Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 470


Hơn nữa, bản thân Mã Tú cũng có thứ cần mua nên đã giao quầy hàng cho người nhà, đi cùng với Tô Tái Tái.

Ban đầu, Mã Tú và đám Miêu Đại Yên không phát hiện ra có gì không ổn, bởi vì bọn họ đã biết Tô Tái Tái và Khúc Nhiên là chị em chung trường.

Nhưng khi biết Đại Vi, Tiền Nguyên Nguyên và những người khác cũng học cùng trường thì nhớ lại lúc nãy mọi người gọi Chu Phổ và những người khác là “giáo viên”.

Một suy nghĩ chậm chạp hình thành trong đầu bọn họ.

Cuối cùng nhịn một hồi lâu, Miêu Đại Yên vẫn quyết định hỏi Khúc Nhiên: “Khúc Nhiên, đừng nói là mọi người...”

“Hả?” Khúc Nhiên nhìn đám Miêu Đại Yên bằng ánh mắt mờ mịt.

Miêu Đại Yên khựng lại một lúc rồi mới cẩn thận mở miệng nói: “Mọi người học ở Huyền Học Viện à?”

Vừa dứt lời, Đại Vi liền đi tới, trong tay cầm một bó xiên thị cừu mới nướng nóng hôi hổi, vừa phân phát cho mọi người vừa liến thoắn trả lời: “Đúng đó, bọn tôi là học sinh Huyền Học Viện hết đó.”

Cô ấy dừng một lát rồi chỉ tay vẽ vòng tròn nối bản thân, Khúc Nhiên và Tô Tái Tái: “Ba người bọn tôi đều là học sinh của Luyện Khí Viện, Viên Tuế là học sinh của Phù Lục Viện, đàn anh Tiền là giỏi nhất, là học sinh lớp cao cấp của Cổ Võ Viện, ít nhất cũng cấp “E” đó!”

Đại Vi hất đầu hất tóc, dáng vẻ tự hào không thôi.

Khiến Tiền Nguyên Nguyên cạn lời khựng lại, sau đó lặng lẽ quay sang nhìn Tô Tái Tái.

… Chột dạ quá.

Quao!

Ánh mắt ba người Miêu Đại Yên sáng rực, lập tức quay sang nhìn Tiền Nguyên Nguyên.

Tiền Nguyên Nguyên im lặng một lúc mới từ từ mở miệng: “Đều nhờ cô giáo Tô dạy tốt.”

??!

Miêu Đại Yên nghe xong, bọn họ đồng loạt quay sang nhìn Tô Tái Tái.

… Đại lão cô nói thử xem, còn có cái gì cô không biết không?

Tô Tái Tái?

Tô Tái Tái đang cầm que xiên nhỏ đã bị người giấy nhỏ và lệ quỷ ăn sạch bong, mỉm cười giơ tay nói: “… Tôi ăn xong rồi?”

Tôi có thể lấy một xiên nữa không?

Trong khi mọi người vẫn đang ngơ ngác thì Tô Hồng Bảo đã đưa phần của mình cho cô: “Tiểu sư thúc ăn của con đi này.”

Ừm, vẫn là bé ngỗng nhà cô ngoan ngoãn nhất.

Tô Tái Tái sờ đầu cậu, cô chỉ lấy một xiên, đẩy những cây còn lại về phía Tô Hồng Bảo để cậu ăn.

Tô Hồng Bảo nhìn cô rồi lại cúi đầu nhìn xiên thịt dê nướng trên tay mình, định tí nữa lén lút đút cho người giấy ăn.

Đoàn người sững sờ một hồi, cuối cùng vẫn đi về phía trước. Tiền Nguyên Nguyên quay đầu và nhìn thấy từ nãy đến giờ Trình Hồng Huy chỉ đứng trước một gian hàng, tựa như bị thứ gì đó thu hút.

Thế là, Tiền Nguyên Nguyên lên tiếng hỏi: “Anh Trình.”

Anh ta vừa lên tiếng, những người khác cũng lần lượt nhìn sang.

Đại Vi hoạt bát nhanh nhẹn nhất, lập tức bay đến bên cạnh Trình Hồng Huy, nhìn theo tầm mắt của anh ấy.

Nhưng đảo qua đảo lại vẫn không thấy gì đặc biệt, quay sang hỏi Trình Hồng Huy: “Anh Trình, anh đang nhìn cái gì thế?”

Trình Hồng Huy thấy thấy mọi người tò mò nhìn mình nhìn thì vươn tay chỉ vào chiếc hộp gấm ở trên góc quầy hàng.

Trên hộp gấm có một chiếc hộp nhỏ trong suốt đựng một ít tro, nhìn như chỉ là tro tàn sau khi đốt, không có gì đặc biệt.

Vì vậy, đám người nghiên cứu tìm tòi quan sát nửa ngày vẫn không nhìn ra thứ gì, quay đầu nhìn Trình Hồng Huy, nghe anh ấy giải thích nghi vấn của mình.

“Nó là tro của hương tìm quỷ.” Trình Hồng Huy nói.

Anh ấy dừng một lúc rồi tiếp tục bổ sung: “Chỉ cần đốt hương này, những con quỷ xung quanh sẽ bị ảnh hưởng, vô thức đến gần. Là một thứ tốt.”

Trình Hồng Huy vừa nói vừa nhìn chằm chằm nhúm tro tàn kia, nói tiếp: “Bây giờ hiếm thấy lắm.”

Ông chủ quầy vốn ngồi ở đó với biểu cảm “các người thích mua thì mua, tôi thích bán thì bán” nghe anh ấy nói chuyện mới mở to mắt nhìn Trình Hồng Huy, gật đầu phụ họa theo anh ấy, gương mặt lộ rõ vẻ tán thưởng: “Tên nhóc này còn có chút kiến thức này.”

“Nào có.” Trình Hồng Huy khẽ cúi người trước chủ quầy: “Chút kiến thức mọn thôi.”

Cuộc vấn đáp của hai người đã khiến Đại Vi bên cạnh phải trố mắt nhìn, thi thoảng gật gật đầu như đã “tiếp thu kiến thức mới” vậy.

Khúc Nhiên vốn dĩ cũng đang gật đầu nhưng gật đến một nửa mới giật mình nghĩ ra gì đó.

... Đợi chút, đừng nói người này là...

Cô ấy nhìn về phía Vệ Cát đứng bên cạnh mình, hai ánh mắt chạm nhau.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 471


Vốn dĩ Khúc Nhiên cũng gật đầu, nhưng đang gật đầu thì chợt nghĩ đến điều gì đó liền khựng lại.

... Đợi một chút, đây sẽ không phải là...

Cô nhìn về phía Vệ Cát đang đứng bên cạnh, sau khi hai người bắt gặp ánh mắt của đối phương, hai bên lập tức nhận ra bọn họ có chung một suy nghĩ.

Sau khi tham gia chương trình “Biệt thự Thanh Sơn”, bọn họ bị ma quỷ quấn thân, là Tô Tái Tái đã dùng hương này để dẫn quỷ ra đúng không?

Nhớ lúc đó, Tiểu Tái còn hỏi Miêu Đại Yên có cần không, nếu cần thì cô sẽ cho một ít.

Cái này....

Khúc Nhiên và Vệ Cát chớp chớp mắt nhìn nhau rồi từ từ quay đầu nhìn Miêu Đại Yên và nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của chú ấy y như dự đoán của bọn họ.

Miêu Đại Yên phải mất một lúc lâu mới định thần lại, quay đầu nhìn Tô Tái Tái đứng bên kia, cười khổ.

Thôi đừng hỏi nữa! Hỏi ra tiếc lắm!

Miêu Đại Yên cuối cùng cũng nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

----

“Ố? Con đường này dẫn tới đâu vậy ta? Còn đeo mặt nạ nữa kìa?”

Sau khi rời khỏi quầy hàng của ông chủ kia, Đại Vi tiếp tục đi về phía trước.

Mới đi được mấy bước, đôi mắt tinh ranh của Đại Vi đã phát hiện ra có một người đeo mặt nạ hình con thỏ đứng trước con hẻm cách đó không xa, hình như người ta đang bán mặt nạ.

Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, chúng ta sẽ nhận ra sự khác biệt trong đó.

Người không biết chuyện mua xong mặt nạ là đã vui vẻ rời đi cùng bạn bè, tiếp tục đi dạo xem nhưng quầy hàng khác của hội đánh giá đan dược.

Nhưng vẫn có vài người, sau khi mua mặt nạ xong sẽ nhỏ giọng nói câu gì đó, người bán sẽ vươn tay cào lên mặt nạ người nọ và nhường đường cho người nọ đi vào ngõ nhỏ phía sau.

“Là “ngõ ngầm”.” Mã Tú trả lời.

Mã Tú thường buôn bán kinh doanh trong hội đánh giá đan dược nên biết rõ những thứ này. Mã Tú đóng vai trò như hướng dẫn viên dẫn đường cho bọn họ từ nãy đến giờ.

“Ngõ ngầm?” Khúc Nhiên tò mò: “Bác gái, ngõ ngầm là gì?”

Mã Tú nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói: “Bên trong có đánh bạc, đấu boxing lậu. Được gọi là nơi có thể cược được mọi thứ, cho nên cứ xem như nó là hang ổ “bài bạc” đi.”

“Quào… nghe hấp dẫn quá.” Đại Vi lập tức nổi hứng, quay đầu nhìn mọi người: “Hay là chúng ta đi xem thử đi?”

Tô Tái Tái không có chút hứng thú nào, đang định nói “Mọi người đi đi, tôi không đi đâu” thì trùng hợp nhìn thấy Bạch Ngữ Dung dẫn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã đi vào.

Cô nhướng mày, quay sang nhìn mọi người và gật đầu: “Đi, cứ xem như là đi mở rộng tầm mắt thôi.”

Nếu Tô Tái Tái cũng đã gật đầu thì bọn họ sẽ cùng nhau đi.

Có Mã Tú dẫn đường, đoàn người thuận lợi đi vào trong “ngõ ngầm”.

Vốn tưởng bên trong sẽ vừa bẩn vừa tối không ngờ lại sáng sủa sạch sẽ như y như hội đánh giá đan dược bên ngoài.

“Tiểu Tái, muốn đi dạo chỗ nào trước?” Mã Tú nhìn Tô Tái Tái, hỏi.

Mã Tú chỉ về phía hai bên: “Bên phải là cờ bạc, bên trái là boxing.”

“Đi phòng đấu boxing trước đi.” Tô Tái Tái quay đầu nhìn mọi người rồi quay sang nhìn Tiền Nguyên Nguyên và Trình Hồng Huy, mỉm cười: “Đến lúc đó, hai người có thể lên sàn làm hai ván.”

“Đúng đúng!” Đại Vi vỗ tay, ánh mắt nhìn hai người sáng như sao: “Anh Trình, đàn anh, các anh phải cho chúng tôi cơ hội thắng tiền nha.”

Trình Hồng Huy và Tiền Nguyên Nguyên nghe xong thì quay sang nhìn nhau, mỉm cười gật đầu nói: “Nếu cô giáo Tô đã nói thế thì chúng ta phải làm theo thôi.”

Mọi người đi về phía phòng đấu boxing trong tiếng hoan hô của Đại Vi.

Không chỉ Trình Hồng Huy, ngay cả Tô Tái Tái cũng không ngờ lại gặp được Trình Ngạn Xương và cha mẹ anh ta.

Thế này được gọi là oan gia ngõ hệp không?

Tuy bọn họ đều đeo mặt nạ, nhưng Tô Tái Tái chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra đối phương, hàng lông mày dưới lớp mặt nạ khẽ nhướng lên.

Người còn lại cũng nhận ra bọn họ là Trình Hồng Huy.

Trình Hồng Huy nhìn chằm chằm ba người bọn họ, một lúc sau quay sang nhìn Tô Tái Tái đang đợi, khẽ gật đầu mở miệng nói: “Cô giáo Tô, mọi người, tôi có việc phải rời đi một chốc, xử lý chút chuyện riêng.”

“Hả? Đi đi.” Mặc dù dám Đại Vi không hiểu gì nhưng nhìn dáng vẻ của Trình Hồng Huy, bọn họ không dám nhiều lời.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 472


Chỉ im lặng nhìn theo bóng anh ấy rời đi rồi quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, mở miệng hỏi: “Anh Trình bị sao thế?”

Chỉ trong nháy mắt, cả người lạnh lẽo giống như kiếm tuốt ra khỏi vỏ.

Mọi người im lặng lắc đầu, vẻ mặt cũng ngơ ngác như nhau.

Chỉ có Tô Tái Tái trông giống như biết rõ nội tình, mỉm cười: “Chắc là nhìn thấy kẻ thù nên nhân cơ hội báo thù luôn.”

“?” Đám Đại Vi nhìn Tô Tái Tái, muốn cô nói thêm mấy lời nhưng cô lại nhún vai, hất cằm về phía lôi đài: “Xem trận đấu đi.”

--

Bên kia, bà Trình nhỏ đang lo lắng dặn dò con trai: "Tiểu Ngạn, con cẩn thận kẻo bị thương đấy."

"Mẹ yên tâm." Trình Ngạn Xương ngạo mạn trả lời: "Dù sao con cũng là người Cổ Võ Viện, trừ khi con nhượng bộ, chứ những người này không ai là đối thủ của con cả."

Dừng một chút, anh ta nói tiếp: “Vừa rồi nhìn bọn họ đấu lâu như vậy, con đã biết rõ thực lực của bọn họ.”

"Nhưng..." Bà Trình nhỏ còn muốn nói gì đó nhưng bị ông Trình cắt ngang.

"Tiểu Ngạn đã nói như vậy, bà cứ yên tâm đi." Ông Trình ngắt lời, rồi nhìn Trình Ngạn Xương, vỗ vỗ vai anh ta nói: “Cố lên."

Trình Ngạn Xương gật đầu, đi về phía phòng báo danh.

Người trong phòng đấu quyền anh thấy có người đến, thì không thèm ngẩng đầu, chỉ lên trên nói: “Có bốn cấp: đen, đỏ, lam, trắng.”

Trước đây, Trình Ngạn Xương bị Tô Tái Tái chọc giận đến giờ vẫn chưa nguôi.

Lần này anh ta đưa cha mẹ đến cũng là vì muốn kiếm chỗ trút giận.

Bây giờ thấy đến một tên vô danh tiểu tốt trong phòng đấu boxing cũng dám coi thường mình, anh ta nổi giận.

Anh ta cười khẩy: “Bụp!”, đập tiền lên bàn rồi nói: “Tôi muốn khiêu chiến!”

Lời này vừa nói ra, không chỉ những người ở bàn báo danh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta, mà ngay cả những người đứng xung quanh cũng giật mình kinh ngạc.

Quay sang nhìn Trình Ngạn Xương, gương mặt hoảng hốt, chỉ tay vào người anh ta.

“Cậu... cậu muốn khiêu chiến?" Người trong phòng thi đấu quyền anh đứng dậy, nhìn Trình Ngạn Xương lại hỏi.: “Cậu trai, chỗ này có quy tắc khiêu chiến rõ ràng đấy.”

Trình Ngạn Xương cười lạnh: “Không phải chỉ là thi đấu từ thấp lên cao rồi khiêu chiến thêm bốn người sao? Tôi biết.”

“Đúng vậy.” Người phòng đấu nói: “Nhưng còn một điều, người tham gia khiêu chiến phải ký cam kết sinh tử, dù sống hay chết cũng không liên quan gì đến người khác. Cậu…”

Trình Ngạn Xương tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Bút đâu?”

Ngay lúc người trong phòng đấu quyền anh định nói gì nữa thì một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, ngón tay khẽ cong gõ xuống bàn nói: "Xin lỗi, tôi muốn khiêu chiến."

Giọng điệu bình tĩnh và ôn hòa khiến mọi người đứng một bên phải hít một hơi thật sâu.

Theo quy tắc của ngõ ngầm, nếu có hai người đồng thời đăng ký khiêu chiến thì quy tắc ban đầu cũng bị bỏ qua một bên, hai người sẽ trực tiếp đấu với nhau.

Hơn nữa, đó còn là trận đấu sinh tử.

“Mày…” Trình Ngạn Xương quay đầu nhìn người đằng sau, đối phương mang mặt nạ nên không nhìn rõ mặt nhưng không hiểu sao Trình Ngạn Xương lại có cảm giác rất quen thuộc.

Hình như đã gặp người này ở đâu đó.

“Sao? Không dám?” Trình Hồng Huy nhìn Trình Ngạn Xương, bình thản nói: “Không dám thì thôi.”

Dứt lời liền xoay người muốn rời đi.

Trình Ngạn Xương quê quá hóa khùng, quát lớn: “Đứng đó!” Trình Hồng Huy dừng bước, để mặc anh ta quan sát mình.

Tuy đối phương cao hơn anh ta một chút nhưng nhìn màu da trên cổ và tay của người kia tái nhợt như quanh năm không ra ngoài nắng.

Không chỉ thế, dáng người như người bệnh nặng mới khỏi.

Thế mà dám thách đấu với anh ta?

Trình Ngạn Xương cười lạnh, nhìn Trình Hồng Huy, lạnh lùng nói: “Nếu là bình thường, tao sẽ tha cho mày một mạng, không đánh với kẻ như mày. Nhưng không may, mày gặp tao đúng lúc tâm trạng tao đang không tốt, cho nên…”

Trình Ngạn Xương giật cây bút, ký tên lên giấy cam kết sinh tử rồi vứt bút lên bàn, khoanh tay trước ngữ nhìn Trình Hồng Huy: “Ký đi.”

Trình Hồng Huy nhìn cây bút rồi ngẩng đầu lên nhìn người trong phòng đấu quyền anh, hỏi: “Chỉ lăn vân tay thôi được không?”

“À, được chứ được chứ.” Người trong phòng đấu quyền anh, gật đầu lia lịa, vội vàng chạy đi lấy mực in cho Trình Hồng Huy.

Sauk hi cả hai lăn dấu vân tay xong, người nọ lập tức bày ra tư thế “mời”: “Mời hai vị đi bên này.”

Trình Ngạn Xương liếc Trình Hồng Huy một cái, hừ lạnh một tiếng rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 473


Mà Trình Hồng Huy, vẻ mặt bình thản không nhìn ra điều gì.

Người trong phòng đấu quyền anh bỗng sôi nổi hẳn, người qua đường đều đỏ xô đến bàn cá cược để đặt cược.

Bà Trình nhỏ thấy mọi người phấn khích như thế thì vội vàng kéo người qua đường lại, hỏi: “Xin hỏi, có chuyện gì thế? Tại sao mọi người kích động thế?”

“Ôi trời, đương nhiên là kích động rồi, có người ký giấy sinh tử, có trò hay để xem rồi.” Người qua đường vừa nói xong liền vội vàng giật tay khỏi tay bà Trình nhỏ, vội vàng đi đặt cược.

Chỉ để lại bà Trình nhỏ và ông Trình luống cuống đứng ngay tại chỗ.

“Quào! Chơi lớn thế á!” Miêu Đại Yên ở bên cạnh nghe xong thì tặc lưỡi, vừa nói vừa nhìn về phía Tô Tái Tái. Thấy cô không lo lắng gì mới yên lòng, quay sang nhìn đám Mã Tú, thản nhiên nói: “Vậy tôi cũng cược!”

Đại Vi thấy thế thì vội hô to: “Đợi với!” Rồi lôi Khúc Nhiên và Viên Tuế đi theo.

Sau vài phút chuẩn bị, Trình Ngạn Xương và Trình Hồng Huy mỗi người đứng một bên lôi đài, chờ trọng tài nói hết quy tắc thi đấu, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lúc này, trận đấu mới chính thức bắt đầu.

“Cơ hội cuối cùng xin tao tha cũng không còn.” Trình Ngạn Xương nhìn Trình Hồng Huy, nhe răng cười rồi vung nắm đấm đến.

Với năng lực của của anh ta, dù đối phương có tránh được chỗ hiểm thì vai vẫn sẽ trúng một đấm.

Nhưng Trình Ngạn Xương không bao giờ ngờ tới. Trình Hồng Huy không chỉ né được mà còn dễ dàng bắt được tay anh ta.

“?” Trình Ngạn Xương trợn tròn mắt, lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng: “Mày…?”

Trình Hồng Huy nắm chặt nắm đấm của anh ta, Trình Ngạn Xương không giãy ra được.

Sau khi nắm chặt cánh tay đối diện, Trình Hồng Huy mới nhìn anh ta và nói: “Những lời này phải để tao nói với mày mới đúng.”

Dừng lại một lúc, Trình Hồng Huy mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Năm đó, mày cố ý xông vào lúc tao đang luyện khí, chắc không ngờ bây giờ tao còn có cơ hội xoay người đúng không?”

Trình Ngạn Xương nghe thế thì sợ hãi, trừng mắt nhìn Trình Hồng Huy, run rẩy nói: “Mày…” Chữ đều vì anh ta quá sợ hãi mà không rõ ràng.

“Mày, mày là?”

… Không thể nào!

Làm gì có khả năng đó!

Rõ ràng hơn một tháng trước, người kia vẫn giống như kẻ tàn phế, phải ngồi xe lăn đi lại, sao bây giờ có thể…

Trình Hồng Huy mỉm cười, trong khi Trình Ngạn Xương còn đang tròn mắt nhìn mình, anh ấy cởi mặt nạ trên mặt xuống.

Sau khi ném mặt nạ sang một bên, anh ấy mỉm cười để lộ hàm răng trắng ngà, đồng thời bẻ ngược nắm đấm của Trình Ngạn Xương!

Tiếng xương nứt gãy vang tanh tách, Trình Ngạn Xương hét toáng lên!

Nhưng mới la được một nửa thì đã bị ăn một đấm của Trình Hồng Huy, gãy cả mũi. Trình Hồng Huy thả tay anh ta ra, anh ta lập tức ngã nhào lên dây đai mềm của lôi đài.

Trùng hợp là bà Trình nhỏ và ông Trình cũng đang đứng ở đó.

Tiếng hoan hô và tiếng chửi tục hòa quyện vào nhau của những người xung quanh không thể chen vào màng nhĩ của hai người bọn họ.

Bọn họ tròn mắt nhìn Trình Ngạn Xương gãy mũi phía trước rồi từ từ ngó sang Trình Hồng Huy đang đi về phía anh ta.

Khi Trình Hồng Huy nắm tóc anh ta, bắt anh ta đứng dậy, cho thêm một nắm đấm. Vài giọt màu vẩy lên mặt hai người đứng dưới.

Lúc này, bà Trình nhỏ mới hoảng hốt chớp mắt, nhoài người qua lôi đài, khóc lóc: “Không! Đừng, đừng đánh! Mày đánh tao này! Đánh tao đi! Tiểu Ngạn!”

Trình Hồng Huy chỉ thản nhiên liếc nhìn bà ta một cái rồi nắm tóc Trình Ngạn Xương, xách anh ta quay về lôi đài một lần nữa.

Mà tiếng van xin của bà Trình nhỏ và ông Trình bị tiếng hò hét nuốt chửng, không có ai để ý bọn họ.

Thay vì nói đây là cuộc thi đấu tay đôi thì nói là trận đánh một chiều thì đúng hơn.

Lúc mới bắt đầu, Trình Ngạn Xương còn có thể hét lên mấy tiếng nhưng sau từng cú đấm như sắt thép của Trình Hồng Huy và tiếng xương cốt vỡ vụn, anh ta dần im lặng.

Mà người làm mọi chuyện – Trình Hồng Huy lại trưng ra gương mặt vô cảm.

Không có tức giận, không có oán hận, không có bất cứ biểu cảm quá khích nào, một chút cũng không.

Nhưng cũng vì thế nên người khác càng cảm thấy sợ hãi.

Dần dần, những người la hét hò reo vì bạo lực và máu tanh im bặt.

Hưng phấn biến mất, chỉ còn lại e sợ.

Mà ông Trình và bà Trình nhỏ ở dưới đài đã quỳ rạp xuống, vừa cần xin tha thứ, vừa dập đầu với Trình Hồng Huy từ lúc nào.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 474


Nào còn dáng vẻ cao cao tại thượng như mọi ngày nữa.

Đến khi Trình Hồng Huy dừng tay lại, ném Trình Ngạn Xương – cả người gần như gãy nát ra khỏi sân khấu.

Anh ta rơi xuống trước mặt ông Trình và bà Trình nhỏ.

Nhìn hai người kêu tên “Ngạn Xương”, quỳ lết đi qua, ôm lấy Trình Ngạn Xương cả người đầy máu.

Lúc này anh ấy mới vừa lau máu dính trên mặt vừa nói với hai người: “Yên tâm, còn sống nhưng chắc sau này chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.”

“Ồ.” Trình Hồng Huy mỉm cười, làm như nhớ ra gì đó, bổ sung thêm: “Giống như tôi ngày trước vậy.”

“Mày…” Ông Trình trợn trừng nhìn đứa con trai lớn đã nhiều năm không gặp, ông ta đang sợ hãi.

Trịnh Hồng Huy cao ngạo nhìn ông ta, mỉm cười nói: “Các người phải chịu những thứ tôi đã từng chịu đựng.”

Mọi người đứng yên tại chỗ, rùng mình như ông Trình.

… Đáng sợ quá.

Biểu cảm của đám Miêu Đại Yên cũng không tốt đẹp là bao, chú ấy nuốt nước bọt, gượng cười: “Tôi… tôi còn tưởng anh Trình hiền lành lắm.”

Mã Tú và Vệ Cát ở bên cạnh yên lăng gật đầu, vẻ sợ hãi chưa tan hết.

Tô Tái Tái quay đi, cúi đầu nhìn Tô Hồng Bảo, sờ đầu cậu ấy, nói: “Hồng Bảo, em có thấy anh Trình quá đáng không?”

Tô Hồng Bảo không chút do dự lắc đầu: “Không hề.”

Tô Tái Tái nghe cậu ấy nói thế thì nhìn cậu ấy thật lâu, muốn xác nhận cậu ấy có nói thật không rồi mới gật đầu: “Nghe em nói thế thì chị yên tâm rồi.”

Tô Hồng Bảo: “?”

Nhưng bé ngỗng còn chưa kịp hỏi Tô Tái Tái có ý gì thì cô đã ngẩng đầu lên nhìn Trình Hồng Huy đã xuống lôi đài, đi về phía bọn họ.

Cô nói với đám Khúc Nhiên: “Được rồi, được rồi, gom tiền rồi bỏ chạy lấy người thôi~”

Nếu Mã Tú đã nằm lòng đường đi nước bước ở “ngõ ngầm”… Tô Tái Tái nhét tiền vào người bác ấy, nhờ bác ấy hỏi thăm xem Bạch Ngữ Dung đến đây làm gì.

Tin tức nhanh chóng đến tay.

Hóa ra Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã bỏ ra vốn lớn cược Bạch Ngữ Dung sẽ được công nhận làm ra “sơ phẩm đan dược”, năng lực cấp “F” trong hội đánh giá đan dược lần này.

“Bọn họ nắm chắc như thế?” Đại Vi nghe xong không khỏi tặc lưỡi: “Nếu thua thì bọn họ phá sản là cái chắc.”

Lời này nói ra đã mang lại nguồn cảm hứng mới cho Tô Tái Tái.

Cô sờ cằm, nhoẻn miệng cười: “Phá sản à…”

Hình như ý kiến này không tồi đâu?

----

Sau khi tham quan ngõ ngầm, mọi người bắt đầu chuẩn bị đi về.

Ai ngờ nửa đường bắt gặp Bạch Ngữ Dung và Tần Trác Thắng.

Còn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã thì không thấy đâu.

“Là cô?” Tần Trác Thắng vừa thấy Tô Tái Tái là mặt mũi xám xịt. Sau khi ông ta đến nhà họ Bạch, ông ta đã tin vào những lời Hứa Tần Nhã nói.

Tô Tái Tái quan sát Tần Trác Thắng, nhận ra ông ta không mang theo gì.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Tần Trác Thắng đã đi về phía đám Khúc Nhiên, bày ra bộ dáng “vì tốt cho mấy người”: “Tốt nhất là cách xa cô ta ra, không thì bị người ta hại lúc nào cũng không biết.”

Tô Tái Tái nhướng mày, chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô còn chưa lên tiếng mà Tiền Nguyên Nguyên đã nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Không liên quan gì đến thầy.”

“Em…!” Tần Trác Thắng nổi giận.

Nhưng Tiền Nguyên Nguyên là thủ khoa Cổ Võ Viện, ngay cả viện trưởng và giáo viên Cổ Võ Viện anh ta cũng không nể mặt, Tần Trác Thắng của Luyện Đan Viện có là gì?

Đại Vi ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Thầy Tần, chúng em không phải học trò của Luyện Đan Viện.”

Ý là “tự lo cho mình đi”.

Tần Trác Thắng bị chọc tức, cười gằn gật đầu: “Được, các em cứ cứng đầu như thế thì thầy cũng không còn cách nào, nhưng đừng…”

Hai chữ “hối hận” còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì Tô Tái Tái nãy giờ bấm điện thoại đã ấn vào nút phát một đoạn ghi âm.

Nội dung bên trong lập tức vang lên: [Tôi muốn nhà họ Bách giúp tôi trở thành viện trưởng Luyện Đan Viên, ngoài ra… còn thiếu tôi một ân huệ nữa.]

Tần Trác Thắng sửng sốt, cả người như bị sét đánh, quay phắt sang nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái?

Đối diện với ánh mắt trừng to đáng sợ của Tần Trác Thắng, Tô Tái Tái chỉ mỉm cười, giơ điện thoại lên.

Đúng thế, không nghe nhầm đâu. Là ghi âm giọng nói của thầy đấy~

Bất giờ không?

...?

Cái quỷ gì vậy?

Âm thanh trong đoạn ghi âm đã được chỉnh sửa, nghe là biết do máy móc làm, hoàn toàn không thể nhận ra là ai.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 475


Nhưng... Tiểu Tái, cô đột nhiên bật nó vào lúc này là có ý gì…?

Khúc Nhiên và Viên Tuế còn đang thắc mắc, trái lại, bọn Miêu Đại Yên, Mã Tú đã đoán ra gì đó, đồng loạt nhìn về phía Tần Trác Thắng.

Quả nhiên trông thấy sắc mặt ông ta hết xanh lại trắng, khuôn mặt vốn đã căng thẳng không còn dám nói gì, chỉ làm hổ giấy, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.

Trông thật buồn cười.

Tô Tái Tái nhìn ông ta, vừa cười vừa lắc lư điện thoại, giọng điệu mỉa mai: “Giáo sư Tần, ông còn muốn nói gì không?”

Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh Tần Trác Thắng. Vì xung quanh liên tục có người đi qua đi lại, cộng thêm vấn đề khoảng cách nên hoàn toàn không nghe rõ đoạn ghi âm kia.

Cô ta nhìn Tô Tái Tái rồi lại nhìn Tần Trác Thắng, dựa vào sắc mặt Tần Trác Thắng đoán ra chuyện này có liên quan tới ông ta.

Cô ta đang định mở miệng nói gì đó thì bị Tần Trác Thắng quay đầu lại lườm.

Cô ta sững người rồi không nói gì nữa.

Im lặng cúi đầu, ra vẻ nghe lời.

Nhưng trong lòng lại không nhịn được hừ lạnh.

... Qua ngày mai, để xem ông còn dám lên mặt với tôi không.

Tần Trác Thắng thôi không nhìn Bạch Ngữ Dung nữa, quay lại nhìn Tô Tái Tái.

Ông ta sầm mặt một lúc lâu mới bỏ đi mà không nói tiếng nào.

Bạch Ngữ Dung thấy vậy sững sờ, chậm mất một nhịp mới đuổi theo gót chân ông ta.

Sau khi đã đi được đoạn rồi, Tần Trác Thắng mới đi chậm dần lại.

Bạch Ngữ Dung tranh thủ gọi: “Thưa thầy, vừa rồi thầy…?”

Giọng điệu tỏ ý hỏi thăm, đáy mắt cất giấu vẻ nghiền ngẫm.

Cô ta muốn biết rốt cuộc Tô Tái Tái đã bắt được thóp gì của ông ta mà khiến ông ta có phản ứng như vậy.

Tần Trác Thắng bặm môi, để che giấu lúng túng, ông ta lại trừng mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, tỏ ý chỉ trích.

Sau khi Bạch Ngữ Dung lại cúi đầu xuống một lần nữa, ông ta mới nhớ tới chuyện mình còn phải dựa vào Bạch Ngữ Dung để dành được vinh quang ở Phẩm Đan Hội, sắc mặt dịu lại, ông ta nói: “Hiện tại con chỉ cần chuyên tâm vào đại hội là được, đừng nảy sinh xung đột với cô ta.”

“... Con xin nghe lời thầy.” Bạch Ngữ Dung sao có thể không nhận ra đây là cái cớ mà Tần Trác Thắng mất một lúc lâu mới nghĩ ra, dùng để né tránh Tô Tái Tái.

Nhưng hiện tại đúng là cô ta cần phải chuyên tâm vào Phẩm Đan Hội đã cận kề.

Hiện tại, Phụng Hồng Bác còn chưa biết Tô Tái Tái mới là con ruột của nhà họ Bạch. Trước khi ông ta biết, cô ta phải lấy được “đan sơ phẩm” và cấp “F”.

Nếu không… Đừng nói là Phụng Hồng Bác, có lẽ ngay cả ba mẹ cũng sẽ thiên vị Tô Tái Tái, còn cô ta tới lúc đó…

Bạch Ngữ Dung không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô ta không dám nghĩ xem kết cục của mình sẽ như thế nào sau khi mất đi tất cả.

Ngón tay Bạch Ngữ Dung lạnh toát, hơi siết chặt lại.

...

Tô Tái Tái nhìn theo bóng hai người đã đi xa, lấy điện thoại ra, quay đầu nhìn về phía Mã Tú: “Bác gái, cháu nhớ vừa rồi bác có nói trong sòng bạc ở ngõ ngầm có chuyện đánh cược rất giống thi đấu võ đài?”

“Đúng.” Mã Tú sửng sốt một chút rồi gật đầu: “Tương đương với cược sinh tử.”

“Vậy thì tốt, cháu muốn đánh cược với Bạch Ngữ Dung.” Tô Tái Tái chỉ tay vào đằng trước, nói đầy nhẹ nhàng: “Được không?”

“Được thì được nhưng…” Mã Tú thoáng dừng lời rồi nói tiếp: “Tiểu Tái, muốn đánh cược thì cháu và đối phương cần phải giống nhau, tham gia cùng một cuộc bình xét và phải thắng đối phương mới được. Chuyện này... Không chỉ là vấn đề về đan dược mà còn cần phải có tư cách dự thi nữa.”

“Tiểu Tái, không phải em ở Luyện Khí Viện hay sao?”

Mã Tú mới vừa nói xong, không đợi Tô Tái Tái trả lời, Đại Vi đã giành trước giơ tay lên: “Chuyện này không thành vấn đề! Tiểu Tái không chỉ là sinh viên của Luyện Khí Viện mà em ấy còn là sinh viên dự thính của Luyện Đan Viện và Phù Lục Viện nữa! Em ấy có tư cách tham gia!”

“??!” Bọn Mã Tú trố mắt ngây người nhìn Tô Tái Tái một hồi không nói nên lời.

Còn Đại Vi thì đã hưng phấn quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nói: “Tiểu Tái, bây giờ chúng ta đi gặp thầy Nghiêm đi? Thầy Nghiêm là giảng viên của Luyện Đan Viện, chắc chắn có tư cách đề cử!”

“Được.” Tô Tái Tái cười gật đầu, mấy cô gái cười nói, rảo bước trở về.

Để ba người bọn Miêu Đại Yên lại ngẩn người tại chỗ.

Trình Hồng Huy đang định cất bước đuổi theo thấy vậy bèn dừng lại nhìn ba người, hỏi: “Mọi người, đi thôi chứ?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 476


“Tôi bảo này anh Trình…” Miêu Đại Yên ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Trình Hồng Huy, hỏi: “Bọn Tiểu Vi…. Có phải đã nghĩ về Phẩm Đan Hội quá đơn giản không?”

Hay là người của Huyền Học Viện đều vô tư như vậy?

“Chuyện này...” Trình Hồng Huy ngẫm nghĩ rồi cười: “Người khác thì tôi không rõ lắm nhưng nếu là cô Tiểu Tái thì hẳn là rất đơn giản.”

“...” Không hiểu sao câu này lại rất có lý.

Trình Hồng Huy im lặng, sau khi quan sát sắc mặt ba người bọn Miêu Đại Yên mới cười nói: “Chúng ta đi thôi.”

...

Tô Tái Tái đột nhiên muốn tham gia Phẩm Đan Hội chẳng phải là chuyện đơn giản hay sao?

Nghiêm Thanh lập tức bổ sung phiếu báo danh cho cô.

Chỉ có điều do thời gian quá gấp, chiều mai đã công bố kết quả giám đan rồi, trễ nhất là trước 10 giờ ngày mai, Tô Tái Tái phải đưa được đan dược tới.

May mà Phẩm Đan Hội có phòng luyện đan, thuận tiện cho tán nhân lâm thời muốn tham gia Phẩm Đan Hội, cũng coi như tiện lợi.

Tô Hồng Bảo lo Tô Tái Tái đang gặp phùng cửu, luyện đan sẽ hơi rủi ro, đang định đi theo cô thì bị Tô Tái Tái cười hì hì, bảo cậu đi chơi với bọn Đại Vi, khéo léo từ chối.

Còn cô thì cứ thế thản nhiên, ung dung đi vào trong phòng luyện đan.

Hôm nay, Phẩm Đan Hội chính thức bắt đầu.

Bạch Ngữ Dung dẫn theo Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã, đi theo sau lưng Phụng Hồng Bác vào trong sảnh phẩm đan, ngồi xuống.

Còn Tần Trác Thắng và phó viện trưởng Tôn tới dự với tư cách đại diện cho Huyền Học Viện, không ngồi cùng chỗ với bọn Bạch Ngữ Dung.

“Trò đã xử lý xong chuyện bên phía sòng bài chưa?” Phó viện trưởng Tôn vừa ngồi xuống đã hỏi nhỏ ngay Tần Trác Thắng.

Tần Trác Thắng gật đầu: “Thầy yên tâm, hôm qua đã xong rồi ạ.”

Nói xong, ông ta lấy ra một quân phỉnh làm bằng đồng, vụng trộm đưa cho phó viện trưởng Tôn: “Đây là phỉnh của thầy ạ.”

Phó viện trưởng Tôn gật đầu hài lòng, nhận lấy quân phỉnh, cất cẩn thận, vừa nhìn đằng trước vừa hững hờ hỏi: “Đặt cược tỉ lệ cao nhất cho Bạch Ngữ Dung phải không?”

Tần Trác Thắng nghe vậy sững sờ, không trả lời ngay, phó viện trưởng Tôn “hửm?” một tiếng, quay qua nhìn ông ta.

Thấy dáng vẻ Tần Trác Thắng như vậy, giọng phó viện trưởng Tôn không mấy thoải mái, chuyển sang lạnh nhạt: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”

“... Thưa thầy.” Tần Trác Thắng hơi cúi đầu xuống, nén giận mở miệng: “Số tiền mà thầy đưa cho em… Không đủ để mua tỉ lệ đặt cược cao nhất ạ.”

Nói xong lời này, trong lòng Tần Trác Thắng không khỏi oán tránh.

Ông ta là học trò của phó viện trưởng Tôn lâu vậy rồi, không chỉ tiền phân phối cho Luyện Đan Viện bao giờ cũng bị phó viện trưởng Tôn ăn mảnh mất một khoản không nhỏ, “mời” cũng không được xu nào mà ngay cả các ngày hội bình thường cũng sẽ bị phó viện trưởng Tôn tìm đủ cớ để moi tiền của ông ta.

Lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Phó viện trưởng chỉ đưa cho ông ta số tiền đủ để đặt cược gấp năm lần nhưng lại dặn ông ta muôn tỉ lệ đặt cược cao nhất.

Đó không phải là một con số nhỏ. Tần Trác Thắng biết kiếm đâu ra số tiền đó chứ.

Đã nhiều năm vậy rồi, cho dù phó viện trưởng Tôn là thầy của ông ta, có ơn dìu dắt ông ta thì quãng thời gian dài như vậy hẳn là đã đủ để báo đáp xong rồi chứ?

Hơn nữa…

Tần Trác Thắng liếc nhìn về phía Bạch Ngữ Dung rồi quay về.

Hơn nữa một lát nữa thôi, đợi Bạch Ngữ Dung có được thân phận “đan sơ phẩm” và cấp “F” thì tiền đồ tương lai của ông ta không cần phải dựa vào phó viện trưởng Tôn, để mặc cho phó viện trưởng Tôn sắp xếp nữa.

Phó viện trưởng Tôn lặng lẽ nhìn Tần Trác Thắng, chắc là đang suy đoán suy nghĩ của ông ta, hoặc là có tính toán khác.

Tóm lại, thấy Tần Trác Thắng cúi đầu không nói gì, phó viện trưởng Tôn cười gằn một tiếng, không hỏi tiếp chuyện này nữa, quay đầu nhìn đằng trước, hờ hững bỏ lại một câu: “… Đợi xem kết quả giám đan đi.”

Lúc thu tầm mắt lại, phó viện trưởng Tôn phát hiện ra bọn Nghiêm Thanh đang ngồi gần đó, ngay cả Ôn Liễu đã nhiều năm không gặp cũng ở đây, sắc mặt trông cũng không tồi, khác xa một trời một vực so với lần gặp gần nhất.

Nếu là bình thường thì phó viện trưởng Tôn đã hỏi thẳng Tần Trác Thắng nhưng hiện tại trong lòng có khúc mắc nên đương nhiên ông ta sẽ không nói gì.

Ông ta chỉ nhìn Ôn Liễu một cái rồi thôi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 477


Còn Nghiêm Thanh thì cũng không để ý tới phó viện trưởng Tôn, ông ấy và Chu Phổ đang chia nhau ra mỗi người ngồi một bên của Tô Tái Tái, tò mò về viên đan dược mà cô luyện ra.

“Lát nữa các thầy sẽ biết ngay thôi.” Tô Tái Tái lại ngáp thêm một cái nữa, ngái ngủ ngậm lấy ông hút, nói.

Tư liệu có thể lâm thời thu thập được chỉ có hạn nên mãi tới 5 giờ sáng mới luyện ra được một viên đan dược coi như đạt.

Sau khi ra khỏi phòng luyện đan, cô đi thẳng về phòng mình, ngủ một mạch tới chín giờ mới chậm rì rì rời giường, đưa đan dược tới chỗ giám đan sát nút giờ, sau đó lại trở về nằm ngủ.

Tới khi Giám Đan Hội sắp bắt đầu, cô mới được Khúc Nhiên và Đại Vi liên thủ kéo dậy khỏi giường.

Ngay cả Hamburger, Coca-cola cũng đều là Viên Tuế mua giúp cho cô.

... Được chưa.

Hai người Nghiêm Thanh thấy Tô Tái Tái như thể “ngay cả ngồi cũng có thể ngủ được” bèn liếc nhìn nhau rồi nhún vai, quay qua ngẩng đầu nhìn đằng trước.

Còn dáng vẻ chưa tỉnh ngủ này của Tô Tái Tái cũng bị Hứa Tần Nhã đã hưng phấn được một lúc lâu, quay đầu nhìn khắp nơi, lơ đãng trông thấy.

Khuôn mặt vốn đang tươi cười lập tức xị ra, bà ta quay qua hỏi nhỏ Bạch Ngữ Dung ngồi bên cạnh mình: “Sao con bé kia lại ở đây?”

Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Ngữ Dung hơi nhạt phai, cô ta nhìn về phía Phụng Hồng Bác trước, thấy ông ta không để ý tới mình mới nói nhỏ: “Đi theo giảng viên của học viện bọn con tới đây.”

Dừng một chút, Bạch Ngữ Dung lại thấp thỏm bổ sung thêm: “Mẹ, hiện tại không nên gây thêm phiền phức. Có chuyện gì… Thì đợi Phẩm Đan Hội kết thúc, chúng ta trở về rồi nói sau.”

Lúc nói câu này, cô ta cố ý liếc nhìn Phụng Hồng Bác.

Hứa Tần Nhã lập tức hiểu ý, gật đầu ngồi xuống, không nói gì nữa.

Sau khi mọi người lục tục ngồi xuống, người dẫn chương trình của Huyền Học Hội đứng dậy, nhìn về phía đám đông, lên tiếng: “Thưa chư vị, hết sức cảm ơn mọi người đã tới dự Phẩm Đan Hội lần này...”

Trong lúc giám phẩm sư phát biểu xã giao trên sân khấu, Chu Phổ nhìn trái, nhìn phải một cái, bấy giờ mới phát hiện ra thiếu mất một người, bèn quay qua nhìn Tô Tái Tái hỏi: “Ồ? Tiểu Tái, ông Tiền đi đâu rồi?”

“Hả?” Nghiêm Thanh đang nghe phát biểu, là người đầu tiên quay đầu nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên, thấy Tiền Tam không ngồi chung một chỗ với cậu ấy thì quay đầu lại: “Đúng vậy đó, Tiểu Tái, sao không thấy ông Tiền đâu?”

Tô Tái Tái vừa ăn vừa nhắm mắt, mất một lúc lâu mới nuốt xong đồ ăn trong miệng, giọng điệu như thể vừa mới giật mình tỉnh dậy: “… Có mà.”

“Hả? Có đâu?” Chu Phổ nghe vậy lại quay đầu nhìn về phía hàng sau cùng, vừa nhìn vừa nói: “Hàng sau cùng cũng không thấy.”

Chu Phổ và Nghiêm Thanh nhìn ngó xung quanh như vậy đương nhiên bị Ngô Thẩm Văn và Ngô Lục Lục của Phù Lục Viện quan sát thấy, lại nghe Chu Phổ nói như vậy thì biết ngay là họ đang tìm ai.

Hai người mang theo sắc mặt kỳ lạ nhìn về phía Tô Tái Tái lại sắp ngủ thiếp đi, Ngô Lục Lục nói với Chu Phổ: “Lão Chu, đừng tìm nữa, núi... Ông Tiền mà ông tìm không ngồi ở đằng sau.”

Không ngồi ở đằng sau?

Không ở đằng sau thì chẳng lẽ ở đằng trước hay sao?

Đằng trước là bốn vị tiền bối giám phẩm sư, chỉ có ghế ở giữa là bỏ trống.

Ngoài nó ra thì không còn chỗ nào khác.

Cho nên Chu Phổ nghe xong không khỏi nói đùa với Ngô Lục Lục: “Lẽ nào ông Tiền lại ngồi ở ghế kia hay sao?”

Vừa dứt lời, ông ấy và Nghiêm Thanh lập tức trông thấy sắc mặt hai người kia không chỉ đầy kỳ lạ mà còn cực kỳ ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Không hiểu sao, trong đầu ông ấy lại nảy số, cơ mặt nghiêm lại: “Này, Lão Ngô, ý ông là…”

Ngô Lục Lục chép miệng, còn chưa nói gì đã nghe người dẫn chương trình kích động đến độ giọng nói run rẩy, hô to: “Tiếp theo! Xin mời vị giám phẩm sư cuối cùng - vị Đạo Trưởng Trong Núi!”

“????!”

Ai???!

Như thể sét đánh giữa đất bằng, mọi người trong sảnh phẩm đan giật mình như ong vỡ tổ, không ít người không nén nổi kích động đứng bật dậy.

Còn Chu Phổ và Nghiêm Thanh cũng há to miệng, “rắc rắc rắc” xoay đầu nhìn đằng trước.

Giống như bọn Đại Vi, trợn mắt há hốc miệng nhìn Tiền Tam được Huyền Học Hội hộ tống đi ra từ cửa hông.

Bốn vị giám phẩm sư vốn đã ổn định chỗ ngồi đều lập tức đứng dậy cung kính đón vị Đạo Trưởng Trong Núi trong truyền thuyết. Nét mặt kích động không thua gì những người khác.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 478


Mọi người thấy giám phẩm sư đều đã đứng dậy thì cũng tới tấp đứng dậy để bài tỏ sự kính trọng đối với vị Đạo Trưởng Trong Núi.

Bạch Ngữ Dung cũng đứng dậy theo, vừa đứng vừa tranh thủ liếc nhìn Tô Tái Tái.

Phát hiện ra Tô Tái Tái đã gục xuống bàn nằm ngủ, còn thiếu niên lúc trước đi theo bên cạnh cô thì cũng chỉ ngồi yên, không hề nhúc nhích.

Đương nhiên Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên cũng nhìn thấy cảnh này. Nhất là Hứa Tần Nhã, sau khi đánh mắt nhìn chồng, bà ta nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, bĩu môi nói nhỏ: “Không ngờ nó lại giả vờ ngủ… Hừ.”

Thái độ khinh miệt, khinh bỉ đó lại khiến trong lòng Bạch Ngữ Dung hỗn tạp nhiều cảm xúc.

Cô ta không phụ họa theo Hứa Tần Nhã như bình thường mà cúi đầu xuống, giấu giếm cảm xúc trong đôi mắt của mình.

Hai tay cô ta chầm chậm nắm chặt thành quyền, móng tay c*m v** lòng bàn tay.

Muốn dùng cảm giác đau nhói để giữ bình tĩnh.

... Chỉ cần công bố kết quả là xong. Chỉ cần công bố kết quả là xong.

Bạch Ngữ Dung nhủ thầm, ra sức nén sự sợ hãi trong lòng xuống, ngồi xuống cùng với mọi người.

Bọn Chu Phổ cũng vừa ngồi xuống vẫn còn chưa hết khiếp sợ, trừng mắt nhìn Tiền Tam ngồi ở ghế chính, biểu cảm như muốn nói “không phải mình đang nằm mơ chứ?”

Đại Vi thậm chí không nhịn được chọc chọc vào người Tô Tái Tái đang nằm ngủ, gọi cô dậy, vừa chọc vừa nói: “Tiểu Tái? Tiểu Tái? Chú Tiền... Là vị Đạo Trưởng Trong Núi à? Tiểu Tái?”

Tô Hồng Bảo ngồi bên cạnh rõ là ngoan, vội vàng ngăn tay Đại Vi lại giúp Tô Tái Tái: “Đúng vậy đấy ạ, chị Đại Vi, Tiền Tam chính là vị Đạo Trưởng Trong Núi.”

Lời này chẳng khác nào điểm huyệt Đại Vi từ xa, khiến cả người cô ấy cứng lại, ngây người một lúc lâu, mới ôm đầu như thể “tôi ngất”, nhích người lại chỗ Khúc Nhiên cũng đang ngơ ngác giống mình, hai người cùng ngồi ngẩn người với nhau.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu chuyện chính sự hôm nay trước nhé?” Tiền Tam cười, nói với người dẫn chương trình, dừng một chút lại bổ sung: “Còn những chuyện khác thì đợi giám đan xong nói sau.”

Bốn vị giám phẩm sư gật đầu, lập tức bắt đầu đánh giá.

Đây là khâu quan trọng nhất trong Phẩm Đan Hội. Cho dù mọi người có kinh ngạc thế nào trước sự xuất hiện của vị Đạo Trưởng Trong Núi thì lúc này cũng đã hoàn hồn, hết sức chuyên chú nhìn các giám phẩm sư.

Ngay cả Tô Tái Tái cũng không thể không gắng gượng ngồi thẳng lưng lên, uống Coca-cola cho tỉnh.

Hằng năm, Phẩm Đan Hội đều có vô số đan dược cần đánh giá, nhưng có thể được giám phẩm sư đích thân kiểm tra thì chỉ có những viên xuất sắc nhất.

Năm người tốn khoảng một tiếng để đánh giá. Viên của Thẩm An thuận lợi giành được “Đan sơ phẩm”. Chỉ còn lại ba viên cuối cùng.

Khi chiếc hộp gấm kia được đặt trên khay bưng tới, Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã lập tức liền kích động.

“Ngữ Dung! Là hộp gấm của con kìa!” Hứa Tần Nhã nắm chặt tay Bạch Ngữ Dung, nói nhỏ.

Nói xong vẫn không quên nhìn Bạch Văn Liên, nét mặt hai người bọn họ đều ngập tràn kích động.

Bạch Ngữ Dung cũng nín thở, hai tay nắm chặt.

Khoảnh khắc khi hộp gấm được mở ra, sau khi quan sát cẩn thận, kỹ càng, giám phẩm sư bèn “ồ” lên một tiếng, chỉ vào hộp gấm, nói với bạn mình: “Lại có một viên đan sơ phẩm nữa này, chất lượng của Phẩm Đan Hội năm nay tốt thật.”

Ba người còn lại đều gật đầu, nét mặt vui sướng vì biết tương lai sẽ có nhiều người tài ba hơn.

Lời này của giám phẩm sư lập tức khiến đám đông xôn xao, châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, cũng có người nghển cổ lên nhìn.

Nhưng bất kể phản ứng là gì thì cũng đều là sự tán thưởng với “đan sơ phẩm” đồng thời muốn dò la xem nó do ai luyện ra.

Khoan không đề cập tới tứ đại gia tộc của thủ đô, hai nhà Phụng, Trác đều có người tọa trấn ở đây, bất kể người làm ra viên “đan sơ phẩm” này là ai thì cũng không phải là đối tượng mà họ có thể chào mời nhưng… Nếu biết được là ai thì kết giao một chút cũng tốt!

Đương nhiên Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã biết tiếng xôn xao này là vì Bạch Ngữ Dung.

Nếu không phải Phụng Hồng Bác đang ngồi ngay bên cạnh, cần phải giữ gìn phong phạm thì hai người bọn họ chỉ ước sao có thể nói thật to cho tất cả mọi người biết đó là do con gái cưng của bọn họ luyện ra.

“... Quá tốt rồi.” Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã cầm tay nhau, kích động run cả giọng, nói khẽ: “Bạch thị... Được cứu rồi!”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 479


“Ừm!” Hứa Tần Nhã cũng gật đầu lia lịa.

Không chỉ mình Bạch thị được cứu mà ngay cả số tiền lớn mà nhà họ Hứa đã bỏ vào cũng có thể thu hồi lại!

Trong lúc hai người đang vui vẻ, bọn họ không phát hiện ra Phụng Hồng Bác hơi nghiêng đầu, còn chưa nhìn tới bọn họ đã quay lại nhìn về đằng trước.

Bên môi ẩn giấu nụ cười coi thường.

Như thể đang cười nhạo Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã ngây thơ.

Người cũng kích động ra mặt còn có phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng.

Vừa rồi, lúc Thẩm An cũng luyện ra được một viên “đan sơ phẩm”, sắc mặt hai người rất khó coi.

Nhưng giờ thì tốt rồi, hiện tại Bạch Ngữ Dung cũng đã có được “đan sơ phẩm”, xem như cân bằng lại thế cục.

Bằng không thì... Về sau bọn họ liền phiền toái.

Một người cũng thở phào nhẹ nhõm khác là Bạch Ngữ Dung. Phụng Hồng Bác nghe thấy, nghiêng đầu qua nhìn cô ta, cười mở miệng: “Không cần phải lo lắng, Ngữ Dung, ông vẫn luôn tin tưởng cháu.”

“Ông.” Bạch Ngữ Dung nghe vậy hơi cảm động, ngẩng đầu nhìn về phía Phụng Hồng Bác, cố nén vui mừng, thận trọng mở miệng: “Chuyện này là nhờ cả vào cuốn sách cổ mà ông cho cháu.”

Phụng Hồng Bác nghe vậy vỗ vai cô ta, như thể nhớ ra chuyện gì đó, chợt nói: “Đúng rồi, ông nghe nói hôm qua cháu đã đi đo năng lực rồi phải không?”

“Phải ạ.” Bạch Ngữ Dung ửng đỏ mặt, hơi cúi đầu ngượng ngùng: “Chờ đánh giá xong chắc là sẽ công bố phải không ạ?”

Nói xong, Bạch Ngữ Dung giương mắt nhìn về phía Phụng Hồng Bác, ánh mắt đầy chờ mong.

Mà Phụng Hồng Bác cũng không hề keo kiệt, liên tục gật đầu khen ngợi: “Không tồi không tồi, không hổ là người ông nhận làm cháu gái.”

Bạch Ngữ Dung nghe vậy khấp khởi mừng thầm, dựa vào động tác cúi đầu xấu hổ để liếc nhìn Tô Tái Tái. Khóe mắt ẩn giấu sự đắc ý và phô trương.

Tô Tái Tái, giờ thì cô lấy gì ra để so với tôi đây?

Có lẽ là ánh mắt khiêu khích của cô ta quá quá chói mắt, hoặc là do Tô Tái Tái nhạy cảm.

Còn không đợi Bạch Ngữ Dung nhìn đi chỗ khác, Tô Tái Tái vốn đang nhắm mắt uống Coca bỗng mở mắt ra nhìn về phía cô ta.

Bạch Ngữ Dung không kịp tránh đi, hai người bốn mắt nhìn nhau. Khoảnh khắc ấy, cô ta lập tức sững sờ.

Chỉ nhìn một cái thôi mà dường như tâm tư của cô ta đã bị Tô Tái Tái nhìn thấu vậy.

Bạch Ngữ Dung không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy nhưng lúc này Tô Tái Tái nửa cười nửa không quả thực khiến cô ta có ảo giác như vậy.

Không chỉ vậy, thậm chí Tô Tái Tái còn giơ cốc Coca trong tay lên như thể đáp lễ lại sự khiêu khích của cô ta.

Sau đó hờ hững nhìn đi chỗ khác.

Hành động đó như thể hoàn toàn không coi sự khiêu khích của cô ta ra gì.

Thậm chí Bạch Ngữ Dung cảm thấy mình chỉ là hạt bụi mà Tô Tái Tái chẳng buồn nhìn tới, hững hờ phủi đi.

“...” Bởi vì thái độ khinh thường này của cô mà hai tay Bạch Ngữ Dung vốn đã buông ra lại nắm chặt lại.

Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới ép mình thôi không nhìn nữa, quay lại nhìn các giám phẩm sư đã chuyển qua đánh giá viên tiếp theo.

“Đến lượt cậu rồi, sư đệ.” Nghiêm Thanh nhìn chiếc hộp gấm đó không chớp mắt, nói nhỏ với Chu Phổ.

Chu Phổ gật đầu, cũng nhìn không chớp mắt.

Tô Tái Tái che miệng lại ngáp một cái, liếc nhìn mấy người đang nhìn không chớp mắt, thái độ cô lại rất thoải mái.

Hộp gấm mở ra, giám phẩm sư vốn đang cười lập tức “ôi chao” một tiếng, ba người còn lại cũng kích động đứng bật dậy, ngay cả Tiền Tam ngồi uống trà nãy giờ cũng đặt chén trà xuống để xem.

Phản ứng của bọn họ lập tức khiến mọi người hiếu kì.

Nhưng lúc này giám phẩm sư không rảnh để ý tới ai khác, bọn họ vội vàng vẫy tay gọi: “Mau mau mau, găng tay.”

Người dẫn chương trình nhanh chóng chạy tới đưa găng tay cho bọn Tiền Tam.

Sau đó anh ta nín thở đứng bên cạnh, cho tới khi mấy giám khảo nhìn về phía anh ta, anh ta mới thận trọng hỏi: “Đạo trưởng, bốn vị tiền bối, viên đan dược này...?”

“... Bát, không, là đan thất phẩm!” Giám phẩm sư ngừng lại rồi thay đổi thái độ: “Là đan dược thất phẩm!”

Nghe vậy, mọi người xôn xao.

Thất phẩm?! Phẩm Đan Hội biết bao năm rồi không có đan thất phẩm chứ? Rốt cuộc là vị Luyện Đan Sư nào luyện chế ra vậy?

Mọi người ở đây nhìn quanh, muốn tìm ra là ai. Phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng cũng có động tác tương tự.
 
Back
Top Bottom