóm lại là rất nhiệt tình và bắt đầu giúp đỡ ngay khi trời tối.

Thẩm An bị hình nhân lặng lẽ âm thầm xuất hiện phía sau mình, sợ nhảy dựng lên.

Không chỉ có anh ấy, Chu Phổ và Nghiêm Thanh cũng không ngoại lệ.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 539


Chính vì thế mà bây giờ cả ba người đều có vẻ "một lời khó nói hết" khi nhắc đến người giấy.

Đại Vi và Khúc Nhiên nghe xong thì quay sang nhìn nhau vừa buồn cười vừa sợ.

Nhưng mà buổi phát sóng trực tiếp sáng nay của Huyền Linh Sư phần lớn người xem cũng đã nhìn thấy bốn hình nhân trong phòng của Tô Tái Tái.

Chuyện này... Chẳng trách chẳng bao giờ thấy đàn em đem chìa khóa, trước đây còn gạt mình nói gì mà "Ra ngoài không đóng" các kiểu. Thì ra...

Khúc Nhiên nhớ lại lúc đó, khi nhìn vẻ mặt của Tô Tái Tái cùng Đại Vi thì đã hiểu rõ hơn.

Thì ra đây là "truyền thống" của sư môn mấy người à?

... Đỉnh quá ha.

Dưới cái nhìn của hai người, sau khi Tô Tái Tái lặng lẽ đưa tay lên sờ mặt thì "Hả?" một tiếng chỉ vào hộp gỗ và nói: "Hộp mở rồi, mọi người xem này."

Lúc này mới tạm thời chuyển sự chú ý, có thể "giải thoát" cho mình.

Ngoại trừ một vài trang ố vàng trong hộp gỗ, tờ giấy còn đầy những ký hiệu và chữ viết khác nhau.

Đây chắc chắn là bản sao lưu mà Quách Thành đã bí mật cất giữ, dưới đáy hộp gỗ có một lá thư bị đè.

Chu Phổ và Nghiêm Thanh cẩn thận lấy mấy tờ giấy ra, trải sang một bên rồi cùng nhau đọc thư.

---

Những người tụ tập ở đây đều là những người mà họ tin tưởng, nên không bận tâm họ nhìn thấy bản thảo luyện đan.

Hơn nữa Đại Vi tuy hoạt bát nhưng cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Khúc Nhiên càng không cần phải nói, vì mối quan hệ với nhà họ Mễ nên cô ấy càng trong sạch.

Suy cho cùng Mễ Y cũng là mẹ của mình, chỉ vì một bản vẽ luyện khí chưa hoàn chỉnh mà đã bị đám người Mễ Ông Thành ép bức nhiều năm.

Khúc Nhiên nghĩ đến đây rồi dời mắt nhìn bản thảo luyện đan, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ rời rạc thì đột nhiên sửng sốt, "A" một tiếng rồi lại nhìn kỹ hơn.

Càng xem càng sốc.

Mà Nghiêm Thanh và Chu Phổ đang đọc thư, càng đọc càng tức giận.

Nghiêm Thanh thậm chí còn vỗ bàn, cau mày mắng: "Ông Phụng này bất tử!"

Dừng một chút, sau đó ngẩng đầu với đám Tô Tái Tái: "Với lá thư này, bây giờ chúng ta có thể gọi những người ở Lục Bộ tới."

Nhưng vừa nói xong Chu Phổ cau mày nhìn lá thư, một lúc sau mới chán nản nói: "Sư huynh, chỉ lá thư này thôi là chưa đủ."

Lời này lập tức khiến Nghiêm Thanh nhìn về phía ông ấy: "Tại sao?"

"Sư huynh xem đi này." Chu Phổ chỉ vào cuối thư, lắc nhẹ đầu: "Thời gian trôi qua quá lâu, không chỉ chữ ký của thầy cũng bị mờ mà còn cả con dấu riêng của thầy cũng..."

Đúng là như Chu Phổ nói, bức thư này chỉ có thể "nghi ngờ", chứ không thể xác nhận được cái chết của Phụng Hồng Bác.

"Chi bằng chờ thêm một khoảng thời gian nữa xem sao?" Chu Phổ nhìn Nghiêm Thanh nói: "Chờ thầy có thể nói lại sẽ tự xác nhận Phụng Hồng Bác? Anh thấy sao sư huynh?"

"... Được rồi." Tuy rất không cam tâm, nhưng hiện tại không còn cách nào tốt hơn nên Nghiêm Thanh đành thở dài đồng ý với cách làm của Chu Phổ.

Dừng một chút nhìn về phía đám Thẩm An nói: "Tiểu An, thầy biết các em đều là những đứa trẻ ngoan nhưng chuyện hôm nay thầy vẫn phải dặn dò đôi lời. Không phải thầy không tin tưởng các em, mà Phụng Hồng Bác là một con cáo già, thầy lo sẽ rút dây động rừng, sẽ khiến ông ta đánh hơi thấy gì đó."

"Thầy Nghiêm yên tâm, chúng em hiểu mà." Đại Vi nhoẻn miệng cười, dừng lại nhìn về phía Khúc Nhiên địch nói: "Đúng không Khúc Nhiên?" thì lại thấy cô ấy đang cau mày chăm chú vào bản thảo luyện đan.

Lời nói ra lại thành: "Khúc Nhiên, cậu làm sao vậy?"

Lời nói của Đại Vi khiến những người khác chú ý đến sự kỳ lạ của Khúc Nhiên, tất cả đều quay lại nhìn cô ấy.

Ôn Liễu đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ấy, sau đó nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhiên, sao vậy? Có chuyện gì à?"

Sau đó Khúc Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bà ấy rồi nhìn về phía mọi người. Vẫn cau mày nói: "Em không chắc mình có nhìn nhầm không, nhưng... Bản thảo này rất giống với bản thảo mà trước đây em từng nghiên cứu."

"Cái gì?!" Đám Nghiêm Thanh nghe vậy vội vã hỏi: "Khúc Nhiên, em nói thật sao?"

Khúc Nhiễn không chắc lắm, ngập ngừng gật đầu rồi nhìn mọi người: "Mẹ em từng nhắc đến, nhưng mà... Chắc là phải hỏi mẹ mới biết rõ hơn được."

"Vậy thì bây giờ chúng ta phải đi tìm Mễ Y để xác nhận." Nghiêm Thanh lập tức đưa ra quyết định, dừng lại nhìn về phía đám Tô Tái rồi nói với bọn họ: "Tiểu Tái, Đại Vi các em ở lại đây, các thầy đi với Khúc Nhiên một lúc rồi quay lại ngay, đến đêm đấu giá chúng ta sẽ gặp nhau ở đó."

"Được." Tô Tái Tái gật đầu, nhìn Khúc Nhiên đi theo Nghiêm Thanh và Chu Phổ.
 
Back
Top Bottom