Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 460


Không biết tại sao, ngay khi nghĩ đến những gì vừa nói với Tô Tái Tái cách đây không lâu, họ đều quay lại nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái?

Khi đối mặt với ánh mắt của hai người, Tô Tái Tái chỉ nhún vai sao cũng được.

“...”

... Thật không ngờ rằng hội đánh giá đan dược đối với cô mà nói, đúng là đơn giản như thế.

Không hổ là cô Tiểu Tái.

Miêu Đại Yên và Vệ Cát che khuôn mặt hơi đau lại, giơ ngón tay cái lên với Tô Tái Tái.

“Vậy thì làm phiền người rồi.” Miêu Đại Yên cười ha hả cảm ơn Tiền Tam.

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Tiền Tam cười, dừng một chút, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi: “Nhưng trước đó thì…”

Ông ấy vừa nói, vừa quay sang nhìn ba người nhà họ Trình.

Trong đó, bà Trình nhỏ giật mình, lập tức lộ ra vẻ rụt rè, vô thức lùi về sau một bước.

Lúc này, bà ta bắt đầu thấy hối hận vì vừa nãy không nhanh chóng rời đi khi chồng kéo lấy mình.

Mọi người xung quanh đều thấy qua vẻ kiêu căng vừa nãy của bà Trình nhỏ, bây giờ thấy bà ta cung kính như vậy thì họ lập tức thấy khinh.

Tiền Tam lạnh lùng nhìn bà ta: “Tôi bước ra đây rồi đó. Sao? Có chuyện gì không?”

“Tôi…” Bà Trình nhỏ nhìn Tiền Tam, ấp a ấp úng, nhưng không biết nên nói gì cho phải. Bà ta chỉ đành nhìn sang chồng mình để cầu xin giúp đỡ.

Ông Trình đang thầm mắng vợ mình dữ dội, nếu không phải bà ta nhất mực muốn gây chuyện với Tô Tái Tái thì cũng sẽ không ra nông nỗi này.

Nhưng có thể làm gì khác chứ? Ông ta chỉ có thể bấm bụng bước lên, mỉm cười xin lỗi Tiền Tam: “Thật xin lỗi người… Ông à, vợ tôi không phải nói người đâu. Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm ư?” Tiền Tam lặp lại: “Tôi nghĩ không phải như vậy đâu nhỉ?”

Dừng một chút, ông ấy thản nhiên xua tay, chẳng muốn nghe ba Trình nói gì nữa, ông ấy quay qua nhìn Tô Tái Tái hỏi: “Tiểu sư thúc, họ gây phiền phức cho người đúng không? Hay là để tôi nói với Hội Huyền học một tiếng, từ chối họ vào hội đánh giá đan dược?”

“Ồ? Thế à?” Nghe vậy, Tô Tái Tái kéo dài giọng nhìn ba người nhà họ Trình, nói với vẻ tra tấn: “Dường như ý kiến này không tệ đấy.”

“Hiểu lầm, hiểu lầm.” Ông Trình đưa hai tay ra và cười khổ. Kể từ khi Tiền Tam đến, ông ta chưa từng thẳng lưng khi đối mặt với Tô Tái Tái nữa, trông có vẻ hơi cúi đầu khom lưng: “Cô Tô, tất cả đều là hiểu lầm.”

Dừng một chút, ông ta lại nhìn Tiền Tam, toát mồ hôi lạnh cười nói: “Chúng tôi với nhà họ Bạch là sui gia, vừa nãy chỉ là nói đùa với cháu gái thôi mà lại không biết chừng mực, nên chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm cả.”

“Có đúng là như vậy không? Tiểu sư thúc?” Tiền Tam lại quay sang nhìn Tô Tái Tái.

“Hình như không phải mà?” Tô Tái Tái nghiêm túc nghĩ lại: “Tôi nhớ hình như có người nói tôi mất dạy.”

“À?” Tiền Tam lại quay sang nhìn ba Trình, kéo dài giọng nói.

“Sao có thể như vậy được chứ.” Ba Trình cười nói, ông ta muốn giải thích, nhưng mở miệng vài lần cũng không thể nói được tiếng nào.

Trong lòng nảy ra cơn oán giận, quay lại hung dữ trừng mắt nhìn bà Trình nhỏ.

Tất cả là tại bà ta vừa nãy nói quá gắt, khiến cho bây giờ chẳng hề có cơ hội để hòa giải!

Đối mặt với ánh nhìn hung dữ của chồng, bà Trình nhỏ không dám nói câu nào, cúi đầu đứng ở đó.

Sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

“Ôi…” Tô Tái Tái thở dài, dừng một chút rồi nhìn Tiền Tam, nói tiếp: “Thật ra tôi là người khá dễ nói chuyện, đúng không?”

“Đúng.” Tiền Tam phối hợp với Tô Tái Tái, kẻ tung người hứng.

Ông ấy gật đầu nói: “Thực ra tiểu sư thúc rất dễ nói chuyện, chỉ cần ai đó nhận lỗi thì cô ấy hiếm khi so đo lắm.”

Nghe vậy, ông Trình đương nhiên hiểu đây có ý gì.

Ông ta quay lại nhìn bà Trình nhỏ, hét lên: “Bà còn không mau tới xin lỗi cô Tô đi?!”

Bà Trình nhỏ bị hét đến giật nảy mình, cúi đầu ì ạch bước tới.

Dưới ánh nhìn hả hê và không chút thương xót của đám đông, bà ta nhỏ giọng nói với Tô Tái Tái: “Xin lỗi…”

Tuy nhiên, trước khi Tô Tái Tái kịp lên tiếng thì có người qua đường đến hóng chuyện hét lên: “Chả nghe thấy gì cả! Chẳng phải vừa nãy bà rất lớn tiếng sao? Lúc kêu người ta bước ra đó? Bây giờ cũng phải lớn tiếng xin lỗi đi chứ!”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 461


“Đúng! Lớn tiếng lên! Không nghe thấy gì hết!”

“Không có nghe được!”

Những người xung quanh như có được gợi ý, rối rít lên tiếng.

Lúc bắt nạt người ta thì giọng khỏe vô cùng, sao bây giờ lại rụt rè rồi vậy?

Những âm thanh xung quanh khiến cho bà Trình nhỏ vốn đang cúi đầu lại cúi thấp hơn nữa, co rúc ở đó trông thật đáng thương.

Ba Trình vô cùng nôn nóng, nhìn quanh rồi khó xử nhìn Tô Tái Tái: “Chuyện này… cô Tô…”

Ông ta còn chưa nói ra lời cầu xin tha thứ thì Tô Tái Tái đã nhún vai, thở dài lắc đầu: “Không chỉ có mình tôi nói là nhỏ tiếng đâu.”

Ba Trình cắn răng, kéo vợ thật mạnh rồi hạ thấp giọng la rầy: “Lớn tiếng lên đi!”

Bà Trình nhỏ nghe vậy, chỉ đành làm theo, nhắm chặt mắt lại và hét lớn: “Xin lỗi!”

Sau đó lập tức cúi người xuống trước mặt Tô Tái Tái.

Bà ta cứ cúi người xuống như thế và không nhúc nhích.

“Ừm.” Tô Tái Tái nhìn dáng vẻ này của bà ta, miễn cưỡng gật đầu: “Cũng được.”

Ngay khi ông Trình lộ ra vẻ mừng rỡ và muốn nói gì đó thì nghe thấy Tô Tái Tái lại lên tiếng: “Nhưng mà…”

Cô chậm rãi đi đến bên cạnh bà Trình nhỏ, hơi nghiêng đầu xuống hỏi: “Vậy những gì bà đã nói vừa nãy… đều là do bà xì hơi rồi?”

Vừa dứt lời, xung quanh lại vang lên tiếng cười cợt, cười đến sắc mặt của bà Trình nhỏ tái mét.

Bà ta nghiến đến răng muốn vỡ vụn mới thốt ra được một từ “Đúng!”.

Tô Tái Tái hài lòng gật đầu, quay sang nhìn Trình Ngạn Xương luôn lộ vẻ mặt tái mét, hai tay nắm chặt đứng bên cạnh, cô mỉm cười với anh ta rồi nhìn ông Trình nói: “Tôi mong sau này các người chớ có tự bay đến nữa, được không?”

Ông Trình cố gắng nhếch khóe miệng lên, thử lại nhiều lần rồi mới có thể nở ra nụ cười gượng gạo: “…Được, được.”

“Ừm. Vậy thì tốt.”

Tô Tái Tái đáp lại, rồi lại đến gần bà Trình nhỏ hơn, nhỏ giọng nói: “Rất xấu hổ đúng không? Vậy bà phải ghi nhớ lấy cảm giác mất mặt của lúc này. Bằng cách này, lần sau bà nhìn thấy tôi, bà mới có thể nhớ lâu và biết phải tránh tôi đi.”

Bà Trình nhỏ xấu hổ quay mặt đi, tay nắm thành nắm đấm, móng tay sắp chọc vào lòng bàn tay.

“Được rồi.” Tô Tái Tái đứng lên, vỗ tay nhìn Tiền Tam nói: “Bây giờ tôi đã thấy tốt hơn rồi nên không muốn so đo với ai cả.”

“Thế thì tốt.” Tiền Tam gật đầu, dừng một chút rồi nghiêng người sang một bên, làm động tác “mời” với Tô Tái Tái: “Tiểu sư thúc, hãy đi bên này.”

Tô Tái Tái gật đầu, khi cô đang bảo Miêu Đại Yên và người còn lại cùng nhau rời đi thì cô dường như chợt nhớ đến điều gì đó, “à” một tiếng rồi lại nhìn sang đám người Trình Ngạn Xương, chỉ vào họ và nói với những hộ vệ của Hội Huyền học: “Ba người họ phải đi xuống phía cuối hàng và xếp hàng lại.”

Dừng một chút, cô nhìn bà Trình nhỏ, cười tủm tỉm nói tiếp: “Tôi tin rằng cách dạy dỗ của nhà họ Trình chắc chắn không phải kiểu người rõ ràng mình đã ra khỏi hàng, bây giờ lại muốn trà trộn về chỗ cũ, cố gắng đầu cơ trục lợi để thừa cơ hội đâu.”

“Tôi lo rằng ba người sẽ không biết cuối hàng ở đâu nên sẽ nhờ họ đưa các người đi nhé?”

Sau khi Tô Tái Tái vừa dứt lời thì Tiền Tam lập tức gật đầu với hộ vệ của Hội Huyền học.

Ngay lập tức có hai người bước tới chỗ của ông Trình, đưa tay nói với vẻ mặt vô cảm và giọng điệu lạnh băng: “Mời, ba người.”

“Hay lắm!”

Không biết ai trong đám đông đã hét lên một câu như vậy, lập tức vang lên tiếng reo hò.

Thậm chí có người dẫn đầu vỗ tay trước.

Thật khiến người ta xem đến hả dạ. Thoải mái!

Sau khi ông Trình và vợ nhìn nhau thì họ cúi đầu xuống ủ rũ đi theo hộ vệ về phía cuối hàng.

Họ sẽ tốn nhiều thời gian hơn để xếp hàng.

Còn Trình Ngạn Xương thì hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tái Tái rồi mới xoay người theo ba mẹ rời đi.

Tiền Tam nhíu mày nói: “Tiểu sư thúc, tôi thấy kẻ hèn hạ kia vẫn chưa phục đâu.”

“Không sao cả.” Tô Tái Tái chẳng thèm để ý chút nào: “Lúc nãy, ở trước mặt mọi người, tôi như cha mẹ bọn họ vậy, nếu lúc đó ông ta có gan đáp lại lời nào thì tôi còn coi như ông ta có chút khí phách. Nhưng ông nhìn dáng vẻ ông ta xem.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 462


Tô Tái Tái dừng lại một chút, cười miệt thị, nói: “Ngoại trừ trợn mắt ra thì ông ta chẳng có năng lực nào khác.”

Cũng chỉ có thế.

Tiền Tam gật đầu, cảm thấy Tô Tái Tái nói rất có lý.

Ông ấy không thảo luận về ba người Trình Ngạn Xương nữa. Ông ấy tính đưa tay làm ra tư thế “Mời”, muốn để Tô Tái Tái đi trước.

Thế nhưng chưa gì đã thấy vẻ mặt Tô Tái Tái giật mình, Tiền Tam còn chưa kịp hỏi thăm đã thấy cô đi thẳng về chỗ Miêu Đại Yên và Vệ Cát đứng lúc nãy.

Người qua đường lúc nãy lên tiếng mỉa mai giờ thấy Tô Tái Tái đi tới chỗ mình thì lập tức muốn trốn trong đám đông.

Dáng vẻ người đó như thể “Tính chạy tới cuối hàng, xếp hàng lại lần nữa.”

Có điều người đó mới vừa quay người đi đã bị tay Tô Tái Tái đập lên vai, anh ta không thể không miễn cưỡng, đau khổ xoay người lại, giọng nói ríu rít xin cô tha cho: “Cô hai, lúc nãy… Tôi ăn nói lung tung thôi.”

“Ừ.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn anh ta hỏi: “Anh nhìn xem, có phải cô gái nhỏ tôi đây vào hội đánh giá đan dược còn đơn giản hơn… Anh theo đuổi ngôi sao ở buổi hòa nhạc không?

“Đơn giản, đều đơn giản.” Người qua đường đau khổ khóc lóc: “Cô hai, cô nói đúng. Chỗ này đối với tôi mà nói là khó hơn lên trời, còn cô có thể tùy tiện vào. Là tôi không biết tự lượng sức mình, là tôi không biết tự lượng sức.”

“Vậy là tốt rồi.” Tô Tái Tái cười, vỗ vỗ bả vai anh ta, còn nói thêm: “Lần sau đừng thấy cô gái trẻ thì xem thường người ta. Anh cứ từ từ mà xếp hàng đi nhé.”

“Hả? Ể?” Không bắt anh ta tới cuối hàng xếp hàng lại hả?

Người qua đường hơi ngạc nhiên, anh ta nhìn Tô Tái Tái đã xoay người rời đi, sau khi hoàn hồn thì gào lên với bóng lưng cô: “Tôi biết rồi cô hai! Lần sau nhất định sẽ không như thế!”

Tô Tái Tái không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay với người kia, trông rất phóng khoáng.

Cả đoàn người đi được một lúc thì tiếng “Tiểu sư thúc!” vang lên, Tô Tái Tái và Tiền Tam quay đầu nhìn, người đang chạy tới chỗ bọn họ không phải Tô Hồng Bảo đây sao?

Ngoại trừ cậu ấy ra thì sau lưng còn có mấy người vệ sĩ của Hội Huyền học, trông giống như bọn họ đã đuổi theo Tô Hồng Bảo một lúc rồi mà mãi vẫn chưa bắt được người.

“Ủa? Bọn họ đuổi theo tiểu sư huynh làm gì thế?” Tiểu sư huynh gặp rắc rối gì rồi à?

Tiền Tam nghi ngờ, vừa hỏi vừa quay qua nhìn Tô Tái Tái.

“À! Có thể là đang chơi cái gì đó.” Tô Tái Tái híp mắt cười nói.

“…” Tiểu sư thúc, lúc cô mở mắt nói mấy lời bịa đặt có thể đừng làm ra vẻ như chuyện hiển nhiên được không.

Tiền Tam im lặng một chút, sau đó nhanh chóng gật đầu phụ họa: “Sư thúc nói rất có lý.”

Ông ấy quay qua nhìn mấy người vệ sĩ của Hội Huyền học đang bảo vệ an toàn cho mình, không phải nói thêm câu nào nhưng đối phương đã nhanh chóng hiểu ý.

Sau khi Tô Hồng Bảo chạy vụt qua chỗ bọn họ, mấy người vệ sĩ giơ tay ra cản đồng bọn của mình, nhỏ giọng nói với đối phương: “Đó là sư môn của Đạo Trưởng Trong Núi.”

Vệ sĩ đuổi theo Tô Hồng Bảo cả một quãng đường giật bắn người, lập tức gật đầu đứng nép qua một bên, đưa mắt nhìn cậu nhóc đang bị ba người kia vây quanh.

Trong lòng người vệ sĩ âm thầm cảm thấy kỳ lạ.

Thảo nào mấy người bọn họ dốc hết sức cũng không bắt được Tô Hồng Bảo.

Tô Tái Tái đang cúi đầu nhìn Tô Hồng Bảo, vỗ vỗ sau lưng cậu ấy, hỏi: “Con làm gì thế mà để người ta đuổi chạy tới đây thế?”

Gương mặt tươi cười của Tô Hồng Bảo khi nhìn thấy Tô Tái Tái phai nhạt đi một chút xíu khi cô hỏi thăm chuyện này: “Cũng không có gì, con gặp phải một đứa nhóc hư. Thằng bé muốn dùng đồ chơi đánh con cho nên con thằng bé một bạt tai.”

“Ừ, làm tốt lắm.” Tô Tái Tái gật nhẹ đầu, khích lệ Tô Hồng Bảo.

Lại vươn tay vỗ vỗ người cậu ấy.

Ngược lại, Tiền Tam ở bên cạnh nghe thế nhịn không được trong lòng cũng cảm thấy cạn lời.

Có điều ông ấy còn chưa kịp nói gì, bọn họ đã bị một tiếng gọi nhiệt tình “Đạo Trưởng Trong Núi, tôi chờ được ông rồi!” cắt ngang.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 463


Tiền Tam quay lại, lập tức nhìn thấy Phụng Hồng Bác đang cười ha hả đi tới chỗ mình.

Ông ấy không khỏi kinh ngạc, ông ta vẫn còn ở đây à.

“Hả?” Tô Tái Tái nhìn Phụng Hồng Bác đi tới gần, cẩn thận, tinh tế dò xét ông ta.

“Chào ông, trưởng lão Phụng.” Tiền Tam hơi gật đầu, xem như bắt chuyện với Phụng Hồng Bác.

“Chào đạo trưởng, ngày mới tốt lành. Đạo trưởng, kẻ hèn này đã ngưỡng mộ đạo trưởng từ lâu, hôm nay có thể gặp được đúng là phúc đức ba đời…” Phụng Hồng Bác còn chưa nói xong mấy lời khách sáo, khi ông ta lơ đãng nhìn qua, trông thấy Tô Hồng Bảo đứng bên cạnh Tiền Tam thì im bặt.

Nụ cười trên mặt ông ta cứng đờ.

Tô Tái Tái vẫn luôn chú ý tới ông ta, cho nên cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng sự thay đổi trên gương mặt Phụng Hồng Bác.

Họ Phụng à?

Tô Tái Tái cúi đầu nhìn Tô Hồng Bảo một chút, thấy vẻ mặt cậu ấy lạnh nhạt, thậm chí có hơi lạnh lùng.

Cô xoa xoa đầu Tô Hồng Bảo khiến cậu ấy giật mình hoàn hồn, rồi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt cậu ấy hơi thay đổi, quay lại thành cậu bé tươi cười.

Phụng Hồng Bác nhìn thấy hết những thay đổi của Tô Hồng Bảo, cho nên tầm mắt ông ta dời qua nhìn về phía Tô Tái Tái.

Ông ta dường như đang phán đoán xem hai người họ, đặc biệt là Tô Hồng Bảo có quan hệ thế nào với Đạo Trưởng Trong Núi.

Tiền Tam thấy thế, vẻ mặt không hề đổi sắc mà nhỏ giọng gọi: “Trưởng lão Phụng?”

“À… À! Thật thất lễ quá!” Phụng Hồng Bác giật mình, sau đó lại quay qua nhìn Tiền Tam, ông ta áy náy cười một cái, sau đó lại qua nhìn Tô Hồng Bảo một chút, cười ha hả giải thích: “Lúc nãy bạn nhỏ này có chạm mặt với tôi một lần, lúc đó tôi cảm thấy cậu bé trông rất quen mặt, không ngờ hôm nay lại gặp lại, đúng là có duyên mà!”

“Nhưng không biết…” Phụng Hồng Bác ngập ngừng, nhìn Tô Hồng Bảo một chút rồi lại quay qua nhìn Tiền Tam, giả vờ vô ý hỏi thăm: “Đạo trưởng, đây là đồ đệ của ông sao?”

Tiền Tam nghe vậy, liếc mắt nhìn Tô Hồng Bảo, sau đó mới quay lại nhìn Phụng Hồng Bác, chỉ nói câu “Không phải”, rồi không nói thêm gì nữa.

Phụng Hồng Bác nghe vậy còn tính hỏi thăm tiếp nữa thì ngược lại Tô Tái Tái lên tiếng:

“Thế này… Trưởng lão Phụng à? Người vẫn luôn đứng đằng kia là người quen của ông à?” Tô Tái Tái vừa nói vừa ngước cằm ra hiệu ông ta nhìn về phía đằng sau, hỏi thăm.

Phụng Hồng Bác quay lại, thấy Bạch Ngữ Dung vẫn đang đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, lúc này ông ta mới nhận ra cô ta không hề di chuyển, lập tức vẫy tay gọi cô ta tới: “Ngữ Dung, mau tới đây.”

Bạch Ngữ Dung đứng ở đó giống như bị đóng băng, cô ta khựng lại một chút rồi mới từ từ đi về phía Phụng Hồng Bác, cố gắng mỉm cười gượng gạo khó nhìn: “… Ông nội.”

“Tuổi tác cô gái trẻ kia và cháu không chênh nhau mấy. Cháu ngoan, cháu biết phải làm sao chứ?” Phụng Hồng Bác nhỏ giọng nói thầm với Bạch Ngữ Dung.

Đương nhiên Bạch Ngữ Dung hiểu ý của Phụng Hồng Bác, ông ta muốn cô ta đi lấy lòng đối phương.

Nhưng… Cô ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới đối tượng mình phải lấy lòng lại là Tô Tái Tái!

Sắc mặt Bạch Ngữ Dung trắng bệch nhìn Tô Tái Tái, cô ta cảm thấy khóe miệng mình co giật, làm cách nào cũng không thể giả vờ tươi cười hòa nhã.

Ngược lại, Tô Tái Tái dù bận vẫn ung dung đứng ở đằng kia, như cười như không thưởng thức vẻ mặt của Bạch Ngữ Dung lúc này…

Với thái độ của người đứng trên cao nhìn xuống.

Bạch Ngữ Dung đứng đó, miệng mấp máy mấy lần nhưng không nói được lời nào.

Tô Tái Tái thấy bộ dạng đó thì cũng không nói gì mà chỉ thản nhiên giương mắt, như thể đang thưởng thức trò hề và sự chật vật của cô ta vậy.

Tiền Tam thấy vậy thì nhìn sang Tô Tái Tái, đứng ở một bên không lên tiếng.

Phụng Hồng Bác cũng là người khá tinh ý, sao có thể không nhìn ra trong chuyện này có vấn đề được.

Sau khi liếc mắt qua lại đánh giá hai người, Phụng Hồng Bác chợt phát hiện có gì đó không đúng, thế là ông ta cười ha hả nhìn Tiền Tam, cố gắng chuyển chủ đề: “Đạo trưởng, tôi có mang trà mới hái tới, chi bằng... Chúng ta đừng đứng đây nữa, mình đổi chỗ khác nói chuyện đi, được không? Ở đây nhiều người đi qua đi lại, bị các vị khách khác nhìn thấy cũng không hay cho lắm.”

Tiền Tam nghe thấy nhưng không nói gì, chỉ đánh mắt nhìn Tô Tái Tái.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 464


Hành động đó rõ ràng cho thấy quyền quyết định nằm ở trong tay cô.

Phụng Hồng Bác thấy vậy, trong lòng rơi bộp một cái.

... Sao cứ có cảm giác không ổn chút nào ấy nhỉ.

Đúng lúc này, phía xa bỗng vang lên tiếng gào khóc, nháy mắt truyền thẳng tới chỗ mọi người, tiếng khóc nức nở xen lẫn tiếng hét “Ông nội!”

Phụng Hồng Bác liền nhận ra đó là giọng nói của Phụng Cảnh, ông ta lập tức liếc mắt nhìn Bạch Ngữ Dung.

Lúc này Phụng Hồng Bác mới hoảng hốt phát hiện Phụng Cảnh không hề đứng ở cạnh mình, thế là ông ta ngẩng đầu lên chất vấn Bạch Ngữ Dung: “Tiểu Cảnh đâu?!”

Bạch Ngữ Dung cả kinh, khóe miệng giật giật, lúc đang định đáp “Không phải em ấy theo cạnh ông sao?” thì đụng phải ánh mắt cảnh cáo của Phụng Hồng Bác, cô ta lập tức ngậm miệng lại.

Hiện tại Phụng Hồng Bác cũng lười để ý đến cô ta, ông ta quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng khóc, liếc mắt thấy hộ vệ của Hội Huyền Học đang đi tới, trên tay anh ta đang ôm Phụng Cảnh.

Cậu bé khóc đến mức nước mắt dính đầy mặt, tủi thân nhìn Phụng Hồng Bác, nghẹn ngào gọi một tiếng “Ông nội...”, sau đó duỗi hai tay ra đòi ôm.

“Tiểu Cảnh?” Phụng Hồng Bác thấy vậy thì vội bước lên phía trước đón lấy Phụng Cảnh, lúc phát hiện bên má trái của cậu bé in hằn một vết tát, ánh mắt ông ta lập tức trở nên lạnh lẽo, gằn giọng hỏi: “Ai dám động vào cháu?!”

Phụng Cảnh khóc nức nở, đưa chiếc răng sữa nãy giờ cậu bé vẫn luôn siết chặt trong tay cho Phụng Hồng Bác xem: “Còn có cả cái này nữa. Ông nội, răng của cháu bị đánh tới nỗi rụng ra luôn rồi.”

Phụng Hồng Bác thấy vậy thì phẫn nộ cười lạnh một tiếng: “Thật sự không ngờ được đấy, thế mà lại có kẻ dám động đến người của nhà họ Phùng tôi.”

Không những thế mà còn tác quái ngay tại hội đánh giá đan dược nữa!

Không những chẳng xem nhà họ Phụng ra gì, mà thậm chí còn không thèm để trưởng lão danh dự của Hội Huyền Học là ông ta đây vào trong mắt!

Nói đến đây, ông ta lập tức trừng mắt nhìn hộ vệ ôm Phụng Cảnh trở về, lạnh giọng hỏi: “Ai làm?!”

“Cái này...” Hộ vệ thoáng chút do dự nhìn ra phía sau lưng Phụng Hồng Bác, trông như đang rất khó xử.

Trước khi Phụng Hồng Bác kịp phản ứng lại thì một giọng nói đã vang lên ở phía sau ông ta...

“Bé Ngỗng, thằng nhóc này lấy đồ chơi đánh con sao?”

“Dạ.”

Phụng Hồng Bác thoáng sửng sốt, ôm Phụng Cảnh nhìn ra phía sau.

Ngay khi Phụng Cảnh nhìn thấy Tô Hồng Bảo, cậu bé lập tức chỉ thẳng và hét lên tố cáo: “Ông nội! Chính anh ta đã đánh cháu! Chính là anh ta.”

Tô Tái Tái lại tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, nhìn một lượt Tô Hồng Bảo từ trên xuống dưới, không hề có vẻ gì là để tâm đến những “người ngoài” đang có mặt ở đây: “Vậy con có bị thương không, Bé Ngỗng?”

Tô Hồng Bảo lắc đầu: “Cũng may là con né kịp ạ.”

“Vậy thì tốt rồi.” Tô Tái Tái thở phào một hơi, bày ra biểu cảm “nguy hiểm quá đi”, vừa cười híp mắt chỉnh trang lại quần áo cho cậu ấy, vừa nói: “Bằng không thì sư thúc sẽ dạy cho đối phương một bài học mới thôi đấy. Ông nói đúng không, Tiền Tam?”

Lúc hỏi câu cuối cùng, Tô Tái Tái chỉ nói mà không hề ngẩng đầu lên.

Tiền Tam lập tức cung kính khom người: “Người nói chí phải.”

Dừng một chút, ông ấy lại lo lắng nhìn sang Tô Hồng Bảo. Sau khi chắc chắn rằng cậu ấy không sao thì Tiền Tam mới gật đầu rồi thu ánh nhìn lại.

Tiếp đến, Tiền Tam làm như chợt nhớ lại những gì Phụng Hồng Bác vừa nói,

thế là ông ấy quay đầu nhìn Phụng Hồng Bác hỏi: “À đúng rồi, ông Phụng này, lúc nãy ông vừa nói gì ấy nhỉ?”

Phụng Hồng Bác ôm Phụng Cảnh đứng chết trân ở đó, phải mất một lúc sau ông ta mới ha ha cười to đáp: “À, không có gì đâu.”

Dừng một chút, ông ta liếc nhìn Tô Hồng Bảo rồi mỉm cười quay sang nói với Tiền Tam: “Ngại quá, cháu tôi có hơi nghịch ngợm một chút, lúc nãy nó chơi với mấy bạn nhỏ khác có giỡn hơi quá trớn, cắt ngang câu chuyện tôi đang nói với đạo trưởng mất rồi.”

“Ông nội!” Phụng Cảnh nhìn Phụng Hồng Bác, sau đó lại nhìn sang Tô Hồng Bảo, phát hiện ông nội không giúp cậu bé dạy dỗ Tô Hồng Bảo tại trận nên lập tức chỉ vào Tô Hồng Bảo, lớn tiếng tố cáo: “Là anh ta! Anh ta đã đánh cháu! Ông nhìn răng của cháu đã rụng...”

Phụng Cảnh vừa nói vừa đưa chiếc răng trong tay cho Phụng Hồng Bác xem.

Nhưng Phụng Cảnh còn chưa kịp xòe tay ra thì Phụng Hồng Bác đã túm lấy tay cậu bé, không để cho cậu tiếp tục mắng vốn.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 465


Phụng Cảnh thoáng sững sờ, hai chân lập tức đá đạp lung tung trong không khí, không ngừng giãy nãy: “Ông nội!”

Còn chưa dứt câu, Phụng Hồng Bác đã quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Phụng Cảnh, cậu bé lập tức sợ tới mức im bặt, không dám nói gì thêm nữa.

Ngay cả nước mắt cũng cố nuốt ngược vào trong, không dám để nó chảy ra.

Dáng vẻ đáng thương này trái ngược hoàn toàn với hành động ngang ngược ban nãy, nháy mắt đột nhiên khiến cho người khác trông mà vô cùng đau lòng.

Phụng Hồng Bác chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, lập tức nhét Phụng Cảnh mới vừa rồi mình vẫn còn cưng chiều ôm trong lòng vào tay Bạch Ngữ Dung, thầm trừng mắt nhìn cô ta rồi mới nói: “Ngữ Dung, ôm Tiểu Cảnh sang chỗ khác chơi đi.”

Hiện tại Bạch Ngữ Dung chỉ nóng lòng muốn tránh xa Tô Tái Tái một chút, cô ta gật đầu vâng dạ rồi nhanh chóng rời đi.

Mặc dù Phụng Cảnh không thích Bạch Ngữ Dung nhưng lúc này cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn để mặc cho cô ta ôm mình đi.

Tô Tái Tái cũng chẳng quan tâm đến bọn họ, chỉ liếc nhìn Bé Ngỗng nhà mình, sau khi thấy trên mặt cậu ấy không có biểu cảm gì, lúc này Tô Tái Tái mới chịu thu ánh nhìn lại.

“Ôi trời thật là, thằng bé ấy nghịch quá. Có nó ở đây thật đúng là không thể nói chuyện cho đàng hoàng được mà.” Phụng Hồng Bác nhìn Tiền Tam, cười ha hả nói.

Tiền Tam cũng mỉm cười gật đầu: “Trẻ con hiếu động chút cũng tốt mà, thông minh.”

“Làm gì có, làm gì có.” Phụng Hồng Bác nở nụ cười, dừng lại một chút rồi lái đề tài về, vươn tay ra làm động tác mời Tiền Tam: “Đạo trưởng, hay là chúng ta đi nếm thử trà mới hái mà tôi mang đến nhé?”

Lúc Tiền Tam đang định nói gì đó thì Tô Tái Tái lại lơ đãng nhìn về phía cửa, vừa khéo phát hiện Ngô Lục Lục đang vừa nói chuyện với một cô gái, vừa đi vào bên trong.

Thế là cô quay đầu nhìn Tiền Tam nói: “Tiền Tam, tôi đi qua đó trước nhé.”

Nói xong, cô chỉ chỉ về phía cửa.

“Hả? À! Được thôi...” Tiền Tam gật đầu, nhìn theo bóng lưng Tô Tái Tái dẫn Tô Hồng Bảo đi về phía bên kia, tụ lại với hai người Miêu Đại Yên và Vệ Cát vừa rồi đứng ở bên cạnh.

Sau khi trò chuyện đơn giản đôi ba câu, nhóm người bọn họ lại cùng đi về phía Ngô Lục Lục.

“Đạo trưởng?” Phụng Hồng Bác thấy Tiền Tam vẫn đang nhìn theo hướng Tô Tái Tái rời đi nên ông ta lên tiếng hỏi.

Sau khi Tiền Tam quay đầu lại nhìn, Phụng Hồng Bác vừa mỉm cười vừa làm động tác “mời”.

Lúc này, ông ta đang định cố nói thêm gì nữa, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Tiền Tam cắt ngang.

“Xin lỗi nhé ông Phụng, để ngày khác đi. Bây giờ tôi còn có chút chuyện cần xử lý, thật ngại quá, tôi đi trước đây.”

Tiền Tam gật đầu với Phụng Hồng Bác một cái, không để ý đến vẻ mặt sững sờ của ông ta mà xoay người đi thẳng về phía Tô Tái Tái.

Mới đi được hai bước, ông ấy chợt nhận ra hộ vệ của Hội Huyền Học vẫn đang đi theo mình, thế là ông ấy dừng bước lại, thốt lên “Ôi trời!” rồi cau mày nhìn về phía bọn họ: “Các cậu mau quay về đi, đừng đi theo nữa.”

“Đạo trưởng, chúng tôi phải bảo vệ...”

Câu nói còn chưa dứt, Tiền Tam đã lạnh mặt đáp: “Còn đi theo nữa là tôi rời khỏi đây ngay lập tức luôn đấy.”

?!

Như vậy đâu có được!

Hộ vệ nghe vậy lập tức luôn miệng xin lỗi, cúi người chào Tiền Tam rồi nhanh chóng rời đi.

... Thật là, nói chuyện đàng hoàng thì không nghe đâu, cứ bắt phải nói như vậy mới chịu hiểu cơ.

Tiền Tam nhìn đám người tản đi, bất lực lắc đầu, sau đó ông ấy xoay người bước nhanh về phía Tô Tái Tái, nhịp bước hưng phấn không thôi.

Về phần Phụng Hồng Bác vẫn đang đứng yên ở bên kia, ông ta nhìn chằm chằm bóng lưng đuổi theo Tô Tái Tái của Tiền Tam, sau khi híp mắt giấu đi ánh nhìn nham hiểm, lúc này ông ta mới xoay người rời khỏi.

“Em biết rồi thầy!” Viên Tuế nghe Ngô Lục Lục nói xong thì gật gật đầu, vừa dời mắt thì trông thấy nhóm bốn người Tô Tái Tái đang đi về phía bên này, cô ấy lập tức quay sang hỏi Ngô Lục Lục: “Thầy ơi, họ là bạn của thầy ạ?”

Ngô Lục Lục nghe Viên Tuế hỏi thế thì quay đầu nhìn về hướng mà cô ấy đang nhìn, sau khi thấy người đến là Tô Tái Tái ông ấy thì lập tức cười tươi: “Tiểu hữu.”

“Đại sư Ngô, sao bây giờ ông với đến vậy.” Tô Tái Tái cười đáp.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 466


“Haizzz, phía Huyền Học Viện xảy ra một số chuyện thành ra tôi đến muộn một chút.” Ngô Lục Lục lắc đầu: “Đợi lát nữa tôi kể cô nghe sau. Đây là bạn của cô sao?”

Ngô Lục Lục vừa nói vừa nhìn nhóm người Miêu Đại Yên.

“À, đây là cụ Miêu, còn đây là cậu Vệ.” Sau khi Tô Tái Tái giới thiệu từng người xong, cô lại quay sang vỗ vai Tô Hồng Bảo, nói: “Bé Ngỗng nhà tôi.”

Dừng khoảng hai giây, cô lại bổ sung thêm: “Ngang vai vế với ông.”

Lúc vừa đến, Tô Hồng Bảo đã cảm nhận được pháp lực trên người Ngô Lục Lục, lúc này nghe thấy Tô Tái Tái lại nói như vậy, cậu ấy lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.

Sau khi Tô Tái Tái mỉm cười rồi gật đầu với Tô Hồng Bảo, nói “người ngoại đạo” thì cậu ấy lập tức trịnh trọng thi lễ với Ngô Lục Lục: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Tô Hồng Bảo.”

Ngô Lục Lục lập tức đáp lễ, không hề có thái độ thất lễ vì Tô Hồng Bảo còn nhỏ tuổi: “Chào sư huynh Hồng Bảo, tôi là Ngô Lục Lục.”

Dừng một chút, ông ấy lại chỉ Viên Tuế nói: “Đây là học trò của tôi, tên là Viên Tuế.”

Viên Tuế có chút ngơ người khi chứng kiến thầy mình và Tô Hồng Bảo kính cẩn thi lễ với nhau. Sau khi hoàn hồn lại, cô ấy vội cúi đầu chào Tô Tái Tái và Tô Hồng Bảo: “Chào mọi người ạ.”

Tô Tái Tái mỉm cười, vỗ vỗ Tô Hồng Bảo nói: “Bé Ngỗng, con chưa tặng quà gặp mặt cho Viên Tuế đúng không?”

“À đúng rồi.” Tô Hồng Bảo gật đầu, lấy ra một lá bùa màu vàng đưa cho Viên Tuế: “Tặng cô này.”

Lúc trước Tô Tái Tái đã đưa cho Ngô Lục Lục một quyển sách, ông ấy đã chuyên tâm nghiên cứu nó suốt thời gian qua, có thể nói là kiến thức đã mở mang hơn trước kia rất nhiều.

Ông ấy vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra lá bùa màu vàng này không hề tầm thường chút nào, với lại...

Ngón út của Ngô Lục Lục vô thức giật một cái.

Sao lá bùa này... lại giống bút tích của vị Đạo Trưởng Trong Núi đến thế nhỉ?

Nhưng dù trong lòng rất đỗi ngạc nhiên, Ngô Lục Lục cũng không quên nhắc nhở Viên Tuế vẫn còn đứng ngơ ngác ở đó: “Viên Tuế, mau cảm ơn sư thúc Hồng Bảo đi.”

Sau khi được nhắc nhở, Viên Tuế vội hoàn hồn nói cảm ơn, cung kính đưa tay ra, cẩn thận nhận lấy lá bùa màu vàng.

Chờ sau khi Viên Tuế cất lá bùa vào xong, Tiền Tam lập tức sáp lại, cười hì hì trêu: “Ui cha, tiểu sư thúc, sao mọi người lại đi nhanh như vậy, còn không chờ tôi nữa.”

“Tôi tưởng là ông muốn đi uống trà của Phụng Hồng Bác á.” Tô Tái Tái liếc mắt nhìn Tiền Tam.

“Làm gì có chứ.” Tiền Tam xua tay, bày ra dáng vẻ “Cô đừng có đổ oan cho tôi à nha” nói: “Có phải là tôi chưa từng uống trà lần nào đâu, thèm thuồng gì ba cái trà đó của ông ta cơ chứ.”

Dừng một chút, ông ấy nhìn về phía Ngô Lục Lục hỏi: “Đây là...?”

Chờ Tô Tái Tái giới thiệu mọi người với nhau xong, Tiền Tam liền nhiệt tình chìa tay hướng về phía Ngô Lục Lục, vừa lắc lên lắc xuống, vừa nói: “Tôi đã nghe tiểu sư thúc kể qua về ông rồi, chào ông nhé. Cứ gọi tôi là Tiền Tam được rồi.”

Nói xong, Tiền Tam lại nhẩm nhẩm trong miệng rồi mỉm cười: “Ông xem, tên của hai chúng ta hợp chưa kìa.”

Ờ mà cũng đúng thật, một người “ba” một người “sáu”.

Tô Tái Tái và mấy người khác đều bật cười.

“Vậy bây giờ chúng ta mau vào thôi, tôi cũng muốn xem thử trong hội đánh giá đan dược này có gì.” Tô Tái Tái nói.

Mọi người gật đầu rồi đi theo.

Tiền Tam cầm điện thoại tụ lại một chỗ với Ngô Lục Lục: “Nào, nào, mình kết bạn WeChat đi, có gì sau này cũng tiện liên lạc... À phải rồi, Weibo cũng kết bạn luôn đi, nick của ông là gì? Để lát nữa tôi tìm rồi follow ông luôn.”

“Ok luôn.” Ngô Lục Lục gật đầu, cũng không nghĩ quá nhiều.

Mà Miêu Đại Yên và Vệ Cát trông vẫn như chưa hoàn toàn lấy lại được tinh thần.

Đi theo Tô Tái Tái vào trong mãi một lúc sau mới như sực nhớ ra điều gì đó, hai người lập tức đuổi theo cô, thấp giọng hỏi: “Tiểu Tái này...”

“Hả?”

“Ông lão vừa rồi... Có phải là Phụng Hồng Bác không?”

“Đúng vậy.” Tô Tái Tái gật đầu.

“Phụng Hồng Bác của nhà họ Phụng sao?!” Trên mặt Miêu Đại Yên vẫn đầy vẻ ngạc nhiên.

“Có lẽ là vậy nhỉ?” Tô Tái Tái lại nhìn Tô Hồng Bảo, sau khi thấy cậu ấy gật đầu mới trả lời lại hai người.

Miêu Đại Yên và Vệ Cát nghe vậy thì đồng loạt trầm mặc một lúc lâu, sau đấy mới gấp gáp lắp bắp: “Sau, sau đó ông ba Phụng này liên tục lấy lòng tiền bối Tiền Tam đúng không?!”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 467


“Lấy lòng à... Không nhìn ra, nhưng mà cũng khá là niềm nở.” Tô Tái Tái nhớ đến hành động lúc nãy của Phụng Hồng Bác, rất thành thật trả lời.

Dù gì cũng cùng một ý đó rồi.

Miêu Đại Yên vẫy vẫy tay với Vệ Cát, sau đó hai người đồng loạt nhìn ra phía sau thì thấy Tiền Tam đang vừa nói vừa cười với Ngô Lục Lục.

Mà Viên Tuế thì đang đi theo sau hai người bọn họ, trông rất ra dáng một hậu bối hiểu chuyện.

Dừng một chút, hai người lại nhìn về phía Tô Tái Tái, trên mặt vẫn trợn mắt há mồm như cũ.

... Người có máu mặt đến cả Phụng Hồng Bác cũng phải lấy lòng lại lấy lòng ngược lại Tô Tái Tái.

Đây mới là điều khiến bọn họ sốc óc nhất.

Cho nên, boss lớn Tiểu Tái à, rốt cuộc cô là boss lớn cỡ nào vậy?!

-----

Phía bên kia, Bạch Ngữ Dung đang ôm Phụng Cảnh đi được nửa đường thì cậu bé đã trở lại như thường, sống chết đòi cô ta thả mình xuống.

Cộng thêm vệ sĩ nhà họ Phụng cũng chạy đến, Bạch Ngữ Dung đang bực dọc nên đã lập tức nhét Phụng Cảnh cho người kia, để cho anh ta ôm cậu bé đi, còn cô ta thì đứng sang một bên, lo lắng đến mức không kìm được mà cắn móng tay.

Trong lòng cô ta giờ đây cực kỳ hoảng loạn.

Rốt cuộc... Tô Tái Tái có thân phận quái quỷ gì vậy?!

Tại sao cô lại đứng bên cạnh vị Đạo Trưởng Trong Núi kia?

À đúng rồi, lúc nãy ông nội có nói là đạo trưởng đi đón người, lẽ nào...

Người ông ấy đón là Tô Tái Tái sao?!

Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?! Cái quái gì đang xảy ra vậy!!!

Bạch Ngữ Dung cau mày, hàm răng nghiến cắn móng tay thật mạnh.

Ngay lúc sắp cắn trụi móng tay thì cô ta bất chợt cắn vào phần thịt non, một tiếng gọi “Ngữ Dung” vang lên đã khiến cô ta tỉnh táo lại.

Quay đầu lại nhìn, không phải Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên thì còn ai vào đây nữa.

“Ba, mẹ, hai người tới rồi ạ?” Bạch Ngữ Dung bỏ tay xuống, đáy mắt thoáng lóe sáng nhìn hai người đang đi tới.

Trái tim cô ta đập thình thịch, không kìm được mà liếc nhìn ra sau lưng.

Không thể để ba mẹ nhìn thấy Tô Tái Tái của hiện tại!

Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên đang hết sức phấn khởi, cũng không phát hiện ra sự bất thường của Bạch Ngữ Dung.

Sau khi gọi một tiếng “Ngữ Dung” vô cùng thật mật, Hứa Tần Nhã lập tức nắm lấy tay cô ta, vui vẻ kể cho cô ta nghe chuyện ban nãy.

“Con có biết lúc nãy ba mẹ vừa gặp được ai không? Người nhà họ Trình đấy.” Hứa Tần Nhã dừng lại một chút, sảng khoái thở dài một hơi, nói: “Nhờ có thư mời của Ngữ Dung mà mẹ với ba con mới trút được cơn giận đấy!”

“Thế sao ạ, ba mẹ vui là được rồi.” Bạch Ngữ Dung cố nặn ra một nụ cười, vừa hùa theo vừa liếc mắt nhìn về phía kia, trông như rất sợ nhìn thấy Phụng Hồng Bác dẫn vị đạo sĩ trong núi kia đi lại bên này vậy.

“À, ông ba Phụng đâu rồi?” Hứa Tần Nhã háo hức nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Phụng Hồng Bác đâu mới quay sang hỏi Bạch Ngữ Dung: “Con cố ý đợi ở đây đón ba mẹ sao? Vậy bây giờ ba chúng ta đi tới chỗ ông ba Phụng đi?”

Nói xong, Hứa Tần Nhã kéo Bạch Ngữ Dung định đi vào trong.

“Ba mẹ, đợi một lát đã ạ.” Bạch Ngữ Dung khẩn trương ngăn hai người lại.

Lúc Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên nghi ngờ nhìn cô ta, cô ta lại gượng cười nói: “Không phải lúc trước ba mẹ có hỏi con về chuyện sòng bạc sao? Con thấy sắp đến lúc ngưng giao dịch rồi ấy, hay là con dẫn ba mẹ đến chỗ đó trước, sau đó thì quay lại tìm ông nội được không ạ?”

Ừ ha, suýt nữa thì quên béng chuyện này luôn.

Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã đánh mắt nhìn nhau rồi lập tức gật đầu, sau đó quay sang thúc giục Bạch Ngữ Dung: “Đúng đúng đúng, chuyện này cũng rất quan trọng, con mau dẫn ba mẹ đến đó đi.”

“Dạ.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, lại liếc nhìn về hướng bên kia, sau đó dẫn hai người đi về hướng ngược lại.

Nhóm người Tô Tái Tái đang đi đến chỗ bán hàng trong hội đánh giá đan dược, định đi tìm gian hàng của Mã Tú.

Trên đường đi, Ngô Lục Lục kể lý do ông ấy đến muộn cho Tô Tái Tái nghe.

Mễ Nhã ở trong Huyền Học Viện bị tấn công đột ngột, gây kinh động đến Huyền Học Viện và Lục Bộ.

“Đã tìm ra người đó chưa?” Tô Tái Tái thản nhiên hỏi lại, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm, lúc hỏi còn thỉnh thoảng dừng lại một lát trước mấy gian hàng, nhìn chỗ này rồi lại ngó chỗ kia, thế mà cũng chọn được kha khá đồ.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 468


Mỗi lần cô chọn được món nào, Tô Hồng Bảo ngoan ngoãn xách giỏ lập tức nhận lấy rồi cất đi, Tiền Tam ở phía sau thì phụ trách trả tiền, nhân tiện giải thích cho Viên Tuế biết những món đồ kỳ lạ hiếm thấy này là gì.

Viên Tuế vừa nghe vừa không ngừng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Tìm được rồi, là luyện vật của Tiểu Hạo tìm được.” Ngô Lục Lục nói đến đây thì dừng một chút, ông ấy nhìn sang Tô Tái Tái cười hì hì, hạ thấp giọng nói cảm ơn với cô: “Tiểu hữu, cái này tôi phải cảm ơn cô vì đã tặng hạt ngọc quý kia cho Tiểu Hạo. Nếu không có nó, Tiểu Hạo cũng sẽ không thể thuận lợi luyện khí thành công.”

Tô Tái Tái vừa nghe vừa phủi phủi lớp đất đen mới cầm lên lúc nãy, cười nói: “Đó là vì anh ấy có bản lĩnh thôi.”

Dừng khoảng hai giây, cô đưa mớ đất trong tay cho Ngô Lục Lục nhìn, nói: “Thứ này tốt này, có thể mua cho thầy Chu một ít, tôi thấy ông ấy cần dùng đến đấy.”

Ngô Lục Lục nghe xong lập tức gật đầu trả tiền.

Ông ấy và Chu Phổ là bạn tốt của nhau, mua giúp Chu Phổ một chút đồ cũng chả tính là gì.

Tô Tái Tái phủi phủi tay cho sạch sẽ: “Khi tìm được thì có bộ dáng gì vậy?”

“À, khuôn mặt bị rỉa hơn phân nửa, mắt trái cũng đui rồi, kinh mạch trên cổ tay phải bị gặm nhấm, phần còn lại thì không bị sao.”

“Ồ?” Tô Tái Tái nhìn ông ấy, ngập ngừng một lúc mới nghi hoặc mở miệng: “Vẫn còn thở luôn à?”

Ngô Lục Lục thoáng sững sờ rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

“... Vậy thì lạ lắm à nha.” Tô Tái Tái phủi sạch mớ đất còn lại.

“Ý của cô là?” Ngô Lục Lục gặng hỏi.

Nói thế nào thì cháu trai của ông ấy cũng là người của Lục Bộ, coi như hỏi thêm một chút thay Ngô Hạo vậy.

“Ma quỷ có thể lẻn vào Huyền Học Viện, nếu như nhắm vào ai để trả thù thì làm sao lại chỉ đạt trình độ này?” Tô Tái Tái dừng lại một chút: “Mà nếu không nhắm vào bất cứ ai, vậy thì cũng không thể quậy có chút xíu như vậy được. Ít nhiều gì xung quanh cũng phải bị ảnh hưởng mới đúng.”

Đúng rồi ha.

Ngô Lục Lục bừng tỉnh: “Điểm này Tiểu Hạo cũng thấy có hơi kỳ lạ. Lẽ nào...?!”

Ông ấy bỗng nghĩ đến một khả năng nào đó, lập tức quay sang nhìn Tô Tái Tái.

Cô gật đầu đáp lại, khẳng định ý nghĩ trong đầu Ngô Lục Lục.

“Thứ này không phải lọt từ bên ngoài vào.”

Mà nó vốn đã ở trong Huyền Học Viện ngay từ đầu.

Hoặc là... Gần đây nó mới bắt đầu sinh sôi.

-----

Ngô Lục Lục lập tức gọi điện thoại cho Ngô Hạo, tường thuật lại kết quả mình thảo luận với Tô Tái Tái cho anh ấy.

Đợi sau khi cúp điện thoại, lúc này Ngô Lục Lục mới nhìn Tô Tái Tái, mỉm cười: “Vậy thì tốt quá rồi, thế này thì anh trai tôi cũng có thể thoát thân và đi đến hội đánh giá đan dược rồi.”

Ngô Thẩm Văn vẫn ở lại hỗ trợ phía Huyền Học Viện.

Cũng may bây giờ manh mối đã được làm rõ, phần còn lại cứ giao cho Lục Bộ xử lý là được rồi.

Ngô Lục Lục nghĩ đến đây, không nhịn được lại mở miệng khen Tô Tái Tái: “Cô Tô quả thật là hiểu sâu biết rộng, thế mà lại có thể nghĩ đến mấu chốt khu vực bị ảnh hưởng, sớm biết như vậy thì tôi đã gọi cho cô sớm hơn rồi.”

“À thì...” Tô Tái Tái nghĩ đến chuyện lúc trước mình đến tìm Khúc Nhiên, rồi thứ bị người giấy nhỏ đánh cho thành hạt ngọc quỷ, đến chuyện khiến cho hành lang túc xá của Luyện Khí Viện rải đầy dấu kiếm.

Cô không nhịn được mà giả vờ ho khan một tiếng rồi nhếch miệng cười với Ngô Lục Lục.

“Những viện khác như nào thì tôi không biết, nhưng riêng Luyện Khí Viện... Ừm, ắt hẳn sẽ bị ảnh hưởng.”

Cho dù hiện tại người giấy nhỏ không có ở đó, nhưng vẫn còn có Nhện Mặt Quỷ của Khúc Nhiên và bốn hình nhân giấy phụ trách dọn dẹp vệ sinh trong ký túc xá, bọn chúng đều không hề ăn chay à nha.

“?” Ngô Lục Lục.

Nhưng Tô Tái Tái cũng không cho ông ấy cơ hội đặt thêm bất kỳ câu hỏi nào, lại giả bộ ho khan một tiếng rồi vừa làm ngơ đi về phía trước vừa nói: “Mấy món đồ bên kia trông cũng khá ổn đấy, chúng ta qua đó xem thử đi.”

Tô Tái Tái nói xong, không đợi Ngô Lục Lục kịp nói gì, cô đã nhanh chân bước về phía bên kia, bỏ lại Ngô Lục Lục bơ vơ tại chỗ ngây người mất mấy giây rồi mới giật mình đuổi theo.

... Không phải chứ, bên kia toàn là gian bán đồ ăn vặt thôi mà!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 469


Vài phút sau, trong tay Tô Tái Tái lại có thêm một xâu kẹo hồ lô đỏ au.

Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước, Tô Tái Tái quay đầu nhìn Ngô Lục Lục: “Đại sư Ngô, sao tôi không thấy Tần Trác Thắng đâu nhỉ?”

Trước khi đến đây, cô đã thám thính được chuyện ai đã ghé nhà họ Bạch từ bé mèo trắng và lệ quỷ đang canh gác bên cạnh bà nội Bạch.

“Ồ, có khi nào gặp chuyện gì đó trì hoãn trên đường đến đây không?” Ngô Lục Lục nói: “Ông ta là giáo sư của Luyện Đan Viện, chắc chắn sẽ đến tham gia hội đánh giá đan dược.”

“Ừ, vậy thì tốt.” Tô Tái Tái gật đầu, không nói thêm gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng câu hỏi đột ngột này đã khơi dậy sự tò mò của Ngô Lục Lục.

Nếu ông ấy nhớ không lầm thì cách đây không lâu Tần Trác Thắng từng xảy ra mâu thuẫn với Chu Phổ, nghe Chu Phổ kể Tô Tái Tái cũng có mặt ở đó, sao bây giờ cô lại đột nhiên hỏi đến ông ta?

“Tôi nói tiểu hữu này, có phải Tần Trác Thắng đã đắc tội gì với cô rồi đúng không?”

Nào nào nào, mau kể cho tôi nghe đi, đã xảy ra chuyện gì vậy? - Ngô Lục Lục bày ra vẻ mặt hóng hớt.

“À, cũng không có gì.” Tô Tái Tái đáp lại qua loa: “Chỉ là có chút xíu mâu thuẫn thôi.”

Chút xíu mâu thuẫn?

Chỉ là có “chút xíu mâu thuẫn” thôi mà cô lại đặc biệt hỏi tới ông ta sao?

Trên mặt Ngô Lục Lục đầy vẻ không tin.

Tô Tái Tái mỉm cười, vừa lúc đi đến trước một gian hàng, cô chỉ vào một món đồ rồi nói với ông ấy: “Chiếc bút lông thứ ba, hàng thứ hai trông ổn áp phết đấy, rất hợp với ông.”

Câu nói vừa dứt lập tức cắt đứt ý muốn hỏi tiếp của Ngô Lục Lục, ông ấy nhanh chân chạy về phía chiếc bút lông kia rồi lấy tiền ra thanh toán.

Thứ mà Tô Tái Tái nói tốt, nhất định phải là rất tốt.

---

Ở thủ đô.

Ngô Hạo đang đưa Ngô Thẩm Văn đến sân bay.

“Được rồi, con mau về đi.” Ngô Thẩm Văn quay đầu lại nói với con trai: “Giải quyết xong chuyện rồi thì tranh thủ đến đây.”

“Dạ ba.” Ngô Hạo gật đầu, dõi theo bóng lưng Ngô Thẩm Văn bước vào phòng chờ chuyến bay, lúc này anh ấy mới lái xe rời đi.

Sau khi tìm được chỗ ngồi xuống, Ngô Thẩm Văn mới nhớ ra hôm nay mình vẫn chưa thả like bài trên Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi, thế là ông ấy vội đặt ly cà phê xuống, lấy điện thoại trong túi ra.

Sau khi đăng nhập và nhấn like xong, Ngô Thẩm Văn lại cầm ly cà phê lên và nhấp một ngụm.

Lúc đang chuẩn bị thoát ra thì tầm mắt ông ấy lại vô tình phát hiện lượng người theo dõi của Đạo Trưởng Trong Núi thế mà lại có thêm một người.

Ồ?

Ngô Thẩm Văn nhấp vào đó, lúc trông thấy một ảnh đại diện quen thuộc hiện ra trước mắt thì...

“Phụt——!!”

“Chào ông, ông không sao chứ?” Nhân viên hậu cần ở mặt đất trong sảnh chờ nhanh chóng đi đến bên cạnh Ngô Thẩm Văn đang ho dữ dội, lo lắng hỏi han.

“Khụ khụ... Không sao, tôi không sao.” Ngô Thẩm Văn vội vàng xua tay.

Sau khi dọn dẹp tàn cuộc xong, Ngô Thẩm Văn lại tiếp tục trợn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cả người như chết lặng.

Buổi chiều.

Ngô Lục Lục trông ngóng đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Ngô Thẩm Văn đang đi nhanh về phía mình.

“Anh...”

Chữ “cả” còn chưa ra khỏi miệng thì Ngô Thẩm Văn đã vọt tới trước mặt Ngô Lục Lục, cướp lời trước: “Tại sao Đạo Sĩ Trong Núi lại follow em?!”

“Hả?” Ngô Lục Lục ngơ người.

Mất hai giây sau mới đột ngột mở to mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngô Thẩm Văn: “Ai follow em cơ?!”

“...”

Ôi cậu em trai ngu ngốc của tôi ơi, đây là vấn đề anh muốn hỏi chú đấy.

Bên kia, Ngô Lục Lục và Ngô Thẩm Văn đang trừng mắt nhìn nhau, Tô Tái Tái bên này tạm thời vẫn chưa biết chuyện.

Đến giờ ăn trưa, mọi người tập hợp lại một chỗ, ăn uống cùng nhau.

Nhưng sau đó, Tiền Tam, Chu Phổ và mấy người lớn rời đi, chia thành đội ba năm người, cùng nhóm mình đi xem phần bọn họ quan tâm.

Đám Khúc Nhiên đương nhiên đi theo Tô Tái Tái, kéo theo Viên Tuế vừa vào đoàn đi dạo vòng quanh gian hàng hội đánh gia đan dược. Nơi này có đủ loại nguyên liệu, nói không chừng có khi tìm thấy thứ mình cần.

Các gian hàng ở khu A B C được chia theo chất lượng nguyên liệu, giá cả,... Vì thế, gian hàng của Mã Tú ở khu C vào buổi chiều không nhộn nhịp như buổi sáng.
 
Back
Top Bottom